Truyện Audio Hay || Drama Nhà Có Em Gái Kế || Thiên Thần Dắt Truyện
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
Danh mục
😹
Vui nhộnPhụ đề
00:00Sau khi có điểm thi đại học, ai nấy đều xuân sao bàn tán rằng trường tôi năm nay có một thủ khoa toàn tỉnh.
00:04Trong buổi tiệc chia tay tốt nghiệp, em gái tôi thả nhiên nói, em thấy để năm nay cũng dễ mà.
00:08Đám bạn học nghe vậy liền trầm trồ, ôi, không hổ danh thủ khoa.
00:12Ngay sau đó, bạn trai tôi lại tự mình tuyên bố sẽ hẹn hò với em gái tôi.
00:15Anh ta còn viện cớ, anh thích người có thể xứng tầm với mình.
00:18Một đàn anh học thanh hoa ngồi bên cạnh khẽ cười, mù thi nên đi chữa sớm đi.
00:21Nghe nói trường mình năm nay có một thủ khoa toàn tỉnh đấy.
00:24Wow, ghê vậy á.
00:25Kỳ thi đại học kết thúc, lớp tổ chức buổi tiệc chia tay tốt nghiệp.
00:28Nhắc đến thành tích, mọi người đồng loạt nhìn về phía tôi và Giang Giai.
00:31Cả hai cậu ấy lần nào cũng tranh nhau vị trí nhất gối, chắc chắn thủ khoa phải là một trong hai người rồi.
00:35Giang Giai uống một ngụm nước cam, mặt mày vô tội.
00:38Tôi thấy để năm nay cũng khá dễ thôi.
00:40Lời vừa rớt, xung quanh liền vang lên những tiếng rên rỉ.
00:43Đúng là thế giới của học bá.
00:44Không hổ danh cậu là thủ khoa mà.
00:46Giang Giai là em gái mà mẹ kế tôi mang tới.
00:48Trước kia thành tích của cô ấy rất tệ.
00:50Sau khi đến nhà tôi, ngày nào cũng quấn lấy ba tôi đòi dạy kèm.
00:53Ba tôi là giáo sư đại học chuyên ngành kỹ thuật, dùng 3 năm trời, cô ép điểm số của cô ấy lên cao.
00:57Gần như đuổi kịp vị trí nhất lớp của tôi.
01:00Giang Giai đỏ mặt, xua tay.
01:01Nếu không phải chị mình bị dị ứng, phát huy không tốt, thì thủ khoa chính là chị ấy rồi.
01:05Cô ấy lo lắng nhìn tôi một cái.
01:07Cuối cùng cô ấy thấp mắt xuống.
01:08Không rõ là vô tình hay cố ý.
01:10Khẽ lầm bầm một câu, hy vọng chị ấy đừng giận em.
01:13Đám bạn học đều mang vẻ mặt hóng chuyện.
01:15Chị ấy ghê gớm vậy sao?
01:16Cũng đúng, dù sao giáo sư kỹ thuật là ba ruột chị ấy, tất nhiên phải ưu tiên cho con gái ruột rồi.
01:21Bạn trai tôi, Tống Xuyên, chẳng thèm ngừng đầu, góp cho Giang Giai một miếng sườn.
01:25Không phải ai cũng thông minh được như Giang Giai đâu.
01:27Hơn nữa, tự mình ăn nhầm đồ, cũng không liên quan đến người khác.
01:30Giang Giai nghiên túc gật đầu, cười tươi giói.
01:32Ừ, đúng thế, thi đại học ai cũng dựa vào thực lực cả.
01:35Chị chắc chắn sẽ không trách em đâu, đúng không?
01:38Bộ dạng đắc ý đó của cô ta, gần như không che giấu nổi nữa rồi.
01:41Quên mất không nói.
01:42Hôm thi hôm đó, mẹ cô ta đưa tôi cốc sữa đậu nành, trong đó pha thêm sữa bò.
01:46Mà tôi thì bị dị ứng với sữa bò.
01:48Tống Xuyên, trước kia cậu chẳng phải thân nhất với Duệ Hòa sao?
01:50Một câu hỏi đột ngột vang lên, cắt ngang câu chuyện của mọi người.
01:53Ai cũng biết tôi và Tống Xuyên lớn lên cùng nhau.
01:56Tống Xuyên hận không thể dán hình tôi là bạn gái cậu ta lên bảng thông báo của trường.
01:59Thế nhưng lúc này, cậu ta mặt không biến sắc, đưa tôm cho Giang Giai ăn.
02:02Tớ thích người có thể ngang tài ngang sức với mình.
02:04Giang Giai chỉ học có 3 năm, vậy mà giỏi hơn người khác.
02:07Sau này còn có thể cùng tớ phát triển ở cùng một thành phố.
02:10Tôi nhớ đến tấm hình cậu ta đăng trên vòng bạn bè mấy hôm trước, cảnh hôn Giang Giai.
02:14Giả vờ như không nghe thấy.
02:15Thật ra tôi biết, có rất nhiều người đang chờ xem tôi bị cười nhạo.
02:18Dù sao trước kỳ thi, Tống Xuyên còn tặng tôi vòng tay đôi.
02:21Tôi còn ngốc mếch đeo suốt kỳ thi, đến khi thi xong lại nghe tin cậu ta và em gái tôi đang ở bên nhau.
02:25Lúc này, lớp trưởng quay lại.
02:27Mọi người, đoán xem tớ mang ai đến đây nào.
02:30Cửa đột nhiên xuất hiện một bóng người cao giáo.
02:32Áo sơ mi trắng.
02:33Cầm điện thoại.
02:34Ngũ quan sắc nét nhưng thần sắc lãnh đạm.
02:36Thoát ra khí chất lạnh lùng.
02:37Nhìn như vừa ra ngoài nghe điện thoại thì bị lớp trưởng kéo vào.
02:40Gương mặt anh ấy trùng khớp với ký ức của 3 năm trước.
02:43Đó là Giang Tự.
02:44Hồi tôi mới lên cấp 3.
02:45Anh ấy được tuyển thẳng vào thanh hoa nhờ giải nhất Olympic toán.
02:48Điểm toán đại học của anh ấy cũng đạt điểm tuyệt đối.
02:50Là thiên tri kêu tử nổi danh của nhất trung bình thành.
02:53Anh Giang Tự.
02:54Trên mặt Giang Tự hiện lên nụ cười dịu dàng.
02:56Chúc mừng mọi người đã tốt nghiệp.
02:57Nói rồi, anh ấy tiện tay kéo ghế bên cạnh tôi ra, ngồi xuống.
03:01Tôi lập tức căng thẳng, có chút lo lắng nhìn anh ấy.
03:03Giang Tự liếc nhìn tôi một cái, nụ cười nhạt như gió xuân.
03:06Bạn học Giang, lâu rồi không gặp.
03:08Giọng điệu vẫn y hệt như lần anh ấy đứng trên bục sảng năm nào, nói với tôi.
03:11Bạn học Giang, vinh quang thuộc về mỗi người dũng cảm.
03:14Giang Giai xếp chặt cây dĩa, cười hỏi, anh Giang, anh quen chị em à?
03:17Ừ, chúng tôi từng viết thư qua lại.
03:19Ánh mắt Giang Tự vẫn dừng trên người tôi, giọng điệu không mặn không nhạt.
03:22Trên mặt Giang Giai thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.
03:24Anh Giang, em muốn thi chuyên ảnh của anh.
03:27Giang Tự hơi hượng lại một chút, được bao nhiêu điểm.
03:29Giang Giai ngẩn cao đầu, mỉm cười, tự tin công bố số điểm của mình.
03:32700 điểm, hoa, tôi đã nói rồi mà, nhất định là cậu ấy.
03:36Tiếng hò gieo của các bạn học gần như làm rung cả trần nhà.
03:38Chỉ có tôi đứng ngây người tại chỗ.
03:40Tôi không ngờ, dù siết bị muộn thi vì dị ứng sữa bò, tôi vẫn cao hơn Giang Giai 11 điểm.
03:44Giang Tự giọng nhạt nhạt, chúc mừng, thi rất tốt.
03:47Nhìn thấy Giang Giai được Giang Tự công nhận.
03:49Tống xuyên khẽ hôn lên chán cô ấy.
03:51Giọng ngọt ngào vô cùng, Giang Giai, em là niềm tự hào của anh.
03:54Cả lớp lập tức gieo hò ẩm ý.
03:56Giang Tự nhìn tôi, khẽ nói, bạn học Giang, anh đến vì em.
03:59Thấy tôi ngương ác, anh ấy hơi cúi đầu xuống.
04:01Tranh tiếng ồn ào xung quanh.
04:03Nhìn người về phía tôi.
04:04Giọng nói mang ý cười, dịu dàng như gió nhẹ thổi qua tay.
04:07Thì tốt lắm, thủ khoa tỉnh.
04:09Tôi lập tức cứng người, ngương ác ngẩn đầu lên.
04:11711 điểm, là điểm cao nhất năm nay sau.
04:14Giang Tự lười biến cười.
04:15Vì quen biết em, nên anh đành phải đi cửa sau một lần.
04:18Hy vọng em đừng thấy anh vô lễ.
04:20Chính thức giới thiệu một chút, anh là Giang Tự, tổ tuyển sinh Thanh Hoa.
04:23Anh đến đây để giành người.
04:24Tôi còn chưa kịp lên tiếng, đã bị ngắt lời.
04:27Tống Xuyên tranh thủ làm thân với Giang Tự.
04:29Anh Giang, bạn gái em vào Thanh Hoa rồi, mong anh giúp đỡ nhiều hơn.
04:32Giang Tự hoàn toàn không để tâm đến cậu ta.
04:34Chưa đăng ký nguyện vọng, còn chưa chắc chắn.
04:36Thủ khoa tỉnh, đâu thiếu chỗ để chọn.
04:38Ánh mắt Giang Tự liếc qua Tống Xuyên, khẽ con môi cười như không cười.
04:41Một lát sau, giọng điệu ôn hòa nói, thật ra, cậu nên đi khám mắt đấy.
04:45Tống Xuyên nghẹn lời, chưa kịp phản bác thì Giang Tự đã nhận điện thoại, đứng dậy rời đi.
04:49Buổi họp lớp kết thúc.
04:50Giang Giai bước tới.
04:51Chị, tối nay chị có về nhà ăn cơm không?
04:54Cô ta ngọt ngào nắm lấy tay Tống Xuyên.
04:56Em còn định nói với bố mẹ chuyện em và Tống Xuyên đang hẹn hò nữa đấy.
04:59Tôi lạnh nhạt đáp, còn có việc, tạm thời chưa về.
05:01Bố tôi vì công việc nên quay năm không ở nhà.
05:04Còn mẹ của Giang Giai thì đối xử với tôi không tốt chút nào.
05:06Khuôn mặt Giang Giai lập tức rụ xuống, tỏ vẻ đáng thương.
05:09Chị, chị đang giận em sao?
05:11Nếu chị để ý chuyện em thi điểm cao hơn chị thì cứ nói ra.
05:13Tôi không để ý đâu, tôi được 711 điểm, tại sao phải để ý em thi bao nhiêu?
05:17Tống Xuyên tỏ ra vẻ đừng cứng miệng như thế, lạnh lùng nói.
05:20Em đừng hơn thua kiểu đó được không?
05:22Giang Giai được 700 điểm, tất cả đều dựa vào thực lực đấy.
05:25Em ngoài việc ghen tị, bịa chuyện, cãi vã thì còn làm được gì?
05:28Tôi không buồn cãi nhau với cậu ta, dơ tay gọi một chiếc xe, bước lên xe ngồi.
05:32Ngay lúc cửa xe sắp đóng lại, Giang Giai bất ngờ đưa tay chặn cửa xe.
05:35À đúng rồi, mẹ em nói sẽ nhường phòng chị lại cho em, vì lần này em thi tốt hơn.
05:39Tôi lạnh lùng nhìn bộ dạng đắc ý của cô ta, nói, cô dám thử xem.
05:42Nói rồi, tôi rất khoát đóng mạnh cửa xe.
05:45Giang Giai kêu lên một tiếng, kịp thơi rụt tay lại.
05:47Chị làm gì thế? Kẹp tay em rồi.
05:49Tôi mặc kệ lời oán trách của cô ta, bảo tài xe lái xe đi.
05:52Tôi biết, cô ta lại sắp về nhà mách lẻo rồi.
05:55Kỳ nghỉ hè, luôn hơi nóng hầm hập thiêu đốt những người qua lại trên phố.
05:58Về đến cổng nhà, tôi phát hiện cửa đã được thay bằng khóa điện tử.
06:01Cần phải có vân tay.
06:02Nửa tiếng trước, bố tôi nhắn tin cho tôi.
06:04Dễ hòa, tối nay trường có cuộc họp, bố không về được.
06:07Có chuyện gì thì tìm gì con nhé.
06:09Gọi điện thì máy lại tắt.
