Đi đến trình phátĐi đến nội dung chính
Truyện Audio Hay || Gửi Nhầm Tin Nhắn, Tôi Dọn Vào Nhà Sếp || Thiên Thần Dắt Truyện

#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn

Danh mục

😹
Vui nhộn
Phụ đề
00:00Trong buổi họp sáng đang lướt web, tôi gửi cho chị ấy một tấm ảnh selfie mặc váy quây gợi cảm, tinh.
00:05Mèo hoang nhỏ của chị đã online, váy một vạn hai, chuyển khoản đi nha ngã một giây sau, trên màn hình lớn của phòng họp hiện lên một bức ảnh y hệt.
00:13Xếp tổng lạnh lùng bình tĩnh tắt màn hình, nhưng vành tay lại đỏ như sắp nhỏ máu, cuối đầu lầm bầm trả lời, ngoan, anh đang bận, ta làm anh dỗ em được không?
00:21Tôi, không phải chứ, sao lại có thể gây ra lỗi to đùng như vậy được? Tôi là một phú nhị đại bình thường.
00:26Vì bố mẹ quanh năm làm ăn ở nước ngoài, nên cuộc sống sinh hoạt của tôi luôn do chị quản gia chuyên nghiệp chăm sóc.
00:32Nhưng gần đây, sau khi thi đỗ nghiên cứu sinh, tôi không đến trường báo danh mà lại tự ý đi tìm việc làm.
00:38Chị quản gia tức giận cãi nhau một trận lớn với tôi, chặn hết mọi cách liên lạc của tôi. Tôi cũng giận dỗi dọn ra khỏi biệt thự.
00:44Ngày phỏng vấn xin việc ở công ty kết thúc, chị quản gia đột nhiên chủ động kết bạn lại với tôi trên WeChat.
00:49Nhìn thấy cái tên WeChat quen thuộc Gardenia, tôi tủi thân làm nũng, lâu như vậy mới liên lạc, em còn tưởng chị không cần em nữa chứ.
00:56Đầu dây bên kia ngừng một chút, chân tuyết chi, năng lực tổng hợp của cô không tệ, nhưng bằng cấp không có lợi thế, vì vậy ban lãnh đạo đã mất nhiều thời gian để quyết định nội bộ.
01:04Tim tôi đập thình thịch. Chị quản gia dự dàng chú đáo, chưa bao giờ nói chuyện với tôi bằng giọng điệu lạnh lùng và cứng nhắc như vậy.
01:11Ban lãnh đạo chắc chắn là chỉ bố mẹ tôi rồi, tốc độ mách lẻo của chị quản gia cũng nhanh quá đấy.
01:15Tôi mở tin nhắn thoại, khóc lóc làm nũng, chị yêu ơi, chị không thích em nữa sao?
01:20Em không phải là bé cưng chị chỉ mà chị yêu nhất nữa sao?
01:23Đầu dây bên kia có vẻ hơi nghi ngờ, cô gọi tôi là gì?
01:26Tôi càng tủi thân hơn, sao vậy?
01:28Chỉ vì em không học lên nghiên cứu sinh, nên bây giờ ngay cả tư cách làm nũng với chị cũng không có nữa sao?
01:33Bên kia vẫn trả lời rất chậm, như đang suy nghĩ điều gì đó rất căng thẳng.
01:37Một lúc sau mới trả lời, đừng khóc, chỉ cần cô muốn, không phải nghiên cứu sinh cũng có thể.
01:42Có thể làm nũng, hì hì, chị quản gia coi như là nhìn tôi lớn lên, không phải chị ruột, nhưng hơn cả chị ruột.
01:48Tôi biết chị ấy tuy nghiêm khắc nhưng vẫn thương tôi.
01:51Thấy thái độ bên kia mềm mỏng hơn, tôi thừa thắng xông lên, hỏi vấn đề quan tâm nhất, bảo bối, tháng này chị định cho em bao nhiêu tiền.
01:58Bố mẹ tôi tuy giàu có, nhưng tính tình tiết kiệm, tư tưởng bảo thủ.
02:01Đặc biệt là không ưa cái đám công tử bột ăn chơi chắc táng trong giới.
02:05Để tránh tôi học hư, từ nhỏ đến lớn tiền tiêu vật của tôi đều do chị quản gia phát theo biểu hiện hàng ngày và thành tích học tập của tôi.
02:11Hơn nửa tháng chiến tranh lạnh, tôi đã tiêu hết số tiền tiết kiệm ít ỏi của mình, bây giờ nghèo đến mức sắp không trả nổi tiền thuê nhà.
02:18Đầu dây bên kia thả nhiên trả lời, cuối tháng sẽ có lương, cô mới vào làm chắc khoảng một vạn năm, làm tốt sẽ có thêm hoa hồng.
02:24Lương là lương, tiền tiêu vật là tiền tiêu vật, chị không cho em tiền sinh hoạt, chẳng lẽ muốn cho mắt nhìn thiếu nữ tuổi xuân phải ngủ ngoài đường sao?
02:31Em bé của chị xinh đẹp như vậy, ở ngoài rất nguy hiểm.
02:35Bên kia do dự một lúc, chuyển khoản 50 vạn, đủ chưa?
02:38Tôi hơi thắc mắc tại sao chị quản gia đột nhiên lại hào phóng như vậy.
02:41Như niềm vui của tiền bạc nhanh chóng lấn át sự nghi ngờ, tôi nhanh chóng nhận tiền, nịnh nọt, bảo bối, chị tốt nhất, ảnh đại diện mới cũng đẹp nữa, chúc ngủ ngon, yêu chị, mùa mùa.
02:51Bên kia hiển thị đang nhập rất lâu, cuối cùng chỉ gửi lại một câu ngắn gọn, chúc ngủ ngon, chí chí.
02:56Ngày đầu tiên đi làm, tôi ngủ quên, đến văn phòng đúng giờ sát nút.
03:00Vì chạy vội nên suýt chút nữa đê, ớ, mơ sâm vào nờ, gờ, ự, xê chàng trai phía trước.
03:07May mà đồng nghiệp Lục Khả nhanh tay lẹ mắt túm tôi lại.
03:10Tôi ngừng đầu lên, liếc mắt một cái đã nhận ra đây là anh chàng đẹp trai ngồi chính giữa trong buổi phỏng vấn hôm đó.
03:15Tổng Giám đốc Công ty, Tống Trì Diệm, nhìn gần, người đàn ông này như vừa bước ra từ trang bìa của một tạp chí thời trang nào đó, đẹp đến mức nghề thở.
03:23Đôi mắt sắc bén, sống mũi cao, đôi môi mỏng trông rất dễ hôn.
03:27Chỉ là quầng thâm mắt hơi nặng, như thế cả đêm không ngủ.
03:30Lục Khả kéo áo tôi, nhỏ giọng nhắc nhở, ngần người cái gì, mau xin lỗi đi.
03:34Xin lỗi, Giám đốc Tống.
03:36Tôi thu hồi ánh mắt mê trai, lịch sự gật đầu ra hiệu.
03:39Giám đốc Tống.
03:40Tống Trì Diệm lầm bầm, nụ cười còn chưa kịp nở ra đã cứng đờ, nhíu mày một cách khó nhận thấy.
03:45Tôi nhanh chóng lục lọi trong đầu 100 câu hỏi cấm kị nơi công sở mà tôi đã học dồn mấy hôm trước.
03:50CPU gần như cháy khách cũng không nghĩ ra được xưng hô Giám đốc Tống có vấn đề gì.
