TRuyện Audio Hay || Chỉ Một Đêm, Vạn Đời Thương Tổn || Thiên Thần Dắt Truyện
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
Danh mục
😹
Vui nhộnPhụ đề
00:00Không biết từ bao giờ, trên tay bạn trai tôi đột nhiên xuất hiện một cái vòng tay sỏ đồng một tệ.
00:04Mãi đến tận ngày kết hôn, một bé trai vọt vào phòng trang điểm,
00:07ôm chân tôi khóc lóc, dì ơi, cháu xin dì đừng cướp ba khỏi mẹ cháu được không.
00:11Tôi mới biết, thì ra đồng tiền đó là tiền mua thân mà tình một đêm đưa cho anh ta.
00:15Anh ta nói lúc đó thấy mình bị xỉ nhục, nên mới đeo lên tay tự nhắc nhở bản thân,
00:18sau này lúc nào cũng phải lý trí tỉnh táo.
00:20Nhưng bà nội anh ta lại che chở thằng nhóc đó sau lưng,
00:22nói với tôi, cô không chấp nhận được cháu trai tôi, thì cũng không cần làm dâu nhà họ vậy.
00:27Tôi nhìn gã bạn trai một mực im lặng của mình, đứng dậy tháo khăn voan, vứt nhẫn,
00:31hủy bỏ hôn lễ trước mặt tất cả mọi người, ai thích làm dâu nhà họ vậy cứ việc làm.
00:34Nói nói, cậu đẹp quá đi mất, bạn thân tôi, nói nói, suy xòa.
00:38Nhìn cậu xem, đúng là cô dâu hạnh phúc nhất thế gian rồi.
00:41Vậy cảnh mặc đúng là có phút tám đời mới lấy được cậu.
00:43Tôi bật cười, nụ cười trong veo tan vào không khí ngọt ngào của căn phòng, chỉ giỏi dẻo miệng.
00:48Thợ trang điểm dặm lại lớp phấn cuối cùng, xong rồi ạ, cô dâu đứng lên xem tổng thể một chút nhé.
00:53Tôi vịn vào tay nõn nõn, cẩn thận đứng dậy.
00:55Chiếc váy xe rộng lộn lẫy, và tôi cảm thấy mình như một nàng công chúa thực thụ.
00:588 năm yêu nhau, từ những ngày công ty anh còn trên bờ vực phá sản,
01:02tôi cùng anh livestream bán hàng, làm mẫu ảnh, gây dựng lại tất cả từ con số 0.
01:068 năm đó, chúng tôi đã cùng nhau đi qua bao nhiêu sóng gió.
01:09Và hôm nay, cuối cùng cũng đến ngày hái quả ngọt.
01:11Nhưng có lẽ, tôi đã mưa quá đẹp, đến nỗi ông trời cũng phải ghen tị.
01:15Ngay khoảnh khắc tôi xoay người thì cánh cửa phòng trang điểm bị đầy tung ra một cách thô bạo.
01:18Dầm, tất cả mọi người đều giật mình quay lại.
01:21Một cậu bé khoảng 4, 5 tuổi, gương mặt lấm lem, quần áo sọc sạch, lao thẳng vào phòng.
01:25Đôi mắt nó đỏ hoe, ngập nước, và nó nhìn chầm chầm vào tôi.
01:29Trước khi bất kỳ ai kịp phản ứng, thằng bé đã lao tới, ôm chặt lấy chân tôi, rồi hòa khóc nước nở.
01:34Nước mắt nước mũi của nó giàn ruộng, thấm ướt cả một mảng váy cưới trắng tinh của tôi.
01:38Dì ơi, cháu xin dì, xin dì đừng cướp ba khỏi mẹ cháu được không?
01:41Cướp ba, ba của nó, là ai?
01:44Tôi sững sờ như vừa bị xét đánh, vệ cảnh mặc từ bao giờ có chuyện ngoại tình, lại còn có cả đứa con lớn thế này.
01:49Hay là ai đó đang chơi đùa tôi quá đà?
01:51Nếu đúng thế thì đây thật sự là một trò đùa ác ý.
01:58Nữa thì ngã vào cạnh bàn.
02:00Cháu bé, cháu, cháu nhận nhầm người rồi phải không?
02:03Noãn noãn cố gắng nói một cách nhẹ nhàng nhất có thể.
02:05Nhưng thằng bé càng ôm chặt hơn, gào lên, không nhầm.
02:08Ba cháu là vệ cảnh mặc, dì là người xấu, dì cướp ba của cháu.
02:11Đúng lúc đó, vệ cảnh mặc hớt hải chạy vào.
02:14Gương mặt anh thoáng vẻ bối rối và hoảng hốt, anh vội vàng kéo thằng bé ra.
02:17Noãn noãn, chỉ là con của bạn anh nhịp thôi, em đừng để ý làm gì, anh sẽ đưa nó ra ngoài ngay.
02:22Anh cố gắng giải thích một cách thản nhiên, nhưng tôi thấy bàn tay anh đang run lên.
02:26Con của bạn bè, bạn bè nào lại để con mình chạy vào phòng cô dâu làm loạn như thế này?
02:30Ngay lúc ấy, thằng bé lại bất ngờ cắn vào mu bàn tay anh ta rồi ỏa khóc to, ba xấu.
02:34Ba xấu lắm, ba là đồ nói dối, ba nói con là con của người khác, vậy thì đồng một tệ ba đeo trên tay là cái gì?
02:40Tất cả mọi người trong phòng, kể cả tôi, đều đổ rồn ánh mắt vào cổ tay của vệ cảnh mặc.
02:45Nơi đó, có một chiếc vòng da màu đen, được sỏ qua một đồng su một tệ đã cũ mẻn.
02:49Chiếc vòng đó, nó xuất hiện trên tay anh không biết từ bao giờ, có lẽ cũng đã 5 năm.
02:53Tôi từng tò mò hỏi, anh chỉ cười nói rằng anh nhặt được nó trong một ngôi miếu cổ,
02:56nghĩ đó là vật may mắn, mang lại tài lộc nên đeo luôn.
02:59Anh còn nói, từ khi đeo nó, công việc của chúng tôi ngày càng thuận lợi.
03:03Tôi đã tin, tôi đã tin vào câu chuyện hoang đường đó mà không một chút nghi ngờ.
03:06Thằng bé tiếp tục nức nở kể lề, mẹ tốn một tệ mua ba, bây giờ ba không cần mẹ con con nữa phải không?
03:11Số con thật khổ, vừa sinh ra đã không có ba, bây giờ ba còn đi cưới người khác.
03:15Tin tôi như bị ai đó bóp nghẹt, tôi nhìn vệ cảnh mặt, ánh mắt tôi chắc hẳn phải sắc như dao.
03:20Tôi cần một lời giải thích, không, tôi cần anh ta nói rằng tất cả những điều này chỉ là một cơn ác mộng.
03:24Vệ cảnh mặt ngồi sổm xuống, quát thằng bé, im ngay.
03:27Thằng bé giật mình, nín bặt, chỉ dơ tay lên quẹt nước mắt, rồi rụt xe kéo tay áo anh.
03:32Ba ơi, con không khóc nữa, ba đừng không cần con, có được không?
03:35Vệ cảnh mặt không trả lời, chỉ kéo cậu bé ra sau lưng mình, rồi nới lỏng cà vạt,
03:39quay hàm bạnh ra, nhìn tôi với vẻ mặt căng thẳng.
03:42Nõn nõn, xin lỗi em, anh không biết hôm nay mọi chuyện lại thành ra thế này.
03:45Anh, anh không cố ý, năm năm trước, anh uống say, anh thật sự không ngờ cô ấy lại có con.
03:50Bùng, thế giới của tôi nổ tung, từng mảnh vỡ găm vào da thịt, đau đớn đến tê dại.
03:54Cái lạnh từ lòng bàn chân chạy dọc sống lưng, lan ra khắp cơ thể.
03:58Tôi đứng đó, trong bộ váy cưới lộng lẫy, mà cảm thấy mình trần trụi và thảm hại hơn bao giờ hết.
04:02Ngay đúng ngày tôi và vệ cảnh mặt kết hôn, sự thật phơi bày, anh ta có một đứa con trai đã lớn,
04:06khiến tôi chẳng thể thốt nên lời, chỉ biết ngương ác đảo mắt nhìn mọi người xung quanh.
04:10Anh ta vươn tay định ôm lấy vai tôi để an ủi, nhưng tôi lập tức né tránh, không kìm được sự hoảng loạn của bản thân.
04:15Nõn nõn, tình cảm 8 năm của chúng ta, em không thể cho anh một cơ hội giải thích sao.
04:19Anh và cô ấy không có chút tình cảm nào hết, chỉ là một đêm sai lầm.
