Đi đến trình phátĐi đến nội dung chínhĐi đến chân trang
Truyện Audio Hay || Nửa Cuộc Đời Tôi Chỉ Là Trò Đùa Của Họ || Thiên Thần Dắt Truyện


#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn

Danh mục

😹
Vui nhộn
Phụ đề
00:00Tôi chưa từng nghĩ, em chồng tôi,
00:01Thôi Cường lại dám có ý định với tôi.
00:03Sau khi uống rượu say, bản chất bẩn thiểu của hắn hoàn toàn lộ rõ,
00:06hắn lào đảo tiến lại gần.
00:07Người ta nói rồi mà, ngon nhất là bánh chẻo,
00:09vui nhất là he he, thử một chút thôi.
00:11Tôi hoảng hốt, lập tức vùng lên chống cự.
00:13Tôi vốn là đai đen tây cô nồ,
00:15nhưng chiếc bụng bầu chín thắng khiến tôi không thể ra đòn như trước.
00:18Tôi vừa né tránh, vừa ôm lấy bụng,
00:19cố gắng tìm cơ hội cầu cứu.
00:21Ngay lúc nguy cấp nhất, tiếng cửa mở vang lên từ bên ngoài.
00:24Là bố mẹ chồng về.
00:25Các người đang làm cái gì vậy?
00:26Mẹ chồng, Trương Tố Phân, đứng ngoài cửa phòng đang khép hờ,
00:29hét to một tiếng, khiến Thôi Cường lấy lại chút lý trí,
00:31tạm thời nới lỏng kìm kẹp với tôi.
00:33Tôi lập tức lùi về sau, kéo dãn khoảng cách với tên cầm thú,
00:36chỉnh lại cổ áo, rồi cúi xuống nhặt điện thoại để báo cảnh sát.
00:39Trương Tố Phân nhận ra ý định của tôi.
00:41Lập tức bước tới, hất điện thoại khỏi tay tôi.
00:43Chiếc điện thoại rơi xuống bột một tiếng ngay dưới chân bà ta,
00:45chưa kịp nhặt lại thì đã bị bà thẳng chân đá văng ra xa.
00:48Mẹ, mẹ làm gì vậy?
00:50Con đang gọi cảnh sát.
00:51Tôi dẫn dữ quát lớn với bà.
00:52Báo cảnh sát cái gì mà báo?
00:54Không sợ mất mặt à?
00:55Trương Tố Phân vừa ra hiệu cho bố chồng,
00:57Thôi Đại Khánh kéo Thôi Cường về phòng,
00:59vừa đóng cửa lại và quay sang dỗ dành tôi,
01:00thằng Cường nó uống say, đầu óc mụ mị mới hồ đồ nhất thời.
01:04Con làm chị dâu mà lòng dạ hẹp hòi vậy sao?
01:06Những lời đó, là con người có thể nói ra được sao?
01:09Tôi lập tức phản pháo,
01:10bà rộng lượng lắm à?
01:11Ai bà cũng gọi bằng bà à?
01:12Say xỉn nhất thời.
01:13Nếu hai người về trễ thêm vài phút nữa,
01:15tôi đã bị hắn làm nhục rồi đấy.
01:17Thấy tôi không mềm mỏng nhượng bộ,
01:18Trương Tố Phân cũng lật mặt ngay,
01:19không có chứng cứ thì nói chuyện đừng có khó nghe thế.
01:22Làm nhục với chẳng làm nhục,
01:23tôi còn nghi là cô rụ rỗ nó ấy.
01:25Một bàn tay sao vỗ ra tiếng được?
01:27Chát, tôi tát thẳng vào mặt bà ta.
01:29Một bên má bà lập tức xưng đỏ lên.
01:31Bà ôm mặt,
01:31chừng mắt nhìn tôi như thế không tin nổi chuyện vừa xảy ra.
01:34Tôi nghiêng đầu,
01:34nhìn thẳng vào mắt bà,
01:36giọng lạnh như nước đá,
01:36tôi chỉ hỏi bà một câu.
01:38Một bàn tay,
01:39có vỗ ra tiếng được không?
01:40Tôi lắc nhẹ tay,
01:41đánh hơi mạnh nên hơi nhức.
01:42Cô, cô,
01:43Trương Tố Phân mở to mắt,
01:44cứng họng không nói nên lời.
01:46Tôi hít sâu,
01:46cô chấn tĩnh lại,
01:47nói chậm rãi từng chữ,
01:48với lại,
01:49ai bảo không có bằng chứng.
01:50Tôi có gắn camera trong nhà đấy.
01:52Dạo gần đây trong khu thường xuyên có trộn,
01:54tôi sợ xảy ra chuyện nên chủ động gắn camera an ninh trong phòng.
01:57Không ngờ,
01:57lại giúp tôi giữ được mạng trong tình huống thế này.
01:59Lời tôi vừa rứt,
02:00liền nghe một tiếng rầm.
02:02Thôi đại khánh,
02:02bố chồng,
02:03từ ngoài cửa lao vào,
02:04dơ tay đập nát camera treo tường.
02:06Ông ta chưa dừng lại,
02:07còn cúi xuống,
02:07dẫm đạp mấy lần lên phần máy đã vỡ nát.
02:10Sau đó lục trong đống vụn vỡ ra chiếc thẻ nhớ,
02:12nhét ngay vào túi quần rồi quay lưng vào nhà vệ sinh.
02:14Ngay sau đó,
02:15tiếng nước xả buồn cầu vang lên,
02:16ảo có lẽ.
02:17Đó chính là nơi yên nghỉ cuối cùng của chiếc thẻ nhớ rồi.
02:19Tay tôi xiết chặt thành nắm đấm,
02:21buông thỏng bên hông,
02:22đầu ngón tay trắng bệch vì dùng lực quá mạnh.
02:24Cả nhà bọn họ,
02:24đúng là cùng một ruột,
02:25kẻ tung người hứng,
02:26rắn rết cấu kết chẳng sai chút nào.
02:28Tôi lướt mắt,
02:29bắt gặp Thôi Cường đã đứng ở cửa phòng từ lúc nào.
02:31Hắn dựa người vào khung cửa,
02:32hai tay đút túi quần.
02:33Thả nhiên xem kịch như thế mình là khán giả chứ không phải thủ phạm.
02:36Khi thấy tôi nhìn sang,
02:37hắn còn cố tình nhớ mày cười khiêu khích,
02:39vẻ đắc ý toát lên từng đường nét trên mặt.
02:41Say rượu.
02:42Giờ thì tỉnh táo như chưa từng uống một giọt nào.
02:44Tôi cố ép mình bình tĩnh trở lại.
02:46Giờ phút này,
02:46một mình tôi đối đầu cả ba người,
02:48lại còn đang bụng bầu.
02:49Rõ ràng không phải lúc để cứng đầu đối trọi.
02:51Ánh mắt tôi đảo qua chiếc đồng hồ treo tường.
02:53Giờ này chắc chồng tôi,
02:54Thôi Dũng,
02:55vẫn còn đang trên máy bay.
02:56Không liên lạc được.
02:57Mà,
02:57có liên lạc được thì cũng chẳng trông mong gì nhiều.
03:00Tôi không nói gì.
03:00Quay người bước về phòng.
03:02Trương Tố Phân vẫn còn tức,
03:03tay ôm má,
03:04định lên tiếng kiếm chuyện tiếp,
03:05nhưng bị Thôi Đại Khánh dơ tay giữ lại.
03:07Được rồi,
03:07không có gì đâu.
03:08Bà cũng đừng gây thêm chuyện.
03:10Lời ông ta nói là dành cho Trương Tố Phân,
03:12nhưng rõ ràng là cố tỉnh nói cho tôi nghe.
03:14Mẹ kiếp,
03:14nguyên cái nhà đó đúng là xúc sinh đội lốt người.
03:17Sáng sớm,
03:18bạn thân tôi,
03:18Hà Hân đã tới đón tôi đi khám thai định kỷ.
03:20Trên xe,
03:21tôi kể lại toàn bộ chuyện xảy ra tối qua cho cô ấy nghe.
03:24Nghe xong,
03:24Hà Hân tức đến chửi ẩm lên,
03:26hồi đó tao đã nói đừng có kết hôn rồi.
03:28Về ra hai đứa mình rắc nhau vô viện dưỡng lão sống chiêu,
03:30mày lại cứ lao đầu vào yêu đương mù quáng.
03:32Giờ thì nhìn đi,
03:33mày cưới phải cái thể loại gì vậy?
