Đi đến trình phátĐi đến nội dung chínhĐi đến chân trang
  • Hôm kia
Truyện Audio Hay || Giả Ngốc Không Dễ, Diễn Quá Hóa Thật || Thiên Thần Dắt Truyện

#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn

Danh mục

😹
Vui nhộn
Phụ đề
00:00Vị hôn phu của tôi sau vụ tai nạn xe tỉnh lại, lại nắm tay em họ tôi gọi là vợ.
00:04Bác sĩ nói có thể là chấn thương khiến anh ta bị dối loạn trí nhớ.
00:07Cậu mợ tôi thì khuyên nhủ tôi phải nhẫn nhịn, nói rằng chỉ cần đợi anh ta hồi phục thì mọi thứ sẽ ổn thôi.
00:12Còn em họ tôi rưng rưng nước mắt, da vẻ trung thành.
00:14Chị yên tâm, em nhất định sẽ thường xuyên nhắc nhớ anh rể, giúp anh nhanh chóng nhớ lại.
00:18Cho đến một ngày, tôi vô tình bắt gặp bốn người họ đang ăn uống vui vẻ với nhau.
00:22Vị hôn phu của tôi ôm lấy em họ, cười đầy đắc ý.
00:25Vẫn là chiêu giảm mất trí nhớ hiệu quả nhất, có thể danh chính ngôn thuận cắt đứt với con nhỏ đó.
00:29Khoảnh khắc đó, tôi như rơi xuống địa ngục băng giá.
00:32Hài nhã là kiểu đàn bà vô vị, cứng nhắc, chỉ biết công việc.
00:35Ngoài chuyện có tiền ra thì cô ta làm sao so được với Nguyệt Nguyệt dịu dàng chú đáo.
00:38Tôi để Nguyệt Nguyệt phải theo tôi không danh không phận đã là ốt ức lắm rồi.
00:42Đợi tôi môi được tiền xong, lập tức đá con đó, tổ chức cho Nguyệt Nguyệt một đám cưới long trọng.
00:46Đây là thứ hài nhã nợ chúng tôi.
00:48Lời của cố đình phi cứu văng vẳng bên tai, giọng điệu nói đến tôi đầy khinh ghét.
00:52Em họ tôi Trương Nguyệt thì ra vẻ rộng lượng.
00:54Nếu không sợ chị nhã đau lòng thì bọn em cũng không nghĩ ra cách này, chỉ là muốn chị ấy dần dần buông tay thôi.
00:59Nhưng em không trách chị, vì chị quá yêu anh ấy mà.
01:02Cậu mợ tôi gật đầu phụ họa, ra vẻ đạo đức.
01:04Con bé Nguyệt lúc nào cũng nghĩ cho người khác, tự nhận phần thiệt về mình.
01:07Hy vọng hài nhã sớm hiểu ra cái gì miễn cưỡng thì không bền, nếu không thì chẳng ai giúp được nó đâu.
01:12Nụ cười trên mặt họ thật chói mắt, khiến chân tay tôi như rụng rời, cả người lạnh bút.
01:16Tôi vịn vào lan can, gắng gượng mới không ngã.
01:19Cố đình phi nói trắng ra là tôi là kẻ cản đường anh ta đến với Trương Nguyệt.
01:22Nhưng người chủ động tiếp cận tôi, tỏ tình với tôi, thậm chí cầu hôn tôi đều là anh ta.
01:26Tôi cứ ngỡ mình gặp được định mệnh cuộc đời, ai ngờ lại rơi vào cái bẫy được anh ta và cả người nhà tôi dàn dựng từ đầu.
01:31Tôi đã làm gì sai?
01:33Từ nhỏ mục côi cha mẹ, tôi khắc khao tình thân nên xem gia đình cậu mợ là chỗ dựa cuối cùng.
01:37Tôi gửi công việc cho em họ, sắp xếp cho cậu mợ những vị trí nhẹ nhàng, đãi ngộ tốt.
01:41Tôi cho tiền, cho việc, chưa từng so đo hay đòi hỏi gì.
01:44Với cố đình phi, tôi cũng hết lòng hết dạ.
01:47Tôi đưa anh ta vào công ty, đích thân dìu dắt.
01:49Nghe tin anh ta bị tai nạn, tôi bỏ giờ tất cả dự án, ngày đêm túc trực bên giường bệnh, không dám chập mắt.
01:55Tôi nghĩ mình đã làm tốt nhất trong khả năng.
01:57Nhưng thứ tôi nhận lại chỉ là những lời dối trá, sự phản bội và thái độ coi tôi như kẻ thù.
02:01Một tấm chân tình, cuối cùng lại đem cho chó ăn.
02:04Bên trong bọn họ vẫn cười cười nói nói, thân thiết như một gia đình thực sự.
02:07Tôi hít sâu vài hơi, ép bản thân bình tĩnh lại, rồi âm thầm đưa ra quyết định.
02:11Những kẻ lừa tôi, tôi sẽ không tha cho một ai.
02:14Tôi bước thẳng vào nhà hàng, đi đến trước mặt họ.
02:16Cô Đình Phi lập tức thu lại vẻ đắc ý, nhớ mày, quá tôi đầy khó chịu.
02:20Tôi đã nói đừng làm phiền tôi nữa mà, cô còn đến đây làm gì?
02:23Cô toàn tâm cơ, dối trá, chỉ biết gây chia rẽ tôi với Nguyệt Nguyệt.
02:27Tôi nói cho cô biết, đừng hòng gài bẫy tôi thêm lần nào nữa.
02:30Chị nhã, anh Đình Phi dạo này tâm lý chưa ổn định, chị đừng kích thích ảnh nữa.
02:34Em đã hứa sẽ giúp chị, nhất định sẽ tìm cách để ảnh nhớ lại.
02:37Chị cứ ép ảnh mãi thế này, chỉ làm phản tác dụng thôi chứ Nguyệt đứng chắn trước mặt cô Đình Phi,
02:41bề ngoài thì ra vẻ khuyên nhủ, nhưng tôi lại nhìn thấy rõ ánh mắt đắc ý lé lên trong thoáng chốc.
02:45Đúng đấy nhã, nhiều người đang nhìn như thế, em thấy chị đừng làm loạn nữa.
02:49Cậu mợ tôi thì cao có nhìn tôi, giọng đầy trách móc, như thế vì tôi mà họ bị mọi người chú ý, không có chỗ chui xuống.
02:55Tôi nhìn từng gương mặt quen thuộc ấy, trong đồng hận ý cuồn cuộn.
02:58Còn đứng đấy làm gì? Nhìn thấy cô là tôi buồn nôn, cút.
03:01Cô Đình Phi nghiến răng gần từng chữ.
03:03Tôi bật cười lạnh hai tiếng, say người rời đi dưới ánh mắt căm ghét của bọn họ.
03:07Tôi không phải cố tình chịu nhục, mà là muốn khắc sâu cảm giác bị phản bội.
03:10Chỉ có như vậy, khi bắt đầu kế hoạch trả thù, tôi mới có thể rứt bỏ mọi sự mềm lòng.
03:14Tôi sẽ đòi lại tất cả những lợi ích mà bọn họ đã lấy từ tôi, bắt họ phải trả giá.
03:18Vừa về đến công ty, tôi lập tức yêu cầu bộ phận nhân sự gửi thông báo chấm dứt hợp đồng cho Cô Đình Phi.
03:23Anh ta vốn chỉ là một nhân viên kinh doanh nhỏ bé, nhờ tôi nâng đỡ mới từng bước leo lên trước tổng giám đốc.
