Hành trình của thầy Minh Tuệ là một minh chứng sống động cho tinh thần kham nhẫn, giữ giới và tu tập chân thật trong Phật giáo. Không giảng giải cao siêu, không phô trương hình thức, thầy âm thầm sống với từng bước chân chánh niệm, giữ giới như hơi thở, buông bỏ như một lẽ tự nhiên.
Qua những năm tháng đi bộ khất thực giữa đời, thầy nhắc nhở chúng ta rằng đạo không ở nơi tụ hội hay lời nói, mà nằm trong sự thực hành miên mật, trong đời sống đơn sơ mà an lạc, giữa muôn vàn thử thách vẫn giữ được tâm không lay động. Chính sự lặng thầm ấy lại là tiếng chuông tỉnh thức cho bao người hữu duyên.
➨ Đăng ký kênh: http://bit.ly/2CI6hMu
➨ Fanpage: http://bit.ly/2kSM6UN
© Bản quyền thuộc về Dragon Dom
#dragondom #dragon_dom #phatphap_dragondom
Qua những năm tháng đi bộ khất thực giữa đời, thầy nhắc nhở chúng ta rằng đạo không ở nơi tụ hội hay lời nói, mà nằm trong sự thực hành miên mật, trong đời sống đơn sơ mà an lạc, giữa muôn vàn thử thách vẫn giữ được tâm không lay động. Chính sự lặng thầm ấy lại là tiếng chuông tỉnh thức cho bao người hữu duyên.
➨ Đăng ký kênh: http://bit.ly/2CI6hMu
➨ Fanpage: http://bit.ly/2kSM6UN
© Bản quyền thuộc về Dragon Dom
#dragondom #dragon_dom #phatphap_dragondom
Danh mục
😹
Vui nhộnPhụ đề
00:00Trong cuộc đời người tu, có lẽ không gì quan trọng hơn việc tự quan chiếu nội tâm, nhận diện bản ngã và dũng cảm vượt qua mọi nghịch cảnh để giữ vững con đường giải thoát.
00:11Đó là hành trình mà Thầy Minh Tuệ đã và đang đi qua, một cách tiên định, can trường và đầy lòng tử bi.
00:16Sinh ra trong một gia đình nề nếp, Thầy Minh Tuệ có cơ hội tiếp cận Phật Pháp và hiểu được phần nào giá trị của sự tỉnh thức.
00:22Nhưng chỉ khi bước vào con đường xuất ra, tự nguyện rũ bỏ mọi tiện nghi vật chất, Thầy mới thật sự hiểu thế nào là buông sản, là sống trong giới hạnh và khám nhẫn giữa những thử thách của đời sống.
00:33Thầy chọn con đường khổ hạnh, không nhà, không chùa, không chấp nhận sự giang buộc của một chú sư cố định, tự nguyện đi chân đất suốt hàng nghìn cây số, ôm bát khất thực từng ngày, thân cận dân khắp nơi, ngủ dưới mái hiên, nhà hoang, nghĩa địa hay đôi khi chỉ là bên góc cây.
00:48Nhiều người gọi đó là hành trình điên rồ, nhưng với Thầy Minh Tuệ, đó là cách chân thật nhất để thực hành lời Phật dạy, sống đơn giản, nhẹ nhàng và buông bỏ.
00:57Thầy nói rằng, đi khất thực không phải để xin ăn, mà để học cách hạ cái tôi xuống từng bước.
01:02Khi có người cười chê, Thầy chỉ mìm cười nhẹ nhàng, như thế bao nhiêu thị phi cũng chỉ là gió thoảng trước một tâm không dính mắt.
01:09Khi có người từ chối, Thầy cuối đầu cảm ơn, lòng người tu phải như mặt đất, ai đổ rác cũng tiếp nhận mà không oán giận, ai gieo hoa cũng không tự đắc.
