Đi đến trình phátĐi đến nội dung chính
Truyện Audio Hay || Bao Nuôi Thì Không, Yêu Thì Có Thể || Thiên Thần Dắt Truyện

#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn

Danh mục

😹
Vui nhộn
Phụ đề
00:00Tôi bỏ ra 20.000 tệ để mua nụ hôn của nam thần trong trường.
00:03Anh ấy hôn rất giỏi, mỗi lần đều khiến tôi đỏ mặt tía tai, tim đập loạn nhịp.
00:08Nhưng rồi, chuyện này bị bố tôi phát hiện.
00:10Ông cắt toàn bộ phí sinh hoạt của tôi, còn dọa nếu tôi còn tiếp tục nuôi đàn ông thì sẽ tống tôi về quê chăn lợn.
00:16Không còn cách nào khác, tôi đành phải tìm nam thần, thanh toán nốt lần cuối cùng.
00:20Tôi cắn môi, nhìn đôi môi bị đỏ lên vì bị hôn quá nhiều.
00:23Tôi cúi mắt, nhỏ giọng nói, sau này chúng ta không được hôn nhau nữa.
00:27Anh ấy đưa những ngón tay thon dài, chẳng nõn vô thức vuốt nhẹ cổ tay tôi, chầm giọng hỏi, vì sao?
00:32Tôi sao có thể nói là vì bị bố tôi đe dọa, cắt viện trợ chứ?
00:36Như vậy thì mất mặt quá.
00:37Chỉ có thể cứng miệng đáp, miệng anh đâu có rát vàng, hôn mãi cũng chán thôi.
00:41Sau đó, anh ấy đích thân chặn trước cửa nhà tôi, còn chơi chiêu vừa ăn cướp vừa la làng.
00:46Tôi cao với bố tôi rằng tôi đã chơi đùa anh ấy.
00:49Chứng cứ rành rành, dưới sự uy hiếp của bố, tôi chỉ có thể cúi đầu, ngoan ngoãn chạy đến xin lỗi anh ấy.
00:54Anh ấy bóp cầm tôi, bắt tôi chù môi lên, khóe môi khẽ cong, lạnh giọng nói, còn thấy chán nữa không?
01:00Tôi đã ế suốt 20 năm trời.
01:02Đừng nói đến hôn môi, ngay cả việc nắm tay cũng chưa từng trải qua.
01:06Nguyên nhân chủ yếu là vì gia đình tôi quản rất nghiêm.
01:08Chỉ cần ai dám tỏ tình với tôi, nắm đấm của anh trai tôi lập tức ráng xuống.
01:12Sau vài lần như vậy, danh tiếng của tôi lan rộng khắp trường cấp 3.
01:16Ai cũng nói tôi là cô gái bảo bối của anh trai, chẳng ai dám bén mảng đến tỏ tình nữa.
01:21Cuối cùng cũng lên đại học, tôi quyết định phải tận hưởng cảm giác yêu đương một lần cho biết.
01:25Nhưng sự thật chứng minh rằng tôi đã nghĩ quá nhiều.
01:27Lên đại học không có chuyện được phân phát bạn trai như tôi tưởng tượng.
01:30Tất cả những viễn cảnh lãng mạn tôi mơ mộng đều không thành hiện thực.
01:33Điểm duy nhất tốt hơn chính là số lượng trai đẹp có tăng lên đôi chút.
01:37Nhưng trai đẹp thì mãi mãi không thuộc về khoa của tôi.
01:40Dù vậy, tôi vẫn có một người trong lòng.
01:42Là một học trưởng bên khóa y.
01:44Gương mặt anh ấy đẹp đến mức có thể dùng từ nghiêng nước nghiêng thành để hình dung.
01:47Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, tôi đã bị hạ gục.
01:50Nhưng tôi không biết cách theo đuổi ai cả.
01:52Kinh nghiệm duy nhất tôi học được từ anh trai mình chính là vung tiền như nước.
01:56Ấy thế mà cách này khá hiệu quả.
01:58Anh trai tôi, một kẻ phiền phức như thế mà vẫn tìm được bạn gái vừa xinh đẹp lại dịu dàng, hoàn toàn vượt ngoài tầm với của anh ấy.
02:05Tôi cũng muốn thử.
02:07Tôi từng chờ anh ở khu giảng đường vài lần nhưng đều vô ích, chẳng gặp được.
02:10Tâm trạng không khỏi có chút hụt hẳn.
02:12Cho đến khi tình cờ nghe bạn cùng phòng nói, tôi mới biết người tôi thầm thích chính là nam thần số một của khoa y.
02:17Nhưng điều kiện gia đình anh ấy không tốt lắm.
02:20Nghe nói để duy trì học phí, anh ấy phải làm thêm ở quán ba.
02:23Lúc đó, trong đầu tôi trợt nảy ra một ý nhĩ, không mấy đứng đắn.
02:27Cuối cùng, tôi cũng gặp lại học trưởng trước cổng trường.
02:30Tôi lấy hết dũng khí chặn anh ấy lại.
02:32Học trưởng, em, em có thể, anh có thể.
02:35Quá căng thẳng, tôi hoàn toàn không thốt ra được câu đã chuẩn bị sẵn trong đầu.
02:39Sao thế?
02:40Giọng anh ấy rất trong trèo, mang theo nét dịu dàng.
02:42Xong rồi, tôi lại càng rung động hơn.
02:45Tôi hít sâu một hơi, nói liền một mạch.
02:47Học trưởng, em có thể hôn anh không?
02:50Vừa nói xong, mặt tôi nóng bừng, không dám ngẩn lên nhìn anh ấy.
02:53Tay cầm điện thoại cũng hơi đổ mồ hôi.
02:56Nhưng người trước mặt mãi không trả lời.
02:58Tôi căng thẳng đến mức không biết phải nhìn đi đâu, đành bổ sung thêm một câu.
03:01Không phải hôn miễn phí đâu, em sẽ trả tiền.
03:04Quả nhiên, học trưởng đúng là cần tiền.
03:06Vừa nghe nhắc đến tiền, anh ấy lập tức có phản ứng.
03:09Anh khẽ nhớ mày, bao nhiêu?
03:11Tôi thấy có hy vọng, lập tức dơ tay ra làm giấu.
03:14Một lần 10.000 tệ được không?
03:15Anh ấy im lặng.
03:16Tôi bắt đầu cân nhắc có phải giá hơi thấp không?
03:19Cũng đúng, với nhan sắc này, nếu học trưởng ra ngoài làm người mẫu nam hay gì đó, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều hơn.
03:25Cảm giác khao khát cùng một chút chiếm hữu với anh khiến tôi hoàn toàn mất lý trí.
03:29Tôi cắn răng, quyết định dốc sạch phí sinh hoạt, nghiến răng nói.
03:3220.000 cũng được.
03:34Nếu không đủ, tôi có thể hỏi xin anh trai.
03:36Nhưng không thể nhiều hơn nữa.
03:37Học trưởng bật cười, mi mắt anh mỏng, mỗi khi cười khóe mắt cong lên, trên môi còn có một lún đồng tiền nhỏ, trông càng đẹp hơn.
03:45Dưới ánh mặt trời, cả người anh ấy như đang phát sáng.
03:48Được, anh ấy đồng ý rồi.
03:50Tôi vui đến mức chỉ muốn lao vào ôm anh ngay lập tức.
03:52Nhưng tôi kìm lại được.
03:54Vậy, khi nào thì bắt đầu tính?
03:56Hôn.
03:57Vì quá căng thẳng, tôi lỡ cắn trúng lưỡi, nói hớ ra suy nghĩ trong lòng.
04:01Xong rồi, anh ấy sẽ không nghĩ tôi là đồ mê trai chứ.
04:04Học trưởng nhìn tôi, chậm dãi nói, tùy em, tùy tôi, thực ra, tôi muốn hôn anh ngay lập tức.
04:10Nhưng lại nghĩ, nụ hôn đầu chắc chắn phải có chút nghi thức, đúng không?
04:13Ít nhất cũng phải tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc đẹp, chọn một buổi tối có không khí chút.
04:18Tối thứ bảy được không?
04:19Tôi thử hỏi.
04:20Học trưởng khẽ nhíu mày, vẻ như đang suy nghĩ.
04:23Anh ấy không trả lời ngay, tôi lại bắt đầu lo lắng.
04:26Chắc chắn không phải anh ấy có lớp vào tối thứ bảy chứ.
04:28Tôi nhỏ giọng bổ sung, chủ nhật cũng được.
04:31Nói xong tôi lại tự trách mình.
04:33Mình đã bỏ tiền ra rồi, sao lại phải mềm yếu như vậy?
04:36Học trưởng cuối cùng cũng lên tiếng.
04:38Anh nói, không cần, thứ bảy cũng được.
04:40Anh ấy đồng ý rồi, tôi lại quên mất mình phải cứng rắn một chút.
04:44Tôi mỉm cười, gật đầu, vâng, học trưởng, vậy tôi thứ bảy gặp nhé.