04:23Anh xin em, đừng vì chuyện này mà vứt bỏ tất cả những gì chúng ta đã cùng nhau xây dựng.
04:32Bao nhiêu lý do xưa như trái đất, không có tình cảm, uống say, nhỡ tay, xe đến nỗi mất cả lý trí mà vẫn làm được mọi chuyện.
04:38Nõn nõn xét chặt tay tôi, vệ cảnh mặt, anh nói cái gì vậy?
04:41Anh có biết hôm nay là ngày gì không? Anh có biết nõn nõn đang mang thai không?
04:45Vệ cảnh mặt, cái vòng trên tay anh, anh đeo bao lâu rồi?
04:48Còn nhớ không? Tôi hỏi mà giọng đã run lên.
04:51Nõn nõn, không phải như em nghĩ đâu, anh ta cuốn quyết, cố giải thích.
04:54Tôi không cho anh ta cơ hội đó, nén đau nhắc lại, tôi cũng không nhớ nữa,
04:57nhưng hình như có một ngày, bỗng dưng anh đeo cái vòng đó, phải không?
05:01Ngân ấy năm, chưa từng tháo ra, anh nói nhặt được trong miếu, bảo là buồn may mắn.
05:05Nhưng 8 năm yêu nhau, chỉ đơn giản như vậy mà anh lừa tôi sao?
05:08Nõn nõn, anh, anh đeo nó là để tự nhắc nhở bản thân,
05:11rằng không bao giờ được phép tái phạm sai lầm ngu ngốc đó nữa.
05:14Anh không dám nói với em, vì anh sợ, anh sợ sẽ mất em.
05:17Anh ta luôn cuốn tháo trước vòng ra, như thể vứt bỏ nó đi là có thể xóa sạch mọi tội lỗi.
05:21Nhắc nhở bản thân, tôi lặp lại, giọng đầy mỉa mai.
05:24Anh nói với tôi đó là đồng su may mắn, 8 năm, vệ cảnh mọc.
05:278 năm trời, anh nhìn vào mắt tôi và nói dối một cách dễ dàng như vậy sao?
05:31Có người ai mà không có lúc phạm sai lầm?
05:33Anh ta gào lên, như thể anh ta mới là người bị oan ức.
05:36Chát, tôi đã không kiềm chế được nữa, một cái tát dáng thẳng vào mặt anh ta, cả phòng im phang phắc.
05:41Anh ta không né, chỉ đứng yên chịu trận, chỉ cần em ngu dẫn, em muốn đánh, muốn mắng thế nào cũng được.
05:46Anh ta vẫn nghĩ đây chỉ là một cơn giận dỗi bình thường.
05:49Anh ta vẫn nghĩ chỉ cần tôi ngu dẫn là mọi chuyện sẽ ổn.
05:51Anh ta có con riêng, giấu tôi suốt 5 năm, đợi đến khi tôi mang thai, đợi đến ngày cử hành hôn lễ mới để sự thật vỡ lở.
05:57Đây không phải là lừa dối, đây là lừa cưới.
05:59Tôi tróng váng phải dựa vào tường mới đứng vững, cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi thở sâu.
06:03Vệ cảnh mặc, chúng ta ly hôn đi.
06:05Không, anh không đồng ý.
06:07Không noãn, sao em có thể phủi sạch mọi thứ dễ dàng như vậy?
06:10Anh ta còn định tiến tới ôm tôi, nhưng tôi đã không nhịn nổi nữa.
06:13Cua đại cái ly đập thẳng vào đầu anh ta.
06:15Nếu thằng bé này không xuất hiện, anh còn tính giấu tôi tới bao giờ?
06:18Máu từ chán vệ cảnh mặc chảy rong rong, nhưng anh ta dường như không cảm thấy đau, chỉ tha thiết cầu xin.
06:23Noãn noãn, chúng ta đã đi cùng nhau ngần ấy năm, hãy nghĩ tới đứa con trong bụng.
06:26Anh xin em, cho anh thêm một cơ hội.
06:28Tôi bật cười, vừa cười vừa rơi nước mắt.
06:31Bây giờ mới nhớ tới đứa con tôi đang mang, còn đứa bé kia thì sao?
06:34Đúng lúc này, một giọng nói giả nua nhưng đánh đá vang lên từ cửa.
06:37Bà nội của vệ cảnh mặc chen vào, bà nhìn vết máu trên mặt cháu trai mình, rồi quay sang tôi, ánh mắt đầy oán giận.
06:43Không noãn, việc đã đến nước này rồi, cô còn muốn làm loạn đến mức nào nữa?
06:46Chẳng lẽ phải bắt nó chết để tạ lỗi với cô thì cô mới vừa lòng sao?
06:50Bà ấy từ trước tới nay đã chẳng ưa gì tôi, cho rằng tôi kéo dài không chịu sinh cháu, làm khổ vệ cảnh mặc.
06:55Dù anh ta đã bao lần nói không muốn gánh trách nhiệm quá sớm, bà vẫn đổ hết lỗi cho tôi.
06:59Noãn noãn không chịu được, đứng ra che cho tôi, bà ơi, bà nói vậy mà nghe được à?
07:03Người sai rành rành là vệ cảnh mặc, noãn noãn mới là người bị hại.
07:07Bà nội anh ta chỉ thẳng vào mặt tôi, nhà tôi không có lương tâm mới giúp một đứa con dâu không biết điều như cô về đấy.
07:12Tôi nói cho cô biết, không noãn, cô chấp nhận đứa chất này của tôi thì mọi chuyện coi như xong.
07:16Còn không, thì cũng đừng hòng bước chân vào làm dâu nhà họ vậy.
07:18Tôi nhìn vệ cảnh mặc, ban đầu anh ta im lặng, rồi bất đắc dĩ nói, noãn noãn, trẻ con thì vô tội.
07:24À, ra là vậy, trẻ con vô tội, vậy còn tôi, còn đứa con trong bụng tôi thì sao, nó có tội tình gì?
07:30Một cảm giác ghê tởm răng lên trong cổ họng tôi, tôi không nói một lời nào nữa.
07:34Tôi đưa tay, giật mạnh chiếc khăn voan trên đầu xuống, ném thẳng vào mặt vệ cảnh mặc.
07:38Sau đó, tôi tháo chiếc nhẫn đính hôn vứt xuống đất.
07:40Ai thích làm dâu nhà họ vậy, cứ tự nhiên mà làm.
07:43Tôi hét lên, giọng khản đặc, vệ cảnh mặc, hủy bỏ hôn lễ, chúng ta, ly hôn đi.
07:48Cả khán phòng bên ngoài xôn xao, tiếng bàn tán, tiếng xì xầm như một đàn ong vỡ tổ.
07:52Tôi không quan tâm, ngay lúc này, tôi chỉ muốn thoát khỏi nơi địa ngục này.
07:56À lẫm, con đừng có chiều nó quá, ly thì ly, nhà ta sợ gì không cưới được vợ khác.
08:00Bà nội anh ta vẫn còn thêm dầu vào lửa.
08:03Vệ cảnh mặc lần đầu tiên quát lên với bà mình, bà nội, bà thấy cháu chưa đủ mệt hay sao mà còn quậy nữa.
08:07Bà nội rụt lại, nhưng vẫn lầm bầm, không được để tiểu bảo bên ngoài nữa, không thì bà chết cho cháu vừa lòng.
08:13Anh ta đẩy bà nội và thằng bé ra ngoài, rồi quay lại, đóng sầm cửa lại.
08:17Trong phòng chỉ còn lại tôi, noãn noãn và anh ta.
08:19Anh ta tiến lại gần tôi, đôi mắt đỏ ngầu, giọng nói mệt mỏi nhưng đầy trách móc.
08:23Không noãn, em có thể trưởng thành hơn một chút được không?
08:26Tình cảm 8 năm của chúng ta, nói bỏ là bỏ được sao?
08:28Em ích kỷ như vậy, không nghĩ cho con của chúng ta à?
08:31Em muốn nó sinh ra cũng không có một gia đình hoàn chỉnh, giống như em sao?
08:34Anh ta biết rõ quá khứ của tôi, biết vết thương lòng tôi lớn nhất là gì, vậy mà vẫn nhẫn tâm khởi lại.
08:39Hồi nhỏ, ba mẹ tôi li hôn chỉ vì tôi không phải con trai, rồi ba bỏ đi biệt tâm, khiến tôi luôn dây dứt, tuổi thơ chẳng có gì ngoài nước mắt và tuổi hơn.
08:46Noãn noãn không chịu nổi, đỡ lấy tôi, trách vệ cảnh mặc.
08:49Anh còn là đàn ông không? Cô ấy đang mang thai, mà anh nữa nói như vậy sao?
