Đi đến trình phátĐi đến nội dung chínhĐi đến chân trang
  • 24/6/2025
Truyện Audio Hay || Giả Nghèo Cũng Là Một Nghệ Thuật || Thiên Thần Dắt Truyện

#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn

Danh mục

😹
Vui nhộn
Phụ đề
00:0020 năm trước, trong một lần say rượu, bố tôi bụt miệng khoe rằng nuôi gà một năm có thể kiếm được 200.000 tệ.
00:05Không lâu sau, cả chạy gà bị người ta đầu độc chết sạch.
00:08Vài năm sau, bố tôi mua đứt một căn nhà ở Bắc Kinh với giá 80 triệu nhưng không nói với ai ở quê, kể cả ông bà nội.
00:14Giờ đây, ông đã là tổng giám đốc của một tập đoàn trị giá hàng trăm triệu.
00:17Mỗi lần về quê dịp lễ Tết, ông đều bắt tôi và mẹ phải đóng giả làm người nghèo.
00:21Tết năm nay cũng vậy.
00:22Trong bữa cơm tất niên, tôi mặc áo bông dày, đi dép bông, hai tay đút túi, bắt đầu sự nghiệp nối nghiệp cha, nói dối một cách điều luyện.
00:29Không ngờ đang nhập vai thì lại gặp người quen.
00:31Tôi khựng lại, tổng giám đốc cố.
00:33Anh ta ngạc nhiên, tổng giám đốc thẩm.
00:36Sau đó, chúng tôi lập tức bịt miệng đối phương, nhìn quanh rồi cùng nhau trốn ra sau góc cây.
00:40Tôi theo bố mẹ về quê ăn Tết cùng ông bà nội.
00:43Bữa cơm tất niên, họ hàng tụ tập đông đủ.
00:45Vừa ngồi xuống, tôi đã bị vây quanh hỏi han đủ chuyện.
00:48Trong lời kể của bố, ông chỉ là một bảo vệ ở Bắc Kinh, còn mẹ thì làm lao công.
00:52Họ hàng nhiệt tình quan tâm đến tôi, bàn xem tôi nên nối nghiệp bố hay theo mẹ.
00:55Nghe nói cháu học đại học Bắc Kinh à, cô bà hỏi.
00:58Tôi vội xua tay, không phải đâu ạ, là đại học ở Bắc Kinh thôi.
01:01Trường nghị kỹ thuật ngũ đạo khẩu ạ.
01:03Ra trường cũng hai năm rồi nhỉ, có việc làm chưa?
01:06Có ai tìm hiểu chưa, thím cả tiếp lời.
01:08Tôi đáp luôn một chàng, giữa sinh viên thất nghiệp đầy ra, cháu chưa tìm được việc.
01:12Điều kiện cháu thế này ai mà yêu?
01:14Cháu tính gần 30 rồi, tìm người ly hôn, có nhà, có xe, có con riêng là được rồi.
01:18Chị họ tôi ngạc nhiên, em còn trẻ mà nói kỳ vậy.
01:21Làm mẹ kế đâu phải chuyện đơn giản?
01:23Hay là để chồng chị giới thiệu vài mối cho?
01:25Tôi nhún vai, chưa vội đâu ạ.
01:27Trước kia đi học tiêu hơi mạnh tay, giờ còn nợ thể tín dụng với vai online hơn chục vạn.
01:31Chả hết rồi tính tiếp.
01:32À mà em nghe nói chồng chị làm quản lý, hay cho em mượn đỡ ít được không?
01:36Vài câu này thành công chặn đứng mọi cuộc thẩm vấn.
01:38Ông bà nội lập tức quay ra mắng bố, hỏi dạy con kiểu gì để nó dính nợ nần.
01:42Bố tôi thức đến trợn mắt, nghiến răng nói nhỏ.
01:44Tao bảo mày giấu giàu, chứ không bảo mày bị kiểu này.
01:47Chút chuyện này mà làm không xong, có tin tao điều mày về dọn nhà vệ sinh không?
01:51Tôi không chịu nổi nữa, bật khóc, bố.
01:53Con không muốn làm lao công, con không muốn giống mẹ.
01:56Mẹ tôi, người từ đầu tới chân chưa từng động vào nước lã, sướng sở.
01:59Một lúc sau mới hoàn hồn, nước mắt ngắn dài ôm lấy tôi, con gái à, số chúng ta là vậy rồi, tại bố mẹ không có bản lĩnh.
02:06Không khí đầy xúc động.
02:07Bố tôi đành góp vài câu diễn đạt nỗi hổ thẹn, rồi bảo ông bà nội.
02:10Vài năm tới tụi con không về Tết nữa.
02:12Con với Tú Phân nhất định sẽ làm ăn đàng hoàng, cố gắng 3 năm trả hết nợ.
02:15Nhà họ thẩm ta đường đường chính chính, không bao giờ vay mà không trả.
02:19Bố tôi đúng là diễn viên bẩm sinh.
02:20Ông bà tôi nghe song xúc động đến rơi nước mắt.
02:23Các bác, cô chú đều kéo đến an ủi.
02:25Ánh mắt họ nhìn tôi thì tràn ngập thất vọng.
02:27Tôi lập tức đứng dậy, vừa khóc vừa chạy ra khỏi nhà.
02:30Trên đường, tôi lén nhét vài hộp pháo mini vào túi, định ra chỗ vắng chơi cho khuây khỏa.
02:34Nhưng chạy vội quá, tôi đâm sầm vào một người.
02:36Chán tôi va thẳng vào sống mũi anh ta, khiến anh khẽ kêu lên đau đớn.
02:40Tôi loạn trọng suýt ngã thì được anh đỡ lấy.
02:42Ánh đèn đường hát xuống, chúng tôi nhìn nhau, thấy người kia, quen quen.
02:46Tổng giám đốc cố.
02:47Tổng giám đốc thẩm.
02:49Nhận ra đối phương, cả hai hoảng hốt đưa tay bịt miệng nhau, rồi trốn sau gốc cây.
02:53Tôi nhìn anh ta đầy nghi ngờ, Tổng giám đốc cố, anh làm gì ở đây?
02:56Anh theo tôi về quê để dành đơn hàng luôn hả?
02:59Cô Vân Chi, nhà cung cấp đang đàm phán dự án với công ty tôi, khẽ lắc đầu, cô hiểu nhầm rồi.
03:03Tôi chỉ về quê thăm ông bà ngoại cùng ba tôi.
03:06Tôi ngẩn ra, nhìn lại cách ăn mặc giống mình không xe biệt lắm.
03:09Ông bà nào?
03:10Nhà họ tô, bên cạnh nhà ông bà cô.
03:12Mẹ tôi mất sớm, nhà ngoại không thích ba tôi, không cho ông ấy về ăn Tết nữa.
