- Hôm qua
Truyện Audio Hay || Đừng Mong Cướp Vị Trí Của Tôi || Thiên Thần Dắt Truyện
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
Danh mục
😹
Vui nhộnPhụ đề
00:00Mẹ tôi là người thứ ba, nhưng lại luôn tự cho mình thanh cao.
00:03Bà thẳng thừng từ chối khoản tru cấp của chính thất dành cho tôi.
00:06Còn lúc túng thiếu thì ép tôi nghỉ học để đi làm.
00:08Bị rôn đến đường cùng, tôi đành tìm đến cha ruột để cầu xin giúp đỡ.
00:12Nào ngơ vừa bị bà phát hiện, bà như phát điên, gào lên, con là đứa con hoàng.
00:16Việc mày tồn tại đã là sai lầm.
00:18Mày không xứng tranh giành bất cứ thứ gì với con chính thất.
00:21Thế rồi đến khi tôi và Tống Minh yêu cùng bị bắt cóc, bà không do dự chút nào mà lựa chọn.
00:25Bỏ rơi tôi.
00:26Bà còn nghiêm nghị nói với bọn bắt cóc như thế đang làm việc nghĩa, coi như con bé trục tội đi.
00:30Tôi bị thương nặng, rơi vào trạng thái sống thực vật.
00:33Trong cơn hôn mê, tôi mơ hồ nghe thấy giọng Tống Minh yêu ngồi bên giường gọi mẹ.
00:37Giọng nói ấy, rõ ràng là gọi mẹ tôi.
00:39Lúc ấy tôi mới hiểu ra, Tống Minh yêu mới chính là đứa con riêng.
00:43Chúng tôi, ngay từ khi lọt lòng, đã bị tráo đổi.
00:46Lần nữa mở mắt, tôi quay về đúng khoảnh khắc hôm đó,
00:48khi vừa tìm đến cha ruột cầu cứu và bị mẹ phát hiện.
00:51Tống Hiệu Ninh, năm đó mẹ dọn ra đi tay trắng, không lấy một xu nào,
00:55là để từ nay không còn liên quan gì đến gia đình ba người họ nữa.
00:58Vậy mà con còn dám mặt dày đi xin tiền ông Tống.
01:00Vừa mới mở mắt ra, thứ đầu tiên tôi nghe được chính là tiếng trách mắng đầy đau lòng và thất vọng của Trương Văn,
01:05người phụ nữ sinh ra tôi.
01:07Gương mặt bà ta ở ngay trước mắt tôi.
01:09Giận dữ méo mó, từng đường nét đều quen thuộc đến mức khiến sống lưng tôi lạnh bút,
01:13nhưng trái tim lại dấy lên một cơn hân hoan mãnh liệt.
01:15Tôi đã trọng sinh rồi.
01:16Quay lại đúng cái ngày định mệnh, khi tôi tìm đến cha ruột Tống Cảnh Minh để xin tiền học phí,
01:21và bị Trương Văn phát hiện.
01:22Kiếp trước, bà ta cũng nổi điên y hệt như thế.
01:25Gào khóc như kẻ hóa cuồng, rồi lấy cái chết ra uy hiếp, ép tôi trả lại số tiền đã nhận.
01:29Tôi chỉ biết cuối đầu nghe theo.
01:31Vài ngày sau, bà ôm tôi khóc lóc.
01:33Run rọng xin lỗi, hữu ninh, đừng trách mẹ tàn nhẫn.
01:36Năm đó mẹ đến với ông Tống không phải vì yêu, mẹ không nhận tiền của họ là vì không muốn bị coi khình.
01:41Tôi đã nghe thơ tin là thật.
01:42Cho đến khi tôi và Tống Minh yêu cùng bị bắt cóc, đứng trước lựa chọn sinh tử, bà không hề do dự.
01:47Chính miệng bà nói với nhà họ Tống, cứ chọn con bé kia đi,
01:50coi như hữu ninh trục lại lỗi lầm mà nó gánh từ khi sinh ra.
01:53Khoảnh khắc ấy, tôi chết lặng.
01:55Không thể nào tin nổi, người mẹ mà tôi một mực kính yêu,
01:58lại có thể buông tay vứt bỏ chính đứa con ruột của mình như vậy.
02:01Chẳng lẽ, tất cả chỉ là để trục lỗi cho sai lầm thời trẻ.
02:04Cho đến khi tôi trở thành người thực vật, nằm bất động trên giường bệnh,
02:07Tống Minh yêu nhào vào lòng Trương Văn, gọi một tiếng mẹ đầy vui sướng.
02:11Giọng cô ta trong trẻo, ánh lên vẻ nhẹ nhõm,
02:13chúng ta cuối cùng cũng loại bỏ được Tống Hữu ninh rồi.
02:16Từ giờ con không còn phải lo bị lộ thân phận thật nữa.
02:18Chính khoảnh khắc đó, tôi mới sững sờ nhận ra.
02:21Tống Minh yêu mới chính là đứa con ngoài giá thú.
02:23Hóa ra, việc Trương Văn ngoảnh mặt bỏ rơi tôi,
02:26chẳng hề liên quan gì đến chuyện trục lỗi.
02:28Bà ta chỉ đơn giản là, muốn thay Minh yêu diệt trừ kẻ ngáng đường.
02:31Sự thật phơi bày khiến máu trong người tôi như sôi lên,
02:34phẫn nộ răng đến tận đỉnh đầu, hận ý trào răng như biển động.
02:37Tôi chỉ mong có thể xé xác đôi mẹ con độc ác ấy thành trăm ảnh.
02:40Nhưng khi đó, tôi chỉ có thể nằm im bất động,
02:43trôi mắt nhìn bọn họ tác oai tác quái.
02:45Họ dựng chuyện, rửa trò, hại chết cả Minh phu nhân,
02:48chỉ để đổi lấy một màn đoàn tụ gia đình giả tạo đến ghê tởm.
02:51Mai thay, ông trời có mắt, tôi đã được sống lại.
02:54Lần này, tôi sẽ khiến đôi chó mẹ con đó
02:56phải trả từng giọt máu cho những gì đã gây ra.
02:59Hiện tại, Trương Văn vẫn đang không ngừng ép người quá đáng.
03:01Ánh mắt bà ta sắc lạch,
03:03không trần trừ mà thốt ra câu nói khiến cả đời trước lẫn kiếp này tôi đều khắc cốt ghi tâm
03:07vì đau đớn, tống hữu ninh, mày là con hoàng.
03:10Việc mày tồn tại đã là một sai lầm.
03:12Mày dựa vào đâu mà đòi giành lấy những thứ vốn thuộc về con chính thất.
03:15Trong khoảnh khắc đó, tôi như bị bóp nghẹt lý trí.
03:18Tôi bất ngờ phát tắc, túm lấy tay bà ta, kéo thẳng ra phía cửa sổ.
03:26Thực sự tức giận đến mức không còn sợ gì nữa.
03:28Mọi lý trí đều bị đốt sạch, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, kéo bà ta cùng chết.
03:32Nhưng bà ta lại hoảng sợ.
03:34Bà hét toáng lên, đẩy tôi ngã xù nất, rồi hoảng hốt bỏ chạy không quay đầu lại.
03:38Chỉ đến khi bóng dáng bà khuất khỏi cửa, tôi mới từ cơn giận dữ mà dần lấy lại bình tĩnh.
03:42Tôi ngồi dậy, nhặt chiếc điện thoại vỡ một bên lên,
03:45run tay bấm vào một dãy số đã in sâu vào tâm trí.
03:48Điện thoại vừa kết nối, bao nhiêu tuổi hơn, khao khát, và nỗi nhớ trực trào vỡ ngực.
03:53Tôi gần như không thể thở nổi.
03:54Giọng nói khi cất lên đã khản đặc, mẹ, bên kia đầu dây trật khựng lại, hữu ninh.
03:59Nghe tôi gọi một tiếng mẹ, bà ấy thoáng sửng sốt,
04:01giọng ngập ngừng như không tin vào tay mình, con, gọi nhầm số rồi phải không.
