Đi đến trình phátĐi đến nội dung chínhĐi đến chân trang
  • Hôm qua
Truyện Audio Hay || Tôi Làm Giúp Việc Cho Nhân Tình Của Chồng || Thiên Thần Dắt Truyện

#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn

Danh mục

😹
Vui nhộn
Phụ đề
00:00Sau khi theo chồng lên thành phố, anh ta chê tôi không có học vấn nên đã tìm cho tôi một công việc làm giúp việc.
00:05Tôi chăm sóc bà chủ chú đáo suốt 2 năm.
00:07Mặc dù cô ta hơi xấu tính vì luôn đưa ra những yêu cầu quá quát,
00:09nhưng tôi vẫn cắn răng chịu đựng và nhẫn nhịn làm theo, bởi vì tôi sợ.
00:13Sợ rằng nếu mất đi công việc này rồi thì chồng tôi sẽ càng xem thường tôi hơn.
00:16Cho đến ngày hôm nay, tôi phát hiện trong nhà bà chủ có treo một bức ảnh thân mật giữa cô ta và chồng tôi.
00:21Khoảnh khắc đó tôi mới hiểu ra, hóa ra người mà tôi hết lòng phục vụ bấy lâu nay chính là nhân tình của chồng tôi.
00:26Tôi thất thần trở về nhà.
00:27Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh lúc đó, tôi chỉ không ngờ rằng tôi lại đang làm việc ở nơi mà chồng tôi Nhâm Kiến Bách.
00:32Đang bí mật hẹn hò với người phụ nữ kia thầm hạ yên, mãi đến khi nghe thấy tiếng mở cửa, tôi mới thoát khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn.
00:38Sao không bật đèn lên?
00:39Nhâm Kiến Bách nhíu mày hỏi tôi, thấy tôi không bước đến nhận lấy cặp tài liệu của anh ta như thường lệ.
00:43Sự khó chịu trong mắt anh ta càng hiện rõ.
00:46Anh ta cởi dây bước vào nhà, tiện tay ném chiếc cặp lên sofa rồi kéo lỏng cà vạt.
00:50Cơm cũng chưa nấu à?
00:51Rốt cuộc cả ngày nay cô làm cái gì vậy?
00:53Lời trách móc ấy như một tảng đá nặng nề nệ thẳng vào trái tim tôi.
00:56Hóa ra, trong mắt anh ta và thầm hạ yên, tôi chẳng khác gì một kẻ hầu hạ.
01:00Mỗi ngày tôi đều dậy sớm nấu bữa sáng cho anh ta.
01:02Sau đó vội vã đến nhà thầm hạ yên quét dọn, nấu ăn.
01:05Đến chiều tối, sau khi lo xong bữa tối cho cô ta, tôi lại vội vã trở về nhà chuẩn bị cơm tối cho nhâm kiến bách.
01:10Ăn xong, tôi còn phải dọn dẹp nhà cửa, bận rộn đến mức chẳng có lấy một giây ngươi nhỉ.
01:14So với con trâu cài ngoài đồng thì tôi còn khổ cực hơn gấp trăm lần.
01:17Nghĩ đến đây, cơn tức giận trong lòng tôi bỗng chốc bùng lên.
01:20Anh thật sự không biết tôi làm gì hay sao mà còn hỏi.
01:22Ngày nào cũng làm trăm công ngàn việc như vậy, thiếu một bữa cơm thôi thì có vấn đề gì chứ?
01:26Nhâm kiến bách chẳng hề quan tâm đến sự bức xúc của tôi.
01:29Chỉ lệnh lùng trách móc, ở nông thôn, việc còn nhiều hơn thế này gấp bội.
01:32Cô lên thành phố đã chẳng có bản lĩnh gì thì đã đành.
01:34Đằng này làm chút việc thôi mà cũng than vãn cho được.
01:37Lại là câu nói này, mỗi khi tôi than mệt nhọc hay cực khổ gì là anh ta lại dở rộng dạy đời người khác.
01:41Anh ta không ngừng chê tôi không có học vấn, chê tôi không có năng lực.
01:45Rồi liên tục hạ thấp tôi khiến tôi tự ti đến tận đáy bùn.
01:47Nhưng hôm nay, tôi không muốn cam chịu nữa.
01:49Tôi đứng bật dậy, trừng mắt nhìn anh ta, giọng chất vấn đầy phẫn nộ.
01:53Khi tôi ở quê hầu hạ bố mẹ anh, anh ở thành phố chẳng hề đoái hoài gì đến tôi.
01:56Bây giờ đón tôi lên đây, tôi vẫn chẳng được hưởng chút sung sướng nào.
01:59Suốt ngày cũng chỉ quen quẩn trong nhà hầu hạ anh.
02:02Nhâm kiến bách, tôi là vợ anh hay là người giúp việc của anh?
02:04Anh ta lệnh lùng đáp, xưa nay vợ phải chăm lo cho chồng và cha mẹ chồng là luật bất thành văn rồi.
02:09Đó là trách nhiệm của cô mà.
02:10Tôi bật cười đầy châm biếm, vậy cũng phải xem ngữ như anh có đáng để tôi hầu hạ hay không.
02:14Rứt lời, tôi quay người bước về phía phòng ngủ.
02:16Nhưng vừa đi được một bước thì cổ tay đã bị nhâm kiến bách túm chặt.
02:19Lòng bàn tay anh ta thô giáp và chai sần.
02:21Cái chạm của anh ta làm tôi giật mình.
02:23Tôi lập tức rụt tay lại ngay.
02:24Ánh mắt nhìn anh ta thoáng hiện vẻ ghép bỏ.
02:26Bởi vì vừa rồi, thứ anh ta chạm vào là đôi tay đã chai sạn và thô giáp
02:30vì lao động suốt bao năm trời của tôi hoàn toàn khác biệt với đôi tay trắng trẻo mềm mại của Thẩm Hạ Yên.
02:34Tôi đã từng không ít lần chầm trồ trước bàn tay của cô ta mảnh mai, thon dài,
02:38lại được đeo đầy trang sức đắt tiền, trông vô cùng sang trọng.
02:40Mà nhâm kiến bách lại cho rằng người anh ta nên nắm giữ phải có một đôi tay như thế.
02:44Tôi lại nhớ đến chiếc vòng tay mà Thẩm Hạ Yên nhờ tôi mang đến cho cô ta hôm nay.
02:47Nó là một chuỗi vòng lấp lánh, tinh xảo và có kiểu trang trí rất đặc biệt nhưng cũng rất quen thuộc.
02:52Tôi đã từng nhìn thấy nó trong cặp tài liệu của nhâm kiến bách.
02:54Khi đó, tôi còn ngốc nghếch hỏi anh ta liệu có phải là qua tặng cho tôi không.
02:58Nhâm kiến bách lập tức giật lấy chiếc vòng từ tay tôi, nhưng sợ tôi sẽ làm bẩn nó.
03:02Anh ta hướng ánh mắt đầy kinh thường nhìn tôi quát.
03:04Cái này là để tặng khách hàng quan trọng.
03:06Cô tốt nhất đừng có đụng vào, không lại hỏng hết của người ta.
03:08Nói xong, anh ta còn đảo mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới, cười khẩy.
03:12Cô suốt ngày làm lũng vất vả thì đeo mấy thứ này làm gì cho vướng tay.
03:22Vẫn kiên định giữ suy nghĩ đó, trái tim tôi vào khoảnh khắc ấy như bị ai đó bóp chặt đến nát tươm.
03:26Tôi cảm thấy đau đớn đến mức không thể thở nổi.
03:28Thế nhưng, những lời cay nghịch của nhâm kiến bách vẫn văng vẳng bên tai.
03:31Cái gì mà xứng hay không xứng?
03:33Tôi đối xử với cô còn chưa đủ tốt hay sao?
03:35Cả làng ai mà không ghen tị với cô khi được theo chồng lên thành phố hả?
03:38Nhâm kiến bách đáp trả với giọng đầy tự tin.
03:40Họ ghen tị vì tưởng tôi làm phu nhân nhà hào môn, chứ không ai ghen tị với việc tôi phải lao động quần cuột cả ngày.
03:45Tôi cười nhạt, giọng đầy châm chọc, an thu ngọc, từ bao giờ cô trở nên hám hư vinh như này vậy?
03:50Bộ cô muốn bắt chức trong phim, làm một quý phu nhân giàu có sao?
03:53Cô thật sự nghĩ mình có thể có cơ hội sống một cuộc đời như vậy à?
03:56Chẳng phải thẩm hạ yên cũng đang sống như thế sao?
03:58Nhâm kiến bách nghe vậy, toàn thân lập tức cứng đở, ngay sau đó liền phản bác.
04:02Cô ấy thì có vấn đề gì mà không được sống như thế?
04:04Cô ấy là tiểu thư họ thẩm xinh đẹp, học vấn cũng cao, phải nói là tài sắc vẹn toàn.
04:08Cô ấy hoàn toàn có thể tự thưởng cho mình cuộc sống như vậy, còn cô thì sao?
04:12Không phải ngày ngày vẫn cần đến tôi để sống tiếp à?
04:14Cô ta dựa vào chính mình sao?
04:16Tôi tức đến đỏ mắt, nhìn chầm chầm vào nhâm kiến bách.
04:18Quả nhiên không bỏ lỡ khoảnh khắc hoảng loạn lóe lên trong đáy mắt anh ta.
04:21Cô đang nói linh tinh gì vậy?
04:23Làm sao có thể nói xấu sau lưng chủ của cô như thế chứ?
