Truyện Audio Hay || Làm Vợ Nam Chính Nhưng IQ Bị Âm || Thiên Thần Dắt Truyện
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
Danh mục
😹
Vui nhộnPhụ đề
00:00Văn án, tôi xuyên sách rồi. Tin tốt là tôi xuyên thành vợ của nam chính. Tin xấu là vợ của anh ta lại là một nữ phụ độc ác xinh đẹp nhưng không có não. Sở thích duy nhất của cô ta là mỉa mai, châm chọc nam chính. Kết cục cuối cùng của nữ phụ này là bị chính tay nam chính đưa vào bệnh viện tâm thần. Thật là cạn lời mà. Tôi nhìn cô hành giản, người đã bị tôi hành hạ đến mức toàn thân không còn một mảnh da lành lặn. Nỗi sợ hãi trong lòng khiến não tôi tiê liệt ngay lập tức. Lúc này, cô hành giản vẫn còn là một chàng trai đáng thương ngoan ngoãn nghe lời vợ. Tốt lắm,
00:30em đánh anh mắng anh, đều là vì em quan tâm đến anh. Không muốn thấy anh làm sai chuyện gì. Tôi tiếp tục lý luận, sao em không đánh người khác, không mắng người khác chứ? Cô hành giản, anh biết sai chưa? Trong nguyên tác, lý do thẩm đường đánh cô hành giản là gì nhỉ? À, là vì có một người phụ nữ hỏi đường cô hành giản. Anh chỉ tốt bụng chỉ đường cho người ta, ấy vậy mà lại bị thẩm đường, người có đầu óc không bình thường, trông thấy. Cô ta nhất quyết phải trừng phạt cô hành giản. Anh lý nhí đáp, biết sai rồi, tôi hỏi tiếp, sai ở đâu? Thôi chết, tôi thầm kêu không ổn trong lòng.
01:00Do quen miệng nói đùa, tôi đã thuận miệng hỏi theo, lỡ như cô hành giản không trả lời được, chẳng phải sẽ rơi vào bế tắc sao? Anh đáp rành giọt, không nên tùy tiện nói chuyện với phụ nữ khác, không giữ nam đức, vợ là trời, vợ là lớn nhất. Trời đất ơi, ai đã dạy cô hành giản những điều này vậy? Nhưng khi nhớ lại bối cảnh của nguyên tác, mọi thứ lại trở nên hợp lý.
01:18Nơi cô hành giản đang sống là một thôn làng nhỏ lạc hậu vào những năm 70-80 của thế kỷ trước. Anh sống ở nhà trưởng thôn từ nhỏ, không được giáo dục nhiều, trưởng thôn nói gì thì anh nghe nấy.
01:28Mà vị trưởng thôn nói, cũng chính là người cha trên danh nghĩa của tôi. Ông đuôi cố hành giản là để tìm cho tôi một người con rể ở rể. Những gì ông dạy cho anh tự nhiên đều là những tư tưởng cũ kỹ của xã hội.
01:37Ừ, anh có nhận thức như vậy là rất tốt. Tôi gật gù, nhưng rồi lại nói tiếp, nhưng, anh sai không chỉ ở điểm này. Gần đây bọn buôn người rất lộng hành, đặc biệt thích giả dạng làm người hỏi đường để lừa bán người khác. Nhất là những người trông đẹp mã mà lại không có chút phòng bị nào như anh. Tôi nghiêm rộng dặn dò, sau này thấy người lạ phải tránh xa, biết chưa? Anh đáp, biết rồi.
01:57Lúc này cố hành giản vẫn còn đang quỳ trên nền xi măng chịu phạt. Tôi không thể thay đổi tính cách của thẩm đường một cách đột ngột. Tôi chỉ có thể trừng phạt qua loa, bảo cố hành giản quỳ thêm nửa tiếng nữa là có thể đứng dậy. Tôi nhân cơ hội này để sắp xếp lại tình tiết trong nguyên tác. Trong chuyện, một năm rưỡi sau, cố hành giản sẽ được nhà họ cố ở thành phố tìm về. Cố hành giản vốn dĩ rất thông minh, chỉ là ở trong thôn làng ngu mụi quá lâu nên tư tưởng bị đầu độc. Sau khi được ông cụ nhà họ cố gửi đi huấn luyện 3 năm, anh đã hoàn toàn thay ra
02:27trong những năm qua, anh đã không tính toán đến những tổn thương mà họ gây ra. Tiếc là thẩm đường không biết điều, giống như một người đàn bà chua ngoa tìm đến tận cửa gây sự. Cô ta lần này đến lần khác làm hao mòn hết ân tình trong lòng cố hành giản. Cuối cùng, anh đã nhẫn tâm đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần. Thở dài một tiếng, tôi tính toán lại thời gian, chỉ còn một năm nữa là cố hành giản sẽ được tìm về. Phải đối xử tốt với anh ấy một chút, để tăng thêm độ thiện cảm mới được. Nói là làm, sáng sớm hôm sau, tôi cầm tem phiếu thịt đi đổi nửa cân thịt. Nh
02:57Tôi chưa từng trải qua thời đại mua gì cũng phải dùng phiếu để đổi. Trong lòng tôi thầm niệm câu hạt gạo làng ta, có vị phu sa của những ngày mưa nắng. Cố hành giản, ra ăn cơm, tôi gọi lớn. Ở thời đại này, nhà nào hầm thịt là y như rằng sẽ bị đám trẻ con nhà hàng xóm ngồi sổng trước cửa bếp hít hả. May mà danh tiếng đanh đá của tôi đã vang xa khắp làng trên xóm dưới. Lũ trẻ đó dù thèm đến mấy cũng không dám đến nhà tôi chảy nước miếng. Tôi gọi mãi mà không thấy cố hành giản trả lời. Lúc ra trùng heo xem thử, tôi mới phát hiện anh đã lên cơn
03:27bệnh toàn dựa vào đoán mò. Tùy tiện nhét cho ít thuốc nam giã nát là coi như đã khám xong. Sống chết hoàn toàn dựa vào vận may, tôi không dám đưa cố hành giản đi mạo hiểm như vậy. Tôi chỉ có thể ngoan ngoãn dùng phương pháp hạ nhiệt vật lý cho anh. May mà cố hành giản vốn có thể chất khỏe mạnh. Sau khi đắp chăn ngủ một giấc, anh cũng đã hạ sốt. Vợ ơi, anh thấy chóng mặt quá, anh yếu ớt nói. Không chóng mặt sao được, anh sốt cao như vậy mà. Tôi sơ chán cố hành giản. May mắn là nhiệt độ đã trở lại bình thường. Vợ ơi, sao mặt em
03:57đỏ của tôi, ngây thơ hỏi, em cũng bị sốt à? Vẻ mặt ngây ngô của anh càng khiến trong lòng tôi giấy lên một ngọn lửa vô danh. Đừng nói bậy, em khỏe lắm. Tôi bị vạch trần nên có chút tức giận. Hết sốt rồi thì xuống giường ăn cơm. Tôi nói xong liền quay đầu đi thẳng ra sân, không dám nhìn lại. Tôi không thể nào nói rằng là lúc nãy khi cởi hết đồ của cố hành giản để giúp anh hạ nhiệt. Tôi đã nảy sinh ý đồ xấu với 8 múi cơ bụng và thân hình cường tráng của anh được, đúng không? Trên bàn ăn, tôi nghiêm túc nói những lời xáo rỗng, ăn nhiều thịt vào,
04:27và thịt cho cố hành giản. Anh nói, vợ ơi, anh không gầy đâu, trưởng thôn nói anh rất khỏe, sức khỏe tốt, nhất định có thể sinh cho em một thằng cu bụ bẫm. Phụt, nếu tôi đoán không nhầm, đây lại là tư tưởng mà người cha danh nghĩa của tôi đã nhồi nhét cho cố hành giản. Tôi sặc nước, anh vội vàng vỗ lưng cho tôi, rất chú đáo nói, uống từ từ thôi vợ, cẩn thận sặc. Lúc này, cố hành giản mới sống chung với thẩm đường được một tháng. Dù thỉnh thoảng bị đánh, anh cũng chỉ cho rằng là do mình làm không tốt, mực mực cam chịu như một cô vợ nhỏ. Cố hành giản, từ
04:57một vợ nữa. Tôi quyết định nói ra. Trong nguyên tác, thẩm đường và cố hành giản không có hôn lễ, cũng không đăng ký kết hôn. Chẳng qua là trưởng thôn thẩm nói với mọi người rằng họ là một đôi, nên ai nấy đều mặc định mối quan hệ của chúng tôi. Nhưng như vậy không công bằng với cố hành giản. Anh lập tức lo lắng hỏi, em đã làm sai gì sao? Chúng ta là vợ chồng, tại sao anh lại không thể gọi em là vợ? Thằng bò ở nhà bên cạnh cũng gọi vợ nó như vậy mà. Giờ đây tôi dường như đã hiểu tại sao đàn ông lại không thể từ chối những cô nàng ngây thơ, trong sáng. Nội tâm tôi đang gào thét. Cố hành giản
05:27của một chàng trai thu kịch nhưng dịu dàng, lương thiện. Lý trí tôi vẫn còn, tôi giải thích. Vợ chồng thẳng bò họ yêu thương nhau. Họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Cuộc sống của họ hòa thuận, vợ chồng ân ái. Còn chúng ta thì sao? Cố hành giản, anh có thích em không? Tôi nhớ lại những việc thẩm đường đã làm với cố hành giản trong nguyên tác, thật sự là không còn gì để nói. Anh ngương ác đáp, nhưng vợ ơi, chúng ta cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ mà. Anh rất thích em. Lúc nhỏ anh toàn bị đói, là em đã lén cho anh ăn. Anh tiếp tục kể, mùa đông em còn cho anh áo ấm để mặc.
05:57Chúng ta xuống sông bắt cá, lên bờ nướng cá em cũng luôn cho anh nếm miếng đầu tiên. Cuộc sống của chúng ta cũng rất hòa thuận mà. Trưởng thôn nói thương cho doi cho vọt. Anh kết luận một cách chắc nịch. Em đánh anh mắng anh đều là vì em thân thiết với anh, yêu anh mà. Cảm ơn nhé, đây là lần đầu tiên tôi thấy một nam chính tự mình công lược bản thân. Tiếc là, đồ ăn mà cô ta cho anh khi đó là đồ thừa đổ ra từ bát của con chó, là công thừa canh cặn mà chóa đã ăn. Chiếc áo ấm cho anh mặc cũng là vì màu sắc quá xấu, mặc ra ngoài sẽ bị người ta cười cho thối mũi. Thẩ
06:27Còn việc cho anh nếm miếng cá đầu tiên, chẳng qua là vì thẩm đường sữa cá chưa chín, ăn vào sẽ bị ngộ độc nên mới lấy cố hành giản làm chuột bạch. Nỗi ái nái trong lòng tôi lúc này đã lên đến đỉnh điểm. Đây là chàng trai đáng tương tuyệt thế nào vậy chứ? Não tôi còn chưa kịp phản ứng, miệng đã chụt một tiếng hôn lên má cố hành giản. Thôi được rồi, tôi chính là thèm muốn thân thể của anh. Anh quả thật có vài phần nhan sắc, nếu ở thời hiện đại chắc chắn sẽ là một ngôi sao hàng đầu. Tôi vốn định buông tay trả lại tự do cho anh, nhưng anh lại tự xây nên chiếc lồng giam cho mình
06:57đứng lại sống một cuộc đời nhân viên văn phòng quá tẻ nhạt nên mới cho tôi cơ hội xuyên sách này. Tôi nói, anh nói đúng, là em đã nghĩ sai rồi. Sau này anh muốn gọi em là gì thì gọi nhé. Nhân lúc cố hành giản không để ý, tôi lại hôn lên môi anh một cái. Nhìn ráng vẻ đỏ mặt bối rối của anh, tôi thực sự cảm nhận được niềm vui khi trêu chọc một người con gái nhà lành. Anh ngượng ngùng gọi, vợ, ơi, tôi đáp lại, lúc này vẫn chưa nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề. Tôi chỉ cảm thấy ráng vẻ đỏ mặt của cố hành giản thật đáng yêu. Bàn tay không yên phận của tôi đang luồn vào tóc anh.