06:10Lúc này, mẹ kế của Giang Giai vừa mới đăng một bài trên vòng bạn bè.
06:13Là ảnh bà ta và Giang Giai kề mặt chụp chung.
06:16Chúc mừng con gái giành được thủ khoa tình, tối nay không trả lời tin nhắn.
06:19Đừng làm phiền.
06:20Tôi ấn chuông cửa một hồi, quả nhiên không ai mở.
06:22Thế là tôi gửi tin nhắn cho mẹ kế của Giang Giai.
06:24Mật mã cửa nhà là gì?
06:26Bà ta không trả lời.
06:27Rõ ràng là không muốn để ý tới tôi.
06:29Nhiều năm như vậy, tôi đã quen với những kiểu làm khó mà chẳng đau chẳng ngứa này rồi.
06:33Tôi nắm chặt điện thoại, ngồi xuống bồn hoa dưới lầu đợi người.
06:36Thế nhưng tôi đợi từ 5 giờ đến tận 8 giờ tối.
06:38Trời bắt đầu đổ mưa.
06:39Họ vẫn chưa về.
06:40Tôi thở dài, đi đến phòng bảo vệ.
06:42Chú ơi, có thể cho cháu mượn cái ô không à?
06:44Lời còn chưa rớt, phía sau đã vang lên giọng nói quen thuộc.
06:47Bạn học Giang.
06:48Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Giang Tự đang che ô, đứng dưới mưa.
06:51Hơi nước lờ mờ phủ lên những đường nét góc cạnh trên khuôn mặt anh.
06:54Khí chất lạnh lùng lan tỏa.
06:56Bảo vệ dâm một tiếng đóng cửa sổ lại.
06:58Giang Tự hơi nhớ mày.
06:59Tôi thế này rồi, em còn lang thang ngoài này làm gì?
07:02Anh bước đến trước mặt tôi, chiếc ô hơi nghiêng xuống, che trên đầu tôi.
07:05Những giọt mưa rơi lột bột, nhanh chóng thấm ướt vài áo anh.
07:08Anh vẫn bình thẳng đứng đó, chờ tôi trả lời.
07:10Em, quên mang chìa khóa, không vào được nhà.
07:13Người lớn trong nhà đâu, có việc, ra kết quả thi rồi mà còn có việc sao?
07:16Anh khẽ chất vấn.
07:17Tôi nghẹn lời, không trả lời thật.
07:19Ánh mắt sắc bén của anh rơi xuống đỉnh đầu tôi, chốc lát sau.
07:22Mang chứng minh thư theo không?
07:23Không, trời mưa càng lúc càng to.
07:25Cả cái ô cũng che không sể.
07:27Giang Tự thở dài.
07:28Mẹ anh ở nhà, nếu em không ngại, có thể sang nhà anh ngồi chờ một lúc.
07:32Không thể để anh đứng cùng tôi dầm mưa thế này.
07:34Tôi gật đầu, cảm ơn anh, anh Giang.
07:36Tôi không ngờ nhà Giang Tự cũng ở trong cùng khu chung cư với nhà tôi.
07:39Dì Giang đón tiếp tôi rất niềm nở.
07:41Bà ấy còn đưa cho tôi một bộ đồ khô để thay.
07:43Đêm xuống, hơn 10 giờ rồi mà bên ngoài vẫn mưa.
07:49Ngày mai thầy cô trưởng sẽ đưa em đến khách sạn.
07:51Tất nhiên, không phải để hạn chế tự do của em.
07:54Chỉ là trước khi điền nguyện vọng, muốn trao đổi kỹ với em.
07:56Tôi hơi lúng túng, em muốn suy nghĩ thêm.
07:58Ừ, Giang Tự không ép tôi phải quyết định ngay.
08:00Ngược lại, anh Tự vào giá hoa sau lưng, nửa ngồi nửa dựa.
08:03Cúi đầu nghịch điện thoại.
08:05Hàng mi dài và giày của anh đổ bóng lên mí mắt, che giấu hết mọi cảm xúc.
08:08Tôi quay đầu, ngần người nhìn mưa rơi lột bột trên mái hiên ngoài cửa sổ.
08:12Trước kia, tôi chỉ biết phải học hành chăm chỉ.
08:14Để nhanh chóng rời khỏi căn nhà đó.
08:16Giờ đây, trong lòng lại thấy trống rỗng.
08:18Tôi không mong mỏi gì thứ gọi là tình thân.
08:20Ngay cả cảm xúc rung động mơ hồ dành cho Tống Xuyên Hồi Thanh Xuân, hôm nay cũng tan thành mây khói.
08:24Cứ như chẳng còn gì đáng để vui mừng.
08:26Tôi thở dài, quay đầu lại.
08:28Bất ngờ đụng chán vào ngực một người.
08:29Không kịp phản ứng, tôi lùi về sau một bước.
08:32Lưng tôi lập tức có một cánh tay đỡ lấy.
08:33Cẩn thận.
08:34Hơi thở của Giang Tự phàng phất, giọng anh rất nhạt, nghĩ gì mà thất thần vậy.
08:37Ngay cả anh đứng sau lưng cũng không biết.
08:39Tôi phát hiện anh mặc đồ ngủ ở nhà.
08:41Anh sáng mờ từ điện thoại hát lên, làm nổi bật những đường nét sắc xảo trên gương mặt anh.
08:45Hơi thở lạnh lạnh thoang thoảng.
08:46Anh cao hơn tôi hẳn một cái đầu.
08:48Những giọt mưa tí tách rơi trên tấm kính phía trên đầu.
08:51Tiếng mưa lột bột, khổ loạn như nhịp tim của tôi.
08:53Không, không nghĩ gì cả.
08:55Mặt tôi đỏ bừng.
08:56Đứng vững, anh buông tay.
08:57Giang Tự ngắt lời tôi, có vẻ đối với anh chỉ là chuyện nhỏ.
09:00Tôi vội vàng thoát ra, vén tóc ra sau tay.
09:03Cũng quyết đổi chủ đề.
09:04Anh Giang, ừ, tôi do dự hồi lâu, rồi nói, em vẫn chưa nghĩ xong sẽ đăng ký nguyện vọng chừng nào.
09:09Giang Tự cục mắt, rất kiên nhẫn hỏi, tại sao?
09:11Vì em gái em.
09:12Tôi nói, em không muốn, lúc nào cũng bị so sánh với nó.
09:15Từ khi nó về nhà, ba em lúc nào cũng khen nó tiến bộ nhanh.
09:18Nó rất thông minh.
09:20Mẹ kế em cũng bảo, không giỏi Giang cũng chẳng sao.
09:22Nói em đừng để tâm lý bị áp lực chỉ vì nó.
09:25Những lời này, tôi chưa từng kể với ai.
09:27Như thế một khi nói ra, tôi sẽ trở thành một kẻ yếu đuối.
09:30Sợ bị đem ra so sánh.
09:31Áp lực đó, tôi đã chịu đựng suốt ba năm.
09:33Tôi cố gắng học hành, chỉ để chứng minh.
09:36Rằng tôi thực sự giỏi hơn Giang dài.
09:37Nhưng lại đánh mất niềm vui học hành ban đầu.
09:39Tôi không muốn tiếp tục sống như thế nữa.
09:41Sắp mặt Giang tự dần chầm xuống.
09:43Anh nhớ em từng ước mơ học ngành máy tính.
09:45Vâng, khoa máy tính của Thanh Hoa là tốt nhất cả nước.
09:48Em chắc chắn vì một vài người không quan trọng mà từ bỏ ước mơ của mình sao.
09:51Tôi ngẩn đầu nhìn anh.
09:53Chỉ thấy mắt anh sâu thẳm.
09:54Trong lĩnh vực mà mình yêu thích, đánh bại nó, không tốt hơn sao.
09:57Không tốt hơn sao.
09:58Tôi hượng lại.
09:59Trái tim đang kìm nén bỗng đập rộn lên.
10:01Khóe môi Giang tự hơi nhất, nở một nụ cười dĩu cợt.
10:04Bọn họ muốn đè ép em, khiến em rút về chiếc vỏ ốc của mình, làm con rùa rụt đầu.
10:08Nhưng em không phải con rùa.
10:09Giang dễ hòa, chi bằng cho bọn họ thấy con người thật của em đi.
10:12Giây phút đó, Giang tự.
10:14Dù đứng trong bóng tối, vẫn trói sáng đến lạ kỳ.
10:17Anh Giang, em hiểu rồi, cảm ơn anh.
10:19Giang tự bật cười khẽ, thức cùng em đến tận giờ này, chỉ nhận được câu cảm ơn nhẹ hèo vậy à, có hơi vô tình đấy.
10:24Hả, không mời anh ly trả sữa sao.
10:26Tôi lúc này mới rực nhớ, lục tin điện thoại, anh thích loại nào.
10:29Giang tự giữ tay, búng nhẹ lên chán tôi một cái.
10:32Chọc em thôi.
10:33Khuya rồi, đi ngủ đi.
10:35Anh quay người trở về phòng.
10:36Để lại tôi ngây ra đó.
10:37Ngón tay vẫn chạm vào nơi anh vừa chạm.
10:39Còn vương hơi ấm.
10:41Mưa rơi suốt đêm không ngớt.
10:42Cuối cùng, mẹ Giang tự đã thu xếp cho tôi ở tạm phòng khách một đêm.
10:45Sáng hôm sau, tôi mở điện thoại thì thấy mẹ kế Giang dai gọi đến hơn chục cuộc.
10:49Toàn bộ đều gọi lúc nửa đêm.
10:50Khi đó tôi đã ngủ rồi.
10:52Ăn sáng xong, Giang tự tiến tôi về tận dưới lầu, rồi đi gặp nhóm thầy cô phụ trách tuyển sinh.
10:56Về đến nhà, tôi thấy Giang dai đang kể với người lớn trong nhà về chuyện thi cử.
11:00Em đã chuẩn bị tinh thần không làm được câu cuối.
11:02Nhưng không ngờ, câu hỏi phụ em đã vận dụng được kiến thức toán cao cấp mà ba dạy, cuối cùng tính ra được đáp án.
11:07Sau đó lồng ghép thêm mấy công thức, viết đáp án vào.
11:10Vậy là cũng kiếm được khá khá điểm.
11:11Mẹ kế Giang dai vui mừng vỗ tay lia lia, Giang dai nhà chúng ta giỏi quá.
11:14Tổng xuyên ngồi nhiên chỉnh trên ghế sofa, bác trai, bác gái, cháu sẽ đối xử tốt với Giang dai.
11:19Đúng lúc tôi bước vào, nụ cười trên mặt mọi người lập tức biến mất.
11:22Như thế trong một gia đình ba người đang hòa thuận, bỗng nhiên xuất hiện một kẻ không mời mà đến.
11:26Mẹ kế Giang dai lập tức lên giọng.
11:28Duệ hòa, dì biết con thi không tốt nên trong lòng buồn.
11:30Nhưng con vừa mới tốt nghiệp, sao lại hư thế, tối hôm qua dám không về nhà.
11:34Sau này chúng ta quản không nổi con nữa rồi, đúng không?
11:36Tôi bình tĩnh nhìn bà ta, hôm qua cháu đã gọi điện, cũng nhắn tin cho dì rồi.
11:40Là dì không trả lời cháu.
11:42Giang dai vội nói.
11:43Chị tự làm mình khó chịu trước, thua em rồi giận dỗi bỏ đi.
11:46Mẹ em tối muộn mới xem được tin nhắn, còn gọi cho chị điên cuồng đấy thôi.
11:49Tôi lạnh giọng hỏi, nửa đêm gọi à, em biết chị để điện thoại chế độ im lặng khi ngủ mà.
11:53Mẹ kế Giang dai ôm ngực, ôi, ông nó, tôi khó chịu quá.
11:56Bộ dạng cứ như sắp ngất đến nơi.
11:58Ba tôi mặt trầm xuống, duệ hòa, xin lỗi gì con đi.
12:01Trong lòng tôi trào lên một cơn giận, không kìm được hỏi ông.
12:04Vậy ba cũng cho rằng lỗi là ở con sao.
12:06Giọng điệu có hơi gây gắt.
12:07Ba tôi hơi dữ lại, lung túng mở miệng nhưng cuối cùng vẫn thở dài, bất lực.
12:11Thôi, vậy đi, con thi được bao nhiêu điểm.
12:13Lại cái giọng điệu đó.
12:15Giống như đang bảo vệ một kẻ yếu đuối, vô lý.
12:17Phải hy sinh và nhường nhị.
12:19Nhưng rõ ràng người sai không phải là tôi.
12:21Niềm vui tôi ấp ủ suốt dọc đường về, đột nhiên chẳng còn hứng chia sẻ nữa.
12:24Thật sự, chẳng có ý nghĩa gì.
12:26Tôi trở lại trước cửa phòng, thấy quần áo của mình bị chất đống bên ngoài.
