- 11/6/2025
Truyện Audio __ Trọng Sinh Học Thần Trở Lại! __ Thiên Thần Dắt Truyện
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
Danh mục
😹
Vui nhộnPhụ đề
00:00Bạn cùng phòng của tôi đã kết nối với hệ thống học tập.
00:02Mỗi khi tôi làm một bài tập, kiến thức sẽ chuyển vào não của ấy.
00:05Còn tôi thì ngày càng ngốc đi.
00:06Đùa thôi, tôi đã được tuyển thẳng rồi mà.
00:08Thế thì cứ thoải mái mà lời biến thôi.
00:10Khi tôi trở về ký túc giá, chú Hân đang ngồi trên ghế xoay của tôi, ăn nhau.
00:13Vừa thấy tôi, cô ta đã lập tức lao tới hỏi rồi.
00:16Thế nào rồi, lạc lạc, hôm nay cậu có học hành chăm chỉ trong thư viện không?
00:19Tớ lại mua thêm một trồng tài liệu ôn tập mới cho cậu đây.
00:21Những người bạn cùng phòng khác cũng cảm thán.
00:23Chú Hân, sao tôi thấy cậu còn quan tâm đến việc học của lạc lạc hơn cả bản thân cậu ấy vậy?
00:27Cô ta cười cười, ôi trời, ai bảo bọn tớ là bản thân cơ chứ?
00:30Tôi chỉ thấy nực cười.
00:31Chính hai từ bản thân này đã giảng buộc hệ thống học tập với tôi.
00:34Mỗi khi tôi làm một bài tập, kiến thức sẽ chảy vào đầu cô ta, còn tôi thì ngày càng rốt đi.
00:37Cũng chính cô ta, một ngày trước kỳ thi đại học, đã lừa tôi đến quán ba, bỏ thuốc vào ly rượu của tôi,
00:42khiến tôi bị một kẻ lạ mặt mà cô ta quen biết làm nhục đến chết.
00:45Cô ta đoán chắc rằng tôi là một đứa trẻ mù côi, chỉ có người ông giả yếu sống ở vùng quê xa rồi.
00:49Tôi chết rồi, ông tôi cũng chẳng thể kêu an thay cho tôi.
00:51Người ông giả yếu của tôi mỗi ngày đều vui vẻ nhạt giác, dành dụng từng đồng để tôi được đi học,
00:55gặp ai cũng khoe rằng cháu gái mình hiểu chuyện và thông minh lắm.
00:57Nhưng ông đâu biết rằng tôi đã sớm bị người ta hại chết.
01:00Sống lại một lần nữa, tôi không chỉ muốn kẻ ác phải nhận máu ứng,
01:02mà còn phải đỗ thêm bác, hoàn thành giấc mơ của ông và của chính tôi.
01:05Thấy tôi im lặng, chú Hân huyết quỷu tay tôi.
01:07Lạc lạc, hỏi cậu đấy, hôm nay đã học chưa?
01:10Tôi không học, tôi lại lùng kéo mạnh ghế lắc ra, tôi chơi cả ngày.
01:13À, chú Hân không kịp phản ứng, xiết chút nữa ngã khỏi ghế.
01:15Cô ta giữ người một lúc, tưởng tôi đùa.
01:17Thôi cậu đừng có đùa nữa, ai mà chẳng biết cậu chăm chỉ nhất phòng.
01:20Cô ta vỗ lên trồng tài liệu giày cục.
01:22Thôi nào, mau đến làm bài đi, tối nay mà chưa làm xong thì không được ngủ đâu.
01:25À, mà chỗ tài liệu này tớ tốn hơn 300 tệ đấy, lát nữa nhớ chuyển khoản cho tớ nhé.
01:29Thật không ngờ trên đời lại có kẻ mặt dày đến thế.
01:31Làm đến mức này rồi mà còn dám đòi tiền tôi.
01:33Tôi cười nhạt, thôi đừng đưa cho tôi, cậu mua bài thì tự giữ mà làm đi.
01:37Nói rồi, tôi ôm trồng sách nén thẳng lên bàn học của cô ta, dầm.
01:40Tiếng động không nhỏ khiến cả ký túc xa yên lặng.
01:42Một lát sau, chú Hân bị dọa sững người, lực tức hét lên với tôi.
01:45Lâm lạc lạc, cậu đúng là không biết điều, tôi có lòng tốt mua tài liệu học cho cậu.
01:48Thế mà cậu cứ xử kiểu gì đấy, mau xin lỗi tôi đi.
01:51Nếu là trước đây, chắc tôi sẽ nhú nhường để giữ hòa khí trong phòng.
01:54Cô ta ngẩn cao cằm, chứa tôi lại giống như trước đây, hèn mọn mà lấy lòng.
01:57Nhưng lần này, tôi đập mạnh xuống bàn, hét lên còn to hơn cô ta.
02:00Cậu gào cái gì mà gào, gào nữa tôi và cậu bây giờ, tin không, cầm miệng lại cho tôi.
02:04Chú Hân bị tôi dọa sợ.
02:05Sắp mặt cô ta thay đổi, không hiểu vì sao tôi lại đột nhiên nổi giận như vậy.
02:08Tôi ra dòng mặt ngồi xuống chỗ mình, lấy ra một tờ đơn từ trong cặp và bắt đầu điền.
02:12Tôi viết rất chăm chú.
02:13Dù đã trải qua một kiếp, nhưng khi một lần nữa viết những dòng chữ này, tôi vẫn không kìm được mà cay mắt.
02:17Tờ đơn này chớ đựng quá nhiều hy vọng và ước mơ.
02:19Một lúc sau, lúc tôi vươn vai, tình cơ nhìn thấy trong gương trên bàn, chú Hân đang cố dướng cổ nhìn sang chỗ tôi.
02:24Cô ta muốn biết tôi đang điền gì.
02:26Không hề báo trước, ánh mắt chúng tôi giao nhau trong gương.
02:28Chú Hân.
02:29Cô ta lung tung hắng rộng, sau đó giả vời như không có chuyện gì.
02:32Hỏi.
02:32À đúng rồi, lạc lạc, hôm nay cô chủ nhiệm gọi cậu ra ngoài nói chuyện gì thế.
02:36Hình như cô ấy đưa cho cậu một tờ giấy.
02:38Nghe vậy, những người bạn cùng phòng khác cũng tò mò hỏi tôi.
02:40Đúng đấy, lạc lạc, cô chủ nhiệm tìm cậu có chuyện gì vậy.
02:43Tôi mỉm cười.
02:44Ồ, mọi người nói cái này à?
02:45Tôi dơ tờ đơn trên tay lên, lắc lắc.
02:47Xin lỗi nhé, tôi không thi đại học nữa, vì, tôi được tuyển thẳng rồi.
02:51Cả phòng nổ tung.
02:52Kiếp trước, có kẻ đã dùng máy tính của tôi vào lúc nửa đêm để nhấn nút từ chối nhập học thanh bác,
02:55khiến tôi buộc phải thi đại học.
02:57Tôi báo cảnh sát, nhưng dấu vân tay trên máy tính đã bị lau sạch,
02:59thủ phạm không để lại chút dấu vết nào.
03:01Tôi vừa nói vừa quan sát biểu cảm của chú Hân.
03:03Bề ngoài, cô ta vẫn tươi cười nói chúc mừng, giống như những người bạn cùng phòng khác.
03:06Nhưng tôi nghe ra, hai chữ đó như thế bị cô ta nghiến răng mà bật ra vậy.
03:17Cho kỳ thi đại học nữa, cố lên nhé.
03:19Hay, bọn tớ cũng thế thôi, học hay không cũng chẳng khác gì mấy.
03:22Hai người bạn cùng phòng còn lại than thở rồi trở về chỗ ngồi.
03:24Chỉ có chú Hân là hô hấp gấp gáp, từng tia máu nổi rõ trong mắt cô ta.
03:27Chú Hân, con ngần ra đó làm gì, mau đi học đi, tuần sau là thi giữ kỳ rồi,
03:31cậu quên vụ cá cửa của mình à.
03:32Chú Hân thích hot boy lớp bên cạnh từ lâu, nhưng chị gái của cậu ta cũng học cùng khối với chúng tôi,
03:36cô ấy lại không hề ưa chú Hân.
03:38Thế là chú Hân tuyên bố hùng hồn rằng lần này sẽ vào top 5 của khối.
03:41Nhớ đỗ, chị gái của hot boy sẽ phải xin lỗi cô ta trước mặt mọi người và tác hợp cho cô ta với cậu ấy.
03:45Nếu trượt, cô ta sẽ phải chạy 3 vòng quanh sân và rủi như chó.
03:48Chú Hân tin chắc rằng mình sẽ thắng cuộc cá cực này.
03:50Và phương pháp nỗ lực của cô ta chính là ép tôi học ngày học đêm.
03:53Chỉ cần tôi muốn trượt mắt buổi trưa, cô ta sẽ cố tình gây tiếng động để đánh thức tôi dậy.
03:56Giờ phút này, sắp mặt cô ta xa sầm, càng trở nên khó coi.
03:59Lạc lạc, dù cậu được tuyển thẳng thì cũng có thể trải nghiệm kỳ thi đại học chứ, nếu không sẽ tiếc nuối cả đời đấy.
