Đi đến trình phátĐi đến nội dung chínhĐi đến chân trang
  • 27/6/2025
Truyện Audio Hay || Hướng Em Về Không Có Anh || Thiên Thần Dắt Truyện

#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn

Danh mục

😹
Vui nhộn
Phụ đề
00:00Những năm tháng yêu Phó Văn Sinh tha thiết nhất
00:01Để ủng hộ anh ấy khởi nghiệp
00:03Mỗi ngày tôi phải làm 3 công việc khác nhau
00:05Càng răng chống trọi với cuộc sống
00:06Trong lòng tôi chỉ có một niềm hy vọng duy nhất
00:08Cùng người mình yêu xây dựng một mái nhà thuộc về 2 người
00:10Thế nhưng khi anh ấy thành công
00:12Chẳng những không giữ lời cưới tôi
00:13Mà còn nuôi một cô gái trẻ bên ngoài
00:15Phó Văn Sinh và cô ta hôn nhau ở Santorini
00:17Còn vào ngày sinh nhật cô ta
00:19Anh đốt pháo hoa khắp thành phố để mừng
00:20Tất cả sự lãng mạn và những điều đặc biệt từng thiếu
00:23Trong mối quan hệ giữa tôi và anh
00:24Anh đều bù đắp hết cho người phụ nữ khác
00:26Có bạn chung nhắc đến tên tôi
00:27Phó Văn Sinh im lặng hồi lâu rồi mới nói
00:29An viên rất tốt nhưng tôi không thể phụ lòng chiêu chiêu
00:32Lúc Phó Văn Sinh nói ra câu đó
00:34Tay tôi còn đang đặt trên tay nắm cửa phòng bao
00:36Trong tay là chiếc áo khoác casmia tôi mang tới cho anh
00:38Rõ ràng tôi đã biết trong lòng anh đã có người khác
00:40Nhưng tận tay nghe anh nói ra những lời ấy
00:42Trong tim tôi vẫn dâng lên một cảm giác chua xót
00:44Không thể diễn tả
00:45Tôi xiết chặt chiếc áo trong tay
00:47Mà trong phòng vẫn còn tiếp tục cuộc trò chuyện
00:48Anh thật sự nhẫn tâm đến vậy sao
00:50Không bị cưới Chu Viên nữa à
00:52Dù gì cô ấy cũng cùng anh chịu khổ suốt 10 năm
00:54Thậm chí còn mất cả một đứa con lời bạn chung còn chưa dứt
00:57Đã bị Phó Văn Sinh thất ngang
00:58Tôi hiểu rõ hơn ai hết những gì Chu Viên đã hy sinh vì tôi
01:01Cô ấy rất độc lập
01:02Dù không có tôi
01:03Cô ấy cũng sống tốt được
01:04Nhưng chiêu chiêu thì khác
01:06Cô ấy trẻ và đơn thuần
01:07Nếu không có tôi che chở
01:08Cô ấy chẳng thể nào sống nổi
01:10Phần sau của cuộc trò chuyện
01:11Tôi không còn dám nghe tiếp nữa
01:12Người đàn ông mà tôi đã yêu suốt 10 năm
01:15Giờ lại dùng giọng điệu dịu dàng như thế
01:16Để nói về một người con gái khác
01:18Dường như trong mắt anh
01:19Chỉ có sự ngây thơ và trong sáng của người thứ ba ấy
01:21Mới đáng được trân trọng
01:22Tôi vì anh mà cứng rắn lên giữa đời
01:24Mà cái vỏ bọc ấy giờ lại trở thành lý do
01:26Để anh yên tâm bỏ rơi tôi
01:27Tôi ngồi bệt xuống bực thềm trước cửa hội sở
01:29Ngồi giữa gió lạnh hút liền mấy điếu thuốc
01:31Thì điện thoại từ Phó Văn Sinh gọi đến
01:33Áo khoác của anh đâu rồi
01:34Yêu hay không yêu
01:35Thật sự rất dễ để cảm nhận
01:37Từ nhà đến hội sở chỉ mất 15 phút đi xe
01:39Vậy mà tôi đã trễ hẹn tới nửa tiếng đồng hồ
01:41Nếu là trước kia
01:42Phó Văn Sinh đã gọi tôi cả chục cuộc
01:44Trong giọng nói không giấu được sự lo lắng
01:46Kẻ xe à
01:47Sao còn chưa tới
01:48Ngoài đó có lạnh không
01:49Nhưng giờ thì khác
01:50Trong lòng anh đã có người khác
01:52Anh không buồn quan tâm tôi đang ở đâu
01:53Sống chết thế nào
01:54Tôi đáp
01:55Bực thềm lạnh quá
01:56Tôi lấy áo anh ngồi lên rồi
01:58Phó Văn Sinh im lặng một lúc
01:59Lần sau khi cất tiếng đã mang theo chút không vui
02:01Áo tốt như vậy mà em lại làm bẩn
02:03An viên
02:04Làm ơn trả lại nguyên vẹn áo cho anh
02:06Đừng để anh phải nhắc lại lần nữa
02:07Giữa gió đông bút giá
02:08Tôi cười cười đến mức nước mắt cũng chảy ra
02:10Phó Văn Sinh đâu thiếu một chiếc áo
02:12Anh xem trọng cái áo ấy chẳng qua
02:14Vì đó là món quà từ cô gái anh yêu đặt
02:15Ở vị trí cao nhất trong tim tặng
02:17Bỗng nhiên tôi thấy mọi thứ thật nực cười
02:19Những cố gắng níu kéo trước đây của mình
02:20Giờ đây chỉ như một trò hề
02:22Tôi lau nước mắt đang âm thầm rơi xuống
02:24Nhẹ nhàng nói với anh
02:25Anh rảnh thì về nhà một chuyến đi
02:26Những chuyện gần đây làm anh phiền lòng
02:28Tôi sẽ cho anh một câu trả lời thoả đáng
02:30Phó Văn Sinh rốt cuộc vẫn cảm thấy có lỗi với tôi
02:33Dù chưa bao giờ mở lời cưới tôi
02:34Nhưng cũng chưa từng chủ động đề nghị chia tay
02:36Chuyện này khiến cô nhân tình mà anh ta nuôi bên ngoài
02:39Không biết đã gây dối bao nhiêu lần
02:40Trước hôm nay
02:41Trong lòng tôi lúc nào cũng chất chứa một ngọn lửa không tên
02:43Anh càng muốn tôi nhường chỗ cho cô ta
02:45Tôi lại càng không cho hai người được tọa nguyện
02:47Cây là tôi trồng
02:48Thì bóng mát cũng phải là tôi được hưởng
02:50Dù có phải lôi cả Phó Văn Sinh xuống mồ
02:52Thì công ty bây giờ của anh cũng chỉ có thể là tài sản chung giữa tôi và anh
02:55Người khác
02:56Đừng hòng động vào dù chỉ một chút
02:58Cho đến đêm nay
