Đi đến trình phátĐi đến nội dung chínhĐi đến chân trang
  • 28/6/2025
Truyện Audio Hay || Nam Thần Tôi Crush Là “Bộ Não 18+” Di Động || Thiên Thần Dắt Truyện

#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn

Danh mục

😹
Vui nhộn
Phụ đề
00:00Sau khi thua trò chơi thật hay thách cùng với đám bạn, tôi đã có cơ hội được hôn nam thần mình thầm mến đã lâu.
00:05Chỉ là, tôi không ngờ, cú hôn trùn trụt đầy bạo lực ấy của tôi lại kích hoạt kỹ năng siêu nhiên, nghe được tiếng lòng của anh ấy.
00:11Nhưng vấn đề là, tiếng lòng của anh ấy hoang dã quá, vượt mức quy định rồi.
00:15Sau khi bị tôi vổ lấy sơi tái xong, thì mặt anh ấy lạnh tanh ngồi co do trong góc, chẳng thèm nói chuyện với mọi người gì cả.
00:20Như thế là thiếu nữ trong sáng bị tên dâm tặc là tôi đây làm tổn thương.
00:24Tôi cứ tưởng ảnh ghét mình, cho đến khi một giọng nói vang lên trong đầu.
00:27À à à, môi cô ấy mềm quá đi.
00:30Còn thơm nữa, mùi này là mùi râu sao.
00:32Không chịu nổi nữa rồi.
00:34Nếu bây giờ mình úp sạch cô ấy thì liệu có bị kiện không nhỉ?
00:36Không được, phải kiềm chế.
00:38Tối nay rủ cô ấy qua nhà chơi phiên bản thật hay thách, ở trên giường mới được.
00:42Lúc ấy, chim họa mi của mình tha hồ mà hót.
00:44Tôi, há hốc miệng, sốc toàn tập.
00:47Chơi thật hay thách ở trên giường với anh sao.
00:49Cùng nam thần tham gia một buổi tụ tập của trường, tôi không thể hiểu nổi mình, ngu ngơ thế nào lại đi chọn thách sau khi thua trò chơi.
00:55Lúc nhắm mắt rút thẻ, tim tôi đã có linh cảm chẳng lành.
00:58Còn chưa kịp mở mắt thì cả phòng đã nổ tung tiếng cười như ong vỡ tổ.
01:01Tôi nghe tiếng cười như sấm bên tai của cô bạn thân, tay cầm thẻ bài khẽ run lên.
01:05Con nhỏ này cười ghê thế, chắc chắn là tôi bốc phải cái yêu cầu oai oam lắm đây.
01:09Ha ha ha.
01:10Vãi ỏ.
01:11Mau mở mắt ra đi mày.
01:13Thẻ vàng đó.
01:14Lâm hô hô cứ vỗ vai tôi thúc giục.
01:16Tôi không khỏi toát mồ hôi lạnh, mở mắt cũng không được, nhắm mắt cũng không xong.
01:19Làm sao bây giờ?
01:20Tôi thở dài, đành mở mắt ra để chịu hình phạt này.
01:23Nhưng khoảnh khắc nhìn rõ thẻ bài, tay tôi run càng dữ dội hơn.
01:26Đó chính là hôn sau người bên cạnh.
01:28Mà bên cạnh tôi có hai người.
01:30Một bên là Lâm hô hô, cô bạn thân hãm lời của tôi.
01:33Còn một bên là Tống Văn Cảnh.
01:34Trời ơi.
01:35Đó là nam thần mà tôi đã thầm thương trộm nhớ suốt bao nhiêu năm, tới nỗi thuộc lòng luôn số lông mày của anh ấy.
01:40Vốn dĩ Tống Văn Cảnh không ngồi đây đâu, nhưng vì anh ấy nói không chịu được mùi thuốc lá nên đã đổi chỗ với người bên cạnh.
01:45Và kết quả là ngồi ngay cạnh tôi.
01:47Mọi người xung quanh bắt đầu hò hét.
01:49Lâm hô hô còn hùa vào ác hơn nữa.
01:50Cô nàng thì chống nạnh nói câu xanh dần cảnh cáo.
01:53Nói trước nhé, đừng có mà nghĩ đến việc hôn tao.
01:55Con gái với nhau không được thân mật kiểu đó đâu.
01:57Cô ấy vừa rứt lời, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ rồn vào Tống Văn Cảnh.
02:01Tiếng hò hét xung quanh càng dữ dội hơn.
02:03Tôi cứng đờ người cầm thẻ bài nhìn về phía Tống Văn Cảnh, lòng bàn tay đổ mồ hôi như lũ bão.
02:08Anh ấy yên lặng ngồi trên ghế, ánh đèn trong phòng riêng khá tối.
02:10Tôi không nhìn rõ được vẻ mặt của anh ấy.
02:12Nhưng từ lúc quen biết tới giờ, tôi và anh ấy còn chưa nói với nhau được mấy câu, huống chi là hôn môi.
02:17Nhanh lên đi, cơ hội ngàn năm có một này mà mày không muốn đớp lấy hả.
02:27Cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn từ tiếng hò hét, anh ấy từ từ ngừng đầu, ánh mắt dừng trên thẻ bài.
02:32Vẻ mặt vẫn không có biểu cảm gì.
02:34Tôi lập tức thấy xén.
02:35Hay là thôi vậy, được, tôi chưa kịp nói hết câu thì bị anh ấy thẳng nhiên ngắt lời.
02:39Ngừng đầu lên, ánh mắt anh nhìn thẳng tôi, bình thẳng nói.
02:42Tôi không có ý kiến.
02:43Cả phòng vỡ hỏa.
02:45Lâm hô hô ngã năng ra ghế, cười như muốn tắc thở.
02:47Tôi thì hóa đá luôn.
02:49Anh ấy không từ chối sao.
02:50Mà còn, đồng ý nữa.
02:52À à à, thích chết mất.
02:57Tôi lau rớt ở khóe miệng mình rồi vô lấy hôn anh chụt chụt, như con hổ ăn mồi.
03:01Khoảnh khắc, chúng tôi chạm môi, tống văn cảnh nuốt nước bọt không ngừng.
03:05Môi của tống văn cảnh thật ấm áp và rất mềm mại.
03:07Mọi lời đồn trên confession đều đúng, thậm chí, thiếu chi tiết là.
03:11Hôn một cái thôi, đã dụng hàng tá trứng rồi.
03:13Thật sự, muốn bắt ảnh ấy về mà trải nghiệm 7.749 tư thế trên giường quá.
03:17Hôn lên rồi mới thấy, danh bất hư truyền.
03:20Không biết có phải vì quá căng thẳng không, tôi đột nhiên cảm nhận được khóe môi tống văn cảnh khẽ nhất lên một chút.
03:25Hình như, ảnh đang cười ư, đệt mỡ, tim tôi đập càng nhanh hơn rồi.
03:29Cái cảm giác chết tiệt này, mãi cho đến khi Lâm Hô Hô cười xón da quần.
03:32Thế thôi á.
03:33Lâm Hô Hô trợn tròn mắt, giật lấy thẻ bài từ tay tôi.
03:36Hôn tráo lưỡi kiểu pháp của tao đâu.
03:38Còn màn đè ngửa người ra nữa mà.
03:40Tôi đỏ mặt như bốc cháy, chỉ muốn độn thổ.
03:42Một lúc sau, khi trái tim bớt run, tôi mới phát hiện.
03:49Bây giờ, vẻ mặt vẫn vô cảm.
03:52Nhưng, sao anh ấy ngồi xa tôi vậy?
03:54Kỹ thuật hôn của tôi không tốt ư?
03:56Anh ấy thấy hối hận rồi sao?
03:57Có phải tâm trạng của anh ấy bị tôi phá hỏng hết rồi ư?
04:00Chắc chắn là anh ấy ghét tôi rồi.
04:02Hú hú hú hú.
04:03Làm sao bây giờ?
04:04Nội tâm tôi như muốn nổ tung, đang định nghĩ xem có nên qua xin lỗi không.
04:08Thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
04:11Cô ấy hôn mình rồi.
04:12Tôi, hỏi chấm.
04:13Đây là giọng của Tống Văn Cảnh mà.
04:15Tôi nhìn theo hướng giọng nói, Tống Văn Cảnh vẫn yên lặng ngồi ở cuối rãi, vẻ mặt không hề thay đổi.
04:20Mình nghe nhầm sao?
04:21Tôi ngờ vực nhìn Tống Văn Cảnh đang im lặng.
04:23Giây tiếp theo, giọng nói của anh ấy lại tiếp tục vang lên bên tai.
04:26Môi cô ấy thật là mềm quá đi.
04:28Còn thơm nữa, mùi này là mùi rau sao.
04:31Không chịu nổi nữa rồi.
04:32Nếu bây giờ mình úp sạch cô ấy thì liệu có bị kiện không nhỉ?
04:35Không được, phải kiềm chế.
04:36Tối nay rủ cô ấy qua nhà chơi phiên bản thật hay thách, ở trên giường mới được.
04:40Lúc ấy, chim họa mi của mình tha hồ mà hót.
04:43Tôi, hà hốc miệng, sốc toàn tập.
04:45Vì ngây người tại chỗ một lúc lâu, Lâm hô hô chơi xong lượt liền vỗ vai tôi cái bồn bộp.
04:49Sao thế?
04:50Mày vui quá hóa khùng à?
04:51Ha ha ha.
04:52Tôi vẫn chưa hoàn hồn, líu lưỡi hỏi.
04:54Mày, mày có nghe thấy tiếng Tống Văn Cảnh vừa nói không?
