Đi đến trình phátĐi đến nội dung chínhĐi đến chân trang
  • 12/6/2025
Truyện Audio Hay || Chỉ Muốn “Dạy Dỗ” Trúc Mã Một Chút Thôi || Thiên Thần Dắt Truyện

#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn

Danh mục

😹
Vui nhộn
Phụ đề
00:00Tôi thích Thanh Mai Trúc Mã 10 năm, cậu ấy cũng chán ghét tôi suốt 10 năm.
00:04Cuối cùng, có một ngày tôi đã lửa ăn sạch sẽ cậu ta, còn để lại 200 tệ.
00:09Thanh Mai Trúc Mã cảm thấy bị xỉ nhục tận xương tủy, đi khắp nơi truy sát tôi.
00:13Nhưng cậu ấy chẳng tìm thấy tôi ở đâu cả.
00:16Tôi trốn suốt 3 năm, cho đến khi cha tôi qua đời, tôi trở thành cô nhi.
00:20Ba mẹ của cậu ấy nói, từ nay nhà chúng ta chính là nhà con, thằng nhóc đó sẽ là anh trai con.
00:26Tôi nhìn gương mặt cậu ấy vừa thấy tôi đã giận đến phát điên.
00:29Liên lanh lành gọi một tiếng, chào anh trai ạ.
00:32Tối hôm đó cậu ta lén vào phòng của tôi, đè tôi trên giường.
00:36Mẹ nó, dám phá din ông đây, sao lại dám bỏ trốn?
00:40Tôi run dẩy gọi cậu ta một tiếng.
00:42Anh anh ơi!
00:44Cậu ta đen mặt lại, găng xanh nổi đầy chán.
00:47Chơi tôi như vậy vui lắm à, Văn Trì?
00:50Ừm, vui chứ.
00:52Tôi rất muốn trả lời như thế, nhưng hiển nhiên là không thể.
00:55Hạ Phong khẽ cười khẩy.
00:57Ai là anh của cô?
00:58Gọi chồng.
01:00Ba năm không gặp, câm luôn rồi à?
01:02Tôi đã trốn hạ Phong tròn ba năm.
01:05Sở dĩ nhớ rõ như vậy là vì cái đêm lật đổ cậu ta rơi đúng vào giao thừa năm nhất đại học.
01:10Đêm đó bên ngoài pháo nổ vang trời.
01:13Hôm nay cũng là giao thừa, nhưng đã là năm cuối đại học.
01:16Tôi kéo vali, định mua chút trái cây rồi mới lên nhà.
01:20Không ngờ lại đúng lúc chạm mặt hạ Phong.
01:21Cậu ta chẳng thay đổi mấy, mũ hoodie trùn đầu, tay đút túi áo khi chất thiếu niên lười biếng phả thẳng vào mặt.
01:29Nhìn chẳng ra là một thằng khốn.
01:31Một tên khốn, đẹp trai.
01:33Cậu ta bước vào tiệm trái cây, tôi theo phản xạ quay mặt đi, kéo thấp vành nón.
01:38Tiểu Phóng, lại mua trái cây hả?
01:41Bà chủ tiệm còn trẻ, vừa thấy Hạ Phóng mắt đã sáng rỡ.
01:44Bữa mới về ngon lắm đấy, sách hai quả về cho ba mẹ cháu ăn thử đi.
01:49Hạ Phóng đáp, cháu không ăn chua.
01:51Thế Cherry nhé, bảo đảm ngọt.
01:54Càng ghét ngọt.
01:55Muốn tắt cho một cái.
01:57Thích ăn thì ăn, không thích thì cút.
01:59Nhưng bà chủ vẫn niềm nở như thường.
02:02Lúc tính tiền còn nhất quyết nhét cho cậu ta mấy quả táo.
02:05Đó là đại ngộ đặc biệt của Hạ Phóng.
02:08Chỉ nhờ gương mặt đẹp trai mà đi đến đâu cũng là Tiểu Bá Vương.
02:11Mười tuổi, cậu ta ra phố tay không, đi một vòng về túi đã đầy kẹo bánh.
02:16Khi đó tôi ghen đến phát khóc.
02:18Giờ hai mươi tuổi rồi, người cho kẹo đã thay hết một lượt.
02:22Nhưng Tiểu Bá Vương thì vẫn là cậu ta.
02:24Bà chủ hỏi.
02:26Năm nay về nhà một mình à?
02:27Ừ, nghe hàng xóm bảo năm nay cháu định dắt bạn gái về ra mắt mà.
02:32Hạ Phóng có bạn gái rồi sao?
02:34Tôi bất giác dựng tay lên nghe.
02:36Hạ Phóng khẽ cười.
02:38Cậu ta cười lên mang theo chút âm mũi nhẹ nhẹ, cứ như gãi ngứa trong tay người khác vậy.
02:42Ba năm trước, đêm giao thừa đó, tôi đã nghe thấy ở cự li gần.
02:46Không chỉ tay ngứa, mà nghe lâu, tim cũng bắt đầu ngứa.
02:50Giả đấy.
02:51Cậu ta nói.
02:52Bà chủ, tôi biết ngay mà, mắt thẩm mỹ cháu cao như thế, muốn tìm được đối tượng đâu dễ.
02:58Cháu thích kiểu nào?
02:59Tôi có cô em gái, mặt ngọt như mía lùi.
03:02Cháu ghét mấy cô ngọt ngào.
03:04Ừm, tôi gần như có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Hạ Phóng khi nói câu đó.
03:08Sinh nhật 16 tuổi, tôi được tặng một chiếc váy gen điệu đà.
03:12Tôi đã mặc nó để khoe với Hạ Phóng.
03:14Cậu ta nhìn một cái rồi chắn ghét nói.
03:16Văn chi, tôi ghét mấy cô ngọt ngào.
03:19Bà chủ cười gượng, Tiểu Phóng mau tìm bạn gái đi, cho ba mẹ cháu yên tâm.
03:24Yên tâm, có bạn gái rồi.
03:26Hạ Phóng nói ủe hoài.
03:28Chỉ là, chưa nghĩ ra sẽ dẫn bạn gái nào về thôi.
03:31Bà chủ.
03:32Một câu phi lý như thế, từ miệng tên khốn này nói ra lại vô lý mà hợp lý.
03:37Một lúc sau, tiệm hoa quả im lặng trở lại.
03:40Tôi đoán Hạ Phóng chắc rời đi rồi.
03:42Tôi bước tới lấy quả dưa lưới cuối cùng.
03:45Một bàn tay thon dài đột nhiên vươn ra, cắt ngang giữa đường rành dưa.
03:49Xin lỗi, tôi lấy trước rồi.
03:51Giọng nói lười nhác vang lên ngay trên đỉnh đầu tôi.
03:54Miệng nói xin lỗi, nhưng chẳng hề có chút ái nái nào.
03:58Nhưng tôi có thể suy nghĩ, nhưng cho cậu.
04:00Giọng nói trong chẻo vang lên, đập thẳng vào màng nhĩ tôi.
04:04Cậu có thể quay đầu lại không?
04:06Nghiền xuyên giữa tôi và Hạ Phóng có thể truy về 12 năm trước.
04:08Lúc ấy, ba tôi đưa tôi từ quê chuyển lên thành phố.
04:13Ba tôi và ba Hạ Phóng là chiến hữu.
04:14Sau khi xuất ngũ thì một người lên trời, một người xuống đất.
04:18Ba tôi là cái người xuống đất đó.
04:20Chi phí sinh hoạt ở thành phố cao,
04:22ba tôi chạy xe khách đường dài, chật vật mới đủ sống.
04:25Vì sao nhất định phải lên thành phố?
04:27Ba tôi nói, giáo dục ở thành phố tốt hơn,
04:30con có thể thi đậu đại học.
04:32Giá nhà đắt đỏ, may mà ba Hạ Phóng tốt bụng cho mượn căn hộ nhỏ cạnh nhà họ để hai cha con tôi ở tạm.
04:37Ba mẹ Hạ Phóng rất tốt với tôi.
04:40Ba tôi hay đi vắng, tan học tôi thường sang nhà họ ăn cơm ké.
04:44Tôi gần như ăn ngủ, học hành cùng Hạ Phóng.
04:47Nhưng, cậu ấy không thích tôi.
04:49Bạn bè Hạ Phóng hầu hết đều đẹp, hoặc ra thế hiển hách.
04:53Còn tôi chỉ là một con bé nhà quê, vừa đen vừa mũ mỉm.
04:56Tôi cứ cứng đầu bám theo cậu ấy, làm cậu ấy rất bực mình.
05:00Có lần, cậu cố ý bỏ tôi lại công viên giải trí, suýt nữa tôi bị lạc.
05:05Vì chuyện đó, Hạ Phóng bị ăn đòn một trận nên thân.
05:08Nghe đâu mong cậu ấy đến giờ vẫn còn sẹo.
05:11Thế là cậu càng ghét tôi hơn, tìm đủ cách trêu chọc.
05:14Nhưng tôi hồi đó ngu ngơ lắm.
05:16Tôi luôn cảm thấy Hạ Phóng không giống mấy bạn trai ở quê.
05:20Cậu ấy đẹp trai, da trắng, mỗi lần cười đều tỏa sáng.
05:24Dù bị chọc phá thế nào, tôi vẫn ngoan cố đi theo sau cậu ấy.
05:28Sự mê mụi ấy, khi bước vào tuổi dậy thì, lại biến thành những rung động non ớt.