03:54Chỉ đành cắn răng đi vòng qua người đàn ông.
03:56Tống Trì Diệm dõi mắt theo tôi về chỗ ngồi.
03:59Mãi đến khi người đàn ông đi khuất, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, ghé sát vào Lục Khả.
04:03Sao Tống Trì Diệm cứ nhìn chầm chầm vào tôi thế?
04:05Chưa đợi Lục Khả trả lời, tôi cầm lấy chiếc gương nhỏ tự nói, có phải hôm nay tôi trang điểm quá đẹp không?
04:11Nhìn thấy phần mắt lem nhem và son môi lịch lạc trong gương, tôi tự động im lặng.
04:15Hiểu rồi.
04:16Chắc chắn là Tống Trì Diệm thấy tôi làm xấu hình ảnh công ty của anh ấy nên mới nhíu mày.
04:20Tôi sửa lại tóc mái trước gương, giả vờ như vô tình hỏi, bảo bối, Tống Trì Diệm bình thường thích con gái kiểu nào vậy?
04:26Lục Khả liếc mắt một cái đã nhìn thấu ý đồ của tôi.
04:29Chỉ chỉ, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng để tâm tư vào Giám đốc Tống.
04:32Tôi hơi thất vọng, anh ấy có bạn gái rồi à?
04:35Mặc dù theo lẽ thường, trên đời này không nên có nhân viên nào thích xếp.
04:39Nhưng tôi là một đứa cuồng nhan sắc cấp độ mắc.
04:40Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên tôi gặp được người đàn ông nào mà mọi mặt đều đúng gu thẩm mỹ của tôi như Tống Trì Diệm.
04:46Không ngờ mối tình thầm kín vừa chớm nở đã lụi tàn.
04:49Giám đốc Tống độc thân từ trong chứng.
04:51Một câu nói của Lục Khả lại một lần nữa thắp lên hy vọng trong tôi.
04:54Thấy tôi hai mắt sáng rực, Lục Khả nhìn quanh bốn phía, hạ rọng, chí chỉ, tin đồn thôi nhé.
04:59Cậu đừng nói lung tung, Giám đốc Tống tuy không có bạn gái, nhưng có bạch nguyệt quang anh ấy yêu mà không được đó.
05:05Cái gì?
05:06Tôi kinh ngạc, ý cậu là, anh ấy với thân phận tổng tài, vóc dáng người mẫu, gương mặt yêu nghiệt mà lại chơi trò yêu thầm.
05:12Nhỏ tiếng thôi, Lục Khả vỗ vai tôi, giọng điệu đầy ẩn ý, hơn nữa tính cách Giám đốc Tống rất lạnh lùng, không hề thương hoa tiếc ngọc đâu.
05:19Đừng trách chị đây không nhắc nhở cậu, trong công ty chúng ta, cô gái nào tỏ tình với Giám đốc Tống đều khóc lóc suy nghĩ việc hết, đáng sợ lắm.
05:26Bị Lục Khả dọa như vậy, những suy nghĩ yêu đương mơ hồ trong lòng tôi cũng tiêu tan gần hết.
05:31Tâm trạng tốt đẹp ngày đầu đi làm cũng tột sốc không phanh.
05:34Mời WeChat gửi cho chị quản gia một sticker khóc lóc thảm thiết.
05:37Bên kia trả lời ngay lập tức, sao vậy?
05:39Tôi, bảo bối, chị nói xem, Bạch Nguyệt Quang đối với đàn ông rốt cuộc là sự tồn tại như thế nào?
05:44Có lẽ, còn quan trọng hơn cả mạng sống của anh ta.
05:47Tôi im lặng, chỉ biết thở dài, vậy thì anh ta không có một chút khả năng nào thích con gái khác sao?
05:52Bên kia trả lời dứt khoát, không, tôi gửi một sticker khóc lóc còn thảm thiết hơn.
05:57Bên kia rõ ràng hơi hoảng hốt, chỉ chỉ, hôm nay tâm trạng em không tốt sao?
06:01Ừm ngã muốn ăn bánh quy bông tuyết Oreo chị làm.
06:04Lúc này tôi rất cần đồ ngọt để vá víu tâm hồn tan nát của mình.
06:07Giọng điệu bên kia có vẻ hơi miễn cưỡng, nhất định phải là chị làm sao?
06:11Mua được không?
06:12Từ khi tôi còn nhớ được, đây là lần đầu tiên chị quản gia, một người cực kỳ yêu thích làm bánh, từ chối làm bánh cho tôi.
06:18Nhạt rồi, tình cảm nhạt rồi.
06:20Tôi giận dỗi làm trò, được rồi được rồi, chị đi mua đi.
06:23Yên tâm, chị sẽ mang đến nhanh thôi.
06:25Tôi ngần người một lúc, 10 ngón tay bay lượn gõ chữ, không cần phiền phức đâu.
06:29Em tìm được bé cưng khác chịu làm bánh quy bông tuyết cho em rồi thì sẽ báo cho chị biết.
06:33Bên kia im lặng vài giây, không mua nữa, chị tự làm, chỉ chỉ đợi chị nhé.
06:38Hửng, chị quản gia vậy mà không cãi lại tôi.
06:41Chị ấy thật sự càng ngày càng dịu dàng.
06:43Tôi gửi địa chỉ công ty cho chị quản gia, rồi tập trung vào công việc hôm nay.
06:47Sau khi hoàn thành nhiệm vụ nhỏ đầu tiên, tôi mở điện thoại ra định thư giãn một chút thì đột nhiên trong nhóm chat hiện lên tin nhắn.
06:52Tống trì diệm hủy bỏ cuộc họp nhân viên buổi sáng.
06:55Lục Khả vui vẻ ngân nga bài may mắn đến.
06:58Chị chỉ, đây là lần đầu tiên người nghiện công việc như giám đốc Tống lại vắng mặt không lý do, cậu nói xem là chuyện đột xuất gì mà khiến giám đốc Tống vội vàng như vậy.
07:06Tôi cắn môi, biết đâu là bạch nguyệt quang của anh ấy xuất hiện rồi.
07:09Lục Khả hít hà một cách khoa trương, chật, mùi giấm chua nồng nặc quá nha.
07:13Tôi trột dạ mở WeChat định hỏi chị quản gia bánh quy bông tuyết làm đến đâu rồi.
07:17Phát hiện Lục Khả đột nhiên không hát nữa, văn phòng ồn ào cũng trở nên yên tĩnh lạ thường.
07:22Một bàn tay với những khớp xương rõ ràng bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi, kèm theo đó là mùi thơm ngọt ngào của Oreo.
07:27Xin lỗi, hình thức không được đẹp lắm, nhưng anh đã ăn thử một cái, vì có vẻ cũng được.
07:32Tôi ngừng đầu lên, vừa đúng lúc chạm phải đôi mắt đen lái của Tống trì diệm.
07:36Giám đốc Tống, tôi bật dậy, lắp bắp nói, sao? Sao lại là anh?
07:40Trong tích tắc, tôi đã vội vàng tưởng tượng ra một màn kịch.
07:43Chắc chắn là bảo vệ công ty đã chặn trị quản gia lại không cho vào.
07:47Trong lúc rằng co bị Tống trì diệm nhìn thấy, liền tiện tay mang bánh quy bông tuyết lên.
07:51Không ngờ vị xếp tổng lạnh lùng tàn nhẫn, không gần nữ sắc trong lời kể của Lục Khả lại khá thân thiện,
07:56bánh của nhân viên cũng mở ra ăn thử một miếng.