08:53Nước mắt tôi đã ngừng rơi, thay vào đó là một sự lạnh lẽo đến đáng sợ, tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, cười nhạt.
08:59Một người như anh, có tư cách làm ba sao?
09:01Giọng tôi bình thản nhưng từng chữ lại sắc như băng.
09:04Anh bây giờ, có khác gì người đàn ông đã ngoại tình khiến mẹ anh năm đó đau khổ không?
09:07Chúc mừng anh, vệ cảnh mặc, anh cuối cùng đã trở thành bản sao hoàn hảo của người mà anh căm hận nhất trên đời.
09:12Vệ cảnh mặc sững sờ, nhìn tôi không dám tin.
09:15Gương mặt anh ta tái đi, rồi chuyển sang giận dữ.
09:17Anh ta dơ tay lên, như định tắt tôi, nhưng rồi lại bất lực bung thỏng xuống.
09:21Cuối cùng, anh ta ngồi vịt xuống ghế, im lặng.
09:24Cơn đau buồn và tức giận tột độ khiến bụng dưới của tôi co thắt lại một cách dữ dội, tôi đau đến toát mồ hôi.
09:29Noãn noãn, đưa tớ đi, tôi không thể ở lại đây thêm một giây nào nữa.
09:32Noãn noãn vội vàng dìu tôi ra khỏi phòng.
09:34Khi chúng tôi bước ra đại sảnh, hàng trăm cặp mắt đổ rồn về phía tôi.
09:37Những ánh mắt tò mò, thương hại, chế diễu, trúng như những mũi kim châm vào da thịt tôi.
09:42Mẹ tôi lét qua đám đông, chạy đến bên tôi, gương mặt bà hốt hoảng.
09:45Noãn noãn, có chuyện gì vậy con?
09:47Tôi vừa mở miệng, cổ họng đã ngẹn lại, nước mắt mà tôi cố kì nén bấy lâu nay bỗng tuôn ra như vỡ đề.
09:52Mẹ ơi, vệ cảnh mặt, anh ta ngoại tình, còn có cả con riêng rồi.
09:56Mẹ tôi sững sờ, rồi gương mặt bà đanh lại vì giận dữ, thằng cho đó, mẹ đi tìm nó nói chuyện.
10:01Tôi kéo tay bà lại, thôi mẹ, con đau bụng quá, mình về nhà trước được không mẹ?
10:05Mẹ vội lau nước mắt cho tôi, giọng cũng ngại ngào, được, được, mẹ đưa con về nhà, mình về nhà của mình.
10:10Ngay khi chúng tôi vừa ra khỏi sành chính, một cô gái mặc váy trắng, gương mặt thanh tú, trông có vẻ yếu đuối, đã chặn đường chúng tôi.
10:17Là cô ta, người phụ nữ trong câu chuyện của vệ cảnh mặc, mẹ của đứa bé đó.
10:21Cô ta nức nở, chị, chị Khương Noãn, em xin lỗi, em thật sự không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
10:26Em chưa bao giờ có ý định phá hoại hạnh phúc của anh chị.
10:28Em, em có thể đưa con đi, sẽ không bao giờ làm phiền anh chị nữa.
10:32Bụng tôi đau quặn từng cơn, mồ hôi làm ướt đẫm cả váy cưới.
10:35Tôi không còn chút sức lực nào để đối phó với màn kịch bạch liên hòa này.
10:38Nếu 10 năm trước, tôi có lẽ đã tin lời cô ta, nhưng bây giờ tôi biết.
10:41Nếu không có ý định, vậy tại sao lại lên giường với bạn trai của người khác?
10:45Không có ý định, vậy tại sao lại không dùng biện pháp an toàn?
10:48Không có ý định, vậy tại sao lại sinh ra đứa con của một cuộc tình một đêm?
10:51Không có ý định, vậy tại sao lại dắt một đứa trẻ đến đám cưới của tôi, và đúng ngày tôi làm cô dâu?
10:57Tôi không còn sức để mắng chửi, tôi chỉ lạnh lùng phun ra một từ, cút.
11:00Nhưng cô ta vẫn túng lấy tay tôi, khóc lóc kể lề, chị, chị trách em là đúng.
11:04Nhưng em cũng là bất đắc dĩ, con em còn nhỏ quá, nó thật đáng thương.
11:08Tôi hoa mắt, suýt ngã thì mẹ tôi đã kịp lao tới đẩy cô ta ra, tắt mạnh.
11:12Con sức sinh này, mày chui từ đâu ra vậy?
11:14Con gái tao đang mang thai, mày có biết không?
11:16Ba mẹ mày ở nhà dạy mày đi làm tiểu tam, phá hoại gia đình người khác như thế này hả?
11:20Mẹ tôi còn định đá thêm mấy cái, nhưng thấy tôi sắp ngã quỵ, bà vội vàng đỡ lấy tôi.
11:25Bà chỉ có thể căm hận mà chửi rùa, cút ngay, cút đi cho khuất mắt tao.
11:28Con gái tao mà có mệnh hệ gì, tao lột da xẻ thịt mày ra.
11:32Đúng lúc đó, noãn noãn lái xe tới, chúng tôi vội vàng lên xe, thoát khỏi cái nơi thị phi và đau đớn đó,
11:36bỏ lại sau lưng một đám cưới tan hoang và một vở kịch bi hài.
11:39Vừa về đến nhà, tôi nhận được tin nhắn WeChat từ vệ cảnh mọc.
11:42Không noãn, em trở nên lỗ mãng và vô lý như vậy từ bao giờ thế?
11:46Anh đã nói anh và cô ấy không có gì cả, em nhất định phải làm ẩm lên đến mức này sao?
11:50Cô ấy một mình nuôi con cũng không dễ dàng gì.
11:52Em cũng sắp làm mẹ, em không thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác một chút được à?
11:56Đọc xong, tôi cảm thấy nghẹt thở, chẳng ngờ người đàn ông tôi yêu 8 năm lại có thể đối xử như vậy,
12:00phủ nhận mọi tình cảm tôi dành cho anh ta.
12:02Tôi hít vào thở ra liên tục để kiềm chế cơn đau, mẹ và noãn noãn ở bên cạnh đầy lo lắng.
12:06Con không sao đâu, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua mà.
12:09Tôi nói với mẹ và noãn noãn, như tự nhủ với chính mình.
12:12Những ngày sau đó, vệ cảnh mặt cũng không xuất hiện, chỉ gửi vài tin nhắn bảo tôi bình tĩnh lại, đợi anh ta tới đón về nhà.
12:17Tôi muốn chặn liên lạc, nhưng lại cố giữ lại để làm bằng chứng sau này ra tòa.
12:21Anh ta cứ lấy lý do sai dự, không chịu nhận sai, còn đổ lỗi cho tôi là hành động cảm tính.
12:25Mỗi lần nhận được tin nhắn là mỗi lần tôi muốn nôn, phải lao vào nhà vệ sinh ói đến dã rời.
12:29Những ngày sau đó là chuỗi ngày địa ngục, tôi không ăn, không ngủ được.
12:33Tôi chỉ nằm trên giường, nhìn chân chân lên trần nhà, hoặc ra sân thượng ngồi từ sáng đến tối,
12:37lòng ngủ ngang chẳng biết chút đâu nỗi buồn.
12:39Đứa bé trong bụng dường như cũng cảm nhận được nỗi đau của tôi.
12:41Nó đạp ngày càng nhiều, càng mạnh, như muốn phản kháng, như muốn an ủi.
12:45Mỗi cú đạp của con lại khiến tim tôi đau nhói.
12:47Nó là con của tôi, nhưng cũng là con của vệ cảnh mặt.
12:50Mỗi lần cảm nhận được sự tồn tại của nó, tôi lại nhớ đến sự phản bội của anh ta.
12:54Tôi phải làm sao đây?
12:55Xin nó ra, để rồi mỗi ngày nhìn thấy hình ảnh của vệ cảnh mặt trong hình hài của con ư.
12:59Để nó lớn lên trong một gia đình khô trọn vẹn, giống như tôi sao?
13:02Không, tôi không thể.
13:03Đêm đó, sau một cơn đau bụng dữ dội, tôi nhìn mẹ và noãn noãn, nước mắt lã trả rời.
13:08Mẹ, mình đi bệnh viện đi.
13:10Mẹ tôi lo lắng, đúng rồi, phải đi khám xem sao.
13:13Tôi hít một hơi thật sâu, rồi nói ra quyết định tàn nhẫn nhất cuộc đời mình,
13:16từng chữ như nhát dao cứa vào tim, đi bệnh viện, bỏ nó đi.
