Đi đến trình phátĐi đến nội dung chínhĐi đến chân trang
Truyện Audio Hay || Một Đời Không Đổi Thay || Thiên Thần Dắt Truyện

#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn

Danh mục

😹
Vui nhộn
Phụ đề
00:00Nữ chính trong game đã tráo đổi thân phận của tôi
00:01Từ một thiên kim tiểu thư được nghìn người cương chiều
00:04Tôi biến thành một cô nhi không cha không mẹ
00:05Chẳng có gì trong tay
00:06Mãi đến khi vào đại học
00:08Tôi mới tình cờ gặp lại người bạn Thanh Mai Trúc Mã năm xưa
00:10Tôi đã cố gắng hết sức muốn nhận lại tình cảm với anh
00:13Nhưng anh chỉ lạnh lùng là ngờ
00:14Thế rồi tôi bị người ta lừa gạt đi tiếp rượu
00:17Anh lại thức giận đến đỏ cả mắt
00:18Đã tìm trong phương nghìn kế để tiếp cận tôi
00:20Vậy tại sao còn mập mờ dây dưa với những gã đàn ông khác
00:23Hay nói đúng hơn
00:24Đây cũng chỉ là một chiêu trò lạt mềm buộc chặt của em
00:26Tôi tuyệt vọng đến cực điểm
00:27Không cần nữa tôi không cần gì hết nữa
00:29Nhưng anh lại phát điên
00:31Vậy em muốn ai
00:32Muốn cái người mà trong mơ em vẫn gọi là anh trai đó sao
00:34Cái người mà mỗi lần em nhìn xuyên qua tôi
00:37Ánh mắt em đều hướng về hắn
00:38Hắn khiến em khó quên đến thế à
00:40Trước 8 tuổi tôi là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời
00:42Có cha mẹ yêu thương
00:44Cương chiều tôi hết mực
00:45Còn có cả người bạn Thanh Mai Trúc Mã luôn nâng yêu tôi trong lòng bàn tay
00:47Nhưng sau 8 tuổi tôi lại từ trên mây rơi thẳng xuống địa ngục
00:51Mọi chuyện bắt đầu thay đổi kể từ ngày cha mẹ đưa tôi đến một trại trẻ mù côi tham gia hoạt động
00:55Hôm đó đi cùng cha mẹ tôi còn có cả trúc mã của tôi
00:58Tạ Xuyên
00:58Từ nhỏ chúng tôi đã chẳng rời nhau
01:00Nơi nào có tôi thì nơi đó nhất định sẽ có cậu ấy
01:02Chúng tôi cùng nhau phát quà cho các bạn nhỏ ở cô nhi viện
01:05Thế nhưng trong số đó có một bé gái đã thu hút sự chú ý của tôi
01:08Cô bé ấy vô cùng lạc lõng
01:10Chỉ đứng từ xa nhìn lại
01:11Ráng vẻ không tranh giành
01:12Không thiết tha điều gì
01:13Thờ ơ với tất cả
01:14Lại thoát ra sự chính chắn vượt xa tuổi tác
01:17Tôi tưởng rằng cô bé chỉ là nhút nhát
01:18Bèn ôm lấy một phần quà rồi định mang đến cho cô
01:20Tạ Xuyên mặc bộ vest nhỏ xíu
01:22Gương mặt như nghị kéo tôi lại
01:24Bảo bối
01:24Đừng chạy lung tung
01:25Coi chừng bị bọn buôn người bắt đi
01:27Tôi bị mùi tức giận
01:28Đồ xấu xa Tạ Xuyên
01:29Chính cậu mới bị bắt đi ấy
01:30Tôi đâu phải đứa bé 3 tuổi nữa
01:32Gọi anh trai
01:33Tạ Xuyên chỉa tay bóp má tôi
01:35Không gọi thì không cho em đi
01:36Tôi ấm ức gọi một tiếng
01:37Nhưng cậu lại lắc đầu không hài lòng
01:39Không đúng
01:40Gọi lại
01:40Tôi tủi thân nhìn về phía mẹ
01:42Ánh mắt đầy câu cứu lẫn oán trách Tạ Xuyên
01:44Mẹ chỉ mỉm cười khoát tay
01:45Bảo bối
01:46Mẹ cũng chẳng quản nổi anh Xuyên của con đâu
01:48Tôi thở dài
01:49Buộc phải hạ giọng
01:50Khẽ lắc tay Tạ Xuyên
01:51Anh
01:51Em sẽ không chạy lung tung đâu
01:53Cho em đi nhé
01:53Khóe môi Tạ Xuyên cong lên
01:55Anh đi cùng em
01:56Tôi vội vàng lắc đầu
01:57Không cần
01:58Anh ở đây giúp em phát quà đi
02:00Nói giúp câu liền chạy đi mất
02:01Tôi chạy đến trước mặt cô bé
02:03Đưa quà cho cô
02:04Xin chào
02:05Mình tên là Diệp Hoan Nhan
02:06Cậu có thể gọi mình là Nhan Nhan
02:07Đây là quà tặng cho cậu
02:09Cô bé cuối mắt liếc nhìn món đồ trong tay tôi
02:11Nhận lấy
02:11Rồi lại ngẩn lên
02:12Ánh mắt dừng lại trên gương mặt tôi
02:14Trên gương mặt ưu ám ấy
02:15Bỗng nhiên nở ra một nụ cười
02:17Tớ tên là Tăng Ninh
02:18Chúng mình có thể làm bạn không
02:19Nụ cười của cô ấy khiến tôi có chút khó chịu
02:22Nhưng tôi vẫn lịch sự đáp lại một tiếng
02:23Được
02:24Bàn tay lạnh lẽo của cô nắm lấy tôi
02:31Nó rất đáng yêu
02:33Còn biết làm toán nữa
02:34Chỉ một câu nói ấy thôi đã khiến tôi tò mò
02:37Đôi mắt tôi sáng rực
02:38Quay sang nhìn cô
02:39Thật không
02:40Thấy cô gật đầu
02:41Tôi hào hức
02:41Mình muốn xem
02:42Tôi liếc về phía Tạ Xuyên
02:44Định gọi cậu ấy đi cùng
02:45Nhưng lúc ấy cậu đang bận giúp tôi phát quả
02:47Hơn nữa
02:48Tạ Xuyên vốn có tính sạch sẽ
02:49Từ trước đến nay không hề thích mèo chó
02:51Vậy nên tôi liền bỏ qua ý định nhờ cậu ấy đi cùng
02:54Chẳng mấy chốc
02:55Tôi đã theo Tăng Ninh đến một căn phòng nhỏ tồi tàn
02:57Cánh cửa vừa mở
02:58Mùi hôi thối sọc thẳng ra
02:59Một chú chó trắng gầy yếu đang nằm rũ rưỡi dưới sản
03:02Các ngón chân nó bê bết máu
03:03Giống như bị người ta thô bạo nhổ sạch móng vuốt
03:05Có đáng yêu không
03:07Một giọng nói âm u vang lên sau lưng
03:09Tăng Ninh lúc này đã thay đổi sắc mặt
03:10Tôi mới nhận ra sự nguy hiểm
03:12Muốn chạy nhưng cả người lại không nhúc nhích nổi
03:14Cũng chẳng thể kêu cứu
03:15Trong ánh mắt hoàng sợ của tôi
03:16Tăng Ninh cầm một viên gạch ráng xuống chân con chó nhỏ
03:19Con chó đau đớn riêng lên thảm thiết
03:20Cô ta nhắc con chó đang chảy máu lết đến trước mặt tôi
03:23Thấy nó đang thương không
03:24Vậy thì cũng thương hại ta đi
03:26Cậu nhìn xem
03:27Cậu sinh ra đã có tất cả
03:28Không bằng ở chỗ nào
03:29Tại sao những điều đó không thể là của tôi
03:31Ngay sau đó
03:32Cô ta bóp chặt cổ tôi
03:33Hướng về khoảng không nào đó gần rộng đe dọa
03:36Không đổi sao
03:36Vậy thì tôi giết cô ta
03:38Bàn tay ướt đẫm máu giết mạnh trên cổ tôi
03:40Cảm giác nghẹt thở sẽ nát lòng ngực
03:41Tiếp đó
03:42Tăng Ninh bật cười
03:43Ý phục trên người cô và tôi bỗng chốc đổi ngược
03:45Như thể bị một ma pháp phù thủy nào đó ráng xuống
03:47Cô ta khoác lên mình bộ váy công chúa
03:49Sạch sẽ
03:50Lộng lẫy
03:51Còn tôi lại mặc bộ đồ cú nát
03:52Trên cổ dính đầy máu
03:54Trong vừa dữ tận vừa khủng khiếp
03:55Thế nhưng Tăng Ninh vẫn chưa hài lòng
03:57Cô ta nâng cầm tôi lên
03:58Cao mày
03:58Tại sao gương mặt này vẫn không thay đổi
04:00Tôi không biết cô ta đang nói chuyện với ai
04:02Chỉ cảm thấy nỗi sợ hãi lan tràn khắp cơ thể
04:04Không rõ cô ta nghe được gì
04:06Nét cao mày dần dãn ra
04:07Thay đổi ký ức à
04:09Như vậy cũng tốt
04:10Dù sao tôi cũng không quen
04:11Việc sống trong thân thể và gương mặt của người khác
04:13Cô ta vòng quanh tôi một vòng
04:14Lau sạch máu trên cổ tôi