02:59Tôi mới như bừng tỉnh khỏi một giấc mơ dài
03:01Đàn ông không giống phần lớn phụ nữ
03:03Họ không phải loài sinh vật sống bằng cảm tính
03:05Tôi không muốn ép một người đàn ông đã hết yêu mình phải cưới tôi
03:08Cũng không muốn cả nửa đời sau của mình
03:10Lúc nào cũng phải chịu cảnh có một người phụ nữ khác nhảy nhót trong cuộc hôn nhân của mình
03:13Tôi lập tức liên hệ luật sư
03:14Suốt đêm soạn xong hợp đồng
03:16Lúc Phó Văn Sinh về nhà
03:17Nhìn thấy tôi thỉ dữ người
03:18Hỏi
03:19Em nhụm tóc à
03:20Tôi theo phản xạ đưa tay sờ lên đuôi tóc
03:22Ban đầu định nói không
03:24Nhưng rồi lại nhớ ra
03:25Đúng là tôi có nhụm
03:26Mấy năm trước cơ thể tôi suy nhược quá mức
03:28Giữa những sợi tóc đen đã bắt đầu lộ ra vài sợi bạc
03:30Khi đó
03:31Dù Phó Văn Sinh không nói
03:32Nhưng trong lòng anh vẫn thấy ái náy
03:34Biết bao đêm chúng tôi ôm nhau ngủ
03:36Lặng lẽ chuyển cho nhau chút năng lượng còn sót lại trong cuộc đời chật vật
03:38Anh thường hôn lên mái tóc bạc của tôi
03:40Thì thầm
03:41Viên viên là anh có lỗi với em
03:43Ở bên anh
03:44Em chưa có lấy một ngày sống yên ổn
03:46Cho anh thêm vài năm nữa
03:47Đợi đến khi anh thành công
03:48Nhất định sẽ cưới em
03:49Tổ chức cho em một đám cưới thật hoành tráng
03:51Anh thấy khi đó
03:52Đến từng đồng xu chúng tôi cũng phải đắn đo tính toán
03:55Có lần anh đi thuyết trình cho khách hàng đến khô cả miệng
03:57Nhưng vẫn không dám mua nổi một chai nước khoảng 2 tệ
03:59Vậy mà chỉ vì nhìn thấy tóc tôi bạc đi
04:01Anh cắn răng bỏ ra và nhìn tệ mua một cái máy xay cao cấp
04:04Chỉ để mỗi ngày làm hồ mè đen cho tôi uống
04:06Cái máy đó giờ đã phủ bụi từ lâu
04:08Còn tôi vẫn tiếp tục mọc thêm tóc bạc
04:10Nhưng chẳng ai còn để tâm nữa
04:11Thấy ánh mắt anh vẫn đang đặt trên tôi
04:13Tôi nói
04:14Tháng trước em nhộn màu xanh xám
04:16Dạo gần đây phai gần hết rồi
04:17Nói xong
04:18Phó Văn Sinh im lặng một hồi
04:20Yêu nhau 10 năm
04:21Vậy mà đến khi tóc tôi nhộn từ tháng trước
04:23Hôm nay anh mới để ý
04:24Phó Văn Sinh ngồi xuống ghế sofa đối diện bàn trà
04:31Tôi đẩy bàn hợp đồng đã được luật sư soạn sẵn đến trước mặt anh
04:37Thẳng thắn nói
04:37Chuyện giữa anh và Trần Chiêu Chiêu
04:39Em chưa bao giờ không biết
04:40Em biết anh không định cưới em
04:42Như Phó Văn Sinh
04:43Những gì anh nợ em quá nhiều rồi
04:45Anh dám thừa nhận không
04:46Không biết anh đang nghĩ đến điều gì
04:48Có thể là căn phòng trọ rột nát
04:49Có thể là gói mì gói hai người từng chia nhau ăn tóm lại là
04:51Khi anh ngẳng đầu nhìn tôi
04:53Ít hầu khẽ chuyển động
04:54Trong mắt chứa đầy những cảm xúc tôi không thể nào hiểu nổi
04:56Em muốn nói gì
04:57Tôi thẳng thắn mở hợp đồng ra
04:59Nói rõ ràng
05:00Nếu anh muốn em rút khỏi cuộc đời anh
05:02Được thôi
05:02Em tuy không phải vợ hợp pháp của anh
05:04Nhưng những gì anh có được ngày hôm nay
05:06Đều có dấu vết của em trong đó
05:07Từ giờ trở đi
05:08Chúng ta chia tay
05:09Nhưng toàn bộ tài sản và cổ phần của anh
05:11Em muốn chia một nửa
05:13Tài sản hiện tại của Phó Văn Sinh không hề nhỏ
05:15Yêu cầu của tôi chẳng khác nào há miệng đòi cả trời sao
05:18Quả nhiên tôi nghe thấy anh nói
05:20Viên viên
05:20Em tôi cắt lời
05:21Nhìn anh thật lâu
05:22Phó Văn Sinh
05:23Năm xưa là chính miệng anh nói sẽ cưới em
05:25Có lẽ trong lòng anh vẫn còn ái nái
05:27Anh vốn định nói gì đó
05:29Nhưng khi chạm phải ánh mắt của tôi
05:30Mọi lời đều ngẹn lại trong cổ
05:31Tiền mặt thì anh có thể đồng ý
05:33Nhưng cổ phần công ty tôi vốn đã nắm 15% cổ phần trong công ty của Phó Văn Sinh
05:37Nếu bây giờ anh lại chuyển cho tôi thêm một nửa phần của anh
05:40Thì người nắm quyền lớn nhất trong công ty không còn là anh mà là tôi
05:42Kể cả lúc còn bên tôi
05:44Điện thoại của Phó Văn Sinh vẫn không ngừng đổ chuông
05:46Tôi không quan tâm cái cô nhân tình kia đang chia sẻ gì với anh
05:49Chỉ nhịp tay nhẹ lên bàn
05:50Nói
05:51Anh cũng có thể dùng tiền mặt để thay phần của phần đó
05:53Nhưng giá sẽ cao hơn 20% so với giá thị trường
05:56Tôi vẫn giữ giọng điềm tĩnh
05:57Nhưng điều kiện đưa ra thì không hề nhân nhượng
05:59Phó Văn Sinh ngừng đầu khỏi bàn hợp đồng
06:01Nhìn tôi đầy ngạc nhiên và hoang mang
06:03Ánh mắt anh còn có gì đó mong manh ẩn sâu
06:05Viên viên
06:05Anh không muốn thiệt thòi cho em
06:07Dù không làm vợ chồng được
06:08Chúng ta vẫn là người một nhà
06:10Nhưng những điều kiện em đưa ra anh cần suy nghĩ thêm
06:12Tôi lắc lắc điện thoại
06:13Nhà nhạt nói
06:14Được thôi
06:15Anh cứ suy nghĩ
06:16Vừa hay
06:17Cái cô tiểu tam mà anh nuôi ấy
06:18Cứ nhắn tin làm phiền em suốt
06:20Gửi mấy thứ linh tinh vớ vẩn
06:21Bình thường em lười để tâm
