Đi đến trình phátĐi đến nội dung chính
Truyện Audio Hay || Trong Mắt Mẹ, Tôi Thua Em Gái || Thiên Thần Dắt Truyện
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn

Danh mục

😹
Vui nhộn
Phụ đề
00:00Trong ngày cưới của tôi, mẹ bỗng nhiên lớn tiếng nói trước mặt bao người
00:03Em gái con từ nhỏ đã xinh đẹp hơn con, hôm nay cũng không ngoại lệ
00:06Trước đám đông, tôi chỉ có thể gượng gạo cười, nụ cười cứng ắc và khó xử
00:09Đến phần phát biểu của hai bên cha mẹ, mẹ lại giành lấy micro
00:12Không mừng lặp lại trước mặt khách hứa rằng con gái út của bà tài giỏi, xuất sắc đến nhiều nào
00:16Mã cho đến khi MC phải nhắc khéo, hôm nay tôi mới là nhân vật chính
00:20Mẹ mới chịu, với vẻ không cam lòng, đổi sang chủ đề khác
00:23Còn nó ấy à, từ nhỏ đã nhạt nhẽo, tính tình thì khép kín
00:26Nếu không phải nhờ thi đỗ được một trường đại học danh tiếng, thì ai mà để mắt tới nó chứ
00:30Cả khán phòng bỗng rơi vào im lặng, chỉ còn lại tiếng biểu môi tự đắc của mẹ tôi
00:34Bộ váy này xấu quá, đứng trước gương toàn thân, mẹ lại lùng quét mắt từ đầu đến chân, buông lời chê bài
00:39Người thợ trang điểm đang giúp tôi chỉnh lại váy cưới, thấy không khí gượng gạo thì vội vàng lên tiếng
00:43Có lẽ là do lớp trang điểm sáng nay hợp với bộ hỷ phục hơn, lát nữa tôi chỉnh lại cho hợp với váy cưới, chắc chắn sẽ rất đẹp
00:49Không phải, mẹ nghiêm túc lắc đầu, giọng chắc nhịp
00:51Ý của tôi là con bé mặc bộ này trông không đẹp
00:53Bà còn đi vòng quanh tôi vài vòng, tay không ngừng so đo, rồi buông thêm một câu
00:57Con bé cao, mặc dáng ca đuối trông chẳng hợp chút nào
01:00Không giống như lạc lạc, dáng chuẩn, mặc kiểu này mới đẹp
01:03Thợ trang điểm không biết lạc lạc là ai, chỉ ngần người nhìn tôi, rõ ràng không hiểu tại sao mẹ tôi lại thẳng thừng dìm con gái mình trong ngày trọng đại thế này
01:09Tôi xiết chặt tay vào vạt váy
01:11Không chỉ cô ấy thấy khó hiểu, ngay cả tôi cũng không sao lý giải nổi
01:14Tại sao, ngay trong ngày quan trọng nhất đời tôi, mẹ vẫn phải dùng cách hạ thấp tôi để tôn vinh em gái
01:18Tôi muốn mở miệng ngăn mẹ lại, nhưng vừa nghĩ đến ngoài kia toàn là khách hứa, mà tính mẹ thì chạm một chút là bùng nổ
01:24Cuối cùng, tôi vẫn nhẫn nhịn
01:25Ngày vui như thế này, tôi không muốn để gia đình chồng và bạn bè từ phương xa tới phải chứng kiến cảnh tôi và mẹ cãi vã
01:30May mắn là mẹ cũng chỉ nán lại phòng hóa trang vài phút rồi chán trường bỏ đi
01:34Tôi thở phào, ngay cả thợ trang điểm cũng khẽ thở ra nhẹ nhóm
01:37Cô An, thật sự cô mặc dáng cá đuối rất đẹp
01:39Lúc nãy nhấp ảnh ra còn khen tôi đấy, nói chỉ cần bấm máy, cô đã lên hình đẹp tự nhiên, chẳng cần tạo dáng cầu kỳ gì cả
01:45Cảm ơn cô
01:46Tôi mỉm cười, biết cô ấy đang cố gắng An ủi tôi
01:48Sự cố nhỏ qua đi, rất nhanh cũng đến khoảnh khắc thiêng liêng nhất của buổi lễ
01:51Trên sân khấu, tôi và Tần Viễn đứng đối diện, chậm dãi trao nhau nhẫn cưới
01:55Trong tiếng gieo hò chúc phúc, chiếc nhẫn trượt qua ngón áp út, hạnh phúc được khắc ghi vĩnh viễn nơi ấy
01:59Đúng lúc ấy, mẹ bỗng chen lên phía trước, cố tình nâng cao giọng
02:02Con khóc trông xấu lắm, không giống như em con, từ nhỏ đã đẹp hơn con
02:06Hôm nay cũng vậy, nước mắt lan dài nơi khóe mắt
02:08Tôi sững sờ, bất động, chỉ biết nhìn mẹ bằng ánh mắt không thể tin nổi
02:11Tần Viễn cũng thoáng gần người, nhưng phản ứng rất nhanh
02:14Anh xiết chặt tay tôi, rõ rạc gọi lớn
02:16Vợ ơi, anh yêu em
02:17Giai điệu love story vang lên tức khắc, cả khán phòng ngột tràn trong không khí lãng mạn ngọt ngào
02:22Khóe mắt tôi vẫn kịp bắt gặp ánh nhìn sắc bén của mẹ
02:24Bà thậm chí còn tinh nghịch lè lưỡi một cái, như thế tất cả những gì bà làm chỉ là trò đùa
02:28Tôi hít sâu một hơi, ép bản thân gạt bỏ những cảm xúc tồi tệ
02:31Cô kéo lên một nụ cười thật tươi
02:33Hôm nay là ngày cưới của tôi, tuyệt đối không thể để xảy ra sơ xuất
02:36Tôi liên tục nhủ thầm trong lòng
02:38Mọi chuyện, chờ sau hôm lễ rồi hãy tính
02:40Nhưng tôi không ngờ, mẹ vốn chẳng định để tôi có một lễ cưới trọn vẹn
02:43Đến lượt hai bên cha mẹ phát biểu, bên nhà chồng nói rất chân thành
02:46Cả hội trường vỗ tay vang rội
02:48Khi đến lượt ba tôi, ông chỉ mới mở lời đôi câu
02:50Mẹ đã giật lấy micro
02:51Bà nhỏnh cười nhìn khán giả
02:53Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến dự đám cưới của con gái tôi
02:56Thấy mẹ vẫn còn giữ được vẻ chỉn chu, tôi thầm thở vào