07:26Anh bất ngờ nắm lấy tay tôi, giọng khàn đi, khó chịu quá, giúp anh với, cố hành giản đột ngột kéo tôi vào lòng. Dù chưa từng ăn thịt heo thì cũng đã từng thấy heo chạy. Cảm giác khác lạ nơi bụng dưới khiến tôi lập tức cảm thấy không ổn. Muốn chạy thì đã muộn rồi, thân hình nhỏ bé 1m6 của tôi bị cố hành giản ghi chặt không thể động đậy. Anh nhắc bổng tôi lên giường dễ như nhắc một con gà con, một đêm không mộng mị. Là một người trong cuộc, tôi chỉ có thể nói, hối hận, vô cùng hối hận. Tự dưng đang yên đang lành, tại sao lại đi trêu chọc cố hành
07:56một chú thỏ trắng. Nhưng anh ta lại là nam chính của một cuốn tiểu thuyết ngôn tình về trai quê mà. Xương cốt toàn thân tôi như bị tháo rời rồi lắp lại. Cố hành giản thì ngược lại, tinh thần phơi phới, sáng sớm đã dậy giặt ga giường. Anh còn lên chấn mua đường đỏ về cho tôi. Anh ngoan ngoãn đút cho tôi uống nước đường đỏ để bổ sung thể lực. Khụ, khụ khụ, tôi uống hơi vội nên bị sạc đến chảy cả nước mắt. Vợ ơi, tôi ngừng đầu nhìn cố hành giản với ánh mắt đầy ẩn ý. Tôi đột nhiên nhận ra ráng vẻ bị sạc vừa rồi của mình trong ngây thơ, đáng yêu đến nhiều nào
08:26tâm chỉ ăn cỏ chứ. Anh lại muốn nữa, nhưng tôi vội từ chối. Không được, chân em mềm nhũn rồi. Anh cười đáp. Không sao, để anh ra sức. Sau mấy ngày sống những ngày thắng mặn nồng không biết xấu hổ với cố hành giản. Tôi nhận ra có một số vấn đề thực tế không thể không xem xét. Ở cái thôn làng nhỏ này, cuộc sống tuy đủ ăn đủ mặc, nhưng nếu muốn có một bữa ăn ngon thì thật sự không dễ dàng. Cố hành giản, chúng ta lên núi hái rau dại đi. Tôi nhìn bóng lưng bận rộn của anh và đề nghị. Từ hôm tôi xin được cha tôi ít gà, vịt, ngỗng và lợn con về. Cố hành gi
08:56đáng. Anh chăm sóc đàn da cầm vô cùng chú đáo. Anh dừng lại việc lùa đàn gà con, ngư ngác nhìn tôi. Hả? Ở thời đại này, tự ý canh tắc là phạm pháp. Việc khoanh đất trồng rau tự cung tự cấp rõ ràng là không thực tế. Nhưng thôn thẩm ra lại dựa lưng vào một ngọn núi lớn. Ngọn núi chưa bị khai thác quá mức này quả thực là một kho tài nguyên thiên nhiên. Tôi không đợi cố hành giản phản ứng, đã sớm hào hức rồi. Trước khi xuyên sách, tôi là sinh viên xuất sắc của trường đại học nông nghiệp đấy. Sắn tay háo lên mà làm mới là con đường đ
09:26không được, ăn vào là nằm thẳng cẳng luôn. Tôi nhìn các loại nấm mọc quanh gốc cây mà tự nói với mình. Tôi lựa ra những loại nấm dại có thể ăn được. Cố hành giản chỉ im lặng đeo một chiếc gùi che đi theo sau tôi. Anh nói, vợ ơi, em biết nhiều thật đấy, anh nhìn tôi không ngừng quan sát, phán đoán. Lúc này tôi mới nhận ra, cố hành giản trong nguyên tác tuy biết chữ, nhưng cũng xem như là nửa mù chữ. Dù sau này sự nghiệp phát triển không tồi, nhưng văn hóa vẫn luôn là điểm yếu của anh. Như vậy không được, tôi quyết tâm bồi dưỡng cố hành giản thành một đứa tr
09:56Cố hành giản, anh nghe cho kỹ đây, những thứ này anh không biết. Tôi dơ cây nấm trong tay lên, tôi sẽ từ từ dạy cho anh. Lần này, trước tiên dạy anh cách giải quyết vấn đề cơm ăn áo mặc đã. Cố hành giản quả không hổ danh là nam chính, đi một vòng tôi dạy gì, anh học nấy, và biết làm may. Anh đeo chiếc gùi che nặng chĩu, cười rạng rỡ. Vợ ơi, có những loại rau dại này, vấn đề cơm ăn áo mặc của chúng ta được giải quyết rồi. Tôi gật đầu, ừm, nhưng chuyện hôm nay chúng ta lên núi hái rau dại, anh không được nói cho ai biết đâu đấy.
10:23Tôi vừa đe dọa vừa cảnh cáo, muốn cố hành giản nhận thức được tầm quan trọng của việc không nên khoe của. Anh lại bất ngờ véo má tôi, thịt trên má vợ véo mềm mềm, đáng yêu quá. Anh cười nói, vợ nói gì cũng đúng, chuyện vợ không cho làm, tuyệt đối không làm. Nhưng hành động tiếp theo của anh khiến tôi phải hét lên. Cố hành giản, anh đang dở trò lưu manh. Cố hành giản, anh có nghe thấy tiếng gì lạ không? Trong lúc ý thức mơ hồ, tôi lại luôn nghe thấy một giọng nữ yếu ớt. Nhưng đó chắc chắn không phải là giọng của tôi.
10:50Hình như ở đằng kia, tôi đột nhiên có chút hối hận vì thính giác của mình quá nhạy bén. Vạch bụi cỏ ra, tôi nhìn thấy một cô gái gầy gò, khoảng 16, 17 tuổi. Cố hành giản thì ghi nhớ lời tôi nói, che mắt rất kỹ. Nhưng khi nhìn thấy ráng vẻ của cô gái, lòng tôi lại run lên. Không vì lý do gì khác, đây chính là nữ chính trong nguyên tác. Tôi nhìn nốt ruồi son ở khóe mắt của Bạch Khiết. Nguyên tác để miêu tả sự trong sáng của nữ chính Bạch Khiết đã không ít lần dũng công vào nốt ruồi son hình giọt lệ đó.
11:16Vợ ơi, cô ta hình như sắp chết rồi. Tôi ra hiệu cho cô hành giản đỡ Bạch Khiết dậy dựa vào góc cây. Cô hành giản vừa nói câu đó, trong lòng tôi không dừng lại dấy lên một nỗi bực bội. Bạch Khiết trong nguyên tác đã yêu cô hành giản từ cái nhìn đầu tiên. Chỉ là họ gặp nhau sau khi cô hành giản trở về nhà họ cố.
11:30Tôi có chút sợ hãi, tôi sợ Bạch Khiết tỉnh lại, tôi sợ Bạch Khiết sẽ yêu cô hành giản từ cái nhìn đầu tiên. Tôi sợ cô hành giản sẽ bị Bạch Khiết thu hút sâu sắc mà không thể thoát ra. Tôi sợ họ sẽ phát triển mối quan hệ theo như những gì nguyên tác đã miêu tả.
11:43Cô hành giản, em đã nói với anh chưa, người lạ ven đường đừng tùy tiện nhặt về. Tôi lớn tiếng, lỡ chúng ta đưa về làng, lại mang đến tai họa cho làng ta thì sao? Tôi cố gắng dùng uy quyền những ngày qua để ép cô hành giản từ bỏ ý định cứu Bạch Khiết.
11:55Vợ ơi, nhìn ráng vẻ vô cớ nổi giận của tôi. Cô hành giản liền ôm chầm lấy tôi vào lòng. Nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, nỗi bất an và bồn trồn trong lòng tôi cũng được xoa dịu. Anh không định đưa một người phụ nữ lạ về làng đâu. Anh giải thích, hơn nữa, nếu cha hỏi, chuyện chúng ta lên núi sẽ bị bại lộ. Vợ đã nói đây là bí mật của hai chúng ta, không thể để người khác biết được. Anh tiếp tục nói, anh chỉ cảm thấy cô ta sắp chết rồi.
12:18Trong núi sâu rừng ra này, khó tránh khỏi có lợn rừng hay gì đó người thấy mùi mà kéo đến. Hay là chúng ta đào một cái hố trôn cô ta luôn bây giờ nhé? Như vậy cũng sẽ không thu hút giã thú. Cô hành giản, anh thay đổi rồi.
12:29Lời nói gây sốc của cô hành giản không chỉ khiến tôi kinh ngạc, mà còn bị Bạch Khiết nghe thấy rõ mồn một. Vốn dĩ còn có thể cứu chữa được. Giờ thì hay rồi, trực tiếp trôn luôn là xong. Có lẽ do hàm muốn sống sót mãnh liệt.
12:40Bạch Khiết dùng hết chút sức lực cuối cùng nhìn về phía tôi. Cô ấy thều thào. Cầu xin cô, đừng trôn tôi. Cuối cùng, tôi vẫn để cô hành giản đặt Bạch Khiết vào gùi tre và gõng về.
12:49Tôi đương nhiên biết Bạch Khiết sẽ không chết. Nguyên tác có đề cập ngắn gọn rằng Bạch Khiết lúc còn trẻ từng bị bắt cóc. Khi cha mẹ Bạch Khiết tìm thấy cô, cô đã nằm trong núi ba ngày rồi.
12:58May mắn là đã cứu về được mà không gặp nguy hiểm, chỉ là cơ thể càng thêm yếu ớt.
13:02Ngày tôi và cô hành giản lên núi, vừa hay là ngày đầu tiên Bạch Khiết nằm trong núi. Tôi hoàn toàn có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đợi ba ngày sau Bạch Khiết được tìm thấy.
13:11Nhưng tôi vẫn xen vào chuyện của người khác, cõng cô ấy về. Cô hành giản từ đầu đến cuối đều không có ý định cứu cô ấy. Anh thậm chí còn hờn rỗi với tôi vì tôi đã cứu Bạch Khiết. Anh nói tôi không chú ý đến sự an toàn của bản thân.
13:22Mỗi khi thấy tôi lau người cho Bạch Khiết, anh lại càng tức đến nghiến răng. Anh không chỉ mất đi cơ hội được gần gũi với người vợ thơm tho của mình, mà cơ hội này còn bị một người phụ nữ xa lạ cướp mất.
13:31Vợ còn lau người cho cô ta, vợ còn chưa từng lau người cho anh. Vợ ơi, em đã chăm sóc cô ta hai ngày rồi. Anh than thở, thuốc gì cũng đã dùng cho cô ta rồi. Cô ta vẫn không tỉnh, hay là chúng ta vẫn nên trôn cô ta đi.
13:43Tôi nhìn đôi mắt lấp lánh của cô hành giản. Tôi đột nhiên nhận ra anh cũng có suy nghĩ của riêng mình, không bị giới hạn bởi những gì tác giả miêu tả.
13:49Cô hành giản không những không có chút hứng thú nào với Bạch Khiết, mà còn rất hăng hái trong việc nhanh chóng trôn cô ấy.
13:55Không được đâu chồng ơi, tôi vòng tay qua cổ cô hành giản, cả người treo trên người anh như một con gấu túi, việc làm đó là phạm pháp đấy. Tôi nhón chân cọ cọ vào má anh.
14:04Tôi rất ít khi gọi cô hành giản là chồng, danh sưng này đối với anh có một ma lực đặc biệt. Nó có thể khiến anh lập tức đơ người, cũng có thể khiến anh cảm nhận được rằng tôi đang dỗ dành anh, từ đó từ bỏ ý định trôn Bạch Khiết.
14:14Vợ ơi, cô hành giản nắm chặt lấy vòng eo thon của tôi.
14:19Cô sẽ vật tôi xuống. Khụ khụ, tiếng ho khan vang lên. Cô hành giản biết tôi sẽ không đồng ý với anh vào lúc này, nên anh lùi một bước, chỉ muốn hôn một cái.
14:28Tiếc là giọng nói của Bạch Khiết đã khiến mọi thứ phải dừng lại.
14:31Tôi lờ đi vẻ mặt không vui của cô hành giản, chỉ mừng vì Bạch Khiết cuối cùng cũng đã tỉnh.
14:35Tôi đưa tay sờ chán Bạch Khiết. Cô tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu ở đâu không?
14:39Ừm, may là đã hạ sốt.
14:41Có lẽ ký ức trong rừng quá sâu sắc.
14:43Khi Bạch Khiết nhìn thấy cô hành giản đứng sau tôi, cô ấy như một chú thỏ trắng bị kinh hãi, cứ rúi đầu vào lòng tôi.
14:48Cô ấy run rảy nói,
14:50Chị ơi, anh ta, anh ta muốn trôn em.