06:23Nhưng hôm nay bỗng nhiên lại thấy muốn trả lời đấy
06:25Phó Văn Sinh lập tức đứng bật dậy
06:27Gương mặt đầy căng thẳng
06:28Chiêu chiêu vẫn còn nhỏ
06:29Em hơn thua với con bé làm gì
06:31Tôi bật cười
06:32Thật sự thấy buồn cười
06:33Có ai hơn 20 tuổi rồi mà còn tự nguyện làm người thứ 3
06:36Lại còn bị gọi là con bé nữa chứ
06:37Tôi từ từ bước đến trước mặt anh
06:39Thấy anh theo phản xạ lùi lại một bước
06:41Long ly tôi khẽ run
06:42Giọng nói cũng nhẹ như gió
06:44Trần chiêu chiêu thì tính là cái gì mà trẻ con
06:46Đứa bé mà chúng ta cùng nuôi đến 8 tháng
06:48Nhưng cuối cùng vẫn không thể sống sót
06:49Mới thật sự là con của chúng ta
06:51Phó Văn Sinh giữ người tại chỗ vì câu nói của tôi
06:53Năm thứ 2 kể từ khi Phó Văn Sinh khởi nghiệp
06:56Tôi mang thai ngoài ý muốn
06:57Lúc đó công ty của anh ấy vẫn chưa đi vào quỹ đạo ổn định
07:00Còn tôi thì đang ở giai đoạn phát triển sự nghiệp
07:02Chúng tôi đã quyết định sẽ bỏ đứa bé ấy đi
07:04Đêm trước hôm đến bệnh viện
07:05Cả hai ông nhau khóc suốt một đêm
07:06Nhưng đến lúc thực sự bước vào phòng phẫu thuật
07:08Tôi lại không nỡ xuống tay với sinh linh bé nhỏ trong bụng mình
07:11Cha ruột tôi mất sớm
07:13Mẹ thì đi lấy chồng khác khi tôi còn rất nhỏ
07:14Trước kỳ thi đại học
07:16Tôi toàn phải sống nhờ nhà người thân
07:17Trái tim tôi chưa từng có trốn đương tựa
07:19Luôn trôi giặt như con thuyền giữa đại dương
07:21Có một mái nhà cho riêng mình
07:23Với tôi là mơ ước lớn nhất
07:24Tôi không nỡ từ bỏ đứa bé có chung huyết thống với mình
07:26Làm cha mẹ
07:27Tôi và Phó Văn Sinh từng mong sẽ dành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho con
07:31Nhưng cuộc sống lại không ngừng ép chúng tôi tiến về phía trước
07:33Áp lực từ cuộc sống nặng nghề nghiền nát chúng tôi
07:35Dù đang mang thai
07:37Tôi vẫn không dám nghỉ ngơi dù chỉ một phút
07:38Dù có uống bao nhiêu thuốc bổ mà Phó Văn Sinh mua
07:41Cuối cùng tôi vẫn sinh non ba tháng
07:43Sau hơn 30 tiếng đau đớn triển miên
07:44Đứa trẻ cho đời yếu ớt
07:46Con gái nhỏ tên là Tiểu Điềm
07:47Phó Văn Sinh yêu con đến mức gần như khắc sâu vào sương tủy
07:50Anh thức suốt đêm dù con ngủ cũng không thấy mệt
07:52Những lúc không phải đi gặp khách hàng
07:54Anh sẽ mang con theo đến công ty nơi được cải tạo lại từ một gà ra cũ
07:57Nhưng Tiểu Điềm quá yếu
07:58Đến 8 tháng thì mất vì nhiễm trùng do viêm phổi
08:00Tại khoa Iseuni
08:01Mái tóc tôi bạc sợi đầu tiên là từ khi ấy
08:04Còn Phó Văn Sinh người từng tin rằng
08:06Chỉ cần không chết thì vẫn còn cơ hội đổi đời
08:07Người từng nghèo đến mức trong túi chỉ còn một xu
08:09Mà vẫn không khuất phục hôm đó cũng gục xuống trước nhà xác
08:12Ngồi ôm mặt khóc như một đứa trẻ
08:13Mắt Phó Văn Sinh đỏ hoe
08:15Môi anh mất máy
08:16Dường như muốn nói điều gì đó
08:17Nhưng cuối cùng chỉ thốt lên một câu
08:19Điều kiện em đưa ra anh sẽ nghiêm túc suy nghĩ
08:21Tôi hiểu Phó Văn Sinh còn hơn cả hiểu chính mình
08:23Biết rõ câu đó nghĩa là gì anh đã đồng ý rồi
08:25Tiền thì có thể kiếm lại
08:27Với tốc độ phát triển hiện tại
08:28Đừng nói là chia nửa tài sản cho tôi
08:30Có cho tôi hết
08:31Thì anh cũng sẽ nhanh chóng làm lại được
08:32Nhưng tôi chưa kịp đợi luật sư của Phó Văn Sinh liên lạc
08:35Thì người không ngồi yên lại là Trần Chiêu Chiêu
08:36Buổi chiều
08:37Tôi đang đọc sách trong nhà
08:38Thì bất ngờ nghe thấy tiếng chuông cửa chói tai lẫn
08:41Với tiếng đập cửa rồn rập
08:42Gương mặt vốn thanh tú của Trần Chiêu Chiêu
08:43Giờ méo mó đến kỳ dị
08:45Con đàn bà không danh không phận như chị
08:46Mà cũng dám đòi chia một nửa tài sản
08:48Của Tổng Giám đốc Phó à
08:49Sao
08:50Bị ung thư
08:51Sống không nổi nên vội đi chữa
08:52Cái bệnh bẩn thiểu của chị à
08:53Tôi vốn không định nể mặt Phó Văn Sinh
08:55Thì càng không có lý do gì
08:56Phải khách sáo với con giáp thứ 13 kia
08:58Cô ta còn chưa nói hết những lời chỉ bới độc mùng
09:00Tôi đã tặng luôn cho cô ta một cái tát nảy lửa
09:03Tôi và Phó Văn Sinh chia tài sản
09:05Cần phải giải thích với cô sao
09:06Rồi tôi quay sang bảo người giúp việc trong nhà
09:08Gọi bảo vệ khu này lên
09:10Kiểm tra xem mấy thứ lang thang nào lại lẻn được vào
09:12Trần Chiêu Chiêu ôm má đỏ rực theo phản xạ phản ứng lại
09:15Chị nói ai là lang thang
09:16Tôi có nhà ở đây đấy
09:17Chính là Tổng Giám đốc Phó tặng tôi nói đến đó
09:20Cô ta tự nhận thấy mình lỡ lời
09:21Đành nuốt nửa câu sao xuống
09:22Tôi lại bật cười
09:24Tôi và Phó Văn Sinh đã thỏa thuận rồi
09:26Tài sản của anh ta
09:27Tôi và anh ta chia đôi
09:28Cảm ơn cô đã nhắc tôi
09:30Căn hộ mà Phó Văn Sinh cho cô ở tạm
09:32Tôi sẽ đòi lại đúng hạn