12:29Phía trên còn dán màu giấy của Giang dai.
12:31Chị mang hết đống rác này đi đi, chỗ này giờ là của em rồi.
12:34Đẩy cửa ra, đồ đặc của nó bày bừa kín cả giường tôi.
12:37Quay đầu lại, tôi thấy Giang dai ngồi ở sofa, đong đưa chân.
12:40Ba mẹ ơi, con muốn mua cái laptop 10.000 đệ.
12:42Ba tôi cười, được rồi, thủ khoa muốn thì cứ việc.
12:45Đột nhiên chung cửa vang lên.
12:47Mở cửa ra.
12:48Một đám người đứng trên chúc ngoài cửa.
12:49Giang tự cao giáo nổi bật giữa đám đông.
12:51Thấy tôi, anh liền nở nụ cười.
12:53Bạn học sang, lại gặp nhau rồi.
12:55Nhìn tôi đứng ngay ra đó, nụ cười Giang tự thoáng thù lại.
12:58Như thế nhận ra cảm xúc tôi không ổn.
13:00Ba tôi vội vàng bước ra, xin hỏi cậu là.
13:02Giang tự đưa ra thẻ công tác, chào chú, cháu là Giang tự.
13:05Đến từ nhóm tuyển sinh của Thanh Hoa, phía sau là các thầy cô của trường ạ.
13:08Đám người phía sau cũng nhanh nhẹn giới thiệu, chúng tôi là nhóm tuyển sinh của Bắc Đại.
13:11Một đám người chân chúc ngoài cửa.
13:13Chặn kín lối đi.
13:14Mẹ kế Giang Giai lập tức chạy ra, trên mặt nở nụ cười không giấu được vẻ đắc ý.
13:18Là đến tình con gái tôi phải không?
13:20Hai nhóm người đưa mắt nhìn nhau, khách sáo gật đầu.
13:22Trong không khí lại toát ra vẻ căng thẳng.
13:24Sau đó, ai cũng nhiệt tình chúc mừng bà ta.
13:27Chị dạy con giỏi quá, chắc cũng tốn nhiều tâm sức lắm nhỉ.
13:29Mẹ kế Giang Giai bịt miệng cười, ôi chao, tôi bình thường cũng chẳng quản gì đâu.
13:33Thi xong cháu nó thoải mái tinh thần, tôi đã biết chắc là đỗ cao rồi.
13:36Nhưng tôi thật không ngờ, con gái tôi lại xuất sắc đến vậy, giành được thủ khoa tỉnh.
13:40Giờ chọn trường, đúng là có hơi khó xử.
13:42Mọi người thoáng sững lại, chị gì đó ơi, có phải chị nhầm rồi không?
13:45Không nhầm đâu.
13:46Mẹ kế Giang Giai đẩy nó ra trước mặt mọi người, đây, đây chính là thủ khoa của tôi.
13:50Giang Giai chỉnh lại váy.
13:52Em đã quyết định rồi, em muốn chọn.
13:54Thủ khoa tỉnh năm nay, không phải Giang Giai.
13:56Giang tự dứt khoát ngắt lời, xin hỏi, ai là Giang Duệ Hòa?
13:59Giang Giai ngẹn lời, mặt cứng đở.
14:01Mẹ kế Giang Giai cười gượng, Giang Duệ Hòa.
14:03Tống xuyên đột nhiên đứng phát dậy, mặt không tin nổi, quay sang tôi, Duệ Hòa.
14:07Trong nụ cười của Giang tự, thoáng hiện chút diễu cợt, đúng vậy,
14:09người chúng tôi đang tìm là thủ khoa 711 điểm bạn học Giang Duệ Hòa.
14:12Mặt Giang Giai lập tức xám huét.
14:14Trong bầu không khí nặng nề đó, tôi bước ra khỏi góc phòng.
14:17Em là Giang Duệ Hòa.
14:18Suốt cuộc trò chuyện, Giang Giai ngồi bên cạnh mẹ cô ta, im lặng không nói một lời.
14:22Ánh mắt Tống xuyên từ đầu đến cuối vẫn dính chặt lấy tôi.
14:24Cậu ta muốn nói gì đó với tôi, nhưng tôi chẳng thèm để ý.
14:27Bên cạnh, ba tôi nở nụ cười từ đầu trí cuối.
14:29Cuối cùng, họ hỏi đến tôi.
14:31Em muốn đăng ký chừng nào?
14:33Tôi liếc nhìn Giang Giai một cái, Thanh Hoa, ngành khoa học máy tính.
14:36Trên mặt giáo viên của nhóm tuyển sinh Thanh Hoa hiện lên nụ cười hiền hòa.
14:39Quả nhiên Giang tự không lừa tôi, cậu ấy nói cô bé này, 8-9 phần 10 sẽ chọn chúng tôi.
14:43Giang Giai mặt tái mét vì sốt ruột, thầy ơi, em cũng muốn vào Thanh Hoa.
14:47Giáo viên tuyển sinh mỉm cười, chuyện đó còn phải xem điểm số.
14:50Nếu có duyên, chúng tôi rất hoan nghênh.
14:52Sau khi nhóm tuyển sinh rời đi, Giang Giai vì chuyện điểm số mà nhốt mình trong phòng, làm âm ý cả buổi chiều.
14:56Mẹ kế Giang Giai đứng ngoài cửa, giọng nói đầy lo lắng.
14:59Chỉ là một thủ khoa thôi mà, có gì ghê gớm đâu.
15:02Giang Giai, điểm số này của con, đăng ký Thanh Hoa vẫn chắc chắn mà.
15:05Và lại, thi tốt không bằng chọn ngành tốt.
15:07Có những ngành học xong là thất nghiệp ngay.
15:09Tống xuyên khi nghe nhóm tuyển sinh công bố thủ khoa thì mặt mày đầy khó xử, nhanh chóng rời đi.
15:13Tôi và ba ngồi trong phòng khách.
15:15Ông ấy mặt mày khó coi.
15:16Xin lỗi, Duệ Hòa.
15:18Tôi đột nhiên lên tiếng, ba, sáng hôm thi đại học, con đã uống sữa bò.
15:21Sắp mặt ông ấy lập tức căng thẳng, con bị dị ứng sữa bò, sao lại uống?
15:25Là trộn trong sữa đậu nành.
15:26Giọng tôi bình thản, con không biết.
15:28Ông tránh ánh mắt tôi, như thể đang tìm cách qua loa cho xong chuyện.
15:31Ba, dị ứng sữa bò có thể chết người đấy.
15:34Ba biết, nhưng.
15:35Còn căn phòng của con, sao lại đưa cho răng dài?
15:37Ông ấy im lặng, không trả lời được.
15:39Ngược lại, mẹ kế răng dài nghe thấy, lần này không còn giả vờ nữa, giọng đầy cay nghiệt.
15:43Con còn quay về làm gì?
15:45Con gái mẹ thi không bằng con thì con đắc ý lắm à, cố tình về khoe khoang à.
15:48Tôi quay sang nhìn ba.
15:50Ba chỉ đứng nhìn bà ta chời con, không nói nổi một lời sao.
15:53Nhìn ông im lặng, tôi bỗng thấy mọi thứ thật rõ ràng.
15:55Chuyện gì làm người thứ ba, con sẽ công khai.
15:57Một câu nói của tôi khiến tất cả mọi người đều biến sắc.
16:00Con nói bậy gì thế?
16:01Mẹ kế răng dài xong tới, mặt đầy tức giận.
16:04Tôi nhìn thẳng vào bà ta, lúc đó bà và ba tôi lén lút ngoại tình trong phòng khách, ảnh con vẫn còn giữ đấy.
16:08Duệ hòa, ba và mẹ con lúc đó đã không còn tình cảm nữa.
16:11Quan trọng à.
16:12Giọng tôi nhạt nhạt, không còn tình cảm thì được phép ngoại tình sao.
16:15Tôi đi đến bên kệ TV, dưới ánh mắt hoảng hốt của bọn họ, tôi lấy ra một chiếc camera nhỏ.
16:19Còn có video bà bỏ sữa bò vào sữa đậu nành của tôi, tôi cũng sẽ công bố.
16:23Mẹ kế răng dài khinh khỉnh, tôi bỏ nhầm thôi không được à.
16:26Tôi sẽ báo công an, có khi còn định được tội cố ý giết người đấy.
16:29Giọng bà ta bắt đầu run dậy, cuối cùng cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của chuyện này, con đừng như vậy mà.
16:33Tôi cất camera vào túi, đừng hòng dở trò với tôi, tôi đã sao lưu rồi.
16:37Sau đó, tôi đi đến cửa phòng ngủ.
16:39Một cước đạp cửa ra.
16:40Răng dài đang áp tay nghe lén, hoảng hốt đến trắng bệnh cả mặt.
16:43Bởi vì khi ba mẹ vắng nhà, nó cũng từng lén bỏ sữa bò vào bữa sáng của tôi.
16:47Và tôi biết hết.
16:48Thấy tôi, nó rụt xe gọi một tiếng, chị, cút khỏi phòng của tôi.
16:52Răng dài môi run run.
16:53Tôi lạnh rọng, dù tôi không ở đây, cô cũng đừng hòng bước chân vào.
16:56Nó hoảng hốt gật đầu.
16:58Mẹ kế răng dài mặt khó coi, dễ hòa, con còn nhỏ, có chuyện gì cũng đừng làm căng như vậy.
17:02Tôi nhìn thẳng vào bà ta, sau này cẩn thận cái miệng của bà.
17:05Nếu để tôi nghe thấy một câu khó lọt tay, tôi sẽ công bố hết.
17:08Con không biết tôn trọng người lớn.
17:09Tôi công bố đấy.
17:10Được rồi, tôi đồng ý.
17:12Bà ta vội vàng ngậm miệng.
17:13Cuối cùng, tôi nhìn ba.
17:15Sau này, con sẽ không quay về cái nhà này nữa.
17:17Nếu ba muốn con nuôi ba, cứ kiện đi.
17:19Đến lúc đó, con chỉ trả đủ tiền sinh hoạt cơ bản.
17:22Nhưng chắc cũng không nhiều đâu.
17:23Sắp mặt ông ấy tái nhợt, không ngờ tôi lại có thể nói những lời đó với ông.
17:27Duệ Hòa, tôi mặc kệ, quay người bước ra khỏi nhà.
17:29Năm 18 tuổi, tôi vẫn quyết định bước đi một bước này.
17:32Dùng cách tàn nhẫn nhất để chấm dứt mọi thứ với bọn họ.
17:34Thật ra, cũng khá hả hê.
17:36Sau hôm đó, tôi chuyển đến khách sạn ở tạm.
17:38Điền xong nguyện vọng, tôi lập tức chuyển đến Bắc Kinh.
17:41Ở nhờ nhà một người bạn.
17:42Từ đó, tôi không còn quan tâm đến tin tức về Giang Dài nữa.
17:45Giang Tự cũng rất bận, sống quay lại Bắc Kinh, liên lạc giữa chúng tôi cũng dần thưa thớt.
17:49Đến tháng 9 nhập học, tôi lại gặp Giang Tự.
17:51Là trong một buổi giao lưu giữa các trường đại học.
17:53Lần này, sinh viên của mấy trường đại học xung quanh đều đổ về đây.
17:56Không khí tại hiện trường rất náo nhiệt.
17:58Tôi ngồi ở một góc, bất ngờ bị bạn cùng phòng thúc mạnh.
18:01Anh Giang Tự cũng tới kìa.
18:02Trời ơi, đẹp trai quá.
18:04Bọn họ đẩy đầu tôi quay về hướng Giang Tự.
18:06Dưới ánh đèn mờ mờ, anh mặc áo sơ mi trắng, khí chất lạnh lùng, thoát tục.
18:10Anh tự người lười biếng ở góc, trò chuyện cùng vài anh trị khóa trên trong ban tổ chức.
18:14Trái tim tôi bất giác đập mạnh.
18:15Bất chợt, ánh mắt anh dừng lại phía tôi.
18:17Ban đầu tôi tưởng anh chỉ nhìn qua loa, nhưng ánh mắt anh dừng lại trên người tôi, không rời đi nữa.
18:22Anh hơi nghiêng đầu, nói vài câu với người bên cạnh, rồi đứng dậy bước về phía tôi.
18:25Trời đất, anh ấy định làm gì thế?
18:27Đây là, sinh vi chát à.
18:29Giang Tự đi đến trước mặt tôi, ánh mắt nhìn thẳng qua trong kính, nhìn tôi rất tự nhiên.
18:33Giọng anh dịu dàng, pha chút ý cười.
18:40Tin nhắn giữa chúng tôi vẫn dừng ở tin cuối.
18:42Giang Tự, đến Bắc Kinh nhớ báo anh nhé.
18:44Tôi, vâng, anh Giang.
18:46Anh liếc nhìn xung quanh, thấy mọi người đang hóng chuyện, rồi nói, ra ngoài một lát.
