Chẳng luận người Việt Nam, người Pháp hay người Tàu, ai có xe hơi thẩy đều biết hãng "Thuần Hoà" ở Sài Gòn, tại đường Phan Thanh Giản. Hãng ấy choán trọn một dẫy phố 5 căn: căn đầu thì bán vỏ ruột cùng các đồ phụ tùng xe hơi; căn kế đó thì chia phòng cho ông Chủ hãng với mấy thầy cô làm việc giấy; còn ba căn chót thí chứa mười mấy cái xe hơi mới tinh để bán, lớn có nhỏ có, thứ nào cũng đẹp.
Ở phía sau lại còn có một cái xưởng rộng lớn, trong ấy có đủ máy để sơn xe và tiện hoặc đúc các đồ phụ tùng theo máy móc xe hơi.
Thầy thợ trong hãng đông đầy, mà khách tới mua đồ, coi xe hoặc sửa xe cũng nườm nượp, trước hãng thường có đôi ba chiếc xe hơi đậu luôn luôn.
---------------------
LIÊN LẠC
Facebook : facebook.com/GonTraChills
Subscribe : / Gon24h
Contact : gon2400h@gmail.com
https://gontrachills.blogspot.com/
---------------------
© Bản quyền thuộc về Gọn Trà Chills
© Copyright by Gon24h ☞ Do not Reup
Ở phía sau lại còn có một cái xưởng rộng lớn, trong ấy có đủ máy để sơn xe và tiện hoặc đúc các đồ phụ tùng theo máy móc xe hơi.
Thầy thợ trong hãng đông đầy, mà khách tới mua đồ, coi xe hoặc sửa xe cũng nườm nượp, trước hãng thường có đôi ba chiếc xe hơi đậu luôn luôn.
---------------------
LIÊN LẠC
Facebook : facebook.com/GonTraChills
Subscribe : / Gon24h
Contact : gon2400h@gmail.com
https://gontrachills.blogspot.com/
---------------------
© Bản quyền thuộc về Gọn Trà Chills
© Copyright by Gon24h ☞ Do not Reup
Category
🛠️
LifestyleTranscript
00:00I'm sorry, I'm sorry.
00:30Thank you very much.
01:00Thank you very much.
01:30Thank you very much.
02:00Thank you very much.
02:30Thank you very much.
03:00Thank you very much.
03:30Thank you very much.
04:00Thank you very much.
04:30Thank you very much.
05:00Thank you very much.
05:30Thank you very much.
06:32Thank you very much.
10:44Chị chưa có chồng, chị không hiểu tình vợ chồng là thế nào
10:47Nên chị mới nói dễ như chuyện chơi
10:49Để chừng chị có chồng rồi chị sẽ biết
10:52Có nhiều cái nó làm cho mình muốn biên, muốn chết ta chị
10:55Bây giờ khu văn biết mình đã rờ nhầm chỗ đau của bạn rồi
11:00Bởi vậy cô cười ngất mà hỏi
11:02Chị ghen lắm hả? Chị bị chính ghen
11:05Hèn chi chị không vui
11:07Mà chị biết chắc anh có vợ bé
11:09Hay là có mèo ở đâu không mà chị ghen
11:12Nếu tôi biết thì Trung Phanh thấy nó liền
11:15Tôi có để yên đâu mà nói
11:16Chị không biết mà chị ghen nói gì
11:19Bởi không biết nên mới tức chứ
11:21Nếu chị không biết thì phải lập thế đẳng biết
11:24Rồi chị ghen mới có cớ chứ
11:26Tôi khuyên chị đừng nói chị hết
11:28Chị cứ vui vẻ như thường mà dõi dẫm
11:30Chừng nào chị biết anh có tình với ai rồi
11:33Chị sẽ to nhỏ mà khuyên lơn anh
11:35Theo con mắt của tôi thấy thì anh là người biết trọng gia đình
11:38Chứ không phải là người hoang đàn
11:40Nếu rủi anh có lỡ đi chơi làm đường quấy
11:43Thì chị êm ái mà cách nghĩa cho anh nghe
11:46Tôi chắc anh sẽ bỏ liền
11:47Chị chẳng cần phải ôm ấp sự phiền não trong lòng chị
11:51Hẽ tôi nhớ tới sự đó thì tôi bực tức sùng sụt trong lòng
11:55Không vui được
11:56Thì làm sao mà êm ái
11:58Mà cử chỉ của anh thế nào nên chị ghê như vậy
12:02Tôi nói thật với chị
12:04Nhà tôi đối với mẹ con tôi thì đúng lắm
12:07Tôi không có chỗ nào mà trách được
12:09Tôi phiền có một điều là cứ đi hoài
12:12Bỏ mẹ con tôi tiêu hiu ở nhà yếp giả dưới chùa
12:16Đi tối ngày có khi còn đi thăm tới băng đêm nữa
12:20Tôi buồn là buồn chỗ đó
12:21Anh làm chủ hãng tự nhiên anh phải bổn thân quản xuất
12:26Nếu anh lơ mơ ở nhà hoài không xem xét gì trong hãng
12:29Thì cuộc làm anh hư hại còn gì
12:31Chị trách ảnh về khoảng đó tôi e quá đáng
12:34Nói ra ngoài hãng mà tôi có biết ra đó hay là đi đâu
12:38Chị nghi quá vậy sao được
12:41Vợ chồng phải tin bụng nhau thì ở đời với nhau mới được chứ
12:44Tôi biết bụng tôi chứ làm sao tôi biết bụng nhà tôi được mà tin
12:48Ồ, cái nhiệt độ về sự tên của chị cao quá
12:52Chị phải gụi bớt, chị phải dành xuống chứ
12:55Tôi giận hết sức đã chị
12:57Nếu tôi không dành thì có còn vợ chồng gì nữa đâu
13:01Như hồi trưa mình ghé ngoài hãng đó
13:03Chị thấy hay không?
13:05Thấy việc gì?
13:06Hồi hai chị em mình sâu cửa vô phòng làm việc của nhà tôi đó
13:09Chị không thấy giống gì hay sao?
13:12Có con đánh máy nó ở trong phòng với nhà tôi đó
13:15Người phụ sự đem đồ vô cho chủ ký tên
13:18Ấy là sự thương
13:19Có lạ gì đâu
13:20Mướn người phụ sự mà mướn đàn bà con gái chi vậy?
13:24Thiếu gì mấy thầy sao không mướn?