02:58Nhưng rồi, sau vài câu trào hỏi
03:00Mẹ bất ngờ đổi hướng câu chuyện
03:02Lôi em gái tôi vào trung tâm của buổi lễ
03:03An Lạc là con gái út của tôi, cũng chính là em gái của An Ý
03:06Ngực ưỡn thẳng, mặt tràn đầy kêu hãnh
03:08Mẹ tiếp tục
03:09Nó mới mở một phòng tranh ngay gần khách sạn này
03:11Tranh nhiều phong cách, vô cùng đặc sắc
03:13Mọi người có thể ghé thăm bất cứ lúc nào
03:15Tôi và Tân Viễn liếc nhau
03:16Trong ánh mắt cả hai đều lộ rõ sự căng thẳng
03:18Tôi vội vàng bước lên, định giành lại micro từ tay mẹ
03:21Không ngờ mẹ lại bất ngờ vung tay, đẩy tôi một cái thật mạnh
03:24Tôi loạn trọng suýt ngã
03:25Con làm gì mà giật micro, còn lễ phép gì nữa không
03:28Mẹ vẫn chưa nói xong đâu
03:29Bà tôi khẽ xua tay ra hiệu bảo tôi tạm nhường mẹ
03:31Trong khi đó, sắc mặt bên nhà chồng đã bắt đầu khó coi
03:34Để giữ gìn trật tự và không khí của hôn lễ
03:36Tôi chỉ còn cách cắn răng ngồi yên nghe mẹ tiếp tục
03:38An lạc từ nhỏ đã lanh lợi, biết nghĩ cho cha mẹ
03:41Nó mở phòng tranh gần nhà cũng là để tiện chăm sóc ba mẹ
03:43Đúng là đứa con trí hiếu hiếm có
03:45Mẹ thao thao bất tuyệt kể lể vô số chuyện thú vị thời bé của em gái
03:48Dù dưới khán đài không ai hưởng ứng
03:50Bà vẫn vừa che miệng cười vừa xe xưa độc diễn
03:52Mãi đến khi MC Cao Mày bước lên sân khấu
03:54Khẽ nhắc nhở
03:54Bác gái, hôm nay là hôn lễ của cô ăn ý
03:57Bác nên nhắc nhiều hơn về cô ấy
03:58Mẹ mới chịu, với vẻ không cam lòng, đổi giọng
04:01Còn nó ấy à, từ nhỏ đã nhạt nháo
04:03Tính tình lại hướng nội
04:04Nếu không phải nhờ thi đỗ được một trường đại học danh tiếng
04:06Thì ai mà thèm để mắt đến nó
04:08Lời vừa rứt, cả khán phòng rơi vào im lặng
04:10Ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng về phía tôi
04:12Khoảnh khắc đó, tôi chỉ cảm thấy sự ướt ức và phấn nộ trong lồng ngực như sắp nổ tung
04:16Tần Viễn nắm chặt tay tôi
04:17Khẽ gõ mấy nhịp chấn an trong lòng bàn tay
04:19Để anh nói chuyện với mẹ, em yên tâm
04:21Tôi kìm nén nước mắt, khẽ gật đầu
04:23Tần Viễn ra hiệu cho MC thu lại micro
04:25Sau đó cúi người ghé vào tay mẹ thì thầm vài câu
04:27Mẹ biểu môi, dường như cũng nhận ra mình làm thế quá lố
04:30Nên không tiếp tục nữa
04:31Những nghi thức còn lại của hôn lễ nhờ MC dẫn dắt mà trôi chảy hoàn tất
04:34Kết thúc tiệc rượu, cả người tôi dã rời mệt mỏi
04:36Chẳng buồn ăn uống, chỉ xin phép đi nghỉ một lát ở phòng hóa trang
04:40Tần Viễn định đưa tôi đi
04:41Như nhiều bạn bè thân thiết của anh đã vượt đường xa tới đây
04:43Nhưng dịp đám cưới mới tụ họp
04:45Tôi không muốn anh thất lễ, bèn từ chối
04:47Tôi bước đến cửa phòng hóa trang
04:48Vừa định đẩy cửa vào
04:49Thì bên trong vang lên hai giọng nói quen thuộc
04:51Mẹ, đây là đồ trang sức của chị
04:53Con lấy liệu có ổn không?
04:54Ổn chứ sao không?
04:55Đồ của chị con thì cũng là của con
04:57Mẹ thấy cái vòng này hợp với con lắm
04:58Còn sợi dây chuyền này nữa
05:00Con cổ thiên nga, đeo mới thật sự đẹp
05:02Chứ chỉ con cổ vừa thô vừa ngắn
05:03Đâu có bằng con
05:04Toàn thân tôi run lên từng hồi
05:06Tôi đẩy mạnh cửa
05:07Trước mắt chính là cảnh mẹ đang mỉm cười
05:08Cui xuống giúp em gái thử từng món nữ trang của tôi
05:11Chị, em gái thoáng giật mình
05:12Lùi lại mấy bước
05:13Nụ cười gượng gạo lướt qua
05:14Để lộ sự lúng túng
05:16Em chỉ thấy dây chuyền của chị đẹp quá
05:17Nên lấy ra nhìn một chút thôi
05:18Chị đừng hiểu lầm
05:19Hiểu lầm gì chứ?
05:20Mẹ lập tức chặn tay em gái lại
05:22Không cho tháo xuống
05:22Giọng đầy khó chịu
05:32Chẳng thèm quan tâm đến sắc mặt tôi đã tái xanh
05:34Còn thẳng nhiên nhét hộp nữ trang vào túi em gái
05:36Cơn giận rồn đến tận cùng
05:37Tôi bật thốt
05:38Giọng run run mà rồn rập
05:39Mẹ, trong mắt mẹ
05:40Có phải bất cứ thứ gì tốt đẹp trên đời này
05:42Đều chỉ đáng để cho An Lạc thôi sao?
05:44Mẹ chẳng thèm để ý thứ đó vốn dĩ thuộc về ai
05:46Từ vây cưới, bộ nữ trang
05:47Thậm chí chỉ là một thỏi son tôi dùng hàng ngày
05:49Mẹ cũng muốn rằng hết đưa cho An Lạc
05:51Có lẽ hiếm khi thấy tôi nổi giận
05:53Mẹ và em gái xứng lại
05:54Thoáng chốc ngương ác
05:55Nhưng ngay sau đó
05:56Mẹ lập tức trừng mắt
05:56Hàng lông mày nhíu chặt
05:58An Lạc là em gái con
05:59Nó dùng đồ của con thì đã sao?
06:01Bà lao đến
06:01Gào lên đầy kích động
06:02Con làm chị
06:03Chẳng lẽ là ích kỷ đến thế sao?
06:04Ích kỷ
06:05Tôi ích kỷ sao?