03:35Đến cầm đèn pin dõi khắp thành phố cũng không tìm được cái nhà nào tẩm hơn nhà này đâu.
03:39Hà Hân là kiểu người không bao giờ muốn lấy chồng,
03:41chỉ tập trung làm giàu,
03:42và bây giờ thì cô ấy đúng là tiểu phú bà chính hiệu.
03:44Cô luôn không hài lòng với quyết định cưới vội của tôi.
03:46Và hôm nay thì càng có lý do để giáo huấn thêm.
03:49Tôi chỉ biết cúi đầu im lặng,
03:50ngoan ngoãn nghe chửi.
03:51Chửi là đúng.
03:52Tôi đáng bị mắng.
03:53Thôi Dũng đâu?
03:54Chết rồi hả?
03:55Hà Hân lại hỏi tiếp,
03:56lần này giọng có phần gây gắt.
03:58Nhắc đến chuyện này,
03:58bản thân tôi cũng thấy rất kỳ lạ.
04:00Theo lý mà nói,
04:01tôi Dũng xuống máy bay là sẽ gọi ngay cho tôi.
04:03Thế mà giờ đã hơn 9 giờ,
04:04điện thoại im lìm,
04:05tin nhắn cũng chẳng thèm đọc.
04:07Tôi gửi bao nhiêu tin cũng như thả xuống biển,
04:09không chút hồi âm.
04:10Thôi bỏ đi,
04:10Hân Hân,
04:11đi khám với tao cái đã.
04:12Đến bệnh viện,
04:13Hà Hân là người lo liệu hết mọi thứ,
04:15lấy số,
04:15xếp hàng,
04:16chạy tới chạy lui,
04:17còn tận tâm hơn cha của đứa bé.
04:18Tôi định theo chân phụ một tay,
04:20liền bị cô ấy ấn mạnh xuống ghế,
04:21giờ đâu người lắm.
04:22Ngồi yên đó cho bà.
04:24Làm chạy một cọng lông của con gái nuôi tao,
04:25bà xử mày liền ấy.
04:27Từ lúc tôi lén kiểm tra biết là con gái,
04:29Hà Hân đã suốt ngày gọi cháu gái nuôi của tao,
04:31cục cưng của tao như thật.
04:32Cái gì cũng quan tâm còn hơn cả mẹ ruột là tôi.
04:34Tôi xoa bụng,
04:35mỉm cười gật đầu.
04:36Ngồi chờ và lướt điện thoại cho qua thời gian.
04:38Phía Thôi Dũng,
04:38vẫn chẳng có chút tin tức nào.
04:40Trong lòng tôi bắt đầu dấy lên một linh cảm bất an.
04:42Rốt cuộc anh ta đã gặp chuyện gì?
04:44Sau khi khám thai xong,
04:45hai đứa tôi đang chuẩn bị tới một nhà hàng mới mở ăn trưa,
04:48thì một cuộc điện thoại bất ngờ phá vỡ kế hoạch.
04:50Vâng, tôi hiểu rồi.
04:51Tôi bình thản cúp máy.
04:52Hà Hân đang nhìn chầm chầm vào bản đồ trên điện thoại để tìm đường,
04:55quay sang thấy sắc mặt tôi không ổn,
04:56liền hỏi, có chuyện gì vậy?
04:58Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy,
04:59giọng đều đều,
05:00ánh mắt lặng như nước,
05:01không có gì to tát đâu.
05:02Chỉ là,
05:03chồng tao chết rồi.
05:04Người trong điện thoại nói cho tôi biết bệnh viện nơi Thôi Dũng đang cấp cứu.
05:07Tôi ngẩn đầu nhìn bảng tên trước cổng.
05:09Không phải chính là bệnh viện tôi khám thai định kỳ đấy sao?
05:11Khi chúng tôi đến trước phòng cấp cứu,
05:13người nhà họ thôi còn chưa có ai tới.
05:15Chỉ có một người phụ nữ đứng ở cửa,
05:16vừa khóc nước nở vừa lầm bầm.
05:18Dũng ca,
05:18anh đi như thế này rồi,
05:19em và con biết sống sao đây?
05:21Tôi quan sát kỹ cô ta,
05:22tầm 25-26 tuổi,
05:23không thuộc kiểu xinh đẹp kinh diễm,
05:25nhưng gương mặt thanh tú.
05:26Nhìn lâu cũng thấy ưa mắt.
05:27Lúc này nước mắt đầm đìa,
05:28càng khiến người ta mềm lòng.
05:30Bảo sao tôi dũng lại mê mệt.
05:31Tôi lướt xuống bụng cô ta,
05:32hơi nhô lên.
05:33Chắc mới 3-4 tháng.
05:34Thú vị thật.
05:35Người phụ nữ đó cảm nhận được ánh mắt tôi,
05:37ngẩn đầu lên nhìn,
05:38không hẳn là ngạc nhiên,
05:39chỉ có chút né tránh,
05:40lung tung kéo áo che bụng lại.
05:41Hà Hân là người lanh chí,
05:43lập tức hiểu ra mọi chuyện,
05:44lao thẳng đến định cho cô ta 2 bà tai.
05:46Tôi phải vội vàng ngăn lại.
05:47Hân, đừng manh động,
05:48đánh phụ nữ mang thai là vô đạo đức.
05:50Cô ta vừa mới rụt cổ lại vì sợ ăn tát,
05:52nghe tôi nói xong liền ưỡn thẳng lưng,
05:53còn cố tình phô bày bụng ra
05:54để chứng minh thân phận bà bầu.
05:56Tôi nhấc môi cười,
05:57xoay xoay cổ tay rồi quay sang Hà Hân nói,
05:59nếu đánh thì để mình,
06:00mình cũng đang mang thai mà,
06:01nhưng mình thì không có đạo đức.
06:02Ngay giây sau đó,
06:03một cái bà tai ráng xuống mặt trái của cô ta.
06:06Chát, cô ta sữ người,
06:07ánh mắt mờ mịt,
06:08chết đứng tại chỗ.
06:09Có chút nhan sắc thì chảnh chọe,
06:11cướp chồng tôi thì kết cục là thế đấy.
06:13Cô ta ôm mặt,
06:13chỉ tay vào tôi,
06:14rõ ràng vẫn chưa kịp hoàn hồn.
06:16Chưa để cô ta mở miệng,
06:17tôi lại tặng thêm một cái nữa,
06:18lần này bên mặt còn lại cũng đỏ ứng luôn,
06:20giấu tay hẳn rõ như phần má.
06:22Cô làm gì vậy?
06:23Câu hỏi đó mà cũng phải hỏi hả?
06:25Cô ta đúng là ngu một cách trong trèo.
06:26Tôi đang tắt cô đấy,
06:28sao?
06:28Hay là lực chưa đủ,
06:29cô chưa cảm nhận được.
06:30Vậy để tôi cho thêm phát nữa nhé.
06:32Tôi còn đang dơ tay lên,
06:33chuẩn bị phát huy nội công đai đen taekwondo
06:35thì người nhà họ thôi cũng vừa kịp đến.
06:37Chưa thấy người,
06:37đã nghe tiếng hét từ xa của Trương Tố Phân,
06:39con ô ba,
06:40con ơi là con ơi.
06:41Mày bỏ lại mẹ với ba mày như vậy sao?
06:43Còn cả đứa con chưa trả đời của mày nữa,
06:45mày không cần nó nữa à?
06:46Mày ác lắm,
06:47thôi Dũng ơi.
06:48Hà Hân nghe thấy vậy,
06:49máu nóng lập tức bốc lên đầu,
06:51sắp sửa nổi trận lôi đình.
06:52Tôi nhanh tay giữ lấy tay cô ấy lại,
06:54rõ ràng cảm nhận được cú nắm này rất rắn,
06:55cô ấy đã xiết chặt thành nắm đấm.
06:57Bà già chết tiệt kia,
06:58bà chú treo cái gì vậy?
07:00Vợ và con gái của tôi Dũng đang đứng đây này.
07:02Cái miệng đang há rộng của Trương Tố phân khựng lại một giây,
07:04quay đầu nhìn về phía tôi đang đứng ở góc hành lang.
07:06Có lẽ bà ta không ngờ tôi lại đến sớm hơn cả họ.
07:09Ánh mắt bà ta lóe lên,
07:10né tránh rõ rệt,
07:11không dám nhìn thẳng vào tôi lâu.
07:13Bà ta lập tức chuyển sang người phụ nữ bên cạnh tôi,
07:15người mà bà đang rất cần một câu trả lời.
