Đi đến trình phátĐi đến nội dung chínhĐi đến chân trang
  • Hôm qua
Truyện Audio Hay || Làm Vợ Tôi Một Ngày, Tôi Muốn Khóc Một Tuần || Thiên Thần Dắt Truyện

#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn

Danh mục

😹
Vui nhộn
Phụ đề
00:00Vợ tôi là một bà vợ lười biếng, hay mè nheo, vô tích sự, chẳng làm gì ở nhà, chỉ biết vòi tiền, tinh khí thất thường, ăn mặc lôi thôi.
00:07Nếu không vì còn trông cậy cô ta đẻ cho tôi một đứa con trai, tôi đã đá cô ta từ lâu, may mắn thay, ông trời có mắt.
00:13Để tôi và cô ta hoán đổi linh hồn, cười chết mất, làm phụ nữ sướng thế cơ mà, tôi quyết định sẽ làm phụ nữ cả đời, nhưng rất nhanh, tôi hối hận rồi.
00:20Nửa đêm, tôi không ngủ được, vừa trở mình liền bị đau rát ra đầu, tôi bực bội đẩy vỡ ra, tránh ra, em đè lên tóc anh rồi, ngay giây đó tôi bừng tỉnh, tôi là đàn ông, lấy đâu ra mái tóc dài thế này, tôi bật đèn, quay sang nhìn, rồi, á á á á á, tiếng hét thất thanh vàng lên.
00:35Người đàn ông đẹp trai nằm bên cạnh chính là tôi, còn tiếng hét vừa rồi, là giọng phụ nữ, cái bụng bầu này nữa.
00:41Tôi run rảy mở camera điện thoại, bật chế độ selfie, màn hình phản chiếu một bà vợ mặt vàng nhợt nhạt, là tôi, tôi là cô ta, còn tôi bên cạnh, chính là vợ tôi trong thân xác tôi, anh lúc nào cũng bảo làm phụ nữ sướng, bảo em chỉ ăn bám.
00:52Em ước suốt bao lâu được đổi thân xác với anh, giờ thì như ý rồi, vợ tôi trong thân thể tôi, thẳng nhiên nói như thế đang bàn chuyện thời tiết, tôi vui như mở cờ, tuyệt vời.
01:01Làm phụ nữ hưởng phúc đây rồi, trong lòng, tôi càng thêm kinh vợ, ngu ngốc, ở nhà ăn sung mặc sướng còn chưa thấy đủ, lại còn đòi hoán đổi, cô biết gì chứ.
01:09Đi làm mới là khổ, cười chết mất, làm phụ nữ sung sướng như thế, tôi phải làm cả đời, tôi xác nhận chắc chắn là đã hoán đổi linh hồn xong, yên tâm nằm xuống ngủ tiếp.
01:17Phải công nhận, ôm bụng bầu ngủ không dễ, nhưng còn hơn phải đi làm, vợ tôi đúng là quá nhạy cảm, chút chuyện vật cũng kêu than, sáng hôm sau, tôi lờ mờ thấy vợ trong thân xác tôi dậy sớm, lướt điện thoại, thấy mới 7h30, trước kia giờ này là tôi dậy ăn sáng rồi lái xe đi làm, giờ thì tốt rồi, cho cô ta nếm mùi công việc, đáng đời, nghe tiếng cửa đóng, tôi biết vợ đã đi làm, tôi đổi tư thế, chuẩn bị ngủ tiếp, thì bóp, tiếng động cực lớn vang lên, tôi hoảng hồn bật dậy, ngoái nhìn, thấy mẹ tôi đang đứng ở cửa phòng, tay trống hông, chừng mắt
01:47Tôi giật mình, cầu nhau, ăn thì ăn, mẹ làm gì hết to thế, giật cả mình, thế là tiêu, mẹ tôi nổi trận lôi đình, gọi ăn mà lắm lời thế hả, rõ lắm chuyện, có ăn là tốt rồi đấy, tôi đứng hình, rồi nhĩ bụng, chắc do vợ tôi lắm điều quá, làm mẹ tôi bực, phải tranh thủ lấy lòng, tôi nở nụ cười lấy lòng, vừa định nói câu tử tế, thì mẹ tôi đã quay lưng bỏ đi, tôi cứng họng, lòng cho dâng phẫn ốt, tất cả là tại cô ta, chắc chắn là do vợ tôi suốt ngày chọc tức mẹ tôi, khiến một người phụ nữ hiền lành như mẹ tôi trở nên nóng nảy thế này
02:17Cô ta một trận ra trò, tôi hít sâu, đi ra ăn sáng, mẹ tôi nấu ăn giỏi nhất, trước kia ngày nào tôi cũng được ăn ngon, giờ đổi thân phận rồi, chắc còn được chiều hơn, nhưng khi thấy mâm cơm, tôi chắc đứng, trên bàn chỉ có một quả trứng lục và một bát cháo kê loãng tuệt, mẹ, trường nay sao đủ ăn, chập, mẹ tôi đập mạnh đũa vào tay tôi, kêu gì, có ăn là may rồi, ngày xưa tôi có bầu còn không được ăn trứng, vẫn phải làm rộ, nấu cơm giặt đồ, cô cả ngày rảnh rỗi, còn muốn ăn ngon hả, đúng là vô ơn, tôi đỏ bừng cả mặt, phản xạ nói, nhưng mẹ ơi, bây giờ khác rồi
02:47có ai nghèo tới mức không ăn nổi rau, với lại, kiến dân mỗi tháng gửi mẹ 7 triệu tiền sinh hoạt rồi còn gì, sáng mẹ với kiến dân ăn ngon hơn con nhiều, mẹ tôi chừng mắt, biết cãi rồi hả, tiền nhà không mất à, điện nước ga không tốn à, mua quần áo giày dép không tốn à, đi đám cưới, ma chay không tốn à, khám thai không tốn à, gạo mắm rau thịt không tốn à, cái gì trong cái nhà này không phải tiền con trai tôi bỏ ra hả, không đi làm thì không biết xót tiền, chỉ biết phá của, cô đòi so với con tôi, nó kiếm 10 triệu một tháng, cô so được hả, tôi nhẹn họng, ư thì mẹ nói
03:17Nhưng có đến mức như vậy không? Trước khi vợ tôi phát hiện có thai, trong nhà do tôi quản lý tiền bạc, rõ ràng biết chi tiêu hàng tháng, nhà mua lâu rồi, mỗi tháng trả góp chỉ hơn 1 triệu, điện nước ga nhiều lắm cũng chỉ 2-300, quần áo giày dép thì tôi không rõ trung bình mỗi tháng tốn bao nhiêu, nhưng chắc chắn cũng không nhiều lắm, đồ đông thì đắt hơn một chút, một chiếc áo khoác tính giá cao là 800 tệ, nhưng cũng mặc được vài năm, mua khoảng 5 bộ để thay đổi, tổng cộng là 4 triệu, chia đều cho mấy mùa đông thì mỗi mùa cũng chỉ vài trăm, tính theo thắng là khoảng 200, 3 người thì
