Đi đến trình phátĐi đến nội dung chínhĐi đến chân trang
Truyện Audio Hay || Tôi Đổ Mồ Hôi Trong Bếp, Cô Ấy Cười Trên Giường || Thiên Thần Dắt Truyện

#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn

Danh mục

😹
Vui nhộn
Phụ đề
00:00Khi tôi đang chuẩn bị cơm trưa cho chồng thì con gái 7 tuổi bất ngờ chạy vào bếp.
00:03Mẹ ơi, sao nhà bạn lớp trưởng lại ăn giống y như mình vậy?
00:07Tôi ngạc nhiên cầm lấy điện thoại thì thấy trong nhóm chát phụ huynh lớp tiểu học,
00:10mọi người đang chia sẻ những món ăn chuẩn bị cho chuyến dã ngoại mùa thu.
00:13Trong ảnh của nhà bạn lớp trưởng Lưu Viên Viên,
00:15đến cả món phụ được cắt tỉa trang trí cũng giống hệt như mâm cơm tôi đang bày.
00:19Còn đang nghi hoặc thì dây sau tiếng chồng tôi bực dọc vọng ra từ phòng khách.
00:23Vợ ơi, nấu nướng nhanh nhanh chút, anh sắp muộn làm rồi.
00:26Đừng quên hầm cá hoàng đế mẹ gửi về nhà.
00:28Dạo này anh tăng ca mệt quá, phải tầm bổ cho tử tế.
00:31Khi con gái tiểu kỳ chạy vào bếp, tôi đang hấp bảo ngư trên bếp.
00:34Con bé rụi đôi mắt ngái ngủ, ngây thơ hỏi.
00:37Mẹ ơi, sao nhà bạn lớp trưởng lại ăn giống y như mình vậy?
00:40Chẳng lẽ mẹ bạn ấy cũng mua ở chợ giống mẹ mình sao?
00:43Tôi vừa hạ nhỏ lửa, vừa bế con ra ngoài trải đầu, nhẹ nhàng rỗ rành.
00:47Hôm qua mẹ đâu có đi chợ, là hải sản ông ngoại con gửi lên vẫn còn mà.
00:51Nghe vậy, tiểu kỳ biểu môi, trong mắt đầy nghi hoặc.
00:53Ngay lúc đó, điện thoại trên bàn lại tình một tiếng.
00:56Tôi ngạc nhiên cầm lên.
00:57Nhóm lớp tiểu học hôm nay vô cùng náo nhiệt.
01:00Phụ huynh thi nhau khoe hộp cơm chuẩn bị cho chuyến xã ngoại,
01:02đủ loại hấp dẫn đến chảy nước miếng.
01:04Lướt một hồi, tôi chật cảm thấy có gì đó sai sai.
01:07Quay lại xem kỹ, bắt gặp vài tấm hình rất quen.
01:10Chẳng phải đó là cơm tôi làm cho chồng, Trần Quân, hôm qua sao?
01:13Bảo Ngư, tôm sú, thêm một bát cơm trộn sứa đầy ụ.
01:16Tôi nhìn vào ảnh đại diện người đăng bài, là ảnh chụp hồ sơ công ty của chồng tôi,
01:20phía sau còn rõ tên công ty anh ta.
01:22Kéo lên xem lại các tin nhắn trước đó của cô ấy, toàn là than thở số phận.
01:26Nào là ly hôn rồi mới phát hiện có thai, không nỡ phá,
01:28lại bận công việc nên không có thời gian chăm sóc con, mong cô giáo quan tâm giúp.
01:32Tôi nhíu mày, nhìn lại những tấm ảnh quen thuộc kia lần nữa.
01:35Mấy món ăn giống hệt này là trùng hợp, hay là?
01:38Còn đang ngơ ngẩn thì giọng thúc giục của Trần Quân lại vang lên.
01:41Vợ ơi, nấu nhanh lên chút, anh sắp muộn làm rồi.
01:44Đừng quên hầm cá hoàng đế mẹ gửi về nhà.
01:46Dạo này tăng ca mệt lắm, phải bồi bổ đàng hoàng.
01:49Tôi bước vào bếp, lòng dối bởi không yên.
01:51Sau lưng, tiếng càm giảm của Trần Quân vẫn chưa rứt.
01:53Khi tôi xách ra bốn hộp cơm đầy áp, ngẩn lên thì thấy anh ta đang nhét một cái sandwich vào miệng.
01:58Còn Tiểu Kỳ đứng kế bên, mặt miêu máu, ba ơi, đó là của con mà.
02:02Cơn giận trong tôi bốc lên ngùn ngụt, tôi đập mạnh mấy hộp cơm lên bàn.
02:06Trần Quân, anh làm cái gì vậy? Đầu thai từ kiếp đói ăn à?
02:09Hôm nay là ngày con anh đi dã ngoại ở trường, anh ăn mất cơm của con rồi chưa nó ăn gì.
02:13Trước mặt tôi, anh ta nhai đại vài miếng rồi cáu kỉnh đặt chén xuống cái cạch.
02:17Một cuộc cãi vã sắp nổ ra.
02:19Tiểu Kỳ ở bên như bị dọa sợ, vội vàng kéo lấy vạt áo tôi.
02:22Tôi hít một hơi sâu, xách ba lô của con lên, quay sang Trần Quân quát lớn.
02:26Tôi không rảnh cãi với anh, canh cá hoàng đế không kịp hầm nữa, chút anh tự kiếm gì mà uống đi.
02:31Biết rồi, sáng sớm đã cằn nhằn, phụ nữ đúng là phiền phức.
02:34Tôi ghé vào tiệm đối diện trường mua cho Tiểu Kỳ một phần bánh trái cây tươi thật to.
02:38Con bé kéo tay tôi, mẹ ơi, nhiều quá rồi, con ăn không hết đâu.
02:42Nhìn những đứa trẻ khác háo hức chạy vào trường, ba lô đứa nào đứa nấy cũng đầy áp, tôi thấy lòng càng thêm chua chát.
02:52Tôi xuống, xoa đầu con. Lát nữa vào lớp, con hỏi giúp mẹ xem nhà bạn lưu viên viên mấy bữa nay ăn những gì nhé.
02:58Không thành vấn đề. Tiểu Kỳ chấp mắt nhìn tôi, bạn ấy là học sinh chuyển trường, không quen đồ ăn canteen nên chưa nào cũng mang cơm giống ba con.
03:05Bạn ấy ngồi gần chỗ con, ngừng đầu là thấy liền. Tim tôi như có gì đó rơi đánh bịch.
03:10Tôi đứng yên nhìn theo bóng con chạy vào cổng trường, rồi lặng lẽ quay về nhà.
03:13Thời điểm này mỗi ngày, tôi lẽ ra đang có mặt ở chợ, chuẩn bị nguyên liệu cho bữa trưa ngày mai của Trần Quân.
03:18Từ khi sinh Tiểu Kỳ đến giờ, nơi tôi dành nhiều thời gian nhất chính là căn bếp.
03:22Rõ ràng hồi mới ở cữ, tôi còn mơ ước sẽ mở một sạp hải sản nhỏ, đỡ đần cho ba mẹ.
03:27Ai ngờ đến giờ, mối cung cấp hải sản lại nhập hết vào công ty của Trần Quân.
03:31Còn tôi thì trở thành một đầu bếp bị kẹt ở giữa.
03:33Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn trên má.
03:35Ngẳng đầu, tôi đã về đến cửa nhà.
03:37Tôi đưa tay lau nước mắt, lấy chìa khóa trong túi ra.
03:40Đúng lúc đó, điện thoại trong túi cũng reo lên.
03:43Vừa nhắc máy, đầu bên kia đã vang lên tiếng cười của mẹ chồng, kèm theo âm thanh lách cách của bàn mặt trược.
03:48Nhiệm niệm à, lần trước mẹ gửi cho con một thùng cá hoàng đế, con nhận được chưa?
03:52Thứ đó là mẹ mua riêng cho con đó, hẳn 10 túi lận nha.
03:55Ăn vào có ngon không, có thấy khỏe ra không?
03:57Nhớ là phải sinh cho nhà họ Trần chúng ta một thằng cu mập mạp nữa nha.
