Đi đến trình phátĐi đến nội dung chính
Truyện Audio Hay || Nhà Này Ồn Ào Quá, Để Tôi Giải Quyết || Thiên Thần Dắt TRuyện

#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn

Danh mục

😹
Vui nhộn
Phụ đề
00:00Chồng ngoại tình bỏ nhà đi theo nhân tình 5 năm, mắc bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối.
00:04Trước khi qua đời, anh ta đã ngồi máy bay hơn 10 tiếng, gắng gượng trở về bên tôi.
00:08Gượng tới hơi thở cuối cùng, nhìn tôi chỉu mến rồi ghé vào tay nói một câu.
00:11À Trúc, anh biết em lương thiện, sau khi anh mất, xin em hãy giúp anh chăm sóc viên viên và hai đứa con của chúng ta.
00:18Ngay khi Lâm Nhược Phong vừa mất, tôi lập tức gọi người chuyển anh ta đến nhà tăng lễ.
00:21Tôi đâu nỡ bỏ tiền thuê xe tăng đưa cái sắc hôi hám đó đi.
00:25Tôi mua một tấm vải cũ bọc quanh anh ta, rồi gọi bác lái xe phế liệu ra đến.
00:29Tôi đưa bác ấy 20 ngàn, bảo đi theo xe tôi, đạp xích lô chở anh ta đi.
00:32Tới nhà tăng lễ, tôi chẳng thèm để ý đến ánh mắt chỉ trò của nhân viên, trực tiếp nói.
00:37Tôi muốn mua gói hỏa táng rẻ nhất, chỉ cần hóa thành cho là được.
00:41Thế nên, lúc này sắc Lâm Nhược Phong đang cháy ngùi ngùi trong lò hỏa táng,
00:44còn bảo bối mà anh ta yêu thương nhất lúc còn sống, hồ viên viên, thì vội vã chạy tới.
00:48Cô ta gục ngã ngay trước cửa lò hỏa táng, khóc lóc thảm thiết, nước mũi chảy thành dòng.
00:53Nếu không biết, chắc sẽ nghĩ cô ta mới là vợ chính thức của Lâm Nhược Phong.
00:56Tôi thầm hà hê trong lòng, được lắm, khóc thế này đáng mặt lắm,
01:00đúng kiểu mấy năm qua Lâm Nhược Phong không yêu thương cô ta vô ích.
01:03Trong tay hồ viên viên còn bế một đứa trẻ sơ sinh, nó đang nhìn cô ta với vẻ bối rối.
01:07Khóc lóc gần xong, hồ viên viên lau nước mắt, đi thẳng đến trước mặt tôi.
01:11Cánh tay nhỏ nhắn đeo móng tay giả tinh xảo của cô ta dơ ra, ngọc miệng nói.
01:15Cô chuyển cho tôi mùng ăn trước, con hết sữa rồi.
01:17Tôi bật cười ngay tại chỗ và chế diễu.
01:19Còn cô hết sữa thì liên quan quái gì đến tôi?
01:22Hồ viên viên mở to mắt.
01:23Trần Tu Trúc, cô đừng có giả bộ không hiểu.
01:26Trước khi chết, A Phong đã giao phó mẹ con tôi cho cô đấy.
01:29Nếu con tôi chết đói vì không có sữa, cô có đối mặt được với anh ấy không?
01:33Tôi măn mê chiếc túi Dionysus của Gucci trong tay.
01:36Trước khi anh ta chết đúng là có nói thế.
01:38Nhưng mà, tôi liếc xéo cô ta rồi cười.
01:41Tôi có hứa với anh ta đâu?
01:42Anh ta phản bội tôi, còn muốn tôi nuôi người thứ ba và đứa con hoang của anh ta à?
01:46Ha ha, tôi có bị bệnh mới làm thế?
01:48Hồ viên viên tức giận, đột nhiên lớn tiếng.
01:51Con hoang cái gì?
01:52Trần Tu Trúc, cô không có lương tâm à?
01:54Cô không có khả năng sinh con, không gánh vác được trọng trách nối dõi tông đường nhà họ lâm.
01:58Là hồ viên viên tôi đã xin cho A Phong một đứa con trai mập mạp, hoàn thành nghĩa vụ của cô.
02:03Đã thay cô làm tròn trách nhiệm của một người con dâu nhà họ lâm.
02:06Cô ta càng nói càng hăng, cặp mắt lướt xéo khiến người ta nổi hết cả da gà.
02:09Nếu không có tôi, cô chính là tội đồ của nhà họ lâm, chết rồi cũng không có mặt mũi nào gặp tổ tiên.
02:14Cô phải biết ơn tôi, phải đáp ứng em đầy đủ từ miếng ăn đến giấc ngủ, giúp A Phong nuôi dạy con trai.
02:19Cô có hiểu không hả?
02:21Tôi bị vô sinh bẩm sinh, lời cô ta nói đúng.
02:23Nhưng mà nhà họ lâm có tám đời là nông dân nghèo, trong nhà chỉ có hai căn nhà đất cũ nát, một căn còn dùng để nuôi lợn.
02:29Một gia đình như thế, lại không có ngai vàng để thừa kế, thì nơi rõi tông đường để làm gì?
02:34Tôi cười lạnh một tiếng.
02:35Nhưng tôi không có tiền.
02:36Không phải tiền của tôi, đã bị các người moi sạch hết rồi à.
02:39Tôi không oan cho họ đâu.
02:41Năm năm trước, trước khi hai người ngoại tình bỏ trốn, nhân lúc tôi đi dậy vắng nhà, họ đã hốt sạch những thứ có giá trị trong nhà.
02:47Ôi trời!
02:48Chiếc túi sách ra cửu chân nở của tôi.
02:50Ôi trời!
02:53Và Apels.
02:54Ôi trời!
02:55Chiếc áo khoác lông trồn của tôi.
02:57Tất cả đều trở thành vốn liếng cho họ ăn chơi phung phí.
02:59Trước khi đi, Hồ Viên Viên thậm chí còn đá con chó nhà tôi một cú.
03:03Sợ đến nỗi nó mất ba ngày mới dám ăn cơm.
03:05Bây giờ, nghe tôi nói không có tiền, mắt Hồ Viên Viên lại mở to trừng trừng.
03:09Cô ta chỉ vào chiếc túi sách gu chỉ của tôi.
03:12Không có tiền thì làm sao mà mua được chiếc túi đắt tiền như thế này?
03:15Hàng phách thôi cô ta lại chỉ vào chiếc xe Audi đỏ mà tôi đỗ trước cửa nhà tăng lễ.
03:19Không có tiền thì làm sao mà đi được chiếc xe đắt tiền thế này?
03:22Thôi thôi, Hồ Viên Viên bị tôi chọc tức đến nỗi không nói được câu nào.
03:26Đứa trẻ trong tay cô ta bỗng nhiên đói, bắt đầu quấy khóc.
03:29Thấy con khóc, khi thế miệng lưỡi của Hồ Viên Viên không còn nữa.
03:32Cô ta bước đến bên tôi, mềm giọng nói.