14:52Tôi nhẹ nhàng an ủi Bạch Khiết.
14:54Tôi giải thích rằng cô hành giản chỉ nói đùa, chưa bao giờ thực sự muốn trôn cô ấy.
14:58Đáp lại tôi là tiếng hử lạnh đầy kêu ngạo của cô hành giản.
15:01Nhưng Bạch Khiết vẫn có do trong lòng tôi không chịu ra.
15:04Trong tình cảnh hiện tại, cô hành giản đối với Bạch Khiết chính là một kẻ xấu luôn muốn lấy mạng cô ấy.
15:08Bạch Khiết không tránh xa cô hành giản đã là may rồi, làm sao còn có tâm tư để yêu anh từ cái nhìn đầu tiên được chứ?
15:13Cốt chuyện dường như đã thay đổi.
15:15Em gái nhỏ, vợ anh tốt bụng mới cứu em về.
15:18Cô hành giản lạnh lùng cảnh cáo Bạch Khiết,
15:19Nhưng nếu em dám có ý đồ với vợ anh, đôi mắt anh ta thì lại dán chặt vào đôi tay đang ôm eo tôi của Bạch Khiết.
15:25Điều đó khiến Bạch Khiết không biết nên buông ra hay tiếp tục nám chặt.
15:28Chị ơi, chị đã cứu em, chị là người tốt.
15:31Bạch Khiết không ngớt lời bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với tôi.
15:34Ví dụ như lúc ở trong núi, tuy cô ấy không mở được mắt nhưng ý thức vẫn tỉnh táo, biết là tôi không muốn từ bỏ cô ấy.
15:39Lúc sốt cao hôn mê, cô ấy cũng biết là tôi đã không ngừng lau người cho cô ấy, còn bảo vệ cô ấy không cho cô hành giản làm hại.
15:45Quả không hổ danh là nữ chính nguyên tác, đôi mắt long lanh lấp lánh của cô ấy ai mà chịu nổi.
15:50Nhưng mà, đôi mắt long lanh này của Bạch Khiết dường như đang phóng điện về phía tôi, không thể nào.
15:55Bạch Khiết từ một người lẽo đảo theo sau cô hành giản, đã biến thành fan cùng của tôi.
15:59Cô là ai còn chẳng rõ, tỉnh rồi thì biến đi, đừng kéo vợ tôi vào chuyện này.
16:03Cô hành giản ném cho Bạch Khiết một chiếc bánh, giọng điệu không mấy thiện cảm.
16:07Sau đó anh liền ngồi canh bên giường, ra vẻ như nếu Bạch Khiết không đi thì anh sẽ quyết không bỏ cuộc.
16:11Chị ơi, chị muốn đuổi em đi sao? Em không phải người xấu, chị đừng đuổi em đi.
16:16Sau đó, Bạch Khiết giải thích rất chi tiết về việc cô đã bị bắt cóc và bị bỏ lại trong núi như thế nào.
16:21Cô còn cho biết mình là Bạch Khiết, con gái của giáo sư Đại học Bạch Nghị ở tỉnh.
16:25Thậm chí để lời nói của mình thêm phần thuyết phục, cô bé còn đọc một bài thơ của Từ Chí Ma.
16:29Ừm, chị tin em không phải người xấu. Nhìn dáng vẻ đẫm lệ của Bạch Khiết, tim tôi như tan chảy.
16:34Nhưng lỡ như đám người bắt cóc em quay lại tìm thì sao?
16:37Chỉ cần họ lần theo dấu vết, rất nhanh sẽ biết là chị đã cứu em về làng.
16:41Bạch Khiết, chị không dám cược.
16:42Đã đọc thuộc lầu nguyên tác, tôi đương nhiên biết đám người bắt cóc Bạch Khiết có lai lịch thế nào.
16:46Đó là những tên tội phạm hung ác vừa mới ra tù.
16:49Mà lý do những người đó vào tù là vì một bài báo của Bạch Nghị đã vạch trần tội ác của họ.
16:53Cho nên việc đầu tiên sau khi ra tù, họ liền trả thù Bạch Nghị, bắt cóc con gái ông là Bạch Khiết.
16:58Trong nguyên tác, sau khi Bạch Khiết được cứu, đám người đó lại cả gan bắt cóc cô một lần nữa.
17:03Không ngờ lần này Bạch Nghị đã sớm phối hợp với cảnh sát mai phục.
17:06Đám người đó cuối cùng cũng bị kết án tù trung thân.
17:08Nếu tôi để Bạch Khiết ở lại trong làng, cốt chuyện sẽ bị thay đổi.
17:11Tôi không dám đánh cược sự an nguy của cả làng.
17:14Nhưng cuối cùng tôi vẫn giữ Bạch Khiết ở lại thêm một đêm.
17:16Sáng hôm sau cùng nhau ăn sáng xong, tôi mới đưa Bạch Khiết đến đồn công ăn trên thị trấn.
17:21Chị ơi, em sẽ nhớ chị lắm.
17:23Nhìn ráng vẻ bị dị không nỡ của Bạch Khiết.
17:25Lòng tôi cũng chẳng mối ngủ ngang.
17:26Cô bé này, thật đáng yêu quá đi.
17:28Ái, buông ra, buông ra, đau.
17:31Tôi còn chưa thoát ra khỏi cảm xúc chia ly.
17:33Cô hành giản bên cạnh đã không thể nhẫn nhịn được nữa.
17:35Bàn tay to lớn của anh dễ dàng nắm trọn cả khuôn mặt tôi,
17:38ép tôi quay đầu đối diện với anh.
17:40Thẩm đường, người ta đi rồi, em còn nhìn.
17:43Cô hành giản mặt đen như đít nồi, giọng trầm thấp bất mãn hỏi tôi.
17:46Cả người anh đều viết rõ bốn chữ tôi đang ghen.
17:48Sai rồi, sai rồi, chồng ơi em sai rồi.
17:51Thái độ nhận lỗi tốt đáng được khoan hồng.
17:53Cô hành giản cũng vì một tiếng chầm của tôi mà nguyên giận đi quá nữa.
17:56Cô hành giản, có phải anh đang ghen không?
17:58Tôi nhân cơ hội ôm lấy eo cô hành giản, cười hi hi chơi chọc anh.
18:02Nhưng lại quên mất đây không phải là nhà mình.
18:04Hành động nhỏ của tôi và cô hành giản đã khiến nhiều người phải ngoái đầu nhìn lại.
18:07May mà cô hành giản nhanh tay lẹ mắt,
18:09ôm tôi vào lòng như ôm một đứa trẻ rồi nhanh chóng rời khỏi đám đông.
18:12Vợ ơi, đợi đến khi vào một con hẻm nhỏ không người.
18:15Cô hành giản mới biến thành một chú chóa sữa, tuổi thân nhìn tôi.
18:23Nhưng từng hành động của anh đều đang tố cáo sự lạnh nhạt và thờ ơ của tôi trong mấy ngày qua.
18:27Hai, không sao đâu, phải dũng cảm bày tỏ cảm xúc của mình chứ.
18:30Ghen thì cứ nói là ghen đi.
18:32Tôi xoa xoa cái đầu to của cô hành giản, nhẹ nhàng dỗ dành chú chóa nhỏ.
18:36Anh lý nhí, ừm, anh ghen, anh không thích bạch khiết đó ôm vợ.
18:39Vợ còn cười với cô ta, cô ta còn ôm em.
18:42Anh kể lề, mỗi lần thấy cô ta ôm em, anh cảm thấy trong người như có một ngọn lửa đang cháy.
18:47Có cả ngàn con côn trùng đang bò, anh muốn xông lên gạt tay cô ta ra.
18:51Anh tiếp tục, nhưng vợ hình như cũng rất thích cô ấy.
18:53Vậy thì anh không thể bắt nạt cô ấy, nếu không vợ sẽ không vui, nếu phải miêu tả cô hành giản lúc này.
18:58Đó chính là một chú chóa cuối cùng cũng tìm được bông hoa đẹp nhất thế gian muốn mang về cho chủ nhân xem.
19:03Nhưng lại phát hiện chủ nhân đã quên đợi mình, còn đang tươi cười vút ve một chú chóa mới bên ngoài.
19:08Nếu cô hành giản có đuôi, lúc này chắc chắn đã rũ xuống tận đất rồi.
19:11Anh biết không cô hành giản.
19:13Em rất vui vì anh đã nói cho em biết những điều này.
19:15Tôi luôn cho rằng giao tiếp là điều vô cùng quan trọng trong một mối quan hệ.
19:18Không bày tỏ suy nghĩ của mình, cứ giữ trong lòng, lâu dần sẽ chỉ nảy sinh vấn đề, thậm chí còn có thể gây ra hiểm khích, hoán giận.
19:25Cô hành giản sẵn lòng cho tôi biết suy nghĩ của anh, làm sao tôi có thể không cảm động chứ.
19:29Là do mấy hôm nay em có hơi lơ lạ anh.
19:31Tôi tinh nghịch nháy mắt với cô hành giản, biểu cảm sống động làm dịu đi bầu không khí.
19:35Em xin lỗi anh nhé.
19:37Chỉ là vì em đã mang bạch khiết về nhà.
19:39Cô bé còn nhỏ, lạ nước lạ cái, lại bị thương.
19:42Có chút dựa dẫm vào em, em chắc chắn phải quan tâm đến cảm xúc của cô bé.
19:45Tôi chủ động nắm lấy tay cô hành giản và nói tiếp.
19:48Nhưng em đã bỏ qua một vấn đề.
19:49Anh là chồng em, chúng ta là một, gặp chuyện có thể cùng nhau giải quyết.
19:53Em không nên gạt anh sang một bên để tự mình lo liệu.
19:56Mong chồng có thể tha thứ cho sự sơ suất nhỏ này của em.
19:59Dưới sự tấn công bằng những lời nói ngọt ngào, một tiếng chồng, hai tiếng xin lỗi của tôi,
20:03dù cô hành giản không thể hiện ra mặt, nhưng tôi vẫn thấy được cái đuôi sau lưng anh sắp vẫy thành cái chống bỏ rồi.
20:08Vợ ơi, thật ra anh cũng phải xin lỗi, hửm.
20:11Cô hành giản bế bổng tôi lên, để tôi ngang tầm mắt với anh.
20:14Anh nói, lúc nãy khi ghen, anh đã không nhịn được mà gọi cả tên của vợ.
20:18Giọng điệu cũng không tốt, nếu cô hành giản không nhắc, tôi đã hoàn toàn quên mất chuyện này.
20:22Không sao đâu, em không để ý.
20:24Tôi đáp, không được, anh để ý.
20:26Anh kiên quyết, anh sai rồi vợ, để anh đền bù cho em nhé.
20:30À, nhìn cô hành giản ngày càng tiến lại gần, hai chân bị kìm kẹp khiến tôi không thể động đậy.
20:35Tôi chỉ có thể ngả người ra sau, cho đến khi lưng chạm vào tường.
20:38Cô hành giản, ưng, cho nên, đây là tôi vừa bị cô hành giản ca bi đền sao.
20:42Tôi mở to mắt nhìn cô hành giản đang say đắm.
20:44Đây chính là sự đền bù mà cô hành giản nói sao.
20:47Giọng nói chầm ấm đầy thư tính của anh như có ma lực.
20:50Vợ ơi, khi hôn, phải nhắm mắt.
20:52Em đã dạy anh mà, tôi bất giác thuận theo nhịp điệu của anh, nhắm mắt đáp lại.
20:56Sau khi kết thúc, tôi vốn còn tỏ ra mạnh mẽ muốn tự mình xuống đất đi.
20:59Kết quả là chân vừa chạm đất, cả người đã mềm nhũng.
21:02May mà cô hành giản không buông tay.
21:04Vợ ơi, để anh cõng em nhé.
21:06Tôi hung hăng lường cô hành giản một cái.
21:08Anh ta đâu phải là chóa sữa gì.
21:10Rõ ràng là một con chóa sói đói ba ngày.
21:12Chỉ hôn một cái thôi mà đã có thể khiến tôi, mặc dù trong lòng nghĩ rất cứng rắn.
21:16Nhưng cơ thể vẫn rất thành thật mà trèo lên lưng cô hành giản.
21:19Trên con đường mòn, cô hành giản chậm rãi cõng tôi về nhà.
21:22Cô hành giản, anh có bao giờ nghĩ đến việc đi tìm cha mẹ ruột của mình không?
21:26Hoàng hôn trên mặt nước phản chiếu những gợn sóng vàng óng.