09:33Trần Chiêu Chiêu tức đến nỗi ngực phập phòng lên xuống
09:35Chị dám ả
09:36Tôi nhận khăn giấy ướt từ tay người giúp việc
09:38Vừa lau tay
09:39Vừa thẳng nhiên ném nó xuống trước mặt cô ta
09:41Tôi thì sao lại không dám
09:42Dù Trần Chiêu Chiêu có lắm mùn đến đâu
09:44Thì cũng chỉ là một cô gái mới ngoài đôi người
09:46Cuộc đối đầu giữa hai chúng tôi
09:48Cô ta dễ dàng thua trận
09:54Chiêu Chiêu còn nhỏ
09:55Em cần gì phải bắt nạt con bé như vậy
09:57Anh nghe nói em còn ra tay với nó
09:59Chú Viên
10:00Em không thấy mình quá đáng ả
10:01Bộ mong mới làm của tôi dưới ánh đèn chiếu sáng lấp lánh
10:04Tôi nhìn một lúc rồi mới đưa sự chú ý trở lại cuộc gọi
10:06Anh hiểu tính em à
10:07Nếu em mà còn có thể nói chuyện nhỏ nhẹ
10:09Với kẻ thứ ba tự mò đến nhà gây sự
10:11Thì chẳng phải là nhu nhược quá sao
10:12Phó Văn Sinh im bật một hồi
10:14Rồi mới nói
10:15Dù sao đi nữa
10:16Chuyện đó cũng không phải lý do để đánh người
10:18Con bé khóc không ngừng
10:19Em nhất định phải xin lỗi Chiêu Chiêu
10:21Tôi bật cười
10:22Muốn em xin lỗi à
10:23Được thôi
10:24Nhưng em có một điều kiện
10:25Phó Văn Sinh thở dài trong điện thoại
10:27Hỏi tôi
10:28Điều kiện gì
10:29Tôi nói
10:30Chuyển thêm cho em một triệu tiền mặt
10:31Còn chưa kịp để Phó Văn Sinh lên tiếng
10:33Trần Chiêu Chiêu đã hoàn toàn mất kiểm soát
10:35Con đàn bà tham lam như chị mà cũng dám mở miệng đòi chia tài sản
10:38Chị ưm
10:39Không biết cô ta lấy đâu ra sức mà vùng lên như điên
10:42Bên kia điện thoại vang lên giọng Phó Văn Sinh đang nhẹ nhàng rỗ rành
10:44Tôi khẽ sững người
10:46Đã bao lâu rồi
10:47Phó Văn Sinh không rỗ tôi như vậy
10:48Chưa kịp nghĩ ra đáp án
10:50Giọng anh chuyển tới
10:51Nghe có chút mỏi mệt
10:52Viên viên
10:53Em nhất định phải làm lớn chuyện như vậy sao
10:55Chẳng qua chỉ là xin lỗi Chiêu Chiêu một câu thôi mà
10:57Tôi nói với anh
10:58Chỉ vì thường ngày tôi không thèm so đo với Trần Chiêu Chiêu
11:01Nên anh cho rằng tôi dễ tính à
11:02Phó Văn Sinh vội nói
11:04Anh không có ý đó
11:05Tôi nhớ đến bản báo cáo điều tra từ thám tử tư cách đây vài tháng
11:07Liên hỏi
11:08Trần Chiêu Chiêu vẫn đang học đại học đúng không
11:10Giọng Phó Văn Sinh lập tức mang theo cảnh giác
11:12Em định làm gì
11:13Tôi nhả nhạt đáp
11:14Hôm nay là lần đầu cô ta không biết điều
11:16Tôi bỏ qua
11:17Nhưng nếu còn lần sau
11:19Chuyện cô ta biết rõ mình là người thứ ba mà vẫn chen chân
11:21Tôi sẽ dành thời gian nói chuyện nghiêm túc với hiệu trưởng trường cô ta một phên
11:24Tôi không biết Phó Văn Sinh đã nói gì với Trần Chiêu Chiêu
11:26Nhưng cuối cùng cô ta cũng yên lặng được mấy hôm
11:28Mà tôi cũng không dành dỗi gì cho Cam
11:30Tình yêu chân thành không địch nổi vòng một căng đầy
11:33Phó Văn Sinh tuy có chút ái náy với tôi
11:35Nhưng cảm giác tội lỗi đó lại không đủ để khiến anh chia cho tôi nửa ra sẵn khi chúng tôi thậm chí còn chưa đăng ký kết hôn
11:39Nửa tháng sau
11:41Tôi lại gặp Phó Văn Sinh lần này là trong một quán cà phê
11:43Trong anh có vẻ dạo này không ngủ được
11:45Dưới mắt thâm đen
11:46Cầm cũng đúng phún dâu chưa cạo
11:47Tôi đẩy một chiếc USB đến trước mặt anh
11:49Phó Văn Sinh xứng người
11:51Hỏi
11:51Cái gì vậy
11:52Với năng lực của anh
11:53Biến một sưởng nhỏ thành công ty lớn
11:55Tất nhiên tay cũng chẳng sạch sẽ gì cho Cam
11:57Tôi cười với anh
11:58Thư có thể lấy mạng anh
12:05Thì em là gì
12:05Đang uy hiếp anh à
12:06Tôi nhấp một ngụm cà phê
12:08Điềm tĩnh nói
12:08Nếu anh ký vào bản hợp đồng tôi đã soạn sẵn
12:11Thì cả đời này
12:12Nội dung trong chiếc USB này tôi sẽ mãi mãi giữ kín
12:14Nhưng nếu anh không đồng ý
12:16Vậy thì chúng ta sẽ phải tâm sự kỹ hơn ấy
12:18Chắc biểu cảm của tôi lúc ấy khiến Phó Văn Sinh cảm thấy xa lạ
12:21Anh giữ người một lúc rồi mới nói
12:22Em bắt đầu thu thập những thứ này từ bao giờ
12:24Chúng ta
12:25Sao lại thành ra như thế này
12:27Anh vừa giất lời
12:28Trần Chiêu Chiêu đã xông thẳng vào quán cà phê
12:30Thấy tôi và Phó Văn Sinh thật sự đang ngồi với nhau
12:32Khuôn mặt thanh tú của cô ta méo mó đến đáng sợ
12:34Cô ta không nói một lời
12:36Trực tiếp vỡ lấy ly cà phê rồi hất thẳng vào tôi
12:38Phó Văn Sinh theo bản năng đứng dậy chắn trước người tôi
12:41Chiếc áo vét sạch sẽ lập tức loang lổ những vết cà phê sẫm màu
12:43Thấy mình rội chúng Phó Văn Sinh
12:45Trần Chiêu Chiêu xứng người
12:46Rồi nhanh chóng nổi giận
12:47Quay sang chất vấn anh
12:48Anh nói là đi gặp khách hàng
12:50Vậy tại sao lại ngồi với con đàn bà thối tha tên chu viên này
12:52Cô ta làm ẩm đến mức cả quán đều quay đầu nhìn
12:55Phó Văn Sinh là người sĩ diện
12:57Lập tức quát
12:57Em đến đây làm gì