04:25Cẩn thận cô ta biết rồi xa thải cô đấy.
04:27Nhâm kiến bách cao rõng quát, tôi cười lạnh.
04:29Vậy thì bảo cô ta xa thải tôi đi, đúng lúc tôi cũng không muốn làm cho nhà ấy nữa.
04:33An Thu Ngọc, công việc này tôi vất vả lắm mới tìm được cho cô đấy.
04:36Giờ cô nói muốn nghỉ là nghỉ được à?
04:38Anh nghĩ tôi cần công việc quen này à?
04:40Cô muốn làm kẻ vô dụng ở nhà ăn không ngồi rồi à?
04:42Nhâm kiến bách nổi giận gầm lên, tôi nhìn ráng vẻ thức tối của anh ta mà trong lòng cười nhạt.
04:47Chắc anh ta đang nghĩ đến việc nếu tôi nghỉ việc thì sẽ không tìm nổi ai vừa quen thuộc vừa nhẫn nhịn như tôi để chăm sóc cho thẩm hạ yên đây mà.
04:52Nếu anh đã không muốn thấy một kẻ vô dụng như tôi chỉ quanh quẩn trong nhà của anh, vậy thì chúng ta ly hôn đi.
04:57Tôi tức giận hét lên, lời vừa rứt, Nhâm kiến bách liền sững sờ, ánh mắt không dám tin, cô muốn ly hôn với tôi hả?
05:03An Thu Ngọc, cô điên rồi sao? Ly hôn tôi rồi ai nuôi cô?
05:06Hay cô muốn trở về quê để bị người ta cười nhạo đến chết đúng không?
05:09Tôi sẽ không về quê.
05:10Ở đây tôi cũng có thể tự nuôi sống bản thân, Nhâm kiến bách cười khẩy.
05:14Lắp đầu đầy khinh thường, cô đúng là quá ngây thờ.
05:16Cô nghĩ ai sẽ muốn một đứa nhà quê chưa học hết cấp 3 như cô?
05:19Hừ, cô tự suy nghĩ lại đi.
05:21Học theo ai không học, lại học người ta làm tiểu thư nhà hào môn.
05:24Còn học cả trò lấy việc ly hôn ra để uy hiếp tôi nữa cơ đấy.
05:27Xem ra, tôi đúng là chiều đến mức cô sinh hư rồi.
05:29Anh ta kéo nhẹ cà vạt, cầm lấy cặp tài liệu trên sofa.
05:33Mấy ngày tới tôi sẽ ở công ty.
05:34Khi nào cô nhận ra lỗi sai của mình thì đến công ty xin lỗi tôi.
05:37Tôi sẽ về nhà với cô.
05:38Tôi nhìn ra được ánh mắt cao ngạo chứa đầy thương hại của anh ta.
05:41Có lẽ nhâm kiến bách đã chắc nịch rằng tôi sẽ không thể rời khỏi anh ta.
05:44Nhưng lần này, anh ta đã sai hoàn toàn.
05:46Trước khi anh ta kịp ra khỏi cửa, tôi đã bước thẳng vào phòng và rức khoát đóng sầm cửa lại.
05:50Mạnh đến nỗi âm thanh vang vọng khắp nhà.
05:52Đây là sự phản kháng của tôi, cũng là câu trả lời của tôi dành cho anh ta.
05:56Bên trong phòng, tôi đứng bên cửa sổ hướng mắt ra ngoài.
05:58Lạnh lùng nhìn bóng dáng nhâm kiến bách đi về phía căn hộ đối diện.
06:01Mà nơi đó cũng chính là nhà của thầm Hạ Yên.
06:03Anh ta thật ra không hề đến công ty.
06:05Với anh ta mà nói, lần cãi vã này chẳng qua chỉ là một cái cớ để thoải mái ở bên người tình mà thôi.
06:10Chắc hẳn ngay lúc này trong lòng anh ta đang cảm thấy vô cùng vui sướng và phân khích.
06:13Có một người vợ ngu ngốc, nhẫn nhục chịu đựng.
06:15Đến cả chuyện nhân tình sống ngay cùng khu cũng không hay biết thì chắc nhâm kiến bách cũng cảm thấy mình là người đàn ông thành công nhất thế giới rồi.
06:21Tôi xít chặt môi đến mức cắn rách cả thịt.
06:23Hương vị tanh ngọt của máu ngập tràn khoang miệng.
06:24Cuối cùng, tôi không thể nhịn được nữa chỉ đành bật khóc nức nở.
06:28Mười năm thanh xuân của tôi, đến cuối cùng lại chỉ đổi lấy một trò cười lỗ bịch.
06:31Sáng hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại của thầm Hạ Yên đánh thức.
06:34Vừa bắt máy, giọng nói chói tai của cô ta đã vang lên ở đầu dây bên kia.
06:38Cô An, sao cô còn chưa tới?
06:40Tôi bỏ tiền ra để thuê một bà tổ tông về hay sao?
06:42Một chút ý thức về thời gian cũng không có à.
06:44Thầm tiểu thư, tôi xin phép nghỉ việc từ hôm nay.
06:47Giọng tôi khàn đặc, nhạt nhạt đáp.
06:48Bên kia thoáng im lặng, rồi bỗng cất lên tiếng cười đầy châm chọc.
06:51Xem ra cô đã nhìn thấy bức ảnh đó rồi nhỉ?
06:53Tay tôi xiết chặt điện thoại.
06:55Không ngoài dự đoán, hôm qua đúng là cô ta cố tình để tôi thấy bức ảnh đó.
06:58Bởi vì chuyện này vốn được giấu giếm vô cùng kín kẽ.
07:01Suốt hai năm nay không hề để lộ một chút sơ hở nào.
07:03Vậy thì không thể có chuyện thầm Hạ Yên Phạm phải sai lầm tai hại như vậy được.
07:06Nhâm kiến bách thì muốn giấu giếm mọi thứ.
07:08Nhưng khổ nỗi một kẻ thứ ba như cô ta lại nóng lòng muốn đuổi tôi đi để danh chính ngôn thuận chiếm vị trí chính thất.
07:13Vì thế, cô ta cố tình để lộ bí mật này cho tôi biết.
07:16Đúng vậy, cảm ơn thầm tiểu thư đã có lòng quan tâm.
07:18Nếu đã biết rồi thì mau quốc khỏi nhà của Nhâm Ca đi.
07:21Một con nhà quê như cô mà cũng xứng làm vợ anh ấy sao?
07:24Giữ cái danh vợ chính thất mà không thấy hổ thanh à.
07:26Tôi bật cười nhạt.
07:26Cô nói không sai.
07:28Tôi đúng thật là dân vùng quê.
07:29Nhưng thầm tiểu thư học cao hiểu rộng như vậy.
07:31Chẳng lẽ chưa từng được dạy rằng làm kẻ thứ ba là chuyện vô cùng đáng xấu hổ hay sao?
07:35Cô.
07:35Giọng nói của thầm hạ yên ngẹn lại trong giây lát.
07:37Nhưng rồi cô ta lập tức cười khẩy.
07:39Vậy để tôi nói cho cô biết một sự thật nhé.
07:41Kẻ không được yêu mới chính là tiểu tam.
07:43Nhâm Ca thì lại không hề yêu cô.
07:44Anh ấy chỉ xem cô như một người giúp việc miễn phí mà thôi.
07:47Vậy nên trong trường hợp này thì cô mới là kẻ thứ ba chứ nhỉ?
07:50Phải rồi.
07:50Người đàn ông từng vì trời nắng mà đẩy tôi sang một bên nói tôi vào chỗ dâm ngồi nghỉ.
07:54Rồi tự mình gặt hết lúa ngoài rộng.
07:56Người từng tiết kiệm từng đồng chỉ để mua bánh bao cho tôi ăn.
07:58Người từng đỏ mặt khi đến nhà cầu hôn tôi.
08:00Người đàn ông ấy đã chết từ lâu rồi.
08:02Hiện tại, Nhâm Kiến Bách không còn yêu thương tôi nữa.
08:04Vậy tôi cũng không còn lý do gì để ở bên anh ta rồi.
08:07Đúng thế, một thằng đàn ông khốn nạn và một ả đàn bà chưa cháo.
08:10Quả thực sắc xứng đôi vừa lứa.
08:11Tôi nhét môi, nghỉa mai, an thu ngọc.
08:14Cô cũng chỉ giỏi cãi miệng thôi.
08:15Suy cho cùng thì cô mãi mãi cũng chỉ là kẻ quỵ lị.
08:18Từng ngày từng ngày làm châu làm ngựa cho nhà tôi thôi.
08:20Ha ha ha, hàng loạt ký ức ủa về.
08:22Ngày đó, cô ta cố tình để tôi làm vỡ ly rồi hét lên rằng đó là chiếc ly đắt tiền.
08:26Bắt tôi phải dùng tay nhặt từng mảnh vỡ.
08:28Tôi sợ cô ta bắt đền nên chỉ có thể nghiến răng cuối xuống dùng tay không để nhặt từng mảnh thủy tinh.
08:32Đến mức sức cả tay, làm màu chảy loang cả sàn nhà.
08:35Giữa mùa đông dép bút, cô ta nói quần áo của mình toàn là hàng hiệu đắt đỏ nên cũng bắt tôi phải giặt từng món đồ ấy bằng tay.
08:41Mỗi lần cô ta chê món ăn tôi nấu không hợp khẩu vị cũng đều ép tôi phải nấu lại từ đầu, hết lần này đến lần khác.
08:46Tôi ngu ngốc không hề hay biết đây là sự chèn ép của một kẻ thứ ba dành cho chính thất.