04:57Tống Văn Cảnh hả?
04:58Lâm hô hô nhíu mày, ngừng đầu liếc nhìn.
05:00Từ nãy đến giờ anh ta có nói gì đâu.
05:03Kêu bảo, có phải mày uống nhiều quá núi luôn rồi không?
05:05Cô ấy xoa đầu tôi, giọng đầy thương hại.
05:08Hai, nghỉ đi nhé, ngoan.
05:09Đừng tưởng tượng lung tung, xe xong kẻo lại mơ nam thần gọi đi đẻ bây giờ.
05:13Lâm hô hô nói xong thì lại bị kéo đi chơi tiếp, chỉ để mình tôi ngồi đời đẫn tại chỗ, thiếu nước ôm đầu khóc.
05:18Không lẽ mình thật sự nghe nhầm?
05:20Nhưng mà, cái tiếng lòng đó sống động như tiếng dên bản HD cộng vậy.
05:23Ngay khi tôi còn đang hoài nghi cuộc đời thì đám đông lại bắt đầu náo loạn.
05:27Nào nào nào, anh cảnh của em tới chơi đây đi.
05:29Mau nhường chỗ cho anh nào.
05:31Tôi trôi mắt nhìn bạn nam bên cạnh nhích sang, chờ ra một chỗ trống.
05:34Còn Tống Văn Cảnh, người vừa hát tình ca trong đầu tôi, lại thẳng nhiên bước tới, ngồi ngay sát cạnh.
05:39Tim tôi đập rầm rập, như nhạc remix.
05:41Trò chơi thật hay thách lại bắt đầu, Tống Văn Cảnh vậy mà cứ thua liên tục, uống liền mấy ngụm rượu.
05:46Ngay cả cậu bạn thân bên cạnh cũng thắc mắc.
05:48Cậu chơi tệ thế từ bao giờ vậy?
05:49Tống Văn Cảnh vẻ mặt thờ ơ.
05:51Vẫn may kém thôi, tiếp tục đi.
05:53Lần này không ngoài dự đoán, vẫn lại thua.
05:55Nhưng anh ấy không chọn uống cạn, mà lại nhìn vào mấy thẻ bài.
05:58Cậu bạn thân hiểu ý ngay, vung tay vứt bộ bài lên bàn.
06:01Nào nào, anh cảnh chơi lớn chọn thẻ luôn hả?
06:04Được, phải chọn cái sexy nhất đó nha.
06:06Ha ha ha ha.
06:07Tống Văn Cảnh chẳng buồn đáp, mắt cứ dán chặt vào mấy lá bài,
06:10vẻ mặt như cái camera samsoi lựa chọn file khiêu dâm nào để mở.
06:13Rồi đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng lòng của anh ấy.
06:16Mình phải chọn bằng được lá bài có nếp gấp ở góc.
06:18Mình phải chọn bằng được lá bài có nếp gấp ở góc.
06:21Mình phải chọn bằng được lá bài có nếp gấp ở góc.
06:24Nó đâu rồi?
06:24Ha ha, tìm thấy rồi.
06:26Tôi cứng đờ, nhìn theo ánh mắt anh ấy xuống những thẻ bài trên bàn.
06:29Quả thật, có một lá duy nhất hơi gập góc.
06:32Dây tiếp theo, anh ấy nhẹ nhàng chỉ tay.
06:34Lá này đi.
06:35Ngón tay dài trắng, rơi đúng lá bài có nếp gấp.
06:37Tôi ngẹn thở.
06:39Cậu bạn thân hấp tấp lật ra, đột nhiên hô lên như trùng số.
06:42Ôi rồi ôi.
06:43Lại là nó nẻ.
06:44Ôi rồi ôi, đoán xem đây là gì nào.
06:46Anh ta cứ cầm thẻ bài úp úp mở mở không cho mọi người xem,
06:49mãi đến khi bị lâm hô hô dọa đấm một trận thì mới chịu lật bài.
06:52Thẻ bài cuối cùng cũng được lật ra, tôi không kìm nổi sự tò mò,
06:55vì đã cố mình cổ nhìn sang và rồi cứng đờ tại chỗ.
06:57Trùng hợp thế nào lại chính là lá bài tôi rút lúc nãy.
07:00Dòng chữ hôn sâu người bên cạnh, quen thuộc lạ thường đập vào mắt.
07:03Tôi nhìn chầm chầm vào thẻ bài, nhìn vết gấp rất rất mờ ở góc dưới bên phải,
07:06tim đột nhiên đập nhanh đến cực điểm.
07:08Cậu bạn thân huyết nhẹ Tống Văn Cảnh, cười như biết hết mọi chuyện.
07:11Trùng hợp nhỉ, anh cảnh.
07:13Ừ, khá là trùng hợp.
07:14Tống Văn Cảnh nhìn lướt qua thẻ bài,
07:16giọng thẳng nhiên như thế không phải chính anh vừa cố ý chọn nó.
07:19Đồng tình xong, anh đột nhiên ngẩn đầu lên,
07:21đưa ánh mắt long lanh rừng thẳng trên người tôi.
07:23Đậu má, anh định dùng mỹ nhân kế để rũ rũ con gái nhà lành đúng không?
07:27Đáy mắt anh đen láy,
07:28trong ánh đèn mờ ảo nhìn tôi chầm chầm mấy giây,
07:30rồi thơ ơ hỏi, được không?
07:32Đầu óc tôi trống rỗng ngay tức khắc.
07:33Được, cái gì cơ?
07:35Là ý mà tôi đang nghĩ sao?
07:37Lâm hô hô che miệng,
07:38ánh mắt đảo qua đảo lại giữa tôi và Tống Văn Cảnh.
07:40Đảo hai vòng xong cô nàng phá lên cười,
07:42ấn đầu tôi xuống thay tôi trả lời gấp.
07:44Được, quá được ấy chứ.
07:46Đương nhiên không vấn đề gì rồi anh cảnh hà.
07:48Chúng ta đều là những công dân tốt phải tuân thủ luật chơi.
07:50Tống Văn Cảnh mím môi cười khẽ,
07:52ánh mắt vẫn không rời khỏi tôi.
07:53Không thể để mọi người chờ quá lâu,
07:55anh bắt đầu nghiêng người lại gần tôi hơn,
07:57đủ gần để tôi nghe thấy mùi hương dịu nhẹ trên áo anh,
07:59cảm nhận được hơi thở ấm nóng phả bên tai.
08:01Vừa nãy anh không có để tâm đâu.
08:03Tôi ba chấm.
08:04Ý tứ sâu xa là,
08:05tôi đã phối hợp với em rồi,
08:06có qua có lại,
08:07em cũng phải phối hợp với tôi chứ.
08:09Không phải, em không muốn, mà là.
08:11Lời còn chưa nói hết,
08:13thì vai đột nhiên bị chị em trí cốt đẩy một cái.
08:15Mặc dù đang rất ngại và xấu hổ.
08:17Nhưng khi được cô bạn mình tác động,
08:18thì tôi không trần trừ mà giả vờ ngã vào lòng anh,
08:21la liễm cơ thể.
08:22Là ngàn năm có một đó,
08:23ta phải tận dụng đến cùng.
08:24Ây, ra.
08:25Đang hưởng thụ chưa được bao thì tôi giật mình,
08:27khi cảm thấy được có một cánh tay rắn chắc ôm lấy eo mình,
08:30một tay đỡ gáy mình.
08:31Trời ơi, tiến triển nhanh quá đúng không?
08:33Rồi ngay giây tiếp theo,
08:34tôi chưa kịp định thần thì,
08:36môi anh ấy phủ ngay xuống.
08:37Tôi mở to mắt nhìn người trước mặt,
08:39lông mi anh dài đến nỗi gần như quét qua mặt tôi.
08:41Ôi, chết mất thôi.
08:43Một buổi tụ tập mà hôn được nam thần tới hai lần,
08:45tim tôi cứ đập thình thịt không ngừng.
08:47Tỉnh cũng rượu hơn một nửa.
08:48Nhưng mặt tôi thì như cái lò sửa nóng lên nhanh chóng,
08:51bỏng rát đến mức toàn thân nóng thường thực.
08:53Vừa tách khỏi người Tống Văn Cảnh,
08:54tôi không nói không rằng,
08:55co giò chạy vào nhà vệ sinh như bị chó đuổi.
08:57Ở thêm một giây nữa thôi,
08:59chắc tôi nổ tung tại chỗ mất.
09:00Xối nước lạnh vào tay,
09:01tôi mới dịu đi đôi chút,
09:02nhưng hơi ấm nơi bờ môi mãi không tan đi.
09:05Cảm giác chạm vào lúc nãy cứ quanh quần mãi.
09:07Đôi môi ấy của Tống Văn Cảnh,
09:08nụ cười ấy của Tống Văn Cảnh.
09:10Mà hình như vừa rồi anh có liếm một môi một cái.
09:12À à à à, không được nghĩ nữa.
09:14Nghĩ nữa là tôi tự thiêu mình luôn bây giờ.
09:17Không thể nghĩ tiếp được nữa.
09:18Tôi ở trong nhà vệ sinh để bình tĩnh lại
09:20mà như trôi qua cả thế kỷ.
09:21Lúc tôi về lại phòng riêng,
09:23vừa ngồi xuống đã nghe thấy giọng nói lấp ló của Lâm Phạm.
09:25Này, Tống Văn Cảnh,
09:26từ nãy đến giờ sao tôi cứ thấy cậu cứ,
09:28cười kiểu gì kỳ lắm.