06:06Ngón tay tôi xiết chặt
06:07Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay
06:08Nếu như vừa nãy tôi còn đang bốc hỏa vì giận dữ
06:11Thì giờ đây trong lòng chỉ còn lại sự tủi thân ngại ngào
06:13Từ khi tôi bắt đầu biết nhớ
06:15Hai chữ ích kỷ đã luôn vang bên tay
06:16Hồi nhỏ
06:17Mỗi khi tôi cùng em gái chơi đùa
06:18Em giành đồ chơi không được mà khóc
06:20Tôi dỗ dành mãi cũng chẳng ăn thua
06:21Mẹ sẽ trách tôi ích kỷ
06:22Không biết nhường em
06:23Khi dạy em viết chữ
06:24Em ngồi không yên
06:25Nàng nặc đòi chạy ra ngoài chơi
06:27Tôi không giữ được
06:27Mẹ cũng sẽ mắng tôi ích kỷ
06:29Không biết chồng non em
06:30Sau này
06:30Khi học cấp 2
06:31Tôi luôn đứng trong tốt 3 của lớp
06:33Em gái lại khó chịu
06:34Tuổi thân vì thành tích của tôi tốt hơn nó
06:36Rõ ràng là nó ghen tị
06:37Nhưng mẹ vẫn nói tôi ích kỷ
06:38Không biết quan tâm đến cảm xúc của em
06:40Chỉ biết tạo áp lực cho nó
06:41Rồi đến khi tôi và Tần Viễn que nhau
06:435 người cả nhà cùng ăn cơm
06:45Chỉ vì hôm đó tôi lỡ nấu thiếu một món em thích
06:47Miếng hấp tỏi
06:47Nó liền dỗi
06:48Kiên quyết không chịu ăn
06:49Mặc kệ ba khuyên thế nào cũng không nghe
06:51Thế mà mẹ vẫn mắng tôi ích kỷ
06:52Tội lỗi là vì tôi không biết quan tâm đến sức khỏe của em
06:55Những tội danh vô cớ ấy
06:56Năm này qua năm khác
06:57Tôi đều phải gánh
06:58Không phải tôi chưa từng phản kháng
06:59Nhưng mỗi lần tôi cãi lại
07:01Trong mắt mẹ chỉ là đang ngụy biệt
07:02Dù đúng hay sai
07:03Bà vĩnh viễn cũng chỉ đứng về phía em gái
07:05Như thế trên đời này
07:06Chỉ có em mới là con ruột của bà
07:08Còn tôi
07:08Chỉ là đứa trẻ nhặt về
07:09Giọng mẹ hôm nay chắc chúa
07:11Chỉ tay thẳng vào mặt tôi
07:12Nói nhanh đến nỗi khuôn mặt vặn vẹo
07:14Từ nhỏ mày đã ích kỷ
07:15Tâm địa ủ ám
07:16Cái gì tốt cũng giấu riêng cho mình
07:17Chẳng chịu chia sẻ
07:18Ba tuổi nhìn ra cả đời
07:19Tao đã biết mày sẽ chẳng bao giờ thay đổi
07:21Mày đủ rồi
07:22Tôi không thể kiềm nén nữa
07:23Nước mắt trào ra thành từng giọt lớn
07:25Giọng nói vỡ vụn
07:26Người ích kỷ không phải con
07:27Mà là mẹ
07:28Tôi ngẩn mặt lên
07:29Cố không để nước mắt rơi quá nhiều
07:30Càng không muốn để người mẹ
07:31Chưa từng thương mình nhìn thấy sự yếu đuối
07:33Bởi vì mẹ ích kỷ
07:34Chỉ nhìn thấy bản thân
07:35Nên ngay từ lúc con trào đời
07:36Đã bị gửi sang nhà ngoại
07:38Cả năm trời cũng chẳng được gặp mẹ
07:39Cũng vì mẹ ích kỷ
07:40Chẳng hề nghĩ đến cảm nhận của con
07:41Mà vội vàng kết hôn với một người xa lạ
07:43Rồi lập tức sinh thêm đứa thứ hai
07:45Từ nhỏ đến lớn
07:46Vì sự ích kỷ của mẹ
07:47Con sống trong cảnh ăn nhờ ở đậu
07:48Đến cái ăn cái mặc cơ bản cũng không đảm bảo
07:50Con còn có gì để mà chia sẻ cho người khác nữa
07:52Tôi nhìn khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ trước mắt
07:54Cả sức để gào thét cũng không còn
07:56Âm thanh vỡ vụn
07:57Run dày
07:57Nếu con thật sự ích kỷ
07:58Sao lại chịu gọi một người đàn ông xa lạ là ba
08:01Nếu con thật sự ích kỷ
08:02Với sinh hoạt phí vòn vẹn 800 một tháng
08:04Sao con vẫn sẵn sàng nhịn đói
08:05Để trích 500 mua đồ vẽ cho em
08:07Mẹ
08:07Nếu con thật sự ích kỷ
08:08Sao con lại chấp nhận út ức bản thân
08:10Chỉ để mẹ cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc
08:12Đó chỉ là giả vờ mà thôi
08:13Giả vờ ngoan ngoãn để bố mày thương hại mày
08:15Hai câu lạnh lùng ấy
08:16Như nhát dao đẩy tôi rơi thẳng xuống vực sâu
08:18Thì ra
08:19Tất cả sự nhẫn nhịn của tôi trong mắt mẹ
08:21Đều chẳng đáng một xu
08:22Mẹ kéo tay em gái
08:23Lướt tôi với ánh nhìn lạnh lẽo
08:24Chẳng phải chỉ là một cái vòng
08:26Một sợi dây chuyền thôi sao
08:27Đáng gì mà mày phải khóc lóc kể lề như vậy
08:29Em gái luôn cuống xua tay
08:30Chị em không cần nữa
08:32Chị cất đi đi
08:32Đừng vì chuyện này mà cãi nhau với mẹ
08:34Cơ thể mẹ vốn không khỏe
08:36Chị đừng chọc giận mẹ nữa
08:37Mẹ vút ve tay em gái
08:38Giọng đầy cương chiều
08:39Vẫn là con hiểu chuyện
08:40Biết quan tâm đến sức khỏe của mẹ
08:42Còn tôi
08:42Chỉ còn đủ sức chống tay lên bàn
08:44Găng đứng vững
08:44Bao nhiêu năm qua
08:45Vẫn luôn là như vậy
08:46Cảm xúc của tôi
08:47Trong mắt mẹ
08:48Chẳng khác gì không khí
08:49Bà không thấy
08:49Cũng chẳng bao giờ chịu hiểu
08:51Tôi nhắm mắt
08:51Toàn thân kỳ quệ
08:52Ở đây không hoan nghênh hai người
08:54Mời ra ngoài
08:54Mẹ hư lạnh một tiếng khinh miệt
08:56Hết giả vờ được nữa rồi chứ gì
08:57Ngay trong ngày cưới
08:58Mà dám đuổi cả mẹ ruột đi
09:00Để chồng con và nhà chồng nghe thấy
09:01Thì người ta sẽ bàn tán thế nào
09:02Chẳng có gì để bàn tán cả
09:04Cánh cửa bật mở
09:05Tân viễn bước vào
09:06Vòng tay ôm lấy tôi
09:07Giọng anh kiên định
09:08Không cho phép phản bác
09:09An ý là vợ con
09:10Gia đình của con cũng chính là gia đình cô ấy
09:12Ngược lại
09:12Bất cứ ai làm cô ấy tổn thương
09:14Con đều không chào đón
09:15Anh bình tĩnh nói tiếp
09:16Mẹ, An Lạc
09:17Hôm nay ở đây không tiện tranh cãi thêm
09:19Có chuyện gì
09:19Sau hôn lễ hãy giải quyết
09:20Rồi dứt khoát
09:21Con đã gọi sẵn xe rồi
09:23Mẹ, bố
09:23Xin hãy về trước
09:24Mẹ há miệng
09:25Định nói gì đó
09:26Nhưng cuối cùng chỉ thành một tiếng hừ nặng nề