13:27Chà chà
13:27Chị ghen tới trẻ phụ sự của ảnh à
13:30Chị để ý tới chỗ đó thì tôi sợ nhẹ danh giá cho ảnh
13:33Chỗ nào tôi cũng để ý
13:35Mà giàu ai tôi cũng ghen hết thầy
13:38Người giúp việc thì mướn con gái
13:40Trong phòng làm việc lại có sống ghế canape
13:43Làm như vậy biểu đừng nổi sung sao được
13:46Tôi nói thiệt với chị
13:47Gia đạo của tôi người ngoài dồn vô
13:50Ai cũng cho là có phước hết thầy
13:52Nhưng mà tôi buồn lắm
13:54Tuy ở nhà lầu đi xe hơi
13:56Đeo hộp soạn
13:57Muốn giật chi cũng có
13:59Xong tôi không biết vui chỗ nào hết
14:01Tôi sợ một ngày kia
14:03Tôi phải tự giận mà chết
14:05Và không chết thì tôi cũng điên
14:07Cô à nói tới đây
14:09Thì sắp mặt cô rất buồn bực
14:11Cô dần thấy bạn đau đớn như vậy
14:13Thì cô không dám dịu cận nữa
14:15Cô nghiêm sắp mặt mà nói
14:19Chị bị bệnh ghen nặng quá
14:21Tôi biết vì chị thương chồng nhiều
14:23Nên chị mới ghen
14:24Nhưng mà bệnh ghen là thế quả lớn trong gia đình
14:26Vậy phải làm thế nào mà trừ chỗ khắp
14:29Nếu để dây dưa
14:30Sợ nó phá gia đình rời rã
14:32Nay tôi biết chứng bệnh của chị rồi
14:34Không lẽ tôi làm lơ
14:35Để cho gia đình chị sao sao
14:37Thôi
14:38Để mai mốt tôi thừa dịp nào anh thuần rảnh
14:41Tôi sẽ tỏ bày nổi phiền não của chị cho anh
14:43Hay biết đánh anh liệu đường làm chị hết ghen
14:46Chị cho phép tôi nói thịp với anh không
14:48Cô quà dơ dự một chút rồi mới đáp
14:51Có lẽ nhà tôi đã dư biết nỗi buồn của tôi
14:55Xong muốn để như vậy cho tôi chết
14:57Đặng cưới vẻo khác
14:58Ồ sao chị coi anh thuần rẻ quá vậy
15:01Anh là người biết trọng gia đình
15:03Nên tuy mắc lo làm ăn
15:05Xong cũng sắm nhà cửa tử tế
15:07Đặng vợ con ở cho sung sướng
15:09Người có ý tốt như vậy
15:11Lẽ nào lại có ý xấu như vậy
15:13Thôi
15:14Chị muốn nói thì nói
15:16Nói thử coi nhà tôi đáp thế nào
15:18Chị cho phép phải không
15:20Tôi cho
15:21Mà tôi nói chuyện với anh
15:24Tôi sợ chị ghen tới tôi nữa
15:26Thuần dân nói cậu này rồi cười ngất
15:28Cô Hà cũng cười mà đáp
15:29Tôi biết chị thương nhau như ruột thịt
15:33Có lẽ nào chị đành dịch chồng tôi hay sao mà tôi ghen
15:35Hai cô cười xòa
15:39Thuần ở ngoài hãng về
15:40Ngừng xe trước thêm nhà
15:41Bé hậu đứng chơi phía sau
15:43Chạy ra mừng cha
15:44Rồi cha con ôn nhau mà hôn
15:46Cô Hà với cô dân đứng dậy
15:48Thủng thẳng đi vô nhà
15:49Thuần ngó vợ mà nói
15:51Mới 6 giờ 15
15:53Thái độ đi chơi một vòng
15:54Trừng 7 giờ 30
15:56Xem về ăn cơm
15:57Đi
15:57Đặng cho cô dân hướng gió một chút
15:59Hai cô thái độ
16:01Rồi dắt bé hậu lên xe
16:02Thuần cầm tay bánh cho xe chạy qua phía gọp dắt
16:05Trường 5
16:07Gần 3 giờ chiều
16:10Thuần sửa soạn lên xe đi ra hãng
16:12Cô Hà cứ chọc mà dặn
16:14Hãy ra tới hãng rồi
16:15Thì biểu shopper đem xe về lì
16:17Đặng cô với cô dân đi Sài Gòn mua đồ
16:19Đúng 5 giờ
16:21Cô sẽ lại hãng rước Thuần
16:22Đi thủ đức ăn nem chơi một bữa
16:24Thuần làm y thơ lời vợ dặn
16:26Coi đồng hồ đã 5 giờ
16:28Thuần rửa mặt trái đầu
16:29Rồi bận áo ra ngoài
16:31Đứng nói chuyện với thầy Hai Tịnh
16:32Mắt cứ ngó chừng ra đường
16:34Có ý trông xe lại
16:35Đặng đi chơi một dòng
16:36Đợi đến 5 giờ rưỡi
16:38Cũng chưa thấy xe lại
16:39Thuần lấy làm lạ
16:41Bèn bước ra ngoài cửa
16:42Đi lên đi xuống mà chờ
16:43Chờ hoài không thấy
16:45Bây giờ Thuần bắt đầu lo
16:46Vì không biết có sự rủi ro chi hay không
16:49Đến 6 giờ
16:50Thuần nóng nảy quá
16:52Không thể chờ nữa được
16:53Bèn chở vô hãng dặn thầy Hai Tịnh
16:55Nếu có xe cô bà lại
16:56Thì nói Thuần chờ không được
16:58Đã đếm về trong nhà rồi
16:59Giận xong Thuần mới vô trong sưởng
17:01Lấy một cái xe cũ mà về cây quéo
17:03Thầm tính nếu về nhà mà không gặp vợ
17:06Thì xe chạy ra mặt tiếng
17:07Xe vô tới sân
17:10Thuần liền thấy cô dân đường nắm tay
17:12Chắc phá hậu đi dài cho mấy lít mong mà chơi
17:14Thuần hết lo nữa
17:15Xong không hiểu tả duyên cớ nào
17:17Mà vợ thấp ước
17:19Nên vừa bước xuống xe vừa hỏi cô dân
17:21Hẹn năm giờ lại hãng rước tôi mà
17:24Tôi chờ hoài không thấy
17:25Tôi lo quá
17:26Không biết cô gặp việc rủi ro gì hay không
17:28Nhà tôi không có đi Sài Gòn với cô hay sao
17:31Cô dân cười rất hữu duyên mà đáp
17:33Xin anh tha lỗi cho chị Hòa
17:35Thì cũng vì có một sự rủi
17:38Nên chị Hòa mới thất ước với anh như vậy đó
17:40À
17:41Rủi sao đó
17:42Hồi xế xe trở về
17:44Hai chị em tôi sửa soạn đi Sài Gòn mua đồ chơi
17:47Chị em tôi chưa kịp đi
17:49Thì có một người đem thơ của chị hai
17:50Ở trong rạch cát
17:51Nói chị hai bệnh
17:53Và mời chị Hòa vô nói chuyện
17:54Chị Hòa dục dập muốn để sáng mai sẽ đi
17:57Em nói chuyện mình
17:58Đi chơi không quan hệ gì
18:00Bữa nay đi không được thì mai sẽ đi