13:19Mẹ tôi giữ người, rồi bà ung chầm lấy tôi, khóc nức lên.
13:22Noãn noãn, con gái đáng thương của mẹ.
13:24Tôi cũng hỏa khóc nức nở, con không biết, con không biết tại sao lại ra nông nỗi này,
13:28con đã mong chờ nó biết bao.
13:29Con đã học cách làm tá, chuẩn bị quần áo cho nó.
13:32Tối nào con cũng nói chuyện với nó, con không nỡ, nhưng mà, con thật sự không thể sinh nó ra được.
13:36Con ích kỳ, con yêu con của con, nhưng con cũng phải yêu lấy bản thân mình trước đã.
13:40Noãn noãn vừa tan làm đã chạy đến bên tôi, nắm chặt tay tôi.
13:43Cậu không sai, Khương Noãn, cậu không sai đâu.
13:46Trong hoàn cảnh này, cậu không nên sinh đứa nhỏ ra.
13:48Giữa những tiếng gọi tên tôi, tôi dần dần bình tĩnh lại, để mặc cho noãn noãn đưa mình đến bệnh viện.
13:53Tôi biết mình không thể tiếp tục do dự, thêm một ngày lưỡng lự, lại thêm một ngày dây dứt.
13:57Tôi không cho phép mình bị dày vò thêm nữa.
13:59Thai đã sang tháng thứ 5, muốn đình chỉ thay nhén bằng thuốc thì phải có giấy xác nhận và qua đủ loại thủ tục kiểm tra.
14:04Xác nhận, chúng tôi tức bật đến tận 2 giờ chiều mới xong xuôi việc nhập viện.
14:07Khi mũi kim tiêm thuốc phá thai xuyên qua da bụng, tôi lạnh toát cả người, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vì vừa lo sợ, vừa hối hận.
14:13Đứa bé này, có lẽ đã cảm nhận được mọi thứ, thậm chí đã có nhận thức, nó sẽ đau không, tôi không dám nghĩ sâu hơn.
14:19Thuốc tiêm vào cơ thể, đến tận 6-7 giờ tối mà thai vẫn còn đạp mạnh trong bụng tôi.
14:23Tôi mở chừng mắt nhìn chân nhà trắng lạnh, chỉ biết lặng lẽ chờ đợi sinh linh nhỏ bé ấy từ từ rời xa mình.
14:28Từng cú đạp yếu dần, thưa dần, tôi biết sự sống của con đang cạn kiệt từng chút một.
14:32Một ngày trôi qua kể từ lúc tiêm thuốc, cơ thể tôi vẫn chưa có phản ứng gì rõ rệt.
14:35Y tá lại tiếp tục truyền thêm một liều nữa, mẹ và noãn noãn ở cạnh, run rảy lau mồ hôi trên chán tôi, gương mặt đầy lo âu.
14:41Phá thai bằng thuốc với thai lớn chẳng khác nào một ca sinh thường, chỉ là đứa trẻ ra đời đã chẳng còn sự sống.
14:46Không lâu sau đó, cơn đau bụng rồn rập bắt đầu ập tới, càng lúc càng dữ dội, từng đợt quặn thắt không ngừng, tôi chỉ còn biết bám chặt lấy tay mẹ và noãn noãn cầu cứu.
14:54Hai người lúng cuốn gọi bác sĩ, nhưng ngoài việc tiếp tục chịu đựng, không ai giúp được gì.
14:58Loại đau đớn này vừa dai rẳng, vừa tê tái.
15:00Tóc tôi dối bết mồ hôi, từng mảng ký ức về vệ cảnh mặc cứ rội về.
15:03Nhất là quãng thời gian đầu khi biết tôi có thai, anh ta đã vui mừng, hồi hộp thế nào, còn lắp bắp đến mức buồn cười.
15:16Bộ tất cả, còn tôi, cũng tự tay từ bỏ đứa con mà từng yêu thương, trông ngóng.
15:20Không biết đã trải qua bao lâu, chỉ biết cơn đau cứu dài ràng rặc, tưởng chừng như không bao giờ kết thúc.
15:25Đến cả tiếng kêu tôi cũng không dám bật ra, sợ hao kiệt sức lực, môi bị cắn chảy máu, mùi tanh nồng cả miệng.
15:30Chưa bao giờ trong đời tôi lại căm hận một ai đó đến thế, ước gì có thể dùng chính nỗi đau này để trả lại hết cho vệ cảnh mặc.
15:36Tôi tự hỏi mình đã sai ở đâu, tại sao phải gánh chịu tất cả những nỗi đau này.
15:39Tầm 8, 9 giờ sáng, mẹ và noãn noãn dìu tôi đứng dậy, cùng tôi đi lại khắp phòng để giúp mở tử cung.
15:45Cơn đau rồn rập, cứ mỗi lần đau lại quỵ xuống, hai người chỉ biết vỗ nhẹ lưng cho tôi bớt khó chịu.
15:49Tôi nghiến chặt răng, nước mắt cạn khô từ bao giờ.
15:52Tất cả chỉ mới vài ngày thôi, mà cuộc đời tôi như rơi tự do từ đỉnh hy vọng xuống vực thẳm tuyệt vọng.
15:56Từ cô dâu sắp cưới đầy niềm vui, giờ chỉ còn là một bệnh nhân thất thần nằm trên giường bệnh.
16:00Mẹ tôi với noãn noãn khóc xưng cả mắt, mẹ cứ luôn miệng nguyền rùa nhà họ vậy.
16:04Tôi nhìn quanh phòng, mọi thứ mờ mịt, không khác nào vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng dữ.
16:08Lại thêm vài tiếng đồng hồ vật vã trôi qua, bụng đau tới mức tưởng muốn vỡ tung, như có hàng nghìn lưỡi dao xé nát bên trong.
16:13Y tá đẩy tôi vào phòng kiểm tra, tôi biết đã tới lúc đứa trẻ sắp ra đời.
16:17Nằm trên bàn sinh, tôi nghe lời dặn dò, vừa run vừa cố gắng chịu đựng, mất gần một tiếng vật vã, cuối cùng cũng sinh được con già.
16:23Đó là một bé gái đã thành hình rõ ràng.
16:25Khoảnh khắc ấy, tim tôi như bị bóp nghẹt, tên dại không còn cảm giác gì, như thể hàng vạn mũi tên xuyên thẳng vào lòng ngực.
16:31Nhưng tôi không khóc nổi nữa, nước mắt đã cạn khô.
16:34Đúng lúc đó, y tá bỗng hốt hoảng la lên.
16:36Chưa lấy hết nhau thai, phải lấy tay lấy ra.
16:38Lại thêm một cơn đau kinh hoàng nữa xé nát ý thức, tôi nghe loáng thoáng tiếng gọi nhau, tiếng bác sĩ báo tôi bị băng huyết.
16:44Lượng máu dự trữ của bệnh viện lại không đủ cho ca cấp cứu.
16:46Trước tình cảnh nguy cấp, noãn noãn đành vội vàng đăng tin cầu cứu lên mạng xã hội, khẩn thiết kêu gọi mọi người đến viện hiến máu giúp tôi.
16:52Hồi chuẩn bị cho hôn lễ, tôi còn tạo hẳn một nhóm chat để liên lạc bạn bè, người thân, noãn noãn cũng trong nhóm đó.
16:58Lúc này, cậu ấy chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ ngợi, cứ nhóm nào có người quen là gửi tin cầu cứu hết, tay run bần bật trên bàn phím.
17:04Nhờ vậy mà vệ cảnh mặc mới biết chuyện tôi băng huyết sau phá thai.
17:07Đọc tin, vệ cảnh mặc như bị ai ráng cho một cú trời ráng, tim đập loạn, hôn vía như bay mất.
17:11Anh ta lập tức nhắn WeChat cho noãn noãn nhưng mới nhận ra mình đã bị cô chặn số từ lâu.
17:15May thay, số điện thoại của noãn noãn anh ta vẫn còn lưu.
17:18Vệ cảnh mặc gọi liên tiếp mấy cuộc, mãi mới có người bắt máy, anh ta gần như hét lên.
17:22Trưng Mẫn, chuyện đó là sao?
17:24Noãn noãn gần từng chữ.
17:25Là sao à? Nếu noãn noãn xảy ra chuyện gì, thì kẻ đầu tiên đáng chết không nhắm mắt là mày.
17:30Cậu ấy cúp máy ngay lập tức, sau đó gọi lại cũng không ai nghe.
17:33Anh ta đi cùng phóng xe hết tốc lực, đoạn đường vốn chỉ cách bệnh viện không xa mà hôm nay sao dài như vô tận.
17:38Điều hòa trong xe chạy hết cỡ mà mồ hôi vẫn túa ra đầm đỉa.
