Đi đến trình phátĐi đến nội dung chính
👉 Đầm Xinh váy đẹp: https://shorten.asia/we5EDVVj
👉 Trang sức Titan: https://shorten.asia/c8xpUFEX
👉 Trang Sức Bạc: https://shorten.asia/qM4QWcns
👉 Mở thẻ VPBANK: https://shorten.asia/J7XwGCuh
👉 Mua xe Vinfast : https://shorten.asia/zQQfnhWQ
👉 Mua Điều Hòa, Đồ điện Gia Dụng Nagakawa : https://shorten.asia/GrHzADaS
👉 Mở thẻ HSBC : https://renlink.asia/GOaLwa
👉 Mở thẻ tín dụng EVOCARD: https://shorten.asia/kbXpsjuC
👉 Mở thẻ VIB : https://shorten.asia/Mq7t1SVW
👉 Ưu đãi 4G Mobifone : https://shorten.asia/yXH4neXc
👉 Đăng ký Citygym : https://shorten.asia/qp4WjCS4
👉 Phụ Kiện Xinh: https://shorten.asia/BqQ7u2uE
👉 Đăng Ký Internet FPT: https://shorten.asia/C7eYyfkw
👉 Túi hơi ghế massage: https://shorten.asia/y92PGqmz
👉 Mở tài khoản chứng khoán VPS: https://shorten.asia/4BY9H4qv
👉 Mở tài khoản Giao dịch crypto: https://remitano.com/vn/join/371777.50.50.Z3Lf1Q5
👉 Săn sản phẩm điện máy điện gia dụng giá rẻ: https://shorten.asia/FAusHyCM
👉 Mua 1 tặng 1 Highlands Coffee: https://shorten.asia/YJ79fweJ
#highlandscoffee #chungkhoanvps #dienmayxanh #remitano #evocard #thetindungtpbank #mothekhongchungminhthunhap #tangcuongsinhly #ultraman #firstup1h #dannyjewelry #trangsucdanny #trangsuctitan #nhacuatitan #titanhouse #thaytuihoighemassage #muabantuihoighemassage #tuikhighemassage
Phụ đề
00:00Kính chào quý vị và các bạn, quý vị đang lắng nghe chương trình tâm sự cùng Nguyễn Ngọc Ngạn.
00:09Hôm nay tôi xin mời quý vị dừng lại một chút để nhìn vào bên trong.
00:13Trong tâm chứa đựng thứ gì thì ta chính là thứ đó.
00:18Nghe tưởng đơn giản nhưng cả đời người lại xoay quanh câu nói này.
00:22Bởi tâm giống như một chiếc chai rỗng.
00:25Ta rót vào đó điều gì, mai này chính ta sẽ uống lại hương vị ấy.
00:31Có khi nào quý vị để ý, cùng một cơn mưa mà có người ngước lên mỉm cười lại có người cao mày bực bội.
00:38Mưa vẫn thế, khác nhau là trong lòng mỗi người đang chứa thứ gì.
00:44Nếu chai tâm đầy bực dọc, hạt mưa sẽ hóa thành tiếng ồn.
00:48Nếu chai tâm có sẵn biết ơn, hạt mưa lại thành tiếng rửa trôi bụi bạo.
00:54Theo quý vị, mỗi sáng ta đang rót gì vào lòng mình?
00:57Một chút nóng này hay một thịa dịu dàng?
01:01Một giọt nghi ngờ hay một giọt tin yêu?
01:04Tôi nhớ bà cụ đầu ngõ vẫn trăm giản bông giấy.
01:08Mỗi sáng bà xách một thau nước nhỏ, vừa tưới vừa khe khẽ nói lời cảm ơn nắng.
01:14Bà từng mất nhiều thứ trong đời, cả người bạn đời lẫn sức khỏe.
01:18Ấy vậy mà nụ cười của bà vẫn hiền.
01:22Người qua đường hay ghé hỏi bí quyết sống vui.
01:25Bà chỉ nâng cánh hoa và bảo rằng trong lòng có bình an thì đời vẫn còn nhiều màu hồng.
01:31Câu nói ngắn mà thấm, vì tôi thấy chiếc chai trong lòng bà đầy ấp biết ơn và thương mến.
01:36Thưa quý vị, con người không phải lúc nào cũng yên à.
01:41Cuộc sống mình qua có ngày nắng đẹp, cũng có ngày mây dày.
01:46Mất mát vẫn đến như những mùa gió trướng thổi qua.
01:50Vấn đề không phải là chạy trốn bão.
01:52Vấn đề là ta rót gì vào lòng khi bão nổi.
01:55Nếu ta rót vào đó hờn giận, ngày mai chính ta sẽ uống vị đắng.