04:04Không sao, tôi không tiếc đâu, học hành mới là tiếc nuối lớn nhất cuộc đời tớ.
04:07Nhưng mà, chú Hân còn định nói gì đó, nhưng tôi đã xách cặp ra khỏi ký túc giá.
04:11Không cần thi đại học nữa, tôi phải tìm việc làm thêm để dành tiền học phí.
04:14Sau này, tôi sẽ đón ông lên Bắc Kinh, hai ông cháu sẽ cùng nhau sống.
04:17Tôi không muốn ông phải vất vả như trước nữa.
04:19Trên đường đi, tôi nhìn thấy một ông lão nhạt rác, dáng người gầy gò, còng lưng dưới cái nắng gây gắt, đeo một chiếc giỏ chút nhỏ trên lưng.
04:25Tôi như nhìn thấy chính ông của mình, sống mũi bỗng cay cay.
04:28Không chút do dự, tôi đưa hết số tiền định mua bữa tối cho ông lão.
04:31Ngay lúc đó, một bóng người cao lớn đổ xuống đất, bao trùm lấy tôi hoàn toàn.
04:34Cậu gì ơi, giọng nam sinh chậm rãi vang lên, trong chẻo mà lạnh lùng, tới là Hạ Sư Tầm, lớp bên cạnh cậu.
04:39Ánh nắng mùa Hạ dọa lên người cậu ấy.
04:41Tôi đưa tay che chán, bóng dáng chàng trai dần hiện rõ, sắp nét trước mắt tôi.
04:44Tôi dững sở, Hạ Sư Tầm, chẳng phải là hot boy mà chú Hân đang theo đuổi sao.
04:48Tôi vừa định quay người đi thì phát hiện không xa phía sau, chú Hân đã đuổi theo từ lúc nào.
04:51Cô ta trông thấy tôi và Hạ Sư Tầm đứng cạnh nhau, sắp mặt lập tức đành lại, lạc lạc.
04:55Chú Hân ưỡn thẳng lưng, chỉnh lại nụ cười hoàn hảo, bước đến gần tôi.
04:58Cô ta dịu dàng nói, bạn Hạ rất bận đấy, cậu có chuyện gì thì cứ nói với tớ, đừng làm phiền cậu ấy nhé, sẽ khiến người ta khó chịu đấy.
05:04Cô ta tự nhiên đặt tay lên vai tôi.
05:06Tôi ghép bỏ né tránh, hoàn toàn không để mặt cô ta.
05:08Tôi lướt nhìn Hạ Sư Tầm, mỉm cười đầy ẩn ý.
05:11Ồ, vậy tớ không làm phiền nữa, đi trước đây.
05:13Chú Hân không giấu được niềm vui, lập tức muốn tiến đến gần Hạ Sư Tầm.
05:16Nhưng nam sinh kia lại nhanh chóng bước tới, chặn đường tôi.
05:19Bạn Lâm, tớ có chuyện muốn nhờ cậu giúp.
05:21Nụ cười trên mặt chú Hân bỗng cứng đở.
05:22Giờ phút này, người mà cô ta cố gắng lấy lòng nhưng luôn thờ ơ với cô ta, lại đang nhìn tôi với vẻ thành khẩn.
05:27Cậu là học sinh giỏi nhất hối, lại còn được tuyển thẳng vào thanh bác.
05:29Tớ có thể nhờ cậu làm bạn học cùng tớ không?
05:32Chưa đợi tôi trả lời, cậu ấy đã vội vàng nói tiếp.
05:34Cậu yên tâm, chỉ cần đi học buổi tối cùng tớ là được, điều kiện tùy cậu đề xuất.
05:38Phí một tháng năm vạn, không, mười vạn, được chứ, mười vạn, tôi xứng sở.
05:41Tôi biết nhà họ hạ rất giàu, ra ngoài đều có siêu xe đưa đón, từ đầu đến chân toàn hàng hiệu.
05:45Nhưng tôi không ngờ họ lại chịu chi đến mức này.
05:47Thấy tôi ngạc nhiên, hạ sư tầm tưởng tôi không hài lòng, cậu ấy vỏ tóc, mặt mày khổ sở.
05:51Hai, tớ biết với học thần như cậu thì trường này có lẽ hơi ít.
05:54Nhưng lần trước tớ thi toán không qua, bố tớ đã khóa vài cái thẻ của tớ rồi.
05:57Hay là tớ nhịn ăn một bữa mỗi ngày, rồi thêm ba vạn nữa cho cậu.
06:07Lần trước may mắn lắm mới đứng nhất, hay là để tớ dạy cậu nhé?
06:10Kiếp trước, khi thấy điểm số của mình liên tục giảm suốt, tôi nghĩ rằng do bản thân chủ quan,
06:14vì thế càng đỗ lực học hành chăm chỉ hơn.
06:16Nhưng đổi lại, cơ thể tôi ngày càng kiệt quệ, thành tích cũng tụt sốc không phanh,
06:19đến cả những câu hỏi cơ bản tôi cũng không trả lời nổi.
06:21Giữa phút này, trong lòng tôi thoáng chút ảm đạm, có lẽ, hạ sư tầm thật sự sẽ bị cô ta thuyết phục.
06:25Nhưng, cầm miệng, nam sinh cao mày, gất lỏng với chú hân.
06:28Nhưng cậu là thấy phiền rồi, nói mãi không chán ả, tôi chỉ cần lâm lạc lạc.
06:32Thế là tôi cứ vậy mà trở thành bạn học của hạ sư tầm.
06:34Buổi tối hôm đó, giáo viên chủ nhiệm bất ngờ thông báo một tin động trời.
06:37Kỳ thi giữ kỳ vốn dĩ còn 10 ngày nữa mới diễn ra, đột nhiên bị rút ngắn xuống còn 5 ngày.
06:41Cả lớp lập tức kêu trời than thở.
06:42Trời ạ, tiêu rồi tiêu rồi, còn bao nhiêu bài chưa làm đây?
06:45Tự nhiên quên sạch hết rồi, câu đầu tiên của xuất sự biểu ưu cháo ngược là gì ấy nhỉ?
06:48Ai nhắc tớ với?
06:49Chết mất, abandon, abandon, trường học đúng là không coi tụi mình là người mà, làm sao ôn kịp đây?
06:54Mấy bạn học khác ngay lập tức cầm tập đề đến hỏi chú Hân, cô ta vẫn giữ nụ cười trên mặt, nhưng ngón tay lại run dày khẽ khẽ.
06:59Vì không muốn tạo cơ hội cho chú Hân lợi dụng, mấy ngày nay tôi không hề đụng vào sách bở, cũng chẳng làm một bài nào.
07:04Còn cô ta thì suốt ngày lên mạng tán gẫu với đàn ông, kiến thức đã sớm quên sạch.
07:07Hai người họ thậm chí còn hẹn gặp nhau ngoài đời.
07:09Chỉ nghĩ đến chuyện đó, tim tôi như bị một bàn tay vô hình xiết chặt.
07:12Bởi vì, chú Hân dùng ảnh của tôi để hẹn họ online với người đó.
07:15Kiếp trước, khi họ gặp mặt, tôi đã bị hệ thống học tập của cô ta biến thành một kẻ ngốc.
07:19Thế nên, tôi ngoan ngoãn để cô ta dẫn vào quán bà.
07:21Chính tại đó, tôi đã chấm dứt cuộc đời vốn dĩ rực rỡ của mình.
07:24Lạc lạc, giọng nói của chú Hân kéo tôi về thực tại.
07:26Tôi ngước lên, phát hiện cô ta không biết đã ngồi xuống bên cạnh mình từ bao giờ, trông có vẻ tiểu tụy đi nhiều.
07:31Rõ ràng vẫn sinh hoạt như trước, nhưng hôm nay tôi lại cảm thấy làn da cô ta có phần trùng nhão hơn.
07:35Tớ vừa làm một đề thi, có nhiều câu không hiểu, cậu có thể giảng giúp tớ không?
07:38Gương mặt cô ta trông rất chân thành, nhưng trong mắt lại giấu không nổi tiếng tính toán.
07:42Nếu tôi giảng bài cho cô ta, chẳng phải cũng đồng nghĩa với việc tôi phải học sao.
07:45Bạn cùng bàn của tôi khẽ lầm bầm.
07:46Chú Hân, cậu tìm lâm lạc lạc làm gì, gần đây cô ấy còn chẳng nhớ nổi công thức nữa.
07:50Tôi phớt lờ, liếc sư qua đề thi, rồi rất khoát nói.
07:53Ừ, tớ cũng không biết.
07:54Chú Hân tiếp tục hỏi, vậy cậu có thể tra sách rồi học lại, rồi giảng cho tớ không?
07:58Lời cha, sắc mặt cô ta lập tức ra sầm.
08:00Cô ta lại bắt đầu dở dọng khó chịu với tôi.
08:02Tôi chẳng thèm nhìn, đứng dậy bước ra ngoài.
08:04Đến giờ học cùng hạ sư tầm rồi.
08:06Vừa đi được mấy bước, tôi chật nghe giọng nói chầm thấp của chú Hân vang lên từ phía sau.