21:28Gió nhẹ thổi qua vai anh, qua ngọn tóc tôi.
21:31Trong hoàn cảnh như vậy, tâm tư của tôi không khỏi có chút tinh tế.
21:34Cái tên cô hành giản là được khác trên chiếc khóa bạc mà cha tôi đã nhặt được cùng với anh khi xưa.
21:39Cũng may nhờ có chiếc khóa đó, nếu không tôi thật sự sợ cha tôi sẽ đặt cho anh một cái tên như thẩm phú quý.
21:44Mà cha tôi tuy sống trong cảnh túng thiếu, nhưng dù nghèo đến đâu cũng chưa từng có ý định bán chiếc khóa bạc đó của cô hành giản, chỉ cất kỹ dưới đáy hỏng.
21:51Và vào ngày cô hành giản và tôi sống chung, cha tôi đã trả lại chiếc khóa bạc cho anh.
21:55Có nghĩ đến?
21:56Anh đáp, từ nhỏ anh đã biết mình không phải là người của thôn thẩm gia.
21:59Lũ trẻ đó đều đánh anh, mắng anh, nói anh là đứa trẻ không cha không mẹ, nói anh bị họ bỏ rơi.
22:05Anh tiếp tục, mỗi lần như vậy, anh đều nghĩ, cha mẹ ruột của mình thật sự không cần mình nữa sao, tại sao họ không đến tìm anh.
22:11Anh cũng muốn có cha có mẹ, cô hành giản nói những lời này, mắt lại nhìn về phía thôn thẩm gia ở phía xa.
22:16Trong làng đang bốc lên những làng khói bếp lượn lờ.
22:19Nhưng rồi anh lại vui vẻ nói, nhưng bây giờ anh không nghĩ nữa, trưởng thôn đối xử với anh rất tốt.
22:24Ông dạy anh biết chữ, dạy anh đối nhân xử thế chân thành, giúp anh phân biệt đúng sai.
22:28Trong lòng anh, đã sớm coi trưởng thôn là người nhà rồi.
22:31Hơn nữa, bây giờ anh còn có em nữa, vợ à.
22:34Cô hành giản đặt tay tôi lên ngực trái của anh, nơi có trái tim.
22:38Anh nói, em và trưởng thôn đều là những người thật lòng đối xử tốt với anh.
22:41Chỗ này của anh, ấm áp lắm.
22:43Anh nói, tim anh, ấm áp, là vì tôi.
22:46Vậy, nếu một ngày nào đó, họ tìm thấy anh, muốn anh về nhà với họ thì sao?
22:51Tôi cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của cô hành giản.
22:53Lời nói tuy còn nghi ngờ, nhưng trong lòng lại vô cùng sáng tỏ.
22:56Anh quả quyết, anh có nhà mà, nhà của anh và vợ ở thôn thầm gia.
23:00Nếu họ thật sự đến, anh sẽ mời họ đến nhà mình chơi.
23:03Nếu họ cũng muốn anh đến nhà họ chơi, vợ đi, anh sẽ đi.
23:07Nhưng không được ở lại quá lâu đâu nhé.
23:08Nếu không gà vịt ngỗng trong chuồng sẽ không có ai cho ăn.
23:11Bầu không khí vốn có chút bi thương,
23:13lại bị mấy con gà vịt ngỗng của cô hành giản kéo về một cách không thương tiếc.
23:17Anh dỗ dành tôi như dỗ một đứa trẻ.
23:19Vợ ơi, em đừng sợ.
23:20Cô hành giản là người tinh tế, anh luôn có thể phát hiện ra những cảm xúc nhỏ của tôi ngay lập tức.
23:25Anh đung đưa đôi chân nhỏ của tôi, nhẹ nhàng vỗ về.
23:27Anh nói, bất kể anh đi đâu, đều có một điều kiện tiên quyết, đó là vợ cũng phải ở đó.
23:32Hơn nữa, vợ biết rất nhiều thứ, anh cũng phải học hỏi nhiều mới được.
23:36Như vậy mới xứng với vợ, anh phải trông vợ thật kỹ, buộc chặt vào mới được.
23:40Kể từ sau cuộc trò chuyện trên bờ rụng hôm đó, cô hành giản quả thực đã nỗ lực học tập hơn.
23:44Anh giống như một mầm măng mùa xuân, không ngừng hấp thụ dinh dưỡng, chỉ để tích lũy đủ sức mạnh vươn lên khỏi mặt đất.
23:50Vợ ơi, bài toán này, anh hỏi, dùng cách giải này có tiện lợi hơn không?
23:54Tôi nhìn cách giải trên vở của cô hành giản mà chầm tư.
23:57Đối với môn toán, tôi thuộc loại cần cù bù thông minh.
24:00Tôi hiểu rõ điểm yếu của mình, sau đó làm đi làm lại các bài tập để củng cố kiến thức, cho đến khi hình thành phản xạ có điều kiện.
24:06Còn cô hành giản thì tư duy nhanh nhạy, rõ ràng là một tuyển thủ thiên bầm.
24:09Anh ấy vậy mà lại có thể nghĩ ra cách giải mở rộng này.
24:12Cách giải này thông thường đều được giáo viên nói là chỉ để tham khảo.
24:15Ừm, đúng là tiện lợi hơn một chút.
24:17So với đáp án tôi giải bằng cách áp dụng công thức, cách giải mở rộng này của cô hành giản có thể nói là rất tài tình.
24:22Anh nói, nhưng anh không định cho người khác xem cách giải này đâu, anh chỉ muốn được vợ khen thôi.
24:28Cô hành giản quá hiểu suy nghĩ của tôi.
24:29Vợ đã dạy anh, phải biết giấu đi sự khôn khéo của mình.
24:35Chính, có thể nói là đã được trang bị đầy đủ mọi kỹ năng, điều này cũng khiến anh bị người khác ghen tị, gặp phải tai bay và gió.
24:42Dù cuối cùng đều có thể hóa nguy thành an, nhưng có gì tốt hơn việc những chuyện đó chưa từng xảy ra.
24:46Vì vậy, tôi muốn cô hành giản phải biết che giấu tài năng.
24:49Còn chưa đầy một tháng nữa là thi đại học rồi.
24:51Anh có sợ không?
24:53Tôi và cô hành giản ngồi trên nền xi măng nhìn đàn gà đuổi nhau trong sân.
24:56Kỳ thi đại học đối với tôi đã quá xa vời.
24:58Hơn nữa, kỳ thi đại học ở thời đại này không khác gì ngàn quân vạn mã qua cầu độc mộc.
25:03Nguyên chủ thẩm đường tuy từ nhỏ đã được gửi đi học để xóa mù chữ, nhưng trình độ văn hóa của cô ấy thực sự không cao.
25:08Tôi chỉ có thể cố gắng nhớ lại những kiến thức đã học, nhưng vẫn không tránh khỏi có chút lo lắng trước kỳ thi.
25:13Không sợ, anh nói chắc nịch, vợ cũng đừng sợ.
25:16Cô hành giản ôm chầm lấy tôi vào lòng, như ôm một đứa trẻ để tôi tựa vào lòng anh.
25:20Anh nói, thật ra anh không quan tâm có bị gọi là mù chữ hay không.
25:23Nhưng vợ muốn anh học, vậy thì anh học, để đuổi kịp bước chân của vợ.
25:27Dù có thi trực cũng không sao, cô hành giản đan tay mình vào bàn tay to lớn của anh.
25:31Anh còn đang không ngừng nói về tương lai.
25:33Anh nói muốn mua thêm hai con lợn con, đợi năm sau chúng để lợn con.
25:37Anh nói sản lượng trứng vịt, trứng ngỗng, trứng gà đều rất tốt,
25:40có thể chế biến thành trứng vịt muối và trứng bắc thảo mang lên chấn bán.
25:43Anh nói tài nguyên trong núi rất phong phú, chúng ta có thể mỗi tuần lên núi một lần hái quả ăn.
25:48Đúng vậy, cô hành giản vốn là một đứa trẻ của núi rừng.
25:51Là do tôi cứ luôn muốn gắn anh với cô hành giản trong nguyên tác.
25:54Là do tư tưởng của tôi đã bị gò bó.
25:56Cô hành giản, trong lòng anh ấm quá, tôi thì thầm, mặt trời cũng ấm áp nữa.
26:00Thời tiết như thế này, rất thích hợp để hôn nhau.
26:02Tôi không đợi cô hành giản phản ứng, chỉ vòng tay qua cổ anh,
26:06hôn nhẹ lên môi anh một cái như chuồn chuồn lướt nước.
26:08Sau đó, tôi giả vờ e thẹn muốn bỏ chạy.
26:11Kết quả tự nhiên là không thoát được, bị cô hành giản tóm lại trong lòng.
26:14À, ha ha, ha ha ha, cô hành giản, anh hư quá.
26:18Cô hành giản ôm tôi lại, việc đầu tiên là cù lét tôi như một hình phạt.
26:21Đây cũng là điều anh đã tìm ra trong những lần tiếp xúc.
26:24Đó là điểm nhạy cảm của tôi.
26:25Tôi cười không ngớt trong lòng anh.
26:27Sai rồi, sai rồi, chồng ơi, em sai rồi.
26:30Tôi cười đến chảy cả nước mắt mà xin tha.
26:33Trò chơi nhỏ này, do tôi trêu chọc anh rồi lại bị anh tóm lại chỉ có thể ngoan ngoãn chịu trận,
26:37là niềm vui riêng của hai chúng tôi.
26:39Anh hỏi, ai hư?
26:40Bàn tay không yên phận của anh đặt ở eo tôi, sẵn sàng khiến tôi phải xin tha lần nữa.
26:44Em, em hư, em mới là người, phụ nữ hư hỏng.
26:48Tôi cố ý tựa sâu hơn vào lòng cô hành giản.
26:50Tôi ngừng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, nói thẳng.
26:52Vậy, anh có thích một người phụ nữ hư hỏng như em không?
26:55Anh tuy cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng đôi tay lại không kiểm soát được mà đỏ ứng lên.
26:59Ít hầu đang chuyển động không ngừng đã âm thầm tố cáo sự nhẫn nhịn của cô hành giản đã đến cực điểm.
27:03Muốn hôn, tôi và cô hành giản bốn mắt nhìn nhau, mọi thứ đều không cần nói ra lời.
27:08Chị ơi, ngay lúc Bạch Khiết đẩy cửa bước vào, tôi và cô hành giản đang hôn nhau xe đám không rời.
27:13Khung cảnh nhất thời có chút khó xử.
27:14Cha tôi theo sao vào, con gái, có người muốn sửa đường cho làng ta đấy.
27:18Không hổ là người cha trưởng thôn đã từng trải của tôi.
27:21Thấy tôi và cô hành giản ôm nhau, ông cũng chỉ cười ngại ngùng với người phía sau.
27:25Ông nói, vợ chồng trẻ mà, khó tránh khỏi quấn quyết nhau.
27:28Đường à, hai vị tiên sinh này nói muốn sửa đường cho làng ta đấy.
27:32Cô hành giản bị phá đám chuyện tốt, cô nén giận.
27:34Nhưng khi áp thấp tỏa ra từ người anh lại không thể xem thường.
27:37Tôi véo nhẹ lòng bàn tay cô hành giản, trao đổi ánh mắt với anh, bảo anh đừng gây chuyện nữa, coi như là dỗ rảnh anh.
27:43Sửa đường, tôi hỏi, à ha ha, sửa đường tốt, sửa đường tốt, muốn giàu thì phải làm đường trước.
27:49Đứng cách đó không xa, Bạch Khiết mặc một chiếc váy hoa nhỏ.
27:52Cô muốn đến gần tôi nhưng lại sợ cô hành giản nên không dám tiến lên.
27:55Cô nói, chị ơi, đây là anh trai và chú của em.
27:58Họ nghe nói chị đã cứu em, cũng rất cảm ơn chị.
28:01Sau khi bàn bạc, họ quyết định góp vốn rút thôn thẩm ra làm một con đường xi măng để cảm ơn chị đã chăm sóc em không ngủ mấy ngày qua.
28:07Giọng nói rụt rè của cô bé thật đáng thương.
28:10Giáng vẻ bị út ức như vậy tự nhiên có người bất bình.
28:12Tiểu Khiết, em tốt bụng sửa đường cho họ, sao lại làm như là em nợ họ vậy?
28:16Tôi nhìn về phía phát ra giọng nói.
28:18Khuôn mặt tuấn tú có bảy phần giống Bạch Khiết mang theo vài phần không vui.
