Nơi yêu thương rộng mở
  • 9 năm trước
Nơi yêu thương rộng mở
Chúng tôi đến thăm Trung tâm công tác xã hội Nghệ An ở Đô Lương khi đã gần trưa, thế nhưng các cán bộ nhân viên nơi đây vẫn đang miệt mài làm việc, chỉnh trang khuôn viên để chuẩn bị Tết Trung thu cho các con. Nơi đây có một không gian rộng va thoáng mát với nhiều cây xanh, và hơn hết nơi đây chúng tôi cảm nhận được một sự ấm áp trong mỗi con người.
Hình: Anh Lê Trung Thực là giám đốc trung tâm trước đây là giáo viên dạy nghề, anh đã tiếp xúc với rất nhiều các em mồ côi , khuyết tật, từ đó anh đã nung nấu ý định xây dựng một mái ấm cho các em để nuôi dạy đến khi trưởng thành. Nghĩ là làm, năm 1993 anh Lê Trung Thực và các cộng sự tự bỏ tiền của công sức để xây dựng trung tâm, vượt qua bao khó khăn, có những lúc họ tưởng chừng phải bỏ cuộc nhưng nhìn những đứa trẻ bơ vơ không nơi nương tựa họ lại tìm cách xoay sở để lo cho các con miếng cơm manh áo. Đến năm 2007 trung tâm nhập về Sở LĐTB và XH. Hiện nay trung tâm đang nuôi dưỡng 84 đối tượng, trong đó phần lớn là các em nhỏ bị bỏ rơi. Mỗi đối tượng nơi đây một hoàn cảnh, số phận khác nhau nhưng đều bất hạnh như nhau, các em ai may mắn hơn thì không mang bệnh tật, còn không thì mắc bệnh như bại não, khuyết tật, chậm phát triển.

Hình: Đến tận nơi, tận mắt chứng kiến mới có thể thấy được tấm lòng của những người bố, người mẹ nơi đây, họ chăm chút các con như những đứa con mình sinh ra, từng miếng ăn, giấc ngủ của con. Khi các con đau ốm họ không quản ngại ngày hay đêm, cứ bên cạnh chăm sóc chúng. Những năm đầu thành lập chưa có chế độ gì nhưng họ vẫn tìm mọi công việc để làm để duy trì mái ấm cho những đứa trẻ thiếu tình thương này mà không đòi hỏi gì cho bản thân.
Hình: Những nhân viên nơi đây không có việc gì là không làm, họ tự tay xây dựng khu vui chơi cho các con, làm những mảnh vườn nhỏ để trồng rau, trồng cây ăn quả, từ giám đốc đến nhân viên đều cầm bai, cầm quốc hăng say làm việc, bởi theo họ như vậy sẽ không tốn nhiều chi phí và các con có thể được thêm quyển sách, bộ quần áo mới.
Để có thể duy trì trung tâm đến ngày hôm nay anh Thực và các đồng nghiệp đã
Hình: Một điều mà cán bộ nơi đây tâm niệm đó là bất kỳ giờ nào và bất kỳ ở đâu chỉ cần có thông tin về những đứa trẻ bị bỏ rơi là họ lại lên đường để nhận các con về trung tâm. Năm 2011, trung tâm nhận được thông báo ở bệnh viện Sản nhi có cháu bé bị bỏ rơi, ngay lập tức cán bộ trung tâm đã xuống bệnh viện để nhận cháu, sinh ra nặng 0,7kg, cháu phải nằm lồng kính một thời gian dài, những ngày ở viện các cán bộ thay phiên nhau chăm sóc, đến giờ cháu đã có tên có họ, và khỏe mạnh.
Hình: “Công sinh không bằng công dưỡng”, với những đứa trẻ bị bỏ rơi, thì những cán bộ nơi đây đã trở thành người cha, người mẹ thật sự của chúng, mỗi tiếng gọi bố, mẹ lại khiến cho họ như có thêm động lực để dành trọn tình yêu thương cho chúng. Rời trung tâm chúng tôi thấy lòng bình yên hơn bao giờ, bởi có những con người như những cán bộ nơi đây thì sẽ có nhiều mảnh đời bất hạnh được yêu thương.
Phương Thủy