Truyện Audio Hay || Bỏ Lại Tình Cũ, Tôi Tự Viết Tương Lai || Thiên Thần Dắt TRuyện
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
Danh mục
😹
Vui nhộnPhụ đề
00:00Tình cơ đọc được đoạn chất của bạn trai
00:01Người ta hỏi anh có bạn gái chưa
00:03Anh chỉ nhạt nhạt trả lời
00:04Có, nhưng chia tay cũng chẳng sao
00:06Tôi không nói một lời, lặng lẽ xóa số
00:08Chặn mọi liên lạc, biến mất khỏi cuộc đời anh
00:10Một tháng sau, Hạ Bắc Thanh mới bàng hoàng nhận ra
00:13Tìm khắp nơi không thấy tôi
00:15Anh như phát điên, nào hay tôi đã lên chuyến bay sang châu Âu từ lâu
00:18Ngày tôi trở về
00:19Anh đã kịch quệ cả tinh thần lẫn sức lực
00:21Ngay trước đêm chung kết, anh bỏ mặt tất cả
00:23Tìm đến trường tôi, đứng ngoài phòng luyện đàn giữa cơn mưa tầm tá
00:26Chỉ là nói đùa thôi mà
00:28Em cần gì phải nghiêm túc đến vậy
00:29Tôi bước vào phòng quay khi buổi phỏng vấn gần như đã kết thúc
00:32Ôm trong tay bó hoa baby trắng
00:33Chủ đề hôm nay xoay quanh đời sống thường nhật của các tuyển thủ eSports
00:36Và nhân vật chính là Hạ Bắc Thanh
00:38Vì thời gian gấp, ekip quyết định ghi hình ngay tại căn cứ của đội Anh
00:41Trước ống kính, Hạ Bắc Thanh nở nụ cười kêu ngạo quen thuộc
00:44Còn cô MC đối diện thì tươi tắn và khéo léo dẫn dắt
00:47Câu cuối nhé, điều mà fan quan tâm nhất
00:49Thanh ca thích mẫu con gái thế nào
00:50Anh nhớ mày, trong đáy mắt ánh lên vẻ tinh nghịch
00:53Hoạt bát, dễ thương, chơi game giỏi
00:55Và mắt phải to
00:56Cô gái cuối đầu, đôi tay nhuốm sắc đỏ
00:59Nhân viên xung quanh cười ồ, trêu chọc
01:01Nhưng vài người biết chuyện chỉ lặng lẽ liếc nhìn tôi đầy rè trừng
01:03Tôi biết cô ấy
01:05Tên là Thanh Miễu, MC eSports đang rất nổi
01:07Sáng sủa, linh hoạt, kiến thức chuyên môn vững
01:10Đôi mắt sáng long lanh
01:11Cô và Hạ Bắc Thanh đã nhiều lần trò chuyện sau trận đấu
01:14Fan thì họ hét gán ghép, khen họ xứng đôi vừa lứa
01:16Nhưng sự thật là
01:18Hạ Bắc Thanh đã có bạn gái
01:19Tôi đã ở bên anh từ những ngày anh mới vào nghề
01:21Yêu nhau suốt 5 năm, nhưng chưa một lần được công khai
01:24Trái ngược với Thanh Miễu, tôi trầm lặng
01:26Ngoại hình chẳng có gì nổi bật, chẳng am hiểu game
01:28Thứ duy nhất tôi thành thạo
01:30Là đàn piano
01:31Tim tôi như bị một sợi dây thô giáp quấn chặt
01:33Từng nhịp đập đau âm ỉ
01:34Bề ngoài vẫn bình thản
01:36Nhưng bàn tay tôi xiết đến mức móng tay hẳn sâu vào da thịt
01:39Dưới ánh đèn
01:40Hạ Bắc Thanh vẫn điển chai như xưa
01:41Lông mày sắc
01:42Đuôi mày trái còn vết sẹo nhỏ
01:43Tay phải đeo khuyên đèn
01:44Cậu trai của năm tháng ấy vẫn không hề đổi thay
01:47Tôi đặt bó hoa baby xuống bàn
01:49Xoay người rời khỏi phòng quay
01:50Hạ Bắc Thanh thoáng nhìn sang
01:52Bắt gặp tôi
01:52Ánh mắt anh khựng lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi
01:55Đêm muộn
01:56Ánh đèn đầu giường bật sáng
01:57Dư tĩnh chi
01:58Giọng hạ Bắc Thanh khẽ vang lên
01:59Anh đứng cạnh giường
02:00Nét mặt u ám
02:01Em đang giận à
02:02Tôi xoay lưng lại
02:04Im lặng giả vờ ngủ
02:05Anh cúi xuống
02:06Môi chạm nhẹ vào vành tay tôi
02:07Anh tự biện minh
02:09Giọng như muốn rỗ rành
02:10Chỉ là vì công việc thôi
02:11Em hiểu mà
02:12Bây giờ cả đội và tuyển thủ đều cần giữ độ hot
02:14Tôi vẫn không đáp
02:15Anh lại cúi gần hơn
02:16Hương tranh bạc hà quen thuộc xe lẫn mùi thuốc lá xa lạ khiến tôi thấy khó chịu
02:20Lông mày tôi khẽ nhíu lại
02:21Toàn thân bất giác căng cứng
02:22Cánh tay anh xiết lấy eo tôi
02:24Bàn tay nâng cầm tôi trong bóng tối
02:26Giống vô số lần trước
02:27Anh hôn tôi thành thạo
02:28Sâu và chậm
02:29Như rót vào một thứ tình cảm nồng nhiệt
02:31Nhưng tôi biết đó chỉ là ảo ảnh
02:33Tôi đặt tay lên ngực anh
02:34Đẩy ra
02:35Anh khựng lại
02:36Châu mày
02:37Sao thế
02:37Tôi khẽ gọi
02:38Hạ Bắc Thanh
02:39Bao giờ chúng ta mới có thể công khai
02:41Ánh mắt anh thoáng chầm xuống
02:42Lạnh lẽo hơn
02:43Đột nhiên hỏi chuyện này làm gì
02:45Anh hít sâu
02:46Giọng đã mất kiên nhẫn
02:47Anh nói rồi
02:48Đợi anh vô địch thế giới
02:49Nếu anh không vô địch
02:50Tôi nhìn thẳng vào mắt anh
02:51Chẳng lẽ em phải mãi là kẻ trong bóng tối
02:53Sắp mặt anh càng lúc càng khó coi
02:55Sự bực bội lộ rõ
02:56Em vẫn đang để bụng chuyện ban ngày đúng không
02:58Anh đã nói rồi
02:59Chỉ là công việc
03:00Tôi bình thản đáp
03:02Công việc của tuyển thủ là thi đấu
03:03Là mang về thành tích
03:04Mập mờ
03:05Tạo scandal
03:06Không phải trách nhiệm của anh
03:07Tôi không giành game
03:09Nhưng tôi đâu ngốc
03:10Câu nói khiến anh sữ lại
03:11Trong mắt thoáng lên vẻ lung túng
03:13Vài giây sau
03:14Anh đứng thẳng dậy
03:15Né tránh
03:15Anh đi tắm đây
03:16Tiếng nước trong phòng tắm vẫn ào ào chảy
03:19Đều đặn như chẳng liên quan gì đến thế giới ngoài kia
03:21Tôi nửa nằm nửa ngồi
03:22Với tay lấy máy tính bảng
03:23Mở ứng dụng nghe nhạc theo thói quen
03:25Màn hình hiện lên một do diện lạ
03:27Nhìn góc phải phía trên
03:28Tôi mới nhận ra
03:29Đây là tài khoản của Hạ Bác Thanh
03:31Chiếc máy này là của tôi
03:32Nhưng thỉnh thoảng anh vẫn dùng
03:34Định thoát ra để đổi tài khoản
03:35Ngón tay tôi lại vô tình chạm vào mục tin nhắn
03:37Cửa sổ trò chuyện hiện ra
03:38Ngay trên cùng là một đoạn tin chưa mở
03:41Nhưng nội dung rút gọn đủ khiến tim tôi khựng lại
03:43Có
03:43Nhưng chia tay cũng được
03:44Như để xác nhận
03:46Tôi chạm vào
03:46Người gửi là Thanh Miễu
03:48Cô ta thấy Hạ Bác Thanh đang online
03:50Gửi vài câu chào hỏi
03:51Rồi đùa hỏi anh có bạn gái chưa
03:52Và câu trả lời
03:54Đúng là dòng chữ tôi vừa thấy
03:55Có
03:56Nhưng chia tay cũng được
03:57Thanh Miễu không phản hồi thêm
03:59Tiếng nước trong phòng tắm vẫn tiếp tục
04:01Đều đều
04:01Lạnh lẽo
04:02Tôi cầm máy tính bảng trong tay
04:04Ngồi lặng rất lâu
04:05Không biết từ khi nào giữa tôi và anh bắt đầu xuất hiện vết nứt
04:07Nghĩ mãi
04:09Vẫn không tìm ra câu trả lời
04:10Chỉ cảm thấy
04:11Mệt mỏi
04:12Cuối cùng
04:13Tiếng nước cũng ngừng
04:14Tôi tắt màn hình
04:15Đặt máy sang một bên
04:16Cánh cửa phòng tắm mở ra
04:18Hạ Bác Thanh bước ra với mái tóc còn nhỏ giọt nước
04:20Thấy tôi dựa vào gối
04:21Ánh mắt mờ mịt
04:23Anh hỏi
04:23Em đang nghĩ gì vậy
04:24Tôi không quay sang
04:26Chỉ nhìn thẳng phía trước
04:27Hạ Bác Thanh
04:28Chia tay đi
04:28Khi thốt ra câu ấy
04:30Từng nhịp tim tôi vẫn đau nhói
04:31Âm ỉ như bị ai xích chặt
04:33Tôi đã thật lòng yêu Hạ Bác Thanh
04:34Nhưng tôi không thể sống như một con thú cảnh bị nhốt trong tầng hầm
04:37Trông chờ vào chút thương hại nhỏ giọt của anh
04:39Rồi tự lừa dối bản thân rằng đó là tình yêu
04:41Không thể cứ mãi ôm lấy giấc mộng không bao giờ thành hiện thực
04:44Mãi ở trong bóng tối
04:45Giờ đây
04:46Hạ Bác Thanh có mọi thứ anh muốn
04:48Muốn gió có gió
04:49Muốn mưa có mưa
04:49Nhưng tôi không phải gió