03:34Cô nhìn xem con tôi đói đến thế này rồi, cho tôi ít tiền mua sữa được không?
03:38Mấy năm nay tôi ở nhà nội trợ, mọi chi phí trong nhà đều do nhược phong tru cấp.
03:42Ai ngờ anh ấy bị ung thư phổi, tiền bạc tiêu sạch, nhà cũng bán rồi.
03:46Không để lại một xu nào cho mẹ con tôi.
03:48Cô cũng biết tôi chỉ học hết trung cấp, không tìm được việc làm để nuôi con trước khi chết.
03:52A Phong bảo tôi đi tìm cô.
03:53Anh ấy nói cô là người nhân hậu rộng lượng, nhớ đến tình nghĩa vợ chồng.
03:57Chắc chắn sẽ không để mặc con anh ấy đâu nói xong.
03:59Cô ta bế đứa trẻ khóc ewe trước mặt tôi, định dùng khổ nhục ghế.
04:02Tôi liếc nhìn đứa bé, thấy nó bụ bẫm và trông rất dễ thương.
04:05Lúc này nó đang há miệng tìm sữa, trông đáng yêu vô cùng.
04:09Đáng tiếc à?
04:10Nó không phải con của tôi, nó đói liên quan gì đến tôi.
04:13Tôi không có tiền, tin hay không thì tùy tôi hờ hững bung một câu, xoay người định bỏ đi.
04:17Đợi đã.
04:18Hồ viên viên vội vàng ngăn tôi lại.
04:20Thấy tôi không nhượng bộ, trong mắt cô ta rõ ràng lộ ra vẻ hoàng hốt.
04:23Cô ta tháo một chiếc vòng bằng vàng to cồng kình trên tay xuống, giọng cầu xin.
04:27Đây là vật định tình năm xưa A Phong tặng cho tôi, là vật chuyển ra nhà họ Lâm.
04:31Tôi không muốn bán nó.
04:32Cô xem có thể cầm nó ở đây, đổi lấy ít tiền để mua sữa cho con được không?
04:36Haha, tôi kết hôn với Lâm Nhược Phong 7 năm, nhưng không hề biết nhà anh ta còn có thứ bảo bối chuyển ra này.
04:41Không ngờ một thứ tốt đến vậy, cuối cùng lại rơi vào tay cô ta.
04:44Ồ, bảo bối này là minh chứng cho tình yêu của hai người, tôi không mua nổi đâu.
04:48Hồ viên viên sốt ruột, lại đưa đứa trẻ đến trước mặt tôi.
04:51Trần Tu Trúc, cô nhìn xem đứa trẻ này đáng yêu thế nào.
04:54Cô nỡ lòng nào để một đứa trẻ dễ thương như vậy chịu đói chịu khát sao?
04:58Tất nhiên là nỡ rồi, tôi không phải mẹ nó mà.
05:00Tôi nói xong câu này, bỏ mặt Hồ viên viên ngạc nhiên nhìn tôi, rồi lên xe phóng đi mất.
05:05Thiêu sát của Lâm Nhược Phong, rồi tống tiễn Hồ viên viên đi.
05:08Những ngày này, tâm trạng tôi vô cùng thoải mái.
05:10Đang ở nhà ăn lẩu, vừa hát vừa thưởng thức, bỗng nhiên ấm ấm ấm, tiếng gõ cửa vang lên.
05:15Nhìn qua mắt mèo, tôi thấy ngoài cửa là một vị cảnh sát.
05:18Bên cạnh cảnh sát là cha mẹ của Lâm Nhược Phong, một mặt ủ ám.
05:21Hồ viên viên bế con, trốn sau lưng mẹ là Lưu Quế Hương, vừa khóc vừa nức nở như hoa lê đái vũ.
05:26Vừa mở cửa, Lưu Quế Hương nền khí thế hùng hổ xông vào, dơ ngón trỏ về phía tôi gào lên.
05:31Trần Tu Trúc, mày trôn con trai tao ở đâu?
05:34Ồ, bà hỏi cái này hả?
05:35Tôi ngẳng đầu lạnh lùng, quay người đi về phía thùng giáp bốc mùi hôi thối,
05:39cầm lấy góc của một cái hộp để dây rồi cầm ném cho Lưu Quế Hương một cái.
05:42Đây, cho cốt của con trai bà, mau mang đi, để tôi đỡ phải vứt.
05:46Cô cô cô, cô sao lại để con trai tôi vào trong một cái hộp giấy như thế?
05:50Lưu Quế Hương nổi điên lên, nếu không phải có người, đã đánh tôi rồi.
05:53Tôi chỉ vào hộp giấy, cười một cách tươi giói.
05:56Này, bà xem rõ cho tôi, đây không phải một cái hộp giấy bình thường,
05:59đây là hộp đựng giấy chân nở cao cấp.
06:01Con trai bà chết còn được nằm trong chân nở, kiếp này cũng đáng lắm rồi chứ.
06:05Lưu Quế Hương nghe xong, hai mắt tối sầm, ngã khụy trong vòng tay của ông lão, suýt thì ngất đi.
06:10Tôi không muốn quan tâm đến bà ta, cách hí mời cảnh sát vào nhà.
06:13Đồng chí cảnh sát, đồng chí tìm tôi có chuyện gì không?
06:16Tôi lướt mắt nhìn hồ viên viên một cái, rồi lại cười tươi nhìn cảnh sát.
06:20Tôi không nuôi tiểu tam và con của bọn họ, tôi không phạm pháp chứ.
06:23Không không không, cảnh sát mới vẻ thích hóng hớt.
06:26Tôi không đến vì chuyện này, ông ta chỉ vào Lưu Quế Hương.
06:29Vị bác gái này nói, ngôi nhà mà cô đang sống là tài sản trước hôn nhân của con trai bác ấy.
06:34Bây giờ con trai bác ấy chết rồi, cô không muốn giúp họ nuôi con,
06:36thì chỉ có thể đòi lại ngôi nhà này, bán đi để nuôi cháu.
06:40Hôm nay mời tôi đến đây là để giám sát cô, để cô phối hợp chuyển nhà.
06:43Đúng thế, có nghĩa là bảo cô cút xéo.
06:46Hồ viên viên đắc ý nhìn tôi.
06:48Nghe đến chữ chuyển nhà, tôi đột nhiên tỉnh táo lại.
06:50Ngôi nhà này quả thật là tài sản cá nhân của Lâm Nhược Phong trước khi kết hôn với tôi.
06:54Theo luật hôn nhân mới, sau khi anh ta chết, tôi thực sự không có quyền sở hữu.
06:58Dù cho nhà họ Lâm nghèo nàn, nhưng hồi trẻ,
07:00Lâm Nhược Phong cũng được coi là một thanh niên đẹp trai hào hoa phong nhã.
07:03Một mái tóc xoăn kiểu anh, khiến không biết bao nhiêu cô gái liêu siêu.
07:07Trước đây, anh ta từng làm chân liếm cho một bà giàu có,
07:09bà già chán anh ta rồi nên muốn đá anh ta đi.
07:12Không ngờ anh ta vẫn như bóng với hình, cứ bám lấy người ta.
