Đi đến trình phátĐi đến nội dung chính
  • 2 ngày trước

Danh mục

😹
Vui nhộn
Phụ đề
00:00Với sự nhẹ bén của mình thì anh phát hiện ra cơ hội kiếm tiền tại sân bay, chỉ cần trả lại xe đẩy hành lý là nhận được 25 xù.
00:06Victor thử gom 3 xe đầu tiên rồi đẩy về chỗ cũ và thật sự nhận được 75 xù.
00:11Ngay sau đó anh đến quầy mua một chiếc bánh mì kẹp, hai ngày bị kẹt ở sân bay không có gì ăn thì cuối cùng anh cũng được ăn một bữa nóng.
00:17Sau khi nếm vị ngọt đầu tiên thì anh bắt đầu đi tìm xe đẩy bị bỏ quên, cả ngày hôm đó anh tất bật không ngươi nghỉ và thu được một khoản khá khá.
00:24Đổi lại thì anh có một bữa ăn thịnh soạn như nhà hàng, nhưng rồi khi giám đốc sân bay phát hiện, họ lập tức cử người chuyên trách thu gom xe đẩy, con đường mưu sinh của Victor bị chặn đứng.
00:33Ban quản lý muốn khiến anh không thể trụ lại sân bay lâu hơn và buộc phải rời đi dù là bất hợp pháp.
00:38Chỉ cần anh bước ra là họ sẽ bắt ngay, lý do là vì Victor hay mặc đồ ngủ và lang thang khắp sân bay.
00:44Chưa kể còn cởi chân tắm rửa trong nhà vệ sinh công cộng, ảnh hưởng đến hình ảnh văn minh của sân bay.
00:48Nhưng Victor cũng đâu còn cách nào khác, vài ngày trước ngay khi tới Mỹ thì mọi chuyện đã rắc rối.
00:53Thậm chí ve khứ hồi và hộ chiếu cũng bị tịch thu, giám đốc giải thích rằng khi anh còn đang bay thì quê hương anh nổ ra nội chiến.
01:00Hoa Kỳ không còn công nhận quốc gia của anh và hộ chiếu cũng mất hiệu lực, giờ anh là người không quốc tịch và không thể xin tị nạn chính trị.
01:06Cũng chẳng được chấp nhận như người tị nạn, hay theo diện nhân đạo để nhập cảnh, cho đến khi chiến tranh kết thúc và Mỹ công nhận chính phủ mới.
01:12Ông ta giải thích rất dài đến mức nói khô cả cổ, nhưng Victor không biết tiếng Anh nên chẳng hiểu gì.
01:17Một chữ cũng không hiểu, giám đốc đành lấy đồ ăn ra và dùng hình ảnh để giải thích, bịch khoai tây chiên là đất nước của anh.
01:23Quả táo là phe nổi dậy và Krakosia không còn tồn tại, nhưng Victor vẫn chẳng hiểu tình cảnh của mình.
01:29Giám đốc đành đuổi anh ra khỏi văn phòng, là người không quốc tịch nên anh rơi vào kẽ hở kỳ lạ của luật pháp.
01:34Giờ anh không thể nhập cảnh Mỹ cũng không thể về quê, và hải quan cũng không có quyền bắt giữ anh.
01:39Cuối cùng giám đốc bảo cảnh sát đưa anh đến khu quá cảnh quốc tế, người cảnh sát tốt bụng đưa anh vài phiếu ăn.
01:44Một thẻ điện thoại và một máy nhắn tin để liên lạc, Victor chỉ biết gật đầu mà mặt vẫn hoang mang.
01:49Ngay lúc đó anh thấy TV đang phát bản tin về đất nước của anh, dù không hiểu nhưng từ hình ảnh bom đạn khói lửa anh cũng đủ hiểu.
01:55Rằng đất nước của anh đã thực sự rơi vào chiến tranh, anh nôn nóng muốn gọi về nhà nhưng không biết cách dùng thẻ điện thoại.
02:01Anh định nhờ người giúp, nhưng chẳng ai dừng lại, không ai hiểu ngôn ngữ của anh nên mọi thứ quá xa lạ.
02:07Anh như một hòn đảo lạc lõng giữa biển người và nỗi cô đơn ập đến, giây phút đó anh cảm thấy cả thế giới đã bỏ rơi mình.
02:13Dù không ai giúp nhưng điều đó không làm mất đi tấm lòng sẵn sàng giúp người của anh.
02:16Thấy một bé gái đang loay hoay với vali thì anh liền bỏ giờ phần ăn để hỗ trợ.
02:20Nhưng phiếu ăn bị gió thổi bay và bị lao công dọn đi vì tưởng là rác, vì đất nước không được công nhận nên tình của anh trở thành giấy vụn.