04:05Giọng nói ấy vẫn dịu dàng như trong ký ức.
04:08Dù cho hiện tại, tôi vẫn chỉ là đứa con ngoài giá thú.
04:11Sản phẩm của một cuộc ngoại tình là bằng chứng sống động cho sự phản bội trong hôn nhân của bà.
04:15Bà ấy từ trước đến nay vẫn luôn như thế.
04:17Khoan dung với người.
04:18Dịu dàng, đúng mực, lúc nào cũng giữ khí chất của một người phụ nữ tao nhã, đàng hoàng.
04:23Vậy mà một người tốt như Minh Phu Nhân,
04:25lại bị chính đứa con gái mà bà hết lòng yêu thương, tống minh yêu,
04:28câu kết với mẹ ruột của mình, âm thầm đầu độc bằng thuốc độc tác dụng chập.
04:31Đến khi phát hiện ra, thì mọi chuyện đã quá muộn, không thể cứu vãn.
04:35Đáng thương nhất là, ngay cả lúc sắp chết, bà vẫn còn lo toan cho Minh yêu.
04:39Sợ rằng sau khi Minh ra đi, cô ta sẽ bị bọn người xấu rình dập,
04:42không thể giữ được cơ nghiệp bạc triệu của nhà họ Minh.
04:44Bà ấy chết đi mà chẳng bao giờ biết.
04:46Mình đã bị phản bội như thế nào.
04:48Cổ họng tôi nhẹn đắng.
04:49Nghĩ đến đây, nước mắt trào ra không kìm được.
04:51Tôi cố gắng kiềm chế mà ngại ngào.
04:53Đức Quãng kể lại hết mọi chuyện.
04:55Minh Phu Nhân là người cực kỳ cẩn trọng và lý trí.
04:57Ngay trong ngày hôm đó, bà lập tức đáp máy bay riêng đến liên đảo.
05:00Vừa đặt chân xuống sân bay, bà đã đưa tôi đi làm xét nghiệm ADN.
05:04Khi có kết quả, bà không nói gì, chỉ lật thẳng đến trang cuối.
05:07Ánh mắt luôn điềm tĩnh như mặt hồ mùa thu của bà.
05:10Khẽ le động khi nhìn thấy kết luận.
05:11Ngón tay cầm tờ giấy xiết chặt đến mức các đốt tráng bệch, hơi run lên.
05:15Không biết là vì phẫn nộ hay kinh ngạc.
05:17Tôi cúi thấp mi mắt, bàn tay bất giác xiết vào lòng bàn.
05:20Cao nhẹ như muốn tìm chút an tâm.
05:22Tôi sợ, chỉ một tờ giấy mỏng manh này vẫn không đủ để phá vỡ mười mấy năm tình thân giữa bà và tống minh yêu.
05:27Thời gian chờ đợi như dìm tôi xuống đáy nước.
05:29Từng giây từng phút trôi qua đều là rằn vặt.
05:31Đúng lúc trái tim tôi sắp chìm hẳn vào tuyệt vọng,
05:34thì bất ngờ, tôi bị kéo vào một vòng tay dịu dàng, ấm áp.
05:37Ngay sau đó, là giọng nói run rể vang lên bên tai, chứa đầy hối lỗi.
05:41Hữu Ninh, là mẹ không tốt, đã để con lưu lạc suốt bao nhiêu năm như vậy.
05:45Khoảnh khắc ấy, mọi hoang mang, đề phòng trong lòng tôi như tan biến.
05:48Chỉ còn lại nỗi tuổi thân dâng đến tận cổ học.
05:51Mẹ, bà xiết chặt lấy tôi, giọng nói đã không còn run rể mà trở nên chắc nghịch.
05:54Ninh ninh, con yên tâm.
05:56Những gì con bị thiếu hụt suốt 18 năm qua, mẹ sẽ thay con giành lại từng chút một.
06:01Còn những kẻ đã từng tổn thương con, nhất định sẽ phải trả giá đắt.
06:04Dù chỉ vừa mới nhận lại nhau, nhưng giữa tôi và Minh Phu Nhân không hề có cảm giác xa lạ.
06:08Tối đó, hai mẹ con cùng nằm trên một chiếc giường, ôn nhau thật chặt.
06:12Như thế đang cố bù đắp lại 18 năm bị bỏ lỡ.
06:14Bộ không khí ưu ám chẳng mấy chốc đã bị xua tan bởi những tiếng cười đùa thân mật.
06:18Ngay lúc ấy, tiếng chung điện thoại trật vang lên, phá vỡ sự ấm áp.
06:22Trên màn hình hiện lên bốn chữ, con gái yêu quý, khiến ánh mắt tôi chầm xuống.
06:26Minh Phu Nhân dơ ngón trỏ ra ra hiệu im lặng.
06:33Mẹ ơi, sao hôm nay mẹ không về nhà vậy? Con nhớ mẹ lắm.
06:37Ai cũng biết, Tống Minh yêu, công chúa nhỏ của nhà họ Tống,
06:40là bảo bối được cả chủ tịch Tống lẫn Minh Phu Nhân cưng chiều hết mực.
06:43Dù vợ chồng chỉ giữ phép lịch sự bề ngoài, nhưng vẫn cố gắng mỗi ngày về nhà ăn cơm cùng con.
06:48Chỉ để tạo ra cảm giác gia đình ấm áp cho con gái cưng.
06:51Nhưng hôm nay, Minh Phu Nhân lại hiếm hoi không về, khiến Minh yêu lo lắng.
06:55Có chút việc gấp ở công ty, mẹ phải đi công tác đột xuất.
06:58Minh Phu Nhân nhẹ giọng giải thích, trong giọng có chút rỗ rành, nhưng sắc mặt thì lạnh tanh.
07:02Vậy thì thôi, mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Lúc về nhớ mang quả cho con đó nha.
07:07Yên tâm, món quả lần này nhất định con sẽ thích.
07:10Khóe môi Minh Phu Nhân khẽ nhắc lên, nụ cười lạnh lùng, sau đó rứt khoát cút máy.
07:14Sáng hôm sau, tôi cùng Minh Phu Nhân lên chuyến bay sớm nhất quay về thành phố Giang.
07:18Khi tới biệt thự nhà họ mình, đã là 10 giờ sáng.
07:21Tôi ngẩn đầu nhìn tòa lâu đài phía xa, sừng sững, tráng lệ, chiếm trọn cả sườn núi.
07:25Kiến trúc của điển kiểu châu Âu, đẹp lộng lẫy và mang đầy vẻ bí ẩn.
07:29Ninh ninh, đây là nhà của con.
07:31Chỉ là, kiếp trước, tôi chưa từng một lần đặt chân tới nơi này.
07:34Bởi vì bên trong căn nhà ấy, có một kẻ mạo danh đã đánh cắp mọi thứ vốn thuộc về tôi.
07:39Nhưng không sao, hôm nay, tôi đã trở về.
07:41Khi chiếc Bentley lăn bánh vào cổng, từng dãy cửa lớn trong biệt thự lần lượt được mở ra,
07:45Tống Minh Yêu nhanh chóng biết tin Minh Phu Nhân trở về, liền ôm búp bê vui mừng chạy ra đón.
07:50Mẹ ơi, cô ấy là ai vậy?
07:52Vừa nhìn thấy tôi, Minh Yêu xử người lại, cảnh giác hỏi.
07:55Minh Phu Nhân quay đầu nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng chăn chứa yêu thương.
07:59Bà mỉm cười nói, đây chính là món quà bất ngờ mẹ chuẩn bị cho con.
08:02Con chẳng luôn mong có thêm một người chị, em gái sao?
08:05Bây giờ mẹ đã đưa về cho con rồi đấy, không vui sao?
08:08Tôi bước ra từ sau lưng Minh Phu Nhân, nhìn Minh Yêu bằng ánh mắt rè rặt, khẽ giới thiệu,
08:12chào Minh Yêu, tôi là chị em cùng cha khác mẹ của cậu.