18:50Tôi bị mọi người trêu gẹo ấm ý, chỉ biết đi theo anh ra sân thượng.
18:53Tôi cảm nhận được ánh mắt anh vẫn đặt trên người mình.
18:55Thích nghi chưa? Anh hỏi.
18:57Vâng, cũng ổn.
18:58Lúc này đã khuya.
18:59Ánh đèn neon đã rực rỡ khắp thành phố.
19:01Mái tóc đen của anh bị gió thổi khẽ bay lên.
19:04Đường nét gương mặt trở nên mềm mại hơn.
19:06Ừ, xem ra sống tốt rồi.
19:07Bất ngờ, có người gọi tên tôi, Duệ Hòa.
19:10Giang Tự theo tiếng gọi nhìn sang, nheo mắt lại, khóe môi cong lên, lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.
19:14Bạn trai cũ của em kìa.
19:16Tôi nhìn theo ánh mắt anh.
19:17Là Tống Xuyên.
19:18Sao anh ta lại ở đây?
19:20Duệ Hòa, còn chưa chúc mừng em, thủ khoa tỉnh.
19:22Anh ta hồ hởi bước tới gần tôi, giọng điệu đầy thân thiết.
19:25Ừ, có việc gì không?
19:26Giọng tôi lạnh thanh.
19:28Tống Xuyên mặt mày rãng rỡ, ở Bắc Kinh có nhiều chỗ chơi lắm, anh đưa em đi nhé.
19:32Giang Tự đứng cạnh, cuối đầu, giọng nhạt nhạt, vừa nhắn tin vừa giả vờ không nghe thấy.
19:35Tôi mím môi, không cần.
19:37Duệ Hòa, em giận anh sao?
19:39Không, tôi đút thiệp vào túi sách, thẳng nhiên nói, chỉ là nhìn rõ một số người rồi, không cần thiết phải qua lại nữa.
19:44Tống Xuyên hơi khượng lại, tiếp tục làm nhảm, anh thấy giang dai thật sự không bằng em.
19:47Duệ Hòa, Giang Tự đột ngột gọi tôi, muốn ăn kẹo bông không?
19:50Giọng anh rất nhẹ, lại thành công cắt ngang lời Tống Xuyên.
19:53Mặt Tống Xuyên khó coi, em sao lại đi với anh ta?
19:56Liên quan gì đến anh?
19:57Tôi tức giận, Tống Xuyên, đừng đến làm phiền tôi nữa.
20:00Anh thật sự phiền.
20:01Tôi hất tay anh ta ra, nhìn sang thì thấy Giang Tự đang lấy tiền mua kẹo bông.
20:04Anh Giang, em không thích ăn ngọt, anh biết, một lát sau, anh giọng lành lạnh, nhưng mà chỉ có kẹo bông.
20:09Tôi ngẩn người, anh định.
20:11Giang Tự liếc tôi, chẳng lẽ em muốn đứng đó nói chuyện với hắn lâu vậy?
20:14Gió khẽ lướt qua mặt tôi.
20:16Không khí oi bức mùa hạ bỗng trở nên nóng hơn hẳn.
20:18Khi buổi giao lưu kết thúc, đã gần 10 giờ tối.
20:20Tôi uống chút rượu, để gió thổi vào mặt, đầu óc hơi tróng váng.
20:23Tôi và Giang Tự sóng bước trên con đường rực bóng cây dẫn về trường.
20:26Xung quanh có người đi qua, bắt đầu trêu chọc.
20:29Ê, anh Giang Tự, đây chẳng phải là thủ khoa mà anh đích thân đến Bình Thành dành về mùa hè vừa rồi sao?
20:33Giang Tự đáp giọng nhạt, không phải để tuyển người cho trường à?
20:36Thôi đi, hay vừa rồi thầy hướng dẫn của anh bận dự án sấp mặt, anh không ngoan ngoãn ở Bắc Kinh mà chạy về Bình Thành làm đại sứ triêu sinh à?
20:42Đúng là có tấm lòng Bồ Tát.
20:44Giang Tự khẽ hừ một tiếng, bớt nói linh tinh.
20:46Đầu óc tôi hơi mơ hồ, ngừng đầu hỏi, anh Giang, tham gia nhóm tuyển sinh có được cộng điểm không?
20:50Giang Tự xứng lại, bật cười, không cộng, sao thế?
20:53Vậy sao anh lại về Bình Thành?
20:55Anh sách túi của tôi, đáp qua loa, sợ em bị người ta cướp mất.
20:58Tôi nấp một tiếng, chừng mắt nhìn anh.
21:00Nghe anh nói, bọn Bắc Đại kia, không phải dạng dễ chơi đâu.
21:03Tim tôi vốn treo lơ lửng, nghe vậy liền rơi xuống hẳn.
21:06Anh làm sao có ý gì với tôi được?
21:07Tôi cúi đầu, lặng lẽ dẫm lên cái bóng của anh.
21:10Đột nhiên, có người lao đến kéo lấy tôi.
21:12Giang Duệ Hòa, mày gây chuyện xong rồi bỏ đi, có biết bây giờ ba mẹ vẫn đang cãi nhau không?
21:16Tôi bị cô ta kéo nghiêng cả người.
21:18Đứng vững lại, mới phát hiện đó là Giang Giai đã lâu không gặp.
21:21Cô ta cũng đến Bắc Kinh sao?
21:22Giang Tự đưa tay ra, gỡ từng ngón tay đang bấu trên cánh tay tôi, rọng lạnh hẳn đi.
21:26Đừng động tay động chân, có gì thì nói.
21:28Giang Giai mắt đỏ hoe.
21:30Vì sao mày lại nói trong sữa đậu nành có sữa bò?
21:32Bây giờ hai người họ sắp ly hôn hết cả rồi, tất cả là tại mày.
21:35Tôi ngẩn ra một lúc mới phản ứng kịp.
21:37Tôi bám lấy cánh tay Giang Tự, bật cười.
21:40Vỗ tay một cái.
21:41Đáng ra họ phải ly hôn từ lâu rồi.
21:43Sắp mặt Giang Giai thoáng hiện vẻ tức giận.
21:45Đồ nói dối, mày chỉ là đứa con hoang không ai cần.
21:47Giọng nói thay thế của cô ta vang lên theo gió, vang thật xa.
21:50Những sinh viên xung quanh đều nghe thấy.
21:52Nụ cười trên mặt tôi cứng lại, cuối đầu lục tìm trong túi sách.
21:55Giang Tự hỏi, Duệ Hòa, tìm gì thế?
21:57Chai nước, em khát.
21:59Giang Tự dưa chai nước trong tay lên, đưa cho tôi, đừng tìm nữa, ở đây.
22:02Cảm ơn, tôi lý nhí nói cảm ơn, vặn nắp ra.
22:05Giang Giai cười khẩy, không tim không phổi, ba mẹ sắp ly hôn mà mày còn có tâm trạng uống.
22:09Cô ta còn chưa nói hết câu.
22:10Nước trong chai ảo ra, rội thẳng lên người cô ta từ đầu đến chân.
22:14Giang Giai há hốc mồm, lau nước trên mặt, chất vấn, anh Giang, anh cứ để mặc thế này hả?
22:18Khóe môi Giang Tự khẽ giật, lạnh lung nói, xin lỗi, anh chỉ là người đưa nước.
22:22Cô ấy say rồi, anh quản không nổi.
22:24Tôi quăng chai nước, lùi hai bước, cười hiếp mắt nhìn cô ta.
22:27Giang Giai, mày đúng là đồ đồ ưm.
22:29Dây tiếp theo, Giang Tự đưa tay bịt miệng tôi, cúi người nhặt cái chai giống.
22:32Giọng anh dịu dàng, được rồi, không về thì ký túc giá đóng cửa bây giờ.
22:36Ngoan, nghe lời.
22:37Nhờ vậy, mặt tôi thoát được móng tay của Giang Giai.
22:40Dù vậy, trên tay vẫn bị cô ta cào rách một màng, giống máu.
22:43Tôi ngồi trước cửa hiệu thuốc, đung đưa chân theo nhạc tuyển chọn ca sĩ trên TV, vui vẻ lầm bầm vài câu.
22:47Giang Tự xách thuốc quay lại, buồn cười, sao vui thế, ừ, đưa tay đây, bị sức rồi.
22:52Giang Tự lấy tam bông thấm cồn, tỉ mỉ xử lý vết thương cho tôi.
22:55Tôi nhìn bóng lưng anh phản chiếu trong kính.
22:57Trông có chút cô đơn.
22:58Ánh mắt nghiêm túc, chuyên trú.
23:00Lần sau, đừng kích động như vậy.
23:02Anh sẽ miếng băng cá nhân, dán lên vết thương của tôi.
23:05Lần sau, nhớ đứng xa mà rội nước.
23:07Khi đến dưới ký túc giá, trời đã rất khuya rồi.
23:09Đến rồi, nên lên lầu thôi, ừ, tôi đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
23:13Giang Tự mỉm cười, ánh mắt anh cong cong, quyến rũ đến mức khiến người ta tim đập loạn.
23:17Sao thế, luyến tiếc à?
23:18Tôi im lặng một lúc, cuối đầu, đặt tay lên mu bàn tay anh.
23:21Nụ cười trên mặt Giang Tự thoáng thu lại, em làm gì thế?
23:24Thả thính anh.
23:25Không rung động.
23:26Giang Tự cong môi cười, xoay cổ tay, ngửa lòng bàn tay ra, đan nắm ngón tay vào tay tôi.
23:30Phải thế này mới tính.
23:32Tôi ngưng áp nhìn anh.
23:33Nửa khuôn mặt Giang Tự ẩn trong ánh sáng lờ mờ, đẹp đến nao lòng.
23:36Có lẽ vì uống rượu hơi nhiều, tim tôi đập loạn.
23:38Tôi nuốt nước bọt, chầm chậm ghé sát môi anh.
23:41Đột nhiên, màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn thoại của Tống Xuyên.
23:44Tôi vừa định cúi đầu nghe.
23:45Một bàn tay giữ lấy cầm tôi, chọn một, Giang Tự nói giọng bình thản, gì cơ, anh, hoặc hắn ta, chọn một người.
23:51Tôi không cần nghĩ ngợi, anh.
23:53Dây tiếp theo, Giang Tự cúi đầu hôn tôi.
23:55Khoảnh khắc ấy, đầu óc tôi trống rỗng.
23:57Điện thoại rơi xuống đất, rung nhẹ nhưng không phát ra âm thanh.
24:00Tôi thậm chí quên cả thở.
24:01Hương thơm trên người anh khiến tôi mê mẩn đến mức không còn biết gì nữa.
24:04Cả người như muốn bay lên.
24:06Cuối cùng, tôi bật cười thành tiếng.
24:08Giang Tự cũng cười.
24:09Cười gì mà cười, không định giải thích à.
24:11Giải thích gì cơ.
24:12Anh hơi nhớ mày, hôn xong là xong, thế danh phận đầu.
24:15Nhìn vào đôi mắt tối sâu của Giang Tự, tim tôi bỗng thắt lại.
24:18Giang Tự thở dài, dễ hòa, nói gì đi chứ.
24:21Bọn họ sắp dục chết anh rồi đấy.
24:22Tôi nhìn thấy tin nhắn trong nhóm chat của anh.
24:25Anh Tự, anh về chưa?
24:26Không có bạn gái thì phòng ngủ không mở được đâu.
24:28Không đưa bạn gái về thì tụi này sẽ giết anh đó.
24:31Tôi phì cười, bắt gặp ánh mắt bất lực của anh.
24:33Hãy nói, chào anh, bạn trai.
24:35Hôm sau là cuối tuần.
24:3610 giờ sáng, tôi bị tin nhắn của bạn đánh thức.
24:38Cậu mau lên mạng mà xem đi.
24:40Tôi mở link cô ấy gửi.
24:41Thủ khoa tỉnh bắt nạt bạn học ngay trên phố.
24:44Tiêu đề tin tức được in đậm.
24:45Bên dưới kèm theo một bức ảnh, tôi đang cầm chai nước khoáng rội lên đầu Giang Dài.
24:48Dù đã làm mờ khuôn mặt, nhưng nhìn phát là nhận ra ngay là tôi.
24:51Phần bình luận bên dưới đã nổ tung.
24:53Ôi, tôi biết mà, hai người này là chị em.
24:56Bên cạnh là nam sinh tên Giang Tự, cũng học thanh hoa đấy.
24:58Trời đất, còn có thể bắt nạt người khác như vậy sao?
25:01Bạn tôi lo lắng hỏi, rốt cuộc chuyện gì vậy?
25:03Giang Dài chửi tới trước.
25:05Hai, nhưng mà cậu đã động tay rồi thì.
25:07Cô ta đã mắng gì thì ai mà biết được.
25:09Giang Tự lập tức nhắn tin, đừng lo, để anh xử lý.
