Đi đến trình phátĐi đến nội dung chính
📅Movie update time:
🔥Morning: 10:00 AM - 12:00 AM
🔥Evening: 6:00 PM - 8:00 PM
💥 Don't forget to SUBSCRIBE and TURN ON THE NOTIFICATION BELL so you don't miss the latest episodes!.
🛎️Anime animation channel is uploaded daily with the purpose of bringing entertainment to everyone.

#anime #hoathinh3d #anime3d #animechina #animehay #hoathinh #memes #viralvideos #view #animememes #manga #phimhay #phimmoi #phimhaytrungquoc #chinesedrama #shortdrama #reviewtruyentranh #review #reviewanime #reviewanimehay #truyentranh #hoathinh3dtrungquoc #hh3dtrungquoc #xuhuongtiktok #natra2 #哪吒之魔童闹海 #nezha2 #哪吒 #hh3d #hhtq #marblemusic #marblasmr

----------------------------------------------------------------------------------
✪ Follow: GrayCat Entertainment:
URL Fanpage: https://www.facebook.com/mischievous.gray.wolf
URL Youtube: https://www.youtube.com/channel/UCy1w56S8n6LE9QCD5wvYCDQ?sub_confirmation=1

Danh mục

😹
Vui nhộn
Phụ đề
00:00:00Vợ tôi để kiểm soát tình chiếm hữu của tôi
00:00:01Mỗi lần cô ấy không về nhà đêm để ở bên người tình cũ
00:00:03Đều nén cho tôi một bàn đơn ly hôn đã ký tên
00:00:05Chỉ trong nửa năm
00:00:07Đơn ly hôn trong ngăn kéo tôi
00:00:08Đã tích lụy đến 99 tờ
00:00:10Cho đến khi nhận được tờ thứ 100
00:00:12Tôi vô tình nghe thấy người đàn ông đỏ mắt hỏi cô ấy
00:00:14Anh đã ly hôn rồi
00:00:15Em còn muốn lấy anh không?
00:00:16Người phụ nữ im lặng dày lát kiên định trả lời
00:00:18Em đồng ý
00:00:19Khảnh khắc đó tôi biết
00:00:20Tôi nên trả lại danh phận chồng rồi
00:00:21Ngày hôm sau tôi đi taxi đến biệt thự nhà họ tôi
00:00:24Lời hẹn 6 năm đã đến
00:00:25Ân tình tôi đã bảo đáp xong
00:00:27Tôi nên đi rồi
00:00:28Giọng tôi rất nhẹ
00:00:29Nhưng lại rất kiên định
00:00:30Thấy tôi đã quyết
00:00:31Ông tôi cũng đành thở dài
00:00:32Những năm qua cực khổ cho cháu rồi
00:00:35Trước khi rời đi
00:00:37Cháu muốn gì cứ nói với ta
00:00:39Tôi im lặng một lúc lâu
00:00:41Mới nói
00:00:42Con muốn ông đồng ý cho tôi huyển nhược và tôi cầm niên ở bên nhau
00:00:44Trước đây ông nhờ còn tiếp cận tôi huyển nhược
00:00:46Là để cô ấy từ bỏ tôi cầm niên
00:00:48Nhưng giờ 6 năm đã qua
00:00:50Ông cũng thấy rồi đấy
00:00:51Có lẽ tình yêu thật sự là không thể chia cắt
00:00:53Nghe vậy ông tôi lại thở dài nặng nề
00:00:54Mắt ông đầy mệt mỏi và bất lực
00:00:56Thôi được rồi
00:00:58Ta cũng ra rồi
00:01:00Không quản chuyện của bọn trẻ nữa
00:01:01Chúng muốn làm gì thì làm đi
00:01:04Còn chuyện ly hôn
00:01:07Cháu tự nói với huyển nhược đi
00:01:09Tôi gật đầu cung kính cuối người cháu ông
00:01:12Rồi đứng dậy đi ra cửa
00:01:14Khi về nhà tôi lấy từ ngăn kéo ra một đơn ly hôn
00:01:17Chô ký tên cuối cùng
00:01:183 triệu tôi huyển nhược viết rất bay bướng
00:01:20Chỉ trong thóng chốc tôi như thấy lại hình ảnh năm đó
00:01:22Khi cô ấy ký tên
00:01:23Khi nhìn về phía tôi không có chút tình cảm nào
00:01:26Chỉ lạnh nhạt nói với tôi
00:01:27Giang thần
00:01:27Tôi biết anh rất yêu tôi
00:01:29Nhưng tôi yêu người khác
00:01:31Lấy anh chỉ vì gia đình thúc ép cưới
00:01:32Sau này nếu anh muốn ly hôn thì ký vào đây
00:01:35Anh có thể rời đi
00:01:37Giờ đây tôi cầm bút len ở một chữ ký của chồng
00:01:40Không do dự gì ký tên mình
00:01:41Khi nét bút cuối cùng vừa rứt
00:01:44Cửa phòng bỗng mở ra
00:01:45Tôi quay đầu
00:01:46Thấy tôi huyển nhược nắm tay tôi trường thanh
00:01:48Đứng vào cửa
00:01:49Hai mẹ con một lớn một nhỏ
00:01:50Khi chất quý phải như đúc từ cùng một khuôn
00:01:52Lúc này tôi trường thanh mặt đầy khó chịu
00:01:55Ông gọi nhiều điện thoại như vậy để làm gì
00:01:57Canh của ông đâu
00:01:59Tôi vừa mở miệng chưa kịp nói
00:02:01Cậu ta đã cảm nhận
00:02:02Mỗi ngày ông ở nhà chỉ làm mỗi việc nhà
00:02:04Ngay cả việc này ông cũng không làm được sao
00:02:07Tôi không tính toán nhiều với cậu ta
00:02:10Chỉ bình tĩnh trả lời
00:02:11Canh đang ở trong bếp
00:02:13Nhận câu trả lời
00:02:14Cậu ta không hề dừng lại
00:02:15Bung tay tôi huyển nhược
00:02:16Vội vàng đi vào bếp
00:02:17Tôi huyển nhược tiến lên
00:02:18Rộng lạnh lùng
00:02:19Trường thanh còn nhỏ
00:02:20Sau này tôi sẽ dạy nó cư xử tốt hơn
00:02:23Tôi không để tâm đến lời cô ấy
00:02:24Tôi trường thanh là đứa trẻ tôi chăm sóc từ nhỏ
00:02:27Trước đây dù thái độ với tôi cũng rất lạnh nhạt
00:02:29Nhưng vẫn gọi tôi một tiếng ba
00:02:31Nhưng từ khi tôi cầm niên trở về
00:02:32Không biết anh ta nói gì với tôi trường thanh
00:02:34Bây giờ tôi trường thanh tin rằng
00:02:36Tôi là kẻ xấu đã chia rẽ cậu ta và tôi cầm niên
00:02:38Thái độ đối với tôi từ đó thột dốc không phanh
00:02:40Thậm chí không thèm nhìn thẳng vào tôi
00:02:42Càng không thèm nói chuyện tử tè với tôi
00:02:43Tôi lắc đầu
00:02:44Không cần đâu
00:02:45Một lúc sau tôi bình tĩnh nhìn cô ấy
00:02:47Tôi huyển nhược
00:02:48Đơn ly hôn tôi đã ký xong
00:02:49Con tôi không đòi
00:02:51Tiền tôi cũng không lấy
00:02:52Chờ một tháng thời gian lắng dịu qua tôi sẽ đi
00:02:54Tôi chưa nói xong
00:02:55Tôi trường thanh đã chạy nhỏ đến
00:02:57Cậu ta vui vẻ ôm một bình giữ nhiệt
00:02:59Giọng gấp khá vát đi âm cuối của tôi
00:03:01Mẹ ơi
00:03:02Chúng ta mau đến thăm cậu đi
00:03:03Cậu một mình trong phòng bệnh chắc rất sợ
00:03:06Tôi huyển nhược lúc này mới như bừng tỉnh nhìn về phía tôi
00:03:10Cô ấy lạnh nhạt hỏi
00:03:12Anh vừa nói gì vậy
00:03:13Tôi không nghe rõ
00:03:14Cô ấy nói rất tự nhiên
00:03:15Tôi nhìn cô ấy
00:03:16Trột nhớ lại
00:03:17Vẻ mặt tâm trí đã bay đi đâu mất của cô ấy lúc nãy
00:03:19Hóa ra cô ấy thực sự không nghe tôi nói chuyện
00:03:21Hóa ra dù cô ấy có trở về
00:03:23Người luôn trong lòng cũng chỉ có tô cầm niên đang nằm viện
00:03:24Nghĩ đến đây
00:03:26Tôi không nói thêm nữa
00:03:27Chỉ lắp đầu với cô ấy
00:03:28Nhẹ giọng nói
00:03:29Không có gì
00:03:29Dù sao cô ấy không còn quan tâm
00:03:33Tôi nhìn hai bòng ràng lớn nhỏ
00:03:34Dần biến mất ở cửa
00:03:36Không nói lời giữ lại
00:03:37Họ đi mất vài ngày liền
00:03:38Cũng vừa hay cho tôi có thời gian dành
00:03:40Nhân lúc này
00:03:41Tôi nộp đơn vào viện nghiên cứu quốc gia
00:03:43Tôi đã được cấp học vị tiến sĩ từ năm 22 tuổi
00:03:46Nếu không phải vì báo ân năm đó mà kết hôn làm rẻ
00:03:48Tôi chắc chắn đã trở thành trụ cuộc của quốc gia
00:03:50Bởi vì mấy người bạn học cùng khóa với tôi năm đó
00:03:52Bây giờ đều đã đạt giải nâu bên
00:03:54Và giờ tôi đã bảo đáp xong ân tình cũng không còn duyên phận gì khác
00:03:56Tôi chỉ muốn hoàn thành trí hướng răng giờ thủa trước
00:03:58Sau khi nộp đơn
00:04:00Vài ngày sau
00:04:01Điện thoại tôi đột nhiên đổ chuông
00:04:02Tôi nhìn xem là một số lạ
00:04:04Giọng nói bên kia điện thoại
00:04:05Đầy vẻ ngạc nhiên và phấn khích
00:04:07Tôi nhanh chóng nhận ra
00:04:08Đó chính là bạn học cũ của tôi
00:04:09Anh thần
00:04:10Cậu thật sự định quay lại à
00:04:11Mọi người trong giới của chúng ta đều đã nghe nói về chuyện này
00:04:14Ngày xưa cậu vốn là người có tài năng nhất trong chúng tôi
00:04:16Không ngờ cậu lại đột nhiên biến mất
00:04:18Giáo sư ngày nào cũng nhắc đến cậu
00:04:20Tiếp quá
00:04:21Giờ nghe nói cậu quay lại
00:04:22Giáo sư vui đến mức mấy ngày không ngủ được
00:04:25Tôi
00:04:26Tôi cũng rất vui cho cậu
00:04:27Có vẻ sau này cả giới học thuật sẽ dung chuyển
00:04:29Tôi nghe ra ý châm biến trong lời nói
00:04:31Mình cười nhẹ nhàng
00:04:32Cuối cùng đã tìm thấy lại nụ cười đã mất bấy lâu
00:04:34Cứ yên tâm
00:04:35Sau này tôi sẽ dành toàn bộ thời gian cho học thuật
00:04:38Còn những thứ khác
00:04:39Tôi đều không cần nữa
00:04:40Lời chưa rứt
00:04:41Cơ đột nhiên bị đẩy ra
00:04:42Giọng tôi huyển nhược và tôi trưởng thanh cùng vang lên
00:04:44Không cần gì nữa
00:04:45Tôi không ngờ họ lại đột ngồi quay về
00:04:47Thậm chí còn nghe được tôi nói điện thoại
00:04:49Tin tôi đập mạnh
00:04:50Tôi cúp điện thoại
00:04:51Rồi mới quay người nhìn họ
00:04:53Che giấu chút ngạc nhiên trong mắt
00:04:54Bình thả lên tiếng
00:04:55Không có gì
00:04:56Chỉ là dạo này dọn phòng
00:04:58Dọn ra một số đồ thường ngày không dùng đến
00:05:00Bịnh vài ngày nữa vứt đi
00:05:02Tôi huyển nhược vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ
00:05:04Điều không cần nữa
00:05:05Ánh mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi
00:05:06Như muốn nhìn thấu tôi
00:05:08Tôi vẫn bình tĩnh
00:05:09Không tỏ vẹn lo lắng chút nào
00:05:11Cô ấy mới cúi mắt an tâm
00:05:12Có vẻ đúng là cô ấy nghĩ nhiều
00:05:13Thấy đã xóa tăng nghi ngờ của họ
00:05:15Tôi lại khéo léo chuyển chủ đề
00:05:16Sao các người về rồi
00:05:18Vừa giất lời
00:05:19Tôi trường thanh chẳng khách sáo chút nào
00:05:20Cậu ta trực tiếp bắt đầu phàn nàn chỉ đạo
00:05:22Tôi không quen ăn không quen ngủ bên ngoài
00:05:24Đương nhiên phải về rồi
00:05:26Ông còn không mau đi nấu cơm
00:05:28Tôi muốn ăn sườn kho
00:05:29Tôi nhớ mày
00:05:31Theo bản năng nhìn sang tôi huyển nhược
00:05:32Nhưng thấy cô ấy cũng chỉ đứng yên
00:05:34Tại chỗ chẳng nói gì
00:05:34Rõ ràng suy nghĩ của cô ấy
00:05:36Cũng giống tôi trường thanh
00:05:37Tôi mỉm môi quay người đi vào bếp
00:05:39Cho cảm thấy mình thật buồn cười
00:05:41Những năm qua
00:05:42Tôi vừa làm người giúp việc vừa làm chồng
00:05:43Tận tâm chăm sóc hai mẹ con họ
00:05:45Lo sợ có chỗ nào làm không tốt
00:05:47Khiến họ không vui
00:05:48Cuối cùng tôi thực sự đã trở thành người giúp việc trong mắt họ
00:05:50Không có sự tôn trọng
00:05:51Cũng không một lời cảm ơn
00:05:52Tôi một mình bận rộn rất lâu mới bưng đồ ăn lên bàn
00:05:54Thấy hai người họ rất tự nhiên ngồi sát bên nhau
00:05:57Tôi ngồi xuống phía đối diện và nói
00:05:59Hay là gọi những người giúp việc cứ quay lại đi
00:06:01Khi tôi huyển nhược mới dọn vào biệt thự này
00:06:03Biệt thự có rất nhiều người giúp việc
00:06:05Nhưng đồ ăn họ nấu không vừa ý cô ấy
00:06:07Chăm sóc cô ấy cũng không bằng tôi
00:06:09Thêm vào đó tôi huyển nhược không thích nhà có người lạ
00:06:12Nên cô ấy đã đuổi hết người giúp việc về biệt thự cũ
00:06:14Tôi huyển nhược nhớ mày
00:06:16Đây là lần đầu tiên tôi đưa ra yêu cầu
00:06:18Cô ấy nhớ mày nghi ngờ
00:06:19Tại sao? Vì sau này tôi sẽ đi
00:06:21Sẽ không ai chăm sóc hai người nữa
00:06:22Hai người cũng nên làm quen trước đi
00:06:24Tôi vẫn giữ vẻ bình tĩnh như cũ
00:06:25Nhưng lại khiến cô ấy nhớ mày chặt hơn
00:06:27Cô ấy hỏi
00:06:28Đi, anh định đi đâu?
00:06:30Tôi trưởng thanh cuối cùng cũng đặt đua xuống
00:06:31Cậu ta nhìn tôi trong mắt còn ẩn dấu sự kinh thường khó nhận ra
00:06:34Có phải vì thời gian qua
00:06:35Chúng tôi đều bận rộn chăm sóc cậu
00:06:38Nên ông giận rồi à?
00:06:42Nhưng ông rời khỏi chúng tôi
00:06:43Ông còn có thể đi đâu?