05:33Giờ nghĩ lại, sự trắng ghét của Hạ Phóng dành cho tôi đúng là rõ như ban này.
05:37Có một năm vào mùa xuân, hoa trong trường đua nhau nở rộ.
05:41Bạn bè Hạ Phóng hỏi cậu thích loài hoa nào nhất.
05:44Cậu nói, không có loài yêu thích, chỉ có loài ghét nhất.
05:46Tôi ghét hoa rành rành, vừa ngọt vừa gắt, mùi thì kinh khủng.
05:51Nói xong, ánh mắt lướt qua tôi.
05:53Tôi tên là Văn Chi, tức là hoa rành rành.
05:56Câu đó là cố ý nói cho tôi nghe.
05:58Nhưng tôi phản ứng chậm chạp, vẫn suốt ngày gọi Hạ Phóng ơi Hạ Phóng à, khiến cậu ấy phát điên.
06:04Cho đến năm tốt nghiệp cấp 3, có một chuyện nhỏ xảy ra.
06:07Tôi hỏi Hạ Phóng, cậu định đăng ký nguyện vọng trường nào?
06:11Cậu suy nghĩ rồi bảo, Bắc Kinh.
06:13Thế là tôi hí hưởng đăng ký một trường ở Bắc Kinh.
06:16Ngay nhận giấy báo trúng tuyển, tôi mới biết.
06:19Hạ Phóng đi Nam Kinh.
06:21Cậu ấy đã nói dối tôi, chỉ để tránh tôi.
06:24Một sự thật, ta nhẫn biết bảo.
06:26Học kỳ đầu năm nhất, nếu tôi không chủ động, Hạ Phóng cũng sẽ chẳng liên lạc với tôi.
06:31Cậu ấy có cuộc sống của riêng mình, có bạn bè của riêng mình.
06:34Cậu ấy rất xuất sắc, thành tích chuyên ngành vượt trội, còn được bầu làm nam thần của trường.
06:39Trong những bức ảnh chụp chung của cậu ấy, lúc nào cũng có mỹ nữ đứng cạnh.
06:43Tôi từng đến Nam Kinh tìm cậu một lần.
06:46Bạn bè cậu hỏi, Phóng ca, cô em này là ai thế?
06:50Hạ Phóng nói, con gái bạn ba tao.
06:52Tôi xử người.
06:54Quen biết 10 năm, cuối cùng lại chỉ là một mối quan hệ không thể nào bình thường hơn.
06:58Tôi bỗng thấy nản lòng và tuyệt vọng.
07:00Nhưng buông tay như vậy, tôi lại không cam tâm.
07:04Tôi đã toan tính rất lâu, để rồi đêm do thừa năm ấy,
07:06nhưng lúc nghỉ đông, tôi vật được Hạ Phóng.
07:09Hôm đó hai đứa đều uống rượu, Hạ Phóng tử lượng kém, say rất nhanh.
07:14Tôi thì lại cực kỳ tỉnh táo.
07:16Khi tôi tiến lại gần, cậu nói, Văn Chi, cậu có biết mình đang làm gì không?
07:20Tôi hỏi lại, Hạ Phóng, cậu có biết tôi thích cậu bao lâu rồi không?
07:24Hạ Phóng im lặng.
07:26Tôi đưa tay cởi cúc áo cậu, cổ tay bị cậu nắm lại, có hơi đau.
07:30Tôi khẽ kêu lên, nước mắt trào ra.
07:33Cậu lập tức buông tay.
07:35Trong mắt cậu thoáng qua chút ái náy cũng có thể là tôi nhìn nhầm.
07:39Vì ngay sau đó, cậu lại nói một câu khốn nạn.
07:41Văn Chi, cậu khóc trông xấu chết đi được.
07:44Tôi nhấc môi, không sao, lát nữa đến lượt cậu khóc.
07:48Tiếc là khí thế hùng hồn đó chẳng giữ được bao lâu người khóc cuối cùng vẫn là tôi.
07:52Nhưng Hạ Phóng đêm đó lại rất dịu dàng.
07:55Cậu ôm tôi, nhẹ giọng nói.
07:57Xin lỗi, chuyện nguyện vọng thi đại học, tôi đã gạt cậu.
08:01Tôi không trả lời.
08:03Cậu nghịch tóc tôi, bất lực thở dài.
08:05Đừng khóc nữa, Chi Chi, tôi học cao học ở Bắc Kinh, được không?
08:09Liên quan gì đến tôi chứ?
08:11Tôi đã quyết định buông tay rồi.
08:13Đêm đó, tôi chỉ muốn tự cho mình một lời giải thích.
08:17Dù gì cũng đã ngu ngốc theo đuổi suốt từng ấy năm, không thử một lần thì thấy thật uổng.
08:22Thử rồi, thì sẽ không còn vương vấn nữa.
08:25Sáng sớm hôm sau, khi Hạ Phóng còn đang ngủ say, tôi đã bỏ đi.
08:29À đúng rồi, tiền khách sạn là cậu ấy trả.
08:32Tôi không muốn nợ nần gì nên đã rút lại 200 tệ.
08:35Nhưng hành động ấy có vẻ gây ra một số hiểu lầm.
08:38Tôi xóa hết mọi liên lạc với Hạ Phóng, cắt đứt hoàn toàn.
08:42Nghe bạn thân hồi cấp 3 kể, Hạ Phóng cảm thấy bị xỉ nhục nặng nề, đi khắp nơi truy lùng tôi.
08:47Thậm chí còn mò tới trường tôi.
08:50Đến mấy lần mà không gặp được tôi.
08:52Lần ấn tượng nhất là tháng 5 năm 2.
08:54Bạn cùng Phóng kể lại rằng,
08:56hôm ấy Hạ Phóng giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào, hận không thể bắt được tôi rồi lóc từng khúc một.
09:02Cậu ấy chặn đường bạn tôi, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
09:05Văn Chi lại đi đâu rồi?
09:07Bạn tôi nói.
09:08À, anh không biết à, hôm nay là 520 mà.
09:12Cô ấy đi chơi lễ với bạn trai rồi.
09:14Khoảnh khắc đó.
09:16Như có một trận mưa lớn ráng xuống, dập tắt ngọn núi lửa.
09:20Hạ Phóng đứng chết chân tại chỗ, rất lâu, rất lâu cũng không nhúc nhích.
09:24Xin đính chính một chút, tôi thực sự có yêu đường.
09:27Tôi không thích Hạ Phóng nữa, thì yêu ai đó có gì sai.
09:30Tôi không chỉ yêu, mà còn yêu đến mấy người cơ.
09:33Mỗi một mối tình của tôi, Hạ Phóng đều biết.
09:36Bạn thân tôi sẽ kể cho cậu ta nghe.
09:39Nhưng điều đó chẳng khiến cậu ta nguôi giận.
09:41Từng là kẻ cao cao tại thượng suốt 20 năm trời,
09:44lại bị một đuôi nhỏ mà mình chẳng coi ra gì xỉ nhục như thế nếu là tôi, tôi cũng giận.
09:49Nghe nói, cậu ấy còn mò về tận quê tôi.
09:52Tiếc là năm đó ba tôi ra Bắc Kinh trị bệnh, tôi không về quê.
09:56Cậu ta không bắt được ai, cứ như một bà vợ bị bỏ rơi, vừa thảm vừa buồn cười.
10:01Trò chơi mèo vườn chuột ấy kéo dài suốt 3 năm.
10:04Đến hôm nay, cuối cùng cũng phải kết thúc.
10:07Vì từ giờ, tôi sẽ ăn Tết ở nhà Hạ Phóng.
10:10Ba tôi mất mùa đông năm ngoái, tôi không còn nhà nữa.
10:13Hiện giờ, Hạ Phóng đang đứng ngay sau lưng tôi, rất gần.
10:17Ngón tay cậu ta gõ nhẹ lên quả dưa, từng nhịp từng nhịp.
10:20Quay lại đi, quả này tôi mua cho cậu.
10:23Tôi không nhúc nhích.
10:25Cậu ta nhanh chóng mất hứng.
10:27Không quay thì thôi, đùa một tí mà, tôi đi đây.
10:30Hạ Phóng là như vậy đó, cái gì cũng 3 phút nhiệt tình.
10:34Lần này, cậu ấy thật sự bỏ đi.
10:36Dù 10 phút nữa, chúng tôi sẽ gặp lại tại nhà cậu.
10:39Dù đã từng thân mật đến mức nào.
10:42Dù bây giờ cậu ấy có hận tôi đến Sương Tủy.
10:44Nhưng Tết mà, vẫn phải ngồi ăn cơm cùng nhau chứ.
10:47Tôi xách một đống hoa quả ra quầy thanh toán.
10:51Bà chủ liếc tôi mấy lần.
10:53Cô bé, nhìn cháu thấy quen quen.
10:55Cháu mặt đại trà thôi ạ.
10:57Ái trà, cháu sinh thế này mà bảo đại trà.
11:00Không có đâu, bà chật lưỡi.
11:02Chắc nịch nói, nhất là cái lún đồng tiền kia,
11:04cô chắc chắn đã gặp cháu ở đâu rồi.
11:07Bà nhận không ra cũng đúng thôi.
11:09Tôi thay đổi nhiều lắm.
11:11Qua tuổi dậy thì, tôi ốm đi hẳn một vòng,
11:13lại sống trong thành phố nhiều năm nên da cũng trắng lên.