07:17Mộng Vũ,
07:17Dũng nhà chúng ta xảy ra chuyện gì vậy?
07:19Sao nó lại mất rồi hả con?
07:21Bị gọi tên,
07:22Mộng Vũ chính thức khởi động màn diễn của mình,
07:23từ khóc giấm dứt chuyển sang gào khóc thảm thiết,
07:25vừa lau nước mắt vừa kể.
07:27Tôi phải căng tay lắm mới hiểu được sự việc rốt cuộc là gì.
07:29Thì ra mấy ngày nay Thôi Dũng chẳng hề đi công tác,
07:31đó chỉ là cái cớ bị ra để lừa tôi.
07:33Anh ta vẫn luôn ở cùng cô ta.
07:35Tối qua đột nhiên nôn mửa tiêu chảy,
07:37tưởng là ăn nhầm gì đó nên chỉ uống thuốc dạ dày rồi đi ngủ sớm.
07:40Sáng nay,
07:40Mộng Vũ gọi mãi không thấy anh ta tỉnh,
07:42hoảng hốt gọi cấp cứu.
07:43Nhưng lúc được đưa tới bệnh viện,
07:45Thôi Dũng đã không còn cứu được nữa.
07:46Bác sĩ nói nguyên nhân là do nhiễm toan xê tông cấp tính vì tiểu đường.
07:49Thôi Dũng bị tiểu đường,
07:50nhưng trước nay vẫn kiểm soát tốt nhiều tiêm insulin.
07:52Suốt bao năm làm vợ anh ta,
07:54tôi luôn nghiêm khắc quản lý chế độ ăn uống chỉ,
07:56vì sự có ngày như thế này.
07:57Kết quả là anh ta lại chết trên giường của tiểu tam.
07:59Cuộc đời đúng là biết cho ngươi một cách cay độc.
08:01Tôi đã báo cảnh sát,
08:03chồng tôi chết trên giường tiểu tam.
08:04Chuyện này quá đủ để điều tra kỹ càng một phên.
08:06Tiếc là mọi dấu vết cho thấy cái chết của Thôi Dũng
08:08chỉ là tổng hợp của nhiều yếu tố ngoài ý muốn.
08:10Chỉ vài tháng trước,
08:11Thôi Dũng từng bị tên hạn giao thông.
08:13Anh ta liều lĩnh băng qua đường khi đèn đỏ,
08:14bị một chiếc mô tô lao tới đâm trúng bụng,
08:16dẫn đến tổn thương nội tạng nghiêm trọng.
08:18Khi đó, Tụy bị ảnh hưởng,
08:19càng làm cho bệnh tiểu đường của anh ta trở nên tệ hơn.
08:21Sau khi kết quả giám định được đưa ra,
08:23chương tố phân thở vào nhẹ nhóm.
08:25Bà ta vốn đã biết chuyện con trai ngoại tình,
08:26thậm chí còn tự mình đưa tiểu tam Chu Mộng Vũ đi siêu âm
08:29để xem giới tính thai nhi.
08:30Giờ thì yên tâm rồi,
08:31xác nhận rằng cái chết của con bà không liên quan gì đến Chu Mộng Vũ.
08:34Bà ta hoàn toàn có thể vui vẻ đón chờ đứa cháu Đích Tôn trao đời.
08:37Lợi dụng lúc tôi nằm viện sinh con,
08:38bà ta ngang nhiên đưa Chu Mộng Vũ về nhà chăm sóc Chu Đáo.
08:41Một màn chiếm tổ hoàn hảo.
08:42Biến tài sản riêng trước hôn nhân của tôi thành của bà ta
08:44chỉ bằng vài bước đơn giản.
08:46Hà Hân bức xúc,
08:46cầm chìa khóa nhà tôi định tới chất vấn cho ra nhé.
08:48Nào ngờ bọn họ còn cao tay hơn,
08:50đã thay luôn cả ổ khóa từ lâu.
08:52Nhưng Hà Hân đâu phải loại dễ bị bắt nạt.
08:54Cô ấy nổi đoá làm một trận tơi bời.
08:55Nào là hát sơn,
08:56ném chứng thối,
08:57còn căng cả băng rôn chửi ruộng ngay dưới khu nhà họ.
08:59Vậy mà,
09:00cô ấy lại đánh giá quá thấp độ mặt dày của cái nhà này.
09:03Bọn họ cứ thế đi ra đi vào như chẳng có chuyện gì.
09:05Sinh hoạt vẫn bình thường như thế cả thế giới chẳng liên quan gì đến họ.
09:08Tại trung tâm chăm sóc sao sinh,
09:09Hà Hân vừa gọt táo cho tôi vừa bực tức lại nhảy.
09:11Cái thằng Thôi Dũng đó,
09:12nhìn mặt đã thấy không ra gì rồi.
09:14Mắt trắng rã,
09:15mũi rìu hâu,
09:16không hiểu sao mày lại nhìn trúng cái thể loại ấy.
09:18Ừ,
09:18chuyện xảy ra rồi tôi cũng tự hỏi bản thân đúng y như vậy.
09:21Lúc mới quen,
09:22Thôi Dũng chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường.
09:24Còn tôi là người thừa kế tài sản và công việc của ba mẹ,
09:26thuộc dạng tiểu phú bà.
09:27Không lo thiếu tiền,
09:28nhà anh ta chẳng có gì,
09:30mua nhà cưới vợ cũng không lo được.
09:31Nhưng tôi chưa bao giờ để tâm,
09:32tự bỏ tiền ra mua nhà,
09:34còn cố tình nói với người ngoài là anh ta mua để giữ thể diện cho anh ta.
09:37Sau khi cưới,
09:38tôi còn chủ động mời bố mẹ và em trai anh ta đến ở cùng.
09:40Có lẽ vì mùa côi từ nhỏ,
09:42tôi luôn khao khát một mái ấm gia đình nhiều hơn người khác.
09:44Yêu nhau chưa đầy ba tháng,
09:46Thôi Dũng đã cầu hôn.
09:47Anh ta hứa sẽ cho tôi một gia đình,
09:48để tôi không còn cô đơn nữa.
09:50Tôi ngu ngốc đeo chiếc nhẫn đó,
09:51chồng lên tay mình một cái lồng khóa kín đời mình lại.
09:53Sau khi cưới,
09:54tôi dần giao lại việc kinh doanh cho anh ta,
09:56còn bản thân thì lo việc nhà và chuyên tâm chuẩn bị mang thai.
09:59Mới đầu,
09:59nhà chúng tôi cũng sống khá hòa thuận.
10:01Trương Tố Phân lúc đó còn hay đổi món nấu cho tôi ăn.
10:03Lúc ấy tôi thực sự thấy ấm lòng,
10:05nhưng khoảng bình yên ấy chẳng kéo dài được bao lâu.
10:07Khi tôi mang thai đến tháng thứ tư,
10:09bố mẹ chồng rục rã đưa tôi đi kiểm tra giới tính thai nhi.
10:11Biết tôi mang con gái,
10:13thái độ của nhà họ thôi thay đổi thấy rõ.
10:14Tôi lại còn bị trần đoán suy buồn trường sớm.
10:16Mang thai đã là kỳ tích,
10:18bác sĩ nói khả năng mang thai lần nữa là gần như không có.
10:20Người thay đổi nhanh nhất chính là Trương Tố Phân.
10:22Bà ta bắt đầu ngày nào cũng than vãn.
10:24Bóng gió,
10:24con trai tôi ghen tốt thế mà không có đứa con trai để nối rõ thì tiếc quá.
10:28Tôi ngày nào cũng nấu nướng chăm bắm,
10:29cuối cùng lại là nuôi con gái cho nhà người khác,
10:31phi công thật.
10:32Tôi nghén,
10:33không chịu nổi mùi tanh cá,
10:34vậy mà bà ta bữa nào cũng cố tình nấu cá.
10:36Tôi không ăn thì bị mắng là cánh cá trọn canh.
10:38Tôi từng than thở với Thôi Dũng,
10:40nhưng anh ta luôn bảo mẹ không có ác ý,
10:41bảo tôi đừng suy nghĩ nhiều,
10:42còn than mình công việc mệt mỏi,
10:44dặn tôi đừng gây thêm rắc rối nữa.
10:46Là tôi gây rắc rối hả?
10:47Tôi chỉ thấy ấm ức,
10:48nhưng không gây chuyện,
10:49cứ nghĩ nhịn một chút sẽ qua thôi.
10:51Nhưng những phản ứng sinh lý thì có nhịn cũng không nổi.
