Đi đến trình phátĐi đến nội dung chínhĐi đến chân trang
  • 7/7/2025
Truyện Audio Hay || Buông Tay, Vì Cả Hai Cùng Mệt || Thiên Thần Dắt Truyện

#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn

Danh mục

😹
Vui nhộn
Phụ đề
00:00Triệu Kinh Đình không hề yêu tôi, anh ấy không bế con của chúng tôi, không quan tâm đến sự nghiệp của tôi.
00:05Mỗi lần có phóng viên nhắc đến tôi ở nơi công cộng, anh ấy luôn mím chặt môi, chưa từng trả lời.
00:09Lại một lần cãi nhau, tôi cười hỏi anh.
00:11Triệu Kinh Đình, lẽ nào em không xứng đáng để anh giới thiệu với bạn bè sao?
00:15Là vì em không đủ tư cách hay vì em không xứng với anh?
00:18Anh luôn đỏ mắt giải thích.
00:19Kim Nguyện, em đừng làm loạn nữa.
00:21Đợi thêm một chút được không?
00:23Tôi cười đến mức chảy cả nước mắt.
00:24Vậy thì Lyoni.
00:25Ngày con gái tôi chào đời, Triệu Kinh Đình không hề xuất hiện.
00:29Tôi nhìn đứa trẻ nằm bên cạnh, rồi rơi ánh mắt sang người gì của anh.
00:32Bà ấy nhíu mày, hết lần này đến lần khác gọi điện thoại.
00:35Nhưng không lần nào được kết nối.
00:36Dì à, đừng gọi nữa, được không?
00:38Tôi càng cảm thấy nực cười hơn.
00:40Anh ấy sẽ không quay lại đâu.
00:42Hôm nay là buổi diễn đầu tiên tại Anh của nghệ sĩ Violon TV.
00:45Tối qua, sau khi hoàn thành xong dự án lớn gần đây,
00:47Triệu Kinh Đình thậm chí không về nhà mà lập tức đặt vé chuyến bay sớm nhất sang London,
00:51chỉ để xem buổi diễn mở màn của người cũ.
00:53Màn hình điện thoại sáng lên trong im lặng, cập nhật tin tức theo thời gian thực.
00:56Buổi diễn đầu tiên của nghệ sĩ Violon TV đã kết thúc thành công.
00:59Tôi đeo tay nghe, mở video phỏng vấn.
01:01Trước ống kính, TV nở nụ cười ung dung, mặc váy dài màu sâm panh,
01:05trang điểm tinh tế, nụ cười dịu dàng.
01:07Cảm ơn mọi người, tôi rất vui khi trạng đầu tiên được diễn tại đây,
01:09lại còn nhận được nhiều phản hồi như vậy.
01:11Thật sự là vinh dự lớn lao với tôi.
01:13Một phóng viên cười hỏi tiếp.
01:15Cô Tê, vừa rồi ở hậu trường, chúng tôi thấy rất nhiều tiên bối trong giới âm nhạc đến ủng hộ.
01:19Vậy người cô muốn cảm ơn nhất là ai?
01:21TV nở nụ cười ngọt ngào trước ống kính.
01:23Mỗi vị tiên bối và bạn bè tôi đều vô cùng cảm kích.
01:26Cô ấy ngực ngừng một lúc, như đang chọn từ.
01:28Như lần này, người tôi muốn cảm ơn nhất là một người bạn tôi đã quen biết rất, rất nhiều năm.
01:32TV ngừng đầu, nhìn thẳng vào ống kính.
01:34Có nhiều điều, tôi không biết nên nói với anh ấy thế nào ngoài đời,
01:37vậy nên mượn dịp đặc biệt hôm nay để nói.
01:43Cô ấy dường như ngẹn lại một chút.
01:44Mặc dù năm đó, chúng tôi vì vài lý do khách quan mà phải chia xa,
01:48nhưng trong lòng tôi, anh ấy mãi mãi là người bạn tốt nhất.
01:50Tôi muốn nói với anh ấy rằng, tôi luôn biết rõ, anh là một người rất, rất tốt.
01:54Tin tôi như ngừng đập trong khoảnh khắc đó.
01:56Cả đầu ngón tay cũng bắt đầu tê dần.
01:58Tôi mở phần bình luận, toàn là những dòng được thả tin nhiều nhất.
02:01Trời ơi, TV đang nói về chữ kinh đình đúng không?
02:04Người có mắt đều nhìn ra được.
02:05Chắc chắn là anh ấy rồi.
02:06Năm xưa hai người họ đẹp đôi cực kỳ.
02:08Chim Hoàng Yến và công tử Hào Môn, đúng chuẩn kiểu Bạch Nguyệt Quang và mối tình giang dở.
02:12Bạn bè, lừa ai vậy?
02:14Nhìn ánh mắt kia rõ ràng còn yêu mà.
02:16Hu hu hu, không cam lòng nổi.
02:18Bạch Nguyệt Quang mãi là Bạch Nguyệt Quang, ai đến sau cũng không bằng được.
02:21Chữ kinh đình đúng là si tình.
02:22Để xem buổi diễn của Bạch Nguyệt Quang, bay suốt đêm sang tận London,
02:25hóa ra ngay cả đại boss cũng có người không thể buông bỏ.
02:28Vị phu nhân họ chữ kia chắc đang khóc ngất trong phòng sinh rồi.
02:30Hai, ai bảo ngày xưa lại cưới một người còn vương vấn người cũ.
02:34Chính thất mà lại thua Bạch Nguyệt Quang, đúng là mất mặt thật.
02:36Nhưng mà thầm kim nguyện cũng chẳng có tư cách để buồn đâu,
02:39dù gì hai người họ cũng chỉ là hôn nhân thương mại, làm sao so được với tình yêu thật sự.
02:43Từng chữ, từng dòng đều là sự giữ cờ dành cho tôi.
02:45Tôi tắt điện thoại, hoàn toàn chết tâm.
02:47Chữ kinh đình là chồng tôi.
02:49Tề vị, là người anh từng yêu sâu đậm thở thiếu thời.
02:52Còn tôi, chỉ là một trò cười.
02:54Buổi tối hôm đó, cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra.
02:56Tôi ngẩn đầu lên, thấy triệu kinh đình đang đứng ở cửa.
02:59Ves vẫn trình tề, nhưng tóc đã rồi, quần thâm hiện rõ dưới mắt.
03:02Khoảnh khắc ấy, ánh mắt anh dừng lại trên người tôi.
03:05Tôi tránh ánh mắt của anh ấy.
03:07Chị Nguyệt đang bế con, nhẹ nhàng rỗ rành.
03:09Thấy triệu kinh đình bước vào, chị cười nói.
03:11Chúc mừng tổng giám đốc triệu, là một tiểu công chúa đấy hạ.
03:14Triệu kinh đình liếc nhìn đứa trẻ, nét mặt không hề gợn sóng.
03:17Đứa bé khỏe mạnh chứ.
03:18Dì thầm cứ tưởng triệu kinh đình sẽ bế con một cái, nên đưa tay trao đứa bé cho anh.
03:22Thế nhưng, triệu kinh đình hoàn toàn không có ý định đó.
03:25Dì thầm hơi lúng túng, đành rút tay lại.
03:27Các chỉ số đều ổn, tuy sinh sớm một chút nhưng cân nặng đạt chuẩn, không cần vào lồng ấp.
03:31Triệu kinh đình gật đầu.
03:32Vất vả rồi.
03:33Chị ôm bé ra ngoài trước đi, tôi cần nói chuyện với Kim Nguyện một lát.
03:36Sau đó, anh lại lạnh lùng phân phó trợ lý đứng chờ ngoài cửa.
03:40Liên hệ phòng PR, chuẩn bị thông cáo báo chí, công bố triệu thị đón chào tiểu thư kế thừa tập đoàn.
03:45Còn nữa, theo danh sách tôi đã đưa trước đó, chưa từng đợt gửi 5 tỷ quyên góp cho các trại trẻ mùa côi lớn.
03:50Về bản kế hoạch quỹ từ thiện tôi viết lúc trước, cũng có thể bắt đầu triển khai rồi, mai làm thủ tục.
03:54Triệu kinh đình làm việc luôn mạch lạc, rõ ràng, không bao giờ để lộ cảm xúc.
03:58Ngay cả khi đối mặt với sự ra đời của một sinh mệnh mới, anh cũng chẳng có chút kích động hay thất thố.
04:03Vẫn là ráng vẻ bình tĩnh, sắp xếp mọi việc đâu ra đó.
04:06Tôi từng nghĩ, có lẽ anh đối với tôi sẽ khác biệt đôi chút.
04:09Chỉ cần một chút thôi cũng được.
04:10Dù sao, tôi đã từng yêu anh sâu sắc đến vậy.
04:13Nhưng cuối cùng, tôi đã đánh giá bản thân quá cao.
04:15Trước khi rời đi, trợ lý tiện tay đóng cửa lại.
04:18Căn phòng rộng lớn, giờ chỉ còn lại tôi và triệu kinh đình.
04:21Mùi hương dịu nhẹ của hoa nguyệt quý xanh trắng thoang thoảng quanh mũi,
04:23nhưng không khí trong phòng lại nặng nề đến ngày thở.
04:26Kim Nguyện.
04:27Triệu kinh đình bước đến gần, ánh mắt đầy ái náy nhìn tôi.
04:29Xin lỗi em, anh không kịp trở về.
04:31Cả ngày nay anh đều ở trên máy bay, không thấy được các cuộc gọi và tin nhắn.
04:35Triệu kinh đình.
04:36Giọng tôi bình tĩnh hơn tôi nghĩ rất nhiều.
04:38Chúng ta ly hôn đi.
04:39Vì cơ.
04:40Triệu kinh đình chết lặng, ánh mắt tràn ngập vẻ sững sờ không thể tin nổi.
04:43Kim Nguyện.
04:44Em đang đùa với anh sao?
04:45Dưới ánh đèn, vẻ mệt mỏi trên gương mặt anh dường như càng lộ rõ.
04:48Anh biết là anh sai, nhưng anh không cố ý.