04:16Rồi nắm lấy tay tôi ấn chặt lên vết thương của con chó nhỏ
04:18Cho đến khi máu nhụm đỏ lòng bàn tay tôi
04:20Cô ta lại áp bàn tay ấy lên cổ và y phục của mình
04:22Ngay sau đó
04:24Tôi nhìn thấy cô ta ôm con chó
04:25Vừa khóc vừa hết rồi chạy ra ngoài
04:27Đợi đến khi tôi có thể cử động
04:28Loạn trọng lao đi tìm cha mẹ
04:30Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng cho mẹ
04:32Đang ôm chặt lấy tăng ninh
04:33Đầy thương xót mà dỗ dành
04:34Bảo bối
04:35Đừng sợ
04:36Có ba mẹ ở đây rồi
04:37Tôi lao tới
04:38Muốn gọi họ
04:38Nhưng lại bị quát mắng với ánh mắt ghét bỏ
04:40Tránh xa con gái tôi ra
04:42Ba
04:42Mẹ
04:43Con mới là con gái của ba mẹ mà
04:44Tôi khóc đến đỏ hoe đôi mắt
04:46Toàn thân run dày
04:47Nhưng họ lại như không nghe thấy
04:48Ánh mắt nhìn tôi ngập tràn tràn ghét
04:50Tôi quay sang muốn kéo Tạ Xuyên
04:52Anh ơi
04:52Nói với họ đi
04:53Em mới là nhan nhan
04:54Thế nhưng Tạ Xuyên lại né tránh
04:56Ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi như nhìn một người xa lạ
04:58Tôi gào khóc điên cuồng
04:59Em là nhan nhan mà
05:01Tại sao mọi người đều không nhận ra em
05:02Tôi định kéo tăng ninh giả kia ra khỏi vòng tay mẹ
05:05Nhưng lại bị viện trưởng gọi người giữ chặt
05:06Tôi tận mắt nhìn thấy viện trưởng liên tục xin lỗi cho mẹ tôi
05:09Còn cuối đầu với tăng ninh đang giả làm tôi
05:11Tăng ninh ngẩn đầu từ lòng mẹ tôi
05:13Chỉ tay về phía tôi
05:14Giọng yếu ớt
05:15Cô ta bị điên
05:15Cô ta ngược đãi động vật
05:17Còn muốn bóp chê tôi
05:18Ba tôi lập tức bàn với viện trưởng
05:19Đề nghị đưa tôi đi điều trị càng sớm càng tốt
05:22Bằng không để tôi ở cùng những đứa trẻ khác sẽ rất nguy hiểm
05:24Viện trưởng gật đầu đồng ý lia lia
05:26Khách giáo tiễn họ rời đi
05:27Còn tôi thì bị lãng quên
05:28Bị bỏ lại hoàn toàn ở nơi này
05:30Nhìn theo bóng lưng họ xa dần
05:31Tôi gào khóc
05:32Cố vùng vẫy lao tới
05:33Ba, mẹ, đưa con đi với
05:35Con là nhan nhan
05:36Xin đừng bỏ rơi con
05:37Nhưng tiếng kêu tuyệt vọng của tôi không hề lay động được họ
05:40Chỉ có Tạ Xuyên ngoái đầu nhìn lại tôi một cái
05:42Tôi vội vàng khóc lớn
05:43Tạ Xuyên, em là nhan nhan mà
05:45Hàng lông mày cậu nhíu chặt
05:47Rồi lại quay đầu đi khi nghe thấy tiếng gọi của Tăng Ninh
05:49Tiếng quát của viện trưởng vọng tới
05:51Tăng Ninh, em còn làm loạn đủ chưa
05:53Em không phải Tăng Ninh
05:54Em là Diệp Hoan Nhan
05:55Em là Diệp Hoan Nhan
05:56Đừng phát điên nữa được không
05:57Em có biết em suýt làm hỏng buổi quyên góp hôm nay không hả
06:00Như một hình phạt vì không chịu nghe lời
06:02Tôi bị nhốt vào căn phòng tối tăm
06:03Thế nhưng suốt ba ngày liền
06:05Tôi vẫn không cam lòng chấp nhận sự thật mình đã biến thành Tăng Ninh
06:07Tôi khóc lóc, gào thét, đập phá
06:10Đổi lại chỉ là ánh mắt mọi người nhìn tôi như một kẻ điên
06:12Không còn ai đối xử với tôi như ba mẹ trước kia nữa
06:15Trong mắt họ, chỉ cần tôi có vấn đề
06:17Không ngoan ngoãn thì sẽ bị nhốt vào căn phòng tối
06:19Cho đến khi tôi dần bình tĩnh lại
06:21Nhưng tôi vẫn kinh quyết nhấn mạnh với viện trưởng rằng
06:23Tôi là Diệp Hoan Nhan
06:24Tôi muốn về nhà tìm ba mẹ
06:25Viện trưởng bất đắc dĩ
06:26Cuối cùng đưa tôi đến bệnh viện tâm thần ở tỉnh Bên
06:28Ở nơi đó, quản lý cực kỳ nghiêm ngặt
06:31Tôi thậm chí không có cơ hội bỏ trốn
06:32Sau này, tôi rốt cuộc cũng học được cách khôn hoan
06:34Không còn lặp đi lặp lại rằng mình là Diệp Hoan Nhan
06:37Mà chịu thừa nhận thân phận và quá khứ vốn không thuộc về mình
06:39Chỉ khi bị chuẩn đoán là tinh thần đã bình phục bình thường
06:42Tôi mới đổi lại được một chút tự do đáng thương có cơ hội đi học
06:44Mười năm trôi qua
06:45Tôi chưa từng quên mình là ai
06:47Cũng chưa từng ngừng học tập
06:48Cuối cùng, tôi thi đỗ vào đại học ở Kinh Thị
06:50Thoát khỏi chiếc lồng giam kia
06:58Cảm thấy số phận vẫn chưa hoàn toàn bỏ rơi mình
07:00Muốn nhận ra anh, thật sự không khó
07:02Anh là nam thần của trường, là thiên tài học tập
07:05Là nhân vật kiêu hãnh được mọi người ngưỡng mộ
07:06Còn Tăng Ninh dùng tên và thân phận của tôi
07:08Cũng trở thành người được các bạn ngưỡng mộ, tung hồ
07:10Bất cứ nơi nào họ xuất hiện, luôn lập tức thu hút sự chú ý
07:13Vì như bây giờ, tất cả mọi người tự giác nhường đường cho họ
07:16Còn tôi chỉ ngơ ngẩn đứng yên, đôi mắt ngân ngấn lệ nhìn về phía Tạ Xuyên
07:19Khuôn mặt mơ hồ trong ký ức dần trở nên rõ nét
07:22Hàng lông mày sắc lạnh, gương mặt tuấn tú như được phóng to từng chi tiết đẹp đến mức khiến tim tôi thắt lại
07:26Tạ Xuyên, em là
07:28Anh khẽ cao mày, giọng nói lạnh nhạt ngắt lời tôi
07:30Tránh đường
07:31Tôi đưa tay định kéo tay áo anh, nhưng anh chỉ cho mày, né sang một bên bước qua tôi
07:35Trong mắt anh chàn đầy sự chán ghét, như thế tôi chỉ là kẻ cản đường
07:38Ngược lại, Tăng Ninh liếc nhìn tôi, khóe môi nở nụ cười nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo
07:42Bạn học, Tạ Xuyên là của tôi đấy
07:44Âm lượng không lớn không nhỏ, vừa đủ để những người xung quanh nghe thấy
07:47Tạ Xuyên đã đi xa, Tăng Ninh vội vàng chạy theo
07:50À Xuyên, đợi em với
07:51Xung quanh, có người họ gieo ăn đường, có người hóng chuyện, cũng có người khinh thường nhìn tôi
07:55Tôi không để tâm đến tất cả những lời bàn tàn đó
07:58Bây giờ, người duy nhất tôi có thể tiếp cận chỉ có Tạ Xuyên
08:01Tôi đã tìm về ngôi nhà cũ của mình, nhưng phát hiện ba mẹ đã chuyển đi
08:04Đến công ty tìm, tôi cũng chẳng có cơ hội tiếp cận
08:07Gần đây nghe nói họ lại ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, vậy thì càng không thể gặp được nữa
08:11Vì thế, tôi chỉ còn cách hạ quyết tâm để Tạ Xuyên nhận ra tôi
08:14Sau khi dò được thời khóa biểu của anh, hãy có thời gian rảnh là tôi đều đi dự thính tiết học của anh
08:18Tôi từng viết giấy nhắn cho anh, nói mình là nhan nhan
08:21Nhưng anh lại cầm tờ giấy trắng lên đối diện với tôi
08:23Giọng nói lạnh lùng vang lên
08:25Tôi không rảnh chơi mấy trò nhàm chán này với cô
08:27Rõ ràng tôi đã viết rồi, tại sao chữ trên giấy lại biến mất
08:30Tôi cố nút xuống nỗi nhạy, mở miệng
08:32Em không lừa anh, em là nhan nhan, diệp hoa nhan, từ nhỏ chúng ta đã cùng nhau
08:36Cô đang nói cái gì vậy?