02:27Giờ thì anh thực sự không còn một đồng nào, trời mau chóng chuyển sang đêm, anh tìm được một phòng chờ bỏ hoang để ngủ tạm.
02:33Rồi tháo tay vịn giữa ghế và ghép lại thành một chiếc giường tạm, trước khi ngủ anh lấy ra một lon đựng hạt đậu phộng.
02:38Nhưng bên trong là một lời hứa anh mang theo suốt chuyến đi, nhưng anh không biết ngay cả việc ngủ ở đây cũng chẳng yên ổn.
02:44Hình ảnh chiến tranh trên truyền hình khiến anh hoảng sợ, sáng hôm sau anh đến trung tâm cấp visa từ rất sớm.
02:50Nhưng không có quốc gia thì không có hộ chiếu, không có hộ chiếu thì cũng không thể có visa và anh bị từ chối.
02:55Giám đốc lại thấy gương mặt hoang mang của Victor, ông ta sắp đặt đưa anh về khu chuyển tiếp để mong anh tự rời khỏi sân bay.
03:01Chỉ cần anh bước ra khỏi cửa thì ông ta sẽ gọi cảnh sát bắt vì nhập cảnh trái phép.
03:05Như vậy dễ dàng hơn và ông có thể đẩy rắc rối này cho người khác, không ngờ Victor lại là người cứng đầu đến vậy.
03:11Và từ khoảnh khắc đó cuộc đấu trí giữa hai người chính thức bắt đầu, không có tiền mua đồ ăn nên anh chỉ biết nhìn qua cửa kính.
03:17Thèm thương nhìn những món ăn bên trong, anh tận dụng bánh quy và gói gia vị miễn phí để tự chế một chiếc bánh mì tí hòn.
03:22Nhưng chưa kịp ăn thì giám đốc đã xuất hiện ngay trước mặt, muốn đuổi Victor thì ông ta tiết lộ một bí mật của sân bay.
03:28Mỗi ngày lúc 12 giờ trước khi đổi ca sẽ có khoảng trống 5 phút, anh có thể lợi dụng lúc đó để rời khỏi đây và vào nước Mỹ.
03:34Lần này Victor phần nào hiểu được ý ông ta, khi đến giờ thì lính gác đã rời khỏi vị trí.
03:39Victor bước đến gần cửa đây do dự nhưng cũng háo hức, nhưng sự xuất hiện bất ngờ của một nữ tiếp viên khiến anh ngập ngừng.
03:44Và anh nhận ra có một chiếc camera đang chuyển động, anh bắt đầu kiểm tra xem có đang bị theo dõi không.
03:50Khi anh tiến lên thì camera cũng di chuyển theo, trong phòng điều khiển giám đốc chờ anh vượt qua cánh cửa.
03:55Nhưng Victor không bước ra mà nhìn thẳng vào camera, giám đốc vội quay góc máy đi chỗ khác và giả vờ ngắm cảnh.
04:01Victor lặng lẽ nếp vào góc khuất khiến giám đốc phát điên lên, ngay sau đó khuôn mặt to đùng của Victor xuất hiện trước ống kính.
04:07Và anh nói với người điều khiển rằng anh sẽ chờ đợi, trước tình huống đó giám đốc chỉ biết bó tay.
04:11Làm việc 17 năm ông chưa từng gặp ai như vậy, ăn bánh quy miễn phí mãi thì không sống nổi.
04:16Victor đói đến hoa mắt và nhìn vào những phần ăn thừa, khi đang do dự không biết có nên nhặt hay không.
04:21Thì một phụ nữ đẩy xe hành lý ngang qua đã cắt ngang dòng suy nghĩ, nhờ sự nhạy bén anh phát hiện ra một cơ hội kiếm sống.
04:27Sau khi giải quyết được chuyện ăn uống thì anh bắt đầu quan tâm đến tin tức quê nhà, nhưng vì bất đồng ngôn ngữ nên anh chỉ biết nhìn vào màn hình trong lo lắng.
04:34Để hiểu truyền hình nói gì thì anh đến cửa hàng mua hai quyển sách giống nhau, một quyển tiếng Anh và một quyển tiếng mẹ đẻ.
04:40Nhờ đối chiếu từng dòng mà Victor tự học tiếng Anh kỳ diệu, anh không chỉ hiểu được bản tin truyền hình, mà còn tranh thủ đến quầy visa để học thêm khái niệm và luyện kỹ năng nói khiến nhân viên visa tò mò.
04:50Biết là sẽ bị từ chối mà sao anh vẫn đến mỗi ngày, Victor mỉm cười nói tôi nghĩ trên bàn cô có hai con dấu, một đỏ một xanh, vậy thì cơ hội được cấp visa của tôi là 50%.
04:59Câu nói khiến nhân viên cũng bật cười, từ gương mặt nghiêm nghị cô bắt đầu trò chuyện vui vẻ và giải thích tận tình.