07:58Làm phiền giám đốc Tống đích thân chạy một chuyến, sau này những việc này cứ để tôi xuống lấy là được rồi.
08:03Sau khi nói những lời khéo léo đầy e quy, tôi im lặng chờ Tống trì diệm rời đi.
08:08Kết quả người đàn ông không những không đi, mà còn mở hộp bánh ra,
08:11đưa đến trước mặt tôi như thế đang dâng báu vật, giọng nói chầm thấp dịu dàng, gần như rụ rỗ, thử xem.
08:16Tôi nhìn khối đen xì xì, nhão nhẹt trước mặt, thầm kinh ngạc,
08:19chỉ quản gia mới nửa tháng không làm bánh, tay nghề sao lại thụt lùi đến mức này rồi.
08:24Còn không ngon mắt bằng Tống trì diệm.
08:25Tôi khéo léo từ chối, giám đốc Tống, tạm thời tôi không muốn ăn bánh quy bông tuyết.
08:30Chỉ chỉ muốn ăn gì? Cơ bụng.
08:32Đồng tử của Tống trì diệm đột nhiên co lại, ít hầu lên xuống một vòng, bây giờ luôn sao?
08:37Không không không, không phải. Tôi xua tay loạn xã trước ngực.
08:40Đều tại Tống trì diệm hôm nay mặc áo sơ mi trắng, có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét cơ bắp,
08:45khiến tôi tâm thần bất định, lỡ miệng nói ra lời trong lòng.
08:48Tôi vội vàng chữa cháy, giám đốc Tống, ý tôi là,
08:51sếp nào mà yêu thương nhân viên, lại có vóc dáng đẹp như anh thì đúng là trăm năm khó gặp.
08:55Người đàn ông nghiêm túc giải thích, chỉ chỉ, anh không đối xử với tất cả nhân viên như vậy.
09:00Tôi dững sờ tại chỗ, ý của Tống trì diệm là, tôi đặc biệt.
09:03Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng tôi cảm thấy,
09:06rất nhiều hành động của Tống trì diệm dường như đang cố tình tán tỉnh tôi.
09:09Khi con người ta xấu hổ thì thường sẽ trở nên bận rộn một cách khó hiểu.
09:13Người đàn ông cuối đầu, định đậy hộp bánh lại, trùng hợp là tôi cũng có ý định tương tự.
09:17Nhưng sự thật chứng minh, do dự sẽ thất bại.
09:20Tống trì diệm hành động trước, cầm lấy nắp hộp, tôi chậm nửa nhịp nên đã nắm lấy tay anh ấy,
09:24còn vô thức sờ soạn vài cái.
09:26Cảm giác ấm áp mịn màng như dòng điện chạy khắp cơ thể, đầu óc dối như tơ vò.
09:30Tôi buột miệng nói, Tống trì diệm, không có việc gì thì anh ra ngoài trước đi.
09:34Lục khả, người nãy giờ vẫn luôn dùng khóe mắt hóng hớp, hít vào một hơi lạnh,
09:38liên tục làm dấu thanh giá trên ngực.
09:40Mặc dù mới là ngày đầu tiên đi làm, nhưng có thể thấy rõ ràng,
09:43từ trên xuống dưới công ty, bất kể nam nữ già trẻ đều rất sợ Tống trì diệm.
09:47Tôi đang suy nghĩ nếu người đàn ông nổi giận, có nên gọi bố mẹ tôi ra mặt không?
09:51Nhưng Tống trì diệm không làm gì cả, thật sự ngoan ngoãn nghe lời rời đi.
09:55Anh ấy vừa đóng cửa trước, lục khả lập tức dơ ngón cái với tôi.
09:58Trần Tuyết Chi, tim tôi suýt chút nữa thì bị cậu dọa rớt ra ngoài,
10:02nghe đồn thế hệ 10X chỉnh đốn nơi công sở, hôm nay tôi được mở mang tầm mắt rồi.
10:06Bảo bối, tôi tủi thân cắn môi, cậu nói xem ngày mai tôi có bị sa thải vì bước chân trái vào văn phòng không?
10:12Lục khả vẻ mặt chân thành, sẽ không đâu, tuy cậu sảm sỡ xếp,
10:15lại còn lao tuét bảo anh ấy cút, nhưng cậu vẫn là một nhân viên tốt, tin rằng giám đốc Tống sẽ hiểu.
10:20Tôi, thôi, tôi vẫn nên tự động xin nghỉ việc đi, cho nó đẹp mặt.
10:25Sau đó vì tôi quá lười, đơn xin nghỉ việc một tuần chỉ viết được mỗi chữ kính gửi, nên đành thôi.
10:30Sau chuyện bánh quy bông tuyết hôm đó, tôi vẫn không hiểu rõ Tống Trì Diệm đối với tôi rốt cuộc là có ý gì.
10:35Lục khả tự tin lên tiếng, chỉ chỉ, giám đốc Tống là người lạnh lùng như vậy,
10:39ánh mắt nhìn cậu tình ý sắp tràn ra rồi, còn chưa đủ rõ ràng sao.
10:43Nhưng anh ấy không phải có bạch nguyệt quang sao.
10:45Có lẽ sau khi gặp cậu, anh ấy đã quên cô học trò đó rồi.
10:49Được Lục khả cổ vũ, tình cảm bồn trồn của tôi lại một lần nữa bùng cháy.
10:53Quyết định vì hạnh phúc mà dũng cảm một lần.
10:55Tôi hôm đó liền gửi email ẩn danh vào hòm thư của Tổng Tài với câu hỏi
10:58Tống Trì Diệm, anh đã quên bạch nguyệt quang chưa?
11:01Người đàn ông sáng hôm sau đã trả lời
11:03Tôi hồi hộp mở email, chỉ thấy một câu lạnh lùng, tôi sẽ mãi mãi yêu cô ấy.
11:08Tôi ngây người nhìn màn hình máy tính,
11:09trong đầu toàn là những sự quan tâm đặc biệt của Tống Trì Diệm dành cho tôi kể từ khi vào làm.
11:13Anh ấy ít nói, gọi tất cả mọi người bằng tên đầy đủ,
11:16hoặc họ kèm chức danh, duy chỉ có gọi tôi một cách dịu dàng là chỉ trí.
11:20Khi thăng máy đông người, anh ấy sẽ lặng lẽ đứng chắn trước mặt tôi,
11:24ngăn cách tôi với đám đông chen chúc.
11:26Bị đồng nghiệp nam buông lời tục tỉu,
11:27tuyết chi nhìn gầy vậy thôi, nhưng hai quả bê.
11:30Ô, mơ cũng bự đấy chứ, hay là đổi tên thành sữa chi đi, ha ha ha.
11:34Tôi tức đến mức muốn báo cảnh sát nhưng lại bị những người xung quanh chế diễu là làm quá,
11:38không biết đùa.
11:39Tống Trì Diệm biết chuyện liền lập tức ăn ủi tôi, bảo tôi đừng sợ,
11:42ánh mắt đau lòng đến sắp khóc, xử lý tất cả những người liên quan ngay tại chỗ.
11:46Nhưng bây giờ, anh ấy lại nói chỉ yêu Bạch Nguyệt Quang đổ cha nam.
11:50Tôi nghiến răng nghiến lợi kể với chị quản gia, bảo bối, em gặp phải cao thủ thả thính rồi.
11:54Chưa kịp đợi bên kia trả lời, Lục Khả đã kéo tôi chạy về phía phòng họp, họp rồi.
