Truyện Audio Hay || Tôi Nuôi Nhầm Boss Phiên Bản Động Vật || Thiên Thần Dắt Truyện
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
Danh mục
😹
Vui nhộnPhụ đề
00:00Xếp có hẹn tiếp khách, nhờ tôi tối nay qua nhà cho mèo ăn.
00:03Cơ nghiện mèo của tôi trỗi dậy, tôi vừa lấy nó mà vút ve không ngừng,
00:07thậm chí còn nghịch ngợ búng nhẹ hai quả tròn vo bên dưới.
00:10Sáng hôm sau, một chuyện động trời xảy ra vị xếp luôn đúng giờ của tôi hôm nay lại đi làm muộn.
00:14Đồng nghiệp Chu Vi hóng hớt ghé sát lại thì thầm, nghe nói xếp đi khám Nam Khoa nên mới đến trễ đấy.
00:19Tôi vỗ bàn, ánh mắt bừng sáng như vừa hóng được tin siêu hot, cậu nghe ở đâu ra vậy?
00:24Chu Vi ngoác tay, tôi lập tức dí sát tay vào.
00:27Lão Đinh xin nghỉ đi khám bệnh, vô tình thấy xếp trong bệnh viện.
00:30Ban đầu anh ấy còn không dám tin, phải nhìn rất lâu mới chắc chắn.
00:34Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng mà xếp đâu có bạn gái.
00:37Chu Vi vỗ đầu tôi, chắc địch khẳng định, chính vì thế mới có vấn đề.
00:41Gần 30 tuổi rồi mà vẫn chưa có bạn gái, kiểu gì cũng có chút trục chặt.
00:44Tôi chật lưỡi đầy thương cảm, đúng là số xếp chẳng ra gì.
00:48Không giống như con mèo mênh cun màu bạc của xếp lông óng à, bóng mượt,
00:51hai quả kia thì vừa to vừa tròn, giờ vào mềm mềm, càng nắn càng hiện.
00:55Nó cứ lợn lờ bên tôi, tôi nhân cơ hội tranh thủ sợ mấy lần, chỉ nghĩ đến tôi cũng thấy vui.
01:00Lúc tôi còn đang chìm đắm trong niềm vui ấy, một ngón tay thon dài gõ lên bàn,
01:04chen vào giữa tôi và Chu Vi.
01:06Theo sau đó là giọng ho khẽ trầm thấp từ phía sau.
01:09Giờ làm việc, không được lười biếng, cũng không được bàn tán linh tinh.
01:12Tôi quay đầu lại, khuôn mặt điển trai lạnh lùng của hứa quang niên sát ngay trước mắt.
01:16Đôi mắt đào hoa nửa khép hờ, che đi cảm xúc bên trong, chỉ có vành tay là hơi ửng đỏ.
01:21Tôi lập tức ngồi ngay ngắn trở lại, mở một file trống trên máy tính, gõ bàn phím lia lia.
01:25Đúng là, lúc xấu hổ nhất, con người ta luôn bận rộn nhất.
01:29Hứa quang niên quay về phòng làm việc, tôi lén nhìn trụng từ sau màn hình,
01:32thấy dáng đi của anh ta có chút khập khiễng.
01:34Ngay lập tức, tôi dành cho sếp một ánh mắt đầy kính nể.
01:38Mang thương tích mà vẫn đi làm, đúng là nên được tăng lương gấp đôi.
01:41Sếp xuất hiện, cả công ty lại trở về gồm quay bận rộn.
01:44Tôi đang mải đọc chuyện đến đoạn gây cấn thì màn hình máy tính bỗng bật lên một tin nhắn của hứa quang niên.
01:49Tối nay tôi có hẹn tiếp khách, cô đến cho bút đinh ăn đi, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
01:53Tôi nhìn chầm chầm dòng chữ đang nhập tin nhắn trên khung chat,
01:56đợi 10 phút mới thấy bên kia gửi đến một con số khô khốc một, nhạt nhẽo thật sự.
02:00Quá rảnh rỗi, tôi lướt lại lịch sử tin nhắn với hứa quang niên.
02:03Số lần nói chuyện với anh ta ít đến đáng thương, suốt cả năm chẳng quá 50 câu, đã thế còn toàn là công việc.
02:09Nhờ việc cho mèo ăn, dạo gần đây mới nói chuyện nhiều hơn một chút.
02:13Xa hơn chút nữa là những tin nhắn hồi đại học.
02:15Hai năm không gặp, đàn anh năm nào giờ đã là ông chủ,
02:18còn tôi lại thành nhân viên làm việc quần quật 996 dưới chướng anh ta.
02:22Tôi nhắm mắt, nước mắt hối hận lan dài.
02:24Thất bại của bản thân đã đủ đáng sợ, nhưng thành công của bạn bè còn khiến người ta đau lòng hơn.
02:29May mà giờ đây, tôi cũng có một niềm an ủi sau giờ làm.
02:32Người ta tan làm thì có bạn trai đón, tôi tan làm thì có mèo để ôm.
02:36Sau khi tan ca, tôi phóng như bay trên con xe điện đến biệt thự của xếp.
02:39Vừa nhập mật khẩu mở cửa, bút đình đã từ trong khai cửa nhảy vọt ra, trồm lên ôm chầm lấy tôi.
02:44Nó vương cổ rụi vào người tôi, cái đầu nhỏ cọ vào cầm tôi đầy thân thiết.
02:48Nhìn vẻ hồ hởi của nó, tôi ôm chặt lấy rồi cưng nựng tới tấp.
02:52Ôm bé mèo vào lòng, tôi tận hưởng cảm giác mềm mị.
02:55Bút đình, chị lại đến cưng chiều em đây.
02:57Thật là một bé mèo ngoan, vừa thơm vừa mềm.
02:59Chủ nhân của em đúng là kẻ vô tâm, có mèo đáng yêu thế này mà suốt ngày bỏ nhà đi chơi.
03:04Người xấu, mèo ngoan.
03:06Sau cơn cùng nhiệt hôm qua, nó dường như đã quen với việc được tôi ôm ấp.
03:09Tôi bê nó vào phòng, lấy đồ ăn đóng gói sẵn mà xếp đã chuẩn bị trước, chờ nó ăn no liền lấy đồ chơi ra treo chọc.
03:16Vừa chơi với nó, tôi vừa lầm bầm.
03:18Bút đình, em có biết sáng nay chủ nhân của em đi khám bệnh không?
03:21Nghe nói là chỗ đó có vấn đề, đáng thương ghê.
03:24Mèo con đang gặm quả cầu lông bỗng khựng lại, đứng xứng một chỗ.
03:27Tôi tiện tay ôm nó vào lòng, tiếp tục phút ve.
03:29Không giống như em đâu, bé trai khỏe mạnh của chị.
03:32Vừa nói, tay tôi lại vô thức chạm vào hai quả mềm mại dưới bụng nó.
03:36Bút đình lập tức kêu lên, tiếng mèo kêu hôm nay có gì đó là lạ, giống như bị nén lại.
03:41Nó còn cào nhẹ vào áo len của tôi, mấy cái đệm thịt màu hồng xoài ra như đang nở hoa.
03:45Hôm qua, bút đình cứ quanh quẩn trước mặt tôi, hai quả tròn vo kia lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý.
03:51Vút mèo trong tay, tôi tiện thể nắn nắn thử.
03:53Ai rè nó lập tức cong lưng xù lông, mặt hiện lên vẻ kinh ngạc đến khó tin.
03:57Cứ tưởng nó sẽ cào tôi một cái nhưng không, tiếng mèo kêu ngày càng kỳ quái, cơ thể nó còn rung lên, phát ra từng đợt tiếng gừ gừ, vậy mà chẳng hề bỏ chạy.