04:48Cuối cùng, tôi cũng vượt qua được ngày học căng thẳng vào thứ sáu.
04:52Lẽ ra tối nay tôi phải rất mệt, nhưng vì cuộc hạnh ngày mai, tôi đã quá phân khích đến mức cả đêm không thể ngủ ngon.
04:57Tắm rửa sạch sẽ, tôi mặc chiếc váy mới mua và đi xuống dưới.
05:01Đang phân vân không biết sẽ tìm học trưởng ở đâu, thì tôi bất ngờ nhìn thấy anh ấy đang đứng dưới ký túc.
05:06Học trưởng dẫn tôi đến phòng nghỉ trong sân vận động của trường.
05:09Vào giờ này, trong phòng không có mấy ai.
05:11Vừa vào phòng nghỉ, tôi ngồi xuống ghế, bỗng cảm thấy vô cùng căng thẳng.
05:15Em đã từng hôn chưa? Học trưởng hỏi.
05:17Tất nhiên là chưa.
05:19Nhưng tôi không muốn để anh thấy tôi ngượng ngùng, đành phải giả vờ như mình là một chuyên gia tình trường.
05:24Đương nhiên rồi.
05:25Tôi nghe học trưởng lại hỏi, với bạn trai à?
05:27Tôi vội vã gật đầu.
05:28Còn chưa chia tay.
05:30Tôi chưa hiểu lắm, vô thức hỏi lại, cái gì?
05:32Nói ra rồi tôi mới nhận ra ý của anh ấy.
05:35Quả thật, con người không thể nói dối.
05:37Nói một lần dối sẽ phải dùng vô số lời dối khác để che đậy.
05:40Tôi vô thức đung đưa đôi chân, tiếp tục nói bừa, chúng tôi chia tay rồi.
05:44Học trưởng gật đầu rồi nói, tốt.
05:46Tôi không làm kẻ thứ ba.
05:48Rất tốt, rất có nguyên tắc.
05:50Cảm giác này khiến tôi càng thêm rung động.
05:52Khi tôi còn đang sững sờ, học trưởng đã đứng trước mặt.
05:55Tôi ngồi, anh ấy đứng.
05:57Tạo thành một khoảng cách về chiều cao.
05:58Tôi chỉ có thể ngởng đầu nhìn anh.
06:00Không thể không thừa nhận, dưới ánh sáng chiếu xuống.
06:03Khuôn mặt này vẫn vô cùng đẹp trai, quá đẹp.
06:05Tôi không nhịn được đưa tay chạm thử, nhưng lại vô tình chạm vào cơ bụng của học trưởng, rắn chắc, dáng người rất đẹp.
06:11Nhưng anh ấy không có phản ứng gì, chỉ bình tĩnh nhìn tôi.
06:14Muốn tắt đèn rồi hôn không?
06:16Tôi suy nghĩ một chút, rồi rức khoát gật đầu, muốn.
06:19Tắt đèn thì vừa đỡ ngại, vừa có thể tranh thủ sờ soạn một chút.
06:22Tôi thừa nhận, tôi khá háo sắc.
06:24Học trưởng đi tắt đèn.
06:26Dèn cửa đã kéo, đèn vừa tắt, cả căn phòng chìm vào bóng tối.
06:30Tôi thậm chí không nhìn rõ tay mình.
06:32Sợ anh ấy đi lại vấp ngã, tôi đứng dậy, định đưa tay ra đỡ.
06:35Anh thực sự nắm lấy cổ tay tôi.
06:37Nắm rất chặt, điều hòa bật nhiệt độ thấp, nhưng tôi lại cảm thấy nóng gian.
06:41Khoảng cách quá gần, gần đến mức tôi có thể nghe thấy hơi thở khe khẽ của anh.
06:45Có lẽ bóng tối khiến cảm giác trở nên nhẹ bén hơn,
06:48nên khi môi anh chạm vào, tôi bỗng nín thở, rất mềm, như thạch trái cây.
06:52Tôi theo bản năng lờ, một ế, mờ nhẹ một cái, rồi lập tức rụt về.
06:56Không biết có phải ảo giác không, nhưng tôi cảm thấy có vị ngọt.
06:59Học trưởng hôn rất giỏi.
07:01Anh đỡ sau đầu tôi, từng chút một làm nụ hôn trở nên sâu hơn.
07:05Là vị đào chí mọng, ngọt lịm.
07:07Tôi bị hôn đến mức đầu óc mơ màng.
07:09Học trưởng dừng lại, nhẹ nhàng cắn môi tôi, giọng khàn khàn, nhớ thở đều.
07:13Trong lòng tôi nhớ kỹ lời dặn, nhưng theo bản năng vẫn cố nhịn thở.
07:16Tuy vậy, tay tôi đặt trên cơ bụng anh ấy lại không chịu rời đi.
07:20Mãi đến khi nụ hôn kết thúc, tôi mới lưu luyến thu tay về,
07:23thở hồn hền như vừa sống sót sau một trận hiểm nguy.
07:26Sau khi lấy lại nhịp thở, phản ứng đầu tiên của tôi là
07:28Số tiền này bỏ ra thật đáng giá.
07:31Trước mắt bỗng sáng bừng, tôi còn tưởng mình vừa bay lên thiên đường.
07:34Mãi sau mới nhận ra là học trưởng đã bật đèn.
07:37Không biết anh ấy lấy từ đâu ra một chiếc khăn ướt, đưa cho tôi.
07:40Tôi nhận lấy, lau qua môi, rồi nắm trong tay.
07:43Anh với bạn trai em, ai hôn giỏi hơn?
07:46Học trưởng nhận lấy khăn ướt tôi vừa dùng, tiện tay ném vào thùng rác.
07:49Động tác tự nhiên đến mức tôi còn chưa kịp phản ứng.
07:52Dù gì đây cũng là lần đầu tiên, tôi không thể để anh ấy tự mãn quá được.
07:56Tôi làm ra vẻ suy nghĩ rất nghiêm túc, sau đó thẳng nhiên đáp.
07:59Vẫn là anh ấy giỏi hơn một chút.
08:01Học trưởng, anh còn phải cố gắng nhiều.
08:03Tôi cúi đầu nhìn chầm chầm xuống sàn, không để ý đến biểu cảm của anh ấy.
08:07Cũng chẳng hay biết, ngay khoảnh khắc tôi không nhìn thấy,
08:10sắc mặt học trưởng đã trở nên rất khó coi.
08:12Học trưởng đúng là tiến bộ rất nhanh trong chuyện hôn.
08:15Còn học được nhiều cách mới.
08:16Mỗi lần tôi đều bị mê hoặc đến mức mất hồn mất vía.
08:19Nhưng đồng thời, ví tiền của tôi cũng nhanh chóng cạn kiệt.
08:22Ban đầu tôi định tìm anh trai giúp đỡ một chút.
08:25Kết quả, anh ấy vừa bị bạn gái đá,
08:27chạy ra nước ngoài làm người giữ bị cho người ta,
08:29đến cả liên lạc cũng không được.
08:30Không còn cách nào khác, tôi đành phải động đến quỹ riêng của mình.
08:34Nhưng niềm vui chẳng kéo dài lâu,
08:35rất nhanh đã bị bố tôi phát hiện.
08:37Ông cầm trên tay một sấp ảnh.
08:39Trên đó là những bức ảnh chụp lại từ camera an ninh,
08:42cảnh tôi và học trưởng hôn nhau trên xích đu ở biệt thự nhà tôi.
08:45Chỉ nghe một tiếng soạt,
08:46toàn bộ sấp ảnh bị ném thẳng vào mặt tôi,
08:48hơi đau, nhưng tôi nào dám cãi lại.
08:50Bố tôi tức đến chóng váng,
08:52ngôi đó thở dài mấy hơi liền.
08:54Lại còn vỗ đùi vài cái,
08:55rồi chừng mắt nhìn tôi, tức giận quát.
08:57Tống ru sơ, con giỏi lắm.
08:59Đại học còn chưa tốt nghiệp mà đã bắt đầu bao nuôi đàn ông rồi hả?
09:03Giống y như anh trai con,
09:04yêu đương đến lú lẫn đầu óc.
09:06Tôi yếu ớt bổ sung một câu,
09:07con đâu có yêu đương.
09:08Sau đó, bố tôi tức đến bật cười.
09:11Ông gõ ngón tay lên mặt bàn,
09:12lạnh rộng nhìn tôi.
09:14Con còn tự hào lắm đúng không?
09:15Tự hào thì không đến mức,
09:17tôi chỉ nói đúng sự thật thôi.
09:18Bố tôi giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh nhìn tôi,
09:20khiến tôi có cảm giác nhiệt độ xung quanh như càng trùng xuống.
09:23Tôi theo bản năng ôm lấy cánh tay,
09:25sau đó nghe ông hừ lạnh một tiếng,
09:27tiếp tục chế diễu.
09:28Thế mà còn không bằng anh trai con,
09:30tiêu nhiều tiền như vậy mà còn chẳng tán được người ta.
