Đi đến trình phátĐi đến nội dung chínhĐi đến chân trang
  • 11/7/2025
Truyện Audio Hay || Chúng Ta Bắt Đầu Từ Chữ “Lạ” || Thiên Thần Dắt Truyện

#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn

Danh mục

😹
Vui nhộn
Phụ đề
00:00Chiếc xe mô hình sạc sỡ do con trai tôi điều khiển lao thẳng vào thân xe sang đen bóng đang đậu bên vệ đường
00:05Một tiếng cạch nhẹ vang lên, nhưng trong đầu tôi là cả một hồi trùng báo động
00:08Tôi chưa kịp phản ứng, cửa xe đã mở ra
00:12Và rồi, từ trong bóng tối, một người đàn ông bước xuống
00:15Tôi nín thở
00:16Người ấy cao giáo, áo sơ mi trắng đơn giản nhưng toát lên vẻ sang trọng khó tả
00:21Dưới ánh đèn đường, đường nét khuôn mặt anh rõ ràng đến đáng sợ
00:25Không thể nhầm được, là anh
00:27Triệu Hàn ruột
00:29Bạn trai cũ, người mà tôi đã cắn răng chia tay cách đây 5 năm
00:32Vẫn cái kiểu hễ thức giận là chút lên xe, giống hệt em năm đó
00:36Giọng anh chầm chầm, lành lạnh nhưng quen thuộc như thế vừa vang lên trong trí nhớ tôi hôm qua
00:41Tôi bật ra phản ứng không suy nghĩ, anh còn nói tôi
00:44Tay lái tệ như vậy, chắc cũng cùng khuôn với anh rồi
00:48Triệu Hàn ruột khựng lại, ánh mắt thoáng ngạc nhiên
00:51Chết rồi, tôi lỡ lời
00:54Tôi hoảng hốt bước tới, kéo con trai lại
00:56Thằng bé 5 tuổi nhìn chiếc xe bị cháy sức với đôi mắt rừng rừng
01:00Mẹ ơi, xe của chú ấy, con không cố ý
01:02Tôi cúi người chấn an thằng bé, không sao đâu, là lỗi của xe, mẹ xử lý được
01:07Một giọng nói vang lên phía sau tôi, lạnh lùng và rức khoát
01:11Bồi thường
01:12Chỉ 2 từ, nhưng tim tôi trượt xuống dạ dày
01:14Tôi quay lại, gượng cười, vị tiên sinh này, tôi, tôi nên bồi thường bao nhiêu
01:19Triệu Hàn ruột nhìn tôi một lúc lâu, rồi đáp rừng rưng, 300 triệu
01:23Tôi xít nhẹn
01:25Cái gì? Chỉ là vết sức nhỏ xíu, anh đùa tôi đấy hả?
01:30Tôi không đùa, anh nhét môi, đây là xe mới, mới nhận sáng nay
01:33Tôi nghẹn lời, lương tôi mỗi tháng có 5 triệu, có bán thân cũng không nổi 300 triệu
01:39Lúc này, thằng bé bỗng ngước lên, lý nhí nói
01:42Mẹ ơi, chẳng phải mẹ dạy con nói dối là xấu sao
01:45Tôi cứng họng, con Triệu Hàn ruột thì cao mày, ánh mắt dịch từ tôi sang thằng bé
01:50Thằng bé là con em
01:52Tôi vội lắc đầu, không, là cháu họ tôi
01:55Con ruột mẹ mà, sao mẹ nói dối, thằng nhỏ hồn nhiên chen vào
01:59Ánh mắt Triệu Hàn ruột trợt tối lại, bao nhiêu tuổi
02:03Tôi định mở miệng nói bừa, thì thằng nhỏ lại nhanh nhào
02:065 tuổi, không khí như đóng băng
02:08Tôi thấy ánh mắt anh rán chặt lên mặt thằng bé
02:11Tôi biết, tôi không giấu được nữa rồi
02:13Tôi ngập ngừng kéo tay con trai lui lại một bước
02:16Đầu óc xoay mòng mòng tìm cách thoát thân
02:18Nhưng rõ ràng, tình hình đã vượt quá tầm kiểm soát
02:21Triệu Hàn ruột nhìn chầm chầm vào thằng bé, không chớp mắt
02:24Tôi biết rõ ánh nhìn nó, là kiểu ánh nhìn khi anh đang phân tích
02:28Đang nghi ngờ, và rất có thể, đang sắp nổi giận
02:31Em nói con của họ hàng
02:33Vậy giải thích đi, anh cất giọng
02:35Tại sao nó giống tôi đến từng nét thế kia
02:37Tôi cười khan, chỉ là trùng hợp thôi
02:39Trẻ con mà, nhiều đứa giống nhau lắm
02:41Ngay lúc ấy, thằng nhóc lại vô tư hạ đòn chí mạng
02:45Chú ơi, mọi người trong lớp con đều bảo con đẹp trai y hệt ba
02:48Nhưng mà, ba con đi đâu rồi hả mẹ
02:51Tôi muốn tông đầu vào trụ đèn gần đó cho xong
02:53Anh cười lạnh, 5 tuổi, 5 năm trước là khi em bỏ tôi mà đi
02:58Thẩm tịnh, em nghĩ tôi ngu đến mức không biết gì sao
03:01Tôi há miệng, nhưng chỉ thấy cổ họng khô khóc
03:04Dù có trăm ngàn lý do, tôi cũng không biết bắt đầu từ đâu
03:07300 triệu là giá cuối cùng, anh lặp lại
03:10Tôi nút khan, anh có thể giảm chút không
03:13Tôi, tôi thật sự không có khả năng chi trả
03:15Thì gọi cái người em bỏ tôi để theo ấy
03:18Nhờ anh ta chuyển khoản giúp
03:19Tôi nghẹn họng, câu nói sắc lẹm như giao cứa vào lòng
03:23Tôi biết, trong mắt anh, tôi là kẻ phản bội
03:26Tôi hít một hơi, lấy hết can đảm nói
03:28Được, tôi trả, nhưng phải trả góp
03:31Triệu Hàn ruột móc điện thoại, mở mã quý giờ
03:34Dưa lên trước mặt tôi
03:36Kết bạn trước đã, không thì em lại biến mất lần nữa
03:39Tôi còn chưa kịp scan, ánh mắt đã va phải ảnh đại diện của anh
03:43Một bức ảnh cũ, của hai đứa tôi, thời còn là sinh viên
03:47Tôi tưởng mình đã hủy tất cả, xóa sạch mọi dấu vết năm đó
03:51Vậy mà anh vẫn giữ
03:52Anh, chưa đổi ảnh
03:54Anh bình thản trả lời, quên mất
03:57Với lại, chẳng ai quan trọng đến mức khiến tôi phải thay
04:00Tôi gật đầu như tin, nhưng lòng lại mềm nhũng
04:03Sau khi thêm bạn, tôi định lặng lẽ ôm con quay về
04:06Nhưng mới xoay người, bánh chiếc xe đồ chơi đã bị anh đá nhẹ, lăn quay ra giữa đường
04:11Em định lái cái này về thật ả
04:13Sau khi vừa mượn tôi 300 triệu
04:15Thằng bé nghe thế, nhảy dựng lên, mẹ lái giỏi lắm
04:19Hồi sáng mẹ còn đua với con, con thua luôn nó
04:21Tôi, cầm miệng dùm mẹ đi con ơi
04:24Tôi bực bội dắt con trai đi bộ về nhà
04:27Tay trái sách ba lô, tay phải lôi theo thằng bé đang vừa nhảy vừa hát
04:30Nhìn qua chẳng khác gì một bà mẹ đơn thân vĩ đại giữa đêm khuya thành thị
04:34Đột nhiên, chiếc xe sang của ai đó từ phía sau trở tới
04:37Thắng lại ngay sát bên tôi
04:39Triệu hàn ruột hạ kính xe, lười biếng liếc nhìn
04:42Em định đẩy cái xe đồ chơi này về thật đấy ả
04:45Tôi liếc nhìn thằng bé đang nằm ườn trên chiếc xe mô hình
04:48Nghiệng chu môi, thế anh định đến thêm 300 triệu nếu nó lại cào xe khác chắc
04:52Lên xe, anh ra lệnh
04:54Tôi ôm con do dự, ánh mắt nhìn vào lớp ra ghế bọc thủ công bên trong
04:58Nhớ thằng bé để lại vết bẩn, chắc tôi phải trả thêm vài triệu nữa mất
05:02Chưa kịp từ chối, anh đã mở cửa, xuống xe
05:05Một tay nhắc bổng chiếc xe đồ chơi, tay còn lại kéo ba lô tôi đeo trên vai
05:09Tư thế ấy, thành thạo đến lạ
05:11Không lên à, lỡ bẩn xe, trừ thẳng vào lương em trả góp nhé
05:15Thằng nhóc hào hứng, chú là ai mà ngầu quá vậy mẹ
05:19Tôi thở dài, ôm con lên ghế phụ
05:21Vừa ổn định chỗ ngồi, tôi đã bị hỏi
05:24Nhà em ở đâu?