08:50Thậm chí vì sợ nhâm kiến bách trách mắng mà tôi còn nhịn nhục hết lần này đến lần khác.
08:53Phục vụ một con chuột sống trong bóng tối đúng là nỗi nhục lớn nhất đời tôi.
08:56Vậy nên cô cứ việc nằm yên trong góc tối của mình đi.
08:58Tôi không rảnh để tiếp tục hầu hạ cô nữa đâu.
09:01Tiểu thư chuột ạ, tôi cười lạnh, cất giọng châm chập.
09:03Ở quê, tôi đã nghe không ít những lời mắng chửi của các bà cô chuyên đi dạy đời người khác.
09:07Bây giờ đến lượt tôi, thẩm hạ yên mà muốn đấu võ mùm với tôi.
09:10E là còn non và xanh lắm, ăn thu ngọc.
09:12Đồ tiện nhân này, tôi lập tức giập máy, không buồn đôi co thêm.
09:15Hôm nay, tôi có việc quan trọng hơn phải làm.
09:18Tôi ra ngoài, mở định vị tìm đến văn phòng luật sư gần nhất để soạn thảo đơn ly hôn.
09:21Sau đó trở về nhà, đặt bản thảo ly hôn lên bàn.
09:24Rồi lại đi đến văn phòng môi giới bất động sản gần khu trung cư.
09:27Những năm làm châu làm ngựa đó cũng giúp tôi để giành được một khoản.
09:30Tuy không nhiều nhưng đủ để thuê một nơi ở mới.
09:32Còn công việc, tôi có đủ tay đủ chân.
09:34Lại có thể chịu được áp lực công việc rất tốt nên nhất định sẽ tìm được công việc phù hợp.
09:37Từ giờ chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
09:39Vừa bước vào văn phòng, tôi liền yêu cầu môi giới giới thiệu cho mình căn hộ cách xa đây nhất.
09:43Tôi dạo quanh xem nhà đến tận chiều muộn.
09:45Cuối cùng cũng chọn được một căn hộ phù hợp.
09:47Tôi ký hợp đồng ngay tại chỗ không trần trừ.
09:49Dặn dò họ rằng trong hai ngày tới tôi sẽ dọn vào ở.
09:51Trên đường trở về, điện thoại tôi bất ngờ nhận được tin nhắn từ thẩm Hạ Yên.
09:55Là một bức ảnh.
09:56Trong bức ảnh tôi thấy cô ta xách một chiếc túi hàng hiệu tinh xảo.
09:59Khóe mắt cong cong.
09:59Đôi môi đỏ mọng hôn lên mặt Nhâm Kiến Bách.
10:01Khiến anh ta cũng cười ráng rỡ.
10:03Đôi mắt chẳng đầy nuông chiều.
10:04Ánh mắt ấy đã rất lâu rồi tôi không còn được thấy nữa.
10:07Lần cuối cùng anh ta nhìn tôi như vậy có lẽ là trước khi chúng tôi kết hôn.
10:10Đây là quà Nhâm Ca tặng tôi đấy.
10:12Giá 50.000 tệ.
10:13Lại còn là hàng giới hạn của cửa hàng.
10:14Chắc quê mùa như cô chưa từng thấy qua đâu nhỉ.
10:16Nhưng mà cũng đúng thôi.
10:18Nhâm Ca nói bà chỉ xứng đáng với mấy cái túi vài chục tệ bán ở mấy quán vỉa hè.
10:22Mấy món hàng xa xỉ này.
10:23Cô đừng mơ có tư cách chạm vào nhé.
10:24Cô ta nói không sai.
10:26Chiếc túi tôi đang đeo chính là món đồ mà Nhâm Kiến Bách mua cho tôi vào ngày đầu tiên tôi theo anh ta lên thành phố.
10:30Khi đó, chúng tôi đi ngang qua một quầy hàng ven đường.
10:33Anh ta thấy chiếc túi cũng không quá xấu nên tiện tay mua cho tôi.
10:36Giá chỉ vài chục tệ.
10:37Tôi đã mang nó suốt hai năm trời.
10:39Tôi không biết anh ta kiếm được bao nhiêu tiền.
10:41Bản thân tôi cũng không quen tiêu xài hoang phí.
10:43Nên chưa từng đòi hỏi gì ở Nhâm Kiến Bách.
10:45Vì thế đến tận bây giờ, trong mắt anh ta tôi chẳng xứng đáng có được bất cứ thứ gì.
10:48Tôi tắt màn hình điện thoại, lấy giấy tờ tùy thân ra khỏi túi.
10:51Rồi thẳng tay ném chiếc túi rẻ tiền đó vào thùng rác ven đường.
10:54Từ giờ trở đi, tôi không cần bất cứ thứ gì mà Nhâm Kiến Bách đã từng cho tôi nữa.
10:58Tối hôm ấy, tôi một mình đi đến trung tâm thương mại, ăn một bữa ngon, mua quần áo mới, đổi cả kiểu tóc, nhìn vào gương.
11:04Tôi gần như không nhận ra bản thân.
11:06Suốt những năm qua, tôi chưa từng dành chút thời gian nào để chăm sóc cho chính mình nên dù mới chỉ ngoài 30, tôi lại trông như một bà lão ngoài 40, 50 vì dành phần lớn thời gian cho công việc.
11:14Trước đây, tôi chỉ bận tâm món ăn có hợp khẩu vị của Nhâm Kiến Bách và Thẩm Hạ Yên hay không.
11:18Nhà cửa đã sạch sẽ tương tất chưa? Tôi có làm gì sai khiến họ khó chịu không? Chưa một lần tôi tự hỏi bản thân, mình có đang hạnh phúc không?
11:25Giờ thì tôi đã tỉnh ngộ. May mà tôi kịp nhận ra sớm, vẫn có thể cứu vãn được.
11:29Tôi mang tâm trạng phấn chấn trở về nhà. Vừa mở điện thoại ra đã thấy thông báo một tin nhắn mới, là một đoạn ghi âm của Thẩm Hạ Yên.
11:35Giọng nói chầm thấp, khàn khàn của Nhâm Kiến Bách vang lên, mang theo sự thoả mãn sau cuộc ân ái.
11:39Bé cưng, may mà có em ở bên, nếu không thì chắc anh sẽ nhẹn chết mất.
11:43Thấy con đàn bà vừa già vừa xấu như An Thu Ngọc là thằng em trai anh có thể mềm nhũn ngay tức khắc, chẳng còn chút hứng thú nào mà làm tiếp nữa.
11:49Thẩm Hạ Yên cười khanh khách, nếu cô An nghe thấy mấy lời này, có khi đau lòng đến mức không muốn sống ấy nhỉ?
11:54Vậy cứ để cô ta đau lòng đi, hạng như cô ta mà dám ly hôn với anh chắc.
11:58Nếu rời khỏi anh, cô ta chắc chắn không sống nổi quá một ngày đâu, nhưng mà em muốn anh ly hôn với cô ta cơ.
12:04Ngốc ạ, cô ta đi rồi thì ai chăm sóc cho chúng ta đây?
12:06Bảo mẫu bên ngoài làm sao đáng tin bằng cô ta được? Tôi nghe xong chỉ biết cười trừ.
12:10Quả nhiên trong mắt nhâm kiến bách, tôi chẳng khác gì một bảo mẫu không công.
12:13Ngay giây phút này, những tình cảm còn sót lại dành cho anh ta đã hoàn toàn cạn kiệt.
12:17Tôi mở điện thoại, bật tính năng ghi màn hình lưu lại toàn bộ đoạn hội thoại rồi gửi ngay cho luật sư.
12:22Đây chính là lý do tôi chưa xóa số của thẩm Hạ Yên.
12:24Luật sư đã nói chỉ cần thu thập được bằng chứng nhâm kiến bách ngoại tình thì vụ ly hôn này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
12:29Lúc đầu tôi còn lo không biết tìm chứng cứ thế nào.
12:31Ai ngờ lại được thẩm Hạ Yên tự động dâng lên tận miệng.
12:33Tôi tắt điện thoại rồi đi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị sáng mai rời đi.
12:37Hôm sau, tôi kéo vali rời khỏi khu chung cư.
12:39Nhưng đi chưa xa thì đụng phải nhâm kiến bách.
12:41Vừa nhìn thấy tôi, mặt anh ta lập tức biến sắc, thấp rõng quát.
12:44Cô đến công ty tôi làm gì?
12:46Tôi giữ người, nhìn lên tòa nhà cao tầng bên cạnh, vẻ mặt đầy thắc mắc.
12:49Đây là công ty của anh sao?
12:51Nhâm kiến bách chưa từng để tôi đến công ty của anh ta.
12:53Có lẽ là vì sợ bị mất mặt.
12:54Tôi biết suốt bao năm qua anh ta vẫn luôn giấu nhẹm danh phận vợ chồng của chúng tôi.
12:58Nhưng tôi bận làm việc quá nên cũng không để tâm chuyện này.
13:00Nghe tôi hỏi vậy, anh ta hơi sững lại.
13:02Sau đó nhíu mày, cô còn giả vờ cái gì?
13:04Chắc chắn là đã biết từ lâu rồi đúng không?
13:06Muốn xin lỗi cũng phải chọn ở nhà mà nói.
13:08Chạy đến công ty trước mặt bao nhiêu người?
13:10Định làm loạn à?
13:11Tôi bật cười nhạt.
13:12Rõ ràng trước đó đã nói đến công ty xin lỗi mà giờ lại lật lọng chất vấn tôi.