04:51Cũng chẳng phải mưa
04:52Tôi là một con người bằng xương bằng thịt
04:54Và đã đến lúc tôi phải tỉnh lại
04:56Hạ Bác Thanh hít sâu vài hơi
04:58Cuối cùng cất giọng
04:59Tĩnh chi
04:59Đừng nói mấy lời đùa dỡ như vậy
05:01Tôi hoàn toàn nghiêm túc
05:02Anh nhìn tôi vài giây
05:04Rồi bật ra một chàng cười ngắn
05:05Mang theo sự chế nhạo
05:06Em nghĩ mình có tư cách gì để giận tôi
05:08Giờ tôi khác xưa rồi
05:10Còn em thì sao
05:10Là bạn gái tuyển thủ eSports mà đến tên tướng cũng không biết
05:13Em làm sao so được với Thanh Miễu
05:15Tôi nói sai hả
05:16Không sai
05:17Tôi bình thản đáp
05:18Vậy nên
05:18Chúng ta chia tay
05:19Ánh mắt anh khóa chặt lấy tôi
05:21Giận giữ cuộn trào
05:22Chỉ một khắc sau
05:23Anh vung tay
05:24Hất mạnh chiếc đèn ngủ trên bàn xuống sàn
05:26Vỡ nát
05:27Cút
05:27Anh gần từng chữ
05:28Giọng lạnh băng
05:29Đây là nhà tôi
05:30Cút ra ngoài
05:31Anh nói đúng
05:32Đây vốn là căn hộ của anh
05:33Tôi vẫn nhớ rõ
05:35Khi tôi mới bước chân vào đại học
05:36Hạ Bác Thanh đã bất chấp mọi lý do phản đối
05:38Nhất quyết thuê nơi này
05:39Chỉ vì nó gần trường tôi
05:40Khi tôi bảo anh rằng anh hiếm khi về
05:43Thuê một căn hộ bỏ không chỉ phí tiền
05:44Anh vẫn kiên quyết
05:45Ngày đó
05:46Anh ngẩn cao đầu
05:47Trong mắt là nét ngang tàng pha chút dịu dàng
05:49Anh thích để chống như thế
05:50Nhớ em thì có thể quay về đây chờ em bất cứ lúc nào
05:53Từ nhỏ
05:54Tính anh đã ương bướng
05:55Tôi không thắng nổi
05:56Đành để anh theo ý mình
05:57Không biết từ lúc nào
05:59Tôi đã để lại vô số đồ đặc ở căn hộ này
06:01Những khi anh vắng nhà
06:02Tôi sẽ đều đặn dọn dẹp
06:03Giữ mọi thứ ngăn nắp
06:04Sạch sẽ
06:05Nhưng rồi sự nghiệp anh dần thăng hoa
06:07Lịch trình dày đặc
06:08Căn hộ này cũng ngày càng vắng hơi ấm
06:09Đến năm tư đại học
06:11Vì tiện cho việc thực tập
06:12Tôi gần như ở hẳn nơi đây một mình
06:14Tối nay
06:15Tôi chỉ mất 15 phút
06:16Để thu dọn hết mọi dấu vết của mình
06:17Hạ bác thanh ngồi lặng trên sofa
06:19Điều thuốc kẹp giữa hai ngón tay
06:20Ánh mắt không chốt theo dõi từng cử động của tôi
06:22Khói thuốc lơ lửng trong phòng
06:24Khiến tôi ho khẽ vài tiếng
06:25Rồi kéo vali về phía cửa
06:27Anh khẽ nhích môi
06:28Cười nhạt
06:29Rao
06:29Muốn tôi tiễn một đoạn không
06:31Cô nghệ sĩ piano đại tài
06:32Cái danh sưng từng là sự thân mật
06:34Giờ đây lại như một nhát rao xoáy vào tim
06:36Trái tim tôi khi ấy giống hệt một chiếc khăn ướt
06:38Bị vắt kiệt từng giọt đau
06:39Tôi gắng giữ nụ cười
06:41Không cần đâu
06:42Tuyển thủ hạ
06:43Từ nay về sau
06:44Chúng ta không cần gặp lại nữa
06:45Về mặt hạ bác thanh khẽ biến đổi
06:47Như có một đường nước mảnh chạy ngang qua
06:49Nhưng cuối cùng
06:50Anh vẫn ngồi yên
06:51Chỉ im lặng dõi theo bóng tôi biến mất nơi hành lang
06:53Không hề bước tới
06:54Cánh cửa khép lại sau lưng
06:55Tôi kéo vali
06:57Một mình men theo con đường ven phố
06:58Bước chậm rãi
07:00Điện thoại trong tay bị tôi chặn hết mọi liên lạc với hạ bác thanh
07:02Rồi nhét sâu vào ba lồ
07:03Đêm đã muộn
07:04Phô xa vắng người
07:05Ánh đèn đường vàng nhà tỏa xuống im nìm
07:07Tôi tìm thấy một băng ghế ở trạm xe buýt
07:09Ngồi xuống
07:10Trên bảng quảng cáo phía sau
07:12Hạ bác thanh đứng cạnh đồng đội
07:13Nở nụ cười kêu hãnh quen thuộc
07:14Mũi tôi bỗng cay rè
07:16Nước mắt không kìm được mà lăn dài
07:17Một chiếc xe cảnh sát chạy ngang
07:19Rồi bất ngờ quay đầu lại
07:20Cửa xe mở
07:22Một nữ cảnh sát bước xuống
07:23Tiến về phía tôi
07:24Giọng nghiêm
07:24Em là sinh viên học viện âm nhạc gần đây đúng không?
07:27Xảy ra chuyện gì à?
07:28Có cần giúp không?
07:30Tôi lắc đầu
07:30Khẽ cười
07:31Không sao đâu
07:32Chị ạ
07:32Chỉ là
07:33Tự dưng thèm ăn thịt kho tàu thôi
07:35Tôi và hạ bác thanh lớn lên bên nhau
07:37Là đôi bạn thanh mai chúc má
07:38Anh thích nhất món thịt kho tàu do mẹ tôi nấu
07:40Hoàn cảnh gia đình anh phức tạp
07:42Bố mẹ ly hôn
07:43Chẳng ai muốn nuôi
07:44Không ai quản
07:45Anh thường sang nhà tôi ăn cơm
07:47Mẹ tôi từng nói
07:48Thằng bé này tội nghiệp
07:49Lại là hàng xóm
07:50Thêm đôi đũa thôi mà
07:51Giúp được thì cứ giúp
07:52Những ngày đầu tiểu học
07:54Mỗi sáng mẹ chuẩn bị trứng và sữa cho tôi
07:55Cũng không quên phần của hạ bác thanh
07:57Lúc ấy
07:58Anh giống như một con nhím nhỏ
07:59Gai góc và xa cách
08:01Trên đường đi học
08:02Anh luôn bước sau tôi
08:03Chẳng chịu đi song song
08:04Một lần
08:05Tôi dừng lại
08:06Hỏi với vẻ buồn bá
08:07Cậu ghét tớ lắm à
08:08Anh thoáng sững người
08:09Rồi chân trừ lắc đầu
08:11Vậy thì tốt
08:12Tôi mỉm cười
08:12Bước tới nắm lấy tay anh
08:14Cùng đi nhé
08:15Hạ bác thanh ngưng ác nhìn tôi
08:16Vài giây sau mới cẩn thận xếp lại
08:18Khi đó
08:19Tôi đã bắt đầu học piano
08:20Phòng anh và phòng tôi
08:22Chỉ cách nhau một bức tường
08:22Nhiều lần
08:23Anh lặng lẽ nghe tôi luyện xét nghi
08:25Bách hay bày ơ qua vách
08:26Anh nói
08:27Tính chi
08:27Em đánh đàn hay lắm
08:29Nhất định phải chơi mãi nhé
08:30Tôi cong mắt cười
08:31Đương nhiên rồi
08:32Lên cấp 2
08:33Hạ bác thanh bắt đầu tiếp xúc
08:35Với game điện tử
08:35Không có cha mẹ quản lý
08:37Anh trốn học
08:38Vào nét lậu
08:39Thậm chí bỏ nhà qua đêm
08:40Học thì không nổi trội
08:41Nhưng chơi game thì xuất sắc
08:42Đến mức chỉ vài tháng sau
08:43Giới game quanh vùng đều biết đến
08:44Một thiên tài eSports học cấp 2
08:46Họ nói
08:47Anh sinh ra là để thi đấu chuyên nghiệp
08:48Tôi chẳng hiểu chuyên nghiệp nghĩa là gì
08:50Chỉ thấy lo
08:51Một chiều tan học
08:52Tôi chạy một mạch đến nét lậu tìm anh
08:54Khói thuốc vương đầy không khí
08:56Anh ngồi trên chiếc ghế sofa cũ kĩ
08:58Xung quanh là một đám người đang chăm chú
08:59Xem anh thao tác
09:00Tôi gọi khẽ
09:01Hạ bắc thanh
09:02Đôi tay anh khựng lại
09:04Vội dập điếu thuốc còn cháy rở
09:05Vẻ mặt thoáng hoảng loạn
09:06Giữa bao ánh mắt
09:08Anh bỏ luôn trận game
09:09Kéo tôi ra ngoài với gương mặt tái mét
09:10Ra đến cửa
09:12Giọng anh run lên vì giận
09:13Tĩnh chi
09:14Em đến rồi à
09:15Đây là nơi em nên đến sao
09:16Tôi ngưng ác
09:17Anh đến được
09:18Sao em lại không
09:19Vì anh không giống em
09:20Anh nghiến răng
09:21Giọng chầm xuống
09:22Anh với em
09:23Không cùng một thế giới
09:24Nhìn vẻ mặt đầy phiền muộn ấy
09:26Tôi rè rặt hỏi
09:27Anh định bỏ học à
09:28Sau này thì sao
09:29Anh tránh ánh mắt tôi
09:30Anh có kế hoạch của mình
09:32Đừng lo
09:32Cổ họng tôi nghẹn lại
09:34Có lẽ vì gương mặt tôi quá buồn
09:36Hạ bắc thanh khẽ lướt sang
09:37Rồi hít sâu
09:38Nghiêm túc nói
09:38Yên tâm
09:39Anh sẽ trở thành tuyển thủ eSports
09:41Đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy cụm từ
09:43Tuyển thủ eSports
09:44Hạ bắc thanh bảo
09:46Game cũng là một môn thể thao
09:47Chỉ khác là đấu trên bàn phím và màn hình