02:01Nếu ta rót vào đó ân cần, ngày mai sẽ là chén trà ấm.
02:04Có phải khi ta mềm lại, nhiều chuyện bớt gãy khúc.
02:09Khi ta thở chậm hơn một nhịp, lời nặng nề ít đi một nửa.
02:14Chỉ một thay đổi rất nhỏ mà không khí trong nhà đã khác.
02:19Tâm là nơi sinh ra mọi thói quen.
02:22Từ một ý nghĩ trở thành lời nói, từ lời nói thành hành động, từ hành động thành nếp sống.
02:28Một người quen nhìn điều xấu ở người khác sẽ dần khép lòng.
02:31Một người mỗi ngày chọn nhìn điều tốt sẽ dần mở cửa sổ tâm hồn.
02:37Cửa sổ mở ra, nắng sẽ vào.
02:40Cửa sổ đóng lại, căn phòng tối đi.
02:43Quý vị muốn căn phòng ấy sáng hay tối?
02:46Câu trả lời nằm ngay ở bàn tay mình.
02:48Nhiều bác lớn tuổi nói với tôi rằng tôi đã trải qua cả một đời lao lực.
02:55Giờ nhìn lại, thứ còn lại trong lòng là cái gì?
02:59Có người bảo còn lại mệt mỏi.
03:01Có người bảo còn lại biết ơn.
03:04Hai câu trả lời đưa ta đi hai con đường khác nhau.
03:08Mệt mỏi kéo thêm nặng nề.
03:10Biết ơn kéo theo an ổn.
03:11Mình không thể thay đổi hết hoàn cảnh.
03:15Nhưng mình có thể thay đổi món nước rót vào chai mỗi ngày.
03:19Và khi món nước đổi, khẩu vị cuộc đời cũng đổi.
03:24Có người hỏi làm sao rót được điều hiền lành khi chung quanh còn nhiều trái ý.
03:29Tôi xin gợi ý rất nhỏ.
03:31Mỗi sáng chọn một việc thiện giản dị trong tầm tay.
03:35Quét lại hiên nhà sạch sẽ để người đi không vấp.
03:39Nhường chỗ ngồi cho một người mỏi chân.
03:42Gọi điện thăm một người đã lâu không gặp.
03:45Việc nhỏ như một giọt nước.
03:47Nhưng rót đều đặn.
03:48Chiếc chai sẽ đầy.
03:51Đầy rồi.
03:52Tự nhiên ta bớt khát.
03:54Lòng hiền thì bước chân cũng hiền.
03:57Giọng nói nhẹ thì không khí trong nhà cũng nhẹ.
04:00Quý vị có thấy rằng khi ta dịu.
04:02Người đối diện cũng dịu theo.
04:06Cũng có lúc chai tâm của ta bị lẫn cạn.
04:08Đó là những suy nghĩ tiêu cực tích tụ lâu ngày.
04:13Ta không cần quăng cả chiếc chai.
04:15Chỉ cần thay nước, lọc dần để lắng bớt đục.
04:19Có thể bắt đầu bằng cách giảm thời lượng ngồi lo.
04:22Tăng thời lượng làm điều có ích.
04:24Thay vì lặp lại chuyện khiến ta bực.
04:27Thử kể lại một điều tử tế vừa nhận được trong ngày.
04:31Thay vì đếm những lần bị hụt hẳn.
04:33Thử đếm những lần được giúp đỡ.
04:36Cách đếm thay đổi.
04:37Số phận cũng đổi chiều.
04:40Tôi tin rằng mỗi người đều có quyền làm chủ trai tâm của mình.
04:44Không ai có thể rót vào đó thứ gì nếu ta không đồng ý.
04:48Người ta có thể nói câu nặng.
04:51Ta vẫn giữ quyền quyết định có rót câu nặng ấy vào lòng hay không.
04:55Người ta có thể lại.
04:57Ta vẫn giữ quyền giữ ấm cho chính mình.
05:00Tự do lớn nhất của con người là tự do trong tâm.
05:04Giữ được tự do ấy.
05:06Ta sẽ không còn bị dắt đi bởi giận hờn và ganh ghét.
05:10Quý vị thân mến.
05:12Ta không cần đợi đến ngày mai để đổi món nước trong lòng.
05:16Ngay tối nay.
05:17Trước khi ngủ.
05:18Xin thử khép mắt và hỏi nhẹ một câu.
05:21Hôm nay mình đã rót gì vào lòng.
05:24Nếu câu trả lời chưa ứng ý.
05:26Xin châm thêm một ngộm biết ơn.
05:28Một ngộm bao dung.
05:29Một ngộm chân thành.