03:28Giờ thì nên quay lại vị trí ban đầu rồi.
03:30Nghĩ mà thấy nực cười.
03:31Sau khi tỉnh lại từ vụ tai nạn, Cô Đình Phi nhớ rõ mọi chuyện trước đó, chỉ duy nhất nhầm lẫn tôi và Trương Nguyệt.
03:36Bác sĩ nói có thể là di chứng, tôi tin sái cổ, thậm chí còn thấy đau lòng thay anh ta.
03:40Giờ nghĩ lại, lý do đó thật quá vô lý, mà diễn xuất của bọn họ cũng quá vụng về.
03:45Tôi không phải đứa thiếu tỉnh táo, vậy mà lại để trái tim bị lợi dụng, để những người tôi xem là gia đình và người yêu thân thiết che mắt suốt ngần ấy thời gian.
03:51Làm sao tôi không hận cho được.
03:53Tôi biết mất đi công việc nhàn hạ và lương cao này, Cô Đình Phi chắc chắn sẽ có phản ứng.
03:57Quả nhiên, đến chiều tối, Trương Nguyệt tìm đến.
03:59Chị nhã, phòng nhân sự nói mai anh Đình Phi không cần đi làm nữa có chuyện gì vậy chị.
04:03Cô ta dè giật hỏi, trong giọng nói có chút căng thẳng mơ hồ.
04:07Tôi chẳng buồn ngẩn đầu lên, mãi một lúc sau mới thẳng nhiên đáp lại.
04:10Anh ta mới xuất viện, sức khỏe vẫn quan trọng hơn.
04:12Chuyện công việc cứ để sau, tôi không muốn mang tiếng đối xử tệ với nhân viên.
04:16Nhưng nhưng mà năng lực làm việc của anh Đình Phi vẫn rất tốt, em sợ anh ấy nghỉ đột ngột.
04:19Nhớ có gì chưa bàn giao kịp sẽ làm chậm tiến độ thì sao Trương Nguyệt mặt không đỏ.
04:23Tim không loạn mà nói dối, rõ ràng là vì lợi ích cá nhân, vậy mà lại cố làm ra vẻ đa nghĩ cho tôi.
04:28Tôi khẽ hử một tiếng, khóe môi vô thức nhét lên một nụ cười mỉa mai.
04:31Chuyện đó không cần em lo, tôi tự biết cách xử lý.
04:34Nghe ra tôi không vui, cô ta sợ lỡ miệng sẽ để lộ điều gì, đành cười gượng, miễn cưỡng rời đi.
04:39Đêm khuya, tôi nằm chằn chọc mãi không ngủ được.
04:41Cảnh tượng lúc của Đình Phi tỉnh lại cứ hiện lên từng khung hình trong đầu tôi.
04:44Tôi nhớ rõ lúc đó mình vui đến phát điên, lao đến ôm anh ta, nước mắt giàn rụ chưa kịp nói câu nào.
04:49Tôi hỏi anh có thấy chỗ nào khó chịu không?
04:52Anh ta lại rứt khoát rút tay khỏi tay tôi, ánh mắt xa lạ nhìn tôi chằm chằm, giọng nói lạnh lùng.
04:56Cô là ai?
04:57Tôi chết sững, chỉ biết đứng ngay người nhìn bác sĩ kiểm tra cho anh ta.
05:01Kết quả là hồi phục rất tốt, không phát hiện bất thường nào.
05:03Tôi không tin nổi, hỏi đi hỏi lại bác sĩ mấy lần, nhưng đều nhận được cùng một đáp án.
05:07Tôi hoảng loạn đến mức cứ tưởng đây là một giấc mơ.
05:10Cho đến khi Trương Nguyệt đến bệnh viện, cô Đình Phi vừa nhìn thấy cô ta liền sáng giựt mắt.
05:13Vợ ơi, cuối cùng em cũng đến rồi.
05:16Em không biết anh nhớ em thế nào đâu.
05:18Dưỡng sờ, nghi ngờ, bối rối.
05:20Mọi phản ứng của Trương Nguyệt đều hoàn hảo đến mức khiến tôi đang chỉnh trong đau lòng không kịp nhận ra nụ cười mờ mờ nơi khóe miệng cô ta.
05:25Anh không quen biết cô ta, vợ ơi, mau đuổi cô ta đi.
05:28Cô Đình Phi kích động, hét lớn, cứ liên tục gào lên đuổi tôi ra khỏi phòng bệnh.
05:32Trương Nguyệt bấy giờ mới làm bộ khó xử quay sang tôi.
05:35Chị nhã, hai chị về nghỉ ngơi trước đi.
05:37Lát nữa em sẽ nói rõ tình hình cho chị biết.
05:39Sau đó là màn cậu mỡ tôi ra sức khuyên bảo, bảo tôi đừng nóng vội, hãy cho cô Đình Phi thêm chút thời gian.
05:44Tâm trí tôi quay về thực tại, chỉ cảm thấy bản thân khi đó vừa ngu ngốc vừa thấp hèn.
05:48Ví dụ như việc cô Đình Phi hết lần này đến lần khác nổi nóng với tôi, quát bảo tôi cút đi,
05:52nhưng mấy món thực phẩm bổ dưỡng tôi mang đến thì lại không bỏ sót thứ nào.
05:55Lại ví dụ như tôi cách vài ngày là chuyển tiền cho Trương Nguyệt, dặn cô ta phải chăm sóc cô Đình Phi thật tốt,
06:00nhưng sau đó lại thấy trên người cô ta lần lượt xuất hiện những món đồ hiệu mới toanh.
06:03Giờ nghĩ lại, thật ra tất cả đều có dấu hiệu, chỉ là tôi quá tin tưởng họ nên chưa từng mẩy may nhờ.
06:08May mà tôi kịp nhìn rõ sự thật, bằng không chẳng những mất người còn mất cả tiền.
06:12Bởi vì đàn ông tôi thì có thể bỏ, nhưng công ty là do tôi một tay gây dựng.
06:15Bỏ và không biết bao nhiêu tâm huyết và sức lực, tôi không thể cho mắt nhìn nó bị người khác cướp mất mà không làm gì.
06:20Sáng sớm hôm sau, tôi đến bệnh viện Inza 2 bảng sao kê chi tiết toàn bộ chi phí trong thời gian cô Đình Phi nằm viện.
06:25Anh ta đã giả vờ không quen tôi thì tất nhiên phải trả lại hết số tiền tôi đã bỏ ra.
06:29Cậu mợ tôi thì niềm nở trao đón, còn cô Đình Phi thì lập tức xa sầm mặt, tức giận quát lên.
06:34Sao cô cứ ám lấy tôi mãi vậy?
06:35Tôi nói bao nhiêu lần rồi, tình cảm giữa tôi và vợ tôi rất tốt, không phải cô có thể xen vào.
06:40Nếu cô còn biết xấu hổ không biết xấu hổ là ai thì anh nên nhìn rõ rồi hãy nói.
06:44Tôi không nhịn nổi nữa, đập mạnh tập sao kê vào mặt anh ta, lạnh lùng cười khẩy.
06:48Đây là tất cả số tiền tôi đã chi cho anh.
06:50Mỗi khoản đều rõ ràng, chẳng lẽ anh định quỳ tà.
06:53Sắc mặt cô Đình Phi lúc trắng lúc xanh vì hành động của tôi, bàn tay buông thỏng bên người xếp chặt thành nắm đấm.
06:57Cậu mợ thấy thế, vội kéo tôi sang một bên, hạ giọng nói nhỏ.