05:26Tôi thầm nghĩ, sao phải nói
05:28Người như anh, chỉ cần tìm là biết tôi ở đâu mà
05:31Tôi im lặng, triệu hàn ruột lườm, tôi không có thời gian chơi đoán chữ
05:35Nếu không nói, tôi thả hai mẹ con xuống giữa đường đấy
05:38Ngõ trường sơn số 52, tôi miễn cưỡng đáp
05:41Anh khẽ gật đầu, rồi bất chợt nói thêm
05:44Tôi uống rượu, lát em đưa tôi về
05:46Hả, tôi không phải tài xế
05:49Có trả lương mà, anh đáp tỉnh bơ
05:52Một vạn, nhận không
05:53Tôi bật dậy, nhận, tôi rảnh lắm luôn
05:56Triệu hàn ruột khẽ cười, khóe môi cong lên một góc nguy hiểm
06:00Bữa tiệc cưới của Tiểu Khê diễn ra ở khách sạn lớn
06:03Sang trọng đến nỗi tôi tự thấy mình như một nốt nhạc lạc tông dữ dàn giao hưởng
06:07Tôi mặc bộ váy đen đơn giản, tóc búi thấp, trang điểm nhẹ
06:10Cũng may, không đến nỗi làm người ta nghĩ tôi là nhân viên phục vụ
06:14Khi tôi bước đến sảnh tiệc, đám bạn học cũ liền xuống lại
06:18Trời ơi, thẩm tịnh, cậu sống sao rồi
06:21Tốt nghiệp xong mất tăm luôn
06:22Tôi còn chưa kịp đáp, thì một giọng nữ vang lên thay thế
06:26Ơ kìa, thẩm tịnh đấy à
06:28Tôi cứ tưởng cậu lấy đại gia rồi chẳng thèm ló mặt nữa cơ
06:31Tôi nhìn sang, khuôn mặt quen quen mà mãi mới nhớ ra là Tô Vịnh, kẻ từng đeo bám triệu hàn ruột năm xưa
06:37Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ rút phong bì ra, đưa cho cô dâu
06:41Tiểu khê, đây là phong bì 10 triệu triệu hàn ruột nhờ mình gửi
06:44Cả nhóm xôn xao
06:46Trời ơi, họ quay lại rồi hả
06:49Không thể nào, năm đó chia tay ẩm ý thế cơ mà
06:53Tôi nhẹ nhàng lấy thêm 2 triệu từ ví ra, đặt lên bàn
06:56Còn đây là phần của mình, chúng mình không quay lại, mình chỉ tiện đường, gửi dùm thôi
07:01Không khí yên lặng một nhịp
07:03Tô Vịnh không cam lòng, lại châm chập
07:05Cũng đúng thôi, với cái vẻ ngoài cũ kỹ đó, chắc chẳng ai muốn quay lại đâu nhỉ
07:10Tôi mỉm cười nhạt, định lờ đi, thì một giọng nam chầm ấm vang lên
07:15Cái vòng tay ấy, tôi tặng cô ấy năm xưa
07:17Cũ thì sao, chẳng phải vẫn còn đeo đấy thôi
07:21Mọi ánh mắt đồng loạt quay ra cửa
07:23Triệu hàn ruột bước vào, tay đút túi quần, ánh mắt bình thản nhưng uy hiếp cả căn phòng
07:28Không khí trong sảnh tiệc như bị nén lại sau câu nói của triệu hàn ruột
07:31Mọi ánh mắt đổ rồn về phía tôi, người từng biến mất không giấu vết khỏi cuộc sống của anh
07:36Nay lại bất ngờ bị kéo vào tâm điểm
07:38Tôi toàn phản bác, nhưng anh đã bước đến gần, khẽ cúi người nói với tiểu khê
07:42Chúc mừng
07:43Rồi quay sang tôi, giọng thấp và rõ ràng
07:46Chỉ là đến nhận một chút hỉ khí thôi
07:48Không có gì quá đặc biệt
07:49Mọi người ồ lên, tiếng huyết sáo vang rộ
07:52Ra là vậy, chẳng trách lại đi cùng nhau
07:55Lại còn gửi thiệp chung nữa chứ
07:58Còn tôi, tôi chỉ muốn chui xuống gầm bàn
08:02Tôi vịnh thì đen mặt như bị tạt nguyên ly cà phê đắng
08:04Chờ đến khi mọi người tản ra
08:06Tôi vội vàng tìm chỗ ngồi xa nhất trong khán phòng
08:09Tránh bị soi mỏi
08:10Thế nhưng, chỉ vài phút sau
08:12Điện thoại tôi rung lên
08:13Triệu hàn ruột lại đây ngồi
08:15Tôi nhíu mày, không trả lời
08:17Lại tin nhắn nữa
08:19Triệu hàn ruột, ghế bên cạnh tôi đang trống
08:22Triệu hàn ruột, không phải em quen lén lút à
08:25Đổi gió một lần đi
08:26Tôi nghiến răng, rút điện thoại trả lời
08:29Tôi, ghế tôi cũng êm lắm
08:31Không cần đổi
08:32Ba giây sau, một ánh nhìn sắc bén
08:34Từ phía bàn VIP quét thẳng về phía tôi
08:36Tôi, đành lặng lẽ đứng dậy
08:38Tôi kéo ghế ngồi xuống cạnh anh
08:40Khẽ liếc răng
08:41Gọi tôi ra làm gì
08:43Anh không nhìn tôi
08:44Chỉ nhắc ly rượu trên bàn
08:46Cũng với ly của chính mình
08:47Uống một ly, tính là tiền cọc
08:50Tối nay em là tài xế của tôi
08:52Tôi cười nhạt, tưởng tôi được trả lương một vạn cơ mà
08:55Chưa chắc đã trả
08:57Anh liếc sang tôi
08:58Ánh mắt dừng lại một nhịp nơi trước vòng tay
09:00Em vẫn còn giữ ả
09:02Tôi cục mắt, không có cái khác để đeo
09:05Triệu hàn ruột cười khẽ
09:06Vậy thì tốt
09:07Sau tiệc, anh đưa em đi mua vài cái mới
09:10Mỗi ngày thay một cái cũng được
09:11Tôi quay sang nhìn anh
09:13Người đàn ông ấy đã không còn là cậu sinh viên mặc sơ mi trắng năm nào
09:16Anh giờ là doanh nhân thành đạt
09:18Một người không thuộc về thế giới của tôi nữa
09:20Tôi toan nói gì đó
09:22Nhưng không thể thốt nên lời
09:23Lát sau, khi mọi người đã rời đi gần hết
09:26Tôi đưa anh ra bãi đầu xe
09:28Anh hơi tránh tróng rượu
09:29Nhưng ánh mắt vẫn tỉnh như thường
09:31Nhà anh ở đâu?
09:33Tôi hỏi khi mở cửa ghế phụ
09:34Anh không đáp, mà chỉ nhìn tôi
09:37Nhìn cái gì?
09:39Say rồi à
09:39Tôi tránh ánh mắt anh, lúng túng
09:41Đột nhiên, Triệu hàn ruột kéo tôi lại
09:44Áp sát, rồi cúi đầu hôn
09:46Nụ hôn không mạnh mẽ, cũng không vội vàng
09:49Chỉ là một nỗi nhớ bị kìm nén suốt 5 năm
09:51Vỡ ỏa không kịp ngăn
09:53Tôi dãy nhẹ, bàn tay anh xiết chặt hơn
09:55Đến khi tôi không còn phản kháng nữa
09:57Anh mới nhẹ nhàng buông ra
09:59Giọng anh khàn đi
10:00Hơi rượu còn vương trên mồi
10:02Bạn học cũ của em đều kết hôn cả rồi
10:04Em không định nói gì sao
10:06Tôi đứng yên, ánh mắt mờ nước khi nghe anh hỏi
10:09Bạn học cũ đều kết hôn rồi
10:11Em không định nói gì sao
10:13Tôi biết anh đang ám chỉ điều gì
10:15Năm đó, khi chúng tôi còn là sinh viên
10:18Từng hẹn nhau, tốt nghiệp rồi
10:19Mình cưới nhé
10:20Nhưng tôi là người phá bỏ tất cả
10:22Lặng im một lúc, tôi thì thầm
10:25Triệu hàn ruột, anh không nghe mấy lời đồn sao
10:28Còn có, con trai tôi nữa
10:30Anh khựng lại
10:31Tôi mím môi, cố gắng tỏ ra bình thản
10:34Anh sẽ không nghĩ rằng thằng bé là con anh chứ
10:37Giọng tôi nhạt như nước lạnh
10:39Nhưng mỗi từ đều như dao cắt vào lòng
10:40Triệu hàn ruột nhìn tôi thật lâu
10:43Ánh mắt lạnh dần
10:44Anh không nói thêm gì
10:45Chỉ lặng lẽ xoay người, lên xe
10:48Tôi đứng như hoa đá
10:49Rồi bất chợt, anh nghiêng đầu hỏi lại
10:52Vậy, tại sao em còn giữ chiếc vòng đó
10:54Tôi giật mình
10:56Tôi cúi xuống tháo chiếc vòng khỏi cổ tay mình
10:58Món quà sinh nhật năm cuối đại học
11:00Khi chúng tôi vẫn còn tay trong tay
11:02Tôi tiện tay đeo thôi
11:04Tôi, có thể trả lại cho anh nếu anh cần
11:07Tôi quay đầu bước đi
11:08Không dám nhìn ánh mắt của anh thêm lần nào nữa
11:11Tối đó, tôi ngồi một mình trong căn hộ nhỏ
11:14Mở chai rượu đỏ đã để dành suốt 3 năm mà chưa từng dám mở
11:17Chai rượu này, tôi mua đúng vào ngày sinh nhật con trai
11:20Năm nó 3 tuổi
11:21Khi ấy tôi hứa với bản thân
11:23Đến lúc cuộc sống khá lên
11:24Sẽ uống để ăn mừng
11:25Như năm nay đã là 5 năm
11:28Cửa mở, Nguyệt, bạn thân tôi
11:30Bước vào, bế theo thằng bé đang ngủ gật
11:32Nè, lại uống một mình nữa hả?
11:35Tôi cười gượng, tôi chỉ
11:37Muốn yên tĩnh một lát
11:38Cô ấy đặt đứa nhỏ lên ghế sofa
11:40Rồi quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc hiếm có
11:43Gặp lại anh ta rồi phải không?