09:30Tống Văn Cảnh ngước mắt,
09:31mặt tỉnh bơ,
09:32có à, có,
09:33cười kiểu như,
09:34thỏa mãn lắm vậy.
09:35Ừm, anh ấy gật đầu,
09:36giọng nhạt nhạt.
09:37Vậy chắc là đúng rồi.
09:39Lâm Phạm, hỏi chấm cực mạnh.
09:40Tôi thì, mồm chứ o,
09:42mắt chứ a.
09:43Nước lạnh vừa mới rội xuống,
09:44rồi lại trào dâng lên.
09:45Tôi lặng lẽ hít sâu rồi tìm một góc ngồi xuống,
09:47để có thể bình tĩnh lại sau cú sốc này.
09:50Trong phòng riêng lại ồn ào náo nhiệt,
09:51sau khi chơi đùa xong mọi người cũng đều hơi mệt,
09:53dựa vào sofa tắn gẫu câu được câu trăng.
09:55Lúc này, tôi đột nhiên lại nghe thấy tiếng lòng của Tống Văn Cảnh.
09:58Phải tìm cớ lại gần cô ấy.
10:00Ngồi xa quá, không với tay được.
10:02Ơ kìa, gì mà với tay hả anh?
10:04Tôi còn đang run,
10:05thì đã thấy Tống Văn Cảnh nghiêng đầu nhìn Lâm Phạm chằm chằm.
10:07Lâm Phạm vẫn còn đang một mình chìm đắm trong sự hoài nghi nhân sinh,
10:10đột nhiên bị vỗ nhẹ một cái.
10:12Tống Văn Cảnh liếc anh ta.
10:14Sao cậu không hút thuốc?
10:15Lâm Phạm, hỏi chấm cực mạnh.
10:17Sao tôi phải hút thuốc chứ?
10:18Tôi đâu nghiện đầu.
10:19Tống Văn Cảnh im lặng hai giây,
10:21chấp mắt nói tỉnh queo.
10:22Giáng hút thuốc của cậu trông, khá ngầu đấy.
10:24Thật hả ha ha ha ha ha ha, tôi đây biết mà.
10:27Lâm Phạm tự mãn lôi ra một điếu thuốc,
10:29vừa mới châm lên,
10:29Tống Văn Cảnh đột nhiên đã ho ngay một tiếng.
10:32Âm thanh không lớn cũng không nhỏ,
10:33vừa đủ để người trong phòng nghe thấy.
10:35Hò xong, anh ấy đứng dậy bỏ đi.
10:37Lâm Phạm cứng đờ người.
10:38Ê, ý gì vậy hả?
10:40Không ngửi được mùi thuốc,
10:41anh giải thích cực kỳ hợp tình hợp lý.
10:42Đành tránh xa cậu ra chút.
10:44Lâm Phạm, lại hỏi chấm cực mạnh.
10:46Dây thần kinh của tôi đột nhiên căng cứng.
10:48Trơm mắt nhìn Tống Văn Cảnh bình tĩnh đứng dậy,
10:50ngồi xuống đối diện tôi.
10:51Đêm đó, tôi mất ngủ luôn.
10:53Trong đầu chỉ toàn nghĩ đến thịt anh ấy trên giường.
10:55À à à à, không ngủ được,
10:57tôi mò sang giường của Lâm Hô Hô.
10:59Hỏi Lâm Hô Hô,
11:00liệu người ta uống say thường có bị ảo giác không?
11:02Ví dụ như nghe thấy ai đó nói gì đó chẳng hạn.
11:05Lâm Hô Hô uống còn nhiều hơn tôi,
11:06ngã vật ra giường,
11:07uể oải ư một tiếng.
11:08Kiều bảo, mày đã nghe thấy được cái gì thế hả?
11:11Tôi cầm điện thoại,
11:12ghé sát tay cô ấy thì thầm,
11:13tao nghe thấy được,
11:14giọng của Tống Văn Cảnh.
11:15Hả, Lâm Hô Hô cố gắng mở đôi mắt nửa tỉnh nửa say.
11:18Tao nghe thấy anh ấy nói,
11:20phải nghĩ cách nào đó để hôn rồi thì tao,
11:21mày à.
11:22Đôi mắt Lâm Hô Hô mở to hết cỡ rồi đột nhiên nhắm lại,
11:25cô ấy mặc kệ tôi mà xoay người đi ngủ.
11:27Tôi hỏi chấm,
11:28mày có ý gì đây?
11:29Mày không tin tao à?
11:31Không có,
11:31Lâm Hô Hô im lặng một lát.
11:33Ngủ đi,
11:33ban ngày rồi hãng làm.
11:35Hả,
11:35làm gì cơ?
11:36Mơ giữa ban ngày đấy.
11:37Tôi,
11:38cạn lời thật sự.
11:39Để xác minh xem đây có phải là mơ không,
11:41sáng sớm Lâm Hô Hô đã định lôi tôi đi lượn lờ trước mặt nam thần.
11:48Nhất định phải đến nhà hàng này để ăn sáng hả?
11:50Lâm Phạm rụi mắt,
11:51vẻ mặt buồn ngủ như chết rồi.
11:53Nó cách ký túc xá của chúng ta cả vạn dạm đấy.
11:55Cũng ổn mà.
11:56Đôi mắt Tống Văn Cảnh liếc qua ký túc xá nữ cách đó không xa,
11:59bình tĩnh đáp lại anh ta.
12:00Nhưng đồ ăn ở đấy ngon.
12:02Lâm Phạm,
12:02hỏi chấm,
12:03thật hả?
12:04Tôi và Lâm Hô Hô đồng thời dừng bước,
12:06quay đầu nhìn lại,
12:07thấy hai người đang đi về phía nhà ăn.
12:08Chật,
12:09đúng là chẳng phí công tìm.
12:11Lâm Hô Hô tué tuét cười kéo tôi qua,
12:12dơ tay chào.
12:13Lâm Phạm,
12:14chào buổi sáng.
12:15Lâm Phạm và Lâm Hô Hô cực kỳ hợp cạ,
12:17Lâm Phạm cũng vẫy tay theo.
12:18Ồ,
12:19trùng hợp ghê.
12:20Lúc Lâm Hô Hô kéo tôi qua,
12:21cô ấy ghé tay tôi dặn dò nhỏ.
12:23Lát nữa ăn cơm,
12:24cậu thử lại xem có nghe thấy không?
12:26Sao lại trở thành đi ăn cùng nhau rồi?
12:28Chưa đợi tôi đáp lại,
12:29Lâm Hô Hô đã hấp tấp chạy tới.
12:30Trùng hợp nhỉ,
12:31vậy đi ăn chung không?
12:33Lâm Phạm vừa định đồng ý,
12:34đột nhiên nhớ tới cậu bạn bên cạnh,
12:36tiếc nuối lắc đầu.
12:37Thôi vậy,
12:37Văn Cảnh không thích ăn cùng người khác lắm đâu.
12:39Để lần sau nhé,
12:40Lâm Phạm vỗ vỗ Lâm Hô Hô.
12:42Lần sau chúng ta ăn chung.
12:44Giọng nói vừa rớt,
12:45tôi liền thấy đuôi mắt Tống Văn Cảnh khẽ lước
12:46về phía tôi một cái.
12:47Tôi nói không thích hồi nào.
12:49Mặt của Lâm Phạm lúc này kiểu,
12:50cái đậu má gì vậy?
12:52Tống Văn Cảnh quay sang chúng tôi,
12:53bình tĩnh nói,
12:54tôi rất thích ăn sáng cùng người khác.
13:02Không khỏi cứng đờ.
13:03Anh ta kéo vai Tống Văn Cảnh,
13:05hỏi một cách tê dại.
13:06Cậu thích ăn cơm cùng người khác từ bao giờ thế?
13:08Mà còn là con gái nữa chứ?
13:10Về mặt Tống Văn Cảnh hết sức thản nhiên đáp.
13:12Mới nãy.
13:13Hả?
13:13Hỏi chấm.
13:14Vào nhà ăn,
13:15Lâm Phạm và Lâm Hô Hô mỗi người chạy đến quầy mình thích.
13:17Tôi đứng sau lưng Tống Văn Cảnh,
13:19âm thầm quyết định nam thần ăn gì tôi ăn nấy.
13:21Nhưng nam thần cũng đứng yên tại chỗ không nhúc nhích,
13:23dường như cũng đang suy nghĩ xem ăn gì.
13:25Tôi dũng cảm tiến lên bắt chuyện.
13:27Anh muốn ăn gì?
13:28Tống Văn Cảnh ngước mắt.
13:29Vẫn chưa nghĩ xong.
13:30Thôi được rồi.
13:31Rằng coi một lát,
13:32tôi vẫn quyết định đi mua cơm trước,
13:34vừa mới nhúc nhích,
13:35Tống Văn Cảnh cũng nhức chân theo.
13:36Anh ấy theo sát gót tôi không lệch một bước,
13:38dừng lại cùng tôi ở cùng một quầy.
13:40Sau đó,
13:41mua bữa sáng giống hệt tôi.
13:42Cuối cùng,
13:43ngồi cùng bàn ăn với tôi.
13:44Từ đầu đến cuối Tống Văn Cảnh không nói một lời nào,
13:46nhưng tiếng lòng của anh ấy cứ liên tục rót vào tay tôi.
13:49Thật muốn ăn những món giống cô ấy chọn.
13:51Trông cô ấy thật là đáng yêu ghê.
13:53Lần sau tìm lý do gì để mời cô ấy qua nhà ăn cơm cùng nhau đây.