08:09Lạc lạc, cậu phải cố gắng lên đấy, gần đây trạng thái của cậu không tốt lắm, phải chăm chỉ học hành hơn.
08:13Nước cười, sau mấy ngày bỏ bê, tôi cảm thấy tinh thần mình tốt lên rất nhiều.
08:17Dạy học cho một học sinh kém cũng không phải vấn đề gì to tát.
08:19Tôi ngoảnh lại, nhìn cười nói.
08:21Tất nhiên rồi.
08:22Vừa bước vào lớp của hạ sư tầm, tôi đã khiến cả lớp xôn xao.
08:25Là học thần của lớp chọn, các học sinh lớp khác không biết tôi đã xa suốt thế nào trong thời gian qua.
08:28Trong mắt họ, tôi vẫn là một nhân vật đáng ngưỡng mộ.
08:30Mọi người nhìn thấy tôi liền đồng loạt buông bút, mắt không rời khỏi tôi dù chỉ một giây.
08:34Mỗi bước tôi đi, họ lại hít sâu một hơi, chọc chọc vào tay bạn cùng bàn, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc.
08:38Ngồi bên cửa sổ, hạ sư tầm lập tức thu dọn sách bờ, đứng dậy.
08:41Không biết có phải ảo giác của tôi không, nhưng trong cậu ấy như cố tình chắn tôi lại, không để mọi người nhìn thấy.
08:46Đi đi đi, lo mà học bài đi, đây là bạn tốt của tôi.
08:49Ê, bạn cùng lớp của cậu ấy kéo dài giọng, phát ra một tiếng cảm thán đầy ẩn ý.
08:53Hạ sư tầm liếc tôi một cái, rồi nói, đi thôi.
08:55Tôi bước theo cậu ấy, phát hiện tay cậu ấy hơi ứng đỏ.
08:58Để tiện học tập, cậu ấy đã mở sẵn một phòng học trống để chúng tôi ngồi chung.
09:01Hạ sư tầm cuối đầu lục lõi sách trong cặp, mái tóc đen nhánh khẽ lai động.
09:04Bên ngoài cửa sổ, cây long não xanh tốt, lá cây xào sạc trong cơn gió đêm.
09:07Gió thổi vào mang theo hơi thở nồng nàng của mùa hạ.
09:09Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, khỉu tay có thể chạm nhẹ vào nhau một cách vô tình.
09:13Cậu làm trước đi, làm xong thì rồi đáp án, chỗ nào sai tớ sẽ giảng cho.
09:16Nói xong, tôi lấy từ trong cặp ra một quyển sách rồi bắt đầu đọc.
09:19Bà tiết tự học buổi tối, vẫn phải tìm cách giết thời gian thôi.
09:22Hạ sư tầm ngoan ngoãn gật đầu, nhưng khi ánh mắt cậu ấy lướt qua cuốn sách trên bàn tôi,
09:25cậu ấy lập tức hóa đá, bá, bá, bá đạo tổng tài cưỡng chế yêu.
09:29Nói xong, tôi liền nghiêm túc bắt đầu học thuộc cả cuốn sách.
09:31Chú Hân, xem tôi không học chất cô đi.
09:33Hạ sư tầm kinh ngạc nhìn tôi một cái, rồi không dám nói gì nữa.
09:36Cách tôi đọc tiểu thuyết như học thuộc sách giáo khoa khiến Hạ sư tầm vô cùng sừng sốt.
09:39Thỉnh thoảng cậu ấy lại lé nhìn tôi, tờ đề thi trắng gần như không có dấu vết tính toán nào,
09:43giống như cậu ấy đang đoán bữa đáp án.
09:44Rõ ràng là tâm trí không đặt vào bài làm.
09:46Tuy nhiên, trong lúc lé nhìn đáp án trên bài thi của cậu ấy, tôi phát hiện ra một chuyện kinh thiên động điện.
09:50Đây này, làm đúng hết.
09:52Sau một tiết học, chú Hân đỏ bừng mặt lao đến cửa lớp tôi.
09:55Cô ta run dẩy chỉ tay vào tôi nhưng không thốt nên lời.
09:57Tôi khép lại quyển sách.
09:58Ồ, vừa rồi tôi đã học thuộc một số nội dung không tiện nói ra.
10:01Muốn phản kháng hệ thống phản học bá thì phải làm thế này chứ sao?
10:03Chú Hân nghiến răng nghiến lợi, chạy thẳng đến chỗ tôi ngồi.
10:06Lâm lạc lạc, cậu, cậu, tôi làm sao cơ?
10:08Cô ta vừa muốn mắng tôi, nhưng lại sợ lỡ miệng làm bại lộ bí mật, mặt đỏ bừng như gấp chín.
10:13Hạ Sư Tầm ngồi bên cạnh tôi, cùng tôi nhìn cô ta bằng ánh mắt như đang xem kẻ ngốc.
10:16Khi cả hai còn đang răng co, cửa lớp vang lên ba tiếng gõ nhẹ.
10:19Một thiếu nữ tóc dài, lẹ lùng đứng ở cửa.
10:21Mái tóc đen, môi đỏ, tay khoanh trước ngực, đôi mắt đẹp đến cực điểm.
10:25Cô ấy xảy bước đi vào, trông như một bước trên sân dầu thời trung cổ.
10:27Từng cử động đều hoàn hảo không thể chê vào đâu được.
10:29Chị, Hạ Sư Tầm ngần người, vui vẻ nói, sao chị lại tới đây?
10:32Không phải đang tham gia trại huấn luyện học sinh giỏi à?
10:35Lúc này tôi mới bừng tỉnh nhận ra, đây chính là chị gái của Hạ Sư Tầm, Hạ Vi Nhiên.
10:38Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, cô ấy hơi mí môi, khẽ gật đầu với tôi, cứu mạng, tim tôi đập thình thịt.
10:43Chị gái vừa thông vừa đẹp quá.
10:45Chật, chị à, chị ra khỏi trại huấn luyện làm gì vậy?
10:47Mau về học tiếp đi.
10:48Cả nhà đều trông chờ vào chị đấy, sau này gia nghiệp cũng phải nhờ chị gánh vác.
10:51Một nhà có một kẻ phá ra chi tử là đủ rồi.
10:53Hạ Sư Tầm thao thao bất tuyệt, nhưng ngay lập tức bị ánh mắt lạnh lùng của chị gái làm cầm nến.
10:57Hạ Vi Nhiên quay sang Chú Hân, ánh mắt sắc như dao, kỳ thi giữ kỳ còn chưa tới, cô lại không biết điều mà đến làm viền em trai tôi, phải không?
11:03Chú Hân trong ký túc xá thì tắc oai tắc quái, nhưng đứng trước Hạ Vi Nhiên thì liền co rúng lại.
11:07Tôi đại khái hiểu chuyện gì đang xảy ra.
11:08Hạ Vi Nhiên nổi tiếng là hoa khôi của trường, người theo đuổi nhiều vô số kể, trong đó có cả tên con đồ hung hãn nhất trường.
11:13Hắn từng tuyên bố công khai, ai dám động đến một sợi tóc của Hạ Vi Nhiên thì hắn sẽ đánh gãy chân kẻ đó.
11:17Một Chú Hân run run, Hạ Vi Nhiên bật cười lạnh lùng, là con gái mà không biết tự trọng, đã không biết xấu hổ thì đừng trách người khác nói chuyện khó nghe.
11:23Không phải đâu, chị.
11:24Chú Hân vội vàng giữ tay chỉ vào tôi, nói là Lâm Lạc Lạc quấy dày Hạ Sư Tầm học bài, em chỉ muốn đến rút thôi.
11:30Hạ Sư Tầm lập tức nổi giận, cậu bị điên à?
11:32Chú Hân vẫn không chịu bỏ cuộc, đúng đấy, chị không tin thì cứ hỏi Lâm Lạc Lạc đi.
11:35Thiết học vừa rồi cô ta giảng được gì cho Hạ Sư Tầm chứ?
11:37Em nói nhỏ với chị nhé, thật ra bây giờ Lâm Lạc Lạc học hành rất kém, lên lớp lúc nào cũng bị hỏi vặn, cả lớp em ai cũng biết.
11:43Rồi sao, chị gái cao quý, lạnh lùng chẳng thèm liếc cô ta lấy một cái, mà từ tốn quay sang tôi.
11:48Trong đôi mắt kia, không ngờ lại ánh lên một nụ cười dịu dàng.
11:50Chỉ cần bạn Lạc Lạc ngồi cạnh tiểu sơ, dù em ấy có hướng dẫn hay không, chị đều đồng ý.
11:54Tôi không ngờ rằng Hạ Vi Nhiên lại tin tưởng tôi đến vậy.
11:57Tôi cũng không biết có nên nói cho chị ấy hay không, rằng cậu em trai trông có vẻ lêu lồng của chị ấy,
12:01thực chất lại là một thiên tài với chỉ số IQ siêu cao.
12:03Những buổi tự học buổi tối sau đó, tôi đều dành để học thuộc tiểu thuyết.
12:06Tôi nhận ra rằng, so với sách giáo khoa, tiểu thuyết thật sự dễ thuộc hơn rất nhiều.