04:05Thấy nó ngoan ngoãn như vậy, tôi tiếp tục nghịch ngợm thêm chút nữa.
04:08Thậm chí còn buột miệng hứa hẹn.
04:10Bút đình ngoan lắm, để chị sợ nào.
04:12Đợi chị lĩnh lương rồi sẽ tự bỏ tiền ra đưa em đi triệt sản.
04:15Như hiểu được lời tôi nói, bút đình lập tức vùng khỏi lòng tôi, chạy mất tâm vào phòng khác.
04:20Hôm nay tôi mới phát hiện ra có thể làm gì cũng được, chỉ là tuyệt đối không được nhắc đến chuyện thiến trước mặt nó.
04:25Đang suy nghĩ miên man, tôi phát hiện ra bút đình lại biến mất đâu rồi.
04:29Định đi tìm thì bất ngờ nhận được tin nhắn từ hứa quang niên.
04:32Lục tiểu hề, tối nay tôi uống hơi nhiều, không về nhà được.
04:35Cô cho bút đình ăn xong thì mang nó về nhà cô nhé, tôi không yên tâm để nó ở một mình.
04:40Rõ, sếp, tôi đi vào phòng ngủ, thấy bút đình đang cuộn tròn trong ổ, cả người run lên bần bật, phát ra những tiếng cười khanh khách gian xảo.
04:47Đêm nay, em thuộc về chị rồi, ba em không cần em nữa đâu.
04:51Tôi nhét bút đình vào túi vận chuyển, cưỡi xe điện phóng thẳng về nhà.
04:54Ban đầu, mình còn lo lắng rằng khi thay đổi môi trường mới, nó sẽ không thích ứng được.
04:59Nhưng vừa kéo khóa ra, nó đã vọt thẳng vào phòng ngủ rồi nhảy lên giường.
05:03Thông minh đấy, biết ngay chỗ nào thoải mái nhất.
05:06Mình vừa thở vào nhẹ nhõm thì chật nhớ ra một chuyện, trên giường vẫn còn một màng hồng.
05:10Hỏng rồi, mình quên thu dọn đồ lót mới giặt.
05:13Khi bước vào phòng, bù đình đã nằm ngay trên đó ung dung liếm lông.
05:16Bù đình, chúng ta là bé mèo trai, không thể thế này được đâu nhé.
05:20Mình vội vàng che mắt nó lại, nhanh chóng thu dọn rồi nhét vào tủ quần áo.
05:24Bù đình ăn no rồi, bây giờ mình chỉ cần lo lấp đầy bụng mình nữa thôi.
05:28Nhưng hãy mình bước một bước trong bếp, nó cũng theo sát một bước, còn ra sức cọ cọ vào ống quần mình.
05:33Thế là bữa cơm này mình ăn trong chớp nhoáng, rồi nhanh chóng ôm nó vào lòng.
05:37Dọn dẹp xong xuôi, mình cuối cùng cũng có chút thời gian dành để xem video.
05:41Nhưng vừa cầm điện thoại lên, bù đình đột nhiên có phản ứng kỳ lạ, ôm chặt lấy cánh tay mình không buông, thậm chí còn cắn cả vào chiếc áo len mình đang mặc, trông như đang rất khó chịu.
05:50Mình cũng không rõ nó bị sao, cuốn cuồng lên mạng tìm kiếm.
05:53Sau khi hỏi han đủ kiểu, cuối cùng cũng có đáp án bù đình đã đến kỳ động rục.
05:57Mình gửi tin nhắn cho sếp, nhưng mãi chẳng thấy hồi âm.
06:00Lút lại tin nhắn cũ, chỉ thấy mỗi dòng hôm nay tôi uống nhiều, không về nhà.
06:04Xem ra chỉ có thể tự thân vận động rồi.
06:06Mình làm theo hướng dẫn trên mạng, nhẹ nhàng vỗ vào mông bút đình.
06:10Quả nhiên, nó có vẻ dễ chịu hơn hẳn, tiếng kêu cũng mang theo chút nũng miệu, thậm chí còn tự giác nhít mông lại gần lòng bàn tay mình.
06:16Động tác này cứ thế lặp đi lặp lại suốt nửa tiếng.
06:19Vỗ đến mức lòng bàn tay hơi tê dần, 5 ngón tay cứng đở, cuối cùng bút đình cũng chịu ngoan ngoãn trở lại bình thường.
06:24Mình thở phào, ôm con mèo vào lòng, định bụng ngủ một giấc thật ngon.
06:28Giấc mơ ấy đến thật kỳ lạ.
06:30Trong mơ, con mèo mình đang ôm trong lòng bỗng hóa thành một người đàn ông với cơ bụng tám múi săn chắc.
06:35Cơ bắp rắn giỏi, đường nét sắc bén đến mức nhìn mà đỏ cả mặt, ánh mắt mình vô thức trượt xuống.
06:40Rõ ràng làn ra màu lúa mạch kia ẩn dấu một đường nhân ngư sắc nét.
06:43Càng xuống dưới chiếc quần tay đen được cắt mai tỉ mỉ ôm chọn lấy đường cong mạnh mẽ, bên trong trông như đang ẩn chứa một sức mạnh không gì cả nổi.
06:50Bước lên trên, cơ ngực dày rộng, bờ vai vững chãi như tường thành.
06:54Còn phía trên cùng là khuôn mặt của hứa quang niên.
06:56Mình giật bắn, tràng tỉnh ngay lập tức.
06:58Sếp mình đẹp trai thật, nhưng xuất hiện theo cách này thì hơi sai sai rồi.
07:02Mở mắt ra, bút đinh vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, thấy mình tỉnh dậy, nó còn ân cần lè lưỡi lím nhẹ lên mặt mình hai cái.
07:09Quả nhiên là một bé mèo ngoan số một, mình thích nó quá đi mất.
07:12Mình cúi xuống định thơm một cái, nhưng trật khựng lại.
07:15Khoan đã bút đinh sao trông giống sếp thế nhỉ?
07:17Chẳng lẽ là do ở bên nhau lâu quá nên nhìn đâu cũng thấy bóng dáng của anh ta.
07:21Sau khi trình trang lại bản thân, mình ra mở cửa thì thấy trợ lý dương của sếp đã đứng chờ sẵn bên ngoài, cung kính đón bút đinh về.
07:27Mình từng tò mò hỏi sao sếp không tự chăm mèo, hay để trợ lý dương làm giúp.
07:32Anh ta cười khổ, than thở.
07:33Bút đinh không thích tôi.
07:35Nó ghét bị tôi ôm, chỉ chịu để cô chăm thôi.
07:37Ai bảo mình có duyên với động vật chứ?
07:40Lên công ty, vừa thấy hứa quang niên, mình lại bất giác nhớ đến giấc mơ tối qua.
07:44Càng nhìn anh, mình càng thấy anh trông giống hệt bút đinh.
07:47Nhị không được, mình ghé sát chu vi, thì thầm.
07:50Cậu nói xem, mèo có thể biến thành người không?
07:52Người có thể biến thành mèo không?
07:54Cô nàng nghiêm túc nhìn mình một cái, rồi thở dài.
07:56Tôi không biết nhưng tôi biết một chuyện.
07:58Cậu sắp biến thành kẻ ngốc rồi.
08:00Chiều tan làm, mình tạt qua quán cà phê mèo, quyết tâm tự kiểm chứng.
08:04Mình chọn một bé mèo mencun bạc vằn, cùng giống với bút đinh, hơn nữa còn là mèo đực.
08:09Có vẻ nó đã quen tiếp khách, vừa thấy mình ngồi xuống đã ngoan ngoãn trèo vào lòng, bộ dạng hệt như đang bảo.