05:05Lúc đó anh chàng giao đồ ăn đang thích cô nhân viên visa cũng chứng kiến, tối hôm đó cậu ta tìm đến Victor.
05:10Nếu anh giúp tôi thu thập thông tin về cô ấy thì tôi sẽ cung cấp đủ đồ ăn mỗi ngày.
05:15Ban ngày thì con đường thu gom xe đẩy đã bị chặn, Victor đồng ý ngay không chút do dự.
05:19Từ đó Victor trở thành trợ thủ tình yêu bất đắc dĩ, mỗi ngày anh xếp hàng để hỏi thăm sở thích của cô nhân viên visa.
05:25Rồi đem thông tin đó đổi lấy một bữa ăn thịnh soạn từ anh chàng giao đồ.
05:28Một hôm máy nhắn tin do cảnh sát giám đốc đưa đột ngột đổ chuông.
05:32Anh biết ngay đó là giám đốc và có tin tốt, vì vậy anh háo hức vác ba lô chạy thật nhanh.
05:36Quả đúng như dự đoán giám đốc nói đã tìm cách để anh rời sân bay, theo luật Hoa Kỳ nếu ai sợ quay về quê hương thì có thể xin tị nạn.
05:43Chỉ cần Victor nói anh sợ trở về, thì ngay tối nay anh sẽ được rời sân bay vào New York.
05:48Sau đó giám đốc bắt đầu buổi thẩm vấn chính thức, anh có sợ khi nghĩ đến việc quay về đất nước không?
05:52Không.
05:53Câu trả lời khiến giám đốc đau đầu không nói nên lời, ông nghĩ chắc người này có vấn đề thần kinh.
05:57Dù ông giải thích thế nào hay cố gắng dẫn dắt, thì Victor vẫn không thay đổi câu trả lời.
06:02Anh nói mình không hề sợ quê hương dù nơi đó chìm trong bom đạn, thế là anh mất cơ hội rời khỏi sân bay lần nữa.
06:07Dù bị mắc kẹt nhưng giờ đây Victor không còn cô đơn, anh chàng giao đồ ăn đã trở thành bạn thân và dẫn anh đến căn cứ bí mật.
06:14Đó là hang ổ của nhóm ba người, hai người còn lại là nhân viên vệ sinh và anh bốc phát hành ý.
06:18Nhân viên vệ sinh thấy Victor cầm chiếc hộp sắt thì nghi anh là gián điệp và đoán bên trong là thiết bị nghe lén.
06:24Cả nhóm quyết định đưa Victor đi chụp squang toàn thân, thấy không có gì bất thường thì nhân viên vệ sinh mới yên tâm.
06:29Sở thích lớn nhất của ông là vừa uống nước, vừa rảnh rỗi ngồi xem người khác chưa té.
06:34Nhất là khi ai đó trượt trên nền vừa được ông lau bóng loáng thì ông có thể cười cả ngày.
06:37Hôm ấy một nữ tiếp viên đang vội đi làm thủ tục, cô không may trượt chân té ngã.
06:42Victor đi ngang liền chạy tới đỡ cô đứng dậy.
06:44Giày cao gót của cô bị gãy khiến cô phải đi ca nhắc, thấy vậy Victor liền ấm áp tặng cô một phiếu giảm giá mua giày.
06:50Anh nghĩ rằng đây có thể là một cuộc gặp định mệnh, nào ngờ Amelia đã có người trong lòng.
06:55Không lâu sau Victor lại gặp Amelia ở buồng điện thoại, lúc đó anh biết người đàn ông cô chờ đã có gia đình.
07:00Amelia bay vượt định mức mỗi ngày chỉ để hy vọng gặp anh ta tại sân bay.
07:04Nhưng hôm nay anh ta bận đi chơi với vợ nên không đến.
07:07Victor giả vờ gọi điện gần đó và lặng lẽ nghe hết tâm sự của Amelia.
07:11Sau đó anh nhẹ nhàng đưa cô chiếc khăn tay.
07:13Khi cô phát hiện ra là Victor thì anh lập tức giả vờ gọi tiếp.
07:16Anh có biết tại sao đàn ông lại tệ thế không?
07:18Thì ra điện thoại Victor cầm là cái đã rán bảng đăng hỏng.
07:21Bởi vì tất cả bọn họ đều là kẻ dối trá.
07:24Victor vội đuổi theo để ăn ủi cô.
07:26Anh tin một người tuyệt vời như Amelia xứng đáng có tình yêu tốt hơn.
07:29Sau khi bình tĩnh lại Amelia hỏi Victor làm nghề gì?
07:32Victor ngập ngừng rồi nhận mình là doanh nhân xây dựng.
07:35Amelia liền mời anh đi ăn tối món ý cùng cô.
07:37Nhưng vì không thể rời sân bay và không dám nói lý do nên Victor buộc phải từ chối lời mời.