09:32Rốt cuộc tôi đã cho hai đứa này ăn gì mà vô dụng như vậy chứ?
09:36Chuyện này tôi đúng là không thể phản bác.
09:38Vì đúng là chưa tán được thật.
09:40Vốn dĩ tôi đã có chút chột dạ,
09:41bây giờ bị bố mắng như vậy,
09:43đến cả đầu cũng không dám ngẩn lên nữa.
09:45Đúng là có hơi mất mặt.
09:46Tôi cúi đầu nhìn chầm chầm vào đồ trang trí trên bàn,
09:49im lặng lắng nghe bài giáo huấn của ông.
09:51Sau một hồi giảng giải đạo lý,
09:52cuối cùng ông quyết định tịch thu toàn bộ thẻ của tôi,
09:55bao gồm cả quỹ riêng.
09:56Phí sinh hoạt mỗi tháng cũng giảm xuống còn 3.000.
09:59Ông còn đe dọa rằng nếu tôi còn dám tiêu bao nuôi đàn ông,
10:02thì khỏi cần học đại học nữa,
10:03trực tiếp bị tống về quê chăn lợn với họ hàng.
10:06Còn nói là ở cùng lợn lâu dài để chữa não yêu đương của tôi.
10:09Tôi sợ đến mức vội vàng thề thốt sẽ không qua lại với học trưởng nữa.
10:12Quay lại trường,
10:13việc đầu tiên tôi làm là liên lạc với anh ấy.
10:15Tôi nhắn tin cho anh,
10:17anh bảo tôi đến sân bóng tìm.
10:19Tôi nghĩ chỉ có mỗi anh ở đó,
10:20nhưng khi đến nơi mới phát hiện bạn bè của anh cũng có mặt.
10:23Có người hỏi tôi là ai,
10:24chưa kịp để học trưởng trả lời,
10:26tôi đã nhanh chóng lên tiếng trước.
10:28Tôi là em họ anh ấy.
10:29Dù sao sau hôm nay,
10:30mối quan hệ này cũng kết thúc,
10:32tôi cũng không muốn gây thêm rắc rối cho anh.
10:34Lời vừa rớt,
10:35học trưởng đứng bên cạnh nhìn tôi thật lâu,
10:37nhưng lại không nói gì.
10:38Có người trong nhóm bạn anh khen tôi xinh.
10:41Tôi mỉm cười nói cảm ơn.
10:42Nhưng còn chưa kịp nói thêm gì,
10:44học trưởng đã kéo tôi ra khỏi đám đông.
10:46Anh lạnh mặt,
10:47nắm lấy cổ tay tôi,
10:48trực tiếp đưa tôi rời khỏi sân bóng.
10:53Tôi gật đầu đồng ý.
10:55Đến khi bên trong vang lên tiếng nước,
10:57tôi mới giật mình đỏ mặt.
10:58Học trưởng đi tắm rồi.
11:00Tôi đoán có lẽ anh ấy hiểu lầm,
11:01chắc nghĩ tôi đến tìm anh để hôn,
11:03nên mới để tôi ở đây chờ.
11:05Nhưng thực ra không phải,
11:06tôi chỉ muốn nói rõ mọi chuyện,
11:08tiện thể thanh toán đốt khoản tiền lần trước.
11:10Khoảng hơn 10 phút sau,
11:11học trưởng từ phòng tắm bước ra.
11:13Nghe thấy tiếng động,
11:14tôi theo phản xạ quay sang nhìn,
11:16rồi ngay lập tức sững sở.
11:17Tóc anh còn ướt,
11:18từng giọt nước chảy xuống theo đường nét gương mặt.
11:20Phía trên không mặc gì,
11:22cơ bụng và đường nét cơ thể rõ ràng
11:23đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
11:25Thân hình anh ấy thực sự rất đẹp.
11:27Làn da trắng,
11:28cơ bắp săn chắc,
11:29đúng kiểu tôi thích nhất.
11:30Phía dưới chỉ mặc một chiếc quần thể thao màu sám.
11:33Trong đầu tôi trật xuất hiện
11:34rất nhiều suy nghĩ không đứng đắn.
11:36Vừa nhìn thấy quần,
11:37đầu óc tôi lập tức hoạt động hết công suất.
11:39Nhưng tôi biết mình không nên nghĩ linh tinh.
11:41Thế nên tôi không dám nhìn lâu,
11:43vội rơi ánh mắt đi.
11:44Tôi lắc mạnh đầu,
11:45cố gắng xua tan những ý nghĩ kỳ quặc trong đầu.
11:48Sau đó,
11:48tôi lặng lẽ lấy 20.000 tệ tiền mặt từ túi ra,
11:51đưa cho học trưởng.
11:52Đây là tiền lần trước.
11:53Thật ra mang tiền mặt rất bất tiện,
11:55nhưng lại an toàn hơn.
11:57Đây là kinh nghiệm tôi học được từ anh trai.
11:59Anh ấy từng nói,
12:00khi làm những chuyện không thể công khai,
12:02điều quan trọng nhất là không để lại dấu vết.
12:04Tôi cảm thấy chuyện này cũng vậy.
12:06Thế nên tôi chọn đưa tiền mặt.
12:08Học trưởng nhận lấy,
12:09thẳng nhiên đặt lên ghế bên cạnh.
12:10Anh cúi đầu định hôn tôi,
12:12theo phản xạ tôi nhắm mắt lại.
12:14Nhưng ngay lập tức nhận ra có gì đó không đúng,
12:16liên vội vàng né đi.
12:17Thôi, đừng hôn nữa.
12:18Tôi hơi mất tự nhiên,
12:20nhận lấy khăn ướt rồi lau bửa lên môi.
12:22Có hơi rát,
12:23chắc là bị sưng rồi.
12:24Nhân lúc học trưởng cúi xuống gần tôi,
12:26khoảng cách cực kỳ ngắn,
12:27tôi nhỏ giọng nói ra suy nghĩ vừa sắp xếp trong đầu.
12:30Sau này chúng ta đừng hôn nữa.
12:32Ngón tay thon dài của anh vút nhẹ lên cổ tay tôi,
12:34giọng chầm thấp hỏi,
12:35tại sao tôi không thể nói là vì bị bố tôi đe dọa,
12:38như vậy quá mất mặt.
12:39Thế nên tôi chỉ cứng miệng đáp.
12:41Môi anh cũng đâu có rát vàng,
12:43hôn nhiều rồi cũng chán thôi.
12:44Chán rồi sao?
12:45Động tác của học trưởng khựng lại,
12:47anh cúi mắt nhìn tôi,
12:48ánh mắt vừa đen vừa sâu vô cùng khó đoán.
12:50Đầu ngón tay lành lạnh nhẹ chạm vào khóe môi tôi.
12:53Có chút nhột.
12:54Tôi theo phản xạ lùi lại một chút,
12:56né tránh sự đụng chạm của anh.
12:58Ngón tay anh khựng lại trong thoáng chốc,
12:59sau đó thu về.
13:01Anh khẽ cười,
13:02nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.
13:03Em cũng nhanh chán thật đấy.
13:05Giọng điệu bình thản,
13:06không nghe ra cảm xúc gì.
13:08Nhưng tôi lại tình ý nhận ra một chút
13:09không cam lòng ẩn dấu trong giọng nói ấy.
13:11Anh còn chưa kiếm đủ hay sao?
13:13Tính ra trước sau tôi đã đưa anh khoảng 100.000 tệ rồi.
13:16Cũng đâu phải ít.
13:18Thật tham lam.
13:19Tôi đứng dậy, thản nhiên phủi váy,
13:20giọng điệu nhạt nhạt.
13:21Chúng ta cứ vui vẻ mà kết thúc thôi.
13:23Học trưởng sau này chắc chắn sẽ nhận được
13:25những đơn hàng lớn hơn.
13:26Không cần phải treo cổ trên một cái cây như tôi đâu.
13:29Nói xong, không đợi anh phản ứng,
13:31tôi đã mở cửa rời đi trước.
13:33Sau khi cắt đứt với anh,
13:34tôi quay trở lại cuộc sống sinh viên bình thường.
13:37Khoảng một tuần sau,
13:38mấy cô bạn cùng phòng đồng loạt hỏi
13:39tôi có phải đang thất tình không?
13:41Tôi ngạc nhiên,
13:42tôi có yêu đương gì đâu.
13:43Một người nhìn tôi với ánh mắt
13:44ai nấy đều hiểu cả rồi.
13:46Còn giả vờ nữa à?
13:48Bọn tôi thấy anh ấy từng đến đón cậu.
13:50Hơn nữa,
13:51còn tận mắt nhìn thấy
13:51hai người hôn nhau dưới ký túc giá.
13:53Một cô khác bổ sung.
13:55Không chỉ hai người họ,
13:56mà cả ba người trừ tôi ra đều mặc định
13:58rằng tôi và học trưởng từng hẹn họ.
14:00Tôi cũng lười giải thích,
14:01đành ngâm thừa nhận việc mình thất tình.
14:03Hơn nữa,
14:04không biết vì lý do gì
14:05mà họ đều nghĩ tôi là người bị đá.