12:58Thầy Phó Văn Sinh không dũ mình
13:00Trần Chiêu Chiêu rậm chân
13:01Hét lớn
13:02Nếu em không đến
13:03Sao biết anh đang lén lút hẹn hò với mụ già chu viên chứ
13:06Tôi lạnh giọng nói
13:07Xem ra cái tát lần trước vẫn chưa đủ để cô nhớ đời
13:09Nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi mới là người yêu đã bên Phó Văn Sinh suốt 10 năm
13:13Còn cô tôi nhìn Trần Chiêu Chiêu từ đầu đến chân
13:15Giọng nói lạnh lùng vang lên giữa những ánh mắt tò mò
13:17Chẳng qua chỉ là người thứ 3
13:19Xung quanh có vài tiếng cười khẽ đầy mỉa mai vang lên
13:21Gương mặt Trần Chiêu Chiêu đỏ bừng
13:23Nhìn tôi đầy cam hận
13:24Không được yêu mới là người thứ 3
13:26Người anh Phó yêu bây giờ là tôi
13:28Nếu không có chị rụ rỗ
13:29Làm sao anh ấy còn muốn gặp chị
13:31Tôi đứng dậy
13:32Từng bước một đi tới trước mặt cô ta
13:34Trần Chiêu Chiêu giật mình lùi lại theo bản năng
13:36Nhưng vẫn cố gắng giữ vững khi thế mà hỏi
13:37Chị định làm gì
13:39Tôi nói với Trần Chiêu Chiêu
13:40Đừng có mở miệng là mụ già này
13:42Bà già kia
13:43Nói như thể cô sống không nổi qua tuổi 30 ấy
13:45Nói xong
13:46Tôi cầm lấy túi sách
13:47Đứng dậy
13:48Quay sang Phó Văn Sinh
13:49Người vẫn đang ngơ ngác nhìn Trần Chiêu Chiêu và nói
13:51Điều kiện tôi đưa ra rất công bằng
13:52Nếu anh không muốn bao nhiêu năm nỗ lực của mình đổ xong đổ bể
13:55Thì cứ làm theo lời tôi
13:56Phía sau
13:57Trần Chiêu Chiêu lại bùng nổ một trận nữa
13:59Đập vỡ cả đĩa
14:00Thủy tinh văng tung tué
14:01Phó Văn Sinh vốn luôn dịu dàng với cô ta
14:03Giờ cũng không nhịn được mà gần rọng
14:05Em còn định làm loạn đến khi nào nữa
14:06Có thể bớt náo loạn được không
14:08Phó Văn Sinh quả nhiên không để tôi chờ lâu
14:10Chỉ ba ngày sau
14:11Anh gọi điện cho tôi
14:12Giọng anh khàn đặc
14:14Hôm nào gặp em dưới công ty anh một chuyến để ký hợp đồng
14:16Tôi nhìn qua ô cửa sổ mờ hơi xương
14:18Đáp gọn
14:19Không vấn đề
14:20Sự dứt khoát của tôi khiến anh im lặng vài giây
14:22Rồi nói
14:23Nhưng luật sư của anh cũng đã soạn sẵn một bản hợp đồng
14:25Sau khi nhận tiền
14:27Tất cả những gì em đang giữ về anh đều phải tiêu hủy triệt để
14:30Yêu nhau 10 năm
14:30Đến cuối cùng lại chỉ còn lại toàn tính toán và toàn tính
14:33Trong lòng tôi dâng lên một tia chua sót
14:35Nhưng vẫn đáp
14:36Dĩ nhiên
14:36Chúng tôi hẹn thời gian gặp
14:38Tôi chuẩn bị cúp máy thì nghe anh chật hỏi
14:40Em nấu trà dưỡng phổi kiểu gì vậy
14:42Dạo này bệnh hành của anh lại tái phát rồi
14:44Phó Văn Sinh bị hen xuyễn
14:45Từ khi chưa có trần chiêu chiêu
14:47Mỗi mùa đông tôi đều dốc sức bồi bổ cho anh
14:49Tôi nói
14:49Trên tường bếp còn dán tờ giấy ghi công thức
14:52Tờ giấy đó là do tôi viết lúc chúng tôi vừa chuyển vào căn nhà lớn
14:55Còn nhớ lúc ấy Phó Văn Sinh đứng sau lưng ôm tôi
14:57Cầm cứ cọ vào vai tôi
14:58Vừa lười biếng vừa cưng chiều hỏi
15:00Viết cái này làm gì
15:01Tôi bị anh chọc đến nhột
15:02Định né
15:03Lại bị anh ôm chặt hơn
15:04Dạo này công việc anh thay đổi nhiều
15:06Nhớ đâu một ngày anh không ở nhà
15:08Thì em còn biết đường mà nấu
15:09Phó Văn Sinh khi ấy rắc cuốn tôi
15:11Sao có chuyện anh không ở nhà được
15:13Anh chỉ thích uống trà em nấu
15:14Chúng tôi khi đó chẳng ai nghĩ sẽ có một ngày phải chia tay như hôm nay
15:18Phó Văn Sinh im lặng một lúc lâu
15:19Mới nhẹ rộng
15:20Anh biết rồi
15:21Tiền của Phó Văn Sinh vẫn chưa chuyển khoảng qua
15:23Nhưng tôi đã bắt đầu lên lịch trình cho chuyến du lịch vòng quanh thế giới của mình
15:26Vào một đêm khuya tôi đang tìm hướng dẫn viên du lịch
15:28Phó Văn Sinh lại bất ngờ gọi tới
15:30Anh có vẻ đang lên cơn hen
15:31Từng hơi thở đều cực kỳ vất vả
15:33Viên viên
15:34Em có thể đến gặp anh không
15:35Lời còn chưa dứt
15:37Phía sau anh vang lên giọng thét trói tay của Trần Chiêu Chiêu
15:39Tôi không biết họ đang cãi nhau chuyện gì
15:41Chỉ biết điện thoại bị tắt tiếng đến gần 10 phút
15:43Khi Phó Văn Sinh mở lại mic
15:45Tiếng thở anh còn nặng hơn lúc đầu
15:47Dạo này anh lên cơn dữ dội
15:48Uống thuốc mãi mà không nỡ
15:49Em có thể nấu lại cho anh một bát trà dưỡng phổi không
15:52Tôi không ngờ anh gọi chỉ để nói chuyện đó
15:54Trong giọng nói của tôi
15:56Đến bản thân còn không nhận ra được chút bất mãn
15:58Chẳng phải vẫn còn công thức ở đó sao
16:00Phó Văn Sinh thấp dọng
16:01Hôm đó gọi xong
16:02Trần Chiêu Chiêu lại làm ầm một trận
16:04Công thức cô ta ném luôn xuống cống rồi
16:06Tôi thẳng thắn nói
16:07Công thức cụ thể tôi cũng không nhớ rõ nữa
16:09Nếu anh thấy khó chịu
16:10Thì dáng chịu thôi
16:11Nói xong
16:12Mặc kệ anh vừa mới phát ra tiếng gọi
16:14Tôi dứt khoát cúp máy