08:38Tôi sững sờ, nước mắt chảy dài theo khóe mắt
08:40Đằng sau anh, Tăng Ninh đứng nhìn tôi, nụ cười trên mặt mang đầy đắc ý
08:43Hóa ra vẫn giống như hồi nhỏ những lời tôi nói, họ không nghe thấy
08:47Những chữ tôi viết, họ cũng không nhìn thấy
08:48Thế nhưng, tôi chưa từng từ bỏ, không ngừng thử nghiệm hết lần này đến lần khác
08:52Tôi nhờ tay người khác chuyển thư đến cho Tạ Xuyên
08:55Hoặc tìm cơ hội chặn anh lại khi Tăng Ninh không có bên cạnh, để nói ra sự thật
08:58Nhưng tất cả, không có ngoại lệ, đều vô ích
09:01Tôi thậm chí còn đi đổi tên, lấy lại tên diệp hoa nhan trên căn cước công dân
09:04Một lần, tôi chặn anh ở cửa nhà vệ sinh nam, trong lòng đầy mong chờ
09:08Tạ Xuyên, em là diệp hoa nhan
09:10Nói xong, tôi dơ căn cước ra trước mặt anh, liên tục chỉ vào ba chữ kia
09:13Nhưng anh chỉ lạnh lùng đáp
09:15Tăng Ninh, tôi không quen cô, cũng không phải người mà cô tìm
09:18Không lâu sau, tôi đã trở thành cái gai trong mắt bạn bè cùng trường
09:21Một là vì tôi đổi tên thành diệp hoa nhan
09:23Hai là vì tôi không ngừng tiếp cận Tạ Xuyên
09:25Có kẻ nhiều chuyện tra xét, liên phát hiện tôi từng sống ở cô nhi viện và bệnh viện tâm thần
09:29Vậy nên họ chửi tôi là kẻ bệnh tâm thần chưa khỏi, đừng bước ra ngoài gây hại cho người khác
09:34Còn mắng tôi là đồ bắt trước, mặt dài, mơ tưởng đến bạn trai của người khác
09:37Tôi bị bắt nạt
09:38Trên các diễn đàn trong trường, đây sẽ những bức ảnh chụp lại thời tôi ở bệnh viện tâm thần
09:43Bọn họ chế nhạo tôi, nói rằng cho dù có đổi tên thì cũng chẳng thể thay đổi được số phận
09:46Chúng cười nhạo tôi tự cao tự đại, dám mơ tưởng đến Tạ Xuyên
09:49Thế nhưng, những bài đăng đó chẳng bao lâu sau đều bị xóa sạch
09:52Quản trị viên còn đăng thông báo, phổ biến kiến thức pháp luật
09:55Liệt kê các tội danh của việc biện đặt tung tin và hình phạt tương ứng
09:58Có kẻ ngoan cố không tin, biện đặt chi tiết về bệnh sử của tôi
10:01Lại còn xúi dục bạn bè cùng nhau đuổi tôi ra khỏi trường
10:04Nhưng chẳng bao lâu, bài viết của hắn cũng bị xóa, tài khoản bị khóa, thông tin cá nhân thật còn bị tung lên mạng
10:08Diễn đàn cuối cùng cũng yên áng lại
10:10Thế nhưng, sự bài xích trong bóng tối thì chẳng hề giảm bớt
10:14Họ coi tôi như virus, mỗi khi tôi xuất hiện, đám đông liền tàn ra
10:17Trong canteen, cho dù không còn chỗ ngồi, bọn họ cũng thà đứng chứ không chọn ngồi cạnh tôi
10:21Tôi cố gắng làm ngơ những lời thì thầm, những ánh mắt khinh miệt ấy
10:24Thế nhưng, đôi mắt tôi vẫn không tránh khỏi đỏ hoe
10:27Rốt cuộc ai mới là kẻ điên, người mất đi tất cả là tôi, kẻ bị cướp đoạt tất cả là tôi
10:31Kẻ phải chịu cảnh cô độc, bị nhốt trong bệnh viện tâm thần suốt 10 năm trời cũng là tôi
10:35Rõ ràng Tăng Ninh mới là kẻ cướp đoạt, vậy mà lại được người đời nâng niu như viên ngọc quý
10:39Nước mắt dâng đầy hốc mắt, tôi ra sức kiềm chế không để nó rơi xuống
10:43Thế nhưng, khi một khay thức ăn đặt xuống bên cạnh, tôi ngạc nhiên ngởng đầu
10:46Khuôn mặt tuấn tú của Tạ Xuyên hiện rõ trước mắt, tim tôi trợt thắt lại
10:49Hàng mi khẽ run, giọt lệ không kìm được lan dài
10:52Anh hơi cao mày, đưa cho tôi một chiếc khăn tay
10:54Không gian xung quanh bỗng chốc lặng ngắt như tờ
10:57Tạ Xuyên, có phải, anh nhận ra em rồi phải không, tôi run rảy muốn hỏi ra
11:01Anh nhét khăn tay vào tay tôi, giọng lạnh nhạt
11:03Ăn cơm thì đừng nói chuyện
11:04Chỉ vì muốn được ngồi cạnh anh thêm một lát, bữa ăn đó tôi cố tình ăn thật chậm
11:08Tạ Xuyên vốn tao nhã, cũng ăn rất chậm
11:10Vài ngày sau đó, tôi luôn có thể gặp anh trong canteen
11:13Dù là sớm hay muộn, chúng tôi đều ngồi cách nhau không xa không gần
11:16Giữa chúng tôi chẳng có lời nào được trao đổi, nhưng ánh mắt tôi luôn vô thức rõi về phía anh
11:20Chỉ cần một lần ánh mắt giao nhau, tim tôi đã đập loạn nhịp
11:24Nhưng mỗi lần nhớ đến mối quan hệ giữa anh và Tăng Ninh
11:26Tôi lại ép buộc bản thân dập tắt thứ rung động ấy
11:28Tôi xin được một công việc bán thời gian tại quán cà phê
11:30Bận rộn rồi, số lần gặp Tạ Xuyên cũng ít dần đi
11:33Không ngờ anh lại thường đến quán này uống cà phê
11:35Sau đó vài lần nữa tôi đều tình cờ gặp anh
11:37Anh thường ngồi cả buổi chiều, chăm chú vào màn hình máy tính, không biết bận rộn điều gì
11:42Mọi khi anh chỉ đến một mình, hôm nay lại có ngoại lệ Tăng Ninh đi cùng
11:45Nhưng cũng chính lần này, tôi mới phát hiện ra mối quan hệ của họ không phải tình nhân, thậm chí chẳng hề thân mật
11:50Tăng Ninh muốn ngồi cạnh anh, anh thẳng thường từ chối
11:52Tôi không quen ngồi cùng người khác
11:54Tăng Ninh muốn nếm thử cà phê của anh, anh liền rút tay tránh đi
11:57Cậu có thể gọi một ly khác, tôi sẽ trả tiền cho
12:00Tăng Ninh nhiều lần cố bắt chuyện, nhưng anh hầu như chẳng mấy khi đáp lại
12:03Ánh mắt phần lớn vẫn dừng trên màn hình máy tính
12:05Nhìn Tăng Ninh bị phớt lờ, tâm trạng tôi hả hê vô cùng
12:07Tôi cố ý dùng tiền mình mua một phần trắng miệng mang đến
12:10Anh nhìn tôi, vẻ khó hiểu
12:12Cô đưa nhầm rồi
12:13Tôi đặt đĩa bánh trước mặt anh, bịa đại
12:15Không nhầm đâu, vì hôm nay anh là khách hàng may mắn
12:18Phần trắng miệng này miễn phí
12:19Tăng Ninh lập tức đặt mạnh cốc cà phê xuống
12:21Ánh mắt nhìn tôi như tẩm độc
12:22Làm ơn mang thứ này đi, A Xuyên không thích đồ ngọt
12:25Tôi con môi cười, kiên định
12:26Anh ấy thích
12:27Ngày bé, Tạ Xuyên thích nhất là ăn kẹo của tôi
12:30Rõ ràng những viên kẹo đó đều do tôi khó khăn lắm mới năn nỉ mẹ để lấy được
12:33Ấy vậy mà Tạ Xuyên luôn phải chia phần
12:35Mỗi lần tôi thức tối ôm chặt kẹo, anh lại năn nỉ
12:38Cho anh mấy viên đi, sau này anh trả lại cho em
12:41Trả bao nhiêu
12:42Em cho anh một viên, sau này anh trả em hai viên
12:44Em cho hai viên, anh trả bốn viên
12:46Sức cảm dỗ ấy thật sự quá lớn
12:48Tôi ngồi đếm đi đếm lại, càng đếm mắt càng sáng rực
12:51Cuối cùng, tôi chỉ giữ lại cho mình một viên
12:53Đổi lấy tờ giấy nợ kẹo của Tạ Xuyên
12:55Anh vốn sĩ diện, chưa từng hỏi người lớn xin kẹo
12:57Anh nói, con trai thì không nên ăn kẹo
12:59Kẹo là dành cho con gái
13:00Cho nên, những viên kẹo thời thơ ấu của anh đều đến từ tôi
13:04Nghĩ đến đây, tôi ngẩn lên nhìn anh, mở miệng
13:07Tạ Xuyên, anh nợ em kẹo, bao giờ mới trả
13:09Anh bất ngờ ngước nhìn tôi
13:10Trong mắt như gợn sóng
13:11Đúng lúc ấy, khúc cà phê của Tăng Ninh đổ nghiêng
13:14Cô ta hét lên hoảng hốt
13:15À Xuyên, áo em bẩn rồi, anh đưa em về nhà nhé
13:18Ánh mắt Tạ Xuyên từ khuôn mặt tôi chuyển sang Tăng Ninh
13:20Một lúc lâu sau, anh mới mở miệng
13:23Đi thôi
13:23Những ngày sau đó, Tạ Xuyên bật vô âm tín
13:25Nghe nói anh đã xin nghỉ học
13:27Tôi không biết có phải lại do Tăng Ninh dở trò gì nữa hay không
13:30Lần thử thăm dò hôm đó hiếm hoi khiến tôi thấy được một tia hy vọng
13:33Tôi còn muốn thử tiếp biết đâu có thể khiến anh nhận ra tôi mới chính là Diệp Hoan Nhan
13:37Thế nhưng tôi chưa chờ được Tạ Xuyên
13:38Lại chờ được Tăng Ninh tìm đến
13:40Cô ta khoanh tay trước ngực, thái độ cao cao tại thượng
13:43Chấp nhận số phận đi
13:48Mọi thứ của mày bây giờ đã là của tao hết rồi
13:50Việc gì phải giải dụa vô ích nữa
13:52Hồi đó giữ cho mày một mạng đã là may mắn
13:54Nếu mày còn dám có ý định tranh giành với tao
13:56Tao sẽ khiến mày chết rất thảm
13:58Gương mặt ghê tẩm ấy khiến tôi không kìm được
14:00Tắt thẳng cho cô ta một cái
14:01Nghiến răng gần từng chữ
14:03Tôi tranh với cô ư
14:04Rõ ràng cô mới là kẻ trộm cắp
14:05Thế nhưng, cô ta chẳng những không tức giận
14:08Mà còn nở nụ cười, ghé sát bên tay tôi
14:10Ba mẹ mày ngày ngày gọi tao là bảo bối
14:12Bảo bối, nhìn cứ như thật sự yêu thương tao lắm
14:14Vậy mà ngần ấy năm trôi qua vẫn chẳng nhận ra tao là giả
14:17Thật nực cười
14:18Mày nói xem, nếu một ngày tao mượn tay họ giết chết mày
14:20Rồi mới nói ra sự thật
14:22Liệu họ có phát điên không
14:23Lòng bàn tay tôi bị bóp đến bật máu
14:25Cơn giận bùng nổ trong đầu
14:26Choán hết lý trí
14:27Trong đầu tôi chỉ còn duy nhất một ý nghĩ
14:29Giết cô ta
14:30Tôi lao vào như kẻ mất trí
14:31Túm tóc, cào cấu, đâm đá điên cuồng
14:33Tại sao?
14:35Tại sao lại đối xử với tôi như thế?