09:28Được, được, được
09:29Chúng ta về
09:29Con gái nhà người ta cưới chồng
09:31Ba mẹ lại phải rời đi giữa trường
09:32Để xem lát nữa lúc mời rượu
09:34Người ta sẽ nói gì
09:35Đợi đã
09:35Tôi lên tiếng gọi mẹ
09:36Bà xoay người lại
09:37Vỗ tay lên mặt mình
09:38Miệng đầy mỉa mai
09:39Biết sai rồi à
09:40Ngày cưới không có nhà mẹ đè
09:41Mặt mũi mày mất sạch rồi
09:42Tôi bước lên
09:43Giật lấy túi sách của bà
09:44Lục tìm ra sợi dây chuyền vào chiếc vòng của mình
09:46Cẩn thận cất lại
09:47Tôi nhưng mặt tránh ánh nhìn của bà
09:49Giờ thì
09:49Hai người có thể đi
09:50Mẹ nhím môi
09:51Ném cho tôi một ánh nhìn oán trách
09:53Rồi lập tức kéo tay em gái
09:54Xảy bước bỏ đi
09:55Em vừa đi vừa còn quay đầu làm động tác với tôi
09:57Chị
09:58Mai nhớ về nhà xin lỗi mẹ nhé
09:59Em sẽ giúp chị khuyên mẹ
10:00Đừng quên nó
10:01Ngay khi cánh cửa phòng nghỉ khép lại
10:03Nước mắt tôi chẳng còn cách nào kìm nén
10:04Tuôn trào dữ dội
10:05Rơi thành từng giọt lớn
10:06Tần Viễn như có lời muốn nói
10:08Nhưng cuối cùng chỉ lặng lẽ đưa cho tôi tờ giấy
10:10Bên bố mẹ
10:10Có nói gì không
10:11Tôi ngại ngào hỏi
10:12Trong lòng đầy sự hãi
10:13Sau trận ấm ý của mẹ
10:14Dù bố mẹ chồng ngoài mặt không trách cứ
10:16Nhưng tôi biết chắc họ cũng chẳng thoải mái gì
10:18
10:18Có trách em không
10:19Không đâu
10:20Tần Viễn ngồi xuống bên cạnh
10:21Giọng dự dàng vỗ về
10:22Chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi
10:23Bố mẹ anh đã trải qua bao nhiêu việc
10:25Làm sao vì chuyện này mà trách em được
10:27Họ chỉ dặn anh phải chăm sóc em cho tốt
10:29Không cho em suy nghĩ nhiều
10:30Thật không
10:31Tôi ngẩn mặt
10:31Đôi mắt nghè lệ
10:32Đương nhiên rồi
10:33Ánh mắt Tần Viễn ngập tràn cương chiều
10:35Tựa như có ánh sao lấp lánh
10:36Vợ anh xinh đẹp đến thế này
10:38Ngay cả lúc khóc cũng đẹp vô cùng
10:39Tôi bật cười trong nước mắt
10:40Đợi em ổn hơn rồi
10:41Chúng ta cùng đi mời rượu được không
10:43Anh nhẹ nhàng vén gọn mấy sợi tóc dối trước chán tôi
10:45Chuyện không vui thì để nó qua nhanh
10:47Cứ nhớ mãi trong lòng
10:48Chẳng phải sẽ ngày nào cũng không vui hay sao
10:50Tôi khẽ gật đầu
10:51Cố gắng điều chỉnh tâm trạng
10:52Rồi cùng Tần Viễn bước ra mời rượu
10:54Khi tôi cầm ly xuất hiện trước khách hứa
10:56Tất cả mọi người đều ngầm hiểu
10:57Mà không ai nhắc lại chuyện vừa xảy ra
10:58Chỉ đến bàn họ hàng bên nhà ba tôi
11:00Có người cố ý cười mỉa mai mấy câu
11:02Nhưng tất cả đều bị Tần Viễn khéo léo đỡ lời thay tôi
11:05Một ngày dài rốt cuộc cũng kết thúc
11:06Nằm trong phòng tân hôn
11:07Tôi chậm dãi mở điện thoại
11:08Mới phát hiện nhóm chát gia đình đã nổ tung
11:10Mẹ đã gửi đến mấy chục tin nhắn
11:12Toàn là lời buộc tội tôi
11:13Tôi chưa từng thấy đứa con gái nào
11:15Ngay trong ngày cưới lại đuổi mẹ ruột đi
11:16Đúng là đồ vong ân bội nghĩa
11:18Nuôi nó chẳng khác gì nuôi một con sói
11:20Nuôi chó còn tốt hơn
11:21Ít ra chó biết vẫy đuôi nịnh chủ
11:22Còn biết làm mình vui
11:23Vốn dĩ tôi không định đi
11:25Đám cưới của nó lại trùng đúng dịp tôi đi chơi tam á
11:27Vì nó tôi mới phải trả vé mà lạc lạc mua cho tôi
11:30Thế mà nó làm được gì cho tôi chứ
11:31Ngoài việc đưa tiền vé
11:32Chẳng có lấy một lời cảm ơn
11:34Rõ ràng biết lạc lạc mới chia tay
11:35Tâm trạng không tốt
11:36Nó còn cố tình chọn ngày thất tịch làm hôn lễ
11:38Chẳng phải là cố ý khiến mẹ con tôi khó xử sao
11:41Mọi người nói thử xem
11:42Tôi làm mẹ còn phải thế nào thì nó mới vừa lòng đây
11:44Tin nhắn vừa gửi đi
11:45Nhóm vốn đang rung rả bỗng chốc lặng im
11:47Chỉ có mẹ là chẳng hề thấy gì lạ
11:49Vẫn một tin nối tiếp một tin
11:50Chẳng cả màn hình
11:51Mười tin trôi qua
11:52Nhóm vẫn yên ắng đến đáng sợ
11:53Thấy chẳng ai lên tiếng
11:55Mẹ bắt đầu sốt ruột
11:56Mọi người bận hết à
11:57Đừng ngại
11:57An ý làm sai thì các anh chị là bậc trưởng bối
11:59Phải giúp tôi dạy dỗ nó chứ
12:01Mười phút sau
12:01Dì cả là người đầu tiên phản hồi
12:03Em út
12:03Đừng gây chuyện nữa
12:04Yên ổn mà sống không tốt hơn sao
12:06Dì hai cũng tiếp lời
12:07Đúng vậy
12:08Hôm nay là hôn lễ của An ý
12:09Cả đây mới có một lần
12:10Em là mẹ nó
12:11Không biết thông cảm thì thôi
12:12Lại còn lên sân khấu bới móc con
12:14Những lời sáng nay em nói
12:15Nếu là con tôi
12:16Chắc đã cho em một cái tát ngay tại chỗ rồi
12:18Chú cả cũng gửi một đoạn ghi âm
12:20Em út
12:20Chuyện hôm nay chẳng trách An ý được
12:22Ai cũng thấy rõ cả
12:23Là em
12:23Tính tình quá tùy hứng
12:24Không biết phân biệt lúc nào thì nên nói gì
12:26Ngay cả chị họ
12:27Người xưa này luôn im lặng
12:28Chưa từng mở miệng trong nhóm
12:29Cũng lên tiếng bênh vực tôi
12:31Dì út
12:31Hôm nay dì thật sự sai rồi
12:33Đây là đáng cưới của An ý
12:34Vậy mà dì lại chỉ mải khen An lạc
12:36Như thế là không phân biệt lớn nhỏ
12:37Nếu tôi là An ý
12:38E rằng cả đời này cũng chẳng muốn nói chuyện với gì nữa
12:41Thấy ai cũng bênh tôi
12:42Mẹ hoàn toàn sụp đổ
12:43Tôi sai chỗ nào
12:44Sao từng người từng người lại hùa nhau công kích tôi
12:46Tôi chẳng qua chỉ nói thêm mấy câu thôi mà
12:48Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao
12:49Rõ ràng An lạc giỏi hơn An ý mà
12:51Chị họ lập tức đáp lại