16:15Đến ngày gặp nhau theo hẹn
16:16Trong phó Văn Sinh có vẻ bệnh càng nặng
16:18Nói vài câu đã ho sụ sụ
16:20Ho xong còn cố liếc mắt nhìn tôi vài lần
16:21Như thế đang mong tôi sẽ lại mềm lòng
16:23Sẽ lại quan tâm
16:24Chăm sóc anh như trước kia
16:26Nhưng tôi chỉ khẽ rủ mi
16:27Giấu đi anh nhìn dĩu cợt
16:28Lạnh nhạt nói với anh
16:29Tài liệu luật sư của anh soạn xong chưa
16:31Tôi có thể ký bất cứ lúc nào
16:33Phó Văn Sinh rõ ràng mang theo cặp tài liệu
16:35Như lại chẳng có ý định mở ra
16:37Anh chỉ nhìn tôi rất lâu
16:38Ít hầu chuyển động mấy lần
16:39Giọng chầm thấp vang lên
16:40Viên viên chẳng lẽ chúng ta nhất định
16:42Phải đi đến bước đường này sao
16:43Tôi mỉnh cười
16:44Nửa như cười nhạt
16:45Hỏi lại
16:46Tôi đã cùng anh từ hai bàn tay tráng
16:48Bước lên từng bước
16:48Vậy mà khi vừa có chút địa vị
16:50Việc đầu tiên anh làm lại là vứt bỏ cái cái nặng như tôi
16:52Anh đã nợ tôi quá nhiều rồi
16:54Nửa tài sản ấy
16:55Anh tiếc gì nữa
16:56Phó Tổng
16:56Sắc mặt Phó Văn Sinh chầm xuống vài phần
16:58Không phải vì tiền
17:00Viên viên
17:00Chúng ta bao nhiêu năm tình cảm
17:02Giờ thành thế này tôi cắt ngang những lời giả vờ chân thành đó
17:04Anh cũng biết tình cảm nhiều năm không dễ gì có được
17:06Nhưng cuối cùng thì anh vẫn phản bội tôi vì một người mới
17:09Phó Văn Sinh
17:10Anh có tư cách gì nói chuyện tình cảm với tôi
17:12Môi anh khẽ run lên
17:13Như thể muốn nói điều gì
17:15Nhưng cuối cùng chẳng thốt được lời nào
17:16Chỉ lặng lẽ nhìn tôi hồi lâu
17:18Rồi vẫn là cuối đầu ký tên vào bàn hợp đồng tôi đưa
17:20Toàn bộ cổ phần
17:21Tiền mặt và bất động sản anh hứa với em
17:23Chậm nhất trong vòng nửa tháng sẽ hoàn tất sang tên chuyển nhượng
17:25Viên viên
17:26Em tôi cất bàn hợp đồng vào túi
17:28Vừa định quay người rời đi thì nghe thấy anh gọi tôi lại
17:30Tôi lướt nhìn anh
17:31Giọng rất thờ ơ
17:32Còn chuyện gì nữa à
17:34Phó Văn Sinh ý thức được mình đã thất thố
17:36Vội rút tay lại
17:37Nói
17:37Em định đi đâu
17:38Anh đưa em về
17:39Tôi cười nhẹ
17:40Dạo này em đang quen một người mới
17:42Anh đi cùng em là không tiện lắm
17:44Ánh mắt Phó Văn Sinh khẽ rung lên
17:46Đến khi hoàn hồn lại thì đã đưa tay nắm lấy cổ tay tôi
17:48Em muốn quen ai
17:49Mấy người đàn ông ngoài kia có đáng tin đâu
17:52Em tôi lạnh lùng nói
17:53Từng chữ đều rõ ràng
17:54Không hề do dự
17:55Phó Văn Sinh
17:55Buông tay
17:56Dù đàn ông ngoài kia có tệ cỡ nào
17:58Thì cũng còn hơn gấp trăm lần một kẻ phản bội như anh
18:00Tuy tôi và Phó Văn Sinh đã chia tay
18:02Nhưng trước kia từng nhiều lần cùng anh xã giao
18:04Nên ít nhất 80% các mối quan hệ trong giới đều chùng nhau
18:07Nói ra cũng buồn cười khi còn ở bên tôi
18:09Phó Văn Sinh từng tỏ ra vô cùng xuất sáng
18:11Trong chuyện cưới hỏi với Trần Chiêu Chiêu
18:12Tình cảm gần như muốn chẳng ra ngoài
18:14Vậy mà sau khi chúng tôi chính thức chia tay
18:16Đám cưới mà anh ta đã chuẩn bị từ trước lại bị đình trệ không lý do
18:19Một người bạn chung rè rặt quan sát đét mặt tôi
18:21Có ý muốn nói đỡ cho anh ta
18:22Mặc dù miệng anh ấy không nói gì
18:24Nhưng từ sau khi chia tay
18:26Trạng thái của anh ấy thay đổi hẳn
18:28Thường xuyên ngồi đờ ra trước bức ảnh chụp chung của hai người ai
18:30Mà chẳng có lúc thất thần
18:31Dù sao hai người cũng đã bên nhau bao nhiêu năm
18:33Hay là cho nhau thêm một cơ hội
18:35Tôi dơ tay
18:36Ngắm chiếc những kim cương lấp lánh trên ngón áp út
18:38Thản nhiên nói
18:38Anh ta đang chuẩn bị đám cưới
18:40Tâm trạng không ổn cũng là điều dễ hiểu
18:42Người bạn kia khó xử ra mặt
18:43Viên viên
18:44Em biết anh không có ý đó mà
18:46Văn Sinh anh ấy tôi thẳng thừng cắt ngang
18:48Chia tay là chia tay
18:49Tất cả chuyện liên quan đến Phó Văn Sinh
18:51Tôi không muốn nghe thêm nữa
18:52Người bạn ấy ngựa ngùng bỏ đi
18:54Tôi cứ ngỡ sau chuyện này
18:55Sẽ không còn nhận được tin tức gì
18:56Về Phó Văn Sinh nữa
18:57Nhưng vào một đêm khuya
18:59Anh ta lại gọi điện cho tôi
19:00Trong trạng thái say xỉn
19:01Phó Văn Sinh vốn là người nói chuyện khéo léo
19:03Vậy mà đêm đó
19:04Anh chỉ lặp đi lặp lại một câu
19:05Viên viên
19:06Em quay về được không anh
19:07Anh thật sự hối hận rồi
19:08Tôi nghe rõ
19:09Rồi lập tức cút máy
19:10Tiện tay
19:11Tôi chặn luôn số anh
19:12Dù vậy
19:13Chuyện giữa Phó Văn Sinh và Trần Chiêu Chiêu
19:15Vẫn thỉnh thoảng lọt vào tay tôi
19:16Trần Chiêu Chiêu thì biết rõ
19:24Anh váo
19:24Lấy danh nghĩa Phó Văn Sinh
19:25Để đi gây chuyện khắp nơi
19:26Phó Văn Sinh vẫn có tình cảm
19:28Với Trần Chiêu Chiêu
19:28Nên những chuyện có thể nhị
19:30Anh đều nhị
19:30Nhưng Trần Chiêu thay
19:31Chính cậu em trai không biết điều