03:16Anh là con của dì Tô Tố, tôi nhớ ra một người phụ nữ dự dàng trong ký ức.
03:20Anh ngật đầu, chúng tôi bắt đầu trò chuyện, rồi rủ nhau vào rừng nhỏ sau làng để tránh bị phát hiện.
03:24Càng nói càng phát hiện ra hoàn cảnh hai đứa giống nhau đến không ngờ.
03:28Tôi giúp bố giấu sự giàu có, anh thì giúp bố giấu năng lực thật sự.
03:32Ba của cô Vân Chi cũng như bố tôi, tay trắng lập nghiệp, xây dựng cơ nghiệp lớn.
03:35Nhưng vì học vẫn không cao, ra ngoài bị chê là phú nhị đại quê mùa.
03:39Mẹ anh, dì Tô Tố, từng học đại học, vì yêu ba anh mà đoạn tuyệt với gia đình.
03:43Khi ông làm ăn thành đạt, mua nhà đất, xe cộ cho nhà ngoại, họ vẫn khinh thường ông.
03:47Sau khi mẹ anh mất vì bệnh, nhà ngoại đổ lỗi lên đầu ba anh.
03:50Họ còn cho người đến nhà làm bảo mẫu với ý định chen chân vào.
03:53Ba anh vì yêu vợ nên suốt bao năm không tái hôn.
03:55Nhưng chính sự bất công, ngừa vực và áp lực từ phía nhà ngoại đã để lại cho cô Vân Chi nhiều tổn thương.
04:00Chúng tôi, hai đứa trẻ lớn lên trong gia đình giàu có nhưng phải giấu nhẹ mọi thứ,
04:03lại tình cờ gặp nhau giữa quê nghèo, như hai bản sao khác biệt nhưng đồng điệu.
04:07Và thế là, một chương mới bắt đầu từ đây.
04:09May mà anh học giỏi.
04:11Khi đến tuổi thi đại học, anh nộp hồ sơ xin học bổng ở một trường nước ngoài và được nhận,
04:14nên không cần thi đại học trong nước mà trực tiếp đi du học.
04:17Nhưng vì thế mà nhà họ Tô, với đầu óc thỉnh cận, lại đinh ninh rằng anh học kém,
04:20không thi đậu nổi, nên ba mới phải mua đường cho anh đi du học.
04:23Suốt mấy năm qua, dân trong làng cứ nghe từ miệng nhà họ Tô mà bàn ra tán vào,
04:27nào là nó chỉ là thằng phá gia trì tử.
04:29Chẳng học hành gì nên ba nó mới tốn mấy triệu đưa nó ra nước ngoài đánh bóng bằng cấp,
04:32nào là hải quỷ gì, rõ là hải quỷ, rồi làm ra vẻ tiếc tiền như thế số tiền đó là của họ vậy.
04:37Lần này về nước, ba anh dặn, phải biết che giấu bản lĩnh,
04:40đóng giả người không biết gì hết, đỡ phải giải thích với thiên hạ.
04:43Cô Vân Chi kể đến đó, ánh mắt mong đợi nhìn tôi.
04:45Còn cô thì sao?
04:47Tôi thật sự muốn ôm chầm lấy bạn nhỏ đáng thương này.
04:49Tôi đáp, à, nhà tôi đơn giản lắm.
04:5120 năm trước, ba tôi mở chạy nuôi gà,
04:54mới lỡ lời khoe ra là kiếm được tiền,
04:55rồi cả chạy bị ai đó vì ghen ghét mà đầu độc chết sạch.
04:58Thế là ông rút ra bài học, có tiền tuyệt đối không được để lộ.
05:01Hiện tại thì tôi là, tốt nghiệp đại học hạng 3,
05:03thẻ tín dụng với vay online đang nợ hơn chục vạn, thất nghiệp không việc làm.
05:06Anh đừng có bụt miệng nói ra sự thật đấy nhé.
05:09Cô Vân Chi hoàn toàn không thể tin được
05:10sau khi anh ta dốc hết ruột gan kể về quá khứ đáng thương
05:12như một cây cải bẹ xanh lây lắt trong gió,
05:14tôi lại chỉ dùng đúng 2 câu để tóm tắt song bi kịch cuộc đời mình.
05:17Ánh mắt muốn rút rao đâm người ấy giấu không nổi anh ta chừng mắt nhìn tôi,
05:20như thế nếu tôi không nói thêm vài câu nữa
05:22thì tôi chính là kiểu lạnh lùng vô tình, ngang ngược vô lý,
05:24không biết đồng cảm.
05:26Tôi đành lấy ra một nắm hạt dưa,
05:27đập bục vào tay anh ta rồi hạ giọng thì thầm như nói bí mật trời long đất lở.
05:30Ba tôi nghi người bỏ thuốc độc chạy gà năm đó là cậu 2 của anh.
05:34Câu nói ấy thành công khiến Cô Vân Chi im bật,
05:36chấm dứt luôn buổi chia sẻ tâm tình.
05:38Anh ta cứng đờ vài giây rồi cố gắng giữ bình tĩnh.
05:40Không nói nữa, chuyện cũ rồi.
05:42Tôi cười hiếp mắt.
05:43Ơ đừng mà, đang đến đoạn hay, kể tiếp đi chứ.
05:46Cô Vân Chi vội vã đổi đề tài.
05:48Tổng giám đốc thầm, cô ra ngoài giữa đêm làm gì vậy?
05:51Tôi mới giựt nhớ đúng rồi.
05:52Tôi ra đây để chơi pháo nổ mini,
05:54còn là thuận tay lấy từ đống đồ chơi của con trai anh họ tôi nữa.
05:57Nghĩ vậy, tôi bèn chia cho anh một hộp.
05:59Nè, biết chơi pháo nổ không?
06:01Ánh mắt anh ta lướt qua một tia xem thường.
06:03Ai mà chưa chơi qua cái này?
06:05Nhưng đây là đồ trẻ con chơi mà, cô không thấy, ngây thơ à?
06:08Tôi đáp ngay.
06:09Đúng là trẻ con thấy ngây thơ thật,
06:10nhưng đối với một người trưởng thành như tôi,
06:12lại thấy vừa đủ vui.
06:13Nói xong, tôi ném bục một cái vào người anh ta.
06:16Pháo nổ đong một tiếng, vang giòn tan.
06:18Cô Vân Chi ngẩn người vài giây.
06:20Tôi thấy anh còn chưa kịp phản ứng,
06:21liền ném thêm vài viên nữa.
06:23Lần trước dám từ chối lời mời ăn của tôi,
06:25hôm nay lấy vài viên pháo cho bỏ tức.
06:27Giờ mà có tiếng cười ác độc kiểu phản diện không có được thì phá cho hư thì quá hợp hoàn cảnh.
06:31Cô Vân Chi lúc này mới tỉnh người,
06:33lập tức phản công, định ném lại tôi.