09:49Chơi game không đồng nghĩa với việc bỏ phí tương lai
09:51Miễn là đủ xuất sắc
09:52Người chơi cũng sẽ nhận được sự tôn trọng như bất kỳ ngành nghề nào khác
09:55Anh nhìn tôi
09:56Nói chắc nhịch
09:57Tính chi
09:58Tin anh đi
09:58Anh sẽ trở thành tuyển thủ liên minh số 1 thế giới
10:00Khi nói câu đó
10:02Ánh mắt anh sáng rực như chứa đầy những vì sao
10:04Tôi lắng nghe chăm chú
10:05Rồi gật đầu thật khẽ nhưng kiên định
10:07Ừ
10:08Em tin anh
10:08Cơ hội đến với hạ bắc thanh nhanh hơn tôi tưởng
10:11Mới học cấp 3 không bao lâu
10:13Một câu lạc bộ lớn trong nước đã chủ động tìm đến anh
10:15Cái tên luôn nằm top bảng xếp hạng server
10:16Anh khăn gói rời nhà
10:18Gia nhập đội tuyển trẻ
10:19Bắt đầu chuỗi ngày hối luyện nghiêm ngặt
10:20Dù vậy
10:21Thỉnh thoảng anh vẫn về thăm
10:23Mỗi lần về
10:24Anh thường lén trèo tường vào trường cấp 3 của tôi
10:26Đứng ngoài phòng tập đàn tầng 1
10:27Yên lặng nhìn tôi luyện ngón
10:28Tôi nhớ rõ hôm anh tỏ tình
10:30Khi ấy
10:31Tôi đang chơi Claire Zellun của Debussy
10:33Bàn nhạc vừa rứt
10:35Tôi ngừng đầu và bắt gặp ngay ánh mắt trong veo
10:36Lấp lánh ánh sáng của anh
10:38Tôi chạy đến mở cửa sổ
10:39Hỏi
10:40Sao không gọi em
10:41Anh gãi gãi sau gáy
10:43Vành tay đỏ bừng
10:43Ánh mắt làng tránh
10:44Hay lắm
10:45Muốn nghe thêm chút nữa
10:47Tôi bật cười
10:48Chỉ là mấy bản luyện thôi mà
10:49Sau này
10:50Em sẽ mời anh nghe hòa nhạc của em
10:52Anh cục mắt
10:53Nhìn thẳng vào tôi
10:54Giọng nói trầm thấp
10:55Dịu dàng
10:55Được thôi
10:56Đại nghị sĩ piano
10:57Tim tôi bất giác đập nhanh
10:59Theo phản xạ lùi lại một bước
11:00Nhưng hạ bác thanh đưa tay giữ lấy
11:02Kéo tôi lại gần
11:03Anh cúi đầu
11:04Chán khẽ chạm vai tôi
11:05Tính chi
11:06Anh sẽ trở thành số một thế giới
11:08Tôi hơi sữ người
11:09Rồi đáp khẽ
11:10Em biết mà
11:11Bàn tay anh đặt sau lưng tôi
11:13Xít chặt hơn
11:13Một lát sau
11:15Tôi nghe giọng anh run run
11:16Căng thẳng như sợ bỏ lỡ điều gì
11:17Vậy thì
11:18Em có đồng ý
11:19Ở bên người sẽ trở thành số một thế giới không
11:21Tôi nói
11:22Có
11:22Hạ bác thanh mỉm cười
11:24Đôi mắt đỏ hoe ánh
11:25Lên sự khiêm nhường xe lẫn khẩn cầu
11:26Anh ôm tôi thật chặt
11:27Thì thầm bên tai
11:28Sẽ có ngày
11:29Anh đứng dưới ánh sáng rực rỡ nhất
11:31Của giải đấu lớn nhất
11:32Nói cho cả thế giới biết
11:33Anh thích em
11:33Thật mỉa mai
11:35Cậu thiếu niên từng nói tôi
11:36Hãy sống đúng với chính mình
11:37Giờ lại quay sang chê tôi chẳng biết chơi game
11:39Hạ bác thanh đã thay đổi
11:41Cụ thể thay đổi ra sao
11:42Tôi cũng không rõ
11:43Từ nhỏ
11:44Tôi vốn phản ứng chậm hơn người khác
11:46Nửa nhịp với mọi thứ ngoài cây đàn piano
11:47Có lẽ vì thế
11:49Tôi không kịp nhận ra khoảng cách
11:50Giữa tôi và anh đã dần mở rộng
11:51Tin nhắn gửi đi ngày một ít
11:53Mà phần lớn là tôi tự nói một mình
11:55Hôm nay trời đẹp lắm
11:56Bên anh thế nào
11:57Dưới ký túc xá có con mèo nhỏ đáng yêu lắm
11:59Em vừa ăn cơm gà chiên giòn ngon tuyệt
12:02Thỉnh thoảng
12:03Anh cũng đáp lại vài chữ
12:04Tôi bảo
12:05Tập luyện mệt mỏi
12:05Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé
12:07Anh nói
12:08Ừ
12:08Tôi kể
12:09Hôm nay ở thư viện
12:10Không may bị giấy cứa vào tay
12:11Đau ghê
12:12Anh trả lời
12:13Ngốc
12:14Tôi tự nhủ
12:15Chắc là anh bận thật
12:16Anh càng ngày càng giỏi
12:17Phan đông hơn
12:18Sự nghiệp lên cao
12:19Tôi nên vui cho anh mới phải
12:20Nhưng anh vẫn chưa từng công khai tôi
12:22Tôi bắt đầu cảm thấy anh trở nên xa lạ
12:24Trên mạng
12:25Những bài viết ca ngợi gọi Hạ Bắc Thanh là thiên tài
12:27Át chủ bài
12:28Mua sao đăng lên
12:29Còn ngay lúc đó
12:30Anh ở bên tôi
12:31Giận dữ đập vỡ bàn phím
12:32Tôi nhìn đồng hồ
12:34Gần 3 giờ sáng
12:35Khai nói
12:35Hạ Bắc Thanh
12:36Khuya rồi
12:37Ngủ trước đi
12:38Đôi mắt anh đỏ ngầu vì trận thua
12:40Thậm chí không lướt nhìn tôi
12:41Em không hiểu đâu
12:42Đừng sen vào
12:43Tôi lặng lẽ thở dài
12:44Đeo tay nghe
12:45Quay lưng ngủ
12:46Sáng hôm sau
12:47Khi thức dậy
12:48Tôi vụn về mở ứng dụng tra lịch sử thi đấu của anh đêm qua
12:50Cả một bảng đỏ rực thất bại
12:52Anh vẫn nằm bên
12:53Tay vắt ngang eo tôi
12:54Đầu vùi trong tóc tôi
12:55Nghe tiếng tôi động đậy
12:56Anh hé mắt
12:57Lời biếng rên một tiếng rồi thì thầm
12:59Anh yêu em
13:00Những lời định nói nhẹn lại nơi cổ họng
13:02Tôi nghĩ
13:03Chắc anh mệt lắm rồi
13:04Tôi nên hiểu
13:05Nên nhẫn nhịn thêm chút nữa
13:06Anh vẫn yêu tôi như trước
13:08Chỉ là đang kiệt sức
13:09Chỉ cần vượt qua quãng thời gian này
13:11Mọi thứ sẽ tốt lên
13:12Nhưng dần dần
13:13Tôi bắt đầu hoài nghi
13:18Lần đầu tiên Hạ Bác Thanh vô địch giải mùa xuân
13:20Tôi ôm bó hoa thật đẹp đến sân bay
13:21Muốn dành cho anh một bất ngờ
13:23Trước đó
13:24Sau mỗi giải đấu
13:25Tôi đều làm như vậy
13:26Những lần ấy
13:27Anh luôn cười rất tươi khi nhìn thấy tôi
13:28Nhưng lần này
13:30Lượng fan đổ ra sân bay đông chưa từng thấy
13:31Tôi bị kẹt ở vòng ngoài đám đông
13:33Cố ôm chặt bó hoa trong lòng
13:35Nhưng không thể giữ nguyên
13:36Khi Hạ Bác Thanh cùng đồng đội xuất hiện
13:38Tiếng gieo hò bùng nổ
13:39Đám người ảo lên phía trước
13:40Trên lấn đến mức bó hoa trong tay tôi bị ép méo mó
13:42Bị xô đẩy từ tứ phía
13:44Tôi lùi về sau
13:45Rồi không biết ai vô tình dẫm vào chân khiến tôi ngã nhào
13:47Đầu gối đau nhói
13:49Vành mắt nóng lên
13:50Trong vòng vây tiếng hò reo
13:51Hạ Bác Thanh nhanh chóng rời đi
13:53Tôi gọi điện cho anh
13:54Nhưng anh chỉ liếc màn hình rồi tắt máy
13:56Tiếng hô vang hero
13:57Hero
13:58Rội khắp không gian
13:59Từng đợt từng đợt như sóng biển
14:00Đó là ID tuyển thủ của anh
14:02Cái tên do chính tôi đặt
14:03Năm 18 tuổi
14:05Khi anh mới thi đấu hạng 2
14:06Hạ Bác Thanh từng gọi cho tôi để hỏi nên lấy ID gì
14:08Giọng anh mang chút làm nũng
14:10Em biết rồi đấy
14:11Anh chẳng dành tiếng Anh
14:12Này
14:13Cô nghệ sĩ piano
14:14Nghĩ giúp anh một cái tên đi
14:15Cô gọi kéo dài đến mức điện thoại nóng gian bên tai
14:18Tôi vừa cầm bút vừa vẽ linh tinh trên giấy trắng
14:20Cuối cùng viết ra một chữ
14:22Hero nghĩa là anh hùng
14:23Tôi giải thích
14:24Em cha rồi
14:25Game của anh có nhiều hero
14:26Đúng không
14:27Hạ Bác Thanh bật cười
14:28Giọng pha chút chiều gẹo
14:29Sao lại có người âm thầm tra game của anh thế này
14:32Thích anh đến vậy à
14:33Tôi đỏ mặt
14:34Tránh không trả lời câu chọc gẹo
14:35Nói nghiêm túc đi
14:36Gọi là hero nhé
14:37Hơn nữa còn hơi giống tên tiếng chung của anh
14:39Được
14:40Anh kéo dài giọng
14:41Em ái và cưng chiều
14:42Nghe em hết
14:43Ngay sau đó
14:44Tôi còn nghe rõ tiếng Anh khẽ hôn lên ống nghe
14:46Em không cần thay đổi gì vì anh cả
14:48Tính chi
14:49Không hiểu game cũng không sao
14:50Chỉ cần làm điều em thích
14:52Khi ấy
14:53Tôi có chút ích kỷ
14:54Tôi đã nghĩ