13:56Tôi cúi đầu ăn cơm,
13:57cảm thấy tai mình càng lúc càng đỏ.
13:59Ăn xong,
14:00Lâm Hô Hô nhỏ giọng hỏi tôi.
14:01Sao rồi?
14:02Nghe thấy không?
14:03Nghe thấy rồi.
14:04Thật hay giả vậy.
14:05Lâm Hô Hô trợn tròn mắt,
14:06có thể nghe thấy nội tâm của Tống Văn Cảnh há.
14:09Anh ta nghĩ gì thế?
14:10Tôi im lặng hai giây.
14:11Anh ấy nói trông tao rất ngoan.
14:13Lâm Hô Hô nhăn nhó mặt,
14:18Lâm Hô Hô hỏi chấm cực mạnh.
14:20Cậu thật sự có nghe nổi mình đang nói gì không?
14:23Lâm Hô Hô hát to đấy là hoang tưởng.
14:25Cô ấy nghi ngờ tôi vì thầm mến mà sinh bệnh,
14:27đòi đưa tôi đến phòng y tế.
14:28Tống Văn Cảnh chưng ra bộ mặt lạnh lùng như thế,
14:30trông giống người sẽ nói ra những lời này sao?
14:33Quả thực,
14:33Lâm Hô Hô nghi ngờ cũng là bình thường.
14:35Nếu không phải tự tay nghe thấy,
14:36tôi cũng chẳng tin đâu.
14:38Nhưng tại sao Tống Văn Cảnh lại phải tìm mọi cách để tiếp cận tôi chứ?
14:41Đang lúc chầm tư,
14:42điện thoại gieo lên.
14:43Lâm Hô Hô nói kết quả cuộc thi piano lần trước có rồi,
14:46tôi đạt giải nhất.
14:47Đúng như dự đoán.
14:48Tôi vừa định cất điện thoại vào túi,
14:50đột nhiên nó lại rung lên.
14:51Một lời mời kết bạn được gửi tới.
14:53Tôi nhìn thấy một ảnh đại diện quen thuộc không thể quen thuộc hơn.
14:56Ghi chú khoa máy tính,
14:57Tống Văn Cảnh.
14:58Ảnh đại diện WeChat của Tống Văn Cảnh tôi đã thấy từ lâu trên tường tỏ tình rồi.
15:01Có rất nhiều người tìm anh ấy xin phương thức liên lạc,
15:03nhưng nghe nói chẳng mấy ai được thêm bạn.
15:05Tống Văn Cảnh không thích thêm bạn người lạ.
15:07Tôi nhìn chầm chầm ảnh đại diện mấy giây,
15:09rồi cẩn thận đồng ý.
15:11Nhìn cửa sổ chát với Tống Văn Cảnh,
15:12tim tôi đập thình thịt.
15:13Tin nhắn của đối phương cũng hiện lên rất nhanh.
15:15Chào em, anh là Tống Văn Cảnh.
15:17Lâm Phàm nói em chơi piano rất giỏi.
15:20Có thể phiền em qua nhà anh,
15:21dạy cho anh một chút được không?
15:23Anh không rành lắm.
15:24Tôi nuốt nước bọt ứng ực.
15:25Tống Văn Cảnh muốn tôi dạy anh ấy chơi đàn piano ở nhà á.
15:29Không thể ngờ được,
15:30sở thích của tôi lại có ngày phát huy tác dụng trong chuyện tình cảm.
15:32Bản nhạc Tống Văn Cảnh muốn học rất đơn giản.
15:34Lúc anh ấy cuối mắt nhìn bản nhạc,
15:36vẻ mặt rất thở ơ.
15:37Khiến tôi đứng bên cạnh trông như người đi học hỏi vậy.
15:40Tôi cứ nhắc hướng dẫn.
15:41Tay anh thế này không đúng,
15:42không thể đặt hết lên phím đàn.
15:44Ồ, xin lỗi.
15:45Tống Văn Cảnh cục mắt lại đổi sang một tư thế còn kỳ quạc hơn.
15:48Anh ấy ngẩn đầu nhìn tôi.
15:50Thế này à?
15:51Cũng không phải.
15:52Ngón tay Tống Văn Cảnh thon dài
15:53là một đôi tay rất hợp để chơi piano.
15:55Nhưng tư thế của anh ấy luôn sai một cách kỳ lạ,
15:57như thể hoàn hảo né tránh mọi tư thế tay đúng.
16:00Tôi nhức đầu thở dài,
16:01giây sau đã thấy Tống Văn Cảnh ngừng lên.
16:03Xin lỗi, anh ấy cục mắt.
16:05Tay anh hơi vụ.
16:06Không phải lỗi của anh đâu.
16:07Tôi vội xua tay,
16:08thì vô tình hai tay chạm vào nhau,
16:10tôi chật nghĩ ra.
16:11Chắc ảnh muốn chỉnh tay trực tiếp mà.
16:13Tôi nhìn Tống Văn Cảnh,
16:14đắn đo hỏi.
16:15Vì mục đích dạy học,
16:16anh có ngại một chút tiếp xúc thân thể.
16:17À nhầm, là tay không.
16:19Dù tối hôm đó đã có hành động quá đáng hơn cả tiếp xúc thân thể,
16:22nhưng dù sao cũng là chơi trò chơi.
16:24Nghe bạn bè nói,
16:25Tống Văn Cảnh rất ghét bị người khác chạm vào.
16:27Nói xong tôi có hơi chút hối hận,
16:28vừa định nghĩ cách khác thì trở thấy Tống Văn Cảnh gật đầu.
16:31Được.
16:31Tống Văn Cảnh ngước mắt nhìn tôi,
16:33khẽ nói,
16:33anh không ngại,
16:34em cứ yên tâm dạy đi.
16:35Rất kỳ lạ,
16:36rõ ràng vẻ mặt Tống Văn Cảnh không có gì thay đổi.
16:39Nhưng tôi cứ có cảm giác khó tả rằng anh ấy hình như đang cười.
16:42Giống như đêm đó trong phòng bao,
16:43khoảnh khắc môi chạm vào nhau.
16:45Anh nở một nụ cười rất nhẹ,
16:46gần như không thể nhận ra.
16:48Khoảnh khắc ngón tay chạm vào Tống Văn Cảnh,
16:49cảm giác tê dần chuyển đến từ đầu ngón tay,
16:51lan ra khắp người trong chớp mắt.
16:53Tôi cảm giác tim mình như sắp nhảy ra ngoài.
16:55Xét theo một ý nghĩa nào đó,
16:56đây có được coi là nắm tay nam thần không nhỉ?
16:59Tôi nuốt nước bọt,
17:00ép mình phải tập trung.
17:01Tống Văn Cảnh cục mắt,
17:02ánh nhìn rừng trên hai bàn tay đang trồng lên nhau,
17:04mặc tôi chỉnh sửa.
17:06Trong phòng học rất yên tĩnh,
17:07lúc này tôi bỗng nghe thấy tiếng lòng của Tống Văn Cảnh.
17:09Nắm được tay rồi.
17:10Bốn chữ,
17:11rõ ràng dành mạch truyền vào tay tôi.
17:13Động tác của tôi khựng lại,
17:14đứng im lắng nghe.
17:15Tôi đột nhiên nhìn người đang có vẻ mặt bình thản trước mắt.
17:18Tống Văn Cảnh nhận ra có gì đó không đúng,
17:20sao thế?
17:21Anh vừa mới nói gì cơ?
17:22Tôi phân vân dữ dội giữa việc hỏi thẳng hay nín nhịn,
17:24cuối cùng vẫn chọn về sau.
17:26Không,
17:26ý em là em chưa dạy ai bao giờ nên không có kinh nghiệm lắm.
17:29Không sao,
17:30Tống Văn Cảnh nói.
17:31Em dạy thế nào thì anh sẽ làm thế đó.
17:33Vâng ạ,
17:34lần đầu tập xong luật một,
17:35cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhóm.
17:37Ngón tay Tống Văn Cảnh vẫn đặt trên phím đàn,
17:39gõ nhẹ từng cái một cách lơ đáng.
17:40Tiếng gõ đàn xe lẫn tiếng lòng của anh ấy chui vào tay tôi.
17:43Có thể danh chính ngôn thuận cùng đi ăn cơm chung rồi.
17:46Tôi cứng đờ người từ từ quay lại.
17:47Quả nhiên,
17:48dây tiếp theo,
17:49Tống Văn Cảnh ngởng đầu nhìn tôi.
17:51Giọng điệu bình thản,
17:51em dạy tốt quá.
17:53Để cảm ơn,
17:53anh mời em ăn cơm nhé.
17:55Lòng tôi dối bởi.
17:56Tôi cảm thấy nam thần mà mình thầm mến có chút gì đó không ổn.
17:59Những chuyện bình thường trông có vẻ vô cùng hợp lý này sau khi biết được tiếng lòng của anh ấy.
18:03Lại trở nên giống như đã được sắp đặt từ lâu.
18:05Sắp đặt từ lâu để tiếp cận tôi.
18:07Và bước vào cuộc sống của tôi.
18:09Khi buổi học kín mít cả ngày kết thúc,
18:11bạn học ngồi cạnh cửa sổ đột nhiên lên tiếng.
18:13Chết tiệt,
18:13sao tự dưng lại mưa thế,
18:15tôi không mang ổ.
18:16Tôi ngẩn đầu nhìn ra,
18:17quả nhiên trời đang mưa không nhỏ.
18:18Dự báo thời tiết lại báo láo rồi.
18:20Tôi hậm hực nghiến răng,
18:21tôi cũng không mang ổ.