07:01Tiểu nhã, con biết là Đình Phi không nhớ ra gì cả, con làm vậy chỉ khiến nó càng thêm ghét con thôi.
07:06Tôi đòi lại tiền mình là lẽ đương nhiên.
07:08Hơn nữa, nếu tôi cứ im lặng không làm gì, có khi anh ta sẽ nhanh chóng quên sạch tôi thật đấy.
07:12Thấy tôi nói chắc như Đình đóng cột, cậu mợ chỉ biết im lặng, lắc đầu quay người đi vào nhà.
07:17Tôi thì cố tình nhớn mày, cười mỉa, cố tình chọc tức cố Đình Phi.
07:20Miệng thì cứ bảo tôi cút, nhưng lúc xài tiền tôi thì chẳng khách sáo chút nào.
07:24Giờ còn bày ra cái mặt sẵn rỗi ớt ức là diễn cho ai xem thế.
07:27Không lẽ tiếc tiền không muốn trả.
07:28Chật chật, nếu sớm biết anh thiếu tiền vậy thì đừng bày ra cái vẻ đạo mạo làm gì.
07:33Đã thế thì theo tôi đi, sau này làm con rể nhà tôi luôn, khỏi lo cơm áo gạo tiền.
07:37Từng lời chế nhạo, cộng thêm giọng điệu khinh thường khiến cố Đình Phi tức đến mức run cả người, gương mặt đen kịch.
07:42Hồi lâu sau, anh ta mới dẫn dữ đến mức ném cho tôi một chiếc thẻ.
07:45Trong này có 10 vạn, đủ chưa?
07:47Cầm tiền rồi cút càng xa càng tốt.
07:49Biết điều đấy.
07:50Tôi nhặt tấm thẻ lên, cố tình làm ra vẻ thong thả cho vào túi ngay trước mặt anh ta.
07:54Thấy tôi nhận lấy, vẻ hối hận thoáng lứt qua khuôn mặt anh ta,
07:56nhưng đã chót nói ra rồi thì chẳng còn cách nào lấy lại,
07:59chỉ biết tức đến độ nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
08:02Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.
08:04Vài ngày sau, Trương Nguyệt lại đến công ty giò xét thái độ tôi.
08:07Chị nhã, dạo này chị không đến thăm anh Đình Phi, còn giận chuyện lần trước sau.
08:11Chị cũng biết là bây giờ anh ấy không nhận ra chị,
08:13có khi lại nghĩ chị là người có ý đồ xấu anh ấy không cố ý đâu,
08:16chị tha thứ cho anh ấy được không?
08:18Giọng điệu cô ta đầy ẩn ý giò xét, muốn làm ngơ cũng khó.
08:21Nhiều lúc tôi cũng thấy Trương Nguyệt đáng thương,
08:22bị cố đình phi lợi dụng mà không biết,
08:24còn mê ngốc tin tưởng anh ta hết lòng.
08:26Như người đáng thương tức có chỗ đáng hận.
08:28Cô ta đã chọn đứng đối lập với tôi,
08:29thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần trả giá cho lựa chọn đó.
08:32Trương Nguyệt lo lắng gọi tôi một tiếng,
08:33lúc đó tôi mới rời mắt khỏi tập tài liệu trong tay,
08:36lấy ra một chiếc túi hàng hiệu đặt trước mặt cô ta,
08:38rồi nhẹ nhàng giải thích.
08:39Gần đây công ty bận quá nên tôi không có thời gian ghé thăm anh ấy.
08:42Dù sao có mọi người chăm sóc, tôi cũng yên tâm.
08:45Nguyệt Nguyệt, dạo này em vất vả rồi,
08:47chiếc túi này coi như lời cảm ơn của tôi.
08:49Sau này có thể còn phải nhớ em thêm một thời gian nữa,
08:51em nhận lấy nhé, đừng khách xáo với chị.
08:53Tôi kiên trì đưa quà,
08:54giọng nói chân thành, tự nhiên đến mức không thể nghi ngờ.
08:57Trương Nguyệt từ chối một lúc,
08:58cuối cùng vẫn không nén được niềm vui trong lòng,
09:00ngựa ngùng nhận lấy, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề,
09:02nói với vẻ rụt rè.
09:03Chị nhá, em nghĩ rồi,
09:05tốt nhất vẫn là để anh đình phi gặp lại chị,
09:07như vậy khả năng anh ấy nhớ ra chị sẽ cao hơn nhiều.
09:10Mà nếu chị bận công ty,
09:11hay là để anh ấy quay lại giúp chị,
09:12vừa giúp anh ấy hồi phục trí nhớ,
09:14lại vừa đỡ gánh nặng cho chị,
09:15một công đôi việc, chị thấy sao?
09:17Tôi cục mắt, che đi ánh nhìn châm biếm,
09:19tay gõ nhẹ nhẹ lên mặt bàn,
09:20da vẻ đang suy nghĩ,
09:22nhưng trong lòng lại cười lạnh.
09:23Ý đồ của Trương Nguyệt, tôi rõ như lòng bàn tay.
09:25Cô ta chẳng qua vẫn chưa từ bỏ giã tâm với công ty tôi,
09:28muốn để cố đình phi quay lại,
09:29tiếp tục kế hoạch cũ, tiện bề hành động.
09:31May mà tôi đã chuẩn bị sẵn đối sách,
09:33lần này hắn có muốn ăn vũng cũng sẽ bị ngẹn chết.
09:35Tôi háng rọng, từ tố náp.
09:37Em nói cũng có lý,
09:38nhưng chị đã bổ nhiệm người khác làm gián đốc rồi.
09:40Để tránh nhân viên dị nghị,
09:41đình phi cứ bắt đầu lại từ vị trí nhân viên tạm thời đi.
09:44Biết đâu được,
09:45làm lại từ đầu cũng giúp ích cho việc khôi phục ký ức.
09:47Chị nhã đúng là nghĩ chú đáo thật.
09:49Dù trong lòng Trương Nguyệt cực kỳ không hài lòng với cách sắp xếp này,
09:51nhưng cô ta đủ thông minh để không phản bác trực tiếp.
09:54Chắc đang tính kế đi từng bước một,
09:55âm thầm xoay chuyển tình thế.
09:57Chỉ tiếc là,
09:58những toan tính đó đều sẽ thành công cốc.
10:00Bởi vì việc tôi để cố đình phi quay lại công ty
10:02là để hắn tự chui đầu vào cái bẫy tôi đã răng sẵn.
10:04Hôm đó, tôi vừa bước vào công ty thì đã thấy
10:06một đám người vây quanh xem nó nhiệt phía trước.
10:09Ở giữa đám đông là cố đình phi và một nhân viên khác tên Tiểu Vương.
10:12Cả hai trước đây có cùng vị trí và đáy ngộ,
10:14nên âm thầm cạnh tranh,
10:15và chạm là chuyện thường.
10:16Mày không phải bị tên hạn xe à?
10:18Không ở nhà dưỡng thương cho tử tế,
10:19chạy tới công ty làm gì?
10:21Muốn được Tổng Giám đốc hạ cho tạm huy chương tinh thần hạ?
10:23Đúng là cái loại giả tạo đến chết cũng không sửa được.
10:26Tiểu Vương lên tiếng trước,
10:27cố đình phi nghe vậy cũng không chịu thua.
10:29Tao ít ra còn biết nghĩ cho công ty,
10:31không như ai đó cả ngày chẳng làm được tích sự gì,
10:33ngoài việc mịn ngọt.