17:41Cuối cùng, khi tới bệnh viện, vệ cảnh mặc gần như kiệt sức.
17:44May sao, bác sĩ thông báo tôi đã qua cơn nguy hiểm, máu cũng vừa được một người nhà bệnh nhân khác hiến tặng kịp thời.
17:49Toàn thân như dã rời, vệ cảnh mặc vội vã chạy đến phòng bệnh nơi tôi nằm.
17:52Cửa vừa mở ra, mùi máu tanh đồng nạc ập vào mũi khiến anh ta chóng váng.
17:56Tôi nằm đó, trắng bệch như tờ giấy, hơi thở yếu ớt như sắp tắt lị.
17:59Chân vệ cảnh mặc bùn rùn, suýt ngã khịu xuống đất.
18:02Noãn noãn, noãn noãn, anh ta khẳng giọng gọi tên, run dày bước lại gần, định chạm vào mặt tôi.
18:07Bất ngờ, tôi mở mắt, đôi mắt ấy chỉ còn lại oán hận cháy bỏng, tôi bật dậy cắn mạnh vào tay anh ta, nghiến đến bật máu, gần như muốn xé tọc ra thịt.
18:15Trong tích tắc, bốn mắt nhìn nhau, vệ cảnh mặc chưa từng thấy trong mắt tôi hận thù dữ dội đến thế.
18:19Trước kia tôi từng dịu dàng, đong đầy yêu thương với anh, vậy mà giờ đây, chỉ còn lại sự ghê tẩm cùng cực, ánh mắt như muốn giết chết anh ta tại chỗ.
18:26Lúc này tôi chỉ mong trong tay mình có dao, có thể kết liễu vệ cảnh mặc ngay lập tức, nhưng tôi chỉ còn đủ sức để cắn anh ta đến bật máu, mùi máu tay ngập đầy khoang miệng, cũng không buông ra.
18:35Vệ cảnh mặc không kêu la, cũng không vùng vẫy, chỉ lặng lẽ để mặc tôi chút hết cam hờn lên mình.
18:39Đến khi sức lực cạn kiệt, tôi mới nhả ra, môi tôi loang lổ máu, cả người run dậy, nhìn vệ cảnh mặc với ánh mắt lạnh lùng khinh miệt, sau đó nhổ một bãi máu về phía anh ta.
18:48Tôi không thốt ra một lời nào, nhưng ánh mắt ấy còn sắc bén hơn mọi lời cay nghiệt.
18:51Vệ cảnh mặc ngẹn lại, không biết làm gì khác ngoài xếp chặt nắm tay, rồi đập mạnh lên tường.
18:56Từng cú từng cú đến khi máu thấm đỏ cả bức tường mà vẫn không dừng lại, như thế chỉ có đau đớn sắc thịt mới giải thoát được chút nào nỗi dần vặt trong lòng anh ta.
19:02Tôi thẳng nhiên dõi mắt nhìn vệ cảnh mặc tự trừng phạt bản thân, chờ đến lúc anh ta dừng tay mới nhạt nhạt lên tiếng.
19:07Vệ cảnh mặc, đợi tôi ra viện, chúng ta đi làm thủ tục ly hôn đi.
19:11Anh ta quay lại, gào lên, mẹ kiếp, em hận tôi đến thế sao?
19:14Không nõãn, đó cũng là con của em mà, sao em nỡ lòng nào?
19:17Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lẽo, chính vì tôi nghĩ đến cảnh con tôi sinh ra có một người trai như anh, nên lòng nào tôi cũng nỡ.
19:23Vệ cảnh mặc sữ lại, nét mặt trở nên đông cứng.
19:26Tôi đuổi thẳng, anh ra ngoài đi, tôi không muốn thấy mặt anh ở đây nữa.
19:30Lúc ấy mẹ tôi ra ngoài mua cháo, nõn nõn thì lo làm thủ tục giấy tờ, chẳng ai giúp tôi tống cổ anh ta ra ngoài.
19:35Vệ cảnh mặc vẫn không từ bỏ, cố bước lại gần.
19:38Nõn nõn, mình hãy bỏ qua tất cả được không?
19:40Làm lại từ đầu, anh xin em đấy.
19:42Giọng anh ta run dày, ánh mắt cũng đỏ hoe, nhưng tôi chỉ lặng lẽ quay mặt đi.
19:46Mẹ tôi trở về, đặt tô cháo xuống rồi không nói không rằng tắt cho vệ cảnh mặc mấy cái.
19:50Đồ giúp sinh, sao mày dám làm như vậy với con gái tao?
19:53Vệ cảnh mặc không tránh nhé, chỉ lặng lẽ chịu đựng, mặt mũi bầm đỏ, hai mắt thất thần như người mất hồn.
19:58Mẹ tôi đánh mệt rồi bảo anh ta cút đi, nhưng anh ta vẫn đứng ý đó, không nhúc nhích.
20:02Mã cho y tá bước vào, tay bưng một cái trậu nhỏ được phủ vài trắng.
20:06Người nhà bệnh nhân dường 302, em bé đây hạ, mọi người định tự lo liệu đúng không?
20:10Cô ấy đưa cái trậu cho mẹ tôi, vệ cảnh mặc chỉ liếc nhìn một cái, cả người đã lào đảo, ngã khịu xuống sàn.
20:15Anh ta bò tới, định dơ tay chạm vào con, nhưng nõn nõn và hai người bạn của cô ấy đã kịp thời lao vào, kéo anh ta ra ngoài.
20:21Vệ cảnh mặc rào lên khản đặc.
20:23Không nõn, dù anh có sai thế nào, thì đứa bé vô tội.
20:26Sao em nỡ? Sao em lại nỡ lòng nào? Nó đã thành hình rồi.
20:30Nếu chờ thêm chút nữa, nó cũng sẽ trả đời thôi.
20:32Tôi nhắm mắt lại, nước mắt lại lăn dài trên má.
20:35Lẽ nào tôi không biết nó vô tội sao?
20:36Chính vì nó vô tội, tôi mới không thể để nó trả đời, để phải chịu đựng nỗi đau giống như tôi.
20:41Mẹ tôi quyết định sẽ đem em bé về quê trôn cất, tìm thay tụng kinh siêu độ cho con.
20:45Tôi thầm xin lỗi đứa bé đáng thương của mình.
20:47Nếu có kiếp sau, hãy tìm được một gia đình hạnh phúc hơn, bình yên hơn con nhé.
20:51Tôi nằm viện gần 3 tuần, vệ cảnh mặc nhiều lần đến thăm nhưng lần nào cũng bị mẹ tôi và noãn noãn mắng chửi, đuổi ra khỏi phòng bệnh.
20:56Trong thời gian đó, tôi nhắc lại chuyện ly hôn với anh ta không ít lần, nhưng anh ta cứ làm ngơ, mặc cho bị đuổi đánh cũng không chịu ký đơn.
21:03Đến ngày xuất viện, cô gái tỉnh một đêm khi xưa lại đến tìm tôi, giờ tôi mới biết tên cô ta là Kiều Vân nhá.
21:08Y lan này, cô ta không khóc lóc.
21:09Cô ta ngồi đối diện tôi ở một quán cà phê, kể lầy về cuộc sống hạnh phúc của cô ta, vệ cảnh mặc và con trai họ trong suốt 5 năm qua.
21:15Cô ta kể họ đã cùng nhau đi công viên, cùng nhau thổi nến sinh nhật, như thế họ mới là một gia đình thực thụ.
21:20Cô ta đang khiếu khích tôi.
21:22Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ bật chế độ ghi âm và chụp lại ảnh của cô ta.
21:26Kiều Vân nhã giật mình hỏi, chị chụp hình làm gì vậy?
21:28Tôi chẳng buồn trả lời, chỉ đáp cộc lóc.
21:31Nói xong chưa?
21:32Xong thì đi đi, tôi hy vọng đây là lần cuối hai ta gặp nhau.
21:35Kiều Vân nhã vẫn không cam lòng.
21:36Khương noãn, chị cứ phải tranh giành đàn ông với tôi sao?
21:39Cô ta nói, giọng điệu như thế tôi mới là kẻ thứ 3.
21:42Tôi đã nói tôi không giành vệ cảnh mặc với chị, tôi chỉ mong con tôi có một người cha.
21:45Chẳng lẽ một đứa trẻ mà chị cũng không dung chứa nổi sao?
21:48Tôi cầm ly cà phê trên bàn, đồ thẳng lên đầu cô ta.
21:51Học đòi nói đạo lý thì phải tập cho thuộc trước đi.
21:53Tôi chẳng giành vệ cảnh mặc với cô đâu, cô yên tâm.