07:15Bà già không còn cách nào khác, đành phải tặng cho anh ta ngôi nhà này để đuổi anh ta đi.
07:19Sau đó, anh ta che giấu chuyện phong lưu này,
07:22lấy vẻ tuấn tú của mình để hấp dẫn một cô gái vừa chân ướt chân giáo bước chân ra khỏi trường đại học,
07:26thật thà như tôi.
07:27Anh ta nói rằng tiền mua căn nhà này là anh ta trúng giải nhất sổ số.
07:30Anh ta còn lừa tôi rằng anh ta là người độc thân kiên định,
07:33không quan tâm đến khuyết điểm tôi không thể sinh con.
07:35Cứ như vậy, tôi mang theo của hồi môn trị giá vài trăm vạn,
07:38do bố mẹ tôi vất vả làm ăn hơn nửa đời để dành cho tôi,
07:41cùng với niềm khao khát của khôn nhân hạnh phúc, tôi chuyển vào ngôi nhà này.
07:44Cho đến khi bị anh ta lừa tới quần áo đều không thừa.
07:47Đồng chí cảnh sát, nếu căn nhà này là tài sản trước khôn nhân của Lâm Nhược Phong,
07:50thì tôi thực sự nên chuyển đi.
07:52Nhưng mà, tôi từ đầu dừng trong phòng ngủ lôi ra giấy tờ bất động sản,
07:55cười tươi đưa cho cảnh sát.
07:57Anh xem đi, chủ hộ hiện tại rõ ràng là bố tôi chứ.
08:00Cảnh sát nhận giấy tờ bất động sản vào hộ khẩu gia đình tôi xem qua,
08:03rồi gật đầu với tôi.
08:04Đúng vậy, bây giờ ngôi nhà này thực sự thuộc về bố cô.
08:07Không thể. Không thể nào.
08:09Con trai tôi đi theo bà già giàu có lâu như vậy,
08:11cuối cùng có được một ngôi nhà.
08:13Sao có thể?
08:14Lưu Quế Hương vừa nghe nói ngôi nhà bây giờ thuộc về bố tôi
08:16thì vừa nãy còn tróng váng nằm trong vòng tay của ông lão,
08:18bây giờ đột nhiên tỉnh táo lại.
08:20Người như một cái lò so, bật hẳn lên,
08:22giật phát giấy tờ bất động sản từ tay cảnh sát,
08:24nhìn thấy dòng chữ người có quyền sở hữu bất động sản.
08:27Trần Văn Sương.
08:28Tính chất.
08:29Sở hữu tất cả sau những dòng chữ này còn có bức chân dung ảnh.
08:32Trần Văn Sương chữ Trần Văn Sương vào ảnh.
08:34Trần Văn Sương cả bà ấy đều quen thuộc là ba tôi ở quê.
08:37Bà ta tức giận rậm chân khắp phòng.
08:39Sao mà có thể?
08:40Anh cảnh sát, chúng ta mau tra xem thử đi.
08:43Chắc chắn đây là đồ giả.
08:44Hồ Viên Viên cũng ngây người, đoạt lấy sổ hộ khẩu về xem.
08:47Hai mắt tối sầm lại, người nhẹ bẫng, nhưng sắp ngất đi vậy.
08:50Bố của Lâm Nhược Phong, Lâm Hiếu Quý, lúc nãy đã đưa tay muốn đỡ một phen.
08:54Nhưng cũng do lướt mắt nhìn Lưu Quế Hương mà thu tay lại.
08:57Tôi cười nhìn Lưu Quế Hương.
08:58Sổ hộ khẩu của tôi không phải là giả đâu.
09:00Căn nhà là con trai bà tặng cho bố tôi theo ý nguyện của anh ấy.
09:03Tôi lại từ đầu rừng kéo ra một bàn hợp đồng tặng nhà tự nguyện, ném cho Lưu Quế Hương.
09:07Bà tự xem đi, có phải là chữ ký của con trai bà không?
09:11Lưu Quế Hương ngốc hẳn, gục xuống đất như một vũng nước, không ngừng lầm bầm.
09:14Sao lại thế này? Sao lại thế này?
09:16Đồng chí cảnh sát thích thú với vở kịch lắm rồi.
09:19Cô Trần, rốt cuộc chuyện này là như thế nào vậy?
09:22Tôi cười mở máy tính, phát một đoạn video cũ.
09:24Đây là đoạn băng ghi hình giám sát cách đây 5 năm ở nhà tôi.
09:27Trong video, Hồ Viên Viên theo Lâm Nhược Phong, vinh váo xông vào nhà tôi.
09:31Hai người như quỷ nhật hoành hành khắp bản làng, bắt đầu cướp bóc điên cuồng.
09:35Túi sách chăn nờ bằng da cừu của tôi, lấy.
09:37Vòng tay cỏ bốn lá Van Cleef và Appels của tôi, lấy.
09:40Áo khoác lông trồn từ cấm, lấy.
09:42Cứ như vậy, giữa thanh thiên bạch nhật của hồi muôn hàng trăm triệu của tôi
09:45đã được hai tay đưa vào trong túi sách da rắn của bọn họ.
09:49Lâm Nhược Phong mơ cũng không nghĩ tới, lúc đó tôi đã lắp camera giám sát trong nhà.
09:52Ban đầu tôi dùng để xem chó khi đi làm, không ngờ phát hiện ra hai tên trộm cắp vô liêm sỉ này.
09:57Đồng chí cảnh sát, những đồ sa sỉ này là tài sản trước hôn nhân mà bố mẹ tặng cho tôi,
10:01Lâm Nhược Phong sau khi lấy đi thì đã đem bán, như vậy có tính là trộm cắp tiêu thụ tài sản không?
10:06Đúng vậy.
10:06Cảnh sát gật đầu chắc chắn.
10:08Đúng thế, ánh mắt đắc thắng của tôi lướt qua hồ viên viên.
10:11Cô còn tưởng rằng sau khi lấy được những thứ này thì tôi sẽ thật sự không trì cứu.
10:14Không bao lâu sau khi hai người chạy trốn, tôi đã thuê một thấm tử tư,
10:18đã tra ra được nơi ẩn náo của hai người.
10:20Tôi để cho thấm tử cảnh cáo Lâm Nhược Phong,
10:22nếu không trả tôi những thứ bị ăn cắp thì tôi sẽ đưa clip giám sát cho cảnh sát.
10:25Mấy trăm triệu đấy đủ cho hai người ngồi tù lâu dài rồi.
10:28Lâm Nhược Phong khi đó đã sợ ngây người.
10:30Gã ta nói những thứ đó đã đem bán rồi, đổ tội cho hồ viên viên.
10:34Để không phải bóc lịch, gã buộc phải sang tên căn nhà mình cho gia đình tôi,
10:37coi như là đền bù cho tôi.
10:39Tôi hứng nụ cười ngọt ngào dạng dỡ tới hồ viên viên.
10:41Tôi phải cảm ơn cô nhiều lắm, viên viên.
10:44Căn nhà này giá tăng nhiều lần trong vòng 5 năm, hiện đã có giá trị hơn 10 triệu rồi.