00:06:46Tôi huyển nhược nhìn tôi với ánh mắt sâu xa
00:06:47Cô ấy nghĩ tôi chưa từng đi làm
00:06:49Không có kinh nghiệm làm việc
00:06:50Lại không có học vấn
00:06:51Rời khỏi nhà họ tôi rời khỏi cô ấy
00:06:53Tôi còn có thể đi đâu
00:06:54Nên tôi sẽ không đi
00:06:54Không bao giờ đi
00:06:55Hai mẹ con đều không để tâm đến chuyện này
00:06:57Lúc này tôi cũng không giải thích thêm
00:06:59Tôi chỉ thở dài nhẹ
00:07:00Bữa ăn kết thúc vội vàng
00:07:02Không ai nhắc lại chuyện này nữa
00:07:04Nửa đêm
00:07:05Tôi và tôi huyển nhược nằm trên cùng một chiếc giường
00:07:06Không ai ngủ được
00:07:08Tôi đã quen với cuộc sống đồng sáng dị mộng này
00:07:10Tôi nằm cách cô ấy rất xa
00:07:12Tôi nhắm mắt
00:07:12Thả chậm hơi thở
00:07:13Vị trí bên cạnh tôi đột nhiên lùn xuống
00:07:15Rồi thêm một nguồn nhiệt áp sát
00:07:17Cô ấy dơ tay ôm lấy eo tôi rất tự nhiên
00:07:19Hơi thở nóng bỏng phả vào cổ tôi
00:07:20Tôi nhận ra ý định của cô ấy
00:07:22Vừa định đẩy cô ấy ra
00:07:24Thì nghe thấy một giọng nói dịu dàng
00:07:25Cầm niên
00:07:26Tình cảm trong giọng nói đậm đến mức tan không ra
00:07:28Gần như ngay lập tức
00:07:29Trong đầu tôi hiện lên những hình ảnh những năm qua
00:07:31Mỗi lần chúng tôi thân mặt
00:07:32Mỗi khi tỉnh đến lúc sâu đậm
00:07:34Cái tên thoát ra từ miệng cô ấy
00:07:35Đều là cầm niên
00:07:36Một cảm giác chán ghét đột nhiên dâng lên trong lòng
00:07:38Tôi đổi một dùng sức đẩy cô ấy ra
00:07:40Điều này khiến cô ấy hoàn toàn tỉnh táo lại
00:07:42Mắt cô ấy lé lên vẻ bồi dối
00:07:43Không hiểu tôi lại vì sao như vậy
00:07:44Có phải chỉ vì cái tên cầm niên không
00:07:46Nhưng đây đâu phải lần đầu
00:07:47Cô ấy cũng đã nói với tôi rằng trái tim có chủ
00:07:49Rồi tôi lại làm sao
00:07:51Tôi nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô ấy
00:07:52Rất khoát lật người xuống giường
00:07:54Tôi ôm một chăn đi về phía cửa
00:07:56Không quay đầu lại nói
00:07:57Tôi đi ngủ phòng khách
00:07:58Tôi huyền nhược không thể nói lời giữ lại
00:08:01Cô ấy chỉ có thể ngồi trên giường
00:08:02Nhìn bóng lưng tôi
00:08:03Rời đi không do dự
00:08:04Gương mặt vốn lạnh lùng của cô ấy hiện lên vẻ phức tạp
00:08:06Những ngày tiếp theo
00:08:07Không ai chịu nhú nhường trước
00:08:09Mối quan hệ giữa chúng tôi
00:08:10Cứ thế lạnh nhạt không hơn không kém
00:08:11Cho đến sinh nhật của tôi trưởng thanh
00:08:13Tôi huyền nhược tổ chức cho cậu ta một bữa tiệc lớn
00:08:15Lần này có rất nhiều người tham dự
00:08:17Tôi cầm niên cũng có mặt
00:08:19Tôi ngồi ở góc nhìn vợ và con trai mình
00:08:21Tất cả đều đang vây quanh tôi cầm niên
00:08:23Hỏi hai nân cần
00:08:24Chăm sóc chú đáo
00:08:25Ba người ở cùng nhau thân thiết nồng nhiệt
00:08:27Trông giống như một gia đình ba người
00:08:28Có một vài người cầm ly rượu tiền đến
00:08:30Chào tổng tôi
00:08:31Ông tôi
00:08:32Cậu nhỏ
00:08:32Họ rất tự nhiên chào hỏi và trò chuyện
00:08:34Khi nghe thấy cách gọi này
00:08:36Tôi huyền nhược đầu tiên xứng người
00:08:37Đây đã là người thứ 56 hôm nay hiểu sai mối quan hệ của họ
00:08:40Cô ấy theo phản xạ nhìn về phía tôi
00:08:42Thấy tôi bình thẳng cuối đầu
00:08:43Cô ấy cho cảm thấy dịu lòng
00:08:45Chủ động giải thích một câu
00:08:46Cầm niên không phải chồng tôi
00:08:47Anh ấy là anh trai tôi
00:08:49Những người đó mới cuối cùng hiểu ra
00:08:50Họ vội vàng xin lỗi
00:08:51Sau khi rời đi một nhóm người mới thụ lại bàn tán
00:08:53Tôi thấy tổng tôi lúc nào cũng vậy quanh người đàn ông tên cầm niên đó
00:08:56Tôi cứ thưởng anh ta là chồng tổng tôi
00:08:58Hóa ra không phải
00:08:59Vậy thì
00:09:00Ông Tô thực sự là ai
00:09:01Có người hiểu chuyện chỉ về phía tôi
00:09:03Đằng kia
00:09:04Sau khi nhìn thấy tôi
00:09:05Người đó chưa cảm thắng
00:09:06Thật thảm quá
00:09:07Tiêu sinh nhật con trai
00:09:09Vợ và con trai
00:09:10Lại đều vây quanh một người đàn ông khác
00:09:11Tôi làm như không nghe thấy những lời này
00:09:14Nét mặt tôi vẫn bình tĩnh như trước
00:09:15Cho đến phần tặng quà
00:09:16Tôi mới tiến lên lấy ra một chiếc chìa khóa đưa cho Tô Trường Thanh
00:09:19Ba đã khóa qua của con trong kết an toàn
00:09:21Mở ra con sẽ thấy
00:09:23Trong kết an toàn là
00:09:24Những món quà sinh nhật cho Tô Trường Thanh mấy chục năm sau
00:09:26Vì sau khi tôi và Tô Huyển Nhược có giấy ly hôn
00:09:29Tôi sẽ không gặp cậu ta nữa
00:09:31Nhưng chìa khóa đưa đến trước mà Tô Trường Thanh thậm chí không nhìn
00:09:33Trực tiếp hất chiếc chìa khóa sang một bên
00:09:35Ngầm đầu giọng rất khinh thường
00:09:36Tôi không rảnh đi xem đâu
00:09:38Tô Huyển Nhược nhớ mày
00:09:41Không được nói chuyện với ba như thế
00:09:43Sau khi khẽ của trách một câu
00:09:44Cô ấy lại quay đầu nhìn tôi
00:09:46Con còn nhỏ
00:09:46Anh đừng để ý
00:09:47Tôi im lặng cười gượng
00:09:49Trẻ con thì vẫn còn nhỏ
00:09:51Nhưng đây không phải lý do để đối xử vậy với cha ruột
00:09:53Cô ấy thực sự không quan tâm đến tôi
00:09:55Lúc nào cũng lấy cớ con còn nhỏ để qua loa
00:09:56Lúc đó
00:09:58Tô Thường Thanh đã chạy đến trước mặt Tô Cầm Niên
00:10:00Mắt cậu ta đầy mong đợi
00:10:02Cậu ơi
00:10:02Cậu chuẩn bị quà gì cho cháu vậy
00:10:04Tô Cầm Niên cười lấy ra món quà đã chuẩn bị
00:10:07Là một cuốn sách chuyện
00:10:09Thậm chí không có gói
00:10:10Rõ ràng chỉ là mua đại
00:10:11Nhưng Tô Trường Thanh lại vui không kể xiết
00:10:13Cậu ta cười đến mức cần như không thấy mắt
00:10:15Cảm ơn cậu
00:10:16Cháu thích lắm
00:10:17Nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận
00:10:19Sau khi tặng quà xong đến phần ước nguyện
00:10:22Tô Trường Thanh đứng trước chiếc bánh đắt tiền
00:10:24Nhắm mắt lại
00:10:26Hai tay khoanh lại
00:10:27Giấy tiếp theo cậu ta mở miệng
00:10:28Giọng trẻ con non nớt vang vọng trong tay mọi người
00:10:30Hy vọng cậu có thể làm bố mẹ của cháu mãi mãi
00:10:33Cả hội trường sau khoảnh khắc im lặng trở nên ồn ào
00:10:37Tô Huyền Nhược cũng xứng người
00:10:39Bảo đừng nói bậy
00:10:40Cậu ta không sợ chỉ trước mắt
00:10:41Chu môi không chịu nhượng bộ
00:10:43Chẳng lẽ mẹ không muốn ở bên cậu sao
00:10:44Con đã thấy trong phòng làm việc của mẹ
00:10:48Ngăn kéo toàn là thư tình viết cho cậu
00:10:50Con có ảnh của cậu nữa
00:10:54Mẹ vẫn giữ hết
00:10:55Những cuốn sách mẹ để trên kệ
00:10:58Từng trang đều viết đầy tên cậu
00:11:00Giang thần chẳng qua chỉ là người giúp việc thôi
00:11:04Sao không thể thành toán cho mẹ và cậu chứ
00:11:07Câu nói này vừa dứt
00:11:09Tô Cẩm Niên bên cạnh bắt chật quay đầu nhìn Tô Huyền Nhược
00:11:11Mắt anh ta nhanh chóng mấn nước
00:11:13Khuế mắt lập tức đỏ huê
00:11:15Hóa ra những năm qua
00:11:17Huyền Nhược
00:11:17Em chưa bao giờ quên anh phải không
00:11:18Tô Huyền Nhược đồn cuồng trành ánh mắt anh ta
00:11:21Cô ấy im nặng không trả lời
00:11:22Tô Cẩm Niên lại bắt đầu dồn ép
00:11:24Anh chỉ muốn một câu trả lời
00:11:26Khi âm cuối vừa dứt
00:11:28Nước mắt anh ấy cuối cùng cũng rơi xuống má
00:11:30Nặng này đập vào tim cô ta
00:11:31Và hoàn toàn làm tan chảy trái tim cô ta
00:11:33Tình yêu tuôn trào
00:11:34Câu trả lời giấu sâu trong lòng không thể giấu nữa
00:11:37Cô ấy mở miệng
00:11:38Đúng, em chưa một phút giây nào quên anh
00:11:40Khi lời của Tô Huyền Nhược vừa dứt
00:11:41Không khí hoàn toàn chìm vào im nặng chết chóc
00:11:44Đột nhiên tiếng rầm vang khắp hội trường
00:11:45Mọi người theo phản xạ nhìn về phía phát ra âm thanh
00:11:48Mới phát hiện có ai đó vô tình va vào tháp đi sâm panh
00:11:51Và không may
00:11:52Tô Cẩm Niên đang đứng đúng chỗ tháp đi đổ xuống
00:11:54Tô Huyền Nhược và Tô Trường Thanh lập tức hét lên
00:11:57Cẩm Niên, cậu ơi
00:11:59Tôi trôi mắt nhìn hai mẹ con hoảng hốt
00:12:01Họ lao về phía Tô Cẩm Niên đang quá hoảng không kịp tránh
00:12:04Còn tôi đứng một bên
00:12:05Trở thành vật cản trên đường họ lao đến cứu người
00:12:07Tôi bị hai người dùng lực đẩy ra
00:12:08Lập tức mất thăng bằng ngã ngửa ra sau
00:12:10Dây tiếp theo rượu từ trên trời đổ xuống chút lên người tôi
00:12:13Trong khoảnh khắc đó tôi chỉ thấy đau ốc tròn váng
00:12:15Ánh mắt tôi cũng ngờ ngắt nhìn về phía trước
00:12:17Đối diện với tôi là Tô Huyền Nhược và Tô Trường Thanh đầy vẻ căng thẳng
00:12:20Họ vẫn đang vây quanh Tô Cẩm Niên
00:12:22Cậu ơi, tay cậu chảy máu rồi
00:12:24Cẩm Niên, anh để em đưa anh đến bệnh viện
00:12:26Tô Huyền Nhược không chút do dự
00:12:27Cậu ấy trực tiếp đỡ Tô Cẩm Niên đi ra ngoài
00:12:30Tô Trường Thanh với đôi chân ngắn chạy theo sau
00:12:32Cậu ta chạy rất bất vả
00:12:33Nhưng không hề than phiền
00:12:35Tay Tô Cẩm Niên vòng qua cổ Tô Huyền Nhược
00:12:36Tay anh ta chỉ có một vết thương nhỏ
00:12:38Nhưng trong mắt họ nói như một vết thương nặng không thể cứu vã
00:12:41Họ đi với bước chân vội vã
00:12:44Khi đi ngang qua tôi, Tô Huyền Nhược theo phản xạ lít nhìn
00:12:46Khi thấy những vết thương lớn nhỏ trên người tôi
00:12:48Cô ấy mời cuối cùng nhớ ra mình vừa đầy ai đó
00:12:50Động tác của cô ấy dừng lại một chút
00:12:52Nhìn tôi nhưng rộng không chút hồi lỗi
00:12:54Tôi phải đưa Cẩm Niên đi bệnh viện trước
00:12:56Vết thương của anh thì tự bắt taxi đi khám đi
00:12:59Tôi há miệng
00:13:00Chưa kịp nói câu nào
00:13:02Tô Huyền Nhược và những người khác đã đi ra khỏi hội trường
00:13:04Tôi đành nằm trong vũng máu
00:13:06Khó nhọc quay số 120
00:13:08Xe cấp cứu nhanh chóng đến
00:13:09Tôi nằm trên cáng
00:13:10Vừa định được đẩy vào phòng mổ
00:13:12Tô Huyền Nhược và Tô Trường Thanh vội vàng chạy đến
00:13:14Họ mở miệng với vẻ mặt lo lắng
00:13:17Cẩm Niên bị rối loạn đông máu
00:13:19Máu không ngừng chạy
00:13:19Giờ đã ngất đi rồi
00:13:20Hiện tại ngân hàng máu không đủ
00:13:23Tôi nhớ anh và anh ấy cùng nhòm máu
00:13:25Anh mau đi hiến máu với tôi
00:13:27Nói xong Tô Huyền Nhược định kéo tôi đi
00:13:29Bác sĩ thấy vậy vội vàng bước lên ngăn cản
00:13:31Vẻ mặt cũng có phần khó xử
00:13:32Tổng Tô, vết thương của anh ra nghiêm trọng hơn
00:13:34Và giờ cơ thể anh ấy quá yếu
00:13:36Không thể hiến máu
00:13:37Nhưng lời này chẳng hề khiến Tô Huyền Nhược động lòng
00:13:39Cô ấy nhớ chặt mày, hành động không ngừng
00:13:42Ngay cả Tô Trường Thanh cũng chỉ đứng bên chu môi
00:13:44Giọng điệu hoàn toàn không quan tâm
00:13:46Chẳng qua chỉ là hiến một chút máu thì sao
00:13:48Ông ta có thể so với cậu sao
00:13:51Máu trong người tôi lập tức đông lạnh
00:13:53Tôi run dày quay đầu nhìn sang
00:13:55Hai người một lớn một nhỏ đòn ánh mắt tôi
00:13:57Nhưng họ không hề có chút ngượng ngùng
00:13:59Tôi đã quen với sự lạnh nhạt của họ
00:14:00Nhưng nghe những lời như vậy
00:14:02Tin tôi vẫn không khỏi đau nhói
00:14:03Suốt 6 năm tôi vất vả chăm sóc 2 mẹ con họ
00:14:06Dù không dám mong họ yêu tôi như yêu tôi cầm niên
00:14:08Sao họ có thể nói ra những lời như thế
00:14:10Tôi bị họ lôi kéo lào đảo đi đến phòng hiến máu
00:14:12Kinh châm vào mạnh máu
00:14:14Còn đau trên cơ thể không thể so với nỗi đau trong lòng
00:14:16Cho đến khi màu lấy ra càng lúc càng nhiều
00:14:18Cảm giác tròn váng lại đến
00:14:20Màu môi cũng dần trở nên tái nhợt
00:14:22Tôi thực sự không chịu nổi nữa
00:14:23Một dậy định rời đi
00:14:24Một cái bóng đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi
00:14:26Tay tôi cũng bị ấn mạnh xuống
00:14:28Quay đầu nhìn
00:14:29Mới phát hiện là Tô Huyển Nhược và Tô Trường Thanh
00:14:31Một trái một phải giữ chặt tay tôi
00:14:32Tô Huyển Nhược nói
00:14:33Lấy thêm một ít nữa
00:14:35Cầm niên mới an toàn hơn
00:14:36Giọng cô ấy vừa rứt
00:14:37Giọng Tô Trường Thanh liền tiếp theo
00:14:39Lấy đi
00:14:41Cứ lấy nhiều vào
00:14:42Nhất định phải đảm bảo cậu bình an vô sự
00:14:44Trên mặt hai người đầy vẻ lo lắng và sức sụt cho Tô Cầm Niên
00:14:48Họ hoàn toàn không quan tâm đến tôi đang hiền máu
00:14:50Chỉ liên tục thúc y tà lấy thêm máu
00:14:51Tôi vốn đã bị thương và yếu cuối cùng hoàn toàn ngất đi
00:14:54Khi tỉnh lại
00:14:55Tô Huyển Nhược và Tô Trường Thanh hiếm khi ngồi bên giường tôi
00:14:58Thấy tôi tỉnh lại
00:14:59Ánh mắt lạnh lùng của Tô Huyển Nhược
00:15:00Có thêm vài phần cảm xúc phức tạp
00:15:02Một lúc sau Tô Huyển Nhược mở miệng trước
00:15:04Tôi không ngờ anh bị thiếu máu
00:15:05Sao anh không nói
00:15:07Nghe câu này
00:15:08Tôi không khỏi cười đắng
00:15:09Hai người đến là kéo tôi đi hiền máu ngay
00:15:11Có cho tôi thời gian giải thích đâu
00:15:13Hơn nữa nếu tôi nói
00:15:14Hai người có để tôi khỏi hiền máu không
00:15:16Lời vừa giất
00:15:17Không khí lập tức chìm vào im lặng
00:15:18Họ không trả lời
00:15:19Nhưng câu trả lời đã quá rõ ràng
00:15:21Họ vẫn sẽ bắt tôi hiền máu
00:15:23Như khi họ kéo tôi đi hiền máu
00:15:24Vết thương trên người tôi chưa lành
00:15:26Bác si cũng đã khuyên
00:15:28Nhắc nhở họ
00:15:29Tôi giờ rất yếu
00:15:29Không thích hợp hiền máu
00:15:31Lúc đó họ đã trả lời thế nào
00:15:32Môi mỏng của cô ấy khẽ động
00:15:34Giọng vốn lạnh lùng cuối cùng
00:15:35Cũng có chút hồi lỗi
00:15:35Không còn lạnh lẽo như trước kia
00:15:37Lần này là tôi có lỗi với anh
00:15:39Anh muốn gì
00:15:40Tôi đều có thể cho anh
00:15:42Tôi nhắm mắt
00:15:42Đáp với giọng khàn
00:15:43Điều tôi muốn nhất
00:15:44Giờ đã có được rồi
00:15:45Tôi huyển nhược khẽ ho một tiếng
00:15:47Vẻ mặt cô ấy trở nên không tự nhiên
00:15:48Khi thấy vẻ mặt của tôi
00:15:50Chọt sững người
00:15:51Cô ấy chắc hiểu ra
00:15:52Trong lòng cô ấy bây giờ
00:15:53Tôi vẫn là người yêu cô ấy như mạng sống
00:15:55Có thể vì cô ấy bất chấp tất cả
00:15:56Chỉ để cô ấy nhìn mình một cái
00:15:58Trong lòng cô ấy
00:15:59Điều tôi muốn nhất tất nhiên là cô ấy
00:16:01Và cuộc hôn nhân của chúng tôi
00:16:02Nhưng chỉ mình tôi biết
00:16:03Tôi nói không phải những thứ phô mơ là tự do
00:16:05Sau khi do dự một lúc cô ấy lại mở miệng
00:16:07Vừa định nói điều gì đó
00:16:08Một y tá đầy cửa bước vào
00:16:10Tổng tô
00:16:10Ông tô đã tỉnh
00:16:11Vừa nghe câu này
00:16:12Tô trưởng thành đã không ngồi yên được
00:16:14Cậu ta vội vàng đứng dậy
00:16:15Và bắt đầu giục tô huyển nhược
00:16:16Mẹ ơi chúng ta mau đi thôi
00:16:18Ông ta đã khỏe rồi
00:16:20Còn ở lại đây làm gì nữa
00:16:25Có vấn đề gì đâu
00:16:26Chỉ là giá ngất để lấy sự thương hại thôi
00:16:28Nhanh đi xem cậu đi
00:16:30Cậu sợ đau nhất
00:16:32Lại chảy nhiều máu như vậy
00:16:34Giờ chắc chắn rất cần chúng ta
00:16:37Tay áo liên tục bị kéo
00:16:39Tô huyển nhược đành đứng dậy
00:16:40Khi đến cửa phòng bệnh
00:16:42Cô ấy đột nhiên dừng lại