14:36Trả lại, trả lại tất cả cho tôi
14:38Tôi như một con thú nhỏ mất kiểm soát
14:40Nước mắt tuôn không ngừng
14:41Bao nhiêu tủi nhục rồn đến suốt bao năm bỗng trào răng dữ dội
14:43Nhưng cảnh tượng ấy lại đúng lúc bị bạn học nhìn thấy
14:46Sau đó, sự việc ấm ý đến tay ba mẹ tôi
14:48Họ vừa về nước đã lập tức tới trường
14:50Gặp lại, tôi vừa mừng vừa kích động
14:52Run dậy gọi họ
14:53Thế nhưng, họ không nghe thấy
14:55Trong mắt họ chỉ có Tăng Ninh
14:56Trên gương mặt Tăng Ninh đầy vết sước
14:58Trong yếu ớt như một đoá hoa tàn
14:59Cô ta khóc lóc kể lề trước mặt ba mẹ tôi
15:01Mẹ tôi đau lòng đến rơi nước mắt
15:03Liên tục vút ve khuôn mặt cô ta
15:05Còn ba tôi thì giận dữ
15:06Nói thẳng với hiệu trưởng rằng phải đuổi học tôi
15:08Ánh mắt chắn ghét họ nhìn tôi
15:10Khiến lòng tôi đau đến thắt lại
15:11Đôi mắt đỏ ngầu, tôi gào to
15:13Con mới là con gái của ba mẹ
15:15Cô ta là già
15:16Trong khoảnh khắc ngắn ngủi
15:17Tôi bắt gặp ánh nhìn của mẹ
15:18Trong đôi mắt đẫm lệ ấy thoáng hiện lên vẻ bàng hoàng và mơ hồ
15:21Bàn tay bà vô thức vươn ra như muốn lau nước mắt cho tôi
15:23Nhưng tiếng khóc của Tăng Ninh vang lên
15:25Mẹ ơi, con đau quá
15:27Cô ta muốn giết con
15:28Mẹ phải trả thù cho con
15:29Ngay lập tức, bàn tay mẹ tôi vung lên
15:31Mang theo sức lực nặng nề táp thẳng vào mặt tôi
15:33Thế giới xung quanh bỗng trở nên lặng ngắt
15:35Mẹ nhìn bàn tay run dẩy của mình
15:37Lại nhìn tôi
15:38Bà bước lên một bước
15:39Nhưng lại bị Tăng Ninh giữ chặt cánh tay
15:40Mẹ, con đau lắm
15:42Ánh mắt phức tạp vừa thoáng hiện trong mắt mẹ liền biến mất
15:44Để lại duy nhất sự ghét bỏ đối với tôi
15:46Tôi bị đuổi học
15:47Trái tim như bị khuét một lỗ rỗng
15:49Tôi có nhà nhưng không thể về
15:51Có cha mẹ nhưng lại chẳng thể nhận
15:52Tôi không còn nơi nào để đi
15:54Chỉ biết ngồi co giò ở một góc tường
15:55Mặc cho mưa gió xối xả làm ướt dũng cả người
15:57Nước mắt hòa lẫn trong mưa chảy xuống
15:59Trước mắt chỉ còn một màn sương mờ mịt
16:01Cho đến khi một bóng dáng treo từ từ tiến lại gần
16:03Cơn mưa trên người tôi bỗng được che chắn
16:05Trong tuyệt vọng, tôi ngẩn đầu
16:07Bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng không gợn chút cảm xúc của Tạ Xuyên
16:09Người đã mấy ngày không thấy bóng dáng
16:11Không ôm hy vọng, tôi khẩn cầu
16:13Tạ Xuyên, đưa em về nhà được không
16:14Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho câu từ chối
16:17Thế nhưng anh lại vươn tay về phía tôi
16:18Tôi ngẩn ngơ nhìn anh, ngập ngừng hỏi
16:20Anh, anh biết em là ai không
16:22Tăng Đinh, ánh mắt anh sâu thẳm nhìn về phía tôi
16:25Ngọn lửa hy vọng vừa lóe lên lập tức tắt ngấm
16:27Thấy tôi không nhúc nhích
16:29Anh hơi nhíu mày, trực tiếp kéo tôi dậy
16:31Không phải muốn về nhà sao, còn đứng ngây ra làm gì
16:33Cuối cùng, tôi ngơ ngác để anh đưa về chỗ ở riêng của anh
16:36Căn phòng với phong cách trang trí đen sám lạnh lẽo
16:39Không hề có lấy một chút màu sắc thừa thái
16:41Tôi chân chân đứng ở cửa
16:42Nước mưa nhỏ giọt thành vệt trên nền nhà
16:44Tôi lúng túng cử động ngón chân
16:45Nhưng lại không muốn sỏ vào đôi dép mà anh đặt cạnh chân mình
16:48Đi dép vào, giọng nói lạnh lùng của Tạ Xuyên vang lên
16:51Em không muốn, nếu đã có người khác từng mang qua
16:53Em sẽ không đi
16:54Chỉ cần nghĩ tới khả năng tăng ninh từng chạm vào
16:56Tôi liền thấy buồn nôn
16:57Ánh mắt Tạ Xuyên rừng chặt trên tôi
16:59Không có ai khác
17:00Tin tôi bỗng đập loạn
17:01Vội vàng tránh ánh nhìn ấy
17:03Nhưng vẫn không tin vào lời anh
17:04Không có ai khác
17:05Vậy tại sao trong nhà lại có sẵn dép nữa
17:07Thôi, em thích đi chân chân
17:09Làm phiền anh tối nay rồi
17:10Dường như không hài lòng vì tôi làm trái ý
17:12Anh chỉ lạnh nhạt
17:13Tùy em
17:14Nói xong, anh xoay người bước vào phòng mình
17:16Lúc này tôi mới cảm nhận được cơn lạnh trên da thịt
17:19Vội vàng kéo chặt chiếc áo khoác anh vừa phụ lên vai tôi
17:21Tôi muốn đi tắm
17:22Nhưng lại sự nhớ mình chẳng có quần áo để thay
17:24Ngập ngừng
17:25Tôi gõ cửa phòng anh
17:26Rọng nhỏ nhẹ
17:27Tạ Xuyên
17:28Anh có thể cho em mượn một bộ quần áo không
17:30Không nghe thấy tiếng đáp lại
17:31Tôi áp tay lên cửa
17:32Lắng nghe động tĩnh bên trong
17:33Cửa phòng bất ngờ bật mở
17:35Tôi không kịp chuẩn bị
17:36Ngã nhào vào lồng ngực anh
17:37Bên tay là nhịp tim mạnh mẽ
17:38Chầm ồn
17:39Má tôi lập tức đỏ bừng
17:40Nóng gian
17:41Tạ Xuyên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh
17:43Đồn ngột đẩy tôi ra
17:44Nhét quần áo vào tay tôi
17:45Rồi đóng sầm cửa lại
17:46Hơi ấm trên mặt tôi cũng biến mất sạch sẽ
17:48Từ nhỏ tôi đã biết anh mắc trứng sạch sẽ
17:50Đến cả cho mẹ anh đưa thức ăn cho cũng bị anh chảnh nhé
17:53Ấy vậy mà chỉ riêng tôi miếng râu tây đã cắn rở
17:55Chiếc bánh quy ăn nham nhở
17:56Ly sữa uống còn rang rở
17:58Hay phần rau thừa tôi không muốn ăn
17:59Anh đều không hề ghét bỏ mà nhận lấy hết
18:01Đôi tay lấm lem của tôi
18:02Anh rửa
18:03Đường dính trên mặt tôi
18:04Anh lau
18:05Quần áo
18:05Gà rừng dính bẩn vì tôi tè rầm
18:07Anh cũng tự tay dọn dẹp chưa từng một lần chê bài
18:09Vậy mà bây giờ
18:10Chỉ vì tôi ướt sũng mưa vô tình chạm vào
18:12Anh lại lập tức chảnh nhé
18:13Tôi hít mũi
18:14Tự nhủ với bản thân tất cả những điều ấy đã là chuyện của ngày xưa
18:17Còn hiện tại
18:18Trong mắt tạ xuyên
18:19Tôi chỉ là một người xa lạ
18:20Mọi cảm xúc
18:21Mọi thầm mong đều là tự mình đa tình
18:23Sau khi tắm rửa
18:24Tôi thay bộ đồ anh chuẩn bị cho
18:25Bên ngoài là chiếc sơ mi rộng thùng thình
18:27Bên dưới là quần sót thể thao
18:29Nhưng bên trong trống rỗng
18:30Chẳng có chút an toàn nào
18:31Tôi đứng trong phòng tắm ngập ngừng rất lâu
18:33Không ngừng tự nhủ phải dũng cảm
18:35Chỉ cần chạy thật nhanh về phòng
18:36Anh sẽ không phát hiện
18:37Đợi đến mai
18:38Quần áo bên trong chắc cũng đã khô
18:40Tôi hít sâu một hơi
18:41Mở cửa ra trước mắt là tạ xuyên
18:42Tay cầm đồ lót của tôi
18:44Đang chuẩn bị gõ cửa
18:45Tôi hoảng hốt
18:46Hai tay vội ôm ngực che chắn
18:47Tạ xuyên khẽ quay mặt đi
18:48Đưa quần áo sang
18:49Chúng tôi đều ngầm hiểu mà không ai lên tiếng
18:52Tôi nhận lấy
18:52Đóng sầm cửa lại
18:53Hai má nóng rực
18:54Đến khi mặc xong
18:56Tôi mới nhận ra kích cỡ vừa khít
18:57Trong lòng dâng lên một nỗi xấu hổ mơ hổ
18:59Không biết nên trách anh vì dám ước lượng
19:01Hay nên trách bản thân vì anh ước lượng chuẩn đến mức ấy
19:03Tôi chỉnh trang xong xuôi
19:05Thì thấy tạ xuyên đang vừa nấu gì đó vừa thất thần
19:07Nước trong nồi đã sôi trào ra mà anh vẫn không hay biết
19:09Chỉ đến khi tôi cất tiếng nhắc