10:48Đắt hơn nhiều so với những món đồ bị trộn của tôi.
10:50Nghe xong, hồ viên viên mắt tối sầm, ngất liệt đi.
10:53Có tiền, có biên chế, chồng chết rồi, còn gì xứng và viên mãn hơn cuộc sống như này nữa không?
10:59Tôi đã nghĩ, khi đuổi khéo Lưu Quế Hương và hồ viên viên đi, tôi có thể trở lại ngày thắng thần tiên kia.
11:04Nhưng không ngờ, tôi đã đánh giá thấp chiến lực của Lưu Quế Hương.
11:07Nửa tháng sau ngày công an đến làm việc, Lưu Quế Hương lại được củng cố tinh thần,
11:10quay trở lại đơn thương độc mã.
11:12Hôm đó, tôi đang lên lớp thì bỗng có một bóng dáng thô kịch, thấp bé trùm vào từ cửa lớp học.
11:17Lưu Quế Hương bế một đứa trẻ xanh sao, gây guộc, eo út trong lòng.
11:20Trước khi tôi kịp định thần, bà ta đã lao vào.
11:22Bà ta được ngồi quỳ sụt trước mặt tôi, làm ra vẻ ấm ức đến đáng thương,
11:26miễn cưỡng vắt ra đôi giọt nước mắt đục ngầu, giả vờ khóc lóc.
11:29Tiểu Trúc, con không được nhiễn tâm như vậy.
11:31A Phong mất rồi mà con không trả lại nhà cho nó, cũng không thể mặc kệ cho đứa trẻ được.
11:36Bà ta dơ đứa trẻ gầy trơ xương lên cao, giả vờ lau nước mắt.
11:39Đứa trẻ tội nghiệp gầy guộc như thế này, con nhìn xem.
11:42Mẹ con già cả thế này, con thương tình chúng ta một chút đi, đứa trẻ đáng thương này nữa.
11:46Ngay sau đó, trong lớp vang lên tiếng xôn xao.
11:48Các học sinh đều quay sang nhìn tôi, đầy vẻ nghi hoặc cô Trần ơi, có phải đây là con của cô không?
11:54Cô Trần ơi, tại sao cô không chăm sóc cho con mình?
11:57Cô Trần ơi, em bé tội nghiệp lắm, cô cho em bé ú đi.
12:01Tôi thực sự không ngờ Lưu Quế Hương lại diễn một vở kịch như vậy.
12:03Sưỡng sờ trong giây lát rồi, tôi vội vã trấn an học sinh.
12:07Các em phải tin cô, đứa trẻ này không phải con của cô.
12:10Bà ấy đang nói bậy.
12:11Tiếp đó, tôi bước nhanh đến trước mặt Lưu Quế Hương, chừng mắt nhìn bà ta, quát lớn.
12:16Đây là lớp học kiểu học, không phải nơi để bà nói bậy.
12:19Trời ơi, xin mở mắt mà xem, tôi nói bậy ở đâu?
12:23Cô có chiếm nhà con trai tôi không?
12:24Cô không chăm sóc cho đứa trẻ này à?
12:26Cô có hay không?
12:28Lưu Quế Hương chỉ thẳng tay vào tôi, ra vẻ tức giận đến mức muốn thổ huyết.
12:32Trần Tu Trúc, làm người phải có lương tâm.
12:34Tôi lướt nhìn bà ta hàn học, đưa tay túm lấy tay áo bà ta, định đuổi bà ta ra ngoài.
12:38Không tính tới, là chỉ vừa chạm vào tay áo bà ta, Lưu Quế Hương đã thuận thế ngã lăn ra đất, nằm chút chéo cả chân tay.
12:44Miệng bà ta lầm bầm không ngớt, dân dỉ liên hồi.
12:47Ôi thôi, kinh khủng thật rồi, con dâu đánh mẹ chồng rồi.
12:51Ôi lưng già của tôi, xương cụt của tôi, tôi đang còn hơi sững vì trò hề của bà ta thì đột nhiên trước mắt sáng loáng.
12:57Xong rồi, tiếng chụp ảnh.
12:58Tôi ngừng đầu nhìn, không biết từ lúc nào có một phóng viên len vào lớp học.
13:02Anh ta đang cầm máy ảnh, chụp tới thấp tôi và Lưu Quế Hương.
13:05Chụp được rồi chứ? Lưu Quế Hương hỏi.
13:07Sau khi nhìn thấy ký hiệu ok của đối phương, trong mắt Lưu Quế Hương đầy vẻ đắc ý.
13:11Trần Tu Trúc, cô chờ đó cho tôi.
13:13Bà ta dùng cá chép vượt vũ môn bật dậy, vỗ vỗ bụi trên mông, cười khẩy nhìn tôi, đi thẳng băng.
13:18Lòng tôi trùng xuống.
13:20Xong rồi, không có chuyện gì tốt cả.
13:22Quả nhiên, linh cảm của tôi rất đúng.
13:24Hôm sau, đoạn video cô giáo tiểu học có chồng bị ung thư sau khi qua đời chiếm nhà, bỏ rơi con,
13:29mẹ chồng đến đòi công lý lại bị đánh lập tức lan truyền trên đu din.
13:32Sau đó lại leo lên bảng xếp hạng hot search của Waymo.
13:35Những cư dân mạng chỉ nhìn sự việc một cách phiến diện, lười tìm hiểu sự thật, chỉ muốn ăn dưa mà không dùng não.
13:40Khi xem bài báo đầy tính khít động này, liên tức khắc phẫn nộ loại phụ nữ mặt dày vô sỉ,
13:44ta nhẫn này cũng xứng làm giáo viên sao.
13:46Đề nghị đuổi việc.
13:47Trời ơi, bà lão chỉ bị cô ta đánh ngã xuống đấy như vậy thôi mà khóc trong tội nghiệp ghê.
13:52Đứa trẻ gầy quá, trông cứ như bị suy dinh dưỡng.
13:54Nghe nói cô ta có tiền đi Audi, thế mà không có tiền nuôi con à.
13:58Phụ nữ như thế phải bắt đi sự tử hình.
14:00Thời gian ngắn sau, tôi đã trở thành người nổi tiếng tai tiếng.
14:03Cư dân mạng thậm chí còn lười tìm hiểu đứa trẻ kia có phải con tôi hay không,
14:07căn nhà đó có thật sự là do tôi chiếm đoạt hay không.
14:09Chỉ dựa vào mấy giọt nước mắt giả bộ tội nghiệp của Lưu Quế Hương mà tôi đã bị tuyên án.
14:13Tôi bị bạo lực mạng từng đợt, hàng chục vạn người trên mạng liên tục thoá mạ tôi,
14:17còn đến tận trang Weibo chính thức của Bộ Giáo dục để chung tay viết thư, yêu cầu nhà nước đuổi việc tôi.
14:21Thậm chí còn có tên xã hội đen tại địa phương biết chuyện, còn nói là ra đường phải cẩn thận.
14:25Hãy có dịch gặp một lần là hắn ta sẽ đánh tôi một lần.