04:51Kim Nguyện.
04:56Nhưng anh không ngờ, con lại sinh sớm như vậy, anh cũng không ngờ em đã suýt chết trên bàn mổ.
05:01Xin lỗi, là anh sơ xuất.
05:03Triệu kinh đình nói rất chân thành, lời lẽ mạch lạc, thậm chí còn mang theo cảm giác như đang đàm phán trong thương trường.
05:08Nếu tôi không phải là thầm Kim Nguyện.
05:10Nếu tôi chưa từng bên anh suốt ngần ấy năm.
05:12Nếu tôi chưa từng thấy đoạn phỏng vấn kia.
05:14Tôi nghĩ, có lẽ tôi sẽ tin anh.
05:16Nhưng giờ đây, tôi không còn muốn tự lừa mình dối người nữa.
05:18Tôi cắt lời anh, hít một hơi thật sâu, cố nén cảm xúc.
05:22Triệu kinh đình.
05:26Triệu kinh đình không nói gì thêm.
05:28Nhưng anh ấy cũng không rời đi, chỉ ngồi xuống ghế sofa cạnh cửa sổ, tiện tay lấy laptop từ trong cặp công việc ra.
05:33Như thế đang xử lý tài liệu.
05:35Hoặc cũng có thể, đang đọc tin đồn tình ái của chính mình.
05:38Anh ấy ở lại đây, chỉ làm một cách xin lỗi trong im lặng, để xoa dịu tình hình.
05:42Nhưng thứ tôi cần, từ trước đến nay chưa từng làm mấy điều như vậy.
05:45Phòng bệnh yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng hít thở của tôi và Triệu kinh đình.
05:48Tề vị từng nói Triệu kinh đình là một người rất, rất tốt.
05:51Có lẽ đúng là vậy.
05:52Nhưng sự tốt đó, lại không phải dành cho tôi.
05:55Khi còn trẻ, Triệu kinh đình yêu tề vị.
05:57Sau này kết hôn với tôi vì liên hôn thương mại, anh chưa bao giờ nhắc đến tề vị nữa.
06:00Nhưng suốt bao năm qua, anh đối với tôi mãi mãi không đủ chân thành, lúc nào cũng mang theo sự xa cách.
06:05Thậm chí, đến cả việc bế con một lần, anh cũng chẳng muốn.
06:08Triệu kinh đình.
06:09Giọng tôi khô khốc, ngẹn ngào.
06:11Anh ra ngoài đi, em không muốn nhìn thấy anh.
06:13Và, làm nhanh một bản đơn ly hôn đi.
06:16Lần này, tôi buông tay để Triệu kinh đình được tự do, cũng không còn làm khổ chính mình nữa.
06:20Ngoài cửa, tiếng khóc của con gái vang lên, rẽ lỏng.
06:23Dì thầm bế bé lại cho tôi, tôi kiên nhẫn dỗ rảnh con.
06:26Cảm giác tội lỗi gần như đang giết chết tôi.
06:28Tôi từng nghĩ, con gái tôi sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời.
06:31Tôi sẽ cho con một gia đình tốt, mãi mãi yêu thương, cưng chiều con, vô điều kiện trao cho con tất cả những gì tốt đẹp nhất.
06:37Tôi và Triệu kinh đình từng dần xoa dịu quan hệ.
06:39Tôi cứ ngỡ, chúng tôi đã cùng bước đi trên một con đường đúng đắn.
06:42Thì ra, không phải.
06:44Con gái tôi, ra đời trong sự mong đợi của tôi.
06:46Tôi từng nghĩ, cha của con bé cũng sẽ hân hoang trước sự ra đời của nó.
06:50Nhưng hiện thực lại tát tôi một cái thật đau.
06:52Là tôi đã sai, sai tới mức không thể tưởng tượng được.
06:55Bên ngoài cửa sổ, không biết từ khi nào trời đã tạnh mưa.
06:58Tôi nhận lấy bình sữa từ tay dì thầm, nhẹ nhàng đưa đến bên miệng con bé.
07:01Niệm an, là cái tên tôi đặt cho con.
07:04Cha con bé hình như không chào đón nó.
07:05Nhưng không sao.
07:06Bỏ qua tất cả những gì liên quan đến Triệu kinh đình,
07:09bản thân tôi vốn dĩ cũng là người có nền tảng tốt.
07:11Cả đời này, chỉ cần tôi còn sống,
07:13con gái tôi sẽ được sống trong nhung lụa, vinh hoa phú quý.
07:16Tôi không cầu gì nhiều.
07:17Chỉ mong con bé có thể vui vẻ và bình an sống hết một đời.
07:20Buổi trưa hôm sau, có người gõ cửa phòng.
07:22Cô ấy tự giới thiệu là nhân viên của công ty Triệu kinh đình, tên là Lily.
07:25Lily tóc ngắn gọn gàng, nụ cười có lúng đồng tiền,
07:28tính cách xem ra cũng rất dễ chịu.
07:30Cô ấy ôm theo một bó hoa hồng màu hồng phấn tươi giói,
07:32như thế chỉ cần bóp nhẹ sẽ rỉ ra nước.
07:34Chào buổi sáng, Tổng Giám Đốc Thẩm,
07:36đây là bó hoa mà Tổng Giám Đốc Triệu đặc biệt đã tặng riêng cho chị,
07:39sáng nay tôi đã qua cửa hàng để lấy.
07:41Lily làm việc vô cùng nhanh nhẹ,
07:42rất nhanh đã lấy bình, rót nước rồi cắm từng bông hoa vào.
07:45Sau đó, cô lấy từ túi xách ra một chiếc hộp trang sức bọc nhung,
07:48đặt lên bàn cạnh tôi, cẩn thận mở ra.
07:50Tổng Giám Đốc Thẩm,
07:51đây là món trang sức Tổng Giám Đốc Triệu đã đích thân đấu giá
07:53tại phiên đấu giá tháng trước,
07:54anh ấy nói chị thích ngọc phỉ thúy nhất.
07:56Trước mặt tôi là một sợi dây truyền ngọc lục bảo tỏa sáng lấp lánh.
07:59Viên phỉ thúy lớn làm đá chính vô cùng nổi bật,
08:01xung quanh đính đầy kim cương,
08:03ánh lên thử ánh sáng rực rỡ tròi lóa.
08:05Người có mắt nhìn một cái là biết ngay,
08:06phẩm chất cao, giá trị sư tầm cực lớn.
08:08Nếu là trước kia,
08:09có lẽ tôi sẽ thấy vui,
08:10sẽ nghĩ rằng Triệu Kinh Đình ngày càng quan tâm đến tôi hơn.
08:13Nhưng sau chuyện ngày hôm qua,
08:14tôi sẽ không bao giờ tự ảo tưởng về bản thân nữa.
08:17Loại nhục nhã đó,
08:18một lần là quá đủ rồi.
08:19Hôm đó,
08:20Tổng Giám Đốc Triệu rất bận,
08:21nhưng vẫn đích thân đến Christy S.
08:22Nói là muốn tự tay chuẩn bị cho chị một món bất ngờ.
08:25Cảm ơn,
08:26tôi không từ chối.
08:27Cô gái này trong lành lợi,
08:28tinh nghịch,
08:29không mang theo vẻ mệt mỏi thường thấy ở dân văn phòng,
08:31chắc là mới đi làm chưa bao lâu.
08:33Tôi không muốn tiếp tục dây dưa với Triệu Kinh Đình.
08:35Nhưng,
08:35cũng chẳng cần phải làm khó người đi làm thuê.
08:38Triệu Kinh Đình không có thư ký hay trợ lý nữ bên cạnh,
08:40anh từng nói mình không giỏi giao tiếp với phụ nữ.
08:42Cô gái này chắc là được gọi tạm từ lễ tân.
08:44Nếu tôi không nhận,
08:45cô ấy thể nào cũng phải quay lại giải thích với Triệu Kinh Đình.
08:48Không hoàn thành nhiệm vụ,
08:49với một cô gái trẻ mà nói,
08:50là điều khó tránh khỏi tổn thương.
08:52Giám đốc thầm,
08:52hôm nay giám đốc Triệu có mấy cuộc họp không thể rời được,
08:55nên mới để tôi đến thay.
08:57Chị yên tâm,
08:57tối nay anh ấy sẽ tranh thủ tới thăm chị và em bé.
09:00Cô ấy nói,
09:00vẻ mặt có phần ngập ngừng,
09:01bối rối.
09:02Tôi khẽ gật đầu,
09:03coi như đã biết.
09:04Nhìn chuỗi dây chuyển lộn lẫy trước mặt món trang sức đắt giá đủ khiến bất cứ người phụ nữ nào siêu lòng,
09:08tôi bỗng cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
09:10Sợ dây chuyển ấy không phải món quà,
09:12mà giống như một sự bù đắp.
09:13Triệu Kinh Đình đang cố gắng tôi vẽ lại mọi thứ,
09:15lấp đầy những tuổi thân mà tôi phải chịu.
09:17Anh ấy vẫn luôn như vậy.
09:19Mỗi lần giữa chúng tôi xảy ra mâu thuẫn,
09:20mỗi lần tôi thất vọng về anh ấy,
09:22cuối cùng đều sẽ được giải quyết bằng kiểu bù đắp vật chất này.
09:24Triệu Kinh Đình luôn nghĩ rằng tiền bạc và vật chất có thể lấp đầy mọi vết nước trong tình cảm,
09:28có thể chữa lành mọi tổn thương.
09:30Nhưng nếu thứ tôi yêu là tiền,
09:31thì năm xưa,
09:32khi anh ấy rơi vào cảnh xa cơ lỡ vận,
09:34tôi đã đâu cần cưới anh ấy làm gì.
09:36Thứ tôi muốn,
09:36từ đầu đến cuối,
09:37chỉ là một tình cảm thật lòng.
09:39Triệu Kinh Đình từng nói với tôi,
09:40anh có thể học cách đáp lại tình cảm của tôi,
09:43và tôi đã tin.
09:44Nhưng kết cục,
09:45chỉ là một cú hụt hẳn ê chề.