11:16Tôi không còn là con bé đen đúa mập mạp ngày xưa nữa.
11:19Không lâu trước, trong cuộc bầu chọn hoa khôi khoa,
11:22tôi còn giành được danh hiệu ngọt ngào số một toàn khoa.
11:25À đúng rồi, hạ phóng cũng xuất hiện trong bài post đó.
11:28Cậu bình luận.
11:29Ngọt cái đầu tụi bay, khoa truyền thông mấy người mù hết rồi à.
11:33Tôi nhận ra cậu ta bởi ID tên là, ra ra là đỉnh.
11:37Thanh toán xong, tôi xách trái cây rời đi.
11:40Vừa mở cửa, liền cảm nhận được một ánh nhìn lạnh bút rơi lên lưng tôi.
11:44Mua nhiều vậy, định đi đâu hả?
11:46Hạ phóng chưa đi.
11:48Cậu ta dựa vào tường, như thế đã đợi tôi từ lâu.
11:51Tôi không thèm đáp, bước nhanh hơn.
11:53Cậu ta nhanh chóng đuổi theo, một bước dài chắn ngang trước mặt tôi.
11:57Và thẳng tay giật mũ lưỡi chai của tôi xuống.
11:59Chơi tôi như vậy vui lắm à, Văn Chi?
12:03Ừ, vui chứ.
12:05Tôi rất muốn trả lời như thế, nhưng hiển nhiên là không thể.
12:08Hạ phóng khẽ cười khẩy.
12:10Ba năm không gặp, câm luôn rồi à.
12:13Tôi ngước mặt lên, ngoan ngoãn chào.
12:15Chào cậu, Hạ phóng.
12:16Lâu quá không gặp.
12:18Dù gì cũng trốn không được, chi bằng dũng cảm đối mặt luôn đi.
12:22Nhưng lần này, Hạ phóng lại không cười nổi nữa.
12:25Cậu cứ nhìn tôi chầm chầm như muốn khuét thủng một lỗ trên người tôi.
12:29Vẻ mặt cậu quá mức bình tĩnh bình tĩnh đến mức đáng sợ.
12:32Chỉ có đôi mắt ửng đỏ và bàn tay run nhẹ là đang bán đứng cậu.
12:36Không biết đã qua bao lâu.
12:38Lâu đến mức người đi đường cũng bắt đầu quay lại nhìn.
12:41Cuối cùng Hạ phóng cuối đầu xuống, nhận lấy hành lý của tôi.
12:44Trên đường đi, cả hai đều im lặng.
12:47Cậu bước rất nhanh, hoàn toàn không có ý định đợi tôi.
12:50Tôi phải chạy lúc súp mới theo kịp.
12:53Cậu hình như lại cao hơn rồi, nhìn phải tầm 1m88.
12:55Càng đi càng nhanh, tôi không nhịn được kêu lên.
12:59Hạ phóng, cậu đi chậm lại chút đi.
13:02Hạ phóng khựng lại một nhịp.
13:04Trước đây cũng vậy.
13:05Cậu đi đằng trước, tôi chạy theo sau, vừa gọi vừa díu dít như chim sẻ.
13:10Cảm giác này, đã lâu lắm rồi mới có lại.
13:13Hạ phóng gắt nhẹ.
13:14Chân cậu ngắn ả.
13:16Nhưng bước chân cậu rõ ràng chậm lại.
13:18Tôi lập tức phản pháo.
13:20Chân cậu dài, dài nhất quả đất luôn ấy.
13:23Chỉ tiếc là chỗ nên dài thì lại không dài.
13:25Câu này, vừa thốt ra khỏi miệng, tôi cũng thấy hơi sai sai.
13:29Ý tôi là EQ và tầm nhìn của cậu ấy cơ mà.
13:32Nhưng, hạ phóng đã quay đầu lại, môi mím chặt, mặt vừa 3 phần xấu hổ vừa 7 phần khó tin.
13:38Đây là lý do cậu không từ mà biệt à.
13:40Tôi, thôi rồi.
13:41Tự ái của hạ đại thiếu.
13:43À không, hạ tiểu ba vương rất mạnh mẽ.
13:45Mà cũng rất dễ vỡ.
13:47Cậu kéo tôi vào bùn cầu thang, rồn ép không tha, bắt tôi phải mổ sẻ câu vừa rồi ra mà giải thích cho rõ.
13:53Tôi dơ tay.
13:55Không có gì để giải thích cả, hiểu theo mặt chữ là được.
13:58Nhất định là cậu nhớ nhầm rồi, hôm đó cậu cũng uống say mà.
14:02Thích nghĩ sao thì nghĩ, không quan trọng.
14:04Cái này rất quan trọng.
14:05Hạ phóng mặt đỏ gay, chắc là giận đến phát điên.
14:08Không được, tôi phải chứng minh bản thân mình.
14:11Tôi vừa định hỏi, cậu định chứng minh kiểu gì?
14:13Thì.
14:14Thì thấy cậu ấy đưa tay lên, cởi thắt lưng.
14:17Tôi đơ người.
14:19Không phải chứ.
14:20Ai đời thanh mai trúc mã mà vừa gặp lại ngày đầu đã đòi, tụt quần.
14:24Mà nhìn vẻ mặt hạ phóng thì biết cậu ấy hoàn toàn nghiêm túc.
14:28Trận này là cực cả lòng tự trọng của Nam Nhi.
14:30Chỉ trong nháy mắt, thắt lưng của cậu ta đã bung ra rồi.
14:33Đúng lúc đó, bố của hạ phóng mở cửa nhà.
14:37Là Chi Chi đến rồi à?
14:39Hạ phóng lập tức khựng lại.
14:41Tôi nhanh tay chắn trước người cậu ấy.
14:44Cháu chào bác ạ.
14:45Cháu vừa tới.
14:46Gặp thằng phóng rồi hả?
14:48Nó bảo xuống mua ít hoa quả mà đi hơn tiếng đồng hồ không chịu lên, cứ nhất quyết đợi cháu.
14:53Tôi sửng suốt quay đầu lại hạ phóng đã kéo quần lên rồi.
14:57Cậu ấy quay mặt sang chỗ khác, lầm bầm.
14:59Con chỉ đi dạo thôi.
15:01Vào đến nhà, chú hạ tiện miệng hỏi.
15:03Hai đứa nãy còn đứng ngoài đó lề mê gì thế?
15:06Tôi và hạ phóng cùng im lặng.
15:09Cô hạ nói ngay.
15:10Lâu ngày mới gặp nhau, đương nhiên phải thủ thỉ chuyện riêng rồi ná.
15:14Tôi gật đầu lia lia.
15:15Dạ đúng ạ, cháu với anh phóng lâu quá không gặp.
15:18Hạ phóng lướt tôi.
15:20Ai là anh cô?
15:21Đừng có gọi bừa.
15:23Câu vừa rớt, sau gáy cậu liền bị mẹ gõ một cái.
15:25Từ giờ nhà ta chính là nhà của Chi Chi, con là anh, phải bảo vệ em gái nghe chưa?
15:31Hạ phóng sự người.
15:33Con không muốn làm anh nó.
15:35Thế làm em nó cũng được, chúng ta không phản đối.
15:38Mẹ, không được đâu.
15:40Thực ra con với Chi Chi là.
15:42Còn chưa kịp nói xong, cô hạ đã cắt lời.
15:45Thôi bớt lại nhảy đi, mẹ đi nấu cơm.
15:47Nhưng tôi thì hơi tò mò.
15:49Cậu định nói gì?
15:51Cậu ấy thực ra là gì của tôi?
15:54Ba năm qua, giữa tôi với cậu đâu còn quan hệ gì nữa?
15:57Chẳng lẽ cậu định kể chuyện ba năm trước cho chú thím biết sao?
16:01Không được, tuyệt đối không thể.
16:03Tôi ngước mặt lên, đón lấy ánh mắt đầy nguy hiểm của hạ phóng.
16:07Rồi lập tức cười ngọt như đường.
16:08Chào anh hạ.
16:10Hạ phóng.
16:11Mùa đông năm ngoái, ba tôi mất vì bạo bệnh.
16:14Tôn trọng nguyện vọng lúc sinh thời của ông, tăng lễ được tổ chức đơn giản, chỉ báo cho vài người bạn chiến hữu cũ.
16:20Chú hạ là người cao to, gương mặt dữ dằn, vậy mà trong lễ truy điệu lại lén lau nước mắt.
16:25Dì hạ nói với tôi, tết sau con qua nhà dì ăn cơm nhé, hồi nhỏ chẳng phải toàn ăn cơm nhà dì lớn lên đấy sao?
16:32Họ không nói cho hạ phóng biết chuyện.
16:34Lúc ấy anh đang chuẩn bị cho một cuộc thi đấu.
16:37Mãi đến cuối tháng 12, anh mới hay tin ba tôi đã qua đời.
16:41Tôi 20 tuổi rồi, không thể gọi là con nuôi, giữa tôi và nhà họ hạ cũng không có quan hệ huyết thống hay giảng buộc pháp lý gì.
16:47Cho nên, tôi và hạ phóng cũng không tính là anh em.
16:51Cái gọi là anh trai mà người lớn nói đến chỉ là ý muốn anh ấy chăm sóc tôi mà thôi.
16:56Như thằng bé mập mạp nhà hàng xóm học cấp 2 kia cũng gọi hạ phóng là anh hạ phóng chỉ là một cách xưng hô khách giáo.
