Nghe tiếng đàn ai rao sáu câu như sống lại hồn Cao Văn Lầu về Bạc Liêu danh tiếng ôn lại giấc ngủ vàng son một thời để nhớ ngày đó xa rồi
Bên nước mặn biển cho muối nhiều bên nước ngọt phù sa vun bồi Bạc Liêu đưa ta tới thăm đồng lúa trải ngàn khơi cò bay thẳng cánh nhìn mỏi mắt người.
Bạc Liêu ơi tôi đã trở về đây sau mười mấy năm trót làm thân lữ thứ Ôn kỷ niệm ngày xưa để không còn bỡ ngỡ khi đứng giữa quê hương nhiều thay đổi không ngờ Phố thị xôn xao những cánh đồng xanh xanh thắm tận chân trời trong bất tận của màu xanh vườn ruộng bài hát ấy vọng về xao động cả hồn tôi Từ là từ phu tướng bảo kiếm sắc phong lên đàng vào ra luống trông tin chàng năm canh mơ màng em luống trông tin chàng ôi gan vàng quặn đau í i để có bây giờ khi nhắc đến Bạc Liêu là nhớ nghĩa nhân nhớ tình yêu chung thủy
Mời anh ăn bữa cơm quê nhà đạm bạc canh chua tép bạc hà dưa bồn chấm nước cá kho rồi đợi trăng lên ta xuống thuyền tài tử nghe dạo bản trăng thu bằng tiếng nguyệt cầm tiếng đàn vẫn thanh tao dù nắng lửa mưa dầm Dù mấy bận bể dâu thời cuộc cung bậc bổng trầm hồn xứ sở vẹn nguyên anh thèm hát lên khí phách Lục Vân Tiên để em ca ngợi nàng Nguyệt Nga tiết liệt đêm Bạc Liêu tiếng đàn thêm huyền diệu nâng bổng lòng người vương vấn mãi đường tơ.