09:46Con bỗng nhiên thức dậy,
09:47nằm im lặng không khóc không quấy,
09:49rất ngoan.
09:50Lily bị thu hút ánh nhìn.
09:51Trời ơi,
09:52dễ thương quá,
09:53sao lại có em bé nào vừa sinh ra đã tráng trẻo,
09:55mũi cao thế này nhỉ?
09:56Giám đốc thầm,
09:57thật sự ngưỡng mộ chị và giám đốc Triệu,
09:58mỗi ngày về nhà là được nhìn thấy một thiên thần nhỏ như vậy,
10:01tôi mỉnh cười cảm ơn.
10:02Nhưng sau nụ cười lại là nỗi cô đơn chữ nặng,
10:04chữ Kinh Đình không thích đứa trẻ này.
10:06Anh ấy sao có thể vui vẻ nhìn thấy con bé chứ?
10:09Dì thầm bé bé ra ngoài.
10:10Lily,
10:11tôi ngẩn đầu nhìn cô ấy,
10:12cuối cùng vẫn quyết định mở lời.
10:14Cảm ơn em đã mất công đến tận đây.
10:16Khi về công ty,
10:17tiện thể giúp tôi nhắn lại một câu.
10:18Vẻ mặt Lily bỗng trở nên nghiêm túc.
10:20Giám đốc thầm,
10:21chị nói đi ạ.
10:22Hãy nói với anh ấy,
10:28li hôn,
10:29không phải nói dối.
10:30Từ đầu đến cuối,
10:31chưa từng là nói dối.
10:32Khi yêu một người,
10:33tôi sẵn sàng dốc hết lòng để yêu.
10:35Còn khi không còn yêu nữa,
10:36tôi cũng sẽ rút lui đến tận cùng.
10:38Mỗi lời tôi nói ra,
10:39chưa từng là giả.
10:40Giám đốc thầm,
10:41Lily không còn vẻ tự nhiên như bà nãy,
10:43giọng nói cũng lộ ra chút run dẩy.
10:45Chị nói là,
10:45li hôn sao ạ?
10:46Ừm,
10:47tôi gật đầu xác nhận một lần nữa.
10:49Nói ra rồi,
10:50trong lòng tôi như được chút bỏ một tảng đá lớn.
10:52Không còn tắc nghẽn nơi lồng ngực,
10:53cũng chẳng còn đau nhói từng nhịp nữa.
10:55Làm ơn nhắn lại với anh ấy
10:56giúp tôi làm ơn nhanh chóng chuẩn bị đơn ly hôn.
10:59Đến nước này rồi,
10:59tôi không còn ý định tiếp tục yêu chịu kinh đình nữa.
11:02Cuộc hành trình đơn phương chạy về phía anh ấy,
11:04tôi tuyên bố kết thúc.
11:05Có lẽ,
11:05tôi nên làm điều này từ lâu.
11:07Từ cái ngày 5 năm trước,
11:08khi tôi bất chấp tất cả mà chạy về phía anh,
11:10còn anh thì mãi chẳng hề hồi đáp,
11:12tôi đã nên buông tay.
11:13Từng ấy năm chờ đợi,
11:14chỉ là một vở bi kịch đầy hoang đường.
11:16Điều duy nhất tôi có thể làm để bù đắp
11:17là xóa sạch cái tên chịu kinh đình khỏi cuộc đời mình.
11:20Lily im lặng thật lâu,
11:21thật lâu.
11:22Cô ấy bỗng nhìn tôi đầy nghiêm túc.
11:24Giám đốc thầm,
11:25có một chuyện em đã đắn đo mãi,
11:26không biết có nên nói với chị không.
11:28Thật ra,
11:28hôm nay giám đốc chịu không hề có cuộc họp nào cả.
11:31Anh ấy đã hủy toàn bộ công việc.
11:32Từ sớm đã đến bệnh viện,
11:33nhưng vì sự ảnh hưởng đến tâm trạng của chị
11:35nên vẫn luôn đứng ngoài hành lang,
11:44tôi lặng lẽ dựa vào gối,
11:45chờ Lily nói tiếp.
11:47Lúc em thấy anh ấy ngồi ngoài đó,
11:48em đoán chắc hai người đã cãi nhau.
11:50Ai ngờ đoán đúng thật.
11:51Giám đốc chịu nói anh ấy muốn xin lỗi,
11:53nhưng lại không biết mở lời thế nào.
11:55Ban đầu em có khuyên anh ấy nên tự mình vào nói chuyện,
11:57giải quyết mọi khúc mắt giữa hai người cho rõ ràng.
11:59Nhưng giám đốc chịu bảo,
12:00sợ chị nhìn thấy anh ấy sẽ càng giận hơn,
12:02nên cuối cùng vẫn không dám vào.
12:04Nói xong,
12:05bầu không khí trong phòng bỗng trở nên gượng gạo.
12:07Lily vội vã nói thêm,
12:08chị thầm,
12:09chị đừng hiểu lầm ạ.
12:10Em và giám đốc chịu thực ra rất ít tiếp xúc.
12:12Em là lễ tân công ty,
12:13chắc là do lần nào anh ấy tới công ty cũng nhìn thấy em nên nhớ mặt em thôi,
12:17bình thường tụi em không hề có qua lại gì cả.
12:19Cùng lắm thì,
12:20anh ấy từng hỏi em một câu,
12:22nên tặng vợ quà gì,
12:23nên xin lỗi thế nào.
12:24Nhưng mà không chỉ hỏi mình em đâu ạ,
12:25anh ấy hỏi luôn cả nhóm lễ tân,
12:27cả trợ lý,
12:28thư ký các kiểu,
12:29đợi Lily nói xong,
12:30tôi mỉnh cười nhìn cô ấy.
12:31Yên tâm,
12:32chị không nghĩ gì đâu,
12:33cũng sẽ không hiểu lầm.
12:34Tôi không phải kiểu phụ nữ cay nghiệt,
12:36cứ thấy ai khác giới tiếp xúc với trợ kinh đình là nghi ngờ bừa bãi mối quan hệ.
12:39Lily là một cô gái rất tốt,
12:41rất dễ thương.
12:42Ngay từ khi cô bước vào với khuôn mặt rạng rỡ,
12:44tôi đã biết,
12:44sự quan tâm trong mắt cô ấy là thật lòng.
12:46Trợ kinh đình rất tốt,
12:47tốt đến mức nghìn người chọn một.
12:49Nhưng điều đó,
12:50không có nghĩa là ai cũng thích anh ấy.
12:52Tôi sẽ không hiểu lầm Lily.
12:53Bởi vì suốt bao năm qua,
12:55thư chắn ngang trong lòng tôi,
12:56chỉ có một người tế vị.
12:57Tế vị,
12:58là người như thế nào ấy nhỉ?
13:00Tôi gần như đã quên rồi.
13:01Nếu không phải vì những tin đồn tình cảm ồn ào giữa cô ấy và triệu kinh đình,
13:04có lẽ tôi còn chẳng biết trường có người như vậy.
13:07Trước khi gặp tế vị,
13:07tôi và triệu kinh đình là thanh mai trúc mã.
13:10Hai nhà ở gần nhau,
13:11tôi và anh ấy lớn lên cùng nhau.
13:12Là cháu trai duy nhất của nhà họ triệu ở Kinh Bắc,
13:15triệu kinh đình được định sẵn cả đời này không phải chịu bất cứ khổ sở nào.
13:17Nhưng tiếc thay,
13:18số phận lại chẳng mấy yêu ái anh ấy.
13:26Còn mẹ anh thì vì ghen tuông,
13:27hoán trách nhiều năm,
13:28tính cách dần dần thay đổi hoàn toàn.
13:30Bác sĩ nói bà ấy bị dối loạn lưỡng cực.
13:32Cuộc hôn nhân kéo dài 10 năm ấy,
13:34đến năm thứ 5 thì sinh ra triệu kinh đình.
13:36Từ sau khi có con,
13:37cha anh càng sống buông thả hơn.
13:39Vì với ông ta,
13:40sinh được một đứa con là đã hoàn thành sứ mệnh.
13:42Ông ta chẳng mang gì đến việc kế thừa gia nghiệp,
13:44chỉ muốn nhanh chóng để cha mẹ mình chuyển hướng sang đào tạo đời sau.
13:47Khi mục tiêu ấy hoàn thành,
13:48ông ta không bao giờ về nhà nữa,
13:50ra ngoài lập gia đình mới.
13:51Mẹ anh yêu chồng đến mù quáng,
13:53dồn hết tình cảm cho ông ấy.
13:54Thậm chí cả việc sinh ra triệu kinh đình
13:56cũng chỉ để giữ chân người đàn ông ấy.
13:58Nhưng trời trêu thay,
13:59điều đó lại khiến ông ấy có thêm lý do để không quay về.
14:01Cũng vì thế,
14:02mẹ anh không hề yêu thương con trai mình.
14:04Thậm chí bà còn oán hận,
14:05trách móc vì sao triệu kinh đình lại tồn tại.
14:07Anh ấy lớn lên trong một gia đình không hề mong đợi mình.
14:10Vì thế,
14:11anh rất trân trọng mỗi người bạn bên cạnh.
14:13Thời niên thiếu,
14:13tôi luôn đi sau lưng triệu kinh đình.
14:15Lúc ấy,
14:16chúng tôi là bạn tốt nhất của nhau.
14:17Nhưng rồi,
14:18tất cả bắt đầu thay đổi.
14:19Năm lớp 10,
14:20lớp bên cạnh có một bạn chuyển trường mới.
14:22Người đó chính là Tì Vị,
14:23sau khi chuyển vào thì ngồi cùng bàn với triệu kinh đình.
14:26Triệu kinh đình vốn dĩ không thích nói chuyện với người lạ.
14:28Nhưng cô bạn cùng bàn mới này lại quá hoạt bát,
14:30lanh lợi.
14:31Ngay ngày đầu tiên đã cuốn lấy triệu kinh đình,
14:33hỏi bài toán,
14:34mượn thẻ ăn,
14:35thẻ nước.
14:36Chưa quen thân mà đã tự ý lấy vở ghi chép của anh ấy.