17:02Tôi cũng không nhất thiết phải gọi như thế.
17:05Nhưng tôi lại cố tình gọi.
17:06Bởi vì tôi thích nhìn vẻ mặt tức giận mà không phát ra nổi của hạ phóng.
17:10Tôi giao thừa, cả nhà ngồi ăn cơm.
17:13Tôi vừa ăn vừa chuyện trò với chú dì.
17:15Dì hỏi.
17:16Chi chi, thằng bạn trai học vật lý của con đâu rồi?
17:19Hạ phóng dừng đũa.
17:21Tôi đáp, chia tay rồi ạ.
17:23Ơ, tháng trước còn đang quen nhau mà.
17:26Dì còn định mời nó qua nhà mình ăn cơm để chú dì xem xét giúp con một chút.
17:30Cảm ơn dì, nhưng bọn con chia tay nửa tháng rồi.
17:33Không sao không sao, dì vội dỗ dành.
17:36Dì làm ở cơ quan còn nhiều cậu trai trẻ lắm.
17:38Dì giới thiệu cho con nhé.
17:40Mẹ.
17:41Hạ phóng lớn tiếng ngắt lời, ném đũa lên bàn.
17:43Cá mặn quá.
17:45Dì trợn trắng mắt.
17:46Ăn không được thì đừng ăn.
17:47Lần sau tự đi mà nấu.
17:49Rồi dì lại quay sang tôi, tiếp tục nói chuyện yêu đương.
17:53Tôi cười hiếp mắt.
17:54Dì ơi, con không yêu cầu ngoại hình cao siêu đâu.
17:56Chỉ cần người đó tốt, tính tình hiền lành, khiêm tốn, đừng có chảnh chó kiêu ngạo là được.
18:02Dì gật đầu lia lia.
18:03Dì hiểu rồi, tức là con thích kiểu hoàn toàn trái ngược với hạ phóng đúng không?
18:08Hạ phóng lại quăng đũa cái nữa.
18:10Văn chi, em đừng quá đáng.
18:12Tôi giả bộ kinh ngạc.
18:14Ờ, anh nói gì kỳ vậy, anh trai.
18:17Ai là anh em với em?
18:18Đồ cáo giả mưu mô giả tạo.
18:20Anh ta không dám nói tiếp.
18:22Dù sao cũng không phải chuyện gì vẻ vang.
18:24Ăn xong, người lớn đi ngủ.
18:27Tôi không muốn ở một mình với hạ phóng nên về phòng ngủ sớm.
18:31Hai giờ sáng, đói bụng, tôi mò ra phòng khách tìm đồ ăn vật.
18:35Không bật đèn, đi tới bàn trà thì bị đập đầu gối vào cạnh bàn.
18:38Đau quá đứng không vững, đang loạn trọng thì một bàn tay bất ngờ đỡ lấy tôi.
18:43Tôi ngã vào một vòng tay ấm áp.
18:45Hơi thở của hạ phóng phả bên tay tôi, nóng giựt.
18:48Em định ngã chết thật à?
18:50Anh chưa ngủ sao?
18:52Đang nghĩ về chuyện ban ngày.
18:54Chuyện gì cơ?
18:54Chưa tôi vui lắm à, Văn Chi.
18:57Em còn chưa trả lời.
18:59Câu này thật khó trả lời.
19:01Trong bóng tối, tôi chỉ nhìn thấy được đường nét gương mặt anh.
19:05Như thế được bàn tay thợ thủ công cẩn thận chạm khắc, chỉ một nét cắt thôi cũng đã rất cuốn hút.
19:10Phải nói thật là, so với ba năm trước, hạ phóng còn đẹp trai hơn.
19:13Có vẻ đã trưởng thành thêm chút, nhưng chất thiếu niên vẫn chưa mất hẳn, đúng là kiểu vừa đủ cả sắc lẫn khí chất.
19:20Tôi nói, em không trả lời được, vì em chưa từng chơi đùa anh.
19:24Ba năm trước, em chỉ muốn cho bản thân một lời giải thích.
19:27Không thể gọi là chơi bời.
19:29Nhưng hạ phóng không hiểu.
19:31Anh cười lạnh một tiếng.
19:33Thôi được, hạ phóng, nếu anh thực sự muốn nghe một câu trả lời.
19:37Tôi nghĩ một chút, hào sàng nói.
19:39Vậy thì giờ cho em chơi thử xem sao.
19:42Tôi học cấp 2 và cấp 3 ở thành phố.
19:44Năm nay về thành phố ăn Tết, đương nhiên phải đi họp lớp.
19:48Rất đông người đến, tôi và cô bạn thân Trương Trương ngồi ở một góc.
19:52Trương Trương hỏi, cậu với hạ phóng vẫn còn chiến tranh lạnh à?
19:55Chắc vậy, cũng không rõ nữa.
19:58Thực ra chính tôi cũng không biết.
20:00Rất kỳ lạ.
20:01Tôi giao thừa hôm đó, tôi định chọc tức hạ phóng một chút, mới nói là muốn chơi anh ấy.
20:07Chỉ là nói bầng cô thôi, người ngu mới tưởng là thật.
20:10Vậy mà hạ phóng im lặng 5 giây, bỗng nghiêm túc nói.
20:13Được, một cú đấm của tôi lại như đánh vào đám bông.
20:16Tôi cũng nghiêm túc đáp lại.
20:18Chỉ đùa thôi, em hết thích anh từ lâu rồi.
20:21Trong bóng tối, gương mặt hạ phóng lập tức trở nên ưu ám.
20:25Mấy hôm sau đó, tôi gần như không nói chuyện với anh.
20:28Anh bận đi chúc Tết, sáng tối gặp nhau cũng chỉ là thoáng lướt qua.
20:32Dòng suy nghĩ bị ngắt quãng hạ phóng tới rồi.
20:35Một đám người lập tức vây quanh anh.
20:37Đó là điều chỉ hạ phóng mới có được.
20:39Hồi đi học, anh chính là cái trăng được muôn sao vây quanh.
20:43Trưng trưng chỉ cô gái ngồi bên cạnh hạ phóng.
20:45Cậu còn nhớ La Villan không?
20:47Hoa khôi trường mình hồi đó ấy.
20:49Ừ, nhớ chứ.
20:51Giờ cô ấy thân thiết với hạ phóng lắm đấy.
20:54Trong lúc nói chuyện, cô gái xinh đẹp đã dựa vào người hạ phóng, còn rót nước cho anh.
20:59Bạn học bắt đầu treo.
21:00Hoa khôi với xoái ca, đúng là một cặp trời xinh.
21:04Nhiều năm rồi mà hai người vẫn chưa ở bên nhau hả?
21:07Hay là tụi mình dắt luôn hai người đi đăng ký kết hôn nhé?
21:10Hạ phóng không cười.
21:12La Villan thì cười ngượng ngùng.
21:14Ôi dào, mấy cậu đừng nói linh tinh.
21:16Đột nhiên có người nói.
21:18Đúng rồi, tôi nhớ hồi đó Văn Chi cũng hay đi theo sau hạ phóng lắm.
21:22Mọi ánh mắt lập tức đổ rồn về phía tôi.
21:25Văn Chi thích hạ phóng mà, ai mà không biết.
21:27Có người cười.
21:29Tôi cũng cười.
21:30Chuyện cũ rồi.
21:31Yêu đương mà, cũng phải môn đăng hộ đối.
21:33Tôi buông tay từ lâu rồi.
21:35Ngụ ý là tôi tự thấy mình không xứng.
21:38Ánh mắt hạ phóng nhìn tôi như có kim châm.
21:40Anh có vẻ muốn nói gì đó.
21:43Như La Villan đã lên tiếng trước.
21:45Văn Chi, cậu sớm nên nghĩ thông rồi.
21:48Anh phóng từ chối cậu bao nhiêu lần.
21:49Nếu cậu bỏ cuộc sớm hơn, thì cũng không bị anh ấy ghét như vậy.
21:54Tôi mỉm cười.
21:55Ừ, La Villan tiếp tục đả kích.
21:57Nghe nói anh phóng sắp được tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh của Đại học Quy.
22:00Trường top một quốc nội đấy.
22:03Văn Chi, cậu đừng mơ mộng nữa.
22:04Không với tới đâu.
22:06Rắc một tiếng.
22:08Hạ phóng đập vỡ ly nước.
22:10Cô câm miệng được không?
22:11Anh nhìn La Villan bằng ánh mắt lạnh lẽo.
22:14Không một lời thô tục, nhưng hàm ý đã quá rõ ràng.
22:17La Villan đỏ mặt tía tai.
22:19Anh phóng, anh làm sao vậy?
22:21Anh ghét Văn Chi nhất mà.
22:23Tôi ghét nhất là cô.
22:25Hạ phóng cởi áo khoác ném xuống đất.
22:27Cái áo này cô vừa chạm vào đúng không?
22:29Tôi không cần nữa.
22:31Từ nay tránh xa tôi ra.
22:33Cũng đừng lại gần Văn Chi.
22:35La Villan lập tức cứng họng, không nói được câu nào.
22:39Chuyện nhỏ vừa rồi cũng không ảnh hưởng mấy đến không khí vui vẻ của buổi họp lớp.
22:42Một lúc sau, mọi người lại bắt đầu chơi trò chơi.