10:34Hai người không ngừng cãi vá,
10:35giọng mỗi lúc một to,
10:36ai cũng không chịu nhường ai.
10:38Tôi đứng từ xa quan sát,
10:39cảm thấy vô cùng thú vị.
10:41Để đảm bảo kế hoạch diễn ra xuân sẻ,
10:42tôi chưa từng đề cập đến việc cố đình phi
10:44bị mất trí nhớ với ai trong công ty.
10:46Họ chỉ biết anh ta bị tai nạn,
10:47hoàn toàn không hay biết chuyện anh ta đã quên cả tôi.
10:50Tôi chấp nhận để anh ta quay lại công ty,
10:52chính là để khiến anh ta mất mặt trước bàn dân thiên hạ,
10:54để anh ta từ vị trí cao ngất ngờ rơi thẳng xuống bùn đen.
10:57Cái cảm giác tột sốc đó sẽ khiến anh ta phát điên,
10:59mất kiểm soát, tự lộ sơ hở.
11:01Đồng thời, tôi cũng có thể chút được một phần cơn giận trong lòng.
11:04Tổng giám đốc hạ đến rồi.
11:05Không biết ai phát hiện ra tôi trước,
11:07liền la lên một tiếng.
11:08Cố đình phi lập tức hiện lên vẻ tự tin đầy kêu ngạo,
11:10như thế chắc chắn tôi sẽ đứng về phía anh.
11:12Không đi làm mà tụ tập ở đây làm gì vậy?
11:14Tôi quét mắt nhìn một vòng xung quanh,
11:16cố tình bỏ qua ánh mắt của cố đình phi.
11:18Anh ta rõ ràng khựng lại,
11:19định nói gì đó nhưng bị tiểu vương giành trước.
11:22Tổng giám đốc hạ, tôi nghe nói cố đình phi đã bị sa thải rồi,
11:24nên chỉ muốn hỏi thăm tình hình của anh ta một chút.
11:27Những người khác chưa biết chuyện,
11:28ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc không thể tin nổi.
11:30Dù trước đây tôi không công khai quan hệ giữa mình và cố đình phi,
11:33nhưng người lanh lợi trong công ty cũng đoán ra được đôi phần.
11:35Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều rồn về phía tôi,
11:38mong chờ tôi nói rõ sự thật.
11:40Đúng thế, nhưng anh ta nói mình đã nghỉ ngơi đủ,
11:42muốn quay lại làm việc.
11:43Mà để công bằng thì sẽ bắt đầu lại từ vị trí nhân viên tạm thời.
11:46Tinh thần cầu tiến và kiên trì như vậy,
11:48chúng ta nên học hỏi.
11:49Tôi vừa rứt lời,
11:50sắc mặt cố đình phi lập tức tôi sầm như đáy nổi,
11:52nhưng không thể phản bác.
11:54Bởi vì hiện tại anh ta vẫn đang đóng vai không nhớ ra tôi,
11:56theo lý thì chỉ nên giữ khoảng cách,
11:58không thể thân thiết như xưa.
11:59Chắc anh ta tưởng tôi vẫn như trước,
12:01một lòng muốn dâng tất cả những gì tốt đẹp cho anh ta,
12:03chờ đợi từng ánh mắt, từng lời nói từ anh ta.
12:05Nào ngờ tôi đã sớm nhìn thấu bộ mặt thật của anh ta,
12:08giờ chỉ còn lại sự căm ghét đến tận sương tủy.
12:10Thì ra là làm từ cơ bản à,
12:11đúng là hơi lãng phí tài năng đấy.
12:13Nhưng vàng ở đâu cũng sẽ phát sáng,
12:15tôi tin là tiểu cố chắc chắn sẽ sớm lấy lại được hào quang như xưa.
12:18Tiểu vương suýt nữa không nhịn được cười,
12:20ai cũng nghe ra giọng điệu mỉa mai trong lời nói của cậu ta.
12:22Gân tay trên mu bàn tay cố đình phi nổi hằn lên rõ rệt,
12:25hiển nhiên là đang cố nhịn cơn giận.
12:26Một lúc sau, anh ta cuối đầu,
12:28làm bộ như đang nhẫn nhịn chịu đựng lời đàm tiếu,
12:30mong tôi sẽ ra tay cứu giúp.
12:32Nhưng tôi chẳng thèm để tâm,
12:33ngược lại còn nâng cao rộng,
12:34nhìn sang tiểu vương nói.
12:36Dự án với tập đoàn Hồng Vũ sau này giao cho cậu phụ trách.
12:38Nếu làm tốt, tôi sẽ thưởng cho cả phòng luôn.
12:41Tổng giám đốc hạ cứ yên tâm,
12:42tôi nhất định sẽ không làm mọi người thất vọng.
12:44Tiếng gieo hò vui mừng vang lên khắp nơi,
12:46không còn ai để ý đến sắc mặt ưu ám
12:48như muốn ăn tươi nước sống của cố đình phi nữa.
12:50Dự án của Hồng Vũ vốn là của anh ta,
12:52dù phải dâng tận tay cho đối thủ,
12:53cảm giác ấy ra sao,
12:54chắc chỉ có anh ta mới hiểu rõ.
12:56Nhưng tôi chính là muốn đâm dao vào đúng tim anh ta.
12:59Tôi muốn anh ta hiểu rõ ràng rằng,
13:00rời khỏi tôi, anh ta chẳng là gì cả.
13:03Chiều tối, tôi về đến nhà thì điện thoại vang lên,
13:05là đoạn ghi âm tiếng cố đình phi gào lên điên cuồng.
13:07Con đàn bà tệ nhân hạ nhã dám làm tôi mất mặt trước mặt bao nhiêu người,
13:10còn đem dự án của tôi giao cho đối thủ không đội trời chung.
13:13Tôi nhất định sẽ không để yên cho cô ta.
13:15Nghe tiếng đồ vật bị đập vỡ không ngừng vang lên,
13:17anh ta rõ ràng đang phát tiết cơn giận.
13:19Đợi anh ta hét xong,
13:20giọng điệu rụt rè của chương nguyệt mới vang lên.
13:22Chị nhã có phải chị ấy phát hiện ra chuyện gì rồi không?
13:25Không thể nào, cô ta không thông minh đến thế.
13:28Cố đình phi phản bác theo bản năng,
13:29nhưng ngay sau đó giọng anh ta lại lộ ra vẻ do dự.
13:32Nhưng với tính cách không chấp nhận các trong mắt của cô ta,
13:34nếu biết sự thật thì sao có thể im lặng không vạch chân?
13:36Có phải là tôi diễn lố quá rồi không?
13:38Anh ta vừa đi qua đi lại,
13:39vừa bực bội lầm bầm,
13:40cuối cùng Nguyễn Giang nói
13:41Thật hay giả, thử là biết ngay.
13:44Nguyệt Nguyệt, lát nữa em gọi cho Hạ Nhã,
13:45nói với cô ta rằng chương nguyệt gật đầu đồng ý.
13:48Không bao lâu sau, điện thoại tôi gieo lên.
13:50Chị Nhã, em có chuyện này muốn nói với chị anh Bình Phi
13:52đòi kéo em đi thử váy cưới vào ngày mai,
13:54nói là muốn cầu hôn em.
13:56Chị có muốn đến xem không?
13:57Tôi im lặng nhét môi, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai không chút che giấu.
14:01Em biết hai người từng có rất nhiều kỷ niệm đẹp
14:02ở tiệm váy cưới nếu chị xuất hiện.