01:16Bởi vì nếu không Thầy cái tôi đang cửa quậy trong từng lời khen tiếng chê, thì việc tu hành chỉ là hình thức.
01:22Có một giai đoạn, Thầy lâm bệnh nặng, cơ thể đau nhất, mắt mờ, chân yếu, tưởng chừng không còn đi nổi.
01:28Giữa đêm khuya, một mình trên triển núi lạnh, không thuốc men, không người thân, chỉ có tiếng gió thổi qua từng kẽ lá.
01:34Nhưng Thầy không oán trời trách đất, không cầu xin điều gì cho bản thân, chỉ lặng lẽ niệm Phật,
01:39quán chiếu thân này là vô thường, bệnh cũng là nhân quả, khổ cũng là bài học.
01:43Thầy kể rằng, chính lúc thân thể đau đớn tột độ lại là lúc thấy rõ ràng nhất bản ngã đang có rúm lại vì sợ hãi.
01:50Nếu biết buông, biết chấp nhận thì đau cũng sẽ trôi qua trong an nhiên.
01:54Ngược lại, nếu sân hận, chống đối, mong cầu thì khổ lại càng sâu.
01:57Một điều làm Thầy chăn trở là sự hiểu sai về tu hành trong xã hội hiện nay.
02:01Nhiều người nghĩ rằng tu là để được bình yên, được người kính trọng hoặc để tranh né khó khăn cuộc đời.
02:07Nhưng tu chân thật là để phá tan chấp ngã, sống đơn giản, chịu khổ thay người và không còn thấy mình là ai cả.
02:13Người tu phải luôn nhớ mình chỉ là hành giả đang học đạo, không là Thầy của ai, không hơn ai, không thua ai, không cần ai tung hô cũng chẳng vì ai phì báng mà buồn.
02:21Trong từng lời chia sẻ, Thầy Minh Tuệ không biện minh, không kể công, cũng không hô hào đạo lý.
02:27Thầy chỉ kể lại chân thực những gì bản thân đã trải qua, có những lúc đi giữa trời nắng trang trang, đôi chân bỏng rộp, có khi nhịn đói qua ngày vì không xin được cơm.
02:36Có những đêm lạnh buốt, chỉ có chiếc y mỏng che thân, có khi vừa tụng kinh vừa run cầm cập.
02:41Nhưng tất cả đều là cơ hội để Thầy học buông bỏ thân này, không dính mắc vào tiện nghi và không chờ mong cuộc đời đối đái tử tế.
02:48Một trong những bài học quý giá nhất mà Thầy nhấn mạnh là phải học cách sống mà không cần sự thương xót của người khác.
02:54Người tu phải mạnh mẽ, không dựa dấm, phải biết rằng bất kỳ sự thương hại nào cũng là sự nuôi lớn cái tôi.
03:00Còn nếu ai đó thương thật sự, hãy thương bằng cách nhắc nhở, chỉ lỗi, giúp hành giả so lại chính mình để sửa đổi, không phải thương kiểu nuông chiều hay ca tụng.
03:09Thầy Minh Tuệ từng đối diện với rất nhiều thị phi.
03:12Người đời gán cho Thầy đủ loại tên gọi, kẻ tung hô như bồ tát sống.
03:15Người lại chửi bới, nói Thầy tự biên tự diễn, tu giả tu gạt.
03:19Nhưng Thầy không mang đến danh tiếng.
03:21Thầy nói, con không cần ai tin, không cần ai khen, cũng chẳng cần bảo vệ thanh danh của mình.
03:26Người tu nếu còn quan tâm đến những lời xì xào, thì còn phải học lại từ đầu.
03:30Thầy đi tu không để trở thành biểu tượng gì cả.
03:33Chỉ mong thân này là chiếc cầu để người khác thấy được ánh sáng phất pháp, sống hiền lành, sống có giới hạnh, sống biết nhìn vào nhân quả mà tu sửa.