14:28Khi tôi đang lưỡng lự xem có nên suy nghĩ vài ngày để trốn gió đầu sóng ngọn gió hay không,
14:32thì điện thoại của hiệu trưởng đột nhiên gieo Trần Tu Trúc.
14:34Cô xem xem hành động của cô đi.
14:36Hiện tại, cổng phòng làm việc của tôi chật cứng người, toàn là phụ huynh đến xin chức ký đuổi việc.
14:41Họ nói những kẻ cặn bã như cô không xứng dạy trẻ con.
14:44Trước tiên, cô hãy nghỉ dạy một tháng, về nhà tự kiểm điểm đi.
14:47Tôi gấp gáp.
14:48Hiệu trưởng, ngài nghe tôi nói, đứa trẻ đó vẫn còn chưa nói xong thì đầu bên kia đã tút tút tút.
14:53Mẹ kiếp, căn cứ vào đâu mà đình chỉ công tác của tôi.
14:57Hôm sau, Hồ Viên Viên gọi điện đến, giọng điệu ngang ngực kêu căng trở lại như xưa thế nào, Trần Tu Trúc.
15:02Bị cư dân mạng mắng chửi có thấy khó chịu không?
15:04Giờ đang ở nhà khóc lóc thuốc thít hả?
15:06Đúng là như vậy, lúc này tôi đang ngồi khóc hu hu.
15:09Bởi vì...
15:10Cô bạn chơi thân A Đình mang đến cho tôi bát phở cuốn này thực sự quá cay.
15:14Ha ha, chẳng lẽ tôi có thể vì bị cư dân mạng chửi mà khóc được?
15:17Dứt khoát suốt dây mạng, thế giới lập tức im ắng.
15:20Còn việc đình chỉ công tác, tôi cũng nghĩ ra rồi.
15:22Dù sao cũng không phải bị đuổi việc, đợi chân tướng được sáng tỏ, tự nhiên có thể đi làm trở lại.
15:27Hồ Viên Viên hẳn cho rằng tôi đã sợ đến mức đang khóc nhẹ nên càng thêm hăng hái.
15:31Trần Tu Trúc, dám đấu với tôi sao?
15:33Cô còn kém xa.
15:34Cho cô ba ngày dọn sạch nhà trả tôi.
15:36Nếu không, tôi sẽ bảo Lưu Quế Hương tới làm om sòng một trận, thêm một đợt dư luận nữa xem cô coi chức giáo viên của cô còn giữ được không.
15:42Sau một màn đe dọa, cô ta hề hề cút điện thoại.
15:45Quá đáng thật.
15:46Chắc chắn là Hồ Viên Viên đã bày mưu cho Lưu Quế Hương, bảo bà ta đi đáng thương bán thảm.
15:51Cộng thêm mấy tay phóng viên vô lương tâm thổi phồng lên nữa, bị mất hết danh dự là cái chắc.
15:55Nhưng mà, cô ấy nhìn tôi cười đầy danh mãnh.
15:57Chúng ta cũng không phải không có cách chống lại.
15:59Cách gì vậy?
16:00Tôi vội hỏi.
16:01Bố mình quen bí thư xóm của bọn Lưu Quế Hương, hôm qua mời ông ý ăn cơm.
16:05Cho ông ấy hai bao thuốc trung hoa, cộng thêm hai cốc rượu ngon.
16:08Ông bí thư uống đến hoa cả mắt, nói lại nhảy đủ để bố mình nắm được điểm yếu của Lâm Hiếu Quế.
16:13Điểm yếu gì?
16:14Xem ra, nhà họ Lâm chả có ai từ tế cả.
16:17A Đình đáp.
16:18Xóm họ có một sưởng gia công kim loại, là doanh nghiệp lớn của xã, Lâm Hiếu Quế suốt ngày làm việc vật ở đó.
16:24Gần nửa năm nay, Lâm Hiếu Quế mỗi lần đến nửa đêm canh ba, đợi bảo vệ ngủ say.
16:27Hắn ta lại lén lẻn vào kho, trộn sắt thép các thứ, đem đi bán kiếm tiền.
16:32Hắn ta tưởng chỉ cần đeo khẩu trang là camera không nhận ra.
16:38Tôi có chút thắc mắc. Lâm Hiếu Quý trộn đồ, tại sao xã không bắt chứ?
16:42A Đình đáp.
16:43Mình nghe nói bí thư xã và Lâm Hiếu Quý là họ hàng gần, chắc là nhắm mắt cho qua.
16:47Tôi sung sướng trong lòng thầm nghĩ.
16:49Chuyện này sao không thể lợi dụng để uy hiếp Lưu Quế Hương, bắt bà ta phải xin lỗi đền bù, trả lại danh dự cho mình được.
16:55Sáng hôm sau, tôi lái xe đến thôn Lâm già.
16:57Xe đỗ xịt trước cổng căn nhà hai gian đất của nhà họ Lâm.
17:00Sân nhà khói hương nghi ngút, Lưu Quế Hương đang đốt giấy cho con.
17:08Con điên không biết đẻ, ngày đó không phải nhìn nhà nó giàu thì mẹ không cho nó lấy con đâu.
17:13Đợi khi nó dọn nhà ra, mẹ sẽ bán nhà, lấy tiền nuôi viên viên và các con.
17:17Tôi trong lòng lật đật 800 cái khinh thường.
17:20Đốt hết tiền vàng, Lưu Quế Hương mới để ý đến tôi, từ nãy giờ đứng ngay cổng nhà họ.
17:24Lưu Quế Hương chống nạnh, cười giả tạo hỏi tôi.
17:27Thế nào, bị tao chơi cho sợ chưa?
17:29Nói cho mày Trần Tu Trúc biết, biết thời thế là anh hùng.
17:32Nếu mày ngoan ngoãn trả nhà cho tao, tao sẽ đại phát từ bi, không đến trường mày làm loạn nữa, để mày giữ được chức giáo viên.
17:38Nói đi, bao giờ thì dọn nhà?
17:40Tôi cười thẳng nhiên.
17:41Bà vui mừng hơi sớm rồi, tôi không phải đến vì chuyện đấy.
17:44Ông già chồng bà nửa năm nay lén lút lấy trộm rất nhiều đồ đặc giá trị ở xí nghiệp xã bán đi, bà có biết chuyện này không?
17:49Lưu Quế Hương nghe tôi bảo ông già chồng bà trộm đồ, tức giận đỏ bừng mặt, sồng sộc lên.
17:54Mày nói dối cái gì vậy hả?
17:56Ông già nhà tao cả đời thanh bạch, trộm cắp bao giờ?
17:59Đừng có vu khống người khác.
18:00Ồ, tôi ung dung lấy trong cặp ra một cái USB, lắc lắc trước mặt bà ta.
18:05Tôi đây lại có video giám sát ông ấy trộm đồ đây này.
18:08Hi hi, tôi lấy đâu ra video giám sát, cái này chỉ là ổ USB bình thường thôi, tôi lừa bà ta thế.
18:13Lưu Quế Hương ngớ người.