21:56Nói xong tôi đặt cái ly xuống, nhìn Kiều Vân nhã với ánh mắt dĩu cợt.
21:59Cút, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
22:02Cô ta vẫn ốt bỏ đi, tôi thì lưu lại ảnh và file ghi âm cuộc nói chuyện,
22:05dù trong lòng thấy chán ghét nhưng coi như có thêm bằng chứng.
22:08Những ngày sau đó, tôi không còn là khương noãn yếu đuối và đau khổ nữa.
22:11Tôi chi một số tiền lớn, thuê thắm tử tư giỏi nhất.
22:13Tôi muốn có tất cả bằng chứng về mối quan hệ của vệ cảnh mặc và Kiều Vân nhã.
22:17Và tôi đã có được chúng, rất nhiều, những tấm ảnh họ ôm hôn nhau trong bãi đậu xe,
22:21những video họ đưa con đi chơi, âu hiếm nhau ở nơi đông người, thậm chí cả cảnh họ vào khách sạn.
22:26Gây tẩm nhất là một đoạn video vệ cảnh mặc đang ngồi uống rượu một mình ở quán bar,
22:29mắt không rời khỏi Kiều Vân nhã đang ống ẹo, ôm ấp một người đàn ông khác.
22:32Anh ta ghen, anh ta lao tới, đấm người đàn ông kia,
22:35rồi kéo Kiều Vân nhã vào một góc tối và cững hôn cô ta một cách mãnh liệt.
22:38Ban đầu Kiều Vân nhã còn dãy ruộng, sau lại ngoan ngoãn đáp lại.
22:41Tôi nhìn cái bụng vẫn chưa phẳng lại của mình.
22:43Nơi đó từng chứa đựng một sinh linh, nơi đó từng là hy vọng của tôi,
22:47nước mắt tôi bất giác lại rời lã trá.
22:49Điều khiến tôi căm ghét không chỉ là chuyện vệ cảnh mặc ngoại tình,
22:51mà là cái cách anh ta luôn cố đóng vai nạn nhân, cố tỏ ra rằn vặt, đau khổ, không muốn buông tay.
22:56Có lẽ anh ta cũng từng yêu tôi thật, nhưng thứ tình cảm ấy quá dễ dàng thay đổi.
23:00Miệng thì nói không chịu ly hôn, tay vẫn cuốn quyết với người mới,
23:03còn tôi thì bị cuốn vào vở bi hài kịch mà anh ta giản dựng.
23:05Nghĩ đến chuyện 5 năm trời, anh ta vẫn có thể đi lại với người khác sau lưng tôi, tôi chỉ thấy buồn nôn.
23:10Thật ra, vệ cảnh mặc chẳng yêu ai cả, anh ta chỉ thích cảm giác say đắm,
23:14thích đứng giữa 2 người phụ nữ, thích tự du ngủ bản thân rằng mình không giống cha mình.
23:18Sau khi thu thập đủ bằng chứng, tôi không đợi anh ta đồng ý nữa,
23:20mà trực tiếp để đơn ly hôn đơn phương ra tòa.
23:22Đồng thời, tôi bắt đầu chiến dịch của mình.
23:25Công ty nhà vệ cảnh mặc vốn xuất phát từ ngành may mặc truyền thống.
23:32Chờ anh ta trưởng thành.
23:34Lúc tôi quen anh, công ty gần như phá sản, là tôi làm mẫu, làm video quảng cáo mới vực dậy được.
23:39Chúng tôi từng là cặp đôi nổi tiếng trên Weibo, mọi động thái đều có người theo dõi.
23:42Đầu tiên, tôi đăng một dòng trạng thái ngắn gọn trên tài khoản cá nhân, 8 năm, một giấc mộng tan hoàng.
23:47Cộng đồng mạng lập tức bùng nổ, tin đồn bắt đầu lan ra.
23:50Ngay sau đó, những người qua đường bắt đầu tung ảnh chụp lén vệ cảnh mặc đi cùng một người phụ nữ và một đứa trẻ.
23:55Vệ cảnh mặc đi cùng gọi cho tôi, mắng tôi tàn nhẫn, đến cả trẻ con cũng không thà.
23:59Tôi chỉ cười lạnh, ly hôn đi, rồi tôi sẽ dừng lại.
24:02Cuối cùng, anh ta cũng đồng ý, chúng tôi hẹn nhau ở cục dân chính, nhưng đến nơi, anh ta lại do dự.
24:07Vệ cảnh mặc, anh không thương con trai anh sao, đừng để tôi xem thường anh, tôi dĩu cợt.
24:12Câu nói đó đã chạm vào lòng tự ái của anh ta, chúng tôi thuận lợi làm thủ tục, nhưng theo luật, chúng tôi có 30 ngày giai đoạn hòa giải.
24:18Vệ cảnh mặc nghe vậy như bắt được vàng, ánh mắt mong chờ nhìn tôi.
24:21Nãn noãn, ý trời đấy.
24:23Tòa án ở ngay kế bên, tôi nói, nếu anh không muốn phiền phức, thì đừng để tôi phải đưa mọi chuyện ra đó.
24:28Chỉ 30 ngày mà cũng không chờ nổi sao, em gấp làm gì?
24:31Sao lại không gấp?
24:32Ác giả ác báo, tôi mà còn vướng danh vợ anh, biết đâu một ngày lại phải đi nhận xác cho anh thì sao?
24:37Vệ cảnh mặc xử người, nhìn tôi không tin nổi.
24:40Khương noãn, cô nguyện rủ tôi.
24:41Tôi nhét môi.
24:42Giờ quan hệ của chúng ta như vậy, anh còn trông mong tôi chúc phúc à?
24:46Anh ta cứng họng, chẳng biết nói gì thêm.
24:48Cuối cùng, với những bằng chứng không thể chối cãi, tòa án đã xử cho chúng tôi ly hôn ngay trong ngày.
24:52Vì cảm thấy tội lỗi, anh ta đã chia cho tôi một phần lớn tài sản.
24:55Tôi nhận hết, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ thà thứ.
24:58Tôi đã mất đi một đứa con, mất gần như cả mạng sống, và 8 năm thanh xuân của mình cũng bị anh ta lãng phí không thương tiếc.
25:04Nếu vệ cảnh mặc chịu thẳng thắn với tôi từ sớm, hoặc chỉ ít là kể với tôi khi biết tôi mang thai,
25:08có lẽ tôi vẫn còn đủ bình tĩnh để chia tay trong êm đẹp.
25:10Nhưng anh ta lại coi tôi là người dễ bị bắt nạt khi bụng mang dạ trở, tưởng mọi chuyện có thể lấp liếm cho qua.
25:15Anh ta nhầm to rồi.
25:17Vệ cảnh mặc không hiểu, ngày bé tôi chỉ khổ tâm chuyện gia đình đơn thân vì non nớt, bị bạn bè trêu chọc.
25:21Khi lớn lên, tôi lại chỉ thương cho mẹ, người đã một mình nuôi tôi khôn lớn.
25:25Việc sống trong gia đình đơn thân không đồng nghĩa với việc tôi không biết yêu thương, trân trọng bản thân.
25:29Mẹ tôi dạy tôi từ nhỏ rằng tôi xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời.
25:33Chính vì vậy, tôi chẳng bao giờ cần một người đàn ông như vệ cảnh mặc, kẻ vừa ngoại tình vừa có con ngoài luồng.
25:38Không lâu sau, Kiều Vân Nhã cũng tìm được số tôi, lén lút gọi đến, giọng cô ta tỏ vẻ chính nghĩa.
25:43Chị đã có được thứ chị muốn rồi, chị có thể bỏ qua cho bọn tôi được không?
25:46Ít nhất chị hãy lên mạng giải thích mọi chuyện, nói rằng chỉ là hiểu lầm thôi.
25:49Tôi bật cười. Được thôi, tôi sẽ giải thích rõ ràng cho các người.
25:53Cái, gì cơ, cô ta bất ngờ, lắp bắp như không tin nổi.
25:57Sao, không cần nữa à, tôi châm chọc hỏi lại.
26:00Không, không phải, tôi chỉ, đầu dây bên kia lại vang lên tiếng nức nở.
26:04Chị, em thật lòng chúc chị hạnh phúc.
26:06Cho dù chị có tin hay không, chuyện giữa em và à lẫm 5 năm trước thực sự chỉ là một tai nạn.
26:09Chưa bao giờ em muốn làm tổn thương chị, còn Tiểu Bảo, thằng bé cũng vô tội.
26:13Tôi chỉ cảm thấy buồn cười, bọn họ quả là trời sinh một cặp, cứ tự dự lên cho mình một câu chuyện bi thương để tự an ủi bản thân.
26:19Tôi mỉa mai. Ừ, tôi tin lắm.