11:59Đến nơi, tôi chọn một vị trí cuối cùng.
12:01Tống Trì Diệm đang phát biểu trên kia, tôi buồn chán,
12:04gửi link váy quây mà tôi thử tối qua cho chị quản gia, bảo bối, tình.
12:08Mèo hoang nhỏ gợi cảm của chị đã online, một vạn hai,
12:11chuyển khoản nha ngã một giây sau, xung quanh vang lên những tiếng kêu kinh ngạc.
12:15Tôi tò mò ngừng đầu lên, trên màn hình lớn chính là ảnh tự sướng gợi cảm của tôi mặc váy quây ren khoe ráng trước gương.
12:21May mắn là, mặt tôi bị điện thoại che khuất khá kín.
12:24Chiếc váy này được tôi mua để làm vũ khí tấn công.
12:27Ban đầu dự định là sau khi Tống Trì Diệm trả lời email,
12:29xác nhận anh ấy thật sự không còn tình cảm với cô học trò Bạch Nguyệt Quang.
12:33Tôi sẽ mặc nó đi ăn tối dưới ánh nến với Tống Trì Diệm, tỏ tình với anh ấy.
12:37Không ngờ, Tống Trì Diệm nhìn có vẻ thanh tâm quả rục,
12:40vậy mà lại là một tên cha nam lang nhăng, bắt cá hai tay.
12:43Rõ ràng trong lòng vẫn chưa quên được Bạch Nguyệt Quang mà còn mặt dày tán tỉnh một thiếu nữ xinh đẹp như tôi.
12:48Kế hoạch tỏ tình hoàn toàn phá sản.
12:50Nhưng chiếc váy nhỏ xinh đẹp không có tội, tôi quyết định giữ lại để tìm chị quản gia thanh toán.
12:55Nhưng mà, bây giờ ai đó có thể nói cho tôi biết,
12:57tại sao bức ảnh này lại xuất hiện trên màn hình lớn của phòng họp được không?
13:01Tống Trì Diệm dường như hoàn toàn không bị tình huống nhỏ này ảnh hưởng, bình tĩnh tắt màn hình.
13:05Sắp mặt không chút gợn sóng, nhưng vành tay lại đỏ như sắp nhỏ máu, cuối đầu lặng lẽ gõ chữ.
13:10Bên này tôi nhanh chóng nhận được hồi âm, ngoan, bây giờ anh bận, ta làm anh dỗ em được không?
13:15Tiếng si sao bàn tán trong phòng họp càng lúc càng lớn,
13:18có vài vị quản lý cá tính mạnh mẽ trực tiếp lên tiếng trêu chọc.
13:21Giám đốc Tống, cây vạn tuế nở hoa rồi, đây chắc là mối tình đầu của cậu nhỉ,
13:25không ngờ giám đốc Tống lại thích kiểu con gái ngọt ngào quyến rũ nha.
13:28Lão Trương, anh đừng nói thẳng như vậy, biết đâu con gái nhà người ta vẫn chưa đồng ý đâu.
13:33Điều kiện của giám đốc Tống tốt như vậy, ở bên ai thì cũng là cô gái đó trèo cao rồi,
13:37còn không đồng ý, cô ta tưởng mình là tiên nữ chắc.
13:40Cô ấy còn tốt hơn cả tiên nữ, là tôi đang với Cao.
13:43Tống Trì Diệm lạnh lùng ngắt lời vị quản lý cấp cao.
13:46Dù không ngẩn đầu lên, tôi vẫn cảm nhận được một ánh mắt nóng rực rán chặt vào mình.
13:50Tiếp tục cuộc họp.
13:51Sau khi Tống Trì Diệm lên tiếng, đám đông ồn ào lập tức im bật.
13:55Lục khả khẽ kéo tay áo tôi, vẻ mặt đầy tự trách, chí chí, cậu ổn chứ?
13:59Tất cả tại tớ mắt kém, phán đoán sai lầm.
14:02Nếu tớ biết trước giám đốc Tống đã có người trong lòng,
14:05chắc chắn sẽ không cổ vũ cậu theo đuổi anh ấy.
14:07Đáng lẽ tớ nên kiên định với suy nghĩ ban đầu, khuyên cậu tránh xa Tống Trì Diệm mới phải.
14:12Nhưng mà, chắc tớ bị mù thật rồi, sao lại thấy cô gái trên màn hình trông khá giống cậu thế nhỉ?
14:17Ê, chí chí, đang họp mà, cậu đi đâu đấy toilet?
14:20Tôi thật sự ngồi không yên, thừa dịp không ai để ý, nhanh chóng mở cửa sau chuồn ra ngoài.
14:25Trong buồng vệ sinh, tôi lật đi lật lại danh bạ WeChat,
14:29xác nhận ảnh chỉ gửi mỗi cho chị quản gia, không hề lỡ tay gửi nhầm vào group công ty.
14:33Vậy thì tấm ảnh này rơi vào tay Tống Trì Diệm bằng cách nào?
14:36Chẳng mấy chốc, một suy đoán đáng sợ dần dần hiện lên trong đầu.
14:40Liệu cái WeChat có tên Gardinia này, ngay từ đầu không phải là chị quản gia, mà là Tống Trì Diệm?
14:45Mười giờ, cuộc họp buổi sáng kết thúc, tôi như sắp chịu án tử hình,
14:49gửi tin nhắn cho Gardinia, Tống Trì Diệm.
14:51Chị chỉ, sao đột nhiên lại gọi cả họ lẫn tên của anh thế?
14:54Vày rất đẹp.
14:55Xin lỗi chị chỉ, vừa nãy đang họp nên không trả lời tin nhắn kịp.
14:58Em đang ở đâu? Anh mời em đi ăn.
15:01Đối phương chuyển khoản 52.000 tệ.
15:03Tôi chỉ thấy đầu óc chóng váng, không dám nhận tiền, không dám trả lời tin nhắn,
15:07càng không dám đối mặt với Tống Trì Diệm.
15:09Thế là tôi suy nghĩ về thẳng căn hộ thuê,
15:11âm thầm tiêu hóa sự thật ngu ngốc rằng mình đã coi Tống Trì Diệm là chị quản gia trò chuyện hơn một tháng trời.
15:16Nhưng nghĩ kỹ lại, chuyện này cũng không hoàn toàn là lỗi của tôi.
15:19Công ty đâu phải không có phòng nhân sự,
15:21ai mà ngờ một vị tổng tài lại dùng WeChat cá nhân để kết bạn với một nhân viên quen chứ.
15:26Hơn nữa, tôi và Tống Trì Diệm không có quan hệ họ hàng gì,
15:29tại sao mỗi lần tôi xin tiền tiêu vặt, anh ấy lại hào phóng cho như thế.
15:33Hại tôi bị đồng tiền che mờ mắt,
15:35lăn lộn hai vòng trên chiếc giường êm ái, tôi lại mở điện thoại.
15:38Toàn bộ là tin nhắn chưa đọc của Gardinia.
15:41Chí chỉ, em giận rồi à? Tôi không thèm để ý.
15:44Chí chỉ, Lục Khả nói em xin nghỉ, em không khỏe sao.
15:47Cần anh đưa em đi bệnh viện không tôi làm như không thấy.
15:49Giọng điệu của Tống Trì Diệm càng lúc càng đáng thương.
15:52Chí chỉ, anh đã làm sai điều gì, em nói cho anh biết được không?