19:11Anh mới nhanh chóng hạ lửa
19:12Không ngờ anh cũng biết tự nấu ăn đấy
19:14Anh liếc sang tôi
19:15Thoáng ngạc nhiên
19:16Nhưng ngay sau đó ánh mắt lại lướt qua chút khó chịu
19:18Em đang nói chuyện với ai
19:19Tất nhiên là đang nói chuyện với anh rồi
19:21Sao vậy
19:22Anh lại nhìn tôi một cái
19:23Rồi quay đi
19:24Tiếp tục nấu mì
19:25Không đáp thêm gì
19:26Không khí lập tức trở nên gượng gạo
19:28Tôi chỉ biết lùi ra đứng ở cửa bếp
19:29Im lặng
19:30Thực ra tôi cũng rất đói
19:31Nhưng chẳng biết anh có nấu phần cho tôi không
19:33Chỉ dám ngóng nhìn
19:34Mãi đến khi anh bày ra hai bát
19:36Tôi mới thở phào nhẹ nhõm
19:38Bữa cơm diễn ra trong im lặng
19:39Chúng tôi ngồi đối diện nhau
19:40Không thể không thừa nhận
19:41Tay nghề của tạ xuyên thật sự rất tốt
19:43Mì anh nấu ngon bất ngờ
19:44Tôi vừa ăn vừa thầm khen
19:46Đồng thời vẫn theo thói quen nhặt hết phần giao thừa để sang một bên
19:48Đến khi ăn xong ngẩn đầu
19:50Đúng lúc chạm phải ánh mắt anh
19:51Tim tôi trật xiết lại
19:52Rõ ràng anh đã dừng đũa từ lâu
19:54Không biết đã lặng lẽ nhìn tôi bao lâu rồi
19:56Đôi mắt sâu thẳm ấy khiến tôi có phần bối rối
19:58Đành mở lời thử thăm dò
19:59Rất ngon
20:00Cảm ơn anh
20:01Anh không đáp
20:02Tôi lúng cuống đứng dậy dọn bát
20:03Để em rửa cho
20:05Không cần
20:05Ngày mai sẽ có người đến dọn
20:07Giọng anh lạnh lùng
20:08Không chừa chỗ để phản bác
20:09Ngón chân tôi khẽ co lại vài lần dưới sàn
20:11Động tác nhỏ ấy lại khiến ánh mắt anh lập tức dừng trên người tôi
20:14Anh nhìn rơi xuống đôi chân chần của tôi
20:16Bỗng trở nên lạnh hơn
20:17Anh đứng dậy
20:18Cầm lấy đôi dép
20:19Rồi cúi xuống ngay trước mặt tôi
20:20Tôi chưa kịp phản ứng thì đã thấy anh nắm lấy cổ chân mình
20:23Hơi nóng từ lòng bàn tay anh chuyển đến khiến ra tôi run dậy
20:26Tôi hốt hoảng kêu lên
20:27Không cần đâu
20:28Đừng động đậy
20:33Tôi mới vội vàng bật dậy
20:35Hoảng hốt lùi lại
20:36Cảm ơn
20:37Muộn rồi
20:37Chúc ngủ ngon
20:38Chạy vội vào phòng
20:39Đóng cửa lại
20:40Tôi chui ngay vào chăn
20:41Tin đập loạn như chống trận
20:42Hít lấy mùi hương phẳng phất trong chăn
20:44Tôi mới giật mình nhận ra đây là phòng ngủ của tạ xuyên
20:46Trong phút chốc
20:47Sự ngượng ngùng khiến tôi chỉ muốn đào một cái hố chui xuống
20:50Trong đầu có hai luồng suy nghĩ đang đấu tranh kịch liệt
20:52Một là giả vờ không biết gì
20:53Cứ ngủ tiếc
20:54Dù sao ngày mai cũng phải rời đi
20:56Như vậy sẽ đỡ xấu hổ
20:57Hay là cố ý ra ngoài lấy cớ uống nước
20:59Rồi lặng lẽ chuyển sang phòng khách
21:00Nhưng nếu tạ xuyên vì chứng sạch sẽ mà ghét bỏ
21:03Không muốn nằm lại trên giường từng bị tôi chiếm
21:05Thì phải làm sao
21:05Nghĩ đi nghĩ lại
21:07Tôi lại thiếp đi lúc nào chẳng hay
21:08Trong cơn mưa hồ
21:09Dường như tôi trở lại thời thơ ấu
21:11Có ai đó nhéo nhéo mà tôi
21:12Gọi tôi dậy đi học
21:13Tôi nhéo mắt
21:14Thấy tạ xuyên của ngày xưa
21:15Liên quen thuộc níu lấy tay anh làm nũng
21:17Anh ơi
21:18Cho em ngủ thêm một lát nữa thôi
21:19Bàn tay đang nắm bỗng rút về
21:21Tôi cũng không để ý
21:22Chỉ cuộn mình chui sâu hơn vào chăn
21:24Mãi đến khi tiếng gõ cửa rồn rập vang lên
21:26Tôi mới giật mình tỉnh lại
21:27Ngoài trời đã sáng rõ
21:29Căn phòng xa lạ khiến tôi nhớ ra tất cả chuyện đêm qua
21:31Mở cửa
21:32Bên ngoài là cô giúp việc theo giờ của nhà tạ xuyên
21:34Đến gọi tôi ra ăn sáng
21:35Khi tôi bước ra
21:36Tạ xuyên đã không còn ở nhà
21:38Hỏi thăm qua
21:39Tôi mới biết anh đã rời đi từ sớm
21:41Hơn nữa còn mang tâm trạng rất tệ
21:42Trong lòng tôi âm thầm hối hận
21:43Tối qua tự tiện ngủ ở phòng anh
21:45Quả nhiên khiến anh không vui
21:46Tạ xuyên chịu cứu mang tôi một đêm
21:48Đã là ơn nghĩa lắm rồi
21:49Tôi đâu thể trông mong ở lại mãi
21:50Tôi cầm bát cháo trong tay
21:52Mà chẳng thấy vị gì
21:53Chỉ thấy tương lai mịt mờ
21:54Đúng lúc ấy
21:55Điện thoại bất ngờ rung lên
21:56Một số lạ gọi đến
21:57Nhan nhan
21:58Nghe nói em đến kinh thị rồi
22:00Sao không tìm anh
22:01Văn Việt
22:01Cũng may em còn nhớ đến anh
22:03Em đang ở đâu
22:04Tôi báo địa chỉ
22:05Lại kể xưa qua tình hình gần đây
22:06Anh lập tức nói sẽ đến tìm tôi
22:08Văn Việt là người bạn duy nhất
22:10Tôi quen được trong thời gian
22:11Ở bệnh viện tâm thần
22:11Mẹ anh
22:12Vì mang thai thì bị chồng phản bội
22:14Lại phải chịu đủ lời khiêu khích
22:15Từ kẻ thứ ba
22:16Cuối cùng khó sinh
22:17Sinh ra một bé gái
22:18Đáng tiếc
22:19Đứa bé không giữ được
22:19Người vốn đã trầm cảm
22:21Vì thế hoàn toàn phát bệnh
22:22Bị gia đình Văn Việt đưa vào bệnh viện
22:23Sau này
22:24Khi gặp tôi
22:25Bà liền luôn xem tôi như con gái mình
22:26Thường muốn tôi ở bên bầu bạn
22:28Trong khoảng thời gian gian nan ấy
22:29Tôi đã nhận được từ mẹ Văn Việt
22:31Một chút hơi ấm hiếm hoi
22:32Và cũng khi đó
22:33Tôi quen biết Văn Việt
22:34Anh thường xuyên đến thăm mẹ
22:35Dần dần thân thiết với tôi
22:36Hay mang đồ đến
22:37Còn quan tâm đến chuyện học hành của tôi
22:39Thật sự có chút sáng vẻ của một người anh
22:41Chỉ là về sau
22:42Khi mẹ anh qua đời
22:43Văn Việt bắt đầu tiếp quản
22:44Việc kinh doanh gia tộc
22:45Ít còn thời gian đến gặp tôi
22:47Tôi vốn cũng chẳng chung mong
22:48Anh sẽ nhớ mãi tình nghĩa xưa
22:49Nên sau khi đến kinh thị
22:50Tôi không chủ động liên lạc
22:52Văn Việt đến rất nhanh
22:53Trước khi đi
22:53Tôi vốn định báo với tạ xuyên một tiếng
22:55Nhưng chật nghĩ ra mình thậm chí
22:56Chẳng có cách nào liên hệ với anh
22:58Đành để lại một tờ giấy nhắn
22:59Biết tôi không có chỗ đi
23:00Văn Việt liền muốn đưa tôi về nhà họ Văn ở
23:02Nhưng tôi từ chối
23:03Tôi chỉ nhờ anh giúp tìm một căn hộ an toàn
23:06Đáng tin cậy để tôi tự thuê
23:07Chuyện này với Văn Việt thật đơn giản
23:09Một cú điện thoại là giải quyết xong
23:10Sau cùng
23:11Anh chủ động nhắc đến chuyện tôi bị đuổi học
23:13Trên mặt mang vẻ ái nái
23:14Nhan nhan
23:15Xin lỗi
23:15Nếu em đắc tội với người khác thì còn dễ xử lý
23:18Nhưng em lại đắc tội với nhà họ Diệp
23:19Thì anh cũng chẳng giúp được gì
23:21Vợ chồng nhà họ Diệp yêu chiều cô con gái bảo bối của họ nhất
23:24Đụng vào nghịch lân này
23:25Bị đuổi học đã xem như là may lắm rồi
23:26Trong khoảnh khắc ấy
23:28Tôi không biết nên thấy may mắn hay nên đau lòng
23:30Bởi lẽ
23:30Tất cả sự yêu thương đó
23:32Vốn dĩ phải là của tôi
23:33Văn Việt đưa tôi đến nơi ở mới
23:35Căn phòng sạch sẽ
23:36Gọn gàng
23:36Chỉ cần thu dọn chút ít là có thể vào ở ngay
23:38Khi tôi chuẩn bị nhờ anh liên hệ chủ nhà ký hợp đồng
23:41Thì lại nghe anh nói
23:42Chỗ này tôi đã mua rồi
23:43Em không muốn về nhà họ Văn
23:45Vậy thì cứ yên tâm ở đây