00:16:43Quay đầu nhìn tôi
00:16:44Giọng có chút bất lực
00:16:45Lát nữa tôi sẽ đến thăm anh
00:16:47Nói xong cô ấy quay người đi không nhìn lại
00:16:49Và một đi
00:16:50Là không bao giờ quay lại
00:16:51Tôi nằm nghỉ ngơi
00:16:52Điện thoại bống vang lên âm báo tin nhắn
00:16:53Tôi mở ra xem
00:16:55Là ảnh Tô cầm niên gửi đến
00:16:56Trong ảnh Tô huyển nhược bưng bát cháo
00:16:58Ánh mắt dịu dào như khiến người ta chìm đắm trong đó
00:17:00Còn bức ảnh khác
00:17:02Tô trường thanh đứng ở cuối giường
00:17:03Đang ngoan ngoạn xa chân cho anh ta
00:17:05Tin nhắn của Tô cầm niên tiếp tục đến
00:17:07Cảnh hờ tiền sinh nhật anh cũng đã thấy rồi
00:17:09Trong lòng huyển nhược vẫn có tôi
00:17:10Còn anh cũng thích tôi
00:17:12Anh chỉ là một người giúp việc
00:17:13Nên sớm nhường chỗ đi
00:17:15Những lời đầy khiếu khích hiện trong mắt tôi
00:17:17Nhưng không làm giao động chút cảm xúc nào của tôi
00:17:23Tôi sẽ để tất cả họ cho anh
00:17:24Bên kia trả lời rất nhanh
00:17:27Anh có ý gì
00:17:27Nhưng dù anh ta có hỏi thế nào
00:17:29Hay gửi bao nhiêu tin nhắn rồn rập
00:17:30Tôi đều không để ý đến nữa
00:17:32Vài ngày sau
00:17:33Cơ thể tôi cũng đã hoàn toàn hồi phục
00:17:34Ngày xuất viện
00:17:35Là Tô huyển nhược đến đón tôi
00:17:36Xuất viện cùng tôi còn có Tô cầm niên
00:17:38Sau khi làm xong thủ tục xuất viện
00:17:40Khi lên xe
00:17:40Bàn tay Tô huyển nhược mở cửa ghế phụ
00:17:42Ngập mừng một lúc
00:17:43Tô cầm niên cười hì hì bước lên
00:17:45Nắm lấy tay cô ấy đang để không
00:17:46Rồi liếc nhìn cửa xe cô ấy vừa mở
00:17:48Cử chỉ thân mặt và tự nhiên
00:17:50Tuyển nhược
00:17:50Đây là em mở cho anh à
00:17:51Cô ấy gật đầu
00:17:53Nhưng ánh mắt không kiểm soát được liếc về phía tôi
00:17:55Đủ loại suy nghĩ say vần trong đầu
00:17:57Cô ấy tưởng tượng tôi sẽ phản ứng thế nào
00:17:59Sẽ giận dữ
00:18:00Sẽ đau lòng hay cả hai
00:18:01Chỉ là cô ấy đã nghĩ nhiều khả năng
00:18:03Nhưng không hề nghĩ rằng
00:18:04Tôi sẽ bình tĩnh mở cửa sau
00:18:06Có lẽ vì khi kết hôn
00:18:07Cô ấy đã nói với tôi rằng đã yêu người khác
00:18:09Và tôi lại quá yêu cô ấy
00:18:10Nên những năm qua tôi luôn ngoan ngoãn nghe lời
00:18:12Không bao giờ tranh giành gì cả
00:18:13Càng không dám mong từ chính bản thân mình có thể nhận được gì
00:18:15Giống như bây giờ
00:18:17Biết trong lòng cô ấy có tô cẩm niên
00:18:18Tôi sẽ không nhất định phải trước mặt người khác
00:18:20Chiến vị trí chồng của cô ấy
00:18:21Nhưng không hiểu sao
00:18:22Lúc này tôi huyền nhược lại có cảm giác kỳ lạ
00:18:24Khiến cô ấy bất an
00:18:26Khi tôi sắp mở lên xe
00:18:27Tôi cẩm niên đột nhiên lên tiếng với vẻ tiếp nuối
00:18:29Huyền nhược hỏng dối
00:18:30Ngọc bội của anh hình như để quen ở phòng bệnh
00:18:32Rất quan trọng
00:18:33Là em tặng anh năm anh 18 tuổi
00:18:35Câu này vừa hay thu hút sự chú ý của hai mẹ con
00:18:38Nghe vậy tô huyền nhược liền quay người đi vào bệnh viện
00:18:41Em đi tìm giúp anh
00:18:43Anh đợi em ở đây
00:18:44Tô trường thanh thấy cô ấy đi trước
00:18:45Liền vội vàng chạy theo
00:18:47Mẹ ơi
00:18:47Con cũng đi
00:18:48Bóng hai người dần biến mất trong đám đông
00:18:50Tô cẩm niên quay lại nhìn tôi
00:18:52Anh ta ngẩm cầm
00:18:53Giọng khinh miệt
00:18:54Anh thật biết chịu đựng
00:18:56Thế này rồi mà vẫn không chịu rời đi
00:18:57Giang thần
00:18:58Nếu là tôi
00:18:59Bây giờ đã ngoan ngoãn cục đuôi
00:19:00Sớm cuốn xeo rồi
00:19:02Tôi không có thời gian để ý đến trò của anh ta
00:19:03Cũng không muốn nghe anh ta nói chuyện ở đây
00:19:05Tôi thậm chí không thèm nhìn anh ta lấy một cái
00:19:07Nhưng thái độ này khiến lòng anh ta sâu sụp giận dữ
00:19:09Những lời cây độc của anh ta liên tiếp tuôn ra
00:19:11Tôi vẫn không hề để ý
00:19:12Cho đến khi bên tai đột nhiên vang lên tiếng bốc của một cái tát
00:19:15Khi tôi quay đầu
00:19:16Mặt tô cẩm niên đã có thêm một vết tay đỏ
00:19:18Anh thần
00:19:19Chuyện giữa tôi và em gái huyền nhược
00:19:20Đã qua từ lâu rồi
00:19:22Anh không thích tôi
00:19:23Sau này tôi không xuất hiện trước mặt anh nữa được không
00:19:26Tại sao anh đánh tôi
00:19:27Dây tiếp theo tô huyền nhược và tô trường thanh như cơn gió ấp đến
00:19:30Đẩy mạnh tôi ra
00:19:32Thấy tô cẩm niên hủy khuất
00:19:33Tô trường thanh càng tức giận
00:19:35Cậu ta chạy mấy bước đến trước mặt tôi
00:19:37Vung tay đầm mấy cú
00:19:38Cậu ta chửi tôi
00:19:39Không phải chỉ lấy của ông một chút máu
00:19:41Ông đã phải trả thù cậu như vậy sao
00:19:43Ông thật là độc ác
00:19:45Tôi không ngờ tô trường thanh lại được ngột ra tay
00:19:48Có lẽ thực sự là ghét cực
00:19:50Mấy cú đấm này cậu ta dùng hết sức
00:19:51Đấm tôi đau giáp
00:19:52Cho đến khi tô trường thanh đã hả giận
00:19:54Tô huyền nhược mới lạnh lung gọi cậu ta
00:19:56Tô trường thanh đủ rồi
00:19:58Khi nhìn về phía tôi mắt cô ấy lạnh giá không chút cảm xúc
00:20:00Tôi không biết là mặt đau hơn hay lòng đau hơn
00:20:02Cuối cùng định thần lại
00:20:04Khi tôi giải thích
00:20:05Giọng tôi cũng khẳng đi vài phần
00:20:06Tô huyền nhược
00:20:07Tô trường thanh
00:20:08Tôi không đánh anh ta
00:20:08Ở đây có ca mê ra giám sát
00:20:10Nếu hai người không tin có thể tự đi xem
00:20:11Nhưng cả hai mẹ con đều không quan tâm đến lời tôi
00:20:14Họ một trái một phải đỡ tô cầm niên lên xe
00:20:15Cũng không quan tâm tôi có lên xe không
00:20:17Cứ thế bỏ tôi lại tại chỗ
00:20:19Rồi đi mất
00:20:19Nhìn chiếc xe phóng đi
00:20:21Cuốn theo từng đám bụi
00:20:22Tôi không khỏi tự cười mình
00:20:23Trước mặt tô cầm niên
00:20:24Tại sao tôi còn nghĩ đến việc giải thích
00:20:26Tôi quá ngây thơ rồi
00:20:27Khi tôi về nhà
00:20:28Trong nhà không một bóng người
00:20:29Tôi biết
00:20:30Tô huyền nhược và tô trường thanh đều đã đến chỗ tô cầm niên
00:20:32Nhìn biệt thự không chút hơi người
00:20:34Tôi lướt nhìn lịch
00:20:35Mới nhớ ra
00:20:36Ba ngày nữa thời gian lắng dịu ly hôn kết thúc
00:20:38Cuối cùng tôi có thể hoàn toàn triệt để rời xa họ
00:20:40Từ nay về sau
00:20:41Trời cao chim bay
00:20:41Biển rộng cá nhảy
00:20:42Tôi và họ sẽ không còn liên quan gì nữa
00:20:44Ngày thứ ba trước khi rời đi
00:20:45Tô huyền nhược và tô trường thanh không về
00:20:47Nhưng tôi nhận được một đoạn video
00:20:49Trong video
00:20:49Tô huyền nhược vốn chưa từng lụm tay vào việt bếp nút
00:20:51Lúc này tự tay nấu cả bàn đầy món ăn
00:20:53Tô trường thanh vốn kêu căng tự gọt hoa quả
00:20:55Đưa đến trước mặt tô cầm niên
00:20:58Kết hôn với tô huyền nhược 6 năm
00:20:59Đây là lần đầu tiên tôi biết hóa ra cô ấy cũng biết nấu ăn
00:21:02Hóa ra tô trường thanh cũng biết ngoan ngoãn gọt hoa quả
00:21:04Tôi tắt video
00:21:05Tháo chiếc nhận cười đã đeo trên món app út suốt 6 năm
00:21:08Rồi lấy từ tủ đầu dường những thứ luôn cất xử
00:21:10Tranh vẽ nguyệt hòa của tô trường thanh lúc nhỏ
00:21:12Tôi vứt tất cả vào thùng rác
00:21:14Mày thứ hai trước khi rời đi
00:21:16Tôi nhận được video thứ hai
00:21:17Trong video tô huyền nhược
00:21:19Tô trường thanh và tô cầm niên
00:21:20Họ đứng giữa biển hoa ải hương tím
00:21:22Bắt tô huyền nhược chàn đầy tình yêu không giấu được
00:21:25Cầm niên
00:21:25Anh từng nói thích ải hương
00:21:27Nên em đã tự tay trồng cho anh
00:21:29Biển hoa ải hương này
00:21:30Anh có thích không
00:21:32Tô trường thanh bên cạnh kéo vát áo anh ấy
00:21:34Dưa lên một chiếc vòng tay màu tím
00:21:36Cháu tặng cậu cái này
00:21:37Đây là cháu chọn rất lâu
00:21:38Dùng ải hương đẹp nhất đan thành vòng tay
00:21:41Tôi bình tĩnh xem hết đoạn video này
00:21:44Từ khắp bác gốc
00:21:45Tìm ra những món quà tôi từng tặng tô huyền nhược và tô trường thanh
00:21:48Chúng phủ đầy bụi bặng
00:21:50Thậm chí phần lớn chưa từng được mở ra
00:21:51Tôi ném tất cả những món quà đó vào lửa
00:21:53Để chúng cháy rụi hoàn toàn
00:21:55Ngày cuối cùng trước khi rời đi
00:21:56Tôi nhận được video thứ ba
00:21:57Trong video tô huyền nhược và tô trường thanh ở bụi đầu giá
00:22:00Chi tiêu hoang phí cho tô cầm niên
00:22:02Chỉ cần tô cầm niên thích
00:22:03Bất kể giá có đắt đến đâu
00:22:05Tô huyền nhược đều mua hết
00:22:06Khiến tô cầm niên nhớ mày
00:22:08Tô trường thanh vội vàng sửa ấm tay anh ta
00:22:10Rồi đút hoa quả cho anh ta
00:22:11Hai mẹ con chỉ có anh ta trong mắt
00:22:13Tôi vô cảm tắt video
00:22:14Rồi ra ngoài nhận giấy ly hôn
00:22:16Sau khi về xóa sạch mọi dấu vết của mình trong ngôi nhà này
00:22:18Ngày rời đi tôi thu dọn xong tất cả hành lý
00:22:20Vừa định rời đi
00:22:21Tô huyền nhược và tô trường thanh đột nhiên đẩy cửa
00:22:23Họ đi vào
00:22:25Câu đầu tiên khi về
00:22:26Lại là yêu cầu tô xin lỗi
00:22:28Hôm nay là sinh nhật cầm niên
00:22:29Lần trước anh đánh cầm niên
00:22:31Nên đi xin lỗi anh ấy đi
00:22:32Tôi đứng tại chỗ
00:22:34Không nhúc nhích
00:22:34Về mặt bình tĩnh
00:22:35Cứ thế nhìn hai mẹ con họ
00:22:36Tô huyền nhược và tô trường thanh
00:22:38Đều cảm thấy nhịp tin bắt đầu tăng nhanh
00:22:40Họ có chút hoảng loạn không kìm được
00:22:42Vốn là anh sai
00:22:43Chẳng lẽ không nên xin lỗi sao
00:22:44Tô huyền nhược vừa mở miệng
00:22:46Tô trường thanh như tìm được chỗ dựa
00:22:47Cậu ta nắm chặt tay cô ấy bắt đầu hùa theo
00:22:50Đúng vậy
00:22:51Ông đánh cậu
00:22:51Thì phải xin lỗi cậu chứ
00:22:53Tôi vẫn chỉ nhìn họ
00:22:56Không nói gì cả
00:22:57Khi tô huyền nhược và tô trường thanh đều nghĩ
00:22:58Tôi sẽ mãi cứng đầu
00:23:00Không chịu nhược bộ
00:23:01Tôi đột nhiên quay người nói
00:23:03Tôi biết rồi hai người đi trước đi
00:23:04Tô huyền nhược xứng lại một lúc
00:23:06Nghe xong lời tôi nói
00:23:07Cô ấy bất chợt nhớ mày
00:23:08Anh không đi cùng chúng tôi sao
00:23:09Tôi nói
00:23:10Đã là tiệc sinh nhật
00:23:11Tôi phải thay lễ phục
00:23:13Còn phải tắm rửa nữa
00:23:14Em không phải là người ghét đợi nhất sao
00:23:16Hơn nữa sinh nhật tô cầm niên
00:23:17Anh ta chắc chắn muốn em có mặt ngay từ đầu
00:23:19Nét mặt tôi bình thản
00:23:21Lý lệ rõ ràng
00:23:22Khiến tô huyền nhược cầm nín
00:23:23Tô trường thanh liếp tôi vài cái
00:23:25Lại bắt đầu không hài lòng
00:23:26Ông hàng ngày ở nhà nấu cơm
00:23:28Có gì mà phải ăn riêng
00:23:29Chân tôi khứng lại
00:23:31Mắt hơi tối lại
00:23:32Trong mắt tô trường thanh lè lên vẻ ngựa mùng
00:23:33Cậu ta không dám nói nữa
00:23:35Bị mất mặt
00:23:36Cậu ta hơi bực bội
00:23:37Cậu ta nắm tay tô huyền nhược định đi
00:23:38Tôi bỗng lên tiếng gọi lại hai người họ
00:23:40Họ quay người
00:23:42Thấy tôi lấy ra một hộp quà từ trong phòng
00:23:43Tôi đưa cho họ
00:23:45Đây là quà tôi chuẩn bị cho tô cầm niên
00:23:46Khi đến phần tặng quà
00:23:48Hai người giúp tôi chuyển cho anh ta nhé
00:23:50Nhớ phải phát tại chỗ
00:23:51Trong đó có Kame ra bệnh viện ngày đó
00:23:53Đã họ không muốn xem
00:23:54Thì tôi sẽ chiếu cho mọi người xem
00:23:55Tôi nhấn mạnh hai chữ tại chỗ
00:23:57Tô huyền nhược dù thấy hơi khó hiểu
00:23:59Nhưng vẫn cứng rắn nhận lấy món qua
00:24:01Hai mẹ con lại quay người đi ra cửa
00:24:03Tôi đột nhiên lên tiếng gọi
00:24:04Tô trường thanh
00:24:05Thấy cậu ta quay lại lại bắt đầu có vẻ thiếu kỷ nhẫn
00:24:08Tôi nhẹ nhàng thốt lên hai từ
00:24:09Tạm biệt
00:24:10Ngừng một chút
00:24:11Tôi lại nhìn về phía dáng hình xinh đẹp bên cạnh cậu ta
00:24:12Cũng nói lời từ biệt
00:24:14Tô huyền nhược
00:24:14Tạm biệt
00:24:15Tô huyền nhược quay đầu thấy tôi đứng dưới đèn
00:24:17Vì ngực sáng nên không nhìn rõ biểu cảm của tôi
00:24:19Cô ấy chỉ có thể mơ hồ thấy trên mặt tôi có nụ cười nhẹ
00:24:21Cô ấy hơi ngỡ ngàng
00:24:23Từ khi nào dáng tôi đã gây đến vậy
00:24:24Như thế gió thổi là bay đi
00:24:27Bay khỏi nhà họ tôi thậm chí bay khỏi thế giới của cô ấy
00:24:29Nhưng chỉ trong chút mắt cô ấy đã tự phản bác
00:24:31Anh ta yêu mình đến vậy sao có thể rời đi
00:24:33Đã 6 năm rồi
00:24:34Anh ta vẫn chưa rời đi
00:24:35Ai đi anh ta cũng sẽ không đi
00:24:36Cô ấy cố nèn xuống nỗi hoang mang vô cớ trong lòng
00:24:38Một tay cầm hộp quà
00:24:39Một tay nắm Tô trường thanh
00:24:41Rồi gật đầu
00:24:42Quay người đi ra cổng biệt thự
00:24:43Sau khi tận mắt nhìn Tô huyền nhược và Tô trường thanh đều rời đi
00:24:46Tôi mới thu hồi ảnh mắt
00:24:48Quay người về phòng
00:24:49Tôi đẩy hành lý đã thu dọn xong
00:24:50Đi ra khỏi biệt thự
00:24:52Đi đến ven đường
00:24:52Tôi dơ tay đón xe
00:24:53Sau khi lên xe tôi nói điểm đến
00:24:55Lúc tiếp theo xe khởi động
00:24:56Đi về hướng hoàn toàn ngược lại với Tô cầm niên
00:24:58Và rời đi
00:24:59Tô huyền nhược
00:25:00Tô trường thanh tạm biệt
00:25:01Bên kia Tô huyền nhược ngồi trên xe đang chạy nhanh
00:25:03Trong lòng lại vô cớ cảm thấy bất an
00:25:05Cô ấy liên tục bói đầu lại muốn xem tôi có theo kịp không
00:25:08Ánh mắt dừng trên hộp quà
00:25:09Lại không kìm được nhớ mày
00:25:10Ngay cả quà cũng nhờ mình chuyển
00:25:12Anh ta định đến muộn bao lâu
00:25:13Chẳng phải chỉ thay quần áo tắm rửa thôi sao
00:25:15Cần nhiều thời gian vậy à
00:25:16Cô ấy bắt đầu lục lọi trong ký ức
00:25:18Cố gắng tìm xem trước đây tôi cần bao nhiêu thời gian để ra ngoài
00:25:21Nhưng nghĩ ký lại
00:25:22Kết hôn 6 năm
00:25:23Dường như tôi rất ít khi chỉnh trang
00:25:25Có lẽ đúng như Tô trường thanh nói
00:25:26Mỗi ngày chỉ ở nhà nấu cơm
00:25:28Chăm sóc họ
00:25:29Hoặc có lẽ vì bản thân tôi không thích chỉnh trang
00:25:31Cô ấy thực sự không nhớ nổi
00:25:33Tôi cần bao lâu để tắm rửa và ăn mặc
00:25:34Cho đến khi xe cuối cùng dừng lại
00:25:36Tô trường thanh đợi khá lâu
00:25:37Không thấy tôi huyền nhược có động thái
00:25:39Tự mò mẫm mở cửa xe
00:25:40Nhảy xuống trước
00:25:41Thấy cô ấy vẫn chưa có ý định đứng dậy
00:25:43Mới không kìm được chui vào lại
00:25:44Kéo kéo tay áo cô ấy
00:25:45Mẹ ơi đến rồi
00:25:46Đi tìm cậu thôi
00:25:47Gọi mấy lần
00:25:49Người trong xe vẫn không phản ứng
00:25:50Tôi trường thanh lại tăng âm lượng
00:25:52Giọng cũng trở nên trói tai hơn
00:25:54Tôi huyền nhược cuối cùng cũng hoàn hồn
00:25:55Nhìn cổng biệt thự bên ngoài cửa sổ xe
00:25:57Mới phản ứng
00:25:58Đã đến biệt thự của tôi cầm niên
00:26:00Cô ấy ôm hộp quà xuống xe
00:26:01Hơi ngẩn ngơ
00:26:02Tôi trường thanh nắm tay cô ấy
00:26:03Hơi không vui nhuồn mũi
00:26:05Mẹ đang nghĩ gì vậy?
00:26:07Mà suy nghĩ sâu vậy?
00:26:09Cũng khi nghe câu hỏi này
00:26:09Tôi huyền nhược mới bừng tỉnh
00:26:11Suốt cả quãng đường
00:26:12Có lẽ chỉ nhớ đến một người
00:26:14Sao anh ta có thể khiến mình bồn trồn đến thế?