13:16Nhâm kiến bách, anh nghĩ nhiều quá rồi.
13:17Tôi chỉ đi ngang qua thôi.
13:19Nói xong, tôi tiếp tục kéo vali rời đi.
13:21Đến lúc này Nhâm kiến bách mới để ý đến hành lý của tôi.
13:24Sắc mặt anh ta lập tức thay đổi.
13:25Trận mắt hỏi, cô kéo hành lý đi đâu vậy?
13:27Liên quan gì đến anh?
13:28Tôi chừng mắt, lạnh giọng đáp trả.
13:30Cô là vợ tôi, sao lại không liên quan?
13:32Nhâm kiến bách vô thức gắt lên.
13:33Từ hôm nay tôi không còn là vợ anh nữa.
13:36Tôi thẳng nhiên nói, lông mày anh ta càng nhíu chặt hơn.
13:38Chẳng còn để ý đến sĩ diện nữa.
13:45Tuy nhiên một giọng nói phụ nữ vang lên từ phía sau.
13:47Tổng giám đốc Nhâm, người phụ nữ bên cạnh anh là ai vậy?
13:50Là cô của anh à?
13:51Ngay khi nghe thấy câu đó, Nhâm kiến bách lập tức buông tay tôi ra.
13:54Lúng túng đáp, à đúng vậy.
13:56Ánh mắt tôi tối lại, cuối đầu nở nụ cười giả tạo.
13:58Ngay sau đó, giọng nói quen thuộc vang lên.
14:00Ôi, cô An, sao cô lại ở đây?
14:02Tôi ngẩn lên thì nhìn thấy thẩm hạ yên.
14:04Cô ta quay sang cô gái vừa lên tiếng, nở nụ cười ngọt ngào.
14:07Nhân nhân, đây là bà con xa ở quê lên thành phố này nhờ Nhâm tổng đấy.
14:11Dạo gần đây cô ấy đang làm giúp việc ở nhà tôi.
14:13Lời nói này không khác gì một lưỡi dao.
14:15Từng nhát từng nhát cứa vào lòng tôi.
14:16Ánh mắt thẩm hạ yên không hề che dấu ý tham dò.
14:19Dừng lại trên mặt Nhâm kiến bách.
14:20Nhâm kiến bách thoáng khựng lại một giây.
14:22Vẻ mặt có chút lúng túng nhưng vẫn gật đầu phụ họa.
14:24Ừm, đúng rồi cô ấy là bà con ở quê của tôi.
14:26Lòng tôi lạnh dần, từng chút, từng chút một.
14:29Cuối cùng chỉ còn một trái tim băng giá.
14:31Không nói một lời.
14:32Tôi giật lại vali từ tay Nhâm kiến bách rồi xoay người bỏ đi.
14:34Nhưng chưa kịp đi xa.
14:35Cổ tay tôi đã bị kéo lại.
14:37Cô An, cô đã hai ngày không đến nhà tôi làm việc rồi đấy.
14:40Tôi tin tưởng Nhâm tổng nên mới thuê cô về làm.
14:42Cô đừng hòng tự ý trốn việc.
14:43Tôi nhìn gương mặt giả tạo trước mắt.
14:45Chỉ cảm thấy gây tờm.
14:46Hất tay cô ta ra.
14:47Tôi lạnh lùng nói.
14:48Tôi đã nói rất rõ rồi.
14:49Tôi nghỉ việc không làm nữa.
14:51Cô đừng giả vờ như không biết gì được không.
14:52Thẩm Hạ Yên bỗng nhiên lào đảo ngã xuống đất.
14:54Hai mắt rưng rưng.
14:55Giọng nói chua sót.
14:56Người vùng quê đúng là thô lỗ quá.
14:58Nói chuyện với nhau không thể dùng lời tử tế được sao.
15:00Đang Yên đang lành lại đẩy tôi làm gì.
15:02Tôi sững người.
15:03Rõ ràng tôi không hề dùng lực.
15:04Nhưng khoảnh khắc tiếp theo.
15:05Cả cơ thể tôi bị một đôi bàn tay thô bạo đẩy mạnh.
15:08Lưng va vào cạnh cứng của hệ thống cửa tự động.
15:10Cơn đau từ vết thương cũ ở thắt lưng lập tức bùng lên.
15:12Đau đến mức khiến tôi toát mồ hôi lạnh.
15:14Mà kẻ gây ra chuyện này Nhâm Kiến Bách lại chẳng thèm nhìn tôi lấy một lần.
15:17Chỉ vội vàng chạy đến đỡ Thẩm Hạ Yên.
15:19Lo lắng hỏi.
15:20Hạ Yên.
15:20Em có sao không?
15:21Thẩm Hạ Yên che cổ chân.
15:23Ngại ngào nói.
15:23Nhâm Tổng.
15:24Hình như tôi bị chật chân mất rồi.
15:26Cô gái đứng bên cạnh liền chừng mắt.
15:27Mang thẳng vào mặt tôi.
15:28Cô từ xóa xỉnh nào chui ra vậy?
15:30Ra tay đánh người ngay trước cửa công ty là sao?
15:32Có tin tôi báo cảnh sát không hả?
15:34Nghe vậy.
15:34Nhâm Kiến Bách cũng quay lại nhìn tôi.
15:36Ánh mắt đầy vẻ chán ghét.
15:37An Thu Ngọc.
15:38Cô đừng mang mấy thói quen xấu ở quê vào thành phố được không?
15:40Để tôi nói cho cô biết.
15:42Đánh người vô tội vạ là phạm pháp đấy nhé.
15:44Tôi cắn răng.
15:44Một tay ôm lưng.
15:45Cô chịu cơn đau.
15:46Lạnh nhạt đáp.
15:47Tôi nhớ là giờ có thứ gọi là camera giám sát.
15:49Các người có thể đi kiểm tra xem tôi có ra tay hay không?
15:52Nếu thật sự là tôi đẩy thì tôi sẵn sàng vào đồn ngồi ngay lập tức.
15:55Nhìn thái độ cứng rắn của tôi.
15:56Cả hai người bọn họ đều ngần ra.
15:58Thẩm Hạ Yên lập tức ra vẻ hiền lành.
15:59Thỏa thẻ nói.
16:00Không cần đâu.
16:01Dù sao cô An cũng là bà con của Nhâm Tổng.
16:03Tôi không muốn làm khó cô ấy.
16:05Hạ Yên.
16:05Em đúng là lương thiện mà.
16:06Anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay.
16:08Nhâm Kiến Bách nói xong.
16:09Lập tức cúi người bế cô ta lên.
16:11Bước nhanh ra ngoài.
16:12Trước khi rời đi.
16:13Anh ta còn không quên quay lại cảnh cáo tôi.
16:15Chuyện này là do Hạ Yên không chấp nhật với cô.
16:17Đợi khi cô ấy từ bệnh viện trở về.
16:18Tôi yêu cầu cô lập tức đến nhà xin lỗi cô ấy.
16:21Còn về chuyện nghỉ việc.
16:22Đừng hòng nhắc lại thêm lần nào nữa.
16:23Tôi đứng yên tại chỗ.
16:25Nhìn theo bóng dáng hai người họ khuất dần.
16:26Sau đó.
16:27Tôi khẽ dựa vào tường.
16:28Kiệt sức hụt xuống.
16:29Cố nhịn.
16:30Cố chịu đựng thêm một lần cuối cùng.
16:31Sau ngày hôm nay.
16:32Tôi sẽ không bao giờ phải chịu đựng những chuyện này nữa.
16:34Tôi nhắm mắt lại.
16:35Ép bản thân không được rơi nước mắt.
16:37Tôi không biết mình đã bị cơn đau hành hạ bao lâu.
16:39Chỉ đến khi nhận thức dần trở lại tôi mới có thể gượng sức đứng dậy.
16:42Kéo hành lý rời khỏi tòa nhà.
16:43Bắt một chiếc taxi đến căn hộ mới thuê.
16:45Nhìn qua cửa sổ.
16:46Khung cảnh bên ngoài lướt qua rất nhanh.
16:48Giống như tất cả những gì đã qua trong cuộc đời tôi cũng đang bị bỏ lại phía sau.
16:51Không bao giờ xuất hiện trong tương lai nữa.
16:53Sau khi đưa thẩm Hạ Yên đến bệnh viện.
16:55Nhâm Kiến Bách kiên nhẫn chờ bác sĩ xử lý vết thương cho cô ta.
16:58Sau đó lại ân cần đưa cô ta về tận nhà.
17:00Hai ngày tới em cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.
17:02Anh sẽ xin nghỉ giúp em.
17:03Nhâm Kiến Bách dịu dàng nói.
17:04Thẩm Hạ Yên nhỏe miệng cười hài lòng.
17:06Kéo nhẹ ống tay áo anh ta.
17:08Giọng nũng nhịu.
17:08Vậy anh cũng ở lại với em đi.
17:10Chân em bị thương rồi.
17:11Bây giờ làm việc gì cũng khó.
17:13Nhâm Kiến Bách vừa định ngợt đầu đồng ý.
17:14Nhưng trong đầu bỗng nhiên hiện lên gương mặt lạnh lùng của An Thu Ngọc.
17:25Sau đó sẽ quay lại với em.
17:27Chịu không bảo bối.
17:28Ánh mắt Thẩm Hạ Yên chàn đầy sự thất vọng.
17:30Mặc dù không cam lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
17:32Được.
17:32Nếu anh đã nói vậy thì em không cớ gì lại từ chối cả.
17:35Nhâm Kiến Bách khẽ hôn lên chán cô ta.