08:15Mẹ tôi tên là Trương Văn.
08:17Vừa nghe thấy cái tên đó, đáy mắt Tống Minh Yêu thoáng qua một tia hoảng loạn.
08:21Ngay sau đó, cô ta gào ẩm lên, mẹ cô ta chính là kẻ thứ ba đã phá hoại hôn nhân của mẹ với bà.
08:26Sao mẹ có thể bao dung đến mức mang đứa con riêng về nhà?
08:29Cô ta cứ nghĩ chỉ cần làm loạn như trước đây là có thể khiến Minh Phu Nhân mềm lòng đuổi tôi đi.
08:33Nhưng lần này, Minh Phu Nhân lại không nhân nhượng.
08:36Bà Thu lại nụ cười, như mặt quát, Tống Minh Yêu, ai dạy con cái kiểu la lối om sòm thế này.
08:41Không có chút phép tắc nào cả.
08:43Người ngoài nhìn vào còn tưởng con là con gái của dân trợ bùa ấy.
08:45Câu nói cuối cùng ấy đủ để khiến Tống Minh Yêu ngại lời.
08:48Cô ta hiểu rõ thân phận con riêng của mình, sợ nhất là bị lật tẩy.
08:52Bị người ta nhận ra mình chỉ là hàng giả.
08:54Từ nhỏ đã ra sức lấy lòng Minh Phu Nhân, cố gắng làm mọi thứ thật hoàn hảo trong mắt bà.
08:58Cô ta sợ nhất là nghe ai nói, sao con chẳng giống mẹ gì cả.
09:02Thế mà hôm nay, chính câu đó lại được thốt ra từ miệng Minh Phu Nhân.
09:05Minh Yêu hoảng loạn, tay vò chặt vạt váy, lắp bắp, mẹ ơi, Minh Phu Nhân không để tâm đến cô ta.
09:10Chỉ quay sang dặn quản gia, lên thu dọn phòng tầng 3, dành cho đại tiểu thư ở.
09:14Quản gia thoáng lít nhìn tôi đầy kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã giấu đi biểu cảm ấy.
09:18Kính cẩn đáp, vâng, con không đồng ý.
09:21Quản gia vừa định quay đi, giọng phản đối của tống Minh Yêu đã vang lên phía sau.
09:25Cô ta chừng mắt nhìn tôi đầy cam tức, nói như giít qua kẽ răng, mẹ à, dù mẹ có lòng bao dung, nhưng cô ta chỉ là đứa con riêng thấp hành, sao xứng đáng được hưởng đại ngộ như vậy.
09:34Tầng 3 là nơi có ánh sáng và tầm nhìn đẹp nhất biệt thự, Minh Yêu luôn muốn vào ở, nhưng không hiểu vì sao Minh Phu Nhân vẫn chưa từng đồng ý.
09:40Thế mà giờ tôi vừa đến, phòng đó lại được dành cho tôi.
09:44Làm sao cô ta có thể nuốt trôi được nỗi ấm ức ấy?
09:47Minh Phu Nhân quay người lại, nét mặt thản nhiên, khẽ mỉm cười hỏi ngược, con thực sự nghĩ vậy sao?
09:52Tống Minh Yêu không nhận ra cơn giận âm ỉ trong lời nói của Minh Phu Nhân, vẫn vô tư kéo lấy tay bà, làm nũng, mẹ à, con cũng chỉ là vì mẹ thôi mà.
10:00Mẹ lúc nào cũng giữ nguyên tắc rộng lượng với người, nhưng khác với mình, nhưng con sợ mẹ vì thế mà bị thiệt thòi.
10:05Cô ta ngẳng đầu lên, da vẻ ngây thơ chấp mắt liên tục, mặt may đầy chân thành.
10:09Đổi lại là trước kia, Minh Phu Nhân đã sớm dưng dưng xúc động.
10:13Như lần này, không còn chút mềm lòng nào nữa.
10:15Minh Phu Nhân cúi xuống, nâng mặt cô ta lên, khẽ vuốt đường nét khuôn mặt chẳng mấy giống mình, mỉm cười dịu dàng.
10:21Mẹ rất vui vì con biết nghĩ cho mẹ.
10:23Chỉ là, nếu mẹ mà giống như lời con nói, thì đã sớm bị đám cáo giả trên thương trường xe xác không còn mảnh rồi.
10:28Rứt lời, Minh Phu Nhân chẳng buồn nhìn phản ứng của cô ta, nắm tay tôi đi thẳng lên lầu.
10:33Khi lướt qua nhau, tôi bắt gặp tiêu án độc bùng lên trong đáy mắt cô ta.
10:36Liên khẽ con môi, khiêu khích đáp lại bằng một nụ cười đầy đắc ý.
10:40Tôi thật sự may mắn.
10:41Minh Phu Nhân là người sáng suốt, biết phân biệt đúng sai.
10:44Không giống những bà mẹ lú trong mấy chuyện giả.
10:46Thật, chỉ vì vương vấn mười mấy năm tình cảm mà sẵn sàng nhẫn tâm đối xử tiệ bạc với con ruột.
10:50Trong ngôi nhà này, bà có toàn quyền quyết định.
10:53Chỉ cần có sự ủng hộ của bà, tôi có thể đứng vững.
10:55Sự xuất hiện của tôi đã khiến Tống Minh yêu cảm thấy cực kỳ bất an.
10:59Cô ta chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên chờ chết.
11:01Sáng hôm sau, trong không gian yên tĩnh của biệt thự, một vị khách không mời mà đến sông vào.
11:06Trương Văn, vừa thấy tôi bước xuống từ tầng 3.
11:08Bà ta lập tức lao đến như tên bắn, định túm lấy tôi, hữu ninh.
11:12Tôi dừng lại ở bậc thang cuối cùng, né tránh tay bà ta một cách kín đáo.
11:15Giọng nạnh nhạt, bà đến làm gì?
11:17Minh Phu Nhân đã nhờ người giải quyết hộ khẩu cho tôi, ngoài chuyện từng chung sống.
11:21Tôi và Trương Văn không còn gì giang buộc.
11:23Tôi cũng không còn lý do gì phải sợ bị bà ta thao túng nữa.
11:26Trương Văn không biết điều đó.
11:27Nghe tôi nói vậy liền hùng hổ bắt đầu lên giọng trách móc, cô còn mặt mũi mà hỏi hả.
11:31Hôm đó mẹ chẳng qua chỉ mắng cô có 2 câu thôi, mà cô đã giận dỗi bỏ nhà đi.
11:36Nếu không nhờ tiểu thư Minh yêu lanh lợi nói cho mẹ biết cô đang ở đâu, suýt chút nữa mẹ phải báo cảnh sát rồi đấy.
11:41Đang nói hăng, bà ta chợt nhìn thấy bộ đồ ngủ lụa cao cấp tôi đang mặc,
11:44hai mắt trợn lên, giận dữ gần rọng, Tống Hữu Ninh, mẹ đã nói với cô bao nhiêu lần rồi.
11:49Thân phận con riêng là điều nhục nhã, phải sống như chuột chui rúc trong góc tối,
11:53sao cô còn mặt dày dọn đến nhà họ Tống mà sống hả.
11:56Cô nói ấy như muốn bôi nhọ tôi ngay trước mặt tất cả mọi ngôi,
11:59rằng tôi là đứa không biết xấu hổ, lừa gạt Minh phu nhân để được về ở trong nhà, mang giã tâm không tốt.
12:04Quả nhiên, ánh mắt của người giúp việc trong phòng khách bắt đầu thay đổi,
12:08đều lộ vẻ rè biểu hoặc khinh thường.
12:10Tống Minh yêu thấy vậy thì rất hài lòng.
12:11Từ từ bước ra giả bộ xoa dịu tình hình.
12:13Gì à, Hữu Ninh đúng là có chút hư vinh thật.
12:16Nhưng gì cũng không nên nói như thế, kẻo tổn thương lòng tự trọng của chị ấy.
