- 7 tuần trước
Cuộc Sống Tươi Đẹp 2025 - Tập 4: Bị ba mẹ và bên nội bỏ rơi, cô bé mắc bệnh bẩm sinh chỉ còn ông ngoại
🎬 Cuộc Sống Tươi Đẹp 2025 là chương trình truyền thực tế đến thăm những hoàn cảnh khó khăn nhưng không vì thế mà bỏ cuộc. Họ luôn tìm cách vươn lên để giúp cuộc sống tốt đẹp hơn.
🎬 Cuộc Sống Tươi Đẹp 2025 là chương trình truyền thực tế đến thăm những hoàn cảnh khó khăn nhưng không vì thế mà bỏ cuộc. Họ luôn tìm cách vươn lên để giúp cuộc sống tốt đẹp hơn.
Danh mục
😹
Vui nhộnPhụ đề
00:00Mẹ nói, giờ ấm lên như đồng một, khám tổng quát, khám tổng quát xong hết rồi báo kết quả đứa cháu quỳ bệnh đó là bại não yếu một phần hai cơ thể bên phải.
00:17Trên kia thấy vứt phát rồi không có dầm ngó, tìm hiểu, hối thông gì hết rồi bắt đầu bây giờ nuôi nó luôn.
00:24Ai không dầm ngó hả?
00:25Ở bên nội nó luôn, bên nội nó tới giờ luôn. Ba mẹ nó là cũng còn, đến khi mà tôi khám bệnh xong rồi là tôi ẩm nó về tới nay là khoảng 13 năm nay luôn, không có hỏi thăm gì tới.
00:46Hãy subscribe cho kênh Ghiền Mì Gõ Để không bỏ lỡ những video hấp dẫn.
00:48Hãy subscribe cho kênh Ghiền Mì Gõ Để không bỏ lỡ những video hấp dẫn.
00:50Lúc nhỏ là kiểu mình nội không có thích gì con, cái mẹ con cũng không có ấy.
00:56Mà ông Mại vẫn kiểu ở bên cạnh con, động viên chăm sóc con hằng ngày tới lớn.
01:01Vậy con cũng kiểu hơi cảm động đầu thương.
01:04Con có thể đặt ông Mại lên trên cái bản thân con hiếp mà bây giờ ông Mại có chuyện diện.
01:16Con sẵn sàng bỏ mặt tất cả để ổn lợi cho ông Mại.
01:20Hãy subscribe cho kênh Ghiền Mì Gõ Để không bỏ lỡ những video hấp dẫn.
01:32Trong căn nhà hoang sơ nằm nét tận sâu trong rẫy ở xã Thạnh Trị, tỉnh Vĩnh Long ngày nay,
01:38có hai ông cháu sống cô quạnh suốt hơn chục năm nay với một câu chuyện khiến ai cũng xót xa.
01:45Ông ngoại Phạm Văn Minh, với tên gọi thân thuộc ông Minh Một Mắt, năm nay đã gần 70 tuổi.
01:51Mắt mờ, tay mỏi, hằng ngày ông đi nhận từng món đồ ve chai, chăm từng con vịt.
01:57Quanh quẩn ở nhà, chẳng dám đi xa cô cháu gái nhỏ của mình.
02:01Thanh Ngọc, cô bé hiện đang là học sinh lớp 8.
02:05Em đang là học sinh khá, nhưng ít ai biết được em là một đứa trẻ mang trong mình căng bệnh bại não kể từ khi mới trào đời.
02:15Xin chào quý vị khán giả, xin chào bà con của chương trình Cuộc Sống Tươi Đẹp.
02:24Ngày hôm nay như là có mặt tiếp tục ở xã Bình Đại, tỉnh Bến Tre Củ.
02:27Và ngày hôm nay như có mặt ở nhà của một người chú, tên gọi là chú Minh.
02:32Và người dân ở đây thì hay gọi là chú Minh Một Mắt.
02:34Và đây sẽ là một câu chuyện về nghị lực, câu chuyện về việc là cố gắng và không từ bỏ.
02:39Hai ông cháu sống với nhau trong một ngôi nhà rất là nhỏ bé, nằm sâu trong một cái vùng nông thôn.
02:44Thì câu chuyện của hai ông cháu như thế nào thì mời mọi người theo chân Như nha.
02:48Nhà của bé là vào một cái con đường rất là khó đi luôn và nhà gần như là biệt lập nha mọi người.
02:53Và đoàn phải không có di chuyển được xe vào đây và phải đi xe máy và thậm chí là lội bộ vào đây gần cả cây số nha mọi người.
03:01Ừm.
03:03Em chào cô.
03:04Chào con.
03:05À, cháu hỏi phải nhà của ông Minh không?
03:08Dạ phải.
03:09À, con là?
03:10Dạ, con là Thanh Ngọc cháu của ông Minh.
03:12À, con là Thanh Ngọc cháu của ông Minh.
03:14Rồi, chào con nha.
03:15Cô là Huỳnh Như.
03:16Dạ, ông Mãi ơi.
03:17Có, con Như kiếm.
03:18Dạ ơi.
03:19Rồi.
03:20Rồi, chào ông.
03:21Rồi, chào ông.
03:22Dạ, ông Minh.
03:23Dạ, dạ.
03:24Dạ.
03:25Không ngờ ông ạ.
03:26Dạ, dạ.
03:27Đi từ sáng trưa đến giờ mới tìm được nhà hai ông cháu.
03:30Đường thì khó khăn đi cũng vòng vòng đó con.
03:33Ông tên gì và ông bao nhiêu tuổi ạ?
03:35Mục 9 năm 14 đó con.
03:39Thường thường gọi là ông tên Minh.
03:42Dạ.
03:43Cả nhỏ.
03:44Mục 9 năm 15 là 71 tuổi.
03:45Ơ, mấy mất.
03:46Còn con?
03:47Dạ, ông tên Thanh Ngọc.
03:49Rồi 14 tuổi không?
03:5114 tuổi.
03:52Học lớp mấy rồi con?
03:53Dạ, đang học lớp 8.
03:54Nhưng mình lên lớp 9.