10:53Thế nên tôi tự bỏ tiền thuê một người giúp việc nấu nướng riêng cho tôi.
10:56Tạm thời giải quyết được xung đột.
10:57Đến tháng thứ 5 thai kỳ,
10:58Thôi Dũng bị tai nạn,
10:59nằm viện nửa tháng.
11:00Ra viện rồi,
11:01anh ta càng lúc càng bận,
11:02hiếm khi về nhà.
11:03Hỏi thì chỉ nhận được câu,
11:04đang tăng cà.
11:05Mãi về sau tôi mới biết,
11:07lúc nằm viện anh ta quen được Chu Mộng Vũ,
11:09môn quá phụ mới mất chồng.
11:10Vừa ra viện,
11:11hai người đã dính với nhau như xam.
11:12Nói ra mà xấu hổ.
11:13Lúc đó chồng của Chu Mộng Vũ còn chưa qua thất.
11:16Nhờ nỗ lực của Thôi Dũng,
11:17chẳng mấy chốc Chu Mộng Vũ cũng có thai.
11:18Khi xác định đứa bé trong bụng là con trai,
11:20anh ta lập tức mua hẳn cho cô ta một căn nhà,
11:22gọi là cho cô ấy một mái ấm.
11:24Còn về đồ xa xỉ và thực phẩm bồi bổ,
11:26cứ như suối chảy tràn vào cái nhà vàng kia vậy.
11:28Tôi chỉ cần kiểm tra sơ qua sổ sách công ty cũng đủ hiểu,
11:31đóng sổ sách lộn sộn.
11:32Tiền bạc thất thoát không kiểm soát,
11:33công ty đã thua lỗ đến mức không ngượng nổi nữa.
11:35Điên tiết hơn,
11:36số tiền anh ta đổ vào Chu Mộng Vũ,
11:38từ hàng hiệu đến bất động sản,
11:39đều là tiền riêng của tôi trước khi kết hôn.
11:41Từ trước đến nay để tiện cho công việc và phòng thân,
11:43tôi luôn để tiền trong tài khoản của anh ta.
11:45Kết quả thì sao?
11:46Tôi không chỉ chẳng có được một gia đình,
11:48mà đến cả cái gọi là nhà cũng bị người ta lén lút cướp mất.
11:50Buồn cười thật,
11:51cả nửa đời trước của tôi,
11:52đúng là ngu mũi không để đâu cho hết.
11:54Hơ hơ,
11:55Trần hơ hơ,
11:56này,
11:56đang nói chuyện với mày đó.
11:58Tiếng của Hà Hân kéo tôi ra khỏi dòng hồi tưởng.
12:00Tôi mỉm cười dịu dàng,
12:01được rồi,
12:02Hân Hân,
12:02cậu ở đây chăm tôi hết tháng này đi,
12:04đến lúc đó,
12:05tôi mời cậu xem một vở kịch hay.
12:06Cho đến khi tôi hết ở cữ,
12:08nhà họ thôi vẫn chẳng thèm ló mặt lấy một lần.
12:10Thái độ của họ với đứa cháu gái này gần như là lạnh nhạt hoàn toàn.
12:13Nhưng tôi cũng chẳng cần thứ yêu thương giả tạo ấy.
12:15Làm giấy khai sinh,
12:16tôi cho con mang họ mình.
12:17Con từng ngày lớn lên,
12:18nhìn gương mặt bầu bĩnh đáng yêu của con bé.
12:20Tôi cảm thấy tim mình ấm lại,
12:21như thể có thứ gì đó đã vỡ nát giờ đang dần được hàn gắn lại.
12:24Vừa hết cữ,
12:25Hà Hân đã hành xử kiểu tổng tài bá đạo,
12:27đưa mẹ con tôi về biệt thự của cô ấy,
12:29còn giúp tôi tìm sẵn bảo mẫu và vũ em.
12:31Tôi hơi ngần ngại,
12:32sợ làm phiền cô ấy.
12:33Hà Hân lập tức trưng ra gương mặt lạnh tanh.
12:35Được lắm trần hơ hơ,
12:36giờ con khách sáo với tao nữa à.
12:38Muốn đi thì đi đi,
12:39để con gái tao lại đây.
12:40Hà Hân ôm lấy bé con,
12:41nâng yêu như bảo vật thật sự,
12:42cục cưng à,
12:43sau này mẹ nuôi già rồi,
12:45tài sản đều cho con hết,
12:46con phải hiếu thảo với mẹ nuôi đấy nhé.
12:47Ừm,
12:48tiện thể hiếu thảo luôn cả mẹ ruột của con nữa.
12:50Tôi bị bộ dạng đó của cô ấy chọc cho cười lăn,
12:52cũng không khách khí nữa,
12:53yên tâm ở lại.
12:54Trong thời gian này,
12:55tôi cũng không rảnh rỗi.
12:56Tôi thuê thắm tử tư và luật sư,
12:58bắt đầu điều tra kỹ mọi chuyện về Thôi Dũng và Chu Mộng Vũ.
13:00Sau khi xác nhận đủ các thông tin cần thiết,
13:02tôi chính thức khởi động kế hoạch phản công của mình.
13:04Trong nhà,
13:05cả nhà họ thôi đang ăn cơm,
13:06bàn ăn đầy áp gà, vịt cá thịt,
13:08đồ mặn nhiều hơn đồ rau.
13:09Chu Mộng Vũ ngồi đúng vị trí trước kia của tôi,
13:11trước mặt còn đặt một bát yến xào.
13:13Cả gia đình ấy đúng là hòa thuận vui vẻ,
13:15hạnh phúc dạng người.
13:16Ẩm, dầm,
13:17một tiếng nổ lớn trói tai vang lên ngoài cửa,
13:19không hề báo trước.
13:20Mọi người quay đầu lại,
13:21cửa trống trộn bắn ra những tiên lửa sáng loáng,
13:23mùi khét sặc lên tận mũi.
13:25Cả đám người trên bàn ăn giật nảy mình,
13:26đồng loạt quay ra nhìn cánh cửa,
13:28tay còn bưng bát,
13:29đầu ngẩn lên như đàn ngỗ ngương ác.
13:30Đúng lúc ấy,
13:31tôi bước vào sân khấu,
13:32tôi hiên ngang đi vào từ cánh cửa vừa bị cưa toạc ra,
13:35theo sau là hai vệ sĩ cao lớn lực lưỡng.
13:37Cô bị điên à?
13:38Trương Tố Phân đứng bật dậy,
13:39chỉ tôi,
13:39rồi lại chỉ cánh cửa sắt đã trái xén,
13:41rõ ràng bị tình hình trước mắt dọa cho cầm nín.
13:43À, cái cửa đó hả?
13:45Tôi lướt theo hướng bà ta chỉ,
13:46giọng tình rụi,
13:47các người dùng rồi,
13:48bẩn rồi,
13:48tôi không cần nữa.
13:49Cô nói linh tinh gì thế hả?
13:51Tự tiện xong vào nhà người khác là phạm pháp.
13:53Phá hoại tài sản là có thể đi tù đấy.
13:55Trung Mộng Vũ lớn rộng chỉ huy Thôi Cường,
13:57còn không mau đuổi cô ta ra ngoài.
13:59Thôi Cường nhận lệnh,
13:59bước tới,
14:00chị dâu cũ à,
14:01chị cũng đừng si tình quá,
14:02bây giờ tôi có chị dâu mới rồi.
14:04Nhưng tôi thì chưa có vợ,
14:05hay là,
14:06chị làm vợ tôi luôn đi.
14:07Hơ,
14:08vừa muốn làm người tốt,
14:09vừa muốn chiếm chọn mọi thứ.
14:10Không hiểu hắn nhìn di ảnh anh mình mà có chút cắn rứt nào không?
14:13Một nhà như vậy,
14:14chẳng vớt nổi lấy một người bình thường.
14:16Thấy Thôi Cường đưa tay định chạm vào tôi.
14:18Tôi nhanh như chốt vặn ngược cánh tay hắn,
14:19nhấc chân đá thẳng vào thắt lưng.
14:21Hắn lãnh nguyên một cú trời ráng,
14:22đau đến mức không đứng dậy nổi.
14:24Đồ dê sồng ghê tởm,
14:25đáng đời.
14:26Cú đá này,
14:26tôi đã nhịn mấy tháng mới tung ra.
14:28Nếu không vì lúc đó còn mang thai,
14:30thì với đai đen taekwondo của tôi,
14:31giờ hắn chắc vẫn còn nằm viện chưa ra được.