14:07Dạo này tôi không có nhiều tiền,
14:08họ rủ đi chơi tôi cũng không tham gia.
14:10Việc này càng khiến họ tin rằng
14:12tôi đang suy sụp vì thất tình.
14:14Thế là họ bắt đầu giới thiệu bạn trai cho tôi.
14:16Tôi chẳng mấy để tâm.
14:17Cuối tuần,
14:18sau khi về nhà một chuyến,
14:19tôi theo hứa chi,
14:20cô bạn cùng phòng,
14:21đến buổi họp mặt tại câu lạc bộ cô ấy.
14:23Cô ấy giới thiệu chàng trai ngồi đối diện tôi.
14:26Cậu ấy là sinh viên thể thao đấy.
14:28Tôi ngậm ống hút,
14:29ngầm đầu nhìn qua,
14:30quả thực cũng khá ổn.
14:31Cười lên trông dịu dàng,
14:32là kiểu con trai ngoan ngoãn.
14:34Nhưng tôi lại vô thức so sánh cậu ta với học trưởng.
14:37Vẫn là không đẹp trai bằng anh ấy.
14:39Hứa chi cố tình tạo cơ hội cho chúng tôi,
14:41sắp xếp để chàng trai thể thao đưa tôi về ký túc.
14:43Dưới ký túc giá,
14:44tôi tình cờ chạm mặt học trưởng.
14:46Đã một tuần rồi tôi không gặp anh.
14:48Có vẻ như anh đang chờ tôi.
14:50Ánh mắt anh lướt qua tôi và chàng trai thể thao bên cạnh,
14:53như thể đang đánh giá.
14:54Không hiểu sao,
14:55bị anh nhìn như vậy,
14:56tôi lại thấy hơi trột dạ.
14:57Cứ như thế mình đang lập tức có người mới ngay sau khi chia tay vậy.
15:01Chào tạm biệt cậu bạn kia xong,
15:02tôi bước đến trước mặt học trưởng.
15:04Anh tìm em có chuyện gì không?
15:06Tôi hỏi.
15:07Gương mặt lạnh lùng của anh phủ một tầng u ám,
15:09anh nhét mày,
15:10khóe môi lộ ra ý cười lạnh nhạt.
15:12Sao không bảo cậu ta cho em một nụ hôn tạm biệt?
15:14Giọng điệu trêu chọc,
15:15nhưng giọng nói lại có phần dịu dàng.
15:17Nghe nhắc đến nụ hôn tạm biệt,
15:19ký ức trong tôi bất giác ủa về.
15:21Trước đây,
15:21có lần anh đưa tôi về.
15:23Hôm đó tôi không chịu lên lầu,
15:25cứ đòi anh cho một nụ hôn tạm biệt.
15:27Anh không chịu hôn tôi ở đây,
15:28chỉ dỗ rành.
15:34Mượn lực kéo tôi lại gần.
15:35Anh hôn lên má tôi,
15:36rồi xoa đầu tôi,
15:38nhìn tôi đầy dịu dàng,
15:39ngoan, đi lên đi.
15:40Một giọng điệu châm chọc cắt ngang
15:41dòng ký ức ngọt ngào của tôi.
15:43Hay là do anh đây,
15:44người yêu cũ,
15:45đứng đây cản trở,
15:46làm phiền hai người.
15:47Chỉ một câu nói của anh
15:48đã phá tan chút hồi ức đẹp đẽ
15:50còn sót lại trong tôi.
15:51Nói cứ như tôi là kẻ ngoại tình vậy.
15:53Mà anh tính là người yêu cũ nào chứ?
15:56Thật sự mà nói,
15:57anh còn chưa phải là người yêu cũ của tôi.
15:59Tôi lạnh mặt nhìn anh,
16:00cũng đáp trả đầy miềm ai.
16:02Đúng vậy,
16:02tất cả là do anh đấy.
16:04Nếu biết điều thì đừng đến tìm tôi nữa.
16:06Lỡ mà chuyện này lộ ra,
16:07không tốt cho cả hai đâu.
16:09Nói xong,
16:09tôi bực bội quay người đi thẳng vào ký túc xá.
16:12Cuối tháng,
16:12nhà họ sở,
16:13gia tộc giàu có nhất kinh hải,
16:15tổ chức tiệc mừng thọ 80 tuổi của ông cụ.
16:17Giới quyền thế và giàu có hầu như đều có mặt,
16:19bố mẹ tôi cũng đưa tôi đến mừng thọ.
16:21Sau khi tặng quà xong,
16:23chúng tôi vào sảnh tiệc,
16:23vừa ngồi xuống thì gặp ngay Lương Mục Giã,
16:26bạn học cấp 3 của tôi.
16:27Mẹ cậu ta là con gái duy nhất của ông cụ sở,
16:30được cưng chiều hết mực.
16:31Bởi vậy,
16:32ông cụ cũng yêu thương cháu ngoại
16:33theo kiểu yêu ai yêu cả đường đi lối về.
16:35Mẹ tôi bắt chuyện với mẹ cậu ta,
16:37chẳng biết thế nào mà câu chuyện lại
16:38xoay quanh tôi và Lương Mục Giã.
16:40Bà cười nói,
16:41đúng vậy,
16:41nhan nhan với A Giã là thanh mai trúc mã,
16:43cùng nhau lớn lên.
16:45Tôi không nhịn được mà cao mày.
16:46Bạn học cấp 3 mà tính là thanh mai trúc mã được à?
16:49Mẹ vỗ nhẹ lên tay tôi,
16:51bảo tôi ra ngoài nói chuyện với Lương Mục Giã,
16:53còn bảo chúng tôi môn đăng hộ đối,
16:54rất xứng đôi.
16:55Tôi vốn không thích mấy buổi tiệc nịnh hot như thế này,
16:58có cơ hội thoát ra ngoài thì càng tốt.
17:00Hai chúng tôi đi dạo trong vườn sau.
17:02Tôi luôn có cảm giác có người nhìn mình.
17:04Quay đầu lại nhìn thử,
17:05nhưng chẳng thấy gì cả.
17:07Sao thế?
17:08Lương Mục Giã hỏi.
17:09Tôi lắc đầu,
17:10không có gì.
17:11Chắc dạo này áp lực nhiều quá,
17:12sinh ra thần hồn nát thần tính.
17:14Nhưng không ngờ,
17:15vừa rẽ một góc,
17:16tôi liền chạm mặt học trưởng.
17:17Vừa thấy anh,
17:18tôi liền có cảm giác anh đến tìm mình.
17:20Đột nhiên thấy phiền quá.
17:22Sao anh ấy cứ bám dai như để vậy?
17:24Lại còn đuổi theo tận đây.
17:26Sợ anh ấy nói gì không nên trước mặt Lương Mục Giã,
17:28tôi quyết định làm như không thấy.
17:30Nếu anh ấy gọi tôi,
17:31tôi sẽ giả vờ không quen.
17:32Nhưng mới đi được hai bước,
17:34Lương Mục Giã đã nắm lấy cổ tay tôi,
17:36kéo tôi về phía mình,
17:37mỉm cười nói.
17:38Anh họ,
17:38anh đến muộn quá,
17:40bên trong vẫn đang đợi anh đấy.
17:41Tôi sững sờ,
17:42không tin nổi mà nhìn Lương Mục Giã.
17:44Hả?
17:44Anh ấy là anh họ cậu.
17:46Lương Mục Giã vòng tay ôm vai tôi,
17:48quay đầu cười với tôi,
17:49đúng vậy.
17:50À phải rồi,
17:50anh họ,
17:51giới thiệu với anh một chút,
17:52đây là vợ sắp cưới của em,
17:54Tống Du Sờ.
17:55Tôi giật mình,
17:56lập tức thục nhẹ vào eo cậu ta,
17:58hạ giọng cảnh cáo,
17:59đừng có nói bừa,
18:00còn chưa có gì đâu.
18:01Lương Mục Giã nắm lấy cổ tay tôi,
18:03vẫn giữ nụ cười cương chiều,
18:04đúng rồi,
18:05không phải vợ sắp cưới,
18:06mà là chuẩn bị thành vợ sắp cưới.
18:08Quá mất mặt rồi.
18:09Không ngẳng đầu,
18:10nên tôi không biết ánh mắt của học trưởng
18:12vẫn luôn đặt trên người mình,
18:13chăn đầy ưu ám.
18:14Anh nhạt nhạt cất giọng,
18:15vậy sao?
18:16Hai người rất xứng đôi.
18:18Lương Mục Giã định bảo tôi trào hỏi,
18:19nhưng tôi cứng đầu cuối thấp mặt,
18:21giả câm giả điếc.
18:22Cậu ta xiết chặt vòng tay ôm tôi,
18:24cười nói tiếp,
18:25anh,
18:25cô ấy ngại đó,
18:26đừng để ý nhé.
18:28Chờ học trưởng rời đi,
18:29tôi mới thở vào nhẹ nhóm.