08:14Mau đến chơi với tôi đi, khách quan mình xoa đầu nó mấy cái, cảm giác không khác gì bút đinh, nhưng vẫn thấy có gì đó sai sai.
08:20Mèo nhà mình tuy cuốn người, nhưng lại có nét kiêu ngạo, lạnh lùng, cứ như một con mèo cao lãnh chính hiệu.
08:26Còn bé mèo này, không có cái khí chất ấy, hơn nữa nó còn thiếu mất một bộ phận quan trọng.
08:30Ừ thì, cái niềm vui nhỏ bé của mình xem như bị cắt đi một nửa vậy.
08:34Cuối cùng, mình tự an ủi, có lẽ do mình FA lâu quá nên nhìn đâu cũng thấy đàn ông đẹp.
08:40Rời quán, mình lại ghé qua biệt thự để cho mèo ăn.
08:43Vừa mở cửa, bút đinh lập tức chạy ra như mọi khi, nhưng vừa đến gần mình nó đột ngột dựng lông, rồi lao thẳng vào trong nhà.
08:49Mình đơ người, gì đây, hôm nay mất sức hút rồi à.
08:52Mình đi tìm khắp biệt thự mà không thấy bút đinh đâu cả.
08:55Đúng lúc này, tin nhắn của sếp bật lên, cho mèo ăn xong chưa.
08:59Mình chỉ đành thật thà đáp, tôi vừa vào nhà là nó chạy biến mất rồi, hôm nay nó không quấn tôi nữa.
09:04Vài giây sau, một tin nhắn đầy dấu chấm than hiện ra.
09:07Cô, có, phải, đã, chạm, vào, con, mèo, tác, không.
09:13Mình giật mình, sắp khóc đến nơi, có.
09:16Không chỉ một con đúng không, đúng, trời ơi, hoan ủng quá mà.
09:19Mình chỉ định ôm một bé mèo thôi, ai ngờ cả đàn vây lấy, đúng điệu rụi tới rụi lui.
09:24Thế này ai mà cưỡng lại được chứ.
09:26Mình run dậy nhắn lại, giờ tôi phải làm sao, có cách nào chụp lỗi không.
09:30Sếp phản hồi ngay lập tức, thay quần áo, tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân.
09:35Hôm nay coi như bỏ qua, cứ để thức ăn sẵn trong bát, nó đói sẽ tự ra ăn.
09:39Mai trợ lý Dương sẽ đưa bút đinh đến nhà cô.
09:42Tôi đi công tác, mấy ngày tới nhờ cô chăm sóc nó.
09:44Mình còn chưa kịp trả lời, tin nhắn mới đã liên tục gửi đến.
09:48Sau này gặp bút đinh, cấm chạm vào mèo khác, nhất là mèo đực.
09:51Nó rất chiếm hữu, không thích trên người cô có mùi của con mèo nào khác.
09:55Nó sẽ nghĩ cô không cần nó nữa, rồi sẽ trốn một góc khóc một mình.
09:59Trái tim nó nhỏ lắm, chỉ chứa được một người thôi.
10:02Mình dững sờ, trong lòng dâng lên một nỗi dây dứt không tên.
10:05Xin lỗi sếp, tôi không biết lại nghiêm trọng thế này, liệu nó có sao không?
10:09Mình đã mừng tượng ra cảnh bút đinh thu mình lại, trốn dưới gầm giường, đôi mắt chẳng đầy tủi thân.
10:14Sếp trả lời đơn giản, không sao, Michael chịu khó ôm nó nhiều hơn là được.
10:18Cảm giác tội lỗi trong lòng mình mới nhẹ đi đôi chút.
10:21Nghĩ ngợi một hồi, mình quyết định nói luôn với sếp.
10:23Sếp này, bút đinh có lẽ nên triệt sản rồi, hôm qua tôi thấy nó phát tình.
10:27Ờ không vội, bút đinh còn chưa từng được làm đàn ông mèo.
10:31Mình, lúc về nhà, mình tắm rửa đến ba lần, khi cọ đến mức đỏ cả da mới chịu dừng.
10:36Sáng hôm sau, thư ký Dương lại đưa bù đinh đến cho mình.
10:39Nó vẫn như mọi khi, quấn lấy mình không rời.
10:42Rõ ràng chỉ mới một đêm không gặp, vậy mà mình lại có cảm giác như đã rất lâu rồi.
10:46Mấy ngày qua ở bên nhau, mình bắt đầu có chút không nỡ trả nó về cho hứa quang lên nữa.
10:50Mình chơi với bù đinh đến tận trưa, thấy nó bắt đầu ủi ỏi lười biếng, liền biết đã đến lúc phải cho ăn.
10:56Mình lấy ra túi đồ ăn vặt cho thú cưng, cả pate lẫn thức ăn khô, đều là mua từ cửa hàng thú cưng tối qua để bù đắp cho nó.
11:02Nhưng dù mình có đặt gì vào bát, nó cũng chẳng buồn đụng đến, ngay cả móng vuốt cũng tắt ra vẻ kháng cự.
11:08Chẳng lẽ là do loại thức ăn này không hợp khẩu vị của nó.
11:10Dù kén ăn cũng không đến mức chẳng động vào thứ gì chứ.
11:13Mình nhắn tin cho boss nhưng mãi không thấy hồi âm, không biết anh ấy đang bận di chuyển hay bàn chuyện hợp tác.
11:19Bất đắc dĩ, mình chỉ có thể tiếp tục cầu cứu bác sĩ Google.
11:22Mèo nhà tôi rất kén ăn, phải làm sao?
11:24Một câu trả lời có lượng thích rất cao lập tức thu hút sự chú ý của mình, hãy thử rắc một ít cỏ bạc hà mèo vào thức ăn.
11:30Mình lập tức lấy túi cỏ bạc hà đã mua từ trước ra, len lén rắc một chút vào nước uống.
11:35Bù Đinh thực sự tiến lại gần, cuối đầu uống vài ngụ, khó hy vọng rồi.
11:38Mắt mình sáng lên, liền hào hứng rắc thêm một lượng không nhỏ vào thức ăn của nó.
11:42Không ngờ, ngay lúc ấy, cửa nhà mình bỗng nhiên kết một tiếng mở ra.
11:46Khi nhận ra điều bất thường, Bù Đinh đã biến mất tâm.
11:49Mình vội vàng chạy ra ngoài, chỉ thấy nó đã chạy rất xa, hướng về phía nhà của hứa quang niên.
11:54Chẳng kịp nghĩ nhiều, mình lập tức đuổi theo.
11:56Khi mở cửa biệt thự, lại không thấy bóng dáng Bù Đinh đâu.
11:59Thay vào đó, chỉ thấy hứa quang niên đang nằm trên ghế sofa.
12:03Không phải anh ấy đi công tác rồi sao?
12:05Sao bây giờ lại ở nhà?
12:07Mình bước đến gần, lúc này mới phát hiện có gì đó không ổn.
12:10Gương mặt hứa quang niên ứng đỏ, đôi mắt phượng phủ một tầng sương mờ, đôi môi khẽ mất máy như đang lầm bầm điều gì đó.
12:16Mình muốn nghe rõ hơn, nên tiến lại gần thêm chút nữa.
12:19Không ngờ, anh ấy đột nhiên xoay người, ép mình xuống dưới, hai tay giữ chặt lấy cổ tay mình.
12:24Nhiệt độ trên người anh ấy nóng rực đến mức mình có thể cảm nhận rõ ràng.
12:27Boss, anh sốt rồi sao?
12:29Để tôi đưa anh đến bệnh viện.
12:31Không cần, tôi không muốn đến bệnh viện, tôi muốn.
12:34Bỗng nhiên, một chiếc đuôi mèo mềm mại từ phía sau anh ấy vươn ra, không một dấu hiệu báo trước, quấn lấy eo mình.