11:46Tôi không trả lời
11:47Chỉ cầm ly rượu
11:48Khẽ lắc chất lòng đỏ sẫm bên trong
11:49Nguyệt thở dài
11:51Kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi
11:52Thẩm tĩnh, tôi quen cậu bao nhiêu năm rồi
11:55Đừng nói dối nữa
11:56Tôi cười khẽ, giọng mơ hồ
11:59Anh ấy hôn tớ
12:00Hỏi tại sao năm đó tớ rời đi
12:02Nguyệt trợn mắt
12:03Vậy là còn yêu
12:04Tớ chưa bao giờ hết yêu
12:07Tôi buông ly rượu xuống
12:08Mắt đỏ hoe
12:09Nhưng tớ không còn xứng với anh ấy nữa
12:11Tớ từng có tất cả
12:13Nhưng sau cú phá sản của gia đình
12:15Tớ mất hết
12:16Ba tớ tự tử
12:17Nhà không còn một đồng
12:18Mẹ phải về quê bán hàng rong
12:20Còn tớ
12:21Ôm cái thai ba tháng chạy trốn cả thế giới
12:23Giữa lúc đó
12:24Sao tớ có thể níu kéo một người như anh ấy
12:27Người đang trên đường thực hiện giấc mơ của mình
12:29Tôi gục đầu xuống bàn
12:31Người xiết chặt tay tôi
12:33Nhỏ rộng
12:33Cậu nghĩ anh ấy không biết gì sao
12:35Cậu tưởng cậu biến mất là xong chuyện à
12:38Triệu hàn ruột không phải kẻ mù
12:40Anh ta không đi tìm cậu
12:42Không có nghĩa là không biết cậu sống ra sao
12:43Tôi cứng người
12:45Cô ấy nói tiếp
12:47Con cậu
12:48Dù cậu cố giấu
12:49Thì khuôn mặt nó là câu trả lời rõ ràng nhất
12:51Tôi lặng người
12:52Mắt cay xẻ
12:53Nguyệt chỉ vào tấm ảnh gia đình treo trên tường
12:56Nơi tôi và con trai đang cười rất tươi
12:58Cậu thật sự muốn thằng bé lớn lên
13:00Mà không có một người cha
13:01Vì chút tự ái của bản thân
13:03Mà đánh đổi cả tuổi thơ của con sao
13:05Lúc đó tôi không thể trả lời được gì
13:07Chỉ biết
13:09Ở nơi sâu nhất trong tim
13:10Có một giọng nói thì thầm
13:11Tôi nhớ anh ấy
13:13Rất nhớ
13:14Sáng hôm sau
13:15Tôi tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ
13:17Trong đầu vẫn còn văng vẳng giọng của Nguyệt
13:20Triệu hàn ruột có thể đã biết hết mọi chuyện từ lâu rồi
13:23Tôi chưa kịp tiêu hóa nổi điều đó
13:25Thì điện thoại đã rung lên
13:26Một tin nhắn từ anh
13:28Triệu hàn ruột
13:30Ra ngoài
13:30Tôi đang đợi
13:32Ra ngoài
13:32Anh đang đợi
13:34Tôi lướt đồng hồ
13:357 giờ sáng
13:36Tôi nhíu mày
13:37Kéo rèm nhìn xuống
13:39Chiếc mây bách quen thuộc lặng lẽ
13:40Đỗ ngay dưới khu nhà
13:41Như chưa từng rời đi
13:42Tôi thở dài
13:44Thay đồ thật nhanh
13:45Kéo con trai theo
13:46Thằng bé vừa ngáp vừa rụi mắt
13:48Mẹ ơi
13:49Ai chở mình vậy
13:50Tôi lưỡng lự
13:51Chú hôm qua
13:52Vừa ra đến cửa
13:53Triệu hàn ruột đã bước tới
13:55Cầm tay kéo lấy vali Lego của thằng bé
13:57Đi thôi
13:58Cứ thế
13:59Tôi và con bị kéo lên xe như bị bắt cóc
14:01Dọc đường
14:02Không ai nói câu nào
14:03Cuối cùng
14:05Tôi phá vỡ im lặng
14:06Anh có thể
14:07Đừng xuất hiện bất thình lình như vậy được không
14:09Anh đáp tỉnh bơ
14:11Tôi là chủ nợ
14:12Tôi có quyền giám sát người nợ
14:13Tôi xít phun cả ngụm nước vừa uống
14:16Anh định tính lãi theo ngày hả
14:18Không
14:19Nhưng tính theo
14:20Cảm hứng thì có
14:21Xe dừng lại trước một cửa hàng trang sức cao cấp
14:24Tôi ngơ ngác
14:25Tới đây làm gì
14:26Anh không trả lời
14:28Chỉ kéo tôi vào thẳng quầy nữ trang
14:30Chọn đi
14:31Tôi lùi lại một bước
14:32Tôi không cần
14:33Chiếc vòng cũ vẫn còn dùng được
14:35Triệu hàn ruột liếc tôi
14:37Ánh mắt nửa cười nửa lạnh
14:38Dùng được
14:39Cái vòng đó đã gãy khóa từ hai năm trước
14:41Em còn lấy dây chun buộc lại
14:43Em định để người ta tưởng tôi keo kiệt đến thế à
14:45Tôi nhẹn lời
14:47Anh đặt một chiếc hộp nhỏ vào tay tôi
14:49Bên trong là một chiếc vòng tay mới
14:52Tinh xảo và mềm mại như nước
14:53Đeo vào đi
14:55Tôi không nhúc nhích
14:56Triệu hàn ruột thở dài
14:58Rồi nắm lấy cổ tay tôi
15:00Tự tay đeo nó vào
15:01Tôi rụt tay lại
15:02Tôi không thể nhận
15:03Đây là tiền đặt cọc
15:05Anh đáp
15:06Đặt cọc gì chứ
15:07Cho mối quan hệ sắp tới
15:09Nếu không thích thì cứ xem là quà chuộc lỗi cũng được
15:12Tôi nhìn anh
15:14Ánh mắt như cơn sóng ngầm cuộn trào
15:15Nhưng rốt cuộc
15:17Tôi vẫn không gỡ chiếc vòng ra
15:18Tối đó
15:19Tôi vừa đi làm về thì đã thấy Triệu hàn ruột ngồi
15:22Trong nhà tôi
15:23Đúng vậy
15:23Ngồi sừng sững như chủ nhà trên chiếc sofa duy nhất còn nguyên đệm
15:27Tôi sửng sốt
15:28Anh
15:29Sao anh vào được
15:30Con trai em đưa chìa khóa
15:32Tôi quay phát về phía thằng bé
15:34Nó vừa nhai snack vừa gật đầu hớn hở
15:37Chú bảo là chú quen mẹ
15:39Còn mua cho con Lego khủng long
15:40Mẹ bảo rồi mà
15:42Ai tặng đồ chơi đều là người tốt
15:43Tôi
15:44Triệu hàn ruột dựa lưng
15:45Chân bắt chéo
15:46Yên tâm
15:47Không lấy gì đâu
15:48Tôi chỉ đến
15:49Kiểm tra tình hình sống của người mắc nợ thôi
15:51Tôi rót cốc nước
15:53Giọng hờ hững
15:54Anh không thấy mình can thiệp hơi sâu rồi sao
15:56Anh nhét môi
15:58Để con anh sống tầng 6 không thăng máy
16:00Đi học mỗi sáng phải vác cặp sách nặng chừng đó
16:03Tôi thấy hơi quá sức
16:04Tôi nhẹn lời
16:05Anh đứng dậy
16:07Bỗng nghiêm túc
16:08Dù gì
16:09Cũng là con tôi
16:10Câu nói ấy khiến không khí trùng xuống
16:12Tôi im lặng một hồi lâu
16:14Rồi thì thầm
16:15Anh không chắc chắn
16:17Không
16:18Anh nhìn tôi chăm chú
16:19Nhưng tôi muốn xác nhận
16:20Hôm sau
16:21Khi tôi đang phơi quần áo ngoài ban công
16:23Thì nghe thấy giọng nói rôm giả từ phòng khách
16:25Triệu hàn ruột đang chơi trò xếp hình với con trai tôi
16:28Tay áo sơ mi của anh sắn lên đến khỉu
16:31Cặp kính không gọng nằm ngay ngắn trên sống mũi
16:33Trong vừa trí thức
16:34Vừa
16:35Bất thường
16:35Vì xưa nay
16:37Anh ghét trẻ con
16:38Nói đúng hơn
16:39Ghét tiếng ổn
16:40Thế mà giờ lại kiên nhẫn ngồi cả tiếng để ghép robot transformer cùng một đứa nhỏ
16:44Tôi lặng người đứng nhìn từ xa
16:47Trái tim có chút xáo trộn
16:48Đến khi thằng bé reo lên
16:50Chú
16:51Con ghép được rồi
16:52Chú thấy chưa
16:53Con giỏi không
16:54Triệu hàn ruột xoa đầu nó
16:56Khẽ mỉm cười
16:57Giỏi lắm
16:58Con trai ai mà thông minh thế này nhỉ
17:01Con trai mẹ tịnh chứ ai
17:03Vậy
17:04Ba con là ai
17:05Thằng bé nghiêng đầu
17:06Ánh mắt ngây thơ chớp chớp
17:08Mẹ bảo con không có ba
17:09Nhưng con nghĩ chắc mẹ giận ba thôi
17:11Mẹ ngủ hay gọi tên một người lắm
17:13Tôi giật mình
17:15Chạy vào
17:15Không được nói linh tinh
17:17Thằng bé ngương ác
17:19Con đâu nói bậy
17:20Đúng là mẹ gọi tên đó mà
17:22Hôm trước còn mơ
17:23Nói hàn ruột
17:24Đừng đi
17:24Nữa mà
17:25Tôi ôm mặt
17:26Muốn bay thẳng khỏi căn phòng
17:28Triệu hàn ruột nhìn tôi
17:30Ánh mắt không còn lạnh
17:31Anh đứng dậy
17:32Cầm lấy hộp nước ép đưa cho thằng nhỏ