03:55Khi đến đây thì cũng khá là bất ngờ.
03:57Tại vì là một căn nhà thì chắc là căn nhà này là mình được chính quyền địa phương hỗ trợ xây cất hay là mình tự xây cất?
04:03Cái nhà tài trợ không?
04:06Nhà tài trợ đến hỗ trợ nó rìa mà nóng góp cũng phụ thêm một chút đỉnh rồi.
04:11Rồi hồi xưa là mình ở đâu không?
04:13Dạ, nhà kế bên đằng sau này nè.
04:15Cái nhà nó bị sập nó rồi xong rồi mới làm cái nhà này rồi mới cứ qua ở.
04:23Dạ, con thấy là hình như là nó vẫn chỉ có phần thô thôi chứ cửa sổ là chưa lắp nè.
04:27Dạ, chưa.
04:28Dạ.
04:29Mà xung quanh đây là cây cối không rồi không có cửa sổ rồi tối mũi rồi ông cháu ngủ như thế nào?
04:35Ông có thể chia sẻ sơ về câu chuyện của hai ông cháu không?
04:37Vì sao mà bây giờ bé chỉ có ở với ông thôi?
04:40Rồi hiện tại là hai ông cháu chỉ ở một mình với nhau thôi là còn ở với ai nữa không?
04:44Dạ, có ông cháu không?
04:46Đúng ra thì cháu hồi nhỏ nó nó cái dạng mà mới cái tuổi mà biết lạc biết phò
04:54Mà thấy sao nó không cử động khác với mấy đứa cháu khác.
04:59Rồi bà nói rồi, giờ ấm lên như đồng một khám tổng quát.
05:03Khám tổng quát xong hết rồi báo kết quả đứa cháu hồi bệnh là bại não yếu một phần hai cơ thể bên phải.
05:17Rồi đó rồi điều trị xong rồi cái thời gian em về sinh.
05:24Xin về đây luôn để thưởng tiện cái đường đi khám bệnh lần sau.
05:29Trên kia thấy vứt phát rồi không có dầm ngó, tiệm hiểu, hối thâm gì hết.
05:33Rồi bắt đầu bây giờ nuôi nó luôn.
05:36Ai không dầm ngó hả?
05:37Ở bên nội nó luôn.
05:39Ở bên nội nó tới giờ luôn.
05:42Rồi từ hồi đưa nó học mẫu giáo rồi lên.
05:45Lớp 1 tới giờ luôn.
05:47Nhỏ mà có thấy cái ghế này nè.
05:50Cái ghế này mà để chiếc xe 50 đó mà để nó lần trước rồi hai tay kèm vậy.
05:55Chở đi.
05:56Xong rồi cái lên tới lớp 1, 2, 3, 4, 5 tới lớp 6 luôn.
06:02Thấy nó bự rồi cái không có ngồi ở lần trước nữa mà ngồi đằng sau cái đai lại.
06:08Đai lại.
06:10Xong rồi cái thấy vụ bự rồi nó thôi.
06:12Giờ con kèm từ từ chỉ cho nó kèm.
06:15Cái tay nó ngồi nó dịnh cái này đó.
06:18Vậy là từ hồi lên lớp 7 tới giờ là không còn đai ngang nữa.
06:24Nó kèm ngồi từ từ được.
06:25Cái xe mà chế rồi mới vậy con bề có điều kiện cho nó tập cho nó đi.
06:31Tập cho nó đi để sao rồi sợ người yếu rồi không biết có đưa rút đi học không gì nữa.
06:36Tài liệu cái bệnh án của nó thôi.
06:38Không biết nguồn nhân làm sao.
06:41Rồi lúc đó ba mẹ bé như thế nào?
06:43Ba mẹ nó là cũng còn.
06:45Đến khi mà chi khám bệnh xong rồi là chi ẩm nó về tới nay là khoảng 13 năm nay luôn.
06:56Không có hỏi thăm gì tới.
07:01Là lúc đó ba mẹ bé ở đâu con chưa hiểu lắm.
07:05Ba mẹ là của nó trước là coi như bỏ luôn.
07:08Nói ra lớn ra luôn.
07:09Không có hỏi thăm cái gì hết.
07:12Là coi như mười mấy năm nay luôn.
07:17Sau thời gian mẹ đi làm.
07:19Mẹ đi làm chung công ty thì có người khác.
07:22Gia đình cũng đi nói.
07:24Hôm nay cũng mấy năm đứa con.
07:27Sau này cũng 6 tuổi rồi học lớp 1 á.
07:30Giờ nó cũng có gia đình riêng nữa.
07:32Cũng lo nó.
07:33Rồi sống.
07:34Giờ ông cháu dậy ra.
07:35Giờ cũng ráng lo cho nó tới đâu hay tới đó.
07:39Là khi vừa phát hiện bé bị bại não.
07:42Là bên nội là không muốn nuôi nữa.
07:44Rồi mẹ nuôi.
07:46Rồi sau này mẹ đi làm thì mẹ cũng không có nuôi để cho ông ngoại nuôi.
07:49Dạ.
07:50Đằng này cũng ráng làm.
07:52Tiền của nó hàng tháng trợ cấp xã hội của nó á.
07:56Thì cũng ông cháu đó chỗ vô sống qua ngày.
08:01Là một người ông cũng là người đàn ông.
08:03Thì cái việc chăm một đứa trẻ nó cũng gặp nhiều khó khăn.
08:06Thì không biết là trong quá trình mà nuôi từ lúc bé học mẫu giáo lớn lên bây giờ.
08:10Và thậm chí là cháu mình thì cũng hơi khó khăn trong việc di chuyển.
08:13Thì ông gặp khó khăn nhất là ở vấn đề gì?
08:16Kể cô là cũng nhờ bác sĩ điều trị cho nó thời gian là cái bên não ổn định là đủ liệu nó là đúng 3 năm.
08:24Dạ.
08:25Thì nhờ hỗ trợ bên đó rồi bây giờ là đứa cháu nó cũng giảm đỡ cái bên hệ thống não rồi.
08:34Nó nói chuyện đồ cũng nghe được.