17:37Rồi xoay người rời đi.
17:38Trên đường về.
17:39Anh ta liên tục suy nghĩ nên dỗ dành An Thu Ngọc như thế nào.
17:41Có lẽ dạo gần đây mình thực sự đã quá lạnh nhạt với cô ấy.
17:44Dù sao thì con người có chậm hiểu đến đâu cũng sẽ tổn thương mà giận dỗi.
17:47Anh ta nghĩ có lẽ nên đổi cách tiếp cận.
17:49Đối xử với cô dịu dàng như cách mình vẫn thường hay chiều trụng Thẩm Hạ Yên.
17:52Chật nhớ ra 2 năm trước.
17:53Vào ngày đầu tiên đưa cô vào thành phố.
17:55Anh ta từng mua cho cô một chiếc túi sách rẻ tiền.
17:58Ấy vậy mà cô không những không chê mà đã liên tục dùng nó suốt 2 năm nay.
18:01Coi nó như một món đồ không thể thiếu.
18:03Nếu giờ mua tặng cô một cái mới.
18:05Có lẽ cô sẽ nguôi giận.
18:05Nghĩ đến đây.
18:06Nhâm Kiến Bách lập tức quay xe.
18:08Lái thẳng đến trung tâm thương mại.
18:09Đi dạo một vòng quanh các thương hiệu túi sách.
18:11Cuối cùng anh ta chọn cửa hàng có giá rẻ nhất rồi tiện tay lấy một chiếc túi.
18:15Để nhân viên gói lại.
18:16Một chiếc túi giá 1.000 tệ.
18:17So với cái vài chục tệ trước kia.
18:19Chắc chắn An Thu Ngọc sẽ rất vui.
18:20Anh ta nghĩ dù sao thì cả đời này An Thu Ngọc cũng chưa từng xài qua cái túi sách đắt tiền như vậy.
18:24Xách theo túi quả.
18:25Nhâm Kiến Bách tự tin trở về nhà của mình.
18:27Nhưng khi mở cửa ra.
18:29Anh ta chỉ thấy một khoảng không tĩnh lặng.
18:30Nhâm Kiến Bách nhíu mày.
18:39Phòng ngủ.
18:40Phòng làm việc.
18:41Đến cả phòng tắm đều không có bóng dáng của cô.
18:43Thậm chí tất cả đồ đạc của cô cũng biến mất.
18:45Trái tim Nhâm Kiến Bách đột ngột thoát lại.
18:47Anh ta vội vàng bước đến phòng khách.
18:48Nhìn thấy một tập giấy đặt trên bàn.
18:50Chính là đơn ly hôn.
18:51Bàn tay đang cầm túi quả xét chặt lại.
18:53Hóa ra An Thu Ngọc không phải đang giận dỗi qua lòa.
18:55Mà cô thực sự muốn ly hôn.
18:57Cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng anh ta.
18:59Như thế có thứ gì đó đã vỡ vụn.
19:01Anh ta không tin.
19:02Không tin rằng một người phụ nữ luôn đặt anh ta lên hàng đầu.
19:04Luôn dựa dẫm vào anh ta như An Thu Ngọc lại có thể rời đi mà không báo trước như vậy.
19:08Là anh ta đã đưa cô vào thành phố.
19:10Cũng chính một tay anh ta đã nuôi cô.
19:11Không có anh ta.
19:12Chỉ còn một mình cô thì sống kiểu gì.
19:14Anh ta nghĩ chắc cô chỉ đang làm quá mọi chuyện để ép anh ta nhượng bộ thôi.
19:18Nghĩ đến đây.
19:18Nhâm Kiến Bách bỗng thả lòng.
19:20Nhất môi phười nhạt.
19:20Anh ta chậm dãi lấy điện thoại ra.
19:22Gọi cho An Thu Ngọc.
19:23Điện thoại vừa kết nối.
19:24Anh ta chỉnh lại giọng điệu.
19:26Hạ giọng dỗ dành.
19:27Thu Ngọc.
19:27Em đang ở đâu?
19:28Đầu dây bên kia lên tiếng.
19:30Giọng cô lạnh băng.
19:30Chuyện gì?
19:31Anh có mua quà cho em này.
19:32Về nhà đi.
19:33Anh để sẵn trên bàn cho em rồi đó.
19:35Kiềm chế cơn khó chịu trong lòng.
19:37Anh ta nhẹ giọng nói.
19:38Tôi không cần.
19:39Mau ký đơn ly hôn đi.
19:40Sắp mặt Nhâm Kiến Bách trầm xuống.
19:41Em lại làm loạn gì nữa đây?
19:42Chúng ta đã kết hôn bao nhiêu năm rồi.
19:44Sao có thể nói ly hôn là ly hôn được?
19:46Dù có kết hôn 50 năm hay 100 năm.
19:48Tôi cũng sẽ ly hôn với loại người như anh.
19:50Nhâm Kiến Bách.
19:51Anh không xứng làm chồng tôi.
19:52Lấy anh là điều hối hận nhất đời tôi.
19:54Giọng nói của cô như một nhát dao lạnh lẽo đâm thẳng vào tim Nhâm Kiến Bách.
19:57Anh ta tức đến mức bật cười thành tiếng.
19:59Nghiến răng đe dọa.
20:00Được.
20:00Tôi cho cô một tháng.
20:01Để xem lúc đó cô có còn mạnh miệng như bây giờ không.
20:03Giọng điệu của anh ta chàn đầy sự uy hiếp.
20:06Như đầu dây bên kia chỉ lạnh nhạt đáp.
20:07Anh không cần cho tôi cơ hội.
20:09Dù có chết ở bên ngoài.
20:10Tôi cũng không bao giờ quay về đâu.
20:11Đừng nhiều lời với tôi.
20:13Nhanh chóng ký tên và đơn đi.
20:14Dứt lời.
20:15Cô lập tức cuốc máy.
20:16Nhâm Kiến Bách tức giận đến mức thở hồn hềm.
20:18Lòng ngược phật phòng dữ dội.
20:19Từ trước đến nay.
20:20An Thu Ngọc chưa từng đối xử với anh ta như vậy.
20:22Suốt bao năm qua.
20:23Cô luôn nhẫn nhịn và chịu đựng.
20:24Dù anh ta nói gì cũng không cãi lại lấy một câu.
20:26Vậy mà hôm nay.
20:28Cô lại dám thốt ra những lời tuyệt tình như thế.
20:30Khiến anh ta không thể chấp nhận được sự thật phũ phàng này.
20:32Cơn giận bùng lên không kiểm soát.
20:34Anh ta dơ tay ném mạnh túi quả xuống đất.
20:36Nhìn chầm chầm vào chiếc túi rơi lăn lóc dưới sàn.
20:38Anh ta nghiến răng lầm bầm.
20:39Đi thì đi.
20:40Tôi mặc xác cô.
20:41Loại phụ nữ như cô cũng không xứng làm vợ tôi.
20:43Sau khi dọn đến căn hộ mới.
20:44Tôi lập tức bắt tay vào tìm việc.
20:46Vì đã có hai năm kinh nghiệm làm giúp việc.
20:47Nên tôi quyết định tiếp tục tìm công việc trong ngành này.
20:50Trong lúc đi phỏng vấn tại một công ty dịch vụ gia đình.
20:52Tôi bất ngờ gặp lại em họ An Hiểu Manh cô em gái cùng quê mà tôi đã cùng lớn lên.
20:56Từ nhỏ chúng tôi rất thân thiết.
20:57Nhưng sau này cô ấy học giỏi.
20:59Thi đỗ vào một trường đại học ở thành phố rồi không trở về quê nữa.
21:02Giờ gặp lại.
21:02Thấy cô ấy ăn mặc sang trọng.
21:04Mặt may thì xinh đẹp dãng dỡ.
21:05Tôi có chút cảm khái.
21:07Nhưng Hiểu Manh vẫn tỏ ra thân thiết như ngày nào.
21:09Kéo tôi đến một quán cà phê gần đó.
21:11Nhất thiết mời tôi một ly.
21:12Trong lúc trò chuyện.
21:13Tôi mới biết những năm qua cô ấy làm quản lý nghệ sĩ.
21:15Hôm nay cô ấy đến công ty dịch vụ gia đình là để tìm một bảo mẫu đáng tin cậy cho nghệ sĩ dưới trướng của mình.
21:20Chị Thu Ngọc.
21:21Chị có đồng ý muốn thử không?
21:22Tụi em đang cần một người chăm chỉ.
21:24Tỉ mỉ như chị.
21:25Tôi do dự một lúc.
21:26Rồi cuối cùng quyết định gật đầu.
21:27Đây là một lĩnh vực tôi chưa từng tiếp xúc.
21:29Nhưng tôi không thể thúi mãi rậm chân tại chỗ.
21:31Dũng cảm bước về phía trước có lẽ sẽ mở ra một cánh cửa mới.
21:34Thế là tôi theo cô ấy đến nhà nữ diễn viên Lộ Uyển.
21:36Ban đầu tôi nghĩ nghệ sĩ thường có phần kiêu ngạo.
21:38Có thể còn khó hầu hạ hơn cả thầm Hạ Yên.
21:40Nhưng tôi không ngờ.
21:41Người tôi gặp lại là một cô gái vô cùng thân thiện.
21:43Lộ Uyển không có yêu cầu gì quá đáng.
21:45Chỉ cần tôi làm tốt công việc của mình.
21:47Mấy ngày sau đó.
21:48Tôi vẫn làm những công việc quen thuộc như dọn dẹp.