22:46Chơi thật lòng hay thử thách, vòng đầu tiên đã bốc chúng hạ phóng.
22:50Cậu ấy chọn thật lòng.
22:51Từ trước tới giờ cậu đã từng yêu mấy người rồi.
22:54Hạ phóng, một.
22:56Chương chương ghé vào tai tôi thỉ thầm.
22:58Cậu ấy từng yêu ai hả?
23:00Khi nào vậy?
23:01Cậu biết chuyện này không?
23:03Tôi lắc đầu.
23:04Chắc yêu lúc còn học đại học rồi.
23:06Tôi ngạc nhiên vì cậu ấy chỉ yêu có một người.
23:09Bởi vì trong mấy bức ảnh nhóm hạ phóng từng đăng lên vòng bạn bè,
23:12mấy cô gái xinh xắn thay phiên nhau xuất hiện, không ai giống ai.
23:16Tôi cứ tưởng ai trong số đó cũng là bạn gái cậu ấy cả rồi.
23:20Có người treo.
23:21Có ảnh không?
23:22Muốn xem xem cô gái nào lọt vào mắt xanh của phóng ca vậy.
23:26Hạ phóng chỉ lạnh nhạt đáp.
23:27Đó là câu hỏi khác rồi.
23:29Trò chơi tiếp tục.
23:31Chẳng bao lâu sau, lại bốc trúng hạ phóng.
23:34Cậu ấy vẫn chọn thật lòng.
23:36Nụ hôn đầu của cậu là khi nào?
23:38Kỳ nghỉ đông năm nhất.
23:40Tôi xiết nửa phun cả ngũm coca ra ngoài.
23:43Vì, chẳng phải là với tôi sao?
23:45Hạ phóng nghiêng đầu nhìn tôi một cái, ánh mắt sâu xa khó đoán.
23:49Không khí trò chơi rất náo nhiệt, đúng lúc đó, cửa phòng được đẩy ra.
23:53Xin lỗi, tôi tới trễ.
23:55Một chàng trai đeo kính, dáng vẻ nho nhã đứng ở cửa.
23:59Ngay khi anh ta bước vào, cả người hạ phóng như lập tức dựng gai lên.
24:03Anh ta tên là Trình Tấn Dư.
24:05Từng là người anh em thân thiết nhất của hạ phóng.
24:08Nhưng, anh ấy đã tỏ tình với tôi.
24:11Chuyện Trình Tấn Dư thích tôi, thật ra đến giờ tôi vẫn cảm thấy, khó tin.
24:15Trong lòng tôi, anh ấy và hạ phóng là cùng một kiểu người.
24:18Ra cảnh tốt, thành tích học tập xuất sắc, rất được các cô gái yêu thích.
24:22Chính vì vậy mới có thể làm bạn thân với hạ phóng.
24:26Trước kia, tôi cứ theo sau hạ phóng như một cái đuôi nhỏ, Trình Tấn Dư đứng bên cạnh nhìn, luôn mỉm cười.
24:32Anh ấy rất ôn hòa, khác hẳn hạ phóng, giống như người chẳng bao giờ tức giận.
24:36Hiện tại, Trình Tấn Dư cũng học ở Bắc Kinh.
24:39Sau khi tôi nói lời chia tay với hạ phóng, anh ấy tới tìm tôi, tỏ tình.
24:43Anh bảo, từ hồi cấp 3 đã âm thầm thích tôi rồi.
24:47Tôi vừa sốc vừa từ chối anh.
24:49Đến bây giờ, Trình Tấn Dư vẫn thỉnh thoảng nhắn WeChat cho tôi.
24:53Trương Trương, cô nàng thám tử tám chuyện, lén nói.
24:56Cậu biết vì sao họ cạch mặt nhau không?
24:58Có nghe nói, nhưng không rõ lý do.
25:01Là hồi học kỳ 2 năm nhất đấy, cậu thử nghĩ mà xem.
25:05Trương Trương nhìn tôi đầy ẩn ý, ý bảo chắc chắn liên quan đến tôi.
25:08Trình Tấn Dư tự nhiên ngồi xuống cạnh tôi.
25:11Đến trễ rồi, mọi người đang chơi gì thế?
25:14Chơi thật lòng hay thử thách, anh tham gia không?
25:16Tất nhiên, anh ấy nhập cuộc.
25:19Chọn thử thách.
25:20Yêu cầu là uống rượu giao bôi với một người khác dưới trong phòng.
25:24Ánh mắt anh nhìn thẳng về phía tôi.
25:26Văn chỉ.
25:27Mọi người lập tức xôn xao, hò hét ẩm trời.
25:30Tôi ung dung đứng dậy, rót rượu vào ly, khoác tay Trình Tấn Dư.
25:34Sắp uống đến nơi thì.
25:36Hạ phóng xông tới, giật lấy ly rượu trên tay tôi.
25:39Văn chỉ bị dị ứng cồn.
25:41Cậu ấy uống cạn ly trong một hơi, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn Trình Tấn Dư.
25:45Ai cũng nhìn ra được, hai người họ đang dương cung bạt kiếm.
25:49Trước đây thân thiết bao nhiêu, bây giờ lạnh lùng bấy nhiêu.
25:52Hai tiếng sau đó, tôi trò chuyện cùng Trương Trương và Trình Tấn Dư.
25:55Còn hạ phóng bị đám bạn quay lấy, nhưng rõ ràng không yên ổn chút nào.
26:00Cậu ấy cứ uống từng ly từng ly rượu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn tôi.
26:04Quên mất rằng tử lượng của mình, chẳng ra sao.
26:07Cuối buổi, cậu ấy đã say mềm.
26:10Trình Tấn Dư nói với tôi.
26:12Muộn rồi, để tôi đưa cậu về.
26:14Được, tôi chưa kịp nói hết câu, thì hạ phóng la lớn.
26:17Văn chi, cậu lại định bỏ rơi tôi sao?
26:20Giọng quá to, ai không điếc đều nghe thấy rõ ràng.
26:24Cả căn phòng lập tức yên lặng, tất cả ánh mắt đều đổ rồn về phía tôi.
26:28Cảm ơn cậu, hạ phóng.
26:30Bây giờ tôi chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó mà chui xuống cho rồi.
26:34Hạ phóng uống say, miệng lại nhảy không ngừng.
26:36Cách đây ba năm cậu đã bỏ rơi tôi, giờ lại muốn bỏ rơi tôi lần nữa.
26:41Tôi giữ thân như ngọc phí cậu, thế mà cậu quay lưng cái là chạy theo thằng khác rồi.
26:45Cậu ấy chỉ tay vào Trình Tấn Dự, mặt đầy út ức.
26:48Thằng đó là đồ lừa đảo, bao năm nay cứ âm thầm chia rẽ hai ta, vậy mà tôi còn coi nó là anh em.
26:55Trình Tấn Dự đầy gọng kính, hạ phóng, cậu say rồi, nói nhảm cái gì thế?
26:59Ông đây tỉnh táo lắm.
27:01Hạ phóng giận dữ chừng mắt, lật tay áo lên, như thể chuẩn bị xông lên đánh người.
27:06Mày làm gì, mày tự biết.
27:08Mày nói văn chi với la vi lam cá cược, rằng cô ấy tiếp cận tao chỉ vì tiền, không phải thật lòng, nên tao mới né tránh cô ấy.
27:14Mày bảo mày thi đại học ở miền Nam, rồi lén đăng ký cùng nguyện vọng với văn chi.
27:19Mày còn biết rõ sữa trên bàn tao là văn chi để đó, thế mà lại bắt tay với la vi lam, lừa tao là cô ta tặng.
27:25Mấy chuyện này, tôi chưa từng nghe đến.
27:27Tôi cũng như mọi người xung quanh, há hốc mồm hóng drama.
27:31Hạ phóng tức tối rơ tay áo.
27:33Trình tấn dự, lại đánh nhau lần nữa đi, nhìn cái mặt mày là tao thấy ngứa mắt.
27:38Trình tấn dự mỉm cười, ánh mắt thâm sâu.
27:41Đúng, tao đã lừa mày, nhưng mày dễ bị lừa như thế, chứng tỏ mày chưa từng tin tưởng văn chi.
27:47Hạ phóng khựng lại, toàn thân run lên.
27:49Câu đó đánh trúng tim đen của cậu ấy.
27:52Cậu ấy quay sang nhìn tôi, giọng nhỏ dần, xin lỗi, tôi.
27:56Tôi cái gì mà tôi.
27:58Tôi không muốn tiếp tục làm nhân vật chính trong bộ phim truyền hình cho người khác xem nữa.
28:02Tôi kéo tay áo hạ phóng, taxi đến rồi, đi mau.
28:06Tôi vừa đẩy vừa nhét hạ tiểu vương bát lên xe.
28:09Sau vụ tụ tập bạn học lần này, tôi thề sẽ không bao giờ tham gia lần nữa.
28:13Ba mẹ hạ phóng đã ngủ.
28:15Tôi dìu cậu ấy về nhà, ai ngờ cậu ta lôi cái khăn tròn màu xanh lá quấn lên đầu.
28:19Chi chi em xem, mũ của anh này ngã.
28:22Đừng chơi nữa, mau uống thuốc giải dự đi.
28:25Không uống, yêu đương ba năm, bạn gái cắm sừng vô số lần, để anh say chết luôn đi.
28:30Có khi chết rồi cô ấy mới thấy xót.
28:33Câu gì mà sặc mùi thiếu niên anime vậy?