00:26:16Tìm cô ấy lướt qua một thoáng kỳ lạ
00:26:17Tôi trường thanh thấy cô ấy lại thẫn thơ
00:26:19Giật giật tay cô ấy
00:26:20Để thể hiện sự không hài lòng của mình
00:26:22Cô ấy mới cho nắc đầu
00:26:22Không có gì
00:26:23Trả lời rất qua loa
00:26:30Không hiểu sao
00:26:30Từ lúc chia tay với tôi
00:26:31Tim cô ấy đã đập không ngừng
00:26:33Bồn trồn không yên
00:26:34Luôn cảm thấy có thứ gì đó
00:26:35Bị rút ra khỏi trái tim mình
00:26:36Cô ấy muốn nắm lấy nhưng không được
00:26:38Ngay cả khi đến phòng tiệc
00:26:39Gặp tô cầm niên
00:26:40Cảm giác này cũng không hề giảm bớt
00:26:42Cô ấy liên tục nhìn về phía cửa chính
00:26:44Thời gian càng lâu
00:26:46Càng người càng tỏ ra bồn trồn
00:26:47Tô cầm niên nhận ra sự bồn trồn của cô ấy
00:26:49Nhưng không biết nó bắt nguồn từ đâu
00:26:50Nhưng nghĩ đi nghĩ lại
00:26:52Có vẻ chỉ còn lại
00:26:53Khả năng ít có khả năng nhất
00:26:55Trong mắt anh ta lẻ lên tia độc ác
00:26:57Đã vậy thì tuyệt tình
00:26:58Đã nói nhiều lần tự giác nhường chỗ mà không nghe
00:27:00Con dám dùng thủ đoạn để lấy cảm tình trước mặt tô huyền nhược
00:27:03Thì lát nữa ta sẽ tặng cho người một món quà lớn
00:27:05Tô cầm niên ngầm đầu lại
00:27:06Khôi phục vẻ mặt tươi cười dạng dỡ
00:27:08Anh ta cầm ni rượu đến trước mặt tô huyền nhược
00:27:10Huyền nhược
00:27:11Thấy em cứ buồn trồn không yên
00:27:13Anh thần vẫn chưa đến
00:27:14Có phải anh ta có việc gấp không
00:27:16Nếu em không yên tâm
00:27:17Hãy đi tìm anh ta trước đi
00:27:19Thì sinh nhật không có em cũng không sao
00:27:20Anh ta tỏ vẻ chú đáo
00:27:22Nhưng giọng điệu lại ẩn chứa sự ý khuất không giấu nổi
00:27:25Khiến người ta không khỏi xót xa
00:27:26Tô huyền nhược mềm lòng
00:27:27Đôi mắt cũng dịu dàng hơn
00:27:29Anh ta có việc gì chứ
00:27:30Sinh nhật của anh
00:27:31Tất nhiên em phải ở bên anh
00:27:32Tô trưởng thành cũng cười và đến gần anh ta
00:27:35Đúng vậy
00:27:35Không có gì quan trọng hơn sinh nhật cậu
00:27:37Cậu yên tâm
00:27:40Hôm nay chúng ta không ai đi đâu cả
00:27:41Đợi người đàn ông đó đến
00:27:43Chúng ta sẽ bắt ông ta xin lỗi cậu trước mọi người
00:27:46Rõ ràng cũng không phải lần đầu
00:27:48Tô trưởng thành không gọi tôi là ba
00:27:49Thậm chí đây còn là kết quả từ sự ngung chiều của cô ấy
00:27:52Nhưng không hiểu sao
00:27:53Lúc này khi nghe Tô trưởng thành gọi tôi là người đàn ông đó
00:27:55Trong lòng tôi huyền nhược đột nhiên răng lên sự khó chịu
00:27:58Cô ấy định của trách
00:27:59Nhưng khi thấy
00:28:00Cảnh tôi cầm niên và Tô trưởng thành hòa thuận bên nhau
00:28:02Những lời lại nghẹn lại trong cố học
00:28:04Không lên không xuống được
00:28:06Khiến cô ấy rất khó chịu
00:28:07Một lúc sau cô ấy thở dài
00:28:08Đi vào phòng tiệc trước đi
00:28:09Tiệc sinh nhật nhanh chóng đến phần tặng quà
00:28:11Từng món quà đắt giá
00:28:13Được tặng cho Tô cầm niên
00:28:15Làm thoả mãn lòng kiêu ngạo của anh ta
00:28:17Đến lượt Tô huyền nhược
00:28:18Cô ấy suy nghĩ
00:28:19Rồi lấy ra món quà tôi đã đưa
00:28:20Đây là quà anh thần tặng anh
00:28:22Anh ấy nói phải phát ngay tại chỗ
00:28:25Xem quà anh ấy trước đi
00:28:26Mở hộp quà
00:28:27Bên trong lộ ra một axi bơ nhỏ
00:28:29Cô ấy lấy axi bơ ra
00:28:30Chuyển cho người giúp việc
00:28:31Bảo họ phát lên
00:28:32Tô cầm niên không ngăn cản
00:28:34Vì anh ta cũng muốn xem
00:28:35Trong tình huống này
00:28:36Tôi lại định chơi trò gì
00:28:37Ngừng đầu với vẻ mặt còn hơi có ý thân mật
00:28:39Cho đến khi màn hình lớn giữa phòng tiệc bỗng sáng lên
00:28:42Thú hút ánh nhìn của tất cả khách mời
00:28:44Thanh tiến trình tài dần tiến đến 100%
00:28:47Không chỉ Tô cầm niên mọi người đều tò mò
00:28:49Giang thần này
00:28:50Người đã theo đuổi Tô huyền nhược suốt 6 năm
00:28:52Trong tiệc sinh nhật người mà Tô huyền nhược yêu
00:28:54Rốt cuộc sẽ chiếu gì
00:28:55Là kỷ niệm tình cảm với Tô huyền nhược trăng
00:28:57Nhưng họ đâu có tình cảm gì
00:28:59Ai ở Nam Thành mà không biết
00:29:00Người tổng giám đốc tập đoàn Tô yêu
00:29:02Là anh nôi và là chồng của cô ấy
00:29:03Chỉ là hôn nhân sắp đặt thôi
00:29:04Hay là những lời chúc cực sự
00:29:06Thì họ chắc chỉ cười và nói
00:29:07Giả vờ hào phóng
00:29:08Thời gian tài dài kết thúc
00:29:09Hình ảnh cuối cùng xuất hiện trên màn hình lớn
00:29:12Trông giống như gấp Kamei ra giám sát
00:29:14Mọi người bàn tán thắc mắc
00:29:15Đây là gì
00:29:16Trông giống video từ Kamei ra giám sát
00:29:18Giang thần đó
00:29:18Lấy Kamei ra giám sát để làm gì
00:29:20Thời gian càng lâu
00:29:21Không biết tôi định làm gì
00:29:23Tô Cẩm Niên trên bụng khi thấy không cảnh quen thuộc
00:29:26Sắc mặt đột nhiên thay đổi
00:29:28Đây là Kamei ra giám sát bãi độ xe ngầm của bệnh viện
00:29:30Đúng hôm anh ta hãm hại tôi
00:29:31Đánh anh ta
00:29:32Tô Huyển Nhược ban đầu không nhận ra
00:29:34Nhưng nhanh chóng cô ấy nhìn thấy một cảnh
00:29:36Trong hình cô ấy dẫn Tô Cẩm Niên
00:29:38Tô Trường Thanh và tôi cùng xuất hiện
00:29:39Sự việc chưa qua bao lâu
00:29:40Tô Huyển Nhược và Tô Trường Thanh
00:29:42Vẫn muốn tôi vì chuyện ngày đó
00:29:43Xin lỗi Tô Cẩm Niên
00:29:45Lúc này hình ảnh quen thuộc vào về tâm trí
00:29:47Hai mẹ con lập tức hiểu ra
00:29:48Tô Cẩm Niên đột nhiên hét lên
00:29:50Tắt đi, màu tắt đi
00:29:52Anh ta tiện tay chụp lấy ly rượu
00:29:54Ném về phía màn hình
00:29:55Người giúp việc thấy bộ dạo anh ta
00:29:56Đều giật mình
00:29:57Họ định gọi người tắt đi
00:29:59Nhưng bị Tô Huyển Nhược ngăn lại
00:30:00Tô Trường Thanh cũng nhìn Tô Cẩm Niên với vẻ khó hiểu
00:30:02Không biết tại sao anh ta kích động thế
00:30:05Thực ra Tô Huyển Nhược và Tô Trường Thanh đều chưa từng nghi ngờ sự thật
00:30:07Trong lòng họ
00:30:08Tô Cẩm Niên hiền hòa, tốt bụng
00:30:10Làm sao có thể làm chuyện hãm hại người khác
00:30:11Nên khi thấy Kamei ra giám sát này
00:30:14Phản ứng đầu tiên của họ vẫn là tức giận
00:30:15Họ chỉ muốn tôi xin lỗi
00:30:16Tôi lại muốn đưa chuyện này ra cho mọi người biết
00:30:19Nhưng làm ẩm lên thì có lợi gì cho tôi
00:30:21Tô Trường Thanh không nghĩ nhiều như vậy
00:30:23Dù còn hơi nghi ngờ
00:30:24Nhưng vẫn kiên nhận A Nùi Tô Cẩm Niên
00:30:25Cậu đừng sợ
00:30:27Ông ta muốn làm to chuyện
00:30:28Thì cứ để ông ta làm
00:30:30Lẽ nào ông ta nghĩ
00:30:32Như vậy có thể phá hỏng tiết sinh nhật của cậu
00:30:34Thật là si tâm vọng tưởng
00:30:37Đã ông ta muốn thả
00:30:39Vừa hay để mọi người thấy ông ta độc ác thế nào
00:30:41Cậu ta giận dữ nói
00:30:46Hoàn toàn không chú ý
00:30:47Phía sau
00:30:48Giấc mặt Tô Yển Nhược và các khách khác đã trở nên kỳ lạ
00:30:50Để phá một bữa tiết sinh nhật mà dùng danh dự mình làm vật hy sinh
00:30:53Ai lại làm chuyện như thế
00:30:54Đúng như dự đoán
00:30:55Video nhanh chóng phát đến
00:30:56Lúc Tô Yển Nhược và Tô Trường Thanh lần lật rời đi
00:30:58Kamei ra vẫn hướng về Tô Cẩm Niên và tôi
00:31:01Vì khoảng cách hơi xa
00:31:03Âm thanh có chút biến dạng
00:31:04Nhưng giọng tròi tai của Tô Cẩm Niên
00:31:05Vẫn rõ ràng truyền vào tai tất cả mọi người có mặt
00:31:07Anh thật biết chịu được
00:31:09Thế này rồi mà vẫn không chịu rời đi
00:31:11Giang thần
00:31:12Nếu là tôi
00:31:12Bây giờ đã ngoan ngoạn cục đuôi
00:31:14Sông quần xeo rồi
00:31:15Nếu không phải vì tôi bị gửi ra nước ngoài mấy năm
00:31:17Anh nghĩ vị trí ông Tô đến lượt anh sao
00:31:20Nhìn mặt anh đi
00:31:21Nhìn cách ăn mặc của anh đi
00:31:23Một bà nội trợ sán xịt
00:31:25Dựa vào đâu nghĩ có thể tranh với tôi
00:31:27Những lời cay độc khiếu khích liên tiếp
00:31:29Trong video không thể rõ mặt tôi
00:31:31Nhưng khuôn mặt mèo mó của Tô Cẩm Niên
00:31:33Lộ ra rõ ràng
00:31:34Người trong màn hình chưa nổi giận
00:31:36Nhưng ngoài màn hình đã sung sao
00:31:37Ai có thể ngờ
00:31:39Trước mặt người ngoài
00:31:40Tô Cẩm Niên vốn ra vẻ công tử nhà giàu
00:31:42Sau lưng lại làm chuyện tiểu tan đuổi vợ cả
00:31:44Rồi khoe khoáng trước mặt vợ cả
00:31:46Nhưng điều họ không ngờ hơn là
00:31:48Tô Cẩm Niên đột nhiên tự bác mình một cái
00:31:50Khuôn mặt trắng trẻo nhanh chóng hiện lên vết tay đỏ
00:31:53Mắt ngắn lệ trông thật đáng thương
00:31:55Anh ta hủy khuất đổ lỗi tại sao tôi đánh anh ta
00:31:58Giây tiếp theo Tô Uyển Nhược và Tô Trường Thanh cuối cùng cũng quay lại
00:32:01Họ nghe thấy câu này
00:32:02Rồi nhìn Tô Cẩm Niên
00:32:03Vết tay trên mặt anh ta đột nhiên hiện rõ
00:32:04Một người đẩy người khác ra
00:32:06Một người dùng nắm đầm đánh cha ruột
00:32:07Cuối cùng khi tôi giải thích tôi không ra tay
00:32:09Ở đây cũng có ca mê ra giám sát làm chứng
00:32:11Cả ba người trực tiếp bỏ đi luôn
00:32:13Không ai chịu nghe lời tôi
00:32:15Tiếng bản tán đột ngột in bật
00:32:17Những ánh mắt đồng loạt đổ rồn vào ba người ở trung tâm
00:32:19Tập đoàn Tô là gia tộc hàng đầu Nam Thành
00:32:21Đa số người có mặt đều phải dựa vào nhà họ Tô
00:32:24Họ có thể bản tán về con nuôi nhà họ Tô
00:32:27Nhưng không thể trong hoàn cảnh này
00:32:28Bản tán về tổng giám đốc tập đoàn Tô
00:32:30Và người thừa kế tương lai của tập đoàn Tô
00:32:32Nhưng trong mắt hầu hết mọi người đều ẩn trứa sự khiên miệt
00:32:34Họ khinh thường Tô Cẩm Niên với thái độ kẻ thứ ba
00:32:36Tất nhiên cũng coi thường Tô Uyển Nhược chỉ nghe lời Tô Cẩm Niên
00:32:39Rồi ra tay và Tô Trường Thanh vì người khác phỉ bán
00:32:42Mà đánh cha ruột mình
00:32:43Rất đáng khinh
00:32:44Còn ba người nhà họ Tô bị mọi người chú ý đều đỏ mặt
00:32:46Trong số đó Tô Uyển Nhược cảm thấy vô cùng khó xử
00:32:49Cô ấy hé miệng định nói gì đó
00:32:51Nhưng nhìn quanh
00:32:52Vẫn không thấy người muốn gặp
00:32:53Cô ấy mới cuối cùng nhớ ra Tô vẫn chưa đến
00:32:56Nên Tô mới nhờ cô ấy chuyển món quà này
00:32:58Một nội hối hận vô biên đột nhiên tráng ngập lòng cô ấy
00:33:00Bên cạnh cô ấy Tô Trường Thanh cũng đã sưng sơ
00:33:03Tô Trường Thanh ghét tôi
00:33:05Thậm chí có phần gây tầm danh phận tôi là cha ruột của cậu ta
00:33:07Vì Tô Uyển Nhược nói
00:33:09Lúc trước
00:33:09Sau khi ông nội gửi người cô ấy thực sự yêu ra nước ngoài
00:33:11Đưa tôi đến bên cạnh cô ấy
00:33:13Ad chúng tôi kết hôn
00:33:14Cô ấy nói rằng cô ấy bị Ad phải cưới tôi
00:33:16Cô ấy nói người cô ấy thực sự yêu
00:33:17Là anh nôi người thơ
00:33:18Lương thiện ở tận phương xa
00:33:19Bắt đắc dĩ cô ấy chọn cách khuất phục
00:33:21Nên Tô Trường Thanh coi tôi là kẻ trộn
00:33:23Một tên cướp đã cường Ad
00:33:24Trên vào giữa
00:33:26Tình cảm của Tô Uyển Nhược và Tô Cẩm Niên
00:33:28Nếu không có tôi
00:33:30Ba của cậu ta sẽ là Tô Cẩm Niên thần khiết
00:33:31Tốt bụng
00:33:32Cho đến khi video này được công khai
00:33:34Cậu ta mới phát hiện hiểu biết của cậu ta
00:33:36Về thiện ác dường như đã sụp đổ hoàn toàn
00:33:37Tô Trường Thanh ngờ ngắt ngầm đầu
00:33:38Nhìn về phía chỗ dựa từ trước đến nay
00:33:40Vậy hôm đó không phải ông ấy đánh cậu sao
00:33:41Nhưng trong mắt Tô Uyển Nhược
00:33:44Cậu ta thấy sự ngờ ngắt tương tự
00:33:46Tô Uyển Nhược đột nhiên ngầm đầu
00:33:47Ánh mắt khóa chặt vào
00:33:49Tô Cẩm Niên đang muốn lẻn đi
00:33:50Như thế cuối cùng cũng tìm thấy lối thoát
00:33:52Mọi cơn giận trong lòng bùng phát
00:33:54Tại sao lại nói dối
00:33:56Tô tin anh đến vậy
00:33:57Tô Cẩm Niên
00:33:58Sao anh lại trở thành như thế này
00:34:00Cô ấy đau lòng khôn siết
00:34:02Tô Trường Thanh cũng lập tức phụ họa
00:34:04Đúng vậy cậu
00:34:05Tại sao cậu lại lừa chúng tôi
00:34:06Chúng tôi đối xử với cậu chưa đủ tốt sao
00:34:09Thấy họ đổ hết mọi vấn đề lên đầu mình
00:34:12Tô Cẩm Niên mặt đầy vẻ không thể tin được
00:34:14Nhưng nhờ đến khách khứa xung quanh
00:34:15Anh ta cố nén
00:34:16Mới dần được cơn giận xuống
00:34:17Không, không
00:34:19Nghe anh giải thích
00:34:19Đột nhiên dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay
00:34:21Khiến tất cả khách có mặt đều giật mình
00:34:23Họ không khỏi nhìn quanh
00:34:25Cố xác định xem ai
00:34:26Lại táo bạo vậy
00:34:27Dám vô tay vào lúc này
00:34:28Tô Huyển Nhược và Tô Trường Thanh cũng xứng người
00:34:31Họ quay đầu nhìn
00:34:32Người từ hướng phát ra âm thanh đứng dậy
00:34:34Mắt chàn đầy vẻ vui thích
00:34:35Khóe miệng người đó cong lên
00:34:37Khi mở miệng
00:34:38Rộng đầy vẻ diếu cợt
00:34:39Con phải cảm ơn ông Tô này
00:34:40Đã mời chúng tôi xem một vợ kịch hay như vậy
00:34:44Sau khi nhìn rõ người đó là ai
00:34:46Mặt Tô Huyển Nhược đột nhiên cứng đờ
00:34:47Sự tức giận trong mắt cô ấy càng mạnh
00:34:49Khoảnh khắc đó trong đầu cô ấy dâng lên
00:34:50Ngoài sự tức giận vì Tô Cẩm Niên lừa dối
00:34:52Còn có sự tức giận với tôi vì làm ẩm lên
00:34:54Tại sao tôi không thể giải thích riêng với cô ấy
00:34:56Nhất định phải dùng cách quyết liệt thế này
00:34:57Làm họ xấu hổ trước mọi người
00:34:59Còn những người khác khi thấy người nó là ai
00:35:00Điều này xin cảm giác hóa ra là vậy
00:35:03Họ Tô ở Nam thành ít kinh địch