19:33Của Trần Chiêu Chiêu
19:33Lại gây ra một cú sốc lớn
19:35Trong một lần lái xe khi say rượu
19:37Cậu ta đâm thẳng con trai
19:38Của Bí Thư huyện vào viện cấp cứu
19:39Dù đã vào đến đồn công an
19:40Cậu ta vẫn gào lên ẩm ý
19:42Tỏ ra không biết sợ trời sợ đất
19:43Khiến vị lãnh đạo kia nổi giận thực sự
19:45Dù Phó Văn Sinh có bản lĩnh đến đâu
19:47Thì anh cũng chỉ là một doanh nhân
19:48Bị kéo vào rắc rối này
19:50Vì em trai của Trần Chiêu Chiêu
19:51Anh cũng suýt phát điên vì mệt mỏi
19:52Cuối cùng
19:53Trong một lần Trần Chiêu Chiêu
19:54Lấy cái chết ra uy hiếp
19:55Nhất định đòi Phó Văn Sinh
19:56Lo liệu đưa em trai ra khỏi trại giam
19:58Anh đã hoàn toàn mất kiên nhẫn
19:59Trần Chiêu Chiêu
20:00Anh không có nghĩa vụ
20:01Phải đi dọn đống hậu quả
20:02Mà thằng em vô dụng của em gây ra
20:04Nếu em cứ khăng khăng bảo vệ nó như thế
20:06Thì chúng ta chia tay đi
20:07Cả hai bùng nổ một trận cãi vã lớn chưa từng có
20:10Trong lúc rằng co
20:11Móng tay của Trần Chiêu Chiêu
20:12Đã cào một vết rõ mồm một trên mặt Phó Văn Sinh
20:14Đến kem nền cũng không thể che nổi
20:15Anh tức giận ô ngược bỏ ra khỏi nhà
20:17Hôm sau gặp khách hàng cũng không tập trung nổi
20:19Đúng lúc ấy
20:20Chẳng hiểu từ đâu Trần Chiêu Chiêu
20:22Biết được anh đang ngồi với một người phụ nữ
20:23Liên lao tới làm ấm lên giữa trốn đông người
20:25Khiến hợp đồng lớn nhất năm của công ty Phó Văn Sinh
20:27Bị hủy ngay tại chỗ
20:28Anh hoàn toàn mất kiểm soát
20:30Sau trận cãi vã kịch liệt
20:31Phó Văn Sinh dẫn đến mức đẩy Trần Chiêu Chiêu ngã xuống sàn
20:33Cô ta khóc lóc kêu đau bụng
20:35Nhưng Phó Văn Sinh cho rằng cô chỉ giả vờ
20:37Cho đến khi máu bắt đầu thấm ra dưới thân cô ta
20:39Mỗi lúc một nhiều
20:40Anh mới cuốn cuồng gọi xe đưa đi cấp cứu
20:42Một đứa trẻ đã thành hình cứ thế mà mất
20:44Nhưng sau đó
20:45Phó Văn Sinh vẫn chỉ lo vá lại quan hệ với khách hàng
20:47Trong suốt gần nửa tháng Trần Chiêu Chiêu nằm viện
20:50Số lần anh đến thăm cô ta đếm trên đầu ngón tay
20:51Nghe được những chuyện này
20:53Tôi lại chật nhớ đến một việc cũ cách đây vài tháng
20:55Lúc ấy tôi như hóa điên
20:57Cô nêu kéo Phó Văn Sinh bên mình
20:58Ép anh miễn cưỡng đi thử váy cưới cùng tôi
21:00Tôi luôn hy vọng anh sẽ hồi tâm chuyển ý
21:02Nhưng chỉ một cuộc gọi từ Trần Chiêu Chiêu
21:04Anh liền bỏ mặt tôi không chút do dự mà chạy đến chỗ cô ta
21:07Toàn bộ nhân viên tiệm váy đều đang nhìn tôi
21:09Tôi xách tả váy
21:10Gần như khẩn cầu
21:11Văn Sinh
21:12Mọi người đang nhìn đấy dù sao đi nữa
21:13Anh thử xong bộ váy này với em
21:15Được không
21:16Ánh mắt từng chứa chan yêu thương giờ đã không còn
21:18Trong mắt anh lúc ấy chỉ còn đầy lo lắng dành cho Trần Chiêu Chiêu
21:20Chiêu bị đứt tay khi nấu ăn
21:22Cô ấy sợ đau
21:23Anh phải qua rỗ cô ấy
21:25Bàn tay tôi nắm lấy vạt áo anh
21:26Bị anh thẳng tay gỡ ra từng ngón một
21:28Dù tôi gọi với theo bao nhiêu lần
21:30Anh cũng không ngoái lại lấy một lần
21:31Viên viên
21:32Em có nghe anh nói gì không
21:34Tôi hoàn hồn
21:35Cầm điện thoại nói với anh
21:36Nghe rồi
21:37Những chuyện đó
21:38Anh đáng lắm
21:38Phó Văn Sinh
21:39Sau đó
21:40Nghe nói dù nhà họ Trần có làm ẩm thế nào
21:42Phó Văn Sinh cũng dứt khoát cắt đứt mọi liên hệ với Trần Chiêu Chiêu
21:44Còn cậu em trai vô dụng của cô ta thì bị tuyên án 10 năm tù giam
21:48Phó Văn Sinh suy sụp một thời gian
21:49Rồi lập tức giúp toàn lực vào công việc
21:51Vì dù gì thì yêu đương hay sự nghiệp
21:53Anh cũng chỉ có thể giữ được một thứ
21:54Nhưng chưa được bao lâu
21:55Một loạt bê bối liên quan đến công ty Phó Văn Sinh liên tục bị khui ra
21:58Và những nội dung bị dò dì y hệt những gì có trong chiếc USB của tôi
22:02Tôi trước ngày Phó Văn Sinh bị cảnh sát triệu tập
22:04Anh hẹn gặp tôi
22:05Gương mặt anh tiểu tụy đến mức không giấu nổi
22:07Nhìn tôi rạng rỡ ngồi đối diện một lúc lâu mới cất giọng khàn khàn hỏi
22:10Viên viên chẳng phải em đã hứa
22:12Sẽ không bao giờ công khai những gì trong USB sao
22:14Tôi khẽ cười
22:15Đáp
22:15Đúng là em không làm
22:17Phó Tổng
22:18Thay vì nghi ngờ em
22:19Anh nên quay về kiểm tra người nằm cạnh mình mỗi đêm thì hơn
22:21Sắc mặt Phó Văn Sinh thay đổi rõ rệt
22:23Anh như muốn nói gì
22:24Nhưng tôi không cho anh cơ hội
22:25Tôi đứng dậy
22:26Nói
22:27Bữa này để em trả
22:28Em đoán lần sau gặp lại
22:29Anh có lẽ sẽ không còn là Phó Tổng Oai Phong như bây giờ nữa đâu
22:32Phó Văn Sinh vừa định đứng dậy đuổi theo
22:34Thì thư ký của anh đã vội vã cầm điện thoại chạy tới
22:37Đưa cho anh xem một tin gì đó
22:38Và ngay lập tức
22:39Nét mặt anh lại thay đổi lần nữa
22:40Quả nhiên
22:41Chưa đầy nửa tháng sau