18:30Tôi giật tay ra khỏi Lương Mục Giã,
18:32nhưng cậu ta lại bất ngờ bóp má tôi,
18:34hai bên má lập tức lõm xuống.
18:36Sao căng thẳng dữ vậy?
18:37Tôi nhăn mặt,
18:38làm bộ đáng thương,
18:39cậu không hiểu đâu.
18:40Cậu ta hơi cúi xuống,
18:42cố tình nhíu mày ra vẻ sâu xa,
18:43chẳng lẽ cậu thích anh họ tôi thật.
18:45Không cần nghĩ ngợi,
18:46tôi lập tức phủ nhận.
18:47Đương nhiên là không rồi.
18:49Bị ánh mắt nghi ngờ của cậu ta nhìn chầm chầm,
18:51tôi lại hỏi ngược,
18:52anh họ cậu nghèo lắm hả?
18:54Lương Mục Giã đưa tay chạm vào chán tôi,
18:56nhưng chưa kịp chạm đã bị tôi tránh né.
18:58Cậu ta thu tay lại,
18:59dùng ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn tôi,
19:01cậu đọc sách đến lú lẫn rồi à?
19:03Tôi chừng mắt với cậu ta,
19:04không muốn nói thì thôi,
19:05mắc gì phải công kích cá nhân vậy?
19:07Lương Mục Giã buông tôi ra,
19:09nghiêm túc nhìn tôi,
19:10hiếm hoi lắm mới thấy cậu ta đứng đắn như thế.
19:12Cậu nghĩ xem,
19:13ông cụ trong kia là ông nội anh ấy,
19:15cậu cảm thấy anh ấy nghèo không?
19:17Nghe vậy,
19:18tim tôi thoát lại một cái.
19:19Thì ra tôi mới là đứa nghèo.
19:21Chỉ để có thể hôn anh ta,
19:22tôi đã 2 tháng không mua quần áo và túi sách rồi.
19:25Tôi bắt đầu thấy sót tiền của mình.
19:27Lương Mục Giã nhìn thấu cảm xúc của tôi,
19:29cậu ta nhào má tôi,
19:30thấp dọng an ủi.
19:31Nói thật nhé,
19:32cậu đừng có thích anh họ tôi.
19:34Anh ấy là người thâm sâu khó lường,
19:36lại còn tính toán chi ly,
19:37cậu chơi không lại đâu.
19:38Lúc nhỏ tôi rất ghen tị với anh ấy,
19:40cố tình nghĩ đủ cách làm khó anh ấy,
19:42suýt nữa bị anh ấy chơi đến chết.
19:44Lương Mục Giã thật chẳng biết an ủi người khác gì cả.
19:47Ban đầu tôi chỉ sót tiền thôi.
19:49Giờ thì hay rồi,
19:50tôi bắt đầu thấy sót chính mình.
19:52Mấy ngày nay tôi sống trong lo lắng,
19:54sợ rằng sở Vân Chu sẽ đến trả thù.
19:56Dù sao thì những lời tôi nói lúc đó
19:57cũng không dễ nghe cho lắm.
19:59Nhưng tôi mới yên ổn được 2 ngày
20:00thì điều tôi lo lắng đã thành sự thật.
20:02Chiều thứ 6,
20:03tôi nhận được cuộc gọi từ bố,
20:05bảo anh trai đến đón tôi về nhà.
20:08Tôi nói rõ có chuyện gì.
20:09Linh cảm mách bảo tôi rằng lần này
20:11về nhà chắc chắn không có chuyện tốt đẹp gì.
20:13Vừa bước vào cửa,
20:14đập vào mắt tôi là gương mặt đen thui của bố.
20:17Tôi vừa thay giày xong,
20:18đi đến gần sofa,
20:19ông đã lập tức chất vấn.
20:20Thằng nhóc nhà họ sở nói con quấy dối nó,
20:22có chuyện đó không?
20:24Tôi lập tức phủ nhận,
20:25không có,
20:25sao con có thể quấy dối anh ấy được chứ?
20:28Rõ ràng là một người cam tâm tình nguyện,
20:29một người vui vẻ chấp nhận mà.
20:31Bố tôi xuất thân từ quân đội,
20:33xưa nay luôn chính trực,
20:34ghét nhất là mấy chuyện liên quan đến đạo đức thế này.
20:37Ông lấy từ trong túi ra một món đồ,
20:38ném mạnh lên bàn trà.
20:40Con dám nói đây không phải của con.
20:42Tôi nhìn thoáng qua,
20:43đúng là chiếc dây chuyển của tôi.
20:45Mẹ tặng tôi vào năm tôi 18 tuổi,
20:47nhưng tôi hoàn toàn không nhớ mình
20:48làm rơi ở chỗ anh ta ấy từ khi nào.
20:50Đây là bằng chứng người ta gửi tới.
20:52Cho con cơ hội giải thích.
20:53Tôi bặng môi, thử dò xét.
20:55Bố, nếu con nói là con làm rơi,
20:58anh ấy nhặt được,
20:59bố có tin không?
21:00Bố nhìn tôi chằm chằm,
21:01cười lạnh,
21:02làm rơi ngay trong nhà người ta à?
21:04Xong rồi,
21:04lần này đúng là có nhảy xuống sông Hoàng Hà
21:06cũng không rửa sạch tội.
21:08Hai từ trong sạch này còn có ý nghĩa gì không?
21:10Bố lại giáo hấn tôi suốt hai tiếng đồng hồ,
21:12cuối cùng mẹ thương tôi quá,
21:14kéo ông đi thì mới chịu dừng lại.
21:16Bố muốn tôi đi xin lỗi.
21:17Tôi không muốn đi,
21:18bèn tìm anh trai cầu cứu,
21:19hy vọng anh ấy giúp tôi nói đỡ.
21:22Anh trai nhìn tôi như nhìn một đứa ngốc,
21:23mãi sau mới thở dài nói.
21:25Nói xem,
21:26sao em lại chọc vào cái tên đó làm gì?
21:28Tôi nhân nhó cầu xin,
21:29anh,
21:30chẳng lẽ anh không giúp em sao?
21:32Anh ấy thậm chí còn chẳng buồn nhìn tôi,
21:34chỉ khoát tay.
21:35Đây là nghiệt duyên,
21:36anh giúp không nổi.
21:37Không còn cách nào khác,
21:38cuối cùng tôi đành cam chịu,
21:39theo bố đến nhà họ Chu xin lỗi.
21:41Lần đầu tiên,
21:42tôi đi cùng bố nhưng không gặp sở Vân Chu,
21:44vì anh ấy không có nhà.
21:46Buổi tối,
21:47tôi một mình quay lại tìm anh ấy lần nữa.
21:49Lần này,
21:50anh ấy chịu gặp tôi.
21:51Gì giúp việc đưa tôi đến trước cửa phòng anh ấy rồi rời đi.
21:54Tôi gõ cửa.
21:55Bên trong không có tiếng trả lời.
21:57Rõ ràng anh ấy đang ở đó,
21:59nhưng lại không lên tiếng.
22:00Chẳng qua là không muốn để ý đến tôi mà thôi.
22:03Sở Vân Chu đang lười biếng tựa vào sofa chơi game.
22:05Thấy tôi bước vào,
22:06anh ấy cũng không ngẩn đầu lên,
22:08chỉ tập trung thao tác nhân vật trên màn hình.
22:10Tôi không dám ngồi xuống,
22:12chỉ đứng yên một bên,
22:13lặng lẽ quan sát.
22:14Đợi đến khi trên màn hình vang lên âm thanh game over,
22:17Sở Vân Chu mới đặt tay cầm xuống.
22:19Anh ấy tựa vào sofa,
22:20vẻ mặt lạnh nhạt,
22:21ngước lên nhìn tôi một cái.
22:23Sau đó,
22:23anh ấy vỗ vỗ vị trí bên cạnh,
22:25ra hiệu tôi ngồi xuống.
22:26Tôi giòn dén ngồi xuống,
22:28cách anh ấy xa nhất có thể.
22:30Tôi lấy hết dũng khí,
22:31mở miệng xin lỗi.
22:32Anh Vân Chu,
22:33em xin lỗi.
22:34Đây là câu mà anh trai tôi dặn dò trước khi tôi đến.
22:36Anh ấy bảo tôi phải ngọt giọng một chút,
22:38vì Sở Vân Chu có sở thích này,
22:40thích nghe người khác gọi anh ấy là anh.
22:42Ánh mắt Sở Vân Chu rơi lên người tôi,
22:44giọng điệu thản nhiên.
22:45Sao không gọi là học trưởng nữa?
22:47Chuyện này đúng là không thể bỏ qua được.
22:49Người đứng dưới mái hiên,
22:50không thể không cúi đầu.
22:52Tôi cúi xuống,
22:53nhìn chăm chằm mạch mờ.
22:54Á,
22:54U xanh nhạt trên mu bàn tay anh ấy,
22:56ngoan ngoãn lặp lại.
22:57Học trưởng,
22:58xin lỗi.
22:59Lời tôi và lời anh ấy gần như vang lên cùng lúc.