05:31Mai thức dậy.
05:32Khẩu vị cuộc đời sẽ khác.
05:35Và khi trai tâm đã có chỗ cho những điều lành.
05:37Ta sẽ hiểu vì sao hận thù làm tối ngày còn yêu thương lại mở cửa sổ.
05:42Thưa quý vị.
05:44Ai trong chúng ta cũng từng chạm vào bực dọc.
05:48Một câu nói thiếu nhịp.
05:49Một ánh nhìn thiếu nồng nhiệt.
05:51Một âm thanh vượt quá bình thường cũng đủ làm tim mình gợn sóng.
05:56Giận thì có lý của giận.
05:58Nhưng giữ nó ở lại hay để nó đi là quyền của ta.
06:02Giống như mở hay khép một ô cửa sổ.
06:04Chỉ một động tác nhỏ mà ánh sáng trong căn phòng đổi khác.
06:09Tôi nhớ ông hai ở con hẻm sau chợ.
06:12Nhà bên cạnh hay hát karaoke.
06:14Tiếng máy réo rắt lấn vào bữa cơm tối.
06:17Lúc đầu ông cao mày.
06:19Nắm chặt bàn tay.
06:20Nói những câu nặng lòng trong bếp.
06:23Một sáng chủ nhật.
06:24Ông mang giỏ xoài đầu mùa sang.
06:26Thông thả nói rằng buổi tối nhà có cháu nhỏ học bài.
06:30Mong hàng xóm thương cho giảm bớt.
06:32Họ ngại ngùng gật đầu.
06:34Rồi bật nhạc nhỏ lại.
06:36Từ hôm ấy tiếng cười thay cho tiếng gắt.
06:39Cũng là đôi môi ấy.
06:40Nhưng khi được đối đải bằng lòng thiện.
06:43Âm thanh của khu phố nghe ấm hơn.
06:46Hận thù có cách lớn nhanh như cây dặn.
06:49Chỉ cần một lần tưới là nó nhớ đường mà mọc.
06:52Giữ nó trong lòng.
06:54Người bị thương đầu tiên chính là ta.
06:56Bữa cơm mất ngon.
06:58Giấc ngủ chập trờn.
07:00Đi ra đi vào đều thấy chật.
07:02Yêu thương thì khác.
07:04Không phải yêu thương yếu đuối.
07:06Đó là sức mạnh lặng thầm.
07:08Để mình không bị dắt đi bởi điều xấu.
07:11Khi rót yêu thương ra.
07:13An ổn lại chảy ngược về mình.
07:14Có người hỏi làm sao yêu nổi khi người ta cứ làm phiền.
07:19Tôi xin mời quý vị xem thử theo cách khác.
07:23Mỗi lần bực dọc trào lên.
07:25Ta dừng một nhịp.
07:26Ta dừng một nhịp.
07:27Đặt tay lên ngực.
07:29Thở chậm.
07:30Gọi tên cảm xúc của mình.
07:32Mình đang bực.
07:34Mình đang mệt.
07:35Chỉ cần gọi tên.
07:36Cơn sóng đã bớt cao.
07:39Khi sóng hạn.
07:40Ta nghe được câu hỏi trong lòng.
07:41Điều mình muốn thật sự là sự yên tĩnh hay muốn thắng thua.
07:48Nếu muốn sự yên tĩnh.
07:50Ta sẽ chọn lời bình tĩnh.
07:52Nhiều khi chỉ cần đổi âm lượng là không khí đã khác.
07:57Hận thù thường đi chung với suy nghĩ phải trả đủ.
08:00Nhưng trả đủ thì được gì?
08:02Một câu nặng nề ở lại thêm một câu nặng nề khác.
08:06Một gương mặt căng thẳng kéo theo nhiều gương mặt căng thẳng hơn.
08:11Ta tưởng như mình đã thắng.
08:12Nhưng thua là giấc ngủ và sức khỏe.
08:15Ý nghĩa ấy làm ngày hôm sau ưu ám hơn ngày trước.
08:19Đời người đâu còn nhiều để đổi sức khỏe lấy cảm giác thắng thua.
08:24Yêu thương không có nghĩa nhắm mắt cho xấu thành tốt.
08:28Yêu thương là chọn cách phản hồi để giữ nhân phẩm của mình.
08:32Ta vẫn nói điều cần nói.
08:34Vẫn giữ danh giới rõ ràng.
08:36Nhưng nói bằng giọng tĩnh.
08:37Khi cần ta hẹn giờ phù hợp nói mục đích rõ ràng.
08:42Đề nghị phương án để đôi bên cùng dễ thở.
08:45Người nghe có thể chưa đổi ngay.