08:36Từ từ cũng nói cũng nghe được cũng đỡ.
08:38Còn nếu mà mình không có điều kiện gì nữa là người đó là bắt đầu nó tay chân yếu.
08:46Nó nói cái miệng của lúc đó nó nói mình nghe không khó nghe luôn nữa.
08:50Nhưng mà bên bác sĩ nó thấy nó vậy rồi tôi giờ ráng trị cho đủ liều nó.
08:57Rồi lâu lâu cũng chạy lên khám một lần.
09:00Mà cách nay là khoảng 6 năm rồi là chưa lên khám nữa.
09:04Bây giờ trú mắt là bảo vệ của nó khi mà giòm mà thấy nó mệt mà nó nắm cái gì đó.
09:11Là bắt đầu là đưa quả tóc đi trạm bệnh viện liền chứ không có để nó ở nhà mình chủ quan được.
09:19Lúc mà còn nhỏ có tập cho bé đi rồi tập cho bé nói rồi là ông hết hả?
09:23Dạ.
09:24Có con.
09:25Cái đầu mà tập cái trị liệu quay tay với hai cái chân đồ đạp đó con.
09:29Ở trên kia cũng có trợ cho để nó tập với con đổ hai cái cục mong toàn mà ba cỡ lên để cháu nó nắm đưa lên đưa xuống vậy là.
09:39Lâu lâu cũng tập.
09:40Lâu lâu cũng tập.
09:42Là ông ngoại tập cho suốt?
09:44Dạ.
09:45Tập như thế rồi.
09:47Tập vậy trong khoảng bao nhiêu năm là bé có thể ngồi vững được?
09:50Thời gian đó là cũng cả hai năm mấy rồi con.
09:55Nói hai mấy con đi học về rồi thời gian con quỡ ăn rồi con quỡ ăn rồi con quỡ ngồi trên ghế.
10:02Rồi cái cái cái cái cái đồ mà đạp dưới xây rồi con ngồi con con làm trong vòng nửa tiếng thôi.
10:09Rồi rồi vẻ rồi cái thời gian ở không làm trường nửa tiếng.
10:13Hoặc là cái cái cục mà đổ nó nắm cái cái tay đưa kêu nó cầm con đưa lên đưa xuống đưa lên đưa xuống vậy nè.
10:21Thì cò phê từ từ vậy đó cho nó hoạt động.
10:25Vậy là không nhờ có ông ngoại tập là chắc cũng không có một cô bé ngồi đây đâu hả?
10:29Dạ.
10:30Thì cũng nói đúng ra nó thì cũng nhờ thuốc.
10:34Nếu mình chịu cạch cho nó kể nó.
10:37Bây giờ con gái mà tay chân nó thì vậy thôi.
10:40Giờ là ngoại này cũng ráng lo cho nó.
10:45Cái khoảng thời gian khó khăn nhất của hai ông cháu là khoảng thời gian nào?
10:48Khoảng cách mấy năm mà lúc nó còn yếu đó coi.
10:55Trời cũng còn yếu là mình chịu cạch ở nhà đó.
11:00Vậy bình thường ông cháu làm gì để duy trì cuộc sống?
11:03Tới tháng thì ông cháu trợ cấp hàng tháng của nó là để sinh sống.
11:10Trợ cấp là bao nhiêu ông?
11:14Một tháng là một triệu.
11:16Một triệu hai con.
11:19À.
11:20Là hai ông cháu nhờ vào hoàn toàn là tiền trợ cấp đó?
11:22Dạ.
11:23Nuôi nó nữa là tính hết mà một triệu bảy.
11:25Vậy là một tháng là hai ông cháu có tầm một triệu bảy để duy trì cho cuộc sống.
11:29Dạ.
11:30Rồi lo lo ông đi phụ việc lạc vặt thêm.
11:31Dạ.
11:32Lạc vặt thêm thêm.
11:33Con tên Ngọc hả?
11:34Dạ.
11:35À nãy giờ nói chuyện với ông ngoại rồi thôi.
11:36Giờ nói chuyện với con nha.
11:37Hiện tại con thấy sức khỏe con như thế nào?
11:39Dạ.
11:40Thì cũng kiểu có lúc kiểu mệt.
11:42Mệt lên mệt xuống nhưng mà cũng ổn nói chung là cũng ổn hơn.
11:45Con ở với ông ngoại năm nay bao nhiêu năm rồi con biết không?
11:48Dạ.
11:49Chắc cũng phải hôm 13 năm rồi.
11:5013 năm rồi.
11:51Ừ.
11:52Con thấy ông ngoại chăm sóc mình như thế nào?
11:54Dạ.
11:55Chăm sóc luôn là tốt.
11:56Lúc mà cũng kiểu con mệt rồi.
11:58Sốp này kia thì ông ngoại cũng ở bên cạnh rồi.
12:00Ờ.
12:01Chăm sóc này lo lắng cho con này kia.
12:03Bây giờ là Ngọc học lớp 7 hả?
12:05Con được học sinh gì?
12:06Dạ.
12:07Ngọc sinh khá.
12:08Ờ.
12:09Học sinh khá.
12:10Thật sự là hoàn cảnh của ông á.
12:11Con thấy là chắc lúc đó cũng không phải là khá giả.
12:13Cũng rất là khó khăn.
12:14Dạ.
12:15Vậy thì tại sao tất cả mọi người kể cả mẹ bé cũng từ bỏ bé vì biết căn bệnh của bé
12:20nhưng ông ngoại lại muốn giữ bé và để giúp cho bé được chưa hôm nay?
12:25Nói đúng ra thì cái bệnh mà không kịp thời gian thì mình tính khác.
12:31Còn cái này mà còn điều kiện mà thấy cháu nó vậy chuyển cái tai, cái chân nó thôi.
12:38Mà mình thấy mà nó nằm, nó giồm mà.
12:44Thành ra mình thấy đâu có thể nào được.
12:49Cuối cùng thì không biết sao chứ bây giờ bác sĩ mà còn nói được.