00:35:05Nhưng họ Hạ là một trong số đó
00:35:07Và Hạ Tịch Giao từ nhỏ đã không hợp với Tô Huyển Nhược
00:35:09Chúng đối cô ấy khắp nơi
00:35:11Thường lấy việc xem cô ấy bẽ mặt làm vui
00:35:12Trong tình huống như này
00:35:14Của thực chỉ có cô ta dám làm chuyện này
00:35:15Hạ Tịch Giao xem xong vừa kịch
00:35:17Ung dung quay người rời khỏi phòng tiệc
00:35:19Cô ta hoàn toàn không cho Tô Huyển Nhược cơ hội phản ứng
00:35:22Tiệc đã thành thế này
00:35:23Lại có Hạ Tịch Giao đi đầu rời đi
00:35:24Các khách khác cũng không dám nán lại
00:35:26Họ lần lần lấy cờ có việc rời đi sớm
00:35:28Chỉ trong ngày mắt
00:35:29Phòng tiệc vừa náo nhiệt, đông đúc
00:35:30Chỉ còn lại Tô Huyển Nhược
00:35:32Tô Trường Thanh và Tô Cẩm Niên
00:35:34Tiệc đã tan rồi
00:35:35Tôi vẫn chưa đến
00:35:36Ai cũng biết
00:35:37Tôi cố ý tách khỏi họ
00:35:38Là để không đến
00:35:39Đến nước này
00:35:39Tô Huyển Nhược sao có thể không hiểu
00:35:41Họ đều đã bị tôi lừa
00:35:42Mà giờ đây ở đây chỉ còn 3 người họ
00:35:44Tô Huyển Nhược thu lại vẻ đau lòng khôn siết
00:35:47Cô ấy rơ tay lên
00:35:48Một tiếng bốc giòn vang lên
00:35:49Tôi Cẩm Niên bị kẻ tát bất ngờ này
00:35:52Đánh cho quay mặt sang một bên
00:35:53Sau khoảnh khắc sững sờ
00:35:54Anh ta càng thêm không thể tin được
00:35:56Cô đánh tôi
00:35:57Tô Huyển Nhược
00:35:58Cô giòn đánh tôi
00:35:59Nước mắt hủy khuất lập tức dâng trào
00:36:00Lần này khóc không còn là diễn nữa
00:36:02Mà là vì thực sự hủy khuất
00:36:03Trước ánh mắt hủy khuất chất vấn của anh ta
00:36:05Tô Huyển Nhược không còn cảm thấy sót xa như trước
00:36:07Tôi thấy anh còn tự tắt mình được
00:36:09Tưởng anh thích bị đánh chứ
00:36:11Cô ấy nở một nụ cười
00:36:13Nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt
00:36:14Lời vừa giất
00:36:15Tô Trường Thanh đột nhiên với đôi mắt đẫm lệ lao tới
00:36:17Dùng hết sức đầm đá Tô Cẩm Niên
00:36:19Đánh đến mức Tô Cẩm Niên liên tục kêu đau
00:36:21Nhưng cậu ta không hề nương tay
00:36:23Ông nói dối
00:36:23Ông gian trá
00:36:24Ông là người xấu
00:36:25Cậu ta đâu còn nhớ
00:36:26Mới đây thôi trong tiệc sinh nhật
00:36:27Đã trước mặt mọi người nói
00:36:29Mong cậu có thể làm ba và ở bên mẹ cậu mãi mãi
00:36:31Dù sao là con trai duy nhất của Tổng Giám Đốc Tập đoàn Tô
00:36:35Tập đoàn Tô cuối cùng
00:36:36Rất có khả năng sẽ về tay cậu ta
00:36:38Trước đây cậu ta được tâm bốc
00:36:39Được mọi người chiều trụ
00:36:40Trừng nào cậu ta bị người khác nhìn với ánh mắt khi miệt thế này
00:36:43Cho đến khi Tô Cẩm Niên không chịu nổi đau
00:36:44Anh ta cuối cùng không thể nhịn được nữa để mạnh
00:36:46Dù sao chỉ là đứa trẻ 5 tuổi
00:36:48Làm sao chịu nổi sức đầy của người lớn như vậy
00:36:50Cậu ta lập tức bị hắt ngã ra xa
00:36:52Tô Cẩm Niên thở gấp
00:36:53Vịn bàn bên cạnh
00:36:54Chịu đau đứng dậy
00:36:55Anh ta nhìn những người trước mặt
00:36:57Đột nhiên bật cười
00:36:58Tô huyền nhược nhớ chặt mày
00:36:59Anh cười gì
00:37:00Trong giọng cô ấy đầy vẻ ghê tởm
00:37:02Trong sự ghê tởm
00:37:03Còn có chút hoang mang
00:37:04Thời gian gần đây
00:37:05Sự thay đổi của tôi quá lớn
00:37:07Nếu là trước đây dù tôi có giận đến đâu
00:37:08Cũng không mang những chuyện này
00:37:09Ra thảo luận trước mặt công chúng
00:37:11Hơn nữa những năm qua
00:37:13Tôi hầu như chưa từng tức giận
00:37:14Nhưng lúc đó
00:37:15Dù cô ấy ngay trước mặt mọi người
00:37:16Thừa nhận mình vẫn chưa quên Tô Cẩm Niên
00:37:18Tôi cũng chỉ đứng bên cạnh nhìn
00:37:20Không nói một lời
00:37:21Tôi yêu cô ấy đến thế
00:37:22Làm sao có thể làm chuyện
00:37:23Tổn hại danh dự bản thân như vậy
00:37:24Tô Cẩm Niên thấy cô ấy nhớ mày
00:37:26Cười càng to hơn
00:37:27Tôi cười gì à
00:37:29Tôi cười cô giả dối
00:37:30Cười hai mẹ con cô đều hèn hạ
00:37:31Sau khi mắng họ dữ dội
00:37:33Anh ta lại tự dịu cười
00:37:34Cũng cười chính tôi
00:37:35Tôi lại tin rằng những người như các người có tình cảm thật
00:37:38Là tôi bảo các người dù thế nào cũng phải tin lời tôi
00:37:40Không cần xác minh gì cả
00:37:43Tô Huyển Nhược
00:37:44Nhìn tôi đi
00:37:44Chúng ta đã từng yêu nhau sâu đậm
00:37:46Dù tôi có hãm hại anh ta thì sao chứ
00:37:48Anh ta chỉ là một đối tượng hôn nhân sắp đặt
00:37:50Một người giúp việc mà thôi
00:37:51Vì hắn mà đối xử với tôi như vậy sao
00:37:53Tô Trường Thanh muốn phản bác
00:37:54Nhưng không biết nên phản bác thế nào
00:37:56Cậu ta chỉ có thể bồi dối nhìn Tô Huyển Nhược
00:37:58Hy vọng cô ấy có thể chỉ cho mình hướng đi
00:38:00Tô Huyển Nhược theo phản xạ phản bác lời Tô Cẩm Niên
00:38:02Anh ta không chỉ là đối tượng hôn nhân sắp đặt
00:38:04Càng không phải người giúp việc nào đó
00:38:05Sau khi cô ấy nói xong Tô Trường Thanh cũng phụ họa theo
00:38:08Với vẻ mặt nghĩa khí đầy mình
00:38:09Không được nói ba như vậy
00:38:11Nhưng khi thấy ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa châm biếm của Tô Cẩm Niên
00:38:14Hai mẹ con mới đột nhiên nhận ra
00:38:16Những lời này chính là do họ từng nói về tôi
00:38:19Đánh giá về tôi
00:38:20Tô Cẩm Niên lên tiếng
00:38:21Tô Huyển Nhược
00:38:22Đừng nói là cô thực sự yêu Giang Thần rồi nhé
00:38:24Còn cậu Tô Trường Thanh giờ đứng đây già làm con hiểu thảo
00:38:27Tưởng người ta không nhớ cậu đã nói thế nào
00:38:29Trong sinh nhật Giang Thần chỉ là người giúp việc
00:38:32Giang tôi và mẹ cậu mới là trời sinh một cặp
00:38:35Tô Huyển Nhược lướt qua trước bồi dối
00:38:36Lẽ nào anh ấy yêu mình
00:38:38Nhìn sang Tô Trường Thanh cũng đang bồi dối bên cạnh
00:38:40Cốc ấy hé miệng
00:38:42Nhưng cuối cùng vẫn không nói được gì
00:38:43Giọng Tô Trường Thanh đã lẫn tiếng khóc
00:38:45Không phải vậy
00:38:46Con chỉ bị ông lừa thôi
00:38:47Là ông nói dối khiến chúng con nghĩ ba bắt nạt ông
00:38:50Chúng con mới ghét ba
00:38:53Nước mắt cậu ta không ngừng say tròn trong hốc mắt
00:38:56Cậu ta ngẳng đầu nhìn Tô Huyển Nhược muốn nhận được sự đồng thuận từ cô ấy
00:38:59Và lời nói của cô ta
00:39:01Từ ngập mừng ban đầu trở nên lý sự đanh thét
00:39:03Cảm xúc của cô ta lại trở nên kích động
00:39:04Tiện tay nhặt một bình hoa bên cạnh
00:39:06Rồi mạnh mẽ ném về phía Tô Cầm Niên
00:39:08Tô Cầm Niên theo phản xạ nhắm mắt
00:39:10Cũng trong khoảnh khắc này
00:39:11Con đau nhói từ đôi mắt chuyển đến
00:39:13Anh ta đưa tay sờ
00:39:13Chỉ chạm vào một bàn tay ướt nóng
00:39:15Tô Cầm Niên được khẩn cấp đưa đến bệnh viện
00:39:17Nhưng hai mẹ con Tô Huyển Nhược và Tô Trường Thanh
00:39:19Đều không biết nhìn anh ta lấy một cái
00:39:20Mà vội vàng trở về nhà
00:39:22Có quá nhiều thắc mắc lẫn lộn trong lòng
00:39:23Họ còn chờ để hỏi tôi
00:39:25Nhưng khi mở cửa biệt thự
00:39:26Nhà trống trơn
00:39:27Đâu còn bóng dáng tôi
00:39:28Hai mẹ con tìm khắp phòng ngủ
00:39:30Bếp, phòng tắm, sân sau
00:39:31Mới phát hiện
00:39:32Không chỉ thiếu tôi
00:39:33Mà tất cả mọi thứ liên quan đến tôi đều biến mất
00:39:35Sau một hồi tìm kiếm vẫn không thu được kết quả gì
00:39:37Tô Trường Thanh
00:39:38Chu môi kéo vạt áo Tô Huyển Nhược
00:39:40Với vẻ mặt ủy khuất muốn khóc nhưng không khóc
00:39:42Mẹ ơi, ba có phải là
00:39:43Không muốn con nữa không?
00:39:45Nhưng Tô Huyển Nhược không có tâm trí để an ủi cảm xúc của cậu ta
00:39:47Tâm trí cô ấy đã hoàn toàn dối bời
00:39:49Cô ấy không biết mình nên làm gì
00:39:51Hay phải làm gì
00:39:52Chỉ có thể liên tục bấm số điện thoại trong danh bạc
00:39:54Số điện thoại thậm chí không có tên lưu
00:39:56Sau khi gọi đi gọi lại nhiều lần
00:39:58Ngay cả chuối sổ đó cũng thuộc lòng
00:40:00Trong lòng, sau một đoạn giọng máy móc
00:40:02Lại bị tự động cúp máy
00:40:03Những cuộc gọi này đều không thể kết nối
00:40:10Cô ấy trước tiên phấn khích nhìn vào màn hình
00:40:12Sau đó thấy dòng chữ ông nội hiện lên
00:40:14Tâm trạng cô ấy đột ngột trùng xuống
00:40:16Ông Tô với giọng trầm
00:40:17Mở lời hỏi, anh thần
00:40:19Đã đi rồi phải không?
00:40:20Cô ấy im lặng một lúc, không trả lời
00:40:22Nhưng dù cô ấy không trả lời
00:40:23Ông Tô cũng đã biết rõ câu trả lời
00:40:25Hiện tại cách kết thúc hợp đồng vừa đúng một tháng
00:40:27Trong tiệc sinh nhật Tô cầm nhiên vào kị ô nào đó
00:40:30Đã đến tay ông Tô
00:40:32Việc tôi rời đi càng nằm trong dự đoán của ông
00:40:34Ông thở dài nặng nề
00:40:36Giọng điệu đầy thất vọng
00:40:37Ta đã từng nói với cháu
00:40:39Cháu và Tô cầm nhiên không thể nào
00:40:42Dù nhìn từ khía cạnh nào
00:40:43Các cháu đều không phù hợp
00:40:46Khi xưa cháu đồng ý cưới anh thần
00:40:48Rồi lại có con với cậu ấy
00:40:51Ta còn tưởng cháu thực sự đã quên Tô cầm nhiên
00:40:53Kết quả, Tô hiển nhược
00:40:56Cháu thật khiến ta thất vọng
00:40:59Tô hiển nhược nhớ mày
00:41:01Cảm xúc bực bội của cô ấy
00:41:03Trong lời lẻ nhài của ông Tô càng thêm bùng nổ
00:41:05Khi vừa định cúp máy
00:41:06Đột nhiên thử lời ông Tô
00:41:08Cô ấy nghe ra điều bất thường
00:41:10Mắt cô ấy hơi hiếp lại trở nên lạnh lùng
00:41:12Ông biết rằng thần đã đi phải không
00:41:13Là ông đã ép anh ấy đi
00:41:15Ông lại giấu anh ấy ở đâu
00:41:17Câu hỏi chất vấn liên tiếp
00:41:19Đến cuối đã gần như mất kiểm soát cảm xúc
00:41:216 năm trước cách xa người yêu ngàn dặm
00:41:23Nỗi đau không thể gặp mặt như Thủy Triều ập đến
00:41:25Đôi mắt đỏ hoe
00:41:27Tất cả cảm xúc
00:41:28Đều chút lên người ông Tô
00:41:29Cô ấy hoàn toàn không để ý
00:41:31Tô Trường Thanh vừa kéo tay cô ấy
00:41:32Lúc này đã không biết khi nào buông tay
00:41:34Cậu ta chạy thật xa
00:41:36Trong mắt còn có chút sợ hãi
00:41:37Tô Trường Thanh chưa từng thấy mẹ như thế này
00:41:39Trước mặt cậu ta
00:41:40Tô Huyền Nhược là tổng giám đốc bình tĩnh tự chủ
00:41:42Là doanh nhân ăn mặc tinh tế
00:41:44Là người mẹ quyết đoán
00:41:45Nhanh nhẹn
00:41:46Riêng không phải là người mắt đỏ màu đứng trước mặt
00:41:48Tô Huyền Nhược đã không biết bao nhiêu lần mất kiểm soát cảm xúc
00:41:51Ngay cả ông nội cũng trở thành đối tượng để cô ấy chút giận
00:41:53Cậu ta quay người lặng lẽ chạy ra khỏi biệt thự
00:41:55Cậu ta không muốn ở lại đây chờ chết
00:41:57Phải đi tìm ba
00:41:58Cậu ta không muốn mẹ này nữa
00:42:00Tô Huyền Nhược đắm chìm trong cảm xúc
00:42:01Hoàn toàn không nhận ra tất cả việc này
00:42:03Chỉ là trước đây
00:42:04Ông Tô thực sự đã đuổi người cô ấy yêu
00:42:05Nên trong lòng vẫn còn chút mặc cảm với ông
00:42:07Nhưng giờ đây
00:42:09Chính cô ấy đã đuổi đi người yêu mình
00:42:10Khiến ông Tô dù muốn giữ lại cũng không thể
00:42:12Lần này ông tự nhiên cũng không bao che cho cô ấy nữa
00:42:15Ông Tô lên tiếng
00:42:16Lần này là cậu ấy tự muốn đi
00:42:18Hay nói cách khác
00:42:20Tô Huyền Nhược
00:42:21Là cháu không biết yêu
00:42:24Cũng không biết cách tôn trọng người khác
00:42:27Nên mời Cương ép đuổi cậu ấy đi
00:42:30Ông Tô hứa lệnh một tiếng
00:42:33Không thường tiếc xé tỏa tất cả những che đậy cho cô ấy thấy
00:42:36Cháu không nghĩ rằng
00:42:37Anh thần ở bên cháu nhiều năm như vậy
00:42:39Thực sự là vì yêu cháu chứ
00:42:42Tô Huyền Nhược sững người theo phản xạ hỏi lại
00:42:45Ông có ý gì
00:42:46Nhưng tiềm thức lại bảo cô ấy đừng nghe
00:42:48Cô ấy vội vàng muốn ấn nút cúc máy
00:42:50Nhưng ông Tô như đoán được suy nghĩ của cô ấy lúc này
00:42:52Trực tiếp nói ra tất cả sự thật
00:42:54Anh thần chưa bao giờ yêu cháu
00:42:56Cậu ấy chỉ vì báo ăn
00:42:58Được ta phải đến bên cháu tiếp cận cháu
00:43:01Chỉ đóng vai yêu cháu và sinh con với cháu
00:43:04Chỉ là công cụ để cháu quên Tô Cẩm Niên mà thôi
00:43:08Nghe nói hôm nay Tô Cẩm Niên bị thương
00:43:10Cháu thậm chí không đi xem một cái
00:43:13Ông Tô lại cười nhạt
00:43:15Một tiếng hoàn toàn không cho cô ấy cơ hội trả lời lại tiếp tục nói
00:43:18Có vẻ đứa trẻ đó đã hoàn thành nhiệm vụ khá tốt
00:43:21Trước khi đi cậu ấy còn nói với ta
00:43:24Muốn ta đồng ý cho cháu và Tô Cẩm Niên ở bên nhau
00:43:27Ta đã đồng ý
00:43:29Nên từ nay về sau
00:43:31Cháu và Tô Cẩm Niên thế nào cũng được
00:43:33Ta đều không can thiệp nữa
00:43:36Nhưng bây giờ
00:43:37Xem ra cháu cũng không cần ta can thiệp nữa
00:43:39Sự hả hay trong giọng ông Tô
00:43:42Tô Huyền Nhật dù muốn giả vờ không nghe ra cũng khó
00:43:45Mặt cô ấy hơi mèo mó
00:43:46Nhưng vẫn không chịu nhận thua
00:43:47Cô ấy nghiến răng nói
00:43:48Không tin ông lừa tôi
00:43:50Nghe cô ấy nói vậy
00:43:51Ông Tô cũng không quan tâm
00:43:52Tin hay không tùy cháu
00:43:54Nhưng chính thái độ thơ ơ của ông Tô
00:43:56Lại sô tan vài phần hoài nghi trong lòng cô ấy
00:43:59Còn lại là sự hoảng loạn vô bờ bến
00:44:01Tôi chưa bao giờ yêu anh ấy
00:44:03Nhìn bàn hợp đồng mỏng manh
00:44:04Đen trắng rõ ràng những điều khoản trên đó
00:44:06Ý nghĩ này như một gậy đánh vào đầu
00:44:08Khiến Tô Huyền Nhược
00:44:09Như mất hết sức lực toàn thân trong khoảnh khắc
00:44:11Ông Tô lên tiếng
00:44:13Sự thật này cháu hài lòng chứ