14:55Hạ Bác Thanh cũng là anh hùng của riêng tôi
14:56Giữa sân bay rộng lớn
14:58Bóng lưng anh dần xa
14:59Rồi biến mất giữa biển người
15:00Anh đã thật sự trở thành hero
15:02Nhưng dường như
15:03Không còn là Hạ Bác Thanh của tôi nữa
15:04Tôi ngồi coi do trên nền đá hoa cương lạnh bút
15:07Ôm chặt bó hoa đã bị nghiền nát
15:08Trái tim cũng nhăn nhúm như những cánh hoa kia
15:10Thật ra tôi đã sớm nên hiểu
15:12Như Hạ Bác Thanh từng nói
15:13Chúng tôi vốn không thuộc về cùng một thế giới
15:15Khi đã không chắc người mình yêu còn yêu mình hay không
15:17Thì lẽ ra tôi nên dừng lại từ lâu rồi
15:19Chỉ cảnh sát đưa tôi về ký túc giá
15:21Vừa đi vừa dịu giọng an ủi
15:23Chỉ cần còn sống
15:24Không có chuyện gì là không vượt qua được
15:26Trước khi rời đi
15:27Chị vẫn chưa yên tâm
15:28Dặn tôi phải tự chăm sóc bản thân
15:29Có chuyện gì thì tìm chị bất cứ lúc nào
15:31Bạn cùng phòng tiểu xuân đang thức khuya chơi game
15:33Thấy tôi kéo vali trở về thì ngạc nhiên
15:35Ờ
15:36Không phải cậu đi gặp anh bạn trai bí ẩn gì đó sao
15:38Sao lại về luôn thế này
15:40Tôi mỉm cười đáp
15:41Chia tay rồi
15:42Tiểu xuân xứng lại
15:43Không biết nên nói gì
15:44Tôi cúi xuống đẩy vali vào gầm bàn
15:46Rồi hỏi
15:47Hành lý chuẩn bị cho chuyến đi châu Âu đã sát đủ chưa
15:49Ai ra
15:51Suýt quên mất
15:51Để tớ kiểm tra lại lần nữa
15:53Học viện âm nhạc của tôi có tiếng tăm quốc tế
15:55Thường xuyên tổ chức các chương trình trao đổi
15:57Đợt này là chuyến giao lưu 1 tháng tại 1 học viện âm nhạc hàng đầu ở châu Âu
16:00Việc xét duyệt đã bắt đầu từ 3 tháng trước
16:02Tôi cũng nộp đơn và làm hộ chiếu xong xuôi
16:04Ban đầu tôi định chờ xác nhận lịch trình rồi mới nói cho Hạ Bắc Thanh biết
16:07Nhưng giờ thì không cần nữa
16:08Máy bay sẽ khởi hành sau 5 ngày
16:105 ngày sau
16:17Tôi muốn dành chọn khoảng thời gian này để học tập, du lịch
16:21Và quan trọng nhất tìm lại sự bình thản cho chính mình
16:23Ở châu Âu 1 thời gian
16:25Tâm trạng tôi dần lắng xuống
16:26Cảnh sát nước Anh khá đẹp
16:28Chỉ là thời tiết quá lạnh
16:29Cuối tuần lớp tôi rủ nhau đi chơi ở bãi biển Liverpool
16:32Trong khi ở quê nhà vẫn còn vương nắng hẻ
16:34Thì tôi khoác áo phao
16:35Có do đứng bên bờ biển sám xịt nước Anh
16:37Gió lạnh tạt vào đến Tây Răng
16:38Tiểu Xuân chịu không nổi
16:40Chạy đi mua 1 phần mì xào cà ri nóng hổi ở quán ven đường
16:42Rồi chia cho tôi 1 nửa
16:44Mấy nam sinh gần đó đang bàn về giải thế giới liên minh năm nay
16:47Tiếng trò chuyện theo gió lùa đến tay tôi
16:48Trung kết năm nay ở Paris
16:50Có decoy không?
16:52Phải chờ đã
16:52Trong nước mà không có đội vào thì đi làm gì?
16:55Hero đánh kiểu này thì khỏi lo
16:56Chắc chắn vào
16:57Nghe bảo còn đang chọn skin vô địch kìa
16:59Cả nhóm cười ấm lên
17:00Tôi bỗng thấy món mì cà ri trong miệng nhạt thích
17:03Người ta hay nói đồ ăn Anh không hợp khẩu vị
17:05Quả thật chẳng sai
17:06Tiểu Xuân
17:07Phan nhan sắc nửa mùa của Hạ Bắc Thanh
17:09Vẫn không hề biết mối quan hệ thật sự giữa tôi và anh
17:11Cô vừa hút mì
17:12Vừa mở live stream của anh ra xem
17:14Tính theo giờ trên lệch
17:15Bên trong nước lúc này chắc đã quá nửa đêm
17:17Cô lầm bầm
17:18Kỳ lạ ghê
17:19Giờ này mà Hero còn live stream
17:21Tôi thẳng nhiên đáp
17:22Tuyển thủ eSports ai chả ngủ muộn
17:24Ừ thì đúng
17:25Nhưng dạo này cậu ta lạ lắm
17:26Đánh giờ ANK mà như hồn vía để đâu
17:28Không biết có chuyện gì
17:29Cô vừa nói vừa khẽ thở dài
17:31Rồi bất chật liếc sang tôi
17:32Ừ
17:33Cậu còn biết cả tuyển thủ eSports à
17:35Tớ tưởng đầu cậu toàn là piano
17:37Ngoài đàn gia chẳng quan tâm gì khác
17:38Tôi thông thả ăn mì
17:40Giọng bình thản
17:40Sau này sẽ không quan tâm nữa
17:42Chuyến đi học tập kết thúc thuận lợi
17:44Một tháng sau
17:45Tôi cùng đoàn trở về trường
17:46Hôm sau
17:47Khi đi ngang qua văn phòng giáo viên
17:49Tôi bất ngờ nghe tiếng gọi tên mình
17:50Ngẩn lên
17:51Tôi thấy cô Lưu
17:52Chủ nhiệm đại học của tôi
17:53Mái tóc đã bạc nhưng phong thái vẫn thanh lịch như xưa
17:56Tôi dừng bước
17:57Lễ phép hỏi
17:57Cô Lưu
18:03Có xích mít với ai không
18:04Tôi ngẩn ra
18:05Dạ
18:06Sao cô lại hỏi thế ạ
18:07Cô đẩy gọng kính lên sống mũi
18:09Chậm dãi nói
18:10Thật ra trong thời gian em đi châu Âu
18:12Có một nam sinh tìm đến văn phòng gặp cô
18:14Cô đưa tay ước lượng chiều cao ngang tầm mắt mình
18:16Cao tầm này
18:17Trông cũng bảnh bao
18:18Em biết chứ
18:19Tôi khựng lại
18:20Là hạ bác thanh
18:21Không ngờ anh lại tìm đến tận trường
18:23Tính chi
18:24Cô Lưu gọi tôi thêm lần nữa
18:25Tôi lấy lại bình tĩnh
18:26Không sao đâu ạ
18:28Bạn trai cũ của em thôi
18:29Có lẽ anh ấy chưa chấp nhận chuyện chia tay
18:31Nếu sau này anh ấy còn đến
18:32Cô cứ nói em đang du học ở châu Âu
18:34Chưa rõ ngày về
18:35Cô gật đầu
18:36Tỏ vẻ đã hiểu
18:37Ừ
18:38Được rồi
18:39Tôi hơi ái nái
18:40Xin lỗi vì đã làm phiền cô
18:42Chuyện nhỏ mà
18:43Cô khoát tay
18:44Rồi nghiêm dọng
18:45Tính chi
18:45Em là đứa có năng khiếu và rất nghiêm túc
18:47Hãy tập trung toàn bộ tâm trí cho piano
18:49Rõ chưa
18:50Dạ
18:50Em hiểu rồi
18:51Cảm ơn cô
18:52Tôi cúi đầu chào
18:53Vừa định rời đi thì cô lại gọi giật
18:55Khoan đã
18:56Cô chầm ngâm vài giây
18:57Rồi chậm dãi lên tiếng
18:58Đợt đăng ký cuộc thi Chopin năm nay bắt đầu rồi
19:01Em có muốn tham gia không
19:02Cuộc thi Chopin
19:03Tên đầy đủ là cuộc thi piano quốc tế Chopin
19:05Đây là một trong những đấu trường âm nhạc danh giá nhất thế giới
19:08Chỉ tổ chức 5 năm một lần
19:09Khác với nhiều cuộc thi khác
19:11Ban giám khảo của Chopin có một nguyên tắc khắt khe
19:13Nếu không có thí sinh nào đạt chuẩn
19:15Giải thưởng ở hạng mục đó sẽ để chống
19:16Trong lịch sử
19:18Đã từng có kỳ không có người nhận giải nhất
19:19Cơ hội quý giá như vậy
19:21Tôi đương nhiên muốn thử sức
19:22Tôi học đàn từ khi còn rất nhỏ
19:24Từng đoạt nhiều giải thưởng và được đánh giá là có năng khiếu nổi bật
19:26Năm 14 tuổi
19:28Tôi đã bắt đầu tỏa sáng trên các sân khấu quốc tế
19:30Sau này
19:31Vì ra cảnh xa suốt
19:32Tôi không đi du học mà chọn con đường vừa học vừa làm
19:34Thi vào học viện âm nhạc hàng đầu trong nước
19:36Khi tôi gật đầu xác nhận
19:37Cô Lưu Căn dặn tôi phải luyện tập thật nghiêm túc
19:39Đồng thời hứa sẽ giúp tôi hoàn thành mọi thủ tục đăng ký
19:41Tôi ôm bản nhạc trên tay
19:43Trong đầu chỉ toàn nghĩ về cuộc thi Chopin
19:45Mãi mê với những dự tính
19:46Tôi không nhận ra có người lặng lẽ đi theo phía sau
19:49Ánh mắt nặng nề như bóng mây u tối
19:50Mãi cho đến khi tôi bước vào phòng đàn
19:52Vừa khép cửa lại
19:53Một bàn tay to với các khớp xương nổi rõ bất ngờ thò ra
19:56Xiết chặt mép cửa đến trắng bệch
19:57Tôi giật mình ngừng đầu
19:58Qua lớp kính
19:59Gương mặt đầy dẫn dữ của Hạ Bắc Thanh hiện lên rõ ràng
20:01Tính chi
20:02Em định làm gì đây