18:02Chứ còn chị hai có bệnh đã sai người ra kêu
18:04Nếu không đi liền thì lỗi lắm vậy
18:06Em ép chị Hòa phải đi rạch cát
18:08Nên mới lỗi hẹn với anh đó
18:10À
18:11Mà có đi rạch cát thì ghé hãng nói cho tôi hay một chút rồi sẽ đi
18:15Không thèm nói trước
18:17Làm cho tôi lo quá
18:18Chắc chị Hòa gấp đi nên không kịp nói
18:21Xin anh chớ phiền
18:23Em quen với chị Hòa thở nay
18:25Mà em chưa có dịp gặp chị hai lần nào
18:27Không biết chị hai bệnh sao đó
18:29Chị hai của nhà tôi trái tim yếu lắm
18:32Nên hay mệt
18:32Thở nay có chứng bệnh đó
18:34Mà uống thuốc hoài không giết được
18:36Bệnh đó hiểm nghèo lắm
18:38Phải
18:40Đau tiên thì không được giận
18:41Không nên lo
18:42Bé Hậu thấy con sống ở trong nhà đi ra
18:45Điện kêu mà biểu dắt đi ra đường chơi
18:48Thuần biểu bồi nhắp một cái bàn nhỏ với hai cái ghế
18:51Để giữa hoa biên
18:52Rồi đem nước đá nước cam ra uống chơi trong mắt
18:54Thuần mời cô dân ngồi
18:56Rớt nước cam mời cô dân uống
18:58Cô dân vui vẻ hỏi Thuần
19:00Chị hai cóc ở chợ lớn
19:02Vậy chồng chị cóc ở rạch cát hay sao
19:05Nên chị phải về rạch cát mà ở
19:07Không
19:08Anh cóc ở cầm nước
19:09Anh đặt nhà máy xe gạo trong rạch cát
19:12Nên hai vẻ chồng phải về trọng mà ở
19:14Anh tên Nam Quyền
19:15Chồng tên Quyền
19:17Vợ tên Quý
19:18Rồi lập nhà máy đặc hiệu là Quyền Quý
19:21Cũng như anh đặc hiệu thuần qua
19:22Cho hãng của anh đó chứ gì
19:24Phải
19:25Hồi tôi lập hãng
19:26Ở nhà tôi bắt chứa theo cách của anh hai chị hai tôi
19:29Nên biểu tôi đặc hiệu như vậy đó
19:31Nếu vậy thì chị Quyền
19:33Với chị Quý
19:33Chắc tình ý giống nhau lắm phải không
19:35Vậy đó tôi không hiểu được
19:37Bởi vì tôi ít cần gửi với chị hai tôi
19:40Nên tôi không biết tính ý chị
19:41Quyền em chưa biết chị hai
19:44Mà chắc chị ghen lung lắm
19:46Tại sao cô dám nói chắc như vậy
19:48Tôi cũng không biết
19:50Có bệnh ghen hay không
19:51Mà anh làm chủ nhà máy lớn
19:53Anh lo bạc đầu
19:54Có chơi bờ chi được đâu mà chị ghen
19:56Ghen là một chứng bệnh
19:58Thế ai mang chứng bệnh ấy thì ghen tự nhiên
20:01Chứ không phải đợi chồng chơi bờ mới ghen
20:03Thuần nắm nghĩa một chút rồi cười mà hỏi
20:06Tại sao cô đoán tình ý nhà tôi giống tình ý chị hai
20:10Rồi cô lại ni chị hai quý có bệnh ghen
20:12Tuy cô nói giọng ở ngoài
20:14Xong cũng đủ làm cho tôi hiểu rằng
20:16Cô tỏ ý chê nhà tôi có bệnh ghen
20:18Phải như vậy hay không
20:19Cô dân lách đầu đách
20:21Không
20:22Lời anh nói đó trúng có phần nữa thôi
20:24Anh nói em biết chị hòa ghen thì trúng
20:27Còn anh nói em chê chị hòa ghen thì không trúng
20:29Bệnh ghen là bệnh trung của các đàn bà có chồng
20:32Trừ ra ai có chồng mà không thương chồng
20:35Thì mới khỏi chứng bệnh ấy
20:36Ây vậy
20:37Dù em biết chị hòa ghen
20:39Em cũng không phép chê chị
20:40Chị thương anh nên chị mới ghen
20:43Thế thì làm sao mà em chê chị được
20:45Phải
20:46Đàn bà vì thương nên mới ghen
20:48Bởi vậy thói quen có thể dung chế được
20:51Nhưng mà không hiểu đàn bà ghen
20:53Họ có biết rằng
20:54Nhiều khi họ làm cho chồng buồn
20:56Bực tráng ngán lắm hay không
20:57Nếu vợ ghen mà chồng buồn
20:59Thì chồng không biết phương pháp nào
21:01Làm cho vợ khỏi ghen hay sao
21:02Phương pháp nào
21:03Mình đừng làm những việc gì
21:06Khó cớ cho vợ ghen được
21:07Vợ chồng phải tin bụng nhân
21:10Thì gia đình mới được tầm ấm
21:11Nếu mỗi giây phút
21:13Đều phải chú tâm về sự vợ ghen
21:14Đặng cứ lo mà tránh
21:16Thì đi đứng mất tự do
21:17Làm ăn hết phấn chấn
21:19Rồi gia đình cũng hết vui vẻ
21:20Em hỏi thiệt anh
21:23Vậy chứ anh có biết chị hòa ghen hay không
21:25Có lẽ nào tôi không biết
21:27Nếu anh biết thì anh phải làm sao
21:30Chứ không lẽ để chị ghen
21:31Chị phiền não
21:32Anh bực bội trọn đời hay sao
21:34Biết làm sao bây giờ
21:36Thuần thang mấy tiếng
21:38Rồi châu mày ngồi bùm hiu
21:39Cô dân đã hứa kiếm thế
21:42Gỡ mới sầu dùm cho bạn
21:43Nay gặp cơ hội này
21:44Cô muốn tỏ tâm hồn của cô hòa cho Thuần hiểu
21:47Rồi khuyên Thuần phải sửa đổi cách đối xử
21:49Đặng cho gia đạo bình an
21:51Mà cô tư lựa không biết phải mở đầu nói thế nào
21:54Cho khỏi mang tiếng thầy lai
21:56Thuần ngước mặt mó bong ngoài đường
21:58Rồi thở dài mà nói
21:59Tôi thuộc về hạng tân học
22:03Nếu tôi cưới vợ
22:04Hãy là tại tôi không có tính ham chơi bờ như trứng bạn
22:07Tôi quyết lập gia đình
22:08Đặng có sẵn cái cơ sở biển chắc
22:10An ổn ở trong
22:11Rồi phấn chí tranh đấu
22:13Về cuộc làm ăn ở ngoài
22:14Tôi tưởng từ ngày tôi cưới vợ
22:17Cho tới bây giờ
22:17Tôi chẳng hề có một chút lỗi gì
22:19Trong đạo làm chồng
22:20Thế mà vợ tôi nó không hiểu bụng tôi
22:22Nó cứ nắm nằm ghen tuôn hoài