12:20Nói rồi, cô ta chủ động rót một ly nước đưa cho Trương Văn.
12:23Chỉ là một ly nước mà Trương Văn đã cảm động đến mức gần rơi nước mắt.
12:26Thành thật khen ngợi, đúng là con gái của bà Tống dạy ra, dự dàng đĩnh đặc.
12:30Không giống như Tống Hữu Ninh, lúc nào cũng nhỏ nhen tùn mùn.
12:33Bà ta vừa nói vừa đưa tay đón lấy ly nước.
12:36Đã vậy thì, nếu bà thích Tống Minh yêu đến thế, hay là tôi tặng luôn cô ta cho bà làm con gái.
12:41Giọng nói lạnh như băng tuyết của Minh Phu Nhân vang lên từ tầng 4, đột ngột chen ngang.
12:45Bà đứng nơi hành lang cao nhất, từ trên nhìn xuống.
12:47Ánh mắt sắc bén quét qua toàn bộ khung cảnh.
12:50Trương Văn xử người, theo phản xạ ngừng đầu nhìn lên.
12:52Nhưng ánh mắt Minh Phu Nhân chỉ lướt qua bà ta, rồi dừng lại trên người Tống Minh yêu.
12:56Khóe môi bà khẽ nhét lên, cười nhạt, giọng châm biếm.
13:03Vậy mà hôm nay đã sốt sáng định bợ bà ta rồi.
13:06Mẹ nhớ hình như chưa từng dạy con kiểu hai mặt như thế đâu.
13:09Người ngoài nhìn vào còn tưởng Trương Văn mới là mẹ con đấy.
13:12Câu nói cuối cùng tuy là giọng đùa, nhưng lại như búa tạ, nện thẳng vào lòng những kẻ có tâm địa bất chính.
13:17Đặc biệt là Tống Minh yêu, lần đầu tiên mất kiểm soát hoàn toàn.
13:20Trong một tiếng, ly nước rơi khỏi tay, văng tung tué lên váy cô ta.
13:24Cô ta ngây người, run giọng gọi, mẹ, không khí trong phòng trượt lặng ngắt như tờ.
13:28Tất cả mọi người đều im mặt, không ai dám thở mạnh.
13:31Trương Văn là người đầu tiên lấy lại tinh thần, há miệng định phủ nhận.
13:34Phu nhân Tống, tôi, ở nhà họ Minh, làm ơn gọi tôi là Minh Phu Nhân.
13:38Minh Phu Nhân lệnh giọng cắt lời.
13:40Trương Văn thoáng lúng túng, nắm chặt bàn tay.
13:42Cái danh sưng mà Minh Phu Nhân thở ơ thì bà ta lại khao khát đến phát điên.
13:45Bà ta cố nuốt sự khó chịu vào trong.
13:47Minh Cưỡng đổi lời, Minh Phu Nhân, chỉ hiểu lầm rồi.
13:50Tiểu thư Minh yêu thân phận cao quý, tôi sao dám chèo cao.
13:54Vậy còn phải xem là con của ai sinh ra?
13:56Minh Phu Nhân bật cười, không rõ là chào phúng hay châm chọc.
13:59Rồi lệnh nhạt nói, nhà họ Minh không chào đón người ngoài.
14:02Bà Trương, mời về cho.
14:03Vừa rứt lời, hai vệ sĩ liền tiến đến, đứng hai bên Trương Văn,
14:07đồng loạt đưa tay ra làm động tác mời.
14:09Dù trong lòng không cam tâm, không cam nguyện,
14:11Trương Văn vẫn phải rời khỏi biệt thự như một kẻ bị áp giải.
14:14Nếu không chịu đi, bà ta sẽ bị cưỡng chế đuổi ra ngoài,
14:20Phu Nhân đi thăng máy xuống tầng chệt, lít nhìn tôi một cái,
14:23rồi ánh mắt lạnh băng chuyển sang phía Tống Minh yêu,
14:25thích bà ta đến thế, sao vừa rồi không đi cùng luôn đi.
14:28Tống Minh yêu biến sắc, nước mắt rưng rưng,
14:30vội nhào tới kéo lấy tay Minh Phu Nhân, khóc lóc và xin,
14:33mẹ, con không có quan hệ gì với ả tiểu tam kia hết.
14:36Mẹ đừng đuổi con đi mà, lúc cần thì gọi gì,
14:38không cần thì gọi tiểu tam, thật đúng là châm chọc đến cực điểm.
14:42Minh Phu Nhân lạnh lùng nhìn cô ta,
14:43đợi ánh mắt chàn đầy hy vọng của cô ta dần tắt liệm,
14:46mới thẳng nhiên ném cho một viên kẹo ngọt,
14:48làm sao mẹ nỡ đuổi con chứ.
14:50Sắp đến sinh nhật con rồi,
14:51mẹ còn phải chuẩn bị cho con một món quà lớn trong lễ trưởng thành nữa mà.
14:55Vừa nói bà vừa gỡ tay cô ta ra,
14:57Tống Minh yêu lập tức mừng rỡ,
14:58nước mắt chưa kịp khô đã cười rạng rỡ,
15:00con biết mà, mẹ vẫn là thương con nhất.
15:02Từ hôm đó, thái độ của Minh Phu Nhân với Tống Minh yêu quay trở lại như cũ.
15:06Còn với tôi, bà lại dần lạnh nhạt.
15:08Tống Minh yêu nhân cơ hội đó phát huy trọn vẹn khả năng đóng vai hai mặt.
15:12Trước mặt tôi thì vênh váo, đắc ý nói.
15:14Tống Hiệu Ninh, tôi không biết cô dùng thủ đoạn gì để lừa mẹ,
15:17nhưng cuối cùng bà ấy vẫn là mẹ tôi.
15:19Còn trước mặt Minh Phu Nhân,
15:20cô ta lại hóa thân thành cô con gái ngoan ngoãn,
15:22ngọt ngào quấn lấy bà không rời nửa bước.
15:24Khi cha ruột tôi, Tống Cảnh Minh,
15:26đến thăm, ba người ngồi ăn cơm vui vẻ bên nhau.
15:29Còn tôi chỉ có thể đứng nhìn từ xa,
15:31như một kẻ ngoài cuộc ngưỡng mộ cái bóng gia đình của họ.
15:34Niềm kêu hãnh trong lòng Tống Minh yêu dâng lên đến đỉnh điểm.
15:36Ồ, ta vẫn tưởng mình đang sống trong chiếc bình mật ngọt.
15:39Hoàn toàn không hay biết.
15:40Đây chỉ là sự bình yên trước cơn rông bão,
15:42là thời điểm ươm mầm cho.
15:44Cú ra đòn kết liễu cuối cùng.
15:45Đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà trăm tầng,
15:47tổng bộ tập đoàn Minh Thị,
15:49Minh Phu Nhân cầm ly cà phê.
15:50Nhất từng ngụ nhỏ, nhìn ra biển đèn phía xa,
15:53nhẹ giọng nói, kẻ nào trời muốn diệt,
15:55trước tiên sẽ khiến nó cùng vọng.
15:56Mẹ, con hiểu mà, tôi đáp.
15:58Minh Phu Nhân rất hài lòng với thái độ biết điều của tôi
16:00sau kỳ thi đại học.
16:02Con theo chú đoạn học việc đi.
16:04Mẹ hy vọng con sẽ không khiến mẹ thất vọng,
16:06có thể gánh vác cả Minh Thị và Tống Thị sau này.
16:08Minh Phu Nhân không chỉ là một người mẹ,
16:10mà còn là một nữ doanh nhân bản lĩnh.
16:11Bà từng đưa Minh Thị từ một doanh nghiệp hãng chung
16:13lên vị trí đế chế tài chính hàng đầu.
16:15Uy quyền không thể lay chuyển trên thương trường.
16:17Tất cả đều nhờ vào tầm nhìn,
16:19sự quyết đoán và đôi bàn tay sắt.
16:21So với tình yêu mẹ con muộn màng sau 18 năm,
16:23tôi càng hy vọng có thể học được.