14:33Thấy con trai út bị đánh,
14:34chương tố phân không chịu nổi nữa,
14:35nhào lên định cấu vào mặt tôi.
14:37Tôi cười lệnh một tiếng.
14:39Ra rồi còn ham đánh nhau à?
14:40Định ra tay thì cũng đúng lúc lắm.
14:42Tôi đang muốn xử bà đây.
14:43Lướt mắt một cái,
14:44tôi tiện tay vớ lấy một bát canh trên bàn.
14:46Út thẳng lên đầu bà ta.
14:47Ồ, còn đúng món bà ta thích nhất,
14:49canh cá tanh tửi.
14:50Tôi chú đáo ghê cờ.
14:51À à.
14:52Con đĩa này,
14:53à à.
14:53Chương tố phân ôm mặt chú lên như bị lột ra.
14:56Canh còn nóng hổi,
14:56mặt bà ta đỏ bừng lên từng mảng,
14:58thậm chí còn phồng cả mấy nốt bỏng nước.
15:00Mày,
15:00cái con sao trổi này,
15:02hại chết con trai tao rồi giờ còn muốn hại luôn con trai út.
15:04Hôm nay tao liều mạng với mày.
15:06Bà ta dễ dụa lao tới,
15:07muốn liều mạng thật.
15:08Tôi nhức tay,
15:09từ từ rút trong túi ra một tập hồ sơ,
15:11dơ lên trước mặt bà ta,
15:12đứng lại,
15:12bà già.
15:13Nhìn cái này trước rồi hẳn là hết.
15:15Chương tố phân bán tín bán nghi đón lấy.
15:17Trên biển là 6 chữ rõ to,
15:18giấy chẩn đoán tâm thần.
15:19Bà ta chết chân tại chỗ.
15:28Nếu sau này bị người ta bắt nạt,
15:29đừng sợ gì hết,
15:30cứ đánh,
15:31ba đã chuẩn bị sẵn đường lui cho con rồi.
15:33Ba nói tôi là bảo vật trong lòng bàn tay của ông,
15:35ông không muốn tôi phải chịu bất cứ tổn thương nào.
15:37Chỉ là,
15:37tôi đã từng khiến ông thất vọng,
15:39phải không?
15:40Nhưng từ hôm nay trở đi,
15:41tôi nhất định sẽ bảo vệ chính mình.
15:42Giống như lúc ba vẫn còn ở bên tôi.
15:44Đã quyết tâm rồi,
15:45tôi nhận lúc chương tố phân còn sững sở.
15:47Xoay người đi vào bếp,
15:48chọn lấy một con dao gọt hoa quả nhìn vừa mắt nhất.
15:50Tôi cầm dao,
15:51vừa nghịch vừa thẳng nhiên tựa vào cửa bếp.
15:53Xem xong chưa?
15:54Xem rồi thì tiếp tục đi.
15:55Tôi đã nghĩ kỹ rồi,
15:56sẽ cắt chỗ nào trước?
15:58Dù sao người bệnh tâm thần giết người cũng không phạm tội.
16:00Nhưng bà yên tâm,
16:01nề tình từng gọi nhau là mẹ con,
16:03tôi sẽ nhẹ tay một chút.
16:04Tôi cười nhét mép,
16:05tôi nhanh lắm,
16:05bà cố chịu tí thôi.
16:07Cô nói láo,
16:08nhất định là giả.
16:09Giấy đó là cô làm giả.
16:10Chương tố phân gào ẩm lên,
16:12không chịu tin.
16:12Nếu bà không biết chữ,
16:14tôi gọi cho đến đọc cho nghe nhé.
16:15Tôi vốn bị tâm thần,
16:16sau đó khỏi,
16:17giờ thì tay phát rồi.
16:18Con trai bà bẩn thiểu quá làm tôi phát bệnh lại,
16:20cộng thêm trầm cảm sau sinh,
16:22tôi phát lại thật rồi đó.
16:23Tôi vỗ tay cười dạng dỡ,
16:24bất ngờ không?
16:25Vui không nào?
16:26Tôi đảo mắt một vòng,
16:27ngoài thuê cường sắp ngất,
16:29cả ba người còn lại đều không dám nhìn thẳng tôi lấy một lần.
16:31Đặc biệt là chung mộng vũ,
16:32hai tay ôm chặt bụng,
16:33ánh mắt cảnh giác nhìn tôi không rời.
16:35Tôi âm thầm cười lạnh.
16:36Yên tâm đi,
16:37tôi nhất định sẽ để cô sinh con ra cho trọn vẹn.
16:39Để rồi cùng nhau,
16:40tính sổ.
16:41Đang nói dở thì cảnh sát đến nơi.
16:42Trương Tố Phân vừa thấy cảnh sát,
16:44hai mắt sáng dỡ như bắt được cọng dương cứu mạng.
16:46Cảnh sát ơi,
16:47mau bắt con này lại đi,
16:48nó không chỉ đánh con trai tôi mà còn bảo bị tâm thần,
16:50dọa giết tôi nữa.
16:51Tôi nhanh chóng bước tới,
16:52đưa bản giám định tâm thần cho cảnh sát.
16:54Có chữ ký bác sĩ,
16:55dấu mộc đầy đủ,
16:56trông không giống giả.
16:57Tôi cần mang về để giám định lại.
16:59Ngoài ra,
17:00cô ấy nói cô đánh con trai cô ấy,
17:01là chuyện gì vậy?
17:02Cảnh sát nhìn tôi,
17:03hỏi.
17:04Tôi bình tĩnh lấy điện thoại ra,
17:05mở đoạn video Thôi Cường từng giờ trò với tôi.
17:07Cảnh sát,
17:08tôi muốn tố cáo người này đã có hành vi quấy dối tôi.
17:10Trương Tố Phân và chồng bà ta nghe tôi nói có video,
17:13lướt mắt nhìn nhau,
17:14ánh mắt viết rõ bốn chữ,
17:15không thể nào.
17:16Làm sao mà có được?
17:17Tôi đã xả cái thẻ nhớ đó rồi mà,
17:19video ở đâu ra?
17:20Thôi Đại Khánh vừa nói xong liền tự hiểu mình lỡ miệng.
17:22Thấy cảnh sát đang chăm chú xem video không để ý đến ông ta,
17:25ông mới thở phào nhẹ nhõm.
17:27Loài người tiến hóa tới bây giờ,
17:28lúc đó ông trốn đâu vậy?
17:29Ông có biết cái gì gọi là lưu chữ đám mây không?
17:32Đô ra lầm cầm.
17:33So với Trương Tố Phân,
17:34lão già này bị tôi chọc thì im re luôn,
17:36chẳng thú vị gì cả.
17:37Cảnh sát xem xong video,
17:38lập tức yêu cầu đưa Thôi Cường về đồn để điều tra thêm.
17:41Trong video tôi đang bụng 9 tháng,
17:42cố gắng phẳng kháng hắn một cách tuyệt vọng,
17:44cảnh tự không khác gì xúc vật,
17:45đụng đến tận giới hạn nhân tính.
17:47Trương Tố Phân cuống lên,
17:48định lao ra cản cảnh sát,
17:49bị tôi kéo lại,
17:50bà già, đừng nóng,
17:51sắp tới lượt bà rồi.
17:53Tôi quay sang cảnh sát,
17:54cảnh sát, tôi còn việc.
17:55Mấy người này chiếm nhà của tôi,
17:57tôi yêu cầu đuổi họ ra và đòi bồi thường toàn bộ thiệt hại thời gian qua.
18:00Nói xong,
18:00tôi đưa ra giấy tờ nhà và chiếc xuất camera trước cửa từ lúc tôi sinh xong đến nay.
18:04Trương Tố Phân gào lên tức tối,
18:05con đàn bà độc ác,
18:06con thật nhẫn tâm.
18:07Con trai tao vừa mới chết,
18:09mày đã muốn đuổi tụi tao ra ngoài.
18:10Mộng Vũ còn đang bụng mang dạ trở đó,
18:12mày định để con trai duy nhất của chồng mày lang thang đầu đường xóa trợ sao.
18:15Dù cảnh sát đã từng thấy nhiều chuyện,
18:17nghe đến đây cũng mù mịt hết cả.
18:18Tôi rất nhiệt tình giải thích cho họ.
18:20Kìa kìa,
18:21người phụ nữ đó,
18:22tôi chỉ vào chung mộng Vũ,
18:23cô ta cúi gặm mặt,
18:24không dám nhìn tôi,
18:25là bồ nhí của chồng tôi.
18:26Và chồng tôi chết trên giường của cô ta.