23:02Thôi,
23:02không gọi cũng tốt.
23:03Dù sao thì,
23:04chỉ cần để cô hôn một cái,
23:06ai cũng có thể thành học trưởng của cô.
23:08Giọng điệu mang theo chút ghen tuông mơ hồ.
23:10Tôi cạn lời.
23:11Nhưng tôi vẫn kiên trì,
23:12nhẫn nhịn nói tiếp.
23:13Anh Vân Chu,
23:14em đã xin lỗi rồi,
23:15anh rộng lượng bỏ qua cho em đi,
23:17cũng đừng ảnh hưởng đến việc hợp tác giữa hai nhà chúng ta nữa,
23:20được không?
23:21Sự ngại ngùng và lúng túng đan xen khiến tôi khó mở miệng.
23:23Càng nói,
23:24giọng tôi càng nhỏ,
23:25đến hai chữ cuối cùng gần như chỉ còn là hơi thở.
23:28Sở Vân Chu hờ hững nhau mắt nhìn tôi,
23:30giọng thấp dần,
23:31ngồi gần chút.
23:32Em nói gì anh nghe không rõ.
23:34Tôi dịch người lại gần một chút,
23:35nhưng không nhiều.
23:37Anh ấy lại nói,
23:38gần hơn nữa.
23:39Cuối cùng,
23:40khoảng cách giữa tôi và anh ta gần như bằng không.
23:42Chỉ cần tôi khẽ động chân là có thể chạm vào chân anh ấy.
23:45Còn chưa kịp mở miệng,
23:46Sở Vân Chu đột nhiên đưa tay nắm cầm tôi,
23:48cúi người sát lại,
23:49khóe môi mang theo hơi lạnh.
23:51Bây giờ còn thấy chán ghét nữa không?
23:53Tôi bị ép chú môi,
23:54ngước mắt nhìn anh ấy.
23:55Tư thế này giống hệt như tôi đang đòi hôn anh ấy vậy.
23:58Nghe xong câu đó,
23:59tôi chỉ muốn lật bàn.
24:01Hóa ra anh ấy đang chờ cơ hội tính sổ với tôi.
24:03Đúng là người nhỏ mọn.
24:05Chẳng qua chỉ là một câu nói không dễ nghe,
24:07vậy mà vẫn còn nhớ mãi đến bây giờ.
24:09Tôi nhẹ nhàng lắc đầu,
24:10quả quyết đảm bảo.
24:11Không chán nữa.
24:12Sở Vân Chu dường như không tin,
24:14ánh mắt sắc bén khóa chặt tôi,
24:16lông bi khẽ rung động,
24:17khiến người ta không đoán được tâm tình.
24:19Để củng cố độ tin cậy,
24:20tôi tiếp tục thì thầm.
24:21Miệng anh như mạ vàng vậy,
24:22lâu rồi không được hôn,
24:24em ngày nhớ đêm mong.
24:25Câu này,
24:26nửa sâu là thật.
24:27Đúng là tôi có hơi nhớ thật.
24:29Giờ người đang ở ngay trước mặt mà không thể hôn,
24:31khiến tôi cảm giác bất lực như thái giám xem phim khiêu dâm vậy.
24:34Nói xong,
24:35Sở Vân Chu im lặng.
24:36Một lúc lâu sau,
24:37anh ấy mới buông tôi ra,
24:39hở hững nói,
24:40em chủ động một chút,
24:41dỗ dành anh,
24:42chuyện này coi như xong.
24:43Tôi chớp mắt,
24:44phải dỗ thế nào?
24:45Sở Vân Chu dường như rất thích tay tôi,
24:47luôn cầm cổ tay tôi,
24:48vô thức vuốt về.
24:50Lúc này cũng vậy,
24:51anh ấy xoa nhẹ cổ tay tôi,
24:52chậm dãi nói,
24:53trước đây anh dỗ em thế nào,
24:55còn nhớ không?
24:56Dĩ nhiên là nhớ.
24:57Rất,
24:58nóng bỏng.
24:59Dỗ như thế,
25:00tôi nhớ lại cảnh đó,
25:01mặt lập tức đỏ bừng.
25:02Anh ấy đã dỗ tôi thế nào?
25:04Vừa nhắm mắt lại,
25:05hình ảnh kia liền ùa đến,
25:06khiến tôi không nhịn được mà bày ra vẻ mặt đầy đau khổ.
25:09Thật là mất mặt quá đi.
25:11Tôi do dự rất lâu,
25:12cuối cùng cũng học theo dáng vẻ của anh,
25:14chậm dãi đưa tay ôm lấy eo anh.
25:16Eo anh khá nhỏ,
25:17cảm giác trong tay thật tốt.
25:22Đến vùng cơ bụng rắn chắc.
25:24Sau đó,
25:24tôi run rảy vươn người,
25:26định hôn lên giái tay anh.
25:27Nhưng còn chưa kịp chạm vào,
25:29tôi đã xấu hổ đến mức phải dừng lại.
25:31Mặt tôi đỏ bừng,
25:32như thế có thể nhỏ ra máu,
25:33thực sự không có cách nào làm được trong bầu không khí này.
25:36Tôi xoa xoa gương mặt nóng bừng,
25:38khẽ hỏi,
25:38có thể đổi cách khác không?
25:40Sở vân chu bỗng nghiêng người tiến sát lại gần.
25:42Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần,
25:44gần đến mức tôi có thể nhìn thấy những mạch mờ.
25:46Á, u xanh nhạt nhạt trên bí mắt anh.
25:52Khẽ lắc đầu, em không rảnh lắm.
25:54Là không biết, hay là không muốn?
25:56Hàng mi dài của sở vân chu khẽ rung động,
25:58ánh mắt anh dừng lại trên người tôi.
26:00Đầu ngón tay hơi lạnh của anh nhẹ nhàng lướt qua sương quai xanh của tôi,
26:03mang theo một cảm giác nhột nhạt khó tả.
26:05Tôi muốn né tránh, nhưng không dám.
26:08Chỉ có thể nín thở, khẽ giọng giải thích,
26:10muốn chứ, chỉ là không rảnh lắm.
26:12Sở vân chu đột ngột nghiêng người lại gần.
26:14Tôi theo phản xạ nghĩ rằng anh định hôn mình,
26:16thế nên theo thói quen mà nhắm mắt lại.
26:18Một cảm giác mềm mại thoáng lướt qua mà tôi.
26:21Tôi hé mắt nhìn thử,
26:22phát hiện đầu ngón tay của anh đang chạm vào gò má mình.
26:25Tôi mở mắt, hơi ngượng ngùng hỏi,
26:26sao vậy?
26:27Hắn đã chạm vào mặt em, tôi phế một tay hắn có được không?
26:30Tôi giữ người, rồi mới phản ứng lại được anh đang nói đến ai.
26:34Lời của anh làm tôi giật thoát,
26:35cứ thế ngây ra nhìn anh,
26:37cắn môi mãi mới lên tiếng,
26:38thôi đi mà, với lại em đâu có làm bằng giấy,
26:41bị chạm một cái cũng chẳng sao cả.
26:42Bàn tay sở vân chu nhẹ nhàng vuốt dọc theo cổ tôi,
26:45giọng anh chầm thấp, bên môi còn vương ý cười.
26:48Đùa thôi, nhìn em sợ đến mức này kìa.
26:50Nghe vậy, tôi mới thở phào nhẹ nhóm.
26:53Dù anh nói là đùa,
26:54nhưng ngữ điệu ban nãy của anh thật sự làm tôi sợ rồi.
26:57Tôi theo bản năng muốn kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
26:59Nhưng sở vân chu nhanh chóng phát hiện,
27:01không cho tôi né tránh.
27:02Anh xoa nhẹ giái tay tôi,
27:04giọng điệu có phần trêu chọc,
27:05lại mang theo ý cưng chiều khó hiểu.
27:07Lá gan bé thế này,
27:08rốt cuộc là sao dám bỏ tiền ra mua tôi vậy?
27:11Tôi mím môi,
27:12trong lòng không khỏi cảm thán.
27:13Đúng vậy,
27:14sao tôi lại sai lầm như thế chứ?
27:16Sự anh nghĩ tôi cố tình dùng tiền để xỉ nhục anh,
27:18tôi nhỏ giọng giải thích.
27:20Bọn họ nói anh nghèo lắm,
27:21nên em mới nảy ra suy nghĩ không đứng đắn đó.
27:24Còn ai nữa không?
27:25Anh nhớ mày hỏi.
27:26Tôi lắc đầu,
27:27không,
27:27chỉ có một mình anh thôi.
27:29Một người thôi cũng đã tốn từng ấy tiền,
27:31làm sao tôi có thể nuôi nổi nhiều người được?
27:33Dù lúc đầu tôi cũng từng có ý nghĩ đó,
27:35nhưng cuối cùng,
27:36nghèo túng đã giúp tôi giữ vững đạo đức.
27:38Sở Vân Chu xoa nhẹ má tôi,
27:40giọng anh khẽ chầm xuống,
27:41được rồi,
27:42tha cho em.