16:25Từ ba những thứ thực tế,
16:26thứ sẽ giúp tôi cả đời không còn yếu đuối.
16:28Buổi lễ trưởng thành của hai tiểu công chúa nhà họ Minh
16:30và họ Tống thu hút sự quan tâm của toàn thành phố.
16:33Với tư cách là nhân vật chính,
16:34Tống Minh Yêu đã thức dậy từ sớm để chuẩn bị.
16:36Từ trang điểm đến làm tóc,
16:38mấy chục người vây quanh phục vụ.
16:40Đám bạn thân của cô ta tụ lại bên cạnh.
16:42Vừa thấy chiếc váy lấp lánh mà cô ta mặc liền đồng loạt suýt xoa,
16:44Minh Yêu, đây là phiên bản giới hạn của bây giờ,
16:47đã ngưng sản xuất từ lâu rồi đó.
16:49Nhiều siêu sao quốc tế còn cầu mà không được,
16:51thế mà lại nằm trên người cậu.
16:53Tống Minh Yêu đưa tay vuốt nhẹ lớp vải mềm mịn,
16:55ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý,
16:56nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh,
16:58mỉm cười khiêm tốn,
16:59mình cũng không rõ nữa,
17:00mấy thứ này đều do mẹ chuẩn bị cho mình.
17:02Câu đó vừa buông ra,
17:03đám bạn lập tức xôn xao hâm mộ,
17:05thật là hạnh phúc quá đi.
17:06Ước gì mình cũng có một người mẹ tuyệt vời như vậy,
17:09cái gì cũng lo cho con hết.
17:10Khắp xung quanh đều là tiếng suýt xoa ngưỡng mộ,
17:13có người nịnh bỡ,
17:14thì cũng sẽ có kẻ nói bóng gió châm chọc.
17:16Ngay lúc Tống Minh Yêu đang đắm chìm
17:17trong những lời tán tụng đến mức sắp quên mình,
17:19một giọng nói lành lạnh đột nhiên chanh ngang.
17:21Nhưng tôi lại nghe nói,
17:22ở Minh Nguyệt Trang Viên hiện giờ còn có một đứa con riêng
17:24của ba cậu đang ở đấy.
17:33Thích người có thể cưỡng lại sự tò mò
17:35của những câu chuyện như vậy.
17:36Hốn chi vụ này còn kỳ lạ đến bất thường.
17:38Những kẻ tinh danh đều có thể ngửi ra mùi nội tình.
17:40Không ai muốn bỏ qua.
17:42Tống Minh Yêu cố gắng làm như không để tâm,
17:44gượng cười đáp,
17:45đó là vì mẹ mình là một người tốt bụng.
17:47Tốt bụng ư,
17:48tốt đến mức có thể đem cả con riêng
17:49của chồng về nhà nuôi nấng chú đáo.
17:51Tôi đứng trong bóng tối,
17:52lặng lẽ dõi theo cô ta,
17:53khóe môi cong lên đầy mỉa mai.
17:55Trong lòng chẳng đầy chờ mong được nhìn thấy
17:57cảnh cô ta tuyệt vọng sụt đổ vào hôm nay.
17:59Buổi tiệc chính thức bắt đầu.
18:00Tống Minh Yêu đội vương miện,
18:02tay nâng tả váy.
18:03Tao nhã bước lên sân khấu
18:04giữa ánh mắt chăm chú của tất cả khách mời.
18:06Cô ta đứng giữa Tống Cảnh Minh và Minh Phu Nhân.
18:08Phần quan trọng nhất trong buổi tiệc sinh nhật này
18:10chính là màn ba người.
18:11Cùng nhau cắt bánh kem.
18:13Tống Minh Yêu nhận lấy con dao từ tay Tống Cảnh Minh.
18:15Chuẩn bị cắt thì Minh Phu Nhân đột ngột giữ tay cô ta lại.
18:17Khoan đã.
18:18Tống Minh Yêu khượng lại,
18:19ngước mắt nghi hoặc mẹ.
18:21Minh Phu Nhân không trả lời,
18:22mà quay sang phía đám đông,
18:24nở nụ cười tuyên bố.
18:25Hôm nay là một trong những cột mốc quan trọng nhất
18:27trong cuộc đời con gái tôi.
18:28Tôi và ông Tống Cảnh Minh quyết định sẽ tặng cho con bé
18:30mỗi người 10% của phần công ty của mình.
18:32Câu nói vừa rứt,
18:34Minh Phu Nhân vỗ tay một cái.
18:35Ngay lập tức,
18:36đội ngũ luật sư đã chờ sẵn bước lên sân khấu.
18:38Trên tay là những khay đựng tài liệu.
18:40Mỗi khay đều có sẵn bút và đã được mở sẵn đến trang ký tên.
18:43Tất cả đã chuẩn bị đầy đủ,
18:44chỉ chờ chữ ký.
18:46Món quả quá đỗi bất ngờ khiến Tống Minh Yêu suýt rơi nước mắt,
18:48cảm động nhìn về phía hai người.
18:50Tống Cảnh Minh vỗ nhẹ vai cô ta,
18:52như khích lệ,
18:53đây là quyết định của ba và mẹ con.
18:55Nghe vậy, Tống Minh Yêu yên tâm hẳn,
18:56không cần xem kỹ liền ký hết mọi giấy tờ.
18:59Ngay sau đó,
19:00trưởng nhóm luật sư gom toàn bộ lại,
19:01đưa cho Minh phu nhân.
19:03Bà lật xem một lượt,
19:04xác nhận chữ ký đầy đủ,
19:05rồi đưa lại cho người phụ trách.
19:06Tốt.
19:07Nhờ anh đi công chứng ngay rút tôi.
19:09Sự vui sướng trong mắt Tống Minh Yêu càng thêm dạng dỡ,
19:11cô ta ngẩn đầu cười tươi như hoa,
19:13cảm ơn mẹ.
19:14Không cần cảm ơn,
19:15Minh phu nhân đáp,
19:16bởi vì mẹ còn một món quả lớn hơn đang chờ con.
19:19Nói xong,
19:20sắp mặt bà trật nghiêm lại,
19:21bước lên phía trước giật lấy micro từ MC,
19:24lạnh lùng tuyên bố,
19:24hiện tại tôi có một chuyện quan trọng cần công bố.
19:27Thấy bà nghiêm túc như vậy,
19:28lòng Tống Minh Yêu càng thêm mong đợi.
19:30Nhưng ngay sau đó,
19:31cô ta nghe thấy câu nói hủy diệt từ chính miệng Minh phu nhân.
19:34Người con gái tôi đã nuôi dưỡng suốt 18 năm qua,
19:36Tống Minh Yêu,
19:37không phải con rượt của tôi.
19:39Một câu nói như xét đánh giữa trời quang,
19:41khiến toàn bộ người có mặt trong hội trường đều bàng hoàng chết lặng.
19:44Bảo sao Tống Minh Yêu nhìn chẳng giống Tổng Giám đốc Minh chút nào,
19:46thì ra là hàng nhái.
19:48Thế con gái rượt của Minh phu nhân là ai?
19:50Hôm trước tôi thấy bà ấy đưa một cô gái trẻ về nhà,
19:53có khi nào là cô ta không?
19:54Nhưng nhà họ Minh giàu có thế,
19:56lúc sinh nở chắc chắn có người giám sát chặt chẽ,
19:58làm sao lại ôm nhầm con được.
20:00Nếu để đoán động cơ gây án thì tôi nghi chủ tịch Tống nhất.
20:03Những lời bàn tán râm răn bên dưới gần như đã đoán chúng hết sự thật.
20:06Ánh mắt từng ngợp tràn ngưỡng mộ nay đều hóa thành châm biếm và khinh biệt.
20:09Tống Minh Yêu không chịu nổi cú sức đó.
20:11Nhìn đám đông đông nghịt trước mặt,
20:12đầu óc chóng váng,
20:13chân đứng không vững,
20:14lào đảo muôn ngã.