14:38Rồi khi tôi và triệu kinh đình gần về đến nhà,
14:40cô ấy lại đuổi theo.
14:42Xin lỗi,
14:42trả vở.
14:43Thế là,
14:44rất tự nhiên,
14:45biết được cả địa chỉ nhà anh ấy.
14:46Triệu kinh đình từ trước đến nay rất kiềm chế,
14:48không để lộ cảm xúc.
14:50Nhưng hôm đó,
14:50tôi thấy rõ,
14:51anh ấy giận rồi.
14:52Anh ghét nhất là người khác động vào đồ của mình,
14:54nhưng lại không thích cãi vã hay gây sự.
14:56Thế là,
14:57Tì Vị cứ thế mà bước vào cuộc sống của anh một cách không thể ngăn cản.
15:00Sau đó,
15:01thái độ của triệu kinh đình với Tì Vị cũng dần thay đổi.
15:03Năm tôi 16 tuổi,
15:04tôi đã mời triệu kinh đình tới dự tiệc sinh nhật của mình.
15:06Anh ấy không đến.
15:08Người đến lại là Tì Vị.
15:09Trong phòng nghỉ,
15:10Tì Vị ôm một món quà rẻ tiền gõ cửa phòng tôi.
15:12Cậu chính là kim nguyện mà triệu kinh đình hay nhắc đến nhỉ?
15:15Cậu ấy nói quan hệ giữa hai người rất tốt,
15:17luôn xem cậu như em gái ruột.
15:18Chưa kịp để tôi mở miệng,
15:20Tì Vị đã đưa quả cầu pha lê vào tay tôi.
15:22Tớ tự giới thiệu một chút nhé,
15:23tớ là bạn cùng bàn của triệu kinh đình,
15:25cũng là bạn gái của cậu ấy.
15:26Nhưng mà,
15:27Tì Vị tình nghịch nhé mắt một cái.
15:29Cậu đừng nói với ai nhé,
15:30bọn tớ mới học lớp 10,
15:32cậu ấy tạm thời chưa muốn công khai,
15:33dẫu mọi người hỏi han làm ảnh hưởng đến việc học của tớ.
15:36Khi tôi hỏi vì sao triệu kinh đình không đến,
15:37Tì Vị cười thay anh ấy giải thích.
15:39Cậu đừng buồn nhé.
15:40Giờ mọi người đều lớn cả rồi,
15:42nên triệu kinh đình thấy nếu cứ thân thiết với cậu như trước
15:44thì không còn phù hợp nữa.
15:45Giọng điệu vô cùng thả nhiên,
15:46ẩn chứa sự loại trừ rõ ràng với tôi.
15:48Tôi như người mất hồn,
15:50lặng lẽ trải qua cả ngày hôm đó.
15:51Mãi đến đêm khuya,
15:52vẫn không nhận được lời chúc mừng sinh nhật nào từ triệu kinh đình.
15:55Tôi chủ động nhắn tin cho anh ấy.
15:57Tì Vị là bạn gái cậu thật à.
15:58Đêm đó,
15:59tôi giống như một con hẻ.
16:01Chờ đến tận sáng hôm sau,
16:02cũng không có bất kỳ hồi âm nào từ triệu kinh đình.
16:04Tình cảm chưa từng thổ lộ kia,
16:06cứ thế bị tôi tự tay bóp chết.
16:07Ngày hôm sau,
16:08tôi đồng ý với đề nghị của mẹ,
16:10ra nước ngoài học cấp 3,
16:11vào trường nữ sinh.
16:12Sau khi ra nước ngoài,
16:13tôi vẫn thường xuyên nhận được tin nhắn chúc mừng từ triệu kinh đình.
16:16Chúc sinh nhật,
16:16chúc Tết,
16:17chúc Tết Trung Thu,
16:18nhưng câu hỏi tôi gửi vào đêm sinh nhật năm đó,
16:20suốt bao nhiêu năm qua,
16:21vẫn chưa từng có câu trả lời.
16:22Cả hai chúng tôi,
16:23cứ thế lặng lẽ ngầm hiểu với nhau mà quên đi chuyện đó.
16:26Tôi cũng chưa từng hồi âm lại bất kỳ tin nhắn nào của triệu kinh đình.
16:29Việc tề vị tự tiện đến tiệc sinh nhật của tôi,
16:31rõ ràng là một cách tuyên bố chủ quyền.
16:33Tôi không muốn trở thành người đứng giữa cuộc chiến tranh giành tình cảm giữa họ.
16:36Hồi bé,
16:36thường có người châu tôi và triệu kinh đình dính nhau như Sam,
16:39giống hệt một đôi kim đồng ngọc nữ,
16:40còn gợi ý rằng sau này lớn lên nên kết hôn với nhau.
16:43Triệu kinh đình chưa từng phản bác,
16:45cũng chưa từng tỏ ra khó chịu.
16:46Vì thế,
16:47khi đó,
16:47tôi từng nguy ngô tin rằng,
16:49có lẽ anh ấy cũng có chút thích tôi.
16:51Nhưng vào tiệc sinh nhật 16 tuổi năm ấy,
16:53tôi thật thảm hại.
16:54Ở nước ngoài 7 năm,
16:55tôi lấy được 2 tấm bằng loại yêu,
16:56sau đó về nước tiếp quản công ty của bố mẹ.
16:58Những năm qua,
16:59tôi không hề rời khỏi mạng xã hội,
17:01vẫn luôn dõi theo tình hình trong nước.
17:02Chuyện tình cảm của triệu kinh đình và tề vị thỉnh thoảng vẫn có người bàn tán.
17:06Tôi luôn cố tình bỏ qua.
17:07Sau kỳ thi đại học,
17:08triệu kinh đình sang Mỹ học.
17:10Còn tề vị không biết gom từ đâu ra một khoản tiền,
17:12cũng theo sang nước ngoài,
17:13học ở một trường cộng đồng.
17:14Nghe nói,
17:15họ đã chia tay trong năm đó.
17:17Trên mạng vẫn lưu truyền đủ loại bài viết ca tụng mối tình của họ là một nét đẹp bi kịch.
17:20Chúng tôi 3 người,
17:21nhiều năm nay,
17:22gần như không có bất kỳ liên hệ nào nữa.
17:24Năm tôi 24 tuổi,
17:25mẹ bắt đầu sắp xếp các buổi xem mắt cho tôi.
17:27Tôi tỏ thái độ thờ ơ,
17:29cố tình phá hỏng rất nhiều buổi xem mắt.
17:31Bố mẹ kinh doanh rất lớn,
17:32còn lý lịch của tôi thì cực kỳ ấn tượng.
17:34Vì thế,
17:34người muốn liên hôn với tôi thực sự quá nhiều.
17:36Nhưng trái tim tôi dường như đã chết lặng,
17:38không còn hứng thú với bất kỳ ai nữa.
17:41Về sau,
17:41Triệu Kinh Đình thừa kế ra nghiệp,
17:43chủ động tìm đến tôi.
17:44Tự mình đề nghị,
17:45khoảnh khắc đó,
17:46tôi vô cùng bối rối.
17:47Tôi không hiểu,
17:48thật sự không hiểu.
17:49Tại sao khi tôi còn yêu anh ấy,
17:51anh lại lạnh nhạt đến vậy?
17:52Còn khi tôi đã rời khỏi cuộc đời anh,
17:54thì anh lại cứ cố chen vào.
17:56Khi tôi hỏi lý do,
17:57Triệu Kinh Đình im lặng rất lâu.
17:59Cuối cùng,
17:59anh đưa ra câu trả lời.
18:01Chúng ta rất hợp nhau.
18:02Chúng ta môn đăng hộ đối,
18:03lại lớn lên bên nhau từ nhỏ.
18:05Tôi vừa có học thức vừa có sự nghiệp,
18:06còn anh thì thành công vang dội chúng tôi
18:08đều là những người yêu tú.
18:09Năm đó,
18:10ông ngoại tôi lâm bệnh nặng,
18:11không sống được bao lâu nữa,
18:12nguyện vọng cuối cùng trước khi đi
18:13là được nhìn thấy tôi kết hôn.
18:15Trùng hợp thay,
18:16cũng trong năm đó,
18:16Triệu Kinh Đình bị người thân đâm sau lưng,
18:18xếp mất quyền sở hữu công ty.
18:20Dường như ông trời cũng đang tác hợp cho chúng tôi.
18:22Nhưng tôi không dễ dàng trao tình cảm
18:23và hôn nhân của mình ra như vậy.
18:25Khi gặp mặt thương lượng với Triệu Kinh Đình,
18:27tôi nói thẳng.
18:28Tiền, tôi có,
18:29và có rất nhiều.
18:30Vị trí của công ty và gia tộc tôi trong giới
18:31cũng không vì không có liên hôn mà suy giảm.
18:34Thứ tôi muốn,
18:34là một tình cảm chân thành.
18:36Nếu hôn nhân chỉ là để trao đổi lợi ích,
18:37vậy thì cứ làm đối tác kinh doanh,
18:39đừng làm vợ chồng.
18:40Triệu Kinh Đình ngẩn đầu lên,
18:41nhìn tôi bằng ánh mắt chân thành.
18:43Anh không vì lợi ích gì cả.
18:45Kim nguyện,
18:45thứ tình cảm em muốn,
18:46anh có thể cho em.
18:48Tôi chỉ để lại một câu,
18:48hãy dọn sạch trái tim mình,
18:50rồi hãy nói yêu tôi.
18:52Thế giới của người lớn vốn không còn đặt nặng
18:53chuyện quá khứ ai từng yêu ai.
18:55Nhưng đến lúc quyết định kết hôn,
18:56thì về mặt tình cảm,
18:57nên dứt khoát với quá khứ.
18:59Tôi không muốn hôn nhân của mình
19:00tồn tại bất kỳ mầm mống nguy cơ nào.
19:02Triệu Kinh Đình đã đến trước cửa nhà tôi vào giữa đêm.
19:04Anh nói,
19:05Kim nguyện,
19:05trái tim anh đã sạch rồi.
19:07Tôi tin,
19:08tôi thật sự đã tin.