12:52Nếu dì thấy An lạc giỏi hơn An ý
12:54Vậy năm ngoái dì nhập viện
12:55Sao không để An lạc chăm sóc
12:57Cũng chẳng bắt nó bỏ một đồng viện phí nào
12:58Ngay sau đó
12:59Cả nhóm tràn ngập những đoạn ghi âm trời rùa của mẹ
13:01Mỗi đoạn dài tới một phút
13:03Chị họ chắc chỉ nghe một, hai cái
13:04Rồi chọn lấy đoạn có nhiều lời lẽ thô tục nhất
13:06Đáp lại
13:07Dì út
13:07Tôi không phải An ý
13:08Tôi sẽ không giống nó
13:09Hết lần này tới lần khác
13:10Bỏ qua tự tôn và giới hạn của mình
13:12Để chịu đựng cơn giận vô lý của dì
13:13Nhóm này tôi thật sự không ở nổi nữa
13:15Tôi thoát đây
13:16Ngay sau đó
13:17Chị họ rời nhóm
13:18Dì cả cũng gửi một sticker bất lực
13:19Em út
13:20Cứ tiếp tục như thế
13:21Thì dù có là người thân ruột thịt
13:22Cũng sẽ thấy mệt mỏi mà xa lành thôi
13:24Sau đó rất lâu
13:25Mẹ im bặt
13:26Không nhắn thêm gì nữa
13:26Tôi nghĩ ngợi hồi lâu
13:28Cuối cùng vẫn mở WeChat
13:29Gửi tin cảm ơn chị họ
13:30Vì đã lên tiếng giúp tôi
13:31Chị họ gọi điện lại ngay
13:39Bà ấy đã cố tình phá nát ngày cưới của em rồi
13:42Em còn định nể chút ân tình sinh thành
13:43Mà tha thứ thêm một lần nữa sao
13:45Tôi mím môi
13:46Nơi ngực trái đau nhói
13:47Trước đây bà ấy tự ý sửa nguyện vọng thi đại học của em
13:49Em tha thứ
13:50Bắt ép em đi xem mắt với một gã đàn ông 30 tuổi đã li hôn
13:53Em vẫn tha thứ
13:54Thậm chí ép em lấy tiền vay học phí
13:56Để mua dụng cụ vẽ cho an lạc
13:57Em cũng chọn tha thứ
13:58Tất cả những chuyện đó
13:59Em đều quên rồi sao
14:00Được
14:01Coi như em đã quen chịu đựng
14:02Nhưng bây giờ em đã lập gia đình
14:03Rồi sẽ có con cái
14:04Em nỡ lòng nào để con mình sau này
14:06Phải chịu đựng những áp bức mà em từng trải qua sao
14:08Thấy tôi mãi vẫn không đáp lại
14:10Chị họ bật cười lạnh
14:11Thôi em đã quen bị bua rồi
14:12Chị khuyên cũng chỉ là vô ích
14:14Không phải vậy
14:14Trước khi chị kịp cúp máy
14:16Tôi lý nhí thốt ra
14:17Tôi không biết làm thế nào để giải thích với chị họ
14:19Người từ nhỏ đã lớn lên trong vòng tay yêu thương
14:21Và tiếng cười hạnh phúc của gia đình
14:22Rằng tôi khao khát tình yêu của mẹ đến nhiều nào
14:24Từ khi biết nhớ
14:25Tôi đã hiểu rằng
14:26Thứ tình mẫu tử mà người khác dễ dàng có được
14:28Với tôi lại xa xỉ đến mức tựa một giấc mơ
14:30Tôi là đứa con mà mẹ sinh ra cùng mối tình đầu của bà
14:32Nhưng ngay trước ngày tôi trào đời
14:34Người đàn ông ấy đã bỏ trốn sang nước ngoài với bạn thân nhất của mẹ
14:37Ngay sau khi sinh
14:38Mẹ đau đớn tuyệt vọng
14:39Còn tiếng khóc của tôi chỉ khiến bà thêm tuổi hờn và cam hận
14:41Tôi là máu mủ của người đàn ông bà hận nhất
14:43Sự tồn tại của tôi không ngừng nhắc nhở bà về nỗi nhục không thể quên trong quá khứ
14:46Chỉ cần nhìn thấy tôi
14:48Bà sẽ nhớ lại những ký ức đen tối đó
14:49Có lẽ vì không thể đối diện nổi
14:51Khi tôi mới đầy tháng
14:52Mẹ đã bỏ mặc tôi cho ngoại
14:53Một mình đi làm ăn xa
14:54Suốt 8 năm
14:55Bà chưa từng một lần trở về thăm tôi
14:57Ngoại lúc còn sống luôn dặn dò
14:59Mẹ cũng là kẻ đáng thương
15:00Cho dù bà có lạnh nhạt với tôi thế nào
15:01Tôi cũng không được oán trách
15:03Càng không được hận bà
15:03Vậy nên
15:04Trong những năm tháng thơ ấu
15:05Rất nhiều bạn bè từng chưa chọc tôi là đứa trẻ bị mẹ ruột bỏ rơi
15:08Khi ấy
15:09Cho dù có lao vào đánh nhau
15:10Bị bắt nạt đến thương tích đầy mình
15:12Tôi cũng tuyệt đối không cho phép ai nói một câu xấu về mẹ
15:14Suốt bao năm qua
15:15Tôi luôn trôn chặt nỗi nhớ và tình yêu dành cho mẹ trong lòng
15:18Đêm khuya vắng lặng
15:19Tôi thường ngước nhìn trăng sao ngoài cửa sổ
15:21Thì thâm cầu nguyện hết lần này đến lần khác
15:22Mẹ ơi
15:23Những lúc mẹ không bận rộn
15:24Những khi mẹ tạm quên đi nỗi đau mà cha ruột tôi để lại
15:27Xin mẹ hãy quay về thăm con
15:28Và rồi
15:29Điều ước ấy cuối cùng cũng được nghe thấy
15:31Năm tôi 8 tuổi
15:32Mẹ trở về
15:32Chỉ là
15:33Phía sau bà còn có một người đàn ông xa lạ
15:35Cùng một bé gái 6 tuổi
15:36Để tôi có thể hòa nhập với gia đình mới này
15:38Bà ngoại đã đề nghị tôi đổi sang họ của dự
15:40Cũng buộc tôi phải gọi người đàn ông xa lạ ấy là ba
15:43Tôi đều ngoan ngoãn làm theo
15:44Chỉ bởi vì
15:45Chỉ có như thế
15:46Ánh mắt căm hận của mẹ khi nhìn tôi mới giảm đi đôi chút
15:48Tôi là mảnh ghép thừa thải trong gia đình ba người ấy
15:50Nên dù trong thâm tâm biết rõ
15:52Mẹ lúc nào cũng yêu ái em gái vô điều kiện
15:54Tôi vẫn tự nhủ phải thỏa hiệp
15:56Mẹ đã ở bên cạnh mình rồi
15:57Ước nguyện ngày xưa đã thành hiện thực
15:58Không nên tham lam thế nữa
15:59Nhưng rồi hết năm này qua năm khác
16:01Tôi dần hiểu ra
16:02Sự án hận trong lòng mẹ đối với tôi
16:04Chưa bao giờ vơi đi
16:05Mà chỉ càng ngày càng sâu nặng
16:06Vì vậy
16:07Sau khi tốt nghiệp đại học
16:08Tôi dần ít liên lạc với mẹ
16:09Ngoại trừ đôi lời chúc hỏi vào những dịp lễ Tết
16:11Tôi không còn chủ động tìm đến mà
16:13Cho đến khi tôi kết hôn
16:14Tôi nghĩ đi nghĩ lại
16:15Cuối cùng vẫn cảm thấy nên mời mẹ
16:17Tôi tự thuyết phục mình
16:18Cho dù bình thường mẹ có ghép bỏ tôi đến đâu
16:20Thì trong ngày trọng đại của đời con gái
16:21Bà chắc hẳn cũng sẽ nới tay
16:23Sẽ dành cho tôi chút ít dịu dàng
16:24Phải vậy không?