07:42Điều đó khiến Amelia rất ngượng ngùng.
07:44Cô hiểu lầm Victor xem cô là người dễ dãi rồi tức giận kéo vali rời đi.
07:48Victor nhận ra mình đã làm tổn thương cô và quyết tâm lần sau gặp lại sẽ mời cô ăn món ý đàng hoàng.
07:54Ngay sau đó anh hỏi nhân viên phục vụ về giá món ý và chết xứng.
07:57Một bữa tối cho hai người tốn 40 đô.
07:59Anh bắt đầu đi khắp sân bay tìm việc nhưng không có quốc tịch hộ chiếu địa chỉ nên bị từ chối liên tục.
08:04Có người nghe xong thì phá lên cười.
08:06Có người thì thẳng thừng từ chối.
08:07Chỉ một cửa hàng để lại hy vọng bằng cách xin số điện thoại.
08:10Victor vui mừng chạy ra ngoài.
08:12Nhưng không có điện thoại nên anh đưa số bốt điện thoại công cộng.
08:15Anh ngồi luôn trên ghế chờ để không bỏ lỡ cuộc gọi.
08:17Anh chờ suốt từ sáng đến tối.
08:19Muốn đi vệ sinh cũng cố nhịn không rời vị trí.
08:21Tối muộn hầu hết cửa hàng đã tắt đèn thì chủ tiệm mới nhớ ra.
08:24Nhưng kết quả đã định đoạt từ trước.
08:26Nghe tin không được nhận Victor vẫn không oán trách.
08:29Ngược lại anh còn cảm ơn chủ tiệm.
08:30Cuối cùng tôi cũng có thể đi vệ sinh rồi.
08:33Cả ngày vất vả mà vẫn không xin được việc.
08:35Victor đành quay về chỗ ngủ.
08:36Trên đường anh đi ngang một bức tường đang thi công giờ.
08:39Bản năng thợ xây khiến anh không thể ngồi yên.
08:41Anh nhặt dụng cụ và bắt tay vào việc.
08:43Ai ngờ anh làm miệt mài đến tận sáng hôm sau.
08:46Hoàn thành xong anh ngắm nhìn công trình mình làm.
08:48Và đúng lúc đó một đội thi công tiến lại phía sau anh mà anh không hay biết.
08:52Người đúc công tiến lại xem xét và không ngớt lời khen tay nghề Victor.
08:55Ngay tại chỗ ông quyết định tuyển dụng anh.
08:57Thế là Victor có được công việc tử tế đầu tiên.
08:59Hôm đó cấp trên từ bộ giao thông đến kiểm tra sân bay.
09:02Nếu xuân sẻ thì trưởng ban sẽ được thăng trước cục trưởng.
09:05Nhưng ông ta lại không tập trung mà chỉ để ý đến Victor.
09:08Cả mấy anh bảo vệ cũng bắt đầu cá cược xem Victor sẽ rời đi khi nào.
09:11Nghe mức lương 19 đô một giờ của Victor giám đốc tức đỏ mặt.
09:15Ông không thể chịu nổi việc một người vô quốc tịch lại kiếm nhiều hơn mình.
09:18Vì vậy ông càng muốn đuổi Victor sớm càng tốt.
09:20Ông giam Victor trong phòng tạm giữ và cố gắng liên hệ nhiều nơi tiếp nhận.
09:24Nhưng không ai chịu xử lý.
09:25Lúc này Victor giống như củ khoai nóng không ai muốn cầm.
09:28Chiều đó đoàn kiểm tra đến sân bay.
09:30Về nghiệp vụ thì giám đốc thật sự không có gì để chê.
09:33Tại khu an ninh ông nhanh chóng phát hiện hành lý khách có vấn đề với mấy quả óc chó.
09:37Ông dùng búa đập từng quả và bên trong đều có hàng cấm.
09:40Ông đắc ý giải thích với đoàn kiểm tra.
09:42Ông phát hiện nhiều kỹ năng chuyên môn và phân tích sắc bén.
09:44Thì đúng lúc đó cảnh sát trưởng kéo ông sang một bên.
09:47Hóa ra có chuyện khẩn ở tầng trên.
09:49Một người đàn ông không có giấy phép nên bị tịch thu toàn bộ thuốc.
09:52Quá xúc động ông ta rút dao kề cổ và hét lên bằng thứ tiếng không ai hiểu.
09:56Giám đốc nghe thấy giọng ông ta rất giống Victor.
09:58Không còn cách nào khác giám đốc đành mời Victor ra làm phiên dịch.
10:01Và hứa nếu anh giúp xong sẽ tìm cách để anh được vào nước Mỹ.
10:04Sau khi trò chuyện họ biết người kia là công dân nước láng giềng Victor.
10:07Và anh ta mang thuốc về để cứu sống cha mình.