20:03Cánh cửa kẹp vào tay Hạ Bắc Thanh
20:05Tôi theo phản xạ buông ra ngay
20:07Tôi biết rõ đôi bàn tay quan trọng thế nào
20:09Với một tuyển thủ eSports
20:10Nhưng anh lại nhân cơ hội đó lách vào phòng
20:12Khóa trái cửa
20:13Ánh sáng mờ mờ len qua tấm rèm kéo dở
20:15Bóng anh đổ dài
20:16Từng bước áp xa tôi
20:17Bàn tay rắn chắc xiết chặt lấy cổ tay tôi
20:20Không cho tôi lùi lại
20:21Em đi đâu
20:22Sao không nói với anh một tiếng
20:23Tại sao lại chặn anh
20:25Những câu hỏi rồn rập như búa nện xuống
20:27Tôi cố rút tay ra nhưng không thoát
20:29Giọng tôi bình tĩnh
20:30Từng chữ lạnh lẽo
20:31Buông tay
20:32Hạ bác thanh khượng lại
20:33Ánh mắt thoáng bối rối như thế
20:34Chưa từng thấy tôi thế này
20:35Rồi cơn giận trong mắt anh bùng lên
20:37Em đang ra lệnh cho anh à
20:38Anh làm đau em rồi
20:40Tôi nhìn thẳng vào anh
20:41Nhấn mạnh từng từ
20:42Làm ơn buông tay
20:43Anh giữ lại
20:44Rồi thả ra
20:45Những ngón tay co lại thành nắm đấm
20:47Ánh mắt trao đảo
20:48Giọng anh dịu xuống
20:49Xin lỗi
20:50Tính chi
20:50Anh chỉ là
20:51Không tìm được em
20:52Nên
20:53Tôi không hiểu nổi
20:54Ngày trước
20:55Anh có thể 3-4 ngày không trả lời tin nhắn của tôi
20:57Nửa đêm đuổi tôi ra khỏi nhà
20:59Trước mặt người khác
21:00Nói rằng bạn gái mình có thể chia tay bất cứ lúc nào
21:03Giờ tôi làm đúng như lời anh nói
21:04Thì tại sao anh lại hoảng hốt
21:06Chuyện tôi chặn anh
21:07Phải nghe cô lưu kể lại anh mới phát hiện
21:09Và còn chậm hơn cả 1 tháng
21:10Một mối quan hệ như thế
21:12Còn có gì để níu giữ
21:13Tôi hít sâu
21:14Giữ giọng thật kiên nhẫn
21:15Đừng tìm em nữa
21:17Chúng ta
21:17Đã chia tay rồi
21:18Gió khẽ lay tấm rèn
21:20Ánh sáng mờ mờ đổ xuống đến nhà
21:21Hạ bác thanh đứng xứng một lúc lâu mới cất tiếng
21:24Giọng khàn khàn
21:24Em vừa nói gì
21:26Anh hỏi em có ý gì đúng không
21:27Tôi bình thản đáp
21:28Ý em rất rõ
21:30Chúng ta đã chia tay rồi
21:31Đêm đó
21:32Chính anh đuổi em ra khỏi nhà
21:33Anh quên sao
21:34Anh đứng im như tượng đá
21:36Rất lâu sau
21:37Mới nghe thấy giọng anh nghẹn lại
21:38Đừng chia tay
21:39Hôm đó anh chỉ quá giận
21:41Sau đó anh đã đi tìm em
21:42Anh
21:43Tôi ngồi xuống ghế đàn
21:44Mở nắp
21:45Cắt ngang lời anh
21:46Thế là đủ rồi
21:47Em cần tập đàn
21:48Hạ bác thanh bước nhanh tới
21:49Bất ngờ kéo tay tôi
21:51Tính chi
21:51Em không nghe thấy à
21:52Anh nói là
21:53Không cho phép chia tay
21:54Nắp đàn chưa kịp mở hết
21:56Bị hất lệch
21:57Xuyết rơi xuống
21:57Dù lực không mạnh
21:58Lòng bàn tay tôi vẫn tê dần
22:00Tôi khẽ nhăn mặt
22:01Anh giật mình
22:02Đưa tay định đỡ nắp đàn
22:03Nhưng rồi khựng lại
22:04Tôi quay đầu nhìn thẳng vào anh
22:06Anh là gì của em
22:07Nếu em muốn chia tay
22:08Anh định làm gì
22:09Phá luôn đôi tay của em sao
22:11Mắt anh đỏ ứng
22:12Giống như đứa trẻ vừa mắc lỗi
22:13Anh không cố ý
22:14Tôi thấy thật mệt mỏi
22:16Khi phải tiếp tục câu chuyện này
22:17Rút tay lại
22:18Tôi mở nắp đàn
22:19Chậm rãi xoa bàn tay bị đau
22:20Về đi
22:21Hạ bác thanh
22:22Anh còn phải chuẩn bị đánh giải
22:23Rồi tôi bắt đầu chơi đàn
22:25Coi như anh không tồn tại
22:26Tiếng nhạc vang lên
22:28Lan ra trong căn phòng lạnh lẽo
22:29Anh vẫn đứng đó
22:30Một lúc sau mới hỏi
22:32Tại sao
22:32Tôi nghĩ vài giây
22:33Rồi đáp
22:34Anh từng nói
22:35Anh có bạn gái
22:36Nhưng vẫn có thể chia tay
22:37Em không thích bị chia tay
22:38Vậy nên
22:39Em chọn chia tay trước
22:40Xin lỗi
22:41Sắc mặt anh tối lại
22:42Em xem lén tin nhắn của anh
22:44Anh quên rồi à
22:45Đó là máy tính bảng của em
22:47Tôi thản nhiên
22:48Lần sau nhớ thoát tài khoản cho kỹ
22:50Tôi ngừng một nhịp
22:51Khẽ cười
22:51Hoặc
22:52Có lẽ em nên cảm ơn
22:53Sự bất cần đó của anh
22:54Hạ bác thanh mím môi
22:56Mặt tái đi
22:57Anh và cô ta không có gì
22:58Anh chưa từng làm gì cả
22:59Trong đầu tôi bỗng ủa về vô số hình ảnh
23:02Những tin nhắn mãi chẳng được trả lời
23:04Ánh mắt đầy kêu ngạo của anh
23:05Mỗi khi tôi không hiểu về eSports
23:07Những lần anh hạ thấp tôi
23:08Chỉ để khoe mình thành công thế nào
23:09Ngày xưa
23:11Anh không như vậy
23:11Anh từng nhìn tôi
23:13Từng câu từng chữ nói
23:14Rằng tôi tuyệt vời ra sao
23:15Chia tay
23:16Thật ra chẳng cần đến người thứ ba
23:17Tôi lật sang trang tiếp theo của bản nhạc
23:19Tôi mỉm cười
23:20Không cần giải thích
23:21Em không quan tâm
23:22Hạ bác thanh nhìn tôi vài giây
23:24Khẽ nói
23:25Tĩnh chi
23:25Em giỏi lắm
23:26Anh xây người bỏ đi
23:28Cánh cửa bị dập mạnh
23:29Dung cả căn phòng
23:30Tôi bước tới
23:31Khóa chặt lại
23:32Tay nắm cửa sắt lạnh
23:34Trên đó dính một giọt nước
23:35Là nước mắt của tôi
23:36Tôi đưa tay
23:37Khẽ lau sạch
23:38Những ngày sau đó
23:39Cuộc sống của tôi trôi đi êm ả
23:40Như mặt hồ phẳng lạc
23:41Trường đang gấp rút chuẩn bị
23:43Cho một buổi hòa nhạc
23:44Lịch tập giày đặc khiến tôi bận rộn hơn hẳn
23:45Nhờ có tiểu xuân
23:47Tôi vẫn nghe được vài tin tức về hạ bác thanh
23:49Cô nói trạng thái của anh xuống dốc rõ rệt
23:51Nhiều lần mắc lỗi nghiêm trọng trong thi đấu
23:52Đỉnh điểm là một đoạn video hậu trường bị dò gì
23:55Trong buổi họp phân tích trận đấu
23:56Hạ bác thanh ngồi thẫn thờ
23:58Hoàn toàn mất tập trung
23:59Một đồng đội vì quá tức giận đã túng cổ áo anh lôi dậy
24:01Xuyết nữa thì sâu sát ngay tại chỗ
24:03Trên mạng
24:04Nghi ngờ và chỉ trích ngập tràn
24:05Bình luận dồn dập chỉ có một câu hỏi
24:07Hạ bác thanh bị sao vậy
24:09Nghe đâu
24:10Ban huấn luyện đang cân nhắc thay đổi đội hình cho giải thế giới sắp tới
24:12Hai tuần sau
24:13Tôi cùng giàn nhạc ra ngoài biểu diễn
24:15Khi xe vừa dừng trước cổng trường
24:17Tôi đang cùng một đàn em bàn bạc về vài lỗi nhỏ trong buổi diễn
24:19Hạ bác thanh đứng ở đó
24:21Ngay trước cổng
24:22Gây go hẳn đi
24:23Ánh mắt khóa chặt vào tôi như thế xung quanh không tồn tại gì khác
24:25Anh trông như đã mất đi nhịp sống bình thường
24:27Người qua lại không ngừng liếc nhìn
24:29Xi sao bàn tán
24:30Tôi buộc phải bước tới
24:32Hỏi
24:32Có chuyện gì vậy
24:33Tính chi
24:34Em vẫn chưa hết giận sao
24:35Anh nhìn tôi
24:36Giọng hàn
24:37Tôi cảm thấy một cơn đau đầu thoáng qua
24:39Lần trước em nói chưa đủ rõ à
24:41Hạ bác thanh
24:42Chúng ta đã chia tay rồi
24:43Em giận chuyện gì
24:44Anh hạ giọng
24:45Gần như cầu khẩn
24:46Nói cho anh biết
24:47Anh sẽ thay đổi
24:48Tôi chỉ còn cách lặp lại lần nữa
24:50Em không giận
24:51Chỉ là chúng ta đã chia tay
24:52Có phải vì trước đây anh quá lơ lạ em không
24:55Anh nắm chặt tay tôi
24:56Giọng khản đặc
24:57Anh chỉ bận quá thôi
24:58Anh muốn đợi đến khi vô địch rồi
25:00Sau này anh sẽ chú ý hơn
25:01Em có thể
25:02Một giọng nam vang lên cắt ngang
25:04Chị
25:04Xong chưa ạ
25:05Thầy đang chờ
25:06Là Giang Diên Chi
25:07Đàn em của tôi
25:08Tôi hiểu cậu đang giúp mình thoát khỏi tình huống này