17:34Hãy hỏi
17:35Con tên là gì
17:36Giang Thiên Kỳ ạ
17:38Tim tôi như thất lại
17:40Giang
17:41Chính là họ của anh
17:42Không ngờ
17:43Tôi lại bất cẩn giữ nguyên cái họ đó cho con
17:45Triệu hàn ruột ngẩn ra mấy giây
17:48Anh nhìn tôi
17:49Giọng thấp hơn hẳn
17:50Thẩm tịnh
17:52Em vẫn giữ họ tôi cho con
17:53Tôi cúi đầu
17:54Lý nhí
17:55Em không biết
17:56Em chỉ
17:57Không nghĩ ra cái họ nào khác
17:58Anh im lặng
18:00Hồi lâu sau mới nói
18:01Giang Thiên Kỳ
18:02Cái tên hay đấy
18:03Tối hôm ấy
18:05Sau khi con trai ngủ say
18:06Tôi ngồi một mình bên cửa sổ
18:08Tay ôm cốc trà gừng nguội lạnh
18:09Triệu hàn ruột vẫn chưa rời đi
18:11Anh đứng ở ban công ngoài
18:13Chống tay vào lan can
18:15Lặng im nhìn xuống thành phố lên đèn
18:16Bóng lưng anh dài và cô độc
18:18Giống hệt 5 năm trước
18:19Vào cái đêm tôi lặng lẽ rời đi
18:21Mà không nói lời nào
18:22Tôi khẽ lên tiếng
18:23Anh không cần ở lại đâu
18:25Đã muộn rồi
18:26Anh quay đầu
18:28Ánh mắt chạm phải tôi
18:29Em nghĩ tôi ngủ không được vì giờ giấc
18:31Tôi không đáp
18:32Anh nói tiếp
18:34Chậm rãi
18:35Tôi không ngủ được
18:36Vì không hiểu được em
18:37Em có thể nghèo
18:39Có thể vất vả
18:40Có thể biến mất
18:41Nhưng tại sao lại không nói một câu nào
18:43Tôi bặm môi
18:44Câu hỏi đó
18:46Suốt mấy năm qua
18:47Tôi đã tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần
18:49Nhưng lần nào cũng như nút phải đá
18:51Không thể trả lời
18:52Tôi sợ
18:54Tôi thì thầm
18:54Tôi sợ nếu anh biết tôi đã mất tất cả
18:56Anh sẽ cảm thấy gánh nặng
18:58Tôi không muốn anh từ bỏ tương lai vì một người như tôi
19:01Triệu hàn ruột nhìn tôi
19:02Đáy mắt ánh lên nỗi đau khó diễn tả
19:04Em nghĩ tôi là loại người đó à
19:06Tôi ngước lên
19:08Định trả lời
19:09Nhưng cổ họng như bị ngẹn
19:10Anh bước tới
19:11Dừng lại trước mặt tôi
19:13Khoảng cách gần đến mức tôi có thể nghe thấy nhịp thở của anh
19:15Nếu năm đó em nói
19:17Tôi sẽ dẹp hết để cùng em bắt đầu lại
19:19Tôi run lên
19:20Vậy nếu lúc đó anh thất bại thì sao
19:22Nếu anh phải trả giá bằng cả sự nghiệp thì sao
19:25Thì tôi cũng cam lòng
19:27Giọng anh không to
19:29Nhưng từng chữ như đinh đóng
19:30Tôi quay mặt đi
19:32Cố ngăn nước mắt
19:33Anh im lặng
19:34Không nói gì thêm
19:35Chỉ đứng bên cạnh tôi rất lâu
19:36Mãi đến khi đồng hồ điểm 11 giờ
19:39Anh mới rời đi
19:40Tôi đứng tiễn anh ra cửa
19:42Tưởng như anh sẽ quay lưng bước đi như một cơn gió
19:44Nhưng không
19:45Triệu hàn ruột đứng đó
19:46Ngay ngưỡng cửa
19:48Nhìn tôi hồi lâu rồi nhẹ giọng nói
19:49Thẩm tịnh
19:50Em biết không
19:515 năm qua
19:52Tôi chỉ chờ có một lần được nghe em nói thật lòng
19:54Giờ nghe rồi tôi sẽ không đi nữa
19:57Rồi anh quay người
19:59Đi thật
20:00Lần này
20:01Bước chân nặng nề
20:02Không phải của một người rời đi
20:03Mà là của người sắp quay lại
20:05Để ở lại thật lâu
20:06Sáng sớm hôm sau
20:08Khi tôi còn đang loay hoay chuẩn bị bữa sáng
20:10Thì tiếng gõ cửa vang lên
20:11Tôi hé mở
20:12Chưa kịp thốt lời thì đã thấy Triệu hàn ruột bê
20:14Theo một túi lớn đồ ăn sáng và
20:16Một cây trổi lau nhà mới cứng
20:17Đừng hiểu lầm
20:19Anh nói khi thấy ánh mắt tôi đầy cảnh giác
20:21Tôi chỉ cảm thấy nhà em quá nhiều bụi
20:23Tôi nhớ mày
20:24Anh ghét bụi
20:25Không có nghĩa là nhà em bẩn
20:27Vấn đề không phải sạch hay bẩn
20:29Anh đặt túi xuống bàn
20:30Mà là tôi sẽ lui tới thường xuyên
20:32Tôi ngẩn người
20:33Lui tới
20:34Thường xuyên
20:34Triệu hàn ruột nhìn thẳng vào mắt tôi
20:37Nghiêm túc
20:38Tôi sẽ không ép em nói hết chuyện cũ
20:40Nhưng nếu em không đuổi tôi
20:41Tôi sẽ ở lại
20:42Tôi lặng người
20:44Không phải vì lời nói
20:45Mà vì ánh mắt ấy
20:46Ánh mắt của một người thật lòng
20:48Muốn được bước vào lại cuộc đời tôi
20:49Một cách tử tốn và kiên nhẫn
20:51Anh tính làm gì
20:52Tôi hỏi
20:53Giọng nhỏ như mũi
20:54Bắt đầu từ những chuyện nhỏ
20:56Anh nở nụ cười nhạt
20:57Ví dụ như
20:58Ăn một bữa cơm cùng nhau
21:00Tối hôm đó
21:01Tôi đã rất cố gắng
21:02Tôi nấu canh
21:04Chiên trứng
21:04Xào rau
21:05Thậm chí còn hấp bánh bao đông lạnh
21:07Trong tủ lạnh ra cho đủ màu sắc
21:08Triệu hàn ruột ngồi trên ghế
21:10Mặc áo sơ mi sắn tay
21:12Giúp con tôi gấp máy bay giấy
21:13Trong lúc chờ cơm
21:14Nhìn hai người họ
21:16Một lớn một nhỏ
21:17Ánh đèn vàng hát lên
21:18Tạo thành một khung cảnh
21:19Mà tôi đã từng mơ đến
21:20Nhưng không dám nghĩ sẽ thành thật
21:22Khi tôi đặt bát canh lên bàn
21:24Thằng bé reo lên
21:25Mẹ nấu món trứng chiên cà chua
21:27Chú ơi
21:28Ngon lắm đó
21:29Triệu hàn ruột mỉm cười
21:30Gắp một miếng nếm thử
21:32Sau đó gật đầu
21:33Đúng là ngon thật
21:35Tôi không kìm được
21:36Lước anh một cái
21:37Lần trước ăn món này
21:39Anh chê mặn chết còn gì
21:40Lần trước là lần trước
21:42Lần này có gia vị
21:43Đặc biệt
21:44Tôi xít sặc nước canh
21:46Thằng bé thì vỗ tay
21:47Mẹ là đầu bếp số một thế giới
21:49Triệu hàn ruột bật cười
21:51Nhìn tôi
21:52Không phải kiểu cười mỉa hay lạnh lùng như năm đó
21:54Mà là nụ cười nhẹ nhàng
21:55Có phần
21:56Dịu dàng
21:57Anh định đến ăn ké hoài hả
21:59Tôi trêu
22:00Không
22:01Từ mai tôi mang gạo
22:02Anh đáp gọn
22:03Bữa cơm đó
22:05Chúng tôi ăn sạch sẽ
22:06Không thừa một hạt cơm
22:07Và lần đầu tiên sau nhiều năm
22:09Tôi không còn cảm thấy mình đang ăn một mình nữa
22:12Sau bữa cơm
22:13Triệu hàn ruột ngồi xuống sàn chơi xếp gạch với thiên kỳ
22:16Còn tôi thì dọn dẹp nhà bếp
22:17Tôi vừa lau bàn vừa nghe tiếng cười nói vang lên từ phòng khách
22:21Thứ âm thanh hiếm hoi trong căn nhà luôn lặng lẽ này
22:23Chú
22:24Chú biết ghép mô hình siêu nhân không
22:26Chú không chỉ biết
22:28Mà còn ghép nhanh hơn cả con nữa
22:30Mẹ nói ai thua thì rửa chén nhà
22:32Vậy chú phải chơi thật chậm lại mới được
22:35Tôi khẽ bật cười
22:36Chỉ là trong một giây lơ đễn tôi làm rơi tập giấy tờ trong ngăn kéo
22:41Mấy tờ bay tứ tung
22:42Trong đó có một tờ giấy khai sinh bị lẫn vào
22:45Tôi lúng cuống cuối nhặt nhưng đã quá muộn
22:47Triệu hàn ruột nhặt lên một tờ
22:49Ánh mắt hượng lại
22:50Không gian đột ngột yên ắng
22:52Tôi bước ra từ nhà bếp
22:54Đứng chết lặng khi thấy anh đang cầm tờ giấy ấy
22:56Tay anh xiết chặt
22:58Đôi mắt như đông cứng
22:59Tên cha ruột
23:01Giang hàn ruột
23:01Tên con
23:03Giang thiên kỳ
23:04Một chữ cũng không sai
23:05Tôi muốn giật lại nhưng không dám
23:08Triệu hàn ruột ngừng lên
23:10Ánh mắt không tức giận
23:11Mà là một nỗi đau lặng lẽ không thể che giấu