10:10Victor liền giải thích các quy định ở đây.
10:14Nghe vậy người đàn ông quỳ gối cầu xin giám đốc ngay tại chỗ.
10:18Nhưng giám đốc chỉ lắc đầu bất lực.
10:19Quy định là quy định tôi không thể thay đổi.
10:21Người đàn ông tuyệt vọng gào khóc và lao về phía Victor cầu cứu nhưng bị giữ lại.
10:25Victor chỉ biết đứng nhìn mà lòng đau như cắt.
10:27Anh không nỡ làm ngơ nên nảy ra một ý tưởng.
10:30Victor vội nói rằng vừa rồi anh dịch nhầm.
10:32Vì từ cha và con dê phát âm gần giống nhau.
10:35Mà thuốc cho động vật thì không cần giấy phép.
10:37Giám đốc hiểu ra Victor đã nghiên cứu kỹ quy định sân bay.
10:40Ông bảo người đàn ông xác nhận thuốc là dành cho dê.
10:42Victor vội nhắc anh ta nên trả lời thế nào.
10:44Nhưng anh ta chưa hiểu và chưa kịp phản ứng.
10:47Giám đốc muốn xử lý nhanh nên ra lệnh áp giải người đàn ông đi.
10:50Nhưng đúng lúc đó nghe được câu trả lời nên giám đốc đành buông tay.
10:52Thế là Victor đã cứu người đàn ông kia một cách thông minh và kịp thời.
10:56Người đàn ông cảm động ôn chầm lấy Victor và cảm ơn dối dít.
10:59Nhưng cảnh tựa ấy khiến giám đốc tức giận tột độ.
11:01Ông ta nhận ra tất cả đều là mưu mẹo của Victor.
11:04Giận dữ ông bóc cổ áo Victor và đẩy anh sang một bên.
11:07Chống lại tôi là chống lại nước Mỹ đấy.
11:09Tôi hoàn toàn có thể tìm cớ để nhốt anh 5 năm.
11:12Ông còn đang chút giận mà không biết đoàn kiểm tra đã đứng sau lưng.
11:15Hành động đó khiến cấp trên cực kỳ thất vọng.
11:17Việc thăng chức cũng lập tức bị hoãn lại.
11:19Ông còn bị mắng trong một trận.
11:20Ông nên học cách buông quy tắc cứng nhắc và đặt con người lên trên luật lệ.
11:24Làm người thì phải có lòng chắc ẩn.
11:25Chuyện đó có lẽ ông nên học từ Victor.
11:27Trong khi đó chuyện Victor cứu người dũng cảm.
11:30Được anh nhân viên vệ sinh kể lại đây kịch tính và phóng đại.
11:32Biến Victor thành người hùng sân bay dám đối đầu quyền lực.
11:35Mọi người đều vỗ tay tán thưởng.
11:37Khi Victor bước đi trong sân bay thì các nhân viên đều mỉm cười chào.
11:40Và còn treo dấu bàn tay anh lên như cách tôn vinh.
11:43Khi biết chuyện giám đốc càng tức điên.
11:44Ông lại gọi Victor lên văn phòng.
11:46Victor khéo léo lấy lòng ông bằng cách tặng món quà nhỏ.
11:49Vì thấy trên tường văn phòng toàn treo đồ trang trí hình cá.
11:52Giám đốc tò mò hỏi lý do Victor sang Mỹ.
11:54Và hỏi trong chiếc hộp sắt anh luôn mang theo rốt cuộc có gì.
11:57Nhưng Victor không muốn tiết lộ gì thêm.
11:59Giám đốc tức giận nói thẳng rằng.
12:01Chỉ cần tôi còn làm việc ở sân bay thì anh đừng hòng rời khỏi đây.
12:04Biết chuyện đó bạn bè Victor bắt đầu bàn cách giúp anh.
12:07Anh bốc xếp đề nghị giấu anh vào thùng hàng rồi gửi đi.
12:10Anh giao đồ ăn bảo có thể giấu anh trong xe đẩy thực phẩm rồi đưa ra ngoài.
12:13Nhưng lúc này Victor vẫn chưa muốn rời đi.
12:16Vì anh còn nợ Amelia một bữa tối.
12:18Nhờ bạn bè anh tìm ra được lịch bay của Amelia.
12:20Thế là cả nhóm lên kế hoạch cho một cuộc gặp bất ngờ.
12:23Để gây ấn tượng Victor không chỉ sắm vest bảnh bao.
12:26Mà còn tranh thủ vào nhà vệ sinh luyện lời mời.
12:28Hôm đó khi Amelia bước vào sảnh sân bay.
12:30Cũng là lúc cô bước vào cái bẫy lãng mạn được giàn dựng tỉ mỉ.
12:33Anh giao đồ ăn đỗ xe chắn lối khiến cô phải rẽ.