28:24Cô nói, bạch Khiết, đừng chỉ để anh trai và chú của em đứng đo chứ.
28:52Mời vào nhà ngồi.
28:53Tôi lường cố hành giàn một cái thật sắc, bảo anh ngoan ngoãn một chút.
28:57Dù sao thì việc Bạch Khiết rửa đường cho thôn thẩm ra không được miêu tả trong nguyên tác thuộc về sự phát triển ngoài cốt chuyện rồi.
29:02Trong nhà chính, Bạch Thanh nhìn chầm chầm vào những thanh xà nhà trống chân.
29:06Hồi lâu sau mới đặt câu hỏi.
29:08Tiểu Khiết, lúc em bị thương đã sống trong môi trường tội tàn như thế này sao?
29:11Lời này vừa thốt ra, không khí vừa mới sôi nổi lại đông cứng.
29:14Ngay cả cha tôi, người đang chuẩn bị rót trà cho hai vị khách cũng sức sở.
29:18Nhìn những cọng trà bồ công anh nổi lình bình trong chén trà, dường như có chút không thể mang ra mời khách được.
29:23Anh, mặc dù Bạch Khiết đã lên tiếng ngăn Bạch Thanh đừng nói nữa, nhưng Bạch Thanh vẫn không thể không nói ra.
29:28Anh ta nói, vốn dĩ là vậy mà Tiểu Khiết.
29:30Em xem bức tường này đi, vẫn còn dùng đất vàng để xây.
29:33Em không phải nói cô ta là con gái trưởng thôn sao, môi trường này quả thực có chút tồi tàn.
29:38Tôi nhìn Bạch Thanh dễ dàng phủ nhận thành quả bao năm của cha tôi, lần đầu tiên này sinh ác cảm với một người.
29:43Dù biết Bạch Thanh chỉ là một nhân vật có tính cách ăn nói khó nghe, nhưng bản chất không xấu, trong lòng tôi vẫn dâng lên vài phần tủi thân.
29:49Đúng vậy, cô Bạch là cành vàng lá ngọc.
29:51Cô hành giản, người vốn bị tôi cử đi nhà bếp, đã quay trở lại.
29:55Trong tay anh còn cầm một ly sữa pha bằng sữa bột, là dành cho tôi.
29:58Anh nói tiếp, sao các người không trông trừng cô ấy cẩn thận để cô ấy bị bắt cóc?
30:02Lại còn để một nông dân ở vùng quê nghèo khó này của chúng tôi cứu.
30:06Anh, Bạch Thanh bị cô hành giản phản pháo đến không nói nên lời.
30:09Quả thực, nếu không phải Bạch Thanh ham chơi đưa Bạch Khiết ra ngoài, Bạch Khiết cũng sẽ không bị người ta lợi dụng sơ hở mà bắt cóc.
30:15Chị ơi, anh trai đã đưa những người đó ra trước pháp luật rồi.
30:18Bạch Khiết nói, sẽ không có ai gây bất lợi cho làng đâu.
30:21Tôi đương nhiên biết Bạch Khiết muốn thông qua việc này để cứu vãn hình ảnh của Bạch Thanh, nhưng hiệu quả dường như không đáng kể.
30:26Được rồi, tiểu thanh con cũng đừng nói nhiều nữa, đừng quên mục đích chúng ta đến đây.
30:30Bạch Bân như một người ngoài cuộc nhìn chúng tôi cãi nhau, rồi lại như một người hòa giải khi tình hình rơi vào bế tắc.
30:35Nhưng cũng chỉ có thể như vậy.
30:37Ông nói, đường ở thôn thẩm ra phần lớn được lát bằng đá, lồi lõm không bằng phẳng.
30:41Đặc biệt là khi trời mưa, dẫm lên là cả một vũng nước, rất bất tiện.
30:44Kế hoạch sau đó phần lớn là do cha tôi và cô Hành giản nghe.
30:47Tôi thì kéo tay Bạch Khiết lặng lẽ ra ngoài.
30:49Tôi có chuyện muốn hỏi Bạch Khiết.
30:51Bạch Khiết, nghe nói kỳ thi đại học năm ngoái em đứng nhất phải không?
30:54Đôi mắt lấp lánh của tôi đầy hy vọng nhìn cô ấy.
30:57Ừm, chuyện đó không đáng nhắc đến đâu.
30:59Sao vậy chị, chị cũng muốn tham gia thi đại học à?
31:02Tôi nắm lấy tay Bạch Khiết, như tìm được một món bảo vật quý hiếm, khiến Bạch Khiết có chút ngượng ngùng.
31:06Ừm, cả chị và anh rể của em đều định tham gia kỳ thi đại học lần này.
31:10Sao nào, có thể giúp chị đoán để được không?
31:12Tôi giữ vững quan điểm có người giỏi không nhờ là đồ ngốc.
31:15Tôi nhờ Bạch Khiết viết ra vài điểm có thể sẽ thi.
31:18Đang ôm cuốn vở tự mãn, Bạch Khiết bên cạnh lại tỏ ra e rẻ.
31:21Cô ấy nói, chị ơi, chị thông minh như vậy, chắc chắn sẽ thi đỗ.
31:25Nhưng mà anh rể, trông có vẻ.
31:27Bạch Khiết ngập ngừng, nhưng lời cô ấy nói đều lọt vào tai cô hành giản, người đang định đến tìm tôi.
31:32Cô muốn nói gì?
31:33Anh hỏi, vợ tôi thông minh nhất thế gian này còn cần cô nói sao?
31:36Cô cũng đừng có châm ngòi ly rán.
31:38Chẳng phải cô muốn nói tôi không xứng với chị của cô sao?
31:40Hừ, hai chúng tôi.
31:42Xứng đôi vừa lứa.
31:43Cô hành giản che chở tôi sau lưng anh, còn sợ Bạch Khiết không nhận ra vẻ ghép bỏ của anh,
31:47lấy khăn tay lau đi lau lại bàn tay tôi đã bị Bạch Khiết nắm.
31:50Cuối cùng, anh nắm lấy tay tôi để khẳng định chủ quyền.
31:53Tôi nhìn sự căng thẳng giữa cô hành giản và Bạch Khiết, có chút ngại ngùng sờ mũi.
31:57Hình như họ vì tôi, từ một cặp đôi được mọi người ngưỡng mộ, đã biến thành tình địch,
32:01mà Bạch Khiết lại càng dũng cảm hơn.
32:03Cô ấy nói, chị ơi, còn một thằng nữa là thi đại học rồi.
32:07Anh ta có biết thi cái gì không?
32:08Anh ta có thể giảm bớt áp lực trước kỳ thi cho chị không?
32:11Anh ta có thể nấu đồ ăn ngon cho chị bồi bổ không?
32:14Bạch Khiết cũng không hề lùi bước mà hỏi ngược lại cô hành giản.
32:16Chỉ là, làm phiền một chút nhé tiểu khiết, tôi xen vào,
32:19những việc này, anh rể của em hình như đều có thể làm được.
32:22Vốn dĩ cô hành giản đã rất tuổi thân rồi, bây giờ lại có thêm người đến chức vấn anh.
32:26Lúc này, tôi đương nhiên phải đứng sau lưng anh để khẳng định anh.
32:30Người đàn ông của tôi, không ai được phép nói anh ấy không tốt.
32:33Nhưng chị ơi, em thật sự rất thích chị.
32:34Lần này ra ngoài cũng là em đã cầu xin anh trai rất lâu anh ấy mới đồng ý.
32:39Là chị đã cứu em khi em tuyệt vọng nhất, chị giống như một thiên thần đã xuất hiện.
32:43Cô ấy tiếp tục, em rất muốn được tiếp xúc với chị nhiều hơn.
32:46Em có chút ghen tị với anh rể vì đã có được một người tốt như chị.
32:49Cho nên lời nói có chút gai góc.
32:51Nhưng chị ơi, em không có ý xấu, em chỉ muốn gần gũi với chị thôi.
32:55Cô ấy tha thiết, chị ơi, có thể không,
32:57ít nhất là trong khoảng thời gian trước kỳ thi đại học này.
32:59Cho phép em ở bên cạnh chị, em có thể giúp chị đoán rất nhiều đề thi.
33:03Bạch Khiết vẫn không ngừng nói.
33:05Còn cô hành giản bên cạnh lại im lặng không nói gì.
33:07Quả thực, Bạch Khiết có thể làm được việc mà cô hành giản không làm được, đó là đoán đề.
33:11Nhưng đó chẳng qua là vì Bạch Khiết đã từng tham gia kỳ thi đại học mà thôi, không cần đâu.
33:16Lần đầu tiên tôi thẳng thừng từ chối Bạch Khiết.
33:18Tôi nói, chị đúng là có chút lo lắng về kỳ thi đại học, chị sợ mình không đỗ.
33:22Em đã gọi chị một tiếng chị, vậy thì anh ấy là anh rể của em.
33:25Anh rể của em sẽ ở bên cạnh chị.
33:28Dù chị không đỗ cũng không sao, chúng ta vẫn có thể về nhà nuôi lợn con.
33:31Tôi nhấn mạnh, quan trọng là, chị muốn anh ấy ở bên cạnh chị, chỉ muốn là anh ấy.
33:36Tôi không hề keo kiệt mà bày tỏ sự cần thiết của mình đối với cô hành giản.
33:39Giống như tôi đã dạy anh, phải học cách thể hiện bản thân.
33:42Dù xung quanh có bao nhiêu người tỏ tình, tôi cũng chỉ cần cô hành giản.
33:46Cả tôi và anh đều sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn.
33:48Nhưng đó phải là một tương lai có cả tôi và anh.
33:50Ây ra, không hổ là con gái của ta, cha tôi nói, nói hay lắm.
33:55Không biết từ khi nào, cha tôi và những người khác đã bàn xong việc và đi ra.
33:58Đối với lời nói của tôi, cha tôi cho rằng có phong thái của ông năm xưa.
34:02Ông còn nói người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, nhất quyết muốn kéo cô hành giản đi uống vài ly.
34:07Tôi đã kịp thời ngăn lại.
34:08Nghe nói chiều nay đội thi công sẽ đến làng sửa đường, cha tôi còn phải phụ trách giám sát, không thể uống rượu làm lỡ việc được.
34:14Chị ơi, vậy sau này, em còn có thể đến tìm chị chơi không?
34:17Trước khi đi, Bạch Khiết vẫn mang vẻ mặt đẫm lệ đó.
34:20Nhưng cô hành giản lại tỏ ra thanh thản, anh ôm vai tôi cười vui vẻ.
34:24Đương nhiên là được, lần sau đến, anh rể mổ gà hầm canh cho em uống.
34:28Anh lại nhớ đến những lời cô hành giản đã nói bên tai tôi trên đường lúc nãy.
34:31Anh nói, vợ ơi, có em thật tốt.
34:33Tôi lại nhìn về phía Bạch Khiết, thuận theo lời cô hành giản nói tiếp.
34:37Đúng vậy, canh gà của anh rể em hầm, ngon lắm đấy.
34:40Bạch Thanh vẫn giữ vẻ nóng này đó.
34:42Hừ, ai thèm đến uống canh gà.
34:44Cái núi này có gì đâu?
34:45Tiểu Khiết, chúng ta đi.
34:46Tôi lại không muốn anh ta tiếp tục hạ thấp thôn thẩm gia của tôi.
34:49Anh Bạch, tôi nói, anh hoàn toàn có thể đi một vòng xem xét thôn thẩm gia.
34:53Tôi tiếp tục.
34:54Anh nói nhà tôi xây bằng tường đất, vậy anh có biết không?
34:57Thôn thẩm gia 50 năm trước là một đống hoang tàn sau chiến tranh.
35:00Là nhờ sự nỗ lực của ông nội tôi, cha tôi hai thế hệ mới có được những bức tường đất như ngày hôm nay.
35:05Anh chê thôn thẩm gia của tôi lát đường bằng đá phiến, nhưng đâu biết rằng thôn thẩm gia dựa lưng vào núi, cứ mưa là có lũ quét.
35:11Đường đất vàng lại càng không thể đi lại.
35:13Những phiến đá này là do những người đàn ông của thôn thẩm gia chúng tôi đến bờ sông, từng phiến từng phiến cõng về.
35:18Tôi nói trong nước mắt.
35:19Anh nói làng tôi nghèo nàn, nhưng cha tôi năm ngoái mới nhận trợ cấp mua được 200 cây cam giống.
35:24Bây giờ 200 cây giống đó chỉ chết 5 cây.