03:47khoảng 1 triệu, tiền mừng cưới mỗi lần 500, nhưng tôi kết hôn muộn, bạn bè thân thiết phần lớn đã lấy vợ lấy chồng cả rồi, một năm mừng cưới nhiều lắm cũng chỉ 2 lần, có thể còn phải đi viếng đám tang, tính luôn cả 2 loại, rộng ra thì mỗi tháng 500 là cùng, 7 triệu tiền sinh hoạt, trừ hết mấy khoản chi kia, vẫn còn dư 4 triệu, trước đây tôi và vợ đều đi làm, công ty lau cơm chưa tối, ở nhà chỉ ăn sáng, nên tốn chẳng bao nhiêu, giờ thì vợ tôi với mẹ ở nhà, tôi không rõ 2 người ăn uống thế nào, nhưng 4 triệu còn không đủ cho 2 người ăn, sáng đến cả rau xanh cũng không có mà ăn,
04:17không chỉ 10 tệ, ăn 1 cân rau mỗi sáng, 1 tháng cũng chỉ hết 300, 300 tệ mà cũng không xoay ra nổi, khám thai thì tôi tự đưa tiền riêng ra rồi, chơi đất chứng giám, rõ ràng 7 triệu tiền sinh hoạt là đủ dùng, vấn đề chắc chắn vẫn là do vợ tôi, vợ tôi tính tình kiểu gì cũng biết rồi, yếu đuối, hay than phiền, chắc chắn ngày nào cũng khiến mẹ tôi bực, mẹ tôi dù có hiền như Bồ Tát thì cũng phải có lúc nổi nóng, chắc là cố tình nấu bữa sáng sơ sài để dần mặt vợ tôi, vợ tôi đúng là quá đáng, còn trẻ mà ngày nào cũng gây chuyện với mẹ chồng đã lớn tuổi,
04:47lực tức cuối đầu ăn cháo lấy ăn để, trứng cũng ăn nhanh như thể sợ mất phần, còn cười tuét tuét nói với mẹ, mẹ, mẹ vất vả quá rồi, cơm mẹ nấu ngon thật đấy, trước đây là con không hiểu chuyện, sau này con sẽ ngoan, quả nhiên, sắp mặt mẹ tôi dự xuống, đấy, thế mới đúng là người biết điều, thấy chưa, tất cả là do vợ tôi, nếu cô ta hiểu chuyện hơn một chút, thì lấy đâu ra mâu thuẫn mẹ chồng, nàng dâu, mẹ tôi là người dễ sống nhất trên đời rồi, ăn cơm xong, tôi đặt bát đũa xuống, cười tươi nói với mẹ, mẹ ơi, con ăn no rồi, mẹ tôi trừng mắt, ngần
05:17không phải mẹ tôi vẫn rửa bát sao, ngày thường tôi đi làm về làm mẹ rửa, chưa từng thấy vợ tôi rửa bát bao giờ, sao giờ mẹ lại chơi kiểu hai mặt vậy, xem ra vẫn còn đang giận vợ tôi, vâng ạ, con đi rửa ngay, tôi vội vàng nịn nọt, dù chưa từng rửa bát, nhưng thân xác này là của vợ tôi, tay chân chắc có nhớ động tác, vợ tôi rửa được thì tôi cũng rửa được, tôi lập tức bưng bát đũa vào bếp, vừa vào thấy bồn rửa đầy bát đũa nồi niêu, nhìn vụn đồ ăn cũng đoán ra bữa nay ăn mì thịt bằm, là món tôi thích nhất, chắc có
05:47được nửa chừng mà tôi đã mệt lử, tuy mới mang thai 5 tháng, nhưng thai đôi, bụng nặng lắm, dù vậy tôi không nhớ mẹ, cố chịu, cặm cụi rửa cho xong, xong xuôi, tôi thở vào một cái, vừa xoa thắt lưng mỏi vừa đi về phòng, nằm lên chiếc giường êm ái, tôi như hồi phục toàn bộ máu, bao mệt mỏi lập tức tan biến, mắt díp lại, chưa mấy chốc đã ngủ mất, như nào ngờ, mới chập mắt được tí thì dầm một tiếng, mẹ tôi lại xông vào phòng, tôi hốt hoảng thở dốc, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không có bệnh tim cũng bị dọa đến ph
06:17Điều phản xạ, như đến miệng rồi lại nuốt xuống, tôi phải thay vợ chuộc lỗi, phải làm tốt để mẹ vui, tôi dáng ngồi dậy, cười tươi nói, dạ dạ, con thay đồ liền, con thích đi bộ với mẹ nhất, vừa rèn luyện thân thể lại được ở cạnh mẹ, mẹ lường một cái, héo mùng quá, sau này bớt nói, làm việc đi, tôi cứng mặt, đành cười gượng, mẹ nói đúng ạ, hứ, mẹ tôi hử lệnh một tiếng, rồi quay lưng bỏ đi, tôi vội thay đồ rồi theo ra ngoài, bụng to đi bộ đúng là mệt thật, nhưng cố một chút là xong, mẹ tôi cũng vì muốn tốt cho tôi và hai đứa bé
06:47ra khỏi khu rồi mà còn đi hết mấy con phố, mấy con phố lận đó, trước đây lúc còn là đàn ông, không mang thai, tôi còn chẳng đi xa vậy, nghĩ đến chuyện lát nữa phải quay về, chân tôi đã nhũng ra, bước càng lúc càng chậm, mau lên, còn thua cả con rùa, mẹ tôi thúc, tôi mệt lử nhưng vẫn cố nói nũng, mẹ ơi, con mang bầu mà mẹ yên tâm, con sẽ, câu rèn luyện cho khỏe còn chưa nói xong, đã bị mẹ chặn học, có bầu mà giỏi lắm hả, đợi bao giờ sinh được con trai rồi hãy làm hoàng đế, cái bụng tròn như cái lưu kia, nhìn phát biết ngay là con gái, đúng là
07:17con gái là lỗi của tôi à, rõ ràng là lỗi của vợ tôi mới đúng, nhưng làm sao nói ra được tôi và vợ đã hoán đổi hồn phách, mẹ tôi đâu tin nổi, thôi thì cứ cố trục lỗi thay vợ, tôi cắn răng đi tiếp với mẹ, sáng ăn có tí xíu, giờ đã tiêu hết sạch, bụng đói cồn cào, người thì mệt rũ, may mà cuối cùng cũng quay đầu, tôi lập tức có tinh thần, đi nhanh hơn hẳn, một mạch đi qua ba con phố, nhưng đi được nửa chừng, tôi lại đuối, không dám đi chậm, sợ mẹ giận, chỉ biết cắn răng bám theo, chân run, bắp chân đau, bàn chân cũng rát, nhưng tôi