04:00Ba mẹ con cứ gửi mấy thứ hải sản không ra gì, con nhìn xem mẹ đối xử với con tốt biết chừng nào.
04:05Sau này ra rồi con phải hiếu thảo với mẹ đấy nhé.
04:07Từng câu nói vô lý nối tiếp nhau từ miệng mẹ chồng vang ra.
04:10Cảm giác ấm áp ban nãy nhanh chóng tan biến, tôi cắn chặt môi, không nói một lời.
04:15Nhưng chỉ vài giây sau, ánh mắt tôi đã quét đến khung cảnh bừa bộn trong bếp.
04:18Bát đũa dính đầy cơm và dầu mỡ, chất đống lộn sộn bên cạnh chảo chiên.
04:22Kéo kéo rau kéo ra xem, không biết đã dùng cắt gì mà dính đầy bùn đất màu nâu.
04:26Ánh mắt tôi dừng lại ở góc tường, đông tử lập tức còn lại.
04:29Chiếc thùng đựng cá hoàng đế đông lạnh, vốn dĩ còn đủ 10 túi, giờ trống rỗng.
04:339 túi còn lại, biến mất không dấu vết.
04:35Đầu dây bên kia, mẹ chồng vẫn thao thao bất tuyệt.
04:38Nhưng tôi chẳng nghe lọt một chữ nào nữa, vội vàng ngắt máy.
04:41Trước mắt tôi, mọi chuyện đã quá rõ ràng.
04:43Trần Quân lại mang đồ trong nhà đi làm của riêng.
04:4610 túi cá hoàng đế, giờ chỉ còn nửa túi.
04:48Nửa còn lại là phần tôi đã mở ra sáng nay nhưng phát hiện bị hỏng,
04:51để trên thớt chưa kịp bỏ nên may mắn chưa bị lấy mất.
04:54Trước đây Trần Quân cũng từng làm như vậy, còn lý luận rằng nhân viên là gia đình mình chọn.
04:58Giờ nghĩ lại, chắc có người thật sự sắp trở thành gia đình mới của anh ta rồi đấy.
05:02Tôi hầm hầm dọn dẹp bếp xong, lấy hết phần hải sản còn sót trong tủ lạnh bày ra.
05:06Nhìn mấy con tôm hùm, bào ngư còn tươi giói,
05:08rồi nghĩ đến đống cá hoàng đế hôi thối mẹ chồng gửi, mau nóng rồn lên tận đầu.
05:12Không trần trừ, tôi lập tức gọi dịch vụ giao hàng,
05:15đóng gói lại tất cả, gửi ngược về quê.
05:17Sau đó, tôi gọi cho ba mẹ.
05:19Sau này ba mẹ đừng gửi hải sản lên nữa, tốn tiền lắm.
05:22Đầu ra mấy món này ba mẹ khỏi lo, công ty Trần Quân xử lý được thì cứ làm,
05:26không thì để con nghĩ cách.
05:27Ba, mẹ, con không định tiếp tục làm bà nội trợ nữa rồi.
05:30Từ ngày hôm đó, tôi chỉ nấu rau luộc và khoai tây cho Trần Quân ăn mỗi ngày.
05:34Đến ngày thứ ba, anh ta chịu không nổi nữa, đập đũa xuống bàn đánh cạch.
05:37Thái niệm, nhà mình nghèo đến phát điên rồi hả,
05:40chỉ toàn cho tôi ăn mấy thứ rắc rửa này hả?
05:42Tôi cười lạnh, trả lời thẳng thường.
05:44Anh ngày nào cũng coi nhân viên là người nhà, vết sạch đồ trong nhà rồi,
05:47còn tiền đâu nữa mà nói.
05:49Trần Quân, anh tự ra xem trong tủ lạnh đi, coi có còn gì không?
05:52Anh có bao giờ nghĩ đến tôi và con sẽ ăn gì chưa?
05:55Đối diện, Trần Quân thoáng khựng lại.
05:57Anh ta gãi đầu, mắt thì lẳng tránh ánh nhìn của tôi.
06:00Nhưng rất nhanh, anh ta lại lớn giọng đầy lý lẽ.
06:02Trong tủ lạnh hết rồi thì cô không biết đi mua thêm à?
06:05Cùng lắm thì kêu ba mẹ cô gửi tiếp hải sản lên là được chứ gì?
06:08Tôi nói cho cô biết, bộ quà tặng hải sản quý này sắp mở bán rồi,
06:11cả công ty đang chờ dùng thử đó.
06:13Không có công ty tôi giúp tiêu thụ, nhà cô sớm đã không có cái ăn.
06:16Đừng tưởng đồ ba mẹ cô gửi có giá trị gì,
06:18cũng chỉ như mớ cá ươn ngoài chợ thôi.
06:20Tôi chịu ăn là đã nể mặt lắm rồi đấy.
06:22Tôi cười lạnh, không thèm đáp lại.
06:24Bầu không khí trên bàn ăn lập tức chầm hàn xuống.
06:27Cô bé tiểu kỳ, bình thường hoạt bát líu lo,
06:29nay lại lặng thinh ủ rũ.
06:31Tôi nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn.
06:33Nhân lúc Trần Quân vào bếp nấu mì,
06:35tôi nhẹ nhàng xoa đầu con,
06:36thì thâm hỏi con có chuyện gì.
06:38Chỉ một giây sau, tiểu kỳ bật khóc nức nở.
06:40Mẹ ơi, hôm nay con cãi nhau với bạn Lưu Viên Viên,
06:43con chỉ muốn xem bạn ấy ăn gì thôi,
06:45vậy mà bạn ấy nổi giận,
06:46nói nhà mình nghèo hèn chỉ biết ghen tị.
06:47Mấy bạn khác cũng nghĩ vậy,
06:49chẳng ai chịu chơi với con nữa.
06:51Nghe xong, tim tôi như bị bóp nghẹt.
06:53Sóng trào ân hận lập tức dâng lên.
06:55Tiểu kỳ con quá nhỏ,
06:56tôi lại để con dính vào chuyện người lớn,
06:58điều đó thật chẳng nên chút nào.
07:00Nghĩ đến đây, tôi vỗ vỗ vai con,
07:02nhẹ nhàng rỗ rành.
07:03Các bạn chỉ là chưa hiểu con thôi,
07:05đừng buồn nhé,
07:05ngày mai mẹ sẽ làm thật nhiều món ngon.
07:08Con mang đi chia cho các bạn,
07:09cho cả lớp thấy nhà mình không thua kém ai,
07:11và vào mặt con bé Lưu Viên Viên đó,
07:13được không nào.
07:14Tiểu kỳ vừa sụt sùi vừa gật đầu.
07:16Sau khi rỗ con ngủ xong,
07:17tôi ngồi lặng lẽ trong phòng khách suốt đêm.
07:19Còn Trần Quân thì đã ngủ khó từ sớm,
07:21chẳng buồn đói hoài gì đến tiếng khóc của con gái.
07:23Cuộc hôn nhân này,
07:24từ đầu đến cuối.
07:25Chỉ khiến tôi thấy lạnh lẽo và bi ai.
07:27Hôm sau,
07:28khi mặt trời vừa lên,
07:29tôi đã bưng ra từng phần đồ ăn
07:30vặt được chuẩn bị tỉ mỉ từ trong bếp.
07:32Bánh mì phô mai,
07:33mực xé sợi,
07:34há cảo tôm hùm hấp.
07:35Tiểu kỳ nhìn thấy lập tức nhào vào lòng tôi,
07:38nũng nịu.
07:38Mẹ ơi,
07:39mấy món này đều là của con hết hả?
07:41Chưa kịp trả lời thì Trần Quân đã ngáp ngắn
07:43ngáp dài bước ra từ phòng ngủ.
07:45Vừa liếc thấy đống đồ ăn trên bàn,
07:46mặt anh ta lập tức sầm xuống.
07:48Tưởng sau vụ cãi nhau tối qua
07:49thì cô biết điều hơn rồi,
07:50ai ngờ lại bày ra cả đống bánh kẹo này.
07:53Tôi là giám đốc công ty đàng hoàng,
07:54làm sao có thể ăn mấy món
07:55như đồ trẻ con thế này được.