18:23Lâm hô hô hôm nay không đi học.
18:24Sau khi chung gieo,
18:25những bạn có ổ đã ra ngoài trước.
18:27Những người không có ổ thì chen chúc chung với bạn bè rồi cũng đi theo.
18:30Đám đông vơi đi hơn một nửa trong nháy mắt.
18:32Tôi đứng ở cửa,
18:33yếu siêu hy vọng mưa mau tạnh thì tiếng lòng của ai đó đột nhiên vang lên.
18:37Mưa lạnh thật.
18:38Không biết cô ấy có mang ổ không?
18:39Không mang thì vừa hay mình đến đón.
18:41Mang rồi thì mình vứt cái ổ trên tay này đi.
18:44Tôi hỏi chấm.
18:45Tôi theo phản xạ ngẩn đầu nhìn vào đám đông,
18:47quả nhiên nhìn thấy tống văn cảnh đang che ổ đi tới từ phía xa.
18:50Khoa máy tính cách chỗ tôi một khoảng không xa.
18:51Lúc tôi nhìn về phía tống văn cảnh,
18:53anh ấy cũng nhẹ bén quay đầu lại nhìn thấy tôi.
18:56Anh ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới,
18:57sau khi thấy tôi không mang ổ thì khẽ thở vào nhẹ nhõm.
19:00Trùng hợp thật, anh ấy nói.
19:02Trùng hợp chỗ nào chứ?
19:03Tôi ngây người nhìn anh ấy đi tới,
19:05sau đó nghiêng phần lớn chiếc ổ về phía tôi.
19:07Anh ấy cục mắt hỏi tôi.
19:08Anh vừa đúng lúc đi ngang qua,
19:10em có muốn đi cùng không?
19:11Đúng lúc, đi ngang qua sao?
19:13Hỏi chấm.
19:14Nhưng mà, tôi dơ tay chỉ.
19:15Ký túc xá của anh hình như ở bên kia mà.
19:18Ồ, tống văn cảnh đáp rất nhanh,
19:19như nhà ăn ở bên chỗ các em ngon hơn.
19:21Nên anh đến mua cơm.
19:22Tôi cạn lời.
19:24Tiếng mưa rơi trên tán ô lột bột.
19:26Tiếng tim tôi đập thỉnh thịt.
19:27Tiếng lòng của tống văn cảnh cũng theo đó mà vang lên không ngớt.
19:30Sao em ấy mặc ít thế nhỉ?
19:32Không lạnh à?
19:33Hôm nay gió lạnh lắm.
19:34Phải tìm cơ hội nhắc em ấy một chút mới được.
19:37Chật, bình lắm lời ghê.
19:38Tôi im lặng lắng nghe,
19:39lại liếc nhìn chàng trai mặt không cảm xúc bên cạnh.
19:42Thì ra, còn có người hai mặt thế này.
19:44Nguyễn Trang không một kẽ hở.
19:45Mưa liên tiếp mấy ngày,
19:46tống văn cảnh luôn tìm được đủ loại lý do
19:48để đi chung một chiếc ô với tôi.
19:50Lúc che ô,
19:50anh ấy luôn hơi nghiêng tán ô về phía tôi.
19:53Hai người đứng rất gần,
19:54ngón tay tôi hơi co lại,
19:55nhịn rất lâu,
19:55cuối cùng vẫn không nhịn được.
19:57Ngày nào anh cũng trùng hợp xuất hiện
19:58ở chỗ bọn em thế à?
20:00Tống văn cảnh dừng lại một chút khó nhận ra,
20:02quay đầu hỏi ngược lại tôi.
20:03Em cũng thấy trùng hợp à?
20:04Ừ, anh không thấy thế sao?
20:06Thấy chứ,
20:07tống văn cảnh thẳng nhiên gật đầu.
20:09Anh nghĩ có lẽ là duyên phận.
20:10Nói nửa chừng,
20:11anh ấy cục mắt nhìn tôi,
20:12nghiêm túc hỏi,
20:13em thấy sao?
20:14Tôi thấy sao cơ chứ?
20:15Tôi im lặng thu lại ánh mắt.
20:17Nhìn bộ dạng vịt cê,
20:18hát,
20:19ế,
20:19tê cứng miệng này của tống văn cảnh,
20:21tôi đột nhiên muốn biết.
20:22Nếu vạch trần việc tôi có thể nghe thấy
20:23tiếng lòng của anh ấy.
20:25Trên gương mặt lạnh lùng này
20:26sẽ xuất hiện biểu cảm gì?
20:27Sáng sớm tinh mơ,
20:28không ngoài dự đoán,
20:29tôi lại thấy tống văn cảnh và Lâm Phàm
20:31lặn lội đường xa đến nhà ăn số 8.
20:40Tống văn cảnh nhẹ nhàng liếc anh ta một cái,
20:42ra hiệu anh ta nói tiếp.
20:43Tôi cũng nhìn sang.
20:45Cậu nói không sai,
20:46Lâm Phàm vỗ hai tay,
20:47cơm ở nhà ăn này đúng là ngon hơn
20:48bên chỗ chúng ta thật.
20:49Ba chấm,
20:50sau này ngày nào chúng ta cũng đến đây ăn.
20:52Tống văn cảnh tán thành gật đầu,
20:54được.
20:54Lúc ăn cơm,
20:55tôi và Lâm Hô Hô ngồi một bên,
20:57bọn họ ngồi đối diện.
20:58Bàn bạc chuyện sinh nhật Lâm Phàm.
20:59Lâm Phàm thích náo nhiệt,
21:01Lâm Hô Hô cũng thích hóng chuyện,
21:02hai người bàn bạc xem nên mời những ai.
21:04Khi nhắc đến tên một bạn nam cùng khóa khoa máy tính,
21:06Tống văn cảnh vốn đang im lặng đột nhiên lên tiếng.
21:09Đừng mời cậu ta.
21:10Hả?
21:10Lâm Phàm đang nói hang say ngẩn đầu lên.
21:12Sao thế?
21:13Không thích.
21:13Tống văn cảnh cục mắt.
21:15Cậu ta đi thì tôi không đi.
21:16Được được được.
21:17Lâm Phàm gật đầu,
21:18gạch tên cậu ta đi.
21:19Dê sau lại thấy có gì đó không đúng.
21:21Anh bạn này,
21:22tôi nhớ lần trước tụ tập chơi thật hay thách cậu ta cũng đòi đến,
21:25cậu cũng không đồng ý thì phải.
21:26Ừm,
21:27Tống văn cảnh lạnh lùng gật đầu,
21:28tại sao phải đồng ý?
21:30Đâu người cho vui chứ,
21:31với lại anh bạn này cũng đâu có chọc gì cậu đâu.
21:33Lâm Phàm cắn một miếng bánh bao,
21:35nhận ra có gì đó không ổn.
21:36Anh ta ghé sát vào Tống văn cảnh.
21:38Cậu không ổn rồi đó.
21:40Tống văn cảnh nói ngắn gọn,
21:41nhìn cậu ta thôi là thấy phiền rồi.
21:43Sau bữa sáng,
21:43tôi cứ mãi suy nghĩ về cái tên của bạn nam này,
21:46luôn cảm thấy đã nghe ở đâu đó rồi.
21:48Mãi cho đến khi Lâm Hô Hô đập đùi một cái,
21:54Lâm Hô Hô lướt điện thoại,
21:55đột nhiên tìm ra một người từ danh sách WeChat.
21:58Tôi liếc nhìn tên Lưu,
21:59chính là cái tên khoa máy tính
22:00bị Tống văn cảnh thẳng thừng loại khỏi cuộc chơi.
22:02Sao cậu lại có WeChat của anh ta?
22:04Lâm Hô Hô nghi ngờ nhìn tôi,
22:05cậu thật sự không nhớ anh ta à,
22:07tôi đã nhắc với cậu rồi mà.
22:09Không có ấn tượng gì.
22:10Lâm Hô Hô nheo mắt,
22:11trước đây anh ta định theo đuổi cậu đấy.
22:13Tôi hỏi chấm.
22:14Tống văn cảnh đã một thời gian không tìm tôi học đàn.
22:16Lúc tan học tình cờ gặp Lâm Phạm,
22:18mới phát hiện hôm nay chỉ có một mình anh ta.
22:20Lâm Hô Hô thắc mắc đi một vòng quanh anh ta.
22:22Sao có mỗi mình anh thế?
22:24Người anh em của anh đi biểu diễn tài năng rồi.
22:26Biểu diễn tài năng gì cơ?
22:28Lâm Phạm đút tay túi quần,
22:29hạ thấp dọng,
22:30vốn dĩ cậu ấy không cho anh nói với người khác đâu.
22:32Nhưng quan hệ chúng ta tốt,
22:34nên anh mới lén nói cho em biết đấy.
22:35Cậu ấy đi chơi đàn rồi,
22:37hình như là cuộc thi gì đó.
22:38Nói chung là cậu ấy chơi đàn đỉnh lắm,
22:40có cơ hội anh sẽ chụp lén cho các em xem.
22:42Người khác không ai biết đâu.
22:44Những lời sau đó tôi đều không nghe rõ.
22:46Năm chữ chơi đàn đỉnh lắm cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi.
22:49Tôi mở điện thoại,
22:49tìm lại đoạn chat ban đầu.
22:51Tống Văn Cảnh,
22:52Lâm Phạm nói em chơi piano rất giỏi.
22:54Có thể phiền em dạy cho anh một chút được không?
22:56Anh không dành lắm,
22:57tôi chầm tư.
22:58Tống Văn Cảnh đã về.