12:36Nhưng đi chưa xa thì gặp nhân viên vệ sinh đợi sẵn.
12:39Bục cô rẽ hướng khác thì lại gặp dây chắn an ninh.
12:41Tiếp đó xe đẩy hàng của anh khuân vác lại chắn đường.
12:44Cứ thế cô đi theo đúng lộ trình được sắp đặt.
12:46Từng bước tiến vào cái bẫy và rơi vào vòng tay Victor.
12:49Victor tranh thủ mời cô ăn tối và cô vui vẻ đồng ý.
12:52Tối đó cả hai đều diện đồ lịch sự.
12:54Họ ăn tối trên sân thượng sân bay.
12:56Nơi bạn bè chuẩn bị sẵn bữa tiệc lung linh ánh nến.
12:58Anh khuân vác thắp nến cho họ.
13:00Anh giao đồ ăn phục vụ món.
13:01Anh lao công bí ẩn biểu diễn tiết mục đặc biệt rồi rút lui.
13:04Amelia đã sớm nhận ra mọi chuyện nhưng không vạch chân.
13:07Cô tâm sự với Victor tuy trong tôi trẻ vậy thôi chứ thật ra tôi đã 39 tuổi rồi.
13:11Từ năm 18 tuổi làm tiếp viên hàng không tôi từng yêu nhiều kiểu đàn ông.
13:157 năm trước tôi quen một người đàn ông đã có vợ.
13:17Tôi luôn mang máy nhắn tin bên mình chỉ để chờ cuộc gọi của anh ta.
13:20Victor nhẹ nhàng nói cô có thể tắt nó đi mà.
13:23Nhưng sau bao năm cô đã trở nên trai sạn.
13:25Không có nhà chỉ sống ở khách sạn để có thể lập tức đến khi được gọi.
13:29Cô đã đánh mất chính mình và đã chờ đợi nửa đời người.
13:31Nhưng cũng không biết mình đang chờ điều gì.
13:33Lúc này chiếc máy nhắn tin nhấp nháy liên tục.
13:35Amelia khó chịu bước ra ngoài.
13:37Victor đi theo sau cô.
13:39Anh kể thật cho Amelia về hoàn cảnh của mình.
13:41Và bảo rằng anh cũng đang chờ khoảnh khắc máy nhắn tin của mình đổ chuông.
13:44Nhưng chưa kịp nói hết thì máy nhắn tin của Amelia lại gieo.
13:47Cô nhìn chầm chầm thiết bị rồi đưa ra một quyết định táo bạo.
13:50Cô muốn vứt bỏ nó để chấm dứt quãng thời gian chờ đợi vô định.
13:53Cả hai cùng ném chiếc máy nhắn tin như cách từ giã quá khứ.
13:56Lúc chia tay Victor hỏi Amelia
13:58Em có biết sau khi Napoleon chiếm Bavaria ông ấy tặng gì cho Josephine không?
14:03Nếu em muốn biết thì lần sau gặp lại anh sẽ dẫn em đi xem.
14:06Victor vừa định bắt tay tạm biệt thì Amelia đã dành cho anh một nụ hôn ngọt ngào.
14:10Một khoảnh khắc bất ngờ khiến Victor ngây ngất không thể quên.
14:12Nhưng anh không biết mọi chuyện đã bị người quản lý nhìn thấy.
14:15Khi trở lại sảnh chờ Victor đến chỗ vòi nước đang sửa.
14:18Bắt tay làm món quà đặc biệt tặng Amelia.
14:20Tối đó chàng giao đồ ăn đến tìm Victor và nhờ anh giúp một việc quan trọng.
14:24Visa của Victor lại bị từ chối như thường lệ.
14:27Nhưng anh lén đặt một chiếc hộp nhỏ vào hồ sơ rồi đẩy lại cho nhân viên.
14:30Bên trong là một chiếc nhẫn lấp lánh.
14:32Victor nói cậu giao đồ ăn sẽ chờ cô ở tiệm pizza.
14:35Anh ấy sẽ đưa cô đi.
14:36Lúc chàng trai còn đang hồi hộp đợi
14:38thì cô nhân viên đã xuất hiện phía sau tay đeo chiếc nhẫn.
14:41Chiếc nhẫn của chàng giao đồ ăn.
14:42Không lâu sau đó cả hai tổ chức đám cưới ngay tại sân bay.
14:45Victor còn may mắn bắt được bó hoa cưới.
14:47Hôm đó cũng là ngày Amelia hạ cánh.
14:50Victor ôm hoa đứng đợi ở lối vào.
14:52Nhưng đợi mãi vẫn không thấy Amelia.
14:54Anh không biết Amelia vừa xuống máy bay đã bị an ninh chặn lại.
14:57Và bị đưa đến văn phòng quản lý.