22:24Nhiều khi nó làm cho trở chán ngán hết bún làm ăn
22:27Hết vui với sự sống nữa
22:29Bây giờ tôi mới hiểu
22:31Cái hạnh phúc của gia đình thì khó tạo
22:33Dầu mình có chí muốn tràn trề
22:35Dầu mình có bạc tiền đầy giấy
22:37Mình cũng không dễ mua cái hạnh phúc ấy được
22:39Tôi đã thấy cái đời của tôi hỏng rồi
22:42Giữa tôi sống
22:43Ấy là vì lẽ trời nên phải sống
22:45Sống đặng làm tôi mọi cho đời như triệu ức người khác
22:48Chứ không có vui vẻ gì mà mong
22:50Anh chẳng nên thối chí
22:53Bây giờ anh tiếc sự anh cưới vợ hay sao
22:56Ngó ra đường trước mặt buồn hiu
22:59Làm sao mà không thối chí cho đường
23:01Nhớ tới sự mơ ước thì nó như giấc mộng
23:04Làm sao mà khỏi anh năng chức bỉnh
23:06Chà chà
23:08Em không về chị Hòa ghen đến nỗi làm cho anh chán ngán quá như vậy
23:12Em xin tỏ thị vết ăn
23:14Em lên chơi ở hai bữa rài
23:16Em nói chuyện với chị Hòa
23:18Em dồn thấy chị vì bỉnh ghen nên trong lòng không được vui
23:21Em dọ ý chị thì em hiểu
23:23Chỉ phiền là tại anh ham lo làm ăn hơn là ưa vui với vợ con
23:27Chứ chẳng có cớ chi khác
23:29Phiền như vậy cũng dễ dãi chứ không phải khó
23:32Em xin anh hãy vì gia đình mà sửa nổi bệ cư sử lại một chút
23:35Đặt năng hưởng hạnh phúc cho hoàn toàn
23:37Tôi phải đóng cửa hẳn
23:40Đừng làm ăn nữa
23:41Đặt ở nhà ghi vợ con hay sao
23:42Không cần thế thôi làm ăn
23:44Em tưởng anh mướn một người tổng lý coi hãng thế cho anh
23:48Rồi mỗi bữa anh ra hãng chừng một vài giờ
23:50Đặng xem xét cũng được
23:52Chẳng cần phải ở tối ngày ngoài hãng
23:54Ai cho bằng mình được
23:56Mà mình vẫn phó thắt
23:58Đã biết như vậy
24:00Xong xin anh hãy nghĩ lại
24:01Dầu hãng có thất lợi bao nhiêu đi nữa
24:04Nhắm cũng ít thại hơn lại gia đình sao sao
24:06Tự nhiên
24:08Nhưng mà sự làm việc là cái thú đu của tôi
24:10Nếu tôi ở không chắc là tôi hết vui
24:13Anh cũng làm việc chứ
24:15Xong làm ở nhà
24:16Làm người mà cô thúc nghiệp lệ
24:19Thì sự sống có thú vui gì đâu
24:20Xin anh nhớ
24:22Ở đời lại có cực mới có vui
24:24Phải tìm mà mua cái vui
24:25Chứ không bao giờ người ta đem cái vui duyên cho mình đâu
24:28Cô luận đúng lắm
24:30Mà tôi ra làm chủ hãng
24:32Tôi chịu cực thân nhọc trí hết sức
24:34Đặng cho vợ con được xuân sướng
24:35Công của tôi đó không đủ mua vui được hay sao
24:38Tại người bán tới vui cho anh
24:41Họ không chịu giá đó
24:42Họ đòi giá khác
24:43Nếu anh muốn mua
24:44Thì anh theo ý người bán mới mua được chứ
24:46Người ta nói
24:49Chốn dương trần là khổ ảnh
24:50Nghĩ thiệt trúng lắm
24:51Phải không cô
24:52Phải
24:53Mà mình kiếm thế qua khỏi biển khổ mới giỏi chứ
24:56Em không muốn tỏ với anh một chuyện nữa
24:58Xong em sợ nói ra anh phiền
25:01Cô cứ nói
25:02Đừng ngại chi hết
25:03Em coi ý chị Hòa không vừa lòng
25:06Về sự anh muốn nàng bà
25:07Con gái giúp việc trong hãng
25:09Ồ
25:10Vợ thù ghen đến người bộ hạ của tôi nữa à
25:13Em đã nói ghen là một chứng bệnh mà
25:15Như mụn ghẻ
25:16Dầu chỗ nào nó mọc cũng được
25:18Chứ không phải nó lựa trên mặt
25:19Hoặc trên dai nó mới mọc
25:21Cô như đánh mái chữ trong hãng
25:24Là em gái của một người bạn thiết của tôi
25:25Bạn tôi suy sụp
25:27Nên hôm tháng trước đem em lại hãng xin ghế tôi
25:29Để em phụ sự trong hãng
25:31Đợi mỗi tháng có ít chục đồng lương mà nuôi sự sống
25:34Vì vậy nên tôi phải cho vào làm
25:36Chứ nào phải tôi có ý xấu nên mướn cô gái đâu
25:38Không được không được
25:40Ghen đến thế thì nhục cho tôi quá
25:42Thế không
25:43Hồi nãy em có nói trước
25:44Em sợ là hãy nói ra để anh phiền
25:47Té ra nói trước mà cũng không khỏi
25:49Bây giờ trời đã tối rồi
25:53Tuy mặt trăng đã mọc lên ở hướng đông
25:55Nhưng còn bị cây án
25:56Nên hoa duyên vẫn lờ mờ chưa được sáng
25:59Thuần đứng dậy đi qua đi lại
26:01Không nói chuyện nữa
26:02Cô vẫn thấy Thuần buồn thì ái ngại
26:04Tưởng Thuần đã muốn dích câu chuyện
26:06Nên cô cũng đứng dậy tính đi vô nhà
26:08Ý Thuần muốn lưu cô lại
26:10Nên nói
26:10Cô là bạn thân thiết với nhà tôi
26:13Và tôi tin bụng cô lắm
26:15Nên mới tỏ tâm sự cho cô biết đó
26:17Tôi chắc trong lúc nói chuyện
26:19Nhà tôi phiền trách tôi nhiều lắm hay không
26:21Cô vẫn đứng ngói trên Thuần mà đáp
26:23Có
26:24Chị Hòa có trách anh
26:26Mà chị trách là trách anh ham lo bề làm ăn
26:29Còn ít ưa vui thú vợ chồng
26:31Chứ không có trách anh điều chi khác
26:32Ê vậy nếu anh sửa tánh ý một chút
26:35Thì vợ chồng sẽ thuận hòa vui vẻ
26:37Không có chi khó
26:38Người có học ai cũng có chủ trương riêng
26:42Mỗi người đều đeo đuổi theo trí hướng của mình
26:44Phấn chứng làm cho đạt được mục đích
26:46Đang dừa lầm phỉ giả
26:47Mình đương hâm hở đi trong một cái đường mình vui thích đó
26:51Bây giờ người ta buộc mình phải ngược lại