23:46Tôi thật sự không muốn nợ ân tình của anh
23:48Hai bên kéo qua kéo lại
23:49Cuối cùng chọn cách mỗi người nhường một bước
23:51Nhà tôi ở
23:51Nhưng tiền thuê nhất định tôi phải trả
23:53Tạm biệt văn Việt xong
23:54Tôi đơn giản sắp xếp lại phòng
23:56Rồi bắt đầu bận rộn đi tìm việc
23:57Đáng tiếc
23:58Một kẻ mới 18 tuổi
23:59Chẳng có kinh nghiệm
24:06Điều kiện của em rất tốt
24:08Chỉ cần vào công ty chúng tôi
24:09Đảm bảo em sẽ đứng ở chỗ sáng trói nhất
24:11Để tất cả mọi người đều thấy em
24:12Tất cả mọi người
24:14Ba mẹ tôi
24:14Cũng có thể thấy tôi sao
24:16Đương nhiên
24:16Chỉ cần em đủ nổi tiếng
24:18Người thân của em ngày nào cũng sẽ thấy em trên truyền hình
24:20Câu nói đó làm tim tôi rung động
24:22Thủ tục gia nhập thuận lợi đến lạ thường
24:24Ngày hôm ấy
24:25Quản lý đã dẫn tôi đi gặp nhà đầu tư
24:26Cho đến khi bị yêu cầu thay đồ gợi cảm
24:28Rồi bị đưa vào một phòng bao nhậu nhẹ
24:30Toàn những gã đàn ông mặt mũi phì nộn
24:31Tôi mới hiểu ra tôi bị lừa
24:33Đây là vương tổng
24:34Hầu hạ ông ấy cho tốt
24:35Tài nguyên sẽ không thiếu cho em đâu
24:36Người đàn ông trung niên đầy mỡ cười tuet tuet vẫy tay
24:39Đây chính là nhan nhan à
24:40Đẹp quá
24:41Lại đây
24:41Tôi với cha nuôi nào
24:43Tôi hất tay quản lý
24:44Xoay người bỏ chạy
24:45Nhưng bên ngoài đã có mấy gã lực lưỡng chặn sẵn
24:47Chúng dễ dàng không chế tôi
24:49Nhắc bổng lên đặt xuống bên cạnh cái gã vương tổng ghê tổng đó
24:51Tất cả các người đang phạm pháp
24:53Biết không
24:53Tôi phải báo cảnh sát
24:55Hắn bóp chặt mặt tôi
24:56Cười ha ha
24:57Biết điều thì ngoan ngoãn hầu hạ tao
24:59Bằng không
24:59Mấy thằng anh em tao ở đây vẫn còn đang đói
25:02Một tay hắn xiết má tôi
25:03Một tay lại trường xuống eo
25:04Nỗi sợ hãi dâng lên
25:05Nước mắt tôi rơi lã trã
25:07Tôi vùng vẫy
25:07Run dẩy hết
25:08Tôi là con gái của Diệp Trí Viễn
25:10Ông dám động đến tôi
25:11Ông ấy sẽ không tha cho ông
25:12Có lẽ vì nghe tôi nói quá chắc chắn
25:14Động tác của hắn khựng lại một chút
25:16Quản lý vội vàng ghé sát tay hắn
25:17Thì thầm mấy câu
25:18Hắn lập tức phá lên cười
25:19Đã thê thảm đến mức này
25:21Mà còn chưa hiểu mình đắc tội với ai à
25:22Còn dám tranh ba mẹ với tiểu thư nhà họ Diệp
25:25Đã thèm khát có ba như vậy
25:26Thì gọi tao là ba đi
25:27Lại đây nào
25:28Ngoan
25:29Gọi một tiếng ba cho tao nghe
25:30Gương mặt ghê tẩm đó
25:31Khiến tôi buồn nôn đến tận rụt gan
25:33Trong lúc ràng co
25:34Tôi chạm được vào chai rượu
25:35Liên rôn sức đập mạnh vào đầu hắn
25:37Hắn đau quá buông tay
25:38Mặt mày biến sắc
25:39Bắt nó lại
25:40Hôm nay tao phải giết con điếm này
25:42Tôi bị đè xuống đất
25:43Một cái tát trời ráng ráng thẳng vào mặt
25:45Vai áo cũng bị xé rách
25:46Còn giả bộ thanh cao cái gì nữa
25:48Trong tuyệt vọng
25:49Cánh cửa bao phòng bỗng bị đá tung
25:50Hình bóng tạ xuyên hiện rõ
25:52Trong đôi mắt ngấn lệ của tôi
25:53Hắn túng vương tổng lên
25:54Đệ liên tiếp từng cú đấm
25:56Tiếng gào thét chửi bới nhanh chóng
25:57Biến thành tiếng cầu xin
25:58Nhưng tạ xuyên vẫn không dừng lại
26:00Gương mặt lạnh lẽo
26:01Ánh mắt ưu ám
26:01Nắm đấm bê bết máu
26:03Đến khi răng của vương tổng văng ra
26:04Máu từ miệng chảy ròng ròng
26:06Không còn sức chống cự
26:07Tạ xuyên mới hất hắn xuống đất
26:08Sau đó hắn rút con dao gọt hoa quả trong khay
26:10Bổ nhào xuống
26:11Tạ xuyên
26:12Đừng
26:13Tôi có rúng người
26:14Hòa khóc hết lớn
26:15Lưỡi dao lệch hướng
26:16Nghiêm thẳng vào mu bàn tay lão ta
26:17Lập tức vang lên một tiếng hét thảm như lợn bị chọc tiết
26:19Những kẻ còn lại trong phòng sớm đã chạy hết
26:22Bảo vệ và gã quản lý ngoài cửa cũng bị người của tạ xuyên khổng chế
26:24Anh từng bước đi về phía tôi
26:26Ánh mắt âm trầm
26:27Giữ tượng khiến tôi vô thức lùi mấy bước
26:29Lưng rán chặt vào tường
26:30Bàn tay dính máu của anh bóp lấy cầm tôi
26:32Rọng lạnh lùng
26:33Ai cho em tự tiện chạy loạn
26:34Có biết đây là nơi nào không
26:36Đã trăm phương nghìn kế tiếp cận tôi
26:37Vậy tại sao còn đi ve vãn những gã đàn ông khác
26:40Hay nói đúng hơn
26:41Đây cũng chỉ là trò lạt mềm buộc chặt của em
26:43Tâm trạng vốn đã đau khổ bị kích thích thêm
26:45Tôi cũng nổ tung
26:46Tôi hét vào mặt anh
26:47Trăm phương nghìn kế tiếp cận anh
26:49Anh tưởng anh là ai
26:50Cút hết cho tôi
26:51Tôi không cần nữa
26:52Tôi chẳng cần gì nữa
26:53Ba mẹ không cần nữa
26:54Tạ xuyên cũng không cần nữa
26:55Ngón tay anh xiết mạnh hơn trên cầm tôi
26:57Ánh mắt ngày càng lạnh lẽo
26:59Vậy em muốn ai
27:00Muốn cái người mà ngay cả trong mơ em cũng gọi là anh trai ấy sao
27:03Tôi ngừng dãy ruộng
27:04Nhìn thẳng vào anh
27:05Anh như bị kích thích phát điên
27:06Mắt đỏ ngầu
27:07Hùng hán
27:08Bị tôi nói trúng rồi
27:09Thì ra mỗi lần em nhìn xuyên qua tôi
27:11Là để nhìn hắn
27:12Hắn khiến em không thể quên đến thế sao
27:14Đúng lúc này
27:15Điện thoại tôi gieo lên
27:16Tôi muốn đẩy anh ra để nghe
27:17Nhưng bị anh giật thẳng khỏi tay
27:19Trên màn hình hiện rõ hai chữ văn việt
27:21Tạ xuyên cười lạnh
27:22Đúng là nói tào tháo
27:23Tào tháo đến
27:24Trả lại cho tôi
27:25Anh mặc kệ
27:26Thẳng tay nhận cuộc gọi
27:27Rồi được ngồi cúi xuống
27:29Cắn chặt môi tôi trong một nụ hôn trừng phạt
27:30Dữ dội
27:31Đau đến mức môi lưỡi tê buốt
27:32Tôi nức nở vùng vẫy
27:33Tay liên tục đấm vào ngực anh
27:35Trong điện thoại
27:36Giọng văn việt đầy lo lắng
27:37Nhan nhan
27:38Em nói đi
27:38Sao thế
27:39Tạ xuyên vẫn cắn chặt
27:40Khiến tôi riêng khẽ
27:41Văn việt bên kia lập tức đổi sang giận dữ
27:43Hiển nhiên anh đã nghe thấy
27:44Tôi như bị xé toạc giữa nhục nhã và phẫn hận
27:46Ấm ức trào răng
27:47Nước mắt tuôn dài nơi khóe mắt
27:49Tôi dồn sức cắn mạnh môi anh đến bật máu
27:51Rồi nhân lúc anh buông ra
27:52Dáng cho anh một cái tát
27:53Cút đi
27:54Tôi không muốn thấy anh nữa
27:55Anh giống lại
27:56Là em chủ động chưa chọc tôi trước
27:58Tại sao tôi phải cút
27:59Chẳng phải em coi tôi là thế thân sao
28:01Bây giờ chính chủ xuất hiện rồi liền muốn bỏ rơi tôi à
28:04Tôi kém gì hắn
28:05Sao trong lòng em mãi mãi chỉ có hắn
28:07Tạ xuyên
28:08Anh điên rồi à
28:09Cái gì mà thế thân
28:10Tôi vừa phẫn nộ vừa mơ hồ
28:11Em không coi tôi là thế thân của văn việt sao
28:13Hai người từ nhỏ đã thân thiết
28:15Em trong mơ còn gọi hắn là anh trai
28:16Bây giờ hắn đến đón
28:18Em lập tức theo hắn đi
28:19Ngày hôm ấy trong mưa
28:20Em chẳng phải càng mong người gặp em là hắn sao
28:22Lời anh khiến tôi nghẹn họng
28:24Nhưng đồng thời cũng tỉnh táo lại
28:25Tạ xuyên
28:26Anh nghe rõ đây
28:27Thứ nhất
28:27Tôi chưa bao giờ coi anh là thế thân của ai
28:29Thứ hai