23:13Vậy ra em biết rõ từ đầu
23:16Tôi mím môi
23:17Ngay cả họ em cũng không đổi
23:19Tôi hít một hơi
23:21Gượng nói em không biết phải làm sao
23:23Em không định giấu mãi
23:25Chỉ là
23:25Anh cắt ngang
23:26Chỉ là em nghĩ tôi không xứng làm cha nó
23:29Tôi giữ người
23:30Như bị ai đó vạch trần điều mình luôn chối bỏ
23:33Anh đặt lại giấy khai sinh xuống bàn
23:35Giọng khàn khàn
23:36Thẩm tịnh
23:37Điều duy nhất khiến tôi tổn thương không phải vì em rời đi
23:40Mà là vì em không cho tôi quyền được biết rằng mình đã làm cha từ 5 năm trước
23:44Đêm đó
23:45Tôi không ngủ được
23:46Tôi ngồi trước cửa sổ
23:48Nhìn ánh đèn đường hát xuống những hàng xe nối đuôi nhau ngoài phố
23:51Đầu óc quay cuồng
23:52Trong lòng tôi là một mê cung không lối thoát
23:54Nếu lúc trước tôi nói ra sự thật
23:57Anh có từ bỏ giấc mơ để nuôi đứa bé cùng tôi không
23:59Hay anh sẽ oán trách tôi vì biến một người đàn ông tự do thành người cha quá sớm
24:03Tôi không biết
24:05Chỉ biết một điều
24:06Tôi sợ
24:07Và giờ tôi lại càng sợ hơn
24:09Sợ những gì đã qua sẽ giết chết chút hy vọng vừa nhe nhóm
24:12Khi trời vừa sáng
24:14Tôi ngồi bên bàn ăn
24:15Trước mặt là chiếc hộp đựng giấy tờ mà tôi từng định đốt đi
24:18Tôi mở nắp
24:19Lấy hết mọi thứ ra
24:20Tờ siêu âm năm đó
24:22Hóa đơn viện phí
24:23Ảnh chụp con khi mới sinh
24:25Bản viết tay của tôi định gửi cho anh nhưng chưa từng gửi đi
24:27Tất cả đều còn ở đó
24:29Vàng úa
24:30Nhàu nát
24:30Nhưng rõ ràng
24:31Tôi lặng lẽ xếp chúng vào một phong bì lớn
24:34Buổi chiều
24:35Tôi gọi điện hẹn anh đến quán cà phê gần nhà
24:38Khi anh đến
24:39Ánh mắt vẫn lạnh
24:40Không còn chút dịu dàng như hôm qua
24:42Tôi không nói gì
24:43Chỉ đẩy phong bì về phía anh
24:45Đây là toàn bộ
24:46Những gì em không dám đưa anh từ 5 năm trước
24:49Triệu hàn ruột nhìn tôi
24:51Tôi cười nhẹ
24:52Nếu anh đọc xong
24:54Mà vẫn không muốn quay lại
24:55Em sẽ không trách anh
24:56Em chỉ không muốn con trai em
24:58Lớn lên mà thiếu mất một người bố vẫn còn tồn tại
25:01Không khí như đông lại
25:02Một lúc sau
25:04Anh mở phong bì
25:05Mắt anh dừng lại thật lâu
25:06Ở tấm ảnh sơ sinh đầu tiên
25:08Tôi tưởng mình nghe thấy một tiếng thở khẽ
25:10Như thể trong tim anh
25:11Có điều gì vừa nứt ra
25:13Hôm đó
25:14Sau khi rời khỏi quán cà phê
25:16Triệu hàn ruột không nói gì thêm
25:17Anh cầm phong bì
25:18Rời đi trong im lặng
25:20Tôi cũng không đuổi theo
25:21Vì tôi biết
25:22Lần này
25:23Nếu còn chút gì trong lòng anh
25:24Anh sẽ tự quay lại
25:26Hai ngày sau
25:27Khi tôi đang nấu bữa tối
25:29Thì tiếng gõ cửa vang lên
25:30Thiên kỳ đang chơi trong phòng khách
25:32Liền nhảy ra mở cửa
25:33Tôi còn chưa kịp lau tay
25:35Thì đã nghe tiếng gieo vùi
25:36Chú hàn ruột
25:37Tôi chạy ra
25:39Xuyết nữa đứng không vững
25:40Triệu hàn ruột bê một thùng lớn
25:42Toàn Lego và chuyện tranh
25:44Đứng ở cửa như thế
25:45Chưa từng giận dỗi hay xa cách
25:46Tôi lắp bắp
25:48Anh
25:48Anh tới làm gì
25:50Anh không trả lời tôi
25:51Mà cúi xuống nhìn thiên kỳ
25:53Giọng dịu dàng
25:54Hôm nay chú không phải đến chơi
25:56Mà là đến thỏa thuận một chuyện quan trọng
25:58Thiên kỳ tò mò
25:59Chuyện gì vậy chú
26:00Triệu hàn ruột nhìn thẳng vào mắt thằng bé
26:03Nếu chú đổi tên
26:04Con có sẵn sàng gọi chú là ba không
26:06Tôi xứng người
26:08Thiên kỳ chóp mắt vài cái
26:10Rồi bật cười tué tuét
26:11Vậy
26:12Ba tặng con thêm một bộ siêu nhân nữa nhé
26:14Triệu hàn ruột xoa đầu thằng bé
26:16Khẽ gật
26:17Ừ miễn là con chịu gọi thử một tiếng xem
26:20Thằng bé nheo mắt
26:21Nghiêm túc nhìn anh
26:22Ba
26:23Chỉ một chữ thôi
26:24Như làm tim tôi đập lịch đi một nhịp
26:26Tôi quay đầu đi
26:27Không muốn anh thấy mắt mình đã hoe đỏ
26:29Tối hôm đó
26:31Sau khi thiên kỳ ngủ
26:32Tôi ngồi uống trà ở ban công
26:33Triệu hàn ruột đứng bên cạnh
26:35Im lặng rất lâu
26:36Gió nhẹ
26:37Đèn đường vàng nhạt dọi qua vai anh
26:39Anh nói
26:41Giọng khàn nhẹ
26:41Em biết không
26:43Cái tên thiên kỳ
26:44Cũng là tên mà năm đó tôi từng viết vào trong nhật ký sinh con tưởng tượng
26:47Tôi ngẩn đầu
26:48Sững sờ
26:49Lúc ấy tôi cứ nghĩ nếu có con trai
26:52Tôi sẽ đặt tên đó
26:53Vì nó nghĩa là kỳ tích từ bầu trời
26:55Anh quay sang nhìn tôi
26:57Em đã chọn đúng
26:58Em không cần nói
26:59Nhưng mọi thứ em làm
27:00Tôi đều hiểu
27:01Tôi cắn môi
27:03Triệu hàn ruột bước tới
27:05Quỳ một gối trước mặt tôi
27:06Từ trong túi áo khoác
27:08Anh lấy ra chiếc hộp nhỏ
27:09Chiếc hộp trang sức quen thuộc mà tôi từng thấy trong ngăn tủ 5 năm trước
27:12Anh mở ra
27:14Bên trong không phải nhẫn
27:16Mà là một chiếc chìa khóa
27:17Đây là chìa căn hộ của tôi
27:19Nếu em sẵn lòng
27:21Hãy để tôi có một cơ hội được bù đắp
27:23Cho cả hai mẹ con
27:24Tôi nhìn anh
27:25Không có những lời yêu cuồng nhiệt
27:27Không có hứa hạnh cao xa
27:29Chỉ có một người đàn ông lặng lẽ đứng trước mặt tôi
27:32Đưa ra một cánh cửa
27:33Không khóa
27:34Tôi gật đầu
27:35Và lần đầu tiên sau 5 năm
27:37Tôi biết
27:38Mình đã không còn là một người mẹ đơn độc
27:40Sáng thứ 2
27:41Thiên kỳ đeo cặp đứng trước gương
27:43Mặt mũi phấn khởi đến kỳ lạ
27:45Tôi nghiêng đầu hỏi
27:47Con làm gì mà soi gương hoài vậy
27:49Nó khúc khích
27:50Hôm nay có ba đưa con đi học
27:52Con phải chỉnh tóc cho đẹp trai
27:54Tôi
27:55Triệu hàn ruột từ trong phòng bước ra
27:57Cà vạt đã thắt
27:57Sơ mi phẳng phiêu
27:59Đúng chuẩn tổng tài đi họp hội đồng quản trị
28:01Chỉ khác là
28:02Trên tay anh
28:03Cầm bình sữa chua nắp xanh mà thiên kỳ mê mệt
28:05Xong chưa
28:07Ba đi làm trễ mất
28:08Thằng bé gật như gà mổ thóc
28:10Chạy lại nắm lấy tay anh
28:12Đi thôi
28:13Con chỉ dẫn đường cho ba
28:14Tôi đứng tự cửa nhìn theo 2 bóng lưng
28:17Một lớn
28:17Một nhỏ
28:18Vừa dảo bước
28:19Vừa cãi nhau xem siêu nhân đỏ hay xanh mạnh hơn
28:21Lần đầu tiên sau rất lâu
28:23Tôi nở nụ cười không cần gồng
28:25Buổi tối
28:25Sau bữa cơm
28:27Triệu hàn ruột ngồi khoanh chân trên thảm
28:29Chơi ghép hình cùng thiên kỳ
28:30Tôi lau bàn
28:31Vừa làm vừa nghĩ
28:32Ai mà ngờ
28:33Người đàn ông từng ghét trẻ con
28:35Chỉ cần thấy đồ chơi là lườm
28:36Giờ lại có thể đọc chuyện cổ tích mỗi tối trước khi ngủ
28:38Ba kể tiếp đi
28:40Con muốn biết con cá vàng có giúp ông lão không
28:43Lần này ông lão không xin gì hết
28:45Chỉ xin bà lão bớt mắng thôi
28:47Vậy con cũng ước mẹ bớt mắng con
28:49Tôi
28:50Muốn bị đuổi ra ban công ngủ hả
28:52Cả hai đàn ông trong nhà tôi đồng loạt câm nín