16:25Phải vậy chứ
16:26Thế nhưng
16:26Thực tế lại phũ phàng xé rách tất cả ảo tưởng
16:29Bóc chân lớp vỏ ngọt ngào
16:30Chỉ còn lại vị đắng chất đến nghẹn lòng
16:31Thái dương tôi giật liên hồi
16:33Bút nhói
16:33Tôi không thể tự lừa dối mình thêm nữa
16:35Lời chị họ nói vẫn vang vọng mãi trong đầu
16:37Với tình cách của mẹ
16:38Nếu em có con
16:39Thì bà sẽ ghét lây cả đứa trẻ đó
16:41Chỉ vì nó là con của em
16:42Tôi không thể tiếp tục như thế này
16:44Chỉ họ
16:44Sau khoảng lặng dài
16:45Cuối cùng tôi mở lời
16:46Có một việc
16:47Em muốn nhờ chị giúp
16:48Việc gì
16:49Ngôi nhà mẹ đang ở
16:50Vốn là em mua cho bà
16:51Chị giúp em tìm người mua đi
16:52Em muốn bán nó
16:53Chị họ làm trong ngành bất động sản
16:55Việc bán nhà giao cho chị
16:56Tôi hoàn toàn yên tâm
16:57Cúp máy không bao lâu
16:58Tôi nhận được tin nhắn từ bà
16:59Tiểu ý à
17:00Lạc lạc vừa về đã nói hết với bà rồi
17:02Con không thể ăn nói với người nhà như thế được
17:04Nhất là với mẹ con
17:05Người ngoài có thể không hiểu mẹ con
17:07Có thể trách móc bà
17:08Nhưng con thì không được đâu
17:09Tôi nhắm mắt lại
17:10Cảm thấy toàn thân mệt mỏi dã rời
17:11Tin nhắn lại tiếp tục vang lên
17:13À đúng rồi
17:14Tiểu ý này
17:14Hôm nay ba nghe người ta nói
17:15Nhà tần viễn đưa sinh lễ cho con 588 ngàn
17:18Sinh lễ ấy mà
17:19Vốn là tiền nhà chồng hỗ trợ cho nhà gái
17:21Đúng lúc gần đây lạc lạc mở tiệm
17:22Vốn xoay vòng còn thiếu
17:23Con bé ngại không dám mở miệng với con
17:25Nên ba mới rẻ mặt thay nó hỏi mượn con một ít
17:27Tôi gõ trả lời
17:28Bao nhiêu
17:29Bên kia lập tức đáp lại
17:30Cho tròn số
17:31500 ngàn nhé
17:32Con giữ lại ít nhiều
17:33Mới cưới cũng cần tiền sinh hoạt
17:34Ba cũng không muốn làm khó con quá mà
17:36Tôi bật cười chua chát
17:37Được
17:38Ba nhanh chóng gửi một sticker vỗ tay hoan hồ
17:40Tôi liền nhắn thẳng
17:41Nhưng trước đó
17:42Con nghĩ chúng ta cần tính một khoản sổ sách cho rõ ràng
17:44Đầu bên kia nhập chữ thật lâu
17:45Nhưng mãi không gửi gì
17:47Bao năm nay
17:47Con đã bỏ ra cho gia đình bao nhiêu
17:49Ba có rõ không
17:50Nếu rõ thì con nghĩ hôm nay ba sẽ chẳng mở miệng thế này
17:53Nếu không rõ
17:53Thì con thấy chúng ta cần phải ngồi xuống tính cho rành mạch
17:56Hai
17:56Đều là người một nhà
17:57Tính toán làm gì
17:58Để ý
17:59Con trước giờ chưa bao giờ so đo
18:00Hôm nay sao lại khác vậy
18:01Có phải Tân Viễn nói gì với con không
18:03Tôi tắt điện thoại
18:04Không đáp thêm
18:04Thấy tôi ngẩn người
18:05Tân Viễn nghiêng đầu
18:06Khẽ cọ mũi tôi
18:07Còn chưa ngủ à
18:08Tôi khẽ lắc đầu
18:09Chủ động kể cho anh nghe kế hoạch bán nhà
18:11Căn nhà đó là do em mua
18:12Sổ đỏ cũng đứng tên em
18:14Chỉ là
18:14Sống quá lâu rồi
18:15Chắc họ đã quên mất
18:16Chủ nhân thực sự của ngôi nhà này là em
18:23Chuyên chú
18:245 năm trước khi anh mới quen em
18:25Em thà làm thêm nhiều việc cũng phải gửi tiền về nhà
18:27Khi đó
18:28Em thật sự chẳng biết yêu thương bản thân
18:30Nhưng bây giờ
18:31Em đã trưởng thành nhiều lắm rồi
18:32Từ chỗ không thể cắt bỏ với gia đình gốc
18:34Đến hôm nay dám tính chuyện đoạn tuyệt
18:35Em làm rất tốt
18:36Tôi mỉm cười
18:37Sự thay đổi mà trong mắt người ngoài tưởng dễ dàng
18:39Tôi phải mất hơn 10 năm mới bước qua được
18:41Chị họ làm việc rất hiệu quả
18:42Chỉ sau một tuần giao bán
18:43Căn nhà đã có người đồng ý mua
18:45Điều ý
18:45Chị sẽ dẫn người đến xem nhà
18:47Theo yêu cầu của em
18:48Lần này chọn được hai anh trai đông bắc
18:49Tính tình cứng rắn
18:50Thủ đoạn cũng đủ
18:51Chỉ cần sổ đỏ đứng tên em
18:52Họ sẽ dám làm đến cùng
18:54Tôi gật đầu
18:54Đối phó với ba mẹ kiểu người như thế
18:56Còn nói trăm câu lý lẽ cũng vô ích
18:58Một cái tắt còn hơn cả trăm lời
18:59À
19:00Chị sẽ nhắn lại với hai anh ấy
19:01Nếu họ thành công đuổi được ba mẹ em đi
19:03Thì tổng giá em sẽ bớt thêm cho họ 5 vạn
19:05Không vấn đề
19:06Chị họ cười nhẹ
19:07Cuối cùng cũng thấy em phản kháng rồi
19:08Thật không dễ
19:09Tôi cũng bật cười theo
19:10Sau khi bán được nhà
19:11Em sẽ gửi chị một phong bao thật lớn coi như lời cảm ơn
19:14Cúp máy xong
19:15Tôi thấy em gái nhắn cho mình không ít tin
19:17Có tin hỏi khi nào tôi về nhà
19:18Cũng có tin hỏi tôi dự định bao giờ mới chịu xin lỗi mẹ
19:21Tôi bỏ qua tất cả
19:22Chỉ gửi cho nó một tin ngắn
19:23Tôi sẽ bán căn nhà
19:25Rất nhanh
19:25Em đáp lại
19:26Chị
19:26Nhưng căn nhà này hiện tại là bố mẹ với em đang ở mà
19:29Chị không thể làm vậy
19:30Có gia đình riêng rồi mà chối bỏ chúng em
19:32Thế thì quá vô tình
19:33Cho dù chị giận mẹ