07:57Thấy anh ta tức đến mức chỉ muốn nhảy dựng,
07:59tôi chỉ tay vào bếp,
08:00thả nhiên đáp.
08:01Gấp gì,
08:02cơm trưa của anh tôi làm riêng rồi,
08:03lát nữa tôi gói cho.
08:05Nghe vậy,
08:05Trần Quân mới dịu lại,
08:06bắt đầu ngồi xuống nhở nhơ ăn sáng.
08:08Vẫn không quên càm giảm sao
08:09bàn ăn không có sữa,
08:11ăn cái gì cũng ngại.
08:12Đến cuối cùng còn lại nhảy rằng
08:13mấy món này tốn kém,
08:14lãng phí vô ích.
08:15Tiểu kỳ ấm ức cãi lại.
08:17Nhưng mà ba ơi,
08:18nhiều bạn trong lớp con cũng mang hộp cơm theo mà.
08:20Nhỏ như vậy đã học thói so bì à,
08:22con gái của ba không được phép như thế.
08:24Nghe cuộc cãi vã vang lên bên bàn ăn,
08:26tôi nén cơn giận,
08:26lặng lẽ đóng gói hai phần cơm trưa,
08:28một cho con,
08:29một cho Trần Quân.
08:30Khi xong xuôi hết,
08:31kim đồng hồ trên tường đã chỉ đúng 7 giờ sáng.
08:33Trần Quân qua loa lau miệng,
08:35rồi như mọi khi,
08:36xách cặp vào hộp cơm đi làm.
08:37Nhìn bóng anh ta rời khỏi nhà,
08:39tôi khẽ cười lạnh một tiếng.
08:40Trần Quân à,
08:41anh bảo hải sản ba mẹ tôi gửi
08:42chỉ là cá thối tôm dữa.
08:44Vậy hôm nay,
08:45để xem anh nếm thử canh hầm
08:46từ cá hoàng đế ôi thiêu,
08:47cảm giác sẽ ra sao?
08:49Đúng 12 giờ trưa,
08:50tôi gọi xe thẳng đến công ty của Trần Quân.
08:52Tiểu Chu,
08:53sếp của em đâu rồi?
08:54Tiểu Chu thấy tôi,
08:55như giật mình,
08:56vội tháo tay nghe,
08:57lắp bắp.
08:58Sếp,
08:58chắc đang bận trong văn phòng ạ.
09:00Tôi đưa mắt nhìn sang chiếc bàn ăn chưa trống trơn,
09:02rồi lại nhìn cánh cửa phòng làm việc đóng kín.
09:04Khẽ cười khẩy,
09:05tôi bước nhanh tới gần.
09:06Qua khe hở của dèm cửa,
09:07không nhìn rõ người nhưng lại nghe loáng thoáng tiếng cười quen thuộc.
09:11Sếp à,
09:11anh tốt với em quá,
09:12chỉ là chị thái niệm dạo này lạnh lùng vậy,
09:14có khi nào phát hiện chuyện gì không?
09:16Cô ta là bà nội chợ đầu óc đơn giản,
09:18sao sao được với dân văn phòng như em?
09:20Tiền thưởng thì cứ yên tâm nhận,
09:21đồ ăn cũng đừng ngại.
09:22Anh tối về nhà vẫn phải ăn với con,
09:24đâu thể đói mãi được.
09:26Nhưng nếu chị thái niệm không chịu nấu nữa,
09:27thì sau này cơm chưa của em,
09:29ạc,
09:29sao mùi gì ghê quá vậy trời?
09:31Lại buồn nôn nữa à,
09:32em gầy đi trông thấy đấy.
09:34Nếu hôm đó không gặp em ở buổi họp phụ huynh,
09:36chắc anh cũng không biết em khổ thế này.
09:37Nào, mèo con,
09:38ăn thêm chút nữa đi,
09:39từng câu từng chữ rơi vào tay tôi rõ mồn một,
09:42không sót một từ.
09:43Tay tôi nắm chặt lại,
09:44móng tay gần như đâm vào da thịt.
09:46Đến nước này rồi,
09:47xem ra,
09:47không cần phải giữ thể diện gì cho ai nữa.
09:50Cùng với những lời lẽ bẩn thiểu vang lên trong phòng,
09:52tay tôi xiết chặt lại,
09:53đầu ngón tay run lên từng cơn vì tức giận.
09:55Trong đầu tôi như bùng nổ,
09:56giận dữ đến mức hoa mắt chóng mặt.
09:58Buổi họp phụ huynh,
09:59chính là buổi họp phụ huynh nửa năm trước.
10:01Tôi cứ nghĩ người phụ nữ đó
10:02chỉ mới bám víu vào nhà tôi để ăn uống vài ngày gần đây,
10:05ai ngờ.
10:05Đầu ngón tay tôi run dày,
10:07nhưng sức lực như rồn hết vào đó.
10:09Tôi hít một hơi thật sâu,
10:10rồi bất ngờ tung một cú đá mạnh,
10:11khiến cánh cửa bật mở.
10:13Ngẳng đầu nhìn vào trong,
10:14tôi thấy Trần Quân,
10:15chồng tôi,
10:16đang cười hớn hở múc từng mũ canh.
10:17Đối diện anh ta,
10:18người phụ nữ đang nhẹ nhàng xoa cái bụng bầu,
10:20rõ ràng chính là mẹ của lưu viên viên trong nhóm chát lớp học.
10:23Hận ý dâng lên đến tận cổ họng,
10:25tôi không thể chịu nổi nữa.
10:26Tôi lao tới,
10:27hất tung nổi canh trên bàn,
10:28hét lên giận dữ.
10:29Đừng ăn nữa.
10:31Ánh mắt Trần Quân thoáng chốc đầy hoảng loạn.
10:33Thái niệm,
10:33em tới đây làm gì?
10:35Tôi không thèm trả lời,
10:36bước lên vài bước rồi túm lấy người phụ nữ đối diện.
10:38Trên bảng tên của cô ta là hàng chữ rõ ràng.
10:41Trường phòng khách hàng,
10:42lưu lệ.
10:42Cả không gian lập tức trở nên im bặt.
10:50Rồi anh ta nhét mép,
10:51mở miệng đầy mỉa mai.
10:53Tôi hiểu rồi,
10:53hôm nay em tới là để xin tôi đưa hải sản nhà em lên livestream đúng không?
10:57Sáng còn gây nhau ẩm ý,
10:58giờ lại nghĩ thông rồi à?
11:00Đáng tiếc là giờ tôi chẳng còn muốn nể mặt em nữa đâu.
11:03Bất kể là loại hải sản nào,
11:04cũng phải để trường phòng khách hàng đánh giá trước,
11:06rồi mới quyết định có đưa lên sóng hay không,
11:08từng câu từng chữ hoang đường cứ thế tuôn ra từ miệng anh ta.
11:11Bên ngoài,
11:11đã có không ít nhân viên nghe thấy tiếng cãi vã,
11:13đang thò đầu vào hóng chuyện.
11:15Trước bao ánh mắt chăm chú xung quanh,
11:17tôi từ tốn lấy ra vài chai sữa từ trong túi sách.
11:19Rồi mỉm cười,
11:20nhìn thẳng vào Trần Quân.
11:22Xin anh cho lên livestream,
11:23anh nghĩ nhiều rồi đấy.
11:24Tôi tới đây chỉ để đưa cho anh vài hộp sữa,
11:26sáng nay không phải anh cứ riêng gì đòi uống à,
11:29còn danh luôn của cả tiểu kỳ nữa.
11:31Chỉ tiếc,
11:31tôi tới không đúng lúc,
11:32vừa hay thấy anh đang lấy đống cá thối tôm ôi nhà tôi,
11:35để cho chó ngoài đường ăn.
11:36Nghe đến đó,
11:37sắp mặt của Trần Quân và Lưu Lệ lập tức cứng đở.
11:40Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của đám nhân viên ngoài cửa,
11:42nét giận dữ hiện rõ trên mặt cả hai.
11:44Thấy Lưu Lệ sắp nổi đoá định phản pháo,
11:46tôi nhanh tay rút điện thoại ra,
11:47rơ lên trước mặt mọi người.