28:55Lúc tôi vào phòng dọn giường
28:57Triệu hàn ruột đứng giữa cửa
28:59Nói nhỏ
28:59Anh đang tìm một trường quốc tế tốt cho thiên kỳ
29:02Tôi quay lại
29:03Tốn lắm
29:04Em còn chưa trả xong nợ anh đâu
29:06Anh đáp nhẹ như gió
29:08Thi trư dần vào
29:09Tiền ăn ké
29:09Tôi định phản ứng
29:11Nhưng rồi khựng lại khi thấy ánh mắt anh
29:13Không còn là ánh nhìn của một người đàn ông từng bị tổn thương
29:16Mà là ánh nhìn của một người cha
29:19Một người bạn đồng hành
29:20Một phần gia đình
29:21Anh định ở lại bao lâu
29:23Tôi hỏi
29:23Triệu hàn ruột nhìn tôi
29:25Trả lời không chút do dự
29:26Cho đến khi em và con đuổi anh đi
29:29Tôi cúi đầu
29:30Không nói gì
29:31Vì có một điều tôi biết rõ
29:33Tôi sẽ không đuổi anh thêm một lần nào nữa
29:35Cuối tuần
29:37Trời mưa lất vất
29:38Tôi tranh thủ dọn lại vài ngăn tủ cũ
29:40Khi kéo hộp bàn ra
29:42Bất chợt phát hiện một chiếc hộp nhỏ màu nâu
29:44Cũ kĩ
29:44Bên trong là mấy tấm ảnh thẻ thời đại học
29:47Vài màu giấy ghi chú
29:48Và một chiếc khăn tay có theo hai chữ ruột tịnh
29:51Tôi xử người
29:52Đây là chiếc khăn tôi từng tặng anh vào năm hai
29:55Sau một trận cảm xốt vì anh quên áo mưa đi học giữa trời lạnh
29:58Lúc đó tôi học theo chỉ để làm mỗi chiếc khăn này
30:01Tôi tưởng nó đã thất lạc từ lâu
30:03Giờ
30:04Sau từng ấy năm
30:05Nó vẫn nằm đây
30:06Được anh trả lại
30:07Đúng nơi tôi từng bắt đầu
30:08Đúng lúc ấy
30:10Tiếng chuông cửa vang lên
30:11Tôi ra mở
30:13Triệu hàn ruột đứng trước mặt
30:14Tay cầm hộp cháo nóng
30:15Mẹ anh nghe tin em vẫn chưa lập gia đình
30:18Bà gửi cho em ít nhân sâm
30:20Và bảo anh nấu cháo
30:21Tôi ngạc nhiên
30:22Mẹ anh còn nhớ em
30:24Bà chưa từng quên
30:26Anh mỉm cười
30:27Chậm rãi
30:28Cũng giống như anh vậy
30:29Sau khi ăn xong
30:30Tôi mời anh ở lại uống trà
30:32Hai người ngồi đối diện
30:34Giữa bàn lạ ấm trà gốm men dạn đã cũ
30:36Thứ duy nhất tôi giữ lại sau khi nhà phá sản
30:38Triệu hàn ruột cầm tách trà
30:40Hỏi
30:40Ba em
30:42Mất lúc nào
30:42Tôi lặng im hồi lâu mới trả lời
30:45Năm em sinh thiên kỳ
30:46Một mình em đưa tang
30:48Không có nổi người khiêng quan tài
30:49Anh cúi đầu
30:51Bàn tay khẽ xếp lại
30:52Tôi mỉm cười
30:53Em không kể để anh thương hại
30:55Chỉ là
30:56Em muốn anh biết
30:57Em không rời đi vì không yêu anh
30:59Là vì em yêu
31:01Nên mới chọn cách tàn nhẫn nhất
31:02Không khí ngưng động
31:04Một lúc lâu sau
31:05Triệu hàn ruột khẽ hỏi
31:07Vậy
31:07Giờ em còn yêu anh không
31:09Tôi ngừng đầu
31:10Nhìn vào mắt anh
31:11Không có lời hoa mỹ
31:13Không có câu tỏ tình kinh điển
31:15Chỉ có một cái gật đầu rất nhẹ
31:17Nhưng đủ để khiến ánh mắt anh dần ươn ướt
31:19Anh vươn tay
31:21Nắm lấy tay tôi
31:22Lần đầu tiên sau 5 năm
31:23Không có hồi hộp
31:25Chỉ có sự ấm áp
31:26Của hai người từng đi qua dông bão
31:28Giờ quay về
31:29Ngồi cạnh nhau
31:29Yên lặng và bình yên
31:31Hôm ấy là chủ nhật
31:32Chơi trong xanh lạ thường
31:34Triệu hàn ruột đến sớm
31:36Anh mặc áo len cổ tròn đơn giản
31:37Tay xách theo túi trái cây và quả bánh
31:39Mặt mũi bình thẳng như thế chỉ là buổi thăm hỏi thông thường
31:42Anh mặc thế này
31:43Đi đâu vậy
31:44Tôi hỏi
31:45Nhi hoặc
31:46Về nhà
31:47Anh đáp ngắn gọn
31:48Với em và con
31:49Tôi xít làm rơi ly sữa
31:51Về nhà
31:52Là nhà nào
31:53Anh quay sang
31:55Ánh mắt sâu và rất chắc chắn
31:56Nhà ba mẹ anh
31:58Tôi tròn mắt
31:59Luống cuống
32:00Anh điên rồi
32:01Nếu mẹ anh biết em từng bỏ đi
32:03Còn có con riêng
32:04Không phải con riêng
32:05Anh ngắt lời
32:06Nhẹ nhưng cường quyết
32:07Là con anh
32:08Và nếu ba mẹ không chấp nhận
32:10Thì là lỗi của họ
32:12Không phải lỗi của em
32:13Tôi nhìn anh
32:15Trong lòng vừa lo vừa xúc động
32:16Còn thiên kỳ
32:18Thằng bé đã thay áo sơ mi trắng
32:20Tóc vuốt treo bóng mực như chim non chuẩn bị đi thi hát
32:23Mẹ
32:24Ba bảo hôm nay con phải đẹp trai nhất nhà
32:26Nó hí hứng chạy vòng quanh
32:28Tôi giờ khóc giờ cười
32:29Trong tim lại ấm lên một chút
32:31Khi xe dừng trước cổng biệt thự nhà họ triệu
32:34Tôi mới cảm thấy chân tay lạnh ngắt
32:35Cánh cổng sắt đen đồ sộ như đang cảnh báo tôi rằng
32:38Nơi này không dành cho những người từng bỏ chạy
32:40Triệu hàn ruột quay sang tôi
32:43Nếu em không muốn vào
32:44Anh sẽ đưa em về ngay
32:46Tôi hít một hơi thật sâu
32:48Không
32:49Em không trốn nữa
32:50Cánh cửa mở ra
32:52Người ra đón là gì giúp việc thân cận của mẹ anh
32:54Bà thoáng sững lại khi thấy tôi
32:56Ánh mắt đảo nhanh từ tôi sang thiên kỳ
32:58Tôi khẽ cuối đầu
33:00Cháu chào gì
33:01Triệu hàn ruột thì dứt khoát
33:03Dì báo với mẹ
33:05Hôm nay nhà có khách
33:06Là con dâu và cháu nội bà ấy
33:08Câu nói vừa rớt
33:09Không khí như đông cứng
33:11Dì giúp việc không nói gì
33:13Chỉ im lặng lui vào
33:14Khoảng 10 phút sau
33:16Mẹ anh bước ra
33:17Bà vẫn như trong ký ức của tôi
33:19Giáng người thanh lịch
33:20Khi chất nghiêm tràng
33:21Bà dừng lại trước mặt tôi
33:23Ánh mắt không lạnh
33:24Nhưng cũng không dễ gần
33:25Tôi cúi đầu thật sâu
33:27Định lên tiếng
33:28Thì thiên kỳ bất chợt kéo tay áo tôi
33:30Hỏi nhỏ nhưng đủ để cả nhà nghe thấy
33:32Mẹ
33:33Đây là bà nội con à
33:34Tôi giật mình
33:36Chưa kịp phản ứng
33:37Thì mẹ Triệu hàn ruột đã khẽ nhắc môi
33:38Là nội con
33:40Giọng bà nhẹ như gió thoảng
33:41Chậm mấy năm
33:42Nhưng vẫn là nội
33:43Bữa cơm được dọn ra nhanh chóng
33:46Mẹ của Triệu hàn ruột
33:47Vẫn giữ nụ cười nhã nhặn
33:48Nhưng cách bà đặt đũa
33:49Cách bà gắp thức ăn
33:50Đều không vô tình
33:51Thằng bé tên gì
33:53Bà hỏi
33:54Mắt không nhìn tôi
33:55Dạ
33:56Giang thiên kỳ
33:57Tôi khẽ đáp
33:58Bà nhớ mày
33:59Dùng họ giang
34:01Triệu hàn ruột đáp thay tôi
34:03Giọng điềm tĩnh
34:04Con đặt tên từ khi em ấy còn mang thai
34:06Bà không nói gì thêm
34:08Nhưng ánh mắt đã thay đổi
34:09Một lúc sau
34:11Bà nhìn tôi
34:12Nụ cười nhạt vẫn hiện hữu nơi khóe môi
34:14Năm đó con đi
34:15Không nói một lời
34:16Cũng không một câu xin lỗi
34:17Giờ quay lại
34:19Nói là cháu nội của mẹ
34:20Con nghĩ dễ vậy sao
34:21Tôi xiết chặt tay dưới gầm bàn
34:23Cố giữ bình tĩnh
34:24Mẹ
34:25Triệu hàn ruột lên tiếng
34:27Chuyện năm đó
34:27Không phải chỉ lỗi ở một người
34:29Con im
34:30Giọng bà nghiêm lại
34:31Con lúc nào cũng bênh người ngoài
34:33Cô ấy không còn là người ngoài
34:35Anh kiên định
34:36Đó là mẹ của con trai con
34:38Không khí trong phòng ăn rừng như ngưng động
34:40Chỉ có tiếng muỗng gõ nhẹ
34:42Vào thành bát của thiên kỳ