19:09Rồi,
19:10chỉ cần một bước sai,
19:11là sai liên tiếp về sau.
19:12Sau khi niệm an tròn một tháng,
19:14tôi lại một lần nữa đề nghị ly hôn.
19:15Cầm theo bản thảo đơn ly hôn,
19:17tôi quay về biệt thự nhà họ Triệu.
19:19Chờ mãi đến tận trưa,
19:20Triệu Kinh Đình vẫn không bước ra khỏi thư phòng trên tầng 3.
19:22Bất đắc dĩ,
19:23tôi dùng chìa khóa mở cửa.
19:25Triệu Kinh Đình gần như lập tức ngởng đầu,
19:26động tác quá nhanh khiến lọ mực bên cạnh bị hất đầu.
19:29Mực đen thấm lên trang giấy,
19:30che mờ dòng chữ,
19:31để lại một mảng nhòe nhòe.
19:32Kim nguyện,
19:33giọng Triệu Kinh Đình khẳng đặc.
19:35Anh vòng qua bàn làm việc,
19:36bước nhanh về phía tôi.
19:37Chưa kịp nói gì,
19:38đôi mắt đã đỏ hoe.
19:39Kim nguyện,
19:40đừng ly hôn,
19:41có được không?
19:42Tôi nhìn anh,
19:42không nói một lời.
19:44Triệu Kinh Đình như dồn hết dũng khí,
19:45nắm chặt lấy tay tôi.
19:47Kim nguyện,
19:47mấy cái tin trên mạng đều là bị đặt hết.
19:49Hôm đó,
19:50anh sang London không phải để xem cô ấy biểu diễn.
19:52Anh thậm chí còn không biết hôm đó tế vị có buổi diễn.
19:55Hôm đó,
19:55anh sang là để bàn một hợp đồng.
19:57Nhưng anh không ngờ đối tác lại là chồng của tế vị.
20:00Ông ta tiện miệng nhắc đến việc vợ mình có buổi hòa nhạc gần đó,
20:02mời anh cùng đi.
20:03Hợp đồng đó là cả công ty đã theo đuổi suốt một thời gian dài,
20:06bao nhiêu công sức đều đổ dồn vào.
20:08Kim nguyện,
20:08anh không có lý do để từ chối.
20:10Nhưng anh thực sự không biết vợ ông ta là tế vị,
20:12cũng không biết sẽ gặp cô ấy.
20:14Còn những lời lẽ mập mờ,
20:15ánh mắt vô tình chạm nhau trên mạng,
20:17tất cả đều là do nhạc nền với hiệu ứng làm ra.
20:19Kim nguyện,
20:20anh có thể thề với em giữa anh và tế vị không hề có tình cảm gì hết.
20:23Anh chưa từng yêu cô ấy,
20:24tôi rút tay ra.
20:25Triệu Kinh Đình,
20:26giờ nói mấy chuyện này,
20:27còn có ý nghĩa gì sao?
20:29Gương mặt Triệu Kinh Đình thoáng qua một tia thất vọng ê chề.
20:32Kim nguyện,
20:32em không tin anh sao?
20:34Vừa nói,
20:34Triệu Kinh Đình vừa lúng cuống lục lọi trong ngăn bàn,
20:36ngay cả đầu ngón tay cũng đang run lên.
20:38Đây là toàn bộ kế hoạch của dự án.
20:40Mỗi bước tiến triển đều được tổng kết lại ngay sau đó,
20:42mọi cuộc họp đều có biên bản ghi chép.
20:44Còn đây là lịch trình của anh.
20:46Chuyến đi London gặp đối tác là đã được lên kế hoạch từ rất sớm.
20:48Dự án đã gần hoàn tất,
20:50chỉ còn buổi gặp mặt cuối cùng là có thể ký kết hợp đồng,
20:52Triệu Kinh Đình.
20:53Tôi trả lại toàn bộ giấy tờ cho anh.
20:55Anh đưa cho em xem những thứ này,
20:56chẳng có ý nghĩa gì cả.
20:58Tại sao bao nhiêu lần em cần lời giải thích,
21:00anh lại chẳng nói lấy một câu.
21:01Mãi đến khi em quyết định rời đi,
21:03anh mới bắt đầu kể rằng tất cả chỉ là hiểu lầm.
21:05Anh rõ ràng có rất nhiều cơ hội để chủ động nói rõ về quá khứ của mình với em,
21:09nhưng anh không làm.
21:10Từ lúc niệm an ra đời cho đến hôm nay đầy tháng,
21:12anh có chọn một tháng để xử lý hết những lời đồn bên ngoài.
21:15Anh có khả năng gỡ hết những bài báo,
21:17anh có thể lên tiếng làm rõ.
21:18Tất cả những điều đó,
21:19anh đều có khả năng làm được.
21:21Vậy mà sao,
21:21anh chẳng làm gì cả.
21:23Anh chỉ đến đây,
21:24nói với em rằng mọi thứ đều là giả.
21:25Anh, Triệu Kinh Đình vừa mở lời,
21:27tôi đã ngắt lời anh.
21:29Triệu Kinh Đình,
21:29anh nghĩ em sinh ra là để mặc định tin tưởng anh sao?
21:32Dù cho bên ngoài cả thế giới đang tung hô anh
21:34và một người phụ nữ khác là mối tình khắc cốt ghi tâm,
21:36em cũng phải vô điều kiện tin anh sao?
21:38Vậy em là gì trong mắt anh?
21:40Một cái bóng ả?
21:41Khoảnh khắc cãi nhau với Triệu Kinh Đình,
21:42rất nhiều chuyện cũ đột nhiên ùa về trong đầu tôi.
21:44Lần đầu tiên xuất hiện công khai sau kết hôn,
21:46tôi đã chờ mong Triệu Kinh Đình giới thiệu tôi là vợ trước mặt mọi người.
21:49Nhưng anh không làm.
21:50Anh chỉ lặng lẽ gắp đồ ăn cho tôi,
21:52bình thản trò chuyện.
21:53Sau đó, tôi hỏi anh,
21:55Triệu Kinh Đình,
21:56chẳng lẽ em không xứng đáng để anh giới thiệu với bạn bè sao?
21:58Là vì em không đủ tư cách,
22:00hay vì anh thấy em không xứng với anh?
22:02Em là loại người anh cảm thấy mất mặt khi dẫn ra ngoài à?
22:05Triệu Kinh Đình bình tĩnh trả lời.
22:06Không phải vậy đâu,
22:07Kim Nguyện,
22:08em hoàn toàn xứng đáng,
22:09chỉ là anh nghĩ,
22:10đợi thêm một chút nữa,
22:11có được không?
22:12Hồi đó,
22:12tôi đã nhượng bộ,
22:13nhưng đã nhượng bộ quá nhiều lần,
22:15tôi không muốn tiếp tục nữa.
22:16Nhắc lại chuyện cũ,
22:17sắc mặt Triệu Kinh Đình lập tức tái nhợt.
22:19Kim Nguyện,
22:19em thật sự nghĩ như vậy sao?
22:21Em nghĩ anh không giới thiệu em vì thấy em không đáng tự hào sao?
22:24Vậy thì vì sao?
22:25Tôi gần như gào lên.
22:27Triệu Kinh Đình,
22:27rốt cuộc anh muốn em nghĩ thế nào?
22:29Không phải em chưa từng cho anh cơ hội giải thích.
22:31Như lần nào anh cũng nói em hiểu lầm,
22:33rồi bảo em đợi.
22:34Em đã đợi anh suốt 5 năm trời.
22:365 năm của em là thứ rẻ rúng đến mức không đáng nhận nổi một lời giải thích từ chồng mình sao?
22:40Triệu Kinh Đình như bị một cú đánh nặng nề vào tim,
22:42sắc mặt ưu ám đến cực điểm.
22:44Không phải vậy,
22:45Kim Nguyện,
22:45anh chưa từng nghĩ như thế.
22:47Anh chỉ là,
22:48anh cảm thấy,
22:48mình không xứng với em.
22:50Triệu Kinh Đình khó khăn ngởng đầu lên,
22:51nước mắt trào ra.
22:52Kim Nguyện,
22:53anh thích em,
22:54anh yêu em.
22:55Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể thật sự có được em.
22:58Việc kết hôn với em,
22:59đối với anh mà nói,
23:00mãi mãi giống như một giấc mộng xa xôi.
23:02Em tốt như thế,
23:03gia đình em yêu em,
23:04bạn bè quý mến em,
23:05bao nhiêu người đều thương em.
23:06Trong lòng anh,
23:07em là người tốt đến không thể chạm tới.
23:09Anh luôn cảm thấy mình đang trèo cao.
23:10Anh vẫn luôn chờ,
23:11chờ đến ngày mình thật sự xứng đáng đứng bên cạnh em,
23:14rồi mới có thể giới thiệu em với mọi người.
23:16Đến lúc đó,
23:16em mới thật sự là người anh xứng đáng có được,
23:18chứ không phải chỉ là người mà anh cưới vì muốn an lòng ông ngoại của em trước khi qua đời.
23:22Trong không khí lan ra một sự im lặng ngùa ngạt đến gần như ngẹt thở.
23:25Tôi thậm chí còn bật cười thành tiếng.
23:26Suốt 5 năm qua,
23:27tôi như một con ngốc,
23:28mãi mãi phải đoán tâm tư của Triệu Kinh Đình.
23:30Đã bao nhiêu lần,
23:31tôi chỉ mong anh có thể dành chút thời gian để nghiêm túc nói chuyện với tôi,
23:34mong anh có thể nói với tôi nhiều hơn một vài câu.
23:37Nhưng tôi cứ chờ mãi,
23:38chờ mãi,
23:38bên cạnh Triệu Kinh Đình lúc nào cũng đầy áp người vây quanh,
23:41tôi vĩnh vĩnh không chờ được một câu trả lời.
23:43Rất nhiều lần,
23:43tôi thậm chí đã nghĩ,
23:44hay là thôi đi,
23:45tôi không mong chờ vào thứ tình yêu mơ hồ hảo huyền đó nữa.