22:42Chuyện Phó Văn Sinh trốn thuế
22:43Gian lận tài chính đã lan truyền khắp giới kinh doanh
22:46Không chỉ phải nộp một khoản phạt khổng lồ
22:48Anh ta còn mất đi không ít khách hàng quan trọng
22:50Vì là bên vi phạm trước
22:51Anh còn phải bồi thường từng khoản tiền vi phạm hợp đồng với số lượng khổng lồ
22:54Khoảng thời gian đó
22:55Phó Văn Sinh bị tạm giam tại trại tạm giữ
22:57Khi tôi đồng ý đến gặp
22:59Anh đã không còn chút rắn vẻ hào hoa trước kia
23:01Mái tóc được cạo chọc
23:02Mặc bộ đồng phục xanh nhạt của trại giam
23:03Chẳng còn thấy trước khi thế ngày nào
23:05Môi anh khô khốc
23:06Khi nhìn thấy tôi thì theo bản năng đưa tay che mặt
23:08Môi run lên mấy lần rồi mới khẽ hỏi
23:10Sao em biết là Trần Chiêu Chiêu làm
23:12Đến lúc này tôi không còn muốn giấu gì nữa
23:14Tôi cố tình đâm một nhát trí mạng vào lòng tự trọng của anh
23:17Tất cả đều do tôi sắp đặt đấy
23:18Hôm tôi gặp Phó Văn Sinh
23:20Là tôi cố tình gửi tin nhắn cho Trần Chiêu Chiêu
23:22Cũng chính tôi là người trước khi rời đi
23:24Đã cố tình tiết lộ với cô ta rằng trong chiếc USB ấy
23:26Có thứ có thể cắt đứt sinh mệnh của Phó Văn Sinh
23:28Tôi đã điều tra Trần Chiêu Chiêu từ lâu biết cô ta chẳng phải loại an phận
23:31Còn Phó Văn Sinh
23:32Vốn dĩ là một kẻ theo chủ nghĩa cá nhân triệt để
23:34Khi còn có tôi ở giữa làm cầu nối
23:36Cả hai vẫn có thể diễn cảnh yêu đương tình sâu nghĩa nặng
23:39Nhưng khi hai người thực sự đến với nhau
23:40Bản chất thật mới bắt đầu lộ ra
23:42Tôi đoán trước rằng quả bom tôi đặt sớm muộn cũng sẽ nổ
23:45Và cũng tin rằng Trần Chiêu Chiêu nhất định sẽ tìm cách lấy được nội dung trong chiếc USB
23:48Phó Văn Sinh đâu thiếu quần áo
23:50Anh ta coi trọng chiếc áo đó đến mức ấy
23:52Chẳng qua vì đó là món quà từ người phụ nữ mà anh từng đặt trên đầu tim
23:55Chỉ có điều tôi không ngờ ngày chó cắn chó lại đến nhanh như vậy
23:58Phó Văn Sinh thông minh đến mức chỉ trong tích tắc đã hiểu ra đầu đuôi
24:01Anh không còn gượng nổi biểu cảm trên mặt
24:03Hàn giọng hỏi tôi
24:04Em hận anh đến vậy sao?
24:06Tôi hận chứ
24:06Tôi hận anh ta vì đã phản bội sự chân thành của tôi
24:09Hận vì tôi là người cùng anh chịu đựng tất cả những năm tháng cơ cực
24:12Vậy mà đến khi anh có được vinh quang
24:13Lại vứt tôi đi không chút lưu luyến
24:15Tôi muốn lấy một nửa tài sản của anh vì đó là thứ tôi xứng đáng có được
24:18Tôi cố ý đào hố cho anh vì kẻ phản bội tình yêu thì đáng bị hủy diệt
24:21Tôi đứng dậy, nhìn anh từ trên cao, nói
24:24Tất nhiên là hận
24:25Nói rồi, tôi xoay người bước đi
24:27Nhưng giọng nói khẳng đặc sau lưng tôi lại vang lên
24:29Như muốn xé toạc không khí
24:30Viên viên, người anh yêu là em
24:32Từ đầu đến cuối, người anh yêu vẫn là em
24:35Trần Chiêu Chiêu chỉ là một phút lầm lỡ vì cô ta giống hệt em của ngày xưa
24:38Chính vì cảm thấy quá ai nái với em ngày đó
24:40Nên anh mới cố bù đắp tất cả cho Trần Chiêu Chiêu
24:42Tôi dừng bước, quay lại nhìn anh trong ánh mắt đầy chờ mong
24:45Tôi nhứt môi
24:46Phó Văn Sinh, anh bớt nói mấy lời buồn nôn đó lại đi
24:49Dù Phó Văn Sinh đã thuê đội ngũ luật sư giỏi nhất thành phố để biện hộ
24:52Anh vẫn bị kết án 15 năm tù
24:54Sau bao năm dồn sức vào công việc, sức khỏe anh đã kịt quệ
24:57Trong tù, 3 ngày đau nhẹ, 5 ngày lại bệnh nặng
25:00Chỉ trong vài tháng, anh đã suốt gần 20kg
25:02Tinh thần cũng bắt đầu hoảng loạn
25:04Anh ôm bức ảnh cũ mang vào từ nhà, thất thần lầm bầm
25:06Viên viên anh thật sự biết lỗi rồi em quay về bên anh được không còn kết cục của Trần Chiêu Chiêu cũng chẳng tốt hơn
25:11Dù em trai cô ta bị kết án
25:13Còn phải bồi thường một khoảng khổng lồ số tiền mà gia đình họ không thể khám nổi
25:16Nghe nói, cha mẹ cô ta ép cô ta lấy một ông chủ già giàu có nhưng quài chân ở quê để trừ nợ
25:21Cuộc sống hôn nhân của cô ta là những trận đòn liên miên
25:23Khi tôi nhận được ảnh do thám tử gửi tới Trần Chiêu Chiêu ngồi sổng bên vệ đường
25:27Ánh mắt trống rỗng tôi suýt nữa không thể liên hệ được cô ta với người từng kêu ngạo mắng tôi là mụ già vô dụng
25:31Nhưng tôi không còn thời gian để quan tâm đến hai người đó nữa
25:34Bởi vì gần đây tôi đã phát hiện ra một điều khiến tôi bất ngờ
25:36Lọn tóc bạc suốt bao năm không cách nào che giấu cuối cùng cũng đã đen trở lại
25:40Khi tôi đặt chân đến điểm rừng đầu tiên trong chuyến du lịch vòng quanh thế giới
25:43Ở nhà bất ngờ nhận được một lá thư dài của Phó Văn Sinh gửi từ trong tủ
25:46Giấy viết thư dày cả sấp có lẽ vẫn không thể chứa nổi một phần nghìn cảm xúc trong lòng anh ta
25:50Tôi chỉ nói với chú bảo vệ dưới trung cư
25:53Vứt thẳng vào thùng rắc đi, xui xẻo

Được khuyến cáo