15:56Chí chỉ, em muốn thế nào cũng được, đánh anh mắng anh cũng được, xin em, đừng phớt lờ anh.
16:01Chí chỉ, hay là em có bảo bối mới rồi?
16:04Khoảng thời gian này, để chuẩn bị cho màn tỏ tình với Tống Trì Diệm,
16:07tôi ngày nào cũng gửi cho chị quản gia đủ loại kiểu trang điểm, ảnh tự sướng, hỏi ý kiến chị ấy.
16:12Trông đúng là một cô nàng si tình mơ mộng, thảo nào Tống Trì Diệm lại hiểu lầm.
16:16Chí chỉ, có phải anh quá bảo thủ nên em thấy không còn hứng thú nữa rồi không?
16:20Tôi im lặng, chỉ một mực im lặng.
16:22Đang định bỏ điện thoại xuống đi tắm thì khu chát hiện lên tin nhắn mới.
16:26Tôi lướt nhìn qua, lập tức trợn tròn mắt.
16:28Trong ảnh, chiếc áo sơ mi trắng thường ngày trình tề của Tống Trì Diệm.
16:31Cúc áo bị cởi từng chiếc một, lòng lẻo chất đống hai bên,
16:34cơ bụng săn chắc ẩn hiện dưới ánh đèn mờ ảo càng thêm quyến rũ, gợi cảm.
16:38Những ngón tay đặt trên thắt lưng, thon dài nhưng không kém phần mạnh mẽ.
16:42Vừa khéo che khuất, tôi vội vàng lắc đầu,
16:44cố gắng gạt bỏ những hình ảnh đen tối vừa lóe lên trong đầu.
16:47Chí chỉ, anh có thể làm tốt hơn chàng trai kia,
16:50anh còn rất nhiều tiền để em tiêu, em đừng bỏ rơi anh mà, được không?
16:54Giọng điệu khẩn khoản, thái độ hạ mình.
16:56Ai không biết còn tưởng tôi mới là kẻ đùa dỡn tình cảm.
16:59Nhưng sự thật rõ ràng là tên cha nam Tống Trì Diệm này đang cố gắng bắt cá hai tay.
17:03Tôi vỗ vỗ hai má đang nóng bừng, ép bản thân giữ bình tĩnh, Tống Trì Diệm, đây là một sự hiểu lầm.
17:09Tôi có một chị quản gia thân thiết như người nhà, tôi tưởng anh là chị ấy.
17:12Đối phương im lặng hồi lâu, mới chậm rãi trả lời.
17:15Chí chỉ, ý em là, những cử chỉ thân mật của em với anh trong thời gian qua là do nhận nhầm người.
17:20Quả nhiên là thương nhân hàng đầu, khả năng đọc hiểu thật xuất sắc.
17:23Nhưng chỉ chỉ, người cho chuyện với em, người cùng em chia sẻ buồn vui là anh, không phải chị quản gia.
17:29Vì vậy, dù thân phận là sai, nhưng tình cảm chúng ta bộc lộ trong thời gian qua là thật, đúng không?
17:34Tôi bị đoạn văn bản này làm cho dối trí, nhất thời cũng không thấy có vấn đề gì, trả lời ngắn gọn một chữ ửm.
17:39Ngay lập tức, đối phương gửi đến lịch sử trò chuyện, bên trong toàn là những câu nũng điệu làm nũng của tôi trước đây như yêu anh, bảo bối, thích anh, kiss kiss.
17:47Chỉ chỉ, nếu những tình cảm này đều là thật, em thích anh, anh cũng thích em, chúng ta ở bên nhau được không?
17:53Hừm.
17:53Khoan đã.
17:54Không đúng, cực kỳ không đúng.
17:56Nhưng tôi nhất thời cũng không biết phải phản bác như thế nào.
17:59Cưng nhắc trả lời, không thích anh, không ở bên nhau.
18:02Gửi xong, tôi tức giận định block và xóa tống trì diệm.
18:05Bỗng nhiên nhớ ra tiền tiêu vật anh ta chuyển cho tôi vẫn chưa trả.
18:08Hơn 60 vạn tệ, chắc đủ để ngồi tù rồi nhỉ.
18:12Trong lúc nguy cấp, tôi nhanh chí gọi điện cho chị quản gia thật.
18:14Câu đầu tiên sau khi bắt máy, bảo bối, cho em một triệu được không?
18:19Chị quản gia chậm dãi nói, được, nhưng chị chỉ phải đến trường đi học.
18:22Bye bye bảo bối, nhớ chị rồi gọi lại cho chị nha ngã tôi dùng giọng ngọt ngào nhất cúp máy.
18:27Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn đi theo con đường tốt nhất do bố mẹ và chị quản gia vạch sẵn.
18:32Bị ép chuyển trường, bị ép cắt đứt quan hệ với cô bạn thân học kém,
18:35bị ép học ngành mình không thích, bị ép giả vờ trưởng thành, chín chắn trước mặt người lớn.
18:40Nhưng bây giờ, tôi muốn làm những điều mình thực sự thích.
18:42Kỳ nghỉ kết thúc, tôi trở lại công ty tiếp tục làm việc.
18:46Một mặt để kiếm tiền trả nợ, mặt khác, tôi vẫn khá thích công việc hiện tại.
18:50Môi trường làm việc ở tập đoàn Tống thị nổi tiếng tự do, thoải mái,
18:53biết bao nhiêu người tranh vỡ đầu mà vẫn không vào được.
18:56Bỏ sự nghiệp khó khăn lắm mới có được vì tên cha nam Tống chỉ diệm, không đáng.
19:00Buổi trưa tan làm, tôi rũi người một cái, nũng nhịu với Lục Hả, đi ăn thôi, Lục bảo.
19:04Lục Hả cười gượng gạo, chỉ ra cửa, chí chí, giám đốc Tống đợi cậu lâu rồi.
19:09Anh ấy đợi tớ làm gì?
19:11Lục Hả ngượng ngùng gãi đầu, chí chí, hôm cậu xin nghỉ, giám đốc Tống gọi tớ lên văn phòng nói chuyện.
19:16Tôi có một sự cảm chẳng lành, rồi sao?
19:18Rồi nói chuyện một hồi, không biết sao nữa, tớ lại lỡ miệng nói ra chuyện cậu thích anh ấy,
19:23thậm chí còn định tỏ tình nữa.
19:25Nhưng tớ thề, tớ thật sự không cố ý.
19:27Tại kỹ năng môi tin của Tống trì diệm quá cao siêu, khiến người ta không thể nào phòng bị được.
19:32Lục Hả cúi gặm mặt, chỉ chỉ, cậu nói xem tớ có phải là một đứa bạn ngốc nghếch không?
19:36Không sao đâu, bảo bối, dù có ngốc nghếch thì cậu vẫn là đứa bạn ngốc nghếch đáng yêu nhất thế gian.
19:42Hơn nữa, Tống trì diệm là xếp kiêm chủ nợ của tớ, tớ cũng không thể trốn tránh anh ấy mãi được.
19:47Lục Hả nắm chặt tay tôi, xúc động nói, yên tâm chỉ chỉ, giữa giám đốc Tống và cậu, tớ mãi mãi đứng về phía cậu.
19:53Anh ta dám đối xử tệ với cậu, tớ sẽ không làm việc tử tế nữa, phá nát công ty của anh ta.
19:58Chuyện này, cũng không cần thiết.
20:00Tôi bước ra khỏi công ty, thấy Tống trì diệm đang dựa vào xe.