28:30Anh trai tôi gọi trong mơ không phải là anh ấy
28:32Thứ ba
28:33Hôm đó trong mưa
28:34Tôi cũng không hề mong gặp là anh ấy
28:36Vậy bây giờ
28:37Anh có thể buông tôi ra trường
28:38Tạ xuyên thoáng ngẩn người
28:39Rồi giữ chặt lấy cánh tay tôi
28:41Vậy
28:41Người đó là ai
28:42Tôi khẽ cười chua chát
28:44Nếu tôi nói là anh
28:45Anh có tin không
28:45Anh im lặng
28:46Hiển nhiên là không tin
28:47Tôi chẳng muốn phí lời thêm
28:49Giật lại điện thoại rồi bỏ đi
28:50Không biết từ khi nào
28:52Cuộc gọi của Văn Việt đã bị ngắt
28:53Khi anh gọi lại
28:54Tôi chỉ báo mình vẫn ổn
28:56Dặn anh đừng đến tìm
28:57Rồi tự về nhà
28:57Đêm đó
28:58Tôi nằm co do trên giường
28:59Ngủ chẳng yên
29:00Trong mơ toàn là ác mộng
29:02Hoặc khuôn mặt béo phệ của Vương Tổng
29:03Hoặc đôi mắt ủ ám
29:04Đáng sợ của tạ xuyên
29:05Sáng hôm sau
29:06Hiếm khi tôi dậy sớm
29:08Mở cửa ra
29:09Liên thấy tạ xuyên đứng đó
29:10Chẳng biết đã chờ từ bao giờ
29:11Trên mặt anh có vài chỗ xương đỏ
29:13Giống như vừa đánh nhau
29:14Tôi chẳng muốn quan tâm
29:16Lập tức đóng cửa
29:17Bảo bối
29:17Bàn tay anh kẹp chặt vào khung cửa
29:19Vết thương vì đánh người lại dớ máu
29:20Nhưng chính cách gọi ấy
29:22Khiến tim tôi thắt lại
29:23Run run mở cửa
29:24Anh vừa gọi tôi là gì
29:25Giọng tôi lạc đi vì xúc động
29:26Tạ xuyên ôm ghi lấy tôi
29:28Ngại ngào từng câu
29:29Xin lỗi
29:30Xin lỗi em
29:30Lẽ ra tôi phải nhận ra em sớm hơn
29:32Rõ ràng em đã ám chỉ nhiều đến thế
29:34Mười năm bị thay thế
29:35Tất cả ủy khuất dù nén
29:37Chỉ vì hai chữ bảo bối này mà bùng nổ
29:38Tôi bật khóc nức nở
29:40Lần đầu tiên thấy mình thật sự có chỗ thuộc về
29:42Tôi là Diệp Hoan Nhan
29:43Tôi không phải Tăng Ninh
29:44Càng biết được sự thật
29:46Tạ xuyên càng đau đớn
29:47Qua lời anh kể
29:48Tôi mới hiểu
29:49Từ mười năm trước
29:49Anh đã vô thức bắt đầu bài xích
29:51Không muốn đến gần Tăng Ninh
29:52Kẻ giả mạo tôi
29:53Anh thậm chí từng vì thế mà tự trách
29:55Nhưng chính là không có lý do gì vẫn ghét cô ta
29:57Sự xa cách ấy khiến ba mẹ tôi chú ý
29:59Tưởng rằng giữa chúng tôi này sinh mâu thuẫn
30:01Thực ra
30:02Con gái của họ từ lâu đã bị tráo đổi rồi
30:04Còn Tạ xuyên
30:05Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi gặp tôi
30:06Đã có một sự thân thuộc kỳ lạ
30:08Muốn tiến lại gần
30:08Muốn tìm hiểu
30:09Những hành vi bất thường
30:11Và những ám chỉ của tôi trước kia
30:12Đã gieo vào lòng anh hạt giống hoài nghi
30:13Thế nhưng
30:14Khi điều tra ra việc tôi từng ở bệnh viện tâm thần
30:16Từng quen biết văn việt
30:17Và gọi anh ấy là anh trai
30:18Thì cơn ghen tuông đã đập tan toàn bộ nghi ngờ ban đầu
30:20Mãi đến sau sự việc ngày hôm qua
30:22Anh mới lại nghi ngờ thêm
30:23Tiếp tục điều tra
30:24Cuối cùng
30:25Anh phát hiện ra mọi khởi nguồn đều bắt đầu từ ngày ở cô nhi viện năm ấy
30:28Tạ xuyên ôm chặt lấy tôi
30:29Nhưng sợ tôi lại biến mất
30:31Thậm chí còn bất an hơn cả tôi
30:32Ngày hôm đó
30:33Anh đưa tôi về chỗ ở của mình
30:35Anh chăm sóc tôi giống như ngày bé
30:36Lau mặt
30:37Lau tay
30:37Thậm chí còn hận không thể đút cơm tận miệng cho tôi
30:39Buổi tối
30:40Anh trải chiếu ngủ ngay cạnh giường tôi
30:42Thỉnh thoảng còn gọi tên tôi
30:43Cuối cùng
30:44Tôi phát phiền
30:45Bèn lấy một sợi dây buộc vào tay hai đứa
30:47Chỉ cần kéo nhẹ là biết được đối phương ở bên
30:49Sáng hôm sau
30:50Tôi giật mình nhận ra mình bị nhốt lại
30:52Tôi không thể tin đổi
30:53Tạ xuyên
30:54Anh làm cái gì vậy
30:55Anh sợ em lại biến mất
30:56Bảo bối
30:57Chịu khó vài ngày thôi
30:58Anh sẽ nhanh chóng quay lại
30:59Từ đó về sau sẽ không nhốt em nữa
31:01Tôi không biết anh đang định làm gì
31:03Nhưng tôi chẳng có sự lựa chọn nào khác
31:04Ba ngày sau
31:05Anh tập tễn quay về
31:06Đưa cho tôi một chuỗi tràng hạt vật trâu
31:12Tạm vào chuỗi hạt
31:13Rồi nhìn xuống đầu gối anh
31:14Anh không phải đi quỳ bậc thang để cầu thứ này đấy chứ
31:16Anh không nói
31:17Nhưng im lặng chính là thừa nhận
31:19Tức giận
31:20Tôi ven ống quần anh lên
31:21Thấy đầu gối bầm tím rách ra
31:22Anh điên rồi sao
31:23Thật nghĩ một chuỗi hạt này sẽ linh nghiệm à
31:25Anh tin rằng thành tâm thì sẽ linh
31:27Anh chỉ cầu em tránh được tà khí
31:29Bình an chọn đời
31:30Tôi ngẹn lời
31:31Khóe mắt cay sẻ
31:32Nóng hổi
31:32Tại sao lại đối xử tốt với em như vậy
31:34Chỉ vì chúng ta từng là bạn thở nhỏ sao
31:36Anh cười nhẹ
31:37Gõ vào chán tôi
31:38Ngốc quá
31:39Đương nhiên là vì anh thích em
31:40Dù không biết em chính là hoan nhan
31:42Thì ngay từ cái nhìn đầu tiên
31:43Anh cũng đã rung động
31:44Tôi nghiêng người
31:45Khẽ đặt một nụ hôn lên môi anh
31:47Tạ xuyên
31:47Em cũng chỉ thích mình anh
31:49Đến khi tạ xuyên gọi tôi dậy đi học
31:51Tôi mới biết anh đã lén giúp tôi khôi phục lại hồ sơ học tập từ lâu
31:53Bị tôi truy hỏi gắt gao
31:55Anh mới thừa nhận
31:56Việc anh làm còn nhiều hơn thế
31:57Ngày trước
31:58Những bài viết bôi nhọ tôi trên diễn đàn trường chính là anh xóa đi
32:01Khi thấy tôi bị cô lập
32:02Anh cố tình đến canteen ăn cùng
32:04Chỉ để tôi không phải một mình
32:05Về sau
32:06Lúc tôi bận rộn làm thêm
32:07Anh cũng cố tình xuất hiện ở quán tôi làm để tình cờ gặp gỡ
32:10Chỉ tiếc
32:10Anh lại cực kỳ hay ghen
32:11Cứ nghĩ ánh mắt tôi nhìn xuyên qua anh là để tìm kiếm người khác
32:14Trong khi giữa anh và Văn Việt
32:16Ngoài chiều cao và dáng mặt
32:17Không có lấy một điểm tương đồng
32:18Thế mà trong lòng anh vẫn canh cánh
32:20Bởi người đi cùng tôi từ nhỏ đến lớn không phải là anh
32:22Tôi cười treo
32:24Nếu chúng ta thật sự cùng nhau lớn lên
32:25Chắc anh đã coi tôi như em gái rồi
32:27Anh lập tức lắc đầu
32:28Không đâu
32:29Dù có cùng lớn lên
32:30Anh vẫn sẽ thích em
32:31Ai biết được
32:32Có lẽ thế chăng
32:33Sự trở về của tôi khiến Tăng Ninh ngồi đứng không yên
32:36Nếu tôi có thể giành lại được tạ xuyên
32:38Tức là tôi cũng có thể giành lại cha mẹ
32:39Vì thế
32:40Đúng ngày tôi quay lại trường
32:41Cô ta không đi học
32:42Mà ở nhà diễn một màn tự tử bằng thuốc ngủ
32:44Đồng thời
32:45Dư luận bị kích động
32:46Tôi cướp tên
32:47Cướp thanh mai trúc mã của cô ta
32:48Tin tức lan rộng
32:49Ba mẹ tôi yêu cầu tạ xuyên đi thăm Tăng Ninh
32:51Nhưng anh từ chối
32:52Ngay lập tức
32:53Anh dùng phát thanh trường để công khai làm sáng tỏ mọi chuyện
32:56Người tôi thích
32:56Từ trước đến nay chỉ có dịp hoan nhan
32:58Cô ấy không cướp tên của ai
33:00Cũng không cướp bạn trai của ai
33:01Từ đầu đến cuối
33:02Tôi luôn độc thân
33:03Là tôi theo đuổi cô ấy trước
33:04Ngay từ lần đầu tiên thấy cô ấy khóc
33:06Tim tôi đã nhói đau
33:07Thấy cô ấy bị bắt nạt