12:09Chỉ cần đọc lướt qua một lần, tôi đã có thể ghi nhớ,
12:12nhưng đến ngày hôm sau, đầu tôi lại chẳng còn chút ấn tượng nào về nó.
12:15Rõ ràng, tất cả những thứ đó đều chạy vào đầu chú Hân.
12:17Cùng với đó, tôi ngày càng cảm thấy minh mẫn, tràn đầy tinh thần,
12:20còn cô ta lại dần trở nên cáu kỉnh và yêu ớt.
12:22Cô ta cố gắng tự học thuộc và làm bài,
12:23nhưng chỉ được một lát đã cáu gắt ném xét đi, vào đầu bước tóc hết ẩm lên.
12:27Bạn cùng phòng đều cho rằng cô ta chịu áp lực học tập quá lớn,
12:29chỉ có tôi biết, đây là dấu hiệu hệ thống học bá của cô ta bắt đầu mất tác dụng.
12:32Những gì từng xảy ra với tôi, cuối cùng cũng trở thành báo ứng sáng xuống đầu cô ta.
12:36Hôm đó, khi tôi đang đi lấy nước dữ dờ,
12:38bỗng có một bạn học hớt hải chạy đến tìm tôi.
12:40Không ổn rồi, lạc lạc, chú Hân đã nhờ ông chú làm ở sở giáo dục gây áp lực lên trường,
12:43nói rằng điểm số trước đây của cậu chỉ là may mắn,
12:46yêu cầu lấy kỳ thi giữ kỳ này làm tiêu chuẩn để đánh giá lại sức tuyển thẳng.
12:49Quả nhiên, tiết học đầu tiên buổi chiều,
12:50giáo viên chủ nhiệm và hiệu phó phụ trách học vụ bước vào lớp với vẻ mặt nghiêm trọng.
12:54Thầy chủ nhiệm trông rất khó coi, nói,
12:55xin lỗi các em, chúng ta sẽ lấy kết quả kỳ thi giữ kỳ lần này làm tiêu chuẩn mới
12:58để xác định lại danh sách học sinh được tuyển thẳng.
13:00Chỉ còn 4 ngày nữa là thi, trạng thái học tập của tôi thời gian qua,
13:03ai cũng thấy rõ, trong lớp bắt đầu có tiếng xì xào.
13:06Không phải chứ, đột nhiên chơi kiểu này,
13:07lâm lạc lạc mấy bữa nay đâu có học hành gì,
13:09lần này chắc tiêu rồi.
13:10Nếu là tôi chắc tôi phát điên mất, thế này chẳng khác nào bắt nạt người ta.
13:13Hai, chuyện này không liên quan đến chúng ta,
13:15là cuộc chiến giữa các học bá thôi.
13:16Chú Hân hồi thẳng lưng, ánh mắt hung ác gường gường nhìn tôi.
13:19Tôi mỉm cười, đứng lên nói,
13:20thưa thầy, em đồng ý với quyết định này.
13:22Chú Hân, tôi sống lại một đời,
13:24cô thực sự nghĩ rằng một hệ thống nhỏ bé có thể hủy diệt tôi sao?
13:26Học thân vẫn là học thân,
13:27bởi vì tài năng và năng lực của họ đều vượt xa người thường.
13:30Một khi tôi đã từng đứng trên đỉnh cao,
13:31thì tôi hoàn toàn có thể một lần nữa đội vương miệng ngai vàng.
13:34Kiếp trước, kỳ thi giữ kỳ này vẫn còn in sâu trong ký ức của tôi,
13:37là trận Waterloo trong sự nghiệp học thân của tôi.
13:39Tôi gần như nhớ rõ từng câu hỏi trong đề thi.
13:41Chú Hân nghĩ rằng để giữ được suất tuyển thẳng,
13:42tôi sẽ liều mạng học tập,
13:43nhưng cô ta không ngờ rằng tôi lại càng buông thả hơn,
13:45thậm chí còn tệ hại hơn trước.
13:47Mỗi ngày, đầu óc cô ta đều đầy áp tiểu thuyết tổng tài,
13:49ánh mắt oán độc nhìn tôi như muốn giết người.
13:51Nhưng ngay trước đêm thi, cô ta bỗng dưng vui vẻ lạ thường.
13:54Tôi cảm thấy có điều bất thường.
13:55Khi leo lên giường, bỗng một bạn cùng phòng gửi tin nhắn WeChat cho tôi.
13:58Lạc lạc, lúc nãy cậu không có trong phòng,
14:00chú Hân đã leo lên giường cậu và nhét thứ gì đó dưới đệm của cậu.
14:02Không biết là cái gì,
14:03bây giờ cô ta đang ra ban không gọi điện với người yêu,
14:06cậu mau kiểm tra đi, đề phòng bất chắc.
14:07Tôi nhìn về phía giường của cô ấy.
14:09Cô ấy quay lưng về phía tôi, bất động như đang ngủ say,
14:11nhưng ánh sáng từ điện thoại vẫn hắt lên khuôn mặt cô ấy.
14:14Đừng nói cho ai biết nhé,
14:15đưa đối đừng đối chất với chú Hân trước mặt mọi người.
14:17Lúc này, chú Hân đang đứng ngoài ban công,
14:18vừa ngân nga hát vừa cười tươi giói khi nói chuyện điện thoại.
14:21Cảm giác bất an răng lên, tôi vội vàng kéo chăn lên kiểm tra.
14:24Giây tiếp theo, tôi hít vào một hơi lạnh.
14:26Dưới lớp chăn, có một con búp bê gỗ trông y hề tôi.
14:28Trên búp bê buộc một mảnh vài đỏ,
14:29trên đó viết rõ ràng.
14:31Khi thi giữ kỷ, cướp toàn bộ kiến thức của người này,
14:33khiến cô ta phát điên ngay tại chỗ.
14:34Vài phút sau, chú Hân mãn nguyện cút điện thoại,
14:36quay lại ký túc giá.
14:37Cô ta cố tình nhìn tôi một cái.
14:39Lúc này, tôi đang giả vờ ngủ, mắt chỉ khẽ hé mở.
14:41Tôi nghe thấy cô ta khẽ cười lạnh.
14:43Tôi nhớ rất rõ, kiếp trước vào ngày sinh nhật tôi,
14:45chú Hân cũng từng tặng tôi một con búp bê gỗ trông giống hệt tôi như thế này.
14:48Và kể từ đó, tôi học hành ngày càng kề quệ,
14:50vẫn xui liên tục kéo đến.
14:51Thì ra, chính con búp bê này đã hủy hoại cả cuộc đời tôi,
14:54chú Hân từ từ trèo lên giường.
14:55Cô ta không hề biết rằng, chỉ một phút trước.
14:58Trên giao diện WeChat,
14:59Tôi, Sư Tầm, cậu có quen nghệ nhân nào chuyên chạm khắc gỗ khéo tay không?
15:02Cậu ấy, có chứ, sao thế?
15:04Tôi, tôi muốn nhờ họ giúp tôi chỉnh sửa lại một món đồ chạm khắc mà tôi đang có trong tay.
15:07Môn thi đầu tiên là ngữ văn.
15:09Tôi làm bài rất xuân sẻ, đây vốn dĩ là thế mạnh của tôi.
15:12Những bài thơ cổ được khắc sâu vào sương tủy,
15:13cũng là thứ tôi trân trọng nhất.
15:15Còn chú Hân, với cái đầu toàn tiểu thuyết tổng tài, thì không ổn rồi.
15:18Tiếng chung thu bài vang lên, cô ta vẫn nắm chặt tờ để không chịu nộp,
15:20năng nạc đòi thêm một phút để nghĩ ra đáp án điền vào chỗ trống.
15:23Đương nhiên, giáo viên không đồng ý,
15:24không chỉ thu bài của cô ta mà còn điền danh phê bình trước lớp.
15:27Chú Hân vừa nộp bài xong đã gục xuống bàn khóc nước nở,
15:29có vài bạn học bước đến an ủi.
15:31Hai cũng biết chuyện giữa tôi và cô ta,
15:32liền lên tiếng khuyên nhủ.
15:33Thôi nào, đừng buồn nữa,
15:35với tình hình hiện tại của Lâm Lạc Lạc thì chắc chắn cô ấy cũng không làm được đâu.
15:38Rất tuyển thẳng có khi lại là của cậu đấy.
15:39Nhưng mà cậu đoán xem trước kỳ thi Lâm Lạc Lạc đã học thuộc cái gì?
15:42Tiểu thuyết tổng tài, ha ha ha, nghĩ mà xem, buồn cười không cơ chứ.
15:45Cả lớp cười ấm lên,
15:46nhưng sắc mặt chú Hân lại còn khó coi hơn cả lúc khóc.
15:49Có người còn chọc chọc vào tay cô ta,
15:50Hân Hân, sao cậu không cười thế?
15:52Chuyện này buồn cười quá trời mà, cô ta càng thêm thống khổ.
15:55Bởi vì trong đầu cô ta bây giờ,
15:56toàn là những đoạn văn xến xúa,
15:57những óc mà tôi đã học thuộc.
15:59Buổi chiều thi toán, tôi làm bài được nửa thời gian thì gục xuống ngủ.