23:00Trong giờ học,
23:00tôi ngồi cạnh cửa sổ liếc mắt xuống dưới.
23:02Ở dưới lầu,
23:03tôi thoáng thấy Tống Văn Cảnh,
23:04người mà dù đi vào từ cổng trường nào
23:06cũng không thể tiện đường đến đây được.
23:08Anh ấy cầm một chiếc hộp tinh xảo trong tay,
23:09dựa vào tường.
23:11Trời nắng ghê.
23:12Bao giờ mới tan học hả trời?
23:13Muốn gặp cô ấy quá.
23:15Mấy chữ đơn giản,
23:16từng chút một giót vào tay tôi.
23:17Tôi nghe mà cảm thấy tay mình dần dần nóng lên.
23:20Lâm hô hô ghé lại gần.
23:21Cậu sốt à?
23:22Không,
23:22thế sao mặt đỏ thế?
23:23Tôi trột xạ rời mắt đi,
23:25nắng chiếu đó.
23:26Trong lúc chờ tan học,
23:27ánh mắt tôi luôn hướng xuống dưới lầu.
23:29Dưới vẻ ngoài lạnh lùng thờ ơ của Tống Văn Cảnh,
23:31tiếng lỏng lại rất nhiều.
23:32Anh ấy nghịch chiếc hộp trong tay,
23:34đang suy nghĩ làm sao để tặng chiếc hộp này
23:35cho tôi một cách vô tình mà không đường đột.
23:37Đang nghĩ ngợi thì anh ấy đột nhiên ngởng đầu.
23:40Tôi nhìn theo ánh mắt anh ấy,
23:41cách đó không xa,
23:42có một bạn nam cũng đang đi tới.
23:44Lâm hô hô nhíu mày.
23:45Kiều bảo,
23:45đó không phải là bạn nam muốn theo đuổi cậu sao?
23:48Tớ nghe bạn tớ nói,
23:49cậu ta vẫn chưa từ bỏ ý định đấy.
23:51Cậu ta định tìm cậu à?
23:52Ê,
23:53Lâm hô hô đột nhiên cao rọng.
23:55Sao Tống Văn Cảnh lại ở đây?
23:56Tôi lặng lẽ ngó ra cửa sổ,
23:58người ở góc tường ban nãy đã biến mất.
24:00Anh ấy cầm hộp,
24:00đi thẳng về phía bạn nam kia một cách có chủ đích.
24:03Sao Tống Văn Cảnh lại chủ động bắt chuyện với cậu ta chứ?
24:05Tôi vỉnh tay lên,
24:06nghe thấy Tống Văn Cảnh nói,
24:07trùng hợp thật.
24:08Sắp mặt bạn nam hơi cứng lại,
24:09có lẽ không ngờ Tống Văn Cảnh lại chủ động bắt chuyện với mình.
24:13Cậu ta nhất thời hơi sững sờ.
24:14Nhưng rõ ràng Tống Văn Cảnh không định nghe cậu ta trả lời,
24:17ánh mắt anh thờ ơ,
24:18tiếp tục nói,
24:18cậu cũng đang đợi người à?
24:20Bạn nam ngần ra.
24:21Cũng á.
24:22Cậu cũng đang đợi à?
24:23Vậy thì trùng hợp thật đấy.
24:24Tống Văn Cảnh xoay chiếc hộp trong tay,
24:26thẳng nhiên gật đầu.
24:27Ừm,
24:27đợi bạn gái.
24:28Tống Văn Cảnh có bạn gái từ bao giờ thế?
24:31Tôi cứng đờ cả người ra.
24:32Về kinh ngạc trên mặt bạn nam càng rõ hơn,
24:34cậu ta không nhịn được hỏi,
24:35bạn gái cậu là?
24:36Tống Văn Cảnh mặt không đổi sắc,
24:38bài kiều.
24:39Hai chữ vừa thốt ra,
24:40sắc mặt bạn nam lập tức ra sầm.
24:42Tống Văn Cảnh liếc cậu ta một cái,
24:43như thế không nhìn thấy,
24:44giọng điệu vẫn bình thản không chút gợn sóng.
24:46Còn cậu,
24:47đợi ai vậy?
24:48Bạn nam,
24:48ba chấm.
24:49Tống Văn Cảnh,
24:50có muốn đợi cùng không?
24:51Bạn nam,
24:52ba chấm.
24:53Mẹ nó,
24:53có phải cậu cố ý không hả?
24:55Bạn nam bỏ đi.
24:56Đôi mày Tống Văn Cảnh hơi nhắc lên,
24:58tự đắc,
24:58vừa ngừng đầu lên,
24:59đã chạm phải ánh mắt của tôi ở cửa sổ.
25:01Tống Văn Cảnh,
25:02ba chấm.
25:03Tan học,
25:03tôi thức tốc lao xuống lầu,
25:05muốn hỏi rõ xem lời Tống Văn Cảnh vừa nói có ý gì.
25:07Nhưng lao nhanh quá,
25:08chân trái vấp chân phải,
25:10ngã nhào về phía trước.
25:11Trước khi mặt chạm đất,
25:12một đôi tay đã vững vàng đỡ lấy tôi.
25:14Tống Văn Cảnh thở phào.
25:15Không sao chứ.
25:16Dù thời gian tiếp xúc không ngắn,
25:18nhưng ở cử ly gần,
25:19tim tôi vẫn đập rất nhanh.
25:20Sau khi đứng vững,
25:21Tống Văn Cảnh đi thẳng vào vấn đề,
25:23lấy ra chiếc hộp quà nãy giờ vẫn cầm trong tay.
25:25Hộp quà mở ra,
25:26bên trong là một chiếc vòng tay cực kỳ tinh xảo.
25:28Có lẽ do nắng bên ngoài gắt quá,
25:30vừa ra ngoài mặt tôi đã bắt đầu nóng bừng.
25:32Nóng đến mức tôi không dám nhìn thẳng vào Tống Văn Cảnh,
25:34chỉ ngây người hỏi.
25:35Tặng cho em à.
25:36Lý do trùng hợp thật của Tống Văn Cảnh bột miệng thốt ra.
25:39Ừm, tình cờ thấy nên nghĩ khá hợp với em.
25:41Tống Văn Cảnh lại dừng một chút,
25:43thăm dò không để lại dấu vết.
25:44Em vừa nãy ở cửa sổ nhìn gì thế,
25:46ngắm cảnh.
25:47Ồ, Tống Văn Cảnh thở phào.
25:49Anh cũng tình cờ đi ngang qua.
25:50Nên tiện mang đến cho em luôn.
25:52Thật không,
25:52giờ tôi không tin nữa rồi.
25:54Tống Văn Cảnh mặt không đổi sắc mà diễn trước mặt tôi.
25:57Ý muốn vạch trần anh ấy ngày càng mãnh liệt.
25:59Đang đi, tôi đột nhiên lên tiếng.
26:06Ra lẽ với anh ấy.
26:07Cuộc thi gì?
26:08Tống Văn Cảnh đột nhiên khựng lại.
26:10Anh không nói gì.
26:10Tiếng lòng bay ra ngoài.
26:12Sắc mặt em ấy lạ quá.
26:13Sao lại thấy lạnh sống lưng thế này?
26:15Về ngoài Tống Văn Cảnh vẫn bình tĩnh.
26:17Lựa lời nói.
26:18Một, cuộc thi nhỏ.
26:19Thật à?
26:20Không phải.
26:20Tống Văn Cảnh, phải.
26:22Ồ, tôi gật đầu.
26:23Một cuộc thi piano nhỏ.
26:24Đúng không?
26:25Tống Văn Cảnh im lặng một lát.
26:27Tống Văn Cảnh, tôi ngước mắt nhìn anh.
26:28Khẽ hỏi.
26:29Vậy là anh biết chơi piano đúng không?
26:31Tống Văn Cảnh bị vạch trần.
26:33Cố gắng giữ bình tĩnh.
26:34Biết một chút.
26:35Thế này mà là một chút à?
26:36Như bản nhạc anh bảo em dạy là bản cơ bản nhất mà.
26:39Ừ.
26:39Tống Văn Cảnh cục mắt.
26:40Đúng lúc bản đó anh không biết.
26:42Ngay cả thế tay của anh cũng sai.
26:44Tống Văn Cảnh, ba chấm.
26:46Lúc đó anh quên mất.
26:47Về mặt Tống Văn Cảnh vẫn coi như bình tĩnh.
26:49Nhưng tiếng lòng đã dậy sóng rồi.
26:51Tổ Tông ơi.
26:52Đừng hỏi nữa.
26:53Giờ tìm lý do gì đó để làng sang chuyện khác đây trời.
26:56Tôi thuận theo tiếng lòng của Tống Văn Cảnh hỏi thẳng.
26:58Đừng làng sang chuyện khác nữa.
26:59Tống Văn Cảnh, hỏi chấm.
27:01Tống Văn Cảnh, tôi ngước mắt nhìn anh.
27:03Hay là, chúng ta nói chuyện đi.
27:05Tôi nói thẳng với Tống Văn Cảnh về thuật đọc tâm.
27:07Trên mặt Tống Văn Cảnh, hiếm hoi xuất hiện vẻ mặt vỡ vụn.
27:10Thuật đọc tâm, là có ý gì?
27:12Chính là từ khoảnh khắc hôn nhau trong trò thật hay thách,
27:14em đã có khả năng đọc được suy nghĩ của anh.
27:16Tống Văn Cảnh, hỏi chấm.
27:18Trong lòng anh nghĩ gì, em đều nghe được hết.