20:16Trong khi đó,
20:16Tống Cảnh Minh,
20:17người luôn khoác mắt người cha mẫu mực,
20:19cũng không hề để ý đến sự bất thường của cô ta.
20:21Bởi lúc này,
20:22khi mọi sự nghi ngờ trong đám đông chuyển hướng sang ông ta,
20:25ông mới bắt đầu hoảng hốt.
20:26Tống Cảnh Minh sầm mặt,
20:27bước lên phía trước,
20:28quát Minh phu nhân,
20:29cô đang nói linh tinh gì thế hả?
20:31Minh Yêu là con gái cô mang nặng đẻ đau 10 tháng sinh ra đấy,
20:34sao lại không phải con ruột chúng ta?
20:36Nói xong liền định giật micro trong tay bà,
20:38còn ra lệnh cho vệ sĩ kéo bà xuống khỏi sân khấu.
20:41Nhưng buổi tiệc này do một tay Minh phu nhân tổ chức,
20:43từ MC đến nhân viên phục vụ đều là người của bà.
20:46Ngay lúc ông ta vừa rơ tay ra,
20:47hai vệ sĩ đã tiến lên,
20:49bẻ ngược hai tay ông ta ra phía sau.
20:51À,
20:52chỉ nghe rắc một tiếng,
20:53hai cánh tay của Tống Cảnh Minh bị chật khớp,
20:55mềm nhũng rũ xuống,
20:56loại bỏ được kẻ ngáng đường.
20:57Minh phu nhân lạnh nhạt đảo mắt nhìn khán phòng đang chết xứng,
21:00kéo mọi người trở lại vấn đề chính,
21:01các vị đoán đúng rồi.
21:03Cô gái mà tôi dẫn về hôm đó chính là con ruột của tôi.
21:06Nói đến đây,
21:06ánh mắt sắc lạnh của Minh phu nhân bỗng trở nên dịu dàng.
21:09Bà khẽ phất tay gọi tôi,
21:10Hữu Ninh,
21:11con là người thừa kế tương lai của hai nhà Minh,
21:13Tống,
21:13lên đây chào hỏi mọi người đi.
21:15Tôi đứng dậy bước lên sân khấu,
21:17ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý của cả hội trường.
21:19Đến lúc này,
21:20Tống Minh yêu mới như bừng tỉnh khỏi cơn mộng,
21:22hét lên đầy tuyệt vọng.
21:23Không phải.
21:24Cô ta không phải.
21:25Con mới là con gái ruột của mẹ.
21:27Mẹ ơi.
21:28Vừa nói vừa lao về phía tôi với gương mặt méo mó,
21:31hai tay trồm tới định đẩy tôi.
21:32Khi đó tôi đang đứng gần dìa sân khấu,
21:34độ cao hơn 3 mét.
21:36Nếu bị đẩy xuống,
21:37chắc chắn nguy hiểm đến tính mạng.
21:38May là tôi đã chuẩn bị từ trước,
21:40nằm lấy hai vạt váy,
21:41như người né sang bên.
21:42Hữu Ninh,
21:43con không sao chứ.
21:44Minh phu nhân kịp chạy tới ôm lấy tôi,
21:46lo lắng kiểm tra khắp người.
21:48Tôi phản ứng nhanh nên không hề hấn gì.
21:50Nhưng Tống Minh yêu thì không may mắn như thế.
21:52Cô ta lao vào khoảng không.
21:53Không kịp dừng lại,
21:54người chúi về phía trước.
21:56Bộp.
21:56Đầu đập mạnh xuống sàn sân khấu.
21:58Không biết bị thương ở đâu,
21:59miệng bắt đầu sùi bọt mép,
22:01cơ thể co giật,
22:02chân tay run rảy dữ dội.
22:03Minh yêu.
22:04Trương Văn lao đến đúng lúc chứng kiến cảnh đó.
22:06Trong lòng hoảng loạn cực độ,
22:08nhưng sợ làm tình trạng con gái nặng thêm
22:09nên không dám chạm vào.
22:11Muốn gọi cấp cứu,
22:12nhưng lại sực nhớ mình không mang điện thoại.
22:14Buổi tiệc hôm nay quy tụ đủ giới tinh anh,
22:16vì lo ngại có người có ý đồ xấu trà trộn vào,
22:18nên ngoài khách mời đặc biệt.
22:20Những người còn lại đều phải nộp lại điện thoại khi vào.
22:22Trương Văn chỉ còn cách hạ giọng khẩn cầu
22:24những người xung quanh,
22:25làm ơn gọi xe cứu thương giúp tôi với.
22:27Cầu xin mọi người đấy.
22:28Nhưng ai nấy vừa thấy bà ta lao tới
22:30là lập tức né như tránh ôn dịch.
22:37Bà ta quỳ dạp xuống ất,
22:41cúi đầu thật sâu.
22:42Chủ tịch Minh, có oán phải có đầu,
22:44có nợ phải có chủ.
22:45Năm xưa lúc bị cháo con,
22:46Minh yêu cũng chỉ vừa mới trả đời.
22:48Không biết gì cả.
22:49Xin bà, vì tình mẹ con 18 năm mà cứu lấy con bé một lần,
22:53tôi chấp nhận trả bất kỳ giá nào.
22:55Trương Văn vừa dập đầu vừa cầu xin.
22:57Người ngoài nhìn vào chắc hẳn sẽ thốt lên,
22:58đúng là một tình mẹ con le động lòng người.
23:01Nhưng chính cái thứ tình mẹ con sâu nặng giữa bọn họ
23:03đã khiến tôi và Minh Phu Nhân kiếp trước chết không nhắm mắt.
23:06Dù Trương Văn đã dập đầu đến tué máu,
23:08Minh Phu Nhân vẫn không nói lời nào.
23:09Mãi đến khi hơi thở của Tống Minh yêu yếu dần,
23:12bà mới lạnh nhạt mở miệng,
23:13bà dập đầu cầu xin tôi ngay trước mặt bao nhiêu phóng viên như vậy,
23:16định đẩy tôi vào thế bất nghĩa à.
23:17Lời vừa buông ra,
23:18Trương Văn đang chuẩn bị dập đầu tiết lập tức hượng lại,
23:21ngừng đầu, gương mặt bê bết máu,
23:23vội vàng lắc đầu phủ nhận, tôi không dám.
23:25Minh Phu Nhân lạnh lùng hư một tiếng,
23:27không biểu cảm gì,
23:28khẽ phất tay gọi đội y tế túc trực trong khách sạn
23:29lên cấp cứu cho Tống Minh yêu.
23:31Thấy con gái được đưa đi,
23:32trái tim treo lơ lửng của Trương Văn cuối cùng cũng hạ xuống,
23:35cả người mềm nhũn ngồi phịch xuống đất.
23:37Giờ thì, tôi bước ra khỏi vòng tay Minh Phu Nhân,
23:40đi tới trước mặt Trương Văn,
23:41ngồi sổm xuống,
23:42ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào bà ta.
23:44Đến lượt chúng ta giải quyết nợ cũ rồi.
23:46Quản gia rất biết điều,
23:47khi Trương Văn đang dập đầu câu xin
23:48thì âm thầm cho người giải tán khách mời trong sảnh tiệc.
23:51Trương Văn liếc nhìn khán phòng giờ đã vắng tanh.
23:53Trong lòng dâng lên một nỗi sợ không tên,
23:55lồn côn bò lùi lại,
23:56giọng run dẩy,
23:57tống hữu ninh,
23:57dù sao ta cũng là người đã nuôi lớn con từng mũ cháo bát cơm,
24:00con không biết ơn thì thôi,
24:02lại còn, biết ơn.
24:03Tôi không ngờ vào lúc này rồi mà Trương Văn
24:05vẫn có thể mặt dày đóng vai người có công như vậy.
24:07Tôi nên biết ơn chuyện bà trả đổi tôi từ khi lọt lòng,
24:10khiến tôi bị xem là con riêng,
24:11trở thành trò cười cho thiên hạ.