14:04Biết đâu sẽ kích thích anh ấy nhớ lại chương nguyệt nói xong,
14:06hơi thở cũng trở nên gấp gáp, hồi hộp chờ đợi phản ứng của tôi.
14:09Cô ta nói không sai.
14:11Sau khi cô Đình Phi cầu hôn tôi,
14:12chúng tôi đã đến đó chụp ảnh cưới.
14:14Anh ta từng thề sẽ đối xử tốt với tôi suốt đời.
14:17Khi đó tôi thực sự nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.
14:19Nhưng giờ nhìn lại,
14:20cái gọi là hạnh phúc chẳng qua chỉ là một ảo ảnh
14:22được che đậy bằng lời dối trá.
14:24Là viên thuốc độc được bọc đường,
14:25là cái bẫy được răng ra khắp nơi để che mắt tôi.
14:28May mà tôi đã kịp nhận ra,
14:29kịp đập tan, kịp thoát thân,
14:31nên mới không rơi vào cảnh không thể cứu vãn.
14:33Cô Đình Phi muốn thăm dò tôi,
14:34thì tôi cũng muốn khiến anh ta mất cảnh giác,
14:36thuận lợi hơn cho kế hoạch tiếp theo.
14:38Cơ hội giờ đang ở ngay trước mắt.
14:40Vì vậy, sau vài giây im lặng,
14:41tôi mỉnh cưới đồng ý.
14:42Được, em gửi thời gian cho chị,
14:44chị nhất định sẽ đến đúng giờ.
14:45Sáng hôm sau, khi bước vào tiệm váy cưới đó,
14:48ký ức lập tức ùa về trong đầu tôi.
14:49Tiểu nhã, em thật xinh đẹp.
14:51Được cưới em là phúc phận lớn nhất đời anh,
14:53anh nhất định sẽ trân trọng em cả đời.
14:55Cô Đình Phi từng quỳ xuống trước mặt tôi,
14:57hôn tay tôi, giọng nói thành khẩn đến lạ.
14:59Vậy mà giờ đây, cũng với gương mặt đó,
15:01anh ta lại đang lặp lại những lời y hệt với Trương Nguyệt,
15:03trong khi ánh mắt vẫn không ngừng liếc về phía tôi,
15:05do xếp phản ứng của tôi.
15:06Tôi bất chợt thấy buồn nôn đến mức sinh lý,
15:08cố gắng lắm mới kiểm chế để không nôn ra.
15:17Chẳng phải anh đã nói cả đời này chỉ yêu mình tôi thôi sao?
15:21Vậy còn bây giờ là gì?
15:22Anh còn nhớ lời hứa năm xưa không?
15:24Khuôn mặt anh ta lập tức biến sắc,
15:25lộ rõ vẻ thiếu kia nhẫn quen thuộc.
15:27Người anh yêu là Nguyệt Nguyệt,
15:29anh cầu hôn cô ấy thì có gì sai?
15:31Còn em, em có tư cách gì để xen vào quyết định của anh?
15:34Tuy em là cấp trên của anh,
15:35nhưng ngoài điều đó ra,
15:36giữa chúng ta không còn quan hệ gì cả.
15:38Tiền nợ em anh đã trả rồi,
15:40đừng hòng dùng mấy chiêu củ dích như thăng chức hay tăng lương
15:42để ép anh cuối đầu.
15:43Giọng điệu của anh ta cuối cùng cũng để lộ chút mong chờ mơ hồ.
15:46Tôi biết anh ta đang ám chỉ,
15:48muốn tôi mềm lòng,
15:49tiếp tục đầu tư cho anh ta.
15:50Dù sao,
15:51anh ta thừa hiểu không có tiền thì chẳng làm được gì.
15:53Đáng tiếc,
15:54tôi chẳng có ý định làm anh ta vừa lòng.
15:56Tôi giả vờ như không hiểu ngụ ý trong lời nói của anh ta,
15:58chỉ biết vừa khóc vừa làm ấm lên,
16:00không ngừng hỏi tại sao anh ta lại thay lòng.
16:02Cuối cùng anh ta mất kiên nhẫn thật sự,
16:04thô bạo gạt tôi sang một bên,
16:05kéo chương Nguyệt rời khỏi tiệm váy cưới.
16:07Không lâu sau,
16:08ta nghe chuyển đến tiếng rào dẫn dữ của cố đình phi.
16:10Con đàn bà ngu ngốc hạ nhã đúng là hết thuốc chữa,
16:13đúng vào lúc quan trọng lại dở chứng.
16:15Cô ta tưởng vài giọt nước mắt rẻ tiền là khiến tôi quay đầu sao.
16:17Nực cười.
16:18Tiếng đập phá loảng soảng vang lên không ngớt,
16:20cho thấy anh ta đang đập đồ vì tức giận.
16:22Đợi anh ta xả xong cơn điên,
16:24chương Nguyệt rụt rè lên tiếng.
16:25Chị nhã có khi nào chị ấy phát hiện ra chuyện gì không?
16:28Không thể nào.
16:29Cô ta đâu có thông minh đến vậy.
16:31Cô đình phi phản ứng theo bản năng,
16:32nhưng giọng điệu lại mang theo sự lưỡng lự.
16:34Nhưng với tính cách cố chấp của cô ta,
16:35nếu đã biết rồi thì sao có thể không vạch trần.
16:38Chẳng lẽ là do tôi diễn hơi quá?
16:39Anh ta bắt đầu lo lắng đi tới đi lui,
16:41cuối cùng Nguyễn Giang nói.
16:42Thật hay giả, thử là biết.
16:44Nguyệt Nguyệt,
16:45lát nữa em gọi cho Hạ Nhã,
16:46nói là chương Nguyệt lập tức gật đầu.
16:48Không bao lâu sau,
16:49điện thoại tôi vang lên.
16:50Chị Nhã,
16:51em có chuyện muốn nói với chị.
16:52Anh đình phi cứ nặng nạc đòi
16:53ngày mai dẫn em đi thử váy cưới,
16:55còn nói là muốn cầu hôn em.
16:57Chị có muốn đến xem không?
16:58Một tháng tiếp theo tưởng chừng yên bình,
17:00nhưng thực ra sóng ẩm cuộn trào.
17:01Trước tiên,
17:02tôi viện cớ dừng toàn bộ các dự án hợp tác
17:04thông qua tay chương Nguyệt.
17:05Tôi là khách hàng lớn duy nhất của công ty cô ta,
17:07hành động này đương nhiên gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến cô.
17:09Suốt ngày cô bị cấp trên thúc ép hỏi Han,
17:11tìm cách dò xem tôi đang nghĩ gì,
17:13nhưng tôi để thư ký đứng ra ứng phó hết,
17:14không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào.
17:16Nghĩ cũng buồn cười.
17:17Tất cả những người làm ăn với tôi
17:18đều xem tôi như thần tài,
17:20cung kính lễ phép.
17:21Chỉ có chương Nguyệt là coi
17:22việc tôi đưa hợp đồng cho cô ta là chuyện đương nhiên,
17:24cứ như tôi phải chủ động dâng tiền tận tay,
17:26để cô ta dễ dàng lĩnh lương cao.
17:27Thậm chí,
17:28cô ta còn tự cho là mình đã cúi mình
17:29khi chủ động tìm tôi,
17:31vậy mà khi tôi viện cớ bận không gặp,
17:32cô ta liền tức giận đi mách với cậu mợ.
17:34Không nằm ngoài dự đoán,
17:35cậu mợ gọi điện đến,
17:36bề ngoài thì mềm mỏng,
17:37nhưng giọng điệu lại đầy áp đặt.