28:36Nhưng canh ấy, thật sự thảm vậy sao?
28:39Tôi nói, anh say chết ở đây, người ta cũng không thấy được, không đáng đâu.
28:43Tại sao không thấy?
28:45Hạ phóng quấn chặt mũ xanh, chỉ tay về phía tôi, ốt ức nói.
28:49Người đó chẳng phải đang ở đây sao?
28:51Tôi nói, anh say rồi, nhận nhầm người rồi.
28:54Không nhầm, em là Văn Chi, người yêu ba năm của anh.
28:58Chúng ta từ bao giờ mà thành đôi?
29:00Từ cái đêm đó, cho đến bây giờ.
29:03Tôi im lặng, im đến mức nghe được tiếng CPU trong đầu bắt đầu quá tải.
29:07Tiếp theo là khoảng thời gian, mắt to chừng mắt nhỏ.
29:10Rất lâu sau, hạ phóng liếm môi, hơi do dự.
29:14Chẳng lẽ, em không nghĩ vậy?
29:16Tôi, não sắp cháy.
29:18Chắc hạ phóng cũng không khá hơn gì.
29:21Hai đứa chúng tôi nhìn nhau như thể vừa phát hiện thế giới song song.
29:24Hạ phóng, ngủ rồi thì đương nhiên là người yêu.
29:27Tôi, chưa chính thức nói ra, không tính.
29:30Hạ phóng, cái này còn cần nói à?
29:32Còn cần nói hả?
29:33Tôi, người lớn rồi, tự nguyện là chuyện bình thường, không liên quan gì.
29:38Hạ phóng muốn sụp đổ rồi.
29:40Vậy ba năm qua, em chưa bao giờ coi anh là bạn trai sao?
29:44Tôi cũng muốn sụp.
29:45Vậy ba năm qua, anh luôn coi em là bạn gái à?
29:48Thừa lời, đó là lần đầu quý giá của anh đấy.
29:51Khoan đã, tôi cảm thấy đầu ngứa.
29:54Có lẽ sắp, mọc não mất rồi.
29:56Tôi hỏi, hạ phóng, anh từng thấy ai yêu đương mà ba năm không gặp, không liên lạc gì không?
30:02Anh từng đi tìm em, là em không chịu gặp anh.
30:04Cậu ấy hử một tiếng, mặt đỏ bừng vì men rượu.
30:08Tôi cố nhẫn nại nói lý.
30:10Sao cách lâu như vậy, dù có yêu cũng nên chia tay rồi.
30:13Nhưng em chưa nói chia tay, sao lại tính là chia tay?
30:17Ôi chào cái tiêu chuẩn kép thiệt là vô địch.
30:19Yêu thì có thể chuyển sóng não, chia tay thì phải thông báo chính thức.
30:23Tôi gào, vậy mấy lần em yêu người khác, anh không thấy kìa.
30:27Vừa nói xong, mặt hạ phóng nhăn lại như bánh bao bị bóp méo.
30:31Anh tưởng em cố tình, muốn chọc tức anh.
30:34Tôi bỗng cảm thấy, thua rồi.
30:36Thì ra suốt ba năm qua, hạ phóng đã tự mình tưởng tượng một cuộc tình.
30:40Tự phát, tự diễn, tự thất tình.
30:43Một loại tình yêu, rất mới, rất tiên phong.
30:46Nói sao nhỉ?
30:47Vô lý hết sức.
30:49Nhưng nếu là hạ phóng, thì lại thấy hợp lý kỳ lạ.
30:53Tên này ngoài mặt thì ngầu lòi láo tuét, mà bên trong thì ngây thơ một cách buồn cười.
30:57Đúng rồi, 200 tệ đó.
30:59Hạ phóng đột nhiên nhắc lại.
31:01Là em để lại cho anh à?
31:03Tôi gật đầu.
31:04Ừ đó, cậu ấy nổi báo.
31:07Trong mắt em, anh chỉ đáng giá 200 tệ hả?
31:10Cái đó là tiền A trả phí phòng cho anh ta.
31:13Nhưng mà bộ dạng anh ấy lúc nổi giận trông dễ thương cực kỳ.
31:16Giống như chó con bị cướp đồ ăn vậy.
31:19Tôi đột nhiên không muốn giải thích nữa.
31:21Em thấy anh không hài lòng.
31:23Lần sau tặng thêm 50, nhưng vượt qua 250 là không còn xứng đáng đâu.
31:27Hạ phóng tức đến mức mắt đỏ hoe.
31:29Nhưng rất nhanh, khí thế của anh ấy rút sạch.
31:32Anh ta xoay lưng lại, uể ỏi cuộn mình trên sofa.
31:36Gần mét chín mà co lại vẫn thấy to.
31:39Chi chi, xin lỗi.
31:41Xin lỗi gì?
31:42Thật ra Trình Tấn Dự nói đúng.
31:44Giọng hạ phóng nhỏ lại.
31:45Lỗi không ở cậu ấy là do anh.
31:48Anh không tin em nên mới để bị chia rẽ.
31:51Anh ấy tự trách bản thân rất nhiều.
31:54Nhưng tôi lại không giận.
31:56Anh ấy bị lừa cũng chẳng phải điều gì lạ.
31:58Từ nhỏ hạ phóng đã sống an nhàn sung sướng, được yêu chiều, được khen ngợi, chưa từng nếm mùi khổ.
32:04Càng chẳng hiểu được lòng người hiểm ác.
32:07Một cậu trai như thế, ở tuổi 16, tin lời bạn thân, cũng không có gì lạ.
32:12Hạ phóng nói.
32:13Ba năm trước, sau khi biết sự thật, anh đã đấm cậu ta một trận.
32:16Sau đó anh đi tìm em, vì hai chuyện.
32:19Một là, muốn nói lời xin lỗi.
32:22Từ tận đáy lòng, tôi hỏi.
32:24Vậy chuyện thứ hai.
32:25Cậu ấy cuối đầu, khẽ khẽ nói.
32:27Chỉ là, anh muốn được gặp lại em.
32:30Một khoảng lặng chảy trôi giữa hai người.
32:33Không biết qua bao lâu, bờ vai hạ phóng khẽ run lên.
32:36Anh ấy, dưới tác dụng của rượu, bắt đầu nức ngẹ.
32:39Xin lỗi, Chi Chi.
32:42Đây là lần đầu tiên tôi thấy hạ phóng khóc.
32:44Trời ơi, anh ấy khóc mà cứ như hoa lê trong mưa, khiến người ta đau lòng không chịu nổi.
32:49Khiến tôi có cảm giác bản thân chính là tên cạn bã khốn nạn nhất thế kỷ.
32:53Phải công nhận là, anh ấy khóc trong củng, rất đáng để bắt nạt.
32:57Tự dưng khóc cái gì?
32:58Em còn chưa hỏi anh đấy.
33:00Mấy cô trong ảnh chụp chung với anh là sao hả?
33:02Ảnh nhiều người như vậy, sao em chỉ nhớ mỗi mấy cô gái?
33:06Hạ phóng đáp, toàn là thành viên câu lạc bộ hoặc hội sinh viên thôi, tên còn chả nhớ nổi.
33:11Em không quan tâm mấy người đó là ai, còn Trình Tấn Dư thì sao?
33:15Giải thích đi.
33:16Từ miệng anh ấy, tôi biết được một sự thật khác.
33:19Thì ra, năm hạ phóng 16 tuổi, anh đã bắt đầu, hơi có dấu hiệu mở mang rác ngộ.
33:25Lúc đó, tôi còn đen nhẻm, tròn trịa như củ khoai.
33:28Phiền phúc anh ta bao nhiêu năm, đến chính anh ta cũng không hiểu tại sao bỗng nhiên lại thấy tôi, vừa mắt.
33:34Anh bắt đầu tò mò về tôi.
33:36Lúc xếp hàng trào cơ đầu tuần, hạ phóng cứ nhìn tôi chầm chầm.
33:40Anh hỏi Trình Tấn Dư, Văn Chi có phải cao lên chút không?
33:43Khi tôi chạy 800 mét, bị tụt lại phía sau cùng, anh hỏi, Văn Chi trong mặt nhợt nhạt quá, có phải đến kỳ rồi không?
33:50Giờ tự học buổi tối, tôi với Trương Trương trốn ăn vặt.
33:54Anh lại hỏi, Văn Chi là đói hay là thèn?
33:57Những thay đổi này, Trình Tấn Dư đều thấy cả.
33:59Trình Tấn Dư cũng thích tôi, nhưng cậu ấy không nói.
34:03Cậu ấy chỉ cười dịu dàng, hạ phóng, cậu với cô ấy quen nhau từ nhỏ rồi, quen quá thành lờn.
34:08Sao có thể thích được chứ?
34:10Hạ phóng lúc đó mới chỉ mở mang nửa vời, thấy có ly lắm.
34:14Sau đó, Trình Tấn Dư và La Viland hợp tác lừa anh.
34:17Họ lập một nít quy quy giả, dùng ảnh đại diện và tên tôi, tạo ra một loạt tin nhắn giả.
34:23Trong đó ghi rằng tôi và La Viland cá cực 1.000 tệ, ai tán đổ được hạ phóng sẽ thắng.
34:28Hạ phóng bán tín bán nhi, chạy đến hỏi tôi, cậu có cá cực với La Viland gì không?
34:33Tôi mờ mịt, không có mà.