24:13Hay nên biết ơn vì bao năm qua bị bà nhồi nhét vào đầu
24:15rằng mình chỉ là con chuột bẩn thiểu sống trong cống rãnh,
24:18phải lên lút mà sống.
24:19Hay là nên biết ơn vì bà cấu kết với Tống Cảnh Minh lừa gạt mẹ tôi,
24:22lợi dụng lòng tin bà dành cho Minh yêu,
24:24để Minh yêu bỏ độc vào thức ăn khiến bà ấy suy tạng mà chết.
24:27Tống Cảnh Minh không yêu Trương Văn,
24:29càng không yêu Tống Minh yêu,
24:30nhưng với tư cách một kẻ thương nhân tham làm,
24:32ông ta thèm khát khối tài sản khổng lồ của nhà họ Minh.
24:35Vì vậy, ngay khi Trương Văn tìm cách bò lên giường ông ta,
24:38ý nghĩ kia đã nảy mầm.
24:39Hoán đổi Long Phượng,
24:40từng bước thâu tóm Minh thị,
24:42sau đó sẽ chia cho Trương Văn một khoản hậu tạ hậu hĩnh,
24:44còn Trương Văn thì vốn trèo lên giường vì tiền.
24:47Mà con gái bà ta lại có thể đường hoàng mang danh tiểu thư của cả Minh lẫn Tống vừa có tiền,
24:50vừa có quyền,
24:51còn có gì phải do dự.
24:53Thời kỳ đầu khi Minh phu nhân và Tống Cảnh Minh mới kết hôn,
24:55họ thực sự từng có khoảng thời gian tình cảm mặn nồng.
24:58Cũng chính vì thế mà bà mới dễ dàng móc bẫy.
25:00Đến khi chuyện bị phanh phùi,
25:02Trương Văn sợ bị liên lụy,
25:03liên vội đẩy hết trách nhiệm cho Tống Cảnh Minh là ông ta ép tôi phải làm như vậy.
25:07Hữu Ninh, tôi dù có bao nhiêu sai,
25:09cũng đã nuôi con lớn khôn.
25:10Con không biết đâu,
25:11năm xưa sau khi ông Tống cháo con về cho tôi,
25:13con ra lệnh phải tìm cách khiến con chết bất đắc kỳ tử.
25:16Nếu tôi không mềm lòng,
25:18làm gì có ngày hôm nay để con được gặp lại Minh phu nhân?
25:20Nói xem, có đúng không?
25:22Nguyện Biện, tôi sốc vì sự chơi cháo của bà ta,
25:25chẳng buồn đôi co,
25:26liên cầm lấy một chai rượu vang đỏ trên bàn,
25:28không chút do dự đập thẳng lên đầu bà ta,
25:30có gì thì vào đồn cảnh sát mặc hài.
25:32Sau khi tỉnh lại trong bệnh viện,
25:33Tống Minh yêu nghe tin Trương Văn bị cảnh sát bắt đi.
25:36Cô ta chẳng mẻ may để tâm,
25:37chỉ chăm chăm tìm cách được Minh phu nhân tha thứ.
25:40Mẹ ơi, tất cả đều là âm mưu của ba và Trương Văn.
25:43Con thật sự không biết gì cả, không biết gì hả?
25:50Động, lạnh lùng ném một tập hồ sơ xuống sàn.
25:52Tống Minh yêu run dẩy nhặt lên mở ra.
25:55Tiêu đề rõ rành rành,
25:56báo cáo kiểm nghiệm độc tính thực phẩm.
25:58Bằng chứng rành rành, Tống Minh yêu không còn gì để biện Minh.
26:01Chỉ còn biết để mặc nước mắt tuôn ảo ạt như suối.
26:03Mẹ, chẳng lẽ 18 năm tình cảm mẹ con giữa chúng ta đều vô nghĩa sao?
26:07Mẹ từng nói,
26:08con là bảo bối quan trọng nhất đời mẹ mà.
26:10Ngoài việc không cùng huyết thống,
26:11chúng ta có gì khác biệt đâu?
26:13Quản gia, tiễn khách.
26:14Sau khi sự thật về thiên kim giả bị phanh phui,
26:17Minh Thị rơi vào một đợt chấn động lớn.
26:18Minh Phu Nhân bận rộn ổn định tình hình tập đoàn.
26:21Chẳng còn thời gian mà ngồi đó ôn lại tình cảm mẹ con với cô ta.
26:24Tống Minh yêu như con chó nhà có tàng.
26:26Bị vút xuống con đường lớn cách xa biệt thự.
26:28Vậy mà cô ta vẫn cố chấp không từ bỏ.
26:30Mẹ vẫn còn thương mình.
26:31Nếu không sao lại đồng ý chuyển nhượng 10% của phần.
26:34Tôi nhìn vẻ mặt tự lừa mình lừa người ấy.
26:36Chỉ thấy buồn cười.
26:37Ta nhẫn rắc thêm một nhúm muối vào vết thương cô ta đang dì máu.
26:40Cô thật nghĩ đó là hợp đồng chuyển nhượng của phần sau.
26:43Tống Minh yêu sững sờ.
26:44Ý cô là gì?
26:45Tôi nói, đó là bản cam kết tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế tài sản.
26:48Mẹ đã nói, bà sẽ giành lại toàn bộ những gì tôi đánh mất suốt 18 năm.
26:52Tất nhiên, không thể để cô chia phần tài sản rồi.
26:55Cho nên, bà đã để cô ngoan ngoãn ký vào giấy từ bỏ toàn bộ cổ phần,
26:58bất động sản và tài sản khác.
27:00Tống Minh yêu không thể tiếp nhận được sự thật này.
27:02Người run lên bẩn bật, cuối cùng ngã vịt xuống đất tuyệt vọng.
27:05Bây giờ, cô ta thật sự trắng tay.
27:07Tống Cảnh Minh không giống Minh phu nhân.
27:09Ông ta không bao giờ đi đường sáng.
27:11Trên thương trường, ông ta đã đắc tội với không ít người.
27:14Một trong số đó là kẻ từng bị ông ta gài bẫy đến mức phá sản.
27:17Nợ nân trồng chất.
27:18Khi không còn đường lui, hắn ta nghĩ đến chuyện bắt góc con gái của Tống Cảnh Minh để tống tiền.
27:22Kiếp trước, khi biết ông ta còn có một đứa con riêng như tôi.
27:25Tên bắt góc vì lo xa nên tiện thể bắt luôn cả tôi.
27:28Hắn muốn để Tống Cảnh Minh nếm thử cảm giác mất đi người thân.
27:31Cho nên mới cố tình ra đề bài chọn một trong hai.
27:33Nhưng kiếp này, đối tượng hắn bắt góc lại là Tống Cảnh Minh và Tống Minh yêu.
27:37Chắc tên bắt góc đang lẩn trốn khắp nơi nên không hề hay biết tình hình gần đây.
27:40Cô gọi Tống Tiền vang lên với giọng như sau.
27:42Tổng giám đốc Minh, chồng và con gái bà đang nằm trong tay tôi.
27:46Muốn họ sống thì mỗi người phải nộp 500 triệu.
27:48Chiều mai 3 giờ, gặp ở âm hòe pha.
27:50Tiền trao, người thả.
27:52Dứt lời, hắn ta dứt khoát cuốc máy.
27:54Tôi và Minh Phu Nhân nhìn nhau.
27:56Sau đó cả hai cùng ôm bụng cười như được mùa.
27:59Tên bắt góc đúng là ngốc đến hết thuốc chữa.
28:01Dám dùng hai con tốt đã bị vứt bỏ để đòi Minh Phu Nhân một tỷ.
28:04Mưa giữa ban ngày còn có vẻ thật hơn.
28:06Vì Minh Phu Nhân không đến đúng hẹn, tên bắt góc nổi điên.
28:09Đúng 4 giờ chiều hôm sau, hắn gửi một đoạn video nặc danh.
28:12Mở đầu video là một vách núi treo lèo.
28:14Y hệt như những gì tôi từng trải qua trong kiếp trước.