23:48Trong giới của chúng tôi,
23:49hôn nhân thương mại là điều quá đỗi bình thường.
23:51Triệu Kinh Đình là một đối tượng liên hôn rất tốt,
24:00xử nhã nhận chẳng phải cũng tốt sao.
24:02Nhưng con người mà,
24:03ai cũng tham lam,
24:04có được một ít rồi,
24:05lại muốn nhiều hơn.
24:06Có được người mình thích rồi,
24:07lại muốn nhìn thấu lòng dạ của người ấy.
24:09Tôi cứ lặp đi lặp lại trong những lần thử thăm dò,
24:11những nghi ngờ không rứt,
24:12đến mức đánh mất hết kia nhẫn.
24:14Triệu Kinh Đình cuối đầu,
24:15đứng im một chỗ.
24:16Tôi thấy nực cười,
24:17định mở cửa rời đi,
24:18ai ngờ lại va vào giá sách.
24:20Một tập tài liệu dày rơi từ trên cao xuống,
24:22bung ra trên sàn nhà.
24:23Ngay lập tức,
24:24tôi nhìn thấy những tấm ảnh của mình.
24:25Ảnh chụp lúc nhỏ của tôi,
24:27ảnh nhập học tiểu học,
24:28ảnh chụp chung hồi bé của tôi và Triệu Kinh Đình.
24:31Tôi khượng lại,
24:31Kim Nguyện,
24:32em có bị đập vào đâu không?
24:33Triệu Kinh Đình lo lắng chạy đến bên tôi.
24:35Tôi đẩy anh ra,
24:36cuối người nhặt tập tài liệu,
24:38lật từng trang xem.
24:39Là những bức tranh vẽ hồi nhỏ của tôi,
24:41báo tường tôi từng viết tay,
24:42mấy nét vẽ ngực ngoặc thời cấp 1.
24:44Cả bài kiểm tra tôi từng được treo lên bảng vàng
24:46vì đạt điểm tuyệt đối.
24:47Những thứ từng bị phủ bụi trong ký ức,
24:48tưởng như chẳng ai còn nhớ đến.
24:50Vậy mà Triệu Kinh Đình vẫn luôn cất giữ chúng trong thư phòng.
24:53Lật đến trang cuối cùng,
24:54tôi nhìn thấy một tấm ảnh xa lạ.
24:56Triệu Kinh Đình gần như theo bản năng muốn ngăn lại,
24:58nhưng tôi đã nhanh tay rút tấm ảnh ra khỏi tập tài liệu.
25:00Căn cứ vào quần áo và khung cảnh xung quanh,
25:02đây là bức ảnh chụp vào ngày tôi tốt nghiệp đại học.
25:04Trong ảnh, tôi đang nhìn về phía trước,
25:06một tay giữ chiếc mũ tốt nghiệp trên đầu.
25:08Bên cạnh là một chàng trai đội mũ và đeo khẩu trang,
25:10ráng vẻ có phần lúng túng,
25:12gần như bị tràn ra khỏi khung hình.
25:13Tôi chưa bao giờ nhớ là mình từng chụp bức ảnh này,
25:16nhưng cảnh vật trong ảnh lại chân thật bế khó tin.
25:18Nó cho tôi biết ngày hôm đó,
25:19tôi và Triệu Kinh Đình thật sự đã cùng xuất hiện trong một bức ảnh.
25:22Cái này là tôi ngởng đầu nhìn Triệu Kinh Đình,
25:24trong lòng dâng lên một cảm xúc khó gọi thành tên.
25:27Tại sao lại có tấm ảnh này?
25:28Triệu Kinh Đình im lặng thật lâu rồi mới cất lời.
25:30Vài ngày trước khi em chụp ảnh tốt nghiệp,
25:32em đăng một dòng trạng thái trên WeChat nên anh đã đến trường em.
25:35Khi đó, em là gương mặt nổi bật của khoa toán,
25:37có rất nhiều sinh viên người Hoa ngưỡng mộ đến xin chụp ảnh,
25:40cho chuyện với em.
25:41Anh đã đợi rất lâu,
25:42cuối cùng cũng đến lúc xung quanh em vắng người.
25:44Anh lấy hết can đảm,
25:45đi đến nhờ một bạn nam bên cạnh chụp giúp một tấm.
25:47Lúc đó em đang nghe người nói chuyện với ai đó,
25:50người cầm máy thấy anh trong tội nghiệp nên gọi em lại.
25:52Em vừa bước sang đứng cạnh,
25:53còn chưa kịp tạo dáng thì máy ảnh đã tách một cái những chi tiết mờ nhạt vì quá xa xôi.
25:57Từng bị tôi lãng quên theo năm tháng,
25:58lúc này nhờ lời kể của Triệu Kinh Đình mà bất ngờ ập về không kịp phòng bị.
26:01Tôi nhớ ra rồi.
26:03Trước khi tốt nghiệp,
26:03tôi từng nhận được một giải thưởng toán học rất quan trọng,
26:05được nhà trường khen thưởng.
26:07Hôm đó,
26:08liên tục có người tìm tôi để chụp ảnh chung.
26:09Có khi là ảnh chụp riêng,
26:11có lúc là ảnh chụp tập thể.
26:13Tôi giống như một NPC đứng yên tại chỗ,
26:15để cho người ta lần lượt đến chụp hình,
26:16ghét người này đến người khác.
26:18Nhiều lúc tôi còn chẳng để ý người đứng cạnh mình đã thay đổi,
26:20thế là lại thêm một tấm ảnh nữa ra đời.
26:22Trong các cuộc thi,
26:23chỉ có một người đứng đầu,
26:24không có người thứ hai.
26:25Năm đó thực sự là khoảng thời gian tôi rực rỡ nhất.
26:28Rất nhiều giáo sư hẹn gặp riêng,
26:29muốn tôi làm nghiên cứu sinh của họ.
26:31Tôi đều từ chối rất khoát.
26:32Toán học chỉ là một chuyên ngành phụ mà tôi học vì sở thích.
26:35Ngoài toán ra,
26:36tôi còn yêu thích rất nhiều thứ khác.
26:38Hơn nữa,
26:38gia đình tôi lúc đó đang rất gần tôi quay về tiếp quản sự nghiệp.
26:41Cảm giác nực cười và một nỗi đau đến muộn,
26:43như cùng lúc bóp nghẹt trái tim tôi.
26:45Tôi nhìn Triệu Kinh Đình,
26:46bật cười đến rơi cả nước mắt.
26:47Triệu Kinh Đình,
26:48anh khiến em cảm thấy mình thật giống một trò cười.
26:51Anh giấu đóng ảnh đó trong tập tài liệu,
26:52chẳng lẽ thấy vậy là lãng mạn làm sao?
26:54Nước mắt cứ thế tuôn không ngừng.
26:56Tôi cố gắng lau đi từng lần một.
26:58Anh thích em đúng không?
27:04Từng bước tiến lại gần anh.
27:06Anh cứ lặng lẽ nhìn em yêu anh,
27:08nhìn em từng chút từng chút tiến về phía anh,
27:10thậm chí nhìn em mặc váy cưới bước đến bên anh
27:11từ khi còn nhỏ cho đến tận bây giờ.
27:13Triệu Kinh Đình,
27:14anh chưa từng bộc lộ tình cảm,
27:15lúc nào cũng im lặng để em tự đoán,
27:17đoán hết năm này qua năm khác
27:18mỗi lần mỗi lần em muốn nói chuyện đàng hoàng với anh,
27:20anh lại lảng tránh.
27:21Bao nhiêu lần,
27:22em chủ động mở lòng,
27:23chỉ muốn nghe anh nói một câu thật lòng,
27:25dù chỉ là một lời giải thích nhưng rồi sao?
27:27Anh mãi mãi vẫn là người giữ vẻ lạnh nhạt đó kinh nguyện,
27:29đừng làm loạn nữa,
27:30đợi thêm chút nữa nhé.
27:31Bây giờ không phải lúc để nói chuyện này những câu nói đó,
27:34tôi đã nghe quá nhiều lần rồi.
27:35Và tôi không muốn nghe thêm một lần nào nữa.
27:37Bao nhiêu đêm dài,
27:38điều duy nhất tôi nhận được là sự qua loa,
27:40im lặng.
27:41Mười năm đấy,
27:42giọng tôi dần nhỏ đi,
27:43em đã yêu anh tròn mười năm rồi,
27:45Triệu Kinh Đình.
27:46Nếu mấy năm đầu chỉ là em đơn phương,
27:47là em đáng đời,
27:48vậy thì năm năm sau khi đã kết hôn thì sao?
27:51Triệu Kinh Đình,
27:51chẳng lẽ anh không nhìn ra em yêu anh à?
27:54Anh tưởng chỉ có anh mới hiểu cảm giác yêu một người
27:56nhưng không thể có được sao?
27:57Nhìn anh lúc nào cũng cao ngạo,
27:58kiệm lời,
27:59xa cách như vậy đến cả dũng khí để chất vấn một câu,
28:01em cũng không có Triệu Kinh Đình,
28:03nói anh cũng yêu em khó đến vậy sao?
28:05Hay là nhìn thấy em vì anh mà lúc nào cũng lo lắng,
28:07bất an,
28:08khiến anh cảm thấy rất thoả mãn,
28:09đúng không?
28:10Giọng Triệu Kinh Đình run lên dữ dội,
28:12tôi chưa bao giờ thấy anh khóc một cách thảm hại như vậy.
28:14Không phải không phải như vậy đâu,
28:16Kim Nguyện xin lỗi em,
28:16anh không biết em đã khổ sở đến mức nào,
28:18anh chưa từng nghĩ sẽ làm tổn thương em.
28:20Anh cứ nghĩ nghĩ rằng tình cảm thì không cần phải nói ra,
28:23chỉ cần hai người cùng cảm nhận là đủ ngược lại.
28:25Mẹ anh người luôn cố gắng hết lần này đến lần khác
28:27để chứng minh tình yêu của mình với một người đàn ông không yêu bà
28:29lại chỉ khiến đối phương thấy phiền.