26:53Rồi bắt mình phải qua con đường khác
26:55Là con đường mình không ham không mộ
26:56Mình gặp cái hoàn cảnh như vậy
26:58Tự nhiên phải lơ lửng chán ngán
27:00Tiết đường cũ
27:02Chê đường mới
27:03Thế thì làm sao mà vui được
27:05Chớ chia người vợ hiểu tánh ý của mình
27:07Rồi sửa đổi tâm hồn mà theo một chí hướng với mình
27:10Thì vui biết chừng nào
27:11Cô dân
27:13Cô thương nhà tôi không
27:14Trong bọn chị em bạn học
27:16Có một mình chị Hòa em thương nhiều hơn hết
27:19Nếu cô có thương nhà tôi
27:21Thì xin cô làm ơn khuyên giùm nhà tôi sửa đổi tánh nết lại
27:24Phải tin cái tình của tôi
27:26Đừng nghi ngờ nữa
27:27Phải biết vui
27:28Việc tôi vui
27:29Phải biết buồn
27:30Chỗ tôi buồn
27:30Cô làm thành được việc tôi cậy đó
27:33Thì tôi mang ơn cô lắm
27:34Dân
27:36Em hứa chắc
27:37Sẽ hết lầm khuyên giả chị Hòa
27:39Đặng chỉ làm cho anh vui
27:40Mà em xin anh cũng nhượng bộ một chút
27:43Kiếm thế làm cho chị Hòa hết nghi ngờ
27:45Đặng hết buồn bực
27:46Anh chịu nhận lời xin hay không
27:48Thuần cuối mặt mó xuống đất
27:50Mà suy nghĩ một chút
27:51Rồi nói với giọng bà quyết
27:53Tôi sẽ ráng làm cho vừa làm vợ tôi
27:56Em cảm ơn anh
27:58Nếu được vậy thì em vui lắm
28:00Để tôi kiếm người tôi
28:02Cậy làm tổng lý trong hãng
28:03Đặng tôi rảnh mập vui với vợ con
28:05Tôi nghĩ lại
28:06Từ ngày tôi có vợ
28:07Thì tôi mắc ham làm ăn
28:09Rồi tôi phế tất sự lại
28:10Bắt đầu từ sáng mai đây
28:12Tôi sẽ cho tiền
28:13Rồi biểu cô như đi kiếm sở khác hoàn
28:14Tôi sẽ tận tâm làm đủ cách cho nhà tôi
28:17Hết khóc cớ mà ghen
28:18Rồi coi còn phiền trách chi tôi hay không
28:20Nghe lời anh nói
28:22Em nghĩ anh giận lấy
28:23Nếu như anh giận lấy
28:24Nên anh đổi tích tư xử
28:26Thì sự sửa đổi ấy
28:27Kết quả không hay ho gì
28:28Không
28:29Không phải tôi giận lấy
28:31Vì tôi có cái ốc trọng gia đình
28:32Vì tôi nặng lần
28:34Thương vợ con tôi lắm
28:34Nên tôi mới giúp đình như vậy chứ
28:37Cô có biết tài cớ nào
28:38Mà tôi trọng gia đình
28:39Vì ý gì mà tôi thương vợ hay không
28:41Chắc là tài anh cảm nhiễm gia đình giáo dục
28:45Tuy theo học thức mới
28:46Xong vẫn trọng luôn lý xưa
28:48Nên anh mới yêu gia đình như vậy
28:50Có lẽ cũng tài như vậy
28:52Mà cái duyên cớ lớn nhất là thế này
28:54Này tôi học thành công
28:56Rồi tôi trở về xứng
28:57Tôi thấy xã hội mình
28:59Tôi chán ngán
28:59Hết muốn lo việc khai quá
29:01Cô nghĩ lại coi
29:03Ở đời này
29:04Có nhiều người nghị lực yếu ớt
29:05Tinh thần vắng que
29:07Bật thượng lưu trí thức
29:08Thì chăm lo cầu quyền
29:09Nghĩa là chăm lo kiếm tiền
29:11Đặng ăn chơi cho thân sung sướng
29:12Bật trùng lưu thì hí ha
29:14Hí hưởng như kẻ không hồn
29:16Còn bật hạ lưu thì gất giả lờ đờ
29:18Ai biểu đâu đi đó
29:19Không biết nhục dinh
29:21Không hiểu lợi hại chi hết
29:22Ở giữa một xã hội như vậy
29:25Thì vui sướng chỗ nào đâu
29:26Vì vậy nên tôi chán ngán
29:28Tôi quyết lập gia đình
29:30Đặng tôi vui thú gia đình
29:31Tôi quyết lập cuộc làm ăn
29:33Đặng tôi trú tâm vào đó
29:34Cho tôi khỏi buồn
29:35Khỏi tức
29:36Vì xã hội
29:36Tôi trọng gia đình
29:38Tôi ham làm ăn là tả nhiệm vậy đó
29:40Hai cảnh ấy là chỗ
29:42Để cho tôi tránh
29:42Mà kéo dài sự sống
29:43Cô hiểu chưa
29:44Em hiểu rồi
29:46Em hiểu rồi
29:47Em không dạy anh bị
29:48Cái tâm hồn bất mãn
29:49Nó làm cho anh phải khốn khổ
29:51Về phần trí đến thế
29:52Anh có tỏ niềm duyên ấy
29:53Cho chị Hòa hiểu hay không
29:55Tôi có tỏ nhiều lần
29:57Mà dờm thấy nhà tôi không hiểu
29:58Hoặc không muốn hiểu
30:00Cô dân trao mày thở dài
30:03Liền khi ấy thấy ánh đèn
30:04Sao hơi rội sáng ngoài đường
30:06Rồi rội vô sân
30:07Cô dân nói
30:08Xe chỉ qua về
30:10Thiệt quả xe ngừng
30:11Cô và bước xuống
30:13Thuân hỏi vợ
30:14Chị hai đau sao đó
30:16Cũng mình cũ
30:18Trái tim yếu nên mệt
30:19Doctor biểu chỉ phải đi Lâm Hải
30:21Mà tình dưỡng ít tùng lễ
30:22Chỉ cho kêu tôi về
30:24Đặng rủ đi với chị
30:25Chừng nào chị đi
30:26Sáng mai
30:28Mình có hứa đi với chị hay không
30:30Không
30:31Tôi nói tôi có khách
30:32Tôi khuyên chị đi trước
30:33Rồi ít bữa tôi sẽ ra thăm
30:35Bữa nào có rảnh
30:37Mình đưa tôi với chị dân
30:38Đi Lâm Hải được không
30:39Được
30:39Mình nhất định bữa nào đi
30:41Thì mình nói trước
30:42Đặng tôi sắp đặt công việc
30:43Trong hãng rồi
30:44Tôi đi với
30:44Ba người dắt nhau
30:47Vô nhà
30:47Trường 6
30:50Vì đã nhất định trước rồi
30:52Nên sáng bữa tiêu nhật
30:54Trái nhà Thùng
30:55Đều thức dậy sớm
30:56Đặng sửa sợ
30:56Đi Lâm Hải thăm cô quý
30:58Thuần thái độ rồ trước
31:00Dồm cô Hòa
31:01Với công dân còn trang điểm
31:03Coi thế cả giờ nửa
31:04Sắp đặt hành lý
31:05Cũng chưa xong
31:06Thuần bèn lấy xe