18:28Chắc do bản năng điều tra nghề nghiệp,
18:29ánh mắt mấy anh cảnh sát nhìn đám người này lập tức đổi tông.
18:32Giải thích bên này xong,
18:33tôi quay sang đối chất với Trương Tố Phân,
18:35ê bà Trương Tố Phân,
18:36trên cổ bà mọc cái đầu là để cho cao hơn người ta à?
18:38Tôi đã nói là tài sản chức hôn nhân của tôi,
18:40tại sao tôi phải cho các người ở?
18:42Cút ra khỏi nhà tôi.
18:43Trương Tố Phân chống nạnh,
18:44phong cách điển hình của mụ chua ngoa,
18:45cho dù sổ đỏ đứng tên mày,
18:47thì mày cũng lấy con tao rồi.
18:48Mày là người của nhà họ thôi,
18:50nhà cũng là của tụi tao.
18:51Hơn nữa mày còn có nghĩa vụ nuôi tụi tao lúc về già.
18:54Vì, con lươn dơ dính được tí nước biển lại tưởng mình thành hải sản à?
18:57Thôi dũng chết thì con Thôi Cường,
18:58mà cho dù Thôi Cường có chết nốt thì cũng đừng mong tôi nuôi các người.
19:01Theo pháp luật,
19:02con dâu không có nghĩa vụ phụng dưỡng cho mẹ chồng,
19:04rõ chưa?
19:05Dành thì học luật đi,
19:13chỉ còn biết nói lý mà nhịn đánh,
19:14thiệt uất.
19:15Tôi nói xong,
19:16Trương Tố Phân không tin,
19:17nhìn cảnh sát cầu cứu.
19:18Cảnh sát gật đầu xác nhận.
19:20Bà ta xững người,
19:21cứng họng,
19:21bầu không khí đang căng như dây đàn thì bỗng chung mộng vũ,
19:24từ nãy đến giờ im thiên thiết,
19:25lên tiếng,
19:26mẹ,
19:26hay là,
19:27mình dọn đi đi.
19:28Trước đó Thôi Cường đã mua cho con một căn nhà,
19:30mình có thể qua đó ở.
19:31Ồ,
19:31xưng mẹ luôn rồi cơ à.
19:33Không làm được con dâu,
19:34quay sang tranh ghế quá vụ.
19:35Mặt dây thật đấy.
19:36Trương Tố Phân không cam lòng,
19:38nhưng ngại cảnh sát đừng nó.
19:39Lại sợ tôi,
19:40đứa tâm thần có giấy tờ,
19:41làm ra chuyện gì liều lĩnh nên cũng đành tạm thời gật đầu đồng ý.
19:44Cảnh sát lái xe đưa Thôi Cường đau đến suýt ngất về đồn.
19:46Trương Tố Phân chừng mắt nhìn tôi,
19:48ánh mắt độc địa như muốn ăn tươi nuốt sống,
19:49đồ sao trổi.
19:50Mày không đẻ được con trai,
19:52không có nối rõ là đáng đời.
19:53Tôi chẳng buồn bận tâm,
19:54coi như bà ta đang đánh rắm.
19:56Nhiệt tình chỉ tay ra cửa,
19:57bảo hai vệ sĩ cao lớn giúp bà ta xách hành lý ném thẳng vào thùng rác.
20:00Cuối cùng, tôi còn vẫy tay tiễn biệt,
20:02trời lạnh rồi,
20:03nhớ đắp thêm đất vào,
20:04kẻo lạnh bụng.
20:05Tôi trở về biệt thự,
20:06kể lại đầu đuôi mọi chuyện vừa xảy ra cho Hà Hân nghe.
20:08Tưởng cô ấy sẽ vỗ tay khen tôi một trận.
20:10Ai ngờ mắt cô ấy trợn tròn,
20:11vậy là mày cứ để tụi nó đi dễ dàng vậy á.
20:14Còn phần tài sản Thôi Dũng để lại thì sao?
20:16Theo luật thì hai cái lão già kia với đứa con trong bụng tiểu tam đều có quyền thừa kế.
20:20Mày với con chỉ được chia hai trên năm.
20:21Thứ vốn dĩ thuộc về mày,
20:22giờ lại phải chia cho đám cặn bá.
20:24Mày có thấy ức không?
20:25Phải chi mày chém hết tụi nó đi cho rồi,
20:27dù gì mày cũng có bùa miễn tử trong tay mà.
20:29Nghe cô ấy nói càng lúc càng bạo lực,
20:31tôi hoảng quá vội bịt tay con lại.
20:33Trẻ con không thể nghe mấy lời này được.
20:34Hà Hân cũng nhận ra mình lỡ lời,
20:36lập tức nhe răng cười gợ,
20:37cục cưng ngoan,
20:38nãy mẹ nuôi chỉ đùa thôi.
20:39Sau này con phải làm một công dân gương mẫu,
20:41tuân thủ pháp luật đàng hoàng nha.
20:43Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Hà Hân,
20:44tôi không nhịn được mà bật cười.
20:46Nhưng thực ra cô ấy lo xa quá rồi.
20:48Những thứ thuộc về tôi,
20:49sao có chuyện tôi để người khác dễ dàng lấy đi.
20:51Tôi chỉ đang chờ thời cơ mà thôi.
20:53Sau khi kết hôn với Thôi Dũng,
20:54đúng là tôi đã chuyển tên pháp nhân công ty thành tên anh ta.
20:56Lúc đó tôi tin tưởng tuyệt đối,
20:58không hề nghĩ đến chuyện nắm giữ của phần gì cả.
21:00Sau đó, chúng tôi cùng nhau mua 6 căn nhà,
21:022 chiếc xe,
21:03còn tiền tiết kiệm trước hôn nhân của tôi.
21:05Anh ta mượn danh nghĩa xoay vốn công ty
21:06mà tiêu xài không chút kiên nể.
21:08Giờ Thôi Dũng chết rồi.
21:09Theo luật thì vợ,
21:10con và cha mẹ đều có quyền thừa kế.
21:12Có lẽ vì vậy mà Trung Mộng Vũ mới bám dính lấy
21:14cái nhà đó mãi không chịu buông.
21:15Tính sơ sơ thì còn khoảng 3 tháng nữa cô ta sẽ sinh.
21:183 tháng này, tôi vừa ở bên con gái,
21:20vừa âm thầm tìm người định giá lại toàn bộ tài sản công ty.
21:23Dù sao công ty đó là do ba tôi gây dựng nền.
21:25Tôi cũng từng tự mình điều hành nhiều năm,
21:26có rất nhiều thứ thuận lợi nằm trong tầm tay.
21:28Khi mọi thứ đã đâu vào đấy,
21:30nhà họ Thôi cũng báo tin,
21:31Trung Mộng Vũ sinh rồi.
21:32Một thằng cu to tròn 8 cân 8.
21:34Trương Tố Phân thì khỏi nói.
21:35Cười đến xích xỉu vì sung sướng.
21:37Tính toán thời gian,
21:38đến lượt tôi lên sàn rồi.
21:39Tôi kéo theo Hà Hân,
21:40còn Hà Hân thì gọi thêm 2 vệ sĩ.
21:42Khi thế hừng hực kéo tới nhà Trung Mộng Vũ.
21:44Khi cánh cửa một lần nữa bị cưa điện phạt toạc ra,
21:46hai ông bà già nhà họ Thôi và Trung Mộng Vũ
21:48đang ngồi trong phòng khách nượng nịu đứa nhỏ.
21:50Lửa điện tói sáng.
21:51Tôi lại xuất hiện như một phía sau sáng trói.
21:53Lần này thì Trung Mộng Vũ không còn giữ nổi vẻ điềm tĩnh
21:55như lần trước nữa.
21:55Trần hơ hơ.
21:56Lại là cô.
21:57Cô điên rồi hả?
21:58Tôi phủi phủi bụi trên người.
22:00Giọng thẳng nhiên như đang ngồi trong vườn hoa.
22:01Đúng thế, tôi là người mắc bệnh tâm thần mà.
22:04Lần trước tôi đã nói rồi.
22:05Cô không nghe rõ ả?
22:06Không sao.
22:07Tôi có thể khắc câu đó lên biên mộ cô cho dễ nhớ.
22:09Trương Tố phân tức đến lồng lội.
22:10Trong khi chồng bà ta thì lặng lẽ bế đứa nhỏ chạy vào phòng ngủ.
22:13Đồ đàn bà đê tiện.
22:14Sao cứ như mà ám bám lấy nhà tao vậy hả?
22:17Lần trước mày cưa cửa.