20:04Đôi mắt lạnh lùng hơi nhất lên theo nụ cười, dự dàng đến mức có thể khiến người ta chết đuối trong đó.
20:08Tuy hơi hèn mọn, nhưng phải thừa nhận, nhìn thấy Tống trì diệm, tôi vẫn không nhịn được tim đập nhanh hơn.
20:14Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là thích theo bản năng sinh lý?
20:17Chỉ chỉ, đói chưa? Muốn ăn gì?
20:19Cửa ghế phụ đã mở sẵn, tôi đi thẳng vào trong, tùy tiện.
20:23Tống trì diệm không hỏi thêm nữa.
20:24Theo xe chạy, khung cảnh xung quanh càng lúc càng quen thuộc.
20:27Cuối cùng, xe dừng lại trước quán sủi cảo bên cạnh trường trung học.
20:31Bây giờ là giờ học, chỉ có tôi và Tống trì diệm là khách.
20:34Hồi còn học ở đây, tôi rất thèm bát sủi cảo thịt tươi này.
20:38Nhưng chị quản gia và bố mẹ không cho tôi ăn ở ngoài, nói là không sạch sẽ.
20:42Vì vậy, mỗi lần tôi chỉ có thể nhìn bạn bè ăn ngon lành, rồi âm thầm nuốt nước miếng.
20:46Không ngờ sau bao nhiêu năm, vẫn có thể bù đắp lại tiếc nuối thời niên thiếu.
20:50Chỉ chỉ, tại sao em lại nói không thích anh trên WeChat?
20:53Trong lúc đợi sủi cảo, Tống trì diệm mở lời trước, phá vỡ sự im lặng.
20:57Bác gái đang nhặt rau bên cạnh lập tức vảnh tay lên nghe.
21:00Tôi cúi đầu nghịch sợi dây trên ốp điện thoại, trước đây từng thích, bây giờ không thích nữa, không có lý do gì cả.
21:06À, tiền nợ anh cứ trừ vào lương của em đi.
21:08Đó là anh tặng em, không tính là nợ.
21:11Thật á.
21:12Tôi ngừng đầu lên đầy phân khích, anh nói lại lần nữa đi, em ghi âm lại.
21:16Tống trì diệm khẽ nhất môi, nụ cười thoải mái, tiền không cần trả, nhưng nợ tình thì phải tính toán cho rõ ràng.
21:21Chỉ chỉ, em xinh đẹp lại đáng yêu như vậy, ngày nào cũng làm nũng với anh trên điện thoại, gọi anh là bảo bối, làm sao anh chịu nổi chứ.
21:29Tôi hơi trột dạ, phản bác cũng không có khi thế, em đã nói rồi, em nhận nhầm người mà.
21:34Hơn nữa, sự yêu thích của anh có thể chia thành nhiều phần như vậy, cũng không có gì quý giá đâu.
21:39Lần này đến lượt tống trì diệm sững sờ, cái gì cơ.
21:41Lúc này, bác gái bưng bát sủi cảo đã nấu chín lên, nhìn chúng tôi một cách thân thiện, hai đứa cãi nhau à.
21:47Bọn cháu không phải là người yêu, không cãi nhau.
21:50Tôi và tống trì diệm đồng thanh nói, bác gái cười mà không nói gì, ngồi xuống nhặt giao tiếp.
21:55Tôi đặt điện thoại lên bàn, dùng thiêm múc một miếng sủi cảo bỏ vào miệng.
21:59Điện thoại có tin nhắn mới, màn hình bỗng sáng lên.
22:01Bức ảnh cơ bụng của tống trì diệm cứ thế đập vào mắt.
22:04Tôi vội vàng cầm điện thoại nhét vào túi sách.
22:07Chỉ chỉ, em để ảnh anh làm hình nên là để nhắc nhở bản thân trả nợ thôi, đừng hiểu lầm.
22:12Nếu anh thấy xâm phạm quyền chân dung, em có thể xóa ngay trước mặt anh.
22:16Nếu em thích, anh có thể chụp thêm mấy tấm gửi cho em.
22:19Hoặc trực tiếp đến nhà anh, cảm nhận hàng thật.
22:21Giọng nói của tống trì diệm trời sinh đã trầm thấp, dễ nghe, rất có nhịp điệu riêng, thong thả, nhẹ nhàng, dừng lại đúng chỗ, cực kỳ quyến rũ, rất dễ khiến người ta nhập tâm, từ đó lên tưởng đến hình ảnh.
22:32Tôi còn chưa ăn xong một miếng sủi cảo, đã bị thả thính đến mức tim đập nhanh, mặt đỏ bừng.
22:37Tống trì diệm, nếu anh không quên được bạch nguyệt quang thì hãy nhớ chị ấy cho trọn vẹn, đừng đi thả thính người khác.
22:43Tôi càng nói càng tủi thân, về sau giọng điệu không tự chủ được mang theo chút nghẹn nào, yêu phải cha nam rất khó chịu anh có biết không.
22:49Đặc biệt là em còn phải ngày ngày nhìn thấy anh ở công ty, anh nói xem tại sao anh lại phải đẹp trai như vậy chứ.
22:55Anh mà còn như thế nữa, em sẽ báo cáo với sếp là anh quấy dối nơi làm việc.
22:59Không đúng, anh chính là sếp.
23:01Nói đến cuối cùng, tôi nói năng lộ sộn cả lên.
23:03Tống trì diệm dùng đầu ngón tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt tôi, ánh mắt chẳng đầy đau lòng.
23:08Chỉ chỉ, anh không thả thính người khác, từ hồi tiểu học đến giờ, anh chỉ thích một mình em thôi.
23:13Tôi chớp chớp mắt ngờ nghệt, anh quen em từ hồi tiểu học á.
23:17Phải, chỉ chỉ, em không nhớ gì sao.
23:19Tôi hơi mơ hồ, vậy anh quen bạch nguyệt quang khi nào.
23:22Tống trì diệm bật cười thành tiếng, bạch nguyệt quang chính là em đấy, từ đầu đến cuối, anh chỉ thích em thôi.
23:28Tôi vẻ mặt kinh ngạc, không thể nào, gạt người đấy à.
23:31Sao tôi có thể ghen với chính mình lâu như vậy chứ?
23:34Chắc là tống trì diệm bị bạch nguyệt quang từ chối, rồi muốn dỗ dành cái lớp xe dự phòng là tôi đây mà.
23:39Chỉ chỉ, hồi lớp 2 tiểu học, em từng đưa thư tình cho bạn ngồi bàn sau, nhưng cậu ta từ chối em vì em chỉ được 6 điểm môn toán.
23:46Lớp 5 tiểu học, chúng ta đi dã ngoại ở nông thôn, em mặc váy công chúa bị một đứa nhóc lạ mặt lôi đi làm bánh bò, nhưng thất bại.
23:53Năm lớp 7, diễn đàn trường bình chọn hoa khôi trường, em lỡ tải ảnh con khỉ ở núi Nga Mi lên làm ảnh của mình.
23:59Nhìn bác gái nhặt rau nhịn cười đến mức sắp nội thương rồi.
24:02Tôi vội vàng bịt miệng tống trì diệm, đủ rồi, được rồi, không cần nói nữa, em tin anh là bạn học của em rồi.
24:08Đôi môi mềm mại cọ sát vào lòng bàn tay, tê tê ngứa ngứa.
24:11Tôi xấu hổ rút tay lại, truy hỏi, nhưng mà, tống trì diệm, tại sao em lại không có chút ấn tượng nào về anh vậy?