21:50Nấu ăn.
21:50Giặt rũ.
21:51Nhưng không còn ai bắt bẻ tôi nữa.
21:52Bởi vậy nên công việc thuận lợi hơn bao giờ hết.
21:55Có hôm rảnh rỗi.
21:56Tôi hỏi em họ rằng ngoài làm bảo mẫu.
21:58Tôi còn có thể làm gì khác nữa không?
21:59Cô ấy bảo tôi cứ chờ một thời gian nữa.
22:01Khi có công việc phù hợp thì cô ấy sẽ dẫn tôi làm trợ lý đời sống.
22:04Trợ lý đời sống không giống bảo mẫu.
22:06Có thể học được nhiều thứ hay ho hơn.
22:08Nếu chị làm tốt.
22:09Sau này còn có cơ hội phát triển xa hơn.
22:10Nhưng trước tiên thì chị phải học cách chấp nhận vất vả đã rồi mới tính đến sau này.
22:14Tôi nhìn vào mắt cô ấy.
22:15Ánh mắt chứa đựng sự mong chờ.
22:17Liên tục vượt đầu.
22:18Chỉ cần có thể trở thành một người có ích cho xã hội và có thể tự nuôi sống bản thân mình ở thành phố này thì chị nguyện ý làm việc gấp bội.
22:23Thế là một tuần sau tôi theo đoàn của em họ rời khỏi thành phố A.
22:26Làm việc trong giới nghệ thuật rất bận rộn.
22:28May thay tôi vẫn có thể nhanh chóng theo kịp tiến độ của công việc.
22:30Vì vậy tôi bận đến mức quên mất cả sự tồn tại của Nhâm Kiến Bách.
22:33Mãi đến vài tháng sau.
22:34Khi quay về thành phố A.
22:35Tôi mới trợt nhớ ra rằng anh ta vẫn chưa ký đơn ly hôn.
22:38Tôi mở danh sách chặn.
22:39Kéo số của anh ta ra.
22:47Anh ta còn đưa Thẩm Hạ Yên về sống chung một nhà với mình.
22:50Nhưng rất nhanh sau đó anh ta phát hiện ra một sự thật đau đớn Thẩm Hạ Yên chẳng khác gì một nàng công chúa được bảo vệ quá đà.
22:55Cô ta không biết làm việc nhà.
22:56Cũng chẳng biết nấu nướng hay dọn dẹp gì sất.
22:59Thế nên mỗi ngày anh ta chỉ có hai lựa chọn.
23:01Hoặc ra ngoài ăn.
23:02Hoặc gọi đồ về nhà.
23:03Chế độ ăn uống không lành mạnh khiến căn bệnh dạ dày của anh ta tái phát.
23:06Trước đây có An Thu Ngọc cẩn thận chăm sóc nên dạ dày của anh ta luôn ở mức ổn định.
23:09Nhưng giờ không có cô.
23:11Cơn đau quặn thắt ập đến.
23:12Anh ta chỉ có thể ôm bụng.
23:13Ngã vật xuống sofa.
23:14Giọng yếu ớt gọi.
23:15Thu Ngọc.
23:16Lấy thuốc dạ dày cho anh.
23:17Đáp lại anh ta chỉ là tiếng nước chảy từ phòng tắm.
23:20Nhâm kiếm bách nhíu mày.
23:21Lấy điện thoại ra.
23:22Gọi ngay cho An Thu Ngọc.
23:23Đầu dây bên kia rất ồn ào.
23:24Nhưng anh ta không kịp nghĩ nhiều.
23:26Lập tức hỏi.
23:27Thu Ngọc.
23:27Thuốc dạ dày để ở đâu hả em?
23:29Anh không có chân tự đi mùa hả?
23:30Giọng cô hờ hứng.
23:31Sau đó rứt khoát cút máy.
23:33Nhưng chăm chằm vào màn hình điện thoại.
23:34Cơn đau trong dạ dày càng trở nên dữ dội hơn.
23:36Anh ta không ngờ rằng sẽ có ngày mình cũng bị cô ghét bỏ.
23:39Trước đây chỉ có anh ta chắn ghét cô.
23:41Chê cô làm gì cũng không tốt.
23:42Nhưng bây giờ đến lượt cô đối xử với anh ta như vậy.
23:45Trong lòng anh ta lại dâng lên một cảm giác khó chịu không thể tả.
23:47Khoảnh sắc tiếp theo.
23:48Cơn đau dữ dội ập đến.
23:50Mắt anh ta tối sầm.
23:51Cả người ngã xuống đất.
23:52Cuối cùng mất đi ý thức.
23:53Trong cơn mơ màng.
23:54Anh ta thấy một cô gái hốt hoảng lao đến bên mình.
23:56Lo lắng gọn.
23:57Nhâm ca.
23:58Đây là cách mà hơn 10 năm trước.
23:59An Thu Ngọc vẫn luôn gọi anh ta.
24:01Nhưng đã qua bao nhiêu năm rồi.
24:02Anh ta bây giờ không còn nghe cô gọi mình như vậy nữa.
24:05Giờ nghĩ lại mới thấy có chút hoài niệm.
24:07Miệng anh ta lầm bầm.
24:08Thu Ngọc.
24:08Anh đau quá.
24:09Nhưng khi tỉnh dậy thì anh ta đã nằm trên giường bệnh.
24:11Bên cạnh là Thẩm Hạ Yên đang nghịch điện thoại.
24:13Nghe tiếng động đậy.
24:14Cô ta lập tức bỏ điện thoại xuống.
24:16Bội vã nói.
24:16Nhâm ca.
24:17Anh tỉnh rồi.
24:18Nhâm kiến bách nhìn gương mặt xinh đẹp của cô ta.
24:20Nhưng trong lòng lại trống rỗng đến lạ.
24:21Anh ta thậm chí còn không buồn giả vờ vui vẻ.
24:23Chỉ nhạt nhạt đáp.
24:24Ừ.
24:25Thẩm Hạ Yên thoáng ngẩn ra.
24:26Rồi vội vàng cười lấy lòng.
24:27Nhâm ca.
24:28Để em đi mua cháo cho anh nhé.
24:29Nhưng nghe đến chữ mua.
24:31Sắp mặt nhâm kiến bách lập tức xa sầm.
24:33Lạnh dọng nói.
24:33Em không thể tự nấu cho anh một bữa được à.
24:35Thẩm Hạ Yên tỏ vẻ ấm ức.
24:37Nhưng em không biết nấu ăn.
24:38Nhâm kiến bách cao mày.
24:39Bực bội quá khẽ.
24:40Thật đúng là không được tích sự gì.
24:42Đây chính là câu mà trước đây anh ta từng nói với An Thu Ngọc.
24:44Rồi đây lại quay sang dùng để trách móc Thẩm Hạ Yên.
24:47Nghe vậy.
24:47Mắt Thẩm Hạ Yên lập tức đỏ hoe.
24:49Ngại ngào trách móc.
24:50Nhâm ca.
24:50Anh chê em vô dụng ư.
24:52Anh đang so sánh em với cô An sao.
24:54Rõ ràng trước đây anh đã hứa sẽ để em làm công chúa cả đời cơ mà.
24:57Sao bây giờ lại nói em phiền.
24:58Giọng nói thút thít của cô ta khiến đầu nhâm kiến bách đau nhất.
25:01Anh ta quay mặt đi.
25:02Mệt mỏi nói.
25:03Tùy em muốn nghĩ sao thì nghĩ.
25:04Thẩm Hạ Yên khóc lóc chạy ra khỏi phòng bệnh.
25:06Nhưng nhâm kiến bách chẳng có ý định đuổi theo dỗ dành cô ta.
25:09Anh ta chỉ cảm thấy bản thân đã quá nuôi chiều cô ta.
25:11Khiến cô ta càng ngày càng ngang ngược.
25:13Nếu là An Thu Ngọc.
25:14Chắc chắn sẽ không như vậy.
25:15Đột nhiên trong đầu anh ta lại vô thức hiện lên hình bóng của An Thu Ngọc.
25:18So với thẩm Hạ Yên bây giờ.
25:20Cô ấy thật sự tốt hơn rất nhiều.
25:21Nghĩ đến đây.
25:22Nhâm kiến bách với tay lấy điện thoại.
25:24Bấm số rồi gọi cho An Thu Ngọc.
25:25Thu Ngọc.
25:26Anh đang nằm viện.
25:26Em có thể đến chăm anh được không?
25:28Anh ta cố tình làm giọng mình nghe thật yếu ớt.
25:30Đáng thương để làm An Thu Ngọc thương xót và đến bệnh viện chăm mình.
25:33Nhưng bên kia.
25:34Giọng cô lại lạnh lùng vang lên.
25:35Anh nằm mơ đi.
25:36Mau khí đơn ly hôn ngay cho tôi.
25:38Đừng đến tìm tôi rồi tỏ ra đáng thương nữa.
25:40Nhâm kiến bách còn chưa kịp mở miệng nói tiếp thì An Thu Ngọc đã cút máy.
25:43Anh ta vội gọi lại.
25:44Nhưng sau đó phát hiện số của mình đã bị chặn.
25:46Nghe tiếng tổng đài vang lên.
25:47Lần đầu tiên trong đời.
25:49Nhâm kiến bách cảm nhận được sự hối hận thật sự.
25:51Dù cho đó là sự hối hận muộn màng.
25:52Anh ta muốn An Thu Ngọc quay về.
25:54Cảm giác này càng mãnh liệt hơn khi anh ta xuất biện.
25:56Vừa về đến nhà.