34:43Thằng bé vẫn vô tư hút canh
34:45Hoàn toàn không biết rằng
34:46Cuộc đời mình sắp thay đổi
34:47Sau bữa cơm
34:49Bà gọi riêng tôi vào phòng khách
34:50Không có triệu hàn ruột
34:52Chỉ tôi và bà
34:53Bà rót trà
34:55Giọng rất nhẹ
34:55Cô nghĩ tôi là người mẹ thế nào
34:57Tôi im lặng
34:59Không thể trả lời
35:00Bà nói tiếp
35:02Tôi không ghét cô
35:03Nhưng tôi từng chứng kiến con trai mình đau đớn suốt một thời gian dài
35:06Nó không nói ra
35:07Nhưng mỗi ngày về nhà
35:09Cứ mở cửa phòng lại im lặng
35:10Như một cái xác
35:11Cô bỏ đi như vậy
35:13Giờ quay lại với một đứa bé
35:14Cô mong tôi tin tưởng sao
35:16Tôi nhìn bà
35:17Cắn nhẹ môi dưới
35:18Cháu không mong cô tha thứ trong một ngày
35:20Nhưng cháu không muốn thiên kỳ phải trả giá vì sai lầm của người lớn
35:24Lần đầu tiên trong suốt cuộc trò chuyện
35:26Bà thoáng ngẩn đầu nhìn tôi
35:27Ánh mắt bà thay đổi
35:29Có một tim mềm đi
35:30Dù rất mỏng
35:31Tôi nói tiếp
35:33Giọng chắc hơn
35:34Nếu cô không chấp nhận cháu
35:35Cháu có thể đi
35:36Nhưng xin cô
35:37Đừng chối bỏ thằng bé
35:39Nó là máu mủ của nhà họ Giang
35:40Là cháu ruột của cô
35:42Không gian lặng đến mức nghe rõ tiếng đồng hồ tích tắc
35:45Cuối cùng bà rót thêm trà
35:47Vẫn không nói gì
35:48Nhưng khi tôi quay lưng bước đi
35:50Bà khẽ buông một câu
35:52Như thể đang nói với chính mình
35:53Cháu tôi
35:54Trông giống ba nó thật đấy
35:56Ba ngày sau bữa cơm gia đình ấy
35:58Triệu Hàn ruột đăng một bài viết duy nhất trên tài khoản mạng xã hội cá nhân
36:01Nơi anh chưa từng chia sẻ điều gì ngoài công việc
36:04Bài đăng chỉ vòn vẹn một tấm ảnh
36:06Ảnh chụp lưng hai người
36:08Một người đàn ông cuối đầu rắt tay một đứa trẻ nhỏ
36:10Bối cảnh là công viên buổi chiều
36:12Trời ngả màu cam
36:13Dòng chữ dưới ảnh ngắn gọn
36:16Ba năm vắng mặt
36:17Giờ mong được nắm tay chọn đời
36:19Chỉ vậy thôi
36:20Không tên
36:21Không hashtag
36:22Nhưng cộng đồng mạng như nổ tung
36:24Đây là con trai Triệu Hàn ruột sao
36:26Vị tổng giám đốc này từng độc thân cơ mà
36:29Anh ấy kết hôn lúc nào
36:31Ai là mẹ đứa bé
36:32Trong vòng 2 giờ
36:34Bài đăng lên xu hướng
36:35Tin tức rầm rỗ khắp các mặt báo kinh tế
36:37Giải trí
36:38Doanh nhân
36:39Người người đồn đoán
36:40Săn lủng thông tin
36:41Tôi nhận được hơn 20 cuộc gọi từ số lạ
36:44Hơn trăm tin nhắn từ những người không quen
36:45Đêm đó
36:47Tôi nhìn anh
36:48Anh biết hậu quả của chuyện này không
36:50Triệu Hàn ruột chỉ nhẹ nhàng đáp
36:52Anh biết
36:53Nhưng anh không sợ
36:54Sáng hôm sau
36:56Tòa nhà trụ sở tập đoàn họ
36:57Giang đón một bất ngờ lớn
36:59Tổng giám đốc điều hành
37:00Người luôn lạnh lùng và nghiêm khắc
37:02Dẫn theo một đứa trẻ đến văn phòng
37:03Giới thiệu với mọi người
37:05Anh nói
37:06Không cần micro
37:07Đây là con trai tôi
37:08Cả tầng làm việc im phang phắc
37:11Người thư ký suýt đánh rơi tập hồ sơ
37:13Trợ lý PL nuốt nước bọt
37:15Nhân viên truyền thông thì mở sẵn ứng dụng chụp ảnh
37:17Triệu Hàn ruột vẫn điềm nhiên
37:19Nó đến đây hôm nay không phải để dự họp
37:21Chỉ là
37:22Muốn biết ba nó làm gì mỗi ngày
37:24Sau đó
37:25Anh cúi xuống hỏi Thiên Kỳ
37:27Con muốn ngồi chỗ nào
37:28Thằng bé chỉ vào ghế xoay to nhất trong phòng họp
37:31Chỗ đó ngồi mới giống siêu anh hùng
37:34Cả phòng bật cười
37:35Tôi đứng ở góc cửa
37:37Nhìn hai ba con xoay vòng giữa ánh đèn trắng của văn phòng
37:40Một cảnh tượng không ai nghĩ sẽ có ngày diễn ra
37:42Và giờ
37:43Nó đã xảy ra
37:44Tôi thầm nghĩ
37:45Người đàn ông từng vì danh tiếng mà sống khép kín
37:48Hôm nay lại sẵn sàng buông bỏ tất cả chỉ để nhận lấy một danh phận giản dị
37:52Làm cha
37:53Buổi chiều hôm đó
37:54Khi tôi đang đón Thiên Kỳ ở cổng trường thì một chiếc xe quen thuộc đỗ xịch ngay trước mặt
37:58Cửa kính hạ xuống
38:00Người đàn ông phía trong nghiêng đầu
38:01Mỉm cười
38:02Lâu rồi không gặp
38:04Tôi chết lặng
38:05Là Minh Phong
38:06Người từng giúp tôi tìm việc làm
38:09Người đưa mẹ con tôi về từ bệnh viện khi tôi kiệt sức
38:11Cũng là người từng ngỏ lời cầu hôn
38:13Và bị tôi từ chối
38:14Anh ấy vẫn vậy
38:16Phong thái điềm đạm
38:17Ánh mắt hiền hòa
38:18Anh về nước khi nào
38:19Tôi hỏi
38:20Lúng túng
38:21Ba hôm trước
38:22Anh cười
38:23Và tin em là mẹ đơn thân nổi như cồn thật sự khiến anh tò mò
38:26Tôi xiết chặt quai cặp của Thiên Kỳ
38:29Anh vẫn còn quan tâm chuyện đó à
38:31Minh Phong nghiêng đầu
38:33Không phải quan tâm
38:34Là chưa từng quên
38:35Tôi không biết đáp lại thế nào
38:37Chỉ cảm thấy lồng ngược mình chật lại
38:39Đúng lúc đó
38:41Thiên Kỳ ngước lên hỏi
38:42Mẹ ơi
38:43Chú này là ai
38:44Minh Phong cúi xuống
38:46Mỉm cười
38:47Chú là người từng đưa mẹ con đi
38:49Qua một đoạn đường khó
38:50Tối hôm ấy
38:51Triệu Hàn ruột về nhà muộn
38:53Khi anh bước vào
38:54Tôi đang ngồi bên ban công
38:55Ánh đèn đường hắt vào gương mặt chưa kịp giấu vẻ bối rối
38:58Anh tháo áo khoác
38:59Đặt lên ghế
39:00Anh thấy hôm nay em lên xu hướng phụ nữ được quan tâm nhiều nhất
39:04Tôi quay đầu
39:05Anh cha mạng xã hội em à
39:07Không cần
39:08Anh ngồi xuống đối diện
39:10Anh thấy Minh Phong đưa em vào Thiên Kỳ về
39:12Tôi nín lặng
39:13Không phải vì sợ
39:14Mà vì
39:15Không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu
39:17Anh ta là ai
39:18Giọng anh thấp
39:19Không giận dữ
39:20Nhưng có phần đề phòng
39:21Là bạn
39:22Là người từng giúp em lúc khó khăn
39:24Tôi đáp
39:25Giúp như thế nào
39:26Tôi ngước lên
39:28Giúp em trả tiền viện phí khi sinh
39:30Giúp tìm nhà
39:31Kiếm việc
39:32Giúp mẹ con em sống sót
39:34Khi không còn gì
39:35Triệu Hàn ruột im lặng rất lâu
39:37Cuối cùng
39:38Anh khẽ nói
39:39Anh không có quyền ghen
39:40Nhưng anh có quyền biết
39:42Tôi nhìn anh
39:43Anh ấy từng muốn kết hôn với em
39:45Nhưng em không thể
39:47Vì em chưa từng quên anh
39:48Triệu Hàn ruột cuối đầu
39:50Một tay che mắt
39:51Thở hát ra như chút bỏ được thứ gì đó
39:53Anh xin lỗi
39:54Giọng anh chầm khàn
39:56Vì đã để người khác
39:57Gánh thay mình suốt 5 năm
39:58Tôi không nói gì
40:00Chỉ vươn tay
40:00Đặt lên mu bàn tay anh
40:02Một cách yên lặng
40:02Vì giữa những biến động mới
40:04Tôi biết rõ
40:05Chúng tôi đã đi xa đến mức
40:07Không thể quay đầu
40:08Tôi gặp lại Minh Phong
40:10Vào chiều thứ 6
40:11Tại quán cà phê Venho
40:12Nơi anh từng đưa tôi đến
40:13Vào những tháng ngày tôi chật vật nhất
40:14Mọi thứ dường như vẫn còn nguyên
40:17Tiếng nhạc ra nhẹ
40:18Hương bánh nướng thoảng qua