11:49Cần tôi nhắc cô không,
11:50cô không chỉ ăn trực uống nhờ chồng tôi,
11:52còn lấy luôn cơm thừa từ nhà tôi làm cơm hộp cho con gái cô mang đến trường hôm sau.
11:56Một người như cô mà còn dám khinh thường người làm nội trợ,
11:58cô nghĩ mình tài giỏi đến mức nào.
12:00Ngay vậy, mặt Lưu Lệ lập tức tái nhật như tờ giấy.
12:03Cô ta loạn trọng,
12:04nước mắt răng lên đỏ hoe viền mắt,
12:05cả người như sắp ngã xuống.
12:07Ngay lúc ấy, Trần Quân liền đỡ lấy cô ta,
12:09sau đó bất ngờ dùng lực đẩy mạnh tôi ngã nhào xuống đất.
12:12Dầm, tôi theo phản xạ chống tay xuống,
12:14lòng bàn tay lập tức dướng máu vì bị rạch chúng.
12:16Thái niệm, cô làm đủ chưa,
12:18chỉ là vài miếng canh cặn rau thừa,
12:19làm như của quý lắm vậy.
12:21Cô dùng toàn tiền của tôi mà bày đặt venh váo,
12:23cô có tư cách gì ở đây mà lên mặt.
12:25Đầu gối đau nhói,
12:26toàn thân tê dãi không còn chút sức lực.
12:28Nhìn đôi môi khô nứt của anh ta không ngừng mấp máy,
12:30những lời nhục mạ cứ tuôn ra không ngừng.
12:32Ngay khoảnh khắc ấy,
12:33tôi cảm thấy thật mệt mỏi.
12:35Từng năm đồng hành bên Trần Quân,
12:36từng bước vun đắp cho sự nghiệp của anh ta,
12:38hy sinh bản thân để ở nhà nuôi con.
12:40Thế mà giờ đây,
12:41khi mọi lời dối trá bị lật tẩy,
12:43anh ta lại định nghĩa tôi bằng bốn chữ.
12:45Cáo mượn oai hùng.
12:46Thật nực cười.
12:47Tôi từ bỏ tất cả để trở về làm vợ,
12:49làm mẹ, nuôi con,
12:50lo cơm nước chấp cánh cho anh ta bay cao.
12:52Đến lúc anh ta có chút địa vị,
12:54thì lại công khai đứng ra bảo vệ người phụ nữ khác trước mặt tôi.
12:57Thật sự,
12:57cái mặt đó của anh ta làm sao mà dày đến thế.
13:00Trước mặt tôi,
13:01Trần Quân vẫn tiếp tục miềm mai đầy đắc ý.
13:03Lưu lệ làm việc thế nào ai cũng thấy,
13:05đâu như cô,
13:05làm nội trợ ở nhà mà nấu được bữa cơm đến chó cũng chẳng buồn ăn.
13:09Nhìn cái vẻ mặt đang tự mãn vì được xỉ nhục tôi thành công,
13:11tôi chống tay vào cạnh bàn,
13:13cố gắng đứng dậy.
13:14Sau đó không nói một lời,
13:15tôi vung tay thật mạnh,
13:16chát.
13:17Trần Quân không kịp né,
13:18bị tôi tát lệch cả người sang một bên.
13:20Tôi từng chữ,
13:21từng chữ lạnh lùng thốt ra.
13:22Trần Quân,
13:23anh quên rồi à,
13:24trong nồi canh đó còn có cả cá hoàng đế mẹ anh gửi đấy.
13:27Giờ anh lại dám trên nó thối nát vô giá trị tôi thay bà ấy dạy dỗ lại cái miệng của anh.
13:31Anh,
13:31nhìn vẻ mặt tức đến cực điểm của Trần Quân,
13:33tôi chẳng thèm quan tâm thêm.
13:35Tôi lặng lẽ gom hết đống đồ ăn trên bàn,
13:37món nào cũng còn nguyên,
13:38chỉ mới đụng vài đũa,
13:39gói lại tất cả cho vào túi.
13:41Dù có phải vứt bỏ,
13:42tôi cũng không muốn để hai kẻ bẩn thiểu này được ăn thêm một miếng.
13:45Vừa xoay người định rời đi,
13:46thì lưu lệ,
13:47vẫn đang ôm bụng bầu,
13:48cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.
13:50Giọng cô ta trói tay đến mức như muốn đâm thủng màng nhĩ tôi.
13:53Xếp à,
13:53hóa ra trước giờ anh phải sống khổ như vậy sao,
13:55tôi thực sự không thể nhìn nổi nữa.
13:57Một người phụ nữ mà không giúp được chồng,
13:59thì giữ lại để làm gì,
14:00mau chóng thay đi cho rồi.
14:02Nếu vợ anh đã không nể mặt,
14:03không nấu cơm cho anh ăn,
14:04thì để tôi nuôi anh.
14:06Nói xong,
14:06lưu lệ xảy bước đến trước mặt tiểu chu,
14:08cậu nhân viên vừa chỉ đường cho tôi,
14:10lớn tiếng hồ.
14:11Bữa cơm nướng cậu đặt hôm nay là của tiệm nào,
14:13gửi link cho tôi,
14:14tôi bao hết.
14:15Nghe vậy,
14:15tôi bật cười,
14:16một chàng cười không kìm được.
14:18Thật đúng là,
14:18nồi nào úp vùng nấy.
14:20Trần Quân mà,
14:21cũng chỉ xứng ăn cơm nướng vỉa hè thôi.
14:23Lúc sáng còn sợ tôi bỏ cá ươn vào canh để trả đũa,
14:25bây giờ lại tự lao đầu vào đống đồ ăn nhanh đầy dầu mỡ
14:28và thịt tái không rõ nguồn gốc.
14:29Với cái kiểu chơi liều này,
14:31tôi còn khuyên can làm gì nữa,
14:32cứ để tự mình hưởng.
14:40Anh ta và Lưu Lệ ngồi sát giạt bên nhau.
14:43Trên bàn là đủ loại hộp đồ ăn nhanh,
14:44toàn cánh gà chiên,
14:45cua và sò điệp màu đã ngả đen.
14:47Dòng cáp sừng lại càng nực cười hơn.
14:49Hải sản chọn lọc của công ty trước giờ,
14:51không bằng đồ đặt ngoài tiệm,
14:52xem ra đúng là cần cải cách triệt để.
14:54Nhìn thấy mà tôi chỉ muốn bật cười,
14:56vừa trẻ con vừa ngu ngốc.
14:58Không thèm nhìn xem mấy món đó đã tẩm độc thế nào,
15:00cái dạ dày nu chiều từ nhỏ của anh ta liệu có chịu nổi không?
15:03Quả nhiên,
15:03chưa tới ngày hôm sau đã nghe tin,
15:05Trần Quân bị tiêu chảy cấp,
15:07suýt thì ngất.
15:08Nghe nói nửa đêm phải chạy mấy chục lần vào toilet,
15:10đến cả nhóm nhân viên cùng ăn hôm đó cũng lăn ra bệnh hết.
15:13Mà đúng lúc ấy,
15:14công ty lại có lịch đón tiếp một khách hàng quan trọng.
15:16Trần Quân chưa kịp truyền xong chai nước biển
15:18thì đã cuốn cùng chạy ra sân bay.
15:20Kết quả,
15:20vừa gặp khách đã ói thẳng lên bộ vest của người ta.
15:22Hợp đồng lớn,
15:23đương nhiên là hỏng luôn rồi.
15:25Sau đó,
15:25Trần Quân tự mình cắn răng chịu đựng mấy ngày liền.
15:28Cho đến khi hoàn toàn không trụ nổi nữa,
15:30anh ta mới thất hiểu quay về nhà.
15:32Thành thật mà nói,
15:33khoảnh khắc tôi mở cửa bước ra khỏi phòng,
15:35nhìn thấy anh ta nằm co quóp trên ghế sofa,
15:37đau đớn như con chó ốm.
15:38Tôi thực sự rất muốn,
15:39gói cả người anh ta lại rồi quẳng ra khỏi nhà cho xong.