08:48Nhưng ta đã không tự kéo mình xuống hố giận.
08:52Tôi đã gặp nhiều bác lớn tuổi kể rằng từng nóng quá lời với con cháu.
08:56Sau một lúc lắng xuống, các bác gọi các con lại, nói một câu xin lỗi mộc mạc.
09:03Thật kỳ lạ, đúng lúc mình nhận phần sai của mình, trái tim bên kia mềm đi thấy rõ.
09:09Từ chỗ đối đầu, cả nhà cùng tìm cách.
09:13Lâu dần, người trong nhà học được thói quen hỏi nhau rằng ta đang làm điều này vì ai và để làm gì.
09:20Chỉ cần trả lời được hai chữ vì ai, cách hành xử đã khác.
09:25Có một điều nhỏ mà hiệu quả.
09:28Mỗi ngày thử ghi ra ba điều làm mình bực nhất vào buổi chiều.
09:31Rồi ngay bên cạnh, ghi ra ba cách phản hồi bớt làm tổn thương.
09:36Hôm sau, khi gặp tình huống tương tự, ta lấy cách thứ nhất ra dùng.
09:41Nếu chưa hợp, thử cách thứ hai.
09:44Ta không còn bị cảm xúc lôi đi vì đã chuẩn bị đường thoát.
09:47Dần dần lòng không còn chật.
09:50Khi lòng bớt chật, ánh sáng có chỗ để bước vào.
09:55Theo quý vị, có phải khi ta đối xử mềm với mình, ta cũng mềm với người khác.
10:01Bởi người bực bội thường chính là người đang mệt.
10:04Ta bắt đầu bằng việc cho mình một cơ hội thở, một cốc nước ấm, một vòng đi bộ ngắn, rồi hãy nói câu cần nói.
10:12Khi bên trong đã dịu, câu nói sẽ không thành mũi tên.
10:15Người nghe không thấy bị đe dọa, họ bớt dựng hàng rào.
10:21Cửa sổ mở ra một khe rất nhỏ, gió mát sẽ tự tìm đường vào.
10:26Đời sống không tránh hết nghịch cảnh.
10:29Hôm nay yên, mai có thể nổi gió.
10:32Nhưng nếu trong lòng đã biết đường, mỗi cơn gió chỉ là một bài tập.
10:37Ta giữ vững tay lái bằng sự điểm tĩnh.
10:40Ta nhớ rằng mình muốn bình yên, chứ không muốn rảnh hơn thua.
10:43Từng lần như vậy, sợi cơ bình an trong ta khỏe lên.
10:48Một ngày kia soi gương, ta thấy ánh mắt đã bớt nặng.
10:52Không phải ngoài đời bớt tiếng ồn, mà vì bên trong đã mở cửa sổ.
10:58Khi cánh cửa ấy hé mở, một điều tự nhiên xảy ra.
11:02Ta bắt đầu nhìn thấy người khác như những con người cũng đang mệt, cũng cần được hiểu.
11:07Ta tự hỏi trước khi nói hay làm, người đối diện sẽ cảm thụ ra sao.
11:13Và ngay khi câu hỏi ấy hiện lên, lòng ta đã có thêm một chỗ cho người khác bước vào.
11:19Từ đó, ấm áp sẽ có nơi để trú ngủ, rồi nhẹ nhàng lan ra những căn phòng bên cạnh.
11:24Thưa quý vị, sống lâu giữa đời mới thấy một điều giản dị mà quý.
11:32Khi ta làm gì cũng nghĩ tới người bên cạnh, không khí tự nhiên dễ thở hơn.
11:37Một câu nói biết lựa giờ, một hành động biết nhìn nét mặt người đối diện,
11:43một bước chân biết nhường lối đúng lúc.
11:45Những điều nhỏ vậy thôi mà khiến cả ngày của nhiều người trở nên sáng sủa.
11:50Theo quý vị, có phải khi ta được đối xử tử tế, lòng mình nở ra,
11:55rồi chính ta lại muốn đối xử tử tế với người kế tiếp?
12:00Tôi xin mời quý vị hình dung một buổi sáng đầu tuần.
12:04Trời còn ẩm sương, chiếc xe buýt ghé trạm cuối xóm.
12:09Tài xế nhìn gương, thấy một cụ bà cầm giỏ dao đang lật đật bước tới.
12:14Ông giữ cửa thêm vài nhịp, không nói nhiều.
12:17Cụ bước lên được ghế, thở ra nhẹ một tiếng.
12:21Cả xe im lặng rồi nở một lăn cười móng.
12:25Không ai tuyên bố điều gì, nhưng ai cũng thấy mình vừa nhận một phần ấm áp.