03:40Dù hôm nay người ta hiểu lầm, chửi rùa hay ngợi ca, tất cả rồi cũng tan như bọt nước, chỉ có tâm chân thành là còn mãi.
03:48Ai đang tu tập hoặc có ý định bước vào con đường xuất ra, hãy hỏi lại chính mình tu để làm gì.
03:53Nếu tu để ăn thân, để được kính trọng, để né tránh đau khổ, thì đó chưa phải là con đường Phật dạy.
03:59Tu là để dám đi qua khổ đau, dám sống một đời không vị kỷ, dám chịu thiệt hòi mà vẫn hoan hỷ.
04:04Tu là để sống chân thật, không làm tổn hại ai và không bao giờ cho rằng mình đã đủ tốt.
04:09Không ít lần, thầy Minh Tuệ bị hiểu lầm, thậm chí bị công kích bởi chính những người tự xưng là học Phật.
04:15Họ bảo rằng cách tu của thầy không giống ai, rằng đi lang thang như thế là phạm hạnh thấp kém, không có quy củ, nhưng thầy không phản ứng, không biện hộ, không cần chứng minh.
04:24Thầy nói một câu nhẹ nhàng mà sâu thẳm, nếu người ta còn nhìn tu hành qua ráng vẻ bên ngoài thì chưa thật sự thấy đạo.
04:30Thật vậy, người tu không phải là chất áo, không phải nơi ở, không phải danh hiệu.
04:35Người tu là người đang dũng cảm nhìn thẳng vào tâm mình mỗi ngày, là người thấy tham, sân, si nổi lên mà không theo, không nuôi lớn.
04:42Là người sẵn sàng đánh đổi mọi tiện nghi để giữ cho giới hạnh được thanh tịnh.
04:46Dù ở chùa lớn hay ngoài gốc cây, dù mang pháp danh cao sang hay chỉ là một kẻ vô danh, thì người ấy vẫn là sa môn nếu sống đúng tranh pháp.
04:54Thầy Minh Tuệ từng có cơ hội ở lại những chùa to, có người cúng giường, có những tiện nghi như bao người tu hành khác.
05:00Nhưng thầy từ chối, không phải thầy chê bai những nơi ấy, mà vì thầy thấy nếu ở nơi này lâu, tầm sẽ dễ ngủ quên trong tiện nghi.
05:07Một chiếc giường êm, một bữa cơm đầy đủ, một vài lời cung kính tất cả đều có thể làm cho hành giả lơ là giới luật, ngấm ngầm dính mắt mà không hay.
05:15Đó là lý do thầy chọn cách sống không sở hữu, không điện thoại, không tiền, không người thân đi theo chăm sóc, ai cho gì dùng nấy, ai không cho thì nhịn đói.
05:24Thậm chí có những ngày chỉ có nước mưa và ít muối hột, thầy cũng hoan hỉ thọ nhận như một bài học quan chiếu về vô thường và nghiệp báo.
05:31Có người thương thầy quá, rúi vào tay ít tiền, thầy liền trả lại, tiền này là lửa, là cánh nặng.
05:37Còn nghĩ, ngày nào còn giữ được giới không cất giữ tiền, thì ngày đó lòng còn nhẹ, con đường tu còn sáng.
05:42Nếu một mai vì sợ đói mà tự cho phép mình cầm tiền, thì ngày đó là bước lùi rất xa trên con đường đạo.
05:48Thầy nói, nhiều người lo lắng thầy sẽ chết dọc đường, rằng một ngày nào đó thầy bị bệnh, không có ai lo thuốc men.
05:54Nhưng thầy mỉm cười, chết thì chết, nhưng không bằng sống mà phạm giới.
05:58Chết giữa núi rừng mà lòng trong sạch, còn hơn sống trong nhà cao, cửa rộng mà tâm đầy, nhiêm ô.