17:39Tiểu nhã,
17:40ba mẹ con mất sớm,
17:41bọn cậu luôn xem con như con ruột,
17:42điều đó con cũng biết mà.
17:44Nhà cậu chỉ có mình con bé Nguyệt,
17:45coi như cậu mợ văn con,
17:47có gì cứ từ từ nói,
17:48đừng làm khó nó nữa được không.
17:49Nghe câu này,
17:50trước sau mâu thuẫn,
17:51tôi liền hiểu họ đang muốn dùng cái gọi là tình thân
17:53để trói bộ đạo đức tôi.
17:54Tôi cười lạnh trong lòng,
17:56rồi làm bộ khó xử,
17:56hãy thở dài một tiếng.
17:58Chuyện làm ăn giờ khó lắm,
17:59mỡ cũng biết mà.
18:00Với cùng điều kiện,
18:01tất nhiên bên nào lợi nhuận cao hơn
18:03thì công ty con sẽ chọn thôi,
18:04không thì làm sao duy trì được hoạt động.
18:06Thế này nhé,
18:07mỡ bảo Nguyệt Nguyệt thương lượng lại với cấp trên,
18:09nếu điều kiện hợp lý thì vẫn có thể hợp tác tiếp.
18:11Mỡ tôi bị tôi chặn họng,
18:12đành cúp máy.
18:13Nhưng khi Trương Nguyệt miễn cưỡng đi thương lượng lại,
18:15rồi cầm hợp đồng đến tìm tôi ký,
18:16tôi lại viện cớ dòng tiền chưa xoay được,
18:18từ chối lần nữa.
18:19Cô ta mấy năm nay được nuông chiều,
18:21tinh khí càng lúc càng khó chịu,
18:22cuối cùng không nhịn được mà cãi nhau to với cấp trên rồi nộp đơn nghỉ việc.
18:25Sau đó tỉnh ra thì đã muộn,
18:27vẫn không nỡ rời bỏ công việc nhẹ lương cao ấy,
18:29nhưng cơ hội quay lại thì không còn nữa.
18:31Cậu mỡ tôi thì thở dài than vãn liên tục,
18:33gọi cho tôi không biết bao nhiêu cuộc.
18:34Tôi đều ghi âm lại,
18:35gửi thẳng cho Trương Nguyệt nghe,
18:37kèm theo lời than thở bất lực.
18:38Lâu dần,
18:39cô ta với người nhà cũng mâu thuẫn triển miên,
18:41chẳng còn tâm trí đâu mà quấy dậy tôi nữa.
18:43Còn về phía cố đình phi,
18:44tôi cũng không để anh ta yên ổn được ngày nào.
18:46Dưới sự mặc nhiên đồng ý của tôi,
18:48tiểu vương càng lúc càng ngang ngược gây khó dễ cho anh ta
18:50không chỉ không cho tham gia dự án mà còn liên tục bắt lỗi,
18:52sai vặt đi làm việc vặt lạt vặt.
18:54Không được giao dự án tức là không có thưởng.
18:56Mà lương tạm thời thì thấp,
18:57tổng thu nhập còn chưa bằng một phần mười trước kia.
19:00Cố đình phi tức đến không chịu nổi,
19:01xông thẳng vào văn phòng tôi,
19:02chất vấn với giọng đầy hàn học.
19:04Hạ nhã,
19:05cô cố ý để tiểu vương gây khó dễ cho tôi đúng không?
19:07Trước đây chúng tôi ngang hàng,
19:08tại sao bây giờ hắn lại được quyền sai khiến tôi?
19:11Là lãnh đạo mà thiên vị thế này,
19:12đó là phong cách làm việc của cô sao?
19:14Giọng anh ta không nhỏ,
19:15rõ ràng muốn làm tôi mất mặt sữa trốn đông người.
19:18Tôi mỉnh cười,
19:18tiện tay nhắc ly nước trên bàn hát thẳng vào mặt anh ta.
19:21Bình tĩnh rồi hãng nói chuyện.
19:22Anh ta sững người,
19:23vô thức xích chặt nắm tay,
19:25nhưng tôi không để anh ta kịp mở miệng,
19:26lập tức phản pháo.
19:27Nói đến thiên vị vậy ai là người tôi thiên vị nhiều nhất?
19:30Nếu không có tôi nâng đỡ,
19:31với cái năng lực làm việc ấy của anh,
19:33anh nghĩ mình đủ tư cách ngồi vào ghế tổng giám đốc à?
19:35Anh xứng sao?
19:36Còn nữa,
19:37với tư cách là cấp dưới,
19:38nếu anh không thể vô điều kiện phục tùng sự sắp xếp của cấp trên,
19:41thì tôi nghĩ anh cũng không còn phù hợp để ở lại đây nữa.
19:43Dù sao ngôi đền nhỏ này của tôi không chứa nổi vị Phật lớn như anh,
19:46vậy thì cũng chẳng cần giữ anh lại làm gì.
19:48Thử việc còn chưa qua,
19:50hợp đồng chưa ký,
19:50muốn đi lúc nào cũng được.
19:52Cửa ở đằng kia,
19:53không tiễn.
19:54Tôi thông thả nói xong,
19:55chỉ thấy cô Đình Phi bỗng nín thở,
19:56vừa sốc vừa lộ rõ vẻ hoàng hốt.
19:58Cô định đuổi tôi à?
19:59Cô quên giữa chúng ta từng anh ta bật ra câu đó,
20:01nhưng chạm phải ánh mắt tôi thì lập tức nuốt lại lời,
20:03chỉ còn biết chừng mắt nhìn tôi đầy hàn học.
20:05Tiểu vương đứng ngoài nghe thấy có chuyện liền chạy vào,
20:08ra vẻ hòa giải.
20:09Tiểu cố,
20:09ai cũng là đồng nghiệp,
20:10có chuyện thì nói cho rõ ràng,
20:12sao phải làm căng vậy.
20:13Hồ Chi trước kia anh cũng từng đối xử với thực tập sinh y như thế.
20:16Giờ đến lượt mình thì chịu không nổi sao,
20:18khả năng chịu áp lực thế thì hơi yếu đấy.
20:20Lời của Tiểu vương như chân dầu và lửa,
20:22khiến cô Đình Phi mất sạch lý trí,
20:23lao tới vùng nắm đấm.
20:25Đồ nịnh bỡ su nịnh,
20:26im cái miệng chó của mày lại cho tao.
20:28Hai người lập tức lao vào ẩu đà.
20:29Nhưng cô Đình Phi vừa mới xuất viện,
20:31sức khỏe chưa hồi phục,
20:32làm sao địch lại Tiểu vương người tập gym lâu năm.
20:34Cuối cùng,
20:35vì anh ta là người ra tay trước,
20:36lại có đầy đủ bằng chứng,
20:38không những bị đánh cho một trận mà còn phải bồi thường thiệt hại.
20:40Bất ức đến mức anh ta chỉ còn cách gọi điện vay tiền Trương Nguyệt.
20:43Ngay hôm đó,
20:44anh ta dọn sạch đồ đặc ở bàn làm việc,
20:46trước khi đi còn trừng mắt nhìn tôi,
20:47nói như nguyện rùa.
20:48Đừng có mà hối hận,
20:49tôi chỉ đảo mắt khinh bỉ,
20:51chẳng buồn đáp lại câu điên rồ của anh ta.