27:43Nhưng còn một điều kiện cuối cùng,
27:45em đồng ý thì chuyện này coi như xong.
27:47Nhìn thấy có cơ hội thoát thân,
27:48tôi lập tức gật đầu,
27:49đừng nói một điều,
27:50hai điều cũng được.
27:51Hủy hôn với Lương Mục Giã,
27:53đính hôn với tôi.
27:54Lượng thông tin quá lớn khiến tôi nhất thời chưa kịp phản ứng.
27:57Tôi im lặng,
27:58còn trong mắt Sở Vân Chu,
27:59sự im lặng này chính là do tôi không muốn.
28:02Anh lạnh lùng cất giọng,
28:02sao tôi không bằng Lương Mục Giã à?
28:05Tôi lắc đầu,
28:06thành thật trả lời,
28:07anh hơn cậu ta.
28:08Không phải Lương Mục Giã xấu,
28:09chỉ là Sở Vân Chu hợp với gu thẩm mỹ của tôi hơn.
28:12Chỉ một tháng thôi,
28:13đến lúc đó nếu em không muốn thì chia tay.
28:15Tôi rè rạt hỏi,
28:16vậy em được lợi gì không?
28:18Được hôn.
28:19Nghe vậy,
28:19tôi nghĩ một chút,
28:20cảm thấy cũng không thiệt.
28:22Thế anh còn muốn tiền không?
28:23Sở Vân Chu nháo mũi tôi,
28:25tống ru sơ,
28:26trong đầu em ngoài tiền ra còn có thứ gì khác không?
28:28Anh buông tay,
28:29tôi hơi không được tự nhiên mà xoa xoa đầu mũi mình.
28:32Muốn tiền thì khỏi bàn nữa.
28:34Không đợi anh lên tiếng,
28:35tôi liền bổ sung,
28:36bố em bảo rồi,
28:37nếu còn bỏ tiền cho đàn ông nữa
28:38thì sẽ tống em đi nuôi lợn.
28:40Sở Vân Chu như bị chọc cười,
28:42ánh mắt anh chẳng đầy ý cương chiều,
28:43sau đó rơ tay gõ nhẹ lên chán tôi một cái.
28:46Yêu đương nghiêm túc,
28:47hiểu không?
28:48Nếu phải tiêu tiền,
28:49thì cũng là tôi tiêu cho em.
28:50Nụ cười của anh khiến tôi hơi ngượng,
28:52vội vàng đưa tay che chán.
28:54Lý Nhi nói,
28:54không cần anh tiêu tiền cho em,
28:56em có tiền mà.
28:57Không biết Sở Vân Chu nghĩ đến điều gì,
28:59anh đột nhiên sát lại gần,
29:01vòng tay ôm lấy tôi,
29:02chầm giọng hỏi,
29:03bạn trai trước đây của em,
29:04không phải cũng mua bằng tiền đấy chứ?
29:06Chỉ cần nhắc đến chuyện tiền bạc,
29:08phản ứng của tôi rất nhanh,
29:09lập tức phủ nhận,
29:10không có,
29:11em chỉ bị một mình anh lừa thôi.
29:13Sở Vân Chu hơi nheo mắt,
29:14giọng nói mang theo một sự nguy hiểm mơ hồ,
29:16nhưng vẫn lộ ra chút ý cười.
29:18Chỉ bị một mình tôi lừa.
29:19Tôi gật đầu thật mạnh,
29:21nghĩ đến ráng vẻ ngu ngốc của mình
29:22khi tự nguyện đưa tiền cho anh,
29:24tôi chỉ muốn đấm mình một cú.
29:26Sở Vân Chu cuối đầu,
29:27nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi tôi.
29:29Chỉ là một cái chạm thoáng qua.
29:31Chỉ là nụ hôn nhẹ,
29:32vậy mà đầu óc tôi như bị giật đứt một giây nào đó.
29:35Anh dùng chóp mũi cọ nhẹ vào mũi tôi.
29:37Khoảng cách quá gần,
29:38gần đến mức tôi có thể nhìn thấy hàng mi dài của anh
29:40và nốt rùi nhỏ nơi đuôi mắt.
29:42Tôi dơ tay,
29:43cẩn thận chạm vào nốt rùi của anh.
29:45Sở Vân Chu nắm lấy cổ tay tôi,
29:47đưa lên môi,
29:48nhẹ nhàng hôn xuống xương cổ tay tôi.
29:50Tống du cẩn không cho em yêu đương,
29:51cũng là có lý do cả.
29:53Tôi ngẩn ra,
29:54không hiểu sao lại nhắc đến anh trai tôi.
29:56Còn chưa kịp hỏi,
29:57Sở Vân Chu đã chậm dãi nói tiếp,
29:59em đúng là ngốc đến đáng yêu.
30:00Tôi nhíu mày,
30:01chừng anh,
30:02ấm ức nói,
30:03nói chuyện thì nói chuyện,
30:04đừng có mắng em.
30:05Anh khẽ cười,
30:06ngoan,
30:06anh đang khen em ngây thờ đấy.
30:08Tôi không tin.
30:09Sở Vân Chu hành động rất nhanh,
30:11không biết anh đã nói gì,
30:12nhưng bố mẹ tôi thực sự đồng ý
30:14chuyện hôn ước giữa chúng tôi.
30:15Thậm chí,
30:16bố tôi còn nghiêm túc dặn dò
30:17tôi phải trân trọng Sở Vân Chu.
30:19Nghe vậy,
30:20tôi hử một tiếng đầy khinh bỉ.
30:21Tôi đâu có não tàn vì yêu,
30:23mà Sở Vân Chu lại càng không.
30:25Kỳ nghỉ hè,
30:26tôi dọn đến căn hộ của Sở Vân Chu ở.
30:28Vừa hay tôi đang thực tập
30:29tại một công ty gần nhà anh.
30:30Nhà anh rất lớn,
30:32thậm chí chúng tôi còn ở hai tầng riêng biệt.
30:34Không chỉ hôn giỏi,
30:35Sở Vân Chu còn rất biết cách yêu đương.
30:37Anh đối xử với tôi cực kỳ tốt.
30:39Ba bữa trong ngày đều lo hết,
30:40còn kiên trì đưa đón tôi đi làm.
30:42Mỗi tối trước khi ngủ,
30:43luôn có một nụ hôn chúc ngủ ngon.
30:45Và anh còn biết chơi đàn piano.
30:47Từ nhỏ tôi đã không có sức chống cự
30:49với những chàng trai có khí chất như vậy.
30:51Tôi cảm giác mình bị anh mê hoặc rồi.
30:53Ngày nào cũng chỉ mong tàn làm thật nhanh
30:55để chạy về nhà.
30:56Có lần trời đổ mưa,
30:57bệnh viện khoa của Sở Vân Chu
30:58tiếp nhận một ca cấp cứu.
31:00Anh phải ở lại tăng ca,
31:01không thể đến đón tôi được.
31:03Tôi tự mình đội mưa trở về.
31:04Kết quả là đêm đó tôi sốt.
31:06Vì chuyện này,
31:07Sở Vân Chu vô cùng ái nái.
31:09Anh nắm chặt tay tôi,
31:10dịu giọng xin lỗi.
31:11Giọng anh rất hay,
31:12khi nói khẽ bên tay tôi
31:13có cảm giác như đang nghe radio vậy.
31:16Anh dán miếng hạ sốt lên chán tôi,
31:17cảm giác lành lạnh dễ chịu vô cùng.
31:19Tôi cầm lấy đầu ngón tay anh,
31:21vô thức nói,
31:22học trường, em thích anh lắm.
31:24Tay anh rất lạnh,
31:24tôi vừa chạm vào đã không muốn buông ra nữa.
31:27Tôi nắm lấy tay anh áp lên má mình.
31:29Không kìm được mà khẽ cọ cọ vào lòng bàn tay anh.
31:32Sở Vân Chu nhìn tôi,
31:33sau đó đưa cả bàn tay còn lại áp lên má tôi.
31:36Ý thức tôi mơ hồ,
31:37nhưng vẫn nghe thấy giọng nói chầm thấp của anh vang lên bên tay.
31:40Ngoan, anh cũng yêu em.
31:42Những ngày tháng hạnh phúc trôi qua thật nhanh.
31:44Kỳ nghỉ hè kết thúc,
31:45cũng đồng nghĩa với việc mối quan hệ kéo dài
31:47một tháng giữa tôi và Sở Vân Chu đi đến hồi kết.
31:49Nói thật, tôi có chút không nỡ xa anh.
31:51Tôi cố tình giả vờ quên thời gian,
31:53không nhắc đến chuyện chia tay.
31:55Và tôi nhận ra,
31:56hình như tôi thật sự thích anh mất rồi.
31:58Nhưng Sở Vân Chu lại nhớ rất rõ.
32:00Bữa ăn cuối cùng kết thúc,
32:01anh lái xe đưa tôi về trường.
32:03Đến cổng trường,
32:04tôi không vội xuống xe,
32:05vì đoán rằng anh sẽ nói gì đó.