25:12Nhưng rõ ràng là tôi đã liên lụy anh.
25:13Giang Dài thừa lúc mọi người bàn tán, nhanh chóng lập một tài khoản cá nhân.
25:17Để tôi kể xem bao năm nay chị tôi đã làm những gì.
25:19Cô ta viết một bài dài cả trăm chữ.
25:21Trong đó đập ngay vào mắt chính là chị ấy Đô Kỵ, không cho phép tôi học giỏi hơn.
25:25Tôi và mẹ là người đến sau, nên ngày nào cũng sống trong cảnh cẩn thận dè trừng.
25:28Bây giờ vì chị ấy xúi dục mà bố mẹ tôi sắp ly hôn.
25:31Cư dân mạng ồ ạt bình luận, làm mẹ kỳ khó lắm.
25:33Còn riêng mà Đô Kỵ thì đứa trẻ vô tội bị oan ả.
25:35Nếu là tôi, tôi cũng đánh cho một trận.
25:37Rất nhanh, số điện thoại của tôi bị công khai.
25:39Cô gọi và tin nhắn tới tấp, toàn là để bênh vực sang dài.
25:42Còn có người nguyên rùa tôi chết đi.
25:44Dư luận la nhanh như cháy rừng.
25:46Khi leo lên hot search, đã có người tắt thẳng trường tôi.
25:48Trường các người cũng dám nhận học sinh thế này à.
25:50Tối hôm đó, tôi đến mấy cửa hàng gần con phố đó.
25:53Ở cửa tiệm, tôi vô tình chạm mặt Giang Tự đang vội vã đến.
25:56Tháng 7, là lúc nóng nhất trong năm.
25:58Rõ ràng anh ấy ra ngoài rất vội vàng.
26:00Chán đổ mồ hôi.
26:01Có chút nhét nhát.
26:02Nhưng vẫn đẹp trai.
26:03Tôi còn chưa kịp mở miệng, Giang Tự đã đi đến, khẽ xa mái tóc dối của tôi.
26:07Giọng nói nhẹ nhàng an ủi, không sao đâu, anh đã tìm được camera giám sát rồi.
26:11Giọng anh vẫn lạnh nhạt, nhưng lúc này lại cho tôi cảm giác an toàn nhất.
26:14Những ấm ức tôi kìm nén cả ngày, cuối cùng cũng vỡ hỏa.
26:17Tôi ôm chầm lấy anh, bật khóc nước nở.
26:19Giang Tự hít sâu một hơi.
26:21Duệ hòa, đừng sợ.
26:22Chúng ta sẽ phản công lại.
26:23Trời vừa sáng, tôi nhận được tin nhắn từ một blogger tự do.
26:27Chị ấy sẵn sàng giúp tôi đính chính sự việc.
26:29Rất nhanh, đoạn camera giám sát thật được tung ra.
26:31Trong video, cảnh Giang Giai khiêu khích tôi được ghi lại rõ ràng.
26:34Đồng thời, đoạn video nhiều năm trước, lúc Giang Giai và mẹ cô ta bỏ sữa bỏ vào thức ăn của tôi cũng bị phanh phùi.
26:39Tôi đã báo cảnh sát.
26:41Tôi ngồi trong tiệm trả sữa.
26:42Nhìn tần sức của gọi đến điện thoại từ hơn 10 cuộc 1 phút giảm dần còn 10, rồi chậm rãi còn 2, 3 cuộc.
26:47Những tin nhắn chửi rùa cuối cùng cũng dừng lại.
26:49Trời lất phất mưa.
26:50Trong video, giọng Giang Giai vang lên khắp phố xá.
26:53May chỉ là đứa con hoang không ai cần.
26:55Bình luận lập tức đảo chiều.
26:56Má ơi, đây mà là lời con người sao?
26:58Tôi hiểu cho rễ hòa rồi, nếu là tôi chắc hất cả nồi lẩu lên đầu nó luôn ấy.
27:02Con nhỏ mà mùng miệng độc vậy.
27:04Cả tâm địa cũng độc, muốn hại người ta chết à à còng cảnh sát bình thành, không quản lý sao.
27:08Những bình luận bị đè xuống trước đó dần được thả nổi lên.
27:10Là học sinh thi đại học nói này, mọi người thật sự tin cái trò không dám thi điểm cao à?
27:14Rõ ràng là thi không qua.
27:15Chuẩn luôn, tôi học cùng trường cấp 3 với rễ hòa, con bé ngoan lắm.
27:19Bố mẹ ly hôn để lại cho nó cú sốc quá lớn, bình thường hiền lắm, chưa bao giờ chơi ác với ai.
27:23Không ai biết mẹ Giang Giai vốn là người thứ 3 đấy.
27:26Chỉ trong một ngày, Giang Giai đã bị cộng đồng mạng rội gạch.
27:28Cô ta vội vàng xóa tài khoản.
27:30Không một lời xin lỗi.
27:31Đến khi Giang tự về ngủ bù, tôi mới biết mấy hôm nay anh chỉ ngủ được 4 tiếng.
27:35Bạn anh gọi điện nói, không phải anh Giang định giữ xuất học bổng sao, muốn sớm có thành tích để sau này kết hôn còn có tiền.
27:40Kết hôn, đúng vậy, anh ấy đã bắt đầu đề dành từ năm nhất đấy.
27:44Tôi chợt nhớ lại buổi lễ tốt nghiệp năm cấp 3, hình như lúc đó cũng có chuyện nhỏ xảy ra.
27:47Bố tôi và mẹ kế Giang Giai dắt tôi và Giang Giai đi dạo trong trường.
27:50Đi đến trước bức tượng đài phun nước, bố tôi nói muốn chụp ảnh lưu niệm.
27:54Thế là họ tìm được một người qua đường, ba người nhà họ vui vẻ đứng trước đài phun nước.
27:57Giữa trưa nắng trói trang, mặt tôi bị nắng chiếu đến bỏng rát.
28:00Không ai nhớ đến tôi.
28:02Bạn học, làm phiền chút nhé.
28:03Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên cạnh.
28:05Là Giang tự mặc áo cử nhân.
28:07Anh đứng trắn trước mặt tôi, che ánh nắng trói trang.
28:10Anh chỉ về phía trước, hôm nay anh tốt nghiệp, không ai chụp hình cùng anh, hơi cô đơn, làm ơn chụp giúp anh một tấm được không.
28:15Tấm hình đó, anh vẫn luôn để trong điện thoại.
28:18Khóe môi anh hơi cong lên.
28:19Tôi cũng cười rất vui vẻ.
28:21Hóa ra, anh đã biết tôi từ trước rồi.
28:23Mấy hôm sau, tôi nhận được một cuộc gọi lạ.
28:25Là mẹ kế Giang Giai gọi đến.
28:27Duệ Hòa, dì xin cháu, có thể nói với cảnh sát là chuyện đó không phải cố ý được không?
28:31Dì thì không sao, nhưng Giang Giai bị tạm giữ, sẽ có tiền án đấy.
28:34Cả đời này nó coi như xong rồi.
28:36Vậy thì tốt thôi.
28:37Tôi lặng lẽ cúp máy.
28:38Và chặn luôn số đó.
28:39Sau này, tôi không quan tâm nữa.
28:41Nghe nói bố tôi mất bao công sức mới thuyết phục được trường học của Giang Giai không đuổi học cô ta.
28:45Người gần về Hugh, vì đứa con riêng mà mất hết thể diện.
28:52Rồi không gặp nhau.
28:53Hôm nay, lớp trưởng hồi cấp 3 tổ chức một buổi họp lớp.
28:56Gọi mấy đứa học ở Bắc Kinh tụ tập một lần.
28:58Tôi đến khá sớm.
28:59Mọi người gặp tôi thì rất nhiệt tình.
29:01Thủ khoa à, cậu giấu kỹ thật đấy.
29:03Lúc đó ai cũng tưởng Giang Giai là thủ khoa cơ.
29:05Nhắc đến chuyện này, mọi người bắt đầu bàn tán rông giả.
29:07Nghe nói chưa, Giang Giai không đỗ được trường tốt đâu.
29:10Hả, 700 điểm mà không đỗ sao?
29:12Cô ta tự nói mình được 700 điểm, thực ra chỉ có 670 thôi.
29:16Không biết từ đâu cô ta kiếm được một đống giấy tờ giả, bảo có thể cộng thêm 30 điểm.
29:19Còn lắm giấy tờ linh tinh khác, tôi cũng không hiểu rõ.
29:21Nhưng mấy điểm đó, đều là cộng riêng trong lúc xét tuyển.
29:24Kết quả, gần đây bị lật tẩy là ra lận, toàn bộ chứng cứ đều vô hiệu.
29:27Cậu cũng biết đấy, trượt nguyện vọng xong, chỉ có thể vào trường bình thường thôi, phí cả điểm số tốt.
29:32Bất ngờ, cửa phòng mở ra từ bên ngoài.
29:34Giang Giai mặc một chiếc váy rất đẹp, khoác tay một người đàn ông bước vào.
29:37Không phải Tống Xuyên, mà là một người đàn ông lớn hơn chúng tôi nhiều tuổi.
29:41Mọi người bỗng im bặt, Giang Giai, đây là ai thế?
29:43Giang Giai nhìn tôi, bạn trai tôi, học cùng trường với chị, nghiên cứu sinh.
29:47Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thi nhau khai ngợi, Giang Giai giỏi thật đấy.
29:50Cái váy em mặc chắc đắt lắm hả?
29:52Người đàn ông cười đầy nho nhã, Giang Giai thích thì tôi mua cho cô ấy.
29:55Xung quanh vang lên những tiếng cười ám mụi.
29:57Gương mặt vốn không xinh đẹp của Giang Giai cuối cùng cũng nở nụ cười ràng rỡ.
30:01Lớp trưởng thấy không đành lòng, khẽ ho một tiếng, à, mọi người có ai gặp Tống Xuyên chưa?
30:05Có người biết chuyện đáp, anh Tống chắc sắp đến rồi.
30:07Lời vừa rớt, cửa phòng lại bị đẩy ra.
30:09Xin lỗi, tôi đến muộn.
30:11Lớp trưởng à, hôm nay ăn mặc bành bao ghê.
30:13Sắp mặt Giang Giai cứng lại, cuối đầu xé khăn giấy.
30:16Tống Xuyên như chẳng nhìn thấy cô ta, vẻ mặt tự nhiên kéo ghế ngồi cạnh tôi.
30:19Làm thí nghiệm bận quá, xin lỗi nhé.
30:21Nói xong, anh ta lướt ly nước ép dưa hấu trước mặt tôi, phục vụ, đổi cho cô ấy ly khác, cô ấy không uống được dưa hấu.
30:27Lớp trưởng nhìn tôi một cái, Duệ Hòa, hai người.
30:30Giang Giai cúi đầu, xé khăn giấy thành từng sợi.
30:32Tôi cầm chặt ly nước, chúng tôi không có gì.
30:34Duệ Hòa, em, chúng ta quen thân lắm sao?
30:37Tôi hỏi anh ta.
30:38Nụ cười của Tống Xuyên cứng lại, xem ra em vẫn giận anh à?
30:41Tôi cười, không đáp.
30:42Chuyện đó, chẳng ai muốn tiếp tục nhắc tới nữa.
30:45Sau chuyện Giang Giai đổ oan cho tôi hôm trước, mọi người càng tò mò về cô ta hơn.
30:48Ê, Duệ Hòa, cậu học cùng trường với bạn trai Giang Giai, chắc hay gặp anh ta nhỉ?
30:53Giang Giai lập tức kéo tay người đàn ông, đại học và nghiên cứu sinh khác nhau xa lắm, họ không quen đâu.
30:57Ánh mắt, giọng điệu của Giang Giai toát lên vẻ đắc ý.
31:00Gần tàn tiệc, Giang tự nhắn tin đến.
31:02Gửi anh địa chỉ.
31:03Anh không bận sao?
31:04Bận xong rồi.
31:05Đúng là mất tích rồi giờ lại xuất hiện.
31:07Ra khỏi cửa, tôi thấy một bóng người đang tự nghiêng bên cửa xe, khoanh tay lười biếng chào tôi.
31:11Trời ơi, tôi có nhìn nhầm không?
31:13Là anh Giang tự đấy hả?
31:14Anh ấy đợi ai nhỉ?
31:15Anh mặc vest chỉnh tề, rõ ràng là vừa đi học về.
31:18Tổng xuyên đang định nói với tôi, để anh dẫn em đi thăm quan trường anh, phong cảnh đẹp lắm.
31:22Xin lỗi, bạn gái tôi không rảnh.
31:24Giang tự bước đến, nắm lấy tay tôi, ánh mắt lại nhạt.
31:27Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều sững sở.
31:29Duệ Hòa, cậu và anh ấy.
31:31Tôi cười khẽ, xin lỗi nhé, bọn tớ đi trước đây.
31:33Đúng lúc này, bạn trai Giang Giai đột nhiên bước tới.