00:44:14Tô Huyền Nhược vẫn ngồi đó bất động
00:44:18Như một vật vô chi
00:44:19Dù sao cũng là chào gái ông kỳ vọng
00:44:21Ông Tô nói ra tất cả những điều này
00:44:23Chỉ là muốn đánh thức cô ấy triệt để
00:44:25Để cô ấy hiểu tình cảm thật ra
00:44:26Nhưng không cần quá cố chấp so đo
00:44:28Khi lên tiếng
00:44:29Ông Tô lại trở lại giọng điệu tâm huyết
00:44:31Làm nghe kỹ
00:44:33Vẫn có thể nghe ra chút tiếc nuối
00:44:34Huyền Nhược
00:44:35Không phải ông nội muốn đánh cháu
00:44:36Chỉ là trước đây cháu nói năng
00:44:38Làm việc đều quá cực đoan
00:44:39Con người phải biết trân trọng những gì trước mắt
00:44:43Dù là người hay là thứ khác
00:44:46Sẽ không có ai thực sự đứng nguyên
00:44:50Tại chỗ đợi cháu mãi
00:44:51Trước đây sợ cháu không chấp nhận được
00:44:55Nên giàu cháu
00:44:56Nhưng thực ra ban đầu nếu Tô cầm niên
00:44:59Có thể kiên định con tim
00:45:00Không phải khi ta
00:45:03Đề xuất nếu anh ta nhất quyết muốn ở bên cháu
00:45:05Thì phải từ bỏ mọi thứ nhà họ Tô cung cấp cho
00:45:08Đã hoảng loạn lựa chọn cầm tiền ra nước ngoài
00:45:12Ta cũng có thể như hiện tại thỏa hiệp
00:45:17Không con thiệp vào chuyện giữa cháu và anh ta nữa
00:45:20Lúc đó
00:45:22Thỏa hiệp sắp xếp cho anh ta một thân phận hợp lý
00:45:25Nhưng cháu không biết nhìn người
00:45:27Lại còn định vì một người như vậy mà từ bỏ tập đoàn tô
00:45:31Còn về con của anh thần
00:45:34Trong 6 năm này
00:45:36Nếu cháu từng cho anh thần một chút chân tình
00:45:39Ta không tin cậu ấy thực sự có thể tuyệt tình đến vậy
00:45:44Không quan tâm đến 6 năm bên nhau
00:45:48Có thể bỏ rơi được con ruột của mình
00:45:51Nói cho cùng là cháu phụ lòng cậu ấy
00:45:54Nếu ta là cháu
00:45:56Việc phải làm lúc này
00:45:57Tuyệt đối không phải ngồi đây tự thương tự trách
00:46:00Mà là đi tìm người để giải thích để nhớ giữ
00:46:03Tô trường thanh trốn ở cửa
00:46:06Nghe hết những lời của ông Tô và Tô Huyền Nhược
00:46:08Tất cả đều lọt vào tai
00:46:09Một chuỗi dài lời nói
00:46:10Khiến cậu ta còn nhỏ tuổi khó có thể tiếp nhận
00:46:12Cố gắng hiểu
00:46:13Đến cuối cùng
00:46:14Trong đầu chỉ còn lại một câu
00:46:15Nói cho cùng là cô phụ lòng anh ấy
00:46:17Anh ấy mới thực tình như vậy
00:46:18Bỏ rơi được con ruột
00:46:19Hóa ra là mẹ đã phụ lòng ba
00:46:21Chứ không phải như mẹ nói
00:46:22Nếu không vì ba
00:46:23Thì người ở bên mẹ giờ phải là Tô Cẩm Liên
00:46:26Vậy từ đầu đến giờ mẹ đã oan cho ba
00:46:28Là cậu ta vì người khác
00:46:30Đã làm tổn thương người lẽ ra phải yêu cậu ta nhất trên đời này là ba
00:46:32Nước mắt lập tức chàn đầy khóe mắt Tô Trường Thanh
00:46:34Cậu ta vội chạy đi
00:46:35Năm năm sau
00:46:36Tại sân bay Bắc Thành
00:46:37Những bước chân
00:46:38Thấy hiện tâm trạng không bình tĩnh lúc này của tôi
00:46:40Phía sau tôi là hạ tịch dao theo sát
00:46:42Cô ta kéo một vali lớn và kêu ê
00:46:44Đợi tôi với anh thàn
00:46:45Hạ tịch dao hoàn toàn không hạ rộng
00:46:47Tiếng gọi không giữ được tôi phía trước
00:46:49Lại khiến người phụ nữ vừa đi ngang qua tôi
00:46:52Dừng bước
00:46:52Cô ấy đôi ngồi quay đầu
00:47:00Cô ấy vô thức nhìn kỹ dáng người đàn ông đó
00:47:03Kết hôn 6 năm
00:47:04Chúng tôi không có ảnh chung
00:47:05Quà tôi từng tặng cho cô ấy và Tô Trường Thanh
00:47:07Sau đó cũng đã bị tôi dọn dẹp vứt hết
00:47:09Bệt thự rộng lớn
00:47:10Cô ấy lật đi lật lại tìm vô số lần
00:47:11Mới cuối cùng chịu thua chấp nhận sự thật đó
00:47:13Khi tôi rời đi
00:47:14Đã xóa sạch mọi dấu vết của mình
00:47:16Không để lại cho cô ấy bất kỳ ký ức nào
00:47:18Giờ đây
00:47:185 năm đã trôi qua
00:47:19Cô ấy thậm chí gần như đã quên diện mạo của tôi
00:47:21Vì vậy khi vừa đi ngang qua
00:47:23Cô ấy đã không nhận ra tôi
00:47:24Chỉ sau khi nghe tiếng gọi anh thần
00:47:25Cô ấy mới được nhắc nhở
00:47:27Nhìn lại dáng người đó
00:47:28Càng nhìn càng thấy giống tôi
00:47:29Niềm vui bất ngờ ập đến
00:47:31Khi mở miệng trong sự ngỡ ngàng
00:47:32Cô ấy thậm chí có khoảnh khắc nghẹn lời
00:47:34Anh thần
00:47:34Sau 5 năm không gặp
00:47:35Tôi vẫn trong giây tiếp theo nghe thấy
00:47:37Nhận ra ngay giọng cô ấy
00:47:39Là Tô Huyển Nhược
00:47:40Người đã kết hôn với tôi 6 năm
00:47:41Và mang đến cho tôi 6 năm ác mộng
00:47:43Bước chân tôi khựng lại chút
00:47:44Hạ tịch dao kéo vali đã theo kịp
00:47:46Lít thấy Tô Huyển Nhược đang đứng ngay ra
00:47:48Cô ta vô thức lít mắt nhìn đối phương
00:47:50Chưa đợi Tô Huyển Nhược kịp phản ứng
00:47:52Hạ tịch dao đã nằm lấy tay tôi
00:47:54Cùng tôi đi ra khỏi sân bay
00:47:56Đừng giận nữa
00:47:57Tôi đã đặt chỗ trước ở thực hương các
00:47:59Lát nữa chúng ta cùng đi ăn nhé
00:48:01Nghe đó là thực hương các mà tôi thích nhất
00:48:04Thực ra trong lòng tôi đã hết giận gần hết rồi
00:48:06Không lên tiếng rõ ràng đã mặc định sự sắp xếp của cô ta
00:48:09Cả 2 người đều ăn ý giả vờ không quen biết Tô Huyển Nhược
00:48:12Chúng tôi giờ đi ngay
00:48:13Cô ấy vội vã đi theo sau chúng tôi
00:48:15Khi thấy cảnh này thì đột nhiên khựng lại
00:48:17Cô ấy cuối cùng cũng nhận ra
00:48:18Răng tôi
00:48:19Và hạ tịch dao có quan hệ rõ ràng không bình thường
00:48:21Không biết là giận dữ hay đau lòng
00:48:23Khi nào cô ấy còn chưa kịp phản ứng
00:48:25Thể sắp đã thay cô ấy đưa ra lựa chọn
00:48:27Răng thần, đợi đã
00:48:29Y Tô Huyển Nhược là muốn gọi tôi lại
00:48:30Nhưng sau khi gọi xong
00:48:31Cô ấy mới nhận ra 2 người phía trước càng đi càng nhanh
00:48:33Cô ấy nhìn tôi và hạ tịch dao lên xe
00:48:35Chúng tôi không hề dừng lại
00:48:37Khoảnh khắc cửa xe đóng lại là lập tức phóng đi
00:48:39Chỉ để lại cho cô ấy một miệng đầy bụi
00:48:42Cô ấy bất lực buông tay xuống
00:48:43Điện thoại trong tay
00:48:44Chuyển đến giọng nói nghi ngờ của đối tác hợp tác
00:48:46Tổng tô, tổng tô
00:48:47Cô có nghe tôi nói không?
00:48:48Khi Tô Huyển Nhược hoàn hồn
00:48:49Đầu dây bên kia đã cúc máy từ lâu
00:48:52Cô ấy không quan tâm
00:48:53Ngón tay lướt trên màn hình
00:48:54Bấm một số khác
00:48:55Kiểm tra xem những năm này hạ tịch dao đã đi đâu
00:48:58Đã làm những gì
00:48:59Và khi nào liên lạc với anh thần
00:49:01Trợ lý ban đầu còn thắc mắc
00:49:03Sao Tô Huyển Nhược đột nhiên quan tâm đến hạ tịch dao
00:49:06Lúc này nghe đến câu cuối cùng của cô ấy
00:49:08Tin trợ lý đập mạnh
00:49:09Vội vàng vâng lời
00:49:11Túng tích của tôi được giữ bí mật
00:49:12Nhưng hạ tịch dao thì không
00:49:13Tô Huyển Nhược đã tìm 5 năm mà không thấy dấu vết
00:49:153 giờ sau
00:49:16Tài liệu trợ lý gửi đến tất cả lọt vào mắt Tô Huyển Nhược
00:49:19Tôi gặp hạ tịch dao 2 năm trước
00:49:21Tôi cũng như các nhà nghiên cứu khác trong viện
00:49:24Vì thí nghiệm
00:49:25Dành phần lớn thời gian trong viện nghiên cứu
00:49:27Chỉ khi giáo sư sợ chúng tôi một ngạt
00:49:29Bắt chúng tôi nghỉ phép
00:49:30Cho chúng tôi đi ra ngoài thư giãn
00:49:31Vì vậy ông không ngại khóa tất cả cửa ra vào và cửa sổ
00:49:34Của phòng thí nghiệm
00:49:35Chúng tôi mới chịu dành chút thời gian đi chơi
00:49:36Thời gian còn lại ngoài đi nhận giải thưởng khắp nơi
00:49:39Sẽ không rời phòng thí nghiệm
00:49:412 năm trước tôi theo các anh chị đi nước ngoài tỉnh
00:49:43Cờ đứng đợi họ quay lại
00:49:44Tôi tình cờ gặp hạ tịch dao
00:49:47Cô ta lưỡng thường đi về phía tôi
00:49:48Khi thấy mặt tôi thì xứng người
00:49:49Tôi thấy cô ta nhìn chằm chằm vào mặt tôi
00:49:52Theo phản xạ trở nên cảnh giác
00:49:53Tôi không nói nhiều
00:49:54Thận trọng đứng xa ra
00:49:55Rồi khi các anh chị quay lại
00:49:57Cẩn thận nhắc họ một câu
00:49:59Các anh chị hỏi cô ta vài câu
00:50:00Cô ta trả lời mập mờ
00:50:02Chỉ nói quen biết tôi
00:50:03Nhưng tôi lại bảo không biết cô ta
00:50:04Các anh chị coi cô ta là kẻ lừa đảo
00:50:06Khiến cô ta bị gửi thẳng đến đồn cảnh sát địa phương
00:50:08Tình ra cũng là không đánh không quen biết
00:50:10Sau khi biết là hiểu lầm
00:50:12Hai chúng tôi dần có nhiều điểm chung hơn
00:50:14Từ đầu cô ta đã thể hiện sự quan tâm đậm đà đến tôi
00:50:17Giáo sư cũng vui vẻ ủng hộ
00:50:18Thậm chí đối với các anh chị khác
00:50:20Còn có chút tiếc nuối
00:50:21Hạ tịch dao nắm bắt khoảng cách rất tốt
00:50:23Không quá thường xuyên khiến tôi phản cảm
00:50:25Cũng không quá hiếm hoi khiến cảm xúc tôi dành cho cô ta nhạt đi
00:50:27Mọi thứ đều thuận theo tự nhiên
00:50:29Ngay tỏ tình cô ta chọn đến tuyết đầu mùa
00:50:31Phá hoa nở rộ sáng rước trời đêm
00:50:33Cũng chiều sáng cảnh tuyết trắng xóa
00:50:35Không có đám đông hò hét xem náo nhiệt
00:50:36Giấy phút đó tôi thậm chí cảm thấy
00:50:38Trên thế giới này dường như chỉ còn hai chúng tôi
00:50:40Anh thần, tôi thích anh
00:50:41Chúng ta hãy ở bên nhau nhé
00:50:43Cô ta cho tôi đủ không gian để từ chối
00:50:45Cũng không thiếu nghi thức
00:50:46Tôi nhìn cô ta nhưng do dự không trả lời ngay
00:50:48Tôi cúi đầu, giọng hơi khàng
00:50:50Đã kết hôn và có một đứa con
00:50:52Tại sao cô lại thích tôi?
00:50:54Trước khi quyết định tỏ tình
00:50:55Hạ tịch dao đã nghiêm túc cần nhau ta khác với Tô Huyển Nhược
00:50:58Từ khi tôi mới xuất hiện bên Tô Huyển Nhược
00:51:00Hạ tịch dao đã biết thân phận của tôi
00:51:02Tôi không phải người ngưỡng mộ Tô Huyển Nhược
00:51:04Không phải người ông Tô gửi đến bên cô ta để kết hôn
00:51:07Bà là một người tự nguyện ký hợp đồng 6 năm với nhà họ Tô để báo ân
00:51:10Cô ta quan sát tôi từ góc độ người ngoài cuộc
00:51:12Nhìn tôi tận tâm tận lực chăm sóc Tô Huyển Nhược 6 năm
00:51:14Còn chăm sóc tỉ mỉ đứa trẻ
00:51:16Hết sức là một người chồng người cha tốt
00:51:18Ngay cả khi bị người anh nuôi mà Tô Huyển Nhược yêu nhiều lần vu khống
00:51:21Dường như cũng không hề nghĩ đến việc rời đi
00:51:23Cô ta nghĩ tôi thực sự đã yêu Tô Huyển Nhược
00:51:25Lúc đó trong lòng cô ta có sự tiếc nuối
00:51:27Lại như ganh tị
00:51:27Ganh tị với Tô Huyển Nhược
00:51:29Có một người ông nội luôn quan tâm đến cô ấy
00:51:30Và một người chồng yêu cô ấy
00:51:31Cho đến vợ kịch trong thiết sinh nhật Tô Cẩm Niên
00:51:33Cô ta mới hiểu ra
00:51:35Từ đầu đến giờ chính cô ta đã hẹp hỏi
00:51:36Khi gặp lại sau đó
00:51:37Tôi đã bỏ đi sự chầm nặng ít nói khi ở bên Tô Huyển Nhược
00:51:40Và sự cuối đầu em dè
00:51:41Chỉ cần đứng đó
00:51:42Đã đủ thú hút sự chú ý
00:51:43Cô ta bị tôi thú hút
00:51:44Vô thức đến gần
00:51:45Sự quan tâm cũng theo đó mà nảy sinh
00:51:47Cho đến nay
00:51:47Cô ta có thể khẳng định con tim mình
00:51:48Không phải nhất thời hướng khởi
00:51:50Cũng không phải ngây thơ muốn so sánh gì với Tô Huyển Nhược
00:51:52Mà vì con người tôi lúc này
00:51:54Là tôi và chỉ là tôi
00:51:55Cô ta mở miệng
00:51:56Giang thần tôi đều biết
00:51:57Nên tôi cũng biết
00:51:58Tôi thích anh
00:51:59Sẽ không vì bất kỳ điều gì khác mà thay đổi
00:52:01Mọi việc tôi làm bây giờ
00:52:03Cũng chỉ vì tôi thích anh
00:52:05Tình cảm chân thành trong mắt cô ta
00:52:07Khiến tôi không nói nên lời từ chối
00:52:08Từng vì hợp đồng 6 năm đó
00:52:10Vì Tô Huyển Nhược từ đầu đến cuối không chịu mở lòng
00:52:12Vì đứa trẻ tôi tự tay nuôi lớn
00:52:14Từ lạnh nhạt đến ghê tẩm
00:52:18Nhưng giờ nhìn vào mắt cô ta
00:52:19Tôi chưa cảm thấy có lẽ tôi có thể thử một lần nữa
00:52:22Kết quả tệ nhất
00:52:23Cũng chỉ là đi lại con đường cũ mà thôi
00:52:25Vì vậy tôi nằm lấy tay cô ta
00:52:26Khóe miệng cong lên thành một nụ cười
00:52:28Khiến cô ta chốc lát ngần người
00:52:29Mọi thứ đều diễn ra thuận lợi
00:52:31Tôi đồng ý lời tỏ tình
00:52:32Và trở thành bạn trai bạn gái chính thức với cô ta
00:52:34Sau này mỗi lần tôi xuất hiện
00:52:36Xung quanh luôn có dấu vết của cô ta
00:52:38Và hôm nay đúng là
00:52:38Kỷ niệm một năm tôi và Hạ Tịch Giao hẹn hò
00:52:40Lúc nãy tôi thức sợn cũng chỉ vì biết được
00:52:48Cô ta mới yên tâm đến bắt thành cùng tôi kỷ niệm
00:52:51Nói cho cùng tôi chỉ lo lắng cho Hạ Tịch Giao mà thôi
00:52:54Và giờ đây nhìn tài liệu và ảnh trợ lý gửi đến
00:52:56Tôi trong đó thật sống động
00:52:58Một hình ảnh hoàn toàn khác với khi ở bên cô ấy
00:53:00Tôi huyền như cảm thấy vô cùng phức tạp
00:53:02Như thế một hụ giấm bị đổ nhào
00:53:04Vị chua tràn ngập
00:53:05Điều khiến cô ấy khó chấp nhận hơn nữa là
00:53:07Giờ đây Hạ Tịch Giao mới là bạn gái danh nghĩa của tôi
00:53:09Còn cô ấy không là gì cả
00:53:10Cô ấy lấy ra giấy ly hôn
00:53:12Chưa bao giờ hối hận như lúc này
00:53:13Tại sao khi kết hôn với tôi
00:53:15Lại đưa tôi bản thỏa thuận ly hôn đã ký tên
00:53:17Tại sao suốt 6 năm qua
00:53:18Chưa từng nghĩ đến việc an định và sống cuộc sống với tôi
00:53:20Tại sao sau khi tôi cầm niên về nước
00:53:23Cô ấy còn đưa tôi trường thanh cùng xa lánh tôi
00:53:24Nếu không vậy thì sao cô ấy đến nỗi
00:53:26Cuối cùng được gặp lại tôi
00:53:27Lại phát hiện thậm chí không tìm được lý do để gặp tôi
00:53:30Còn tôi đã buông bỏ mọi thứ trong quá khứ
00:53:32Bắt đầu cuộc sống mới