18:14Nhìn vẻ mặt bà ta, tôi đoán bà ta không phải tỏ vẻ chối tội, mà là thật sự không biết.
18:19Chẳng lẽ lâm hiếu quý lén bà ta đi trộm đồ?
18:22Tôi hỏi bà ta.
18:23Ông già chồng bà đâu?
18:24Lưu Quế Hương chỉ tay vào ra nhà tuyền toàng sau lưng.
18:27Ở trong nhà, tôi cười nói.
18:29Chẳng phải bà bảo tôi vô an sao?
18:31Thôi được, tôi vào đối chất với ông ấy, bà cứ núp ngoài cửa nghe trộm xem tôi có nói đúng sự thật không.
18:36Bà không nghe lời tôi sắp xếp cũng được, thế thì tôi đành nộp USB này cho cảnh sát vậy.
18:41Tham ô tài sản tập thể, số tiền lớn thế này, ngôi tu dài hạn đấy.
18:44Ông già chồng bà sẽ thối giữa chết mục ở trong tù cho xem.
18:47Nửa đời sau bà chỉ việc chờ đợi đưa cơm nuôi tù là xong.
18:50Lưu Quế Hương nghe xong, đắn đo mấy giây, chọn làm theo lời tôi nói.
18:54Quả nhiên lâm hiếu quý đang hút thuốc trong nhà.
18:56Thấy tôi vào, ông ta chẳng có vẻ gì là niềm nở, lạnh lùng thốt ra một câu.
19:00Con điên không biết đẻ, tôi không thèm chấp, vào thẳng vấn đề.
19:04Lâm hiếu quý, ông tốt nhất là bảo vợ ông đừng đến trường tôi làm loạn nữa.
19:07Lâm hiếu quý phả khói về phía tôi.
19:10May dọn nhà ra trước đã.
19:11Được, rượu mơi không uống mà lại thích uống rượu phạt.
19:14Tôi cười nhìn chầm chập ông ta.
19:16Ông nên nhớ là tôi biết bí mật của ông.
19:18Trời ơi, cái miệng tôi này, thật là lỏng lẻo quá.
19:21Nếu vô tình tôi để lộ ra, thì coi như ông về sau này không làm người trước mặt dân thôn,
19:25trước mặt vợ con nữa nhé.
19:26Lâm hiếu quý khựng lại, lập tức tắt thuốc.
19:29Lén lút lướt mắt ra cửa, xác nhận không thấy bóng dáng lưu quế hương đâu.
19:32Ông ta mới quay sang nhìn tôi, rọng mềm xuống.
19:35Chuyện của tôi và viên viên, cô biết được bao nhiêu, cái gì cơ.
19:38Ông ta và hồ viên viên ừ.
19:40Chết tiệt thật, còn có chuyện ngoài ý muốn nữa sao?
19:43Bỗng chốc tôi nhớ đến chiếc vòng bằng vàng sáng loáng mà tổ tiên để lại trên tay hồ viên viên.
19:46Tôi giả vờ điểm tĩnh.
19:48Chiếc vòng bằng vàng lớn kia, vừa nghe tôi nhắc đến vòng bằng vàng lớn, sắc mặt lâm hiếu quý lập tức trở nên tuyệt vọng.
19:54Ông ta thở dài, trong khi tôi thì trợn mắt há hóc mồm, ông ta bắt đầu kể lại chuyện cũ.
19:58Cô biết không, từ khi tôi nhìn thấy viên viên lần đầu tiên, trái tim tôi đã bồi hồi lắm.
20:03Vì cô ấy trông quá giống mối tình đầu của tôi.
20:05Mối tình đầu của tôi là một thanh niên trí thức về quê làm nông, sau này cô ấy muốn về lại thành phố nên đã đá tôi một phát.
20:10Mà tôi vẫn không quên được cô ấy, đã đợi cả đời.
20:14Cô còn nhớ 6 năm trước không, tôi bị sức huyết não phải nhập viện, là cô giới thiệu viên viên đến làm y tá chăm sóc.
20:19Từ đó, tôi luôn âm thầm chú ý đến cô ấy, yêu thương cô ấy.
20:23Thậm chí khi tôi phát hiện ra cô ấy lén lút quyến rũ con trai tôi, muốn trốn theo người khác, tôi vẫn không nỡ vạch trần cô ấy.
20:28Tôi chỉ lặng lẽ lấy trộn một ít đồ từ nhà máy, nhờ thợ làm thành chiếc vòng thôi.
20:32Tôi nói dối con trai rằng đây là chiếc vòng của tổ tiên, mới đào được ở đằng sau nhà, bây giờ tôi truyền lại cho nó.
20:38Tôi biết chắc nó sẽ đeo chiếc vòng này cho viên viên, vậy nên cũng coi như tôi tặng quà cho cô ấy một cách âm thầm.
20:43Nửa năm trước, tôi nghe nói con trai bị ung thư, tôi biết cô ấy chắc hẳn sẽ khó khăn lắm.
20:48Thế là tôi lại tiếp tục đi ăn trộn ở nhà máy để đổi tiền gửi cho cô ấy, giúp cô ấy bớt lo toan.
20:52Trời đất ơi, nghe thôi mà thấy buồn khóc rồi.
20:55Tình yêu thầm kín bị thương quá, còn có chút gì đó cảm động nữa.
20:58Tôi đang cảm thấy vô cùng bị rung động bởi câu chuyện của Lâm Hiễu Quý thì bỗng nghe thấy tiếng la hét như giết heo từ bên ngoài cửa.
21:04Lâm Hiễu Quý, đồ dê giả háo sắc.
21:06Bà ta trận trừng mắt, lửa giận bốc cao, vung sẻng loạn sạ.
21:10Đồ chết tiệt già rồi mà còn dám có ý đồ khác.
21:12Tao đã sớm thấy mày để mắt đến con hồ ly tinh đó rồi.
21:15Hôm nay bà đây không giết chết mày thì không phải họ Lưu.
21:18Trời đất, tốt nhất là tôi tránh xa một chút, kéo bị văng máu vào người.
21:21Tôi tặng cho Lâm Hiễu Quý một ánh mắt thương cảm, lặng lẽ chuồn mất.
21:25Lưu Quế Hương hiện đang bận rộn với chuyện ly hôn với Lâm Hiễu Quý,
21:27cũng xem hồ viên viên như cái gai trong mắt,
21:29tất nhiên sẽ ghét luôn cả con của cô ta, không thèm quan tâm đến nó nữa.
21:33Dĩ nhiên là bà ta cũng không còn để tâm đến chuyện gây sự với tôi nữa.
21:36Cơn sốt về chuyện của tôi trên mạng cũng dần lắng xuống.
21:38Một tháng sau, hiệu trưởng thông báo tôi có thể quay trở lại trường học.
21:42Tôi vui vẻ đi ra bãi đỗ xe, vừa đi vừa ngưng nga một bài hát.
21:46Bỗng nhiên, một bóng ma đầu tóc bù xù hiện ra trước mặt tôi, túng lấy tay tôi.
21:50Tôi nhìn kỹ, rời, không phải hồ viên viên ngày thường kêu ngạo đó sao.