34:34Nhưng La Viland lại nói với anh, Văn Chi chắc chắn sẽ không nói thật với cậu đâu, nói thật là thua rồi.
34:41Hạ phóng thất vọng tột cùng.
34:43Tôi ngày ngày theo sau anh, trong mắt anh, chỉ là đang lợi dụng anh làm bàn đạp dành 1.000 tệ.
34:48Tôi càng kiên trì, anh càng giận.
34:51Trình Tấn Dư và La Viland thì mỗi người có mục đích riêng, phối hợp cực kỳ ăn ý.
34:55Ngay ngày thổi gió bên tay anh.
34:57Một thuẫn giữa chúng tôi ngày càng lớn.
35:00Cơn gió độc ấy thổi suốt đến tận đại học.
35:03Trình Tấn Dư học ở Bắc Kinh.
35:04Ban đầu, Hạ phóng còn nhờ cậu ấy chăm sóc tôi.
35:07Tháng đầu tiên, Trình Tấn Dư nhắn cho anh.
35:10Văn Chi thân thiết với mấy nam sinh trường mình lắm, chắc quên cậu rồi.
35:14Hạ phóng buồn và giận, hỏi.
35:16Anh em, mình có nên nhắn hỏi cô ấy không?
35:19Đừng, Văn Chi thích kiểu lạnh lùng.
35:22Cậu mà chủ động là thua chắc.
35:24Hạ phóng tin, và từ đó không bao giờ chủ động nhắn tin cho tôi nữa.
35:28Hiểu lầm như quả cầu tuyết, lăn càng lúc càng to, cho đến cái đêm do thừa năm đó.
35:33Nghe tới đây, tôi không kìm được mà hỏi.
35:36Vậy tại sao hôm đó, anh lại đột nhiên chấp nhận em?
35:39Vì em nói, em thích anh đã lâu rồi.
35:42Hạ phóng cục mắt, chậm dãi nói.
35:44Nghe câu đó, anh rất vui, nên anh quyết định.
35:47Quyết định gì?
35:49Cho dù chỉ là cá cược, anh cũng muốn để em thắng.
35:52Hạ phóng nói, lần này tới lượt anh theo đuổi tôi.
35:55Mỗi sáng, anh gửi tin nhắn, chào buổi sáng, hôm nay lại là một ngày tràn đầy năng lượng.
36:01Tôi không thèm trả lời.
36:03Tới khi tôi ra bếp hâm sữa, anh lại hỏi.
36:05Em thấy tin nhắn của anh chưa?
36:07Thấy rồi.
36:08Vậy sao không trả lời?
36:10Tôi ngáp dài, cách nhau một bức tường, nhắn tin làm gì?
36:13Ngu ghê.
36:14Anh cúi đầu liếc vào điện thoại tôi.
36:16Khoan đã, em đặt biệt danh anh trong máy lạ.
36:18Hạ rùa con.
36:20Anh đuổi theo tôi bắt sửa ngay lập tức.
36:22Tôi hỏi ngược lại.
36:24Thế còn em trong máy anh là gì?
36:26Hạ phóng lẳng mắt đi, vẻ mặt trột dạ.
36:29Tôi giật lấy điện thoại anh.
36:31Đôi tay tàn ác nhưng siêu ngọt.
36:33Rõ ràng là, anh tự nhận mình là hoa bị vùi dập rồi.
36:37Ba ngày cuối kỳ nghỉ Tết, Trương Trương hẹn tôi qua nhà chơi, nói có thứ này cho tôi xem.
36:42Cô ấy lấy ra một cái điện thoại cũ kĩ.
36:45Tôi có ấn tượng năm tốt nghiệp cấp 3, cô ấy dùng điện thoại này quay rất nhiều video.
36:49Tôi hỏi, cậu định cho mình xem cái gì?
36:52Chi Chi, cậu còn nhớ đoạn video này không?
36:55Cô ấy mở một đoạn clip.
36:57Là ngày trước kỳ thi đại học, tôi và Hạ phóng chụp hình chung.
37:01Khi đó Hạ phóng đang lau bảng, tôi nhờ Trương Trương lén quay giúp một đoạn.
37:05Tôi dơ tay làm dấu chữ V trước ống kính.
37:07Khoan đã, tôi chố mắt nhìn.
37:10Trương Trương phấn khích, cậu cũng thấy rồi phải không?
37:12Hạ phóng đột nhiên lau bảng chậm hẳn lại.
37:15Đúng vậy, không có chút xử lý hậu kỳ nào.
37:18Trong video, Hạ phóng liếc thấy tôi đang chụp hình, liên cố ý làm chậm lại động tác.
37:22Tôi quay bao lâu, anh lau bấy lâu.
37:25Nắng chiều chiếu vào lớp học, bụi phấn bay tung lên như sao sáng giữa ban ngày.
37:30Chúng tôi đứng giữa Ngân Hà.
37:32Tôi của tuổi 18 nói, nhớ quay cho mình thật đẹp nhé.
37:35Trương Trương, cậu xinh nhất rồi.
37:37Đúng rồi, cái lún đồng tiền đáng yêu lắm.
37:40Cùng lúc đó, Hạ phóng 18 tuổi cũng nhẹ nhàng nhét môi cười.
37:44Kỳ nghỉ luôn trôi qua rất nhanh.
37:45Trước khi quay về Bắc Kinh, tôi theo dì Hạ đi chợ mua đồ.
37:49Khu vui chơi ngày xưa đã bị phá bỏ, thay bằng khu nhà cao tầng.
37:53Đang đi thì dì Hạ đột ngột chỉ.
37:55Chi chi, nhìn cột điện kia kìa.
37:58Thấy rồi ạ.
37:59Nó chưa bị dỡ đi đấy, dì cười.
38:01Năm con bé 10 tuổi, nó để cháu lại trong khu vui chơi, sau đó tự mình đứng chờ dưới cột này.
38:07Sao ạ? Anh ấy đợi cháu.
38:10Ừ, nó bỏ cháu lại đó, nhưng lại không yên tâm.
38:13Trên người không có tiền, không vào lại khu được.
38:15Đành đứng ở đây đợi, nó tưởng cháu sẽ chạy ra.
38:18Nhưng, lúc đó cháu cũng đang chờ anh ấy mà.
38:21Đúng rồi, cháu chờ đến tối, nó cũng chờ đến tối.
38:25Không thấy cháu ra, nó hoảng, chạy đi tìm công an.
38:28Nhắc lại chuyện cũ, dì Hạ cảm khái không thôi.
38:32Hôm đó thằng Phóng khóc nhiều lắm, tưởng là làm mất cháu thật rồi.
38:35Chớp mắt, giờ hai đứa lớn thế này rồi.
38:38Tôi lè lưỡi treo, dì ơi, thật ra cháu cứ tưởng anh ấy khóc là do bị ăn đòn cơ.
38:42Dì Hạ, ơ cháu không biết à.
38:45Hôm đó nó về nhà, quy dâm xuống đất tự xin bị đánh.
38:48Bọn ta cũng giận, da tay hơi mạnh.
38:50Đi ngang cột điện cũ.
38:52Tôi như thấy lại Hạ Phóng 10 tuổi, cố chấp đứng ở đó.
38:56Thật ra dì nhìn ra được, dì Hạ lại nói, thằng Phóng luôn rất thích cháu.
39:00Tôi vội xua tay, không có đâu ạ, anh ấy còn ghét cháu không kịp nữa là.
39:05Không đúng đâu, từ cấp 3 là nó đã ngày nào cũng canh cháu đi học.
39:09Là cháu bám lấy anh ấy mà.
39:11Dì cười, thế thì cháu không hiểu rồi.
39:14Nếu nó không muốn bị cháu bám, cháu bắt được nó chắc.
39:17Nó toàn dậy sớm hơn cháu, cố ý lượn lờ trước mặt, để cháu lại gần.
39:21Thật sự là như vậy sao?
39:23Trên con đường từng cùng nhau đi học.
39:25Nắng chiều rơi xuống, tim tôi như mềm nhũng.
39:27Đêm cuối ở nhà Hạ Phóng.
39:30Sau khi người lớn đã đi ngủ, Hạ Phóng nhắn tin cho tôi.
39:34Em với mẹ anh đi đâu vậy?
39:36Đến chỗ công viên cũ.
39:38Anh không nhắn lại nữa.
39:40Một lát sau, anh gõ cửa phòng tôi.
39:42Hạ Phóng gãi đầu ngại ngùng, anh đến xin lỗi.
39:45Lại xin lỗi gì nữa?
39:47Chuyện bỏ rơi em ở công viên, suýt nữa gây hậu quả lớn.
39:51Anh thật sự xin lỗi.
39:52Sao không nhắn tin mà nói?
39:54Hạ Phóng nghiêm túc, xin lỗi phải nói trực tiếp mới chân thành.
39:58Theo quan điểm của anh, chứng nghĩa với thư tử không bằng đối mặt.
40:01Bảo sao ba năm qua, bị từ chối bao nhiêu lần vẫn kiên trì tìm tôi tới tận Bắc Kinh.
40:06Anh luôn làm theo nguyên tắc của mình.
40:08Tôi nói, mai em về Bắc Kinh rồi.
40:11Ừ, anh nhìn tôi đầy lưu luyến, đợi thêm nửa năm, tháng 9 anh cũng lên đó.
40:16Ba năm trước, lúc ôm nhau đã hứa giờ anh thực hiện rồi.