27:20Cái gì, cũng nghe được hết hả?
27:22Tống Văn Cảnh như đột nhiên nhớ ra điều gì đó,
27:24sắc mặt hơi tê dại.
27:26Anh mím chặt môi vùng vẫy, anh không tin.
27:28Tôi thử liệt kê cho Tống Văn Cảnh nghe.
27:30Lúc đó anh nghĩ.
27:31Vừa mới mở lời, Tống Văn Cảnh đột nhiên căng cứng người.
27:34Phải nghĩ cách nào đó để cô ấy hôn mình lần nữa mới được.
27:36Tống Văn Cảnh cứng đầu tại chỗ.
27:38Ánh mắt từ từ nhìn sang,
27:39đáy mắt có cảm xúc không nói nên lời.
27:41Giống như, bí mật sâu thẳm trong lòng đột nhiên bị phơi bày ra ánh sáng.
27:45Còn nữa, Tống Văn Cảnh mặt không cảm xúc mướt nước bọt.
27:48Tìm lý do gì đó để bắt chuyện.
27:49Trời mưa, em không mang ô, vừa hay đến đón em.
27:52Mang rồi thì mình vứt cái ô trên tay này đi.
27:54Còn nữa, kiều kiều, Tống Văn Cảnh đột nhiên ngắt lời.
27:57Anh tiến lại gần hơn một chút, giọng hơi chầm.
28:00Đừng nói nữa.
28:01Tống Văn Cảnh cục mắt nhìn tôi, anh thua.
28:03Nam thần tôi thầm mến cũng đang thầm mến lại tôi.
28:05Buổi tụ tập lần trước không phải ngẫu nhiên là do Tống Văn Cảnh tổ chức.
28:09Vì chuyện bạn Nam cùng khoa máy tính có cảm tình với tôi,
28:11anh ấy đã tổ chức buổi tụ tập này, muốn kéo gần quan hệ với tôi.
28:15Bạn Nam khoa máy tính khi biết buổi tụ tập có tôi tham gia cũng muốn vào,
28:18đã bị Tống Văn Cảnh thẳng tay loại khỏi danh sách.
28:20Mục đích của buổi tụ tập này chỉ có Tống Văn Cảnh biết.
28:23Tống Văn Cảnh đứng tại chỗ im lặng hồi lâu, không lên tiếng.
28:26Anh chỉ dơ tay lấy chiếc vòng từ trong hộp ra, cuối mắt cẩn thận đeo vào cổ tay tôi.
28:30Đeo xong, anh ấy hiếm hoi nói một câu thật lòng.
28:32Cái này anh chọn lâu lắm rồi.
28:34Kiều bảo, Tống Văn Cảnh cuối mắt nhìn tôi, nhẹ giọng hỏi.
28:37Anh theo đuổi em được không?
28:38Thình thịch, thình thịch, tiếng tim đập vang rội trong lồng ngực.
28:41Vòng tay nằm trên cổ tay, tôi nuốt nước bọt đánh ực một tiếng.
28:45Chưa đợi tôi mở lời, sau lưng đột nhiên vang lên hai tiếng vãi, cực lớn.
28:48Tôi và Tống Văn Cảnh đồng loạt quay đầu lại,
28:50thấy Lâm Phạm và Lâm Hô Hô chẳng biết đã đứng sau lưng từ lúc nào.
28:53Cả hai đứa mặt đầy vẻ kinh ngạc.
28:55Lâm Hô Hô phản ứng lại đầu tiên.
28:57Rốt cuộc là ai theo đuổi ai hả?
28:59Ha ha ha.
29:00Tôi cười gượng hai tiếng, gãi đầu nghĩ ngợi,
29:02người mình thầm thích tình cờ cũng thầm thích mình.
29:03Lâm Hô Hô, hỏi chấm cực mạnh.
29:05Khoan đã, Lâm Phạm cao rọng, lao tới, em thầm thích ai cơ.
29:09Anh ta quét mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới mấy lượt,
29:11lanh lợi nhèo mắt lại.
29:12Chuyện gì đây?
29:13Lâm Phạm như thế đột nhiên phản ứng kịp,
29:15em để ý thằng bạn anh từ lâu rồi hả?
29:17Ừ thì có để ý, tôi lý nhì nói.
29:19Thích lâu lắm rồi.
29:21Em có ý đồ xấu.
29:22Tống Văn Cảnh kéo Lâm Phạm lại.
29:24Cậu đừng dọa cô ấy nữa.
29:25Hỏi chấm, Lâm Phạm bực bội quay lại,
29:27cậu tưởng không liên quan đến cậu à?
29:29Tôi đã thấy cậu có gì đó là lạ từ lâu rồi.
29:31Thích tụ tập cái gì?
29:33Tự dưng thích ăn cơm chung với mọi người cái khỉ gì?
29:35Toàn là viện cớ.
29:36Đến anh em tốt mà cậu cũng giấu.
29:38Tống Văn Cảnh nhìn thằng bạn mình,
29:40im lặng cười trừ không phản bác.
29:41Còn bảo cơm nhà ăn số 8 ngon nữa,
29:43Lâm Phạm càng nghĩ càng tức.
29:45Ông đây dậy sớm bao nhiêu ngày nay
29:46đều lãng phí công cốc cả rồi.
29:48Cũng không hẳn,
29:49Tống Văn Cảnh vỗ vai anh ta.
29:50Trước đây không phải cậu cũng bảo thấy khá ngon sao?
29:53Lâm Phạm, hỏi chấm cực mạnh.
29:55Lâm Phạm im lặng,
29:55móc thuốc lá từ trong túi ra.
29:57Anh ta giít một hơi thuốc sâu đầy tâm trạng,
29:59thấy anh em tốt sắp thoát ế,
30:01tôi nghiến răng đến sắp vỡ luôn rồi.
30:03Bản thân còn độc thân đã đủ đáng sợ,
30:04nhưng việc anh em có bồ còn khiến người ta đau lòng hơn gấp bội.
30:07Sau khi hai người họ vừa đi vừa lầu bầu vào nhà ăn,
30:10Tống Văn Cảnh đột nhiên nhìn tôi.
30:11Anh không nói gì,
30:12nhưng tôi lại nghe được tiếng lòng cực kỳ mãnh liệt của anh.
30:15Vừa nãy em ấy nói gì với Lâm Phạm thế?
30:17Tuyết quá, mình không nghe được.
30:18Dám à em ấy nói lại lần nữa.
30:20Xung quanh người qua kể lại,
30:21tôi lén lút đến gần, lặp lại một lần.
30:24Em vừa nói là,
30:24em cũng thích anh lâu lắm rồi.
30:26Tống Văn Cảnh chớp mắt.
30:27Xung quanh ổn quá.
30:28Anh không nghe thấy.
30:30Tôi lại ghé sát hơn chút nữa,
30:31khoảng cách này rất gần với Tống Văn Cảnh.
30:33Thậm chí ngước mắt là có thể thấy được lông mi của Tống Văn Cảnh.
30:36Anh cúi mắt nhìn tôi.
30:37Tôi nhỏ giọng nói,
30:38em vừa,
30:39ừm,
30:40vừa bật ra hai chữ,
30:41Tống Văn Cảnh đột nhiên cúi đầu sát lại.
30:43Hơi thở của anh bất ngờ ập tới,
30:45dây tiếp theo,
30:45một đôi môi ấm áp áp lên.
30:47Nụ hôn này vừa bất ngờ vừa dịu dàng,
30:49tôi căng cứng người trong lòng Tống Văn Cảnh.
30:51Đầu óc trống rỗng.
30:52Tim đập nhanh dần theo nụ hôn,
30:53tôi hơi thở không thông.
30:55Trong mưa màng,
30:55tôi nghe thấy Tống Văn Cảnh nói giọng hơi ngập ngừng.
30:58Giọng anh mang theo ý cười.
30:59Ừm,
30:59lần này anh nghe thấy rồi.
31:01Tôi hỏi Tống Văn Cảnh,
31:02rốt cuộc là từ khi nào anh bắt đầu chú ý đến tôi.
31:05Tống Văn Cảnh nắm tay tôi.
31:06Anh nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát.
31:08Em đoán xem.
31:09Tôi nghĩ một lúc,
31:10cũng là năm nhất à.
31:11Tống Văn Cảnh lắp đầu,
31:12sớm hơn chút nữa.
31:13Sớm hơn chút nữa,
31:14tôi nghĩ chỉ có ngày khai giảng thôi.
31:16Bởi vì tôi cũng vào ngày đó,
31:17giữa đám đông,
31:18ngay từ cái nhìn đầu tiên,
31:19đã thấy Tống Văn Cảnh.
31:21Nhưng tôi không ngờ,
31:22cái sớm hơn của Tống Văn Cảnh
31:23lại là từ rất lâu rất lâu về trước.
31:25Lần đầu tiên tôi tiếp xúc với đàn piano.
31:27Cô giáo dạy tôi chính là mẹ của Tống Văn Cảnh.
31:29Tống Văn Cảnh nói lúc đó,
31:31anh đã chú ý tới một cô bé luyện đàn.
31:33Cứ khóc suốt.
31:34Ôn đến mức anh ở phòng bên cạnh
31:35làm bài tập cũng không làm nổi.
31:37Anh liền ghé vào cửa sổ xem,
31:38rốt cuộc là nhóc con nào cứ khóc mãi.
31:40Sau đó thì thấy tôi vừa nhét kẹo vào túi,
31:42vừa khóc rẽ lên.
31:43Tôi nghĩ lại thì đúng là có chuyện như vậy thật.