20:53Sau đó tôi bận rộn với công việc,
20:55thư ký báo rằng Trương Nguyệt đã tới mấy lần
20:56nhưng đều bị chặn lại từ ngoài cổng.
20:58Thiết bị nghe lén vốn im ắng bấy lâu nay,
21:00ngoài vài câu chửi rùa tôi,
21:01cuối cùng cũng bắt được thông tin mới.
21:03Giờ ngay cả mặt hạ nhã chúng ta cũng không gặp được,
21:05việc thì mất,
21:06đành phải tiêu tiền bố mẹ em.
21:07Thời gian dài quá,
21:08họ bắt đầu có ý kiến rồi,
21:09giờ biết làm sao đây.
21:11Trương Nguyệt thở dài thường thượt,
21:12giọng nói đầy mệt mỏi không giấu được,
21:14tôi biết đâu được.
21:15Con đàn bà hạ nhã đó như bị quỷ ám,
21:17tôi chẳng đoán nổi cô ta đang nghĩ gì nữa.
21:19Cứ thế này mãi không ổn,
21:20cùng lắm thì dùng chiêu cuối.
21:22Cô Đình Phi gầm gừ,
21:23dường như đã đến bước đường cùng,
21:24đành phải lôi ra con bài tẩy.
21:26Ý anh là đã đến lúc anh phải lấy lại ký ức rồi.
21:29Nhưng nếu tự dưng nhớ lại thì quá gượng gạo,
21:31chi bằng giàn dựng một vụ tai nạn.
21:32Anh giả vờ vì cứu hạ nhã mà bị va đầu,
21:34thế là cô ta sẽ cảm động mà biết ơn,
21:36còn anh thì có cớ để phục hồi chi nhớ.
21:38Hai bên đều có lợi.
21:39Trời ơi, anh đúng là cao tay quá.
21:42Trương Nguyệt mừng rỡ,
21:43cả hai bắt đầu bàn bạc kỹ càng từng chi tiết.
21:45Tôi nghe mà không khỏi bật cười lạnh,
21:46trong lòng đã lên sẵn kế hoạch
21:47cho một màn kịch thật ngoạn mục.
21:49Chỉ vài ngày sau,
21:50Trương Nguyệt gọi điện rủ tôi đi ăn,
21:51nói có chuyện muốn gặp mặt trực tiếp để nói.
21:54Tôi chuẩn bị kỹ càng mọi thứ,
21:55rồi đến đúng chỗ cô ta hẹn.
21:57Đó là một con đường vắng vẻ,
21:58ít người qua lại,
21:59trời lại đã tối,
22:00ngay cả xe cổ cũng rất hiếm.
22:01Trương Nguyệt tỏ ra có chút căng thẳng,
22:03cố gắng gợi chuyện để thu hút sự chú ý của tôi.
22:05Tôi vừa đáp lại vừa lặng lẽ quan sát tình hình xung quanh.
22:08Cuối cùng,
22:09cô Đình Phi cùng một chiếc mô tô xuất hiện từ hai hướng,
22:11rõ ràng là nhắm vào tôi.
22:12Chiếc xe lao tới với tốc độ cực nhanh,
22:14chỉ còn cách tôi một bước chân,
22:15tiếng cẩn thận.
22:16Cuộc cô Đình Phi cũng vang lên đúng lúc.
22:18Tôi chẳng hề hoảng loạn,
22:19cố ý đổi hướng bước chân,
22:20nhảy sang một bên,
22:21lùi vào đám cỏ vai đường.
22:23Cô Đình Phi rõ ràng không ngờ tôi phản ứng nhanh như vậy,
22:25thân hình đã lao ra thì không kịp thu lại,
22:27tránh không kịp nên bị xe mô tô tông trúng,
22:29bay ra xa rồi bất tỉnh ngay tại chỗ.
22:31Trương Nguyệt hét lên một tiếng,
22:32vội vàng rút điện thoại gọi cấp cứu.
22:34Còn tôi thì bình thản rút điện thoại,
22:35hướng về phía trước mô tô đang bỏ trốn,
22:37chụp lại biển số và giáng người của kẻ gây tai nạn.
22:40Xe cấp cứu đến rất nhanh,
22:41tôi giữ thái độ xem kịch mà đi theo tới bệnh viện.
22:43Vừa đến nơi,
22:44câu đầu tiên của bác sĩ lại yêu cầu đi đóng tiền.
22:46Trương Nguyệt lập tức nhìn sang tôi,
22:48ánh mắt chẳng khác gì ra lệnh,
22:49giọng cũng đầy lì lẽ.
22:50Chị nhã,
22:51anh Đình Phi vì cứu chị mà bị tai nạn,
22:53chị không định thể hiện chút gì sao.
22:54Tôi chẳng buồn khách sáo,
22:56đáp trả ngay.
22:56Cứu tôi á.
22:57Đừng đùa,
22:58vừa rồi chị chẳng thấy rõ sao.
23:00Tôi rõ ràng có thể tự tránh được,
23:01là anh ta cố tình lao ra,
23:03việc gì tôi phải chịu trách nhiệm.
23:04Không có năng lực thì đừng chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân.
23:07Nực cười.
23:08Nhưng dù sao anh ấy cũng là vị hôn phu của chị,
23:10chẳng lẽ chị thực sự có thể trơ mắt nhìn anh ấy chết.
23:13Trương Nguyệt không chịu buông tha,
23:14còn cố gắng uy hiếp ngầm tôi.
23:16Tôi liền rút điện thoại,
23:17cười nhạt,
23:17đưa màn hình ảnh chụp cho cô ta xem.
23:19Người nên chịu trách nhiệm là tên lái mô tô kia.
23:28Trương Nguyệt hoàn toàn hoảng loạn,
23:29cuốn cuồng nắm lấy tay tôi không buông.
23:31Tôi tất nhiên hiểu cô ta đang sợ gì.
23:33Vì người gây thay nạn là do họ thuê đến,
23:35kế hoạch cũng do họ bày ra.
23:36Một khi báo cảnh sát,
23:37mọi thứ bại lộ,
23:38người thiệt sẽ là họ,
23:39chẳng liên quan gì đến tôi cả.
23:41Đến khi y tá lại rục đóng viện phí,
23:42Trương Nguyệt mới như bừng tỉnh,
23:44chừng mắt nhìn tôi đầy căm giận rồi cắn răng gọi điện về nhà vai tiền.
23:47Ca phẫu thuật diễn ra thành công.
23:48Tôi hơi tiếc một chút,
23:49nhưng cũng nhận ra,
23:58cần giả vờ khôi phục trí nhớ,
23:59tôi sẽ vội vàng chạy đến như xưa.
24:01Không chết cũng tốt,
24:02ít nhất tôi có thể để anh ta tự mình nến chảy cảm giác vỡ mộng.
24:05Tuy giữ được mạng,
24:06nhưng hai chân của cố đình phi không cứu nổi,
24:08buộc phải cắt bỏ.
24:09Trong tay nghe lại vang lên tiếng gào thét giận dữ
24:11và những lời lầm bầm không thể tin nổi.
24:13Tôi rõ ràng đã tính hết mọi thứ tại sao?
24:15Tại sao lại thành ra như thế này?
24:17Thấy anh ta sắp sụp đổ,
24:18Trương Nguyệt vội vàng chuyển hướng câu chuyện sang tôi.
24:20Anh đình phi,
24:28Đúng, đây mới là chuyện chính.
24:30Tôi vì hạ nhã mà mất đi hai chân,
24:31cô ta nhất định phải bồi thường cho tôi.
24:33Cố đình phi nến giận,
24:34kích động nói vào điện thoại.
