Câu chuyện kể về một người đàn ông khoảng 30 tuổi, từ nhỏ đã sống trong nghèo khó, luôn bị bạn bè trêu chọc, khinh rẻ. Những tổn thương và uất ức tích tụ khiến anh lớn lên với tâm sân hận sâu dày, lúc nào cũng nổi nóng, gây gổ, đánh người chỉ vì một lời chạm đến lòng tự ái.
Cuộc sống nghèo đói, thua thiệt càng khiến anh thêm chán ghét mọi thứ, tâm không lúc nào yên ổn, ngay cả trong giấc ngủ cũng bị ám ảnh bởi sự nghèo hèn và bất lực.
Một ngày nọ, trên đường làng, anh vô tình nghe được lời kinh từ một vị tu sĩ ngồi dưới gốc cây. Những lời dạy từ bi như ánh sáng đầu tiên thắp lên trong tâm tối tăm. Anh quyết tâm theo vị tu sĩ về chùa, bắt đầu hành trình tu tập.
Qua từng ngày mài dũa, giữ giới, ngồi thiền, anh dần nhận ra nguồn gốc sân hận không chỉ từ đời này mà còn từ vô lượng kiếp trước. Qua quá trình tinh tấn không ngừng, cuối cùng anh chứng được sơ thiền, nhị thiền, tâm sân hận lắng dịu, lòng trở nên an nhiên và bình thản.