15:42Đáng tiếc là,
15:43tiếng Trần Quân về nhà lúc dạng sáng quá lớn,
15:45đã đánh thức tiểu kỳ.
15:46Nhìn con bé đang tất bật trong bếp rót nước nóng cho ba,
15:49lòng tôi bỗng trùng xuống.
15:50Con trẻ vô tội tôi không muốn để con tận mắt
15:52chứng kiến những trận cãi vã giữa ba mẹ.
15:54Dù sao,
15:55tôi cũng đã hoàn toàn quyết định kết thúc cuộc hôn nhân này.
15:57Vậy thì,
15:58trước khi chính thức đổ vỡ,
15:59vẫn nên giữ lấy chút thể diện,
16:01tiện cho tôi tiến hành chia tài sản sau này.
16:03Những khoản tiết kiệm đã từng bỏ vào chi tiêu gia đình,
16:05các chi phí vụn vặt linh tinh,
16:06tôi sẽ tính toán từng đồng một.
16:08Choang,
16:08đang mãi nghĩ ngợi,
16:09thì một tiếng vỡ giòn tan vang lên từ trong bếp.
16:11Thì ra tiểu kỳ vô tình làm đổ bình nước nóng,
16:14cả đầu ngón chân bị bỏng đỏ rực.
16:15Tim tôi quặn thắt lại.
16:17Tôi vội ôm con vào phòng,
16:18bôi thuốc rồi dịu dàng dỗ dành.
16:20Bà con chắc là bị sốt,
16:21lát nữa mẹ sẽ chăm ba,
16:22con cứ yên tâm đi rửa mặt trước nhé.
16:24Sau đó,
16:25tôi quay lại bếp,
16:26như mọi khi,
16:26bắt đầu nấu một nồi cháo kê cho Trần Quân.
16:29Chờ mùi thơm quen thuộc tỏa ra,
16:30tôi bỗng đảo mắt một cái.
16:32Lặng lẽ rắc vào nồi cháo hơn 10 loại bột gia vị.
16:34Trần Quân vừa uống một hớp liền bị bỏng miệng,
16:36la lên.
16:37Thái niệm,
16:38em nấu cái quái gì vậy,
16:39đắng muốn chết.
16:40Chưa nghe câu thuốc đắng giã tật bao giờ à.
16:42Với lại anh vừa bị ngộ độc thực phẩm,
16:44có khi vị rác cũng bị ảnh hưởng,
16:45không thích thì đừng uống.
16:47Vừa nói,
16:47tôi vừa định giật lấy cái bát từ tay anh ta.
16:50Thấy vậy,
16:50Trần Quân khựng lại,
16:51vẻ mặt như thế bị hạ bệ,
16:52giọng cũng mềm hẳn đi vài phần.
16:54Thôi được rồi,
16:55dạo gần đây cãi nhau hơi nhiều,
16:56em còn chịu nấu cháo cho anh là anh nể mặt lắm rồi.
16:59Vụ cá hoàng đế,
17:00anh nghĩ lại rồi,
17:01nếu em đã tính toán như vậy,
17:02thì để mai anh bảo mẹ gửi thêm vài con về.
17:05Thấy anh ta bắt đầu nhăn mặt tiếp tục cố uống cháo,
17:07tôi chỉ hừ lạnh,
17:08chẳng buồn nói thêm lời nào.
17:09Tôi xoay người vào bếp,
17:11tiếp tục chuẩn bị cơm trưa cho tiểu kỳ.
17:12Mùi thơm ngào ngạt lan khắp căn nhà,
17:14khiến Trần Quân trên sofa ngồi không yên,
17:16ngương ấy như bị mèo cào.
17:18Nhưng anh ta cũng biết rõ,
17:19với tình trạng hiện giờ thì chỉ có thể uống cháo cầm hơi.
17:22Cuối cùng chỉ còn biết gầm gử.
17:23Con gái con đứa mà ăn nhiều thế để làm gì?
17:26Căn tin chẳng đủ à?
17:27Ăn bổ quá lớn nhanh,
17:28rồi sau này ai thèm lấy?
17:29Lần này, tôi không im lặng nữa.
17:31Mà bật cười,
17:32quay người lại,
17:33đanh thép đáp trả.
17:34Anh còn không rõ là đồ ăn ở trường thế nào
17:36với đồ ăn mang từ nhà ngon hơn à?
17:38Hơn nữa,
17:38lớp tiểu kỳ ấy,
17:40bạn lớp trưởng Lưu Viên Viên còn ăn nhiều hơn.
17:42Mà tôi tuyệt đối không để tiểu kỳ phải thua thiệt đâu.
17:44Vừa nghe tôi nhắc đến cái tên Lưu Viên Viên,
17:46sắp mặt Trần Quân lập tức thoáng qua vẻ lúng túng.
17:49Anh ta mím chặt môi,
17:50vội vã uống hết bát cháo,
17:51rồi rút lui vào phòng ngủ nghỉ ngơi.
17:53Còn tôi,
17:54bắt đầu một ngày bận rộn đúng kiểu bà nội trợ.
17:56Tôi bật máy giặt đến mức ồn ào nhất.
17:58Đẩy bàn đi đẩy bàn lại,
17:59tiếng giít vang khắp nhà.
18:00Ngay cả nắp nồi cũng cố tình làm rơi xuống đất
18:02phát ra tiếng vang trói tai.
18:04Ly Thủy Tinh lỡ tay làm vỡ vài cái,
18:06phát ra tiếng loảng soảng nghe thật đã tai.
18:08Nửa tiếng sau,
18:09Trần Quân rốt cuộc không chịu nổi nữa.
18:11Anh ta lao ra,
18:12gào âm lên với tôi.
18:13Cô có biết tôi hiếm hoi lắm mới được nghỉ bệnh không,
18:15có thể để tôi ngủ yên được không?
18:17Tôi bày ra bộ mặt vô tội,
18:18nhún vai nói.
18:19Anh ngủ không được thì ra đây phụ tôi làm việc nhà đi.
18:22Thái niệm, cô.
18:23Nhìn anh ta tức đến dưỡng tóc,
18:25mà cuối cùng lại chẳng làm gì được,
18:26chỉ có thể hậm hực quay lại phòng ngủ lòng tôi bỗng thấy khoan khoái vô cùng.
18:30Nhưng chưa được bao lâu,
18:31anh ta lại lào đảo bước ra.
18:32Dù mặt vẫn nhật nhạt vì mệt,
18:34nhưng ánh mắt đã hiện rõ vẻ đắc ý.
18:36Anh ta đưa thẳng điện thoại đến trước mặt tôi,
18:38rồi lớn tiếng nói vào máy như diễn kịch.
18:40Mẹ, mẹ không biết con dâu mẹ ở nhà hành tôi thế nào đâu.
18:43Con đang ốm sốt,
18:44mắng không nổi nữa,
18:45mẹ phải thay con dạy lại cô ta,
18:47để cô ta biết làm vợ thì phải ngoan ngoãn thế nào.
18:49Tôi ngước mắt lên,
18:50ánh nhìn lạnh lẽo như băng,
18:51nhìn chầm chầm trần quân.
18:53Xem ra trước đây tôi đã quá nể mặt mẹ con họ,
18:55khiến họ ảo tưởng rằng tôi sẽ mãi mãi ngoan ngoãn
18:57nghe lời nhà chồng dân dạy.
18:59Nghĩ đến đây,
18:59tôi bình tĩnh đón lấy chiếc điện thoại anh ta đưa.
19:01Đầu dây bên kia vang lên giọng bà mẹ chồng quen thuộc lạnh lùng,
19:04dai dòng và đầy soi mói.
19:06Vẫn là những lời cũ dích như băng ghi âm,
19:08rằng bà ta đã dạy tôi nấu ăn từ đầu,
19:10không có bà tôi chắc đã chết đói từ lâu,
19:11rồi nào là tôi không biết điều, vô ơn.
19:14Tôi nghe từng câu quen thuộc đến mức có thể đọc thuộc lòng,
19:16trong lòng chỉ thấy buồn cười.
19:18Thật ra tôi chẳng học được gì từ bà ta ngoài mấy món
19:20mà Trần Quân thích bà ta coi đó là dạy dỗ,
19:22còn bản thân thì tự tâng bốc như là mẹ sinh mẹ dưỡng của tôi vậy.