31:36Anh Giang, anh còn nhớ tôi chứ?
31:38Anh ta bắt tay Giang tự, lần trước dự án mà anh cầm trong tay, công ty bọn tôi cũng tham gia đó.
31:42Giang tự hơi dừng lại, khóe môi nở nụ cười, à, tôi nhớ ra rồi.
31:46Gương mặt người đàn ông lập tức hiện rõ vẻ giang xào.
31:48Chuyện là thế này, công ty tôi mới có một ý tưởng mới, không biết có thể hợp tác với anh không?
31:52Hắn kéo Giang tự đi xa.
31:54Mọi người trong phòng đầy vẻ nghi hoặc.
31:56Giang Giai, chẳng phải cậu nói bạn trai cậu là nghiên cứu sinh thanh hoa sao, nhìn không giống nhỉ.
32:00Gương mặt Giang Giai cứng đờ, tôi còn có việc, đi trước đây.
32:03Nói xong, cô ta vẫy tay gọi xe, không chờ ai, một mình rời đi.
32:07Mấy người bên cạnh thở dài, cô ấy sao lại đặt hết tâm tư vào mấy chuyện đó thế?
32:10Sao cờ? Giang Giai học lực vốn không tệ, chỉ cần chăm chỉ học hành, thi lên cao học, đỗ trường tốt là chuyện bình thường.
32:15Nhưng ngay ngày đầu tiên nhập học, cô ta đã nói với các bạn cùng lớp là mình báo nhầm trường, nên mới vào cái trường rắc rửa này.
32:21Cô ta không bị cô lập mới lạ.
32:22Lại còn bảo mình học cái gì cũng nhanh, chẳng cần nghe rằng.
32:25Kết quả bây giờ thành học lực trung bình, sắp trượt muôn đến nơi.
32:28Còn quen cả ông chú bên ngoài trường.
32:30Tôi nghe mọi người bàn tán, khoác áo khoác vào, rồi chào một câu, mọi người nhé, hẹn lần sau gặp lại, tớ đi trước đây.
32:35Ơ, Duệ Hòa, cậu không quan tâm xem cô ấy thế nào à?
32:38Tôi khẽ cười, đáp, tớ cảm thấy cuộc sống của mình quan trọng hơn.
32:41Nói xong, tôi ngồi vào ghế phụ bên cạnh Giang Tự.
32:44Không lâu sau, anh quay lại.
32:46Mở cửa xe, liếc nhìn tôi một cái.
32:48Rồi mỉm cười.
32:49Uống rượu rồi à?
32:50Tôi cười tươi, ừ, một chút thôi.
32:52Vậy à, Giang Tự cười, giọng nói có chút ghen, lựa cho tống xuyên rồi.
32:56Anh nói vậy là sao?
32:57Em đã nhìn cậu ta.
32:58Tôi há hốc miệng, anh thật là, vô lý.
33:01Giang Tự cúi người, khẽ hôn lên môi tôi, ừ, anh vô lý đấy.
33:04Tối nay anh ấy thực sự rất đẹp trai.
33:06Tôi túng lấy cả vạt của anh, kéo lại gần, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
33:09Giang Tự giữ chặt sau gáy tôi, tay còn lại kéo cửa kính xe lên.
33:12Sau cơn mưa to, nhiệt độ vẫn chưa tăng lên.
33:15Nhưng trong xe lại nóng đến khó thở.
33:16Cuối năm học thứ hai, Giang Tự đã bắt đầu học cao học.
33:19Tôi cũng bắt đầu tìm kiếm giáo sư hướng dẫn mà mình yêu thích.
33:22Một ngày nọ, ba tôi bất ngờ gọi điện cho tôi, Duệ Hòa, ba với dì con ly hôn rồi.
33:26Nghe tin đó, tôi đang ở trong văn phòng giáo viên.
33:28Chương trình trao đổi sinh viên quốc tế này sẽ tiêu tốn ít nhất một năm rưỡi của em.
33:32Gia đình có ủng hộ không?
33:33Tôi chẳng cần nghĩ ngợi, thầy ơi, nhà em chỉ có mình em, không vấn đề gì đâu hả.
33:37Ra khỏi văn phòng, tôi ngồi trong quán cà phê, gọi điện cho bà.
33:40Duệ Hòa, Tết này, con có về không?
33:42Giọng ông khàn hẳn đi, nghe rất mệt mỏi.
33:45Tôi nhìn tờ thỏa thuận đã ký trên tay, nói, ba, con sắp đi du học rồi.
33:48Đầu dây bên kia im bặt.
33:50Đi bao lâu? Một năm hơn.
33:52Ông ngập ngừng hồi lâu, chẳng nói được gì.
33:54Một lúc sau, ông lại như đang than thở với tôi.
33:56Ông nói, những năm gần đây dì con càng lúc càng cực đoan.
33:59Suốt ngày bảo ba đối xử không tốt với Giang Dài.
34:01Ba đã cố gắng hết sức rồi.
34:03Mùa này, lá vàng đã rụng gần hết.
34:05Gió thu lùa qua mặt đất, cuốn lá khô bay tán loạn.
34:08Tôi chật nhớ đến những mùa thu trước đây, ông dẫn tôi đi sở thú xem hưu cao cổ.
34:11Tôi ngồi trên cổ ông.
34:12Ông nói tôi sau này sẽ cao như hưu cao cổ vậy.
34:15Nhưng rồi ông không bao giờ dẫn tôi đi nữa.
34:17Mà thay vào đó, ông lại âm thầm dẫn Giang Dài và mẹ cô ta đi chơi.
34:20Tôi cầm cốc cà phê nóng, khẽ nói, ba tự chăm sóc mình nhé.
34:23Đầu dây bên kia ông thở dài, duệ hòa, con vẫn còn trách ba.
34:26Ừ, đó là mùa hè quan trọng nhất trong đời ba.
34:29Nhưng bây giờ nghĩ lại, chẳng có mấy ký ức đẹp đẽ.
34:31Cúc máy xong, tôi thấy tin nhắn của Giang Tự gửi đến.
34:34Chuyện du học quyết định rồi à?
34:35Ừ, sao anh biết?
34:37Ngày mai có thời gian không?
34:38Làm gì thế?
34:40Giang Tự trả lời, hẹn hò.
34:41Buổi hẹn cuối cùng trước khi tôi đi du học được sắp xếp ở Bảo tàng Khoa học và Công nghệ.
34:45Mùa tự trường, nhưng đôi đây lại khá vắng vẻ.
34:47Khu triển lãm rộng lớn, gần như chẳng cần xếp hàng.
34:50Giang Tự nói, em chắc sẽ thích khu C, khu C, khu khoa học và đời sống.
34:54Bên trong có rất nhiều thứ khiến tôi tò mò.
34:56Giang Tự xách chai nước khoáng, bước theo tôi với ráng vẻ thong thả.
34:59Tôi đứng trước bảng giới thiệu siêu máy tính, nói, thật ra nơi này thú vị hơn em tưởng.
35:02Lần đầu tới à?
35:03Ừ, tôi vịn lan can, mỉm cười, hồi trước ba mẹ bận rộn, chẳng mấy khi đưa em tới đây.
35:08Giang Giai và mẹ cô ta cũng không thích mấy chỗ như thế này.
35:11Cho nên lần nào em cũng phải theo họ, đến công viên giải trí hoặc trung tâm thương mại.
35:14Nếu không, mẹ Giang Giai sẽ mách với ba em là em lập dị, không hòa đồng.
35:18Được đứng ở nơi mình thích, giết thời gian như thế này.
35:20Là lần đầu tiên.
35:21Giang Tự khoanh tay, dựa vào phía sau.
35:23Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt tôi một lúc.
35:26Tại sao em lại kiên quyết chọn ngành máy tính như vậy?
35:28Tôi vút nhẹ lan can, chỉ là, muốn thế thôi.
35:31Ba năm qua, tất cả nỗ lực của tôi chỉ để rời khỏi căn nhà đó.
35:34Nên thanh xuân của tôi, chẳng có giấc mơ vĩ đại nào cả.
35:36Tôi quay đầu, hỏi lại anh, còn anh thì sao?
35:39Anh đứng phía sau tôi, hơi ngẩn đầu.
35:41Trong mắt anh phản chiếu ánh sáng của màn hình điện tử.
35:43Khóe môi anh hơi nhét lên.
35:45Con người đã từng dùng công nghệ đổi mới để gõ cửa cánh cửa trí tuệ.
35:48Thời đại mở ra bước phát triển nhảy vọt.
35:50Anh muốn đứng ở nơi gần công nghệ nhất.
35:52Để tạo ra ánh sáng trí tuệ của riêng nhân loại.
35:54Tôi nhìn anh chằm chằm.
35:55Giữa màn sương mù, dường như ánh sáng bình minh bất ngờ loé lên.
35:58Thì ra, trong giấc mơ của con người, cũng có thể nhìn thấy sự lãng mạn.
36:02Giang Duệ Hòa.
36:03Giang tự gọi tên tôi.
36:04Tôi quay đầu lại, trong mắt anh là ánh sáng rực rỡ.
36:07Em phải tin rằng, tương lai là của chúng ta.
36:09Ra khỏi bảo tàng khoa học, tôi bất ngờ nhận được một cuộc gọi lạ.
36:12IP hiển thị tận bên kia đại dương.
36:14Tôi bắt máy, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói xa lạ nhưng quen thuộc.
36:17Duệ Hòa, nghe nói lần này con thì tốt lắm.
36:19Mẹ à, tôi hơi kinh ngạc, căng thẳng xiết chặt tay Giang tự.
36:22Mẹ sắp gửi tiền cho con, đi học đừng để bản thân thiệt thòi nhé.
36:31Bà nghe có vẻ tâm trạng rất tốt, Duệ Hòa, con là niềm tự hào của mẹ.
36:35Không hiểu sao, mũi tôi cay xẻ.
36:37Đang định nói gì đó, thì đầu dây bên kia vang lên giọng trẻ con.
36:40Mẹ ơi, đến giờ thổi nến rồi.
36:42Được rồi, chúc mừng sinh nhật bảo bối của mẹ.
36:45Tôi bỗng nhiên chẳng nói được gì nữa.
36:46Thì ra điều khiến bà vui là điều này.
36:48Tôi không biết cuộc gọi kết thúc lúc nào.
36:50Nhìn vào số dư tài khoản, đột nhiên tăng thêm 100.000 tệ.
36:53Đủ cho tôi học nhiều năm.
36:54Khỏi phải lo nghĩ gì.
36:56Cũng chẳng cần phải liên lạc hàng năm nữa.
36:57Duệ Hòa, giọng răng tự vang lên.
36:59Tôi quay đầu lại, hoàng hôn buồn xuống.
37:01Anh mặc áo sơ mi trắng, đứng trong ánh chiều tà lờ mờ.
37:04Lười biếng mỉm cười với tôi.
37:06Tôi khẽ con môi, nước mắt bất ngờ rơi xuống.
37:08Sao lại khóc?
37:09Anh cười ráng rỡ, đường nét trên khuôn mặt đẹp đến nao lòng.
37:12Anh kéo tôi lại, ôm lấy đầu tôi, xoa nhẹ.
37:14Tôi bật khóc càng dữ dội hơn.
37:16Giờ đã thế này rồi, ra nước ngoài không gặp được anh, liệu có ngày nào em khóc mãi không?
37:20Tôi vừa khóc vừa cười, không đâu.
37:22Em tốt nhất là thế.
37:23Tôi lau nước mắt, ôm chặt lấy anh.
37:25Sau khi em đi, anh sẽ nhớ em chứ?
37:27Nhớ em từng ngày.
37:29Răng tự vỗ nhẹ lên tôi.
37:30Anh hy vọng răng Duệ Hòa có thể luôn vui vẻ.
37:32Dù một ngày nào đó, tất cả mọi người đều rời đi.
37:35Anh vẫn hy vọng em mãi vui vẻ.
37:36Bởi vì cuộc đời này, phải tự mình bước tiếp.
37:39Có thêm một người hay bớt một người, thật ra cũng không quan trọng.
37:42Điều quan trọng là chính em.
37:43Gió khẽ thổi vặt áo sơ mi của răng tự.
37:45Trong những năm tháng sau này, tôi thường nhớ tới lời răng tự hôm đó.
37:48Điều quan trọng là chính em.
37:50Ba năm sau, cuối năm mới, khi tiếng chuông giao thừa vang lên,
37:53răng Duệ Hòa đứng ở cửa sân bay.
37:55Ra khỏi sân bay đại hương, tuyết rơi trắng xóa phủ kiến vai cô.
37:58Ba năm xuân đi thu đến, thành phố này chứng kiến biết bao cuộc ly hợp.
38:01Cô nhớ hôm nay răng tự có cuộc họp.
38:03Đành tự mình bắt xe về chỗ ở của anh.
38:05Ra khỏi cổng, một âm thanh quen thuộc vang lên.