06:35Nhưng tôi sao có thể để anh ta thành công?
06:37Trước khi anh kịp ra tay, tôi đã quay đầu bỏ chạy,
06:39dép bông dưới chân vang lên bép bép bép.
06:41Tôi còn không quên trêu chọc.
06:42Lẹ lên, đuổi tôi đi.
06:44Không bắt được đâu nha.
06:45Vừa chạy vừa quay đầu ném pháo vào anh ta.
06:47Thứ này chỉ cần chạm nhẹ là nổ mà tôi thì ném trúng người thì hả hê.
06:50Rơi trúng đất thì cũng dọa anh ta nhảy rựng.
06:52Cô Vân Chi đương nhiên không chịu thua, đuổi theo tấn công lại.
06:55Chỉ tiếc tôi nhanh nhẹ né tránh.
06:56Anh không trúng phát nào.
06:57Chẳng bao lâu đã bị tôi ném cho ôm đầu chạy loạn.
07:00Dừng dừng dừng.
07:01Dừng chiến.
07:02Tôi hết đạn rồi.
07:03Lúc này tôi mới nhớ ra, tôi mượn được ba hộp, chia cho anh ta một hộp.
07:07Anh hết rồi, tôi còn hai.
07:09Tôi đứng lại, chống nạnh cười như điên.
07:11Ha ha ha.
07:12Đúng lúc tôi đang cười hả hê thì bên cạnh không biết từ đâu chạy tới một đứa bé,
07:15trong tay cầm một cây pháo hoa hình súng gắt linh.
07:17Vừa chạy, đầu nong súng của nó vừa đoàng đoàng đoàng,
07:19từng tiên lửa xanh phụt ra như bắn đạn thật sự.
07:21Tôi tròn xe mắt nhìn cảnh tựa ấy, ghen tị đến ngay người.
07:24Cái mặt tôi đúng kiểu, ôi trời ơi tôi cũng muốn chơi cái đó quá đi mất.
07:28Cô Vân Chi thấy tôi đứng đờ người, nhìn chầm chầm cây pháo trong tay đứa bé, liền hỏi.
07:32Muốn không?
07:33Tôi cực kỳ vô liêm sỉ mà đáp ngay.
07:35Muốn cướp?
07:36Ý thức được mình vừa nói gì, tôi vội chữa cháy.
07:39Ý tôi là, tôi không ủng hộ trẻ nhỏ chơi mấy thứ dễ cháy nổ nguy hiểm như thế,
07:42chỉ vì hồi nhỏ tôi chưa được chơi bao giờ thôi.
07:44Cô Vân Chi nhịn mãi mà vẫn phì cười.
07:46Cười xong, anh bước tới kéo tay áo tôi.
07:48Đi thôi.
07:54Đứa trẻ 280 mấy tháng tuổi, nhưng ai mà cưỡng lại được việc có người đẹp mua pháo hoa cho mình chơi chứ?
07:59Hú hồ người đó còn đẹp trai phát sáng.
08:00Tôi lập tức gật đầu cái rụt.
08:02Cô Tổng, tôi không nhận hối lộ riêng đâu nha.
08:04Còn chưa nói hết câu, Cô Vân Chi đã nhẹ nhàng đưa ngón tay chạm vào môi tôi, ghé sát tay.
08:09Hãy nói.
08:09Xuyệt, chẳng phải đã nói rồi sao?
08:11Đừng gọi tôi là Cô Tổng nữa, cứ gọi tên tôi là được.
08:14Còn cô thì sao? Nên xưng hô thế nào?
08:16Khóe môi tôi lập tức cong lên không kiểm soát, cười đến dạng dỡ.
08:19Nhân lúc anh không phòng bị, tôi véo nhẹ một cái vào môi anh.
08:22Mềm mềm, dễ thương ghê, Cô Vân Chi bị tôi véo đến mức môi chu ra như mỏ vịt, lung bùng nói.
08:27Ừm, được rồi, buông tay cái.
08:29Cô Vân Chi dẫn tôi đi mua rất nhiều pháo hoa.
08:31Có loại hình súng gắt linh, vừa chạy vừa đoàn đoàn đoàn phun lửa xanh rực.
08:34Có loại cầm tay, kiểu như cây gậy tiên nữ lấp lánh.
08:37Còn có loại pháo biu biu biu phun bong bóng ông chủ cam đoan, một dây phun ra một nghìn quả.
08:41Chúng tôi chẳng đầy mong đợi, kết quả, quả thật là một dây ra nghìn quả bong bóng.
08:45Rồi thì, hết luôn.
08:47Tôi lường.
08:48Chỉ vậy thôi á, chỉ có vậy thôi á.
08:50Chú chủ ơi, cái này là quảng cáo sai sự thật đó nha.
08:53Ông chủ đút tay vào túi áo, cười hề hề nhìn tôi.
08:55Cô nói xem, có đúng là một dây nghìn quả không nào.
08:58Về mặt thị giác đúng là trông nhiều thật đấy, tôi biểu mồi.
09:01Một dây đã xong thì tôi đếm sao nổi.
09:03Ông chủ hào phóng lại đưa thêm cho chúng tôi một cây.
09:06Không sao, cứ từ từ chơi, từ từ đếm.
09:08Xong quay sang nói với cô Vân Chi.
09:10Này cậu, cậu là bạn trai cô bé này đúng không?
09:13Mau trả tiền đi.
09:14Mặt cô Vân Chi đỏ như gấp, lặng lặng móc ví.
09:17Mà điều quan trọng là, anh ấy không phản bác.
09:19Không phản bác.
09:20Vậy là, dù bị bẫy mua hàng,
09:22hai đứa lại bị nhét cho một đống pháo hoa nữa,
09:24lôi nhau ra bãi đất trống tiếp tục, đếm bong bóng.
09:26Lúc đó, đứa bé chơi pháo gắt linh bắn nãy lại lướt qua chúng tôi lần nữa,
09:29vẻ mặt đầy bối rối.
09:30Nó nghiêng đầu hỏi.
09:31Chú ơi cô ơi, hai người chụp hình lại đi rồi đếm bong bóng trên ảnh cho dễ.
09:35Tôi và cô Vân Chi cùng á khẩu.
09:37Cậu bé à, có khi nào hai chú cô đây chỉ đang rảnh quá không có gì làm thôi không?
09:41Mấy chuyện trẻ con người lớn lười yêu hiểu,
09:43tụi nhỏ tụi con đừng xen vào.
09:44Tối đó, tôi và cô Vân Chi chơi pháo hoa rất lâu.
09:47Phần vì ông chủ nhét quá nhiều,
09:49phần vì tôi cũng có chút không nỡ xa anh.
09:55Cô ơi cô trộn pháo của con, trộn ba hộp liền.
10:05Ôi trời đất ơi, xấu hổ quá.
10:06Tôi vội đưa tay che mặt, nhỏ rộng thương lượng với thằng nhóc.