00:53:33Tôi hoàn toàn không biết hoạt động tâm lý của tôi huyền nhược
00:53:36Lúc này tôi đang ngồi trong phòng riêng của Thạch Hương Các
00:53:38Thưởng thức dịch vụ tận tình của Tổng Giám đốc Tập đoàn Hạ
00:53:40Món ăn vừa mới trần vẫn còn nóng
00:53:42Chầm với nước chấm lầu do Hạ Tịch Giao đích thân pha chế
00:53:45Một miếng, sô tan hết cái lạnh trong người
00:53:47Ánh mắt Hạ Tịch Giao chưa từng rời khỏi tôi
00:53:49Tôi bị cô ta nhìn hơi ngượng
00:53:51Tôi khó chịu vỗ cô ta một cái
00:53:53Ăn đi, đang ăn thì tập trung ăn chứ
00:53:55Nhìn tôi làm gì
00:53:56Dù bị đánh, cô ta vẫn không rời mắt
00:53:58Vẫn cười tươi giỏi nói
00:54:00Vì anh đẹp trai quá, hai chúng tôi vừa đùa dưỡn vừa ăn đồ
00:54:03Khi ăn xong, thời gian đã trôi qua một giờ
00:54:05Vừa định đứng dậy, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra
00:54:08Tôi theo khoản xạ nhiều may
00:54:09Tưởng là nhân viên phục vụ tôi đang định hỏi
00:54:11Tại sao không có cửa
00:54:13Vừa ngẩn lên đã chạm mắt với Tô Uyển Nhược đang đứng ở cửa
00:54:16Và bên cạnh cô ấy là Tô Trường Thành đã cao đến ngang eo cô ấy
00:54:18Năm năm không gặp, cậu ta từ một đứa bé đã thành thiếu niên
00:54:21Diện mạo cũng thay đổi nhiều
00:54:23Khí chất cũng trở nên nội liễm hơn
00:54:24Không còn nghịch ngợm như trước
00:54:26Giống một người lớn nhỏ, dù không cố tình để ý
00:54:29Tôi vẫn luôn nghe tin tức về họ ở nhiều nơi
00:54:31Có người nói Tô Uyển Nhược rất hiếu thuận
00:54:33Có người nói Tô Trường Thành thông minh
00:54:35Tôi còn nhỏ đã thấy bóng dáng mẹ
00:54:36Tôi đổi với những tin này luôn không bày tỏ ý kiến
00:54:39Và mỗi khi như vậy, bên cạnh tôi cũng sẽ có người nhắc nhở
00:54:41Lúc trước họ đã nghe lời một phía của người khác thế nào
00:54:43Kết tội chồng cũ, thậm chí là làm tổn thương tôi
00:54:46Giờ đây đối mặt nhau
00:54:47Tôi mới cuối cùng cảm nhận được sự trôi của thời gian
00:54:49Hóa ra Tô Trường Thành đã lớn như vậy
00:54:51Hạ tịch giao nhìn thấy tôi thất thần
00:54:53Cô ta bóp bóp tay tôi đang nắm
00:54:55Rồi di chuyển từ đối diện đến bên cạnh tôi
00:54:57Cả loạt động tác này, y chiếm hữu rất rõ ràng
00:55:00Nhìn lên, trong mắt cô ta đầy vẻ khiều khích
00:55:02Tôi không ngăn cản, ngược lại rời mắt khỏi Tô Trường Thành
00:55:05Ngoan ngoạn dịch lại gần hạ tịch giao hơn
00:55:08Chỉ một hành động nhỏ như vậy
00:55:10Đã khiến Tô Trường Thành đỏ hòe mắt
00:55:11Cậu ta chung môi mắt đầy vẻ ủy khuất
00:55:13Ba ơi, con nhớ ba quá
00:55:15Tại sao bao năm nay ba
00:55:17Không tìm con lần nào
00:55:18Cậu ta như đứa trẻ bị cha bỏ rơi
00:55:21Khóc thật đáng thương và bất lực
00:55:23Mọi người nhanh chóng chú ý đến vở kịch này
00:55:24Đều liếc nhìn về phía này
00:55:26Tôi hiển nhược nhẹ bé nhận ra những ánh mắt đó
00:55:28Sau khi dẫn Tô Trường Thành vào phòng
00:55:30Đóng cửa phòng lại
00:55:32Chận tất cả ánh nhìn bên ngoài
00:55:34Tô Trường Thành vừa vào cửa
00:55:36Theo phản xạ muốn chạy đến chỗ tôi
00:55:37Nhưng bị hạ tịch giao nhanh tay ngăn lại
00:55:39Này làm gì vậy, nói chuyện thì nói chuyện
00:55:41Đừng động chân động tay
00:55:42Tô Trường Thành tức giận trợn mắt nhìn cô ta
00:55:44Ông ấy là ba tôi
00:55:46Cô có quyền gì mà không cho tôi lại cần
00:55:48Lời nói của cậu ta rất lý sự đánh thép
00:55:50Từ khi biết tung tích của tôi
00:55:52Cậu ta đã vội và đến Bắc Thành
00:55:53Lo sợ chạy chậm sẽ lại mất tôi
00:55:55Ở bên ông Tô 5 năm
00:55:57Cậu ta học được nhiều điều
00:55:59Dấu diếm, giả vờ đã học đến nhuẩn nhuyễn
00:56:01Nhưng cậu ta giả vờ ngoan ngoãn lừa ông Tô
00:56:03Rồi dẫn người lên máy bay riêng thẳng đến Bắc Thành
00:56:05Suốt chặng đường
00:56:07Tô Trường Thành đã tưởng tượng nhiều cảnh tra con đoàn tụ
00:56:09Nghĩ tôi sẽ hối hận vì bỏ cậu ta
00:56:11Nghĩ tôi vẫn còn giận
00:56:12Chỉ cần cậu ta nhận lỗi
00:56:13Tôi sẽ vẫn tha thứ cho cậu ta
00:56:15Nhưng không
00:56:15Tôi vẫn đứng tại chỗ
00:56:16Lặng lẽ tránh sự tiếp cận của cậu ta
00:56:18Rồi từ từ lắc đầu
00:56:19Tôi không phải trá cậu
00:56:21Tô Trường Thành
00:56:22Cậu quên người cậu đã tự chọn làm ba là ai rồi sao
00:56:24Mặt Tô Trường Thành tức thì tái nhợt
00:56:26Tô huyền nhược vội vàng lên trước nắm tay Tô Trường Thành
00:56:28Lời nói còn có chút không tán thành
00:56:31Anh thần
00:56:31Tôi biết trong lòng anh cậu án giận với chúng tôi
00:56:33Nhưng đứa trẻ
00:56:35Trước đây nó không hiểu chuyện
00:56:36Là một số chuyện sai
00:56:38Nói một số lời sai
00:56:39Nhưng điều quan trọng nhất của con người
00:56:40Chẳng phải là biết sửa sai sao
00:56:41Sao anh phải nói những lời cay đắng với đứa trẻ
00:56:44Tôi cuối cùng cũng ngẩn đầu
00:56:45Lần đầu tiên sau khi gặp lại
00:56:47Nhìn thẳng vào cô ấy
00:56:48Tổng Tô
00:56:48Chúng ta đã ly hôn rồi
00:56:50Với mối quan hệ giữa chúng ta
00:56:51Chưa thân thiết đến mức có thể gọi là anh thần
00:56:53Sau này Tổng Tô hãy gọi tôi là ông Giang
00:56:55Nếu không
00:56:57Bạn gái tôi sẽ ghen đấy
00:56:58Tôi dùng thái độ lạnh nhạt xa cách để phân định danh giới
00:57:00Mấy từ bạn gái nhẹ nhàng thoáng qua
00:57:02Nhưng như một củ bố nặng
00:57:04Ráng mạnh vào tim cô ấy
00:57:05Tô huyền nhược không phải mới biết mối quan hệ của chúng tôi
00:57:07Nhưng sức mạnh của tài liệu văn bản
00:57:09Không thể bằng lời tự miệng tôi nói ra
00:57:10Tôi vẻ mặt thả nhiên
00:57:12Cô ấy có một thoáng hoảng hốt
00:57:13Cô ấy như thế lại chúng tôi ngày xưa
00:57:15Chỉ là đổi vị trí
00:57:16Lúc đó
00:57:17Người ở vị trí cao hơn trong mối quan hệ của chúng tôi
00:57:19Là cô ấy
00:57:19Tô huyền nhược khi đó cũng như vậy
00:57:21Giữa khoảng cách ngàn dặm
00:57:22Đối diện với người không cần lễ cưới
00:57:23Không cần tuần trăng mật
00:57:24Chỉ cần một giấy kết hôn
00:57:25Và một chiếc nhận cưới là mãn nguyện là tôi
00:57:27Câu ngạo đưa ra bản thỏa thuận ly hôn
00:57:29Cô ấy nói với tôi
00:57:31Tôi biết anh thích tôi
00:57:31Nhưng trong lòng tôi đã có người khác từ lâu
00:57:34Lấy anh chỉ vì gia đình thúc sục cưới
00:57:36Đơn ly hôn này tôi đã ký tên
00:57:38Khi nào anh muốn ly hôn
00:57:41Thì ký vào đây
00:57:43Anh có thể đi bất cứ lúc nào
00:57:45Khi đó cô ấy nói thật thả nhiên
00:57:46Có lẽ chưa từng nghĩ có một ngày
00:57:48Người cuối đầu cầu xin sẽ là mình
00:57:50Cuối cùng cô ấy cũng cảm nhận được cảm giác của tôi lúc đó
00:57:52Nghĩ đến đây tôi huyền nhược trật tự dĩu cười
00:57:54Không đúng
00:57:55Lúc đó tôi sao có thể buồn
00:57:57Ly hôn quá phiền phức
00:57:57Tôi vốn chỉ để báo đáp nhà họ tôi
00:57:59Đã tài trợ tôi học hành
00:58:00Nên mời ký hợp đồng đến bên cô ấy
00:58:02Cô ấy cho tôi tự do rời đi
00:58:03Lúc đó tôi chắc phải vui mừng chứ
00:58:05Tôi huyền nhược hé miệng
00:58:07Chỉ thấy cổ họng khô khóc
00:58:08Vì từ đầu
00:58:09Cô ấy và Tô Trường Thanh đã bị tôi loại khỏi thế giới của tôi
00:58:11Tô Trường Thanh vẫn không chịu từ bỏ
00:58:14Còn tiếp tục hỏi
00:58:15Ba ơi
00:58:15Ba thực sự không cần con nữa sao
00:58:17Tôi đã bắt đầu cảm thấy phiền
00:58:18Tôi trực tiếp nắm tay hạ tịch giao đúng dậy
00:58:20Khi định đi vòng qua họ ra ngoài
00:58:22Dây tiếp theo Tô Trường Thanh nắm tay tôi
00:58:24Khóc lớn
00:58:26Ba ơi
00:58:26Con biết lỗi rồi
00:58:28Trước đây là con không tốt
00:58:29Con đã có lỗi với ba
00:58:31Ba cho con thêm một cơ hội được không
00:58:33Con có thể thế
00:58:36Sau này con nhất định nghe lời ba
00:58:38Hiếu thảo với ba
00:58:40Ba đừng không cần con được không
00:58:42Tôi huyền nhược cũng vội chặn đường tôi
00:58:44Khóe mắt cô ấy đỏ lên
00:58:46Anh thần
00:58:47Là em không tốt
00:58:48Là em không nhận ra trái tim mình
00:58:49Còn dựa vào tình yêu của anh
00:58:51Nhiều lần làm tổn thương anh
00:58:52Không
00:58:53Cũng không phải tình yêu của em
00:58:54Sau này em cũng nghe ông nội nói
00:58:55Anh chỉ vì báo ân
00:58:57Nên mời đến bên em
00:58:58Cô ấy cố kìm không cho nước mắt rơi
00:59:00Mắt cũng đỏ huê
00:59:01Giang thần
00:59:02Em và Trường Thanh đều biết lỗi rồi
00:59:04Anh có thể tha thứ cho em không
00:59:05Cho chúng em thêm một cơ hội
00:59:07Để chúng ta làm lại từ đầu
00:59:08Không cần anh yêu chúng em
00:59:10Chỉ cần anh chịu quay lại bên chúng em
00:59:12Em và Trường Thanh sẽ làm mọi điều anh muốn
00:59:14Tô Trường Thanh vội gật đầu
00:59:16Cũng hùa theo
00:59:17Ba ơi
00:59:18Chìa khóa kết an toàn ba tặng con 5 năm trước
00:59:20Sau này con cũng đã tìm thấy
00:59:23Con đã xem qua những thứ bên trong
00:59:26Trên đó còn viết số
00:59:28Là những món quà sinh nhật ba
00:59:30Chuẩn bị trước cho con trong tương lai
00:59:32Con rất ngoan
00:59:35Mỗi năm chỉ mở một món
00:59:36Ba cũng nhớ con phải không
00:59:38Quay lại bên chúng con được không
00:59:40Cậu ta trước mắt
00:59:43Vừa đáng thương vừa ủi khuất
00:59:44Khi nghe Tô Trường Thanh nhắc đến kết an toàn đó
00:59:46Tôi hơi sững người
00:59:47Tôi thưởng mình đã vứt hết tất cả
00:59:48Cố gắng nhớ lại
00:59:50Tôi mới nhớ ra
00:59:51Lúc đó tôi nghĩ
00:59:52Dù sao chìa khóa cũng đã vứt
00:59:53Thì kết an toàn có vứt đi hay không cũng không quan trọng nữa
00:59:55Tôi không ngờ lúc đó vứt chìa khóa
00:59:58Không chút do dự
00:59:59Tô Trường Thanh
00:59:59Lại đi tìm lại chìa khóa
01:00:01Trong lúc tôi ngẩn người
01:00:02Hạ tịch rào rất không hài lòng lên tiếng
01:00:04Thực sự coi tôi như không tồn tại à
01:00:06Ngay trước mặt tôi cướp bạn trai tôi
01:00:08Tôi huyền nhược
01:00:09Khi nào tôi cho cô ấn tượng tôi hiền lành như vậy
01:00:11Tôi huyền nhược hoàn toàn không có ý định để ý đến cô ta
01:00:14Cô ấy vẫn nhìn tôi
01:00:15Chờ đợi câu trả lời của tôi
01:00:16Lòng vừa lo lắng vừa phấn khích
01:00:17Về phần hạ tịch rào
01:00:19Họ vốn là kẻ thù không đội trời chung
01:00:20Dù để cô ta ghét mình thêm thì sao chứ
01:00:22Hiện tại cô ấy chỉ muốn có tôi mà thôi
01:00:24Hơn nữa khi hạ tịch rào theo đuổi tôi
01:00:26Làm sao không biết mối quan hệ của họ với tôi
01:00:28Trong lúc hai người đang cãi vã
01:00:29Tôi cúi đầu nhìn Tô Thường Thanh
01:00:31Cậu ta vẫn nắm tay tôi không chịu buông
01:00:32Mắt đầy về cầu xin
01:00:34Nếu là 5 năm trước
01:00:35Khi Tô Cẩm Niên chưa quay về
01:00:36Họ hứa hẹn
01:00:38Cầu xin như vậy
01:00:38Có lẽ tôi sẽ thực sự mềm lòng
01:00:40Nhưng giờ đây sau khi chạy qua nhiều chuyện
01:00:42Tôi sớm không còn đặt họ ở vị trí quan trọng nhất
01:00:44Gia đình rất quan trọng
01:00:46Nhưng bản thân tôi quan trọng hơn
01:00:47Trên thế giới này
01:00:47Không ai có nghĩa vụ phải mãi đứng tại chỗ chờ bạn
01:00:49Trước khi là một người cha
01:00:51Tôi vẫn là chính mình
01:00:52Tôi gỡ tay Tô Thường Thanh
01:00:53Đang ôm lấy tôi
01:00:54Và lắc đầu
01:00:54Như thể nói với cậu ta
01:00:56Nhưng cũng như đang trả lời Tô Huyển Nhược
01:00:57Trước đây tôi đã đánh mất bản thân một thời gian dài
01:00:59Giờ tôi không chỉ tìm lại được chính mình
01:01:01Còn tìm thấy một nửa hòa hợp với mình
01:01:03Vậy tại sao tôi phải vì sự hối hận của hai người
01:01:06Mà từ bỏ cuộc sống hiện tại của mình
01:01:07Tôi vẫn đi cùng hạ tịch giao
01:01:09Khi Tô Huyển Nhược định đuổi theo
01:01:11Ông Tô đột nhiên gọi điện đến
01:01:12Vương Tổng liên lạc không được với cháu
01:01:14Nên đã tìm đến chỗ ta
01:01:15Tô Huyển Nhược
01:01:18Ai dạy cháu
01:01:23Còn bỏ đối tác hợp tác bơ vơ
01:01:24Đến giây phút này
01:01:27Tô Huyển Nhược mới cuối cùng nhớ ra
01:01:28Ban đầu cô ấy đến Bắc Thành là đi công tác
01:01:30Nếu có thể thuận lợi hợp tác với tập đoàn Vương Thái
01:01:32Nhà họ Tô sẽ mở được thị trường Bắc Thành
01:01:34Sáng nghiệp nhà họ Tô cũng sẽ lên một tầm cao mới
01:01:37Và hiện tại đã quá thời gian hẹn
01:01:39Cô ấy im lặng một lát
01:01:41Nhìn tôi và hạ tịch giao dần dần đi xa
01:01:42Cho đến khi hoàn toàn khuất dạng
01:01:44Nỗi bất mạn trong lòng cô cuộn trào dữ dội
01:01:45Tô Trường Thanh cũng nhìn
01:01:46Mắt cậu ta đầy nghi hoặc
01:01:47Dường như đang hỏi tại sao cô ấy không đuổi theo
01:01:50Bên kia ông Tô chuyển hướng câu chuyện
01:01:51Đột nhiên hỏi về Tô Trường Thanh
01:01:53Tô Trường Thanh đang ở chỗ cháu phải không?
01:01:56Cô ấy một tiếng không hề dấu diếm
01:01:57Dù sao Tô Trường Thanh đến Bắc Thành
01:01:59Đã sử dụng máy bay riêng của ông Tô
01:02:00Muốn biết tùng tích cậu ta
01:02:02Quá dễ dàng
01:02:03Giọng ông có chút không hài lòng
01:02:04Không chỉ với cô ấy
01:02:05Với Tô Trường Thanh và cả với tôi
01:02:07Cháu đưa đứa trẻ theo
01:02:08Gặp cậu ta rồi
01:02:09Cậu ta trả lời cháu thế nào?
01:02:12Sau này cháu định làm sao?
01:02:15Cháu hiểu không?
01:02:16Ta trước đây để cậu ta tiếp cận cháu
01:02:17Là để cháu quên đi Tô Cầm Niên
01:02:20Chứ không phải để cậu ta trở thành Tô Cầm Niên thứ hai
01:02:24Ý trong lời ông Tô rất rõ ràng
01:02:28Nếu Tô Huyển Nhược cứ tiếp tục như vậy
01:02:30Vì việc riêng mà ảnh hưởng việc công
01:02:31Ông Tô cũng không thể đảm bảo
01:02:32Liệu ông có ra tay lần nữa không?