14:58Ông ta tiết lộ thân phận thật của Victor.
15:00Và yêu cầu Amelia khai rõ mục đích.
15:03Và hỏi hộp thiết kia chứa gì.
15:04Không đợi được nên Victor quay lại khu nghỉ.
15:06Anh lo lắng không hiểu chuyện gì xảy ra với cô
15:08thì Amelia đã âm thầm đứng sau lưng anh.
15:11Cô giận dữ trách Victor là kẻ dối trá.
15:13Vì anh tôi mới dứt khoát chia tay người kia.
15:15Nói xong cô quay người bỏ đi.
15:17Victor vội nhắc đến món quà và dẫn cô đến một nơi bí mật.
15:20Khi tấm rèm kéo ra.
15:21Một bức tường tuyệt đẹp hiện ra.
15:23Hóa gia Napoleon từng tặng Josephine một nghìn đài phun nước.
15:26Victor đã mất hơn 10 ngày để chế tạo phiên bản thu nhỏ.
15:29Dù không phun nước được nhưng Amelia vẫn rất xúc động.
15:32Vì chưa từng có ai dốc lòng vì cô như vậy.
15:34Cô hỏi vì sao Victor ở sân bay suốt thời gian qua.
15:37Trước câu hỏi đó, Victor lấy ra chiếc hộp thiếc.
15:39Anh nói rằng mục đích chuyến đi là để giữ lời hứa.
15:42Trong hộp là chữ ký của các nhạc công nổi tiếng.
15:44Cha tôi từng thấy một bức ảnh ban nhạc gia có 57 nhạc sĩ.
15:47Ông gửi hàng trăm lá thư suốt 40 năm để xin chữ ký.
15:50Trước khi qua đời ông có được 56 chữ ký.
15:53Tôi hứa sẽ lấy được chữ ký cuối cùng cho ông.
15:55Đó là lý do tôi ở lại đây suốt 9 tháng qua.
15:57Nghe chuyện, Amelia rưng rưng nước mắt.
16:00Cô không ngờ Victor lại kiên trì đến vậy.
16:02Nhưng Victor không cảm thấy hối tiếc.
16:04Ngược lại chính nhờ 9 tháng chờ đợi này anh mới gặp được Amelia.
16:07Anh vui vì lời hứa đã đưa anh đến New York và giúp họ gặp nhau ở nơi này.
16:11Anh sáng rực rỡ chiếu lên cả hai khi họ chậm chậm tiến lại gần.
16:14Khoảnh khắc ấy như giữa cung điện chàn đầy yêu thương.
16:17Vài ngày sau, bạn thân đánh thức Victor đang say ngủ.
16:20Anh báo tin vui trong ánh nắng bình minh.
16:22Chiến tranh đã kết thúc rồi.
16:23Sau bao ngày, Victor cuối cùng cũng chờ được ngày hòa bình.
16:26Mọi người ở sân bay đều vui mừng nâng ly chúc mừng.
16:29Lúc này, Amelia mang theo một tập tài liệu đến gặp Victor.
16:32Đó là visa khẩn cấp có hiệu lực trong một ngày.
16:34Và chính Amelia đã đánh đổi để có được nó cho anh.
16:37Victor nhận visa.
16:38Vô cùng hạnh phúc.
16:39Anh rủ Amelia cùng đến New York.
16:42Nhưng cô rưng rưng nói rằng mình phải rời đi.
16:44Trước khi đi, cô nói rằng
16:45Napoleon từng tặng Josephine mặt dây chuyền vàng.
16:48Trên đó khắc chữ Destiny, định mệnh.
16:50Để giúp Victor có visa, Amelia đã quay lại bên người đàn ông kia.
16:54Victor mang hành lý và giấy tờ đến chỗ viên chức visa.
16:57Người này thấy hồ sơ thì rất vui cho anh.
16:59Nhưng phát hiện giấy cần chữ ký giám đốc mới hợp lệ.
17:02Không còn cách nào.
17:03Victor đành đến gặp giám đốc.
17:04Lúc này, ông ta đang dọn dẹp vì bị điều chuyển công tác.
17:07Chiến tranh ở quê hương Victor kết thúc.
17:09Nhưng giữa anh và giám đốc thì chưa.
17:11Ông ta cho phép Victor về nước nhưng cấm đến New York.
17:14Victor không đồng ý.
17:15Ông ta liền đe dọa bạn bè của anh.
17:17Anh bốc vác đã làm 20 năm nhưng có tiền án.
17:19Có thể bị trục xuất.
17:21Còn cậu giao đồ ăn đã để người lạ vào khu vực cấm.
17:23Vừa mới kết hôn vài ngày nên chắc chắn không muốn mất công việc.
17:26Người lao công vì từng làm bị thương cảnh sát nên sống ẩn 23 năm.