10:09Có bằng chứng không?
10:10Nhân chứng, vật chứng.
10:12Thằng nhóc gào to hơn.
10:14Lương húc húc thấy mà.
10:15Hôm qua thấy cô chơi pháo của con,
10:16còn cùng chú Cố Vân Chi chui vô rừng nhỏ kia kìa.
10:19Lương húc húc là ai cơ?
10:21Đúng lúc này, từ xa có một đứa bé đầu tóc vuốt ngược bóng loáng,
10:23mặc đồ thể thao thời thượng bước lại,
10:25trông y chang kiểu an diện sẵn sàng đi chúc Tết.
10:27Chính là đứa hôm qua chơi pháo gắt linh xanh lẻ ấy.
10:30Vật chứng thì không có, nhưng có nhân chứng.
10:32Mà người lớn vẫn nói, trẻ con là không biết nói dối.
10:35Thế nên, để gian xếp, tôi mua cho thằng cháu một hộp pháo nổ mới toanh coi như bồi thường.
10:39Nhưng dù đã bồi thường rồi, chuyện này vẫn chưa dừng lại.
10:42Ông bà nội tôi kéo theo bác cả, bác hai, cùng chú ba tôi, kéo sang nhà họ đâu.
10:46Họ bắt Cố Vân Chi phải đưa ra lời giải thích rõ ràng về việc tối qua
10:49tại sao lại cùng tôi chui vào rừng nhỏ.
10:51Cố Vân Chi nhìn tôi, tôi nhìn lại anh.
10:53Bị bao vây bởi hàng chục đôi mắt từ hai bên họ hàng,
10:55chúng tôi đều cảm nhận được mồ hôi lạnh dịn ra trên chán.
10:58Ba tôi khẽ thì thầm hỏi.
10:59Con gái, chuyện này là thế nào vậy?
11:01Tôi vốn định giải thích đơn giản,
11:03bảo là tình cờ gặp nhau, rồi cùng chơi pháo hoa.
11:05Nhưng trốn làng quê nhỏ bé này, tin tức lan truyền nhanh lắm.
11:08Chúng tôi lại đều có thân phận bí mật cần giữ kín.
11:11Nếu tôi cứ nói thẳng,
11:12họ đôn thổi rằng con gái nhà họ thầm không giữ ý tứ,
11:14vừa gặp người ta một lần đã kéo nhau chui vào rừng,
11:16thì tôi còn mặt mũi nào nữa.
11:18Nghĩ đi nghĩ lại, tôi đành giả bộ xấu hổ,
11:20đỏ mặt quay sang Cố Vân Chi,
11:21khẽ dùng vai đụng nhẹ vào anh.
11:23Thì, con thấy anh ấy hợp thôi.
11:25Con nghĩ, Cố Vân Chi cũng được lắm mà.
11:27Câu nói của tôi khiến Cố Vân Chi xứng lại tại chỗ.
11:29Sau đó ánh mắt anh ta hơi giao động, tránh nhìn tôi.
11:32Nhưng tôi nhanh nhạy phát hiện ra,
11:33tai anh ta hình như đỏ lên rồi.
11:36Ồ, hóa ra là chàng trai ngây thơ.
11:38Thế thì tôi không thể tỏ ra quá lộ liễu được,
11:40tránh làm anh ấy sợ mà chạy mất.
11:42Tôi ghé lại gần, hạ giọng nói một cách rất nghiêm túc.
11:44Chỉ là tạm thời ứng phó thôi.
11:46Cố Vân Chi ngây người,
11:47ánh mắt đang sáng lên bỗng chốc tối lại.
11:49Ồ, khoan đã,
11:51sao tôi thấy anh ấy có vẻ hơi thất vọng nhỉ?
11:53Chẳng lẽ, anh ấy cũng ưng tôi rồi.
11:55Nếu thế thì tôi chẳng khách sáo gì nữa.
11:57Ba anh ấy là kiểu người si tình nổi tiếng,
11:58tôi cũng phải tận dụng chứ.
12:00Là một tổng giám đốc bá đạo,
12:01tôi thành công được như hôm nay là nhờ biết nắm bắt cơ hội,
12:04không phải do do dự hay trần trừ.
12:06Tôi đi thẳng vào vấn đề,
12:07lấy bóng đá trực diện nói luôn.
12:08Nếu anh nghiêm túc, vậy cũng được.
12:10Quả nhiên, ánh mắt của Cố Vân Chi lập tức sáng giựt như đèn phà.
12:14Cậu nhóc à, xem ra tôi nắm được cậu rồi.
12:16Anh kéo tay tôi, đổi hướng đi,
12:18vẻ mặt hớn hở.
12:19Vậy, vậy thì bây giờ tôi sẽ bắt đầu theo đuổi em.
12:22Tôi đụng nhẹ vào vai anh, cười trêu.
12:24Trời ơi, quen đến thế rồi,
12:26theo đuổi cái gì nữa?
12:27Cứ thế mà quen luôn đi.
12:28Lát nữa chúng ta lẻn ra ngoài,
12:30kiếm chỗ uống cà phê,
12:31xem phim gì đó.
12:32Anh ngật đầu lia lia,
12:33đồng tình tuyệt đối.
12:34Tất cả nghe theo em, Xuân Xuân.
12:36Tôi biểu môi, giả vờ không vui.
12:38Gọi gì mà Xuân Xuân,
12:39nghe khách xáo quá.
12:40Cố Vân Chi chấp mắt,
12:42ánh mắt trong veo nhìn tôi,
12:43nghe ngô hỏi.
12:44Vậy gọi gì?
12:45Tôi cười hiếp mắt,
12:46gọi là vợ đi.
12:52Quay đầu lại,
12:52tôi thấy ba tôi không biết
12:53đã đứng đó từ khi nào.
12:55Mắt ông dán chặt vào Cố Vân Chi,
12:56bàn tay nắm lại đầy giận dữ.
12:58Tôi chỉ kịp thấy nắm đấm to
12:59như cái nồi của ba
13:00đang chuẩn bị lao vào mặt Cố Vân Chi,
13:01liền hốt hoảng lao tới ôm lấy ông,
13:03rào lên.
13:04Ba, ba,
13:05con với Cố Vân Chi là thật lòng yêu nhau.
13:07Cố Vân Chi cũng nhanh miệng tiếp lời.
13:09Đúng vậy, chú ạ.
13:10Chúng con thật lòng yêu nhau.
13:12Con nhất định sẽ đối xử tốt với Thẩm Huyên.
13:14Ba tôi chưa biết gì về ra cảnh nhà họ cố,
13:16liền chừng mắt quát.
13:17Một đứa lêu lồng,
13:18phá ra chi tử như cậu thì có tư cách gì
13:20mà yêu con gái tôi.
13:21Cậu đối tốt với nó kiểu gì?