06:04Cái chết không làm thầy sợ, cái thối lui giới hạnh mới là điều thầy luôn canh cánh.
06:08Có lần, có người cố tình vu khống thầy, tung tin thầy lừa đảo, giả tu.
06:12Một số cư sĩ nghe lời đó, quay sang công kích, hủy báng.
06:15Nhưng thầy vẫn tiếp tục hành trình, không hận một ai.
06:18Thầy nói, họ có thể lấy đi danh tiếng, lấy đi thân xác, nhưng không lấy được giới hạnh của con.
06:23Giữ được giới là giữ được đường về, hãy học sống đơn giản.
06:26Nhà cửa to lớn, tài sản nhiều quá chỉ khiến tâm thêm loạn.
06:30Không có gì là của mình cả, thân này còn không giữ được, huống gì những thứ bên ngoài.
06:34Vì thế, dù đến đâu, thầy cũng không để lại gì, không lập đạo tràng, không giảng buộc bất cứ ai.
06:39Đến là duyên, đi là thường pháp.
06:41Ai có lòng tin thì học, ai chưa đủ duyên thì thầy cúi đầu trào, không buộc giảng.
06:46Thầy Minh Tuệ cũng nhấn mạnh, người tu không phải là một tượng gỗ bất động.
06:50Phải biết cảm, biết đau, biết sót trước nỗi khổ của chúng sinh.
06:53Nhưng cảm để hiểu, chứ không cảm để bị cuốn.
06:56Phải biết sót nhưng không rơi vào dính mắt, không lấy đó làm lý do để biện minh cho việc phá giới, sống buông lung.
07:02Có người hỏi thầy, vì sao thầy không tổ chức pháp hoại, không chuyển giới, không nhận đệ tử.
07:07Thầy đáp, con không đủ đức độ để làm thầy ai.
07:10Con chỉ mong làm người đi trước một chút, để người sau nhìn thấy con đường có dấu chân, rồi họ tự bước.
07:16Pháp không nằm trong lời nói, mà nằm trong cách sống, cứ sống cho chọn giới hạnh, đó là pháp hoại hùng hồn nhất.
07:21Câu nói ấy vang lên như một lời nhắc khẽ, giản dị và đầy sức cưỡi mở.
07:25Tu không phải là chuyện hình thức bên ngoài, cũng không cần phô diễn điều gì cao siêu, mà cốt lõi là giữ gìn giới pháp, sống chân thật, tỉnh thức trong từng phút giây.
07:34Một người âm thầm đi trong đời, từng bước chân đều tránh nghiệm, từng hành động đều thuận theo giới luật, thì ngay chính đời sống ấy đã là một bài pháp sống động.
07:42Không cần ràng, không cần nói. Sự an lạc và thanh tịnh từ nơi họ cũng đủ khiến người khác cảm nhận và suy ngẫm về con đường tỉnh thức.
07:49Khi được hỏi, nếu thầy tu khổ hạnh như vậy mà không ai biết tới, không ai ủng hộ, chẳng phải uổng phí đời tu sao.
07:55Thầy Minh Tuệ mỉm cười rất nhẹ, đáp, còn không cần ai biết đến, chỉ mong mỗi bước chân đi qua không để lại viết nghiệp.
08:01Người ta thường quen đo thành tựu bằng tiếng tăm, bằng số lượng người theo, bằng những đóng góp hữu hình, nhưng thầy thì khác, thầy chọn lối âm thầm, không để lại gì, nhưng cũng không vướng mắt gì.
08:12Thầy không truyền pháp bằng giáo lý, chủ tượng, mà truyền bằng chính cuộc sống của mình, sống làm sao để không ai phải đau vì mình.
08:18Đi đến đâu, người ta thấy một vị tu sĩ nghèo nhất nhưng lại giàu có nhất, giàu lòng từ, giàu giới hạnh, giàu sức chịu đựng và giàu tình thương không dính mắt.