33:09Tôi mất ngủ
33:10Thấy cô ấy thân thiết với người khác
33:11Tôi khó chịu
33:12Nếu như cô ấy không yêu tôi
33:14Tôi thậm chí muốn moi trái tim mình ra
33:15Cầu xin cô ấy nhìn thấy tình cảm của tôi
33:17Cầu xin cô ấy thương xót tôi một chút
33:19Vì vậy
33:20Cô ấy chẳng cần phải tranh giành gì cả
33:22Chỉ cần cô ấy đứng đó
33:23Tôi sẽ yêu cô ấy
33:24Lời của tạ xuyên chẳng khác nào
33:26Tuyên chiến trực diện với nhà họ diệp
33:27Cha tôi tức giận đến run người
33:29Bởi cục cưng mà họ nâng niu trong lòng bàn tay này
33:31Lại vì tình yêu mà dằn vặt đến mức sống chết
33:32Ngoài đau lòng
33:33Họ chỉ còn lại phẫn nộ
33:35Trong mắt họ
33:36Rõ ràng khi còn nhỏ chúng tôi rất thân thiết
33:37Chớ trêu thay
33:38Chính mẹ tôi đã chủ động hẹn gặp tôi
33:40Nhưng bà chỉ lạnh lùng ném ra một tấm chi phiếu
33:42Yêu cầu tôi rời khỏi tạ xuyên
33:44Tôi cầm tấm chi phiếu trống
33:46Dùng bút viết kín một dãy số 9
33:47Mẹ tôi bật cười châm chọc
33:49Nhưng khi thấy tôi lại vẽ thêm
33:50Bốn hình người nắm tay nhau
33:51Nụ cười của bà cứng đời trên môi
33:53Khi còn bé chơi trò gia đình
33:54Tôi thích nhất là vẽ bốn người nhỏ nắm tay nhau
33:56Mẹ từng gọi tôi là đứa ham tiền
33:58Khi ấy
33:59Tôi cũng từng vẽ bốn người
34:00Hồn nhiên nói
34:01Sau này nhan nhan lớn rồi sẽ nuôi ba
34:03Nuôi mẹ
34:04Nuôi cả tạ xuyên và chính mình
34:05Cực lắm đó
34:06Nên ba mẹ phải cho nhan nhan thật nhiều tiền nhẽ
34:08Thế nhưng
34:09Chi tiết ấy lại bị mẹ tôi gạt đi
34:10Cho rằng đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên
34:12Tôi không lay chuyển được họ
34:14Nên bọn họ liền quay sang gây áp lực với tạ xuyên
34:16Họ thẳng thừng bàn chuyện liên hôn với cha mẹ tạ xuyên
34:18So với tôi kẻ sinh ra ở cô nhi viện
34:20Từng vào bệnh viện tâm thần
34:21Thì Tăng Ninh đội trên đầu thân phận của tôi
34:23Rõ ràng là lựa chọn tốt đẹp hơn nhiều
34:25Cha mẹ tạ xuyên đồng ý liên hôn
34:27Ép anh cùng Tăng Ninh tổ chức lễ đính hôn
34:28Anh cương quyết từ chối
34:30Kết quả bị cắt thể
34:31Nhưng tạ xuyên đã không còn là đứa trẻ dự dẫm gia đình
34:33Anh đã tự mình khởi nghiệp
34:35Dù không cần nhà
34:35Anh vẫn có thể sống rất tốt
34:37So với việc để tạ xuyên nhớ lại tôi
34:39Thì để ba mẹ tôi khôi phục lại ký ức đúng đắn còn khó như lên trời
34:42Vì tôi có quá ít cơ hội được gặp họ
34:44Biến cố xảy ra vào ngày sinh nhật của ba tôi
34:46Tạ xuyên chuẩn bị hai tấm thiệp mời
34:48Hôm đó chúng tôi cùng đến
34:49Sự xuất hiện của tôi lập tức khiến ông nổi giận
34:51Thẳng thừng bảo người đuổi tôi đi
34:53Nhà họ Diệp không hoan nghênh cô
34:54Tôi hiểu tôi sẽ rời đi ngay
34:56Nhưng trước đó xin hãy nhận món quà này
34:58Tôi đưa ra một chiếc hộp tinh xảo
35:00Ba mẹ tôi không nhận
35:01Ngược lại Tăng Ninh hất phăng xuống đất
35:02Quát
35:03Cúc khỏi nhà tôi
35:04Chiếc hộp rơi xuống
35:05Nắp bật mở
35:06Bên trong là một bộ tượng đất xét gia đình
35:08Đặc biệt ở chỗ
35:09Mẹ tôi có rán riêng mét
35:10Ba tôi mặc váy xấu xí
35:11Còn tôi ôm một búp bê đất xấu xí
35:13Trên đó viết chữ anh trai
35:14Đây là món quà kỷ niệm ngày cưới
35:16Mà tôi từng tặng ba mẹ khi còn bé
35:17Ngày đó họ vừa cười méo mặt vừa nói thích
35:19Rồi lập tức cất xuống đáy dương
35:21Chưa từng lấy ra lần nào nữa
35:22Vì quả thực xấu đến mức trói mắt
35:23Nhưng chính ký ức hiếm hoi đó
35:25Tôi hy vọng sẽ đánh thức họ
35:26Ba mẹ tôi nhìn bộ tượng
35:28Quả nhiên lạng người hồi tưởng
35:29Tăng Ninh lại dẫm mạnh lên
35:30Đạp chúng thành từng mảnh vụn
35:32Đồ rắc rửi thế này mà cũng mang đi tặng
35:34Thật bẩn thiểu
35:34Ánh mắt ba mẹ tôi nhìn cô ta bỗng trở nên xa lạ
35:37Tăng Ninh trột xạ
35:38Vội vàng nắm tay mẹ tôi
35:39Mẹ, mau đuổi cô ta đi
35:41Con ghét cô ta
35:42Nhưng mẹ tôi lùi lại vài bước
35:44Tăng Ninh lại gọi ba
35:45Ông thẳng thường hỏi
35:46Cô là ai?
35:47Ba ơi, con là nhan nhan
35:49Không phải
35:49Tăng Ninh lặp đi lặp lại mình là con gái họ
35:51Như đang tự thôi miên
35:52Còn tôi cũng kiên định khẳng định bản thân mới là đứa con ruột
35:55Cuối cùng
35:56Ba mẹ cắt tay
36:02Sau đó
36:03Mẹ tôi bóp chặt cổ cô ta
36:04Ngàn rọng
36:05Mày dám tráo đổi
36:06Cướp con gái tao
36:07Tăng Ninh ho ra máu
36:08Mũi miệng bê bết
36:09Tôi và Tạ Xuyên vội vàng kéo ba mẹ ra
36:11Không sao rồi
36:12Mọi thứ đã qua rồi
36:13Mẹ tôi khóc đến nước nở
36:14Run dẩy đưa tay chạm tôi mà không dám
36:17Bảo bối
36:17Xin lỗi con
36:18Mẹ làm mất con nhiều năm như vậy
36:19Tôi ôm chặt lấy bà
36:21Không ngừng lắc đầu
36:21Không phải lỗi của ba mẹ
36:23Cơ thể Tăng Ninh dần trở nên trong suốt
36:25Như pin cạn kiệt
36:26Cuối cùng
36:27Cô ta hoàn toàn biến mất
36:28Nhưng bên tai tôi vẫn văng vẳng giọng nói của cô ta
36:30Diệp Hoa Nhan
36:31Mày tưởng mày thắng rồi sao
36:33Tao vẫn còn cơ hội
36:34Tao có thể làm lại
36:35Một ngày nào đó
36:36Cuộc đời hoàn mỹ sẽ thuộc về tao
36:37Tôi không hiểu vì sao cô ta lại cam hận tôi đến vậy
36:40Nhưng đời này
36:40Tôi đã giữ lại được cha mẹ và người mình yêu
36:42Ngoại chuyện
36:43Hệ thống
36:43Tôi chính là hệ thống cuộc đời hoàn mỹ
36:45Thế nhưng lại liên kết nhầm đối tượng
36:47Để Tăng Ninh trở thành ký chủ
36:48Ban đầu tôi nghĩ
36:49Chỉ là nâng độ khó lên chút thôi
36:51Nhưng cô ta lại là một kẻ điên
36:53Tôi chủ trương con người phải dựa vào nỗ lực của bản thân
36:55Để đạt đến cuộc đời hoàn mỹ
36:56Còn cô ta thì sao
36:57Cô ta nhắm thẳng vào nữ chính của thế giới này
36:59Uy hiếp tôi cướp lấy thân phận của cô ấy
37:01Cô ta gọi việc đi đường tắt là khôn hoan
37:03Cô ta có thể nhanh chóng có được cuộc đời hoàn mỹ
37:06Nhưng thứ đánh cắp thì rốt cuộc không bền vững
37:08Cô ta hết lần này đến lần khác
37:10Dùng sinh mạng của người khác để ép tôi sửa đổi ký ức
37:12Tôi buộc phải làm
37:13Nhưng cuối cùng vẫn không thắng nổi ý chí con người
37:15Tạ Xuyên là người nhạy cảm nhất
37:17Cũng là kẻ đầu tiên phát hiện ra sự bất thường
37:19Hoặc có lẽ ngay từ khi còn bé
37:21Cơ thể anh đã bản năng bài xích Tăng Ninh
37:23Anh từng bước thoát khỏi sự không chế
37:24Dù có sửa đổi ký ức bao nhiêu lần
37:26Thì khi gặp Diệp Hoan Nhan
37:28Tự do ý chí của anh vẫn lựa chọn cô ấy
37:29Tôi tin chắc dù Diệp Hoan Nhan có thay đổi thân phận bao nhiêu lần
37:32Anh cũng sẽ luôn yêu cô ấy
37:34Không chút do dự
37:35Tăng Ninh có thể đánh cắp cuộc đời của Diệp Hoan Nhan
37:37Nhưng không thể đánh cắp tình yêu của Tạ Xuyên dành cho cô ấy
37:39Và cuối cùng cô ta cũng phải trả giá
37:42Cái gọi là vẫn còn cơ hội mà cô ta nói
37:44Chính là đánh đổi bằng một nửa sinh mạng
37:45Tôi gần như đã nhìn thấy kết cục của cô ta
Hãy là người đầu tiên nhận xét
Thêm nhận xét của bạn

Được khuyến cáo