12:40Tim tôi vốn dĩ đang rất bình tĩnh, vậy mà đột nhiên đập mạnh đến mức như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
12:45Chiếc đuôi mèo nóng dễ cuốn quanh eo tôi, chậm chậm xiết chặt, từng điểm chạm đều nóng bỏng như thiếu đốt làn da.
12:50Khoảng cách giữa tôi và hứa quang niên gần đến mức có thể nhìn thấy từng sợi lông tơ trên gương mặt anh ấy.
12:55Phải công nhận rằng người đàn ông này đẹp đến mức khó tin.
12:57Hàng may sắc nét, đôi mắt đào hoa sâu thẳng, sống mũi cao thẳng, bên dưới là đôi môi mỏng quyến rũ, nhìn tôi đã muốn hôn lên đó.
13:04Không khí giữa hai chúng tôi trở nên nóng rực, ngay cả hơi thở cũng dần trở nên rồn rập.
13:09Nhìn hứa quang niên với ánh mắt đắm chìm trong mơ màng, tôi bỗng nhớ lại giấc mơ kỳ quái mấy ngày trước.
13:14Anh ấy thật sự có tám mũi cơ bụng sao.
13:16Còn cả đường nét hoàn mỹ bên dưới nữa.
13:18Hụ hụ.
13:19Tôi thất thần chìm vào suy nghĩ viển vong, hoàn toàn không nhận ra nước bọt đã lặng lẽ chảy xuống khóe môi.
13:24Hứa quang niên thẻ đầu lưỡi hồng nhạt, nhẹ nhàng liếm đi giọt nước nơi khóe miệng tôi,
13:27giống hệt một chú mèo nhỏ đang đùa giỡn, khiến cả người tôi ngứa ngáy như có hàng ngàn con kiến bỏ qua.
13:32Gương mặt anh ấy gần ngay trước mắt, hơi thở nóng rực phả nhẹ lên làn da tôi.
13:36Cảm giác như khuôn mặt tôi sắp đỏ bừng đến mức bốc cháy.
13:39Mùi hương tranh dịu nhẹ từ cơ thể anh ấy bao trùng lấy tôi, vây chặt không cách nào thoát được.
13:44Tiểu mưu nữ, anh bắt được em rồi giọng nói mềm mại kéo dài như một chú mèo nhỏ làm nũng,
13:48khiến cả người tôi mềm nhũn, như thể bị điện giật, hoàn toàn mất hết sức lực.
13:52Thấy tôi không nói gì, anh ấy lại tiếp tục tiến gần hơn, giọng chầm thấp mang theo ý cười.
13:57Em thích mèo à?
13:58Mị ép giữa anh ấy và ghế sofa, tôi chỉ có thể thành thật trả lời.
14:02Thích, đương nhiên là thích rồi.
14:03Hứa quang niên nhíu mày, gương mặt lộ ra vẻ tủi thân.
14:06Em nói dối, em gạt anh.
14:08Giọng anh ấy nhẹ ngào, mang theo chút ấm ức.
14:11Vậy là em không thích anh sao?
14:12Nói rồi, anh cúi xuống, nhẹ nhàng cắn lên vành tay tôi, mang theo chút ý tứ trừng phạt.
14:17Tôi giật mình, ngay cả lời nói cũng trở nên lắp bắp.
14:20Tôi, tôi ngay khoảnh khắc tôi ngước lên, ánh mắt giao nhau với anh ấy.
14:24Đôi mắt đào hoa rực cháy nhiệt tình, chứa đựng ngọn lửa nóng bỏng đến mức thiếu đốt.
14:28Tôi còn chưa kịp mở miệng, anh đã không chút do dự mà hạ môi xuống.
14:31Từng nụ hôn dày đặc phủ lên môi tôi, sau lưng anh, chiếc đuôi mèo vảnh cao, cong thành hình trái tim nửa vời.
14:37Hương tranh tươi mát lan tỏa khắp không gian, len lỏi vào tận đáy lòng tôi.
14:41Khi tôi tỉnh dậy, phát hiện mình đã nằm trên giường, vẫn là phòng ngủ quen thuộc của tôi.
14:45Bút đình hoan hoãn nằm gọn trong vòng tay tôi, mềm mại và ấm áp như mọi khi.
14:49Mọi thứ y hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
14:52Vậy tất cả những hình ảnh không đứng đắn trong đầu tôi chỉ là một giấc mơ thôi sao?
14:56Tôi vươn tay chạm vào khóe môi, cảm giác đau rát hơi nhói lên.
14:59Cái giấc mơ này chân thực đến mức đáng sợ.
15:01Tiếng động của tôi khiến bút đình thức giấc, nó vươn đầu cọ nhẹ lên mặt tôi,
15:05thậm chí còn theo thói quen vươn lưỡi liếm một cái.
15:07Cái động tác này tôi lập tức nhớ lại những hình ảnh không đứng đắn trong giấc mơ kìa.
15:11Vội vã vỗ vỗ đầu mình, cố gắng gạt đi những suy nghĩ đen tối.
15:14Không được.
15:15Chắc chắn là do tôi quá lâu không yêu đương, nên mới sinh ra những suy nghĩ kỳ quái này.
15:19Tôi ngồi khoanh chân trên giường, lầm nhầm mấy câu trú tâm an định, cố gắng bình tâm lại.
15:24Sáng hôm sau đi làm, nhìn thấy hứa quang niên, tôi đột nhiên có chút trột xạ không rõ lý do.
15:29Nhưng rồi lại nghĩ, cái giấc mơ kia thật sự quá hoang đường.
15:32Một người đàn ông lạnh lùng, cứng nhắc như anh ta, sao có thể tuổi thân làm nũng với tôi như thế được chứ?
15:37Nhớ lại những ngày đại học, tôi từng theo đuổi anh ấy, nhưng anh lại luôn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, hư hững với tôi.
15:42Sao có thể thay đổi nhanh như vậy được?
15:45Vì thế, cả ngày hôm nay, tôi cứ thẫn thờ, đầu óc lơ lửng, thậm chí không để ý đến việc Nguyễn Thanh Nguyên đã đứng trước mặt từ lúc nào.
15:51Anh ta hơi xấu hổ, đặt hộp trà chiều lên bàn tôi.
15:54Tiểu Hy, anh thấy em trưa nay không ăn gì, nên tự đặt cho em một phần trà chiều.
15:59Như thường lệ, tôi khách giáo từ chối.
16:01Cảm ơn, nhưng tôi không em cứ nhận đi, anh đặt rồi không hủy được.
16:05Với lại anh ăn no rồi, cái này là đặt riêng cho em.
16:08Nguyễn Thanh Nguyên như một khúc gỗ đứng cứng ngắp trước mặt tôi, ánh mắt đầy chân thành.
16:12Tôi không từ chối được nữa, đành phải nhận lấy.
16:14Vậy cảm ơn nhé.
16:16Tối nay tôi mời anh ăn tối coi như đáp lễ.
16:18Anh ta đứng ngương áp vài giây, như thể chưa kịp phản ứng.
16:21Chu vi bên cạnh liền dưa tay trước mặt anh ta, cười hì hì.
16:24Không đồng ý à?
16:26Không đồng ý thì khỏi ăn.
16:27Nguyễn Thanh Nguyên như vừa tỉnh mộng, vội vàng gật đầu lia lia.
16:30Đồng ý.
16:31Đồng ý.
16:31Tối nay tan làm anh sẽ đón em.
16:34Một tiếng sau, cả công ty xuôn sao, tôi ngẩn đầu nhìn ra cửa,
16:37thấy trợ lý dương dẫn theo một nhóm người mang theo trà chiều phát cho toàn bộ nhân viên.