40:19Hạ Phóng, ừ, vào đi.
40:21Anh bước lên một bước, vào phòng tôi.
40:24Tôi đóng cửa lại, tắt đèn.
40:25Bóng tối đột ngột khiến cả hai không mở mắt nổi.
40:29Tôi hỏi, anh cao vậy, nếu em đầy, anh có ngã không?
40:33Sẽ ngã, Hạ Phóng khẽ thỉ thầm bên tay tôi, chỉ cần là em, em chỉ đâu anh nằm đó.
40:39Và rồi, cả đêm không ngủ.
40:41Hôm sau, Hạ Phóng vẫn còn ngủ.
40:44Tôi tắt chuông báo thức của anh ấy, kéo vali chuẩn bị ra gà.
40:46Trước khi đi, đột nhiên nhớ ra mấy hôm trước tôi nhớ anh ấy mua giúp một đôi giày.
40:52Chưa trả tiền cho anh ấy.
40:54Bao nhiêu nhỉ?
40:55Hình như là 250 tệ.
40:58Tôi vừa hay có tiền mặt, liên để ở đầu giường của anh ấy.
41:01Trên tàu cao tốc, tôi ngủ một mạch đến nơi.
41:04Tỉnh dậy thì phát hiện WeChat bị Hạ Phóng nhắn gần nổ tung.
41:08Văn Chi, em có ý gì vậy hả?
41:11Lại lặng lẽ bỏ đi nữa, em muốn dồn anh phát điên đúng không?
41:15Haha, em giỏi thật đấy, xỉ nhục người ta cũng có trình độ.
41:18250 tệ.
41:19Chắc kiếp trước anh nợ em, nên kiếp này mới bị em dày vỏ như vậy.
41:24Thằng này sẽ lên Bắc Kinh tính sổ với em.
41:26Thôi được rồi, anh nghĩ thông rồi, 250 thì 250.
41:30Chỉ cần em vui, cái gì anh cũng chịu được.
41:33Anh ấy tự mình trải qua một chuỗi cảm xúc, từ tức giận cho tới tự dỗ dành bản thân.
41:38Rất chú đáo, tôi chẳng cần mở miệng an ủi gì cả.
41:41Thế là tôi chụp ảnh đôi giày, gửi cho anh ấy.
41:44Cảm ơn anh đã mua giày giúp em ngã.
41:47Hạ Phóng
41:47À thì, ra là vậy, làm phiền em rồi.
41:50Mấy tin nhắn trước không phải anh gửi, là do con chó golden nhà bên tha mất điện thoại anh.
41:55Tôi, he he.
41:57Vậy bây giờ chúng ta là gì?
41:59Đừng nghĩ nhiều, người lớn cả rồi.
42:02Hạ Phóng
42:02Hu hu
42:03Về lại trường, cuộc sống quay lại gồm bình thường.
42:07Hạ Phóng ngày nào cũng nhắn tin cho tôi, thỉnh thoảng lại gửi đồ ăn vặt hoặc quần áo.
42:12Anh sợ tôi lại chạy theo người khác, nên cách vài hôm lại lặn lội lên Bắc Kinh.
42:16Dù sao học kỳ sau của năm tư, anh ấy cũng chẳng còn tiết nào.
42:20Bạn cùng phòng tôi đều biết anh ấy rồi.
42:22Thậm chí còn bị anh ấy mua chuộc, lúc nào cũng khen anh ấy hết lời.
42:26Một hôm, trong buổi tám chuyện khuya ở ký túc xa nữ, bạn cùng phòng dưới giường bỗng ngồi bật dậy.
42:31Toang rồi toang rồi, chi chi, có chuyện này tớ vẫn chưa kể với cậu.
42:36Chuyện gì cơ?
42:37Cái bức thư hồi trước tớ chuyển cho cậu ấy, thật ra là thanh mai trúc mã của cậu viết.
42:42Tôi xứng người.
42:42Cô ấy tưởng tôi quên rồi, liên vội vàng giải thích.
42:46Là cuối năm ngoái ấy, cậu nhớ không?
42:49Tớ đưa cậu một bức thư, nhưng không nói là ai gửi, vì lúc đó cậu bảo không nhận bất kỳ thứ gì từ Hạ Phóng.
42:55Cô ấy ái nái giải thích.
42:56Thật ra ban đầu tớ cũng không định rút đâu, nhưng hôm đó lạnh lắm, lại còn tuyết rơi.
43:01Cậu đi thực tập bên ngoài, không có ở trường.
43:04Hạ Phóng không biết, đứng đợi cậu dưới ký túc cả đêm.
43:07Tớ nhớ chuyện đó, một bạn cùng phòng khác nói chen vào.
43:10Lúc đó cả khu ai cũng bàn tán về anh ấy.
43:13Dù sao thì trường mình làm gì có nam sinh nào đẹp trai như vậy.
43:16Anh ấy ngủ luôn trên cái ghế dài dưới lầu, người phủ đầy tuyết.
43:20Tôi ngẩn ra, rồi sao nữa?
43:22Anh ấy không đợi được cậu, buồn lắm, nên nhờ tớ đưa giúp bức thư.
43:26Tớ thấy tội nên nhận giúp, nhưng không dám nói thật với cậu, chỉ bảo là sinh viên khoa bên cạnh gửi.
43:31Xin lỗi cậu nha Chi Chi, tớ cũng không biết trong thư viết gì,
43:34có gây hiểu lầm gì giữa hai cậu không?
43:37Tôi im lặng rất lâu.
43:39Thật ra, tôi lẽ ra phải nhận ra mới đúng.
43:42Chữ của Hạ Phóng, tôi quen lắm.
43:44Nhưng bạn cùng phòng bảo là người khoa bên kia, nên tôi cũng chẳng nghĩ thêm gì.
43:48Khi đó, mới là tháng thứ hai sau khi bố tôi mất.
43:52Hạ Phóng biết tin vào đúng ngày hôm đó.
43:54Trong thư, chỉ có đúng một câu.
43:56Chi Chi, em vẫn còn có anh.
43:59Mùa đông qua đi, xuân về rực rỡ.
44:02Tôi nghe được vài chuyện từ Trương Trương.
44:03La Villan thi cao học đậu rồi, nhưng trong thời gian công khai kết quả thì bị tố cáo.
44:09Cô ta gây thủ trúc oán với không ít người, trước kia còn đăng mấy phát ngôn không phù hợp, đều bị chụp lại hết.
44:14Cuối cùng bị hủy tư cách trúng tuyển.
44:17Trình Tấn Dư lại đến tìm tôi mấy lần, nhưng bị tôi từ chối thẳng thường.
44:21Cậu ta cũng thi cao học, nhưng rớt ngay vòng phỏng vấn.
44:25Nghe đâu cậu ta định tìm mối quan hệ để vào một công ty lớn ở Bắc Kinh.
44:28Nhưng lại chẳng có bạn bè thân thiết thật sự, nên không ai muốn giúp cả.
44:32Còn ông chủ tôi, nhiệt tình như xưa.
44:35Tháng 5, luận văn tốt nghiệp gần xong.
44:38Hạ Phóng lại tới tìm tôi.
44:40Trước khi đi, anh ấy lại tỏ tình một lần nữa.
44:43Chi Chi, lại đến mùa hoa chi tử rồi.
44:45Ừm.
44:46Thật ra anh rất thích hoa chi tử, cũng thật lòng rất thích em.
44:49Em có thể làm bạn gái anh không?
44:51Tôi cầm điện thoại, khẽ hít một hơi mùi hoa bên cạnh.
44:55Hôm nay trời đẹp, tâm trạng cũng sáng sủa theo.
44:57Tôi nói, anh đến ga Tây Bắc Kinh, nếu em đợi anh ở cổng ra, thì nghĩa là em đồng ý.
45:03Còn nếu em không có mặt, thì anh phải tiếp tục cố gắng.
45:074 tiếng sau.
45:08Hạ Phóng vừa bước ra khỏi nhà ga, liền thấy tôi.
45:11Ánh mắt anh ấy sáng rực lên trong nhái mắt.
45:14Tôi mỉm cười với anh, nụ cười ngọt ngào như có lún đồng tiền nhỏ.
45:18Anh ấy vui sướng như một thiếu niên mười mấy tuổi.
45:21Băng qua biển người, chạy về phía tôi.
45:23Chi Chi, em có biết hôm nay là ngày gì không?
45:27Là ngày kỷ niệm yêu nhau đầu tiên của chúng ta.
45:29Còn nữa, gì cơ?
45:31Hạ Phóng nói.
45:3212 năm trước, vào đúng ngày hôm nay, cô bé 10 tuổi là Chi Chi đeo ba lô đến thành phố này.
45:37Gặp cậu bé 10 tuổi là Hạ Phóng.
45:40Anh ấy lấy ra bông hoa giấu sau lưng.
45:42Một đoá chi tử trắng tinh khiết.
45:44Tặng cho tôi.
45:4612 năm vui vẻ.
45:47Anh mãi mãi yêu em.
45:49Hoàn Văn.
45:51Hãy subscribe cho kênh Ghiền Mì Gõ Để không bỏ lỡ những video hấp dẫn
45:52Thank you.
45:53Hãy subscribe cho kênh Ghiền Mì Gõ Để không bỏ lỡ những video hấp dẫn
45:53Hãy subscribe cho kênh Ghiền Mì Gõ Để không bỏ lỡ những video hấp dẫn

Được khuyến cáo