07:47xa vậy, khi tôi làm lành được với mẹ rồi, giải thích rõ ràng, mẹ sẽ hiểu cho tôi, lúc đó, vợ tôi mới khổ, đồng nghiệp của tôi đâu phải dễ chơi, xếp thì suốt ngày la mắng, giao việc liên tục, đồng nghiệp thì hay soi mói, toàn đùn việc cho tôi, từ hôm nay, vợ tôi phải chịu hết mấy cái khổ đó, nghĩ đến cảnh vợ tôi phải đi làm trong hình hài tôi, tôi không nhịn được mà thấy hả hê, có lẽ vì tập trung suy nghĩ nên tôi đi tới khu nhà lúc nào không hay, dù mệt xã rời, chân đau như muốn gãy, nhưng tôi nghĩ chắc sẽ quen thôi, chị dâu kiến dân lại dắt con dâu đi bộ à, vừa tới dưới
08:17Mẹ tôi lắc đầu bất lực, đừng nhắc nữa, không dắt nó ra thì không được, tôi mà không gọi là nó lại nằm ườn ra, cứ như tôi phải hầu hạ nó ấy, suốt ngày mè nheo than thở, làm như ai bắt nạt lắm, tôi nghe mà cay sống mũi, hôm nay tôi đã cố gắng đến thế, vẫn chưa đủ tốt sao, hàng xóm nước nhìn bụng tôi, hai đứa này chắc là con gái hả, mẹ tôi gương mặt đầy ghét bỏ, ừ, bụng nó không có phúc phần, vậy mà còn lên mặt với tôi, suốt ngày kêu mệt với đói, nếu không phải nó đang mang giọt máu nhà họ vương
08:41Tôi đã tắt cho một cái từ lâu rồi, không còn cách nào khác, sợ nó sẽ thai rồi khó mang lại, chỉ có thể coi như tổ tông mà hầu hạ, đợi nó sinh xong lần này, sau năm lại bắt nó sinh cho nhà họ lý một đứa con trai, hàng xóm cười nói, tôi quen một ông thầy giỏi lắm, chỗ ông ấy có bán thuốc chuyển thai, đảm bảo sinh con trai, không được thì trả lại tiền, tôi chóng váng, cái trò bịt bậu này mà cũng có người tin sao, ai mà chẳng biết trai gái là xác định từ khi mới thụ thai rồi, liên quan gì đến cái thứ thuốc vớ vẩn này chứ, thuốc này bán kiểu gì cũng lời, sinh con trai thì kiếm ti
09:11Thế là vẫn ăn được một nửa, tôi nghĩ bụng chắc mẹ tôi không đến mức tin vào mấy cái trò này, nào ngờ mẹ tôi hai mắt sáng rực, thần kỳ thế cơ à, bao nhiêu tiền một gói, không đắt là tôi bảo con dâu nhà tôi dùng thử, hàng xóm cười đáp, một trăm một gói, uống năm gói là được, tôi vội kéo tay áo mẹ, mẹ, mấy thứ này không nên tin đâu ạ, mẹ tôi đang cười bỗng mặt sầm xuống, lường tôi một cái sắc như dao, nói bậy, không thử sao biết không được, nhà họ vương ba đời độc đinh, mày mà làm tuyệt thương tuyệt khói nhà tao, tao đánh chết mày, tôi không dám hé răng thêm n
09:41Ông thần y kia, chẳng bao lâu sau, con trai ông ta mang thuốc đến tận nơi, nghe nói vợ hắn sinh liền ba đứa con trai, mẹ tôi lập tức móc tiền trả, kéo tôi về nhà với túi thuốc trên tay, tôi biết, chưa nay kiểu gì cũng phải uống cái thứ gọi là thuốc chuyển thai này, không còn cách nào khác, tôi biết nó vô dụng, nhưng chỉ cần mẹ vui là được, làm con dâu thì phải chiều mẹ chồng, cãi lời là bất hiếu bất nghĩa, tôi không thể tha, nhưng khi nhìn thấy chén thuốc chuyển thai nấu xong, tôi thật sự nuốt không trôi, tôi không dám tin cái thứ nước màu đen xanh lòm, bốc mùi thối hoác kia lại là thứ để
10:11uống đi, mẹ tôi hối thúc, mặt đầy sốt ruột, tôi cắn răng, nhắm tịt mắt, tính làm một hơi cho xong, nhưng còn chưa đưa tới miệng, cái mùi kinh tẩm kia đã khiến tôi muốn nôn ngay lập tức, mẹ tôi đập bàn đánh rầm, đây là thuốc sinh con trai, cô có uống không hả, tôi thấy cô căn bản là không muốn sinh con trai cho nhà họ vương chúng tôi, ôi trời ơi sao tôi khổ thế này, giúp phải con dâu vừa phá của vừa làm loạn, định để nhà họ vương tuyệt tự đây mà, nghe tiếng mẹ khóc lóc gào thét như quỷ kêu, tôi thấy phiền đến phát điên, liền vội vàng nói, được được được
10:41Vị vừa nồng vừa thối như đánh bom trong khoang miệng, vừa trôi xuống dạ dày liền có một cơn buồn nôn dâng trào, buồn nôn, chỉ có buồn nôn, dạ dày như bị ai lật tung lên, tôi gồng mình mới không ói ra, nước mắt chảy ròng ròng, toàn thân run cầm cập phí ghê tởm, uống đi, còn nửa bát nữa, uống chén thuốc mà như đòi mạng, đúng là mè nheo hết chỗ nói, mẹ tôi nói giọng đầy chán ghét, tôi tủi thân vô cùng, thật sự rất muốn để mẹ nếm thử xem nó tởm cỡ nào, nhưng tôi không dám, đành ngậm ngùi bịt mũi,
11:11gắng gượng mướt ngược trở vào, đấy, thế mới ngoan, nhà ai chả có con dâu mang bầu, có ai như cô đâu, suốt ngày than với thở, tôi nghe mà thấy chua sót, chật nhớ đến chuyện trước đây vợ tôi từng than phiền bị mẹ bắt uống mấy loại thuốc dân gian, khi đó tôi cũng như mẹ tôi bây giờ, bảo cô ấy là mè nheo, giờ nghĩ lại, nếu vậy mà đã gọi là mè nheo, thì tiêu chuẩn đúng là thấp quá rồi, nhưng tôi nghĩ vẫn còn chịu được, trước đây tôi đi làm từ sáng tới tối, đi lại hơn một tiếng mỗi ngày, lại hay phải tăng ca, tôi mới là người khổ nhất, còn vợ tôi chỉ là có bầu thôi mà, mẹ tôi khó chịu với cô ấy,