19:34Nhưng bố đối xử với chị còn tốt hơn cả đối với em
19:36Đứa con ruột
19:37Vậy chị nỡ đuổi cả bố đi sao
19:38Tốt hơn cả con ruột
19:40Lời này thật nực cười
19:41Nếu xét ký
19:41Mâu thuẫn càng ngày càng sâu giữa tôi và mẹ
19:43Phần lớn nguyên nhân đều đến từ chính người bố này
19:45Mỗi lần tôi và mẹ cãi nhau
19:47Ông ta đều cố tình khơi gợi
19:48Nhắc mẹ rằng tôi là máu mủ của gã đàn ông đã bỏ dây bà
19:51Nghe thật vô lý
19:52Nhưng lại là sự thật cay nghiệt
19:53Ông ta chấp nhận đứa con riêng không máu mủ là tôi
19:55Nhưng chưa từng mong tôi sống hạnh phúc
19:57Ông ta càng không thể chịu đựng được việc tôi có thể sống tốt hơn em gái
20:00Việc bán nhà tôi giao toàn bộ cho chị họ và luật sư
20:02Tôi cùng tần viễn cũng dồn hết tâm trí vào công việc
20:05Bận rộn đến nỗi chẳng hay biết mẹ lại tiếp tục chửi bới tôi thậm tệ trong nhóm gia đình
20:08Tôi chỉ liếc qua một cái
20:09Vẫn là những câu chữ lập đi lập lại
20:11Đã nghe đến phát chán
20:12Hoàn toàn chẳng có gì mới
20:13Gì cả vì chuyện đó mà gọi điện riêng cho tôi
20:15Khuyên nhủ
20:16Tiểu ý
20:17Bao năm nay con làm cho gia đình thế nào
20:18Chúng ta đều rõ hơn ai hết
20:20Con cứ yên tâm
20:21Chúng ta luôn đứng về phía con
20:22Tôi gật đầu
20:23Bao năm nay
20:23Đã quá quen với sự lạnh nhạt của mẹ
20:25Chính gì cả và họ hàng bên ngoại mới là những người hiếm hoi dành cho tôi chút tình thương
20:29Ngay nhận được trách kiện của mẹ
20:30Tôi vẫn đang làm việc
20:31Người đưa biêu phẩm gọi điện
20:32Nói có văn bản quan trọng cần tôi ký nhận trực tiếp
20:34Dù đã chuẩn bị tâm lý
20:36Nhưng khi thật sự phải đối diện với người thân trước tòa
20:38Tim tôi vẫn giá buốt
20:39Tôi chuẩn bị hồ sơ rất đầy đủ
20:40Chứng cứ rõ ràng
20:41Kết quả cuối cùng
20:42Tòa tuyên tôi thắng kiện
20:43Bước ra khỏi cổng tòa án
20:45Tôi nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc
20:46Ba diều mẹ
20:47Cùng em gái đứng chở sẵn
20:48Họ chỉa về phía tôi những lời độc điện
20:50Chỉ dù tôi không có lương tâm
20:51Rằng một người cha dự không cùng huyết thống đã làm cho tôi nhiều như thế
20:54Vậy mà tôi lại nhẫn tâm bán đi mái nhà duy nhất của họ
20:56Tần viễn bước lên chắn trước tôi
20:58Nắm chặt tay tôi
20:59Định mở miệng phân giải
21:00Tôi ngăn anh lại
21:01Bình thản hướng ánh mắt về phía ba người đối diện
21:03Ba
21:03Đây là lần cuối cùng con gọi như thế
21:05Bao năm nay
21:06Ông vừa tự cảm động về sự bao dung của mình
21:08Vừa ngấm ngầm oán hận con
21:09Con không ngốc
21:10Con vẫn luôn nhìn ra cả
21:11Chỉ là
21:11Khi còn nhỏ
21:12Con quá khắc khao tình thân
21:13Quá khao khát một mái nhà
21:14Vậy nên
21:15Con đã ép bản thân phất lờ sự bất mãn và ghép bỏ của mọi người
21:18Mặc cho con chưa từng làm sai bất cứ điều gì
21:20Tôi khẽ thở dài
21:21Thật ra
21:22Trước khi nghe thấy ông xúi mẹ
21:23Ép bà bắt con phải sang tên căn nhà cho an lạc
21:25Trong lòng con vẫn còn giữ lại một chút biết ơn
21:27Chỉ tiếc
21:28Chính sự thăm nam không đáy của ông đã xóa sạch chút biết ơn ấy
21:30Chỉ tiếc
21:31Chính sự thăm nam không đáy ấy đã xóa sạch chút cảm kích cuối cùng của con
21:34An ý
21:35Mẹ gào lên
21:35Đừng quên mày vẫn mang họ an
21:37Đừng quên cha ruột mày đã sớm bỏ rơi mày rồi
21:39Chính ông ấy
21:40Ông ấy mới là người không ngại quá khứ
21:42Chịu nuôi nắng đứa con hoang như mày
21:43An lạc cũng gấp gáp rậm chân
21:45Đúng thế đó chị
21:46Ba cũng đã nuôi dưỡng chị bao năm
21:47Chị không thể vong ân bội nghĩa như vậy
21:49Tôi bật cười lại
21:50Nuôi dưỡng ư
21:51Trước cấp 2 tôi sống nhiều và ngoại
21:53Thời cấp 2, cấp 3 tôi dựa vào học bổng cùng tiền gì cả giúp đỡ mới tiếp tục được học
21:57Đại học tôi vừa học vừa làm mới đủ nuôi thân
21:59Ông ta đã làm gì
22:00Chẳng qua chỉ là mỗi dịp lễ Tết cho tôi ăn một bữa cơm đoàn viên
22:03Rồi lúc tâm trạng mẹ tốt lại nhắc đi nhắc lại về cha ruột tôi thôi
22:06Phải không
22:06Tất cả những trò hèn hạ đó tôi đã nhìn thấu từ lâu
22:09Vì vậy trong suốt những năm đại học tôi chưa từng bước chân vào cái nhà của các người thêm lần nào nữa
22:13Tôi lại lùng nhìn họ
22:14Còn về cái họ của tôi
22:15Kể từ hôm nay tôi sẽ đổi sang họ của ngoại
22:18Họ nguyên
22:18Từ nay trở đi tôi và các người vĩnh viễn không còn bất cứ quan hệ nào nữa
22:22Sau hôm đó tôi chặn hết và xóa toàn bộ liên lạc của mẹ cùng gia đình à
22:25Để tránh mẹ tiếp tục làm phiền
22:26Chú cả chủ động giải tán nhóm gia đình
22:28Điều ý sau này con chỉ cần sống tốt, hạnh phúc, thế là đủ
22:31Sống mũi cay xè
22:32Tôi cố kìm nước mắt gửi cho chú cả