35:26Tôi tin rằng cuộc sống sau này của thôn thẩm gia, dưới sự lãnh đạo của trưởng thôn thẩm, sẽ làm giàu và tiến lên xã hội khá giả.
35:32Cho đến khi cố hành giản lau mặt cho tôi, tôi mới phát hiện mình đã khóc.
35:36Thật lòng mà nói, tôi sinh ra dưới lá cờ đỏ, lớn lên trong gió xuân.
35:39Đối với những câu chuyện về sự cần cù của các bậc tiền bối, phần lớn đến từ sách vở hoặc phim tài liệu, không thể cảm nhận được sâu sắc.
35:46Tôi lớn lên ở nhà ông bà nội ở nông thôn.
35:48Ông tôi là một người nông dân, bận rộn cả đời, cuối cùng cũng có thể sống một cuộc sống tốt đẹp, nhưng lại bị trở chân ngã xuống mương nước, đôi quỵ não mà qua đời.
35:56Ông cụ luôn nhắc nhở, dân dĩ thực vi thiên, bất cứ lúc nào, cũng phải giải quyết vấn đề cơm ăn áo mặc trước.
36:01Bị ảnh hưởng bởi ông, tôi lớn lên và thi vào đại học nông nghiệp, rồi cứ thế cắm đầu trong mấy mảnh rụng thí nghiệm, chẳng mấy khi rời khỏi đó.
36:08Tôi thì không phải là thẩm đường, nhưng ký ức về trưởng thôn thẩm trong đầu thẩm đường lại vô cùng rõ ràng.
36:12Ông vì để giải quyết vấn đề cơm ăn áo mặc cho dân làng, để dân làng có thể sống một cuộc sống tốt hơn, đã lo lắng đến mức đêm nào cũng không ngủ được.
36:19Mỗi khi chính phủ có chút trợ cấp, ông đều dùng hết để giúp đỡ những gia đình nghèo khó hơn trong làng.
36:24Một đống lửa nhỏ, có thể đốt cháy cả cánh đồng.
36:27Sự vất vả của trưởng thôn thẩm mọi người đều thấy trong mắt, vì vậy mới có chuyện mọi người cùng nhau góp tiền mua cây giống.
36:32Bạch Thanh anh ta không biết gì, không hiểu gì, chỉ dựa vào những gì mình thấy mà phủ nhận trưởng thôn thẩm.
36:37Tôi không đồng ý, tôi, tôi chỉ nói bữa thôi.
36:40Bạch Thanh không ngờ cảm xúc của tôi lại kích động như vậy, cô việc gì phải nghiêm túc thế.
36:44Dưới sự chỉ trích của tôi, anh ta đỏ mặt xấu hổ, kéo bạch khiết rời đi như chạy trốn, con gái, đừng khóc nữa.
36:50Tôi nhìn trưởng thôn thẩm vụn về lấy từ trong bộ đồ tôn trung sơn cũ nát của mình ra một chiếc khăn tay hòa.
36:55Trong khăn tay gói mấy viên kẹo lớn nhỏ không đều.
36:57Đây là, kẹo đinh đinh, ký ức không thuộc về tôi ủa về trong đầu.
37:01Hồi nhỏ, trưởng thôn thẩm bận rộn với công việc xây dựng, luôn bỏ bê thẩm đường và mẹ thẩm.
37:06Ông luôn vác quốc đi từ sáng sớm và gánh gánh về lúc trời tối.
37:09Mỗi lần như vậy, thẩm đường bé nhỏ luôn khóc lóc không cho cha đi.
37:12Và trưởng thôn thẩm sẽ lấy kẹo mạch nha ra rỗ thẩm đường.
37:15Loại kẹo vừa gõ vừa bán này chính là kẹo đinh đinh.
37:17Tình yêu của trưởng thôn thẩm vụn về mặt sâu sắc.
37:20Đặc biệt là sau khi mẹ thẩm qua đời vì bệnh tật, thẩm đường nhỏ bé lại càng cô đơn hơn,
37:24luôn dùng những trò nghịch ngợm để mong trưởng thôn thẩm nói chuyện với cô nhiều hơn.
37:27Và trưởng thôn thẩm cũng chỉ có thể lấy kẹo đinh đinh ra rỗ con gái.
37:30Cha, lòng tôi dâng lên một nỗi chua sót.
37:33Tôi nghe thấy tiếng lòng của thẩm đường.
37:35Cô ấy nói, cha, con không phải là đứa trẻ hư, con chỉ muốn cha quan tâm đến con nhiều hơn một chút.
37:40Và trong nguyên tác, tuy thẩm đường không hài lòng với cô hành giản,
37:43nhưng cô hành giản lại thực sự tốt với cô.
37:45Cô cũng đã chấp nhận sự thật là sẽ sống cùng cô hành giản.
37:48Nhưng đúng lúc này bạch khiết lại xuất hiện, cướp đi tình yêu của cô hành giản dành cho cô.
37:52Vì vậy thẩm đường hận, cô muốn bạch khiết biến mất.
37:54Cô không muốn người duy nhất có thể ở bên cô mãi mãi cũng rời đi.
37:57Vì vậy cô mới bước lên con đường của một nữ phụ độc ác không ngừng tìm chết.
38:01Tôi ôm trưởng thôn thẩm khóc nức nở.
38:03Trưởng thôn thẩm chỉ cười vỗ lưng tôi để tôi bình tĩnh lại.
38:05Cô hành giản thì im lặng ở bên cạnh tôi.
38:07Cho đến khi tôi khóc mệt, khóc không nổi nữa, anh mới lau đi những giọt nước mắt trên mặt tôi.
38:12Con gái à, vừa nãy nghe con nói, muốn cùng con rể tham gia thi đại học à.
38:16Tôi nhìn cha lấy điếu thuốc lào đeo bên hông ra hút.
38:18Trưởng thôn, hút ít thuốc thôi.
38:20Cô hành giản nhìn trưởng thôn thẩm vừa hút thuốc vừa ho, lên tiếng nhắc nhở.
38:24Cha tôi cười khoáng đạt.
38:25Hai, hôm nay vui, cứ để cha hút một chút đi.
38:28Chúng tôi ba người nhìn ra xa, nơi có núi xanh nước biếc.
38:31Hồi lâu, mới nghe thấy giọng của trưởng thôn thẩm.
38:34Thi đại học, thi đại học tốt.
38:35Ông nói, cha con cả đời này, chưa từng được học hành đàng hoàng.
38:41Ông nội của thẩm đường thời trẻ là một thầy giáo.
38:44Ta ấy à, cũng chỉ có chút bản lĩnh đó thôi.
38:47Ông nói tiếp, giữ gìn cho tốt mảnh đất một mẫu ba xào của thôn thẩm gia này là đủ mãn nguyện rồi.
38:52Trưởng thôn thẩm thỏa mãn lại hút thêm hai hơi thuốc lào.
38:54Ông nói, các con lớp trẻ đều có trí tiến thủ, tham gia thi đại học.
38:58Thôn thẩm gia của ta đây, trong hang núi cũng có thể bay ra hai con phượng hoàng vàng.
39:02Tôi nhìn ráng vẻ thành thơi của trưởng thôn thẩm.
39:04Nửa đời người của ông, thực sự không hề xuân xẻ.
39:07Hồi trẻ, cha ông hy sinh khi tham gia cứu trợ lũ lụt, một mình ông gánh vác cả thôn thẩm gia.
39:12Tuổi trung niên mới có con gái, mọi người đều khuyên ông lấy thêm vợ, nhưng ông lại dỗ dành tôi trong lòng cười nói.
39:17Con gái tốt, con gái là áo bông nhỏ của cha.
39:20Nhưng con gái vừa mới biết đi, ông lại mất đi người vợ cùng ông trải qua mưa gió.
39:24Ông vốn có thể tái hôn, nhưng vì tôi mà ở vậy, một mình nuôi tôi khôn lớn.
39:28Nhưng chiếc áo bông nhỏ của ông lại có chút rách.
39:30May mà mọi thứ vẫn còn kịp để bù đắp.
39:32Cha, vậy nếu con thi không đỗ thì sao? Vậy là không làm phượng hoàng vàng được rồi.
39:36Tôi nhìn ông lão tóc hoa dâm trước mặt, trong lòng dâng lên một cảm giác thân thiết, nửa đùa nửa thật hỏi.
39:41Không làm được phượng hoàng vàng, thi về làng làm vua Sơn Lâm.
39:44Ông đáp, cùng cha con trồng cây giống.
39:46Làng đủ lớn, hai đứa cứ tha hồ quậy phá, cha chống lưng cho.
39:50Chúng tôi ba người nhìn nhau cười, đều bị bầu không khí hỏa thuận vui vẻ này lan tỏa.
39:54Và sau ngày hôm đó, tôi và cô hành giản cũng càng nỗ lực hơn trong việc tra cứu tài liệu,
39:58củng cố và ôn tập, chuẩn bị cho kỳ thi đại học.
40:01Lúc rảnh rỗi, chúng tôi cũng sẽ cùng nhau tay trong tay đi xem tiến độ của đội thi công sửa đường.
40:05Mỗi lần như vậy, đám trẻ trong làng đều vây quanh chúng tôi trêu chọc.
40:08Cô hành giản cũng từ ngại ngùng ban đầu đến vui vẻ chấp nhận.
40:11Chỉ hơn 10 ngày, con đường từ làng ra thị trấn đã được sửa xong, Bạch Hiết cũng không đến tìm tôi nữa.
40:16Chỉ là trước kỳ thi đại học, cô ấy nhờ người mang đến một lá thư.
40:20Trong thư viết chi tiết những câu hỏi mà cô ấy đã đoán, cũng như chúc tôi và cô hành giản thi cử thành công.
40:25Cô ấy có lòng quá, gấp lá thư lại, tôi cảm thán.
40:28Sau một tháng ôn tập, tôi rất tự tin vào bản thân.
40:30Tôi xem lá thư của Bạch Hiết như một món quà ý nghĩa, cẩn thận cất giữ.
40:34Vợ ơi, cô hành giản ôn tôi từ phía sau.
40:36Dù thấy lá thư của Bạch Hiết, anh cũng chỉ nũng nịu với tôi.
40:40Vì anh biết, trái tim tôi thuộc về anh và sẽ mãi mãi thiền vị anh.
40:43Anh nói, ngày mai là thi rồi, hay là tối nay chúng ta thư giãn một chút đi.
40:48Tôi bị cô hành giản ôn từ phía sau, cánh tay mạnh mẽ của anh ghi chặt lấy tôi,
40:51như muốn hòa tôi vào làm một với cơ thể anh.
40:54Điều này cũng không trách anh được.
40:55Mấy hôm trước là kỳ kinh nguyệt của tôi, cô hành giản chỉ có thể đứng nhìn,
40:59không có chỗ để giải tỏa, anh chỉ có thể dựa vào việc soạc chân để giảm bớt.
41:02Và kỳ kinh nguyệt của tôi cuối cùng cũng đã qua đi dưới sự mong đợi của cô hành giản.
41:06Vậy nếu em nói em không muốn thư giãn, có thể không thư giãn được không?
41:10Tôi cố ý trêu chọc cô hành giản, nhìn ráng vẻ thất vọng của anh, tôi cuối cùng cũng mềm lòng.
41:14Vợ ơi, đi thi đừng hoảng sợ, cứ làm bài bình thường là được.
41:18Trước khi vào phòng thi, cô hành giản nắm tay tôi an ủi.
41:21Anh và tôi không cùng phòng thi, tôi thi khối xã hội, anh thi khối tự nhiên.
41:25Tôi gật đầu với anh, tôi có đủ tự tin vào bản thân, sẽ không hoảng sợ đâu.
41:29Ngày thi cuối cùng là cha đưa hai chúng tôi đến phòng thi.
41:32Trước khi vào phòng thi, cha tôi còn nói, trên bếp có hầm canh gà,
41:36còn có món trứng xào mà cô hành giản thích nhất, đợi về rồi là có thể ăn cơm.
41:40Tôi và cô hành giản nhìn nhau cười, thi xong hôm nay, chúng tôi cũng xem như đã hoàn thành một mục tiêu.
41:45Nhưng khi tôi thi xong ra khỏi phòng thi, đợi mãi đợi mãi, vẫn không thấy cô hành giản đâu.
41:49Ngược lại, lại đợi được Bạch Khiết và Bạch Bân.
41:51Bạch Khiết nói, chị ơi, anh rể đã bị người nhà họ cố đón đi rồi,
41:55Bạch Khiết muốn đến ăn ủi tôi, lại bị tôi mạnh bạo đẩy ra.