16:41Là hứa quang nên mời.
16:42Trợ lý dương đặt phần trà chiều trước mặt tôi,
16:44sau đó liếc hộp trà mà Nguyễn Thanh Nguyên đưa lúc nãy,
16:47rồi thẳng nhiên đẩy nó vào thùng rác.
16:48Ôi.
16:49Tôi không cố ý làm rơi đâu nha.
16:51Hơn nữa không sao đâu.
16:52Cái này toàn là trái cây thừa cắt nhỏ trộn lại thôi.
16:55Không giống trà chiều của sếp, toàn là trái cây nhập khẩu chất lượng cao.
16:58Tôi.
16:59Cái hành động này có thể giả chân hơn chút nữa không?
17:01Trợ lý dương, có ai nói anh là trà xanh chưa?
17:04Tôi và Chu Vi liếc nhìn nhau, sau đó cùng lắc đầu.
17:07Thế giới này thật điên rộ, nhưng điên một chút cũng thú vị.
17:10Buổi tối tan làm, mình đứng trước cửa công ty,
17:12đợi đến khi chẳng còn ai mới thấy Nguyễn Thanh Nguyên bước ra.
17:15Anh ta chạy nhanh về phía mình, cúi người thật sâu.
17:18Xin lỗi tiểu hề, anh hiểu ý em rồi,
17:20nhưng công ty vừa thăng chức cho anh,
17:22điều động anh đến chi nhánh cách đây 2.000 cây số.
17:25Anh không thể chấp nhận yêu xa được.
17:26Thế nên anh đành phụ em, chúng ta đừng ở bên nhau nữa.
17:30Mình dưa tay tát thẳng vào mặt anh ta,
17:31anh bị bệnh à, ra đừng quên uống thuốc hả?
17:34Ban đầu mình chỉ muốn đáp lễ một chút,
17:36mấy ngày nay anh ta cứ tặng đồ cho mình,
17:38dù mình không nhận nhưng dù gì cũng là một tấm lòng.
17:40Nghĩ rằng có thể nhân cơ hội đi ăn lần này
17:42để nói rõ ràng với anh ta,
17:44ai ngờ lại bị chơi một phố thế này.
17:46Đúng là đàn ông ảo tưởng sức mạnh,
17:48nếu không phải vì anh ta sắp bị điều đi xa vài nghìn cây số,
17:51chắc còn tưởng tượng ra cảnh mình sinh cho anh ta
17:53mấy đứa con rồi ấy chứ.
17:54Mình tức tối quay đầu bỏ đi,
17:56phóng xe đến thẳng nhà hứa quang niên.
17:58Vô dĩ đã nói sẽ đón Bù Đinh về nhà muộn một chút,
18:00nhưng giờ thì không cần nữa.
18:02Khi mình đến nơi, hứa quang niên đã ngồi trên ghế sofa
18:05với bộ dạng chỉnh tề,
18:06như thể sớm đã đoán được mình sẽ tới vào giờ này.
18:09Anh ta ngồi đó,
18:10cầm hơi hết lên, khóe môi còn như đang cười,
18:12trông có vẻ tâm trạng rất tốt.
18:14Vừa hay tôi cũng sắp ra ngoài,
18:15Bù Đinh đã được cho ăn rồi,
18:17tối nay phiền cô mang nó về nhà chơi nhé.
18:19Mình hơi lúng túng gật đầu,
18:21đợi đến khi anh ta rời đi,
18:22mình mới thả lòng người.
18:24Vừa nhìn thấy Bù Đinh,
18:25đôi mắt ủ rũ của mình sáng rực lên,
18:27ôm chặt nó mà cưng nựng.
18:28Nếu không phải vì em,
18:29ai mà muốn nhìn cái bản mặt lạnh như băng của hứa quang niên chứ.
18:32Hôm nay Bù Đinh mặc một bộ đồ,
18:34hơn nữa còn là một bộ vest đen được may đo riêng.
18:37Nhìn nó thật sự rất ngầu,
18:38rất giống bộ vest của hứa quang niên.
18:40Nhưng mà nói gì thì nói,
18:42bộ vest này trông thật sự rất giống hàng thật,
18:44ngay cả quần cũng có khoa kéo.
18:45Lẽ nào là đồ đôi?
18:47Nhìn thì đẹp thật đấy,
18:48chỉ có điều có một nhược điểm.
18:50Chiếc quần vest này đang phong ấn hai viên ngọc quý của nó.
18:53Nhiềm vui của mình lập tức giảm đi một nửa.
18:55Mình kéo khóa quần của nó xuống,
18:56lôi hai viên ngọc ấy ra ngoài.
18:58Cảm giác quen thuộc này khiến mình như sống lại.
19:01Bù Đinh vốn đã quen với cảnh bị mình tra tán như thế này,
19:03vẫn giữ nguyên vẻ mặt cam chịu.
19:05Chỉ là sau đó phản ứng của nó ngày càng mạnh hơn,
19:08thậm chí còn dùng bốn chân giữ chặt lấy cánh tay mình,
19:10liên tục cọ qua cọ lại.
19:11Nó cứ thế cuốn lấy mình đến tận tối,
19:13rồi lại, lại, lại phát tỉnh nữa rồi.
19:16Giữa chừng,
19:17vì muốn tranh thủ nấu bữa tối cho mình,
19:18mình đành rắc một ít cỏ bạc hà mèo lên đồ chơi của nó,
19:21thế là mới có được chút thời gian thở dốc.
19:23Buổi tối,
19:24mình nằm trên giường lướt mấy video có chút ẩn ý,
19:26nhưng chỉ xem được một lúc,
19:28đầu óc mình lại tự động liên tưởng đến khuôn mặt điển trai kia của hứa quang niên,
19:31còn cả thân hình khiến người ta phải chảy máu mũi nữa.
19:34Có lẽ cũng đến lúc mình nên yêu đương rồi.
19:36Mình mở WeChat gửi tin nhắn cho Chu Vi,
19:38muốn yêu đương rồi,
19:39mau giới thiệu bảy anh chàng đẹp trai cho mình,
19:41mỗi ngày thay một người,
19:42tận hưởng cảm giác như hoàng đế chọn phi vậy.
19:45Vừa đặt điện thoại xuống trêu chọc bù đinh,
19:47điện thoại liền rung lên dữ dội.
19:48Chu Vi gọi đến.
19:50Nhanh vậy sao?
19:51Đúng là chị em tốt.
19:52Tôi vừa ấn nút nghe điện thoại thì cảm giác như xét đánh ngang tay.
19:55Vừa lướt lên xem lại tin nhắn,
19:57tôi mới phát hiện nó đã bị đẩy lên đầu,
19:59cùng với đó là cả nhóm chat bùng nổ.
20:01Mức độ oanh tạc của tin nhắn này chẳng khác gì một phong bì lì xỉ mai rủi.
20:04Bình thường tôi thấy nhóm chat công việc quá ồn ào,
20:07tin nhắn cứ vài phút lại nhảy một cái,
20:09nên vừa ghim lên đầu vừa bật chế độ không làm phiền.
20:11Từ trước đến nay, tôi với Chu Vi nói chuyện nhiều nhất
20:13nên khung chat của cô ấy lúc nào cũng ở trên cùng.
20:16Không ngờ hôm nay chẳng biết ai rảnh rỗi
20:18đến mức sau giờ làm còn vào nhóm hỏi chuyện công việc,
20:20đẩy tin nhắn của tôi lên đầu.
20:22Cũng may, đây chỉ là nhóm của bộ phận,
20:24không phải nhóm chung của công ty,
20:25quan trọng nhất là trong đó không có hứa quang điên.
20:28Hơn nữa, tin nhắn mới gửi chưa đầy 2 phút,
20:30tôi vẫn kịp thu hồi.