31:45Lúc đó có một cô giáo piano
31:46rất dịu dàng lại hay để kẹo trong phòng.
31:49Không ngờ đó lại là kẹo của Tống Văn Cảnh.
31:51Cuối cùng,
31:51tất cả đều rơi vào túi tôi.
31:53Tống Văn Cảnh thường xuyên chạy qua lướt một cái,
31:55xem cô bé hôm nay có khóc không.
31:57Anh nhớ cô bé đó ngoài hay khóc ra
31:58thì trông rất đáng yêu.
31:59Lúc đó anh đã kéo tay mẹ,
32:01hỏi tên cô bé là gì.
32:02Anh nói,
32:03cô bé đó khóc trông cũng khá đáng yêu.
32:05Sau này muốn ngày nào cũng thấy cô bé đó khóc.
32:07Sau đó dần dần,
32:08anh và cô bé chơi chung với nhau.
32:10Anh nhớ rõ trên cổ tay cô bé
32:11có một vết bớt hình trái tim.
32:13Lúc đó anh đã nói với cô bé rằng,
32:15thấy chưa?
32:16Đây là dấu anh đóng cho em đó,
32:17sau này lỡ em đi lạc.
32:19Anh sẽ dựa vào cái này để nhận ra em.
32:21Sau đó vì lý do gia đình mà hai người thật sự xa nhau,
32:24cô bé chuyển khỏi thành phố đó.
32:25Cũng không đến lớp học nữa.
32:27Từ ngày đó,
32:27anh nói anh không bao giờ gặp lại cô bé nữa.
32:30Mẹ Tống Văn Cảnh để ăn ủi anh
32:31đã nói với anh rằng,
32:33chỉ cần con ngoan ngoãn học hành,
32:34luyện đàn,
32:35là có thể gặp lại thôi.
32:36Tống Văn Cảnh tin thật.
32:38Tin mười mấy năm.
32:39Anh nói anh không phải tin vào lời nói dối để ăn ủi đó.
32:42Anh tin vào chính mình.
32:43Từ nhỏ giác quan thứ sáu của anh đã rất mạnh.
32:45Anh cảm thấy sẽ gặp lại,
32:46thì nhất định sẽ gặp lại.
32:48Dù có muộn,
32:48dù phải đợi.
32:49Anh cũng đợi được.
32:51Mãi cho đến khi vào trường,
32:52trong khoảnh khắc nhìn thấy cái tên Bạch Kiều
32:53ở đêm hội trào tân sinh viên.
32:55Anh liền biết.
32:56Mình đợi được rồi.
32:57Buổi tụ tập của Lâm Phàm là vào cuối tuần.
32:59Lâm Hô Hô thích náo nhiệt,
33:01đã sớm ra ngoài cùng đám người Lâm Phàm.
33:03Lúc tôi và Tống Văn Cảnh chuẩn bị đợi muộn hơn chút rồi qua,
33:05thì đã có không ít người tới rồi.
33:07Lúc ăn cơm,
33:08Lâm Hô Hô và Lâm Phàm ồn ào náo loạn rất lâu.
33:10Lâm Phàm vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện Tống Văn Cảnh.
33:12Đợi tôi đi rửa tay về,
33:14Lâm Phàm đã thay tôi ngồi cạnh Tống Văn Cảnh rồi.
33:16Hùng hồ chuốc rượu thằng bạn thân.
33:18Lâm Hô Hô kéo tôi ngồi xuống,
33:19hạ giọng hỏi,
33:20hai người tiến triển đến đâu rồi?
33:22Có.
33:22Lâm Hô Hô biểu môi.
33:24Hôn được miếng nào chưa?
33:25Chắc chắn có rồi đúng không?
33:26Lâm Hô Hô chêu tôi,
33:28Lâm Phàm và Tống Văn Cảnh trí tróe.
33:30Trong lúc đó,
33:30tôi vừa uống nước ngọt,
33:31vừa len lướt Tống Văn Cảnh.
33:33Tống Văn Cảnh rất nhẹ bén nhìn sang,
33:34hơi nhớ mẩy với tôi.
33:36Tôi thấy ánh mắt anh từ từ rời xuống,
33:38cuối cùng rừng trên môi tôi.
33:39Tống Văn Cảnh tỏ ra lạnh nhạt trong buổi tụ tập,
33:41nhưng tôi lại nghe được ngay khoảnh khắc ánh mắt anh trượt xuống.
33:44Một giọng nói vang lên bên tai.
33:45Dễ thương quá.
33:46Muốn hôn ghê.
33:48Khụ khụ khụ khụ.
33:48Tôi đang uống nước ngọt thì đột nhiên sặc một cái,
33:51ho sặc sụa.
33:52Sao thế sao thế?
33:53Lâm Hô Hô vỗ vai tôi,
33:54kêu bảo cậu bị kích động gì vậy?
33:56Tôi ho đến đỏ mặt,
33:57Tống Văn Cảnh ghé sát lại,
33:58ngước mắt nhìn tôi đầy bối rối.
34:00Anh có thể?
34:01Tôi thở hồn hền,
34:01nghiến răng nói nhỏ.
34:03Đừng nghĩ lung tung được không?
34:04Xin lỗi,
34:05anh cục mắt,
34:06có vẻ vô tội.
34:07Cái này anh không kiểm soát được.
34:08Anh dừng một chút,
34:09nhỏ giọng bổ sung,
34:10anh sẽ cố gắng kiểm chế.
34:12Chết tiệt,
34:12sao câu này nghe càng khiến người ta nghĩ linh tinh hơn vậy?
34:15Gì gì?
34:16Lâm Hô Hô nghi ngờ hỏi từ bên cạnh,
34:17hai người đang chơi trò úp mở gì thế?
34:19Lâm Phàm mỉm cười.
34:21Lại là trò xến xúa gì của mấy cặp yêu nhau đây mà?
34:23Hey hey,
34:24đôi mắt này của tôi đã nhìn thấu quá nhiều rồi.
34:26Vốn tưởng lúc Tống Văn Cảnh biết tôi có thể đọc được tiếng lòng,
34:29anh sẽ kiểm chế một chút.
34:30Nhưng tôi dần dần phát hiện,
34:31suy nghĩ này của mình thật quá ngây thơ.
34:33Tống Văn Cảnh anh ấy hình như,
34:35có chút không ổn.
34:36Lúc cùng Tống Văn Cảnh nghịch mấy món đồ thủ công,
34:38tôi vốn định làm xong cái đầu tiên sẽ tặng cho Lâm Hô Hô.
34:41Tống Văn Cảnh im lặng ngồi một bên,
34:42không nói gì.
34:43Nhưng tiếng lòng của anh cứ liên tục dò dì ra ngoài.
34:46Em ấy sẽ nghĩ đến mình đầu tiên chứ?
34:48Tôi hỏi chấm.
34:49Khoảnh khắc tôi ngừng đầu nhìn qua,
34:50Tống Văn Cảnh liền cục mắt xuống.
34:52Không phải cũng không sao.
34:53Tống Văn Cảnh rõ ràng không nói một lời nào,
34:56nhưng lại như nói hết tất cả.
34:57Tôi mặt không cảm xúc đưa món đồ trên tay cho Tống Văn Cảnh.
35:00Nè, cho anh.
35:01Sương mày Tống Văn Cảnh khẽ nhướng lên,
35:02tỏ vẻ vô cùng bất ngờ,
35:04không ngờ em lại đưa cho anh trước.
35:05Anh vui lắm.
35:06Nếu có thể khắc tên mình lên đó thì tốt rồi.
35:09Tôi lại mặt không cảm xúc lấy về,
35:10khắc thêm tên Tống Văn Cảnh vào.
35:12Cảm ơn.
35:13Tống Văn Cảnh cong môi,
35:14rõ ràng tâm trạng rất tốt.
35:15Tôi say người định quay lại làm phần của Lâm Hô Hô,
35:17đột nhiên bị kéo ống tay áo lại.
35:19Tống Văn Cảnh đưa món đồ thủ công cực kỳ tinh xảo
35:21mà anh đã làm xong cho tôi,
35:23bên trên khắc hai chữ kiều bảo,
35:24tặng em.
35:25Tôi cầm bức tự nhỏ,
35:26trong lòng vui như nở hoa,
35:27nhưng vẫn cố giữ kẽ không cười thành tiếng.
35:29Tống Văn Cảnh liếc tôi một cái.
35:31Sao em ấy không nói là rất thích nhỉ?
35:33Tôi, hỏi chấm.
35:34Vốn dĩ Tống Văn Cảnh không ngồi đây,
35:36nhưng anh nói không ngửi được mùi thuốc lá,
35:37nên đã đổi chỗ với người bên cạnh.
35:39Tôi nghiến răng, em rất thích.
35:41Tống Văn Cảnh,
35:41anh có thể nói thẳng ra được không?
35:43Tống Văn Cảnh nhìn bộ dạng xù lông của tôi,
35:45bật cười khai khẽ.
35:46Vậy em có thích không?
35:48Tôi cẩn thận ôm kiều bảo trong lòng,
35:49thành tâm thành ý trả lời.
35:51Rất thích.
35:51Tống Văn Cảnh nhìn tôi gật đầu.
35:53Ừm, anh cũng rất thích em.
35:54Lời tỏ tình bất ngờ khiến tôi cứng đờ tại chỗ.
35:57Tống Văn Cảnh cúi người,
35:58kéo tôi vào lòng.
35:59Nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.
36:01Tống Văn Cảnh đè rộng,
36:02chậm dãi nói bên tay tôi.
36:03Thích em lâu lắm rồi.

Được khuyến cáo