26:21Hai người chỉ vô tình cởi hết đồ, cô vô tình nằm ngửa, vô tình quên uống thuốc, vô tình không biết đến phá thai, rồi lại vô tình sinh con.
26:28Rồi cô lại vô tình dắt theo thằng bé đến ngay ngày cưới của tôi.
26:30Tội nghiệp thay, sao mà ngây thơ thế? Tôi lo hộ IQ của cô, liệu con cô có gặp vấn đề gì không?
26:36Cô ta ngẹn lại, cố kìm nước mắt.
26:38Chị, chị cứ nói vậy cũng được.
26:39Suy cho cùng cũng là bọn em sai, chị muốn mắng gì cũng được.
26:42Em chỉ mong chị nể tình vợ chồng, tha cho A lẫm, lên tiếng giải thích rõ.
26:46Tôi tỏ ra thoải mái.
26:47Gớp gì? Về nhà tôi giải thích ngay cho.
26:50Cảm ơn chị, cô ta ngẹn ngào đáp, như thể muốn khóc tiếp.
26:53Tôi thầm nghĩ, nếu bây giờ đã khóc thì chặng đường phía sau còn phải khóc dài dài nữa, cảm ơn tôi sớm quá rồi.
26:58Tôi cúp máy, rồi đăng nhập vào tài khoản Weibo chung của Vệ Noãn Y Phẩm.
27:01Tôi đăng toàn bộ đoạn ghi âm cuộc nói chuyện của tôi và Kiều Vân Nhã, kèm theo giấy chứng nhận phá thai và hóa đơn viện phí vì băng huyết của mình.
27:07Các dân chỉ có 2 chữ, giải thích.
27:09Muốn tôi lên tiếng cho rõ ràng chứ gì, vậy thì để mọi người cùng nghe luôn đoạn cô gái nữ chính ôm bụng bầu khóc lóc và xin tôi, hiệu quả còn trực quan hơn mọi lời giải thích.
27:17Chỉ trong chưa đầy 1 tiếng, đoạn ghi âm đã khiến cư dân mạng bùng nổ.
27:19Chủ đề ngoại tình, drama tình cảm, những chuyện trái với chuẩn mực thông thường, lừa cưới, ngoại tình, có con riêng, ép chính thức phá thai, tất cả những từ khóa giật gân nhất đều hội tụ trong câu chuyện của chúng tôi.
27:29Hashtag vệ cảnh mặc cha nam, hashtag tiểu tam kiều Vân Nhã, hashtag đau lòng khưng ngoãn leo thẳng lên top 1 hot shirt.
27:35Cái gì vậy trời, tưởng thật thà ai rẻ cũng là kiểu nữ chính bụng bầu ôm drama đi kể khổ.
27:39Chị ơi, vô tội ở đâu? Ở chỗ chị chủ động không bắt người ta đeo bào à? Nếu không thì vệ cảnh mặc ép bột chị hả?
27:45Nếu bị ép thì báo công an, không phải cố tình lấp liếm, xong lại sinh luôn 1 đứa con.
27:49Xe xỉn mà vẫn làm được hết các khâu thế, định tự lừa mình chứ ai mà tin cho nổi.
27:53Này là lừa cưới rồi còn gì? Đôi này đừng rời xa nhau để khỏi hại thêm ai nữa nhé.
27:57Vệ cảnh mặc phải dùng số điện thoại là gọi tới, chức vấn tôi đầy căng thẳng.
28:01Nhất định phải làm to chuyện thế này sao? Khương Ngoãn, không ai cố ý làm em tổn thương cả.
28:05Vân Nhã cũng chẳng có lỗi gì đâu, hôm đó chỉ là 2 người đều say, chẳng ai tỉnh táo.
28:09Tôi đáp, đúng vậy, 2 người không muốn tổn thương tôi, nhưng tôi thì có.
28:13Có nằm mơ tôi cũng muốn 2 người chết không được yên ổn.
28:15Anh ta cố phân buồn, không có lỗi, 2 người đều vô tội.
28:18Vệ cảnh mặc, anh coi tôi là đứa ngốc hả?
28:20Xe mền ra thế thì anh còn làm ăn gì nổi, xong lại lăn ra bất tình hả?
28:24Hậu quả không ai chịu nhận, anh cầm mấy năm không mở miệng nói với tôi.
28:27Giấu nhẹn tận 5 năm, đến khi tôi có bầu mới chịu lòi ra, anh nghĩ tôi cam tâm bị lừa vậy à?
28:32Anh ta đuối lý, giọng ngày càng cáo kỉnh.
28:34Cô cứ mãi không chịu bỏ qua thế à?
28:36Tôi lẹn lùng đáp, anh chết thì tôi xem như xong.
28:39Còn anh sống, tôi còn muốn anh đau gấp 10 lần tôi.
28:41Không chờ anh ta nói thêm, tôi cút máy.
28:44Nói qua lại với anh ta chẳng để làm gì, phải khiến anh ta thật sự trả giá.
28:47Mất hết tất cả những gì anh ta quan tâm nhất, để biết cảm giác bị trà đạp, bị phản bội và tủi nhục là như thế nào.
28:52Tôi từng tin tưởng và hết lòng vì anh ta.
28:54Từ chuyện xã giao, quan hệ bạn bè, tới những bữa cơm không một hạt tiêu cho hợp khẩu vị dạ dày yếu của anh ta.
28:59Công ty anh ta thiếu vốn, tôi không ngừng ngại gom góp tiền dành dụ, còn đi vay bạn bè để giúp.
29:04Ngay cả bà nội khó tính của anh ta, tôi cũng nhẫn nhịn lấy lòng vì nghĩ cho anh ta, vì mong một mái nhà hạnh phúc.
29:09Tôi ngỡ chỉ cần chúng tôi đồng lòng thì rồi mọi thứ sẽ vượt qua, nhưng thực tế thì sao?
29:13Đám cưới của tôi thành trò hề, con rơi do tỉnh một đêm ôm chân tôi giữa tiệc, khóc lóc xin tôi đừng cướp cho nó.
29:18Danh dự, thể diện của tôi, của mẹ tôi, đều bị nhà họ vệ dẫm nát không thương tiếc.
29:22Vậy thì tôi tha thứ cho kiểu gì?
29:24Tôi bật laptop lên, đọc nhanh hợp đồng mới gửi tới, chỉnh lại từng dòng, trả lời email, bàn bạc với đối tác.
29:29Dạo này rất nhiều nhãn hàng, cả mấy công ty từng là đối thủ của nhà họ vệ cũng chủ động liên hệ muốn hợp tác với tôi.
29:35Tôi không dám nghỉ, vì hết cứ nhắm mắt là lại thấy gương mặt đẫm máu của đứa con đã mất ám ảnh ngay trước mắt.
29:40Ngay trước tôi vốn sợ nóng, vậy mà bây giờ, chỉ cần bật điều hòa một chút là cả người lại lạnh ngắt, mồ hôi lạnh vã ra.
29:45Bên này tôi vẫn vật lộn với nỗi đau, thì bên kia, bọn họ vẫn ung dung hưởng thụ, diễn cảnh gia đình hạnh phúc, tiêu xài thoải mái trên thành quả mà tôi và vệ cảnh mặc từng vất vả xây dựng lại.
29:54Sao lại phải cam chịu như vậy?
29:55Trên đời này không thể có chuyện bất công mãi được.
29:58Internet, vũ khí mạnh nhất của thời đại, từng giúp công ty của anh ta vực dậy, thì cũng có thể khiến nó lao dốc không phanh chỉ sau một đêm.
30:03Các đối tác chấm dứt hợp đồng, cổ phiếu công ty lao dốc không phanh.
30:07Sau khi ly hôn, tôi đã rút đi phần lớn tiền mặt lưu động.
30:10Công ty của vệ cảnh mặc nhanh chóng rơi vào khủng hoảng nợ nần.
30:12Tôi hợp tác với các đối thủ cạnh tranh của anh ta, tung ra những sản phẩm tương tự với giá rẻ hơn, chất lượng tốt hơn.
30:17Tôi dùng chính những chiến lược marketing mà tôi đã dạy cho anh ta để đánh bại anh ta.
30:21Chưa đầy nửa năm, công ty vệ noãn y phẩm tuyên bố phá sản.
30:24Vệ cảnh mặc mất tất cả.
30:26Họa vô đơn trí, vì áp lực tiền bạc, anh ta và Kiều Vân Nhã cãi nhau như cơ mỡ.
30:30Trong một lần tranh cãi trên xe, Kiều Vân Nhã tức giận rằng lấy tay lái.
30:33Chiếc xe mất kiểm soát, lao thẳng qua hàng rào chắn, rơi xuống một cánh đồng bên dưới.