25:11Liên vật đầu
25:11Chị đến ngay
25:12Hạ bác thanh đứng lặng
25:14Ánh mắt thất thần rõi theo chúng tôi cho đến khi khuất bóng
25:16Đi được một đoạn
25:17Giang Diên Chi do dự vài giây rồi lên tiếng
25:19Vừa rồi
25:20Là bạn trai cũ của chị đúng không
25:22Ừ
25:22Tôi gật đầu
25:23Sao
25:24Em biết à
25:25Cậu bật cười
25:26Lắc đầu
25:26Lún đồng tiền thoáng hiện trên gò má
25:28Giang Diên Chi là một nghệ sĩ violon tài năng
25:30Từng nhiều lần cùng tôi biểu diễn
25:32Ăn ý đến mức chỉ cần ánh mắt là hiểu ý nhau
25:34Thế nhưng
25:35Trên mạng lại đầy dãy những tin đồn bóp méo
25:37Về mối quan hệ giữa tôi và cậu
25:38Vì hạ bác thanh thường xuyên xuất hiện
25:40Ở nhạc viện tìm tôi
25:40Nhiều người đã suy đoán rằng
25:42Tôi thay lòng đổi dạ
25:42Phản bội anh
25:43Khiến tinh thần anh xa xút
25:44Và thành tích đi xuống
25:45Một bộ phận cư dân mạng chút
25:47Toàn bộ sự thất vọng
25:47Vì hạ bác thanh thua trận lên đầu tôi
25:49Không tiếc những lời chửi rùa cay độc
25:50Tất nhiên
25:51Vẫn có người đứng về phía tôi
25:53Một phần câu chuyện giữa tôi
25:54Và hạ bác thanh bị khơi lại
25:55Dựa vào mốc thời gian
25:57Họ biết chúng tôi que nhau từ thời nhỏ
25:59Có giai đoạn anh nghèo
26:00Đến mức chẳng có gì ăn
26:01Tôi phải đi dạy piano
26:02Để kiếm tiền giúp anh
26:03Vượt qua những ngày khổ cực
26:04Trong trại huấn luyện
26:05Có bình luận
26:06Có lẽ từ một học trò cũ của tôi
26:07Khẳng định
26:08Chị ấy từng dạy tôi piano
26:09Dự dàng và kiên nhẫn lắm
26:11Thằng kia tôi cũng từng gặp
26:12Còn nghe thấy nó hỏi chị mượn tiền
26:14Nói cho mấy người đang bênh mù quáng biết
26:15Để đỡ mất mặt sau này
26:16Một tài khoản tự xưng là chủ quán net viết
26:19Để tôi nói cho
26:20Hero là người khu tôi
26:21Bạn gái cậu ta tụi tôi đều biết
26:23Hồi đó ai cũng đùa rằng
26:24Hero không xứng với cô ấy
26:25Có người kiên nhẫn lội hết các tầng bình luận
26:27Rồi vỡ lẽ
26:28Khoan
26:29Hạ bác thanh không chịu công khai
26:30Còn mập mờ với thanh miễu
26:31Không phải là ảo tưởng sức mạnh sao
26:33Ý kiên trái chiều bùng nổ
26:35Tranh cãi ẩm ý
26:36May mắn là tôi hiếm khi lên mạng
26:38Cũng chẳng còn sức để giải thích gì thêm
26:39Giang Diên Chi liếc nhìn về phía sau
26:41Nơi bóng dáng hạ bác thanh đã gần như biến mất
26:43Rồi khẽ nói
26:44Thật đáng tiếc
26:45Tiếc gì cơ
26:46Tôi hỏi
26:47Cậu mỉm cười
26:48Nhưng giọng lại chứa đầy châm biếm
26:49Cậu ta mà còn sống được
26:51Thì đúng là ủng thật
26:52Tôi không biết đáp thế nào
26:53Chỉ khẽ cười
26:54Giang Diên Chi vừa đùa vừa thật
26:56Thôi
26:57Đừng để ý đến hắn nữa
26:58Đi thôi
26:59Em mời chị uống trà sữa
27:00Giải vô địch thế giới liên minh
27:02Sự kiện cả giới e-sports mong chờ
27:04Nhanh chóng cận kề
27:04Các đội tuyển lớn đều thức bật chuẩn bị xuất ngoại
27:07Đội của hạ bác thanh cũng không ngoại lệ
27:08Ban quản lý cuối cùng vẫn giữ anh lại
27:10Có lẽ vì không nỡ loại đi một tuyển thủ từng là ác chủ bài
27:13Xem ra anh cũng đã chấp nhận buông bỏ chuyện riêng tư
27:15Toàn tâm toàn ý cho việc thi đấu
27:17Tôi không ngờ
27:18Đêm trước ngày họ bay
27:19Lại xảy ra chuyện
27:20Đêm ấy mưa rất to
27:21Tôi tập đàn xong
27:23Định về ký túc xa sớm
27:24Ngẩn lên
27:25Tôi thấy hạ bác thanh đứng bên ngoài cửa phòng đàn
27:27Toàn thân ướt sũng
27:28Sao anh lại ở đây
27:29Tôi xử sốt hỏi
27:30Không phải giờ này anh nên đang trên đường ra sân bay
27:33Để chuẩn bị thi đấu ở nước ngoài sao
27:34Anh dơ lên một chiếc hộp giấy cứng màu vàng ánh kim
27:37Tôi nhận ra ngay
27:38Đó là chiếc hộp tôi từng dùng để cất tất cả những kỷ vật giữa tôi và anh
27:41Ảnh chụp ở công viên
27:43Vé concert
27:43Vé tàu
27:44Vé máy bay của những lần hẹn hò cách xa
27:46Từng món tôi đều giữ gìn cẩn thận
27:48Xếp gọn trong đó
27:49Chiếc hộp chứa đầy ký ức của chúng tôi
27:51Nhưng lúc rời đi
27:52Tôi không mang theo
27:53Vì nó không còn cần thiết nữa
27:54Mưa tí tách trên ố kính
27:56Hệt như giọt nước mắt rơi
27:57Hạ bác thanh nhìn tôi qua lớp cửa
27:59Nước mưa hòa vào nước mắt
28:00Giọng khàn khàn
28:01Em không thể nào buông bỏ anh được
28:03Tính chi
28:04Em yêu anh nhiều như thế
28:05Sao có thể nói không là không
28:06Tôi nhìn chiếc hộp vàng
28:08Chậm giải đáp
28:08Đúng
28:09Hạ bác thanh
28:10Em từng rất thích anh
28:11Ánh mắt anh lập tức sáng lên
28:13Như kẻ sắp chìm bỗng với được dây cứu sinh
28:15Nhưng ngay sau câu tiếp theo của tôi
28:17Hy vọng ấy vụt tắt
28:18Nhưng em đã quyết định sẽ không thích nữa
28:19Tôi nói với anh
28:21Cảm xúc là thứ khó điều khiển
28:22Nhưng lý trí thì có
28:23Tôi không hối hận vì từng yêu anh
28:25Đã từng
28:26Tôi yêu bằng tất cả trái tim và nỗ lực
28:28Ngốc nghếch không đáng xấu hổ
28:30Nhưng tiếp tục ngốc nghếch mới là đáng xấu hổ
28:31Anh vẫn cố chấp
28:33Đêm đó
28:33Câu có nhưng chia tay cũng được
28:35Chỉ là nói đùa
28:36Sao em phải nghiêm túc thế
28:37Tôi muốn bật cười
28:38Đúng vậy
28:39Hạ bác thanh
28:40Em vốn luôn nghiêm túc
28:41Với bất cứ chuyện gì
28:43Bất cứ khi nào
28:43Tôi đều nghiêm túc
28:44Anh là người lớn lên cùng em
28:46Lẽ ra phải hiểu điều đó
28:47Đến giờ
28:48Anh vẫn nghĩ tôi chia tay chỉ vì một câu nói sao
28:50Không phải vậy
28:52Tôi hít sâu
28:53Nhìn thẳng vào anh
28:54Từ 3 tuổi
28:55Em đã chạm vào phím đàn
28:56Từ đó đến nay
28:57Ngoài những phím đen trắng
28:58Thế giới của em chỉ còn mỗi anh
29:00Nhưng hạ bác thanh
29:01Anh đã làm gì với em
29:02Anh sững sờ
29:04Tôi tin lúc này
29:05Trong đầu anh đang lướt qua vô số hình ảnh cũ
29:07Gương mặt anh trông thảm hại đến đáng thương
29:09Tôi tiếp lời
29:10Ngần ấy năm
29:11Anh vẫn không hiểu em
29:12Em có đủ dũng khí để bắt đầu lại từ đầu
29:14Còn anh thì khác
29:16Anh là kẻ hè nhát
29:17Anh nghĩ thiên phú là tất cả
29:18Nhưng thứ rẻ rung nhất trên đời
29:20Lại chính là thiên phú
29:21Ngoài cửa
29:22Gió quất mưa răng
29:23Từng câu của tôi nhẹ nhàng
29:24Nhưng xuyên thẳng vào tim anh
29:25Anh đã phung phí thiên phú của mình
29:27Và phụ sự nghiêm túc của em
29:28Cuối cùng
29:29Hạ bác thanh đã không tham dự giải vô địch thế giới năm ấy
29:32Đó vốn là ước mơ lớn nhất đời anh
29:34Vậy mà anh lại từ bỏ
29:35Tôi không hiểu vì sao anh có thể buông dễ dàng như thế
29:38Nhưng đó là lựa chọn của anh
29:40Tôi không cần
29:41Cũng chẳng có lý do
29:42Để nói thêm điều gì
29:43Gió lướt qua mặt hồ
29:44Những gợn sóng nhỏ lan ra rồi tan biến
29:46Giống như anh
29:47Đến rồi đi
29:48Trên mạng
29:49Câu chuyện về anh từng ồn ào một thời gian
29:51Nhưng nhanh chóng lắng xuống
29:52Không còn ai bận tâm nữa
29:54Dù vậy
29:55Anh vẫn thường xuất hiện ở trường tìm tôi
29:56Ban đầu
29:57Tôi thẳng thừng từ chối mấy lần
29:59Về sau
30:00Tôi mệt mỏi
30:00Mặc kệ
30:01Tôi nghĩ
30:02Rồi anh cũng sẽ tự bỏ cuộc
30:03Quả thật
30:04Không lâu sau
30:05Anh ngừng đến
30:06Năm ấy
30:07Quê tôi có tuyết vào dịp Tết