19:25Bà ta không nói xem cậu con trai quý hóa của mình
19:27đến cái bếp ga còn không biết bật.
19:29Dù có nói thế nào đi nữa,
19:31tất cả những gì bà ta dạy tôi
19:32cũng chỉ để tôi phục vụ con trai bà ta mà thôi.
19:35Thậm chí, lây cơ ân tình,
19:37bà ta còn thường xuyên vòi vĩnh quả cáp,
19:39sau lưng thì tra giá từng món,
19:40miễn mai đủ điều.
19:41Từng ấy năm qua, tôi đã tử tế đến mức
19:43không thể tử tế hơn với mẹ con nhà họ.
19:45Nhưng giờ đây, tôi cần dồn toàn bộ tinh thần
19:47cho chuyện ly hôn,
19:48không thể để mụ già này phá hỏng kế hoạch được.
19:51Cuộc gọi đó là nhảy kéo dài gần 3 phút.
19:53Cuối cùng, tôi nghe thấy bà ta hài lòng uống một hớp nước,
19:56rồi lên giọng.
19:57Thái niệm à, mẹ nói nhiều như vậy,
19:58con nhớ kỹ chưa,
19:59có nhận ra lỗi sai của mình chưa hả?
20:01Tôi mỉm cười nhẹ,
20:02làm ra vẻ vừa mới nghe thấy rõ.
20:04Sau đó, tôi đưa điện thoại lại gần và thẳng nhiên đáp.
20:07Mẹ à, xin lỗi nhé,
20:08lúc nãy Trần Quân đưa điện thoại cho con
20:10thì bấm nhầm sang chế độ im lặng rồi
20:11con chẳng nghe được gì cả.
20:13Không đợi mẹ chồng mở miệng thêm lời nào,
20:15tôi dứt khoát tắt luôn màn hình điện thoại.
20:17Lúc ném lại điện thoại vào tay Trần Quân,
20:18anh ta vẫn còn đang đắc ý,
20:20tưởng rằng tôi lại bị mắng cho ngoan ngoãn trở lại.
20:22Nhìn cái vẻ mặt hớn hở đến mức sắp bay lên trời,
20:25cười đến mức mặt nhăn nheo cả lại kìa.
20:27Trong lòng tôi bỗng cuộn lên từng cơn buồn nôn.
20:29Thật sự là,
20:30kinh tẩm đến mức khiến người ta chán ghét.
20:32Một ý nghĩ trợt lóe lên trong đầu,
20:33tôi nhẹ nhàng vỗ vai anh ta,
20:35dự dàng mở lời.
20:36Chồng ơi, em biết lỗi rồi,
20:38hay anh ngủ thêm một lát nhé,
20:39để em đi nấu cơm cho anh.
20:41Thế còn được.
20:42Thấy Trần Quân hài lòng nằm xuống nghỉ tiếp,
20:50lưu lệ có đi làm không?
20:51Không ạ, chị dâu,
20:52nghe nói hôm nay được nghỉ có lương cơ đấy,
20:54đau như bọn em,
20:55bụng vẫn còn đau vì tiêu chảy
20:56mà vẫn phải lết đi làm đây này.
20:58Nghe giọng than thở oán trách bên kia,
21:00tôi khẽ nhớn mày,
21:01nhẹ nhàng nói.
21:02Tiểu Chu, em làm mảng livestream mà,
21:04chắc còn rõ hơn cả
21:05xếp em hải sản nhà chị mấy tháng nay
21:06đóng góp bao nhiêu lợi nhuận cho công ty đúng không?
21:08Sắp tới sẽ có một đợt hàng mới được gửi tới,
21:11nhưng lần này,
21:11bên chị không để các em tự chọn nữa đâu.
21:13Chị sẽ so sánh giá cả và chọn lại kênh phân phối,
21:16vậy nên,
21:17cần các em cung cấp đầy đủ báo cáo doanh số đợt vừa rồi.
21:20À, nhắc luôn,
21:21mấy nhà cung ứng quanh vùng đều khá thân thiết với bên chị đấy nhé.
21:24Bên kia,
21:24giọng tiểu Chu lập tức căng thẳng.
21:26Chị dâu,
21:27nếu nhà chị ngưng cung ứng,
21:28công ty bọn em còn hoạt động kiểu gì được nữa?
21:30Chị đừng vội quyết mà,
21:31bọn em sẽ lập tức gửi chị báo cáo doanh thu mới nhất.
21:34Mười phút sau,
21:35trong phòng ngủ vang lên tiếng Trần Quân gào rú như điên.
21:37Cửa phòng bị giật mạnh mở toang,
21:39tôi thấy anh ta xiết chặt điện thoại trong tay,
21:41tức đến đỏ mặt tía tai,
21:42bấm ghi âm giọng.
21:43Bọn mày bị sao vậy hả?
21:45Có tí tinh thần tương thân tương ái nào không?
21:47Hôm qua quản lý lưu đãi mọi người cả mấy trăm bạc,
21:49còn nôn mửa đến vậy,
21:50thế mà tụi mày còn a còng cô ấy trong nhóm làm việc,
21:53còn có coi tao là sếp không đấy?
21:55Sau một chàng chút giận,
21:56Trần Quân thở hồn hền vài hơi,
21:57rồi loạn trọng ra đến cửa,
21:59khoác vội áo khoác.
22:00Trước khi đi,
22:00anh ta quay lại nhìn tôi,
22:02ánh mắt có chút lảng tránh.
22:03Vợ à, công ty có chuyện gấp,
22:05tiểu chu vừa mới đòi bảng báo cáo,
22:07anh đi xử lý một lát.
22:08Tôi nhìn cái bộ dạng vừa nhật nhạt vừa run dẩy của anh ta,
22:11chỉ cảm thấy buồn cười.
22:12Nếu là trước đây,
22:13có lẽ tôi sẽ thấy ghen,
22:14sẽ dỗi,
22:15hoặc ít nhất cũng thấy lo cho sức khỏe của anh ta.
22:17Nhưng bây giờ thì chỉ thấy,
22:19hả hê.
22:19Nhưng giờ đây,
22:20tôi lại mong tình hình càng dối càng tốt,
22:22để dễ bề rút lui,
22:23nhanh chóng hoàn tất thủ tục ly hôn.
22:25Nghĩ đến đó,
22:26tôi tùy tiện phất tay,
22:27mặc kệ Trần Quân ra khỏi cửa.
22:28Sau đó,
22:29tôi lập tức gọi lại cho mẹ chồng.
22:31Alo, mẹ à,
22:32lúc nãy nghe mẹ gian dạy,
22:33con đang hầm canh gà cho Trần Quân đây.
22:35Ai ngờ trong công ty có con hồ ly nhỏ bị bệnh,
22:37con mẹ nó lại hí hưởng chạy tới chăm rồi.
22:39Con nghĩ sau này mẹ cũng đừng gửi mấy con cá hoàng đế hôi rình ấy nữa,
22:43gửi ít đông trùng hạ thảo đi,
22:44chứ có mẹ nó đi lượn qua cả rừng hoa thế kia,
22:46chắc cần bổ rừng dữ lắm.
22:48Từng câu,
22:49từng chữ đầy mỉa mai tuôn ra không ngừng.
22:51Đầu dây bên kia,
22:52mẹ chồng tức đến mức rầm một tiếng cúc máy.
22:54Gọi lại thì máy luôn đang bận.
22:55Kể họ,
22:56cứ để hai mẹ con nhà ấy loạn lên,
22:58càng tốt.
22:59Tôi tranh thủ cơ hội đó,
23:00lặng lẽ đến văn phòng luật sư để tư vấn ly hôn.
23:02Mấy ngày tiếp theo,
23:03tôi hiếm khi được tận hưởng cảm giác nghỉ ngơi thư thả đến vậy.
23:06Những lời tôi nói với Tiểu Chu không phải là hù dọa xuông.
23:09Ba mẹ tôi làm nghề buôn hải sản bao năm nay,
23:11nói về mối quan hệ và nguồn hàng so với công ty của Trần Quân,
23:14chỉ có hơn chứ chẳng kém.