41:58Cô nổi nóng với Tiểu Khiết làm gì?
42:00Bạch Bân nói, có phải Tiểu Khiết đưa anh ta đi đâu?
42:03Hơn nữa, cha cô buôn bán cô hành giản, nhà họ cô không truy cứu đã làm may rồi.
42:07Bạch Bân đỡ lấy Bạch Khiết đang loạn trọng, lạnh lung nói,
42:10ánh mắt chế dữ dưới cặp kính không hề né tránh.
42:12Anh có bằng chứng gì nói cha tôi buôn bán cô hành giản?
42:15Anh nói dối, cô hành giản không thể nào đi với họ.
42:18Nói, anh giấu anh ấy ở đâu rồi?
42:20Trong chuyện chỉ miêu tả Bạch Bân là một người quân tử, đối nhân xử thế khiêm tốn, lịch sự.
42:24Nhưng bây giờ tôi chỉ cảm thấy Bạch Bân là một kẻ đạo đức giả,
42:27một tên ngụy quân tử có tâm điện sâu xa.
42:29Chị ơi, anh giể đúng là không chịu đi với họ.
42:32Là anh cả của nhà họ cô đã đánh ngất anh ấy rồi lôi đi.
42:34Bạch Khiết nói đến chỗ xúc động lại không nhịn được mà khóc lên.
42:37Cô ấy nói, xin lỗi chị, nếu không phải em đề nghị sửa đường,
42:41chú sẽ không phát hiện ra anh giể và chú cô rất giống nhau.
42:43Sẽ không âm thầm điều tra, chị và anh giể sẽ không bị chia cắt, đều là lỗi của em.
42:48Xin lỗi chị, tôi không để ý đến ráng vẻ khóc lóc của Bạch Khiết,
42:51chỉ muốn mau chóng về nhà.
42:52Cô hành giản chắc chắn đang ở nhà chờ tôi.
42:54Chồng ơi, mau ra đây.
42:56Tôi gọi, em thi xong rồi.
42:58Chúng ta đến nhà cha uống canh gà đi, em đói rồi.
43:00Tôi tinh thần có chút hoảng loạn đi khắp các phòng,
43:03đều không tìm thấy bóng dáng của cô hành giản.
43:05Anh ấy thật sự, đã bị người nhà họ cố đưa đi rồi.
43:07Cô hành giản, anh là đồ khốn.
43:09Tôi ngồi sụp xuống đất, chỉ ngơ ngác nhìn đàn gà đuổi nhau trong sân.
43:13Không khóc cũng không quậy.
43:14Con gái, sao lại ngồi dưới đất thế?
43:16Lạnh lắm.
43:17Cha tôi đến, cha ở nhà không đợi được các con,
43:19nên qua đây tìm.
43:20Ấy, con rể đâu rồi?
43:22Con rể, mau ra uống canh đi.
43:24Cha đã để riêng cho các con hai cái đùi gà đấy.
43:26Tôi nhìn ráng vẻ vui vẻ của cha,
43:28mọi tuổi thân đều ủa về.
43:30Cha ơi, cô hành giản bị cha mẹ ruột của anh ấy đưa đi rồi.
43:33Tôi không thể nhịn được nữa, nước mắt tuôn như suối.
43:36Cha tôi cũng sững sở,
43:37nói chính xác hơn là vì chúng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng
43:39cô hành giản sẽ rời bỏ chúng tôi.
43:42Ngoan, ông dỗ rành, đừng khóc nữa.
43:44Mỗi người đều có con đường riêng của mình, đi.
43:47Theo cha uống canh gà,
43:48hai cái đùi gà đều cho con.
43:50Từ ngày đó, cả làng đều ngầm hiểu không nhắc đến cô hành giản nữa,
43:53như thế anh chưa từng xuất hiện.
43:55Còn tôi thì từ chối lời đề nghị của cha về việc dọn về ở cùng ông.
43:58Nhà con có đàn lợn con phải cho ăn mà.
44:00Tôi khóc một trận đã đời rồi lại vực dậy tinh thần.
44:02Mỗi ngày đúng giờ cho gà ăn,
44:04cắt cỏ cho lợn, tự mình nấu cơm.
44:06Mệt thật, tại sao ngày trước cô hành giản lại có thể làm việc vui vẻ như vậy nhỉ?
44:10Cứ như vậy qua một tháng,
44:11giấy báo trúng tuyển của tôi cũng đã đến.
44:13Nhìn con số cao hơn điểm sàn đại học rất nhiều,
44:15nước mắt tôi lại không kìm được mà rơi xuống.
44:18Tôi nên chia sẻ niềm vui này với ai đây?
44:20Cô hành giản, anh xem này,
44:21trong hang núi thật sự đã bay ra một con phượng hoàng vàng rồi.
44:24Cha tôi vẫn theo lời hẹn trước,
44:25làm cho tôi một bữa tiệc lớn.
44:27Ông nói, con gái, cha đã hỏi rồi,
44:30với thành tích này của con,
44:31đi học đại học ở tỉnh cũng không thành vấn đề đâu.
44:33Tôi hiểu ra vì sao mấy hôm nay cha tôi bận đến không thấy bóng dáng,
44:37hóa ra là đi hỏi đường cho tôi.
44:38Tôi đáp, cha, con không muốn đi tỉnh nữa,
44:41thị trấn cũng có trường,
44:42con đi học ở thị trấn là được rồi,
44:44trường đại học ở tỉnh rất xa,
44:45xa đến mức không nhìn thấy được ngọn núi lớn của thôn thẩm ra.
44:48Tôi có chút mệt rồi, chạy không nổi nữa.
44:50Chỉ cần có bằng cấp đó,
44:51học trường đại học nào cũng không quan trọng đến vậy,
44:54trên bàn ăn bày biện rất nhiều món ăn nóng hổi.
44:56Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ ăn một bữa no nề.
44:59Nhưng bây giờ nhìn những món ăn dầu mỡ này,
45:01tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.
45:03Ô ẹ, dạ dày tôi cuộn trào,
45:04muốn nôn, nhưng lại không nôn ra được gì,
45:06chỉ có thể nôn khan.
45:08Ôi cha, đường ơi, con thế này,
45:10có khi nào có bầu rồi không?
45:11Một người thím ngồi cạnh lo lắng hỏi một câu,
45:13cái đó của con, đã đến chưa?
45:15Được thím nhắc nhở,
45:16hình như đúng là đã trễ hơn 10 ngày,
45:18chuyện này có thể vô lý đến vậy sao?
45:20Cái hôm đó với cố hành giản,
45:22tôi cứ nghĩ là ngày an toàn,
45:23nên đúng là không có biện pháp phòng tránh.
45:25Nếu thật sự có bầu,
45:26cảm giác khác lạ này khiến tôi có chút ngây ngẩn.
45:28Đi đi đi, đừng nói bậy,
45:30chắc là do ăn nhiều đồ dầu mỡ thôi.
45:32Dù cha tôi miệng nói vậy,
45:33nhưng sáng hôm sau vẫn đưa tôi đến bệnh viện huyện để kiểm tra.
45:36Bác sĩ nói,
45:37Ừm, có bầu một tháng rồi,
45:39bỏ hay giữ.
45:40Tôi cảm thấy xa lạ với sự xuất hiện của đứa trẻ này,
45:42nhưng lại chưa bao giờ có ý định từ bỏ nó.
45:44Giữ ạc,
45:45bác sĩ kê cho cháu ít acid folic nhé.
45:47Ra khỏi bệnh viện,
45:48cha tôi như già đi mấy chục tuổi.
45:50Con gái,
45:51con còn cả một tương lai tươi sáng.
45:53Một mình con bụng măng dạ trở.
45:54Ai?
45:55Cha không muốn con phải chịu những lời chỉ trò đó.
45:57Cha tôi muốn tôi bỏ đứa bé này đi.
45:59Ông muốn tôi quên hết quá khứ để bắt đầu lại,
46:01nhưng,
46:02làm sao có thể quên được?
46:03Cha,
46:04con tin anh ấy sẽ trở về.
46:05Tôi nói,
46:06học,
46:06con vẫn sẽ học.
46:07Con,
46:07con cũng sẽ sinh.
46:09Cố hành giản trong nguyên tác quả thực vì không còn lưu luyến gì với thôn thẩm gia,
46:12cộng thêm việc vừa hay được nhà họ cố tìm thấy,
46:14nên mới chủ động rời đi.
46:16Nhưng thực tế lại là mọi người ở thôn thẩm gia đều đối xử rất tốt với cố hành giản.
46:20Cố hành giản cũng rất thích thôn làng nhỏ này.
46:22Anh đã nói chỉ muốn ở bên cạnh tôi,
46:24anh bị người nhà họ cố đánh ngớt đưa đi.
46:26Chỉ cần anh nghĩ ra cách,
46:27anh nhất định sẽ quay về.
46:28Con gái à,
46:29không phải cha không tin con rể.
46:31Cha tôi nói,
46:32đứa trẻ đó là cha nhìn nó lớn lên.
46:33Nhưng từ xưa đến nay lòng người dễ đổi thay,
46:36thế giới bên ngoài đầy màu sắc.
46:37Cha không dám đánh cực hạnh phúc của con,
46:39cực rằng nó sẽ không trở thành trần thế mỹ.
46:41Lúc trước,
46:42cha chính là sợ con không thích thằng bé đó,
46:44nên mới không cho hai đứa đi đăng ký kết hôn.
46:46Bây giờ nó đã về đó rồi,
46:48nó có thể tìm một cô gái khác.
46:49Cha,
46:50đừng nói nữa,
46:51tôi cắt lời,
46:52cùng lắm thì đứa bé này sinh ra,
46:53mang họ thẩm.
46:54Chúng ta sẽ nuôi nấng nó lớn lên,
46:56để nó cùng chúng ta bảo vệ thôn thẩm gia.
46:58Lời nói của cha tôi như những con dao sắc nhọn,
47:00cứa vào tim tôi từng nhát một,
47:02lòng người không thể thử thách.
47:03Tôi đã chọn tin tưởng của hành giản,
47:05chờ anh trở về,
47:06thì sẽ không nghi ngờ liệu anh có tìm người khác hay không.
47:08Đứa trẻ này,
47:09tôi có thể sinh,
47:10cũng có thể nuôi.
47:11Tôi đợi rồi lại đợi,
47:12đợi đến mùa thu hoạch,
47:13đợi đến khi trong chuồng lợn có thêm những chú lợn con mới.
47:16Tôi cùng các thím trong làng,
47:17làm trứng vịt muối,
47:18làm trứng bắc thảo.
47:20Chỉ là nơi bí mật từng chỉ thuộc về tôi và cô hành giản,
47:22đã được tôi nói cho dân làng biết.
47:24Nghe nói họ đã tìm được rất nhiều đồ vật có giá trị,
47:26bán được giá tốt.
47:27Cây cam phát triển tốt,
47:29nhà trong làng cũng bắt đầu xây tường xi măng.
47:31Vì tình hình đặc biệt của tôi,
47:32cộng thêm điểm số và sự gian xếp của cha,
47:34trường học trên thị trấn đã bảo lưu học bạ và cho phép tôi nhập học muộn.
47:38Tôi mới có thể yên tâm ở lại làng dưỡng bầu,
47:40các thím trong làng đều rất chăm sóc tôi.
47:42Họ còn mua một chiếc TV cho tôi,
47:43để tôi không quá buồn chán trong thời gian dưỡng bầu,
47:46mùa đông nhanh chóng đến.
47:47Cơ thể tôi cũng ngày càng nặng nề,
47:49tôi chỉ có thể ở nhờ nhà thím bò hàng xóm.
47:51Thím bò luôn không ngơi tay,
47:53đã may cho đứa bé trong bụng tôi rất nhiều quần áo nhỏ.
47:55Đứa bé trong bụng cũng rất ngoan và khỏe mạnh,
47:57không hề quấy phá tôi.
47:58Tôi đã nói nhiều như vậy,
48:00cô hành giản,
48:00khi nào anh mới trở về.
48:02Em nhớ anh nhiều lắm,
48:03đầu xuân tôi đợi được Bạch Khiết,
48:05cô ấy ngày càng mảnh mai,
48:06thước thà.
48:07Chị ơi,
48:08chị có khỏe không?
48:09Bạch Khiết rõ ràng không ngờ tôi có bầu,
48:11càng không ngờ tôi đang bụng măng dạ trở ngồi trên ghế bập bênh phơi nắng.