28:31Cho nên anh cứ nghĩ,
28:32chỉ cần anh luôn bên em,
28:33tặng em những món quà quý giá,
28:34che chắn cho em mọi rủi ro,
28:36thì đó đã là yêu rồi anh không biết em bị những lời đồn ngoài kia làm tổn thương.
28:39Anh khi còn nhỏ mẹ anh từng chỉ tay vào mặt anh mà mắng,
28:42nói anh là đồ vô dụng,
28:43nói anh không biết cách lấy lòng bố,
28:45nói anh là một con quái vật ghê tẩm kim nguyện.
28:47Mỗi lần như vậy,
28:48người đi tìm anh trong công viên,
28:49dắt anh về nhà luôn là em lúc đó.
28:51Anh đã bắt đầu thích em rồi sau này,
28:52có lần con trai riêng của bố anh chặn đường anh khiêu khích là em,
28:55em đã gọi người đến cho hắn một bài học.
28:57Từ lúc đó,
28:58trong mắt anh chỉ còn thấy mình em thôi không biết từ khi nào,
29:00anh đã quen với việc nhìn em bằng ánh mắt ngưỡng mộ của năm xưa.
29:03Lại quên mất vai trò của mình là một người chồng xin lỗi em,
29:05anh đã quen với việc dùng cách của mình để giải quyết mọi thứ là do anh quá tự phụ.
29:09Lần này, đến lượt tôi sững sờ,
29:11buổi chiều xa xôi đó,
29:12cái lần tôi xả thân giúp người,
29:13thật ra tôi đã sớm quên rồi.
29:15Không ngờ nó lại giống như một hạt giống thầm lạm,
29:17âm thầm bén dễ và nảy mầm trong lòng Triệu Kinh Đình.
29:19Nhưng sau bao năm cuốn quýt xe dưa như thế,
29:21cuối cùng chúng tôi nhận lại được gì?
29:23Một đoá hoa mang tên lỡ duyên,
29:25đầy cay đắng và tiếc nuối sao?
29:26Tôi không chấp nhận,
29:27tôi không muốn một kết cục như vậy.
29:29Triệu Kinh Đình,
29:30anh có bao giờ nghĩ rằng,
29:31điều em muốn từ trước đến giờ chưa bao giờ là tiền bạc,
29:33cũng không phải là tình cảm âm thầm của anh.
29:35Em không cần những món quà đắt tiền giống như sự bù đắp hay không.
29:38Điều em cần,
29:39từ đầu đến cuối,
29:40chỉ là một câu anh quan tâm mót lời nói rõ ràng từ anh rằng anh yêu em.
29:43Chứ không phải để em tự đoán mãi như kẻ ngốc em muốn anh giới thiệu em với mọi người rằng em là vợ anh.
29:48Chứ không phải cái cách mà ngay cả trong mấy bài phỏng vấn cũng không dám nhắc đến tên em,
29:51như thế em là người ngoài không quan trọng anh biết rõ em để tâm đến anh,
29:54vậy mà anh chỉ đứng nhìn.
29:56Nhìn em từng chút một tiếng đến gần anh,
29:57nhìn em trong suốt 5 năm hôn nhân tự thiêu cháy chính mình mà vẫn chẳng nhận được lấy một sự đáp lại nóng hổi nào.
30:02Bầu không khí trong thư phòng tràn ngập tuyệt vọng.
30:04Một trong ảnh cũ nằm im nìm trên bàn,
30:06càng nhìn càng thấy trào phúng.
30:07Anh và tề vị rốt cuộc là quan hệ gì?
30:09Trước đây anh luôn nói không quan trọng.
30:11Vậy bây giờ, anh có thể nói thật cho em biết chưa?
30:14Lúc đó, tề vị nói cô ấy thường bị đám người ở trường nghề bên cạnh quấy dối.
30:18Cô ấy cầu xin anh hỏi anh có thể giả làm bạn trai cô ấy không,
30:21để dựa vào thân phận của anh mà khiến đám đó sợ.
30:23Anh đã đồng ý.
30:24Kim Nguyện, nếu biết chuyện đó sẽ khiến em hiểu lầm,
30:26anh nhất định sẽ không đồng ý.
30:28Anh không có chút tình cảm nào với cô ấy,
30:30trước kia không có,
30:31sau này cũng tuyệt đối không có vậy khi nào hai người thân thiết như thế.
30:34Tôi thấy vừa nực cười vừa chua chát.
30:36Trước đây, lúc cô ta cứ bám lấy anh,
30:38anh còn nói với em là anh thấy cô ấy rất phiền mà.
30:40Anh từng kẹp một tấm ảnh vào sổ ghi chép.
30:42Hôm đó quyển sách bị rơi,
30:44tấm ảnh rớt ra,
30:45bị tề vị nhìn thấy cô ấy nói biết anh thích em
30:47và có thể nghĩ cách giúp anh theo đuổi em anh đã đồng ý.
30:49Tôi không ngờ,
30:50cùng một chuyện khi nhìn từ một góc độ khác lại trở thành một câu chuyện hoàn toàn khác.
30:54Nhưng những năm tháng đã bỏ lỡ đó,
30:55sẽ mãi không bao giờ quay lại.
30:57Vậy anh có biết tề vị đã làm gì không?
30:59Cô ta đến bữa tiệc sinh nhật 16 tuổi của em,
31:01tự dưng là bạn gái của anh,
31:03yêu cầu em giữ khoảng cách với anh.
31:04Triệu Kinh Đình,
31:05anh lại để cô ta tiếp cận anh,
31:07để mà cô ta nói dối hết lần này đến lần khác,
31:09để cô ta tạo tài khoản mạng ghi lại chuyện tình yêu của hai ngôi trô dù đó là tưởng tượng.
31:12Anh có biết,
31:13lúc đó ai cũng biết người trong tài khoản đó là tề vị,
31:15và ai ai cũng đang bàn tán về chuyện tình cảm của anh không?
31:18Kim Nguyện,
31:19em biết mà,
31:20anh đâu có xem mấy cái diễn đàn ấy.
31:21Nhưng chẳng lẽ anh không biết gì cả sao?
31:23Triệu Kinh Đình im lặng.
31:25Triệu Kinh Đình,
31:25tối hôm sinh nhật em năm 16 tuổi,
31:27em đã đợi anh rất lâu,
31:28rất lâu mà không thấy anh đến.
31:30Giờ anh có thể nói cho em biết hôm đó anh đã đi đâu không?
31:33Hôm đó,
31:33tề vị nói có người hẹn gặp,
31:35nhờ anh đi thay,
31:36tiện thể giúp cô ấy dân đe mấy tên quấy dối kia cô ấy cứ văn xin mãi,
31:39nên anh đồng ý.
31:40Vậy còn tin nhắn của em.
31:41Khi em hỏi anh tề vị có phải bạn gái anh không,
31:44sao anh không phủ nhận?
31:45Kim Nguyện,
31:45em nói gì vậy?
31:47Triệu Kinh Đình ngừng đầu,
31:48vẻ mặt hoàn toàn mờ mịt.
31:49Anh chưa từng nhận được tin nhắn của em,
31:51anh thề với em không đúng.
31:52Triệu Kinh Đình thoáng sữ người,
31:54hôm đó điện thoại anh bị tề vị cầm mất.
31:56Hôm sau cô ta nói lỡ bỏ nhầm điện thoại anh vào ba lô của mình Kim Nguyện,
31:59anh chưa bao giờ muốn vóng mặt trong tiệc sinh nhật của em.
32:01Nhưng hôm đó anh bị đám du côn kia đập đầu,
32:03được người qua đường đưa vào bệnh viện.
32:05Chuỗi dây chuyền vào tấm thiệp anh chuẩn bị cho em cũng bị trúng cướp mất rồi
32:08khi mọi sự thật được phơi bày trước mắt,
32:09một cảm giác mệt mỏi bao trùm lấy tôi.
32:11Triệu Kinh Đình không ngừng lặp lại lời xin lỗi,
32:13nhưng tôi đã chẳng còn muốn nghe.
32:15Thôi đi, Triệu Kinh Đình, tôi ngập ngừng một chút,
32:17chuyện giữa chúng ta nên kết thúc ở đây.
32:19Những chuyện mà tôi từng dây dứt suốt bao năm trời,
32:21bỗng nhiên tôi không còn muốn níu dữ nữa.
32:23Có lẽ, ngay từ đầu, chúng ta nên giữ khoảng cách.
32:26Không nên quen biết,
32:27lại càng không nên kết hôn.
32:29Một cuộc hôn nhân bắt đầu từ sự không cam lòng và cố chấp,
32:31kết cục vốn dĩ sẽ chẳng đẹp đẽ gì.
32:33Đúng sai bây giờ đã không còn quan trọng.
32:35Triệu Kinh Đình, chúng ta ly hôn đi.
32:37Càng dây dưa, chỉ càng làm khổ nhau.
32:39Hiểu lầm và tổn thương đã quá sâu.
32:41Dù sau này có hóa giải hết,
32:42thì vết gợn trong lòng cũng không biến mất.
32:44Gương vỡ thì chẳng thể lành.
32:45Mỗi lần tiến lại gần nhau,
32:47đều sẽ gợi lại những hồi ức đau lòng cũ,
32:48khiến cả hai chẳng thể mình cười nổi.
32:50Cho anh thêm một cơ hội được không?
32:52Triệu Kinh Đình cầu xin.
32:53Chúng ta còn có con gái mà nhưng anh đâu có yêu con bé tôi khóc đến không nói nổi.
32:57Triệu Kinh Đình, đó chẳng phải là con gái của anh sao?
33:00Niệm An không phải con ruột của anh sao?
33:02Tại sao tại sao ngay cả ôm con một cái anh cũng không chịu?
33:05Anh nói anh yêu em nhưng nếu thật sự yêu một người,
33:07thì sao có thể không yêu đứa trẻ của cô ấy?
33:09Ngày đó, khi tôi muốn có con, tôi đã hỏi ý kiến Triệu Kinh Đình.
33:12Anh đồng ý, hoàn toàn không phản đối.
33:14Nhưng bây giờ, trên gương mặt Triệu Kinh Đình,
33:16tôi không nhìn thấy sự mong chờ hai yêu thương dành cho con gái.