20:32Số người đọc chưa nhiều,
20:33danh dự của tôi vẫn còn cơ hội vãn hồi.
20:35Sau khi xóa tin nhắn,
20:36tôi giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra,
20:38đặt điện thoại xuống, ôm bút đinh than thở.
20:41May mà chưa gửi vào nhóm lớn,
20:42nếu không ngày mai cả công ty sẽ biết tôi muốn
20:44tìm 7 người đàn ông để lật thẻ chọn sùng ái mắt.
20:47Tôi lại thở dài,
20:48cứ thế này, tôi còn mặt mũi nào mà đi làm nữa chứ.
20:51Bút đinh chố mắt nhìn tôi,
20:53không sai, tôi thực sự đã thấy trên khuôn mặt
20:55của một con mèo biểu cảm ngỡ ngàng còn có chút giận dữ.
20:57Tôi thẳng nhiên vỗ đầu nó,
20:59hùng hồn biện minh,
21:00em đừng nhìn chị bằng ánh mắt đó,
21:02đây chỉ là lỗi mà mọi phụ nữ đều sẽ phạm thôi.
21:04Thôi xong, cuộc đời này coi như chấm dứt.
21:07Để chấn an tinh thần dối bời,
21:09tôi quyết định đi tắm nước lạnh để bình tĩnh lại.
21:11Kết quả, vừa rội nước được nửa chừng,
21:13tôi đã thay đổi ý định lạnh quá.
21:15Đúng là không có số làm nữ chính trong tiểu thuyết tổng tài
21:17thì cũng đừng tự chúc hổ cho bản thân.
21:19Tắm xong, tôi mới nhận ra mình quên lấy quần áo sạch.
21:22Khăn tắm thì đủ dài để quấn từ trên xuống dưới,
21:24nhưng vẫn khiến tôi có cảm giác bất an.
21:27Nhà chẳng có ai,
21:27nhưng lại có một bé trai chưa triệt sản đang trong kỳ động rục.
21:31Tự dưng tôi lại cảm thấy ngựa ngùng
21:32nhưng cũng không còn cách nào khác,
21:34đành bọc khăn tắm rồi len len bước ra ngoài,
21:36vừa đi vừa cuối đầu quan sát xung quanh,
21:38chỉ sợ bút đinh bất thình lình lao ra.
21:40Mèo thì chưa thấy đâu,
21:41nhưng tôi lại đâm thẳng vào một lồng ngực rắn chắc.
21:43Chưa kịp phản ứng,
21:44chân tôi trượt trên nền nhà,
21:46theo quán tính bổ nhào về phía trước.
21:48Môi va vào một điểm nhô lên,
21:49theo bản năng tôi liếm một cái.
21:51Ngẩn đầu lên,
21:52tôi đụng phải ánh mắt sửng sốt của hứa quang niên.
21:54Trên áo sơ mi trắng của anh ta còn hằn một vệt nước bóng loáng.
21:58Tôi vừa định bám vào áo anh ta để đứng dậy,
22:00nhưng vừa cúi xuống đã phát hiện khóa quần tay của anh ta chưa kéo.
22:03Không giữ nam đức,
22:04cô y quyến rũ phụ nữ đàng hoàng.
22:06Mẹ ơi,
22:07con sắp bị mù mắt rồi.
22:08Cuối cùng,
22:08tôi đỏ bừng mặt chạy thẳng về phòng ngủ.
22:11Một bộ quần áo mà tôi phải mất nguyên một tiếng đồng hồ mới thay xong.
22:14Khi bước ra phòng khách,
22:15tôi thấy hứa quang niên đang ngồi trên ghế sofa,
22:18áo vét cài chặt đến tận cổ,
22:19khóa quần cũng đã kéo ngay ngắn.
22:21Anh ta lật tung đống đồ tôi mua cho bút đinh,
22:23cuối cùng ánh mắt dừng lại trên túi cỏ mèo đã dùng một nửa.
22:26Hứa quang niên ho nhẹ hai tiếng,
22:28vành tay ứng đỏ.
22:29Dạo này bút đinh đang vào kỳ động dục,
22:31không nên dùng cỏ mèo,
22:32nếu không sẽ khiến tình trạng nghiêm trọng hơn.
22:34Nhìn bộ dạng mất tự nhiên của anh ta,
22:36tôi bỗng thấy có gì đó sai sai.
22:38Động dục là mèo của anh ta,
22:39vậy anh ta đỏ mặt cái gì chứ?
22:41À, tôi biết rồi, tôi gật đầu cho có lệ.
22:44Không khí bỗng chốc trở nên kỳ lạ,
22:46mãi sau tôi mới nhớ ra chuyện cần hỏi.
22:48Sếp, sao anh lại ở nhà tôi?
22:50Không phải anh đi công tác rồi à?
22:52Bút đinh đâu?
22:53Hứa quang niên chỉnh lại cảm xúc,
22:55nghiêm túc nhìn tôi.
22:56Thật ra, tôi có chuyện muốn nói với cô.
22:58Anh ta biết rồi sao?
23:00Tôi vội vàng ngồi xuống ghế sofa,
23:02nói một chàng.
23:03Sếp cũng phát hiện rồi à?
23:04Dạo này bút đinh phát tình phiền lắm luôn.
23:06Hôm trước tôi phải vỗ mông nó cả buổi
23:08để giúp nó dịu xuống,
23:09đến mức tay cũng tê dần.
23:10Hôm nay nó còn bám dính lấy tôi không rời.
23:13Thế này thì phải triệt sản thôi,
23:14dù hai quả kia rất đã tay,
23:16nhưng vì sức khỏe thể chất và tinh thần của nó,
23:18tôi nghĩ nên làm càng sớm càng tốt.
23:20Tôi hào hứng đề xuất,
23:21phi triệt sản cứ trừ thẳng vào lương của tôi cũng được,
23:24coi như chút tấm lòng dành cho nó.
23:26Cơ mà, trước đây anh từng nói nó
23:28chưa từng làm một bé trai mèo thực thụ,
23:30đúng không?
23:30Tôi đã giúp nó chọn sẵn một bé mèo cái xinh đẹp,
23:33thuần trùng,
23:34có thể phối giống trước khi triệt sản cũng không tệ.
23:36Nói rồi, tôi vui vẻ dơ điện thoại ra cho anh ta xem ảnh.
23:39Trong lúc anh ta đi công tác,
23:41tôi đã nghĩ hết mọi phương án có thể rồi.
23:43Thế nhưng,
23:44ngay khi tôi nói xong sắc mặt hứa quang niên lập tức đen kịp.
23:47Vốn đang ngồi dạng chân thoải mái,
23:48anh ta bất xác khép chặt hai chân ngồi ngay ngắn như một học sinh tiểu học.
23:52Chết rồi, tôi chỉ lo nghĩ cho vấn đề của bút đinh,
23:54mà quên mất chuyện của hứa quang niên.
23:56Anh ta có bệnh kín,
23:58tính cách thì lạnh lùng nhưng lại rất sĩ diện.
23:59Bây giờ tôi còn nói thẳng thừng như vậy trước mặt anh ta,
24:02chẳng phải sẽ chạm vào lòng tự ái của anh ta sao?
24:05Bỗng chốc,
24:05tôi thấy hơi ái náy,
24:07ngẩn đầu lên thì bắt gặp ánh mắt anh ta chàn đầy út ức.
24:09Tôi còn chưa kịp nghĩ ra cách an ủi,
24:11anh ta đã nhào tới,
24:12đè tôi xuống ghế sofa,
24:14nghiến răng nghiến lợi bật ra một câu,
24:15cô thực sự muốn đẩy tôi cho người khác đến thế sao?
24:18Hả? Đẩy ai cho ai?