31:07Chạy ra Sài Gòn
31:08Cô Hòa nghe xe chạy
31:09Chị hỏi
31:10Ủa
31:12Ghi đâu đó vậy kìa
31:14Cô dân sợ bàn viện
31:15Nên nói bừa
31:16Chắc anh Thuần đổ xanh thêm
31:18Hay là ra hãng lấy đồ chứ gì
31:20Hồi hôm có nói đủ xanh
31:22Đài Hizoma
31:23Nếu vậy thì chắc anh đi lấy đồ gì đó
31:25Chị thấy không
31:27Bữa hôm tôi mới nói sơ xịa
31:29Mà anh đã đổi ý bộn rồi
31:30Anh hứa với tôi
31:32Anh sẽ đuổi cô đánh máy
31:33Thì qua bữa sau anh đuổi liền
31:35Hôm qua anh lại nói
31:37Anh đương chiếm người
31:38Mà phú quyền tổng lý trong hãng
31:39Đặng anh rảnh ra
31:40Mà lo cho vợ con
31:41Anh đối đại với chị như vậy đó
31:43Thì cũng đủ thấy
31:44Anh yêu chị lung lắm
31:45Vậy chị chẳng nên phiền
31:47Trách anh nữa mà anh bùng
31:48Tôi cảm ơn chị nhiều lắm
31:51Nhờ của chị nói
31:52Nên bữa rài mới được như vậy đó
31:53Chứ hồi trước
31:54Coi bộ như quên vợ con hết
31:56Tại ảnh mắc chăm chú
31:58Vì cuộc làm anh
31:59Anh không để ý tới việc khác
32:01Chị có chỗ nào không vui
32:02Thì chị tỏ thị cho ảnh hay biết
32:04Nếu chị phiền mà không chịu nói ra
32:06Thì ảnh biết
32:07Hứa chỗ nào mà gái
32:08Nói làm chi
32:10Người có học thức
32:11Tự nhiên biết phân biệt
32:12Chỗ phải chỗ quấy
32:13Người thì có lòng thương vợ con
32:15Tự nhiên lo cho vợ con luôn luôn
32:17Cần gì phải nhắc
32:19Vợ chồng phải đồng tâm
32:21Đồng chí
32:21Đồng ý
32:22Đồng tình
32:22Thì gia đạo mới thuận quà
32:24Làm ăn mới phấn chấn
32:25Vậy tôi xin chị
32:27Cũng phải đổi tánh
32:27Hãy có việc
32:28Chị không vừa lòng
32:29Thì nhỏ nhẹ
32:30Mà tỏ với ảnh
32:31Chứ đừng hờn mát
32:32Giận lấy
32:33Rồi ôm ấp phiền não
32:34Trong lòng
32:34Tánh tôi khác hơn người ta lắm
32:37Tôi phiền
32:38Tôi không muốn nói ra
32:39Với thiên hạ
32:41Thì không hại gì
32:42Chứ đối với vợ chồng
32:43Mà chị phiền
32:44Chị không chịu nói ra
32:45Thì vợ chồng làm sao
32:46Vui vẻ
32:47Mà ở đời
32:47Với nhau cho được
32:48Mà bây giờ
32:50Chị không phiền
32:50Anh ở chỗ nào nữa
32:51Hay không nè
32:52Không
32:53Bây giờ tôi không còn phiền nữa
32:55Ờ
32:56Nếu được vậy
32:57Thì tôi mừng lắm
32:58Từ rài sắp về sau
33:00Hãy có phiền
33:01Thì nói ngay ra
33:01Cho ảnh biết
33:02Hai cụ sửa soạn rồi
33:05Con sẵn thay đồ
33:06Cho bé hậu cũng vừa xong
33:07Thì xe của Thuần
33:08Trở về tới
33:09Thuần vô nhà
33:10Cười ngõn mẻn
33:11Và hỏi
33:11Sửa soạn đã xong rồi hay chưa
33:147 giờ rồi
33:15Đi sớm cho khỏi bị nắng
33:16Cô Hòa đáp
33:17Chị em tôi xong hết rồi
33:20Tại mình còn đi ta bà
33:21Nên trễ
33:22Chứ không phải ta chị em tôi đâu
33:23Tôi chạy ra Sài Gòn
33:25Mua bánh mì sốt
33:26Đem theo ra Lâm Hải ăn
33:27Hồi hôm tôi thấy
33:29Đồ hộp mình mua ít quá
33:30Nên tôi phải mua thêm
33:31Chứ ở chơi đâu 3 bữa
33:33Mà mua có mấy hộp
33:34Ăn sao đủ
33:34Mình tính ở chơi lâu hay sao
33:37Tự ý mình
33:38Muốn ở 3-4 bữa cũng được
33:40Vậy tôi tưởng ra
33:42Chơi 1 bữa rồi sáng mai về
33:43Tôi có về đâu
33:45Ở 3-4 bữa rồi mình bỏ hẳn ai coi
33:47Tôi giận thầy hay tỉnh hết rồi
33:49Thầy thế đỡ cho tôi được
33:51Còn như không bị gì quan hệ
33:53Thì thầy kêu giấy thép nói cho tôi hay
33:54Nếu được như vậy thì tiện lắm
33:57Ở chơi với chị hai
33:58Vài 3 bữa cho chị vui
33:59Bây giờ cô Hòa hết quạo nữa
34:02Cô kêu bồi bếp và dặn con nhà
34:04Rồi hối cô dân đi
34:06Bồi viên shopper đem Gia Lê lên xe
34:08Thuần sắp con sẵn ngồi trước viên shopper
34:11Còn Thuần ngồi phía sau viên vợ con và cô dân
34:13Xe ra khỏi nhà
34:15Thuần kêu shopper mà dặn
34:17Tư ra chạy cho kỹ lưỡng nha không
34:20Cô mày khó bầu đừng có chạy mau lắm
34:22Cô dân ngó cô Hòa cười và nói
34:24Anh Thuần biết lo chụp vợ lắm chứ
34:27Thuần cười mà đắc
34:28Ây là phần sự của người chồng
34:30Có chi lạ đâu
34:31Cô Hòa ngồi lạnh thinh
34:33Chồng lo cho cô mà coi bộ cô không cản tình trước nào hết
34:37Vì xe chạy chậm
34:39Nên 9 giờ rưỡi mới ra tới Lâm Hải
34:41Xe đé vô nhà mát minh nguyệt
34:43Là chỗ cô quý mướn hướng gió
34:45Cô quý ra cửa chào mừng
34:47Cô Hòa tiến dẫn cô dân cho chị biết
34:49Cô quý vui vẻ tiếp khách
34:51Ôm bé hộng màu hôn
34:52Rồi mời hết vô nhà
34:53Câu chuyện hàng quyên nói vừa xong
34:56Thì ba cô sang qua câu chuyện vườn áo
34:58Coi thế khó dứt
35:00Thuần không cần phải biết tiệm nào bán hàng rẻ
35:03Thợ nào mây áo khéo
35:04Bởi vậy ngơ ngáo một hồi
35:06Rồi đội nón dắt bé hộ ra bãi biển đi chơi
35:08Cho đến 11 giờ
35:09Cô Hòa sai con sẵn đi kêu
35:11Cha con mới chịu trở về ăn cơm trưa
35:13Đợt 4 giờ chiều
35:16Nước lớn
35:16Gió ngoài khơi thổi vô lao sao
35:18Cuốn mặt biển thành dòng
35:20Rượt nhau tấp lên bãi
35:21Rồi rã tan phun bọt trắng xóa
35:24Nam thanh nữ tú
35:25Tớp 5 tớp 3
35:26Dắt nhau đi theo dọc bãi mà chơi