21:54Tôi nhăn mặt, định hất tay cô ta ra, không ngờ cô ta lại càng nắm chặt hơn.
21:58Cô ta khóc lóc thảm thiết, ưỡn ẹo rồi phịch một cái quỷ xuống trước mặt tôi.
22:01Tôi trợn mắt, chết tiệt, cô ta lại định rửa trò gì đây.
22:05Hồ viên viên móc trong túi ra một tờ bệnh án, vẻ mặt buồn bã đưa cho tôi.
22:09Tôi xem thử.
22:10Ung thư dạ dày, giai đoạn cuối.
22:12Trời đất, bảo sao mọi người bảo cô ta và Lâm Nhược Phong là một cặp trời xinh.
22:16Đến cả chuyện mắc bệnh cũng tâm linh đến vậy.
22:18Một người thì ung thư phổi, một người thì ung thư dạ dày, đúng là bệnh của cặp tình nhân.
22:22Tôi ném tờ đơn trả lại cho cô ta.
22:24Cô bị ung thư thì liên quan gì đến tôi, tôi sẽ không vay tiền để chữa bệnh cho cô đâu.
22:28Hồ viên viên nắm chặt lấy chân tôi, nước mũi nước mắt chàn hết ra quần tôi.
22:31Tiểu Trúc à, em không phải đến để vay tiền chị.
22:34Cô ta lau nước mắt.
22:36Bác sĩ nói trong nước không chữa được bệnh của em, nhưng ở Mỹ có cách chữa.
22:39Tiểu Nam dạo này đang làm bác sĩ ở Mỹ, em cầu xin chị hãy liên lạc giúp em với anh ấy.
22:43Chị nói với anh ấy em bị bệnh, chắc chắn anh ấy sẽ không để em mặc kệ.
22:47Nghe đến chữ Tiểu Nam, tức thì mờ.
22:49Á, u tôi rồn lên não.
22:51Không kìm được mà đá cô ta một cái.
22:53Tiểu Nam, cô cũng xứng nhắc đến Tiểu Nam sao.
22:56Năm đó em trai tôi yêu cô sẽ đắm đến vậy, thậm chí còn không quan tâm cô học vấn thấp hơn nó rất nhiều,
23:01vẫn nhất quyết đưa cô đến ra mắt gia đình, nhờ tôi giới thiệu việc làm cho cô.
23:05Cũng từng học qua trường y, nên tôi để cô chăm sóc mấy hôm cho bố của Lâm Nhược Phong.
23:09Ai ngờ cô lại dám thông dâm với Lâm Nhược Phong.
23:11Hai kẻ khốn nạn các người, lại còn làm mấy chuyện đó trong căn phòng mới bố mẹ tôi chuẩn bị cho hai người.
23:16Tôi quát lớn chất vấn cô ta.
23:18Cô có biết Tiểu Nam chắn nản bao lâu mới vượt qua được chuyện đó không?
23:21Nếu không phải tại cô, sao nó lại đau lòng bỏ đi Mỹ?
23:24Cô dẫm chết cái ý nhiệm này đi, Tiểu Nam ghét cô lắm.
23:27Nó đã quên sạch cô từ lâu rồi.
23:29Hồ Viên Viên khóc đến ngất đi, Đinh Cùng lắc đầu.
23:32Không thể nào, không thể nào, Tiểu Nam nói rằng anh ấy chỉ yêu một mình em, giờ anh ấy chắc chắn cũng không quên được em.
23:38Nếu không phải anh ấy yêu em đến chết đi được, sao anh ấy phải bỏ đi xa đến vậy?
23:42Bây giờ Lâm Nhược Phong đã chết, em lại đang độc thân.
23:44Chị nói với Tiểu Nam là em muốn làm lại từ đầu với anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ đồng ý.
23:49Cái vẻ tự cho là đúng của cô ta thật khiến tôi buồn nôn.
23:52Được, tôi lấy điện thoại ra.
23:54Cô không phải nói là Tiểu Nam vẫn còn yêu cô sao?
23:57Giờ tôi sẽ gọi điện để kiểm chứng xem.
23:59Hồ Viên Viên đang chẳng đầy hy vọng thì điện thoại đã được kết nối.
24:01Tôi mở loa lớn.
24:03Alo em trai, Hồ Viên Viên muốn làm lại với em đấy.
24:06À đúng rồi, cô ta bị ung thư dạ dày, muốn em giúp đỡ ở Mỹ.
24:09Tôi còn chưa nói xong thì bên kia đã truyền đến một tiếng gầm như sấm.
24:12Bảo, cô, ấy, cút.
24:15Tiếng cút đó khiến ánh sáng trong mắt Hồ Viên Viên vụt tắt dần.
24:18Tôi khinh bỉ lít nhìn cô ta.
24:20Bây giờ thì cô đã nghe rõ chứ.
24:22Tiểu Nam đã quên cô từ lâu rồi.
24:24Tôi nghe bố nói, Lưu Quế Hương cùng chồng bà ta đang náo ly hôn rồi.
24:28Nghe đồn bà ta cầm cuốc đập vào đầu Lâm Hiếu Quý một phát toạc cả một lỗ,
24:31máu chảy đầy người, trông phát sợ.
24:33Bà ta tức quá nên đã đến đồn cảnh sát báo cáo Lâm Hiếu Quý ăn cắp tài sản công.
24:36Mới vừa nằm viện đứng dậy thì ông ta đã bị cảnh sát lôi đi rồi.
24:40Giờ thì Lưu Quế Hương chẳng ưa gì Hồ Viên Viên, thậm chí còn ghét cả đứa cháu ngoại.
24:43Hồ Viên Viên biết mình sắp chết, muốn gửi đứa bé cho Lưu Quế Hương nuôi,
24:47đã lại bà ta đến mức đầu gần như vỡ già.
24:49Không ngờ Lưu Quế Hương cứng đầu lắm, đứa lớn đứa bé đều bị đuổi đi.
24:52A Đình ngồi co do trên ghế nhà tôi.
24:55Vừa ăn ô đen vừa kể cho tôi nghe những tin đồn mới nhất.
24:57Tôi cắn một miếng đậu hú, gật đầu tỏ ra hài lòng.
25:00Không ngờ Lưu Quế Hương cũng là một người không thể chấp nhận được khuyết điểm người khác.
25:04Tôi và A Đình đang cảm thấy ngao ngán trước cảnh Hồ Viên Viên rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.
25:07Tự chúc lấy tai họa thì bất ngờ chúng tôi nghe thấy ngoài cửa có tiếng trẻ con khóc như có như không.
25:12Mở cửa ra xem, thấy trên mặt đất có một chiếc giỏ đựng đồ, trong đó đúng là có một đứa trẻ.
25:16Nó chấp mắt nhìn tôi với vẻ mặt ngây thơ vô tội.
25:19Đây không phải là đứa con của Hồ Viên Viên sao?
25:21A Đình kinh hãi.
25:22Tôi nhìn xung quanh, không thấy cái bóng nào của Hồ Viên Viên.
25:26Chết tiệt, liệu con đàn bà này có vứt đứa trẻ cho tôi để tự bỏ trốn hay không?