16:01Thấy tôi ngủ gật, chú Hân mừng phát điên.
16:03Cô ta vui mừng đến mức nghĩ rằng hệ thống cuối cùng cũng phát huy tác dụng.
16:06Cô ta còn cố tình giữ tay xin thêm một tờ nháp,
16:08chuẩn bị lợi dụng chi thức trong đầu tôi để làm bài thật tốt.
16:10Thế nhưng, trong đầu cô ta lúc này,
16:12e rằng vẫn chỉ văng vẳng câu nói,
16:14nữ nhân, đừng dễ dàng thách thức tôi.
16:15Còn tôi, lý do tôi làm xong sớm và ngủ,
16:17đơn giản là vì đề quá dễ.
16:19Kiếp trước, những bài toán này tôi cũng giải quyết rất nhẹ nhàng.
16:21Nhưng lúc đó, khi đọc xong đề và định đặt bút viết,
16:23tôi bỗng nhiên quên sạch mọi thứ.
16:25Càng cố nhớ, đầu tôi càng đau dữ dội,
16:26thậm chí đến mức nhìn chữ trong đề thi cũng bắt đầu hoa mắt.
16:29Tôi chọn cách bỏ qua câu đó, làm tiếp câu sau.
16:31Nhưng khi kết thúc một vòng làm bài,
16:33trung báo hết giờ vang lên,
16:34tôi hoảng hốt nhận ra mình đã mất hoàn toàn khả năng viết.
16:36Giờ đây, tình cảnh đó đang xảy ra với chú Hân.
16:38Giám thị đứng cạnh cô ta lâu hơn hẳn những thí sinh khác.
16:41Dù gì cũng là lớp chọn, thầy cô đều biết từng học sinh.
16:43Vừa ra khỏi phòng thi,
16:44giám thị lập tức chạy thẳng đến văn phòng giáo viên dạy toán.
16:46Nhưng cao trào thực sự lại là kỳ thi khoa học tự nhiên vào ngày hôm sau.
16:49Lúc này, con búp bê gỗ đã được nghệ nhân chỉnh sửa lại thành khuôn mặt của chú Hân.
16:53Khi đang làm bài thi, chú Hân đột nhiên phát điên,
16:55bật dậy sẽ nát bài thi của thí sinh ngồi sau.
16:57Bạn cùng lớp ngồi sau vốn dĩ đã bỏ cuộc từ sớm,
16:59nằm ngủ trên bàn.
17:00Nhưng bị cô ta làm vậy thì giật mình tỉnh dậy,
17:01tức giận vung tay tát cô ta một cái.
17:03Đêm mờ nhà cậu,
17:04ông đây còn chưa viết chữ nào mà cậu cũng sẽ hả.
17:06Nhưng chú Hân lại như điên như dạy,
17:08vừa cười vừa khóc,
17:08nếu không bị giáo viên khống chế kịp thời,
17:10e rằng cô ta đã tự lột rạch đồ ngay tại chỗ.
17:12Chỉ nghĩ đến chuyện nếu hôm trước bạn cùng phòng không nhắc nhở tôi,
17:14thì người làm những chuyện này hôm nay sẽ là tôi,
17:16ra đầu tôi liền tê dại.
17:17Khi tôi lẹ lùng quan sát,
17:18một giọng nói cơ khí vang lên trong đầu tôi,
17:20cảnh báo,
17:21đã giảng buộc sai ký chủ.
17:22Giọng nói đó chỉ xuất hiện trong chốc mắt rồi biến mất.
17:24Ngay giây sau,
17:25chú Hân đột nhiên bình thường trở lại.
17:27Cô ta sững sờ trong vài giây,
17:28sau đó hoảng hốt ôm chặt lấy quần áo của mình.
17:30Cả phòng thi im phang phắc,
17:31mọi người nhìn cô ta với ánh mắt không thể tin nổi.
17:33Chú Hân cũng sững sờ,
17:34còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đội thanh tra thi cử đến lôi ra khỏi phòng thi.
17:37Tối hôm đó,
17:38chú Hân trở về ký túc xá liền bắt đầu đập phá đồ đạc, phát điên.
17:41Dù sao thì việc cô ta bị hủy bỏ kết quả thi cũng đã là chuyện chắc chắn,
17:44vụ cá cực với hạ vi nhiên cũng thất bại thảm hại.
17:46Chờ đợi cô ta là cảnh vừa chạy quanh sân thể dục vừa sủa tiếng chó.
17:49Giờ đây,
17:49làn da của cô ta càng thêm tệ hại,
17:51xuất hiện dấu hiệu lão hóa,
17:52chảy sệ.
17:52Chỉ trong vòng một ngày,
17:53làn da căng mịn của thiếu nữ trên gương mặt cô ta dường như đã hoàn toàn biến mất.
17:57Chú Hân đập phá một lúc thì không còn sức,
17:58ngồi bệt xuống.
17:59Lúc này,
17:59điện thoại của cô ta reo lên.
18:01Chú Hân nhắm mắt bắt máy,
18:02bực bội lên tiếng,
18:03alo.
18:03Đầu dây bên kia văng lên giọng nói của một người đàn ông.
18:06Em yêu,
18:06anh không chịu nổi nữa rồi,
18:07anh đã mua vé xe,
18:08tuần sau anh đến tìm em.
18:10Giọng nói chầm thấp vừa cất lên,
18:11tôi hình run dậy theo phản xạ.
18:12Những tiếng nhạc ồn ào trong quán bar,
18:14tiếng cười chầm khàn của đàn ông,
18:15mùi rượu và khói thuốc nồng nặng,
18:17những tiếng gào khóc tuyệt vọng,
18:18những ký ức đen tối nhất ập đến trong đầu tôi,
18:19khiến tôi nghẹt thở.
18:20Cơn ác mộng ở kiếp trước,
18:22đến sớm hơn dự kiến.
18:23Chu Hân đột nhiên mở chừng mắt,
18:24bật dậy từ trên giường.
18:25Cô ta nhanh chóng bịt micro điện thoại,
18:27bước vội ra ban công.
18:28Khoảnh khắc cánh cửa khép lại,
18:29tôi vừa vạn chạm mắt với cô ta.
18:30Cô ta không hề né tránh ánh mắt tôi
18:32mà còn nở một nụ cười.
18:33Trước khi người đàn ông đó đến,
18:34điểm thi giữ kỳ của chúng tôi đã được công bố.
18:36Vì kết quả lần này ảnh hưởng đến suất tuyển thẳng,
18:38nên mọi bên đều rất quan tâm.
18:39Thậm chí,
18:40chuyện Chu Hân chạy vòng quanh sân vừa sửa tiếng chó
18:42cũng không gây chấn động bằng điểm thi lần này.
18:44Lớp thường đang đặt cực xem ai sẽ giành xuất tuyển thẳng,
18:46còn lớp chọn của chúng tôi thì lại đang chờ xem tôi mất mặt thế nào.
18:48Dù gì thì trước đây tôi cũng đã nhiều lần phạm sai lầm ngay trong lớp học,
18:51ngay cả môn thế mạnh là tiếng Anh cũng viết sai chính tả.
18:53Giáo viên vật lý muốn tôi lên bảng giải bài làm gương,
18:55kết quả, một câu ví dụ đơn giản cũng làm tôi bế tắc.
18:57Trước giờ sinh hoạt lớp, trong giờ giải lao,
18:59cả lớp đều bàn luận dùi nổi.
19:01Tao nghe nói cậu ta còn dạy kèm cho hạ sư tầm nữa đấy.
19:03Thằng đó đẹp trai nhưng đầu óc guzi,
19:05lần nào thì cũng đổi sổ.
19:06Hai đứa bọn nó đúng là một cặp trời sinh.
19:08Ha ha ha, nghĩ mà bắt cười,
19:09một đứa dám dạy, một đứa dám học.
19:11Lần này điểm ra, chắc hạ vi nhiên tức điên lên mà đập người luôn ấy nhỉ.
19:14Nghe nói lâm lạc lạc nhận phí ra sư rất cao,
19:16nhưng lần này, chậm chậm, có khi cùng nhau rất thẳng.
19:18Thật là cảm khái,
19:19ngưới vài tháng trước lâm lạc lạc vẫn còn là học thần vạn người ngưỡng mộ.
19:22Vậy mà giờ thì,
19:23thôi, đừng nói nữa, giáo viên chủ nhiệm đến rồi.
19:25Cả lớp vội vàng giả vờ nghiêm túc học bài.
19:27Thỉnh thoảng lại len len liếc nhìn sắc mặt của giáo viên chủ nhiệm.
19:29Ừm, trông không ổn lắm.
19:31Mỗi lúc cô ấy thức giận đều là biểu cảm này.
19:33Mọi người càng thêm chắc chắn rằng tôi tiêu đời rồi,
19:35ai nấy đều quay lại nhìn tôi với ánh mắt đồng cảm.
19:37Chú Hân thì lại mang vẻ mặt hả hê,
19:38ánh mắt chẳng đầy oán hận lại lóe lên tia sáng.
19:40Cô ta đã tiêu đời,
19:41thì cũng không muốn tôi được yên.
19:43Kỳ thi lần này,
19:43thành tích tổng thể của lớp ta không được lý tưởng.