35:28Người nói người cười
35:30Kẻ kiếm cua kiếm ốc
35:31Mà cũng có người đứng im niềm ngó mong ra biển
35:34Dường như muốn tính coi trời cao mấy độ
35:36Biển rộng mấy nạn
35:38Thuần bèn rủ mấy cô xuống bãi đi hướng gió
35:41Thuần dắt bé hộ đi trước
35:43Ba cô thục thẳng theo sau
35:44Xuống tới mấy nước
35:46Bé hộ muốn chạy theo hớt bọt và chơi
35:48Thuần biểu con sẵn lột hết quần áo dày vớ của con
35:51Rồi để thông thả cho dẫn dưới nước
35:53Cứ đi theo coi chừng
35:54Đừng cho nó ra ngoài sâu mà thôi
35:56Trước mặt sóng bũa lao sao
35:59Bên mình gió phất mát mẻ
36:01Thuần dưới ba cô đi chơi trong lầm khỏe khoắn
36:04Ngoài mặt tươi cười
36:05Bi được một hồi bỗng gặp Dr. Quỳnh
36:08Thuần quen nên bắt ta chào và hỏi
36:10Xe của ông sửa rồi
36:12Bây giờ máy chạy êm không
36:13Êm lắm
36:14Không có rụt chạp nữa
36:16Tôi cám ơn ông
36:17Ông ra ngoài này hồi nào
36:19Tôi ra hồi hôm
36:20Dr. Quỳnh nói chuyện mà bắt có cô Vân chân chân
36:24Ông là người vui vẻ
36:26Lại có tánh ưa nói chuyện với đàn bà con gái
36:28Bởi vậy ông xin Thuần làm ơn tiếng dẫn ba cô cho ông biết
36:31Thuần liền trình diện chị về vợ
36:34Chừng tới cô Vân Thuần nói
36:36Cô Vân đây là chị em bạn học với nhà tôi
36:39Cô ở dưới Tân An lên thăm
36:41Rồi nhà tôi mời ra ngoài này hứng gió chơi ít bữa
36:43Dr. Quỳnh cuối đầu chào từ cô
36:46Chừng tới cô Vân
36:48Ông nghe Thuần tiếng dẫn như vậy
36:49Thì ông cười mà nói với cô Vân
36:51Tôi hồi lấy là may mắn mà được biết cô
36:54Xin lỗi cô
36:55Không biết cô ở Tân An vậy
36:57Cô ở tại chợ hay là ở trong làng
37:00Dạ thưa em ở dưới Kỳ Sơn
37:02Kỳ Sơn
37:03Kỳ Sơn là chỗ nào mà tôi không biết
37:05Thưa Kỳ Sơn ở theo đường tham nhiên
37:08Chắc châu thành Tân An 5km
37:10Chắc không ở nhà là điện chủ
37:12Nên cô mới ở trong rũ như vậy chứ gì
37:15Thưa em không có ông nhà nào hết
37:18À xin lỗi cô tôi đoán lầm
37:20Tôi không về cô chưa có chồng
37:22Thưa ông có lỗi chi đâu mà xin
37:25Theo đời nay mấy ông có học thức
37:27Đều bu ở chốn thị thành hết thảy
37:29Ông nghe em ở trong ruộng rảy
37:31Tự nhiên ông tưởng chồng của em là ông chủ nhà quê
37:34Nghĩ không lạ gì
37:35Tôi tưởng lầm mà tôi mừng lắm đó cô
37:38Xin ông cho em biết coi tại sao ông lầm
37:41Mà ông lại mừng
37:41Tôi mừng lại vì tướng mạo thanh nhã như cô
37:45Rủi khó chồng ở dưới ruộng thì ủng lắm vậy
37:47Theo lý thuyết của ông
37:49Thì người ở ruộng không được phép cưới vợ thanh nhã hay sao
37:52Tôi nói ủng chứ không phải nói không được phép
37:55Ở đâu cũng có kẻ khôn người dại
37:58Chứ không phải người ở ruộng đều dại hết
38:00Hay là ở thành thị đều khôn hết
38:03Em xin ông đừng khinh bỉ người ở ruộng
38:06Tội nghiệp cho họ
38:07Cô binh vượt mấy cậu nhà quê quá ha
38:10Tôi chắc cô sẽ lấy chồng nhà quê
38:12Luận nhân vật là một việc
38:14Còn lấy chồng là một việc khác nữa
38:16Hai việc ấy không dính líu gì với nhau hết
38:18Nếu vậy thì
38:20Tuy cô binh vượt người nhà quê
38:22Xong lấy chồng thì sẽ chồng người trí thức phải không
38:25Sự lấy chồng mà em chưa nghĩ tới
38:28Mà trách giàu đến chừng nào em cũng không nghĩ tới làm chi
38:31Cô tính tu hay sao
38:33Có lẽ
38:34Huôn lâm, huôn lâm
38:36Ông nói như vậy
38:38Em để làm tội nghiệp cho ông
38:39Tại sao mà cô tội nghiệp cho tôi
38:42Ông là một vị bác sĩ
38:45Ông đứng vào hạng thượng lưu trí thức
38:46Nghe em tỏ ý muốn bước vào tránh đạo
38:49Lẽ thì ông phải nâng cao trí dục lòng dùm cho em
38:52Làm như vậy ông mới xứng đáng với địa vị của ông
38:55Chứ nhe em tỏ ý như vậy rồi
38:57Ông than uổng
38:58Nghĩa là ông cản trở
38:59Thế thì ông thiếu đạo đức nhiều lắm
39:01Em tội nghiệp cho ông là như vậy đó
39:03Thuần vỗ dai ông Huỳnh cười và nói
39:06Khô dân trí ở rượu
39:08Xong cô có học thức
39:09Chứ không phải gái quê
39:10Ông cãi không lại đâu
39:12Ba cô cuối đầu chào ông Huỳnh
39:14Rồi dắt nhau đi tới trước
39:15Ông Huỳnh nắm tay Thuần kéo lại
39:18Hai người đứng nói chuyện một chút
39:19Rồi thủng thẳng đi theo sau xa xa
39:21Chứ không đi chung với ba cô
39:23Ông Huỳnh nói với Thuần
39:25Cô dân đã có sắp mẹp
39:27Mà đang nói lại khôn ngoan nữa
39:29Bộ cô trọng tủ rồi mà sao chưa có chồng
39:31Cô mắc lo học
39:33Mới thi đậu về nhà trường dạng năm nay
39:35Thi đậu trường nào
39:37Cô thi đậu bằng thành chung
39:39Chà chà
39:40Hèn chi cô nói chuyện lanh quá
39:42Mà thi đậu hai năm rồi sẽ chưa lấy chồng
39:45Tôi nghe nhà tôi nói hồi trước
39:48Bà già cô hứa gã cô
39:49Cho một anh học sinh nào đó không biết
39:51Rồi bao anh qua Pháp học thêm
39:53Anh học xong rồi em cưới đầm
39:55Bởi vậy cô dân lỡ duyên rồi
39:57Chán ngán không muốn lấy chồng
39:58Tội nghiệp dữ không
40:01Thế thì cha mẹ cô giàu lắm hay sao