12:54Con cảm xúc như thế nào khi mà tất cả người ngoài kia bỏ con nhưng mà ông không bỏ con?
12:58Dạ.
12:59Thì rất là tuyệt vời.
13:00Con thương.
13:01Tại vì kiểu là con biết là kiểu lúc nhỏ là kiểu mình nội con không có thích gì con.
13:07Mà cái mẹ con cũng không có ấy.
13:09Mà ông ngoại vẫn kiểu ở bên cạnh con.
13:12Rồi động viên chăm sóc con hàng ngày tới lớn.
13:15Vậy con cũng kiểu hơi cảm động đầu thương.
13:18Nếu mà không còn ngoại mình cảm thấy chắc con có thể là không còn ở trên đời này luôn.
13:30Nãy giờ ông ngoại hình như là đang né trắng những lời cô Như hỏi.
13:42Không muốn chia sẻ quá sâu về câu chuyện.
13:45Nhưng mà khi con nói thì ông ngoại khóc.
13:48Ông ngoại vì sao ông ngoại khóc?
13:51Thì nói đúng ra thấy cái cuộc sống, cái hoàn cảnh đó thì mỗi đứa mỗi khác.
14:07Mình nhìn lại đứa cháu mình thì một cái tiếng nói của nó là ông cũng phải động lòng đứa cháu.
14:22Bây giờ nó cũng ráng cố gắng giữ gìn sức khỏe.
14:27Để mà khi đưa rước cháu đi đến trường vậy là được.
14:34Cô Như cảm nhận là con là tất cả của ông ngoại luôn á.
14:39Tức là ông ngoại không có nói ra được.
14:41Ông ngoại không có thể hiện cảm xúc được.
14:43Nãy giờ cô Như cũng mong là ông ngoại sẽ thể hiện nhiều cảm xúc.
14:45Nhưng mà người đàn ông thì đôi khi họ sẽ không thể hiện được cảm xúc quá nhiều.
14:49Nhưng mà mỗi lời con nói thì ông ngoại là người cảm nhận rõ nhất.
14:55Và ông ngoại là người chứng kiến từ lúc mà con chậm chững biết đi đồng hành với con.
15:00Khi mà con không thể nhấc được đôi tay của mình lên, không thể ngồi được.
15:04Mà bây giờ con có thể ngồi ở đây.
15:06Một cô bé mà học cũng đói, tự chăm sóc được bản thân.
15:10Cô nghĩ là cái điều đó chưa bao giờ dễ dàng với ông ngoại.
15:13Thôi ông ngoại không cần thể hiện quá nhiều đâu.
15:15Mà những giọt nước mắt của ông ngoại là đã thể hiện tất cả rồi.
15:18Cảm ơn ông ngoại thật là nhiều vì là ông ngoại gần như là hi sinh cuộc đời của ông ngoại cho con rồi.
15:28Tuổi thân cho cháu mình hay sao mà khóc vậy ông ngoại?
15:32Đúng ra, nói thật, nhiều khi cũng nằm buồn và suy nghĩ.
15:41Cái vòng vòng vòng vòng như đó.
15:44Rồi giờ cứ sáng rồi lo chuẩn bị cơm nước.
15:51Cái xong rồi tới chứng mười giờ, con ăn cơm rồi đưa đi học nhiều đó.
15:56Nhà trường thì cũng động viên rồi.
15:59Mấy cái chỗ thấy cái cuộc sống nó vậy đó.
16:03Động viên cho nó vậy đó.
16:06Điều ở ngoại sợ nhất hiện tại là gì gì?
16:13Đó là bây giờ không biết được.
16:17Bây giờ có nghĩa là làm sao mà sáng dậy rồi lo cho nó cơm là cái gì cho nó.
16:31Rồi yêu cầu mà nó ngồi, con ăn cơm không?
16:33Mãi múc cơm cho con ăn.
16:35Con phụ bưng canh hay bưng cái gì lên để bàn hay ăn là thấy vậy mừng đó.
16:41Là miễn con thấy được cháu mình là...
16:43Dạ, yêu cầu mình thấy vậy là được rồi.
16:45Vậy là có phải điều ông ngoại sợ nhất là sợ mất cháu ngoại không?
16:56Chỉ cần thấy nó mỗi ngày thôi.
16:58Thấy nó bưng câu cơm ra, thấy nó ngồi ăn cơm với mình thôi.
17:01Cái gì, cái phụ với ông ngoại này kia là thấy mừng à.
17:05Có bao giờ ông ngoại khóc trước mặt con chưa?
17:09Ờ, hông như là chưa.
17:11Cũng còn ông ngoại hay lén lén hơn chứ.
17:14Ông ngoại chưa bao giờ khóc trước mặt con.
17:16Vậy con nghĩ tại sao ngày hôm nay ông ngoại lại khóc?
17:18Chắc là vì nhắc về chuyện cũ.
17:22Chuyện từ lúc con còn bé rồi chăm sóc con ngày kia.
17:25Ông ngoại nhớ đến rồi mà sẽ khóc.
17:27Không phải đâu.
17:28Tại vì bữa nay ông ngoại được trải lòng.
17:31Có người nhắc về cái sự cực khổ của ông ngoại bao nhiêu năm.
17:36Ông ngoại nhớ lại và ông ngoại cảm động.
17:39Tại vì chăm một đứa cháu mà nó còn bại não thì chưa bao giờ là dễ dàng hết.
17:43Và đó là tất cả những gì chất chứa mà ông ngoại không thể hiện ra được.
17:46Nhưng mà ngày hôm nay ông ngoại ngồi ở đây tâm sự với con Như.
17:49Và cũng vì những lời nói của con mà ông ngoại rơi nước.
17:52Có bao giờ con hỏi về mẹ không?
17:57Dạ.
17:59Mẹ có liên lạc về với con không?
18:01Dạ.
18:02Thì lâu lâu mẹ con có rảnh thì cũng có kiểu gọi mẹ cho con hỏi thăm chứ cũng ít.
18:07Tại mẹ con không có thời gian toàn đi làm rồi kiểu về trễ.
18:11Nhưng mà con vẫn có nói chuyện với mẹ.