28:17Tống Cảnh Minh và Tống Minh yêu bị treo lơ lửng ở hai nhánh cây khác nhau.
28:20Hai tên đàn em cầm dao, đứng sát bên sợi dây.
28:23Chỉ cần cắt nhẹ, cả hai sẽ rơi xuống vực sâu, thịt nát xương tan.
28:27Tống Cảnh Minh đúng là người từng trải, lúc đầu vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, thương lượng, thả tôi ra.
28:32Anh muốn bao nhiêu tiền tôi đều có thể đưa.
28:34Tôi không tin.
28:35Ông đúng là một con cáo giả mưu mô, gọi ngay cho vợ ông, bảo bà ta chuyển tiền.
28:39Giọng tên bắt góc nghe không giống người thật, có lẽ đã qua xử lý.
28:43Hắn đeo mặt nạ ma quái, mang lại cảm giác đè nén khủng khiếp.
28:46Vừa nói, hắn vừa đá mạnh vào sợi dây.
28:49Lập tức, người Tống Cảnh Minh đung đưa dữ dội dữ không chung.
28:52Không ai biết.
28:53Người đàn ông từng tung hoành thương trường như ông ta lại có một nỗi sợ chí mạng, sợ độ cao.
28:57Nếu khi nãy ông ta còn cố cứng miệng được, thì giờ đây đã thật sự bị dọa đến phát khiếp.
29:01Được rồi.
29:02Tôi nói.
29:03Tôi nói ngay đây.
29:04Tên bắt góc kéo căng sợi dây, đưa máy quay sát lại mặt ông ta.
29:07Tống Cảnh Minh mặt cắt không còn giọt máu, thở hồn hền, mãi mới lên tiếng nổi.
29:11Minh Quân Vi, bà cứu tôi, điều kiện gì tôi cũng đồng ý.
29:15Cứu á.
29:15Tại sao phải cứu?
29:17Chỉ cần Tống Cảnh Minh chết, tập đoàn Tống Thị chẳng phải sẽ trở thành món trong tay Minh Phu Nhân sao.
29:21Dù nhà họ Tống có người khác nhảy ra giành quyền, nhưng khi tin người nắm quyền chết thảm lan ra, Tống Thị chắc chắn chấn động dữ dội.
29:28Lúc đó, chỉ cần kết hợp với vài nhà khác chia nhau sâu xé, nuốt chọn Tống Thị là chuyện nằm trong lòng bàn tay.
29:33Thực tế là, Minh Phu Nhân đã thật sự làm như vậy.
29:36Minh Phu Nhân ra lệnh cho bộ phận an ninh của công ty lần theo địa chỉ IP trong video Tống Tiền, gửi lại cho tên bắt cóc một đoạn ghi hình.
29:42Cảnh người thân của hắn vì không chịu nổi áp lực đòi nợ mà nhảy lầu tự sát.
29:46Tất nhiên, Minh Phu Nhân không đến mức máu lạnh tuyệt tình.
29:48Ngay khi video vừa được gửi đi, bà đã lực tức báo cảnh sát.
29:52Chỉ là tìm kiếm cần thời gian.
29:54Đến khi cảnh sát ấp tới, Tống Cảnh Minh đã toàn thân bê bết máu.
29:57Mất máu quá nhiều mà chết.
29:59Tống Minh yêu thì may mắn giữ được mạng.
30:00Nhưng trong lúc chạy trốn, bị tên bắt cóc đánh gãy chân.
30:03Phải đưa đi cấp cứu khẩn cấp.
30:05Bệnh viện gọi điện yêu cầu thanh toán việt phí.
30:07Gọi đến số của Minh Phu Nhân.
30:09Trên tinh thần nhân đạo, bà thanh toán chi phí điều trị ban đầu và phục hồi chức năng cho cô ta.
30:13Sau đó lập tức công bố một văn bản.
30:15Cắt đứt hoàn toàn quan hệ.
30:16Cư dân mạng không rõ đầu đuôi xuân sao bàn tán.
30:18Các phóng viên từng tham dự lễ trưởng thành hôn đó nhanh chóng đưa tin.
30:21Nhiệt tình giải thích đầu đuôi câu chuyện.
30:23Ngay sau đó, hashtag thăng biến của hai tiểu thư Minh Tống, Long Phượng bị cháo leo thẳng lên top tìm kiếm.
30:28Giữ nhiệt suốt ba ngày ba đêm không hạ.
30:30Cư dân mạng kéo nhau vào trang chính thức của Minh Thị.
30:33Nhiệt tình hóng hớt và bình luận.
30:34Minh Phu Nhân nhân đà đó tổ chức họp báo.
30:36Giữa cơn bão câu hỏi từ cánh truyền thông, bà chỉ lựa vài câu không quan trọng trả lời.
30:41Cuối cùng nói thẳng, bất kể là nhà họ Minh hay nhà họ Tống, từ nay về sau,
30:45chỉ có duy nhất một người thừa kế.
30:46Đó là con gái rượt của tôi, Tống Hiệu Ninh.
30:49Minh Phu Nhân đã dùng cái chết của Tống Cảnh Minh vào vụ cháo con chấn động KIADE tạo thế,
30:53giúp tôi trở về bằng một màn ra mắt rúng động.
30:55Lúc ấy, tôi đang ở nhà giam thăm Trương Văn.
30:58Chiếu đoạn phỏng vấn đó cho bà ta xem, tôi cười, thấy chưa?
31:01Bà đã đảo lộn cả cuộc đời tôi, tưởng có thể biến một con chuột cống như Tống Minh yêu thành Phượng Hoàng.
31:06Nhưng rốt cuộc, cô ta chỉ là bàn đạp cho tôi lột xác mà thôi.
31:09Sau đó, tôi mở đoạn video gần nhất của Tống Minh yêu.
31:12Do bị đánh quá nặng, phần cơ chân cô ta hoại tử.
31:15Không còn cách nào khác, buộc phải phẫu thuật cắt bỏ.
31:18Trong video, cô ta không thể chấp nhận hiện thực,
31:20liên tục đập mạnh vào phần chân đã cụt,
31:22gào khóc thảm thiết trong bộ dạng tiểu tụy kinh hoàng.
31:24Yêu yêu, là mẹ có lỗi với con.
31:27Là mẹ xin lỗi con, Trương Văn nhìn thấy vậy, cũng phát điên.
31:30Bà ta điên cuồng giật tóc mình,
31:31rồi lấy đầu đập vào tấm kính cường lực.
31:33Đến mức đầu tué máu.
31:35Như thế là mình đau đớn hon thi có thể thay con gái gánh bớt phần nào nỗi đau đó.
31:39Nhưng đáng tiếc, tất cả đã muộn.
31:40Kiếp trước, tôi trở thành người thực vật.
31:42Nằm lên giường, còn Minh phu nhân vì bị đầu độc lâu dài mà suy nội tạng mà chết.
31:46Kiếp này, Tống Minh yêu mất hết ánh hảo quàng.
31:49Mất cả một bên chân.
31:50Trương Văn toàn tính suốt bao năm,
31:52rốt cuộc cũng chỉ vào tù, sống trong hối hận đến giả.
31:54Nghe thì tưởng như chưa đủ trả giá.
31:56Nhưng đôi khi, đòn tra tấn tinh thần mới là hình phạt tàn nhẫn nhất.
32:00Họ sẽ lê lết cả đời với những vết thương thể xác và tâm hồn,
32:02nghèo khổ, cô độc, không thể đứng dậy được nữa.
32:05Đến giờ kết thúc buổi thăm,
32:06tôi đặt ông nghe xuống, lặng lẽ rời khỏi phòng tiếp khách.
32:09Mọi tiếng gào khóc,
32:10cuồng loạn của Trương VNDU bị chặn lại sau một lớp kính dày.
32:13Giống như tất cả khổ đau tôi từng phải chịu đựng,
32:16từ hôm nay trở đi,
32:17đều bị tôi bỏ lại phía sau.
Được khuyến cáo
41:09
|
Sắp Tới
1:08
1:07