13:23Cậu dựa vào đâu mà tốt với nó?
13:25Mẹ tôi đứng bên cạnh đầy nhẹ ba tôi,
13:26chỉ tay về phía ba của Cố Vân Chi
13:28rồi nói nhỏ.
13:29Thằng nhóc này,
13:29ba nó là tổng giám đốc tập đoàn 20,
13:31nhà có hàng chục tỷ,
13:32chỉ có mỗi mình nó là con trai.
13:34Ông ấy thậm chí còn không đi bước nữa.
13:36Giọng ba tôi lập tức nhỏ lại,
13:37dường như nhận ra mình hơi quá lời.
13:39À, nhưng cũng không được.
13:41Cái này, không môn đăng hộ đối.
13:43Mặc dù nhà họ cố rất giàu,
13:44nhưng trong mắt ba tôi,
13:45tôi là một thiên tài học thuật,
13:46là trụ cột công ty,
13:47và là người thừa kế duy nhất.
13:49Còn Cố Vân Chi,
13:50trong mắt ông,
13:50chỉ là một cậu ấm vô dụng.
13:52Tuy nhiên, chưa kịp nói thêm,
13:53họ hàng bên nhà tôi đã nhanh miệng chen vào.
13:56Con gái nhà anh như vậy
13:56mà còn đòi chê bai người ta.
13:58Tốt nghiệp đại học 2 năm rồi,
14:00vẫn thất nghiệp ở nhà ăn bám,
14:01còn nợ hơn chục triệu tiền vây
14:02và thẻ tín dụng.
14:03Con nhà họ cố chịu để ý tới nó,
14:05nên cười thầm thì hơn.
14:07Ba tôi sực nhớ ra hình tượng của tôi
14:08ở làng vốn không tốt,
14:09cũng chẳng tiện nói thêm gì nữa.
14:11Trái lại,
14:11trong mắt ba của Cố Vân Chi,
14:12anh là cục cương của ông.
14:14Vừa nghe nói tôi là người như vậy,
14:15sắp mặt ông lập tức ra sầm.
14:17Thấy vậy,
14:18Cố Vân Chi liền kéo ông qua một bên giải thích.
14:20Tôi cũng nhanh chóng kéo ba mẹ sang một góc
14:21để kể rõ ngọn ngành.
14:23Sau khi hai bên cha mẹ nghe xong mới ngỡ ra,
14:25hóa ra đôi bên đều đang diễn vai.
14:26Cuối cùng,
14:27ba tôi và ba anh bắt tay làm hòa,
14:29cảm thán như thể gặp nhau quá muộn.
14:31Phải công nhận,
14:31ông bố nhà giàu của Cố Vân Chi đúng là người hiểu lòng người.
14:34Sau màn diễn xuất,
14:35ông lập tức bước ra giữa đám đông,
14:36hắng rộng rồi đưa ra phương án giải quyết.
14:38Hai đứa cũng lớn rồi,
14:39đến lúc phải lo chuyện gia đình,
14:41sự nghiệp.
14:41Con trai tôi đã chọn thì làm bố,
14:43tôi chẳng có gì để nói.
14:44Nhà họ thầm ơi,
14:45tôi không chê nhà các vị nghèo,
14:47mong các vị cũng đừng chê nhà chúng tôi giàu.
14:49Số nợ mười mấy vạn của con gái các vị,
14:51tôi sẽ trả thay.
14:52Ngoài ra,
14:52tôi còn cho thêm 188.000 tệ tiền sinh lễ,
14:55ngũ kim trang sức,
14:56một căn nhà ở thị trấn,
14:57và một chiếc xe đi lại.
14:58Tôi chỉ có mỗi thằng con trai này,
15:00con gái các vị gả cho nó,
15:01tôi đảm bảo sẽ không để con bé phải chịu khổ.
15:03Nếu đồng ý,
15:04chúng ta chốt hôn sự trong tháng riêng.
15:06Nếu thấy không đủ,
15:06tôi có thể tăng thêm.
15:08Sinh lễ 188.000 tệ ở làng tôi thuộc mức trung bình khá,
15:11không cao nhất nhưng cũng không thấp.
15:13Mẹ tôi mím môi,
15:13cười tới mức người rung lên.
15:15Bà dù xuất thân khuê các,
15:16số tiền ấy so với giá túi sách trong tủ còn chưa bằng,
15:18nhưng chẳng cần phải nói ra.
15:20Người trong làng đều khen tôi gặp được ông bố chồng hiểu chuyện là may mắn.
15:23Thấy tiếng tốt đổ hết về phía ba Cố Vân Chi,
15:25ba tôi không cam tâm,
15:26liền nói.
15:27Vậy tiền sinh lễ quyết vậy đi.
15:28Tôi với mẹ con bé cũng dành dụng được chút ít,
15:30thêm vào 8 vạn tám làm của hồi môn,
15:32để người ta không bảo nhà họ thẩm bán con gái.
15:35Mẹ tôi gật đầu lia lia.
15:36Đúng, đúng,
15:37bố no nói đúng.
15:38Trong ánh mắt trầm trồ xem lẫn đố kỵ của dân làng,
15:41hôn sự của tôi và Cố Vân Chi được quyết định như thế.
15:43Tôi và Cố Vân Chi xách một nắm hạt dưa,
15:45trốn ra góc nghe trộm hai dì đầu làng đang bàn tán.
15:48Ôi trời ơi,
15:48nhà họ thẩm tổ tiên chắc bốc khói xanh mới được phúc phần thế này,
15:51sao thằng cháu ngoại nhà họ tôi lại để mắt tới con gái nhà họ thẩm chứ?
15:55He he,
15:55cứ chọn tôi đấy,
15:56tức không?
15:57Ừ nhì,
15:58lớn tướng rồi mà chẳng chịu đi làm,
15:59cứ nhuẩn nhơ chơi bời,
16:00chỉ được cái xinh xắn.
16:02He he,
16:03đúng là xinh thật đấy,
16:04đố kỵ chưa?
16:05Nhà họ cố sao lại thế nhỉ?
16:06Thằng bé đó hồi nhỏ còn chơi với cháu gái tôi vui lắm,
16:09tôi cứ tưởng có thể xe duyên cho chúng nó.
16:11Tôi quay sang lường Cố Vân Chi,
16:12ánh mắt đầy sắc khí.
16:14Hả?
16:14Cậu giải thích cho tôi xem nào?
16:16Cố Vân Chi vội ôm lấy tôi,
16:17thì thầm.
16:18Vợ ơi,
16:19vợ ơi,
16:20gì ấy nói bậy đấy?
16:21Hồi nhỏ cháu bà ấy cứ tranh đồ ăn vật của anh,
16:23anh chẳng thích cô bé đó chút nào cả.
16:25Tôi dịu mặt đi,
16:26anh mới dám thở vào.