18:13Dạ.
18:14Ông ngoại bây giờ là bảy mấy tuổi rồi.
18:16Vậy ông ngoại có thử nghĩ là một ngày nào đó nếu không còn ông ngoại nữa thì bé nó sẽ như thế nào không?
18:24Bây giờ mà nói thẳng ra thì con không có nói với nó.
18:33Anh nói mà con thấy mà ông ngoại nằm rồi con kêu bốn năm tiếng.
18:38Ông ngoại không trả lời con nắm giò con giật.
18:41Mà cái giò thấy cứng rồi ngắt rồi con chạy qua một năm đó nà kêu lên vậy rồi vậy thôi.
18:50Nhiều khi nó tạc coi nhé.
19:02Làm có lúc nó vua nó bình thường thì thôi mà.
19:06Khi cái trợ nó ho là nóng sốt
19:10Nó nhất là cái sợ cái trường hợp đó thôi
19:13Chứ nó mà nó bình thường mà
19:14Nó thấy nó ăn uống rồi nó ngồi nó đi
19:18Nói giờ tới đâu tới đó chứ giờ không biết sao nói đâu
19:22Yêu cầu mà sức khỏe con
19:24Sáng ngồi dậy mang dép đi đột là thấy khỏe chứ
19:28Mới biết được
19:30Ngày hôm nay ngồi nói chuyện với ông thì
19:35Bản thân con cũng cảm nhận được là ông dành rất là nhiều tình cảm
19:38Và sự hy sinh cho cháu của mình
19:40Ông thì chắc là quý vị khán giả xem
19:43Thì ông sẽ không có nói quá nhiều cái cảm xúc đâu
19:47Mà cũng không có chia sẻ quá nhiều về cái sự cực khổ của mình
19:50Dường như là ông không muốn là cái cô bé này nghe được
19:53Để mà bé có nhiều suy nghĩ
19:54Cho nên là ông luôn tránh né những câu hỏi của Như
19:57Nhưng mà trong mỗi cái câu nói, trong mỗi cái lời nói
20:00Dù cho bất kỳ cái câu hỏi nào
20:02Thì đều có một cái điều mong muốn là
20:05Mong rằng sáng mai thức dậy
20:07Thấy được cháu
20:08Cháu khỏe
20:09Và chỉ cần cháu khỏe thôi là được
20:12Tại vì cháu ngoại là tất cả của ông
20:14Như cảm nhận được như vậy
20:16Và cái sự hy sinh tất cả mọi thứ thì
20:19Nó đã thể hiện trên cái nụ cười
20:21Một cái nụ cười vừa hạnh phúc
20:23Vừa vui mà cũng là một cái nụ cười
20:25Mà không biết ngày mai nó sẽ như thế nào
20:27Nhưng mà cho dù ngày mai có như thế nào
20:29Thì ông ngoại vẫn luôn luôn là một người
20:31Sẽ không bao giờ tự bỏ cô bé này
20:33Và đây cũng là một cái tấm gương về
20:35Một cái nghị lực của hai ông cháu
20:38Từ một cô bé mà bị bại não
20:40Phân nửa người
20:41Và bây giờ có thể trở thành một cái em học sinh
20:43Đi học như các bạn bình thường
20:44Có thể ngồi
20:45Có thể nói chuyện một cách rất là rõ ràng
20:47Mạch lạc
20:48Và trong một cái điều kiện lại rất là khó khăn như vậy
20:50Thì mọi người cũng có thể tưởng tượng được
20:53Là nó chưa bao giờ dễ dàng
20:54Câu chuyện quá là ý nghĩa
20:56Cảm ơn ông ngoại vì đã không từ bỏ
20:59Và chúc ông ngoại sức khỏe
21:01Để có thể lo cho cháu của mình
21:04Những giọt nước mắt của ông ngoại đã rơi
21:07Rơi vì thương cho cô cháu gái nhỏ
21:09Rơi vì xót xa cho số phận của hai ông cháu
21:12Rơi vì những nỗi loa toan
21:14Không biết mai này ông không còn
21:16Thì cháu mình sẽ ra sau
21:18Ngọc viết bài bằng tay trái hả con?
21:29Dạ
21:29Cái tay này là con không có cử động được hay sao?
21:32Dạ kiểu thì nó yếu chỉ kiểu cầm đồ vật được thôi
21:35Chứ con không đưa lên tôi xuống
21:36Hay kiểu cầm nặng hay là viết bài gì được
21:39Vậy là từ lúc mà những cái ngày đầu
21:41Mà mình tập viết chữ là ai tập cho con?
21:43Dạ là ông ngoại
21:44Thường dành thời gian nghe xong
21:47Kể con cách cầm viết rồi viết từng chữ
21:49Rồi như bằng chữ cái đồ
21:51À là bao lâu là con có thể viết được thành thạo?
21:54Dạ nếu mà để thành thạo
21:55Thì chắc cũng phải chừng 1-2 năm gì đó
21:57Con mới viết bật lạc 1 câu
22:00Ông ngoại thường xuyên là người sẽ dạy cho con?
22:01Dạ
22:02Lúc nãy thì chắc ông ngoại ngồi đó
22:05Cho nên là ngọc ngại chia sẻ
22:06Ông ngoại nói là ông ngoại có việc
22:08Ông ngoại đi rồi
22:09Thì ở đây cô ông Như muốn là con
22:12Trải lòng nhiều hơn với cô Như
22:14Về câu chuyện của con
22:16Về ông ngoại
22:18Để cho mọi người có thể hiểu con nhiều hơn
22:21Lúc nãy con ngồi đó
22:22Con nghe ông ngoại nói
22:23Con cảm giác như thế nào?
22:25Dạ là con cảm giác là
22:27Nếu như là mình muốn khóc
22:29Thì nghe ông ngoại kể về những chuyện
22:31Thời xưa rồi những cái
22:32Chăm sóc 1 đứa mà không được bình thường
22:34Như mong người như con
22:35Thì chắc chắn nó sẽ không phải là
22:37Một cái kiểu là
22:38Một cái chuyện gì đó dễ dàng
22:39Với ông ngoại
22:40Con thấy ông ngoại cực nhất ở thời điểm nào?