11:40chẳng phải do cô ấy tự chúc lấy sao, không phải đi làm kiếm tiền, cũng không phải nấu cơm, chỉ ở nhà hưởng thụ thôi mà, vậy mà còn chưa hài lòng, chẳng mấy chốc, cơm chưa đã dọn xong, mẹ tôi bưng thức ăn ra, mỗi người một bát cháo bí đỏ, hai cái đùi gà, thêm một đĩa khoai tây xào, tôi bụng còn khó chịu, không muốn ăn, nhưng bụng đói sôi ủng ục, đành vội gắp một cái đùi gà cho vào miệng, không ngờ, mẹ tôi dùng đũa gõ mạnh lên tay tôi, đói đến mức này luôn à, cô ăn một cái đùi gà, thế tôi ăn gì, tôi thật sự rất muốn nói, thì mẹ
12:10tôi chia đôi cái đùi gà, tôi một nửa, mẹ một nửa, tôi chết lặng tại chỗ, dù chi tiêu trong nhà có lớn thế nào đi nữa, cũng không đến mức hai mẹ con mà mỗi người không được ăn chọn một cái đùi gà chứ, trước đây mẹ vẫn nấu cho tôi đầy đủ thịt cá rau củ mà, mới hôm qua mẹ còn hầm cá cho tôi ăn đấy, vậy mà tôi vừa không có ở nhà, đến đùi gà cũng chỉ được ăn một nửa, đúng lúc ấy, cơn buồn nôn trong dạ dày răng lên, tôi chẳng màng gì nữa, vội lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, nhìn thứ chất lỏng đen đen xanh xanh lờ lợi trong bồn cầu,
12:40phải mất một lúc lâu, khi trong bụng chẳng còn gì nữa, tôi mới ngừng lại được, tôi run dày đứng thẳng dậy, lê từng bước tới bồn rửa mặt xúc miệng, cố tống cái mùi hôi trong miệng ra ngoài, nhìn khuôn mặt tái nhật trong gương, tôi giật mình kinh hãi, không ngờ mình lại từ tụy đến mức này, tôi vừa ôm bụng vừa đánh răng rửa mặt, dây vo một hồi, chẳng còn lòng dạ nào mà ăn uống nữa, chỉ muốn ngủ thôi, mệt quá rồi, cơ thể mệt, lòng còn mệt hơn, tôi ủe hoài nói với mẹ, mẹ, con ăn không nổi nữa, mẹ tôi vui ra mặt, lập tức
13:10rồi lặng lẽ quay về phòng nằm nghỉ, rút kinh nghiệm hai lần trước bị mẹ xông vào phòng bất ngờ, tôi khóa trái cửa lại, nằm trên giường, bụng vẫn khó chịu, lưng thì đau ê ẩm, bắp chân thì xưng tấy nặng nề, gan bàn chân đau đến phát khóc, tôi cố vươn tay ra xoa chân một chút, nhưng cái bụng bầu to tướng khiến động tác nào cũng vướng víu, loay hoài mãi mới cảm thấy đỡ hơn một chút, nhưng rồi bụng tôi lại déo ẩm ý vì đói, lúc này tôi mới hối hận vì không cố ăn trưa, nghĩ đến thái độ của mẹ, tôi không dám mở miệng xin ăn, tôi
13:40không đủ tiền, đầu óc tôi như bị đập một phát, u cả lên, tôi không thể tin nổi, điện thoại vợ tôi đến tiền đặt đồ ăn cũng không có, tôi vội kiểm tra hết WeChat, Alipay với tài khoản ngân hàng, lục tung lên thì chỉ tìm được đúng 5.800 đồng, tôi thức muốn phát điên, vợ tôi chỉ mới nghỉ việc có mấy tháng, trước đó đi làm vẫn có lương đàng hoàng, sao giờ lại chẳng còn lại gì, tôi phải xem thử cái đồ phá của đó đã tiêu tiền vào đâu, nhưng xem xong lịch sử giao dịch trên WeChat với Alipay, tôi mới giữ người, vợ tôi không hề phá của, phần lớn tiền lương cô ấy đưa vào chi tiêu trong nhà, phần còn lại thì trong một hai tháng đầu
14:10việc, dùng hết vào việc chạy chữa trong bệnh viện, tôi chợt nhớ lại khoảng thời gian đó, vợ tôi bị động thai, còn mẹ tôi thì cũng ốm, hai người thay nhau ra vào viện, đốt không ít tiền, vợ tôi từng xin tôi tiền, tôi bảo cô ấy ứng trước hình như sau đó tôi không trả lại, nhưng mà chuyện nhỏ thôi, mẹ tôi cũng là mẹ cô ấy mà, cho mẹ ít tiền thì có sao đâu, uống hồ, bây giờ cô ấy mang thai, chẳng phải tôi đang nuôi cô ấy sao, giờ hồn tôi ở trong thân thể cô ấy, còn cô ấy đang đi làm kiếm tiền, tôi bảo cô ấy cho tôi chút tiền đặt đồ ăn, chẳng lẽ không hợp lý, nghĩ càng nghĩ càng thấy đ
14:4050.000, chuyển cho anh 50.000, anh đói rồi, muốn đặt đồ ăn, cô ấy nhắn lại rất nhanh, sao lại ăn thức ăn ngoài, mẹ không đấu cho anh à, tôi trả lời, đừng nhắc nữa, mẹ bắt anh uống cái gì mà thuốc chuyển thai, kinh khủng khiếp, buồn nôn đến mức nôn hết cả đồ ăn hôm qua già, giờ mới thấy đói bụng, thật sự ăn gì cũng được, em chuyển tiền cho anh đi, không ngờ, vợ tôi nổ tung, tôi nói anh này, có thể đừng làm quá thế được không, ngay yên lành không sống, cứ thích bị chửi mới vui à, phụ nữ nào mà chẳng sinh con, người khó chiều nhất thiên hạ chính là loại như anh, biết anh mang thai con
15:10biết còn tưởng anh mang long thai đấy, nói cho anh biết, đừng tưởng có thai là được lên đầu lên cổ, mang thai ấy hả, luận nái cũng biết, tôi chết sững nhìn màn hình, đầu như ong vỡ tổ, tôi chỉ xin ít tiền đặt đồ ăn, cô phát điên cái gì, vợ tôi đáp ngay, anh mới là người phát điên đấy, trước kia mỗi lần tôi than phiền cũng bị anh chửi như thế đấy, chịu không nổi à, mỗi lần đều chửi như thế, tôi như bị ai đập một vậy vào đầu, chật nhớ ra rồi, thì ra mấy câu đó, tôi từng nói với cô ấy, từng câu một, cô ấy trả lại nguyên văn, không thèm đôi con nữa, đưa tiền đây, anh đói sắp xỉ