12:30Giai thoại chỉ có vậy, ngắn thôi mà đủ cho ta nhớ rất lâu.
12:35Vì trong khoảnh khắc ấy, có một trái tim vừa được nghĩ tới.
12:38Theo quý vị, vì sao nghĩ cho người khác lại làm ta nhẹ?
12:44Bởi khi ta đưa mắt ra ngoài, lòng bớt co cụm trong cái tôi.
12:49Ta thấy được nhu cầu của người đứng trước, nghe được nỗi mệt của người đứng sau, hiểu được một phần hoàn cảnh của người đi ngang.
12:56Lúc ấy, câu nói bật ra tự nhiên hơn, không còn rơi vào thói quen phán xét, không vội gắn nhãn đúng sai cho ai.
13:06Ta có thời gian hỏi mình một câu ngắn.
13:09Người ấy đang cần gì?
13:11Khi câu trả lời hiện lên, hành động đi theo sẽ không còn làm người khác đâu.
13:16Có bác lớn tuổi tâm sự rằng ngày xưa bác nghiêm quá.
13:22Thấy con làm sai là nhắc ngay, giọng cao mặt căng.
13:26Từ khi lên ông, bác tập nghe con và cháu kể hết câu rồi mới góp ý.
13:31Thêm một bước ngắn vậy thôi mà nhà bớt cãi vạn.
13:34Vì sao?
13:36Vì trước khi nói, bác đã nghĩ đến cảm thụ của người đối diện.
13:40Một lời góp ý nói đúng giờ khác hẳn lời góp ý nói lúc người ta đang mệt.
13:45Một bàn tay đặt lên vai lúc thích hợp khác xa một câu dạy bảo muộn màng.
13:51Nghĩ cho người khác không phải chịu thiệt.
13:53Đó là cách bảo vệ mối liên hệ để mọi người cùng đi xa.
13:58Có người thắc mắc.
14:00Nghĩ cho người khác hoài liệu có bị lợi dụng.
14:03Thưa quý vị, nghĩ cho người khác khác với chiều theo mọi đòi hỏi.
14:08Nghĩ là đặt mình vào chỗ họ đứng để chọn cách nói và cách làm cho tôn trọng.
14:13Còn danh giới thì vẫn giữ.
14:16Ta có thể nói câu này.
14:18Em ơi, bác rất hiểu em đang vội.
14:21Nhưng việc này cần cẩn thận để không ảnh hưởng người khác.
14:25Mình cùng chậm một nhịp cho chắc nhé.
14:27Vừa có sự cảm thông, vừa có yêu cầu rõ ràng.
14:32Người nghe hiếm khi chống đối trước một lời nói biết nghĩ cho họ.
14:35Trong đời sống phố phường, còn nhiều chỗ để lòng ta mở ra.
14:41Xếp hàng ở quẩy thuốc, thử nhường lượt cho người đang ôm con nhỏ.
14:46Đi chợ buổi sớm, thấy người bán lúng túng thối nhầm.
14:50Mình nhắc nhẹ để họ không mất thêm một khách về sau.
14:53Trên mạng xã hội, thay vì vội vàng phê phán, ta dừng lại tìm hiểu nguồn tin rồi hãng gõ.
14:59Những động tác nhỏ ấy không ai trả công ngay.
15:03Nhưng chúng khiến mình nằm xuống giường buổi tối với một giấc ngủ yên hơn.
15:08Yên vì biết trong ngày có lúc mình đã làm ai đó dễ thở.
15:13Theo quý vị, có phải ấm áp cũng biết tìm đường.
15:18Nó đi theo lối vòng, từ người này sang người kia, rồi lại trở về nhà mình.
15:23Hôm nay ta mở lòng với một người lạ, mai kia con cháu ta sẽ nhận được một cánh cửa mở ở nơi khác.
15:30Không thể cân đo kiểu đổi chác, nhưng ai đã sống dài đều hiểu quy luật ấy.
15:36Trong tâm có người khác thì trời đất như rộng ra.
15:40Việc to thành việc vừa, việc vừa thành việc nhỏ, có chỗ để nụ cười đi qua.
15:46Tôi rất trân trọng một thói quen.
15:50Trước khi nói điều quan trọng, đặt ra hai câu hỏi.
15:54Người này là ai trong lòng mình?
15:56Và điều mình sắp nói giúp ích cho điều gì?
15:59Trả lời được, ta tự nhiên chọn đúng âm lượng, đúng từ ngữ, đúng thời điểm.
16:05Khi cần góp ý, ta kèm theo một lời ghi nhận.
16:09Khi cần từ chối, ta kèm theo một gợi ý khác để đôi bên vẫn giữ được thể diện.