22:34Gì cả và gì hai mỗi người 8 vạn để bày tỏ lòng biết ơn
22:37Nhưng chẳng ai nhận
22:38Ngược lại còn chuyển trả về
22:39Dặn tôi hãy giữ lại để phòng khi cần
22:41Tôi lại một lần nữa hiểu rõ
22:42Người thực sự thương mình, yêu mình
22:44Sẽ chẳng bao giờ tính toán xem mình đã bỏ ra bao nhiêu cho họ
22:47Điều họ quan tâm
22:47Chỉ là tôi có sống tốt hay không
22:49Một thời gian dài sau khi cắt đứt liên hệ
22:51Gần như ngày nào tôi cũng nhận được tin nhắn nạc danh chửi rùa
22:54Không cần đoán cũng biết
22:54Tất cả đều là thủ đoạn từ gia đình kia
22:56Không chỉ thế
22:57An Lạc còn nghe lời An Huy
22:58Dự chuyện trên một nền tảng mạng
23:00Vua khống tôi bất hiếu
23:01Bịa đặt trắng trợn
23:02Lôi kéo vô số cư dân mạng không rõ sự tình và chửi bới tôi
23:04Tôi nhấp vào đường link chị họ gửi
23:06Mới thấy video bịa đặt ấy đã có hơn một vạn lượt thích
23:08Lượt chia sẻ vượt ngàn
23:09Tôi không hề nhắn riêng yêu cầu nó xóa
23:11Mà trực tiếp khởi kiện
23:12Ủy thác hết cho luật sư
23:14Tôi còn đặc biệt nhấn mạnh
23:15Tuyệt đối không chấp nhận hòa giải
23:16Lượng lan truyền của video đã vượt xa tiêu chuẩn để lập án
23:19Kết quả
23:19Tòa án qua thủ tục giản lược
23:21Xác định hành vi bịa đặt của An Lạc cấu thành xâm phạm nghiêm trọng
23:24Xử phạt 10 ngày tạm giam
23:25Đồng thời phạt tiền 500
23:26Trước khi bản án được tuyên
23:27Mẹ đã tìm đến tận cổng khu trung cư
23:29Lần này
23:30Bà không còn mặt sát chửi rùa
23:31Mà nhẹ giọng cầu xin tôi tha thứ cho An Lạc
23:33Bà nói nó còn nhỏ
23:34Chỉ là nhất thời nông nổi
23:35Mới lỡ tay làm tôi tổn thương
23:37Tôi chẳng buồn nghe
23:38Lập tức bảo bảo vệ đuổi bà ra ngoài
23:40Khu của tôi
23:40Bà không thể vào
23:41Mà căn nhà cũ
23:42Giờ cũng chẳng còn chỗ cho họ quay về
23:44Hai anh trai Đông Bắc đã dọn vào ngay trong ngày phán quyết có hiệu lực
23:47Ba người kia khóc lóc om sòm
23:49Nhất quyết không chịu rời đi
23:50Một trong hai anh không nói một câu
23:52Trực tiếp túng cổ áo An Huy
23:53Ném thẳng ra hành lang
23:54Đến cả đồ đạc của ông ta cũng bị quảng xuống nất
23:56Vung vãi khắp nơi
23:57Không còn chỗ dung thân
23:58Cả nhà đành lén lút lái xe quay về quê
24:00Nhưng căn nhà ở quê của An Huy đã sớm bán đi
24:02Họ rơi vào bước đường cùng
24:04Chẳng còn cách nào khác ngoài mặt dây tìm đến nhà ngoại tôi
24:06Thế nhưng căn nhà ấy giờ thuộc về đại cậu
24:08Cả gia đình cậu vốn đã chen trúc chật trội
24:10Lấy đâu ra chỗ cho mẹ tôi ở
24:11Họ bất đắc dĩ phải tạm đến một khách sạn nhỏ
24:14Nhưng ngay khi còn cách khách sạn hai ngã rẽ
24:15Chiếc xe đã bất ngờ mất phanh
24:17Lúc ấy tôi đang ở nước ngoài bàn dự án
24:19Thì nhận được cuộc gọi từ dì cả
24:20Dì nói An Huy đang nằm trong phòng ICU
24:22Còn mẹ thì gãy xương toàn thân
24:23Cho dù hồi phục
24:24Phần lớn khả năng sẽ tàn tật suốt đời
24:34Không về cũng được
24:35Mười ngày sau tôi trở về nước
24:36Tần viễn đón tôi ở sân bay
24:38Vừa thấy tôi
24:38Anh không nói một lời
24:39Chỉ ôm chặt lấy tôi thật lâu
24:41Trên đường về
24:42Anh vẫn luôn lặng lẽ quan sát sát mặt tôi
24:44Mãi đến khi bước vào nhà
24:45Anh mới khẽ rộng
24:46Vợ à
24:46Trước đây em nói muốn đi Bali chơi
24:48Bây giờ công việc vừa xong
24:49Chúng ta cùng đi một chuyến
24:50Coi như thay đổi không khí
24:51Được không
24:52Tôi đứng bên ban công
24:53Biết rõ An Lạc đang chặn tôi dưới cổng khu
24:55Cô ta nhắn vô số tin
24:56Từng chữ từng câu đều đổ lỗi cho tôi
24:58Cho rằng chính tôi đã hại ba mẹ
24:59Nếu tôi không bán căn nhà ấy
25:01Nếu tôi không ép họ phải dọn đi
25:02Tất cả đã chẳng xảy ra
25:03Tôi nhìn khung cảnh ngoài cửa
25:05Từ tốn gõ ra từng dòng
25:06Gửi cho cô ta sự thật
25:07Trước đây tôi từng mua xe cho An Huy
25:09Nhưng ông ta bán đi ngay
25:10Phần lớn số tiền đưa cho cô mở tiệm
25:12Còn lại 8 vạn thì mua chiếc BMW kép
25:14Cũ từng gặp tai nạn
25:15Ông ta ham rẻ
25:168 vạn mua một chiếc xe nát
25:17Lại chẳng nỡ bỏ tiền bảo dưỡng định kỳ
25:19Giờ xảy ra chuyện
25:28Lạc không còn quấy giày tôi nữa
25:29Tôi không biết đó là do cô ta hổ thẹn
25:31Ai náy hay vì điều gì khác
25:32Nhưng đã chẳng còn liên quan gì đến tôi
25:34Chi phí chữa trị khổng lồ của An Huy
25:36Đủ để khiến cô ta bận rộn cả đời
25:37Còn về phần mẹ tôi
25:38Bà vĩnh viễn sẽ chẳng bao giờ
25:40Thừa nhận mình từng gây ra thương tổn cho tôi
25:41Thì cũng giống như thế
25:42Tôi sẽ không bao giờ bước đến gặp lại bà nữa
25:44Tôi cất điện thoại
25:45Quay người nhìn về phía người đàn ông đang chờ
25:47Em rất thích Bali
25:48Tuần sau mình đi nhé
Hãy là người đầu tiên nhận xét
Thêm nhận xét của bạn

Được khuyến cáo