30:37Cả hai đều giữ được mạng, nhưng vệ cảnh mặc bị chấn thương nghiêm trọng.
30:40Anh ta, mất khả năng làm cha.
30:42Chờ chờ thay, điều này khiến đứa con của Kiều Vân Nhã trở thành giọt máu duy nhất còn lại của nhà họ vệ.
30:46Kiều Vân Nhã từ một tiểu tam bị khinh bỉ, bỗng nhiên có được vị thế trong nhà.
30:50Ngay cả bà nội vệ cảnh mặc cũng phải nín hiện cô ta.
30:52Nhưng cuộc đời luôn là một nhà biên kịch tài ba nhất.
30:55Vì di chứng từ tai nạn, sức khỏe vệ cảnh mặc suy sụp.
30:57Anh ta bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư máu.
30:59Căn bệnh di chuyển từ ông nội anh ta, còn ba anh ta thì mất sớm chưa phát hiện ra bệnh.
31:03Để cứu mạng anh ta, cần phải ghép tủy.
31:05Và người hiến tủy phù hợp nhất, đương nhiên là con trai ruột.
31:08Họ đưa thằng bé đi xét nghiệm.
31:10Và kết quả là, thằng bé không cùng huyết thống với vệ cảnh mặc.
31:13Bà nội anh ta nghe tin, sốc đến mức ngất xỉu tại chỗ.
31:16Kiều Vân Nhã, sau khi sự thật bị phơi bày,
31:18đã thú nhận rằng đêm đó cô ta không chỉ qua lại với một mình vệ cảnh mặc.
31:21Cô ta cũng không biết đứa bé là con ai,
31:23chỉ vì thấy nó có nét giống vệ cảnh mặc nên mới mang đến nhận trà.
31:26Bà nội vệ cảnh mặc, sau khi tỉnh lại,
31:28đã lao vào đánh nhau với Kiều Vân Nhã trên sân thượng bệnh viện.
31:30Trong lúc xô xát, cả hai cùng ngã xuống,
31:32bà ta bị liệt nửa người, Kiều Vân Nhã thì liệt cả hai chân.
31:35Một gia đình, tan hát.
31:37Khi tôi biết được những tin tức này, tôi đã bán hết tài sản ở thành phố này.
31:40Số tiền tôi kiếm được, cộng với phần tài sản được chia sau ly hôn,
31:43đủ để tôi, mẹ và noãn noãn sống một cuộc đời sung túc.
31:46Gia đình của noãn noãn cũng mỗi người một nơi,
31:48chẳng ai còn ràng buộc gì ở đây.
31:50Chúng tôi đều hiểu, con run xeo lắm cũng phải quần,
31:52không ai muốn quay đầu nhìn lại quá khứ đau khổ nữa.
31:55Chúng tôi quyết định rời đi,
31:56đến một thành phố biển yên bình để bắt đầu lại.
31:58Ngày chúng tôi rời đi,
31:59chiếc xe chạy ngang qua một khách sạn đang tổ chức đám cưới.
32:01Nhìn cô dâu chú rể cười rãng rỡ,
32:03tôi chợt thấy lòng mình bình yên đến lạ.
32:05Tôi nhớ đến hai câu thơ mình từng đọc.
32:07Mọi chuyện ở quá khứ, đều chết vào hôm qua.
32:09Mọi chuyện ở tương lai, bắt đầu từ ngày hôm nay.
32:12Cuộc đời tôi còn rất dài.
32:13Từ hôm nay, tôi sẽ sống lại một lần nữa,
32:15sống cho chính bản thân mình.
32:16Ngoại chuyện, vệ cảnh mặc.
32:18Tôi vẫn không hiểu sao năm đó lại giữ đồng tiền đó lại.
32:20Sau một đêm cuồng nhiệt,
32:21tôi chỉ nhớ có tờ giấy nốt nằm trên tủ đầu giường,
32:24dòng chữ viết tay đầy khiêu khích.
32:25Nhấp con, kỹ thuật còn non quá.
32:27Nhưng thôi, chị không chơi không,
32:29thưởng chú em một tệ.
32:30Tôi đã định vứt đi, nhưng rồi lại cất giữ.
32:32Tôi tưởng mọi chuyện sẽ lặng lẽ trôi qua,
32:34ai ngờ Kiều Vân Nhã lại dẫn con đến tìm tôi.
32:36Cả bà nội và cô ta cùng năn nỉ tôi nhận con,
32:38nói trẻ con thì vô tội,
32:39Khương Ngoãn chắc chắn sẽ không nỡ nhẫn tâm.
32:41Nhưng tôi đã sai.
32:43Em ấy không chỉ tuyệt tình với người ngoài,
32:44mà với cả bản thân mình còn nghiệt ngã hơn,
32:46thậm chí đã từ bỏ đứa con của chúng tôi.
32:48Lần đầu nhìn đứa bé đã tắt thở,
32:50tôi liên tục gặp ác mộng suốt cả tháng trời.
32:52Từ khoảnh khắc đó,
32:53mọi thứ dường như vượt khỏi tầm kiểm soát,
32:55Khương Ngoãn yêu tôi sâu đậm bao nhiêu
32:56thì giờ hận tôi bấy nhiều.
32:57Tôi càng muốn bù đắp,
32:58em ấy càng đẩy tôi xuống hố sâu,
33:00dùng từng bước từng bước hủy diệt
33:01mọi thứ quan trọng nhất của tôi.
33:03Đời tôi liên tục gặp tai họa,
33:04không kịp trở tay,
33:05vừa xuất viện lại nghe tin dữ,
33:06bà nội cùng Kiều Vân Nhã rơi khỏi sân thượng.
33:08Công ty phá sản,
33:09con hóa ra chẳng phải con mình,
33:11tôi chẳng còn gì ngoài một đống hỗn độn và thất bại.
33:13Kiều Vân Nhã cũng bị gia đình đón về quê.
33:15Chỉ đến lúc này tôi mới biết,
33:16cô ta chẳng rõ bố đứa nhỏ là ai,
33:18chỉ vì thằng bé giống tôi nên đổ lên đầu tôi mà thôi.
33:21Cuối cùng,
33:22đứa trẻ đó bị gửi vào trại trẻ mồ côi,
33:23tôi cũng không còn sức mà nuôi ai khác ngoài chính mình.
33:26Tôi đăng ký ghép tùy,
33:27nhưng chỉ có 8 điểm tương thích,
33:28nguy cơ bài xích rất cao,
33:30ngày nào cũng phải dùng thuốc,
33:31vừa trong bà nội nửa người bất toại,
33:32vừa lo kiếm tiền cầm cự.
33:34Cuối cùng,
33:34tôi đành phải hạ mình,
33:35cầu xin Khương Ngoãn.
33:378 năm bên nhau,
33:38em ấy đã từng dành cho tôi tất cả yêu thương,
33:40bây giờ nhìn tôi thê thảm thế này,
33:41chắc em ấy cũng hài lòng lắm rồi.
33:43Nhưng Khương Ngoãn biến mất hoàn toàn khỏi thành phố này,
33:45tôi không còn bất cứ tin tức nào về em.
33:47Bà nội chống trọi được thêm vài năm rồi cũng qua đời.
33:49Thế giới này cuối cùng chỉ còn lại mình tôi.
33:51Tôi chẳng còn động lực để tiếp tục,
33:53mà muốn chết cũng không dám,
33:54vì biết mình là người thân duy nhất còn lại của bà nội.
33:56Đêm nọ,
33:57tôi lái xe đến con đường năm xưa ba mẹ tôi gặp tai nạn.
34:00Trời mưa trắng xóa cả tuần,
34:01trên xe chỉ còn tiếng mưa gõ đều lên kính.
34:03Tôi nhớ như in cái khoảnh khắc cha mẹ quay đầu lại nhìn tôi trong chiếc xe mất lái,
34:06và tôi cũng lao xuống cùng đúng đoạn đường đó.
34:08Chỗ tôi gặp nạn không giống với vụ tai nạn cùng Kiều Vân Nhã,
34:11bên dưới là vách đá sâu hôn hút.
34:13Trong vài giây ngắn ngủi ấy,
34:14cả cuộc đời tôi như tùa lại.
34:16Hình ảnh cuối cùng hiện lên trước mắt tôi là cảnh mình nằm gục đầu lên đùi khương ngoãn,
34:19nghẹn ngào thốt lên.
34:20Ông ta ngoại tình,
34:21phản bội gia đình,
34:22tự hủy hoại cuộc đời mình,
34:23chết cũng không đáng tiếc.
Được khuyến cáo
41:09
|
Sắp Tới
1:08
1:07
29:27
Hãy là người đầu tiên nhận xét