15:40nữa, chỉ muốn ăn cho no bụng, mấy đồng này cũng đòi, đúng là đồ vô tích sự, ở nhà không kiếm được một xu, còn dám mở miệng xin tiền, sao không đòi luôn sao trên trời đi, cương chiều anh đến mức không biết trời đất là gì, không chỉ thì không biết ai là chủ nhà, nói cho anh biết, muốn moi tiền từ tôi, mơ đi, tôi, tức chết tôi rồi, con đàn bà khốn khiếp này định làm phản chắc, tôi lập tức chút cơn thịnh nộ lên khung chát, từ nặng đến cực kỳ khó nghe đều gõ ra hết, nhưng tin nhắn đó không gửi đi được, cô ta đã chặn tôi rồi, tôi tức tốc định kể với mẹ, để mẹ xử l
16:10Tôi trật sự tình, tôi và cô ấy đã hoán đổi hôn phách, trong mắt mẹ tôi, vợ tôi chẳng kiếm được đồng nào, còn dám đòi tiền tôi, bị mắng rồi bị chặn là đáng đời, bụng tôi lại tiếp tục réo ẩm ý, tôi hết cách, chỉ đành uống nước chống đói, nằm vật lên giường tự dung ngủ, ngủ rồi sẽ không còn đói nữa, nhưng tôi không ngủ nổi, buổi sáng đi bộ nhiều như thế, người mỏi nhừ, bụng thì to, tâm trạng lại bực bội, tôi trần chọc mãi vẫn không thể chụp mắt, thế là tôi nằm đó, đói meo bụng, nhức lưng mỏi chân, chỉ biết chờ thời gian trôi, vừa chập tr
16:40Mở ngay, định tạo phản đấy à, ở trong nhà mà cũng khóa trái cửa là sao, cô đề phòng ai vậy hả, tôi bị dọa đến mức thần kinh như sắp đứt dây, đây là lần thứ ba trong ngày rồi, dù vợ tôi có làm quá đến mức nào đi nữa, thì cũng đang mang thai giọt máu của tôi mà, sao mẹ tôi có thể đối xử với cô ấy kiểu này, tôi âm thầm mắng vợ mình đúng là làm quá, nhưng cũng thở dài trách mẹ mình chẳng dễ chịu gì, vừa nghĩ, tôi vừa gắng gượng lê thân xác mệt xã xuống giường, ra mở cửa, đi bộ, tôi nghe người, lại đi nữa à, mẹ tôi trợn mắt, dâu mép rung rinh
17:10Dành rỗi rất đi là may rồi còn bày đặt than, tôi cũng vì tốt cho cô thôi, vận động nhiều thì mới dễ sinh chứ, nếu phải mổ lấy thai thì ba năm nữa mới dám có lại đấy, cô đừng có nằm ườn ra, đừng tưởng tôi không dám đánh cô, mẹ vừa nói vừa phun nước miếng đầy mặt tôi, tôi sợ đến cứng người, vội gật đầu như gà mổ thóc, đi, đi liền ạ, và thế là tôi lại phải lê xác theo mẹ đi bộ thêm mấy con phố nữa, bụng thì đói, chân thì mỏi, đầu óc chóng váng, chân tay mềm nhũng, nhưng vẫn phải cố gắng đuổi kịp mẹ, nếu không lại ăn mắng như chơi, đột nhiên, tôi
17:40phải đi làm, nhưng cũng chẳng nhàn rỗi, phải rửa bát, phải đi bộ nhiều, ăn thì kham khổ, lại còn phải đối phó với các cuộc tấn công bất ngờ của mẹ, nhưng rồi tôi nghĩ liền quan gì tới tôi, người bắt vợ tôi rửa bát, ép đi bộ, cho ăn uống kham khổ, rồi bất thình lình làm phiền lúc ngủ, đều là mẹ tôi, tôi đâu có làm gì, vấn đề nằm ở mẹ, tôi vô tội, huống hồ, chắc mẹ cũng không phải ban đầu đã như vậy, chỉ vì vợ tôi quá nũng, khiến mẹ tôi tức giận, nên mới phải nghiêm khắc quản thúc như thế thôi, cuối cùng cũng lê lết được về đến nhà, có lẽ mẹ tôi cũng mệt, chẳng buồn
18:10một cái, ôm bụng quay về phòng, đặt lưng xuống là ngủ ngay, nhưng chưa ngủ được bao lâu thì bị một mùi hôi kinh hoàng sọc thẳng vào mũi làm tỉnh giấc, tôi mở mắt, thì thấy mẹ chẳng biết từ lúc nào đã đứng ngay đầu giường, trên tay là một bát thuốc, mùi này tôi quá quen rồi chính là thuốc chuyển thai, tôi biết có cái cũng vô ích, chỉ đành nhẹ nhàng rỗ rành, cảm ơn mẹ, mẹ cứ để đó đi ạ, con nghỉ ngơi một lát rồi uống xong, mẹ tôi trợn tròn mắt, không được, đừng tưởng tôi không biết, cô định đợi tôi đi rồi lén đổ nó đi đúng không, 100.000 một tháng đấy,
18:40tôi, tôi còn nói được gì nữa, chỉ đành bịt mũi mà uống, tôi vốn định như buổi trưa, uống từng nửa bát, không ngờ mẹ tôi trực tiếp bóp miệng tôi ra, đổ cả bát thuốc vào, tôi vừa sặc vừa buồn nôn, cảm giác như cả cái dạ dày đang ngâm trong cổng rãnh, muốn chết đi được, mùi hôi thối chua lầy cứ từng đợt trào lên, làm cả mũi, miệng, cổ họng đau rát như thiêu đốt, nước mắt lại rơi đầy mặt, đầu óc chóng váng, cả người như sắp ngất, còn mẹ tôi thì đã phủi mông đi mất, một lúc sau, mẹ lại gọi tôi ra ăn cơm, tôi thật
19:10mẹ mắng một trận lên bờ xuống ruộng, nào là ở nhà ăn không ngồi rồi, nào là không kiếm được đồng nào mà còn đòi hỏi, từng lời nói còn khó nghe hơn cả sếp tôi khi phê bình ở công ty, tôi ấm ức không chịu nổi, nhưng vẫn chỉ biết cắn răng chịu đựng, một lát sau, vợ tôi tan làm về đến nhà, nhìn bộ dạng cô ấy thần thái dạng người, tôi ghen tị đến chết, thấy mẹ bưng ra từng món ngon bày lên bàn cho cô ấy, tôi càng ghen tị hơn, tôi biết, mẹ tôi đang thiền vị tôi, dù sao thì tôi đi làm cả ngày, đáng được bồi bổ, nhưng nghĩ lại vợ tôi cũng nên được bồi bổ chứ, không đúng, sao tôi lại bắt đầu