25:57Đập vào mắt anh ta là căn phòng bừa bộn.
25:59Bốc mùi và đầy rác rửa.
26:00Còn chưa kịp mở miệng.
26:01Thẩm Hạ Yên đứng bên cạnh đã phụ phịu trách móc.
26:03Nhâm ca.
26:04Anh cũng nên thuê một người giúp việc đi.
26:06Nghe đến hai chữ giúp việc.
26:07Lông mày nhâm kiến bách cảm nhíu chật hơn.
26:09Anh ta hấp tay cô ta ra.
26:10Vẻ mặt không vui nói.
26:11Anh không quen có người lạ trong nhà.
26:13Nói rồi.
26:13Anh ta liếc sang Thẩm Hạ Yên.
26:15Giọng càng không kiên nhẫn.
26:16Sao em không dọn dẹp một chút đi.
26:18Anh chi tiền cho em mỗi tháng không ít.
26:19Vậy mà ngay cả quét tước nhà cửa cũng không biết làm à.
26:22Thẩm Hạ Yên nghe vậy.
26:23Lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương.
26:25Giọng nũ nịu.
26:25Nhâm ca.
26:26Em không cố ý đâu.
26:27Chỉ là em sợ mình vụn về làm hỏng thôi mà ngã.
26:29Cô ta dùng ánh mắt rưng rưng vươn bàn tay trắng nõn níu lấy cánh tay anh ta.
26:33Ngay lúc này.
26:34Điện thoại của nhâm kiến bách vang lên.
26:35Màn hình hiển thị hai chữ thu ngọc.
26:37Anh ta vui mừng đẩy Thẩm Hạ Yên ra.
26:39Rồi vội vàng mở tin nhắn lên xem.
26:40Nhưng nội dung chỉ có một câu lạnh lẽo.
26:42Đã ký đơn ly hôn chưa?
26:43Sau khi gửi tin nhắn.
26:45Tôi đã đợi thêm hai ngày nhưng vẫn không nhận được phản hồi từ nhâm kiến bách.
26:47Trong lòng tôi bắt đầu dấy lên cảm giác sốt ruột.
26:49Thời gian ở thành phố A của đoàn làm phim không còn nhiều.
26:52Chỉ còn vài ngày nữa thôi là cả đoàn sẽ di chuyển đến Tây Bắc để quay ngoại cảnh.
26:55Mà thời gian lại kéo dài đến gần nửa năm.
26:57Vậy nên tôi nhất định phải giải quyết xong chuyện ly hôn trước khi đi.
27:00Nhưng tôi không ngờ mình lại tình cờ gặp nhâm kiến bách trong một sự kiện.
27:03Đó là buổi ra mắt sản phẩm mới mà lộ uyển tham gia với tư cách là đại sứ thương hiệu.
27:06Khi tôi theo cô ấy vào hậu trường thì đã vô tình nhìn thấy nhâm kiến bách đang trò chuyện với tổng giám đốc lộ.
27:11Vừa trông thấy tôi, mắt anh ta lập tức sáng lên.
27:13Thu Ngọc, sao em lại ở đây?
27:15Tổng giám đốc Trần Binh cạnh ngạc nhiên hỏi.
27:17Tổng giám đốc nhâm, hai người quen nhau à?
27:18Đúng vậy, cô ấy là vợ tôi.
27:20Nhâm kiến bách nhanh chóng đáp lại.
27:22Tôi sững sờ, anh ta chưa bao giờ công khai danh phận tôi trước một ai cả.
27:25Vậy mà giờ lại nói ra điều đó một cách thẳng nhiên như vậy.
27:28Hủng hồ còn là trước mặt tổng giám đốc lộ.
27:29Tổng giám đốc lộ nhớ mày.
27:31Nghi hoặc hỏi, vợ sao?
27:32Vợ tổng giám đốc nhâm mà lại làm trợ lý nghệ sĩ à?
27:34Lời nói này khiến nhâm kiến bách cứng đở.
27:36Không biết nên trả lời thế nào mới phải.
27:38Trong lúc anh ta lắp bắp, tôi bình tĩnh lên tiếng.
27:40Tổng giám đốc lộ, thật ra tôi và anh ta đang làm thủ tục ly hôn.
27:43Cả tổng giám đốc lộ lẫn nhâm kiến bách đều kinh ngạc đến sững sờ.
27:46Nhâm kiến bách nắm lấy tay tôi.
27:48Giọng nói có chút ấm ức.
27:49Thu Ngọc à, đã một tháng trôi qua rồi mà em vẫn còn giận anh sao?
27:52Tôi hất tay anh ta ra.
27:53Bật cười khinh miệt.
27:54Nhâm kiến bách, chẳng lẽ nhân tình mới của anh bây giờ không thể thỏa mãn anh được nữa à?
27:58Sao lại cứ bám giết lấy tôi vậy?
28:00Thật đúng là hết thuốc chữa.
28:01Không khí xung quanh bỗng trở nên căng thẳng hơn.
28:03An hiểu manh khoanh tay trước ngực.
28:05Hử lạnh.
28:05Một kẻ ngoại tình mà còn dám mặt dày đến tìm chị họ tôi sao?
28:08Nhâm kiến bách lùi lại một bước.
28:10Không dám tin hỏi.
28:10Thu Ngọc, em biết hết rồi sao?
28:12Phải, tôi đã biết từ lâu rồi.
28:14Tôi đáp với thái độ lạnh nhạt.
28:15Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta.
28:17Giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ.
28:18Anh lừa tôi làm bảo mẫu miễn phí cho nhân tình suốt hai năm nay.
28:21Khiến tôi chịu không ít tủi nhục.
28:22Vậy mà anh dám nghĩ rằng tôi sẽ tha thứ cho anh sao?
28:25Không phải như em nghĩ đâu.
28:26Hạ Yên chỉ là em gái anh nhâm kiến bách luống cuống giải thích.
28:29Tôi cười nhạt.
28:29Anh đừng tìm cớ nữa.
28:31Bằng chứng tôi có đủ cả rồi.
28:32Tôi từ lâu đã không còn là con ngốc từ quê mới lên thành phố nữa rồi.
28:35Nếu anh không ký đơn ly hôn thì tôi sẽ nhờ luật sư kiện anh ra tòa.
28:38Nhâm kiến bách sử người.
28:39Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy tôi như thế này.
28:42Tôi vẫn ăn mặc đơn giản như ngày trước.
28:43Nhưng lại thoát lên sự tự tin mạnh mẽ.
28:45Khuôn mặt tôi cũng không còn nhợt nhạt.
28:47Tiểu tụy như trước.
28:47Mà đã dạng dỡ và tràn đầy sức sống hơn bao giờ hết.
28:50Tôi không còn là người phụ nữ héo mòn vì hôn nhân không hạnh phúc nữa rồi.
28:53Bây giờ tôi có công việc.
28:55Có bạn bè.
28:55Có tương lai của riêng mình.
28:57Lộ uyển lạnh lùng nhìn nhâm kiến bách.
28:58Không khách xáo nói.
28:59Chị Thu Ngọc không chỉ là trợ lý của tôi mà còn là bạn tôi.
29:02Nếu anh dám làm gì chị ấy.
29:03Đoàn phim của chúng tôi cũng có cả một đội ngũ luật sư có thể tống anh vào tú bất cứ lúc nào đấy.
29:07Nói xong.
29:08Cô ấy quay sang tổng giám đốc lộ.
29:10Kiên quyết nói.
29:10Anh.
29:11Thương hiệu của công ty em sẽ không hợp tác với anh ta nữa.
29:13Tổng giám đốc lộ là anh trai của cô ấy.
29:15Cũng là lãnh đạo cấp cao trong công ty.
29:17Nghe vậy.
29:18Tổng giám đốc lộ không thể không đồng tình.
29:19Gật đầu ngay lập tức.
29:20Được.
29:21Những dự án có liên quan đến công ty anh ta.
29:23Chúng ta cũng không hợp tác nữa.
29:24Nhâm kiến bách trợn tròn mắt.
29:26Luông Cung nói.
29:26Cô ta chỉ là một phụ nữ quê mùa.
29:28Chẳng hiểu biết gì cả.
29:29Các người giúp cô ta làm gì.
29:31Lộ uyển tức giận đáp.
29:32Bởi vì chị ấy rất giỏi.
29:33Còn anh thì không xứng đáng có được chị ấy.
29:35Tôi lặng lẽ nhìn cô ấy.
29:36Khóe mũi trợt cay cay.
29:37Lần đầu tiên sau từng ấy năm.
29:39Có người dám đứng lên bảo vệ tôi.
29:40Hít sâu một hơi.
29:41Tôi bước lên trước.
29:42Nhìn thẳng vào mắt Nhâm kiến bách.
29:44Bình thản nói.
29:44Sự kiện sắp bắt đầu rồi.
29:46Tôi không còn gì để nói với anh nữa.
29:47Khôn hồn thì mau ký đơn đi.
29:49Và từ nay về sau cũng đừng tìm đến làm phiền tôi nữa.
29:51Ngày hôm sau.
29:52Nhâm kiến bách lấy cớ bản chuyện ly hôn để hẹn tôi đến quán cà phê.
29:55Nhưng vừa mở miệng.
29:56Anh ta đã cầu xin tôi quay lại sống cùng anh ta trong căn nhà đó.
29:59Phải nói thật.
30:00Ráng vẻ thấp giọng năn nỉ ý ôi lúc này của anh ta tôi chưa từng thấy bao giờ.
30:03Thu Ngọc.
30:04Xin em cho anh một cơ hội nữa nha em.