24:20Cô vẫn còn ghét tôi đến vậy à?
24:22Bỏ rơi tôi một lần còn chưa đủ,
24:24giờ lại muốn bỏ rơi lần thứ hai.
24:25Anh ta nhìn tôi,
24:26ánh mắt như thế vừa bị tổn thương sâu sắc.
24:29Lục tiểu hề,
24:29cô thật là vô tình.
24:31Ngay sau đó,
24:32một chiếc đuôi mèo mềm mại từ sau lưng anh ta vảnh lên.
24:35Trên đỉnh đầu,
24:35hai cái tai mèo cũng nhô ra,
24:37vốn đang dựng thẳng bỗng cụp xuống như hình cánh máy bay.
24:39Tôi theo phản xạ nhắm chặt mắt,
24:41chuyện quái gì thế này?
24:43Xếp tôi biến thành mèo,
24:44không dám mở mắt,
24:45tôi cầu mong đây chỉ là ảo giác.
24:47Giọng nói chầm thấp của hứa quang niên vang lên bên tai,
24:49cô còn nhớ con mèo hồi nhỏ cô từng nuôi không?
24:52Ký ức của mình bị cuốn về quá khứ
24:53theo từng lời nói của anh ấy.
24:55Lớp 3 năm ấy,
24:56trên đường đi học về,
24:58mình thường thấy một chú mèo nhỏ,
24:59lông xù xì,
25:00bẩn thiểu.
25:01Nhìn nó có do trông đến là tội nghiệp,
25:03nên mỗi ngày mình đều mang theo một ít xúc xích hay đồ ăn vặt cho nó.
25:06Lâu dần,
25:07nó như quen với thói quen ấy,
25:08mỗi chiều mình đi học về,
25:09nó đều đứng chờ sẵn ở đầu ngõ.
25:11Thấy mình tới liền vui vẻ vẫy đuôi,
25:13chạy đến rụi vào chân mình,
25:14rồi lon ton theo sau,
25:15tiễn mình về tận cửa nhà.
25:17Mùa đông ập đến,
25:18trời rét cam cam,
25:19chỗ ngủ của nó cũng đóng băng.
25:21Nhìn cảnh ấy,
25:22mình không đành lòng,
25:23liền lén nhét nó vào cặp sách,
25:24lén mang về nhà.
25:25Ban đầu còn thấp thỏm sợ ba mẹ phát hiện,
25:27vì họ vốn không thích nuôi thú cưng,
25:29sợ mèo làm bẩn nhà cửa,
25:31nhưng cuối cùng vẫn không giấu được lâu.
25:33Ba mẹ phát hiện ra,
25:34nhưng họ không trách mắng,
25:35còn khen mình là đứa trẻ tốt bụng.
25:37Vậy là từ hôm đó,
25:38chú mèo nhỏ chính thức trở thành một thành viên trong nhà mình,
25:41mình đặt tên cho nó là Bút Đinh.
25:43Ngày nào đi học về cũng thấy nó chạy quanh quần bên chân mình,
25:45vẫy đuôi đầy vui vẻ.
25:47Nhưng rồi,
25:47một ngày nọ,
25:48ba mẹ nghiêm túc bảo mình dần phải để Bút Đinh đi.
25:51Mình khóc nức nở,
25:52cầu xin ba mẹ,
25:53mình hứa sẽ tự dọn dẹp sạch sẽ,
25:55không để Bút Đinh làm bẩn nhà.
25:57Mình hứa sẽ nhặt vai chai bán lấy tiền để mua đồ ăn,
25:59mua các vệ sinh cho nó.
26:01Nhưng mẹ lại dịu dàng ôm mình vào lòng,
26:03ánh mắt đầy ái nái.
26:04Tiểu hề,
26:04xin lỗi con.
26:05Nhưng vì có Bút Đinh,
26:07bệnh hên xuyễn của ba con ngày càng nặng hơn.
26:09Chúng ta đã thử rất nhiều cách nhưng đều vô ích.
26:11Nếu cứ tiếp tục,
26:12có thể ba con sẽ gặp nguy hiểm.
26:14Mong con hiểu cho ba mẹ nhé.
26:16Lúc đó,
26:16mình lần đầu tiên cảm nhận được trưởng thành chính là một chuyện không hề vui vẻ.
26:20Lần đầu tiên trong đời,
26:21mình hiểu được cảm giác phải đưa ra một sự lựa chọn khó khăn.
26:24Mình nức nở hỏi mẹ,
26:25vậy nếu Bút Đinh đi rồi,
26:27nó có bị đói không ạ?
26:28Mẹ xoa đầu mình,
26:29dịu dàng đáp,
26:30chúng ta chỉ gửi nó cho một gia đình tốt bụng khác,
26:32họ cũng sẽ yêu thương nó như con vậy.
26:34Bút Đinh sẽ không đói,
26:35cũng không bị lạnh,
26:36chỉ là người yêu thương nó không còn là chúng ta nữa thôi.
26:39Cuối cùng,
26:40mình gật đầu,
26:41Bút Đinh được gửi cho một gia đình ở tận nơi xa,
26:43bọn họ đi xe hơi đến đón nó,
26:45nghe nói rất thích mèo.
26:46Nhưng hôm đó,
26:47mình đã không ra tiễn nó,
26:48vì mình không thể đối diện với ánh mắt của nó.
26:50Mình đã thất hứa rồi,
26:51rõ ràng đã nói sẽ ở bên nhau mãi mãi.
26:54Hứa quang nghiêng nhìn mình,
26:55ấm ức đến mức đôi mắt ánh lên tiêu oán giận.
26:57Em đã nói sẽ mãi mãi ở bên tôi,
26:59còn cùng tôi in giấu tay làm chứng.
27:01Vậy mà em là đồ lừa đảo.
27:03Mình sững sờ,
27:04ngây ngốc nhìn anh.
27:05Anh,
27:05anh là Bút Đinh.
27:06Anh liền nhân cơ hội vùi vào lòng mình,
27:08giọng điệu ớt ức.
27:09Đúng rồi,
27:10đồ lừa đảo.
27:11Mình vẫn chưa thể tin nổi,
27:12nhưng anh đã sớm xuất hiện bên cạnh em từ lâu rồi mà.
27:15Tại sao đến tận bây giờ mới nói?
27:17Bởi vì tôi sợ em sẽ sợ hãi.
27:19Hơn nữa,
27:19em đã từng nói không thích tôi.
27:21Đôi tay mèo trên đầu anh khẽ rủ xuống cả người lộ ra vẻ buồn bã.
27:25Mình mờ mịt.
27:26Em nói bao giờ?
27:27Hứa quang liên ấm ức đáp.
27:28Khi đó em đã nói với lục thâm rằng em không thích mèo.
27:36Chuyện này mình cũng có chút ấn tượng.
27:38Hồi đại học,
27:38lục thâm là người theo đuổi mình.
27:40Anh ta từng ôm một con mèo đến,
27:41hỏi mình có thích không.
27:43Lúc đó mình tưởng anh ta muốn lấy lòng mình,
27:45nên mới lạnh lùng từ chối.
27:46Xin lỗi,
27:47tôi không thích mèo.
27:48Anh mang về đi.
27:49Hứa quang liên tức tối.
27:51Mèo mà cậu ta ôm chính là tôi.
27:53Em không thích tôi,
27:54còn bảo tôi biến mất đi.
27:55Trời ạ,
27:56vậy hóa ra năm đó mình đã khiến anh tổn thương đến mức nào?
27:59Chỉ vì một câu nói đó,
28:00mà anh đã luôn cho rằng mình ghét anh,
28:02nên mãi mãi không dám tiến tới gần.
28:04Thì ra,
28:05chúng mình đã bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy.