19:40Đó còn không có nổi một quả trứng mà ăn, mà vẫn phải đẻ con đẻ cái điều đều đấy thôi, vợ tôi chỉ là đang mang thai, ngồi nhà có cơm có đồ ăn đã là tốt lắm rồi, lấy thư cách gì mà đòi hỏi bữa ăn ngon bằng người đang đi làm kiếm tiền như tôi, rõ ràng, vợ tôi là người quá đáng, lúc này bụng tôi lại sôi ủng ục, tôi vội vàng uống nước chống đói, chỉ là có bầu thôi mà, tôi không được yếu đuối, đêm đến, tôi đói đến mức da bụng dính lưng, bụng sôi lên từng đợt, chẳng tay nào ngủ được, tôi đói đến mức phát rồ, chỉ muốn được ăn một bữa cơm, tôi nhớ đồ ăn ở că
20:10Những món tôi từng ăn đến phát ngán, giờ lại thèm đến cháy lòng, tôi chở mình nhìn vợ đang ngủ say, nghĩ đến việc cô ấy mắng tôi ba sáng, chẳng dám gọi cô ấy dậy, tôi biết cô ấy sẽ không cho tôi tiền đặt đồ ăn đâu, tôi định lén cầm điện thoại của cô ấy để đặt hàng, cô ấy đang dùng điện thoại của tôi, tôi nhớ rõ trong ví điện tử vẫn còn hơn 10 triệu, tiền tiết kiệm định kỳ cũng nhiều, đừng nói là một bữa, ăn cả tháng đồ ăn ngoài cũng dư sức, nhưng tôi không dám, tôi không dám đối mặt với cảnh cô ấy phát hiện tôi lén tiêu tiền, bị xỉ nhục, bị mắng mỏ còn đỡ, tôi sợ nhất là bị đ
20:40Bà bầu to bụng, làm sao chịu nổi cú đấm cú đá của một người đàn ông trưởng thành, tôi không có chút sức lực nào để phản kháng, tôi thở dài một hơi, đang chịu bò dậy, ôm bụng mò ra bếp, tự thân vận động, tự mình no bụng, vợ tôi nấu ăn cũng ổn, nhờ có ký ức cơ thể, rất nhanh tôi đã nấu được một đĩa cơm trên trứng, hương vị cũng không tệ, quan trọng nhất là có thể lấp đầy dạ dày, tôi ăn như chưa từng được ăn, ăn rất ngon lành, lần đầu tiên cảm nhận được rằng được ăn no là một hạnh phúc, tôi ăn no, uống đủ, ở một cái đầy thoả mãn, đang chu
21:10Bà bầu mẹ tôi, à á, thét cái gì mà thét, không sợ gọi thằng kiến dân tỉnh dậy à, mày còn hét nữa, tao xé miệng mày ra bây giờ, mẹ tôi gầm lên giận dữ, ghét tôi la hét nhưng chính bà còn hét to hơn tôi, tôi vội lý nhí giải thích, mẹ con không nghĩ mẹ lại dậy, bị giật mình thôi à, con đói quá không ngủ được, nên mới nấu tạo ít cơm ăn, làm mẹ lo rồi, nhưng mẹ tôi chẳng buồn nghe, chỉ tay vào mặt tôi mà mắng như tát nước, đồ phá của, trứng gà không phải mua à, gạo cơm không phải tiền à, ngày nào cũng ăn uống nhà tôi, uống nhà tôi, giờ con dám lén lút dậy
21:40con dám mở miệng nói mình đói không ngủ được hả, nói cứ như tôi không cho cô ăn vậy đó, tôi hiểu rồi, cô là đang lấy cớ mang thai để lên mặt với tôi, định treo lên đầu tôi ngồi làm tổ tông hả, tôi nói cho cô biết mơ giữa ban ngày đấy, tôi vừa định mở miệng cãi lại thì nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ mở ra, vợ tôi bước ra ngoài, cãi cái gì mà cãi, phiền chết được, mẹ tôi lập tức xót xa nói lớn, ôi trời đất ơi, cái con phá của kia, đúng là làm ồn đến mức đánh thức cả kiến dân rồi, kiến dân, con nhìn xem cái thứ đàn bà rắc rửa này kêu ngạo đến mức nào, ăn
22:10hẳn 3 quả trứng đấy, bị mẹ bắt gặp mà còn dám cãi lại, ôi ông trời ơi, bây giờ là cái thời buổi gì thế này hả, tôi theo phản xã cãi lại, mẹ, con chỉ chiên 1 quả thôi mà, vợ tôi bực bội quá, chiên 1 hay 3 quả thì sao, anh rảnh quá hóa điên rồi đấy hả, cãi nhau với mẹ tôi vì mấy cái trứng làm gì, nếu ở đây anh thấy ngồi ngạt quá thì cút đi chỗ khác mà sống, bùng, đầu tôi như nổ tung, cô ta thích nghi nhanh thật đấy nhỉ, con dám dùng chính giọng điệu của tôi để nói chuyện với tôi như thế, tôi tức đến run người, hét lên, mẹ, để con nói thật với mẹ, con mới là kiến
22:40mẹ, bọn con bị hoán đổi linh hồn rồi, không tin thì để con kể mẹ nghe mấy chuyện mà chỉ mình con biết hồi con còn nhỏ, tôi thao thao bất tuyệt kể đủ thứ chuyện riêng tư thời nhỏ để chứng minh, nhưng mẹ tôi lại nhìn tôi như người điên, chẳng hề phản ứng gì, chỉ mắng chửi không ngừng, há miệng ra rồi lại câm luôn là sao, lại phát điên à, con đàn bà rách nát này, không đây chuyện 1 ngày là không chịu được có phải không, lúc này tôi mới nhận ra mẹ tôi hoàn toàn không nghe thấy những lời tôi nói về chuyện hoán đổi linh hồn, tôi không cam tâm, nử kể lại lần nữa, nhưng càng nói mẹ mắng càng giữ
23:10Mẹ tôi biết, chỉ chơi biết, đất biết, 2 đứa tôi biết còn lại không ai tin cả, tôi hoàn toàn tuyệt vọng, chỉ có thể cúi đầu nhận sai, khu núm xin lỗi mẹ, mẹ tôi và vợ tôi thay phiên mắng tôi một trận tơi tả, đến khi cả 2 chửi mệt rồi mới ai về phòng nấy đi ngủ, tôi cũng mệt, nhưng là mệt đến tê dại, giống như một cái sắc không hồn, tôi lê bước về phòng, nằm vật xuống ngủ, sáng hôm sau, tôi lại được đãi ngộ như thường lệ, một quả trứng lục bé xíu, cùng với một bát cháo loãng như nước gạo, ăn chưa kịp tiêu thỉ, lại bị mẹ kéo đi dạo tiếp, tôi mệt đến
