Giữa vùng đồi núi heo hút, có một đôi vợ chồng nghèo sống trong túp lều lá đơn sơ. Họ chẳng có gì ngoài tình thương và lòng nhân ái. Một đêm mưa gió, một ông lão ăn xin gõ cửa tìm chỗ trú. Dù thiếu thốn, họ vẫn mở lòng, nhường cơm sẻ áo, đốt lửa sưởi ấm cho người xa lạ.
Sáng hôm sau, ông lão biến mất, để lại trong rừng những cây nấm quý. Từ đó, cuộc sống họ dần thay đổi: có của ăn, có áo mặc, có thể giúp lại người khác. Nhưng dù đời bớt khổ, lòng họ vẫn khiêm nhường. Khi có người hỏi: “Sao không giữ lấy mà an hưởng?”, họ chỉ mỉm cười: “Phước đến nếu biết chia thì mới bền.”
Vài năm sau, người ta không còn thấy đôi vợ chồng ấy dưới chân đồi nữa. Chỉ còn lại một ngôi nhà gỗ nhỏ và khu vườn rau xanh mướt. Trên con đường vào khu đất ấy, treo lặng lẽ một tấm bảng gỗ. Dòng chữ đã mờ, nhưng câu chuyện nơi ấy vẫn sống trong lòng người dân – như một minh chứng rằng: thiện lành không bao giờ mất. Nó chỉ chờ đủ duyên để nở hoa.
00:00Dưới chân một ngọn đồi xa vắng, nơi gió và xương như chưa từng rời bước, có một túp lều nhỏ dựng tạm bằng tre khô và vách lá.
00:08Trong túp lều ấy, có một đôi vợ chồng nghèo, khoanh nằm làm lũ, áo vá, chồng vá, bữa cháo, bữa rau cầm hơi qua ngày.
00:15Không dụng vườn, không người thân, không con cái, họ nương tựa vào nhau mà sống.
00:20Ngày ngày, người chồng vào rừng kiếm củi, người vợ ra suối đào măng, hái rau dại đổi lấy gạo muối.
00:25Dù nhào đến tận cùng, họ vẫn giữ lòng ngay thẳng, không trộm cắp, không vai nợ, không than trách.
00:31Đến về, họ đốt ánh lửa nhỏ bên bếp cho nguội, nhường nhau từng miếng cơm cháy còn sót lại và lặng lẽ đi vào giấc ngủ, như đã quen với nỗi cơ cực lặng im bao năm qua.
00:40Một ngày mùa đông, gió lùa dữ dội qua khe núi, trời rét đến tím tái. Có một ông lão rách dưới gõ cửa lều xin chú nhờ qua đêm.
00:48Không một chút ngần ngại, người chồng thao tấm áo mỏng duy nhất của mình ra, đắp cho ông cụ.
00:53Người vợ nhường lại phần cháo còn sót lại trong nồi, nói rằng hai vợ chồng đã ăn rồi, để ông cụ dùng cho ấm bụng trong cái lạnh thấu xương ấy.
01:01Họ không giữ cho mình điều gì, dù chỉ là một chút hơi ấm.
01:05Sáng hôm sau, ông lão đã rời đi, không một lời từ biệt.
01:08Nhưng kể từ đó, điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra trong khu rừng mà họ vẫn vào kiếm củi, bỗng mọc lên một loại nấm quý hiếm mà dân làng chưa từng thấy bao giờ.
01:16Người ta đồn là nấm ngọc linh, thứ dược liệu ngàn vàng, thường chỉ mọc ở rừng sâu núi cao.
01:22Từng tai nấm nhỏ mang về, đổi được vài đồng tiền lớn.
01:25Dần dần họ có áo ấm, có gạo no, sửa lại được mái lều rột nát.
01:29Thế nhưng, khác với thói thường, họ không dầu giếm hay cất giữ.
01:33Cứ có thêm được chút nào, họ lại chia cho người nghèo hơn, mang gửi lên chùa, cúng dường để dựng lại tượng Phật đã hư, in kinh phát cho làng đọc.
01:40Có người hỏi, hai người khổ cả đời, giờ có của rồi, sao không giữ lấy mà ăn hưởng.
01:45Họ chỉ cười nhẹ, phước đến nếu biết chia thì sẽ bền, còn ôm giữ quá chặt, có khi lại hóa thành họa.
01:51Vài năm sau, người ta không còn thấy đôi vợ chồng ấy dưới chân đồi nữa.
01:55Họ để lại căn nhà nhỏ bằng gỗ và một mảnh vườn xanh mướt, rau trái.
01:59Trên con đường dẫn vào khu đất ấy, chỉ còn treo một tấm bảng gỗ khắc vài dòng chữ mộc mạc, gieo điều thiện, gặp điều lành.
02:06Nhân nào quản ấy, thiện ác như bóng theo hình.
02:09Không ai biết ông lão đêm ấy là ai.
02:13Có người tin rằng đó là hóa thân của một vị Bồ Tát đến để thử lòng người giữa cõi chân.
02:17Cũng có người bảo, đó là quả lành được trổ ra từ nhân thiện đã gieo trong vô lượng tiếp trước.
02:22Nhưng dẫu thế nào, câu chuyện nơi chân đồi ấy vẫn để lại một dấu lặng trong lòng bao người.
02:28Bởi giữa thế giới bụn bề này, vẫn có những người nghèo mà tâm không nghèo, vẫn có những bàn tay trắng mà biết mở ra để xẻ chia.
02:35Và vẫn có những phước lành không đến bằng lời cầu xin, mà đến từ hành động lặng thầm, không mong đắc đền.
02:40Câu chuyện ấy cũng nhắc rằng, luật nhân quả không sai lệch một mảy may, thiện lành không bao giờ mất.
02:45Nó chỉ đang âm thầm đâm trồi, như hạt mầm ẩn dưới lớp đất cằn, chờ đủ duyên sẽ nở hoa.