40:19Và ánh hoàng hôn dịu xuống mặt bàn gỗ
40:21Chỉ khác là tôi không còn là cô gái
40:23Ngồi run dẩy xin việc bán thời gian
40:25Và anh không còn là người xa lạ
40:27Minh Phong gọi trà đào
40:29Như mọi lần
40:29Tôi cầm ly lên
40:31Chưa uống đã nghe anh nói
40:32Anh sắp sang Canada định cư dài hạn
40:35Tôi xứng người
40:36Anh tưởng em sẽ thấy nhẹ nhõm khi nghe tin đó
40:39Anh cười khẽ
40:40Tôi im lặng
40:42Nhưng trước khi đi
40:43Anh nhìn thẳng vào tôi
40:44Anh muốn hỏi lại một lần cuối cùng
40:46Anh có thể đưa mẹ con em sang cùng không
40:49Ở đó không ai biết em là ai
40:51Không có ánh mắt nào dòng ngó
40:53Không có áp lực từ nhà họ triệu
40:55Không có bóng người cũ
40:56Chỉ có một khởi đầu mới
40:57Tôi đặt ly trà xuống
40:59Ngón tay xiết chặt vào thành ly lạnh bút
41:01Minh Phong vẫn điểm tĩnh
41:03Anh biết em không hết yêu Triệu Hàn Duật
41:05Nhưng anh muốn em tự hỏi
41:07Người đó có từng sẵn lòng từ bỏ mọi thứ như anh từng làm không
41:09Tối đó tôi về nhà với tâm trạng dối bời
41:13Triệu Hàn Duật đang chơi cờ cá ngựa cùng thiên kỳ trong phòng khách
41:16Tiếng cười vang vọng khắp căn nhà
41:18Tôi đứng bên khung cửa
41:20Im lặng quan sát như người ngoài cuộc
41:21Khi thiên kỳ ngủ
41:23Tôi nói với anh
41:24Minh Phong
41:25Mời em sang Canada
41:26Anh không ngạc nhiên
41:28Dường như đã lường trước
41:29Và em nghĩ sao
41:31Giọng anh trầm
41:32Không gợn giận
41:33Tôi lắc đầu
41:34Em không nghĩ được gì cả
41:36Chỉ thấy mệt
41:37Triệu Hàn Duật đứng dậy
41:39Giót nước
41:39Rồi nói
41:40Em có thể đi
41:41Không ai ngăn cản em cả
41:43Nhưng anh muốn em biết một điều
41:44Tôi ngước nhìn anh
41:46Anh từng không chọn em
41:48Đó là sai lầm lớn nhất đời anh
41:50Nhưng nếu bây giờ em rời đi
41:52Đó sẽ là sai lầm của cả hai chúng ta
41:54Tôi cảm thấy cổ họng nghe ngẹ
41:56Anh bước tới
41:58Đặt tay lên vai tôi
41:59Thẩm tịnh
42:00Nếu em đi
42:01Anh vẫn sẽ dõi theo mẹ con em
42:02Nhưng nếu em ở lại
42:04Anh hứa sẽ không bao giờ để em phải đứng trước bất kỳ lựa chọn nào nữa
42:07Không khí yên lặng
42:09Căn phòng chìm vào tiếng gió thổi qua cửa sổ
42:11Tôi biết dù có bao nhiêu lời mời mọc
42:14Bao nhiêu lối thoát dễ dàng
42:15Thì trái tim vẫn luôn hướng về nơi từng đau nhất
42:17Tôi không ngủ
42:19Sau khi thiên kỳ say giấc và triệu hàn ruột khẽ đóng cửa phòng làm việc
42:23Tôi lấy giấy bút ra
42:24Tôi viết
42:25Không phải cho anh
42:26Cũng không phải cho Minh Phong
42:27Tôi viết cho chính tôi
42:29Cho cô gái năm 23 tuổi từng sách vali rời khỏi một căn hộ nhỏ trong đêm mưa tầm tã
42:33Ôm theo cái bụng mới 3 tháng mà không biết ngày mai sống ra sao
42:36Tôi viết cho chính tôi
42:38Người từng ngồi trên sàn nhà bệnh viện
42:40Tay ôm con
42:41Mắt đẫm lệ
42:41Nhưng vẫn không gọi điện cho người mình yêu nhất
42:43Bệnh
42:44Nếu em có thể quay về
42:46Em sẽ tha thứ cho chính mình chứ
42:47Nếu em biết sau này anh ấy sẽ bước về phía em
42:51Dù chậm
42:51Em có còn chọn lần tránh
42:53Nếu em biết con sẽ được gọi đúng người là ba
42:55Em có còn xóa tên anh khỏi tờ khai sinh
42:58Nếu
42:58Nếu
42:59Tôi không viết thêm nữa
43:00Tôi gấp tờ giấy lại
43:02Nhét vào giữa cuốn nhật ký cũ
43:03Không phải để giữ lại
43:05Mà là để kết thúc
43:07Sáng hôm sau
43:08Khi tôi đang chuẩn bị bữa sáng
43:10Thì Triệu Hàn ruột bước ra khỏi phòng
43:11Mắt còn hơi ngái ngủ
43:12Dậy sớm vậy
43:14Anh hỏi
43:14Giọng khàn nhẹ
43:15Tôi đưa anh ly cà phê
43:17Anh thích cà phê đen không đường mà
43:19Anh hơi sững lại một chút
43:21Rồi nhận lấy
43:22Ánh mắt ấm lên
43:23Thiên kỳ đâu
43:25Anh hỏi
43:25Ngủ nướng
43:27Tôi cười
43:28Cả hai đứng trong bếp nhỏ
43:30Không ai nói gì thêm
43:31Nhưng trong khoảng lặng đó
43:32Tôi cảm nhận được điều gì đó rất thật
43:34Tôi xoay người lại
43:36Nhìn anh
43:36Rồi hỏi
43:37Nếu em muốn rời đi
43:39Anh có giữ em không
43:40Anh nhìn tôi rất lâu
43:42Không
43:43Anh sẽ không giữ
43:44Tôi cười nhạt
43:45Gật đầu
43:46Nhưng
43:47Anh nói thêm
43:48Anh sẽ đi theo
43:49Tôi im bặt
43:50Anh tiến đến gần
43:52Đặt tay lên mà tôi
43:53Anh không cần em phải ở lại
43:55Anh chỉ cần em biết
43:57Đi đâu
43:57Anh cũng có thể cùng em đi
43:59Một giây sau đó
44:00Tôi vòng tay qua lưng anh
44:02Ôm thật chặt
44:03Không còn sợ hãi
44:03Không còn giấu giếm
44:04Vì tôi biết rõ
44:06Đây là lần đầu tiên tôi yêu anh
44:08Mà không còn trốn nữa
44:09Một buổi sáng giữa tháng 10
44:11Trời trong veo
44:12Gió dịu nhẹ
44:13Không có tiếng nhạc hôn lễ
44:15Cũng chẳng có hàng ghế khách
44:16Mời dài ràng rạc
44:17Chỉ có khu vườn nhỏ sau nhà
44:19Vài dãy ghế gỗ giản dị
44:20Một bàn tiệc tự tay chuẩn bị
44:22Tôi mặc một chiếc váy màu be nhạt
44:24Đơn giản nhưng tinh tế
44:25Triệu hàn ruột đứng bên cạnh tôi
44:28Áo sơ mi trắng
44:29Không thắt cả vạt
44:30Tay rắt theo thiên kỳ
44:31Cũng diện một bộ vét nhí
44:32Khiến nó đi lạch bạch
44:33Như chú chim cánh cụt
44:34Người chủ hôn là mẹ anh
44:36Người từng không nói
44:37Một lời đồng ý rõ ràng
44:38Nhưng hôm nay lại đích thân
44:39Cải hoa cưới lên vai tôi
44:40Mắt hoe hoe đỏ
44:41Không cần ai chứng nhận
44:43Chỉ cần con hạnh phúc là đủ
44:45Tôi gật đầu
44:46Và khi Triệu hàn ruột
44:48Xiết lấy tay tôi
44:49Anh khẽ nói
44:49Không có những cưới sáng lấp lánh
44:51Nhưng anh có thể đổi lại
44:53Bằng 10 năm bình yên
44:54Tôi cười
44:55Nước mắt lan dài
44:56Buổi tiệc kết thúc sớm
44:58Đám bạn thân của anh
45:00Và tôi kéo nhau về trước
45:01Để lại 3 người chúng tôi
45:02Giữa vườn cây dợp bóng
45:03Thiên kỳ ngáp dài
45:05Rụi mắt
45:06Mẹ ơi
45:07Tụi mình cưới xong rồi
45:08Có được ăn bánh mỗi ngày không
45:09Triệu hàn ruột bật cười
45:11Nếu con rửa bát giúp mẹ
45:13Thì được
45:14Thằng bé lẻ lưỡi
45:16Vậy thôi khỏi cưới lần 2
45:17Tôi và anh nhìn nhau
45:19Rồi cả 3 cùng bật cười
45:20Trước khi mặt trời lặn
45:22Tôi rút trong túi áo
45:23Một chiếc khăn tay
45:24Chiếc khăn theo năm xưa
45:25Anh từng giữ lại
45:26Tôi lau mồ hôi cho anh
45:27Rồi thì thầm
45:28Em vẫn không tin mình
45:30Lại quay về được chỗ này
45:31Anh đáp
45:32Không phải quay về
45:33Là đi tiếp
45:34Nhưng lần này
45:35Không ai lạc mất ai nữa
45:37Cả khu vườn lặng im
45:38Chỉ còn tiếng gió xào xạc
45:40Tôi ngẩn đầu nhìn
45:41Người đàn ông trước mặt
45:42Người từng làm tôi tổn thương
45:44Từng bị tôi rời bỏ
45:45Từng bước qua rất nhiều những giá như
45:46Giờ đây
45:48Không còn là người lạ
45:49Mà là nhà
45:50Hãy subscribe cho kênh lalaschool Để không bỏ lỡ những video hấp dẫn

Được khuyến cáo