00:00Ngày xưa có một người trẻ tuổi, tên là Mai An Tiêm.
00:04Chàng là người ở một nước đâu tận vùng biển phía nam, bị bán làm nô.
00:09Một hôm, chàng bị bọn lái buôn trở đến bán cho Hùng Vương.
00:13Mai An Tiêm học nói tiếng Việt rất chóng.
00:16Chàng nhớ nhiều chuyện, biết nhiều điều thưởng thức, lại lắm tải nghệ.
00:21Càng ngày vua càng yêu dấu, không lúc nào rời.
00:24Năm 35 tuổi, chàng làm quan hầu cận, có một ngôi nhà riêng ở gần cung vua.
00:29Vợ Mai là con gái nuôi của vua, đã sinh được một trai lên 5 tuổi.
00:34Mai có đủ mọi người hầu hạ, trong nhà của ngon vật lạ không thiếu thứ gì.
00:39Tuy oai quyền không lớn lắm nhưng chẳng được mọi người sợ phục.
00:42Nhiều kẻ vẫn thường lùi tới cầu cạnh, nhưng thấy Mai có địa vị cao, cũng không hiếm gì những kẻ sinh lòng ghen ghét.
00:49Một hôm, trong một bữa tiệc đãi các quan khách, giữa lúc mọi người không ngớt lời xưng tụng mình, Mai An Tiêm nhún nhường bảo họ.
00:56Nhìn! Có gì đâu!
00:58Tất cả mọi thứ trong nhà này, đều là vật tiền thân của tôi cả.
01:03Mình người không mình.
01:04Xích tin, mình người không mình.
01:07Bởi vì tôn giáo sứ sở chàng bảo rằng, cái sướng cái khổ hiện tại, là kết quả của sự ăn ở tốt, hay xấu của tiền kiếp.
01:14Nhưng trong số người dự tiệc có mấy viên quan hầu gần vua, vốn ghét chàng từ lâu.
01:20Chụp lấy câu nói mà họ cho là ngạo mạn đó, họ bèn vội vàng về tâu cho vua biết.
01:24Vua Hùng nghe nói vô cùng giận dữ.
01:31Vua gầm lên.
01:31Thằng láo, hôm nay nó nói thế, ngày mai nó còn tuôn ra những lời bất kính đến đâu.
01:44Quân nô lệ phản chắc, giam cổ nó lại cho ta.
01:47Mì kê co.
01:48Buổi chiều hôm ấy, mai bị bắt bỏ vào ngục tối.
01:52Bây giờ chàng mới hiểu chàng lỡ lời.
01:54Mai tự bảo.
01:56Nếu từ nay trở đi, ta bị đẩy đoạ, là vì kiếp trước ta đã cư xử không phải.
02:01Nấu.
02:03Trong khi đó thì ở chiều, các quan họp bàn để sử án mai.
02:07Nhiều người đề nghị sự tử.
02:09Có người đề nghị cắt gót chân.
02:11Nhưng lời tâu của một ông quan giả làm cho Hùng Vương chú ý.
02:16Pekotche.
02:17Hắn bị tội chết là đúng.
02:20Nhưng trước khi hắn chết, ta nên bắt hắn phải nhận ra một cách thấm thiế rằng những cùa cài của hắn.
02:25Đây là do ơn trời biển của bệ hạ, chứ chả phải là vật tiền thân nào cả.
02:30Tôi nghe ngoài cửa Nga Sơn có một hòn đảo.
02:33Cho hắn ra đấy, với một hai tháng lương, để hắn ngồi ngẫm nghĩ về.
02:37Vật tiền thân của hắn trước khi tắt thở.
02:40Ờ.
02:42Vua Hùng gật đầu chức thuận.
02:44Nhưng sau khi ra lệnh, vua còn dặn.
02:45Cho hắn lương vừa đủ dùng trong một mùa, nghe không?
02:50Ờ.
02:51Hôm đi đầy, tuy ai nấy hết lời căn ngăn, nhưng vợ mai ăn tiêm vẫn nhất quyết theo chồng ra hải đảo.
02:58Nàng bồng cả con trai đi theo.
02:59Tất cả mọi người đều cho là việc dồ dại.
03:03Còn nàng thì tin ở lời chồng.
03:05Trời sinh voi trời sinh cỏ.
03:08Lo gì?
03:09Ừ.
03:10Nhưng khi bước chân lên bãi tác hoang vu mịt mù, người thiếu phụ đó cũng không ngăn nổi cảm giác tủi thân.
03:16Nức nở gục vào vai chồng.
03:18Ừ.
03:19Chúng ta đành chết mất ở đây thôi.
03:22Mai ôm con, bỏ vợ, mà thương liêm suế.
03:25Trời luôn luôn có con mắt.
03:27Cứ phần chấn lên, đừng lo, mà thương lô liêm suế.
03:31Hơn một tháng đâu, đời sống của vợ chồng đã tạm ồn.
03:34Nhà ở thì chui trong hốc đá, đã được đan phên che sương gió.
03:38Nước uống thì đã có suối.
03:40Muối không có thì đã có nước biển.
03:42Nhưng còn việc kéo dài sự sống.
03:45Hai vợ chồng nhìn vào bồ gạo đã vơi.
03:47Nếu chúng ta có được một nắm hạt giống, thì quyết không lo ngại gì cả.
03:51Ừ.
03:52Tự nhiên, một hôm, có một đàn chim lớn bay từ phương Tây lại, đậu đen ngòm cả một bãi cát.
03:59Rồi chúng bay đến trước mặt hai vợ chồng, kêu váng cả lên, thả xuống 5-6 hạt.