25:29À, trong giỏ có một bức thư.
25:31A Đình lấy ra một tờ giấy dưới thân đứa trẻ chị Tiểu Trúc.
25:34Em xin lỗi, em đã làm tổn thương chị, cũng làm tổn thương Tiểu Nam rồi.
25:38Tôi cười, mở máy tính phát một đoạn video cũ tôi mắc bệnh ung thư dạ dày.
25:41Xem như là hình phạt mà ông trời ban cho tôi tôi không có tiền để chữa bệnh.
25:44Thế là cùng đường rồi, tôi quyết định trở về quê nhà.
25:47Nằm yên tĩnh chờ đến lúc lìa đời tôi không sợ chết.
25:49Tôi sợ chết rồi sẽ chẳng có ai chăm sóc con trai.
25:51Lưu Quế Hương ghét đứa trẻ này.
25:53Còn Lâm Hiếu Quý thì đã vào tù rồi sau khi suy đi tính lại.
25:56Tôi thấy rằng nếu cô nhận nuôi đứa trẻ này là tốt nhất, dù gì nó cũng là con của A Phong.
26:00Hai người đã từng là vợ chồng, dù sao vẫn còn tình sư nghĩ cũ tôi biết.
26:03Cô là một người phụ nữ lương thiện, nhân tử, không quan tâm những chuyện đã qua.
26:07Cô có một trái tim bác ái và một tấm lòng rộng lượng cô hãy nhìn đứa trẻ này đi.
26:10Nó vừa thông minh vừa đáng yêu.
26:11Tôi biết rằng cô chắc chắn sẽ không đành lòng để nó trở thành một đứa trẻ mùa côi.
26:14Không ai nuôi mong cô giúp tôi chăm sóc nó đến khi cưới vợ sinh con.
26:17Dù sao thì cô cũng không thể thụ thai.
26:19Vậy thì xem như đây là một đứa con trai giúp cô hưởng tuổi già và trự tăng cho cô.
26:22Tôi không có tiền đưa cô.
26:24Tôi chỉ có thể đưa cô trước vòng tay bằng kim loại gia truyền của nhà họ Lâm.
26:27Bức thư đầy mùi ép buộc về mặt đạo đức này khiến tôi và A Đình phát ốm.
26:31Hồ Viên Viên, cô tính toán thật giỏi.
26:33Đúng là tính từng cái một rõ ràng.
26:35Cô và Lâm Nhược Phong lấy tình của tôi rồi tiêu xài thoải mái 5 năm.
26:38Sau đó lại bảo rằng vì cái chết đã đến.
26:40Chết rồi thì chết.
26:41Cô còn muốn tôi nuôi con trai cho cô.
26:43Hai người coi tôi như một đứa ngốc.
26:45A Đình thăm dò hỏi tôi.
26:47Cậu sẽ không phát huy lòng thánh thiện của mình.
26:48Thực sự sẽ giúp cô ta nuôi con chứ.
26:50Tôi lướt nhìn cô ấy với vẻ khó chịu.
26:53Cậu thấy tôi giống như bị bệnh không?
26:54A Đình thở phào nhẹ nhóm.
26:56Cô ấy thực sự lấy ra được một chiếc vòng tay bằng vàng lóng lánh từ dưới chiếc giỏ.
26:59Tôi nói.
27:01Đây là đồ mà Lâm Hiếu Quý đánh cắp từ nhà máy.
27:03Mình phải gửi cho công an thôi.
27:04Khoan đã.
27:05A Đình cầm chiếc vòng tay lên xem.
27:07Biểu hiện đầy vẻ hoài nghi.
27:08Trọng lượng này có vẻ không giống vàng.
27:10Giống một loại kim loại quý hiếm nào đó.
27:13Cô ấy là giáo viên vật lý.
27:14Rất có kiến thức về những thứ này như vàng, bạc, đồng, sắt.
27:18Cậu đừng vội giao cho công an.
27:19Mình sẽ lấy về phòng thí nghiệm để nghiên cứu.
27:21Hai giờ sau.
27:22A Đình gọi điện đến.
27:23Cô ấy rất phân khích.
27:25A Trúc.
27:25Cậu biết tại sao Lâm Nhược Phong và Hồ Viên Viên đều bị ung thư không?
27:28Chiếc vòng tay đó không phải làm bằng vàng.
27:30Mà là một loại hợp kim có hàm lượng radium cao cực cao.
27:33Bên ngoài chỉ rát một lớp vàng.
27:35Radium.
27:36Đây không phải là loại kim loại không ngừng phóng xạ tự nhiên sao?
27:39Tiếp xúc lâu dài với nó.
27:40Làm sao không bị ung thư cho được?
27:42Chẳng phải Mary Curie đã chết vì nó sao?
27:44Trong vòng 5 năm, Lâm Nhược Phong và Hồ Viên Viên mỗi ngày đều tiếp xúc với bức xạ.
27:48Cứ như thể rơi vào lò phản ứng bức xạ hạt nhân.
27:50Vậy thì làm sao có thể không bị ung thư phổi và ung thư dạ dày?
27:53Lâm Hiếu Quý cũng không bao giờ ngờ rằng món quà mà ông ta tặng cho người trong mộng với bao nhiệt tình
27:57lại giết chết cô ta và cũng giết chết chính con trai mình.
28:00Đúng rồi A Trúc, cô định xử lý đứa bé thế nào?
28:03Tôi cúi đầu nhìn đứa trẻ sơ sinh đang ngủ xe trong giỏ.
28:06Khuôn mặt cậu bé trắng trẻo không tì vết, cứ như không hề vướng bận những thói hư tật xấu của cha mẹ.
28:10Những sợi lông mi run run như đang mơ một giấc mơ đẹp.
28:13Tôi ôm đứa bé vào đồn cảnh sát.
28:15Xin chào đồng chí, tôi nhặt được một đứa trẻ.
28:17Tôi hỏi cảnh sát, những đứa trẻ mồ côi như thế này sẽ được đưa vào trại trẻ mồ côi, chờ người nhận nuôi.
28:23Cuộc sống sau này của cậu bé tốt hay xấu đều không liên quan đến tôi.
28:26Tôi có thể cầu nguyện cho cậu bé, cầu mong sau này có một gia đình tốt nhận nuôi.
28:30Lâm Nhược Phong nói đúng, thực tế thì tôi là một người phụ nữ lương thiện, dự dàng và hào phóng.
28:34Nhưng để tôi thay kẻ tiệ bạc và tiểu tam nuôi con sao?
28:37Xin lỗi, đứa trẻ có đáng yêu đến đâu thì tôi cũng không làm được.
28:40Tôi bước ra khỏi đồn cảnh sát, năng âm áp chiếu dọi khắp cơ thể.
28:44Tôi bước đi nhẹ nhõm, hướng đến cuộc sống tươi đẹp hơn, thuộc về tôi sau này.
28:47Cảm ơn các bạn đã theo dõi và hẹn gặp lại.
Hãy là người đầu tiên nhận xét
Thêm nhận xét của bạn

Được khuyến cáo