32:07Quả nhiên,
32:08anh trả lại tôi sợi dây chuyền trước kia,
32:10giọng điềm tĩnh.
32:11Trước đây em nói mọi chuyện xem như đã rõ ràng,
32:13vậy thì anh cũng sẽ không nhắc lại nữa.
32:15Hôn ước này,
32:16anh sẽ đích thân đến nhà em để nói rõ với bác trai,
32:19dù sao cũng đã làm em chịu ấm ức rồi.
32:21Câu nói cuối cùng,
32:22tôi muốn phản bác,
32:23nhưng lại không tìm được lý do.
32:25Trước đó,
32:26Lương Mục Giã đã đến tìm tôi một lần.
32:28Cậu ta luôn cho rằng tôi bị Sở Vân Chu ép buộc.
32:30Tôi phủ nhận,
32:31nhưng cậu ta không tin.
32:33Cậu ta nói rằng tôi không cần phải chịu ấm ức như vậy.
32:35Tôi chưa kịp nói gì,
32:37Sở Vân Chu đã trở về.
32:38Lần đầu tiên,
32:39tôi thấy anh lạnh lùng đến thế.
32:41Anh đẩy tôi vào nhà,
32:42bảo tôi đợi bên trong,
32:43sau đó nhìn Lương Mục Giã bằng ánh mắt băng giá.
32:46Tôi chỉ nghe thấy một câu,
32:47không muốn chết thì biến ngay.
32:49Những gì sau đó,
32:50tôi không biết nữa.
32:51Sở Vân Chu mở khóa xe,
32:53tiếng tách vàng lên kéo tôi ra khỏi dòng ký ức.
32:55Tôi cắn môi,
32:56sống mũi cay cay,
32:57không biết phải giải thích thế nào,
32:59chỉ có thể gật đầu rồi lặng lẽ xuống xe.
33:01Trường rất rộng,
33:02nếu không cố ý,
33:03có lẽ sẽ chẳng bao giờ chạm mặt nhau.
33:05Nhưng tôi lại vô tình gặp anh trong một buổi tụ tập lớp.
33:07Vừa định trao hỏi,
33:09đã thấy một cô gái xinh đẹp đứng cạnh anh.
33:11Tôi lặng người,
33:12nuốt lại lời định nói.
33:13Ra khỏi nhà hàng,
33:14tôi lại nhìn thấy Sở Vân Chu.
33:16Anh cũng nhìn thấy tôi.
33:18Chúng tôi đối diện trong vài giây,
33:19sau đó anh thu lại ánh mắt,
33:21chuẩn bị rời đi.
33:22Nhìn anh muốn đi,
33:23tôi không do dự chạy đến,
33:24kéo cổ tay anh lại.
33:25Sao vậy?
33:26Anh nhìn tôi,
33:27ánh mắt lạnh nhạt,
33:28khiến tôi bỗng dưng không biết nên nói gì.
33:30Cô gái lúc nãy,
33:31là bạn gái của anh à?
33:32Anh hờ hững đáp,
33:34không phải.
33:34Ngay sau đó,
33:35anh cởi áo khoác,
33:36khoác lên người tôi.
33:38Được câu trả lời,
33:39tôi nhẹ nhõm thở vào.
33:40Gọi anh trai em đến đón đi,
33:42khuya rồi,
33:42em về một mình không an toàn.
33:44Áo khoác của anh vương chút mùi hương nhạt nhạt.
33:47Rất dễ chịu.
33:48Tôi vô thức xiết chặt áo khoác,
33:49trong đó còn lưu lại hơi ấm của anh.
33:51Anh tôi không ở trong nước.
33:53Tôi lại nói dối.
33:54Tôi đâu có gọi anh trai,
33:55mà cố ý đứng đây đợi anh.
33:57Quả nhiên,
33:58Sở Vân Chu bảo tôi lên xe.
33:59Tôi ngồi ở ghế phụ,
34:01nhân lúc rừng đèn đỏ,
34:02nhẹ giọng hỏi.
34:03Học trường,
34:04em có thể đến nhà anh không?
34:05Anh liếc tôi một cái,
34:06thân sắc lạnh nhạt,
34:08không nhìn ra cảm xúc gì.
34:09Giọng anh chầm thấp.
34:10Em biết mình đang nói gì không?
34:12Tôi đương nhiên biết.
34:13Nhưng tôi cố tình ra vẻ tội nghiệp.
34:15Em uống rượu rồi,
34:16về nhà sẽ bị mắng.
34:18Vào nhà,
34:18Sở Vân Chu đưa tôi đến phòng trước kia tôi từng ở.
34:21Anh định quay người đi,
34:22tôi lại nhanh tay đóng cửa,
34:23khóa lại.
34:24Tôi đứng chắn trước mặt anh,
34:26nhìn anh chăm chú,
34:27nghiêm túc nói.
34:28Vậy nên,
34:28anh có thể suy nghĩ lại về em không?
34:30Anh nhìn tôi,
34:31ánh mắt vẫn lạnh nhạt.
34:33Anh không nói chuyện này với kẻ say.
34:34Đợi em tỉnh rượu rồi hãy nói.
34:36Tôi vội kéo tay anh,
34:38gấp gáp giải thích.
34:39Em không uống,
34:40chỉ là rượu đổ lên váy thôi.
34:41Không tin thì anh có thể nếm thử.
34:43Anh không tin.
34:44Tôi kiễn chân định hôn anh,
34:46nhưng anh né đi,
34:47khiến tôi chỉ chạm vào cầm anh.
34:49Không biết lấy đâu ra dũng khí,
34:50tôi bất ngờ nắm lấy cả vạt anh,
34:52kéo xuống.
34:53Lần này,
34:53anh không tránh nữa.
34:54Môi chạm môi,
34:56rồi tôi lập tức rời đi.
34:57Em ăn kẹo bạc hà,
34:58không có mùi rượu.
34:59Học trưởng nếm thử xem.
35:01Sở Vân Chu liếm môi như đang xác nhận,
35:03sau đó lãnh đạm nói.
35:04Không có.
35:05Tôi chạy ra phòng khách,
35:06lấy một viên kẹo khác đưa anh.
35:08Anh thử đi,
35:09chính là vị này.
35:10Anh không nhận,
35:10tôi liền xé vỏ,
35:11mạnh bạo nhét kẹo vào miệng anh.
35:13Đầu ngón tay tôi chạm vào môi anh,
35:15tôi nhanh chóng rụt tay lại,
35:16nắm chặt,
35:17hồi hộp hỏi.
35:18Không có mùi rượu,
35:19chỉ có vị ngọt của kẹo thôi,
35:27Ừ, không giống.
35:28Không có ngọt như em.
35:30Tôi ngẩn người,
35:30không thể nào,
35:31rõ ràng là giống mà.
35:33Học trưởng ăn lâu một chút,
35:34có khi sẽ thấy ngọt đấy.
35:36Bất ngờ,
35:36anh cúi xuống,
35:37nâng cầm tôi,
35:38đặt một nụ hôn sâu.
35:40Tôi bị hôn đến mức chóng váng,
35:41vô thức bám chặt vào áo anh.
35:43Lâu sau,
35:44anh buông tôi ra,
35:45khóe môi khẽ cong lên,
35:46giọng khẳng khẳng bên tay.
35:47Ừ, đúng là ngọt.
35:49Ngoại chuyện của nam chính,
35:50nam tôi 8 tuổi,
35:51từng ở lại khu quân đội một mùa hè.
35:53Mỗi khi tôi chơi đàn,
35:54có một cô bé luôn ngồi bên cạnh nhìn tôi.
35:57Bé con mặc váy công chúa,
35:58đôi mắt to tròn,
35:59trông rất đáng yêu.
36:00Thấy cô bé sắp ngủ gật,
36:02tôi đỡ lưng sợ bé ngã.
36:03Cô bé mở mắt,
36:04ngương ác nhìn tôi.
36:06Tôi cười hỏi,
36:06em thích piano đến vậy sao?
36:08Bé gật đầu,
36:09rồi nói,
36:10cũng thích cả anh nữa.
36:11Bé con đỏ mặt,
36:12nhỏ rộng thì thầm.
36:13Khi lớn lên,
36:14em có thể lấy anh không?
36:16Tôi đùa,
36:16không được.
36:17Bé lập tức khóc nức nở.
36:19Nhiều năm sau,
36:20cô bé đứng trước mặt tôi,
36:21nhưng đã quên tôi rồi.
36:22Cô gọi tôi là học trưởng.
36:24Lấy tiền để tôi hôn cô.
36:26Tôi không phải người tốt.
36:27Tôi giả vờ buông tay,
36:28đợi cô quay lại.
36:29Giờ đây,
36:30cô ôm tôi,
36:31khóc nói rằng thích tôi.
36:32Tôi nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô,
36:34thì thầm.
36:35Ngoan,
36:35anh cũng yêu em.
36:36Cảm ơn.
Hãy là người đầu tiên nhận xét
Thêm nhận xét của bạn

Được khuyến cáo