23:15Chỉ là vì trước giờ ba mẹ tôi không tự tin về sản phẩm của mình,
23:18lại muốn ủng hộ việc làm ăn của con rể nên mới chịu âm thầm lùi bước,
23:21cam chịu thiệt thòi.
23:22Nếu không phải vì tôi quyết tâm ly hôn,
23:24có lẽ cả nhà tôi vẫn còn bị nhà Trần Quân nắm đầu dài dài.
23:27Sau khi hoàn tất việc giả soát,
23:29nộp đầy đủ tài liệu cho luật sư,
23:30lòng tôi như chút được gánh nặng lớn.
23:32Chỉ còn một việc duy nhất khiến tôi do dự đó là quyền nuôi dưỡng Tiểu Kỳ.
23:35Tôi đang bối rối không biết nên bắt đầu nói chuyện ly hôn với con như thế nào,
23:38thì bất ngờ nhận được một cuộc gọi.
23:40Đầu dây bên kia là giọng cô giáo chủ nhiệm của Tiểu Kỳ,
23:43hoảng hốt và gấp gáp.
23:44Alo, là mẹ Tiểu Kỳ phải không?
23:46Tiểu Kỳ đánh nhau với bạn trong lớp rồi.
23:48Nghe xong, tôi lập tức buông mọi việc,
23:50vội vã chạy tới trường.
23:51Lúc này đang là giờ nghỉ trưa,
23:53hành lang lớp học đông nghỉ học sinh đang tụ tập.
23:55Tôi theo hướng dẫn của cô giáo,
23:56chen vào giữa đám đông.
23:58Ngay trước mắt, Tiểu Kỳ đang đỏ hoe mắt,
24:00ngồi thụp xuống đất nhặt lại hộp cơm tôi chuẩn bị cho con.
24:02Bên cạnh, một bé gái buộc tóc hai bên đang lớn tiếng là ó không ngừng.
24:06Chính là bạn ấy,
24:07chính bạn ấy đã trộn hộp cơm của tớ.
24:09Món ăn trong này chắc chắn là mẹ tớ làm cho tớ.
24:12Xung quanh, tiếng xì xào bàn tán bắt đầu nổi lên.
24:14Tớ thấy lớp trưởng nói cũng không sai đâu,
24:16các món ăn trong hộp đó y hệt mấy lần trước bạn ấy mang theo mà.
24:19Đúng rồi đó,
24:20gần đây thấy Tiểu Kỳ ăn toàn đồ ngon,
24:22hóa ra là ăn cắp hộp cơm người khác.
24:24Không ngờ bạn ấy lại làm chuyện như vậy,
24:26ba mẹ không dạy dỗ gì à,
24:27nghe đến đây, tôi đã hoàn toàn hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
24:30Một cơn giận dữ vô hình lập tức bốc lên đến tận cổ họng,
24:32nhưng tôi cố nén xuống.
24:34Nhìn Tiểu Kỳ tóc tai dối bù ngồi nhặt lại hộp cơm,
24:36rồi nhìn sang lưu viên viên đang chỉ trỏ,
24:38tôi hít sâu một hơi,
24:39quay sang cô giáo chủ nhiệm.
24:41Trẻ con còn nhỏ,
24:42gặp chuyện như thế này,
24:43tốt nhất gọi phụ huynh đến trực tiếp nói chuyện.
24:45Tôi cũng muốn hỏi rõ xem cô ta dạy con kiểu gì,
24:47bám lấy cơm nhà người ta mãi thành quen,
24:49rồi tự ảo tưởng là của mình thật à.
24:51Sau khi cũng nhận được điện thoại từ giáo viên,
24:53lưu lệ mất nửa tiếng sau mới chịu đến trường.
24:55Cô ta mặc bộ đồ công sở gợi cảm,
24:57mang giày cao gót,
24:58tiếng bước chân cọc cọc cọc vang lên khắp hành lang.
25:00Vừa tới nơi đã liếc đồng hồ,
25:02mặt đầy mất kiên nhẫn,
25:03giọng lạnh lùng.
25:04Cô giáo, tôi chỉ có 15 phút thôi,
25:06lát nữa còn phải đi gặp khách lớn,
25:08chiều lại có lịch khám thai phiền cô giải quyết nhanh dùm.
25:10Sau khi cô giáo thuật lại sự việc,
25:12ánh mắt lưu lệ nhìn tôi lập tức như dao găm,
25:14giọng đầy chua chát và ghen tị.
25:16Chị là chị thái niệm đúng không,
25:17hay phải gọi là bà chủ thì mới đúng nhỉ?
25:19Người sang như chị,
25:20cần gì chấp nhặt với tụi tôi xuất thân nghèo khổ.
25:22Không phải ai cũng có phúc cưới được người như Trần Quân làm chồng.
25:25Viên viên nhà tôi còn nhỏ như thế,
25:27chị cũng phải để bụng làm gì.
25:29Con ít thì nên học cách chia sẻ.
25:30Tôi chỉ muốn hỏi chị,
25:31con chị, tiểu kỳ,
25:32mang cơm dư đầy thế,
25:34sao không chịu chia cho bạn khác một ít,
25:35cớ gì để con tôi phải đói?
25:37Tôi mang bầu lần hai,
25:38một mình nuôi con đã khổ quá rồi,
25:40chị không thể rút đỡ một chút được sao?
25:42Nghe đến đây,
25:43tôi xuyết bật cười tức đến độ muốn bật cười thành tiếng.
25:45Tôi lạnh giọng đáp trả ngay không cần khách sáo.
25:48Tiểu kỳ nhà tôi còn sắp chia cả cha nó cho con cô rồi đấy,
25:50cô còn muốn thêm gì nữa?
25:52Câu nói đó vừa rớt,
25:53cả sân trường lặng đi.
25:54Mấy giáo viên đứng quanh cũng lộ vẻ bối rối,
25:56không biết nên can hay im lặng.
25:58Tôi tiếp tục nói rành giọt,
25:59từng chữ từng câu rõ ràng.
26:01Mọi người ở đây làm ơn phân xử giúp tôi.
26:03Trước đây, con tôi, tiểu kỳ,
26:05ăn cơm bình thường ở canteen.
26:06Còn lớp trưởng lưu viên viên thì ăn cơm mẹ mang từ nhà
26:09mà mẹ bé lại làm chung công ty với chồng tôi.
26:11Hai người họ ngày nào cũng dùng chung một hộp cơm,
26:13vừa ăn vừa lấy thêm đem về.
26:15Các vị nghĩ thử xem chuyện như vậy,
26:17hợp lý không?
26:17Chuyện này mà đồn ra ngoài,
26:19người ta cười cho thúi mặt.
26:20Tôi cứ tưởng mình chỉ đang nuôi chồng,
26:22ai ngờ lại đang nuôi luôn cả một gia đình
26:23chẳng liên quan máu mủ gì.
26:25Ít ra, cơm con gái tôi ăn là đồ ăn mới,
26:27còn mẹ con cô ta ăn toàn là mấy thứ
26:29chồng tôi phải móc từ kẽ răng nhường lại
26:31không khác gì đồ thừa cho chó hoang bên đường.
26:33Quanh tôi bắt đầu vang lên những tiếng bàn tán dì dầm.
26:35Cô giáo chủ nhiệm của Tiểu Kỳ bước tới,
26:37vẻ mặt ái nái, khẽ nói
26:38Mẹ Tiểu Kỳ à, trước giờ tôi không biết
26:41đằng sau lại có chuyện phức tạp như thế.
26:43Ngay lúc đó, một bé trai ôm bụng,
26:45nhảy dựng lên nói toáng.
26:46Ra là lớp trưởng mang toàn cơm để qua đêm,
26:48bảo sao mấy bữa trước tớ toàn đau bụng.
26:50Mấy đứa trẻ xung quanh nghe thấy
26:51cũng lập tức hiểu lờ mờ,
26:53gật đầu rồi đồng loạt lùi lại, la lên.
26:55Tớ không muốn đau bụng đâu.
26:56Tớ không chơi với bạn nữa.
26:58Những lời mắng mỏ trẻ con
26:59nhưng không kém phần sắc nhọn vang lên đầy ồn ào.