16:14Nghĩ cho người khác là một nghệ thuật của người lớn.
16:19Nó không ồn ào nhưng bền vững.
16:22Có khi ta gặp người không hiểu, ta đã nhún mà họ vẫn lấn.
16:27Lúc ấy, nghĩ cho người khác lại càng cần.
16:31Nghĩ cho họ nhưng cũng nghĩ cho mình.
16:33Giữ bình tĩnh, giữ nguyên tắc, giữ sức khỏe.
16:37Nói rõ ràng điều mình có thể và không thể.
16:40Không cần cứng rộng, chỉ cần kiên định.
16:43Người ta có thể chưa quý mình ngay.
16:46Nhưng họ sẽ dần hiểu rằng đây là người biết tôn trọng cả hai phía.
16:51Đó là cách sống vừa ấm áp vừa có cột mốc.
16:54Quý vị thân mến, khi ta còn đủ chậm để nghĩ cho người khác, thời gian như chậm cùng ta.
17:02Chúng ta nghe được tiếng thở dài của một người đang gắng gượng.
17:06Thấy được đôi mắt bối rối của một đứa trẻ đang tìm đường.
17:10Cám đức nhịp mỏi của một người bạn đời vừa trải qua một ngày dài.
17:15Ta nhẹ bước hơn, nói mềm hơn.
17:17Bàn tay đặt lên vai ai đó cũng dịu hơn.
17:20Từ chỗ dịu ấy, những ngày sau bình hơn rất nhiều.
17:25Và rồi có một điều tự nhiên khác xảy ra.
17:29Khi trong tâm có chỗ cho người khác, lòng ta bớt chỗ cho những mũi gai vô hình.
17:35Bớt chỗ cho đố kỵ.
17:37Bớt chỗ cho tính toán.
17:39Bởi đã hiểu rằng ai cũng có câu chuyện riêng.
17:42Ai cũng có nỗi vất vả thầm lặng.
17:45Lúc này, thay vì so bì, ta lựa chọn học hỏi.
17:49Thay vì kéo người khác xuống, ta tìm cách nâng nhau lên.
17:53Từ nhận biết ấy, ta sẽ thấy chiếc kén chặt của đố kỵ không còn hấp dẫn như xưa.
17:59Và đó là lúc ta sẵn sàng nhìn thẳng vào chiếc gai vẫn thường làm mình đau để gỡ ra cho thật khéo.
18:05Thưa quý vị, mỗi khi lòng ta trộn rộn vì nhìn thấy ai đó hơn mình, một sợi tơ vô hình đã bắt đầu xe lặng.
18:15Sợi tơ ấy tên là đố kỵ.
18:17Nó mảnh như khói mà dai như tơ tẳng.
18:20Cứ mỗi lần so bì thêm một chút, ta lại nhả thêm một vòng tơ.
18:25Lâu dần, chính ta chui vào chiếc kén do mình dệt.
18:29Ở trong đó, tiếng cười của người khác nghe như gai.
18:32Thành công của người khác hóa thành mối kim châm.
18:36Quý vị có thấy chiếc kén ấy chật đến mức thở cũng mệt.
18:41Tôi nhớ cô phụ bếp ở một quán ăn nhỏ gần bến xe.
18:45Ngày mới vào, cô luôn sợ món mình nấu không bằng bếp trưởng nên cứ liếc sang chảo của người ta.
18:51Mắt nhìn sang bên, tay cô run món ăn hay bị mặn.
18:55Một buổi chiều vắng khách, cô đem món sốt của mình nhờ bếp trưởng thử.
18:59Ông nếm rồi chỉ cho cô tăng lửa đúng lúc, giảm muối đúng thịa, thêm một nhúm thơm lúc tắt bếp.
19:09Vài tháng sau, món của cô dạy mùi, khách quen gọi tên.
19:12Cũng gương mặt ấy nhưng đã khác, vì cô đổi cách nhìn từ so bỉ sang học hỏi.
19:20Đố kỵ làm ta thu nhỏ, thu nhỏ tầm mắt, thu nhỏ tấm lòng, thu nhỏ cả vòng người thân cận.
19:27Ta sẽ thấy ai cũng là đối thủ tiềm tàng, ai cũng như đang chiếm chỗ của mình.
19:32Từ đó, ta dè sẻn lời khen, khắc nghiệt với lỗi nhỏ, phóng đại lỗi của người khác để tự xoa rượu mình.
19:41Mỗi lần như vậy, ta nhả thêm một vòng tớ.
19:44Kén chật lên, ánh sáng khó lọt.
19:47Người đến rồi đi vì không khí nặng.
19:50Bạn bè thưa dần.
19:52Ta bước ra phố vẫn đông người mà lòng vẫn hình như cô độc.