22:18Nói nhà là của mày.
22:19Tao nhịn.
22:20Nhưng lần này là sao?
22:21Cái nhà này sổ đỏ tên đàng hoàng là của con dâu ngoan nhà tao.
22:24Trung Mộng Vũ.
22:24Ồ.
22:25Con dâu ngoan.
22:26Tôi lướt bà ta rồi lướt sang Trung Mộng Vũ.
22:28Lẹn lùng châm chọc.
22:29Nhưng tôi nhớ rõ.
22:30Đến chết Thôi Dũng cũng chưa ly hôn với tôi.
22:32Chẳng lẽ sau khi anh ta chết rồi.
22:33Cô chú đây cưới vía theo kiểu âm hôn.
22:35Phía sau.
22:36Hà Hân cười phá lên.
22:37Hơ hơ.
22:37Mày ngốc hả?
22:38Âm hôn là phải hai người cùng chết.
22:40Cô ấy đảo mắt lướt qua Trung Mộng Vũ.
22:42Người đã tái mét cả mặt.
22:43Rồi tiếp lời.
22:44Mà nhìn cái mặt cô chú đây trắng bệch như vậy.
22:45Biết đâu thực ra là ma thật đấy.
22:47Trung Mộng Vũ không nói lại được.
22:49Hít sâu vài hơi rồi cuối đầu bấm điện thoại gọi cảnh sát.
22:51Tôi thì chẳng có gì phải sợ.
22:52Kéo Hà Hân ngồi xuống sofa.
22:54Thành thơi thưởng thức đĩa trái cây trên bàn.
22:56Mà phải công nhận tụi này biết hưởng thụ thật.
22:58Cherry mua loại 5G xịn sò.
22:59Tôi với Hà Hân cứ thế ăn nonê.
23:01Còn chia cho hai vệ sĩ.
23:02Bốn người vui vẻ như đi picnic.
23:04Chưa đầy chốc lát.
23:05Cả mâm trái cây sạch sành xanh.
23:06Trương Tố Phân định lao ra ngăn cản.
23:08Nhưng nhìn tôi rồi nhìn hai vệ sĩ lực lưỡng.
23:10Mặt bà ta đỏ như gan heo.
23:11Cuối cùng vẫn phải nuốt giận vào bụng.
23:13Chúng tôi vừa ăn xong.
23:14Cảnh sát đã đến.
23:15Chưa để chú Mộng Vũ mở miệng.
23:16Tôi đã nhanh chân bước lên trước.
23:18Cảnh sát.
23:18Tôi muốn báo án.
23:19Người phụ nữ này là tiểu tam của chồng tôi.
23:21Ngôi nhà này là chồng tôi dùng tiền của tôi mua.
23:23Giờ tôi yêu cầu cô ta trả lại.
23:25Trương Tố Phân nghe vậy đứng đơ tại chỗ.
23:27Với trình độ nhận thức của bà ta.
23:28Chắc mấy câu đó đã khiến não bộ bà cháy máy rồi.
23:31Cũng may chú Mộng Vũ học hành tử tế hơn chút.
23:33Hoảng loạn vài giây rồi bình tĩnh lại.
23:34Bế đứa con từ trong phòng ra khoe với cảnh sát.
23:36Cảnh sát.
23:37Đây là con trai của Thôi Dũng.
23:38Con thì luôn có quyền thừa kế chứ.
23:40Trương Tố Phân.
23:41Đúng đúng đúng.
23:42Đúng vậy.
23:42Tôi cũng bước tới.
23:43Chăm chú nhìn kỹ thằng bé rồi lắc đầu.
23:45Ủa.
23:45Thằng bé này mũi cao.
23:47Mặt sáng.
23:47Nhìn con đẹp trai hơn Thôi Dũng.
23:49Tôi không tin là con của anh ta.
23:50Cảnh sát lên tiếng.
23:51Vậy mời Thôi Dũng cùng đến đồn để làm xét nghiệm ADN.
23:54Tôi trồng á.
23:55Tôi niềm nở trả lời.
23:56Chết rồi.
23:57Thiêu thành cho rồi.
23:58Chính là chết trên giường của cô ta đấy.
24:00Tôi chỉ tay sang chú Mộng Vũ.
24:01Sắp mặt cảnh sát có chút vi diệu.
24:03Vậy thì xác nhận quan hệ cha con sẽ rất khó.
24:05Sắp mặt Trương Tố Phân cũng biến đổi rõ rệt.
24:07Hà Hân bên cạnh thì vô cùng nhiệt tình hiến kế.
24:09Thì làm xét nghiệm giữa ông nội và cháu trai là được chứ gì.
24:11Trương Tố Phân nghe xong.
24:13Mắt sáng rỡ.
24:14Mặt chú Mộng Vũ bên cạnh thì sám như người táo bón lâu năm.
24:16Hân Hân.
24:17Mày con trẻ.
24:18Không hiểu được đám người già này nó loạn cỡ nào đâu.
24:20Tôi vừa nói.
24:21Vừa từ tốn lấy ra một tờ kết quả xét nghiệm từ trong túi.
24:23Thôi cường á.
24:24Không phải con rượt của ông thôi đâu.
24:26Tôi lướt Thôi Đại Khánh.
24:27Thôi Dũng ấy hả.
24:28Tôi cũng nghi ngờ lắm.
24:29Nghe đến đây.
24:30Thôi Đại Khánh giật mình như dính điện.
24:31Lao tới giật tờ giấy từ tay tôi.
24:33Tôi có làm gì đâu.
24:34Dĩ nhiên là hai tay dâng lên.
24:36Mời ông xé.
24:37Sau đó.
24:37Cả căn nhà loạn như trợ trời.
24:39Trương Tố Phân và Thôi Đại Khánh lao vào nhau cào cấu chửi rùa.
24:41Không ngớt miệng.
24:42Đứa bé bị dọa đến khóc ả.
24:44Chú Mộng Vũ ôm con đứng nếp vào một góc an toàn.
24:46Sắc mặt tự nhiên nhẹ hẳn.
24:47Hai cái người gần bảy chục tuổi nhào vào đánh nhau.
24:49Cảnh sát đứng đó cũng không biết nên can hay không nên can.
24:52Tôi thấy tình hình vui đủ rồi.
24:53Liên kéo Hà Hân đi ra.
24:55Đi được một đoạn.
24:55Còn nghe rõ tiếng Trương Tố Phân hét toáng lên sau lưng.
24:57Lão giả.
24:58Thằng Thôi Cường là lúc tôi hồ đồ nên mới lỡ.
25:00Nhưng Thôi Dũng là con ruột ông đó.
25:02Con ông thật đấy.
25:03Ha.
25:04Giờ thì không ai chứng minh được nữa rồi.
25:05Ai tin thì kể họ.
25:06Cái máu ngoại tình của Thôi Dũng ấy.
25:08Chắc là di truyền từ mẹ đấy.
25:09Thấy chưa?
25:10Giống y chang bà ta.
25:12Hơ hơ.
25:12Mày đỉnh thật đấy.
25:13Hà Hân không ngừng tán thưởng tôi.
25:15Nhưng mà.
25:15Nếu mày sáng mắt ra từ sớm thì cũng đâu đến nỗi dính phải đóng rác rửa này.
25:19Giờ tài sản đáng ra của mày cũng bị bọn nó hút mất một nửa rồi.
25:22Thấy cô ấy vẫn còn lấn cấn chuyện tôi kết hôn.
25:24Tôi chỉ biết cười.
25:25Thôi mà hân hân.
25:26Đời người ai chẳng có lúc nhìn nhầm chứ.
25:28Với lại.
25:28Nhờ nhìn nhầm mà mày mới có được cô con gái nuôi đáng yêu đó thôi.
25:31Quả nhiên.
25:32Nhắc tới con gái nuôi là Hà Hân im bặt ngay.
25:34Bộ dạng y như bà mẹ mê con chính hiệu.
25:36Tôi còn nói nè.
25:37Tôi tiếp tục.
25:37Ai nói tài sản của tôi phải chia cho bọn họ.
25:40Đúng lúc đang rảnh.
25:41Đi với tôi một chuyến tới văn phòng luật sư.
25:43Sau một hồi vận hành.
25:44Giờ đây số liệu trên sổ sách công ty đang thể hiện lỗ gần 20 triệu.
25:47Thôi Dũng chẳng có đồng nào gọi là tài sản trước hôn nhân.
25:49Tất cả tài sản mang tên anh ta đều là tài sản chung vợ chồng.
25:52Gồm.
25:52Một công ty nợ 20 triệu.