40:03Nên bao cho người đi học
40:04Đặng sau gã con
40:06Cô dân mù cô cha
40:08Cô còn bà mẹ
40:09Mà không có anh em chi hết
40:11Bà già cô là bà chủ gì đó
40:13Không biết nghe nói giàu lớn
40:15Nhà tôi biết chứ tôi không rõ
40:17Có ông của một nhà giàu lớn
40:19Mà lại có học thức
40:20Có nhan sắc nữa
40:21Thì quý biết chừng nào
40:22Anh học sinh nào đó
40:24Sao lại bỏ người ta
40:25Khờ quá
40:26Vợ tôi chết mấy năm nay
40:28Tôi tính cưới vợ khác
40:29Nhưng chưa thấy chỗ nào
40:31Vừa có mắt
40:31Tôi muốn cưới cô này
40:33Phút cho xong
40:33Thiệt bà già cô giàu hay không
40:36Cái đó không dám chắc
40:38Nhà tôi biết
40:39Chứ thiệt tôi không hiểu
40:40Ông làm ơn hỏi thăm
40:42Madame là chắc chắc
40:43Thử coi bà già cô dân
40:44Có được bao nhiêu rũng đất
40:45Để rồi tôi hỏi lại nhà tôi
40:48Dĩ nhiên tôi xin cưới
40:50Ông nghĩ thử coi
40:51Cô dân chịu hay không
40:52Cái đó tôi biết sao được
40:54Ông vợ trước ý cô
40:56Thử coi được không
40:57Được
40:58Để tối nay
40:59Một ngày mai tôi thử ý cô
41:00Rồi tôi sẽ cho ông biết
41:01Ông cũng nhớ vợ
41:03Dùm bà già cô
41:04Có đứng bộ rũng đất
41:05Được bao nhiêu nha
41:06Tôi nhớ
41:07Tôi sẽ hết lòng giúp ông
41:09Cảm ơn
41:10Ông còn ở ngoài này ít bữa chứ
41:12Phải
41:13Thứ ba hoặc thứ tư tôi mới về
41:15Tôi cũng ở tới sáng mốt mới về
41:17Thôi
41:18Tôi tự giả ông
41:19Xin ông nhớ vợ dùm
41:21Rồi chiều mai chúng ta ra đây gặp nhau
41:23Ông sẽ nói lại cho tôi rõ
41:24Dân
41:25Hai người bắt tay từ giả nhau rồi
41:28Phần đi theo ba cô
41:30Miệng chím chím cười
41:31Cô bà thấy chồng theo kịp thì hỏi
41:34Thằng cha dê đó có chuyện gì mà nói ra dữ vậy
41:37Sao mà mình tiêu người ta là thằng cha dê
41:40Gặp đàn bà thì liếc ngó
41:42Sự kiếm lời mà trêu khoa kẹo nguyệt
41:44Người đàn ông như vậy thì là dê chứ gì
41:47Theo lễ nghĩa đời nay
41:49Hãy đàn ông gặp đàn bà thì phải gẹo chồng như vậy
41:51Mới trúng cách lịch sự về xã giao
41:53Ông Dr. Quỳnh nói theo lễ nghĩa ấy
41:55Chứ phải dê đâu
41:56Thiệt lễ nghĩa của mấy ông là dê đó hay sao
41:59Phải
42:00Mình cũng thuộc về hàng trí thức
42:03Để ra mình cũng phải ăn ở theo lễ nghĩa đó hay sao
42:05Để tôi làm chi
42:07Tuy tôi cũng ở trong hàng trí thức
42:09Xong tôi thuộc phe trí thức vào quê
42:11Nên trong giao thiệp tôi không biết làm như mấy ông
42:13Cô Quỳ nói
42:15Dưỡng ba đâu có ăn ở thì cũng như họ vậy
42:18Tôi coi đời nay người có học
42:20Họ không thể phong quá gì nữa hết
42:22Họ làm nhiều việc tồi bãi quá chừng
42:25Đàn ông nói chuyện với đàn bà
42:27Thì họ lắng lơ gẹo chọc
42:28Mà đàn bà gặp đàn ông
42:30Họ cũng thông thả nói cười
42:31Tại như vậy đó nên bây giờ
42:34Mới có nhiều nhà hoặc chồng bỏ vợ
42:35Hoặc vợ bỏ chồng
42:37Con cái bơ vơi
42:39Gia đình tan rã
42:40Tôi tưởng chừng ít lăm nửa trong nước mình
42:43Hai chữ vợ chồng
42:44Không có nghĩa lý gì nữa
42:45Cô Vân gật đầu nói
42:47Lời chị hai nói đó thật đúng lắm
42:50Người mình bây giờ có học thức nhiều
42:52Tiếc vì sự học của người mình
42:54Không giống với sự học của người khác
42:56Người ta học đặng mở mang thí thức
42:58Học đặng mỹ trục thùng phong
43:00Học đặng trải lương nhịp nghệ
43:01Còn mình học là học để nói chuyện nghe cho lanh lợi
43:04Học đặng mặc y phục ngồi xe hư cho khỏi quê
43:07Học đặng kiếm tiền mà ăn chơi cho sung sướng
43:09Tại học sai được như vậy
43:11Nên phong quá suy đổi rồi
43:13Mà nay mai đây gia đình cũng sẽ tiêu tan nữa
43:16Chị hai nói trúng lắm
43:18Cô bà nói
43:19Ôi họ làm sao mặc kệ họ
43:22Ơi nào mà lo bao đồng
43:24Miễn mình giữ phận mình cho sung thì thôi
43:26Thuần đắc
43:27Dù mình có lo cũng không bổ ít chút nào
43:30Bởi vì phần đông người ta cho cái tội bại là cái cao thượng
43:33Thế thì mình không cãi lẽ cho hết nước miếng đi nữa
43:36Người ta cũng chê mình nói bậy
43:37Như hồi đấy ông Quỳnh nói chuyện với tôi
43:40Ông thố lộ với tôi nhiều câu thô bỉ quá chừng
43:43Nhưng mà ổng nói tự nhiên không rụt về ái nạ chi hết
43:46Tôi lấy làm hổ thẹn cho ổng hết sức
43:48Nhưng mà tôi nghĩ
43:49Những lời ổng tỏi với tôi đó
43:51Mua ngàn người khác cũng nói in như ổng vậy
43:54Chứ không phải một mình ổng
43:55Thế thì tôi cãi làm sao được
43:57Bởi vậy tôi giả ngu đứng lắm
43:59Cả nghe không thèm cãi
44:00Cô Hòa hỏi
44:01Ông hỏi giống gì
44:03Dài lắm để về nhà tôi sẽ thuộc lại cho mà nghe
44:06Chắc ổng cậy mình làm mái chịu dân cho ổng chứ gì
44:10Mình đoán lầm
44:11Xong không trúng chánh
44:12Thuần mới nói tới đó
44:14Kế con sẩm dắt bé hậu lại
44:16Rồi bé hậu níu mẹ ôm cha nói lăng níu
44:19Làm cho con chuyện bức nhan
44:20Trời đã chạy nhàng tối
44:22Cô quý thang lạnh
44:24Nên mấy người dắt nhau trở về nhà má
44:26Hết tập 2
44:29Con tiếp