27:02Lưu viên viên, lớp trưởng,
27:03mặt mũi tái mét, che miệng như sắp quả khóc.
27:06Không ngờ lại là mẹ cô bé,
27:07Lưu lệ, phản ứng đầu tiên.
27:09Cô ta quát thẳng vào mặt con gái.
27:11Im đi, làm ơn đừng gây chuyện nữa,
27:12mỗi ngày chăm cho mày ăn uống đã mệt muốn chết rồi.
27:15Nói xong, Lưu lệ chẳng thèm để ý
27:17đứa con đang ngồi dưới đất khóc nức nở,
27:18quay đầu bỏ đi thẳng.
27:20Tôi bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay tiểu kỳ,
27:22dự dàng nói.
27:23Đừng sợ, mẹ sẽ luôn đứng về phía con.
27:25Đi thôi, mình về nhà.
27:27Vụ việc cuối cùng kết thúc
27:28khi cô giáo chủ nhiệm báo lên ban giám hiệu
27:30và trường trích xuất được đoạn camera giám sát.
27:32Trong đoạn video,
27:33hoàn toàn không có chuyện tiểu kỳ động vào hộp cơm của Lưu viên viên.
27:36Chỉ là một học sinh khác đi ngang,
27:38thấy món ăn quen thuộc nên tiện tay
27:39để nhầm hộp cơm lên bàn lớp trường,
27:41từ đó mới dẫn đến hàng loạt hiểu lầm.
27:43Nghe nói sau sự việc,
27:44Lưu lệ lập tức cho con chuyển trường
27:45về một ngôi trường gần nhà hơn.
27:47Còn công ty của Trần Quân,
27:48lúc này thì dối tung lên.
27:49Một bên là hàng loạt nhà cung ứng lần lượt rút lui.
27:52Một bên là Lưu lệ,
27:53vừa miệng than khó khăn nuôi con,
27:54vừa ra mặt đòi tăng lương thăng chức
27:56nhưng lại không quên vô tình nhắc đến chuyện sắp nghỉ sinh.
27:58Nếu ở thời phong kiến,
27:59đây đích thị là loại được sủng mà sinh kiêu.
28:02Đáng tiếc thay,
28:02tôi, thái niệm,
28:03sẽ không để Trần Quân sống sung sướng như ông Hoàng.
28:06Ngay đúng lúc anh ta yếu đuối,
28:07sự nghiệp tranh vinh,
28:08lòng dạ do động nhất tôi dứt khoát đưa đơn ly hôn.
28:11Tất cả vấn đề tài sản đã được tôi giao
28:12cho luật sư xử lý gọn gàng từ trước.
28:14Tiểu kỳ cũng đã rõ ràng lựa chọn đứng về phía tôi.
28:17Ly hôn chỉ còn là vấn đề thời gian.
28:19Trần Quân khi biết tôi đòi ly hôn,
28:21đã nổi giận đùng đùng.
28:22Nhưng khi tin tức lan ra,
28:23ngược lại anh ta bắt đầu nhẹ nhõm hẳn.
28:25Bởi vì,
28:26Lưu Lệ bắt đầu hành động.
28:27Dù sao thì,
28:28Lưu Lệ đã từ lâu muốn có được chỗ dựa là Trần Quân
28:30và việc tôi rút lui chính là thời cơ tấn công tốt nhất cho cô ta.
28:34Quả đúng như dự đoán,
28:35sau vài tuần dây dưa,
28:36Trần Quân nôn nóng ký tên vào đơn ly hôn,
28:38không chút do dự.
28:39Ngay sau đó,
28:40anh ta chuyển về sống chung với Lưu Lệ,
28:41mong rằng có thể tiếp tục những ngày cơm bưng nước giót như trước.
28:44Thậm chí còn ra vẻ đạo đức giả,
28:46nói rằng không ngại chuyện con riêng của Lưu Lệ,
28:48đã nuôi Lưu Viên Viên thì thêm một đứa cũng chẳng sao.
28:50Trong mắt bọn họ,
28:51tôi chẳng khác gì một người thất bại,
28:53rút lui khỏi chiến trường hôn nhân,
28:54rồi chật vật bắt đầu lại với cuộc sống chẳng còn bao nhiêu tài sản.
28:57Dù tôi đã mang theo một phần tài sản rời đi,
28:59so với lợi nhuận mà công ty Trần Quân tích lũy trong những năm qua,
29:02quả thực chẳng là bao.
29:03Nhưng tôi đã nhìn thấu tương lai của anh ta.
29:05Không còn nhà cung cấp,
29:06không có người vợ trợ giúp,
29:08tâm trí vùi trong yêu đương vụn vật phá sản chỉ là chuyện sớm muộn.
29:11Trong một mớ hỗn loạn ấy,
29:12chỉ có mỗi mẹ chồng là không hài lòng với nàng dâu mới,
29:14liên tục gọi điện thuyết phục tôi quay lại.
29:16Tôi chỉ lạnh nhạt đáp lại.
29:18Mấy thứ mẹ dạy trước kia, lỗi thời cả rồi.
29:20Phụ nữ không nên sống cả đời xoay quanh đàn ông.
29:23Bây giờ thời đại Internet,
29:24tôi có năng lực, có sản phẩm ngon,
29:25chẳng lo không tìm được đầu ra.
29:27Từ giờ, tôi sẽ dồn tâm sức cho sự nghiệp,
29:29chứ không vì những người không xứng đáng nữa.
29:31Còn về con trai mẹ,
29:32để vợ mới của anh ta nấu cơm cho đi.
29:34Không thì, vẫn còn mẹ đấy,
29:36chẳng phải mẹ nấu ăn giỏi lắm sao.
29:38Cúp máy xong, tôi lập tức xóa toàn bộ liên hệ với Trần Quân và mẹ chồng.
29:41Lần cuối tôi nghe tin về họ là qua,
29:43truyền hình.
29:44Một bản tin đưa tin rằng,
29:46hệ thống livestream của công ty Trần Quân Lạc Hậu
29:48khâu kiểm soát chất lượng sản phẩm yếu kém
29:49dẫn đến hàng loạt đơn khiếu nại từ khách hàng.
29:52Sau khi lợi nhận tù sốc nghiêm trọng,
29:59được tin nhắn của cậu ấy, đầy phẫn nộ.
30:01Chị dâu, à không, giờ phải gọi là
30:03chị thái niệm mới đúng.
30:04Giờ em cũng rời công ty rồi,
30:06chị không biết đâu, lưu lệ ở công ty bày trò không thiếu gì.
30:09Mỗi lần làm sai là lấy lương tụi em ra đền,
30:11về sau tụi em lương ngày càng ít mà lỗi của bà
30:13thì ngày càng vô tư.
30:14Thực ra, em xin lỗi, ngay từ đầu em đã phát hiện ra
30:17mối quan hệ mờ ám giữa sếp và cô ta,
30:19nhưng vì sợ mọi chuyện dối tung nên em không dám nói.
30:22Tôi bình thản ngắt lời.
30:23Thôi, không sao cả.
30:24Dù gì đi nữa, ít ra tôi cũng đã kịp kết thúc
30:27mối quan hệ sai lầm ấy, trước khi quá muộn.
30:29Tiểu Chu hình như còn muốn nói gì đó,
30:31nhưng tôi đã nhanh chóng chuyển chủ đề và kết thúc cuộc gọi.
30:33Tính đến nay, đã hơn nửa năm
30:35kể từ ngày ly hôn.
30:36Doanh thu công ty Trần Quân sụt giảm còn thảm hơn tôi tưởng.
30:39Nhưng tất cả những chuyện cũ ấy, tôi không còn bận tâm nữa.
30:42Vì giờ đây, tôi đã bước ra khỏi
30:43cái mát bà nội trợ, có sự nghiệp riêng của mình
30:45và trên hết, có một cô con gái ngoan ngoãn
30:47luôn sát cánh bên tôi.
30:49Tương lai phía trước, tôi tin rằng
30:50sẽ ngày mùa tốt đẹp hơn.
Hãy là người đầu tiên nhận xét
Thêm nhận xét của bạn

Được khuyến cáo