08:26Thầy có thể nhịn đói nhiều ngày, có thể đi chân không qua những vùng đất nóng rát, có thể bị hiểu lầm, bị xua đuổi, nhưng nhất quyết không vì bất kỳ lý do gì mà thối lui đạo tâm.
08:36Cũng bởi vậy, người ta càng nhìn thầy, càng thấy rõ tu không phải để trở thành người đặc biệt, mà là để trở lại với điều bình thường nhất mà mình đã đánh mất, một tâm không nhiệm ô.
08:46Một đời người có thể học được bao nhiêu giáo lý, đọc bao nhiêu kinh sách, nhưng nếu không sống được với giới, thì cũng như đi qua đại ngàn mà không hái được một trái quả chín.
08:54Có những đêm trời mưa, thầy ngồi dưới hiên nhà dân xin chú mưa, ánh mắt vẫn sáng rực như ngọn lửa.
09:00Có những sáng sớm, thầy đứng khất thực bên vệ đường, tay ôm bát, lưng gầy mà toát lên một khí chất lạ lùng, không phải từ hình dáng, mà từ sự trong sáng toát ra nơi giới hạnh giữ gìn.
09:10Có cụ già run run cúng dưỡng gói xôi, thầy cúi đầu cảm ơn ba lần.
09:15Có em nhỏ hỏi, sư ơi, sao sư đi một mình không sợ ma?
09:18Thầy cười nếu lòng không làm điều ác mà cũng chấp tay đi vòng.
09:21Mỗi ngày đi bộ và chục cây số, mỗi ngày nhận sự thử thách của thời tiết, của miệng đời, của cái bụng đói và những mỏi mệt thân xác.
09:28Nhưng thầy chưa từng than một câu.
09:31Vì thầy biết, người tu là người đi xuyên qua những khổ đau mà không oán thán, là người uống hết ly đắng mà vẫn giữ được nụ cười thanh thản.
09:38Thầy Minh Tuệ không xây dựng chùa triền, không kêu gọi làm phước, không giao giảng đạo lý.
09:42Nhưng từng bước chân của thầy là tiếng chuông cảnh tỉnh, từng vết chai dạng nơi bàn chân thầy là bài pháp sống động.
09:48Từng lần thầy từ chối tiền bạc, từng lần thầy nhịn ăn mà giữ giới là một hồi chống pháp vang dội giữa cõi người đang đầy vọng động.
09:55Cuộc đời thầy Minh Tuệ là một dòng chảy không bảng hiệu, không tên tuổi, không con đường trải sẵn.
10:01Nhưng trong sự vô danh đó, lại sáng lên ánh sáng của bát tránh đạo, thầy như một ngọn đèn nhỏ giữa đêm tối, không rực rỡ, không chói lòa, nhưng đủ để người hữu duyên nhận ra đường.
10:11Chúng ta không thể biết thầy sẽ đi đến đâu, sống bao lâu, có ngày nào sẽ rời cõi đời trong âm thầm giữa rừng núi.
10:16Nhưng chỉ cần từng ngày còn hiện diện, thầy vẫn đang gieo vào đời những hạt giống tỉnh thức, bằng thân giáo, bằng sự giản dị, bằng cái nhìn bao dung và quyết tâm không thối chuyển.
10:26Một đời tu mà không đòi hỏi gì, không sở hữu gì, chỉ giữ chọn một chữ giới, thì đó không phải là ổng phí mà là viên ngọc quý giữa nhân gian.
10:34Và có lẽ, trong dòng đời cuộn xoáy hôm nay, chúng ta cần lắm những vị thầy như thầy Minh Tuệ, không để thần tượng, không để tung hô, mà để lặng nhìn.
10:42Xoay lại chính mình, mình đang sống vì cái gì, đang giữ được bao nhiêu giới, đang đi về đâu trong cuộc đời ngắn ngủi này.