17:29Chắc chắn không muốn bị trục xuất về Ấn Độ để ngồi tù.
17:32Không ngờ giám đốc lại vô liêm sỉ đến vậy.
17:34Để không liên lụy bạn bè, Victor đành chấp nhận về nước.
17:37Anh bắt đầu chuẩn bị lên đường.
17:39Bạn bè không hay biết gì.
17:40Vẫn cố khuyên anh suy nghĩ lại.
17:42Chú lao công còn thất vọng về Victor.
17:44Anh đã tiến rất gần đến đích.
17:45Nhưng lại không đủ căn đảm bước nốt chẳng cuối.
17:48Giữa những lời mắng chửi.
17:49Victor lặng lẽ rời đi.
17:50Anh trốn trong phòng chờ đợi chuyến bay.
17:52Thì trật thấy một cảnh sát an ninh vội vã rời sảnh.
17:55Anh tranh qua đám đông và thấy cảnh tượng khó tin.
17:57Chú lao công cầm cây lau nhà run rẩy chạy ra phía máy bay.
18:00Thân hình nhỏ bé dừng lại trước mũi máy bay.
18:02Thì ra để an ủi ông thì cảnh sát an ninh đã nói ra sự thật.
18:06Vì muốn giúp Victor hoàn thành lời hứa.
18:08Ông không ngần ngại chặn máy bay.
18:09Ông đã cho Victor lý do để bước tiếp về giấc mơ.
18:12Victor kiên quyết quay lại.
18:13Tiến thẳng đến cửa vào New York.
18:15Những nhân viên từng làm việc cùng anh.
18:17Đã đến tiễn biệt và tặng anh những lời chúc chân thành.
18:19Giám đốc nhìn thấy qua camera giám sát.
18:21Liên ra lệnh phong tỏa lối ra.
18:22Yêu cầu bắt Victor.
18:24Ông ta không cho phép Victor vào thành phố trước mặt mình.
18:27Victor đứng trước hàng cảnh sát chặn lối ra New York.
18:29Tất cả đều dừng lại nhìn anh.
18:31Cảnh sát bảo Victor quay lại và đừng lo.
18:33Rồi cởi áo khoác tròn lên vai anh.
18:35Không ai ngờ cảnh sát trưởng cũng xúc động bởi sự kiên trì của Victor.
18:38Ông bất chấp cấp trên.
18:40Để Victor được tự do.
18:41Dưới ánh mắt mọi người dõi theo.
18:43Victor bước ra khỏi sân bay sau 9 tháng bị giam giữ.
18:45Anh gọi một chiếc taxi.
18:47Vừa định lên xe thì thấy Amelia bước xuống.
18:49Hai ánh mắt chạm nhau giữa không chung.
18:51Khoảnh khắc ấy như ngưng động thời gian.
18:53Cả hai chỉ mỉm cười không nói gì.
18:55Rồi mỗi người tiếp tục con đường định mệnh riêng.
18:57Lúc này giám đốc mới nhận ra tình hình đã vượt kiểm soát.
19:00Ông ta dẫn dữ lao ra khỏi phòng giám sát để tự chặn Victor.
19:03Nhưng khi ông chạy ra thì đã quá muộn.
19:05Chiếc taxi chở Victor đã đi từ lâu.
19:07Có người hỏi ông có muốn đuổi theo không.
19:09Ông suy nghĩ rồi từ bỏ.
19:10Tối hôm đó Victor cuối cùng đã đến nơi cần đến.
19:13Gặp được nhạc sĩ cha yêu thích và nhận chữ ký cuối cùng.
19:16Anh đã hoàn thành tâm nguyện và giữ chọn lời hứa.
19:18Khi taxi hỏi anh đi đâu, Victor đáp, tôi về nhà.
19:21Trong suốt thời gian bị mắc kẹt thì Victor không gục ngã.
19:24Anh học cách thích nghi với cuộc sống mới.
19:26Tìm cách kiếm tiền lặt vặt.
19:27Kết bạn với những nhân viên sân bay và đặc biệt giữ vững lý do sâu sắc khiến anh đặt chân đến New York.
19:32Dù gặp nhiều khó khăn nhưng Victor vẫn kiên trì và dùng sự chân thành, tử tế để cảm hóa những người xung quanh.
19:37Victor không chỉ chiến thắng hoàn cảnh mà còn truyền cảm hứng về sự nhân hậu, tình người và ý chí không khuất phục.
19:42Hãy tự hỏi sẽ ra sau nếu chúng ta rơi vào tình cảnh của Victor.
19:46Hãy bình luận cảm nhận của bạn cho mình biết nhé.
19:48Còn giờ thì xin chào và hẹn gặp lại.
19:50Hãy bình luận cảm nhận của bạn.
Hãy là người đầu tiên nhận xét
Thêm nhận xét của bạn

Được khuyến cáo

1:15:28