24:18Với vẻ ngoài này của anh, em không thể nào quên được.
24:21Tống trì diệm cục mắt xuống, hàng mi dài như lông vũ khẽ run, lúc đó, anh vẫn chưa được nhà họ tống nhận về.
24:26Ngày nào tan học cũng theo mẹ đi nhặt ve chai, người ngợm bẩn thiểu, không được như bây giờ.
24:31Cùng lăn lộn trong giới kinh doanh, tôi cũng nghe loáng thoáng vài lời đồn đại về tống trì diệm.
24:35Bố mẹ tống trì diệm yêu nhau tự do, nhưng vì tranh lệch gia đình quá lớn nên buộc phải chia tay.
24:40Bố tống trong một khoảng thời gian dài thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của tống trì diệm.
24:45Tôi lặng lẽ đổi chủ đề, nếu thích em, sao anh không tỏ tình?
24:48Lúc đó, anh quá tự ti.
24:50Cứ nghĩ đợi thêm chút nữa, đợi anh trở nên xuất sắc hơn, giỏi giang hơn.
24:54Kết quả không ngờ, chỉ chỉ, năm lớp 9 em lại chuyển trường đi mất.
24:58Nụ cười của tống trì diệm có chút chua sót.
25:00Anh tìm kiếm tin tức của em khắp nơi, nhưng không tài nào tìm thấy.
25:04Bất đắc dĩ, anh đành đồng ý yêu cầu nhận tổ quy tông của nhà họ tống, nghĩ rằng nhờ sức mạnh của họ, biết đâu sẽ có hy vọng.
25:10Người nhà họ tống rất ghét anh, trong khoảng thời gian đó, động lực duy nhất giúp anh tiếp tục cố gắng chính là tìm em, nhưng anh đã tìm khắp thành phố, vẫn không tìm thấy.
25:19Tôi lầm bầm, đồ ngốc, em ra nước ngoài rồi, dĩ nhiên là không tìm thấy.
25:23Tống trì diệm, vậy là hôm phỏng vấn anh đã nhận ra em, nên mới chủ động kết bạn WeChat với em.
25:28Ừ, sau khi kết bạn WeChat với em, anh không phát hiện ra em nhận nhầm người hà.
25:33Tống trì diệm, thực ra, anh cũng cảm thấy hơi lạ.
25:36Tôi biểu môi trách móc, vậy mà anh không nói cho em biết.
25:39Xin lỗi chị trí, khi thấy em gọi anh là bảo bối, anh thật sự quá vui mừng, đắn đo cả đêm vẫn không nỡ để cảm giác này biến mất.
25:46Tôi nuốt miếng sủi cảo cuối cùng xuống, nhỏ nhẹ nói, thôi được rồi, tha thứ cho anh.
25:51Thanh toán xong, tôi và tống trì diệm không vội lái xe đi ngay.
25:54Chúng tôi tản bộ dọc theo con đường dợp bóng cây gần trường.
25:57Chị trí, anh yêu em.
25:58Tống trì diệm dừng lại, nhìn tôi chầm chầm, ánh mắt chẳng đầy rục vọng và khao khát không hề che giấu.
26:04Cường liệt đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
26:06Tống trì diệm, anh thích em của hồi tiểu học và trung học, nhưng bây giờ em đã tốt nghiệp đại học rồi, bao nhiêu năm trôi qua, con người ta sẽ thay đổi.
26:14Giống như điểm số, trước đây dù là kỳ thi lớn nhỏ gì em cũng đều đứng nhất, chăm chỉ học tập lại cầu tiến.
26:20Còn bây giờ, em đứng bét lớp chuyên ngành đại học, cao học thì may mắn thi đậu nhưng lại không đi học, có thể nói là không có trí lớn.
26:26Em rất lười, không hề tự giác, cực kỳ thích ngủ nướng, ngày nào cũng chỉ muốn ăn không ngồi rồi.
26:32Hơn nữa, em rất ham vật chất, mê mua sắm, nhưng lại không muốn tự mình vất vả kiếm tiền.
26:37Thêm nữa, chắc anh cũng nhận ra rồi đấy, em là người đồng đảnh vô cùng, ấu trĩ, tự luyến, tính trẻ con, lại còn mắc bệnh công chúa.
26:44Đến cả bố mẹ em cũng không hài lòng với em bây giờ, làm sao anh chắc chắn mình vẫn còn thích.
26:49Anh thích, Tống Trì Diệm trả lời vô cùng kiên định, giọng nói khàn khàn, hơi run dày, thích đến C, H, E, T đi được.
26:57Tôi cảm thấy một góc mềm mại trong trái tim mình bỗng nhiên bị đánh trúng, vừa chua sót vừa chàn đầy cảm xúc.
27:02Nhất thời không nói nên lời, trung tan học của trường vang lên.
27:05Từng gương mặt trẻ trung mặc đồng phục học sinh ủa ra.
27:08Trong giai điệu âm nhạc quen thuộc, tôi vén tóc mái lên, chỉnh đốn lại vẻ mặt, vậy thì được rồi.
27:12Bạn học Tống Trì Diệm, em, Trần Tuyết Trì xinh đẹp, đáng yêu và quyến rũ, đồng ý nhận lời yêu của anh.
27:18Đi chơi với Tống Trì Diệm cả ngày bên ngoài, mệt đến toàn thân ê ẩm.
27:22Về đến biệt thự của Tống Trì Diệm, tôi đi thẳng vào bồn tắm massage.
27:26Lúc tôi ra ngoài, Tống Trì Diệm đã tắm rửa xong trong phòng tắm dành cho khách, đang xử lý công việc.
27:30Tôi ngồi phịch xuống đùi anh, che khuất màn hình máy tính trước mặt, làm nũng nói, Tống Trì Diệm, nào có ai hẹn hò với bạn gái ngày đầu tiên mà lại tăng ca thế này.
27:39Anh bật cười, véo má tôi, ánh mắt cùng ngón tay cái lướt qua khóe môi tôi rồi dừng lại, như bị thứ gì đó hút hồn, cứ thế cúi xuống.
27:46Hơi thở của hai người quyện vào nhau theo khoảng cách ngày càng gần, quyến luyến không rời.
27:50Mùi hương sữa tắm thanh mát thoang thoảng quanh chóp mũi, Tống, Tống Trì Diệm, tôi lẩm bầm.
27:56Lúc căng thẳng, người ta thường sẽ liên tục gọi tên người mang lại cho mình cảm giác an toàn.
28:00Chí trí, há miệng, giọng anh chầm khàn, mang theo sức mê hoặc, tôi ngoan ngoãn làm theo, ngoan lắm.
28:06Tống Trì Diệm một tay ôm eo tôi, tay kia đỡ gái tôi, hôn sâu hơn.
28:11Không khí trong phổi bị anh cướp đoạt, toàn thân tôi mềm nhũng, vô lực đẩy n, g, ự, c anh, cố gắng rảnh lấy chút không gian để thở nhưng vô ích.
28:19Lúc tách ra, không cần soi gương tôi cũng biết môi dưới mình chắc chắn sưng đỏ.
28:23Tôi vùi mặt vào vai Tống Trì Diệm, hít lấy hít để không khí trong lành.
28:27Chí trí, em nhẹ quá, tôi không còn sức để đáp lại.
28:31Tống Trì Diệm cứ thế hôn lên cổ tôi, lúc nhẹ lúc mạnh, mềm mại, nhỏ xíu, ngoan ngoãn.