30:08Hạ bác thanh dẫm trên nền tuyết
30:10Mang theo rất nhiều quà
30:11Như muốn thông qua ba mẹ tôi để gián tiếp thuyết phục
30:13Mẹ gõ cửa phòng tôi
30:15Tôi đáp vâng
30:16Bà mới đẩy cửa vào
30:17Tĩnh chi
30:18Bác thanh đến rồi
30:19Con có muốn ra gặp không
30:20Tôi mỉm cười
30:21Lắc đầu
30:22Mẹ lập tức hiểu
30:23Nhẹ nhàng khép cửa lại
30:24Qua cánh cửa
30:26Tôi nghe giọng bà chầm ấm nhưng kiên quyết
30:27Tĩnh chi có suy nghĩ của riêng nó
30:29Mẹ là mẹ
30:30Không can thiệp
30:31Cũng không định can thiệp
30:32Bác thanh à
30:33Những thứ này con mang về đi
30:34Tôi không nghe thấy anh trả lời
30:36Chỉ một lúc sau
30:37Tiếng cổng lớn khép lại trong im lặng
30:38Mẹ đứng ngoài phòng
30:40Khách hỏi
30:40Tĩnh chi
30:41Mẹ vào được không
30:42Tôi bước ra mở cửa
30:44Nhìn gương mặt hiền hậu của mẹ
30:45Tôi bỗng thấy một nỗi tuổi thân ngại lại
30:47Nước mắt cứ thế trào ra
30:49Không một tiếng nấc
30:49Mẹ không hỏi nguyên nhân
30:51Bà chỉ đưa tay xoa đầu tôi
30:53Từng nhịp chậm rãi
30:54Giọng ấm áp
30:54Con gái của mẹ là người tuyệt vời nhất
30:56Mẹ luôn tin con
30:58Cứ đi trên con đường mà con muốn
30:59Năm thứ hai
31:01Vòng chung kết cuộc thi Sopanh chính thức khởi động
31:03Tôi giành chiến thắng tuyệt đối
31:04Điểm số bỏ xa các thí sinh khác
31:06Đến mức ban giám khảo quyết định để chống giải nhì
31:07Lịch trình của tôi dần kín đặc
31:09Hoa tươi
31:10Vào tay và lời chúc mừng bao quanh mỗi lần tôi xuất hiện
31:13Người ta bàn tán rằng tôi là nghị sĩ piano
31:15Người hoa hiếm hoi chạm đến ngôi vô địch sau nhiều năm
31:17Báo chí
31:18Truyền thông thi nhau đưa tin
31:19Tên tôi xuất hiện liên tục trên các trang tin nghệ thuật
31:21Tôi không còn là bạn gái trong bóng tối
31:23Mà Hạ Bắc Thanh không dám công khai
31:25Tôi đã đứng dưới ánh sáng
31:26Thực hiện được ước mơ của mình
31:27Hạ Bắc Thanh thỉnh thoảng xuất hiện
31:29Ở hàng ghế đầu trong các buổi hòa nhạc của tôi
31:31Lặng lẽ lắng nghe
31:32Nhưng ánh đèn khán phòng quá mờ
31:34Tầm mắt tôi chỉ hướng vào cây đàn
31:35Chẳng thấy rõ bất cứ ai khác
31:36Một thời gian sau
31:38Tôi cùng Giang Diên Chi trở về từ chuyến lưu diễn ở nước ngoài
31:40Sân bay đông nghẹt người
31:42Báo chí và người hâm mộ chờ đón
31:43Gửi lời chúc mừng
31:44Trong đám đông
31:45Tôi thấy Hạ Bắc Thanh ôm một bó hoa
31:47Mắt đỏ hoài
31:47Giữa hàng trăm khuôn mặt
31:49Tôi vẫn nhận ra anh ngay lập tức
31:50Như bao lần trước
31:51Có vài người khác cũng nhận ra anh
31:53Không ai nói gì
31:54Nhưng họ lặng lẽ nhường cho anh một khoảng trống gần lối ra
31:57Hạ Bắc Thanh đứng đó
31:58Ánh mắt nhìn tôi như mặt hồ in bóng đoá bị ngạn đỏ rực
32:00Sáng long lanh
32:01Mãnh liệt
32:02Khóe môi anh khẽ động
32:03Chúc mừng
32:04Đại nghị sĩ piano
32:05Tôi lướt anh một thoáng rồi rời mắt
32:07Giữa tiếng ồn ào huyên áo
32:09Tôi đi ngang qua mà không dừng lại
32:10Khẽ mỉnh cười
32:11Làm ơn nhường đường
32:12Ngoại chuyện
32:13Hạ Bắc Thanh
32:14Tôi luôn rõ
32:15Mình không xứng với Tĩnh Chi
32:16Nhưng điều mà Tĩnh Chi không biết là
32:18Lý do tôi bước chân vào con đường tuyển thủ eSports
32:20Thật ra
32:21Bắt nguồn từ cô ấy
32:22Tôi là kết quả của một cuộc hôn nhân tan vỡ
32:24Bố và mẹ đều không ưa gì tôi
32:26Bố theo tàu ra khơi
32:28Mẹ tái hôn và có gia đình mới
32:29Thỉnh thoảng
32:30Họ xuất hiện vài phút
32:31Ném cho tôi chút tiền sinh hoạt
32:33Rồi biến mất
32:33Họ bỏ mặt tôi trong căn nhà cũ sát vách nơi đêu Tĩnh Chi
32:36Như vứt đi một món đồ hỏng không còn giá trị
32:38Tôi chẳng có gì trong tay
32:40Cũng không biết phải chứng minh bản thân với ai
32:42Tĩnh Chi thì khác
32:43Từ nhỏ
32:44Cô ấy đã là con nhà người ta mà ai cũng yêu quý
32:47Ngoan ngoãn
32:47Chăm chỉ
32:48Thanh tú như một đoá sen trắng
32:49Vừa trong trẻo vừa kêu hãnh
32:51Bên ngoài dịu dàng
32:52Nhưng bên trong lại mạnh mẽ
32:53Cô luôn biết mình giỏi ở đâu
32:55Muốn gì
32:56Và sẽ trở thành ai
32:57Bước đi của cô kiên định
32:58Thẳng về phía trước
32:59Chưa từng giao động
33:00Cô có tài năng chơi đàn bẩm sinh
33:02Lại đối xử tốt với tất cả mọi người
33:03Những người quanh cô đều tử tế
33:05Đều ủng hộ cô
33:06Còn tôi
33:07Ở cạnh cô
33:08Chỉ thấy mặc cảm
33:09Tôi không có ước mơ
33:10Cũng chẳng có một gia đình ấm áp như cô
33:13Ban đầu
33:14Tôi phải cố gắng hết sức mới kìm được bản năng bỏ chạy mỗi khi đứng cạnh cô
33:17Cô ấy rực rỡ đến mức
33:18Chỉ một ánh nhìn thôi cũng khiến tôi chuồn bước
33:20Thế nhưng
33:21Tôi vẫn không thể ngừng thích cô
33:23Một kẻ sống trong bóng tối
33:24Dù biết rõ mình là con thiêu thân lao vào lửa
33:26Vẫn không thể khước từ ánh sáng
33:28Phải không
33:28Có thể nói
33:30Thời thế tạo anh hùng
33:31Và tôi đã may mắn gặp được con đường e-sports
33:33Tôi liều mạng nắm chặt
33:34Bởi trong đầu luôn vang lên một tiếng nói mơ hồ
33:36Đây có lẽ là cơ hội duy nhất để mình đủ tư cách đứng cạnh tĩnh chi
33:39Tĩnh chi hoàn toàn không biết
33:41Trong đôi mắt cô
33:42Dường như chỉ có những phím đàn piano
33:44Thỉnh thoảng
33:45Điều đó khiến tôi thấy bực bội
33:46Trong lòng luôn tồn tại một cơn thối thúc mãnh liệt
33:48Muốn kéo cô ra khỏi tất cả mọi thứ khác
33:50Giữ chặt bên mình
33:51Nhưng chỉ cần bắt gặp ánh mắt trong vắt ấy
33:53Tôi lập tức nguội lạnh
33:54Tự khinh bỉ cái bóng tối trong lòng mình
33:56Vì tĩnh chi
33:57Tôi miệt mài khổ luyện
33:58Cho đến khi có cơ hội tham dự giải hạng 2
34:00Tôi không thể chờ thêm được nữa
34:02Tôi quay về Vân Chấn
34:03Treo tường vào trường
34:04Lao thẳng đến phòng đàn để tỏ tình
34:06Gió lớn giít qua
34:07Như ép nghẹn lồng ngực
34:08Dèn trắng tung bay
34:09Cô ngồi trước đàn
34:10Vẫn đang chơi bản Claire Zellon
34:12Cô ấy
34:13Lẽ ra phải là ánh trăng của tôi
34:14Nhưng ánh trăng dự dàng đến mức khiến tôi quên mất
34:17Thực ra
34:17Cô chưa từng thuộc về tôi
34:19Tôi cũng không rõ bản thân bắt đầu thay đổi từ khi nào
34:21Tôi trở thành tuyển thủ nổi tiếng
34:23Được hàng vạn người tung hô
34:24Gieo hò sau mỗi pha xử lý mãn nhãn
34:27Giới eSports giống như một chiếc lò nhụng rực rỡ sắc màu
34:29Tôi tiếp xúc với vô số kiểu người
34:31Trải qua những cảm giác trước nay chưa từng nếm trải
34:33Tiền bạc
34:34Danh tiếng
34:34Tình ái
34:35Tất cả như kho báu rồi rào để mặc sức tiêu xài
34:37Tôi nhanh chóng xa vào vòng xoáy ấy
34:39Một đứa trẻ lớn lên thiếu vắng tình thương của cha mẹ
34:42Rất khó giữ mình trước những cám rỗ như thế
34:44Tôi quên mất lý do ban đầu
34:45Dần dần
34:46Trong mắt tôi
34:47Tính chi trở nên
34:48Bình thường
34:49Bạn bè rủ dê tôi đến những chỗ ăn chơi phóng túng
34:51Họ cười bảo
34:53Đánh giải mệt vậy
34:54Giả chút áp lực cũng có sao đâu
34:55Tôi từ chối
34:56Nhưng ngay sau khi từ chối
34:58Trong lòng lại dâng lên cảm giác tự mãn
35:00Tôi nghĩ
35:01Tính chi sẽ chẳng bao giờ biết tôi đã vì cô mà bỏ qua bao nhiêu cám rỗ