28:07Nhưng may mắn là,
28:08cuối cùng cả hai vẫn cùng tiến về phía nhau.
28:11Bỗng nhiên,
28:12mình chật nhớ đến một chuyện kinh khủng.
28:14Khoan đã,
28:14vậy nghĩa là bút đinh chính là anh.
28:16Hứa quang liên gật đầu.
28:17Chết thật.
28:18Vậy những lần trước mình đã làm gì với anh ta?
28:21Mình từng sờ sờ,
28:22từng hứa sẽ dắt anh đi triệt sản.
28:24Để giúp anh giảm bớt khó chịu,
28:25mình còn vỗ mông anh nữa.
28:27Chẳng trách anh phải đi bệnh viện khám Nam Khoa.
28:30Không lẽ,
28:30mình đã sờ hỏng cả xếp rồi sao?
28:32Mình hoảng loạn,
28:33vội vàng lùi lại nhưng ngay lập tức bị cái đuôi lông xù của anh quấn lấy eo kéo về lại trong vòng tay anh.
28:38Lại muốn chạy nữa sao?
28:39Mình hoảng hốt,
28:40vội tìm cớ.
28:41Em thấy hơi nóng.
28:43Đó là do em vừa mới cho tôi ăn quá nhiều cỏ bạc hà mèo đấy.
28:46Mình đơ người.
28:47Khoan đã,
28:47ba nãy anh ta đã nói gì?
28:49Không được dùng cỏ bạc hà mèo,
28:51vì nó sẽ khiến mèo hưng phấn hơn.
28:53Một ý nghĩ đáng sợ vụt qua đầu,
28:55mình lập tức xoay người bỏ chạy,
28:56nhưng chưa kịp hành động đã bị anh túm lấy cổ chân kéo về.
28:59Em phải chịu trách nhiệm đấy.
29:00Tôi đã rất khó chịu rồi,
29:02vậy mà em còn cố ý chêu chọc tôi.
29:04Ai mà biết bút đinh chính là anh ta chứ?
29:06Anh cầm lấy cổ tay mình,
29:08dẫn dắt từng chút một.
29:09Trong không gian tĩnh lặng,
29:10chỉ có tiếng khóa kéo trượt xuống vang lên khe khẽ.
29:13Em không phải thích làm sao?
29:14Bây giờ,
29:15mình tròn mắt,
29:15cả gương mặt lập tức đỏ bừng.
29:17Hơi thở của anh ngày càng gấp ngáp,
29:19ánh mắt nóng bỏng,
29:20giọng nói trầm khàn gọi tên mình,
29:22rồi cúi xuống hôn thật sâu.
29:23Lần này,
29:24mình rất rõ ràng,
29:25đây không phải là một giấc mơ.
29:27Không biết bao lâu sau,
29:28cuối cùng anh mới buông tha cho mình.
29:30Lòng bàn tay mình nóng gian,
29:325 ngón tay đỏ ửng.
29:33Anh nhìn mình,
29:34giọng đầy cưng chiều.
29:35Tiểu hề,
29:36làm bạn gái tôi nhé.
29:37Mình chống tay,
29:38từ chối ngay lập tức.
29:39Không,
29:40người đàn ông quá dễ có được
29:41sẽ không biết trân trọng,
29:42phải để anh theo đuổi đã.
29:44Hứa quang niên không phục,
29:45tôi là mèo mà hy sinh nhiều như thế,
29:47để em sợ tới sờ lui,
29:48giờ còn không đồng ý.
29:50Mình thẳng nhiên nhìn anh,
29:51hy sinh cái gì,
29:52tôi thấy anh hưởng thụ lắm thì có.
29:54Cách theo đuổi người khác của hứa quang niên
29:56thực sự quá lỗi thời.
29:57Mỗi buổi chiều,
29:58anh ta đều ra lệnh cho bộ phận thư ký
30:00mang đồ ăn vặt phát cho cả phòng chúng tôi,
30:02liên tục suốt một tháng trời.
30:03Ban đầu ai cũng vui vẻ nhận lấy,
30:05nhưng về sau,
30:06bầu không khí ngày càng căng thẳng.
30:08Cả phòng nơ nớp lo sợ,
30:09cứ tưởng công ty sắp thanh lọc nhân sự,
30:11cất giảm biên chế,
30:12thế là ai cũng dốc hết sức làm việc,
30:14cố gắng chứng minh bản thân hiểu dụng.
30:16Chỉ có Chu Vi là nghĩ khác,
30:17tôi thấy ông chủ có khi nào là lần đầu tiên biết yêu,
30:20thích ai trong phòng mình rồi không.
30:21Tôi dơ ngón cái tán thưởng,
30:23không hổ danh là người nắm rõ tất tần tật mọi chuyện,
30:25ngoại trừ công việc.
30:27Tôi treo,
30:27vậy đoán thử xem là ai.
30:29Chu Vi đảo mắt nhìn quanh,
30:30từ đầu đến cuối quét một lượt các nữ đồng nghiệp trong phòng.
30:33Cuối cùng,
30:34ánh mắt dừng lại trên người tôi,
30:35nhưng chỉ chưa đầy một giây sau,
30:37cô ấy lại rức khoát lắc đầu.
30:38Dù là ai đi nữa cũng chắc chắn không phải cậu.
30:41Kỳ nghỉ lễ,
30:42tôi đưa hứa quang điên về ra mắt bố mẹ.
30:44Không hiểu anh ta đã bỏ bùa gì,
30:46mà chỉ trong một bữa cơm đã khiến bố mẹ tôi như bị thôi miên,
30:49ánh mắt nhìn anh ta đầy cưng chịu,
30:50hệt như tìm lại được đứa con thất lạc nhiều năm.
30:53Còn tôi,
30:53từ một cô con gái cưng bỗng chốc trở thành kẻ ngoài cuộc.
30:56Buổi tối,
30:57tôi kéo anh ta vào phòng,
30:59nghiêm túc giận dò.
31:00Ở nhà tôi thì ngoan ngoãn thu gọn tay và đuôi lại,
31:02bố tôi bị hèn xuyễn đấy.
31:04Hứa quang niên ngoan ngoãn gật đầu,
31:05nhưng giọng điệu lại đầy tủi thân.
31:07Vậy khi nào mới được lộ ra?
31:09Tôi chừng mắt,
31:10không bao giờ.
31:11Anh ta ủ rũ cuối đầu,
31:12ráng vẻ ngoan ngoãn đến mức khiến tôi không nhịn được mà muốn bắt nạt.
31:15Thế là tôi nhào đến,
31:16đẩy anh ta ngã xuống giường,
31:18quỳ lên hông anh ta,
31:19quỳ sát mặt cười nham hiểm,
31:20ngoại trừ khi lên giường.
31:22Mèo một tiếng nghe coi nào.
31:24Hứa quang niên ngoan ngoãn mèo một tiếng.
31:26Nửa đêm,
31:27anh ta chở mình,
31:28đổi tư thế đè tôi xuống,
31:29giọng khàn khàn ghé sát tay tôi thì thầm.
31:31Bây giờ đến lượt em gọi rồi.
31:33Nhưng vấn đề là,
31:34cổ họng tôi đã khẳng đặc đến mức chẳng thể phát ra âm thanh nào nữa.
31:37Ai bảo người ta đồn anh ta có vấn đề chứ?
31:39Tôi sắp mất mạng vì anh ta đây này.
31:41Hứa quang niên,
31:42anh mau trả lại cho tôi một bút đinh ngoan ngoãn,
31:45với cả hai quả trứng của nó nữa.
31:46Hãy subscribe cho kênh La La School Để không bỏ lỡ những video hấp dẫn
Được khuyến cáo
41:09
|
Sắp Tới
1:08
1:07
29:27
Hãy là người đầu tiên nhận xét