16:28Dù có vài lời không hay,
16:29nhưng cũng nhiều người vui mừng thay cho chúng tôi.
16:31Trong mắt họ,
16:31cuộc hôn nhân của tôi và anh là cách tận dụng lại hai món đồ bỏ đi.
16:35Tôi gả cho anh,
16:35với ba mẹ tôi là chuyển giao cái khổ,
16:37còn với ba anh thì như hỗ trợ vùng sâu vùng xa,
16:39trả nợ kiếp trước.
16:41Tháng riêng,
16:41chúng tôi làm lễ đính hôn.
16:43Ba Cố Vân Chi gửi 188.000 tệ tiền xin lễ vào tài khoản của ba tôi.
16:46Trước mặt họ hàng bạn bè,
16:48mọi chuyện đã được quyết định,
16:49không thể thay đổi lung tung.
16:50Dù bên ngoài không nói gì,
16:52ba anh có vẻ không mấy hài lòng với xuất thân của tôi.
16:54Nhưng sau lưng,
16:55ông lại nắm tay tôi,
16:56nở nụ cười mãn nguyện.
16:57Thẩm Huyên,
16:58cháu là đứa trẻ tốt,
16:59đừng học theo thằng con trai lười biếng nhà bác.
17:01Nhà họ cố sự nghiệp lớn như vậy mà nó không chịu kế thừa,
17:04lại đi ra ngoài khởi nghiệp.
17:05Giờ có cháu bác yên tâm rồi.
17:07Nghe nói công ty nhà cháu giờ do cháu quản lý,
17:09ừm,
17:09bác không có ý gì khác,
17:10chỉ là thấy rất ổn thôi.
17:12Tôi cười nhạt,
17:13tôi mà cưới Cố Vân Chi,
17:14chẳng khác nào phải gánh luôn ra sản hai nhà.
17:16Cố Vân Chi đỏ mặt,
17:17ngập ngừng hỏi,
17:18vậy,
17:19vậy có thể sinh ba đứa không?
17:20Công ty của anh cũng cần người thừa kế mà.
17:22Tôi lướt mắt,
17:23công ty bé tí của anh,
17:24biết đâu mai mốt phá sản,
17:25nói chuyện thừa kế làm gì cho sớm.
17:27Cố Vân Chi đơ người,
17:29đôi mắt hiện lên dấu chấm hỏi to tướng.
17:31Khi nghỉ Tết kết thúc,
17:32tôi cùng ba mẹ và Cố Vân Chi quay lại Bắc Kinh làm việc.
17:34Ba mẹ tôi vui vẻ khoác tay nhau vừa đi vừa trò chuyện,
17:37ba tôi cười nói,
17:38năm nay ăn Tết không tệ,
17:39tự dưng nhặt được một chàng rể.
17:41Mẹ tôi gật gù,
17:42môn đăng hộ đối,
17:43khỏi lo nghĩ,
17:44mà đúng là con gái thì tốt hơn hẳn.
17:46Còn ba Cố Vân Chi một mình trở lại Thượng Hải.
17:48Lúc chia tay,
17:49ông ngại ngào.
17:50Nghe cứ như thế con trai tôi là con rể nuôi từ nhỏ của nhà các vị vậy.
17:54Ba tôi cười khả khả.
17:55Ông cố,
17:55bớt nóng,
17:56chờ vài năm nữa chúng ta đều về hưu,
17:58lúc đó ông dọn qua đây ở với tụi nhỏ,
18:00cùng chăm cháu thì có khác gì đâu.
18:02Ông cố nghe vậy mới nguyên giận,
18:03thậm chí còn mỉm cười hài lòng.
18:05Trở lại Bắc Kinh,
18:06tôi và ba vừa đầu vào công việc.
18:07Cố Vân Chi cũng bận ruộng với sự nghiệp khởi nghiệp.
18:10Mỗi mẹ tôi là người nhàn rỗi,
18:11vui vẻ đi lại giữa hai công ty,
18:12mang canh bồi bổ cho cả hai đứa.
18:14Ban đầu,
18:15tôi và anh chỉ gặp nhau vào cuối tuần,
18:16ngày thường chỉ nhắn tin vài câu.
18:18Dần ra,
18:19tôi bắt đầu cảm thấy không ổn.
18:20Cứ thế này chán chết được,
18:22tôi than thở.
18:23Cố Vân Chi lập tức chỉnh lại.
18:24Tổng giám đốc thầm,
18:25tôi cần nhắc nhở cô một chút,
18:26chúng ta không phải đang yêu đương,
18:28mà là đã đình hôn.
18:29Hiện tại,
18:30thân phận của chúng ta là vị hôn phu,
18:31vị hôn thề.
18:33Rồi anh dơ tay khoe chiếc nhẫn đính hôn,
18:34như để khẳng định quan điểm.
18:36Rõ ràng anh đang không vui,
18:37đúng là một người đàn ông,
18:38kỳ bò.
18:39Tôi chống cầm,
18:40làm ra vẻ suy tư sâu sắc.
18:42Ừ,
18:42anh nói cũng có lý.
18:43Vị hôn phu,
18:44bị hôn thề,
18:45cũng chưa phải là vợ chồng thật.
18:46Trước khi cô Vân Chi kịp nổi cáo,
18:48tôi nhanh chóng đổi chủ đề.
18:49Hay là anh dọn qua đây ở luôn đi?
18:51Cô Vân Chi lập tức sững sờ,
18:53rồi ngượng ngùng,
18:54mặt hơi đỏ lên.
18:55Em,
18:55em đang nói cái gì thế?
18:57Ôi chào,
18:57yêu nhau đã nửa năm rồi mà vẫn ngượng ngùng thế.
18:59Tôi nghĩ thầm,
19:00kéo cổ anh xuống,
19:01nhét chùn chìa khóa vào tay anh.
19:02Tôi nhức môi cười.
19:04Tôi có căn hộ rộng rãi gần công ty,
19:05anh có muốn trở thành nam chủ nhân của nó không?
19:08Cô Vân Chi đáp,
19:08vẻ mặt hơi ảo não.
19:10Tổng giám đốc thầm,
19:11cô có thể đừng nói như thế cô đang bao nuôi tôi được không?
19:13Tôi nâng cầm anh lên,
19:14đầy vẻ đắc ý.
19:15Đã nói đừng gọi tôi là tổng giám đốc thầm,
19:17gọi tôi là vợ đại nhân.
19:19Cô Vân Chi nghẹn lời.
19:20Vâng,
19:21tổng giám đốc thầm.
19:22Tôi nghiêm mặt,
19:23gọi tôi là vợ đại nhân.
19:25Dưới sự đe dọa của tôi,
19:26cuối cùng cô Vân Chi cũng chuyển đến căn hộ của tôi.
19:28Nhưng trước khi anh chuyển tới,
19:30chúng tôi đã thống nhất ba điều,
19:31mỗi người một phòng,
19:32chi phí sinh hoạt,
19:32dọn dẹp nhà cửa,
19:33giặt rũ,
19:34nấu nướng đều chưa đôi.