19:45Giáo viên chủ nhiệm hắng rọng,
19:47chậm rãi mở lời.
19:48Cả lớp căng thẳng khi nghe nửa câu đầu,
19:49nhưng sau đó lại có cảm giác nhẹ nhõm trời sập đã có người cao đỡ giúp.
19:52Ai cũng ngầm mặc định rằng người làm cô ấy thất vọng chính là tôi.
19:54Thế nhưng, cô ấy lại thở dài.
19:56Chú Hân, không cần nói nhiều nữa,
19:57mong em có thể điều chỉnh lại trạng thái tâm lý.
20:00Nếu thực sự không ổn,
20:00có thể suy nghỉ một thời gian.
20:02Ngay sau đó,
20:03cô ấy tiếp tục ném ra 3 quả bong khiến cả lớp sững sở.
20:05Rất bất ngờ,
20:06lần này lớp bên có một con chiến mã.
20:07Đứng thứ 2 toàn khối,
20:08chỉ kém hạng nhất đúng một điểm.
20:10Chỉ vì viết sai một chữ,
20:11thay vì trong câu thơ thì lại viết thành trong.
20:13Tên của nữ chính là Lạc,
20:14là từ sự tầm cố ý viết sai chính tả ấy bằng ODTH5.
20:17Người này, chắc các em đều biết,
20:18chính là bạn hạ sự tầm của lớp bên.
20:20Em ấy là người xếp áp chót trong kỳ thi liên trường lần trước.
20:22Nhưng cũng may,
20:23người đứng đầu toàn khối vẫn là lớp chúng ta.
20:25Bạn Lâm Lạc Lạc,
20:26731 điểm.
20:27Khoảnh khắc đó,
20:27cả lớp đều há hốc miệng vì sốc.
20:29Họ bất chấp giáo viên chủ nhiệm đang nghiêm túc chỉnh đốn kỷ luật,
20:31nhao nhao thảo luận.
20:3215 phút sau,
20:33họ đi đến một kết luận chắc chắn.
20:34Học thần Lâm Lạc Lạc thời gian qua chính là đang giả heo ăn thịt hổ,
20:37và mặt chu hần.
20:38Một mình cô ấy đã đào tạo một tên đội sổ trở thành Á quân toàn khối.
20:41Đây chính là sức mạnh của học thần.
20:42Chúng ta phải đi ôm học thần,
20:43hấp thụ linh khí của học thần.
20:44Tôi bất lực nhìn từng người một lao tới ôm mình đầy kích động.
20:47Giáo viên chủ nhiệm cũng không thể ngăn cản.
20:49Tên dại rồi.
20:49Nhưng liệu có một khả năng nào khác không?
20:51Rằng hạ vi nhiên đã giành được xuất vào chạy hề thanh bắc.
20:53Bố mẹ hạ chính thức chọn cô ấy làm người thừa kế,
20:55nên hạ sư tầm cuối cùng cũng có thể yên tâm khoanh đúng đáp án.
20:58Tin nhắn cuối cùng trước kỳ thi của cậu ấy vẫn còn trên WeChat của tôi.
21:00Cô giáo lạc lạc, yên tâm đi,
21:02đứa học trò lêu lỏng của cô lần này chắc chắn sẽ không làm cô mất mặt đâu.
21:05Để ăn mừng việc giữ được xuất tuyển thẳng,
21:07theo yêu cầu của mọi người, tôi mời cả lớp đi liên hoàn.
21:09Chúng tôi đặt một phòng karaoke rất lớn,
21:11mọi người thi nhau hát hò, xả hết những ước ức vì thi cử không như ý.
21:13Thật ra, bạn học của tôi rất đơn thuần, yêu ghét rõ ràng,
21:16cảm xúc đến nhanh mà cũng đi nhanh.
21:18Giữa buổi, tôi tranh thủ ra ngoài gọi cho ông nội, báo tin vui này.
21:21Tôi đứng một mình ngoài hành lang, lòng vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
21:23Nhưng ngay khi vừa cút máy, chuẩn bị quay lại phòng,
21:25một bóng đen đứng ở góc quất bỗng cử động.
21:27Lúc này tôi mới nhận ra, có người đã rõi theo tôi rất lâu.
21:30Chỉ là tôi không phát hiện ra, tim tôi đập thình thịnh.
21:32Bản năng mách bảo tôi phải đi nhanh hơn,
21:34muốn thoát khỏi hành lang vòng vèo này càng sớm càng tốt.
21:36Mài tim một chỗ vắng người, tôi không nhận ra mình đã đi lạc vào khu vực này,
21:39cũng không biết làm sao để ra ngoài.
21:41Tôi đi rất nhanh, đằng dư có tiếng bước chân gấp gáp đuổi theo.
21:44Hắn cũng tăng tốc.
21:45Tôi dường như có thể nghe thấy tiếng thở rốc nặng nề của một gã đàn ông.
21:47Tôi bắt đầu chạy, nước mắt trào ra vì sợ hãi,
21:49nhưng điều này lại càng kích thích kẻ phía sau.
21:51Đến một khúc cua, hắn đội ngột lao tới, hắn tinh toán sai rồi.
21:54Kiếp trước, tôi đã chết một cách thê thảm và tuyệt vọng như thế nào.
21:57Làm sao có thể không nhận ra mùi thuốc kích thích trộn lẫn với rượu và thuốc lá trên người hắn.
22:00Ngay khi gọi điện cho ông xong, trong vài phút ngần người,
22:03tôi đã kịp phối hợp với hạ sư tầm sắp xếp mọi thứ qua WeChat.
22:05Hiện tại, tôi đã được hạ sư tầm kéo nhanh vào phòng và khóa cửa.
22:08Còn kẻ đang ngã sõng xoài ngoài hành lang, xây đến bất tỉnh nhân sự.
22:11Là Trung Hân.
22:12Cô ta uống quá chén, lem ben chửi rùa rồi đi tìm tôi,
22:14thấy hạ sư tầm thì bám theo, cuối cùng sức cùng lực kiệt hụt ngay trước cửa phòng.
22:17Ngoài cửa nhanh chóng vang lên tiếng gã đàn ông gào rú đầy cam phẫn.
22:20Con đàn bà chết tiệt, mày lừa tao, ảnh là giả thì thôi đi,
22:23ngay cả chuyện đã hứa cũng dám nuốt lời.
22:24Người đâu, sao lại là mày, đừng có giả chết nữa,
22:27tại sao mày lại gãi bẫy tao.
22:28Được lắm, đã đích thân răng tận miệng thì mày thay nó cũng được.
22:31Trong phòng tối, tôi và hạ sư tầm đứng rất gần nhau.
22:33Đôi mắt cậu ấy lấp lánh như những mảnh sao vỡ.
22:35Tôi im lặng một lúc lâu, rồi hỏi.
22:37Hạ sư tầm, tại sao cậu chưa từng hỏi tôi lý do phải nhắm vào chú Hân?
22:40Tôi không muốn hỏi, cậu ấy mỉm cười.
22:42Nếu cậu muốn nói, tự nhiên sẽ nói.
22:44Nhưng tôi tin, một cô gái dù ra cảnh khó khăn
22:46vẫn sẵn lòng nhường tiền sinh hoạt cho cụ già nhạt giác,
22:48chắc chắn không phải người xấu.
22:49Thực ra, từ đầu tôi đã nhận ra.
22:51Ban đầu cậu ấy tìm tôi làm gia sư chỉ vì thương cảm nữ sinh nghèo học rồi.
22:54Nhưng dần dần, ánh mắt cậu ấy dành cho tôi đã có chút gì đó khác ạ.
22:57Tôi không ngờ, cậu ấy lại tin tưởng tôi đến thế.
22:59Chú Hân sẽ không sao.
23:00Tôi mỉm cười, cúi đầu.
23:02Bởi vì tôi đã báo cảnh sát rồi,
23:03bảo vệ của kỹ thuật viên cũng đã đến tầm này.
23:05Dù hận cô ta đến đâu, tôi cũng không muốn một cô gái khác
23:07phải chịu đựng nỗi đau củng cực như tôi kiếp trước.
23:09Hạ sư tầm phá lên cười.
23:11Quả nhân tôi không nhìn lầm người.
23:12Tôi mở cửa, ánh sáng chẳng vào căn phòng tối đen.
23:14Tôi hít sâu một hơi, hãy nói.
23:16Hạ sư tầm, cảm ơn cậu, chúng ta về thôi.
23:18Nhưng không có ai trả lời.
23:20Tôi đi được mấy bước, không kìm được quay đầu lại.
23:22Mới phát hiện, không biết từ khi nào,
23:23tôi đã bước vào căn phòng mà Chú Hân vừa ở.
23:25Tôi chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng nhất đời mình.
23:27Chú Hân chết rồi.
23:28Cô ta ngã từ trên giường xuống,
23:29hai tay trống xuống đất,
23:30bên dưới là vũng máu đỏ tươi trói mắt.
23:32Trên cổ cô ta có một phép bầm tím gây rợn.
23:34Tôi hoảng sợ bị chặt miệng.
23:35Chú Hân chết rồi.
23:36Không thể nào.