25:53Sáu căn nhà.
25:54Hai chiếc xe.
25:55Phần tài sản anh ta để lại bao gồm.
25:57Một nửa công ty.
25:58Ba căn nhà.
25:58Một chiếc xe.
25:59Tức là cha mẹ Thôi Dũng.
26:01Trương Tố Phân và Thôi Đại Khánh.
26:02Có thể chia được một phần bốn công ty.
26:03Cùng với 1,5 căn nhà và 0,5 chiếc xe.
26:06Tổng trị giá sấp xỉ 3 triệu.
26:08Theo luật thì con cái không có nghĩa vụ trả nợ thay cha.
26:10Nhưng nếu hai ông bà già này muốn lấy nhà lấy xe.
26:12Thì bắt buộc phải nhận luôn phần nợ một phần bốn của công ty.
26:14Tính ra.
26:15Ôm lấy phần đó còn lỗ thêm gần 2 triệu.
26:17Khi tòa tuyên án.
26:18Trương Tố Phân tức đến mức đập đùi rầm rầm.
26:20Gào măng giữa tòa rằng tôi thông đồng với thẩm phán An Chia.
26:22Bị bắt giam luôn tại chỗ 15 ngày vì tội gây dối.
26:25Còn căn nhà cùng mớ đồ hiệu mà Thôi Dũng mua tặng Chu Mộng Vũ.
26:27Vốn dĩ đều lấy từ thẻ ngân hàng tiền riêng của tôi trước hôn nhân.
26:30Nhờ ơn đã khuất của anh ta.
26:31Tôi thu hồi toàn bộ dễ như chở bàn tay.
26:33Sau khi Trương Tố Phân được thả.
26:35Tính dắt mẹ con Chu Mộng Vũ về nhà cũ dưới quê chăm sóc.
26:37Nhưng Thôi Đại Khánh không chịu.
26:39Bảo đứa nhỏ không liên quan gì tới mình.
26:40Thẳng tay đuổi mẹ con họ ra khỏi nhà.
26:42Hết cách, bà ta phải đi thuê nhà mới.
26:44Sống chung với mẹ con Chu Mộng Vũ.
26:46Thời gian trôi qua, mặt thật của Chu Mộng Vũ cũng lộ rõ.
26:48Suốt ngày sai vặt Trương Tố Phân như người giúp việc.
26:50Bà ta vì đứa cháu Đích Tôn nên vẫn cắn răng chịu đựng.
26:53Tôi dắt con gái ra ngoài chơi mấy lần.
26:55Từ xa thường bắt gặp bà ta đang đi nhặt ve chai.
26:57Nhưng nhìn cũng vẫn còn tinh thần.
26:58Chắc nhờ còn có đứa cháu để mà níu kéo hy vọng.
27:01Mà tôi, cầm ghét nhất là thấy bà ta vui vẻ.
27:03Hôm đó, tôi cố tình đứng chờ ở chỗ bà ta hay qua lại.
27:06Bà ta thấy tôi, mắt chẳng đầy khinh thường.
27:08Nhưng lại chẳng còn đủ căn đảm để gây sự.
27:10Vừa định né sang hướng khác thì bị tôi gọi lại.
27:12Ê này, bà già, còn nhớ cái vụ tên hạn xe của tôi dũng không?
27:15Nhớ chứ, hỏi cái đó làm gì?
27:17Mày lại muốn rửa cho gì?
27:19Trương Tố Phân nhìn tôi đầy cảnh giác.
27:21À không có gì, chỉ là quên báo với bà.
27:23Lúc đó hắn bị thương vùng hạ thể, không còn khả năng sinh con nữa rồi.
27:26Tặng bà cái này, bản báo cáo y tế lúc đó.
27:28Thời điểm xảy ra tai nạn, tôi cũng biết tôi dũng rất khát khao có con trai.
27:32Tôi sợ anh ta mới tai nạn xong mà biết chuyện này thì sốc nặng.
27:34Nên đã giấu đi, không nói với ai.
27:36Ai ngờ sau đó mọi chuyện lại thành ra nực cười như vậy.
27:39Tôi không tin.
27:40Đây là đồ giả.
27:41Mày bịa đặt.
27:42Trương Tố Phân giật lấy tờ giấy, chưa kịp nhìn đã xé tan nát, rồi như điên lao về phía tôi.
27:46Tôi né sang bên, nhanh nhẹn đáp trả bằng một cú đá.
27:49Bà ta ngã bệt xuống nứt, thở hồng hộc.
27:51Không tin thì đi bệnh viện hỏi, lưu trữ còn nguyên.
27:53À còn nữa, tôi báo thêm cho bà một tin vui.
27:56Tôi hào hứng cúi người xuống, nói chậm chậm, trước đó cảnh sát cũng có liên hệ với tôi rồi.
27:59Nói là, thằng út thôi cường bị tôi đá hỏng luôn rồi.
28:02Cả đời này bà, đừng mơ có cháu đích tôn nữa nhé.
28:05Nói xong, tôi đứng dậy phủi mung bỏ đi, mặc bà ta gào khóc chửi bới phía sau.
28:09Không nghe, không nghe, đồ rùa tai mềm đang tụng kinh.
28:12Sau này nghe nói, Trương Tố Phân về nhà liền trỏng nhau một trận lớn với Trương Mộng Vũ.
28:15Hai người đánh nhau đến mức tóc tai sắp bị giật sạch.
28:18Cuối cùng vẫn là Trương Tố Phân nhìn hơn.
28:19Bà ta đuổi thằng mẹ con Trương Mộng Vũ ra khỏi nhà, không cho mang theo lấy một món đồ.
28:23Trương Mộng Vũ một mình ôm con, không có chỗ ở.
28:26Nghe đâu đã gửi thằng bé vào trại trẻ mồ côi, còn bản thân thì, bỏ trốn.
28:29Lần tiếp theo tôi gặp lại cô ta, lại đúng như lần đầu tiên, vẫn là ở bệnh viện.
28:33Bụng vẫn to, nhưng lần này là bị người ta vây đánh, mang chửi tới tấp.
28:37Hà Hân đi cùng tôi khám sức khỏe.
28:38Tạt ngang hóng hớt một lát, quay lại mặt mày phấn khởi kể,
28:41con nhỏ đó lại đi làm tiểu tam, bị vợ cả bắt gặp đang leo lên giường chồng người ta.
28:45Đúng là bản chất khó đổi.
28:46Hà Hân tiếp tục theo dõi chuyện của cô ta như xem phim dài tập.
28:49Nghe đâu, lần này chú mộng vũ không giữ nổi cái thai, còn bị cắt luôn tử cung.
28:53Tôi nghe song sững người, bật ngon cái.
28:55Vợ cả đúng là uy vũ.
28:56Hà Long hòa dạ.
28:57Trương Tố Phân cũng từng mò đến nhà tôi,
28:59quỳ gối ngoài cửa vừa khóc vừa lạnh,
29:00nói muốn được nhìn cháu ruột của Thôi Dũng một lần.
29:02Hà Hân vừa mở cửa nhìn thấy là bà ta,
29:04lập tức cầm trồi đuổi như đuổi ta.
29:06Tôi nghe tiếng động liền chạy ra.
29:08Hà Hân cứ tưởng tôi mềm lòng, tức đến dậm chân, hơ hơ.
29:18Nhưng không, nụ cười trên mặt bà ta đông cứng lại.
29:21Đây là con của tôi, chỉ một mình tôi.
29:23Tên trên giấy khai sinh cũng chỉ có mẹ là tôi.
29:25Họ là Trần, không liên quan nửa xu nào đến cái nhà họ Thôi của các người.
29:28Hà Hân phía sau nghe đến đây thì cười nghiêng ả.
29:30Vừa cười vừa nói, tôi biết ngay là hơ hơ không có cái lòng tốt đó đâu.
29:34Lòng tốt của cô ấy sớm bị nhà họ Thôi ăn sạch rồi.
29:36Trương Tố Phân bị chọc đến trợn trắng mắt, ngất xỉu tại chỗ.
29:39Tụi tôi vẫn tốt bụng gọi xe cấp cứu cho bà ta.
29:41Chỉ là, không biết bà còn đủ tiền trả viện phí không nữa.
29:44Mà cũng chẳng phải chuyện tôi cần quan tâm.
29:46Về sau, tôi, con gái và Hà Hân cứ thế sống một cuộc đời vui vẻ đủ đây là được rồi.
Hãy là người đầu tiên nhận xét
Thêm nhận xét của bạn

Được khuyến cáo