33:19Triệu Kinh Đình, anh không hề yêu con của chúng ta xin lỗi Triệu Kinh Đình ôm chặt lấy tôi,
33:23nước mắt thấm ướt vài áo tôi.
33:24Lúc đầu, anh thật sự rất mong chờ đứa con của chúng ta.
33:27Anh nghĩ mình sẽ yêu con bé.
33:29Nhưng khi nhìn thấy con, phản ứng đầu tiên của anh lại là sợ hãi.
33:32Con bé nhỏ như vậy, xinh đẹp như vậy,
33:34giống em đến thế anh sợ mình không làm tròn được vai trò của một người cha.
33:37Kim Nguyện, trong người anh là dòng máu của bố mẹ anh.
33:40Anh sợ bản thân sẽ giống họ, sẽ tổn thương con anh yêu em.
33:43Nhưng anh lại không đủ dũng khí để ôm lấy con gái mình.
33:45Anh sợ chính mình sẽ làm con bé tổn thương hơn nữa,
33:48nghĩ đến việc vì con mà em suýt mất mạng trên bàn mổ.
33:50Anh lại càng ám ảnh xin lỗi anh thật sự không làm được việc yêu một người khác ngoài em không ai dạy anh làm cha là như thế nào.
33:55Anh không hiểu cảm giác ấy là gì.
33:57Anh nhưng anh có thể học được.
33:58Kim Nguyện, xin em hãy cho anh một cơ hội để anh học cách làm một người cha, được không?
34:03Anh chỉ sợ con bé, chứ không phải không yêu.
34:05Cả đời này anh cũng chỉ có mình con bé là con gái.
34:08Công ty, tài sản tất cả đều sẽ là của nó tôi đưa bản in hợp đồng ly hôn cho Triệu Kinh Đình.
34:12Chúng ta đừng tiếp tục dây dư nữa.
34:14Trong thư phòng, Triệu Kinh Đình và tôi im lặng đối diện rất lâu, rất lâu.
34:20Giọt nước mắt tách một tiếng, rơi xuống mặt giấy láng mịn, ngoài bút dừng lại bên chỗ trống trên tờ đơn ly hôn.
34:26Thật lâu sau, Triệu Kinh Đình viết tên mình.
34:28Triệu Kinh Đình, ba chữ ngay ngắn, góc cạnh rõ ràng.
34:31Nhưng ẩn chứa trong đó lại là một sự thất bại chưa từng thấy.
34:34Anh như bị rút hết sinh lực, ngã phịch xuống chiếc ghế công thái học, toàn thân chìm vào sự giã rời.
34:38Bên ngoài cửa sổ, trời dần dần sụp tối.
34:40Đơn ly hôn làm hai bản, tôi mang theo phần của mình rời đi.
34:43Trên bàn làm việc có một khung ảnh gỗ, là tấm ảnh chụp vào ngày cưới của chúng tôi.
34:47Tôi nét vào lòng Triệu Kinh Đình, ngởng đầu nhìn anh, nở nụ cười rãng rỡ như ánh nắng.
34:52Ngăn cách bởi ký ức đã ố vàng, bởi tháng năm tàn nhẫn, bởi một lần lỡ duyên chẳng thể nào cứu vãn dù đã rốc hết chân tình.
34:57Tôi đối diện với chính mình mà chẳng thể nói thành lời.
34:59Những rung động rực rỡ từng có, đã sớm bị bào mòn trong lặng im và chờ đợi, tan biến vào đám bụi mù của những lần quay lưng.
35:05Trước khi bước ra khỏi phòng, tôi nhìn Triệu Kinh Đình lần cuối.
35:08Những sao động năm ấy thở lần đầu gặp mặt, cuối cùng cũng vùi sâu trong lớp cho tàn của năm tháng.
35:13Từ nay về sau, đôi ta không còn nợ nhau, cũng chẳng cần gặp lại nhau.
35:17Ngoại chuyện tế vị bị kéo xuống tầng hầm, nhìn người chồng đang say khước, cô ta không ngừng có mình rút vào góc tường.
35:22Phò Yến, nếu anh động vào tôi, đó là phạm pháp thật sao?
35:25Phò Yến như nghe được trò đùa lớn nhất đời mình, vừa cười vừa hất đổ kệ rượu vang đầy chai.
35:29Tề vị, tôi đối xử với cô như vậy vẫn chưa đủ tốt sao?
35:32Quá khứ bẩn thiểu, thân thế ê chề, rồi trá không điểm dừng tất cả tôi đều chấp nhận.
35:37Chẳng lẽ như thế vẫn chưa đủ gọi là yêu à?
35:39Ăn cắp tài liệu cơ mật của công ty, sau khi cưới còn tự tạo scandal với quá khứ tề vị, cô đang chuẩn bị đường lui cho mình đúng không?
35:45Tất cả đồ xứ cổ trên bàn bị anh ta hất tung.
35:47Phò Yến bước đến, bóp cổ tề vị.
35:49Tề vị, cô có biết hôm đó Anki bị thương, đang nằm trong viện cần truyền máu gấp, tôi phát hiện nó nhóm máu A cảm giác của tôi khi đó thế nào không?
35:56Đứa con tôi yêu thương suốt 5 năm, không phải con tôi.
35:59Cô coi tôi là thằng ngu à?
36:00Không, đừng mà tề vị nằm dưới đất, vùng vẫy kịch liệt.
36:03Nhưng sức hai người tranh lệch, hoàn toàn vô vọng.
36:06Phò Yến như phát điên, đá mạnh một cú vào người cô ta.
36:08Tôi từng nghĩ Anki là con của người đó, nên mới dẫn nó sang anh tìm anh ta.
36:13Nhưng chỉ cần nhìn một lần, tôi đã biết mình sai.
36:15Người đàn ông như thế có nguyên tắc, có năng lực sao lại để mắt đến một kẻ ngu rốt nông cạn như cô chứ?
36:20Cô biết không, tề vị, dù trong lòng cô có chứa hình bóng anh ta thì đã sao, người ta đến nhìn cô một cái cũng chẳng buồn.
36:26Cô biết anh ta nói gì với tôi khi tôi hỏi về vợ anh ta không?
36:29Triệu Kinh Đình nói, anh và vợ là Thanh Mai Trúc Mã, anh ấy yêu cô ấy rất nhiều năm, sắp có một đứa con đáng yêu với người mình yêu sau đó.
36:36Tôi mời anh ta đến buổi biểu diễn của cô mạng xã hội tung hô hai người yêu nhau khắc cốt ghi tâm kia mà nhưng khi thấy rõ người trên sân khấu là ai, anh ta thậm chí không đứt cô lấy một cái.
36:43Từ đầu đến cuối chỉ là một vợ kịch độc diễn của riêng cô.
36:46Tề vị lùi vào góc, không còn đường lùi, quy gối cầu xin không ngừng.
36:49Tôi sai rồi, tôi không dám nữa tôi tưởng đứa trẻ là của anh nên mới sinh ra xin lỗi hèn mọn, đáng thương.
36:55Nhưng khi phò Yến quay lưng đi, trong mắt cô ta lại lóe lên sát ý.
36:58Năm 18 tuổi, cô ta làm tình nhân cho một người đàn ông để gom đủ tiền du học.
37:02Sau đó, cô ta lập tài khoản chia sẻ nhật ký tình yêu, thu hút hàng đồng phan.
37:06Đám phan trẻ gọi cô ta là nữ thần văn nghệ, cô ta say mê ánh hảo quang ấy.
37:10Người đàn ông già và xấu kia mỗi lần nhắm mắt lại, cô ta chỉ có thể tưởng tượng ông ta là triệu kinh đình mới có thể hôn xuống được.
37:16Vì thoả mãn hư vinh của mình, cô ta biện ra hình ảnh người đàn ông kia là công tử nhà giàu, đẹp trai quyền quý.
37:21Ban đầu không ai đoán được là triệu kinh đình.
37:23Cô ta thuê người tung tin giả, giả làm người quen biết nội tình, miêu tả nhân vật theo hướng ám chỉ đến triệu kinh đình.
37:28Dần dần, tất cả mọi người đều tin, lần nào cô ta cũng mang tâm trạng oán hận.
37:32Cô ta ghét cay ghét đáng cuộc sống hiện tại, tôi càng nghĩ càng thấy nực cười.
37:36Hắn sẽ không quay lại đâu.
37:38Nhưng chớ chêu thay, cô ta tốn biết bao tâm tư để diễn vẻ đáng thương và vô tội vậy mà triệu kinh đình đến một cái lít mắt cũng không buồn cho sao cô ta có thể cam tâm.
37:44Tề vị lặng lẽ lần tay đến cái bình hoa, cô ta không biết đứa bé là của ai.
37:49Ngay cả sau khi cưới, cô ta vẫn quay lại với nhiều người, bản thân cũng không rõ ai mới là cha đứa trẻ.
37:54Nhưng sau đêm nay, những chuyện đó không còn quan trọng.
37:56Cô ta đã đi đến nước này, tuyệt đối sẽ không để ai hủy hoại cuộc đời mình.
38:00Ngay khi bình hoa sắp đập xuống đầu phó yến, anh ta đột ngột quay lại.
38:03Thấy rõ động tác của vợ, anh ta nhanh chóng né tránh.
38:06Bình hoa rơi xuống sàn, vỡ nát.
38:08Phó yến nhìn người vợ chết lặng, cười lạnh bước tới.
38:11Tề vị, có phải tôi đối xử với cô quá tốt rồi, nên cô quên mất tôi từng là người thế nào,
38:15quên mất nhà tôi đã phải làm gì để rửa sạch quá hứ.
38:17Muốn thấy máu đúng không?
38:19Được, tôi cho cô tọa nguyện.
38:20Đám cá sấu tôi nuôi trong bể mấy hôm nay chưa được ăn gì đâu.
38:23Tề vị, tin tôi đi chúng nó sẽ rất thích cô đấy.
38:25Hãy subscribe cho kênh La La School Để không bỏ lỡ những video hấp dẫn

Được khuyến cáo