22:44Dạ chắc là lúc mới đưa con về
22:46Đã lúc đó là con chưa quen với môi trường sống
22:48Cả trên này rồi
22:50Cũng kiểu là
22:51Không có thể tự ăn
22:52Rồi làm mẹ làm kia
22:54Rồi ông ngoại cũng hơi khó khăn
22:57Trong cái công việc đó
22:58Mấy công việc hằng ngày
22:59Lúc con mới về đây
23:00Ông ngoại thường thì sẽ
23:03Thành khoảng thời gian cho con
23:04Rồi sẽ chỉ con cách tập
23:06Mấy cái vật liệu để
23:07Kiểu cho tay chân con ổn hơn
23:10Thông thì có thể là
23:12Sẽ dùng thuốc gì đó
23:13Để so bóp cho tay chân con giảng ra
23:15Sẽ ổn định hơn
23:16Lúc đó là con không có
23:18Kiểu là
23:19Không có dẫn động được gì hết
23:21Thông như là
23:22Chỉ ngồi một chỗ
23:24Thì lúc đó là tay chân con
23:25Nó không có mạch lạc
23:27Hay là nó không có
23:28Hành động theo suy nghĩ của con
23:30Rồi lúc đó là ông ngoại phải giúp con
23:32Làm hết tất cả các công việc
23:33Giúp hết các công việc là cụ thể là công việc gì không?
23:36Dạ là
23:36Giúp con ăn
23:38Rồi chấp con ngãi tóc
23:39Rồi
23:39Giúp con
23:41Đứng dậy này kia
23:42Thì một sao không bảo giúp con hết chứ
23:44Con không thể nào mà tự đứng tự làm được
23:46Là lúc đó con khoảng bao nhiêu tuổi?
23:48Dạ lúc đó là con khoảng
23:504-5 tuổi gì đó
23:52Lúc đó là con mới dây
23:53Để được ngày hôm nay
23:54Thì con đã phải cố gắng như thế nào
23:56So với các bạn mà cùng đồng trang lứa với mình
23:58Con đi học rồi
23:59Nhìn các bạn đồng trang lứa
24:00Kiểu cũng có
24:01Tay chân mạnh khỏe
24:02Rồi có thể làm những điều mình thích gì
24:04Ở nhà con cũng cố gắng
24:05Tập tay chân mình để
24:06Ổn hơn
24:08Và giúp tay chân con nó
24:09Mạch lạc hơn
24:10Rồi con cũng có hay
24:12Kiểu là chăm học bài
24:14Để không có để mình
24:15Thui với các bạn
24:16Ví dụ như là bây giờ
24:17Con có một cái bài tập ở nhà
24:19Thì thường sẽ các bạn trang lứa
24:21Con sẽ học trong một khoảng thời gian rất ngắn
24:23Kiểu chỉ tầm 30 phút thôi
24:24Nhưng còn con thì phải học
24:26Ít nhất phải nửa ngày
24:28Mới thuộc được một cái
24:29Đoạn dăng nào đó
24:30Là kiểu con cũng hơi khó
24:32Trong lẫn đó mà
24:33Kiểu là con sẽ thường sẽ đọc đi đọc lại nhiều lần
24:36Có một cái kỷ niệm nào của hai ông cháu
24:38Mà làm cho con nhớ nhất không
24:39Và con cảm động nhất không
24:40Vậy đó là hồi năm con học lớp 2
24:42Kiểu là buổi tối đó là
24:44Con có kiểu sốt hơi cao
24:46Mà lớp đó là kiểu
24:48Đâu ngoài đang làm xung quanh nhà á
24:50Xong rồi cái con
24:51Kiểu là con cố gắng kêu mại
24:52Xong rồi mại chạy vô rồi
24:54Rồi con kiểu mại khoảng
24:55Xong rồi mại đưa con chạy về bệnh viện
24:57Kiểu là đó là lần đầu tiên
24:59Mà con cảm nhận được
25:00Cái gì đó
25:01Trong lòng con nó
25:02Không có
25:03Kiểu là
25:04Còn cái tình yêu thương
25:06Mà đến con cũng hơi
25:08Hơi lo lắng
25:09Tại kiểu đó là
25:10Ngoài
25:10Kiểu là điềm tĩnh
25:12Giải giúp mọi chuyện
25:13Nhưng mà đó là lần đầu tiên
25:14Con cảm nhắc ông đã hoảng loạn
25:15Trước cái
25:16Những cái lúc đó
25:18Ừ
25:18Hoảng loạn vì sợ con có việc gì xảy ra
25:21Đúng không
25:21Ừ
25:22Vậy thì hiện tại con cảm giác là
25:24Trên thế giới này
25:25Có bao nhiêu người đang yêu thương con
25:26Trời ơi
25:28Chắc
25:28Chắc
25:30Ừ
25:31Mà mẹ hôm nay
25:33Thì chắc có mọi ông ngoại thôi
25:35Tại
25:35Không còn ai nói
25:37Ông ngoại lớn tuổi rồi
25:43Vậy nếu một ngày con tưởng tượng là
25:46Con không còn được thấy ông ngoại nữa
25:48Thì lúc đó con sẽ như thế nào
25:50Con
25:51Thật sự là con chưa
25:52Con chưa bao giờ dám nghĩ tới chuyện đó
25:55Tại vì con
25:55Hiện tại con đã quen với cái sự hiện diễn của ông ngoại
25:58Mở mắt ra là thấy ông ngoại ở đó
26:00Rồi khi con nhìn cơm
26:01Chứ con không có giải quyết tất cả chuyện đấy
26:04Tại vì con bây giờ con chỉ còn một mình ông ngoại
26:09Con nghĩ về ông ngoại có chuyện gì
26:11Chắc chắn cuộc đời con sẽ thay đổi một cách ngắm mặt
26:13Con sẽ không còn sự im ái như những gì
26:17Những ngày qua nữa
26:18Có bao giờ con nói điều này với ông ngoại không?