19:56Có người hỏi, đố kỵ từ đâu mà ra?
19:59Từ cảm giác thiếu và sợ thua.
20:03Thiếu yêu thương nên sợ không ai nhớ mình.
20:05Thiếu tự tin nên sợ bị che khuất.
20:08Sợ thua nên phải kéo người khác xuống thấp để mình thấy cao thêm chút ít.
20:13Nhưng kết quả có tốt hơn không?
20:16Thắng một câu nói mà thua một mối thân tỉnh.
20:19Thắng một bề mặt mà thua dần uy tín.
20:22Cuối ngày, ta vẫn phải đối diện với chính mình trong căn phòng yên tĩnh.
20:26Khi ấy, mũi kim của đố kỵ lại quay ngược vào ta.
20:32Vậy ta làm gì khi mũi kim ấy nhói lên?
20:36Trước hết, nhận ra nó.
20:38Đừng xấu hổ vì đã từng đố kỵ.
20:41Con người ai cũng có lúc yếu.
20:43Gọi tên được cảm giác là ta đã tháo được mối nút đầu.
20:47Sau đó, chuyển hướng nhìn.
20:49Thay vì hỏi tại sao họ có mà mình chưa có, hãy hỏi mình học được gì từ họ.
20:55Người ấy chăm chỉ ra sao?
20:58Người ấy giữ kỷ luật thế nào?
21:00Người ấy nói một câu tử tế ở chỗ nào?
21:03Câu hỏi đổi, đáp án cũng đổi.
21:06Lòng bớt gắt, mắt bớt đỏ.
21:09Một khoảng trống nhỏ mở ra để ánh sáng lọt vào.
21:11Khen ngợi là liều thuốc giản dị mà hiệu nghiệm.
21:16Khen điều đúng và khen bằng lòng chân thành.
21:20Khi ta khen đúng chỗ, người nghe không kêu mà biết ấm.
21:24Khen người khác cũng là dạy lòng mình nhận ra cái đẹp.
21:28Dần dần, con mắt của ta quen nhìn điều tốt.
21:32Con mắt quen nhìn điều tốt thì trái tim sẽ bớt gài.
21:35Lúc ấy, ta thấy hoan hỷ khi người khác làm được việc hay.
21:39Hoan hỷ ấy giống như rót nước mắt vào lòng.
21:43Ta uống trước, người khác được mắt sau.
21:47Một cách khác là tập đếm phúc của mình.
21:50Mỗi tối ghi ra ba điều ta đang có.
21:53Có sức khỏe để bước ra chợ sớm.
21:56Có người thân để gọi một tiếng.
21:59Có bữa cơm vừa miệng.
22:01Có khi chỉ là cây trầu bám ràn, cũng đủ để lòng rượu đi.
22:05Khi nhận ra mình không thiếu đến thế, cơn sóng so bị hạ thấp.
22:10Từ chỗ bớt thiếu, ta vững vàng hơn để học điều mình chưa giỏi.
22:14Học mà không tự ti, làm mà không cần phô trương, đi từng bước mà không phải dòm nhìn ai.
22:21Đừng quên rằng đố kỵ thường đi cùng tính toán.
22:25Mình cho ai một chút là sợ thiệt.
22:28Mình nhường ai một bước là sợ mất.
22:30Nhưng quý vị thử nhớ lại xem, những mối quan hệ bền nhất trong đời có phải là những mối quan hệ không dùng bản cân.
22:38Khi ta bỏ chiếc cân nhỏ trong túi áo, bước chân nhẹ hẳn.
22:43Lúc đó, ta ngạc nhiên vì mình lại nhận về nhiều hơn.
22:47Nhận sự tin cậy, nhận lời nhờ và tốt đẹp, nhận những cơ hội đến từ những người từng được mình tin tưởng.
22:54Có khi ta sợ rằng nếu bỏ so bỉ sẽ chậm tiến.
23:00Thưa quý vị, bỏ so bỉ không phải bỏ phẫn đấu.
23:04Ngược lại, ta dành năng lượng cho việc luyện tay nghề, rèn kỷ luật, giữ huy tín.
23:10Ngày tháng không phụ người biết bền bỉ, người khác có thể đi nhanh một quãng.
23:15Ta đi đều và đi xa.
23:16Về lâu dài, điều mang ta vượt chẳng không phải cơn ghen tức, mà là lòng an tĩnh và sự chăm chỉ.
23:24Tĩnh thì thấy đường, chăm thì tới đích.
23:28Tôi hiểu, nói thì nhẹ, làm mới khó.
23:32Vì vậy, hãy bắt đầu bằng những chọn lựa rất nhỏ.