35:04Không ai có thể yêu cô hơn tôi
35:06Thế nhưng
35:07Cô vẫn như trước
35:07Không thần tượng tôi
35:08Không hết lời tán dương tôi
35:10Sự bất mãn bắt đầu len lỏi
35:11Chẳng hiểu từ lúc nào
35:13Trong lòng tôi đã chất đầy oán khí
35:14Tôi lại nhạt với cô hơn
35:16Thử thách cô
35:17Muốn cô yêu tôi sâu đậm hơn
35:18Khen tôi nhiều hơn
35:19Nhưng tính chi dường như chẳng hề nhận ra
35:21Có lẽ tôi tin rằng cô sẽ không bao giờ rời bỏ mình
35:24Vì tình yêu kéo dài nhiều năm
35:25Hoặc vì sự dịu dàng nhẫn nhịn của cô
35:27Ảo tưởng đã che mờ mắt tôi
35:29Tôi cố ý nói câu ấy với thanh miễu
35:31Còn cố tình để tính chi nhìn thấy
35:32Trong đầu
35:33Tôi chờ cô bật khóc
35:34Nổi giận
35:35Để rồi tôi sẽ có cái cớ ôm cô
35:37Dỗ dành
35:37Hôn cô
35:38Nhưng ngoài dự đoán
35:39Cô quay lưng bỏ đi ngay lập tức
35:41Ban đầu
35:42Tôi đã dự định sẽ cầu hôn cô ấy
35:43Ngay sau giải vô địch thế giới
35:44Trước nhẫn
35:45Tôi đã chuẩn bị từ lâu
35:46Khi đó
35:47Tôi ngây ngộ tin rằng
35:48Với tư cách là bạn gái của tôi
35:50Tính chi nhất định phải xuất hiện
35:51Trong một khoảnh khắc thật lộng lẫy
35:52Chói sáng nhất
35:53Giờ nghĩ lại mới thấy
35:55Tôi chưa từng thực sự hỏi cô ấy muốn gì
35:56Mọi thứ chỉ là để thoả mãn diễn diện của chính mình
35:59Một màn trình diễn để tôi tự cảm động với bản thân
36:01Tôi muốn phô bày cho cả thế giới thấy
36:03Rằng tôi yêu cô ấy đến mức nào
36:04Nhưng tình yêu đó
36:06Có thật sự là vì cô ấy
36:07Hay chỉ là vì tôi
36:08Khi tính chi chặn liên lạc
36:10Phản ứng đầu tiên của tôi là nghĩ cô ấy chỉ đang giận dỗi
36:12Nhưng khi gửi tin nhắn đi
36:13Thứ duy nhất tôi nhận lại là dấu chấm than đỏ chót
36:16Lần đầu tiên tôi cảm thấy hoảng loạn
36:17Ngay sau nỗi hoảng loạn ấy
36:19Cơn giận dữ ập đến
36:20Tôi say trong ánh hào quang giả tạo của mình
36:22Tin rằng cô ấy không có quyền chống lại ý muốn của tôi
36:24Quên mất ai mới là người đã đi cùng tôi đến ngày hôm nay
36:27Hoặc có lẽ tôi đang trốn tránh bản thân của quá khứ
36:30Một thằng nhét nhát, bị khinh thường
36:31Vì vậy, khi tìm được cô ấy lần nữa
36:34Điều đầu tiên tôi làm vẫn là chất vấn
36:35Thế nhưng, ánh mắt bình thản đến lạnh lùng của tính chi
36:38Lại khiến tôi hoảng sợ
36:39Tôi chợt nhận ra
36:40Có lẽ mình sắp mất cô ấy thật rồi
36:42Nhưng tôi không hiểu tại sao
36:43Tôi của hiện tại tốt hơn tôi năm xưa gấp trăm, ngàn lần
36:46Cô ấy chấp nhận tôi khi xưa
36:48Sao lại không thể chấp nhận tôi bây giờ
36:50Tôi nổi nóng, đập vỡ đèn
36:54Tôi tự an ủi rằng, chỉ cần tôi nâng cao chiếc cút vô địch thế giới
36:58Cô ấy sẽ quay về
36:59Nhưng một lần nữa, tôi lại sai
37:01Hai ngày trước khi đội xuất phát
37:03Tôi quay lại căn hộ từng là nơi chung sống của cả hai
37:05Mọi dấu vết liên quan đến tính chi đã biến mất sạch sẽ
37:08Nhưng trong ngăn tủ thấp dưới TV
37:09Tôi tình cờ thấy một chiếc hộp giấy màu vàng kim
37:12Đó là hộp đựng bộ mỹ phẩm chăm sóc ra tôi từng mua tặng cô bằng số tiền lương đầu tiên
37:15Tôi không suy nghĩ nhiều
37:17Tiện tay mở ra
37:18Một sơ suất nhỏ khiến toàn bộ bên trong chút xuống sàn
37:20Và ngay trước mắt tôi, từng mảnh ký ức bị bỏ quên bỗng hiện về
37:23Sợi dây đỏ cô tự tay đan
37:25Món đồ trang trí chúng tôi cùng chọn
37:27Tấm vé tàu ghế cứng chặng dài một ngày một đêm
37:29Những thứ tưởng nhỏ nhặt ấy lại chứa cả một thời thanh xuân
37:31Năm ở đội trẻ
37:33Tôi từng túng quẫn đến mức chỉ ăn mì gói sống qua ngày
37:35Trong một lúc tuyệt vọng, tôi kể với cô
37:37Cô không nói nhiều
37:38Chỉ im lặng gật đầu
37:40Vài hôm sau, tôi nhận được 500 tệ cô chuyển khoản
37:42Mãi về sau tôi mới biết
37:44Số tiền ấy là từ những buổi cô đi dạy đàn thêm
37:46Cắt bớt học phí và công sức để giúp tôi cầm cự
37:48Có một mùa đông tuyết rơi dày
37:50Tôi phải đi tập huấn xa
37:51Cô nhớ tôi đến mức giấu gia đình
37:53Tự mình bắt chuyến tàu dài suốt một ngày một đêm
37:55Khi gặp, đôi bàn tay và gương mặt cô đỏ ứng vì lạnh
37:58Mắt long lanh ứa nước
37:59Lạnh quá, tôi kéo bàn tay ấy áp vào ngực
38:01Vừa thương vừa thấy ai nái
38:02Sau này, khi mẹ tôi qua đời
38:04Người tuy không chăm sóc tôi bao nhiêu nhưng vẫn là máu mủ
38:07Tôi đau lòng đến mức không muốn ai nhìn thấy
38:08Tôi không cho cô biết giờ tàu mình về
38:10Cũng cứng miệng cấm cô đến
38:12Thế mà cô vẫn lặng lẽ tìm ra lịch trình
38:14Biết tôi sẽ quá cảnh ở Hải Thị
38:15Sáng hôm đó, từ 7 giờ
38:17Cô đã đứng chờ bên cửa xót vé khu chuyển tuyến
38:19Bám vào lan tan, mắt rõi theo từng người bước qua
38:22Cô không biết chính xác tôi đến khi nào
38:24Chỉ nghe trong ngày
38:25Nhưng cô tin, dù thế nào cũng sẽ nhận ra tôi
38:27Và cuối cùng, cô thật sự nhận ra
38:30Một tôi gầy gò, mệt mỏi, tiêu điều
38:32Tôi chưa kịp nói gì thì cô đã lao vào ôm
38:34Giống hệt một chú thỏ nhỏ
38:35Khi ấy, tôi mất hết khả năng nói
38:37Chỉ biết ôm chặt cô và khóc à
38:39Như một đứa trẻ yếu đuối nhất thế gian
38:40Những giọt nước mắt tôi đã nuốt vào trong suốt lễ tăng
38:43Lúc đó mới vỡ à
38:44Em sao lại tới đây?
38:46Tôi khàn giọng hỏi
38:46Cô nhìn tôi, đôi mắt vừa trong vừa đẹp
38:49Em sợ anh không tìm được chỗ để khóc
38:51Tôi lặng người
38:52Làm sao có thể có người ngốc nghếch
38:54Và tốt đến thế
38:55Tôi, sao lại để mất một người như vậy
38:57Ngày xưa tôi từng thế sẽ không phụ cô
38:59Thế mà lại quên mất lời thế đó
39:01Tôi cúi xuống, nhặt từng món kỷ vật, ôm vào ngực
39:04Chợt nhận ra, mọi thứ trên đời này bỗng trở nên vô nghĩa
39:07Ngoài tĩnh chi, chẳng còn gì đáng để tôi bận tâm nữa
39:09Và lúc đó, tôi cũng không còn biết mình thi đấu để làm gì nữa
39:13Tôi bị đội tuyển chấm dứt hợp đồng
39:14Câu lạc bộ cũ vẫn dành cho tôi chút tiếc nuối
39:17Vừa trách vì tôi sắc không rèn thành thép
39:18Vừa thừa nhận năng lực của tôi
39:19Nên giới thiệu tôi sang làm ở ban huấn luyện của một đội khác
39:22Từ đó, tôi lui hẳn về hậu trường
39:24Không còn bước lên sân khấu
39:25Không còn tên trong những bảng xếp hạng
39:27Dù vậy, tôi vẫn lặng lẽ theo dõi tĩnh chi
39:29Tôi tự nhủ phải đứng dậy
39:31Gom góp đủ dũng khí để một lần nữa nói với cô
39:33Tất cả những gì mình muốn nói
39:34Nhưng cô, vẫn như vầng trăng xa xôi
39:36Chỉ tỏa sáng, không bao giờ đáp lại
39:38Hôm ấy, sau một buổi hòa nhạc của cô
39:41Tôi ngồi dưới khán đài xem cô nhận phỏng vấn
39:42Bất chợt, người cộng sự lúc nào cũng nở nụ cười
39:45Khiến tôi khó chịu, giang riêng chi
39:47Bước đến, thẳng nhiên ngồi xuống cạnh tôi
39:49Hắn hỏi, ngạc nhiên không
39:50Tôi không muốn để ý, nhưng vẫn bụt miệng đáp
39:53Ngạc nhiên gì chứ
39:54Ánh mắt hắn dừng lại trên sân khấu
39:56Nơi tĩnh chi đang trả lời phóng viên
39:57Mang theo sự tán thưởng không hề che giấu
39:59Hắn nói chậm rãi, như cố tình nhấn từng chữ
40:02Hạ bác thanh, đừng tưởng chỉ mình cậu mới có thể trẻ tuổi mà thành công
Hãy là người đầu tiên nhận xét