26:20Con ít khi trải lòng lắm
26:21Nhưng mà kiểu con cũng sợ có những gì con nằm suy nghĩ
26:25Con sợ ông ngoại bị này bị kia
26:28Tại vì con đang rất là già rồi
26:30Nên là thường con trải sẽ hơi khó khăn
26:34Nhưng mà kiểu là do con cũng không có được mại giao nhiều
26:38Con cũng hơi sợ tử ti này kia
26:40Con cũng không ít khi tâm sự trong ông ngoại
26:42Nhưng mà con vẫn sợ những chuyện đó sẽ xảy ra
26:46Lúc thấy ông ngoại khóc ở ngoài kia lúc đó
26:50Tại sao con khóc?
26:53Lâu rồi con cảm giác là
26:55Kiểu có một người thật sự quan tâm con
26:59Vì những gì nói của con mà kiểu xúc động là khóc
27:02Nên con cũng hơi ánh
27:03Con cũng không nghĩ là những lời nói
27:06Kiểu con mà ông ngoại có thể xúc động như thế
27:08Tại vì bây giờ thì ông ngoại ít khi khóc
27:11Có mọi chuyện gì đâu
27:13Thì ông ngoại luôn sẵn sàng và điềm tĩnh
27:15Rồi giải quyết nó theo một cách lý trí
27:18Chứ ông ngoại chưa bao giờ khóc nữa
27:19Nên là kiểu con cũng hơi khoảng hòa khóc thiên
27:23Con có thương ông ngoại không?
27:25Dạ có
27:25Thương nhiều như thế nào?
27:27Con có thể đặt ông ngoại lên trên cái bản thân con
27:30Nhưng mà bây giờ ông ngoại có chuyện gì
27:31Còn sẵn sàng bỏ mặt tất cả để
27:33Ơn lời cho ông ngoại
27:35Ông ngoại là tất cả đúng không?
27:43Tại sao con lại ít chia sẻ với ông ngoại?
27:45Trong khi đó là
27:46Lúc nãy con chỉ mới có trải lòng một chíu xíu thôi
27:48Là ông đã rất là cảm động rồi
27:50Và cái sự cảm động đó là cái sự hạnh phúc
27:52Con nên biết rằng là mỗi khoảnh khắc
27:54Ở bên người ông, người bà của mình
27:55Khi mà được gọi là ông bà
27:57Thì mỗi một khoảnh khắc đều là khoảnh khắc đáng giá
28:00Tại vì họ lớn tuổi rồi
28:01Mình sẽ không biết trước được là
28:03Mỗi ngày khi mà mở mắt ra họ sẽ như thế nào
28:05Cho nên là bản thân mình còn
28:07Có thể bên cạnh của họ
28:10Nhìn thấy họ là một chuyện
28:11Nhưng còn có thể nói chuyện với họ
28:13Được ngày nào
28:14Được khoảnh khắc nào
28:15Thì nên chia sẻ
28:17Nên trải lòng
28:18Con nha
28:19Dạ
28:21Nếu như mà bây giờ được nói một điều gì đó với ông ngoại
28:24Thì con muốn nói gì
28:24Con cảm ơn ông ngoại
28:26Thời gian qua đó
28:28Ở vương lo lắng và chăm sóc cho con
28:30Con trải lòng ra là
28:32Tình cảm của con nhận trong ngoại
28:34Sâu sắc như thế nào
28:35Nhiều như thế nào
28:36Đây là một câu chuyện nghị lực
28:38Và chắc chắn những người nghị lực
28:39Sẽ là những người rất là khó để rơi nước mắt
28:41Đó là những gì như cảm nhận
28:42Sau tất cả các quá trình
28:43Khi mà như tiếp xúc với rất là nhiều nhân vật
28:45Từ hành trình ước mơ
28:46Từ cuộc sống tươi đẹp
28:47Cho nên là đây là một cô bé rất là mạnh mẽ
28:49Tại vì bản thân của bé vốn dĩ đã phải mạnh mẽ từ nhỏ
28:53Để có thể vượt qua từ cái căn bệnh của mình
28:55Nỗ lực không ngừng trong cuộc sống
28:57Trong học tập
28:59Để có thể trở thành một học sinh khá trong lớp
29:01Không được các bạn chào đón
29:03Nhưng vẫn cố gắng đến trường
29:04Để biết chữ
29:05Để sau này có một cái tương lai tốt hơn
29:07Và hai ông cháu thì mọi người cũng thấy
29:09Khung cảnh ở đây
29:10Ngôi nhà ở đây
29:11Mọi thứ nó đều
29:12Chỉ là tạm bỡ thôi
29:14Và hai ông cháu nương tượng vào nhau
29:15Cái nghị lực nó rất là lớn
29:17Và đây là một cái câu chuyện
29:18Mà Như cảm thấy là rất là ý nghĩa
29:20Không biết mọi người cảm xúc như thế nào
29:22Nhưng mà
29:22Riêng bản thân Như thì Như cảm thấy là
29:24Rất là thương
29:25Rất là xúc động
29:27Tại vì thường là bà chăm cháu
29:29Thì nó sẽ rất là dễ dàng
29:30Nhưng mà một người đàn ông lớn tuổi rồi
29:31Mà phải chăm cháu của mình
29:32Thì cái điều đó chưa bao giờ là dễ dàng
29:34Và họ đã thật sự phải rất mạnh mẽ
29:37Thì mới nương tượng được với nhau
29:38Đến thời điểm hiện tại
29:39Ước mơ của con là gì?
29:41Con cũng chưa bao giờ suy nghĩ đến như vậy
29:44Tại hiện tại là con không có được với bạn bè rồi
29:47Học lực của con cũng không có được dẫu
29:49Con cũng không có suy nghĩ đến tương lai
29:51Nhưng mà nếu có một cái gì đó
29:53Thì con nếu mà có thể dùng để trải qua cuộc sống
29:56Thì con chắc sẽ là công việc đó
29:57Thế con cũng không nghĩ tới ước mơ của mình như thế nào
29:59Không có ước mơ
30:01Chỉ mong cuộc sống mình nó tốt hơn thôi
30:03Vậy thì nếu có một ước mơ cho ông ngoại
30:05Thì con ước điều gì?