23:36Khi thấy một người làm tốt, mỉm cười và chúc mừng.
23:40Khi thấy mình bị chạm lòng, lùi một bước và hít sâu.
23:44Khi muốn nói một câu hạ thấp ai đó, đổi thành một câu hỏi để hiểu thêm.
23:49Từng động tác nhỏ khâu lại những vết sách trong lòng.
23:53Một buổi sáng bỗng khác, ta giật mình vì nụ cười của mình đã dễ trở lại.
23:59Và rồi ta sẽ nhận ra một sự thật êm ái.
24:03Khi lòng đã thôi chặt bởi đố kị, ta có nhiều chỗ hơn cho niềm vui giản dị.
24:07Ta nghe tiếng chim rõ hơn, ăn bát cơm thấy ngon hơn, ngồi với người thân lâu hơn mà không muốn cầm máy.
24:15Đó là dấu hiệu cho biết chiếc kén đã mỏng đi.
24:19Từng sợi tơ tự rã, ta bước ra ngoài với ráng rấp nhẹ nhõm.
24:24Từ nơi nhẹ ấy, ta mới nhìn rõ một nỗi bận lòng khác luôn níu kéo con người.
24:29Đó là nỗi bận lòng về vật chất và danh vị, tưởng như giúp ta mạnh lên mà nhiều khi lại lái tay lái cuộc đời đi lạc.
24:39Thưa quý vị, tiền bạc chức vụ nhà cửa đều là những phương tiện giúp ta sống tiện nghi hơn.
24:45Không ai phủ nhận giá trị của chúng.
24:48Vấn đề chỉ sinh ra khi phương tiện trèo lên ghế lái, còn trái tim ta bị đẩy xuống ghế sau.
24:53Từ đó, bước chân mỏi dần, giấc ngủ nhạt dần, bữa cơm mất vị.
25:00Theo quý vị, có khi nào ta tự hỏi mình đang dùng vật chất hay đang bị vật chất dùng?
25:06Tôi nhớ chú thợ hồ ở một con hẹm nhỏ.
25:10Chú hiền và chịu khó, làm thêm ca tối để dành mua thêm lô đất.
25:15Mỗi lần nhận thêm việc là một lần lỡ hẹn gia đình.
25:19Sinh nhật cháu nội chú gửi quà nhờ con dâu thổi nến hộ.
25:23Ngày ký giấy mua đất, chú cười mà mắt lại thâm quẩn.
25:27Vài hôm sau, chú lại nhận thêm việc vì sợ chậm trả góp.
25:32Vòng quay ấy xiết ngày càng chặt.
25:35Đến một chiều mưa, chú đứng nép dưới mái hiên nhìn mấy đứa nhỏ nhảy chân sáo qua vỗng nước, bỗng thấy trong lòng trống tràn.
25:42Chú bảo tôi rằng chú không nhớ nổi lần cuối cùng ngồi ăn cháo nóng với vợ là lúc nào.
25:48Lúc ấy, chú hiểu mình đã để cho vật chất cầm lái hơi lâu.
25:52Câu chuyện của chú không hiếm.
25:56Có chị kế toán ở một công ty tư nhân, cả năm chạy theo chỉ tiêu thưởng quý.
26:02Đạt được, chị mua thêm một món đồ mới rồi lại nôn nao mong lần thưởng tới.
26:06Nụ cười có mà tróng tàn.
26:10Sáng ra đường, chị thấy tim mình đập nhanh như đang bị ai rục.
26:14Một hôm mệt quá, chị nằm yên và nhận ra món đồ mới không vỗ về được sự kiệt sức.
26:20Thứ có thể làm chị ấm lại là bát canh rau rền mẹ nấu, là giấc ngủ đúng giờ, là lời hỏi han đơn sơ.
26:28Khi gọi tên được những điều làm mình yên, chị bắt đầu đặt chúng vào lịch giống như đặt cuộc họp quan trọng.
26:36Vật chất có mặt tốt khi đứng đúng chỗ.
26:39Nó giúp ta lo thuốc men lúc trái gió trở trời, giúp ta dưỡng già khi sức đã yếu, giúp ta làm được vài điều nghĩa tình với người thân.
26:47Nhưng khi nó trở thành thước đo giá trị con người, lòng sẽ dần khép lại.
26:53Ta sợ mất, sợ thua, sợ ai đó vượt mặt.
26:57Từ sợ hãi ấy, ta nghi ngờ nhiều hơn, khắt khe hơn, lời nói cũng trở nên sắc hơn.
27:04Quý vị có thấy những khi ta ôm chặt quá?
Hãy là người đầu tiên nhận xét
Thêm nhận xét của bạn

Được khuyến cáo