38:07Duệ Hòa, cô ngoảnh đầu nhìn.
38:09Răng tự khoác áo khoác dạ màu be nhạt,
38:10lười biếng dựa vào cửa xe, đứng dưới ánh đèn đường lạnh lẽo.
38:13Anh đeo kính gọng vàng, theo năm tháng,
38:15khi chất thiếu niên sắc bé năm nào đã thu lại,
38:17thay bằng vẻ thư sinh và ung dung.
38:18Từng cử chỉ động tác đều thu hút ánh nhìn.
38:20Răng Duệ Hòa hơi giữ người, rồi thấy răng tự bước đến gần.
38:23Anh mỉm cười nói, sao thế, không nhận ra anh à.
38:26Răng Duệ Hòa cũng bật cười,
38:27Ừm, anh còn đẹp trai hơn rồi đấy,
38:29vẫn còn là bạn trai của em chứ.
38:31Răng tự đón lấy vali của cô.
38:33Cô thẳng nhiên nói, được, vô tâm thì vô tâm, em chấp nhận.
38:36Răng Duệ Hòa bật cười, vòng tay qua người anh, hôn nhẹ lên hóa.
38:39Trong mắt răng tự ánh lên một tia sáng lạ,
38:41anh ôm eo cô, cuối súng hôn trả lại.
38:43Răng Duệ Hòa vô tình ấn vào nút mở cốt sau.
38:45Đột nhiên, cả xe tràn ngập những bông hồng đỏ rực.
38:48Cô ngẩn người, không nói nổi lời nào.
38:50Giữa trời tuyết trắng xóa,
38:51bên tai cô chỉ còn tiếng răng tự.
38:53Răng Duệ Hòa, chào mừng em về nhà.
38:55Răng Duệ Hòa ngồi ở ghế phụ, vô thức xoay xoay chiếc mũ len.
38:58Răng tự đang lái xe.
38:59Suy nghĩ của cô cứ không ngừng bay về phía anh.
39:01Thật ra, cô chưa từng nghĩ xa đến vậy.
39:03Tuổi thơ khiến cô chẳng có chút mộng tưởng nào về hôn nhân.
39:06Nên giờ cô thấy hơi lo.
39:07Nếu răng tự cầu hôn cô thì sao?
39:09Cô phải làm gì?
39:10Chiếc xe chậm chậm lăn bánh trên vành đai thành phố.
39:13Mấy ngày tuyết lớn cộng thêm trời lạnh, mặt đường đóng băng.
39:16Răng tự lái xe rất chậm,
39:17thỉnh thoảng còn kể chuyện về Bắc Kinh những năm qua.
39:19Nghe mà ngạc nhiên.
39:20Răng Duệ Hòa đã kết hôn.
39:22Là với bạn trai lần trước.
39:23Anh ta là ông chủ một công ty game,
39:24hồi răng tự học đại học từng tham gia thầu một dự án của họ.
39:27Nhưng thực lực yếu nên trượt.
39:29Năm răng dài tốt nghiệp đại học,
39:30họ đã đăng ký kết hôn.
39:31Thật ra, anh nghĩ cô ấy có thể sống tốt hơn.
39:34Răng Duệ Hòa nói, dựa vào chính cô ta.
39:36Răng tự nắm vô lăng, nhìn thẳng về phía trước,
39:38một lúc lâu sau mới nói,
39:39có lẽ với cô ta, như vậy đã là tốt rồi.
39:42Răng Duệ Hòa nghĩ ngợi,
39:43Ừ, cũng đúng.
39:44Cô từng nhìn thấy ảnh cưới của răng dai trong tin nhắn gửi cho răng tự.
39:47Nét mặt chẳng có mấy niềm vui.
39:49Cô không muốn duy diễn ác ý về cuộc sống của cô ta.
39:51Thôi thì không nghĩ đến nữa.
39:52Em còn liên lạc với ba không?
39:54Răng tự hỏi.
39:55Răng Duệ Hòa khựng lại,
39:56Ừ, em nhắn tin báo cho ông ấy rồi.
39:58Ông ấy nói sao?
39:59Cũng chỉ dặn dò vài câu.
40:01Ông vẫn sống ở Bình Thành,
40:02cuộc sống tẻ nhạt lập đi lập lại.
40:04Đến lễ Tết mới gửi tin nhắn chúc mừng.
40:06Nhưng giọng điệu, đã chẳng còn như cha con nữa.
40:08Răng tự ừ một tiếng, rồi đổi đề tài.
40:10Đột nhiên, xe phía trước bật đèn đỏ.
40:12Ngay sau đó, rẽ qua một khúc cua,
40:14Răng Duệ Hòa nhìn thấy một vùng đỏ rực.
40:16Tiếng phanh xe chói tai vang lên,
40:17nhưng vẫn không thể dừng được đà trượt.
40:19Cô hoảng hốt nhìn răng tự.
40:21Chỉ thấy anh trong khoảnh khắc sắp va chạm,
40:22đưa tay chắn chán cho cô.
40:24Rầm, tiếng va chạm hòa lẫn vào âm thanh còi báo động in ỏi.
40:27Răng Duệ Hòa ngừng đầu khỏi túi khí,
40:28trước mắt lóa lên muôn màu,
40:29lờ mờ một mảng vàng nhạt.
40:31Bên tai ong ong.
40:32Cổ đau nhất.
40:33Cô chẳng nhìn rõ được gì,
40:34chỉ nghe tiếng răng tự,
40:35Duệ Hòa, xuống xe đi.
40:37Cô chóng váng,
40:37chật bị một bàn tay kéo ra ngoài.
40:39Không khí lạnh lẽo tràn vào lồng ngực.
40:41Giúp cô tỉnh táo hơn.
40:42Cô nhìn rõ trước mắt,
40:43kéo dài mấy cây số,
40:44toàn là xe đâm nhau,
40:45không thấy điểm dừng.
40:47Đừng băng giá,
40:47liên hoàn tai nạn.
40:48Cô gái, tỉnh táo đi,
40:50trong xe có tam giác phản quang không,
40:51mang ra đặt phía sau xe ngay.
40:53Răng Duệ Hòa như bừng tỉnh,
40:54thấy răng tự vẫn còn ngồi trong xe.
40:56Là người đi đường đã kéo cô ra,
40:57răng tự.
40:58Cô nghe không rõ gì nữa,
40:59vẫn đang rào lên,
41:00tại sao anh không ra ngoài?
41:02Răng tự ngồi trong xe,
41:03quay sang mỉm cười với cô.
41:04Sống mũi cao thẳng của anh có một phết thương nhỏ.
41:06Nhưng anh chẳng hề để ý.
41:08Răng Duệ Hòa không hiểu,
41:09loạn trọng lao đến,
41:10lại bị người ta kéo lại.
41:11Lần này cô nghe rõ rồi.
41:13Bạn trai cô bị kẹt chân,
41:14không ra được,
41:15mau đặt tam giác cảnh báo đi.
41:16Đầu óc răng Duệ Hòa ong một tiếng,
41:18nhìn về phía sau.
41:19Ánh đèn xe nhấp nháy,
41:20báo hiệu còn rất nhiều xe đang lao đến.
41:22Cô như bị tạt một gáo nước lạnh,
41:23run lên bẩn bẩn.
41:24Vừa lấy tam giác phản quang,
41:25cô quay đầu chạy.
41:27Chạy qua chạy lại,
41:27không nhớ đã va vào bao nhiêu lần hàng rào.
41:29Đến chỗ đủ xa khỏi hiện trường,
41:31cô đặt một cái.
41:32Rồi lại tiếp tục đi,
41:33đặt cái thứ hai.
41:34Rồi cái thứ ba.
41:35Đừng quá trơn.
41:36Khoảng cách phanh xe lúc này còn dài hơn bình thường.
41:39Vậy nên,
41:39cô cũng phải đặt biển cảnh báo xa hơn.
41:41Cho đến khi nhìn thấy cảnh sát giao thông,
41:43cô cố gắng lê đôi chân đã tê cứng đến gần.
41:45Ngay cả lời nói cũng không rõ ràng.
41:47Xin,
41:47cứu bạn trai tôi.
41:48Anh ấy đang mắc kẹt trong xe,
41:50cách đây khoảng 3 cây số.
41:51Bất cứ lúc nào cũng có thể bị xe khác đâm vào.
41:53Giang Duệ Hòa không nhớ nổi hôm đó
41:55mình đã rơi bao nhiêu nước mắt.
41:56Cảnh sát nói,
41:57lúc gặp cô,
41:58trên mặt cô nước mắt hòa lẫn với mascara,
41:59đông cứng lại thành băng.
42:01Ngày cô nhập học năm nhất cao học,
42:02Giang tự cầu hôn cô.
42:04Khung cảnh chẳng phải kiểu long trọng gì.
42:05Vì công việc của anh có tính bảo mật,
42:07nên cũng không tiện làm dình Giang.
42:14Cười tươi giói.
42:15Cô ngẩn người,
42:16bỗng đưa tay che mặt.
42:17Anh sao tự nhiên xuất hiện thế?
42:19Giang tự nhìn cô,
42:20ánh mắt như có móc cầu.
42:21Sao?
42:22Không cho anh ngắm à?
42:23Giang Duệ Hòa đỏ mặt,
42:24em 3 ngày chưa rửa mặt rồi đấy.
42:26Không chề.
42:27Giang tự đưa hoa đến trước mặt cô,
42:28tiểu thư Giang,
42:29có thể nề mặt anh chút không?
42:30Nề mặt gì cơ?
42:31Cô ngẩn đầu nhìn vào mắt anh.
42:33Chỉ thấy anh mỉm cười,
42:34khóe môi còng lên.
42:35Xin nghỉ đi,
42:36theo anh đi đăng ký kết hôn.
42:38Cuộc sống sau hôn nhân.
42:39Năm thứ 3 sau khi kết hôn,
42:40Giang Duệ Hòa tốt nghiệp.
42:42Giang tự bận tối mắt tối mũi,
42:43vẫn cố gắng sắp xếp thời gian.
42:45Tối nay em muốn ăn gì?
42:46Giọng nói ấm áp chuyển qua điện thoại.
42:48Giang Duệ Hòa cầm tấm bằng tốt nghiệp,
42:49dây cao gót đen làm gót chân cô dấu máu.
42:52Cô thấy bực mình,
42:53vì Giang tự không có ý định
42:53tham dự lễ tốt nghiệp của cô hôm nay.
42:55Tùy, giọng cô lạnh thanh.
42:57Giang tự bật cười.
42:58Vậy để anh quyết nhé.
42:59Cúc máy xong,
43:00Giang Duệ Hòa tức đến mức bật cười lạnh.
43:02Chúc anh cả đời này khỏi lấy được vợ.
43:04Vừa nói xong,
43:05phía sau vang lên tiếng cười khúc khích.
43:06Cô quay đầu lại,
43:07thấy mấy người bạn của Giang tự cười ngật ngẽo.
43:09Giang tự đứng giữa,
43:10thất cả vạt chỉnh tề,
43:11khẽ xoa mũi,
43:12nhưng không giấu được ý cười.
43:13Giang Duệ Hòa mặt đỏ như gấp,
43:15ánh mắt lẳng tránh khắp nơi.
43:16Cố làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
43:26Giang Duệ Hòa đề nghị đi trung tâm thương mại cho mát.
43:29Dạo này có phim mới ra,
43:31tiện thể đi xem với Giang tự.
43:32Nào ngơ lúc đang chờ chiếu phim,
43:34họ bị thu hút bởi một gia đình ba người bên cạnh.
43:36Cô bị làm sao thế?
43:37Suốt ngày cái này không vừa ý,
43:38cái kia cũng không xong,
43:39cô biết điều chút đi được không?
43:41Người đàn ông bực bội cầu nhào.
43:42Đứa trẻ bên cạnh thì khóc thét lên.
43:44Tôi lấy anh đúng là xui tám kiếp mà.
43:46Tôi còn xui hơn đây,
43:47ham cái bằng đại học của cô,
43:48nửa đường cô bỏ học thì sao đây hả?
43:50Người phụ nữ bốc hộp bỏng ngô lên,
43:51ném thẳng về phía anh ta.
43:53Bỏng ngô văng tung tué.
43:54Giang tự kéo Giang Duệ Hòa lùi mấy bước,
43:56tránh đám bỏng ngô đang bay tán loạn.
43:58Giang Duệ Hòa mới nhận ra,
43:59người phụ nữ đó chính là Giang Giai.
44:01Cùng lúc đó, Giang Giai cũng nhìn thấy cô.
44:03Khuôn mặt thoáng hiện vẻ lung túng.
44:05Người đàn ông có lẽ cảm thấy mất mặt,
44:06thậm chí chẳng buồn để ý đến đứa trẻ,
44:08đứng dậy bỏ đi luôn.
44:09Nước ngọt đổ đầy lên váy Giang Giai.