30:06Anh sẽ cắt đứt quan hệ với Thẩm Hạ Yên.
30:08Em cũng không cần phải đi làm nữa.
30:10Cứ ở nhà làm bà chủ của anh.
30:11Rồi tiền nông anh cũng sẽ đưa cho em hết.
30:13Em thấy sao?
30:14Tôi nhấp một ngụm trà.
30:15Khẽ lắc đầu.
30:16Không bao giờ nhé.
30:17Nhâm kiến bách.
30:17Tôi sẽ không dẫm lên vết xe đổ mà chính mình tạo ra đâu.
30:20Anh cũng nên biết rằng cuộc đời tôi không chỉ xoay quanh mỗi mình anh.
30:23Thu Ngọc.
30:24Em đừng cố chấp nữa được không?
30:25Làm trợ lý vất vả lắm.
30:26Vậy chẳng thà em theo anh sống sung sướng không tốt hơn thì là gì.
30:29Dù có vất vả thì đó cũng là sự nghiệp của tôi.
30:31Là thứ tôi tự mình gây dựng.
30:33Còn anh.
30:33Tôi đi theo anh thì hưởng phúc được bao lâu?
30:35Một năm?
30:36Hay chỉ một tháng?
30:37Sau đó anh lại chán ghét tôi và đi cặp kè với mấy bé tiểu tam khác.
30:40Nhâm kiến bách.
30:41Anh đã sớm không đắng để tôi dựa vào nữa rồi.
30:43Tôi cười mỉa mai.
30:44Không phải đâu Thu Ngọc à?
30:45Anh hứa lần này sẽ thay đổi vì em mà.
30:47Bây giờ anh đã hiểu.
30:48Trên thế gian này.
30:49Chỉ có mỗi em là đối xử tốt với anh vô điều kiện thôi.
30:52Trước đây anh không biết trân trọng.
30:53Nhưng giờ anh đã tỉnh ngộ rồi.
30:55Anh sẽ không phụ lòng em nữa.
30:56Anh thế đó.
30:57Nên là em quay về với anh có được không em?
30:59Mắt anh ta đỏ hoe.
31:00Cố gắng biện hộ.
31:01Tôi cười khẽ.
31:02Thề với trả thốt.
31:03Những lời đó tôi không cần.
31:04Anh giữ lấy mà đi nói với thẩm hạ yên ấy.
31:06Chẳng qua trước đây tôi quá ngu ngốc nên bị những quan niệm cũ ràng buộc mà không hay biết thôi.
31:10Nhưng giờ tôi đã thông suốt rồi.
31:12Phụ nữ cũng có thể tự tạo dựng sự nghiệp cho riêng mình.
31:14Cũng có thể sống thật tốt mà không cần dựa dẫm vào ai.
31:16Nói đến đây.
31:17Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta.
31:19Mỉm cười.
31:19Điều duy nhất tôi phải cảm ơn anh.
31:21Chính là nhờ có sự phản bội của anh mà tôi mới có thể thoát khỏi chiếc lồng giam cầm tôi suốt những năm tháng địa ngục đó.
31:26Và có cơ hội tìm thấy một thế giới rộng lớn hơn.
31:28Vậy nên đừng nhiều lời nữa.
31:29Cầm bút lên và ký đi.
31:31Anh phải học cách trả giá cho những gì mình đã làm chứ.
31:33Bàn tay cầm bút của Nhâm Kiến Bách run lên bần bật.
31:35Nhưng vẫn không chịu ký.
31:36Tôi thở dài.
31:37Mở đoạn ghi âm của anh ta và thẩm hạ yên lên cho anh ta nghe.
31:40Tiếng cười đùa và lời âu yếm của họ lập tức vang lên.
31:43Khiến con người của Nhâm Kiến Bách có rút dữ dội.
31:45Thu Ngọc, cái này là, chỉ là một phần trong số đó thôi.
31:48Nhâm Kiến Bách, dù anh có ký hay không thì vụ kiện này anh cũng không thắng được đâu.
31:51Im lặng hồi lâu, cuối cùng anh ta cũng cầm bút và ký xuống tên của mình.
31:55Tôi vui vẻ thu lại phần hợp đồng của mình.
31:57Rồi sắp xếp đồ và túi chuẩn bị rời đi.
31:59Nhưng trước khi tôi đứng lên, Nhâm Kiến Bách vẫn không cam lòng hỏi.
32:01Thu Ngọc, sau này chúng ta vẫn có thể giữ liên lạc chứ?
32:04Lời vừa rứt, một người phụ nữ bất ngờ xông vào quán.
32:07Người đến là không ai khác chính là Thẩm Hạ Yên.
32:09Vừa trông thấy chúng tôi, cô ta lập tức quỳ sụp xuống đất.
32:12Khóc lóc nói, cô An, xin cô hãy tắc thành cho tôi và Nhâm Tổng đường đường chính chính đến với nhau.
32:16Tôi hiện tại đang mang thai con của anh ấy.
32:18Tôi quay sang nhìn Nhâm Kiến Bách, bật cười lạnh.
32:20Anh lo giải quyết chuyện của mình trước đi.
32:22Tôi có việc nên xin cáo tử.
32:23Nhưng Thẩm Hạ Yên lại nghĩ tôi không muốn ly hôn.
32:25Liên níu lấy tay tôi cầu xin.
32:27Tôi đưa mắt nhìn xuống cô ta.
32:28Giọng nói chán ghét.
32:29Thẩm tiểu thư.
32:30Tôi và Nhâm Kiến Bách đã ký đơn ly hôn rồi.
32:32Cô đừng đến quấy giày tôi nữa.
32:34Nhâm Kiến Bách nghe vậy.
32:35Đột ngột hất tay cô ta ra.
32:36Giống như đã từng làm với tôi trước đây.
32:38Anh ta tức giận quá.
32:39Thẩm Hạ Yên, ai cho phép cô đến đây hả?
32:41Cô ta bị anh ta đẩy mạnh đến mức chân không vững ngã xuống đất.
32:44Đầu ga vào cạnh bàn.
32:45Đau đến bật khóc.
32:46Tôi lại nhạt nhìn cảnh tượng đó rồi xoay người rời đi.
32:49Nhâm Kiến Bách còn muốn giữ tôi lại nhưng liền bị Thẩm Hạ Yên túng chật tay.
32:52Nhâm Cả.
32:52Em thật sự có thai mà.
32:53Anh ta dáng một cái tát mạnh lên mặt cô ta.
32:56Nguyễn Giang nói.
32:56Cô đừng có phá đám tôi nữa.
32:58Tôi chẳng buồn nhìn nữa.
32:59Mỉm cười mỉm mai rồi rức khoát bước ra khỏi quán.
33:01Sau lưng, tiếng chửi rủa của Nhâm Kiến Bách hòa cùng tiếng khóc của Thẩm Hạ Yên nghe thật vui tài.
33:05Họ đúng là đôi mèo mà gà đồng đáng yêu nhất tôi từng biết đấy.
33:08Trước khi đến Tây Bắc, tôi đã học qua một số phần mềm văn phòng cơ bản.
33:11Sau đó, tôi tổng hợp tất cả những chuyện bần thiểu mà Thẩm Hạ Yên và Nhâm Kiến Bách đã làm.
33:15Rồi gửi toàn bộ đến địa chỉ email công ty của họ.
33:17Nửa năm sau, khi quay về thành phố A, tôi nghe tin cả hai đều đã phải trả giá cho những việc mình đã làm.
33:23Thẩm Hạ Yên bị công ty sa thải vì đời tư bê bối.
33:25Còn Nhâm Kiến Bách, sau lần để vụt mất hợp đồng với Lộ Uyển đã khiến cho chủ tịch công ty không còn tin tưởng anh ta nữa.
33:30Lời của Tổng Giám Đốc lộ hôm ấy nhanh chóng lan truyền khắp giới kinh doanh.
33:33Anh ta bây giờ đã trở thành kẻ bị sa lánh.
33:35Trước Tổng Giám Đốc mà anh ta vất vả bao năm mới có được cũng bị tước mất.
33:38Cả hai bị đuổi khỏi công ty.
33:40Không ai ở thành phố A muốn nhận họ về làm.
33:42Nghe nói trong một lần say rượu, Nhâm Kiến Bách đã đánh Thẩm Hạ Yên đến trọng thương đến nỗi khiến cô ta xảy thai vì tội cố ý gây thương tích.
33:47Anh ta đã bị kết án tù giam.
33:49Xuy cho cùng thì kẻ phản bội sẽ luôn phải trả cái giá không hề rẻ.
33:52Trong suốt 6 tháng ở Tây Bắc, tôi đã học hỏi được rất nhiều điều nên hoàn toàn nắm vững công việc của một trợ lý nghệ sĩ.
33:57Tôi cũng trở thành người đáng tin cậy nhất bên cạnh Lộ Uyển.
34:00Còn em họ Hiểu Manh cũng quyết định sẽ đào tạo tôi trở thành người quản lý thứ 2 của Lộ Uyển.
34:04Việc đó khiến tôi không khỏi cảm thán.
34:05Bây giờ tôi đã thực sự có sự nghiệp của riêng mình, không còn bị giam hãm trong một góc nhỏ nơi quê nhà nữa.
34:10Tương lai sau này tôi cũng sẽ toàn tâm toàn ý, dốc hết sức mình hoàn thiện sự nghiệp để cuộc đời của An Thu Ngọc không còn ưu ám và tối tăm mà trở nên rực rỡ và tỏa sáng hơn bao giờ hết.

Được khuyến cáo