19:35Vậy mà vừa chuyển vào,
19:37tôi đã lộ bản chất thật sự.
19:38Đùa thôi,
19:39mỗi người một phòng,
19:40anh xem thường ai đấy.
19:47Không được,
19:48chúng ta còn chưa cưới mà.
19:49Tôi khẽ chặt lưỡi.
19:50Ôi chào,
19:51phiền phúc quá.
19:52Này anh,
19:53đang đòi tôi dành phận à?
19:54Cô Vân Chi đỏ mặt,
19:55lắp bắp giải thích.
19:56Tôi chỉ muốn nhắc rằng,
19:58có phải chúng ta nên chọn thời gian đi đăng ký kết hôn không?
20:00Tôi chừng mắt,
20:01anh đã cầu hôn chưa mà đòi đi đăng ký.
20:03Cô Vân Chi sững người.
20:05Ơ,
20:05tôi tưởng là cô sẽ chủ động.
20:07Hừ,
20:08đàn ông.
20:09Tôi thừa nhận,
20:09thường ngày tôi hơi mạnh mẽ một chút.
20:11Nhưng chuyện kết hôn,
20:12lẽ nào lại để phụ nữ cầu hôn trước?
20:14Thấy ánh mắt nai tơ đơn thuần của cô Vân Chi,
20:16tôi thở dài,
20:17kéo anh vào lòng.
20:18Được rồi,
20:19ai mà chẳng là công chúa nhỏ chứ?
20:20Tôi chiều anh,
20:21để tôi cầu hôn anh,
20:22được chưa?
20:23Thích hồng,
20:24trắng,
20:24sâm panh hay hồng xanh?
20:25Ê,
20:26cho mượn tay xem nào,
20:27coi ngón tay anh có nhỏ lại không để còn chọn nhẫn.
20:29Cô Vân Chi đỏ mặt,
20:30ngượng ngùng không biết làm gì,
20:32trong khi tôi cứ tỏ ra tự nhiên như không.
20:34Chuyện sau đó thì,
20:35tôi khỏi nói,
20:36tự hiểu nhé.
20:37Tôi và cô Vân Chi đã đăng ký kết hôn,
20:39anh chính thức trở thành,
20:40con rể nhà tôi.
20:41Nhìn anh ngoan ngoãn thế này,
20:42ba mẹ tôi quý anh còn hơn cả tôi.
20:44Vì mọi người trong nhà đều bận,
20:45nên chuyện tổ chức hôn lễ được tính toán
20:47để từ từ lên kế hoạch.
20:48Dự định chờ lúc nào mọi người rảnh rỗi sẽ tổ chức.
20:51Ai ngờ trước Tết năm sau,
20:52ông bà nội tôi từ quê gọi điện lên rục rã.
20:54Hai đứa đính hôn đã một năm rồi,
20:56còn không tổ chức hôn lễ thì sẽ bị thiên hạ cười chết.
20:58Ông bà bảo,
20:58cô Vân Chi nhà giàu thế,
21:00không thể để nhà nó chạy thoát được.
21:02Thế là,
21:02cái mong mỏi bấy lâu của mẹ tôi một đám cưới xa hoa,
21:05đẳng cấp thế kỷ phải chuyển về quê tổ chức.
21:07Mẹ tôi giận dữ lắm,
21:08vì bên gia đình bà,
21:09người lớn thì nhiều,
21:10con cháu thì ít,
21:11ông bà ngoại tôi lại trong mong lễ cưới được tổ chức ở nhà họ.
21:13Biết tin,
21:14ông bà còn định bay đến ngay trong đêm.
21:16Cuối cùng,
21:17ba tôi đành đứng ra hòa giải,
21:18tổ chức ở quê một lần,
21:19bên nhà ngoại tổ chức thêm một lần nữa.
21:21Nghe vậy,
21:21mẹ tôi mới chịu nguôi giận.
21:23Ngày cưới,
21:24ngoại trừ trang phục do chúng tôi chuẩn bị,
21:25mọi thứ khác đều do ông bà nội và các chú bác họ hàng lo liệu.
21:28Ba tôi xúc động đến mức âm thầm hỏi tôi có nên nói thật hoàn cảnh với họ hay không.
21:32Nhưng còn chưa kịp trả lời,
21:33bác cả đã kéo ông sang,
21:34bóng gió rằng lần này làm đám cưới,
21:36nhà mình phải ứng trước không ít.
21:37Đáng lẽ nhà tôi phải tự bỏ ra,
21:39nhưng vì ba tôi không có mặt,
21:40nên bác cả phải ứng trước hết.
21:42Nói trắng ra là bảo ba tôi đưa tiền.
21:44Ba tôi ngưng ngắc hỏi bác đã bỏ ra bao nhiêu
21:46thì bác đưa ra con số,
21:4720 vạn.
21:48Vừa nghe vậy,
21:49lòng ba tôi như bị tạt nước lạnh.
21:50Điệt rượu,
21:51kể cả rượu bia,
21:52cũng chưa tới 1.000 tệ 1 bàn,
21:53tổng cộng chưa đến 30 bàn,
21:55thế nào cũng không thể thành 20 vạn.
21:56Hơn nữa,
21:5720 vạn là con số cực kỳ nhạy cảm với ba tôi.
22:00Bác cả thấy ông đắn đo,
22:01bè nhé mắt một cái.
22:02Ba tôi nhăn mặt nói,
22:03tiền của tôi và Tú Phân đã để hết cho con gái làm của hồi mua rồi.
22:06Bác cả hừ một tiếng,
22:07biểu môi rằng chồng nhà tôi giàu như thế,
22:0920 vạn đã là bao,
22:11không có thì đi hỏi thông giam mà lấy.
22:13Thì ra,
22:13bố chồng tôi,
22:14ông cố,
22:15mới là người bị oa nhất trong vụ này.
22:16Đừng tưởng tôi không biết,
22:17vừa vào làng là tôi đã mặc áo bông to tướng chạy ra đầu làng
22:20dò hỏi mấy bà cô.
22:21Hóa ra,
22:22thằng em họ tôi là một cô gái có bầu,
22:24nhà gái yêu cầu xin lễ 200.000 tệ,
22:25không đưa thì phá thai rồi chia tay.
22:27Bà bác cả tôi dẫn cô gái đi khám,
22:29xác nhận đúng là con trai.
22:30Cháu đích tôn của bà,
22:37nói đúng,
22:38tiền dự trẻ,
22:39tất nhiên nhà cháu sẽ chịu.
22:40Nhưng bác cứ mang hóa đơn đến,
22:42có đong dấu đỏ đàng hoàng,
22:43để cháu trình bố chồng cháu duyệt nhé.