23:37Tôi đã tính toán thời gian báo cảnh sát,
23:38bảo vệ cũng xác nhận đã định vị được phòng của cô ta.
23:41Thú vị thật đấy.
23:42Đến nước này mà cô vẫn chọn báo cảnh sát sao?
23:44Một giọng nói điện tử lạnh lùng quen thuộc vang lên từ chính giữa sát chết của Chú Hân.
23:47Cùng lúc đó,
23:47một con búp bê gỗ kỳ dị đột ngột lao ra từ lồng ngực của Chú Hân.
23:50Nào, để ta tự giới thiệu một chút.
23:52Ta tên là hệ thống nữ phụ hắc hóa.
23:54Như cái tên của mình,
23:55ta cần chọn ra một người làm nữ phụ,
23:56khiến cô ta hoàn toàn hắc hóa.
23:57Thật đáng tiếc,
23:58những ký chủ trước đây của ta đều quá vô dụng.
24:00Con búp bê gỗ với nụ cười quỷ dị bỗng lộ ra một vẻ mặt đầy tiếc nuối.
24:03Lòng thăm và chấp niệm của bọn họ chỉ khiến họ tự chôn vùi chính mình.
24:06Chợt ta nghĩ,
24:07tại sao ta không tự tay bồi dưỡng một người nhỉ?
24:09Nó phát ra một chàng cười lanh lành như trẻ con,
24:11nhưng lời nói lại trói tay đến đáng sợ.
24:12Lạc lạc,
24:13xem như quả gặp mặt lần đầu tiên,
24:14ta đã giúp người giết chết Chú Hân rồi đấy.
24:16Ngươi không biết đâu,
24:16cô ta chết còn đau đớn gấp trăm lần ngươi kiếp trước.
24:19Bạn học lông lạc lạc,
24:20ngươi nghĩ mình trùng sinh là ngẫu nhiên sao?
24:21Không phải,
24:22chính là do ta sắp đặt.
24:23Ta thật sự không hiểu hai kiếp rồi,
24:25tại sao ngươi vẫn không lựa chọn hắc hóa?
24:26Tại sao không cùng ta khiến những kẻ đã tổn thương ngươi phải trả giá?
24:29Ngươi tôi phật phòng dữ dội,
24:30cái chết ngay trước mắt khiến tôi ngẹn lời.
24:32Mất một lúc lâu,
24:32tôi mới lấy lại bình tĩnh,
24:33lạnh lùng nhìn nó.
24:34Búp bê gỗ cười khanh khách.
24:46Bộ suốt đoạn đường núi đến gõ cửa nhà bác sĩ trong thôn.
24:49À, phải rồi,
24:50tình cảm giữa ngươi và ông nội thật tốt.
24:52Nhưng con người ai rồi cũng phải giả đi,
24:53cũng phải bệnh tật và qua đời.
24:55Chỉ bằng ngươi làm ký chủ của ta,
24:56chúng ta có thể lấy mạng của kẻ khác để kéo dài tuổi thọ cho ông nội.
24:59Cả đời ông ấy chưa từng được hưởng một ngày an nhàn,
25:01ngươi không muốn nghĩ cho ông ấy sao?
25:02Lạc lạc,
25:03nó dùng giọng điệu rũ rỗ đến giận người,
25:04thì thâm bên tai tôi,
25:05ta thật sự rất thích người.
25:07Trở thành ký chủ tiếp theo của ta đi,
25:08ta sẽ cho người mọi thứ quý giá nhất trên đời,
25:10sắc đẹp,
25:10tiên tài,
25:11tuổi thọ,
25:11được không?
25:12Đôi mắt nó ánh lên một màu xanh kỳ lạ,
25:14như thể có thể hút hồn bất kỳ ai.
25:15Tôi nhìn chầm chầm vào nó,
25:16dường như có thể thấy trước tương lai của mình nếu chấp nhận lời đề nghị này.
25:19Những gì nó nói thật sự quá hấp dẫn.
25:21Hệ thống này thực sự có thể trao cho con người tất cả những thứ họ ngỡ ước.
25:24Tôi chậm rãi mở miệng,
25:25không cần,
25:25có lẽ,
25:26trong mắt nó,
25:26tôi luôn là kẻ bị tổn thương.
25:28Nhưng trong mắt tôi,
25:29tôi đã có được thứ quý giá nhất trên đời.
25:30Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình thiếu thốn,
25:32có thể tôi không giàu có về mặt vật chất,
25:34nhưng tôi có tình yêu thương trọn vẹn của ông nội.
25:36Thế là đủ.
25:36Từ nhỏ đến lớn,
25:37tôi chưa từng cảm thấy mình thiếu thốn điều gì.
25:39Ngược lại,
25:40tôi chỉ cảm thấy bản thân chưa cho đi đủ nhiều.
25:42Ông nội đã dạy tôi rằng,
25:43làm người phải sống sao cho không thẹn với lương tâm.
25:45Dùng mạng người khác để kéo dài tuổi thọ cho ông.
25:47E rằng ông sẽ thức đến chết ngay lập tức.
25:49Điều tôi muốn chỉ là cố gắng hết sức
25:50để ông có những năm tháng tuổi già hạnh phúc nhất.
25:52Hệ thống nữ phụ hắc hóa,
25:53người đừng hòng đạt được mục đích.
25:54Tôi mỉm cười nhìn chầm chầm vào con búp bê gỗ.
25:56Sự dĩ con người là con người,
25:58bởi vì họ có tình yêu mà máy móc không bao giờ có thể cảm nhận.
26:00Sẽ có một ngày,
26:01sẽ có người hoàn toàn tiêu diệt người.
26:02Con búp bê gỗ lại trở về với nụ cười từ bi cố hữu
26:04được chạm khắc trên khuôn mặt nó.
26:06Hào quang xanh bao quanh nó dần dần bay lên,
26:08cuối cùng hoàn toàn biến mất trong không trung.
26:09Cuối tuần này,
26:10ông nội vào thành phố thăm tôi.
26:11Ông đứng trước cổng trường,
26:12nhìn chầm chầm vào tấm biển thật lâu.
26:14Những nếp nhan trồng chất trên chán dần dãn ra,
26:16như một cậu học sinh tiểu học lần đầu tiên
26:17được đeo khăn quàng đỏ thành kính mà trang trọc.
26:19Chợt, tôi nhớ ra rằng cả đời ông chưa từng được đến trường,
26:21vậy mà lại dốc hết sức lực để nuôi tôi ăn học.
26:23Vừa nhìn thấy tôi,
26:24phản ứng đầu tiên của ông là
26:25tiểu lạc lạc lại gầy rồi.
26:27Ngay sau đó,
26:38tôi mới nhận ra hôm nay ông mặc chiếc áo sơ mi sám
26:40mà chỉ vào dịp Tết mới mặc.
26:41Đôi giày này của ông có làm bẩn xa nhà người ta không?
26:44Ông cúi đầu giống như một đứa trẻ vừa phạm lỗi.
26:46Đôi giày của ông đã cũ, dồn rách,
26:48nhưng trong mắt tôi,
26:49nó chẳng hề bẩn một chút nào.
26:50Ông nội không hiểu rồi,
26:51bây giờ người ta đang trụng phong cách cổ điển như thế này đó.
26:53Ông chính là cụ ông đẹp lão phong độ nhất thế gian.
26:55Mắt tôi cay rẻ,
26:56liền ôm chặt cánh tay ông,
26:57kéo ông bước vào quán.
26:58Món ăn nhanh chóng được dọn lên.
27:00Nhưng ông nội ăn rất ít,
27:01chỉ cầm một miếng bánh ngô,
27:02nhấm nháp từng chút một,
27:03nhai rất chậm.
27:04Ông nói rằng không quen ăn đồ ăn ở đây.
27:06Nhưng tôi biết,
27:06ông chỉ đang cố nhường hết phần ngon cho tôi mà thôi.
27:09Ông nội,
27:09bây giờ con có nhiều tiền lắm rồi.
27:11Tôi vỗ vào chiếc túi trống không của mình,
27:12giả bộ khoai khoang,
27:13gần đây con làm gia sư,
27:14khiếm được mấy chục vạn đó.
27:15Hơn nữa,
27:16con chẳng phải đã được tuyển thẳng vào Thanh Bắc rồi sao?
27:18Sau khi tốt nghiệp,
27:28tôi yêu Bắc Kinh Thiên An Môn,
27:29Thiên An Môn có mặt trời mọc.
27:30Khoảnh khắc ấy,
27:31tôi đột nhiên muốn khóc.
27:32Tôi không dám tưởng tượng,
27:33khiếp trước khi tôi bị hại chết,
27:35ông nội đã mang tâm trạng thế nào
27:36khi một mình lận lội vào thành phố.
27:37Cả đời chưa từng đi xa,
27:38ông đã phải vừa đi vừa hỏi thăm khắp nơi,
27:40hỏi cháu gái của ông đang ở đâu,
27:42hỏi khi nào tiểu lạc lạc của ông sẽ về nhà.
27:44Thật ra,
27:44từ nhỏ tôi đã biết,
27:45ông nội sống cô đơn cả đời.
27:46Còn tôi,
27:47chỉ là một đứa trẻ ông nhặt được
27:48trong lúc đi nhặt phế liệu mà thôi.