28:36Cuối cùng cũng hồi phục được chút sức lực, tôi thẳng người dậy, vẫn giữ tư thế ngồi trên đùi Tống Trì Diệm, lắc lư eo, nhớ mày làm nũng, anh yêu à, bây giờ vẫn còn thấy em ngoan chứ.
28:45Tống Trì Diệm khẽ rên lên một tiếng, giọng khàn đặc, chí trí.
28:49Tôi rũi người một cái, bảo bối à, em mệt rồi, đi ngủ trước đây, anh tự giải quyết nhé, được không?
28:55Mặc dù đã nhịn đến mức gân xanh nổi lên, Tống Trì Diệm vẫn kiềm chế gật đầu, dặn dò, nghỉ ngơi cho tốt.
29:00Ngủ ngon ngã tôi nhanh chóng rời khỏi người anh.
29:03Chạy đến cửa phòng ngủ, quay đầu lại nhìn Tống Trì Diệm một mình đáng thương, tôi lại hơi mềm lòng.
29:07Thôi được rồi, chỉ treo anh lần này thôi, lần sau vẫn nên giúp anh vậy.
29:12Vì thân phận của Tống Trì Diệm, chuyện tình cảm của chúng tôi tạm thời chỉ nói cho Lục Khả và chị quản gia biết.
29:17Lục Khả kích động đến mức ăn liên tiếp sáu cái đầu thỏ cay, tự hào về thân phận bà mối của mình, đồng thời đặt gạch trước vị trí phủ dâu.
29:23Chị quản gia thì lại thản nhiên, nhìn hai tay chúng tôi đan vào nhau, mỉm cười, lần này định yêu đương mấy tuần.
29:29Tôi, chị yêu à, lần này em nghiêm túc đấy, sao định cưới luôn?
29:33Chị quản gia, chị chỉ, lần trước em cũng nói vậy, ba ngày là chia tay.
29:38Tôi nhìn sang Tống Trì Diệm, dỗ rành, đừng sợ, anh khác với bọn họ.
29:42Chị quản gia, vừa rồi chị chỉ đùa thôi.
29:44Chị chỉ, em đã lớn rồi, thật ra không cần quản gia nữa.
29:48Mấy ngày chiến tranh lạnh vừa rồi chị cũng nghĩ rất nhiều, rốt cuộc điều gì mới là quan trọng nhất.
29:52Mấy hôm trước, một bậc thầy làm bánh của Pháp đã gửi lời mời cho chị, chị định đi học việc vài năm.
29:57Chị chỉ, chúc em hạnh phúc, chị cũng sẽ đi tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình.
30:02Tôi lau nước mắt, bảo bối, phải thường xuyên về thăm nhé, em sẽ nhớ chị.
30:06Chị quản gia, nhanh thôi, ngày em cưới, chị sẽ về làm bánh cho hai đứa.
30:10Mười hai từ khi chuyển đến nhà Tống Trì Diệm, mỗi ngày tôi đều cố ý đến công ty muộn hơn anh khoảng 10 phút.
30:15Không ngờ vẫn vô tình để lộ sơ hở.
30:17Chị chỉ, mình thấy sao cứ hễ cậu từ văn phòng giám đốc Tống ra là son lại bị lem thế.
30:22Trong phòng trà nước, nữ đồng nghiệp đối diện cười với tôi đầy ẩn ý.
30:25Tôi cứng đờ giải thích, đâu có, chắc là sáng nay mình tô không ký.
30:29Ô ngã tô không ký à?
30:31Nữ đồng nghiệp tuy gật đầu nhưng vẻ mặt lại viết rõ bốn chữ tôi không tin cậu.
30:35Chẳng bao lâu sau, lại có đồng nghiệp để ý thấy nhẫn đôi của tôi và Tống Trì Diệm.
30:39Tôi thuận miệng bịa chuyện, mua trên tàu bao đấy, 100 tệ một cái.
30:43Đồng nghiệp cười nịnh nọt, 100 gì cơ, 100 vạn chứ, tôi.
30:46Tóm lại, dưới sự che giấu hết sức của tôi, chuyện tình cảm của tôi và Tống Trì Diệm trở thành bí mật nửa công khai.
30:52Thậm chí còn chuyển đến tai bố mẹ tôi đang ở tận Mỹ.
30:55Ban đầu, họ còn làm ẩm ý chuyện tôi không học thạc sĩ, nhưng sau khi nghe nói tôi và Tống Trì Diệm yêu nhau,
31:00chuyện không học thạc sĩ bỗng trúc trở thành chuyện nhỏ không đáng kể.
31:03Hai cụ vừa xuống máy bay đã bắt đầu phổ cập cho tôi về gia tộc nhà họ Tống Hiểm Ác như thế nào.
31:08Tống Trì Diệm tuổi con trẻ đã có thể sống sót trong môi trường toàn sói đói rình dập như vậy,
31:12tâm cơ chắc chắn đủ để lừa tôi 800 lần khô chớp mắt.
31:15Tuy nhiên, tất cả những mâu thuẫn này đều được giải quyết êm đẹp sau khi Tống Trì Diệm gặp bố mẹ tôi.
31:20Bảo bối, anh làm thế nào vậy?
31:22Đêm xuống, tôi nằm trên cơ bụng sáu múi của Tống Trì Diệm, không nhịn được hỏi.
31:26Không có gì, chỉ tặng bố mẹ vợ một ít cổ phần của Tống Thị thôi.
31:30Tôi, chỉ vậy thôi sao?
31:32Ừ, họ rất vui, còn hứa với anh sau này sẽ không can thiệp hay kiểm soát cuộc sống của em nữa,
31:37cũng sẽ không tìm quản gia mới cho em nữa.
31:39Thật sao? Anh giỏi quá chồng ơi.
31:41Ánh mắt Tống Trì Diệm bỗng tối sầm lại.
31:43Chỉ chỉ, em vừa gọi anh là gì?
31:45Tôi lập tức sửa lời, Tống Trì Diệm chứ gì?
31:48Anh rụ rỗ, chỉ chỉ hoan, gọi lại lần nữa được không?
31:51Không, tôi lấy chăn trùn đầu, nhưng bị Tống Trì Diệm dễ dàng lật ra.
31:55Rèn cửa từ từ được kéo lại, ánh đèn mờ ảo tắt đi,
31:58hoa rành rành trắng như tuyết sau khi được tưới nước càng thêm tuyên non.
32:01Cành hoa run rảy lai động, nhị hoa nở rộ, bất lực chịu đựng sự thiêu đốt mãnh liệt.
32:06Tống Trì Diệm nhớ lại lần đầu tiên gặp Trần Tuyết Trì.
32:09Cô bé mặc chiếc váy công chúa trắng tinh,
32:10bị cô giáo dặn không được chơi với cậu bé nhạt giác bẩn thiểu kia.
32:14Tất cả mọi người đều nghe lời cô giáo, tránh xa cậu.
32:17Chỉ có cô bé trông ngoan ngoãn nhất, tự mình đi đến trước mặt cậu,
32:20chào cậu, tớ tên là Trần Tuyết Trì, cậu có thể gọi tớ là Chĩ Chĩ,
32:24bánh quy của cậu có thể chia cho tớ một miếng không?
32:27Từ ngày đó trở đi, những ngày tháng cậu bé theo mẹ trốn chui trốn nhủi,
32:30sống như chuột trong cống tối tăm tưởng chừng như vĩnh viễn, có một tia sáng chiếu vào.
Hãy là người đầu tiên nhận xét
Thêm nhận xét của bạn

Được khuyến cáo