48:13Tôi rất khỏe,
48:14ăn được ngủ được,
48:15tôi cũng không biết nên cảm thấy thế nào với Bạch Khiết.
48:18Cô ấy có lẽ đã từng đơn thuần,
48:20nhưng cô ấy lại quen với việc trốn sau lưng người khác để tìm kiếm sự che trở.
48:23Cô ấy là cây dây leo chỉ có thể bám vào cây.
48:26Cô ấy đã quen với việc để bạn dọn dẹp mớ hỗn độn cho cô ấy.
48:29Chỉ cần cô ấy khóc,
48:30sẽ có người bênh vực cô ấy.
48:32Tôi không ghét cô ấy,
48:33nhưng cũng thực sự không thể cười nổi với cô ấy.
48:35Nhưng anh rể thì không khỏe chút nào.
48:37Cô ấy nói,
48:38nghe anh trai em nói,
48:39anh cố bị đưa đến công ty nhà họ cố nửa năm,
48:41luôn không chịu phục tùng sự sắp xếp.
48:43Chú cố vì muốn anh cố ghi nhớ bài học,
48:45đã cố ý tìm người để dè luyện anh ấy.
48:47Anh cố dạo này,
48:48vết thương trên người chưa bao giờ lành.
48:49Nhưng trong công ty có một chị đối xử với anh ấy rất tốt,
48:52mọi người đều đồn.
48:53Tôi như lần đầu tiên nhận ra Bạch Khiết,
48:55cô ta đâu phải là một đoá hoa sen trắng.
48:57Cô ta chính là một trà xanh.
48:59Bạch Khiết,
48:59cô rốt cuộc muốn nói gì.
49:01Tôi hét lên,
49:02cô rõ ràng biết tôi là phụ nữ có bầu không thể tức giận.
49:04Lại còn cố ý chạy đến đây nói cho tôi biết những điều này.
49:07Tôi chỉ cảm thấy bụng hơi đau,
49:09toàn thân không còn chút sức lực nào.
49:11Nhìn ráng vẻ tôi ôn bụng đau đớn,
49:12Bạch Khiết cười một cách hung dữ.
49:14Ha ha ha,
49:15chị ơi,
49:15em chỉ muốn nói cho chị biết.
49:17Cô hành giản anh ta cân bản không phải là thứ tốt đẹp gì.
49:20Anh ta nhất định sẽ không chống lại được cám rỗ.
49:22Một người tốt như chị,
49:23sao có thể mang bầu con của anh ta,
49:25mà chị lại còn thích anh ta như vậy.
49:27Nếu đã không thể gia nhập vào hai người,
49:29vậy thì hãy chia rẽ hai người.
49:30Cô ta gào lên,
49:34em muốn anh ta chỉ có thể rời xa chị.
49:36Chị đã cứu em,
49:37tại sao lại không chịu nhìn em thêm một cái.
49:39Em ghét đàn ông,
49:40đàn ông thật bẩn thiểu,
49:42họ làm em cảm thấy ghê tởm.
49:43Chị cũng tránh xa đàn ông đi được không?
49:45Đợi đứa bé này của chị mất đi,
49:47chúng ta cùng nhau bắt đầu một cuộc sống mới nhé.
49:49Ngay lúc tôi sắp ngất đi,
49:50tôi cảm thấy có người bế mình lên.
49:52Sau đó, tôi liền rơi vào hôn mê,
49:54nhưng tôi có thể cảm nhận được,
49:56cô hành giản đã trở về.
49:57Anh đã vượt qua bao nhiêu trở ngại để đến tìm tôi.
50:00Vậy thì tôi không thể giả chết được nữa.
50:02Tôi cố gắng mở mắt ra.
50:03Cha và chồng đều ở đây,
50:04anh đen đi, gầy đi,
50:06và cũng tiểu tụy đi nhiều.
50:07Chồng ơi,
50:08tôi mừng đến phát khóc,
50:09ôm cô hành giản khóc nức nở.
50:11Tôi đoán ráng vẻ đó của mình chắc chắn rất xấu.
50:13Nhưng khi nhìn thấy cô hành giản,
50:14mọi thứ đều tan biến.
50:16Tôi đã nói rồi,
50:17anh ấy nhất định sẽ trở về.
50:18Vợ ơi,
50:19xin lỗi em,
50:20anh nói,
50:21anh đã không ở bên cạnh hai mẹ con khi các em cần anh nhất.
50:23Trên chán cô hành giản vẫn còn vết thương,
50:25khi nhíu mày còn dì máu ra ngoài,
50:27khiến tôi đau lòng chết đi được.
50:29Ai mà ra tay ác độc thế,
50:30đánh vào mặt người ta.
50:32Yên tâm con gái,
50:33cha đã thay con dạy dỗ thằng nhóc thối này rồi.
50:35Cha tôi ở bên cạnh vui vẻ nhận công,
50:37thì ra vết thương trên chán cô hành giản là do ông cụ đánh à.
50:40Ông lão này sức cũng khỏe thật.
50:42Được rồi,
50:42cho hai đứa không gian riêng tư,
50:44ta ấy à,
50:45đi thăm cháu nội đây.
50:46Tôi tựa vào lòng cô hành giản không nói gì.
50:48Thật ra tôi có rất nhiều điều muốn hỏi anh.
50:50Nhưng khi anh xuất hiện,
50:51những chuyện khác đều không còn quan trọng nữa.
50:53Vợ ơi,
50:54em chắc chắn có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh phải không?
50:57Anh nói,
50:57không sao,
50:58anh sẽ kể hết cho em nghe.
51:00Thì ra,
51:00lúc đó người nhà họ cố quả thực đã đánh ngớt cô hành giản rồi đưa đi,
51:03nhưng đó chẳng qua là vì cô hành giản dễ dụ quá dữ dội,
51:06sợ làm anh bị thương.
51:07Khi về đến nhà họ cố,
51:09theo lời miêu tả ban đầu của Bạch Khiết,
51:10người nhà họ cố tự nhiên cho rằng con trai mình bị mất là do cha tôi buồn bán.
51:14Cũng này xinh ác cảm với tôi,
51:15người phụ nữ đã chiếm đoạt con trai họ.
51:17Họ chỉ cảm thấy cô hành giản bị sắc đẹp mê hoặc không nghe giải thích.
51:21Cha cố lại càng cứng rắn đưa cô hành giản đến công ty của gia đình để rèn luyện.
51:25Nhưng cô hành giản lại không chịu khuất phục.
51:26Một đêm nọ,
51:27cô hành giản sốt cao đến mê man,
51:29nắm lấy tay cô y tá gọi vợ.
51:31Điều này cũng khiến cô y tá tò mò về người vợ trong miệng người đàn ông cứng rắn đó.
51:34Nhân cơ hội băng bó cho cô hành giản,
51:36cô đã tìm hiểu về tôi từ miệng anh.
51:38Vậy, tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ bạch khiết.
51:41Tôi nghe cô hành giản giải thích.
51:42Cô y tá đã điều tra ra,
51:44chính là bạch khiết đã nói xấu tôi trước mặt người nhà họ cố,
51:46lại còn tung tin cô hành giản không cần tôi nữa trong làng,
51:49khiến hai bên hiểu lầm.
51:50May mắn là sau một tháng điều tra,
51:52cô y tá mới phát hiện ra bạch khiết có vấn đề về tâm lý.
51:55Anh nói,
51:55cô ta có bệnh về thần kinh,
51:57sao có thể chứ?
51:58Trong nguyên tác,
51:59thẩm đường đã chết sớm,
52:00câu chuyện về bạch khiết và cô hành giản cũng chỉ kể đến khi hai người kết hôn là kết thúc,
52:04chưa từng nói bạch khiết có bệnh.
52:05Đúng vậy,
52:06bạch khiết dường như đã bị đám người đó xâm hại,
52:08nên đã để lại tổn thương tâm lý rất nghiêm trọng.
52:11Cô ấy đã được đưa đến bệnh viện để điều trị rồi,
52:13như vậy,
52:13những hành vi kỳ quặc của bạch khiết đều có thể giải thích được.
52:16Cho nên,
52:17cô ấy mới ghét đàn ông đến vậy,
52:18mới không muốn cô hành giản chạm vào tôi.
52:20Anh nói tiếp,
52:21nhưng,
52:22anh cũng đã nói rõ với người nhà họ cố rồi.
52:24Họ sinh ra anh là thật,
52:25nhưng năm đó đúng là họ đã không trông trừng anh cẩn thận,
52:28mới để bọn buôn người bắt đi.
52:29Là trưởng thôn thẩm đã cho anh cuộc sống thứ hai.
52:31Cho nên,
52:32anh sẽ không chấp nhận con đường mà họ đã định sẵn cho anh.
52:35Cội nguồn của anh ở thôn thẩm ra,
52:37cuối cùng anh vẫn sẽ trở về thôn thẩm ra,
52:39trở về bên cạnh vợ.
52:40Lần chia ly này đã khiến cô hành giản trưởng thành hơn rất nhiều.
52:43Anh trở nên chín chắn hơn,
52:44có trách nhiệm hơn,
52:45và cũng biết cách yêu thương người khác hơn.
52:47Anh nói,
52:48vợ ơi,
52:48em biết không,
52:49em đã hôn mê một tuần,
52:50thằng bé đó đã lớn hơn rồi.
52:52Lúc nó mới sinh ra,
52:53giống như một ông lão nhan nheo,
52:55xấu lắm.
52:56Vì là sinh non,
52:57thẩm bình an vừa mới sinh ra đã được đặt vào lồng ấp,
52:59nhỏ xíu một cục,
53:00khiến tim tôi như tan chảy.
53:02Cái tên bình an là do cô hành giản đặt,
53:04anh nói con trai chỉ cần bình an vui vẻ là được.
53:06Còn về việc tại sao lại theo họ thẩm của tôi,
53:08là vì cô hành giản từ đầu đã biết mình là con rể ở rể của thẩm đường.
53:11Họ gì đối với anh không quan trọng,
53:13anh cũng không có làng nào để kế thừa,
53:15chỉ cần được ở bên cạnh hai mẹ con tôi là tốt nhất.
53:18Vợ ơi,
53:18đợi em khỏe lại,
53:19chúng ta phải đi làm một việc lớn.
53:21Việc gì?
53:22Đi đăng ký kết hôn,
53:23làm vợ chồng hợp pháp.
53:24Tôi nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt cô hành giản,
53:26anh chắc chắn nghĩ mình rất thông minh,
53:28muốn tôi khen anh.
53:29Chồng em thông minh thật,
53:30đã biết đến vợ chồng hợp pháp rồi cơ đấy.
53:33Tôi cuối cùng cũng đã cùng cô hành giản đi đăng ký kết hôn,
53:35còn chụp ảnh cưới và tổ chức tiệc cưới.
53:37Tôi không có nhiều sữa,
53:38cha tôi liền nuôi một con bò và một con dê.
53:41Thẩm bình an từ nhỏ đã lớn lên bằng sữa bò và sữa dê.
53:44Và tôi và cô hành giản,
53:45hai con phượng hoàng vàng,
53:46cuối cùng cũng nên đi hoàn thành nốt việc học còn giang dở.
53:49Khi thẩm bình an 3 tuổi,
53:50tôi và cô hành giản cũng đã tốt nghiệp thành công.
53:52Chúng tôi từ bỏ cơ hội có thể ở lại thị trấn với công việc ổn định,
53:55bày tỏ mong muốn đóng góp cho việc xây dựng nông thôn.
53:58Thôn thẩm gia cũng trở thành ngôi làng thí điểm đầu tiên của tôi và cô hành giản.
54:01Chồng ơi,
54:07có thói quen véo tay anh.
54:08Anh thì nắm lại tay tôi.
54:10Anh nói,
54:10ký ức của trẻ con trước 3 tuổi sẽ ngày càng mờ nhạt.
54:13Chúng ta có thể cùng con tạo ra những ký ức mới.
54:15Cây cam trong làng đã chữ quả,
54:17vàng óng.
54:18Khắp làng đều thoang thoảng hương trái cây.
54:20Tôi đẩy cửa ra,
54:21cha đang ôm thẩm bình an rỗ rành.
54:22Thẩm bình an trong tay còn cầm một viên kẹo đinh đinh.
54:25Và khi cha rỗ thẩm bình an,
54:27miệng ông lại ngân nga câu thơ quen thuộc.
54:29Cây đông đang buổi ban trưa,
54:30mồ hôi thanh thoát như mưa rụng cày.
54:32Ai ơi bưng bát cơm đầy,
54:33dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.
Hãy là người đầu tiên nhận xét