27:50Trong quán an toàn là sinh viên đại học.
27:51Nghe ông nội hát,
27:52bọn họ đồng loạt quay đầu lại,
27:53rồi đồng thanh vỗ tay vàng rội.
27:55Chuyện chua hân qua đời,
27:56không biết có phải do hệ thống hay không,
27:57mà rất nhanh đã bị các bạn học lãng quên.
27:59Những ngày sau đó,
28:00tôi vẫn như thường lệ,
28:01ở bên cạnh hạ sư tầm học tập.
28:02Thay vì gọi là học,
28:03thì chi bằng nói là vừa học vừa chơi có lương.
28:05Trình độ của cậu ấy chẳng kém gì tôi,
28:07phản ứng còn nhanh hơn,
28:08chỉ cần liếc qua đề bài là biết ngay đáp án.
28:10Thời gian thấm thoát trôi qua.
28:11Một ngày trước kỳ thi đại học,
28:12có dấu đếm ngược trên bảng đen cuối cùng
28:13cũng được thầy chủ nhiệm trịnh trọng gạch thành số không.
28:15Thầy vẫn nghe mặt đứng trên bục giảng nhắc nhở,
28:17nhưng khóe mắt lại đỏ hoe từ lúc nào.
28:19Những người bạn cùng lớp đã gắn bó 3 năm cuối cùng
28:20cũng bật khóc trong tiết học cuối cùng này.
28:22Thời học sinh của chúng tôi,
28:23cuối cùng cũng kết thúc rồi.
28:25Mùa hè năm ấy là mùa của dưa hấu ướp lạnh,
28:26nước có ga, kèm mát lạnh.
28:28Cũng là mùa của những bộ phim,
28:29chương trình tạp kỹ,
28:30và những bộ phim truyền hình mà trước đây
28:31chưa từng có thời gian xem.
28:32Mọi người đều như muốn bù đắp lại
28:333 năm thanh xuân đã vừa đầu vào sách bở.
28:35Tôi thuê một căn phòng nhỏ trong thành phố,
28:37không lớn nhưng ấm áp và thoải mái,
28:38đón ông nội đến ở cùng.
28:39Ông đã vất vả cả đời,
28:40cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi.
28:42Vào ngày có kết quả thi đại học,
28:43tôi nhận được một bức thư tử hạ sư tầm.
28:45Thực ra, chúng ta đã gặp nhau từ lâu rồi.
28:47Trong một lần tham gia hoạt động lao động công ích,
28:49những người khác đều tỏ ra ái ngại
28:50khi dọn dẹp vệ sinh,
28:51chỉ có cậu là tự nhiên và thành thạo
28:52nhận lấy toàn bộ công việc.
28:53Lúc đó tôi đã thấy rất kỳ diệu,
28:54một cô gái gầy gò, trắng chẻo như thế,
28:56sao lại có thể làm những việc này thuần thục đến vậy.
28:59Về sau, tôi không kìm được mà tìm hiểu về cậu,
29:01mới biết được hoàn cảnh gia đình cậu có chút đặc biệt.
29:03Cậu là cô gái mạnh mẽ và xuất sắc nhất mà tôi từng gặp.
29:05Cậu không bao giờ than phiền,
29:06cũng chưa từng bỏ cuộc.
29:07Mỗi lần đi ngang qua lớp học của cậu,
29:09mặc kệ xung quanh ồn ào thế nào,
29:10cậu luôn ngủ yên lặng bên cửa rổ,
29:11cẩn thận làm bài tập.
29:13Tôi không phục sự nỗ lực của cậu,
29:14sự nghiêm túc với cuộc sống của cậu,
29:15sự thiện lương giúp đỡ người khác của cậu,
29:16sự kiên cường của cậu,
29:17sự lạc quan của cậu.
29:18Tôi thích một con người như thế.
29:20Lâm Lạc Lạc, tôi muốn trịnh trọng mời cậu,
29:22cùng tôi đến Bắc Kỳ.
29:23Hai tấm giấy báo chúng tuyển giống hệt nhau,
29:24chính là lời tỏ tình rực rỡ nhất của thanh xuân.
29:26Ngoại chuyện, cuộc sống đại học.
29:28Hạ Vi Nhiên cũng thi đỗ thanh bác,
29:29ba chúng tôi thường xuyên hẹn nhau đi ăn.
29:31Nhà họ hạ gia tài bạc triệu,
29:32bất động sản chảy khắp nơi.
29:33Chị Vi Nhiên và Sư Tầm giúp tôi đưa ông nội
29:35đến một khu trung cư gần trường.
29:36Nơi này toàn là những người già đã nghỉ hưu sinh sống.
29:38Họ đều là những người trí thức, có học vấn,
29:40rất nhanh đã tiếp nhận ông nội,
29:41còn dạy ông chơi cửa tướng.
29:42Khu trung cư này có đầy lủ tiết ít,
29:44từ thư viện cho người cao tuổi, nhà ăn,
29:45cho đến câu lạc bộ.
29:46Ông nội không biết chữ,
29:47nhưng có những tình nguyện viên kiên nhẫn dạy ông,
29:49đọc sách cho ông nghe.
29:50Ông học sách chăm chỉ,
29:51tinh thần mỗi ngày một tốt hơn,
29:52sức khỏe cũng dần dần khởi sắc.
29:54Những người cao tuổi trong khu ai cũng ngưỡng mộ ông,
29:55còn hỏi bí quyết để giữ sức khỏe tốt đến vậy.
29:57Ông nội ngại ngùng lắm.
29:59Cuộc sống đã đủ đầy hơn,
30:00nhưng ông vẫn không ngồi yên được,
30:01chủ động xin làm công việc vệ sinh trong khu,
30:02cùng các tình nguyện viên khác giúp đỡ mọi người.
30:04Mỗi lần tôi đi qua,
30:05những ông bà trong khu đều dơ ngón tay cái lên,
30:07tấm tắc hèn.
30:08Ông nội của cháu thật tuyệt,
30:09hôm ấy, tên Lưu Manh hồi cấp 3 muốn đến trường tìm hạ Vi Nhiên.
30:12Chị Vi Nhiên chỉ thờ ơ đáp một tiếng,
30:13được, nhưng khi đặt điện thoại xuống,
30:15vành tay cô ấy đã đỏ bừng.
30:16Thật ra tôi cũng đoán được,
30:18chị Vi Nhiên là người quyết đoán và dứt khoát,
30:19nếu không thích,
30:20thì đã chẳng bao giờ để hắn léo đéo theo đuôi mãi như vậy.
30:22Chỉ là,
30:23thời cấp 3 đó chưa phải là thời điểm thích hợp để tình yêu nở hoa mà thôi.
30:26Không thể không nói,
30:26Thanh Bắc chính là nơi tập trung những nhân tài hàng đầu,
30:28ai ai cũng thiên phú dị bầm,
30:30lại vô cùng nỗ lực.
30:31Chỉ cần hơi lơ là một chút,
30:32liên bị bỏ lại phía sau.
30:33Rời ra hệ thống phản diện độc ác,
30:34tôi cuối cùng cũng có thể yên tâm toàn tâm toàn ý dốc sức vào việc học.
30:37Phải nói rằng,
30:38hít thở bầu không khí tri thức của Thanh Bắc thật sảng khoái.
30:40Được trò chuyện với những bậc vĩ nhân trong lịch sử nhân loại cũng thật sảng khoái.
30:43So với điều này,
30:44chơi điện thoại chẳng còn chút hấp dẫn nào với tôi nữa.
30:46Thư viện Thanh Bắc cũng rất tráng lệ,
30:47với đủ mọi loại sách,
30:48tựa như một kho báu khổng lồ.
30:49Quan trọng hơn cả,
30:50ở nơi đây,
30:51tôi đã thoát khỏi những ánh mắt đấu kị,
30:52ác ý trong vũng lầy bóng tối ngày trước.
30:54Mọi người đều mạnh mẽ và tự tin,
30:55ai cũng nghiêm túc làm tốt công việc của mình,
30:57dùng tài năng của bản thân để góp sức xây dựng đất nước.
30:59Tôi tìm được những người cùng trí hướng,
31:00cũng càng thêm kiên định với lý tưởng của mình,
31:02trở thành một nhà ngoại giao.
31:03Sau một ngày bận rộn học tập,
31:05chúng tôi đi ngõ năm là cổ thưởng thức những món ăn ngon.
31:07Hôm ấy,
31:07phó hoa bất chật nở rộ ở phía xa.
31:09Nhìn theo ánh sáng rực rỡ trên bầu trời,
31:10tôi đột nhiên muốn hỏi hạ sư tầm.
31:12Cậu có ước mơ gì không?
31:14Cậu ấy khẽ cười,
31:14xoa đầu tôi rồi kéo tôi vào lòng.
31:16Không có ước mơ gì lớn lao cả,
31:17chỉ muốn ở bên cậu,
31:18chăm sóc cho cậu.
31:19Chỉ muốn mãi mãi làm chú chó nhỏ trung thành của cậu mà thôi.
31:22Kết thúc chuyện.
Được khuyến cáo
41:09
|
Sắp Tới
1:08
1:07