23:40Mẹ tôi không ngờ rằng đây mới chỉ là khởi đầu, điều còn tệ hơn nữa, đang chờ tôi phía sau, thai càng lớn, bụng tôi phỉnh lên như được bơm hơi, các cơ quan bên trong bị chèn ép đến đau đớn, đặc biệt là bàng quang, tôi lúng túng phát hiện bị táo bón và xón tiểu, mẹ tôi không quan tâm mấy thứ này, ngày nào cũng bắt tôi đi bộ với cường độ cao, từ lúc bà xác định trong bụng tôi là 2 đứa bé gái, bà bắt đầu mắng nhức tôi như điên, đi bộ cũng bị ép tăng cường độ, vì sao? Vì chỉ có thân thể khỏe mạnh thì mới dễ sinh thường, mới có thể sớm chuẩn bị cho lần mang thai tiếp theo để sin
24:10Tình trạng sụp đổ phải nhắn tin kể lể với vợ, nhưng thứ nhận được lại là những lời lẽ còn cay độc hơn, tôi không còn ai để chút bầu tâm sự, chỉ có thể một mình gánh chịu mọi đau đớn thể xác và tra tấn tinh thần, trong khi đó, vợ tôi thì ung dung thảnh thời, cô ấy rất nhanh thích nghi với công việc của tôi, làm còn tốt hơn cả tôi nữa, cô ấy được thăng chức, tăng lương, giờ chẳng còn phải tăng ca, tôi càng lúc càng ghen bị, nhưng tôi cho rằng cô ấy là hưởng sái từ tôi, dùng thân xác tôi hơn 1 tháng đã thăng chức tăng lương, chắc chắn là thành quả do tôi thích lũy từ trước, chỉ có điều, 1 tháng cô ấy kiế
24:407 triệu tiền sinh hoạt, tôi chỉ muốn ăn 1 cái đùi gà nguyên vẹn, mang thai càng lúc càng trở thành cực hình, tôi mới hiểu ra mang bầu không phải việc nhẹ nhàng gì, thể xác lẫn tinh thần đều bị hành hạ, đặc biệt là giai đoạn giữa đến cuối thai kỳ, thân thể nặng nề, xón tiểu, táo bón, mất ngủ, ồ, còn sinh ra cảm giác trầm cảm nữa, tôi bắt đầu hối hận vì trước đây đã đối xử tệ với vợ, nói ra bao nhiêu lời lẽ ngu xuẩn, tôi đã nhắn tin xin lỗi vợ, nhưng cô ấy không bao giờ trả lời, tôi hiểu, chắc là cô ấy sợ tôi chụp lại tin nhắn,
25:10để trò chuyện chân thành lại với vợ, từng ngày tôi sống như ngồi đếm từng chiếc kim đồng hồ, chỉ mong tới ngày sinh, chân tôi sư phủ, không còn mang vừa giày cũ, bụng thì căng tròn, trên da bụng xuất hiện vô số vết dạn trong gớm ghiếc, 2 khối thịt phía trước cũng bắt đầu căng phòng, tất cả báo hiệu rằng tôi sắp sinh, và rồi, vào một buổi trưa bình thường mà đầy đau đớn, tôi bỗng cảm thấy bên dưới có gì đó không ổn, bụt ọc ọc, nước chàn ra nền nhà, tôi biết tôi vỡ ối rồi, nhưng dù như thế, mẹ tôi cũng không gọi xe cấp cứu, cũng không gọi
25:40càng đau đến mức không chịu nổi, may sao có một anh trai tốt bụng thấy cảnh đó không đành lòng, chờ cả 2 chúng tôi đến bệnh viện, tôi mới bớt được phần nào đau đớn, nhưng hạnh phúc chẳng kéo dài bao lâu, cơn đau chuyển dạ tới từng đợt, đâm thấu tim gan, khiến tôi nghiến răng nghiến lợi, gào khóc thảm thiết, à, đau quá, cả đời tôi chưa từng chịu đựng kiểu đau này, thì ra sinh con là thế này, khó hơn tôi tưởng rất nhiều, nhưng giờ y học tiến bộ rồi mà, gây tê là xong thôi, bác sĩ khám trong, đau đến mức tôi giật nảy người, nhưng rồi ông báo một tin mừng, mở 2
26:10Sắp được gây tê rồi, phải biết là sinh con cần mở đủ 10 phân, mới có 2 phân tôi đã chịu không nổi, mở đến 10 phân chắc tôi chết luôn tại chỗ, xin không đau đúng là ánh sáng y học, vị cứu tinh của mọi bà bầu, nhưng tôi không ngờ mẹ tôi không cho, không được, tiêm thuốc tê có hại lắm, lỡ ảnh hưởng đến việc sau này sinh cháu trai cho tôi thì sao, không được liều mạng, nhà họ vương tuyệt đối không thể tuyệt hậu, tôi sợ chết khiếp, vội vàng cầu xin, mẹ ơi, xin mẹ đấy cho con tiêm thuốc đi, không tiêm gây tê, con chịu không nổi nữa, mẹ tôi hừ lạnh 1 tiếng, chỉ
26:40có cần bao nhiêu chuyện như cô không, ai chẳng sinh con như vậy chứ, cắn răng mà chịu đi, tôi tuyệt vọng đến mức như cho tàn không gió, trong mắt mẹ tôi, rõ ràng tôi không quan trọng bằng 1 đứa cháu trai còn chưa biết có thật không, cơm co thất càng lúc càng dữ dội, tôi đau đến nỗi mặt mày vặn vẹo, ngũ quan như tụ hết về giữa mặt, tôi phải chịu đựng từng đợt co thất mỗi lúc một rồn dập, mồ hôi thấm đẫm sau lưng, toàn thân như bị rút cạn sức lực, nghĩ đến tương lai còn phải sinh thêm, còn phải chịu lại tất cả thế này chỉ để có con trai, tôi chỉ
27:10cứ đòi tiêm cái thứ vô dụng gọi là gây tê không đau, từ xưa đến nay, có người phụ nữ nào đẻ mà không đau, ai mà chẳng chịu được, chúng ta sinh được, nó thì không chắc ả, đúng là thứ chảnh trại, mẹ tôi vừa thấy vợ tôi là lập tức mách lẻo, từng lời như dao đâm vào tim tôi, so với nỗi đau đẻ, những lời nhục mạ ấy mới là điều khiến tôi tổn thương nhất, vợ tôi nhìn tôi từ trên xuống, còn tôi nằm trên giường bệnh, không còn chút tôn nghiêm, cuối cùng cô ấy lạnh nhạt mở miệng, cho cô ta tiêm gây tê đi, mẹ tôi cao mảnh, tiêm thuốc tê không tốt đâu, sau này