44:11Đứa trẻ thì ngồi nhặt bỏng ngô dưới đất,
44:12vừa nhặt vừa ném vào người mẹ.
44:14Giang Duệ Hòa khẽ gật đầu,
44:15vô cùng lịch sự nói,
44:16lâu rồi không gặp.
44:17Ánh mắt Giang Giai đảo qua đảo lại giữa cô và Giang Tự.
44:20Cuối cùng dừng lại ở chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út.
44:22Các cậu, kết hôn rồi à?
44:24Ừm, Giang Duệ Hòa không biết nên nói gì,
44:26còn con của cậu.
44:27Giang Giai vuốt lại mái tóc dối bù.
44:29Có, chỉ là cãi nhau với ba nó thôi,
44:31bình thường bọn mình không thế này đâu.
44:32Giang Duệ Hòa gật đầu.
44:34Thật sự chẳng còn gì để nói.
44:36Đúng lúc đó, âm thanh thông báo vào giạc vang lên.
44:38Giang Tự nói, đi thôi.
44:40Giang Duệ Hòa gật đầu,
44:41vẫy tay tạm biệt Giang Giai.
44:42Rồi quay người cùng Giang Tự đi vào giạc chiếu phim.
44:44Không sao đó, Giang Giai lại cúi xuống dỗ đứa trẻ đang khóc lóc.
44:48Trông rất chật vật.
44:49Hai tiếng đồng hồ xem phim tình cảm,
44:50Giang Duệ Hòa đã sớm quên chuyện vừa rồi.
44:52Trời nóng, cô chẳng buồn ăn gì.
44:54Uống xong hai cốc trà sữa, rồi về nhà.
44:56Khi Giang Tự bước ra từ phòng tắm,
44:58thấy Giang Duệ Hòa đang nằm trên giường lướt điện thoại.
45:00Anh vừa lau mái tóc ướt, vừa mỉm cười hỏi,
45:02đang xem gì thế?
45:03Ảnh hồi trước.
45:04Giang Tự cúi người, ôm cô vào lòng,
45:06là ảnh hồi cấp 3 của em.
45:08Giang Duệ Hòa cảm thấy một luồng tê dại lan từ vành tay xuống tận thắt lưng.
45:11Anh, anh làm gì vậy?
45:12Giang Tự hôn lên vành tay cô, em nói xem.
45:15Hôm nay ai nói anh cả đời này cũng không lấy được vợ.
45:17Hơi thở nóng rực của anh nhanh chóng cuốn sạch mọi suy nghĩ trong đầu cô.
45:20Cô đẩy anh ra, em, chỉ nói giận thôi mà.
45:22Giận à, Giang Tự cười nhạt, giọng anh chầm khàn,
45:25khiến Giang Duệ Hòa khẽ dê lên.
45:26Anh vậy mà dám cắn cô.
45:28Giang Duệ Hòa, lời này em cũng dám nói ra à?
45:30Anh kéo dài giọng, lười biếng mà lại cực kỳ quyến rũ.
45:33Giang Duệ Hòa nhột quá bật cười,
45:34ha ha ha, anh dừng lại đi.
45:36Giang Tự hôn nhẹ lên ngón tay cô,
45:38đôi mắt anh lên ý cười.
45:39Vậy thế này đi, em bù đắp cho anh chút gì đó,
45:41anh sẽ tha thứ cho em.
45:42Bù đắp thế nào?
45:43Ánh mắt Giang Duệ Hòa dừng trên ít hầu anh,
45:45nuốt một ngụm nước bọt.
45:46Thế này được không?
45:47Ngón tay cô khẽ lướt qua ít hầu,
45:49nơi ấy khẽ chuyển động.
45:50Giọng Giang Tự trở nên khàn khàn,
45:52Giang Duệ Hòa, tiến bộ đấy.
45:53Được anh khen, cô lâng lâng như bay,
45:55lập tức đè anh xuống giường.
45:56Có muốn thử cái khác không?
45:58Có.
45:58Giang Tự lười biếng cục mi mắt,
45:59ánh mắt lướt qua cô.
46:01Bên ngoài cửa sổ,
46:02cơn mưa nhỏ vẫn rơi lứt phất.
46:03Hơi nước lành lạnh vừa hay xua đi cái nóng trong phòng.
46:06Hình như, từ lúc họ gặp nhau,
46:07trời luôn đổ mưa.
46:08Duệ Hòa, em thấy mưa đẹp không?
46:10Trong làn hơi nước mờ ảo,
46:11giọng nói của Giang Tự vang lên,
46:13nước quãng mà dịu dàng.
46:14Giang Duệ Hòa khẽ cười,
46:15đẹp lắm, thích không?
46:16Rất thích, ngoại chuyện,
46:17góc nhìn của Giang Tự.
46:19Đêm trước kỳ thi cuối học kỳ năm lớp 12,
46:21Giang Tự ngồi dưới hành lang khu tập thể,
46:22nghe tiếng Anh.
46:23Thật ra, anh chẳng nghe lọt được chữ nào.
46:26Bởi vì ở căn hộ tầm trên,
46:27lại bắt đầu ẩm ý.
46:28Là giọng của một người phụ nữ trung niên.
46:30Trói tai, điên cuồng.
46:31Bà đây chẳng phải không mua bài tập cho nó.
46:33Là nó tự tay xé.
46:35Đứa con chuyên nói dối,
46:36có nó ở đây thì chẳng có ngày nào yên.
46:38Ngay sau đó, là giọng của một người đàn ông.
46:40Giống như một con bò mộng đang nổi giận.
46:42Nó không phải đứa trẻ như vậy.
46:44Haha, nó không phải.
46:45Vậy tôi chính là loại đàn bà như cô nghĩ chắc.
46:47Giang Việt, đừng quên hồi đó ông đã câu dẫn tôi thế nào.
46:50Bốp, tiếng tắt tai giòn tan.
46:51Ngay sau đó, Giang Tự thấy một cô bé nhỏ nhắn,
46:54mở cửa trống trộn bước ra,
46:55ngồi xuống bậc thang dưới tầng.
46:56Cô cúi đầu, lấy tay bịt chặt hai tay.
46:58Cửa sổ trên tầng đột nhiên mở ra,
47:00một cuộn tiền bị ném xuống.
47:01Dọng người phụ nữ gào lên,
47:02giả vờ đáng thương làm gì,
47:04cầm tiền này đi mà mua,
47:05chẳng phải tôi không có tiền.
47:06Cuộn tiền rơi xuống ngay cạnh chân cô bé.
47:08Cô bé không nhặt.
47:09Ánh trăng hắt lên bờ vai gầy gục của cô.
47:11Giang Tự lần đầu tiên thấy một đứa trẻ như vậy,
47:13trong đầu nghĩ,
47:14liệu có nên lấy tiền tiêu vặt của mình cho cô bé.
47:16Cô đọc quá, thật tội nghiệp.
47:18Không bao lâu sau,
47:19dưới sân có một ông lão bước xuống.
47:21Giang Tự cứ đứng đó nhìn,
47:21trong lòng thầm nghĩ,
47:23may mà trong nhà vẫn có người thương đứa trẻ này.
47:25Ông lão ngồi xuống bên cạnh cô bé,
47:26giờ cháu vừa lòng rồi chứ.
47:28Giang Tự khẽ cao mày,
47:29khóe mưa thoáng hiện ý cười diễu.
47:30Ăn ủi người mà cũng có thể nói thế này sao?
47:33Sắp thi vào cấp 3 rồi,
47:34chúng nó cứ ẩm ý thế này,
47:35cháu chịu được à?
47:36Cháu sẽ báo cảnh sát,
47:37cháu có chứng cứ.
47:39Ông lão bỗng nhiên véo mạnh vào cánh tay cô bé.
47:41Mẹ mày bỏ đi rồi,
47:42giờ mà còn đẩy cả bố và dì mày vào tù nữa,
47:43thì ngày mai mày khỏi học hành gì luôn.
47:46Giang Duệ Hòa,
47:46đừng quên ai nuôi mày lớn lên,
47:47dù thế nào cũng đừng lấy oán trả ơn.
47:50Cô bé cúi đầu,
47:50chán nản ngồi sổng dưới đất vẽ vòng tròn.
47:52Ông lão thở dài,
47:53nhẫn nhịn chút đi,
47:54bố mày cũng khổ lắm rồi.
47:56Nói xong liền quay lên tầng.
47:57Cô bé cứ ngồi đó,
47:58dần dần,
47:59cúi gục đầu,
47:59hai tay ôm lấy đầu gối.
48:01Giống như một con đà điểu.
48:02Chỉ còn lại đôi vai run run.
48:04Giang Tự tháo tay nghe,
48:05móc từ túi áo ra ít tiền tiêu vặt,
48:07đi tới,
48:07đưa cho cô bé.
48:08Cô bé ngừng lên,
48:09nước mắt giàn ruộng.
48:10Giọng ngại ngào.
48:11Cảm ơn anh,
48:12nhưng em không thể nhận đâu.
48:14Giang Tự không ép nữa.
48:15Sau này,
48:15anh nghe cha mẹ kể về hoàn cảnh của cô bé.
48:18Bố mẹ ly hôn,
48:18có mẹ kế và em gái cùng cha khác mẹ.
48:20Trong nhà chẳng có lấy một chút yêu thương.
48:22Khi nói những điều đó,
48:23mẹ anh thở dài,
48:24đứa trẻ vốn ngoan ngoãn,
48:25không biết sau này sẽ thế nào.
48:27Rồi Giang Tự tốt nghiệp.
48:28Đúng lúc anh thấy cảnh cô bé bị cả nhà xa lánh.
48:30Cả gia đình vui vẻ đầm ấm.
48:32Chỉ thiếu mình cô bé.
48:33Giang Tự thấy nhói lòng.
48:35Bản năng khiến anh bước tới,
48:36dù cô bé chụp ảnh cùng mình.
48:38Khi ấy anh nghĩ,
48:39nếu cô bé được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc,
48:40chắc chắn sẽ vui vẻ hơn nhiều.
48:42Bởi vì khi cô bé cười,
48:43thực sự rất đẹp.
48:44Sau này,
48:45khi đứng trên bục giảng,
48:46anh lập tức nhận ra Giang Duệ Hòa.
48:48Ngồi dưới sân khấu.
48:49Trong mắt cô là những vì sao lấp lánh.
48:50Khi nghe anh nói về Thanh Hoa,
48:52cô kích động nắm chặt tay.
48:53Giang Tự cũng chẳng hiểu sao,
48:55lại đối diện với ánh mắt của cô,
48:56nói qua micro.
48:57Vinh quang thuộc về tất cả những ai dũng cảm.
48:59Sau hôm đó,
49:00anh kết bạn WeChat với Giang Duệ Hòa.
49:02Nhưng cũng chỉ gửi một lời chúc vào các dịp lễ Tết.
49:04Cuộc sống đại học bận rộn,
49:05anh chỉ có thể nhìn thấy cuộc sống của cô bé qua vài bài đăng trên vòng bạn bè.
49:09Cô ấy chẳng cập nhật nhiều.
49:103 năm cấp 3,
49:11rất ít ảnh đời thường.
49:12Chủ yếu toàn là chia sẻ giúp giáo viên và bạn học những đường link bình chọn.
49:15Năm đó, dịp Tết,
49:16anh gặp cô bé cùng bạn bè ở quán cà phê ngoài khu tập thể.
49:19Nói thật, thay đổi khá nhiều,
49:21rất hoan,
49:21cũng rất chăm chỉ.
49:23Bài thi mô phỏng 40 phút,
49:24để khó khiến các bạn kêu trời.
49:25Giang Duệ Hòa làm hết.
49:27Nhưng trên mặt cô chẳng có lấy một chút vui mừng.
49:29Cứ lặng lẽ ngồi đó,
49:30lật sang trang kế tiếp.
49:31Giang tự bỗng thấy nhói lòng.
49:33Có bạn hỏi,
49:34Duệ Hòa,
49:34sau này cậu muốn thi trường nào?
49:35Thanh Hoa,
49:36hả,
49:37sao không chọn bác đại?
49:38Giang Duệ Hòa khẽ vuốt mấy sợi tóc mái bị dối,
49:40vì anh Giang học ở đó.
49:41Bạn cô cười cười,
49:42không lẽ cậu?
49:43Đừng nói bậy.
49:44Giang Duệ Hòa đỏ bừng tay,
49:45tớ chỉ,
49:46rất ngưỡng mộ anh ấy.
49:47Nên năm đó thi xong,
49:48Giang tự đã bay ngay tới Bình Thành.
49:50Anh cảm thấy,
49:51một cô gái chăm chỉ và kiên cường như vậy,
49:53không nên bị trói buộc.
49:54Ở tương lai,
49:54cô xứng đáng được bay tới bầu trời rộng lớn hơn.
Được khuyến cáo
41:09
1:08
1:07
Hãy là người đầu tiên nhận xét