30:06Nếu mà con ước mơ cho ông ngoại
30:08Thì con mong mà sẽ
30:10Ngươi mạnh khỏe
30:12Từ giờ lúc con lớn chứ không có bỏ mặt con
30:15Lúc mà con đang trưởng thành lại bỏ con đi
30:17Có thể là con
30:28Lúc mà này hơi qua khao
30:30Vì hiện tại ông ngoại đang yếu vụ
30:32Mà con không có
30:34Ông ngoại bỏ con đi
30:36Để con mong một mình
30:37Một ngày nào đó ông ngoại không có mặt với lời này
30:42Hiện tắc chắn con không có tù được
30:43Cô tục trong cuộc sống này
30:45Và nếu không được thì con luôn muốn
30:47Ông ngoại bên cạnh con
30:49Lo lắng cho con như ngại ngào
30:51Chứ không có bỏ con đi
30:52Khi con đang dần dần trước trưởng thành hơn
30:54Con Như chúc ước mơ của con sẽ thành hiện thực nha
30:59Con Như luôn luôn mong muốn điều đó
31:00Vậy thì nếu mà muốn ông ngoại
31:02Ở bên cạnh mình hoài là phải làm cho ông ngoại vui
31:05Phải chăm sóc ông ngoại nhiều hơn
31:07Và trải lòng với ông ngoại nhiều hơn
31:10Cảm ơn ông ngoại
31:15Cảm ơn bé Ngọc
31:16Cảm ơn hai ông cháu đã cho
31:17Cuộc sống tươi đẹp có một câu chuyện đầy nghị lực
31:19Và thật sự rất là cảm xúc
31:21Rất là cảm động về câu chuyện của hai ông cháu
31:23Và ngày hôm nay bé Ngọc có
31:25Một chút tâm tư muốn
31:27Nói với ông ngoại
31:28Tại vì từ xưa đến giờ chưa bao giờ được trải lòng với ông ngoại
31:31Thì thôi bé Ngọc nói đi
31:32Cô Như sẽ nhường cái phần này lại cho con nha
31:36Thì sau khi nãy
31:38Hồi nãy ngồi nét tâm sự với con Như
31:39Thì con cũng có một chút ước mơ nhỏ
31:42Mà mong sẽ thực hiện được
31:44Mong ông ngoại sẽ luôn ở bên cạnh con
31:47Nói con trưởng thành
31:48Và sẽ không rời bỏ con
31:50Để xin xin với mình kia
31:52Trong lúc mà con đang
31:54Còn sự giúp đỡ và
31:56Lo lắng quan tâm của ông ngoại
31:58Con thật sự là không muốn cảm giác mà
32:01Mất đi một người thân duy nhất trên đời của mình
32:03Con luôn muốn ông ngoại sẽ có thật nhiều sức khỏe
32:07Để theo bước con trên con đường trưởng thành này của con
32:11Và sẽ luôn ủng hộ con làm sao
32:13Nếu con không muốn kiểu mà
32:15Khi con đang dần lớn lên
32:17Theo từng ngày
32:18Ông ngoại lại dần
32:20Lại dần dần
32:22Theo
32:23Dần đất xa trời
32:26Con không muốn
32:27Cảm giác mà
32:28Thấy
32:29Ông ngoại sẽ dần dần yếu đi
32:31Rồi một ngày nữa đó
32:32Ông ngoại sẽ bỏ con đi
32:33Trong lúc mà con
32:35Vẫn chưa hiểu biết
32:37Về thế giới ngoài kia
32:38Con không muốn
32:39Làm giác mà
32:40Trải những
32:41Những cuộc sống mà
32:42Kiểu như là
32:43Không có sự hiện diễn của ông ngoại bên cạnh con
32:45Con luôn muốn ông ngoại ở bên cạnh con
32:48Để quan tâm con duyên hiện
32:50Lúc mà con còn bé
32:52Thôi giờ con nói vậy
32:54Thì ông ngoại cũng nắm lo cho con
32:57Đâu ngày tới đó
32:58Thì lúc nào cũng phải lo cho con
33:01Bên khi ông ngoại nói nghỉ của con
33:03Thì tới trường đó rồi đến sau
33:05Giờ thì
33:06Lúc nào cũng phải lo cho con hết
33:09Khi con
33:10Còn ăn uống
33:12Rồi giữ gìn suốt bẻ là được
33:14Rồi hôm nay vui rồi nha
33:25Và con thay mặt cho chương trình
33:27Cuộc sống tươi đẹp
33:28Đây là một chút tấm lòng của con
33:30Dành tặng cho hai ông cháu
33:31Để cho
33:32Hai ông cháu có một chút
33:34Kinh phí để trang trải trong cuộc sống
33:36Dạ con gửi ông
33:37Cảm ơn chương trình
33:39Để hỗ trợ cho ông cháu
33:42Trong cái thời gian vừa qua
33:45Cảm ơn hết
33:49Đoàn hỗ trợ cho gia đình
33:51Cảm ơn
33:52Rồi bé Ngọc Khớp với con Như nha
33:54Trải lòng với ông ngoại nhiều hơn
33:56Nói chuyện và tâm sự với ông ngoại nhiều hơn
33:58Hãy coi mỗi khoảnh khắc
34:00Được ở bên ông bà của mình
34:01Là một điều đáng giá
34:02Để trân trọng nó từng giây từng phút nha con nha
34:04Cảm ơn mọi người đã đón xem tập Cuộc sống tươi đẹp tuần này
34:08Bây giờ xin chào và hẹn gặp lại
34:10Hãy subscribe cho kênh La La School Để không bỏ lỡ những video hấp dẫn
34:14Hãy subscribe cho kênh La La School Để không bỏ lỡ những video hấp dẫn
Được khuyến cáo
50:04
|
Sắp Tới
41:06
17:27
31:11
41:00
26:37
42:16
1:29
38:47
41:01
45:00
30:30
41:53
21:57
35:51
46:08
26:44
Hãy là người đầu tiên nhận xét