27:40Y học giờ tiến bộ rồi, thuốc tê không có tác dụng phụ, chỉ sự cô ta làm quá như thế này, không đẻ nổi, chết trên bàn sinh, thì mới thật sự không sinh được cháu trai đâu, mẹ tôi nghe thấy có lý, liền đồng ý, tôi như được đặc xá, toàn thân thả lòng, nhẹ nhõm hẳn, nhưng niềm vui đó chỉ kéo dài vài giây, đã mở 6 phân rồi, không tiêm được nữa, tôi tối sầm mặt mày ngất luôn tại chỗ, tôi tỉnh lại vì đau đớn, tay bấu chặt tấm ga giường, chân đạp loạn xạ, cảm giác như từng lỗ chân lông cũng đang bị cắt đau, như thế có ai đang dùng búa đập vào từng
28:10linh hồn, mồ hôi túa da như tắm, tôi không ngừng gào khóc, dên gì, mở 10 phân rồi, đừng gào nữa, giữ sức lại, điều chỉnh hô hấp, đừng giặn bừa, khi nào tôi bảo, cô mới giặn, giặn, a a a hát hát hát, giặn, a a a a, tôi đau đến muốn chết, nhưng vì sợ đau hơn, vì muốn con da nhanh hơn, vì muốn thoát khỏi cơn địa ngục này sớm 1 giây là bớt 1 giây, tôi chỉ có thể nghe lời y tá và bác sĩ, gom hết toàn bộ sức lực còn lại, ra sức giặn đẻ, có lẽ do suốt thai kỳ ngày nào cũng đi bộ, lại ăn uống thiếu thốn nên thai nh
28:40con gái, tôi nhìn 2 đứa con gái bé bỏng, cuối cùng cũng nở được nụ cười nhẹ nhóm, lần đầu tiên tôi thấy con gái lại đáng yêu đến vậy, đây là 2 sinh linh do chính tôi sinh ra, là bảo bối của tôi, tôi tưởng, sinh xong là hết khổ, nhưng tôi đã nghĩ quá đơn giản, vì sau đó còn có, khâu tầng sinh môn, nạo nhau thai bằng tay, bóp bụng tử cung, sản dịch, kích sữa, tất cả đang chờ tôi, và mỗi việc trong số đó, đều còn đau đớn hơn sinh con, khiến tôi sống không bằng chết, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, sinh con không phải chuyện đơn giản như đánh giắm, bụt 1 phát là xong,
29:10đừng trải, là một dạng tra tấn vượt ngoài tưởng tượng, và tệ hơn cả, không ai hiểu, không ai cảm thông, chẳng còn chút tôn nghiêm, vì sinh thường nên hồi phục khá nhanh, chỉ vài ngày sau tôi đã xuất viện, tôi lại bắt đầu vanh váo, nghĩ sinh con có vậy thôi tuy đau thật đấy, nhưng qua rồi là xong, tưởng từ đây sẽ được hưởng phúc, nhưng tôi lại nhầm, vì trăm con còn khổ hơn sinh con, kích sữa, uống canh hầm xương đến phát ngán, ăn đủ thứ bài thuốc dân gian đến phát ói, rồi hết lần này đến lần khác căng sữa, cho bú, du ngủ, bị đánh thức giữa đêm, lại phải du tiếp, muốn ngủ ng
29:40xón tiểu, rồi đến vô số tình huống xấu hổ, mẹ tôi thì châm chọc, miễn mai tôi sinh ra hai con vô dụng, mỗi việc đều khiến tôi muốn phát điên, hơn nữa, vì tôi không sinh con trai, mẹ tôi và vợ tôi đều không thèm chăm con, thậm chí để không làm phiền đến giấc ngủ của vợ tôi, mẹ tôi bắt tôi ôm đứa bé ngủ ngoài phòng khách, tất cả những mệt mỏi của việc nuôi con, tôi phải gánh một mình, cuối cùng, vào một đêm gần hết thắng ở cữ, vừa đặt lưng đã bị tiếng khóc của con đánh thức, tôi hoàn toàn sụp đổ, chịu hết nổi rồi, tôi muốn đổi lại hồn với vợ tôi, tôi hét
30:10vắng quay cuồng, một lần nữa mở mắt, tôi đã nằm lại trên giường lớn trong phòng bủ, tôi nhìn bàn tay mình, sờ mặt, sờ bụng bật khóc nước nở, đổi lại rồi, cuối cùng cũng đổi lại rồi, làm phụ nữ thật không dễ dàng, mang thai, sinh con, nuôi con còn mệt hơn đi làm gấp trăm lần, vài ngày sau, vợ tôi kết thúc thắng ở cữ, việc đầu tiên cô ấy làm sau khi ra tháng, là đòi ly hôn, trải nghiệm hoán đổi linh hồn thời gian qua khiến tôi thấu hiểu và hối lỗi, tôi hết lời xin lỗi, còn nguyện bồi thường mọi thiệt thòi, chỉ mong cô ấy tha thứ, ở lại bên tôi, nhưng cô ấy
30:40không cãi lại mẹ, không dám làm trái lời mẹ, và tôi vẫn cố chấp muốn có con trai, cô ấy nói đúng, tôi là một trai ngoan của mẹ, chỉ cần mẹ tôi còn là người quyết định trong nhà, chỉ cần tôi còn sống trong vòng tay của mẹ, thì bi kịch sẽ còn tiếp diễn, chính tôi cũng không thể chắc rằng, một ngày nào đó, tôi sẽ quên mất những nỗi đau từng trải, lại đứng đó mà nói mấy câu vô tâm như, sinh con thì có gì đâu, đừng làm quá lên, tôi cũng không dám cam đoan rằng, khi xảy ra mâu thuẫn mẹ chồng, nàng dâu, tôi sẽ không đứng nhìn, thậm chí hùa theo mẹ để mắng vợ, tôi không thể hứa cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc
31:10Cô ấy đang trong thời gian cho con bú, theo quy định pháp luật, hai đứa con gái đều do cô ấy nuôi, tôi đưa cho cô ấy toàn bộ số tiền tích lũy suốt bao năm, về phía mẹ tôi, tôi giả mạo một kết quả khám bệnh, nói bà mắc bệnh năn y không thể chữa, mẹ tôi tin và đồng ý cho chúng tôi ly hôn, sau này, vợ tôi ngày càng thành công trong sự nghiệp, gặp được tình yêu đích thực, một nhà bốn người hòa thuận, sống hạnh phúc viên mãn, còn tôi, sau vài lần bị công ty cắt giảm nhân sự, sự nghiệp tu sốc không phanh, rồi mẹ tôi ngã bệnh, tôi vét sạch tiền của, nhưng cuối cùng bà
31:40Cả là cái giá tôi phải trả, tôi đáng nhận kết cục này

Được khuyến cáo