01:02:34Tô Trường Thanh tai thính nghe thấy câu cuối cùng
01:02:36Là chắc sột được ông đích thân nuôi dưỡng
01:02:38Tất nhiên nhanh chóng hiểu ra ý trong lời ông
01:02:40Cảm xúc bắt đầu kích động
01:02:42Không được bắt nạt ba tôi
01:02:44Ông Tô lên tiếng
01:02:46Đã coi trọng giam thần đến vậy
01:02:48Hiện tại điều cháu nên làm không phải là cãi lại ta
01:02:51Mà là nhanh chóng quay về
01:02:55Và bảo mẹ vô trách nhiệm của cháu kia
01:02:57Đừng không phân biệt được cái gì gọi là nhẹ nặng, chậm gấp
01:03:03Tô Huyển Nhược nhớ mày trong đó đầy sự không đồng tình
01:03:05Lúc trước chính ông đã nói cháu nên đi tìm anh ấy nói rõ
01:03:08Xin lỗi anh ấy
01:03:10Vì sao giờ lại nói cháu không phân biệt nhẹ nặng
01:03:12Cái gì là nhẹ, cái gì là nặng
01:03:14Cái gì có thể trái gì phải gấp
01:03:15Tại sao cháu cả đời phải vì công ty mà sống
01:03:17Tại sao ông Tô có thể nói đuổi người cháu thích thì đuổi
01:03:20Nói muốn cháu kết hôn sắp đặt thì phải kết hôn sắp đặt
01:03:22Nói cháu không nên tiêu cực
01:03:24Cháu không được níu kéo người mình yêu
01:03:25Cháu chỉ có thể xử lý công việc
01:03:26Ông Tô tức giận
01:03:27Không ngờ sau 5 năm
01:03:29Những lời ăn uổi khi đó
01:03:30Lại bị cô ấy lôi ra để phản bác mình
01:03:32Lúc đó ta
01:03:33Là để cháu đừng tiếp tục suy sụp
01:03:35Tô Huyển Nhược
01:03:38Cháu đừng quên
01:03:38Bây giờ cháu là tổng giám đốc tập đoàn Tô
01:03:41Mỗi hành động của cháu đều đại diện cho tập đoàn Tô
01:03:45Tô Huyển Nhược lần đầu tiên kiên định với nội tâm mình như vậy
01:03:50So với năm đó
01:03:51Khi nói muốn từ bỏ vị trí người thừa kế tập đoàn Tô
01:03:53Để ở bên Tô cầm niên còn kiên định hơn
01:03:55Năm đó cháu cũng đã nói rồi
01:03:57Cháu có thể không cần vị trí này
01:03:59Cảm giác bất lực lại dâng lên trong lòng
01:04:01Ông Tô lần đầu tiên bắt đầu nghi ngờ
01:04:03Rốt cuộc cách giáo dục của mình có vấn đề ở đâu
01:04:05Mà dạy ra một đứa cháu gái cố chấp
01:04:07Cứng đầu như vậy
01:04:08Xong một hồi im lặng
01:04:09Ông trật bật cười
01:04:10Cháu có phải nghĩ ta nhất định phải có cháu không
01:04:12Cháu muốn một mực đi đến cùng
01:04:16Ta có thể không quản cháu
01:04:18Nhưng trong hôm nay
01:04:20Cháu phải đưa Tô Trường Thanh về đây cho ta
01:04:22Ý đe dọa trong đó rất rõ ràng
01:04:25Nhưng cô ấy như được ân xá
01:04:26Thở phèo nhẹ nhõ
01:04:27Cháu sẽ bảo nó về ngay
01:04:29Sáng sớm hôm sau
01:04:31Tôi tỉnh dậy từ giấc ngủ
01:04:32Theo thói quen mở điện thoại xem giờ
01:04:34Giấy tiếp theo
01:04:35Vô số cuộc gọi nhỡi tràn vào điện thoại tôi
01:04:37Số lượng nhiều đến mức điện thoại tôi bị treo
01:04:39Một lát tôi theo phản xạ nghĩ có chuyện gì xảy ra ở viện nghiên cứu
01:04:42Tôi vội vàng dậy
01:04:43Nhanh chóng rửa mặt rồi định chạy ra
01:04:44Ngoài hạ tịch rao nghe tiếng động từ bếp pizza
01:04:46Thấy tôi vẻ hốt hoảng
01:04:48Có chút nghi hoặc
01:04:49Có chuyện gì vậy
01:04:50Sao vội thế
01:04:52Cô ta còn không quên bưng ly sữa đã hâm nóng đưa cho tôi
01:04:54Uống chút lót dạ đã
01:04:55Tôi với mái tóc dối bù
01:04:57Cầm ly sữa uống một ngụm
01:04:59Giải thích mơ hồ
01:05:00Tôi vừa mới thấy có nhiều cuộc gọi nhỡ
01:05:02Chắc là viện nghiên cứu có vấn đề gì
01:05:04Tôi phải đến xem
01:05:06Nói xong mới chật nhận ra điều bất thường
01:05:08Căn hộ này ở ngay gần viện nghiên cứu
01:05:10Có việc cần thì gọi nhiều cuộc cho tôi
01:05:12Việc cấp cần thông báo có lẽ không thể chờ tôi ngủ nướng
01:05:15Các anh chị kia có lẽ đã trực tiếp đến tận nơi gọi người rồi
01:05:18Chứ không như bây giờ
01:05:19Gọi không được thì từ bỏ luôn
01:05:21Nghĩ đến đây
01:05:22Thần kinh căng thẳng lập tức thả lỏng
01:05:23Tôi thở vào nhẹ nhõ
01:05:24Sau khi bình tĩnh lại
01:05:25Tôi mới có thời gian xem
01:05:27Rốt cuộc ai gọi cho tôi
01:05:28Thấy tôi như vậy
01:05:29Hạ tịch rao buồn cười ngồi xuống bàn ăn
01:05:31Quay lại bưng cho tôi địa trường gián
01:05:33Đã không phải việc của viện nghiên cứu
01:05:36Thì vừa ăn vừa xem đi
01:05:37Những cuộc gọi nhỡ không phải từ cùng một số
01:05:39Nhưng mỗi số đều gọi rất nhiều lần
01:05:41Không biết là trò đùa hay ai
01:05:43Thực sự có việc gấp
01:05:44Tôi lại mở tin nhắn
01:05:45Đập vào mắt là một loạt thông báo màu đỏ
01:05:47Mỗi tin nhắn chỉ có một câu ngắn gọn
01:05:49Trường Thanh đã mất tích
01:05:50Sau khi đọc rõ nội dung tin nhắn
01:05:52Đầu óc tôi trọt trống rỗng
01:05:53Mất tích nghĩa là gì
01:05:54Nhưng cũng nhờ những tin nhắn này
01:05:56Tôi hiểu ra về những cuộc gọi nhỡ kia
01:05:58Là tôi huyền nhược
01:05:59Tôi vội vàng tìm số gọi đầu tiên
01:06:01Và gọi lại
01:06:02Đầu dây bên kia với kết nối tôi đã hỏi ngay
01:06:03Rốt cuộc chuyện gì vậy
01:06:05Tôi huyền nhược cảm thấy cay đắng trong lòng
01:06:06Nhưng không dám trì hoãn
01:06:08Cô ấy kể lại toàn bộ sự việc
01:06:09Ông nội bảo tôi đưa Trường Thanh về
01:06:11Tôi đã đưa nó lên máy bay
01:06:13Nhưng quản gia nói đã đợi rất lâu
01:06:15Không thấy Trường Thanh
01:06:17Rồi thấy những vệ sĩ hộ tống Trường Thanh về
01:06:19Họ chạy ra nói Trường Thanh đã bị bắt cóc
01:06:22Anh thần, xin lỗi
01:06:24Tôi đã không bảo vệ tốt con chúng ta
01:06:26Lúc này lòng tôi huyền nhược vô cùng phức tạp
01:06:28Không biết nên thức giận
01:06:30Rốt cuộc là ai dám ngay dưới mắt cô ấy và ông tôi
01:06:32Bắt cóc tôi Trường Thanh
01:06:34Hay nên đau lòng
01:06:35Giờ đây chỉ có chuyện tôi Trường Thanh bị bắt cóc
01:06:37Mới khiến tôi chủ động liên lạc với cô ấy
01:06:39Tôi nhớ mày
01:06:40Trong lòng cũng bắt đầu buồn trồn
01:06:41Tôi Trường Thanh bị bắt cóc rồi
01:06:43Hạ tịch ra bừng địa điểm tầm khác ngồi xuống bên tôi
01:06:45Vừa hay nghe thấy giọng tôi huyền nhược bên điện thoại
01:06:48Giao dự một lúc
01:06:49Vẫn hỏi
01:06:50Ở Nam Thành à
01:06:51Cần tôi giúp không
01:06:52Không phải cô ta rảnh rỗi đi quan tâm chuyện nhà họ tôi
01:06:55Chỉ là cô ta nhìn ra
01:06:56Tôi Trường Thanh dù sao cũng là con rượt của tôi
01:06:58Tôi có thể vì những việc cậu ta làm trước đây
01:07:00Mà lạnh lòng với cậu ta
01:07:01Cũng không vì lời xin lỗi của cậu ta mà mềm lòng tha thứ
01:07:03Nhưng khi tôi Trường Thanh gặp nguy hiểm
01:07:05Thậm chí có thể mất mạng
01:07:06Tôi rốt cuộc vẫn là người bình thường
01:07:08Không thể tuyệt tình đến thế
01:07:09Vẫn đứng ngoài cuộc
01:07:10Tôi lên tiếng cảm ơn
01:07:11Nhưng hạ tịch ra không kịp bắt đầu điều tra
01:07:13Tôi huyền nhược đã nhận được tin nhắn
01:07:16Từ một số lạ
01:07:17Tin nhắn cũng rất ngắn gọn
01:07:19Tôi Trường Thanh trong tay tôi
01:07:20Muốn nó sống
01:07:21Trưa mai 12 giờ
01:07:22Tôi đợi cô tại Cảng Lạc Châu
01:07:24Nếu cô giảm báo cảnh sát
01:07:25Tôi sẽ để nó chết cùng tôi
01:07:27Một câu khiến tim tôi thắt lại
01:07:28Kẻ bắt cóc bắt người không đòi tiền thì còn muốn gì
01:07:31Tôi và hạ tịch rào bay về Nam Thành ngay trong đêm
01:07:33Trưa hôm sau 12 giờ
01:07:34Chúng tôi đến Cảng Lạc Châu đúng giờ
01:07:36Lúc này mặt nước cảng
01:07:37Phẳng lặng
01:07:38Những tàu lớn đã ra khơi
01:07:39Chỉ còn một chiếc thuyền nhỏ buộc bằng dây mảnh vào cảng
01:07:42Lênh đênh trên mặt nước
01:07:43Trên thuyền
01:07:44Chỉ có hai bóng người một lớn một nhỏ
01:07:46Hiển nhiên là kẻ bắt cóc chúng tôi tìm
01:07:48Và người đã bắt cóc tôi Trường Thanh
01:07:50Tôi huyền nhược
01:07:50Tôi và hạ tịch rào chỉ cần nhìn đã nhận ra người đó là tôi cầm niên
01:07:53Tôi huyền nhược càng nhiều chặt mày
01:07:55Cô ấy lên tiếng đầy khó chịu
01:07:57Tôi cầm niên
01:07:58Anh rốt cuộc muốn làm gì
01:07:59Nghe thấy tiếng
01:08:00Tôi cầm niên quay lại
01:08:02Vì không có gì che chắn
01:08:03Vết xeo dài ở khóe mắt
01:08:04Hiện rõ trong mắt mọi người
01:08:05Khi nhìn thấy ba người đối diện
01:08:07Anh ta sửng người
01:08:08Nhưng rất nhanh
01:08:09Sự điên cuồng trong mắt anh ta càng rõ ràng hơn
01:08:11Giang thần anh cũng về à
01:08:12Thấy anh ta tập trung nhìn vào tôi
01:08:14Tôi huyền nhược và hạ tịch rào đều theo phản xạ che chắn trước mặt tôi
01:08:17Nói đi
01:08:18Anh muốn thế nào
01:08:19Mới chịu thả tôi trường thanh
01:08:21Nhìn tôi bị hai người bảo vệ phía sau
01:08:23Tôi cầm niên lần đầu tiên nếm vị ghen tị
01:08:25Cơn giận trong lòng ngược anh ta cuộn trào
01:08:27Oán hận trong mắt gần như hóa thành thực thể
01:08:29Anh ta không hiểu
01:08:30Cùng bị đuổi khỏi nhà họ tôi
01:08:31Tại sao anh ta lại thảm hại thế này
01:08:33Vết xeo ở khuế mắt kia lẽ ra không cần để lại
01:08:35Là nhà họ tôi quá tuyệt tình
01:08:37Chỉ cầm máu cho anh ta
01:08:38Rồi đưa anh ta khỏi bệnh viện
01:08:39Anh ta bị xóa tên khỏi nhà họ tôi
01:08:41Mọi tài sản đứng tên bị đóng băng
01:08:42Mặt anh ta mang một vết xeo không thể xóa
01:08:44Còn rơi vào cảnh không nơi nào để đi
01:08:46Chỉ có thể nhận đồ ăn thừa trong thùng rác mà sống
01:08:49Còn tôi
01:08:50Mặc đồ hiệu đắt tiền
01:08:51Khuôn mặt so với trước khi bị đuổi khỏi nhà họ tôi còn điền trai hơn
01:08:54Ngay cả tôi huyền nhược và hạ tịch rào cũng đều bảo vệ tôi
01:08:57Anh ta không cầm tâm
01:08:58Không phải hỏi tôi muốn làm gì sao
01:08:59Tôi cầm niên cầm dao cầm đến gần tô trường thanh
01:09:02Tôi chỉ có hai điều kiện
01:09:03Chỉ cần cô làm được tôi sẽ thả tô trường thanh
01:09:06Một
01:09:07Tôi muốn cô cưới tôi
01:09:08Hai
01:09:08Dùng răng thần đổi tô trường thanh
01:09:10Tôi cầm niên nhìn chằm chằm tô huyền nhược
01:09:11Anh ta đặt quyền lựa chọn vào tay tô huyền nhược
01:09:14Lời anh ta vừa rứt
01:09:15Xung quanh chìm vào im lặng
01:09:17Chỉ còn tiếng gió rít không ngừng
01:09:18Tôi không nằm trong lựa chọn của tô huyền nhược và hạ tịch rào
01:09:22Nhưng để họ từ bỏ tô trường thanh như vậy
01:09:24Họ cũng không làm được
01:09:25Một lúc sau thấy tô huyền nhược vẫn đứng im tại chỗ
01:09:27Hạ tịch rào lắp đầu
01:09:28Từ chối rứt khoát
01:09:29Điều kiện thứ nhất được
01:09:30Thứ hai không được
01:09:31Anh đổi yêu cầu khác đi
01:09:32Nghe vậy tô huyền nhược lập tức muốn nổi giận
01:09:34Cô ấy định từ chối thẳng thừng
01:09:35Nhưng lại thua trước ánh mắt của hạ tịch rào và tôi
01:09:37Tôi cầm niên tất nhiên thấy rõ sự miễn cưỡng của tô huyền nhược
01:09:40Anh ta cắn môi
01:09:41Càng tức giận
01:09:42Càng không chịu nhượng bộ
01:09:43Trong lúc rằng cô
01:09:44Tôi cầm niên đột nhiên như cảm nhận được điều gì
01:09:46Anh ta đột nhiên cảnh giác nhìn tôi
01:09:48Các người không phải định kéo dài thời gian trước
01:09:50Tôi đã nói rồi
01:09:51Nếu các người giảm báo cảnh sát
01:09:52Tôi sẽ để nó chết cùng tôi
01:09:53Nói đến cuối
01:09:54Rộng anh ta đã run dậy
01:09:56Và sự bình tĩnh của ba người đối diện
01:09:58Càng khiến anh ta hoảng loạn
01:09:59Bàn tay cầm dao găm của anh ta
01:10:01Hôi thức dùng lực mạnh hơn
01:10:02Cơn đau khiến tô trường thanh tỉnh lại từ hôn mê
01:10:04Giấy tiếp theo
01:10:05Cậu ta bắt đầu khóc hòa không kiểm chế
01:10:07Ba ơi cứu con
01:10:08Tiếng khóc thảm thiết khiến tim tôi thắt lại
01:10:10Tôi nhìn từ xa tim đậm điên cuồng
01:10:12Chỉ có thể cầu nguyện cảnh sát cứu được cậu ta thuận lợi
01:10:15Nhưng tôi sẽ không dùng bản thân để cứu
01:10:17Tô cầm niên không ngờ tô trường thanh đội một tỉnh lại
01:10:18Tiếng khóc trói tai khiến anh ta bực bội
01:10:21Đừng khóc nữa
01:10:22Còn khóc, còn khóc tao giết mày
01:10:23Anh ta định nhìn phản ứng của ba chúng tôi
01:10:25Nhưng vô tình nhìn sang
01:10:26Cho thấy một nòng súng đang trĩa vào mình
01:10:28Vốn không phải kẻ liều mạng
01:10:30Thấy cảnh tượng này
01:10:31Nỗi sợ vô biên ập đến
01:10:33Lực tay cũng bắt đầu không kiểm soát được
01:10:34Tô cầm niên không muốn chết
01:10:36Hoảng loạn khiến anh ta không thể suy nghĩ
01:10:38Anh ta chỉ có thể theo phản xạ dung lượng
01:10:40Lắm chặt điểm tựa duy nhất trong tay
01:10:41Rồi cố thu nhỏ cơ thể mình
01:10:42Anh ta hoảng hốt nghĩ cách cứu mình
01:10:44Ánh mắt anh ta chạm phải đôi mắt tôi đang cố gắng giấu
01:10:47Nhưng vẫn lộ ra vẻ lo lắng
01:10:49Một ý nghĩ điên rồi trợt chiếm lấy não anh ta
01:10:51Nếu anh ta định phải chết vào tối nay
01:10:53Thì hãy để tất cả cùng chết theo anh ta
01:10:56Tiếng khóc vẫn tiếp tục
01:10:57Nhưng tô cầm niên không còn thấy bực bội nữa
01:10:59Anh ta ngước nhìn tôi
01:11:00Tôi biết các người báo cảnh sát rồi
01:11:02Nên tôi đổi ý
01:11:02Tôi muốn tất cả các người lên thuyền
01:11:04Khi đến nơi an toàn
01:11:05Tôi sẽ tự rời đi
01:11:07Có lẽ vì đã quyết định
01:11:08Tô cầm niên chưa bao giờ thấy đâu ốc mình sáng suốt thế
01:11:11Sau một thoáng do dự
01:11:12Người tiến lên đầu tiên là tô huyển nhược
01:11:14Tôi và hạ tịch dao theo ngay sau
01:11:16Nhìn trên mặt biển
01:11:17Tô cầm niên cố dùng tô trường thanh che thân mình
01:11:19Một linh cảm không nành đột nhiên lan tỏa
01:11:21Khi càng đến gần
01:11:22Cảm giác đó càng mạnh mẽ
01:11:24Cuối cùng khi đến mép càng
01:11:25Tôi đột nhiên kéo mạnh tay áo hạ tịch dao
01:11:28Tôi cảm thấy ý định anh ta không chỉ là rời đi
01:11:30Khi tôi vừa nói nhỏ xong
01:11:32Tô huyển nhược đã lên thuyền
01:11:34Giây tiếp theo tô cầm niên đột ngột bùng nổ
01:11:36Theo tiếng phập vang lên
01:11:38Con dao sắc đâm vào cổ họng tô huyển nhược
01:11:40Tiếp đó là tiếng súng
01:11:41Tôi theo khoản xạ quay đầu
01:11:43Ba tiếng ủng nối tiếp nhau vang lên
01:11:44Tiếng khóc cũng đột ngột im bật
01:11:46Cảnh sát và đội cứu hộ đã mai phục xung quanh
01:11:48Đã tới ngay trong ngáy mắt
01:11:49Thêm vài tiếng nước
01:11:50Khi tô định thần
01:11:52Ngoài vũng máu đỏ trên thuyền gỗ nhỏ
01:11:54Chỉ còn những người cứu hộ
01:11:56Đeo dây an toàn tìm kiếm ba người vừa rơi xuống nước
01:11:58Tôi mở miệng
01:11:59Tôi trưởng thanh
01:12:00Một câu chưa nói hết
01:12:01Tôi chỉ thấy ngực mình bỗng nghẹn lại
01:12:03Trước mắt trở tối sầm
01:12:04Cả người ngã xuống
01:12:05Bên tay chỉ còn tiếng kêu dần xa của hạ tịch dao
01:12:08Khi tôi tỉnh lại đã là hai ngày sau
01:12:11Mùi thuốc sát trùng nồng nặp khiến tôi chốc lát hoang mang
01:12:13Gần như quên lần cuối vào bệnh viện
01:12:15Là khi nào
01:12:16Tôi khẽ con ngón tay
01:12:17Bàn tay nằm lấy tôi
01:12:19Hạ tịch dao ngồi bên giường đã tỉnh giấc
01:12:20TV trèo thường đang phát tin tức gần đây
01:12:22Bên dưới có dòng tiêu đề nổi bật
01:12:25Con nuôi của nhà họ tô vì bị đuổi khỏi nhà
01:12:28Ôm hận trong lòng
01:12:29Lên kế hoạch trả thù tổng giám đốc tập đoàn tô
01:12:30Mẹ con đều rơi xuống nước tử vong
01:12:32Hạ tịch dao nhìn theo tiếng
01:12:33Thấy bản tin đó
01:12:34Vội chuyển canh
01:12:35Đổi liên tục vài canh
01:12:36Nhưng đều đang phát cùng một tin tức
01:12:37Cô ta ngượng ngùng tắt TV
01:12:39Còn hơi hối hận vì đáng lẽ nên tắt sớm hơn
01:12:41Tôi lắc đầu
01:12:42Không liên quan đến cô
01:12:43Chuyện này nếu nói cho cùng
01:12:44Thực ra từ đầu đến cuối đều không liên quan đến hạ tịch dao
01:12:47Bản hận của tô cầm niên
01:12:48Là do hai mẹ con tô huyền nhược và tô trường thanh
01:12:50Tự gieo nhân
01:12:51Giờ đã gắt của
01:12:52Họ cũng không thể trách người khác
01:12:54Sau một hồi im lặng tôi ngầm đầu
01:12:56Giọng còn yếu ớt
01:12:57Tôi muốn đi thăm họ
01:12:58Người trách người tan sau này
01:13:00Giữa chúng tôi bụi về bụi
01:13:01Đất về đất
01:13:01Ăn oán đôi bên đều tiêu
01:13:03Tôi không thể gặp tô huyền nhược và tô trường thanh lần cuối
01:13:05Ông tô chặn tôi bên ngoài nhà tăng lễ
01:13:08Mắt ông đục ngầu
01:13:09Vậy tay với chúng tôi
01:13:10Về đi
01:13:11Tất cả về đi
01:13:12Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh
01:13:14Ông không biết
01:13:15Nên oán hận mối tình thù dối ghen giữa chúng tôi
01:13:17Khiến hai người trẻ đều mất mạng
01:13:18Hay nên oán hận chính sự cô hù của mình
01:13:20Đã ép mọi người đi đến kết cục hôm nay
01:13:22Trong đêm dài
01:13:24Pháo hoa nở rộ trên thành phố
01:13:25Nhưng mà mới năm nay không còn thuộc về họ
Hãy là người đầu tiên nhận xét
Thêm nhận xét của bạn

Được khuyến cáo