22:45Bác nghe đến hóa đơn thì xị mặt ra,
22:47còn gắt,
22:47người lớn nói chuyện,
22:48trẻ con chen vào làm gì.
22:50Tôi mỉm cười,
22:50giọng ngọt sớt,
22:51ông bà nội bảo,
22:52lễ cưới này là bác trai và bác gái đứng ra tổ chức mà.
22:55Hôn sự của trẻ con,
22:56bác là trưởng bối,
22:57sao lại can thiệp nhỉ?
22:58Bố cháu còn lo tiền của hồi môn cho cháu,
23:00bác còn muốn đòi lại nữa sao?
23:02Bác gả xa sầm mặt,
23:03cháu nói thế mà nghe được à?
23:04Bác làm vậy chẳng phải vì lo bố mẹ cháu không ra gì,
23:07sợ nhà họ cố coi thường cháu sao?
23:09Giờ cháu gả vào nhà giàu,
23:10canh cứng rồi,
23:11muốn bay phải không?
23:12Tôi cười nhạt,
23:13trời ơi,
23:14không cần phải dìm người khác như thế đâu bác.
23:16Bố mẹ cháu có ra gì hay không,
23:17cháu có bị coi thường hay không thì liên quan gì đến bác đâu.
23:20Nhà cháu nghèo mấy đi nữa,
23:21cũng chưa từng mượn bác đồng nào,
23:22chưa từng ăn một hạt gạo nào của bác cả.
23:24Bác muốn tiền thì cứ mang hóa đơn đến đây.
23:27Nói xong,
23:27tôi kéo bố quay lưng bỏ đi.
23:29Bố tôi hơi trần trừ,
23:30tiền dự tiệc,
23:31mình thật không chả sao.
23:32Tôi hạ giọng,
23:33bố có tin không,
23:34số tiền đó chắc chắn không phải họ bỏ ra,
23:36mà là xin ông bà nội.
23:37Bố tôi nghe vậy,
23:38chút ái náy trong lòng tan biến ngay.
23:40Ông vỗ vai tôi,
23:41đi thôi,
23:41con gái,
23:42đi thu phong bì,
23:43tiền này không thể để bác con hưởng đâu.
23:45Ba tôi thu được khoảng hơn 10 vạn tiền mừng,
23:47liên hỏi ông bà nội đã chi bao nhiêu để tổ chức.
23:50Ban đầu ông bà còn giấu,
23:51nhưng thấy ba tôi nổi giận thật sự thì mới chịu nói rõ.
23:53Ba tôi trả lại ông bà nội phần chi phí,
23:55còn phần dư theo phong tục,
23:56nếu nhà gái thu thì đưa lại cho chú rể,
23:58nhà trai thu thì đưa cho cô dâu.
24:00Cố văn chi từ nhỏ đã quen bị gọi là cục cương chi tiền,
24:03lần này là lần đầu tiên được đếm phong bì cưới.
24:05Buổi tối ngồi trên giường mở từng bao lì xì,
24:07mặt mày ráng rỡ.
24:08Tôi rỗ rành, ngoan, để vợ giữ hộ nhé,
24:10trời lớn sẽ trả lại.
24:12Anh nghi ngờ nhìn tôi, tôi còn lớn thêm được nữa à.
24:14Đừng hòng lừa tôi,
24:15cô chỉ muốn lấy tiền của tôi để mua pháo nổ chơi thôi.
24:18Bị anh phát hiện rồi, tôi lầm bầm,
24:20thế anh phải thừa nhận đi,
24:21pháo nổ đúng là vui thật mà.
24:23Vốn nghĩ diễn xuất của hai đứa tôi rất giỏi,
24:25ai ngờ lúc đi chúc Tết,
24:26một em họ xa của cô văn chi dẫn bạn gái về nhà,
24:28nghe nói là du học sinh về nước,
24:30làm ở công ty lớn tại Bắc Kinh,
24:31thu nhập 30 vạn một năm.
24:33Người họ hàng đó vừa khen bạn gái,
24:34vừa đa xeo chúng tôi.
24:36Anh ta hỏi cô văn chi,
24:37nhìn xem, cô ấy cũng du học,
24:39còn kiếm 30 vạn một năm,
24:40cậu làm được gì?
24:41Rồi quay sang tôi,
24:42cười khẩy,
24:43chị dâu,
24:43bạn gái tôi tốt nghiệp thạc sĩ tài chính ở Nam California,
24:46chị học trường nào?
24:47Ba chồng tôi nghe vậy bột miệng,
24:49ồ, thẩm huyên nhà chúng tôi hình như tốt nghiệp học viện kỹ thuật ngũ đạo khẩu.
24:52Câu nói vừa rứt,
24:53ai không hiểu thì cười,
24:54nhưng cô bạn gái kia thì không.
24:56Cô lập tức cúi đầu xin lỗi tôi và cô văn chi,
24:58vẻ mặt khó xử,
24:59tổng giám đốc thầm,
24:59tổng giám đốc cố,
25:00thật ngại quá.
25:01Hóa ra cô ấy là nhân viên công ty tôi,
25:03chẳng trách lại biết rõ hai đứa.
25:05Tôi vỗ vai cô,
25:06cười tươi,
25:06Ủa,
25:07hóa ra là triệu tuyết à?
25:08Trùng hợp quá nhỉ,
25:10nhiều năm rồi mà vẫn nghịch ngợn vậy.
25:11Tôi quay sang mọi người,
25:13chúng tôi là bạn học cấp 3,
25:14lúc đó cả lớp đều gọi vậy.
25:15Đúng không,
25:16triệu tổng?
25:17Triệu tuyết phối hợp,
25:18vâng,
25:18tôi là triệu tổng,
25:19chị là thầm tổng,
25:20anh là cố tổng,
25:21bạn trai tôi là lý tổng.
25:22Em họ xa của cô văn chi liền im bặt,
25:24không nói gì thêm.
25:25Sau kỳ nghỉ,
25:26chúng tôi rời quê về thành phố.
25:28Vì lần này tôi với bác cả cãi nhau khá căng,
25:30nên cũng có lý do để từ đó về sau không cần về quê ăn tết.
25:33Các dịp lễ,
25:33tôi để cô văn chi đại diện gửi tiền cho ông bà nội.
25:36Sau này nghe kể,
25:37cô bạn gái của em trai tôi thật ra không mang thai con của cậu ấy.
25:40Nhà cô gái nhận sinh lễ 200.000 tệ,
25:42sau đó hai bên cãi nhau,
25:43cậu em đòi lại tiền,
25:44dẫn đến sâu sắc khiến cô gái mất con.
25:46Hai nhà đưa nhau ra tòa,
25:47chuyện này thành đề tài bàn tán cả vùng.
25:49Còn tôi và cô văn chi thì,
25:51từ ngày rời quê,
25:52nơi đó đã chẳng còn riêng nước.

Được khuyến cáo