24:36Tiểu nhã, anh nhớ ra hết rồi.
24:38Là anh sai,
24:38anh không nên quên em thấy tôi im lặng không đáp.
24:40Một lúc sau anh ta rè rặt hỏi thêm.
24:42Anh rất nhớ em em có thể đến thăm anh không?
24:45Đợi đi.
24:45Tôi lười biếng đáp lại một câu.
24:47Anh ta vui mừng ra mặt,
24:48còn không quên dặn dò tôi đi đường cẩn thận,
24:50dự dàng chú đáo hệt như trước kia.
24:52Tôi cố tình ăn mặc thật chỉnh chu,
24:53trang điểm kỹ càng,
24:54đảm bảo khí thế ngút trời,
24:55rồi thong thả xuất hiện tại bệnh viện.
24:57Tiểu nhã,
24:58em đến rồi.
24:59Anh anh ta mắt đỏ hoe,
25:00giả bộ xúc động như gặp lại người yêu sau bao năm,
25:02đưa tay run dẩy về phía tôi.
25:04Tôi làm như không thấy,
25:05ánh mắt quét qua phần thân dưới trống trơn của anh ta,
25:07vẻ mặt lộ rõ sự ghê tởm.
25:09Nghe nói chân anh phế rồi.
25:10Cố đình phi sắc mặt tái nhợt,
25:11hơi thở trở nên gấp gáp,
25:12lửa giận bùng lên
25:13nhưng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười thê lương.
25:16Vì cứu em nên anh không hối hận như tiểu nhã,
25:18anh hiểu con người em,
25:19em sẽ không ghét bỏ anh đúng không?
25:20Dù chân anh không còn,
25:22nhưng tay vẫn còn dùng được,
25:23anh sẽ cố gắng tự lập,
25:24sẽ không để em bị người ta cười chê
25:25khi ở bên anh ai nói tôi sẽ kết hôn với anh.
25:28Anh có nhìn lại mình hiện tại không?
25:29Tôi lệnh lùng ngắt lời,
25:30giọng sắc như dao,
25:31cố tình rội muối vào vết thương anh ta.
25:33Tôi không gánh nổi cái ơn lớn lao được cứu này đâu.
25:36Huống hồ,
25:36chính anh không nhìn đường mà lao vào,
25:38đừng đổ lỗi lên đầu tôi.
25:40Có hay không có anh,
25:41tôi cũng chẳng bị sao cả.
25:42Tôi đã nói rõ điều đó với Trương Nguyệt rồi,
25:44nếu các người còn cố tình bám víu,
25:46tôi không ngại nộp bằng chứng cho công an,
25:47để pháp luật phán xử rõ ràng.
25:49Chị nhã,
25:49giờ đang là lúc dối ghen,
25:51mà tên gây thần hạn cũng chạy rồi,
25:52mình tạm gác lại chuyện đó đi.
25:54Chẳng phải chị muốn níu giữ tình cảm với anh Đình Phi sao?
25:56Bây giờ anh ấy nhớ ra hết rồi,
25:58sao nghe chị nói cứ như muốn chia tay vậy?
26:00Trương Nguyệt xuất sáng đánh chống lảng,
26:02vượng gạo nhắc tới chuyện tình cảm,
26:03tôi nghe là biết cô ta đang lo lắng cực độ.
26:05Cô Đình Phi giờ là người tàn phế,
26:07ăn mặc ở đi đều cần người chăm sóc,
26:08cô ta tất nhiên muốn đá quả bom này về phía tôi để rút lui an toàn.
26:12Nhưng trên đời làm gì có chuyện vừa được lợi lại vừa muốn phủi tay.
26:15Tôi lắc đầu,
26:15nhìn cô ta cứng người lại,
26:17từng chữ giận rõ ràng.
26:18Những tổn thương anh ta gây ra cho tôi không gì bù đắp nổi.
26:21Tôi không rộng lượng đến mức quên hết.
26:22Hôm nay tôi đến,
26:23chính là để chia tay.
26:25Hai người đã sớm thân mật,
26:26em cũng không bài xích gì anh ta,
26:27thì để lại cho em đó.
26:28Hai người coi như được tọa nguyện.
26:30Không chị nhã,
26:31sao em có thể dành bạn trai của chị Trương Nguyệt sợ đến tái mặt,
26:34liên tục xua tay lùi lại.
26:35Cô Đình Phi cũng vội vã ngăn tôi,
26:37hoảng hốt nói.
26:38Tiểu nhã,
26:39anh thật sự biết lỗi rồi.
26:40Đừng bỏ anh mà,
26:41anh xin em.
26:42Anh ta định nhào tới giữ tôi lại,
26:43nhưng quên mất mình chẳng còn chân,
26:45ngã lăn từ giường xuống,
26:46hét lên đau đớn.
26:47Tôi chẳng thèm quay đầu,
26:48lạnh lùng xoay người bỏ đi.
26:50Sau đó,
26:50đúng như tôi đoán,
26:51cậu mợ tỏ ra bất lực,
26:52gật đầu than thở.
26:54Cũng đúng thôi cố Đình Phi giờ đã là một phế nhân,
26:56bất ngờ trở nên khôn ngoan,
26:57bám giết lấy gia đình Trương Nguyệt,
26:58còn dùng việc họ thuê người gây tai nạn để uy hiếp,
27:01bắt họ lo toàn bộ viện phí cho mình.
27:02Cậu mợ bị anh ta hành hạ đến giã rời,
27:04công việc cũng bị tôi âm thầm phá hỏng,
27:06giờ chỉ còn sống le lắt nhờ nhặt ve chai.
27:08Nghe nói sống rất thảm hại.
27:09Mỗi lần nghe tin như vậy,
27:11tôi lại thấy lòng nhẹ nhõm lạ thường.
27:12Hai năm sau,
27:13tôi gặp được người thật lòng yêu thương mình.
27:15Chúng tôi nhanh chóng đi đến hôn nhân.
27:17Ngày cưới,
27:17tôi bất ngờ trông thấy một gương mặt quen thuộc của Đình Phi,
27:20ngồi xe lăn ở xa.
27:21Anh ta chẳng còn vẻ oai phong năm nào,
27:23ăn mặc sách dưới,
27:24gầy gò,
27:24tiểu tụy hơn cả ăn mày,
27:25nhỏ giọng cầu xin tôi.
27:26Anh hối hận rồi anh biết mình sai rồi
27:28chúng ta có thể quay lại như xưa không?
27:30Ánh mắt anh ta còn xót lại một tia hy vọng cuối cùng.
27:33Tôi bật cười khinh bỉ,
27:34buông lời cay nghiệt.
27:35Với bộ dạng như anh bây giờ,
27:36đến sách giày cho tôi còn không xứng.
27:38Thực ra tôi đã biết từ lâu anh giả mất trí.
27:41Anh thành ra thế này,
27:42là kết quả do chính tôi sắp đặt.
27:44Đây là cái giá anh phải trả,
27:45anh đáng bị như vậy.
27:46Nói xong,
27:47tôi bước lên lễ đài,
27:48đeo vào tay chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
27:50Không lâu sau đám cưới,
27:51tôi tình cờ nghe tin có người phát hiện thi thể một người khuyết tật dưới sông.
27:54Nhưng chuyện đó liên quan gì đến tôi?
27:56Cuộc đời mới của tôi,
27:57lúc này mới thực sự bắt đầu.
27:58Hãy subscribe cho kênh La La School Để không bỏ lỡ những video hấp dẫn

Được khuyến cáo