04:05Ít lâu sau từ những hạt ấy, mọc ra một loại cây dây bỏ lan xanh um cả bãi.
04:10Dây bỏ đến đâu, những quả xanh non mơn mở nhú ra đến đấy.
04:14Ít lâu sau nữa, vợ chồng ra xem thì quả nào quả ấy, đã lớn lên như thổi, da xanh mượt, tròn to bằng đầu người.
04:22Mai chảy một quả, bổ ra thấy ruột đỏ hồng, hạt đen nhánh.
04:27Vợ chồng con cái cùng nếm thấy vị thanh thanh dịu ngọt.
04:30Càng ăn càng mát đến ruột gan.
04:33Mai reo lên, ờ.
04:35Ờ.
04:35Đây là thứ dưa lạ.
04:37Chưa từng thấy bao giờ.
04:39Hãy gọi nó là dưa Tây, vì thứ dưa này được bầy chim đưa từ phương Tây lại, từ đất liền ra cho chúng ta.
04:45Trời nuôi sống chúng ta rồi.
04:46Lâm y.
04:48Từ hôm đó, hai vợ chồng cố trồng thêm cho thật nhiều dưa.
04:51Họ chủ tính ăn dưa thay cơm để đỡ phải dùng số gạo đã gần kiệt.
04:55Ủi.
04:56Một hôm vợ chồng Mai bắt gặp một chiếc thuyền đánh cá đi lạc ra đảo.
05:00Sau khi giúp họ sửa buồm lái để trở về đất liền, Mai còn đưa biếu một số dưa để họ đưa về cho mọi người nếm thử.
05:06Mai bảo họ trở gạo ra đổi lấy dưa.
05:08Chỉ cách mấy ngày, con thuyền thứ nhất đã đến cắm neo ở bến.
05:12Trở ra cho hai vợ chồng khá nhiều gạo.
05:14Hai bên y ước.
05:16Một bên nhận lấy số gạo còn một bên xếp dưa xuống thuyền.
05:19Ờ.
05:19Từ đó trở đi, bữa ăn của họ đã khác trước.
05:22Ngồi bên nồi cơm trắng hơi lên nghi ngút.
05:25Vợ Mai ôm lấy con, lầm bầm.
05:27Trời nuôi sống chúng ta thật.
05:28Cũng từ hôm đó, vợ chồng trồng thêm nhiều dưa nữa.
05:32Kết quả là thuyền bôn có, thuyền trài có, lũ lượt ra đỗ ở hải đảo đưa gạo, áo quần, gà lợn, rau búa.
05:39Lại có cả các thứ hạt giống khác, để đổi lấy dưa.
05:42Ồ.
05:43Những người trong thuyền nói với Mai.
05:45Kết quả từ xưa, chưa hề có loại dưa nào quý đến thế.
05:49Ở vùng chúng tôi, ai cũng ao ước được nếm một miếng thứ dưa hấu này.
05:53Dù phải đổi bao nhiêu gạo cũng không tiếc.
05:55Mù.
05:55Ngày ấy người ta tranh nhau mua dưa lấy giống cho nên chỉ trong vài ba năm giống dưa lan tràn khắp nơi.
06:01Tên tuổi vợ chồng Mai An Tiêm, được chuyển đi xa rộng.
06:05Dân gọi tôn là bố cái dưa Tây.
06:07À.
06:07Lại nói chuyện vua Hùng một hôm la giày viên quan hầu, đã vì rốt nát để thợ dựng hỏng một ngôi nhà.
06:14Vua buột miệng than thở.
06:16Phải chi có Mai An Tiêm thì đâu đến nỗi.
06:19Ngày hôm đó vua nhắc mãi đến chàng.
06:22Đã hai lần vua cho hỏi lạc hầu xem, hiện giờ Mai đang làm gì ở đâu.
06:26Lạc hầu đáp liều.
06:28Chắc hắn không còn nữa.
06:29X.
06:31Nhưng vua không tin.
06:33Vua sai ngay một tên nô khác, cấp cho lương ăn vào thuyền.
06:37Để hắn vào châu Ái tìm Mai An Tiêm.
06:39Một tháng sau, hắn ta mang về cho vua một thuyền đầy dưa Tây và nói.
06:44Hớt.
06:45Đây là lễ vật của ông bà Mai dân bệ hạ.
06:47Hớt.
06:48Hắn kể cho vua biết rõ những ngày tân khổ và tình trạng hiện nay của hai vợ chồng Mai.
06:53Rồi hắn tâu tiếp.
06:54Chào.
06:55Bây giờ ông bà Mai đã có nhà cửa ở ngoài ấy khá đẹp.
06:58Có đến hơn 10 người hầu hạ.
07:00Có bãi dưa, có ruộng lúa, và rất nhiều lợn gà.
07:03Vua Hùng càng nghe càng sừng sốt.
07:05Vua chất lưỡi, bảo mấy viên quan hầu cận ngày nọ, đã tố cáo Mai.
07:09Ừm.
07:10Hắn bảo là vật tiền thân của hắn.
07:12Thật đúng chứ không sai.
07:14Vua bèn sai một đoàn lính hầu đi đón hai vợ chồng về.
07:17Cho Mai trở lại chức cũ.
07:19Vua lại ban cho hai người con gái hầu để ăn ủi chàng.
07:23Nếu ụt thở.
07:24Bây giờ chỗ hài đảo, người ta còn gọi là bãi An Tiêm.
07:27Những người kế tiếp công việc của hai vợ chồng Mai trên đảo, vẫn còn dòng dõi đông đúc.
07:32Họ lập thành làng, gọi là làng Mai An.
07:35Ở ngôi nhà cũ của Mai, thì họ lập đền thờ hai vợ chồng chàng.